Té ra Mỹ Chi, con gái của bà Mỹ Hương, cũng không đáng ghét như Tịnh Phương đã nghĩ. Chả là vì ghét bà Mỹ Hương quá mà khi nghe nói việc Mỹ Chi sắp về nhà mình ở, cô đã liên tưởng đến một cô gái xinh đẹp nhưng cũng khó ưa như mẹ của cô ta.
Thế nhưng dù có thành kến với bà Mỹ Hương và nghĩ về Mỹ Chi như thế, nhưng ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Mỹ Chi, Tịnh Phương cũng không khó khăn đến nỗi ngắm nhìn cô ta bằng đôi mắt ghét bỏ của mình. Và chỉ qua vài ba ngày sống chung, Tịnh Phương đã phải thành thật mà nhận rằng, Mỹ Chi không có cái thói điệu dạng, kiểu cách như bà Mỹ Hương.
Gặp Tịnh Phương, Mỹ Chi tỏ ra rất vui. Vì lớn hơn Tịnh Phương tới bốn tuổi nên cô coi Tịnh Phương như cô em gái nhỏ cuả mình, và đáp lại, Tịnh Phương cũng thân thiết với Mỹ Chi một cách nhanh chóng. Mỹ Chi đã cùng Tịnh Phương nhỏ to tâm sự, và biết bao nhiêu điều đã được hai cô gái nói với nhau.
Nhìn sự thân thiết của con gái và Mỹ Chi, ông Tịnh thấy vui mừng. Ông đã lo sợ sự bất hòa sảy ra giữa hai cô gái theo cách nghĩ thường tình. Thế mà điều đó không những không sảy ra mà thực tế lại còn ngược lại theo chiều hướng tốt đẹp làm ông thấy thực sự hạnh phúc. Từ giờ chở đi, con gái ông sẽ không còn cô độc, sẽ không còn lủi thủi vào ra một mình nữa.
Thế nhưng trong nhà có một người lại thật sự không vui khi nhìn thấy hai cô gái hòa thuận với nhau như thế. Người đó chính là bà Mỹ Hương. Tuy ngoài mặt bà vẫn tỏ ra vui vẻ và hài lòng khi thấy con gái mình thân thiết với Tịnh Phương, nhưng trong lòng bà thì không muốn hai cô gái thân thiết với nhau một tý nào.
Bởi vì bà Mỹ Hương chẳng hề lạ gì bản chất của cô con gái mình. Và như thế thì cứ mãi ở gần bên Tịnh Phương, chẳng mấy chốc Mỹ Chi sẽ để lộ sự thua kém của mình ra mà thôi, nhất là ở một nơi quê mùa như ở nơi này.
Tuy thế, bà Mỹ Hương không biết làm cách gì khác hơn là âm thầm để tìm cách tách lìa hai cô gái để có thể tạo cho Mỹ Chi có một giá trị nào đó, như thế mới mong tìm được cho cô một tấm chồng. Mà nơi đó thì bà Mỹ Hương đã chọn sẵn rồi.
Sáng nay, Tịnh Phương rủ Mỹ Chi đi chợ. Cô nói với người chị bất ngờ mà có của mình :
- Chị Chi, đi chợ chơi không ?
Mỹ Chi ngần ngại :
- Chợ ở đây thì có gì mà đi ?
Tịnh Phương khuyến khích :
- Thiếu gì cái cho mình coi, chợ nhà quê vậy chứ cũng có nhiều hàng hóa lắm đó. Cố điều hàng hóa ở đây chỉ có sản phẩm của nhà nông là chính mà thôi.
Mỹ Chi lắc đầu :
- Chị cũng không cần phải mua gì, có cần phải ra chợ không ?
Tịnh Phương nắm tay Mỹ Chi kéo đi :
- Cứ đi đi mà, coi cho biết chợ nhà quê với người ta chứ kẻo mai mốt về thành phố lỡ có ai hỏi lại không biết cái chợ nhà quê như thế nào.
Mỹ Chi miễn cưỡng đứng lên:
- Thì đi một lần cho biết cũng được.
Tịnh Phương dẫn Mỹ Chi đi, dọc đường, cô chỉ tay vào mọi thứ trông thấy để giải thích cho Mỹ Chi biết và vùng đất đơn sơ này. Thoạt đầu, Mỹ Chi chỉ nghe một cách hờ hững, lãnh đạm vì tất cả mọi thứ đều mang một dáng vẻ tầm thường, ảm đạm trong mắt cô.
Nhưng rồi thái độ của Mỹ Chi thay đổi khi được Tịnh Phương chỉ cho cô trông thấy trang trại của gia đình mình. Cô ngạc nhiên hết sức trước một cơ ngơi to lớn như vậy. Một khu vực rộng lớn được rào chắn cẩn thận. Mỹ Chi trầm trồ :
- Không ngờ đất đai của dượng lại rộng đến như vậy. Có phải là đất hương hỏa không hở Phương ?
Tịnh Phương lắc đầu
- Không phải đâu, ông bà nội em ở Saigon chứ đâu có ở đây mà hương hỏa cái gì. Đất này là do ba mẹ em mua từ khi về đây lập nghiệp đó chứ
Mỹ Chi ngạc nhiên :
- Chị tưởng đây là quê nội của em nên dượng mới về làm ăn, không ngờ lại là như vậy. Nhưng mà sao kỳ vậy Phương, dượng là bác sĩ giỏi như thế sao không ở Saigon làm việc cho dễ thăng tiến lại về đây ở như vậy ? Chẳng lẽ dượng bất mãn điều gì hay sao?
Tịnh Phương lắc đầu, cô cười nhẹ :
- Nhiều người cũng thắc mắc như chị vậy đó, nhưng mà không phải vậy đâu. Em nghe ba kể là hồi đó, mẹ em bệnh nặng nên ba em mới đưa mẹ em về đây. Không khí ở nơi này trong lành nên mẹ em mới khỏe lại được đó chứ. Sau này khi mẹ em mất rồi, ba em thấy quyến luyến nơi này nên ở lại đây luôn. Không ngờ ba em may mắn được gặp cơ hội nên mới tạo được cơ ngơi như vậy đó chứ.
- Vậy là tài sản của dượng là cái trang trại rộng lớn này à ?
Tịnh Phương thành thật :
- Không phải chỉ có bấy nhiêu thôi đâu, ba em còn mua đất nữa. Nhưng em không biết là bao nhiêu, với lại gần đây, giá đất cũng cao lên ba em bán đi một số rồi đó.
Mỹ Chi lặng im, cô không hỏi gì nữa nhưng trong lòng cô thầm phục mẹ mình. Té ra bà không ngờ nghệch để về làm vợ một ông nông dân nhà quê như cô vẫn nghĩ, mà bà đã khôn ngoan chọn được một cái vỏ vàng. Hơn nữa, trông thấy ông Tịnh, cô cũng đã bỏ đi cái ý nghĩ thiển cận của mình rồi. Vì tuy sống ở vùng đất quê mùa này nhưng ông Tịnh vẫn có một phong thái của người trí thức.
Nhớ lại thời gian vừa qua, Mỹ Chi càng thấy mẹ mình khôn ngoan. Bà đã chọn một con đường hết sức đứng đắn. Và nhất định tương lai của cô cũng sẽ được bảo đảm chứ không bi đát như cô đã từng nghĩ đâu. Và việc cô về đây một cách miễn cưỡng thì bây giờ lại hóa ra một việc làm hết sức hợp thời.
- Chị Chi, vào đây chơi một lát đã nha !
Câu nói của Tịnh Phương vang lên bên tai cùng với cái kéo tay khá mạnh của cô làm Mỹ Chi sực tỉnh. Cô rời bỏ những ý nghĩ lan man của mình để quay về với thế giới thực tại :
- Vào đây chơi thì có làm phiền ai không ?
Tịnh Phương hỏi lại Mỹ Chi :
- Sao lại làm phiền ? Mà làm phiền ai ?
Mỹ Chi vụng về nhìn quanh :
- Thì những người đang làm việc ở đây đó, người ta không thích mình quấy rầy người ta thì sao ?
Tịnh Phương bật cười :
- Làm gì có chuyện đó, em là cô chủ nhỏ ở đây mà. Em vào nhà mình thì làm phiền đến ai đâu.
- Nhưng mà chị khác với em . . .
- Khác gì đâu nào ! Chị cũng là người một nhà với em mà. Sẽ không làm phiền ai hết đó. Vào đây em chỉ cho chị coi con bà con mới sanh hôm tuần trước, trông nó dễ thương lắm.
Mỹ Chi lặng lẽ đi theo sau lưng Tịnh Phương, cô mang một cảm giác nặng nề khi nghĩ mình chỉ là một kẻ theo đuôi Tịnh Phương mà thôi. Tất cả những thứ này rồi sẽ là của cô ta. Mình có gì trong tay đâu !
Cả hai chưa đi vào đến cửa của căn phòng đầu tiên thì gặp một thanh niên đang vội vã từ trong đó bước ra. Trông thấy anh thanh niên này, Tịnh Phương vui mừng reo lên :
- Anh Thoại, anh đến đây gặp ba em hở ?
Thoại cũng tỏ ra vui mừng :
- Không anh có chút việc ở đây chứ không tìm chú Tịnh
Tịnh Phương thắc mắc :
- Vậy thì anh làm gì ở đây ? Chẳng phải là anh đã nói với em tối qua là anh sẽ đi Saigon sáng nay rồi hay sao ?
Thoại gật đầu :
- Đúng rồi nhưng hồi tối hôm qua dì Năm bị sốt quá cao nên anh phải qua chăm sóc cho dì ấy.
Tịnh Phương vội vã hỏi :
- Dì Năm bị sao vậy anh Thoại ? Có nặng lắm không ?
Thoại lắc đầu :
- Dì Năm không sao em yên tâm. Dì ấy chỉ là bị cảm cúm do thời tiết mà thôi. Nhưng vì dì ấy coi thường bệnh hoạn của mình mà cứ làm việc mãi nên mới bị sốt như thế mà thôi.
- Vậy bây giờ dì ấy sao rồi ?
- Dì Năm ổn rồi, em không phải lo đâu. Anh đã bắt dì ấy phải nằm yên trên giường ít nhất là hai ngày .
Tịnh Phương bật cười :
- Anh liệu có bắt được dì Năm hay không ? Hay là chỉ cần anh vừa bước chân ra khỏi đây thì dì ấy đã lại nhào ngay xuống nhà bếp ?
Thoại cũng bật cười, anh giơ tay lên đầu như tỏ thái độ đầu hàng :
- Chừng đó thì anh cũng đành phải chịu thua mà thôi. Ở đây ai mà không biết tính cứng đầu hạng nhất của dì Năm.
Tịnh Phương trấn an Thoại :
- Lần này thì anh đừng lo, em sẽ vào bắt dì Năm về nhà nghỉ ngơi chứ không để dì ở lại đây đâu.
Thoại gật đầu :
- Ở, có như vậy thì may ra dì ấy mới chịu nghỉ ngơi. Mà sáng nay em tới đây làm việc hay sao ?
Tịnh Phương hồn nhiên cười :
- Không em đâu có siêng năng đến như thế đâu. Chỉ là do em muốn đưa chị Mỹ Chi đi dạo quanh đay một vòng, sắn tiện đưa chị ấy vào chơi một chút thôi mà.
Mãi tới lúc này Thoại mới đưa mắt nhìn sang Mỹ Chi. Anh tò mò :
- Thế cô Mỹ Chi là . . .
Thoại buông lửng câu hỏi của mình, nhưng Tịnh Phương đã hiểu ngay thắc mắc của anh. Cô nhanh nhẩu trả lời ngay ;
- À chị Chi là con của dì Hương.Từ bây giờ chị ấy sẽ ở nhà em và là láng giềng của anh Thoại rồi đấy. Anh mau chào hỏi để làm quen đi !
Câu nói của Tịnh Phương làm Thoại hơi ngượng, nhất là khi đôi mắt Mỹ Chi cứ chằm chằm nhìn thẳng vào anh. Và Mỹ Chi đã chủ động lên tiếng trước :
- Chào anh, rất hân hạnh được làm quen với anh.
Thoại hơi bất ngờ trước câu chào hỏi khách sáo của Mỹ Chi. Tuy học ở thành phố đã lâu, nhưng anh vẫn chưa quen với kiểu cách như thế. Vì thế, anh lung túng ra mặt và ngập ngừng chào lại :
- À . . . ! Chào cô . . .
Tịnh Phương tinh ý thấy ngay được sự lúng túng của Thoại, cô “ cứu nguy “ cho anh :
- Anh nói là phải đi Saigon hở ? Vậy có cần phải đi gấp không ?
Thoại hiểu ngay được ý tứ trong câu nói của Tịnh Phương, anh gật đầu ngay lập tức :
- Cần chứ, chiều nay anh phải đi thực tập mà. Anh phải đi ngay bây giờ đây.
Tịnh Phương gật đầu :
- Vậy thì anh đi ngay đi kẻo trễ, cũng đã gần tám giờ rồi đó.
Thoại xốc chiếc túi trên vai lại cho ngay ngắn, anh nói với Tịnh Phương và Mỹ Chi ;
- Vậy thì chào hai cô anh đi đây.
Thoại vội vã bước đi thật nhanh, không đợi hai cô gái đáp trả lời chào của mình.
Nhìn theo Thoại một thoáng, rồi Mỹ Chi hỏi Tịnh Phương :
- Anh đó là ai vây ?
Không một chút ngần ngại Tịnh Phương trả lời ngay :
- Anh Thoại là con của bác Mẫn ở sát bên nhà mình đó – Rồi Tịnh Phương khoe ngay – Chị biết không, anh Thoại giỏi lắm đó. Anh ấy sắp là bác sĩ rồi đó, mà lại là bác sĩ giỏi nữa đấy nhé.
Mỹ Chi bật cười :
- Anh ấy mới chỉ “ chuẩn bị “ làm bác sĩ chứ đã là bác sĩ đâu mà em đã khen anh ấy giỏi ?
Tịnh Phương cao hứng cãi ngay :
- Thế thì chị không biết rồi, anh ấy luôn luôn là sinh viên xuất sắc nhất lớp đấy. Năm nào anh ấy cũng đứng đầu lớp, rất được các giáo sư coi trọng đấy nhé. Ngay cả ba em cũng khen là anh ấy có bàn tay vàng đấy.
Mỹ Chi ngạc nhiên :
- Sao lại “ bàn tay vàng “ ? Chẳng nhẽ dượng ví anh ấy như một người thợ hay sao ?
Tịnh Phương cười to :
- Đúng là chị không biết gì cả, anh ấy là bác sĩ giải phẫu giỏi thì bàn tay của anh ấy là bàn tay vàng chứ sao. Nghe đâu anh ấy sắp được đi tu nghiệp ở Pháp rồi đó
Mỹ Chi không hỏi gì thêm nữa, nhưng trong lòng cô đã có một chủ đích. Một ý nghĩ táo bạo đã thành hình trong đầu cô, nhưng tất cả mới chỉ là trong ý nghĩ của Mỹ Chi mà thôi. Cô còn phải hỏi lại mẹ mình cho chắc chắn đã.
Dựa người vào khung cửa sổ, Mỹ Chi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng của buổi chiều nơi vùng đất yên tĩnh này mà thấy lòng chán ngán. Thật không có gì buồn hơn nơi này, một vùng quê hiền hòa nhưng lại chán đến rợn người.
Đúng là không còn con đường nào khác nên Mỹ Chi mới phải chịu giam mình ở nơi này. Cô tự hứa với mình là, cô sẽ thoát ra khỏi cuộc sống buồn tẻ này ngay.
Cuộc sống của Mỹ Chi không phải là những tháng ngày đơn điệu này, mà phải là khung cảnh sôi động với những thú vui thâu đêm suốt sáng. Nhưng cô còn có thể có được những tháng ngày như thế hay sao, khi mà từ nơi đó, cô đã phải chịu những ngày khốn khổ nhục nhằn. Mỹ Chi đã phải tìm đến nơi này để trốn chạy những gì đã sảy ra trong cuộc đời cô mà mãi đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến, cô vẫn còn thấy rùng mình run sợ.
- Chi à !
Tiếng bà Mỹ Chi gọi thật nhẹ sau lưng nhưng cũng đủ để Mỹ Chi nghe thấy. Không quay lại, cô hờ hững hỏi mẹ :
- Gì vậy mẹ ?
Bà Mỹ Hương âu yếm :
- Con làm gì đó ?
Mỹ Chi lúc lắc đầu :
- Có làm gì đâu ?
- Thế con ngồi đây làm gì ?
Câu hỏi của bà Mỹ Hương đột nhiên làm Mỹ Chi nổi giận. Bà mẹ của cô quan tâm đến cô như thế ư ? Bà quan tâm đến cả những giây phút thinh lặng như thế này của cô hay sao ? Thế thì tại sao những ngày tháng trước đây, bà lại không quan tâm đến cô như thế ? Hay chỉ là những thú vui nhất thời của riêng cá nhân mỗi người, mà cả bà và cha cô đã làm cho cuộc sống đã qua của cô vô cùng tồi tệ.
Khi cha mẹ cô bỏ nhau, mỗi người tự tìm cho mình một niềm vui riêng thì hậu quả chắc chắn sẽ rơi vào con cái. Mỹ Chi đã ở trong một tình trạng như thế. Và cô đã không thể thoát ra khỏi những cám dỗ đời thường để lao mình vào những niềm vui bất tận, để rồi khi giật mình nhìn lại, cô thấy đời mình đã chìm sâu vào hố thẳm âm u .
Cũng may Mỹ Chi đã vượt qua được, và cô muốn làm lại từ đầu. Nhưng quyết tâm của cô có thực hiện được hay không thì Mỹ Chi không thể biết được. Bởi vì cô biết, quá khứ không dễ gì buông tha cô đâu. Thôi thì đành phó mặc cho mệnh trời mà thôi !
- Con đang nghĩ gì đó ?
Không thể không trả lời, Mỹ Chi đáp cụt ngủn :
- Không gì cả :
Bà Mỹ Hương vẫn dịu dàng :
- Thế thì con quay lại đây mẹ có chuyện muốn nói với con.
Mỹ Chi lắc đầu :
- Con không muốn nói chuyện gì bây giờ hết, con chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.
Bà Mỹ Hương kêu lên :
- Có chuyện gì sảy ra với con hở Chi ?
Lần này thì Mỹ Chi không thể không nhìn mẹ, vì cứ như thế này thì bà sẽ làm phiền cô mãi thôi. Mà giờ đây Mỹ Chi thực sự chỉ muốn ở một mình. Bởi vì tuy nói với mẹ là không nghĩ gì cả, nhưng thật ra, trong lòng cô đã có sự ngăn trở cho riêng mình.
Quay lại nhì mẹ một cách miễn cưỡng, Mỹ Chi gắt lên :
- Đã nói là con không có chuyện gì cả mà chỉ là con muốn yên tĩnh một chút thôi. Vậy mà sao mẹ cứ làm phiền con mãi như thế ?
Bà Mỹ Hương cau mặt :
- Sao con lại nói như vậy ? Mẹ làm phiền con bao giờ ?
Mỹ Chi hất hàm :
- Thì đó, chẳng phải là mẹ đang quấy rầy sự yên tĩnh của con đó sao ? Giờ con không có hứng thú nói chuyện gì cả đâu, mẹ ạ !
Vốn rất cưng chiều Mỹ Chi, và luôn luôn đáp ứng mội điều mà con gái đòi hỏi. Nhưng lần này, bà Mỹ Hương đang muốn nói với cô điều vô cùng quan trọng. Vì thế, dù con gái đang tỏ thái độ khó chịu, bà vẫn cương quyết bắt cô phải nghe mình. Kéo chiếc ghế đến trước mặt con gái, bà ngồi xuống và mặc cho cô nhăn nhó mặt mày, bà vẫn nói :
- Chi này, con phải nghe mẹ nói đây . . .
Biết là không thể tránh né được nữa, Mỹ Chi đành phải miễn cưỡng quay sang nhìn mẹ:
- Thế mẹ muốn con nghe mẹ nói điều gì ? Có phải là mẹ con ta chuẩn bị rời khỏi căn nhà này hay không ?
Đến lượt bà Mỹ Hương nhăn mặt :
- Con nói năng cái kiểu gì thế ? Tại sao mẹ con ta lại phải rời khỏi đây ?
Mỹ Chi trề môi :
- Thì sống không được thì phải rời khỏi chứ sao ? Cái vùng đất nhà quê này thì có gì phải lưu luyến – Rồi cô lên giọng nói một hơi – Nói thật với mẹ, con chán nơi này lắm rồi đó. Cái vùng đất gì mà không có lấy một thứ trò giải trí nào. Suốt ngày chỉ nhìn thấy đất cát và nắng gió với những con người cứ cắm đầu làm việc. Có gì là thú vị .
Bà Mỹ Hương lắc đầu :
- Con phải chấp nhận cuộc sống này thôi, nếu như con không muốn khổ sở như những ngày tháng vừa qua . . .
Mỹ Chi cắt ngang lời mẹ :
- Mẹ đừng nhắc đến những ngày đó, con không muốn nghe đâu.
Bà Mỹ Hương vội và gật đầu khi nhìn thấy sự cáu giận thực sự của cô con gái :
- Được rồi mẹ không nhắc đến những chuyện đó nữa. Nhưng con phải tỉnh táo nhìn thẳng vào sự thực là mẹ con ta không còn cách nào khác là phải chấp nhận cuộc sống buồn chán này. Nhưng mà như thế thì lại yên ổn, con ạ. Mà mẹ đã mệt mỏi quá rồi, mẹ không muốn những ngày tháng còn lại của cuộc đời mình trong sự lo lắng vất vả nữa đâu, con ạ.
- Thế thì mẹ cứ sống theo ý mẹ muốn chứ còn con thì không thể sống mãi như thế này đâu. Cứ phải sống giả tạo, làm trái những điều mình nghĩ thì con cũng thấy mệt mỏi lắm rồi. Con chỉ ở đây một thời gian để nghỉ ngơi rồi con lại trở về Saigon kiếm đại việc gì đó để làm thôi chứ mẹ cũng muốn con ở mãi đây là không được đâu.
Bà Mỹ Hương vội và xua tay :
- Con đừng nghĩ như thế, nào mẹ có nghĩ vậy bao giờ. Nhưng con không thấy là mẹ con mình hết cách để sống rồi hay sao ? Nhưng mà mẹ cũng đã tìm cho con một cách để thoát ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt này, rồi con sẽ lại có được danh vọng và sự giàu sang như trước đây.
Mỹ Chi nghi ngờ nhìn mẹ :
- Mẹ nói sao mà dễ nghe như thế ! Tiền bạc ở đâu mà sống giàu sang ? Nói thật với mẹ, là con chỉ cần có tiền để sống thôi chứ danh vọng cũng chẳng ham đâu, nó có mài ra mà ăn được đâu mà cần.
Bà Mỹ Hương mỉm cười ra vẻ bí mật :
- Vậy mà có đó, con sẽ không ngờ đâu.
Câu nói úp úp mở mở của bà Mỹ Hương làm cho Mỹ Chi nổi tính tò mò. Tuy cô không tin là mẹ cô có thể đem tới cho mình một việc tốt đẹp như thế nhưng vẫn tò mò hỏi :
- Thế thì mẹ định làm gì đây ?
Bà Mỹ Hương lắc đầu :
- Không phải là mẹ mà là con làm.
Mỹ Chi nghi ngờ :
- Mẹ có nói chơi không vậy ? Con thì có khả năng để có thể làm được việc gì đâu nào?
Bà Mỹ Hương thấp giọng :
- Thật ra con chỉ cần làm một việc thôi, và việc này thì lại hết sức dễ dàng.
Mỹ Chi nóng ruột :
- Việc gì thì mẹ nói ngay đi, cứ úp úp mở mở hoài chán quá.
Bà Mỹ Hương trịnh trọng nói :
- Con sẽ lấy chông . . .
Mỹ Chi bật cười :
- Cai gì ? Lấy chồng ấy à ? Mẹ có điên không ?
Bà Mỹ Hương bình tĩnh lắc đầu như không để ý gì đến dọng điệu châm biếm của cô con gái :
- Sao lại điên ? Mẹ nói chuyện hết sức tinher táo đấy chứ !
Mỹ Chi vẫn cao giọng chế diễu :
- Thế thì con lấy ai nào ? Lấy một anh nông dân lắm đất nhiều ruộng chăng ? Để rồi mỗi khi nó bảo con làm việc gì mà không được, nó lại phang cho con một cái cán cuốc?
- Mẹ không điên như con nghĩ đâu, vì mẹ không bảo con lấy một anh nông dân nào hết. Người mà mẹ muốn gả con là một anh chàng bác sĩ cơ.
Mỹ Chi ngờ ngợ nhìn mẹ :
- Mẹ muốn nói đến . . .
Bà Mỹ Hương gật đầu :
- Phải nói là mẹ con mình hiểu nhau thật đấy, mẹ mới nói như thế mà con đã nghĩ ra được rồi. Phải, người mà mẹ muốn nói tới chính là thằng con nhà ông Mẫn đó.
Mỹ Chi lắc đầu ngay lập tức :
- Mẹ nói chuyện cổ tích ở đâu vậy ? Gia đình anh ta cổ lỗ thế kia, ít nhiều gì thì anh ta cũng có tư tưởng lạc hậu như thế. Vậy thì làm sao anh ta chấp nhận cưới con cho được.
- Sao lại không cưới con, con xinh đẹp lanh lợi như thế này kia mà.
Mỹ Chi nhăn mặt :
- Mẹ lại muốn con nhắc lại những điều mà ngay cả nghĩ, con cũng không muốn nghĩ nữa hay sao ? Làm sao mà cái gia đình đó lại chấp nhận một người con gái không còn gì nữa như con được ?
- Ai bảo con khai ra là mình đã mất mát như thế ? Con phải giấu đi chứ.
Mỹ Chi trề môi :
- Thế mẹ tưởng cứ giấu là giấu được mãi hay sao ? Anh ta không phải là một anh chàng nông dân mù chữ mà anh ta là một bác sĩ, anh ta lại không khám phá ra ngay đêm đầu tiên hay sao ?
Bà Mỹ Hương tự tin :
- Tuy là một bác sĩ nhưng mà nó chỉ biết cắm đầu cắm cổ học mà thôi, làm sao biết được nếu như mình khôn khéo. Mà chuyện này thì con cứ yên tâm, mẹ sẽ giúp con qua mặt nó cái vù. Chỉ cần con ra sức thu phục cảm tình của nó là được rồi, mọi chuyện cứ để mẹ lo.
- Nhưng mà qua mặt anh ta được rồi thì sao chứ. Dẫu cho có là bác sĩ thì anh ta cũng chỉ có bằng cấp trong tay thôi chứ tiền bạc thì lấy đâu ra ?
- Thế là con không biết gì hết. Nó chỉ là bác sĩ thôi nhưng cha mẹ nó thì rất giàu.
Mỹ Chi trề môi :
- Ông bà ấy giàu có là bao nhiêu ! Vả lại, giàu có ở đây mà làm gì ?
- Không phải ở đây, mà là con sẽ sống ở thành phố kia.
Mỹ Chi ngạc nhiên :
- Sao mẹ lại biết là sẽ sống ở thành phố ?
- Thì mẹ đã nghe họ nói như thế mà. Vì có ở thành phố thì họ mới có cơ hội tiến thân được chứ.
- Nhưng mà như thế thì họ sẽ tìm cho con trai mình một cô gái con nhà giàu để mà nhờ cậy chứ họ tìm gì đến mình ?
- Vậy là con nhầm rồi, họ có nghèo đâu mà phải tìm một chỗ giàu có. Gia đình họ rất nhiều tiền, họ sẽ tự lo cho con trai họ. Mẹ nghe nói là gia đình ông Mẫn là sẽ mở phòng mạch cho con trai họ đó.
- Thế thì sao ? Chẳng lẽ họ cũng nói với mẹ là sẽ cưới con cho con trai họ hay sao ?
Bà Mỹ Hương lắc đầu :
- Vậy thì không phải, họ chỉ nói về công việc thôi. Nhưng theo chỗ mẹ biết thì họ đang có ý định cưới Tịnh Phương cho con trai họ đấy.
Mỹ Chi kêu lên :
- Tức là họ đã có nơi có chốn rồi, tại sao mẹ lại còn kéo con vào chuyện này. Nếu như họ đã chọn Tịnh Phương rồi thì làm sao con có thể tranh giành với nó được nữa ?
- Sao lại không được ? Con nhỏ nhà quê đó là cái thứ gì mà con lại phải chịu thua hay nhường nó ? Đấy mới chỉ là dự định của họ mà thôi chứ có phải là sự thật đâu. Mình không thể để cho cái con nhỏ nhà quê đó được hưởng cái hạnh phúc đó, chỉ một bước là nó có thể lên làm bà bác sĩ hay sao ? Mẹ sẽ có cách để cho cái dự định đó không thể thành sự thực thược, nhưng còn con thì con cũng phải nhanh chóng giành cho được tình cảm của thằng Thoại đi !
- Làm sao con có thể có được tình cảm đó khi mà anh ta và Tịnh Phương đã yêu nhau?
Bà Mỹ Hương khẳng định :
- Yêu đâu mà yêu ! Chúng nó chỉ thân thiết với nhau vì đã sống bên nhau từ bé đến giờ. Mà tình cảm đó chỉ như an hem ruột mà thôi, con không phải ngại điều đó. Con cứ nghe lời mẹ, tìm mọi cách gần gũi và thân mật với nó đi !
Mỹ Chi lắc đầu :
- Chuyện đó khó lắm mẹ ạ, anh ta đâu có ở đây đâu mà thân với thiết ? Anh ta đang ở Saigon mà.
- Chuyện đó thì con không phải lo. Mẹ sẽ nghe nói rằng sắp tới đây thì Thoại sẽ về nghỉ mấy thàng, vừa để làm luận văn tốt nghiệp luôn thê. Trong khi đó thì TỊnh Phương lại không có nhà, như thế là đã có cơ hội tốt cho con rồi đó.
Mỹ Chi lặng thinh, cô có vẻ suy nghĩ rất căng. Điều mẹ cô thầm nói chẳng phải là ước muốn của cô đó sao ? Chẳng phải là từ khi nhìn thấy Thoại, cô cũng đã có một ao ước riêng mình là có một người đàn ông như thế cho riêng mình hay sao ?
Nhưng với Mỹ Chi, ao ước thì cũng chỉ là ao ước mà thôi. Vì cô biết, với những gì đã sảy ra trong quá khứ của mình thì chuyện đó đối với cô sẽ không thể thực hiện được. Vì chẳng có gia đình nào, hay một người thanh niên nào lại muốn có một người con dâu hay một cô vợ có một quá khứ như cô.
Mỹ Chi cũng đã quen với nỗi đau của mình, vì thế cô cũng không buồn mà đã đê cho ước ao chỉ là ước ao trong ý nghĩ mà thôi. Nhưng giờ đây thì lại khác rồi, khi mà mẹ cô đã có được mưu kế để giúp cô có được nhũng gì mình ao ước. Mà mẹ cô thì Mỹ Chi biết rất rõ, khi bà đã muốn làm chuyện gì thì luôn luôn đạt đến thành công.
Nhìn mẹ bằng ánh mắt tin tưởng. Mỹ Chi gật đầu :
- Chuyện này thì con tin nơi mẹ, vì vậy con sẽ làm theo mọi điều mẹ chỉ bảo.
Bà Mỹ Hương vui mừng khi con gái nghe theo lời mình, bà vuốt tóc Mỹ Chi :
- Vậy là tốt rồi, mẹ tin là con sẽ thành công. Rồi con sẽ có một cuộc sống như ý muốn.
Hai mẹ con nhìn nhau, hai ánh mắt cùng lóe lên tia hy vọng. Cả hai cùng thấy cuộc sống trở lên tốt đẹp như ngày nào . . .
Tiếng chó kêu lên rối rít vì mừng rỡ ngoài cổng làm ông Tịnh và mẹ con Mỹ Hương đang ăn cơm phải ngạc nhiên. Buông chén cơm xuống bàn, ông Tịnh nhướng mắt ra ngoài trước và nói lên thắc mắc của mình :
- Ai đến giờ này mà con Ki mừng rỡ như thế nhỉ ? Chẳng lẽ Tịnh Phương lại về giờ này hay sao ?
Bà Mỹ Hương cũng lên tiếng :
- Nếu là giờ này Tịnh Phương về thì phải có chuyện gì quan trọng lắm đây.
Mỹ Chi buông bát đũa đứng lên :
- Để con ra mở công :
Mỹ Chi đi ra ngoài rồi, cả ông Tịnh và bà Mỹ Hương cùng ngóng nhìn ra, chờ đợi. Nét mặt bà Mỹ Hương vẫn thản nhiên như không, nhưng ông Tịnh thì lộ rõ vẻ bồn chồn. Chẳng lẽ đã có chuyện gì sảy ra khiến con gái ông phải vội vã về nhà vào giờ này hay sao ?
Sự thắc mắc của ông Tịnh đã có giải đáp ngay khi Mỹ Chi đí vào và Thoại nối gót theo sau cô. Ông Tịnh thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong khi bà Mỹ Hương thì tỏ vẻ mừng rỡ ra mặt. Bà đon đả chào hỏi :
- Thoại đấy hở cháu ! Cháu mới ở bên nhà qua chơi à ?
Thoại lễ phép cúi đầu chào hai người lớn :
- Cháu chào cô chú, cháu mới về tới đây chứ chưa về nhà đâu ạ ?
Ngay lập tức, bà Mỹ Hương suýt soa :
- Vậy à ? Sao cháu về muộn như thế ? Có việc gì gấp lắm hay sao ?
Thoại lắc đầu :
- Cũng không có việc gì gấp, nhưng vì thằng bạn cháu rủ nên cháu cũng cao hứng theo nó luôn.
- Thế bạn cháu ở đâu ? Sao không mời cậu ấy vào chơi luôn ?
- Nó về nhà nó rồi ạ.
Kéo một chiếc ghế ra, Mỹ Chi nhẹ nhàng mời :
- Anh Thoại ngồi chơi.
- Cám ơn cô !
Thoại hơi quay người lại, anh nhỏ nhẹ cảm ơn Mỹ Chi và ngồi xuống ghế. BÀ Mỹ Hương xua tay :
- Ối anh em mà cảm ơn cái nỗi gì ? Thoại về bất ngờ thế này thì chắc là chưa ăn cơm đâu nhỉ ? Hay là dùng tạm bát cơm dưa với cô chú cho vui, Chi lấy chén bát cho anh đi con ?
Thoại vội ngăn Mỹ Chi lại :
- Cô đừng lấy chén bát tôi không ăn đâu - Rồi quay sang bà Hương, anh nói tiếp - Cháu ăn dọc đường với bn rồi cô ạ. Cô chú cứ dùng cơm đi cho nóng ạ .
Bà Mỹ Hương lại bưng chén cơm của mình lên :
- Thế thì cô không ép nữa, nhưng Chi rót nước mời anh đi con !
Mỹ Chi lại đứng lên lần nữa và ân cần đặt trước mặt Thoại ly nước trà nóng.
Ông Tịnh lặng thinh suốt từ lúc Thoại vào vì không thể nào nói chen được với bà vợ của mình, nhân lúc bà im lặng để ăn cơm, ông mới thủng thẳng hỏi Thoại :
- Cháu về bất ngờ như thế này thì Tịnh Phương có biết không ?
Thoại gật đầu ngay :
- Cháu có ghé qua chỗ em Phương, Phương có gửi quà cho chú đây ạ.
Vừa nói anh vừa trao cho ông Tịnh một gói khá to mà nãy giờ anh cứ cầm khư khư trong tay. Ông Tịnh cau mày :
- Nó còn đi học thì lấy tiền đâu ra mà mua quà cho chú thế không biết ? Cái con bé này chỉ giỏi bày vẽ thôi.
Thoại cười nhẹ :
- Cháu nghe Phương nói quà này em không phải mất tiền mua đâu, chú ạ. Hình như có một cô bạn nào đó của Phương nhà ở Ban Mê Thuột, nghe nói chú rất thích café nên nhân dịp về quê đã làm quà cho Tịnh Phương một gói café đặc biệt đó.
Ông Tịnh phàn nàn :
- Lại nhận quà của người ta thì lấy gì mà trả !
Thoại lại bật cười :
- Điều đó thì chú không phải lo đâu, chú ạ. Bọn sinh viên chúng cháu khi thân nhau thì có những món quà “ cây nhà lá vườn “ như thế này là chuyện bình thương thôi mà.
Bà Mỹ Hương chen vào :
- Ông cứ khéo lo, đó là con gái biết nghĩ tới mình. Phải vui vì tấm lòng của nó chứ sao lại băn khoăn thế kia – Quay sang Mỹ Chi đang đứng lên để dọn bà ăn, bà nói – Thôi để đó cho mẹ, con ra ngoài nói chuyện với anh Thoại đi.
Thoại ngượng ngùng lắc đầu :
- Không cần phải như thế đâu, cháu ngồi đây chơi một chút rồi về để cho cô chú còn nghỉ ngơi chứ ạ.
Bà Mỹ Hương dài miệng :
- Nghỉ ngơi gì cháu ơi, cô có làm gì nặng nhọc đâu mà phải nghỉ ngơi. Còn Mỹ Chi thì suốt ngày cứ mãi bó gối trong nhà, nó cũng buồn lắm. Mà đi chơi thì không biết đi ở đâu, nói chuyện thì không biết tìm ai để mà nói chuyện. Vì thế có cháu về thì hay quá, cháu có thể bầu bạn với nó để cho nó vui lên một chút được không ?
Thoại nhìn Mỹ Chi với ánh mắt ái ngại, anh hiểu những lời bà Mỹ Hương vừa nói là sự thật. Vì chỉ cần nhìn Mỹ Chi thì anh cũng đoán ra đây chính là một người con gái điển hình nơi chốn phồn hoa đô hội. Cô có dáng vẻ của những người hơi thượng, thế mà phải chôn mình nơi vùng đất quê mùa này thì nhất định cô phải buồn bực lắm rồi.
Nhưng biết làm sao được, đó là chuyện của mẹ con cô ấy mà. Làm sao anh có thể chen vào được ! Nếu như là chuyện của Tịnh Phương thì lại khác, khi đó thì anh sẽ không bao giờ để cho cô bé phải buồn như thế này đâu !
Nhưng Thoại cũng không đành lòng khi nghe bà Mỹ Hương nói thế, nhất là nhìn gương mặt buồn buồn của Mỹ Chi. Vì thế, anh nhỏ nhẹ nói với Mỹ Chi :
- Tôi còn ở đây đến một tháng cơ, nhất định tôi sẽ làm một người bạn thật tốt của Mỹ Chi. Cô cần gì thì cứ nói với tôi.
Mỹ Chi như mở cờ trong bụng vì câu nói như mở đường cho cô của Thoại vừa rồi. Cô nhất định sẽ làm tốt ý định của mẹ mình. Mỹ Chi nói như reo lên :
- Thế thì may quá, em không sợ buồn nữa rồi – Rồi cô thấp giọng nói như kể lể - Anh Thoại biết không, em không biết làm gì cho hết ngày giờ nữa. Vì về đây rồi em hoàn toàn không biết làm gì, mà bạn bè thì không có ai. Có mỗi Tịnh Phương để làm bạn thì cô ấy đi mất rồi. Vì thế mà em suốt ngày quẩn quanh trong nhà mà không biết làm gì cho qua thì giờ. Thật là chán dễ sợ. Có lúc, em chỉ muốn hét lên thật to cho vơi những buồn phiền trong lòng nhưng rồi lại không dám làm kinh động đến mọi người. Những lúc như thế thì thật là khổ sở, anh có thấy thế không ?
Thoại gật gù theo từng câu nói của Mỹ Chi như là anh rất biết về những điều đó, tuy rằng những cảm giác mà anh vừa nói thì anh chưa bao giờ có. Vì từ khi có trí hiểu biết đến giờ, đã khi nào Thoại có thời gian để mà ngồi không đâu mà biết ! Suốt ngày anh chỉ biết vùi đầu vào công việc mà thôi. Hết học, anh lại làm tất cả những việc gì mà gia đình anh cần anh giúp. Còn nếu như có thì giờ rảnh rỗi thì anh cũng lại không thấy buồn, vì khi đó, Tịnh Phương sẽ là người bạn thân thiết cùng vui đùa với anh.
Tuy nhiên, Thoại cũng không để lộ ra cho Mỹ Chi biết được suy nghĩ của mình mà anh tỏ ra thông cảm với cô :
- Chi cứ yên tâm, khi nào tôi còn ở nhà thì nhất định tôi sẽ làm bạn với cô. Cô sẽ không thấy buồn đâu, vì tôi là thổ công ở sứ này mà. Cô muốn đi chơi chỗ nào, nhất định tôi sẽ hướng dẫn cô chu đáo.
Mỹ Chi cười thật tươi, đôi mắt cô lung liếng nhìn Thoại :
- Thế thì còn gì bằng, nhất định là em sẽ tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi của anh Thoại cho mà xem.
Thoại hơi ngẩn người ra trước nụ cười thật xinh của Mỹ Chi. Nụ cười mê hồn như cuốn lấy tâm linh anh. Một thoáng, lòng anh bỗng xao động khác thường. Anh như vừa nhìn thấy một điều gì đó thật mới mẻ trong lòng mình. Và Thoại bàng hoàng nhìn mãi vào nụ cười xinh đẹp của Mỹ Chi.
Mỹ Chi cũng đã nhận thấy sự đờ đẫn nơi Thoại, và ngay lập tức cô nhận biết được thời cơ của mình. Cô sẽ không để cơ hội tuột ra khỏi tay mình đâu. Suy cho cùng nếu cô có được Thoại thì cô cũng chẳng có lỗi gì đối với Tịnh Phương. Vì Thoại chỉ là một người con trai hàng xóm của Phương thôi chứ hai người nào có ràng buộc điều gì với nhau đâu. Nếu có chăng thì cũng chỉ là những tình cảm thân thiết của những người láng giềng mà thôi.
Nụ cười cứ lung liếng mãi trên môi Mỹ Chi, và cô nhõng nhẽo vòi vĩnh :
- Ngày mai, anh Thoại có rảnh không ?
Thoại trả lời ngay không một chút đắn đo :
- Tôi chỉ làm việc buổi tối thôi chứ ban ngày hoàn toàn rảnh rỗi.
Mỹ Chi lại reo lên :
- Thật là tuyệt vời ! Thế là em không lo là không biết phải làm gì cho hết thời gian nữa rồi, nhất định là ngày mai anh phải dẫn em đi chơi đó nhé.
Thoại gật đầu như người mộng du :
- Điều đó thì có khó khăn gì đâu, Chi muốn đi chơi ở đâu ?
Mỹ Chi nũng nịu :
- Đã nói là em hoàn toàn xa lạ với nơi này thì làm sao em biết được là mình muốn đi chơi ở nơi nào ? Em giao toàn quyền cho anh Thoại đó, cứ chỗ nào vui thì anh dẫn em tới đó chơi
- Không thành vấn đề, tôi sẽ đưa Chi tới những nơi thật thú vị. Chỉ sợ là Chi đã quen với không khí náo nhiệt nơi thành phố, giờ đây Chi sẽ chán trong khi sống trong khung cảnh yên tĩnh của thôn quê mà thôi.
Mỹ Chi vội vã lắc đầu :
- Không có đâu, em cũng chán lắm sự ồn ào nơi phố phương đông đức rồi. Giờ thì em phải tập làm quen với sự yên tĩnh ở nơi này chứ. Có điều là vì mới về sống ở đây nên em chưa thể quen được với nếp sống phẳng lặng này. Nhưng nếu có anh làm bạn với em, nhất định là em sẽ không còn thấy buồn nữa đâu.
Thoại cười nụ :
- Chi đừng quá tin vào tôi như thế, tôi không có tài cán gì để đem niềm vui đến cho người khác đâu. Chỉ là tôi muốn Chi giải khuây một chút mà thôi :
Mỹ Chi lắc đầu :
- Anh đừng qua khiêm tốn như thế, nhất định là anh sẽ giúp em được mà. Nhưng dù cho có như lời anh nói thì sụ giúp đỡ của anh dành cho em cũng là quý giá lắm chứ. Em nhất định sẽ không buồn nữa đâu.
Thoại đứng lên :
- Vậy thì ngày mai tôi sẽ sang rủ Chi đi, còn bây giờ thì tôi phải về nhà rồi.
Mỹ Chi cũng đứng lên theo Thoại :
- Chắc là anh đi từ Saigon về đây thì cũng mệt rồi, vậy thì em không quấy rầy anh nữa đâu. Nếu là ngày khác thì nhất định anh phải ngồi chơi thêm một lát nữa đó.
Thoại gật đầu :
- Kể từ ngày mai thì được, còn bây giờ thì tôi phải về gặp ba mẹ tôi đã. Từ Saigon về là tôi ghé qua đây ngay chứ đã về nhà đâu.
- Vậy em tiễn anh.
Tiễn Thoại về rồi, Mỹ Chi quay trở về nhà với nụ cười chiến thắng trên môi. Nhất định là Thoại sẽ không thoát được tay cô đâu.
Đẩy cửa vào căn phòng nhỏ dành cho mình, Mỹ Chi giật mình khi thấy bà Mỹ Hương đang ngồi đợi. Cô hỏi ngay :
- Sao mẹ chưa đi ngủ ?
Bà Mỹ Hương không trả lời câu hỏi của cô con gái mà hỏi lại :
- Sao rồi ?
Mỹ Chi ngơ ngác :
- Mẹ muốn hỏi con điều gì ?
Bà Mỹ Hương gắt nhẹ :
- Lại còn chuyện gì nữa, thì chuyện con làm quen với thằng Thoại đó.
Mỹ Chi cười tươi :
- Chuyện đó thì mẹ khỏi lo, có gì là khó đâu – Nhưng rồi cô lại xụ mặt xuống – Nhưng mà nói thật với mẹ , Con chẳng thấy thích chuyện này đâu.
Bà Mỹ Hương cau mặt :
- Sao lại không thích ?
- Tên Thoại này nhà quê thấy mồ, không hợp với con đâu.
- Cái gì mà hợp với không hợp ? Con còn có thể chọn được thằng nào hơn nó nữa bây giờ. Trông nó vậy chứ tương lai huy hoàng lắm đó. Mai mốt là bác sĩ giỏi của một bệnh viện lớn coi nó có nhà quê không ! Bây giờ còn đang đi học nên nó mới đơn giản như thế chứ.
Mỹ Chi trề môi :
- Vậy mà mẹ cũng khen được hắn ta con thật không tin đó. Tướng tá nhà quê không nói, nhưng mà mẹ biết hắn mở miệng ra là chỉ biết khen cái vùng đất chán phèo này hay sao ?
- Thì là nơi chôn nhau cắt rốn của nó mà, nó không khen sao được. Nhưng mà mai mốt ra đời thì nó sẽ thay đổi chứ, có đâu cứ mãi như thế này.
- Chuyện đó không phải là dễ đâu mẹ ơi, cái gốc nhà quê đã ăn sâu vào máu thịt hắn ta rồi thì khó mà sửa chữa lại được.
Nghe con gái chê bai mãi, bà Mỹ Hương có vẻ giận. Bà sẵng giọng :
- Thế nó nhà quê thì không được hay sao ? Con không nhớ đến chuyện sai lầm của mình à ? Cũng chỉ vì mê cái mã đẹp trai thanh lịch mà con đến nông nỗi này, vậy mà còn vẫn mờ mắt vì những điều đó hay sao ?
Mắt Mỹ Chi cụp xuống, cô có vẻ giận dữ vì những điều mà mẹ cô vùa nó. Cô gằn từng tiếng :
- Con đã cố gắng để quên đi những ngày tháng đau đớn đó nhưng tại sao mẹ cứ phải nhắc lại mãi thế ? Chẳng lẽ con thích thú nghe những điều đó lắm hay sao ?
Nghe lời trách cứ của con gái, bà Mỹ Hương có vẻ ân hận khi biết mình đã lỡ lời. Bà vội vuốt tóc Mỹ Chi :
- Xin lỗi con, mẹ quên là không nên nhắc lại những điều ấy . Chỉ tại mẹ muốn tốt cho con mà thôi – Hạ thấp giọng, bà năn nỉ con gái – Mỹ Chi à, mẹ đã ngắm nghía anh chàng Thoại này từ lâu lắm rồi, con đừng có chê bai nữa. Chỉ cần con cố gắng ép mình một chút, con sẽ thấy cuộc sống này lại tươi đẹp như thường. Tương lai sau này của thằng Thoại rất tốt chứ không lùi xùi như bây giờ đâu. Vả lại, còn gia tài của cha mẹ nó làm gì ? Chắc là con không thích tiền ?
Lý lẽ của bà Mỹ Hương đã thuyết phục được Mỹ Chi, nhưng cô vẫn còn một chút nghi ngờ :
- Làm sao mà mẹ có chắc là họ có tiền trong khi họ chỉ là những người nông dân chân lấm tay bùn ở cái xứ khỉ ho cò gáy này ?
Bà Mỹ Hương quả quyết :
- Điều này thì mẹ chắc chắn là không lầm đâu, vì mẹ đã từng nghe họ nói chuyện bán đất đai lợi lộc như thế nào rồi. Ngoài ra, mẹ đã nói cho con nghe rồi đó. Có lần, ông bà Mẫn đã tính chuyên mua nhà ở thành phố để mai mốt Thoại cưới Tịnh Phương và về đó mở phòng mạch. Cho dù họ không giàu có như mình mong ước, nhưng chỉ cần như thế thì cuộc sống của con cũng đủ yên ổn và sung sướng rồi. Chỉ cần con chịu khó ngọt ngào với thằng Thoại một chút, mà điều này mẹ nghĩ là đâu có khó đối với con, phải không ?
Mỹ Chi gật đầu, nhưng cô lại phân vân :
- Nhưng lỡ như Thoại quyết lòng cưới con bé Tịnh Phương thì sao ? Con không muốn trở thành trò cười cho họ đâu, mẹ ạ !
Bà Mỹ Hương nhíu mày một cái, rồi lại nói :
- Mình không thử thì làm sao mà biết được, hở con ? Nhưng mẹ tin rằng với nhan sắc và bản lĩnh của con thì thằng Thoại chỉ là một chú cừu non mà thôi. Khi đó thì làm sao mà con Tịnh Phương còn có cửa hy vọng nữa chứ.
Mỹ Chi buông xuôi :
- Thôi được rồi, con cũng cố gắng một lần xem sao. Nhưng nếu như con thất bại thì mẹ phải tính cho con một cách khác đó nhé. Khi đó thì con không còn mặt mũi nào để ở lại cái xứ này nữa đâu.
Bà Mỹ Hương mạnh dạn gật đầu :
- Điều đó thì con yên chí, mẹ không để cho con phải khó xử đâu. Mẹ đã tính cho con nhiều cách rồi, nhưng cách này là ngon lành nhất. Vạn bất đắc dĩ thì mẹ mới phải thực hiện con đường khác cho con. Thôi cũng muộn rồi, con ngủ đi ! Mẹ cũng phải qua bên đó không thì dượng con lại thắc mắc.
Bà Mỹ Hương rời khỏi phòng một lúc lâu mà Mỹ Chi vẫn cứ ngồi thừ người ra mà nghĩ ngợi. Cô không thể biết là phương cách của mẹ mình là đúng hay sai ? Nhưng cô thấy chuyện này cũng thú vị đấy
Dừng chân bên bờ sông, Thoại quay sang hỏi Mỹ Chi :
- Chi à, em đã mỏi chân chưa ?
Lung liếng hai mắt nhìn Thoại, Mỹ Chi nũng nịu :
- Dữ không, anh cũng biết là em mỏi chân nữa hở ? Tưởng đâu anh cứ đi mãi để em phải đi theo tới nỗi rụng cặp giò luôn chứ !
Thoại bật cười :
- Có thiệt cặp giò em sắp rụng rồi không vậy ? Em làm như chân em làm bằng bột mỳ không ấy !
Mỹ Chi sấn lại bên Thoại, cô đấm mạnh vào vai anh :
- Lại còn chọc ghẹo em nữa hở ? Em đấm cho anh sưng vai bây giờ.
Thoại vừa cười vừa đưa tay ra đỡ và lừa thế để nắm hai tay Mỹ Chi lại :
- Coi kìa mới chỉ nói như thế mà em đã muốn giận rồi hay sao ? Anh chỉ nói đùa thôi mà.
Mỹ Chi phụng phịu, cô cố gắng để giằng tay mình ra khổi tay Thoại :
- Nói đùa gì kỳ vậy, em ghét anh quá chừng.
Thoại nắm chặt hai bàn tay của Mỹ Chi :
- Thôi mà, đừng có ghét anh. Anh chỉ muốn trêu ghẹo em một chút thôi chứ đâu có làm gì đâu mà phải ghét anh. Nào ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân đi Chi !
Vừa nói, Thoại vừa kéo tay Mỹ Chi ngồi xuống vạt cỏ bên vệ đường. Mỹ Chi ngoan ngoãn ngồi xuống bên Thoại, và cô ngả đầu vào vai anh như một cử chỉ tình cờ. Cô nói nhỏ :
- Dễ chịu quá anh ơi ! Anh có thấy như thế không ?
Thoại hỏi lại Mỹ Chi :
- Em hỏi như thế là có ý gì ?
Mỹ Chi nhăn mặt :
- Cái cảm giác dễ chịu mà anh cũng không cảm nhận được hay sao mà lại phải hỏi lại em như thế ?
Thoại quơ tay một vòng :
- Cái gì dễ chịu, em phải nói ra mới được chứ ? Không khí trong lành, không gian êm ả hay là bờ vai anh dễ chịu ? Em phải nói rõ ra thì anh mới trả lời được chứ !
Mỹ Chi cong môi, cô lườm Thoại một cái thật dài :
- Có cần phải rạch ròi như thế hay không ? Hay là anh muốn nhắc em là em đang dựa vào bờ vai của anh đấy ?
Thoại cười cười :
- Chắc vậy quá ! – Rồi anh cất giọng hát nho nhỏ – Vai anh em hãy tựa đầu . . . Cho anh nghe lặng . . . Trái sầu rụng rơi . . .
Mỹ Chi vặn lại :
- Ngồi bên cạnh em mà anh lại có trái sầu hay sao ?
Thoại bật cười nho nhỏ :
- Trái sầu đâu mà trái sầu !
- Thì anh vừa hát đó thôi.
Thoại nghiêng đầu nhìn xuống gương mặt đang ngả trên vai mình, anh vuốt nhẹ trên sống mũi nhỏ của Mỹ Chi :
- Là trái sầu trong bài thơ ngậm ngùi của ông Huy Cận, em ơi. Anh làm gì có trái sầu nữa khi mà em đang kề cận bên anh như thế này.
Mỹ Chi thấp giọng :
- Anh có nói thật với lòng mình không đó ?
Thoại phản ứng ngay với câu nói của Mỹ Chi :
- Tại sao em lại hỏi như thế ? Em nghi ngờ anh hay sao ?
Mỹ Chi lắc đầu :
- Không em không hề nghi ngờ anh. Chỉ có điều, em không tin đây là sự thật . . .
Thoại choàng tay qua vai Mỹ Chi, anh siết chặt bờ vai nhỏ của người con gái anh yêu :
- Tại sao em lại nghĩ như thế ? Anh đã làm điều gì sai hay sao ?
Mỹ Chi lại lắc đầu :
- Đã nói là em không nghi ngờ gì anh mà, và anh cũng không làm điều gì sai. Em không tin là sự thật vì em cứ ngỡ mình đang ở trong mơ, một giấc mơ thật tuyệt vời. .
Vòng tay Thoại thiết chặt thêm chút nữa :
- Tại sao em lại nghĩ là mơ, anh chẳng phải đang ở bên em đây hay sao ?
Mỹ Chi bâng khuâng :
- Thì đúng là như vậy, nhưng em vẫn không dám tin anh ạ . . .
Thoại âu yếm :
- Em nói anh nghe xem nào, tại sao em lại không dám tin ? Mỹ Chi ngả đầu vào ngực Thoại, cô nói thật nhỏ :
- Vì không bao giờ em lại nghĩ là em có được tình yêu của anh.
Thoại cúi xuống cho mặt anh áp xuống mái tóc thơm mềm của Mỹ Chi :
- Sao lại không có được ? Anh yêu em, anh rất yêu em ! Em không được quên điều đó đâu đấy nhé.
Mỹ Chi cười yêu kiều :
- Đương nhiên là em không quên rồi. Vì . . .
Mỹ Chi ngập ngừng, Thoại thúc dục :
- Vì sao ? Em nói tiếp đi ?
- Vì . . . em cũng yêu anh.
- Ôi em yêu của anh !
Thoại bật kêu lên một câu thật nồng nàn, và anh cúi xuống . . . cúi xuống mãi cho tới khi đôi môi của anh tìm được đôi môi hồng của Mỹ Chi. Một nụ hôn thật nồng, thật ngọt đã gắn chặt hai đôi môi lại với nhau. Mỹ Chi như đang chìm trong cảm xúc tuyệt vời mà Thoại đem lại cho cô.
Thoại cũng đang chìm trong tình yêu ngọt ngào mà lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận. Anh không thể nào biết được một ý tưởng thú vị đang chiếm trọn cái đầu bé nhỏ của Mỹ Chi. Vì nếu biết được, chắc chắn là anh sẽ phẫn nộ ghê gớm.
Phải, Thoại sẽ không ngờ . . . không thể nào ngờ được là Mỹ Chi đang hoàn toàn tỉnh táo trong lúc này. Cô không hề có một cảm xúc thật sự với Thoại như bao người yêu nhau thường cảm nhận được khi họ đang trong vòng tay của người yêu. Bởi vì, cô nào có tình yêu trong tim mình.
Đúng vậy, Mỹ Chi không yêu Thoại. Hay nói đúng hơn là cô chưa hề yêu Thoại một chút nào. Tất cả những điều cô đang làm là chỉ thực hiện kế hoạch của mẹ con cô. Đó là làm thế nào để cô có được Thoại cho riêng mình. Và cô đã làm được như thế.
Lúc đầu theo kế hoạch của bà Mỹ Hương. Mỹ Chi đã phải cố gắng hết sức để tiếp cận được với Thoại, một chàng trai mà cô hết sức coi thường. Trong mắt Mỹ Chi, cô thấy Thoại chỉ là một anh chàng nhà quê không hơn không kém. Nhưng mà có một điều mà cô phải cố gắng làm thân với anh, đó là anh chàng nhà quê đó có thể đem lại cho cô một cuộc sống giàu sang sung sướng, thời thượng trong tương lai. Anh chàng nhà quê đó có thể giúp cô thoát khỏi cuộc sống chán ngắt nơi vùng đất vô vị này để trở về với phố phường sôi động mà cô đã phải miễn cưỡng rời xa . . .
Nhưng rồi thời gian trôi qua, Mỹ Chi đã nhận thấy là Thoại không hẳn là nhà quê như cô vẫn nghĩ. Càng gần anh, cô càng nhận ra những nét đặc biệt nơi anh. Thoại có tính cách rất cứng cỏi, đó là một điều hấp dẫn nơi người đàn ông. Nhưng anh vốn sinh ra nơi miền đất êm ả này, vì thế mà anh mới có cái dáng vẻ bình dị như thế. Điều này thì Mỹ Chi tin là mình có thể làm thay đổi Thoại được khi anh đã là của riêng cô.
Thế là thay vì miễn cưỡng bám lấy Thoại để có cơ hội đổi đời thì bây giờ Mỹ Chi làm việc đó với tất cả lòng hào hứng của mình. Có điều, dù đã bao lần tự dối gạt mình thì Mỹ Chi cũng phải tự thú nhận với mình là cô không hề có tình yêu với Thoại, ngay cả khi cô đã nhận thấy những điều đáng yêu nơi anh. Hình như với những gì đã xảy ra với cô trong quá khứ, trái tim Mỹ Chi đã đóng băng mất rồi.
- Em đang nghĩ gì thế, Mỹ Chi ?
Thấy Mỹ Chi yên lặng, Thoại âu yếm hỏi. Mỹ Chi lắc đầu :
- Em không nghĩ gì cả !
- Nói gì với anh đi !
- Nói chuyện gì bây giờ ?
- Nói bất cứ chuyện gì mà em muốn nói,
Mỹ Chi lắc đầu :
- Em không muốn nói gì hết mà chỉ muốn ngồi im như thế này thôi.
- Tại sao ?
- Vì như thế em mới cảm nhận hết tình yêu của anh dành cho em.
Thoại siết chặt vòng tay :
- Khờ quá, cô bé ! Anh yêu em và đang ở bên em chính là sự thực đây mà.
Mỹ Chi gật đầu :
- Em biết – xoay người lại nhìn thẳng và mắt Thoại, cô đột ngột hỏi – Tại sao anh lại yêu em hở anh ?
Thoại trầm ngâm :
- Làm sao anh có thể trả lời câu hỏi này của em được, anh yêu em chỉ vì không thể không yêu mà thôi.
- Nhưng mà em có gì để anh yêu ?
- Sao lại không ? Em đáng yêu như thế này cơ mà.
- Anh có nói lầm không đó ? Em mà đáng yêu ?
Thoại bật cười :
- Có thể em không đáng yêu với người khác , Nhưng với anh thì em là tất cả. Thế là quá đủ cho anh rồi.
Mỹ Chi ngước lên, cô nhìn thẳng vào mắt Thoại :
- Thế anh sẽ yêu em đến bao giờ thì không yêu nữa, hở anh ?
- Mãi mãi, ! Sẽ không bao gờ anh thôi yêu em.
- Cho dù em có lỗi gì, anh vẫn yêu em chứ ?
Thoại mạnh mẽ gật đầu :
- Dù em có bất cứ lỗi gì thì cũng không làm làm mất đi tình yêu anh dành cho em được. Chỉ cần em đừng giấu anh một điều gì hết thì anh sẽ không bao giờ giận em mà vẫn yêu em như bây giờ.
Mỹ Chi cam đoan :
- Từ bây giờ trở đi, em sẽ không dấu anh điều gì đâu – Cô thấp giọng thăm dò – Nhưng nỗi lầm đó em đã mắc phải trong quá khứ thì sao hở anh ?
Thoại lại lắc đầu thật nhanh :
- Những gì em đã làm trong quá khứ thì làm sao có thể tính toán được. Vì khi đó anh đã có em đâu. Như thế thì đâu có phải là có lỗi với anh được – Nâng cầm Mỹ Chi lên, Thoại soi mắt nhìn trong đôi mắt đen nháy của cô và tha thiết – Chi à, anh yêu em và chỉ cần có em bên anh như lúc này là hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần em cũng yêu anh và hứa không bào giờ rời xa anh thế là đủ. Còn thì những chuyện khác anh không quan tâm đâu.
Mỹ Chi long lanh nhìn Thoại :
- Em yêu anh, Thoại ạ. Và em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu. Chỉ sợ em cứ bám anh như rong như rêu thế này, anh lại chán em mất thôi.
- Làm sao anh có thể chán em được nhỉ, anh yêu em hết cả trái tim anh cơ mà.
Thoại nồng nàn cúi xuống, bờ môi anh lại trao cho Mỹ Chi những nụ hôn thật đắm say. Mỹ Chi cũng vòng tay ôm lưng Thoại thật chặt, cô đáp ứng tình yêu của anh cũng nồng nhiệt không kém. Vì cô biết, cô đã thành công rồi. Từ bây giờ trở đi, cô không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa mà chỉ còn một việc là đợi ngày trở thành vợ Thoại nữa mà thôi. Cô đã đọc thấy tình yêu anh dành cho mình trong mắt anh, và cô hết sức yên tâm về điều đó.
Buổi chiều làng quê thật yên tĩnh, nơi bờ song yên ả này lại thật vắng người. Thoại và Mỹ Chi cứ quấn quýt nhau mãi không thôi. Họ như quên hết đất trời, quên hết mọi điều xung quanh. Vì trong lòng họ chỉ còn biết tới người mình yêu mà thôi.
Một tiếng kêu hoảng hốt bật lên, tiếng kêu tuy nhỏ nhưng âm vang cửa nó thì lại thật rõ trong buổi chiều vắng lặng này. Tiếng kêu đó cũng đủ làm cho Thoại và Mỹ Chi giật mình. Họ cùng vội vã buông nhau ra và ngước lên nhìn thật nhanh.
Ngay trước đôi mắt hoảng hốt của hai người, Tịnh Phương đang đứng đó. Cô đang nhìn hai người bằng đôi mắt mở hết cỡ như muốn rách cả khóe. Tay cô bụm chặt lấy miệng như muốn ngăn đi những tiếng kêu khác có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Phút bất ngờ đã trôi qua, Thoại lấy lại bình tĩnh trước tiên. Buông Mỹ Chi ra, anh đứng dậy thật nhanh và hỏi ngay :
- Sao em lại ra đây, hở Phương ? Em về từ bao giờ ?
Câu hỏi của Thoại đã giúp Phương lấy lại bình tĩnh của mình. Không một lời nào, cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn mà thôi. Rồi thình lình, Tịnh Phương quay người bỏ chạy. Thoại đợm phóng theo cô :
- Tịnh Phương !
- Đừng, anh Thoại . . .
Mỹ Chi đã kịp thời níu Thoại lại, anh ngơ ngác nhìn cô :
- Sao em lại giữ anh lại, để anh chạy theo Tịnh Phương. Cô ấy đang hốt hoảng như thế kia . . .
Mỹ Chi điềm tĩnh lắc đầu :
- Anh chạy theo Tịnh Phương để làm gì ? Giải thích hay phân trần ? Tất cả những điều đó bây giờ đều không cần thiết đâu anh ạ. Để cho cô ấy một mình thì hay hơn.
Thoại không đồng ý :
- Chuyện gì thì cũng có thể nói sau, nhưng bây giờ thì Tịnh Phương đang mất bình tĩnh. Cần phải giữ cô ấy, lỡ như. . .
Mỹ Chi lại lắc đầu :
- Tịnh Phương sẽ không sao đâu, anh ạ. Rồi cô ấy sẽ bình tĩnh lại thôi mà.
Bóng Tịnh Phương đã khuất, Thoại đành thở dài nghe theo Mỹ Chi mà lòng anh không yên một chút nào. Ngồi phịch xuống vạt cỏ khi nãy, Thoại cứ nhìn đăm đăm vào hướng mà Tịnh Phương vừa chạy. Anh như quên cả Mỹ Chi đang ngồi bên cạnh mình
Về đến nhà Tịnh Phương vào ngay trong nhà và đóng chặt cửa lại. Ngã nhoài xuống giường, cô vùi mặt vào gối để lắng nghe nỗi đau đang vò xé tim mình.
Tịnh Phương không thể nào ngờ được Thoại và Mỹ Chi lại có tình yêu với nhau như thế. Mới chỉ một tháng không gặp hai người mà đã xảy ra chuyện như thế hay sao ?
Tịnh Phương không tin, hay đúng hơn là cô không muốn tin. Nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, cô có muốn từ dối gạt mình cũng không được nữa rồi. Thật là một sự thật phũ phàng. Thế mà mới chỉ nửa giờ trước đây, cô đã nôn nao muốn trở về nhà thật nhanh để gặp được những người thân yêu đó.
Một tháng bận rộn với việc thi cử, Tịnh Phương không thể về thăm nhà. Và cũng trong một tháng đó, Thoại về nhà để làm luận án tốt nghiệp khiến cô cũng không thể nào gặp mặt anh thường như mọi khi. Nỗi nhớ mong đã khiến cô thu xếp mọi thứ thật nhanh, để đến khi môn cuối cùng vừa thi xong thì Tịnh Phương đã ra ngay bến xe để về nhà.
Có rất nhiều điều mà Tịnh Phương muốn nói với Thoại, cũng như có những chuyện vui buồn của con gái mà mọi cô thiếu nữ cũng thường tình thường có, Tịnh Phương muốn kể với Mỹ Chi biết bao. Đã nói là tuy không thích bà mẹ kế, nhưng Tịnh Phương rất thích Mỹ Chi mà. Trong mắt Tịnh Phương thì Mỹ Chi là một cô gái đáng mến, tuy có lười biếng một chút, nhưng chuyện đó thì có hề gì !
Vậy mà bây giờ . . . Cô không thể kể chuyện gì nữa với hai người nữa rồi ! Và nỗi đau này, cô còn có thể kể lại với ai nữa đây khi mà chính hai người cô thương yêu lại làm tổn thương trái tim yếu đuối của cô mất rồi !
Tịnh Phương cứ nằm vùi như thế, cô không muốn nhớ lại hình ảnh đã trông thấy, nhưng sự việc cứ hiển hiện trước mắt cô khiến cho lòng cô đau như cắt. Thế là tình yêu của cô đã không còn nữa rồi. Vì làm sao có thể có một tình yêu nỏn nà khi mà chỉ có mình cô yêu ?
Ngay ngày hôm sau, Tịnh Phương đi Saigon thật sớm. Cô không muốn nán lại nhà thêm nữa hơn nữa vì không muốn chứng kiến tình yêu của Thoại và Mỹ Chi. Tịnh Phương không gặp Mỹ Chi vì khi cô đi, Mỹ Chi còn ngủ. Ông Tịnh đã ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của con gái, ông hỏi :
- Có chuyện gì vậy, Tịnh Phương ?
Tịnh Phương lắc đầu, cô cố che giấu đôi mắt đang sưng mọng của mình :
- Không có chuyện gì đâu ba !
Ông Tịnh không dễ tin ngay lời của Tịnh Phương :
- Thế tại sao con lại làm như thế ?
Tịnh Phương càng cúi sâu mặt hơn :
- Con có làm gì đâu ?
Nắm tay Tịnh Phương, ông Tịnh kéo con gái ngồi xuống bên mình. Ông nghiêm giọng:
- Con đừng giấu ba, hãy nói cho biết sự thật đi. Ai đã làm con buồn ?
Tịnh Phương lắc đầu :
- Không có ai làm gì cho con buồn hết, ba à ?
Ông Tịnh lắc đầu, ông nâng mặt con gái lên và nhìn thẳng vào mắt cô :
- Thế con tưởng ba là đứa con nít sao mà dối ba. Chưa bao giờ con về nhà mà lại ra đi vội vã như thế này cả. Lại còn đôi mắt của con nữa kìa, chắc là đã khóc cả đêm rồi phải không ? Con hãy nói cho ba biết đi, ba nhất định sẽ không tha cho người nào đã làm cho con gái ba buồn như thế này đâu.
Tịnh Phương ứa nước mắt, cô biết cha rất thương yêu mình. Ông có thể làm bất cứ điều gì để cho cô được vui vẻ. Nhưng chuyện này thì . . . làm sao ông có thể giúp cô được đây.
Thấy con gái khóc, ông Tịnh thấy sót xa trong lòng. Ông đa làm gì để con gái ông phải khóc như thế này nhỉ ? Có phải cái gia đình này đã làm khổ con gái ông hay không ?
Từ khi Tịnh Phương ít về nhà thì ông Tịnh đã lờ đờ đoán ra được những gì mà con gái ông giấu kín. Nhưng vốn tính kín đáo, ông không bộc lộ ra bên ngoài mà chỉ để tâm đó xét mẹ con bà Mỹ Hương. Và ông biết, chuyện tái hôn của ông cũng là một trong những nguyên nhân khiến con gái ông buồn lòng. Tuy không nói gì nhưng ông Tịnh đã âm thầm thu xếp mọi điều tốt đẹp cho Tịnh Phương.
Nhưng hôm nay nhìn con gái buồn rầu như thế. Ông Tịnh lại thấy mình đã sai lầm khi gắn bó cuộc đời của mình với bà Mỹ Hương. Vì tuy chưa khẳng định, nhưng ông đã đoán ra được nguyên nhân gây ra nỗi đau của con gái mình. Có điều ông chưa biết phải làm gì để giúp Tịnh Phương bây giờ ?
Với giọng trĩu buồn, ông Tịnh ôn tồn nói với con gái :
- Dù con không nói nhưng ba có thể biết được chuyện gì đã làm con buồn như thế. Ba rất ân hận vì đã khiến con phải chịu cành này, nếu có thể làm điều gì để con không như thế này nữa thì ba nhất định làm.
Tịnh Phương choàng tay ôm chặt cha :
- Ba ơi, ba đừng nói như thế. Con có sao đâu.
Ông Tịnh cũng ôm chặt con gái vào vòng tay như muốn chở che cho Tịnh Phương :
- Đừng như thế, con ạ. Con cứ nói ra hết mọi điều cho ba nghe đi, đừng chịu đựng một mình như thế nữa.
Tịnh Phương bật khóc nức nở, dường như những lời an ủi của cha đã làm cô không thể nín nhịn được nữa :
- Ba ơi, con phải làm sao bây giờ ?
Ông Tịnh vuốt tóc con gái mà lòng đau nhói :
- Ba biết nỗi khổ con đang phải chịu, nhưng ba không biết phải làm gì bây giờ để giúp con được. Chuyện tình cảm thì không thể ép buộc được đâu con à. Nhưng ba nghĩ là con gái ba sẽ khóc hôm nay thôi rồi sẽ nghĩ lại, phải không con gái ?
- Con cũng không biết là mình có thể quên được hay không nữa, nhưng hiện giờ thì con rất đau lòng, ba ơi.
Ông Tịnh lại vỗ về :
- Ba biết, nhưng ba nghĩ là con sẽ vượt qua được, con gái ba vốn rất mạnh mẽ cơ mà.
Tịnh Phương lắc đầu :
- Làm sao con có thể quên ngay được hở ba, chúng con đã rất gắn bó như thế mà . . .
- Nhưng đó không phải là tình yêu, con ạ. Con đã ngộ nhận tình cảm vì các con đã quá thân thiết, nhưng trước sau thì các con chỉ như hai anh em mà thôi. Ba nghĩ là con biết nhìn nhận và chấp nhận sự thực này.
Tịnh Phương lại rơi nước mắt :
- Con không chấp nhận cũng không được sao hở ba. Nhưng không biết là đến bao giờ con mới có thể quên được đây.
Ông Tịnh xoay mặt Tịnh Phương lạ, ông nhìn vào mắt con gái :
- Ba tin là con gái ba sẽ làm được điều đó, phải không con ?
Tịnh Phương mím môi lại, cô gật đầu với ba mà nước mắt vẫn rơi :
- Con sẽ quên, nhất định con sẽ quên.
Ông Tịnh mỉm cười :
- Giỏi lắm, con giỏi lắm. Như thế mới là con gái ba chứ.
Tịnh Phương đứng lên :
- Bây giờ thì con đi đây, ba ạ !
Ông Tịnh ngập ngừng :
- Có cần thiết phải đi ngay như thế không hở con ? Con đã hiểu ra vấn đề rồi mà !
Tịnh Phương lắc đầu :
- Con hiểu nhưng mà không có nghĩa là con quên ngay được đâu, ba ạ. Con muốn tìm cho mình một không gian yên tĩnh, như thế thì con mới làm cho hồn mình an bình chứ ba.
- Thế nhưng con ở trên đó chỉ có một mình, liệu có nên không hở con ?
Tịnh Phương mỉm cười mà đôi mắt còn ướt :
- Ba sợ con nghĩ quẩn hay sao ? Con không dại dột như thế đâu ba. Có điều là con không muốn nhìn thấy hai người đó, ít nhất là trong những ngày tháng này.
Ông Tịnh hiểu những gì con gái ông đang nghĩ, và ông biết là con gái ông không thể làm gì khác được. Tuy còn lo lắng cho con nhưng ông cũng đành phải miễn cưỡng chấp nhận :
- Thế cũng được, nhưng con nhớ là phải gọi điện thoại về mỗi ngày cho ba đó.
Tịnh Phương hôn lên má ông Tịnh :
- Ba ơi, có cần phải kiểm soát con như thế không hở ba ? Con gái của ba lớn rồi mà.
Ông Tịnh vuốt nhẹ song mũi Tịnh Phương :
- Biết rồi, biết là con gái của ba lớn rồi. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là ba không lo lắng cho con nữa, vì trong mắt ba thì con vẫn là con gái nhỏ như ngày nào.
- Hai cha con ông đang nói chuyện gì mà vui vây ?
Hai cha con đang nói chuyện thì tiếng bà Mỹ Hương vang lên sau lưng làm cả hai cùng giật mình quay lại. Ông Tịnh trách bà :
- Ba hay cứ sao mà làm cho người ta giật mình như thế ?
Bà Mỹ Hương lườm dai :
- Có gì mà phải giật mình, trừ khi hai cha con ông có chuyện gì giấu diếm người khác.
Ông Tịnh cau mặt :
- Sao bà lại nói linh tinh như thế, cha con tôi thì có gì mà phải giấu diếm ai.
Thấy chồng giận dữ, bà Mỹ Hương vội vã lả :
- Thì tôi nói chơi một chút không được hay sao mà ông lại giận như thế. Tịnh Phương à, con định đi đâu mà dậy sớm như thế ?
Không thể không trả lời, Tịnh Phương miễn cưỡng nói :
- Con đi lên Saigon.
Bà Mỹ Hương bật kêu lên :
- Sao lại đi vội như thế ? Con đã thi xong rồi mà ?
- Nhưng con còn vài môn cần phải học thêm, dì ạ.
Tuy không ưa bà Mỹ Hương, nhưng Tịnh Phương vẫn luôn luôn nói năng lễ phép với bà. Tuy nhiên, cô vẫn gọi bà là dì, chứ không gọi bà là mẹ. Điều này làm bà Mỹ Hương bực bội, nhưng bà cũng không thể làm gì được Tịnh Phương mà chỉ còn biết cất giấu nỗi ấm ức trong lòng. Và ngoài mặt, bà vẫn tỏ ra ngọt ngào :
- Nhưng mà tại sao con lại phải vội như thế ? Con mới về tối qua mà, ở chơi vài bữa rồi hãy đi chứ Phương !
Không muốn để bà Mỹ Hương biết được nỗi buồn của mình, Tịnh Phương tìm cách nói cho qua chuyện :
- Tự dưng chiều hôm qua con thấy nóng ruột nên phải về nhà, nhưng thấy nhà vẫn bình an là con yên tâm rồi. Con đi ngay như thế này là vì không muốn mất đi buổi học nào đó, dì ạ. Thôi, con đi nha ba !
Nói xong, Tịnh Phương xách vội chiếc túi nhỏ của mình lên và vội vã đi ra cửa. Ông Tịnh đứng nhìn theo chiếc bóng nhỏ nhắn của con gái mà thấy lòng buồn vô hạn. Không nhìn đến bà Mỹ Hương, ông lặng lẽ quay gót đi trở vào.
Đợi cho ông Tịnh ngồi xuống ghế, bà Mỹ Hương cũng lại ngồi bên ông. Bà nhỏ nhẹ :
- Tịnh Phương buồn chuyện gì vậy ông ?
Ông Tịnh cau mặt :
- Chuyện gì đâu mà buồn ? Bà chỉ khéo suy đoán mà thôi.
Bà Mỹ Hương mỉm cười :
- Vậy thì chắc là tôi đã quá lo lắng chuyện không đâu rồi. Nhưng mà như vậy cũng hay, biết con gái không có chuyện gì buồn là tôi yên tâm rồi.
Ông Tịnh quay lại nhìn chằm chặp vào mắt bà Mỹ Hương :
- Bà nói vậy là có ý gì ?
Bà Mỹ Hương cười cười :
- Nào tôi có ý gì đâu, chỉ là tôi nghĩ vẩn vơ thôi mà. Nhưng mà như thế thì cũng tốt, phải không ông ?
Ông Tịnh gằn lại :
- Tốt cái gì ?
Bà Mỹ Hương hất cằm :
- Thì đó, mình biết được là Tịnh Phương không có chuyện gì. Như thế không đủ tốt hay sao – Rồi bà thở ra như thể vừa trút được gánh nặng trong lòng – Nói thật với ông chứ Tịnh Phương đi học xa nhà tôi cũng thấy không được yên tâm lắm, vì ở đó có ai theo mà chăm sóc cho nó được đâu.
Tuy mơi sống chung với bà Mỹ Hương chưa được bao lâu, nhưng ông Tịnh đã hiểu được tính tình của bà. Vì thế, nghe giọng điệu quan tâm của bà dành cho con gái của mình mà ông chẳng hề cảm động một chút nào. Ông phẩy tay như muốn chấm dứt câu chuyện :
- Chuyện đó thì bà không cần phải nhắc tôi, con gái tôi ở sát một bên với tôi thì tôi không có gì phải lo nữa.
- Bây giờ thì tôi chỉ cần dạy con gái công, dung , ngôn, hạnh để chuẩn bị về làm dâu nhà người ta sao cho người ta phải khen con gái tôi là được rồi. Của hồi môn tôi đã không có, nhất định tôi phải tạo cho con tôi một cái gì đó để nhà chồng nó phải nể trọng tôi chứ.
Bà Mỹ Hương càng nói thì ông Tịnh càng thấy nhức nhối trong lòng. Thật là một sai lầm khi ông Tịnh đã để mẹ con bà Mỹ Hương về sống ở đây. Không biết rồi sẽ còn chuyện gì sẽ sảy ra nữa đây một khi Thoại cưới Mỹ Chi. Vì ông không lạ gì tính cách của cô gái này, và nề nếp gia đình ông bà Mẫn thì ông lại càng biết rõ, Họ có hợp với nhau đâu !
Ông Tịnh đứng lên, ông đi ra sân để chấm dứt câu chuyện. Những bước chân của ông mới nặng nề làm sao !