Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 11: Tà đồ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Đệ tử ngoại vi là loại con nhà giàu ăn chơi lêu lổng, học được một chút quyền cước màu mè không có lực chiến đầu thực sự, đến Bạch Vân sơn trang giả mạo danh phận, giống như người hiện đại xài văn bằng đại học giả vậy.
Đệ tử bình thường thì giống như Tần Minh Long, được Bạch Vân sơn trang thu dưỡng từ nhỏ, sau đó truyền thụ võ học nhất định. Nếu có tư chất cao sẽ được chọn làm đệ tử trực hệ, còn nếu tư chất bình thường sẽ xung vào đội ngũ tạp dịch các loại.
Đệ tử trực hệ mới chân chính là đệ tử của Bạch Vân sơn trang. Những người này hoặc là thân nhân của tầng lớp cao cấp của Bạch Vân sơn trang hoặc có thiên tư đặc biệt xuất chúng, bọn họ được truyền thụ các võ công cao thâm, thành tựu sau này tuyệt đối không thấp.
Còn về phần đệ tử hạch tâm thì đây tuyệt đối là những người có thiên phú vượt trội trong hàng ngũ trẻ tuổi. Bọn họ đều là đệ tử của bảy đại trưởng lão hoặc là đệ tử thân truyền của trang chủ, có địa vị cao nhất, thành tựu ngày sau là không thể đo được. Dù gì cũng là đệ tử do đích thân Đại trưởng lão thu nhận, chuyện tình một bước lên trời này mà hắn vẫn cảm thấy chưa phải là chuyện tốt sao?
- Ha ha, vậy ngươi muốn chuyện tốt gì nào?
Tần Tiêu vẫn cười nhẹ nhàng vì đã lâu rồi lão không gặp người thú vị như vậy.
- Oạch, ta đâu có tham lam vậy chứ? Chỉ cần ngươi đáp ứng ta ba yêu cầu, ta sẽ lập tức bái ngươi làm thầy......
Diệp Tịnh Vũ rung đùi đắc ý, lúc nói vẻ mặt không hề có chút để ý, dường như không phải là chuyện bái sư là một vụ mua bán?
- Ừ? Ba điều kia à?
Tần Tiêu khẽ cười, trên mặt lại càng thể hiện ra vẻ đùa cợt......
- Điểm thứ nhất ở Bạch Vân sơn trang chỉ cho phép ta khi dễ người khác không cho người khác khi dễ ta.
Diệp Tịnh Vũ vươn ra một ngón tay, nói rất nghiêm túc.
Tần Tiêu nhất thời im lặng chỗ có yêu cầu như thế? Cái gì gọi là chỉ cho phép ngươi khi dễ người khác không cho người khác khi dễ ngươi? Mình mặc dù rất che chở cho đệ tử nhưng là không có nghĩa là mình rất bá đạo a?
- Điểm thứ hai căn cốt của ta là loại cực phẩm, võ công tầm thường không thể xứng đáng để luyện. Vậy ngươi có cái gì gọi là tuyệt thế bí tịch võ công khai sơn phá thạch cứ tùy tiện cho ta mười bản tám bản là được.
Không đợi Tần Tiêu nói chuyện, Diệp Tịnh Vũ tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai.
Sắc mặt Tần Tiêu tối sầm, một ngụm máu tươi xông thẳng lên ngực...
Ngươi xem tuyệt thế bí tịch võ công là sách in lậu trên trên đường cái sao? Cứ muốn bao nhiêu là được bấy nhiêu?
- Điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất. Lúc nào ta không muốn luyện võ thì ngươi cũng không được bắt ép ta. Nhưng bất kỳ lúc nào ta muốn luyện võ thì ngươi cũng phải trở về dạy ta. Nếu đáp ứng được thì ta bái ngươi làm vi sư.
- Ọe......
Ngụm máu tươi trước ngực của Tần Tiêu cuối cùng cũng nhịn không được, bắn vọt ra rồi hai mắt lão trợn ngược, té ngửa người ra.
Đây rốt cuộc là ngươi bái sư hay là ta bái sư? Cái gì gọi là lúc không muốn luyện võ thì sẽ không luyện, lúc muốn luyện thì mình nhất định phải chạy tới. Vậy cuối cùng mình là sư phụ hay đầy tớ đây?
- Uy, lão đầu, ngươi làm sao vậy? Có phải tối hôm qua bị nữ nhân nào hút khô rồi không? Làm sao cứ vậy mà hộc máu ra chứ-
Thấy Tần Tiêu té xuống, Diệp Tịnh Vũ nhảy dựng cả người, trên mặt lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, kêu to.
- Ọe......
Tần Tiêu lại phun thêm một ngụm máu tươi, giận đến nỗi người rung bần bật.
Bị nữ nhân hút khô rồi? Ngươi không thấy tóc trắng của lão phu dày đến cả xấp sao? Còn có tâm tư nào để làm chuyện kia?
- Đồ hỗn láo, lão phu có lòng thu ngươi làm đồ đệ mà ngươi còn không biết tốt xấu. Giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để bái sư, ngươi có hành lễ hay không?
Tần Tiêu cuối cùng hiểu ra nếu cứ Diệp Tịnh Vũ thì bản thân lão sớm muộn sẽ thổ huyết mà chết.
- Yêu cầu vừa rồi ta mới nói…
Diệp Tịnh Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt tham lam vẫn còn chớp động suy tính.
- Tất cả đều không có cửa đâu. Tuy nhiên nếu ngươi không đáp ứng thì ta bảo đảm cuộc sống sau này sẽ rất thú vị, rất thú vị.
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của Tần Tiêu lúc này đã sớm biến mất chỉ còn lại nét dữ tợn. Tựa hồ chỉ cần Diệp Tịnh Vũ nói một chữ không hắn là lão có thể đem hắn xé nhỏ không chút do dự..
Cuối cùng dưới bạo lực uy hiếp của Tần Tiêu, Diệp đồng học đáng thương của chúng ta đành phải ủy khuất trở thành đệ tử của Đại trưởng lão Bạch Vân sơn trang.
Dĩ nhiên nguyên nhân trọng yếu ở đâu là vì hắn hiểu cho dù bản thân có một phương pháp tu luyện cao minh đi chăng nữa thì cũng cần có đủ thời gian để tu luyện. Trong thời gian đó những kẻ thông đồng với Tần Minh Long để làm bậy chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội. Thậm chí là Tần Ngọc Đình cũng khẳng định là không tha cho mình. Nếu bản thân không tìm hậu đài cứng rắn một chút thì chưa kịp tu thành thần công có thể đã sớm toi mạng dưới núi Bạch Vân rồi.
Lễ bái sư chính thức được tiến hành vào ngày thứ hai, địa điểm là trên chính điện của Bạch Vân sơn trang.
Bởi vì là Đại trưởng lão tự mình thu nhận đệ tử cho nên lễ bái sư được chuẩn bị hết sức trang trọng, khắp đại điện trang hoàng rực rỡ. Ngay cả trang chủ Tần Hiên của Bạch Vân sơn trang cùng phu nhân, cùng với bảy đại trưởng lão và một số đệ tử hạch tâm cũng có mặt.
Dĩ nhiên là không có nhiều đệ tử phổ thông đủ tư cách những buổi lễ như vậy. Diệp Tịnh Vũ cũng không có biện pháp nhìn thấy được số đệ tử hôm đó đã khi dễ hắn, tuy nhiên hắn cũng thấy được Tần Ngọc Đình thấy hôm đó khi dễ hắn cái kia chút ít đệ tử đặc sắc vẻ mặt bất quá hắn cũng là thấy được Tần Ngọc Đình đang trương cái bản mặt vô cùng tức giận.
“ Tiểu bà nương, hôm đó thiếu gia cũng chỉ lên tiếng khinh bạc ngươi một chút vậy mà ngươi đã sai người làm nhục ta. Hiện giờ ta cũng có ngọn núi cao như vậy để dựa vào, để xem sau này ta làm sau thu thập ngươi.”
Nhìn thấy sắc mặt bối rối của Tần Ngọc Đình, trong lòng Diệp Tịnh Vũ hung hăng thầm nghĩ.
Hắn đã biết tuy Tần Viêm đứng hàng thứ ba trong bảy đại trưởng lão, quyền lực mặc dù rất lớn nhưng cũng không thể nào so sánh với Tần Tiêu.
- Đại sư huynh, giờ lành hôm nay đã đến, chúng ta bắt đầu đi.
Một nam tử trung niên có khuôn mặt thanh tú ngồi ở vị trí chủ tọa lên tiếng có vẻ hâm mộ. Y chính là Tần Hiên, trang chủ đương nhiệm của Bạch Vân sơn trang, là sư huynh đệ với Tần Tiêu.
- Hết thảy làm phiền trang chủ an bài
Tần Tiêu cười đến toét miệng. Mặc dù Diệp Tịnh Vũ có chút tà quái nhưng không thể không nói là thiên phú của hắn cực cao. Đặc biệt là lão nghĩ đến tối hôm qua những sư huynh đệ của mình bao gồm cả Tần Hiên khi thấy Diệp Tịnh Vũ thì hai mắt đều hấp háy thì cực kỳ đắc ý. Cũng may lúc đó lão nhàn rỗi đi xem tỷ võ mới phát hiện tiểu tử này, may hơn nữa là hôm đó bên cạnh chỉ có Tần Viêm, còn nếu là trang chủ thì hôm nay mình đành đứng nhìn rồi.
- Diệp Tịnh Vũ có thể bái lạy làm môn hạ của Tần Tiêu sư huynh là phúc khí ba đời của ngươi rồi. Từ nay về sau ngươi chính là người của Bạch Vân sơn trang chúng ta, tất cả các quy củ của sơn trang ngươi đã hiểu rõ chưa?
Giọng nói của Tần Hiên lộ rõ vẻ tiếc nuối. Y nhìn Diệp Tịnh Vũ mi thanh mục tú, căn cốt cực phẩm, có thể dùng sức lực bản thân đánh chết một gã cao đẳng võ sĩ. Nhân tài thiên phú như vậy đột phá cảnh giới đại tông sư cũng có thể, thế nào mà lại bị sư huynh phát hiện trước đây?
- Hiểu rõ ạ.
Nhìn thấy cả một đám cao tầng của Bạch Vân sơn trang ngồi nghiêm chỉnh phía trước, Diệp Tịnh Vũ nào dám nói một chữ không? Tuy nhiên so với đám đệ tử đang cung kính thì thần sắc của hắn cũng vẫn rất tự nhiên, cơ bản không để uy nghiêm của đám người Tần Hiên trong mắt.
Có lẽ là bởi vì là sự cao ngạo từ tron cốt tủy của hắn, cũng có lẽ là bởi vì hắn không phải là người của thế giới này nên cũng không có khái niệm sâu sắc đối với Bạch Vân sơn trang, uy nghiêm lâu năm của nó căn bản không thể trấn trụ được hắn.
Thấy thần sắc Diệp Tịnh Vũ thản nhiên như vậy, trên mặt tám người ngồi ở phía trước lộ ra ý tán thưởng. Xem tên tiểu tử này tuổi còn trẻ mà lực trấn định như vậy quả thực là tài năng có thể dạy dỗ a.
Chuyện kế tiếp cũng khá đơn giản. Án theo quy củ của Bạch Vân sơn trang, Diệp Tịnh Vũ hướng về phía Tần Tiêu kính một chén trà bái sư rồi hành lễ. Sau đó hắn tiếp tục kính trà Tần Hiên cùng với các trưởng lão khác, trong ánh mắt đố kỵ của các đệ tử mà chính thức trở thành đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang.
Diệp Tịnh Vũ vốn cho là sau khi kết thúc nghi thức thì mình có thể đi tới chỗ ở mới, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm. Nào ngờ sắc mặt của Tần Hiên đang tươi cười thoáng chốc trở nên nghiêm túc, quét mắt nhìn qua mọi người một lượt. Ngoại trừ Diệp Tịnh Vũ, còn trong lòng mọi người đều run lên, chăm chú nhìn Tần Hiên tựa hồ đang đợi một chỉ thị gì đó của lão.
- Các vị, ở đây đều là những thành viên tinh anh nhất của Bạch Vân sơn trang. Chỉ có Diệp Tịnh Vũ vốn không có tư cách tham gia nhưng là đồ đệ duy nhất của đại sư huynh nên ta phá lệ nhưng ta nhắc nhở đây là chuyện sinh tử tồn vong của Bạch Vân sơn trang. Ngươi nghe xong tuyệt không thể còn đất để lui, nên giờ ngươi có thể lựa chọn rời đi
Rầm......
Diệp Tịnh Vũ vừa mới đang hưng phấn, trong nháy mắt đã rơi tuột xuống đáy sinh tử tồn vong. Bạch Vân sơn trang không phải là rất trâu bò sao? Làm sao đến mức lại có sinh tử tồn vong trước mắt, chẳng lẽ mình xui xẻo đến vậy?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 12: Lựa chọn (Thượng).
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Thấy sắc mặt nghiêm túc của Tần Hiên, vẻ lo lắng của sư phụ Tần Tiêu, lại quay sang thấy Tần Viêm đang lạnh lùng, Diệp Tịnh Vũ hiểu rõ mặc dù bọn họ nói mình có đất để lựa chọn nhưng chỉ cần hắn mở miệng nói hai chữ “Rời đi” thì chắc chắn sẽ bị chém chết tại chỗ.
Dù sao, bỏ ra cái giá lớn như vậy để thu mình làm đệ tử, lại tự nói với mình là Bạch Vân sơn trang đã đến lúc sinh tử tồn vong nếu không đồng ý có thể rời đi, chẳng lẽ đơn giản vậy sao?
Đây không chừng là khảo nghiệm đối với bản thân hắn.
Nói giỡn, có lúc nào mà thiếu gia ta lại e ngại qua khảo nghiệm chứ.
- Trang chủ nghĩ nhiều rồi, đệ tử Diệp Tịnh Vũ mặc dù không tính là một người tốt nhưng cũng hiểu được là có ân phải báo. Sư tôn có thể thu con làm đồ đệ, trở thành đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang là phúc ba đời của con. Từ nay con sống là người của Bạch Vân sơn trang, chết là ma của Bạch Vân sơn trang. Cho dù Bạch Vân sơn trang gặp gỡ khó khăn gì, con thề cũng cùng chết sống......
Khẩu khí Diệp Tịnh Vũ rất nghiêm túc, nói lời cần nói. Dù sao hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc để chỉ mới một hai câu là đã bị lừa dối.
Còn về phần vế sau của lời thề. Ách...... trong lòng Diệp đồng học thề độc chính là như vậy, nếu là ta không cùng cùng chết sống với Bạch Vân sơn trang vậy thì trừng phạt ta ít cưới một lão bà đi, chỉ cần chín trăm chín mươi chín là được.
Dĩ nhiên, đám người Tần Hiên không thể biết ý nghĩ trong lòng Diệp Tịnh Vũ. Bọn họ chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt chân thành của hắn thì hài lòng gật đầu. Chỉ có Tần Ngọc Đình đứng ở trong góc hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Tịnh Vũ một cái, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chuyện tiếp sau đó đơn giản hơn nhiều. Trong đại điện đều là cao tầng của Bạch Vân sơn trang, ngoại trừ bảy đại trưởng lão cùng trang chủ còn có khoảng hai mươi tiền bối cao thủ, mười ba người đệ tử hạch tâm, hơn bảy mươi đệ tử trực hệ, tổng cộng có hơn trăm người chăm chú lắng nghe lời nói của Tần Hiên.
Nước Thục Vân cũng không phải là một nước lớn, chỉ là là một nước nhỏ chư hầu của đế quốc Thiên Nguyên ở Tây Nam. Nó không phân theo châu mà chỉ có năm quận, nhân khẩu không vượt quá năm trăm vạn.
Bởi vì đại lục Đấu Hồn võ học thịnh hành nên dù nước Thục Vân tuy nhỏ nhưng môn phái võ lâm nhiều như rừng khiến cho người dân bình thường chỉ biết môn phái mà không biết cục diện triều đình.
Giống như ở Ninh quận, rất nhiều người không biết quận phủ đại nhân họ tên là gì, nhưng lại biết trang chủ Tần Hiên của Bạch Vân sơn trang. Nói cách khác, uy vọng trong dân gian của những môn phái võ lâm đã vượt xa triều đình.
Đối với những môn phái võ lâm như Bạch Vân mà nói thì đây là chuyện tốt, ít nhất không cần nhìn sắc mặt triều đình. Nhưng đối với triều đình thì đây tuyệt đối là một sỉ nhục thật to, một tai họa cho quốc gia. Triều đình không có uy vọng trong dân gian thì làm sao có thể bảo hộ sự thống trị đây?
Bởi thế nên triều đình nước Thục Vân vẫn muốn chế áp thực lực và uy vọng các môn phái võ lâm, nhưng trải qua nhiều năm như vậy vẫn không thể đạt được ý nguyện. Dù sao những môn phái này cũng có truyền thừa mấy ngàn năm, thế lực không thể tưởng tượng, ngay cả rất nhiều đại tướng quân của triều đình cũng là đệ tử của bọn họ, làm sao có thể chèn ép được.
Tuy nhiên tình huống này vào một tháng trước đã thay đổi, quốc chủ Lạc Tiêu Phong của nước Thục Vân đã thuận lợi đột phá từ cảnh giới Đại tông sư lên cảnh giới Võ thánh, trở thành Võ thánh đầu tiên kể từ lúc lập nước. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, uy vọng của triều đình đã bành trướng ra chưa từng thấy.
Dù sao, ở đại lục Đấu Hồn thì mọi việc đều lấy thực lực để nói chuyện.
Vốn người luyện võ phân chia thành chín cảnh giới bao gồm Võ Đồ, Võ Sĩ, Vũ Sư, Tiên Thiên Vũ Sư, Tông sư, Đại tông sư, Võ Thánh, Vũ Thần, Võ Tôn.
Chớ nhìn Diệp Tịnh Vũ có thể đánh chết một tên cấp bậc võ sĩ như Tần Minh Long rồi cho rằng Võ thánh có thể dễ dàng đạt tới. Cần biết rằng con đường tu luyện càng về sau càng khó đi.
Người bình thường chỉ cần cố gắng đều có thể đạt tới cảnh giới Vũ Sư, nhưng nếu muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư thì không có thiên phú cực cao và cơ duyên là chuyện không thể.
Còn muốn từ cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư lên cảnh giới Tông Sư thì khó càng thêm khó. Tông sư, danh như ý nghĩa, đó là nhân vật có thể khai sơn lập phái. Mỗi một tông sư đều có thể tự mình sáng chế tuyệt học, đây cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Về phần Đại tông sư, ở nước Thục Vân chỉ có thể đếm được vài người. Ngoại trừ bốn đại sơn trang cùng tề danh với Bạch Vân sơn trang và hoàng tộc thì các môn phái không thể tìm ra người nào.
Như cảnh giới Võ thánh thì quả thực là tồn tại trong truyền thuyết, qua nhiều năm như vậy ở nước Thục Vân cũng chỉ có một người là Lạc Tiêu Phong mà thôi.
Bởi vậy có thể tưởng tượng, Võ Thánh đại biểu cho cái gì.
Dĩ nhiên, những cảnh giới như Vũ Thần hay Võ Tôn thì vượt xa phạm vi hiểu biết của người thường, thuần túy chỉ là những khái niệm.
Có Võ Thánh trấn giữ triều đình, uy vọng tự nhiên tăng nhiều. Lạc Tiêu Phong càng nhân cơ hội ban bố một pháp lệnh cắt giảm cực lớn thế lực các đại môn phái: Tổ chức trong nhân gian không được nuôi số lượng người có vũ trang vượt quá một ngàn người .
Nói cách khác, các đại môn phái chỉ có khả năng dung nạp võ giả nhiều nhất là một ngàn người. Đối với các môn phái nhỏ thì điều này không ảnh hưởng gì, dù sao nhân số bọn họ vốn có tăng lên cũng chưa chắc có được một ngàn người.
Nhưng với các đại môn phái như Bạch Vân sơn trang thì không như vậy. Chưa nói những thứ khác, bên trong Bạch Vân sơn trang, ngoài tông sư có hai người theo thứ tự là Tần Hiên và Tần Tiêu, Tiên Thiên Vũ Sư có bảy người gồm sáu đại trưởng lão và ái tử của Tần Hiên là Tần Vân, Vũ Sư hơn một trăm người, Võ Sĩ vượt quá con số ba ngàn người, về phần Võ Đồ lại càng hơn trên vạn người. Cũng chính bởi vì có võ lực như vậy nên Bạch Vân sơn trang mới có thể tung hoành ở Ninh quận.
Nhưng bây giờ một đạo mệnh lệnh của quốc chủ cơ hồ sẽ cắt giảm đi chín thành võ lực của Bạch Vân sơn trang, điều này làm sao Tần Hiên có thể chịu được?
Nước Thục Vân có năm quận, trong đó Thục quận và Vân quận vẫn nằm trong tay triều đình. Còn Ninh quận, Ba quận và Thiên quận tiếng là thuộc triều đình nhưng chân chính thì nằm trong tay ba đại môn phái là Bạch Vân sơn trang, Đường Môn, Thiên Kiếm Môn. Cũng vì như thế mà triều đình chỉ có thể trấn an ba đại môn phái mà không dám thực sự dụng binh, dẫu sao một khi khai chiến lấy thực lực hai quận đấu với hai quận thắng bại thật sự khó liệu.
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, Lạc Tiêu Phong vừa đạt tới cảnh giới Võ Thánh liền công bố mệnh lệnh kia. Ba đại môn phái tất nhiên là phản đối, nhưng Lạc Tiêu Phong căn bản không để cho bọn họ có cơ hội phản ứng, tự mình suất lĩnh ba nghìn Ngự Lâm quân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết tới chỗ của Đường Môn ở núi Thanh Thành. Mặc dù Đường Môn lấy ám khí dương danh thiên hạ, môn chủ đương nhiệm còn đạt đến cảnh giới Tông Sư, nhưng ở trước mặt Lạc Tiêu Phong ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, chết ngay tại trận. Thậm chí là một Đại tông sư, ba cao thủ tông sư ẩn tàng trong môn phái cũng bị tiêu diệt toàn bộ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 13: Lựa chọn (Hạ).
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Lạc Tiêu Phong lại càng sử ra thủ đoạn sấm sét, đem hơn một ngàn cao thủ trung thành với Đường Môn giết sạch, chỉ lưu lại những kẻ phản bội.
Còn sót lại một nhóm đệ tử như rắn mất đầu này dĩ nhiên là bị Lạc Tiêu Phong hợp nhất. Những quan quân xuất thân từ Đường Môn sau khi biết được chỗ dựa lớn nhất của mình đã bị diệt thì hết dám phách lối, chỉ có thể thành thật làm tốt phận sự của mình.
Dĩ nhiên, cũng có không ít quan quân muốn vì Đường Môn báo thù, kích động binh lính phản bội nhưng đều bị Lạc Tiêu Phong lấy thủ đoạn tàn nhẫn trấn áp.
Có ám khí và độc dược Đường Môn trợ giúp, thế lực triều đình lại càng bành trướng. Ngoài ra những môn phái nhỏ thấy Đường Môn bị diệt thì nhân tâm hoảng loạn, tranh nhau chạy đến trước mặt Lạc Tiêu Phong tuyên thệ thần phục.
Trong khoảng thời gian ngắn, uy vọng và thực lực triều đình mạnh mẽ đến mức chưa từng có, áp chế vững vàng Ninh quận và Thiên quận.
Tất cả sự việc phát sinh một cách đột ngột, hết thảy chỉ diễn ra trong mấy ngày ngắn ngủi. Cho dù là báo tin cũng cần đến thời gian như vậy.
Vốn đám người Tần Hiên cũng biết triều đình sẽ dụng binh đối với bọn họ. Vì lợi ích tự thân, ba đại môn phái đã âm thầm kết minh, một khi triều đình xuất binh, bọn họ sẽ nhất trí đối địch. Nhưng bọn họ nghĩ là triều đình điều động một số lượng lớn binh mã như vậy sẽ đủ thời gian để chuẩn bị đối phó. Nên dù là Bạch Vân sơn trang, Thiên Kiếm Môn, hay Đường Môn cũng không nghĩ tới Lạc Tiêu Phong có thể dùng ba nghìn Ngự Lâm quân đánh úp Đường Môn.
Đây là khí phách và thủ đoạn bậc nào?
Cần biết rằng, Ba quận dù ở phía Đông Nam của nước Thục Vân, không cùng liên minh với Ninh quận và Thiên quận. Nước Thục Vận một khi xuất binh cho dù là tấn công Đường Môn thì Ba quận cũng sẽ không ứng cứu, nhưng dù sao nó vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Đường Môn. Hơn nữa tướng quân Ba quận đều là người Đường môn, một khi xuất binh thì binh sĩ Ba quận sẽ trở giáo chống lại đại quân triều đình. Dù sao trong lòng bọn họ chỉ biết trưởng quan của mình, không có khái niệm triều đình.
Tổng cộng Ba quận có hơn một trăm vạn người, quân đội đồn trú cũng đến năm, sáu vạn, đều trung với thành với Đường Môn .
Nên việc Lạc Tiêu Phong tự mình suất lĩnh hơn ba ngàn người đánh úp Đường Môn là cực kỳ mạo hiểm. Một khi cùng quân đội Ba quận giao chiến, cho dù y có đạt đến cảnh giới Võ Thánh cũng chết chắc, dù sao Võ thánh vẫn là người, chưa phải là thần.
Đừng nói y là quốc chủ một nước, dù là một Đại tướng quân cũng không thể mạo hiểm như vậy. Nhưng y đã mạo hiểm, còn giành được thắng lợi tuyệt đối, làm cho mấy đại môn phái đang chiếm thế thượng phong trong nháy mắt đã rơi vào thế bị động cực độ.
Hiện giờ Lạc Tiêu Phong mặc dù chưa chính thức dụng binh với Ninh quận hay Thiên quận nhưng bất kể là Bạch Vân sơn trang hay Thiên Kiếm Môn cũng biết là nguy cơ đã phủ xuống.
Đầu hàng là không thể nào.
Chớ nói bọn họ không muốn đầu hàng, cho dù là thật sự nguyện ý thì triều đình cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ. Thử nghĩ một tên ăn mày suốt ngày bị người ta sỉ nhục bỗng nhiên có một ngày phát tài cũng sẽ biết báo thù, huống chi đường đường là quốc chủ một nước.
Lạc Tiêu Phong đã chịu nhiều năm như vậy, đối với sỉ nhục mà mấy đại môn phái gây nên y không thể nào buông bỏ. Cho dù không có cái mệnh lệnh kia, nhất định y cũng sẽ tìm đủ các lý do để giết sạch Bạch Vân sơn trang không chừa một mống. Không có một vị quân vương nào lại mong muốn có một nhân tố gây mất ổn định trong quốc gia của mình cả.
Vì thế mà chuyện sinh tử tồn vong của Bạch Vân sơn trang đã ở ngay trước mắt. Đầu hàng là chuyện không thể nào, vấn đề bây giờ là đánh làm sao để lui được đại quân triều đình do Võ Thánh cầm đầu.
Nghe xong lời nói của Tần Hiên, Diệp Tĩnh Vũ khịt mũi khinh bỉ. Ai bảo ngươi ngang ngược như vậy, rõ ràng chỉ là một môn phái võ lâm trong dân gian lại còn muốn khống chế thế lực một quận. Cho dù bản thân mình là quân chủ cũng sẽ không thể bỏ qua cho bọn họ.
Tuy khinh thường như vậy nhưng trong lòng Diệp Tĩnh Vũ cũng thầm giật mình. Hắn thực sự không nghĩ thực lực của Bạch Vân sơn trang lại có thể khủng bố như vậy, có thể đối kháng với cả quốc gia, thế lực ẩn tàng trong đó nông sâu thế nào đây?
Đồng thời, Diệp Tĩnh Vũ cũng chợt hiểu vì sao mà mấy ngày qua Bạch Vân sơn trang lại phái Tần Viêm tự mình xuống núi chiêu thu những cậu ấm ăn chơi lêu lổng con nhà giàu kia. Bọn họ ngoại trừ cần một số lượng lớn tiền bạc để chiêu binh mãi mã còn muốn đem những địa chủ này gắn chặt với mình. Nói cho cùng, nếu bản thân hắn không được Tần Tiêu thu làm đệ tử thì cũng giống như những cậu ấm kia, chẳng qua là một thứ con tin của Bạch Vân sơn trang mà thôi.
Không nên coi thường những địa chủ tài phiệt này, bọn họ mặc dù khó có thể cùng đối kháng với một đại môn phái như Bạch Vân sơn trang, nhưng số lượng tư binh trong tay cũng rất lớn. Hơn nữa gia tài bọn họ đều tính theo con số ngàn vạn. Chiến tranh cần nhất là gì? Không phải là binh lực, không phải là vũ khí, mà là tiền bạc.
Khi bọn họ biết triều đình dụng binh với Bạch Vân sơn trang sẽ suy nghĩ như thế nào? Nếu con cái của mình không có trong Bạch Vân sơn trang, vậy bọn họ tự nhiên có thể ngồi yên không đếm xỉa gì đến. Các ngươi đánh nhau, ta ngồi hưởng phúc của ta. Nhưng nếu có thì khác rồi, con của ngươi là đệ tử của Bạch Vân sơn trang, có chiến tranh xảy ra ở đó, ngươi còn có thể không đếm xỉa đến sao?
Chỉ một biện pháp đơn giản như vậy, đã đem một phần lớn địa chủ ở Ninh quận trói cùng thuyền giặc. Không thể không nói, người nghĩ ra nầy diệu kế này tâm cơ thật sự đủ sâu.
Dĩ nhiên, chuyện thu đồ đệ đã tiến hành từ mấy tháng trước còn tin tức mà Lạc Tiêu Phong trở thành Võ Thánh mới chỉ phát ra được một tháng. Điều này càng làm cho Diệp Tĩnh Vũ âm thầm sợ hãi thần thông quảng đại của Bạch Vân sơn trang. Có thể sớm biết Lạc Tiêu Phong sẽ trở thành Võ Thánh như vậy, xem ra bọn họ ở Thục quận an bài không ít tai mắt.
Có thể đem tai mắt của mình an bài vào hoàng cung, thủ đoạn và thế lực bực này thật quá kinh khủng.
Lúc này Diệp Tĩnh Vũ cũng mới thực sự hiểu tại sao phụ thân của hắn ngày đó lại cực lực lấy lòng Bạch Vân sơn trang như vậy. Quả thực so sánh thực lực hai bên không khác so kiến với voi.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của tất cả mọi người trong đại điện, cặp mắt của Diệp Tĩnh Vũ lại không ngừng chuyển động. Hắn đang suy nghĩ chính là làm sao có thể tránh sang một bên vì hiểu cho dù là Bạch Vân sơn trang hay là triều đình thì cũng đều là thứ quái vật mà hiện giờ chưa thể đối phó.
Đến khi hắn chợt nhớ ra lời thề lúc nãy.
Ách, không phải thiếu một nữ nhân sao? Diệp đại thiếu gia ta đẹp trai như vậy, chẳng lẽ còn quan tâm một nữ nhân?
- Tịnh Vũ, con có ý hay gì vậy?
Thấy cặp mắt đang láo liên của Diệp Tĩnh Vũ, Tần Hiên còn tưởng rằng hắn có chủ ý gì.
Vừa hay, trong nháy mắt vẻ mặt của Diệp Tĩnh Vũ cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 14: Đại nghịch bất đạo.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
- Điều này...... Trang chủ...... Đệ tử...... Đệ tử sở học thiển cận sao có tư cách nói lên ý gì......
Khuôn mặt của Diệp Tĩnh Vũ lộ vẻ kinh hoảng.
- Trang chủ kêu ngươi nói, ngươi còn đứng đó dài dòng làm gì
Tần Tiêu đứng ở bên cạnh hắn quát khẽ.
- Ách......
Vừa thấy sư phụ của mình mở miệng, Diệp Tĩnh Vũ biết là hôm nay không thể vờ vịt rồi.
- Nếu trang chủ cùng sư phụ đã nói như vậy thì cũng coi như đệ tử lắm chuyện vậy. Tuy nhiên nếu nói có chỗ nào không lọt tai thì cũng mong mọi người bỏ qua
Vòng vo rào đón một hồi rồi Diệp Tĩnh Vũ mới hắng giọng.
- Trang chủ đã nói chúng ta không thể đầu hàng, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý kết cục đầu hàng ắt chỉ có chết. Vậy giờ chỉ là là chiến đấu thôi, hơn nữa còn là tử chiến. Nếu đã là tử chiến thì còn cần phải khách khí với triều đình làm gì? Cứ trực tiếp chiêu binh mãi mã rồi tuyên cáo triều đình vô năng, ví dụ như cái gì mà quốc chủ háo sắc thành tính, vì một nữ tử giết hết Đường Môn trên dưới trên vạn người......
Diệp Tĩnh Vũ cũng không biết nói gì liền tùy tiện lấy ra một vài ví dụ về hình tượng bạo quân trước kia có xem qua trong tiểu thuyết.
- Cái này cũng gọi là chủ ý? Chỉ cần không phải đứa ngốc cũng biết Lạc Tiêu Phong không thể nào làm ra chuyện như vậy, người khác làm sao có thể tin tưởng?
Diệp Tĩnh Vũ vẫn chưa nói hết thì Tần Vũ Đình bên cạnh vẫn lạnh lùng bèn hừ một tiếng, sự khinh thường trong mắt lại càng thêm tràn ngập.
Ánh mắt của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ tương tự. Nói cho cùng trong lòng bọn họ cực kỳ đố kỵ việc Diệp Tĩnh Vũ có thể trở thành đệ tử quan môn của Tần Tiêu .
Tuy nhiên đám người Tần Hiên, Tần Tiêu, Nhị trưởng lão Tần Chiến, Tam trưởng lão Tần Viêm lại lộ ra vẻ trầm tư, cùng nhìn chằm chằm vào hắn tựa hồ tra hỏi tại sao phải làm như vậy?
- Mọi người đều nói ngực to là não nhỏ, nhưng sao ta thấy ngươi ngực không to mà não cũng nhỏ là sao nhỉ?
Diệp Tĩnh Vũ quyết không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể đả kích Tần Vũ Đình, lập tức lớn tiếng. Ánh mắt lại càng không kiêng kị trắng trợn đánh giá bộ ngực của Tần Vũ Đình.
- Ngươi
- Câm miệng cho ta
Tần Viêm vẫn đang lạnh lùng bỗng nhiên lớn tiếng quát con gái của mình, Tần Vũ Đình thân thể run lên, câu mắng ra đến khóe miệng lập tức nuốt xuống.
- Diệp sư điệt, ngươi nói tiếp đi
Tiếp theo Tần Viêm quay đầu lại, hiền hậu nói với Diệp Tĩnh Vũ.
Diệp Tĩnh Vũ liếc nhìn sắc mặt Tần Vũ Đình đang giận đến trắng bệch, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh rồi quay sang Tần Viêm cười cười, tiếp tục:
- Chúng ta là do có tin tức nên mới biết Lạc Tiêu Phong không phải là người như vậy, nhưng người không biết thì sao? Một ngàn cao thủ Đường Môn đều bị đồ sát chính là một ngàn nhân mạng à. Những người khác nghĩ như thế nào? Lạc Tiêu Phong quả thực là một nhân tài hiểu rõ đạo lý binh quý thần tốc nhưng đây cũng là nhược điểm trí mạng của y. Vì đánh cho Đường Môn không kịp trở tay mà hứng cái tội danh làm cho bọn họ diệt môn, dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ nghĩ một đại môn phái như vậy còn bị diệt huống hồ là bình dân trăm họ lại càng không được bảo đảm.
- Ý của con là tạo thế?
Ánh mắt của Tần Hiên sáng lên.
- Đúng vậy, tạo thế càng lớn càng tốt. Không chỉ tiến hành ở Ninh quận mà còn phải cả ở Thiên quận và Ba quận. Làm sao cho cả nước Thục Vận đều biết Lạc Tiêu Phong là như thế nào chúng ta mới có cơ hội giành lấy địa vị.
Diệp Tĩnh Vũ không thèm để ý, tiếp tục nói.
Nghe được câu nói của hắn, trên mặt mọi người cũng hiện ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm.
Lời vừa rồi không phải là mưu phản sao?
Mặc dù trên thực tế những chuyện mà Bạch Vân sơn trang làm không khác gì mưu phản nhưng trong lòng bọn họ vẫn coi bản thân mình là nhân sĩ võ lâm mà thôi. Mặc dù bọn họ luôn luôn xem thường triều đình nhưng sâu trong nội tâm vẫn xem triều đình là chính thống. Điều mà bọn họ mong muốn chỉ đơn giản là bảo tồn thực lực của mình, còn chiếm lấy địa vị trở thành vua của một nước thì không ai nghĩ tới.
Bây giờ lại bị Diệp Tĩnh Vũ không thèm để ý chút nào nói tuột ra, không khỏi làm cả đám khiếp sợ.
Dần dần ánh mắt kinh hoảng của Tần Hiên cũng biến mất. Tại sao mình lại không nghĩ đến việc chiếm lấy địa vị? Bản thân có đủ thực lực để trở thành quốc chủ sao?
- Trang chủ, bậc vương giả không phải là trời sinh đã có. Lạc Tiêu Phong có thể trở thành quân chủ một đời. Bản thân người đại nghĩa sáng ngời, võ công cao cường vì sao không thể đây?
Thấy vẻ mặt Tần Hiên từ kinh ngạc dần chuyển sang do dự, Diệp Tĩnh Vũ lại mở miệng thuyết phục.
Bậc vương giả không phải là trời sinh đã có.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Tần Hiên nhất thời sáng ngời Đúng vậy a, hơn một trăm năm trước, Lạc gia từ một đại thế gia trong võ lâm quật khởi thống nhất nước Thục Vân. Bọn họ cũng không phải là từ nhỏ đã là vương hầu, bản thân mình vì sao không thể?
Đã là tử chiến sao không làm oanh oanh liệt liệt một chút? Cho dù cuối cùng có thất bại thì ít ra cũng có thể là lưu danh thiên cổ .
Thấy ánh mắt nóng rực của Tần Hiên, trong mắt của mấy Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Vân sơn trang không thể không suy nghĩ cẩn thận.
Chỉ có Tần Hiên là càng lúc càng kích động. Vốn ban đầu y chỉ suy nghĩ giữ được Ninh quận, hiện giờ đã tham vọng làm sao có được cả nước Thục Vân.
Nước Thục Vân tuy chỉ là một chư hầu của đế quốc Thiên Nguyên, nhưng dẫu sao cũng là vua của một nước, địa vị cao quý hơn biết bao nhiêu lần sao với vị trí trang chủ Bạch Vân sơn trang a?
Chỉ bởi vì một câu tùy ý của Diệp Tĩnh Vũ mà cao tầng của Bạch Vân sơn trang trở nên mâu thuẫn. Cùng nhất trí chiến đấu nhưng Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão chỉ muốn đánh lui đại quân triều đình, vì nếu tử chiến chỉ khiến hai bên cùng lưỡng bại câu thương.
Nhưng Nhị trưởng lão Tần Chiến, Lục trưởng lão Tần Khắc, Thất trưởng lão Tần Vũ lại chủ trương tử chiến để có cơ hội đưa Tần Hiên lên làm quốc chủ.
Như vậy danh tự Bạch Vân sơn trang cũng đổi thành nước Bạch Vân rồi, mà bọn họ chính là khai quốc công thần, lưu danh thiên cổ.
Chỉ có Đại trưởng lão Tần Tiêu và Tam trưởng lão Tần Viêm không có ý kiến gì. Trên mặt Tần Tiêu đầy vẻ lo âu còn Tần Viêm thì vẫn lạnh lùng như cũ.
Chuyện sau đó thì cũng không phải là thứ mà Diệp Tĩnh Vũ có thể biết. Ngoại trừ thất đại trưởng lão còn ở lại còn thì mọi người đều bị đuổi ra ngoài. Diệp Tĩnh Vũ căn bản không để cho Tần Vũ Đình có cơ hội tìm mình gây phiền toái, nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ cách để rời khỏi Bạch Vân sơn trang.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 15: Đêm khuya gọi tới.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Vốn bọn Tần Hiên thương lượng cũng không phải là nhanh chóng đi đến nhất trí. Kết quả là chỉ mới rạng sáng ngày hôm sau từ Bạch Vân sơn trang đã truyền ra tin tức quốc chủ Lạc Tiêu Phong của nước Thục Vân không phân tốt xấu giết hết tất cả người của Đường Môn. Tin tức truyền ra ngày càng hỗn tạp, trong đó có cả một số tội danh mà ngay cả Diệp Tĩnh Vũ cũng không thể tưởng tượng.
Cái gì mà Lạc Tiêu Phong đặc biệt yêu thích đùa giỡn với bé gái ba tuổi, cái gì mà Lạc Tiêu Phong để đạt tới Võ Thánh đã luyện công pháp tà môn giết chín trăm chín mươi phụ nữ đang mang thai rồi dùng thai nhi để ăn......
Nghe xong thì cảm thấy quốc chủ Thục Vân đã không phải là một vị quốc chủ nhân từ yêu dân năm nào mà thực sự là một tên ác ma.
Chỉ qua thời gian mấy ngày, những tin tức kiểu đó đã như một bầy châu chấu phủ khắp cả nước Thục Vân. Thậm chí tại đế quốc Thiên Nguyên cách xa ngàn dặm cũng nghe được như vậy.
Điều này một lần nữa chứng minh mạng lưới tin tức mạnh mẽ của Bạch Vân sơn trang.
Trong thời gian ngắn, lòng người trên dưới của cả nước Thục Vân náo động bàng hoàng.
Còn Bạch Vân sơn trang lại càng thừa cơ dựng lên khẩu hiệu đòi thay quốc chủ chỉnh đốn kỷ cương, chiêu binh mãi mã, mua chuộc lòng người.
Không thể không nói uy vọng trong dân gian của Bạch Vân sơn trang ở Ninh quận còn rất lớn. Ít ra bọn họ ở trong lòng dân chúng đại biểu là những người thường xuyên cứu tế người nghèo, trừ gian diệt bạo. Cộng thêm có rất nhiều đệ tử của Bạch Vân sơn trang có xuất thân bình dân khiến trong lòng dân chúng nhiều người chỉ biết Bạch Vân sơn trang mà không biết nước Thục Vân.
Điểm này từ lúc trước chứng kiến Tần Viêm có thể dùng vẻ mặt ôn hoà để nói chuyện với Diệp Phú Quý là có thể nhìn ra được.
Mặc dù trong mắt Diệp Tĩnh thì cả Bạch Vân sơn trang đều là một đám ngụy quân tử, nhưng trong lòng dân chúng bình thường thì bọn họ là đại ân nhân.
Thế đạo hỗn loạn như vậy nên Bạch Vân sơn trang mới vừa đứng ra lập tức đã có được sự ủng hộ của phần lớn dân chúng trong Ninh quận. Thậm chí quận phủ đại nhân dưới sự uy hiếp của đệ tử của Bạch Vân sơn trang cũng lựa chọn đứng về nó, chứng thực các lời đồn đại về quốc chủ nước Thục Vân là thật. Điều này càng làm cho dân tâm thêm hỗn loạn, dù sao lời của một quận phủ đại nhân còn đáng sợ hơn lời đồn rất nhiều.
Tình huống ở Thiên quận cũng tương tự như ở Ninh quận. Dân chúng bình thường nhận được ân huệ của Thiên Kiếm Môn vừa nghe nói đương kim bệ hạ muốn diệt trừ Thiên Kiếm Môn liền tự động ủng hộ Thiên Kiếm Môn ngăn cản đại quân triều đình.
Chỉ qua vài ngày, nước Thục Vân đã trở thành một đống hỗn loạn. Ninh quận và Thiên quận đã hoàn toàn tuột khỏi tay quốc chủ nước Thục Vân. Tại Ba quận, dư nghiệt của Đường Môn cũng thừa cơ gây hỗn loạn. Thậm chí ngay cả ở Thục quận và Vân quận cũng đã có kẻ kích động khiến lòng người không yên.
Đối mặt với sự hỗn loạn như vậy, cho dù là Bạch Vân sơn trang hay Thiên Kiếm Môn đều cho rằng Lạc Tiêu Phong nhất định sẽ lập tức hưng binh chinh phạt. Nhưng bọn họ chờ đến hơn một tháng vẫn không thấy nước Thục Vân có bất kỳ động tác gì ngoại trừ ở vùng biên giới có sẵn mười vạn binh mã.
Điều này khiến cho cao tầng của Bạch Vân sơn trang nghi ngờ xem cuối cùng là Lạc Tiêu Phong muốn gì? Chẳng lẽ y đã luống cuống tay chân đến mức như vậy sao?
Nhưng rồi dần dần đám người Tần Hiên phát hiện ra vấn đề là những tai mắt bọn họ an bài ở Thục quận và Vân quận đều bị triệt hạ, thậm chí tin tức từ Ba quận truyền đến ngày cũng một ít. Còn trong lãnh địa bọn họ cũng đã xuất hiện lời đồn trang chủ Bạch Vân sơn trang vì mưu lợi riêng mà tạo phản.
Còn nói cái gì mà đương kim bệ hạ chỉ truy cứu trách nhiệm người chủ mưu, còn phàm những người khác biết lầm đường quay lại đều được đặc xá vô tội.
Lời kích động này trong dân chúng tuy rất khôn khéo nhưng cũng không thay đổi được điều gì. Cho dù là Ninh quận hay Thiên quận thì phần lớn dân chúng đều hướng về hai đại môn phái, bọn họ không biết tạo phản hay vương quyền là cái gì. Bọn họ chỉ biết thường ngày gặp nạn đều do người của Bạch Vân sơn trang hoặc là Thiên Kiếm Môn trợ giúp, chỉ biết dưới sự quản lý của Bạch Vân sơn trang hoặc là Thiên Kiếm Môn thì cuộc sống bản thân rất hạnh phúc.
Nhưng bây giờ loại hạnh phúc này lại bị quân đội của triều đình đánh vỡ, vì thế phần lớn bọn họ kiên định đứng về phía hai đại môn phái.
Dường như biết là lời răn của mình không có hiệu quả, quốc chủ Lạc Tiêu Phong của nước Thục Vân sau một tháng đã tự mình suất lĩnh mười vạn đại quân tấn công Ninh quận. Đồng thời y cũng phái tâm phúc của mình là Đại Tương Tiêu Canh suất lĩnh mười vạn đại quân tiến công Thiên quận.
Không ai ngờ tới vốn chuyện chỉ là triều đình cắt giảm thế lực mấy đại môn phái, cuối cùng lại biến thành một hồi nội chiến, cũng không ai ngờ tới những môn phái này lại có ảnh hưởng trong dân gian mạnh mẽ như vậy.
Càng không có người nghĩ tới đây hết thảy chỉ bởi vì mấy câu tùy tiện của Diệp Tĩnh Vũ.
Còn kẻ gây ra tất cả tội nghiệp là Diệp Tĩnh Vũ thế nhưng lại không có nửa điểm tự giác, mỗi ngày đều liều mạng tu luyện. Hắn tự nghĩ bản thân không muốn chết, càng không muốn phụng bồi Bạch Vân sơn trang cùng chết, tuy nói hắn đã trở thành đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang nhưng vẫn không hề có chút hảo cảm với nó .
Nếu không phải do Bạch Vân sơn trang thủ vệ nghiêm ngặt, không được trang chủ ra lệnh thì dù kẻ nào cũng không được tự tiện rời đi thì hắn đã sớm chuồn khỏi đây rồi, nào còn chờ đến bây giờ.
Hơn một tháng nay không biết có phải là do bận quá hay không nhưng Tần Tiêu không hề dạy Diệp Tĩnh Vũ một chút công phu. Đối với vị sư phụ thất trách này, Diệp Tĩnh Vũ không hề oán trách vì hắn bái sư không phải để học võ mà chẳng qua là hắn bái sư để bản thân tạm thời không để cho Tần Vũ Đình hãm hại mà thôi.
Cả tháng mặc dù hắn không thuận lợi luyện hóa Khí Phách nhưng cảm giác được khí lực của bản thân rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều. Tảng đá mấy trăm cân trong tay hắn giờ chỉ chỉ như một món đồ chơi nhỏ.
Bản thân hắn thông qua nghiên cứu một số vũ kỹ bí tịch của Bạch Vân sơn trang cũng đã có hiểu biết nhất định đối với chiêu thức võ công, không còn là kẻ chỉ biết dùng sức.
Thoáng cái đã thêm nửa tháng trôi qua, Bạch Vân sơn trang mặc dù có được dân tâm nhưng dù sao cũng không phải là quân đội chính quy, cộng thêm đám cao tầng cũng chỉ là những nhân sĩ võ lâm nào biết cái gì gọi là binh pháp, cơ hồ đã muốn bại lui. Cũng may Bạch Vân sơn trang nằm ở đầu phía Tây không gần Thục quận nằm ở phía Nam, bằng không đã sớm bị Lạc Tiêu Phong đánh tới cửa rồi.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Hiện giờ người trong Bạch Vân sơn trang đều đã không còn hào khí buổi ban đầu nữa mà đều lộ vẻ lo lắng không dứt. Ngay cả Tần Vũ Đình cũng không có tâm tư tìm Diệp Tĩnh Vũ gây phiền toái.
Vốn Diệp Tĩnh Vũ vẫn cho là mình có thể yên lặng tu luyện cho đến đại quân triều đình đánh tới thì nhân cơ hội thoát đi. Nhưng có một đêm hắn vừa tắm rửa xong chuẩn bị tu luyện thì bị gọi lên đại điện, nói là trang chủ có chuyện quan trọng để giao, bất đắc dĩ hắn phải đi. Vừa tới đại điện, nhìn thấy những người bên trong thì hắn càng lúc càng nghi hoặc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc