"Tứ gia, không xong rồi, chủ nhân đột nhiên ngất đi". Đó là tiếng của Lâm đại bá người nấu bếp.
Sắc mặt Tiết Báo rất khó coi, hắn nhíu mày lại rồi nhanh chóng đi nhanh về phía phòng của đại thúc, Tiểu Linh thấy vậy cũng vội vã đuổi theo sau.
"Tránh ra, để ta coi thử".
Nàng chen vào giữa đám đông, thấy đại thúc nằm bất động trên giường như đang ngủ không có dấu hiệu gì bất thường cả, cầm tay đại thúc lên Tiểu Linh cẩn thận xem mạch tượng, mạch khá trầm ổn không rối loạn nhưng nếu chú ý lắng nghe hơn sẽ có một tia bị lỗi, chậm nhịp đập, nguyên nhân là do bị trúng một loại độc mãng tính, loại độc này không phát tán ngay mà phải trải qua thời gian tích lũy đủ lâu dài mới bộc phát, và khi bộc phát thì khó điều trị được tận gốc, nếu không điều trị kịp thời sẽ dẫn đến tàn phế suốt đời, di chứng ở hai chân.
Chậm rãi Tiểu Linh mới buông một câu:
"Đại thúc bị trúng độc, loại độc này phải trải qua thời gian dài mới phát tán, rất khó điều trị".
Khi nghe nàng nói là trúng độc, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, ngờ vực, ai lại hạ độc được đại thúc khi hắn đã lánh xa triều đình rất lâu rồi không hỏi chuyện triều ca, không gật giành quyền lực nữa chứ.
Mọi nghi vấn bắt đầu đổ dồn vào ai là gian tế, Tiết Báo lảnh việc điều tra ai là thủ phạm đã ra tay hạ độc. Còn nàng thì lo túc trực tìm cách giải độc loại bỏ nó càng sớm càng tốt ra khỏi người hắn.
"Linh nhi cô nương, ngươi nói là thật sao? Hai chân chủ nhân có thể lần nữa đứng lên, thật sao? Chỉ cần đem độc trên người giải đi là có thể đứng lên, phải hay không, phải hay không?" Âm thanh Dịch Phong mang theo tia run rẩy, cặp mắt chăm chú nhìn Tiểu Linh, gần như vô cùng khẩn cấp mở miệng hỏi thăm.
Dịch Phong hắn kiêu ngạo, bôi phục nhất là chủ nhân của mình, theo ý hắn, nếu không phải chủ nhân từ chối hôn sự với con gái của An thừa tướng thì giờ đây có thể đã trở thành người kế vị.
An thừa tướng là đại huynh của hoàng hậu, ông ta có một người con gái rất xinh đẹp nhưng rất chua ngoa đanh đá, với lại thời điểm đó Chiến Tịch Lâm đã có người trong mộng nên quyết khước từ hôn sự với cô ta.
Hoàng hậu vì cháu gái bị từ chối nên đem lòng để tâm với đại hoàng tử Chiến Tịch Lâm ( là đại thúc) và lập mưu hãm hại. Do mụ ta không có con nên rất ganh tỵ với Uyển Quý Phi là mẹ của đại thúc, Uyển Quý Phi là người xinh đẹp lại nhân từ nên rất được hoàng thượng sủng ái và đại thúc là đứa con mà hoàng thượng thích nhất.
Mụ ta hạ độc giết chết Uyển Quý Phi, vu oan đại thúc tội cấu kết loạn thần mưu phản. Đại thúc bị truy sát và rơi xuống vực sâu nhưng không chết từ đó mai danh ẩn tích nơi Tuyết Sơn Lĩnh không màn chuyện chính sự cùng các tùy tùng sống đạm mạc qua ngày.
Người lần nữa đến truy sát đại thúc mà tôi đã gặp chính là Nhị hoàng tử, người cùng với hoàng hậu ra tay hạ sát mẹ con đại thúc. Lần trước do đại thúc sơ ý bị hắn đánh rơi xuống vực sâu nhưng không chết, qua một quãng thời gian hắn tìm được tung tích đại thúc và quyết định nhổ cỏ tận gốc.
Không nghĩ tới người phá hoại này hôm nay lại có thể đem một tia hy vọng lại cho chủ nhân hắn!
"Ế...các ngươi cũng đừng kích động như vậy, ta cũng còn chưa xác định, dù sao cái này cũng có tỷ lệ nhất định, muốn nhìn dây thần kinh hai chân có hư hại hay không, mức độ co giãn của dây chằng có thể khôi phục hay không, coi nhu có thể đi, cũng phải trải qua quá trình khôi phục, tương đối dài và phức tạp...." Đưa tay sờ sờ cắm, Tiểu Linh nhìn ánh mắt ba người, Tiết Báo, Dịch Phong cùng với Lâm Bá, khẽ cười ý bảo không xác định.
Đã qua một tuần lễ mà đại thúc vẫn chưa tỉnh lại, đám người Tiết Báo sốt ruột không thôi. Tiểu Linh đề nghị họ nên chuẩn bị sẵn một chiếc xe lăn để tiện việc đi lại cho đại thúc, sau khi độc phát tán sẽ làm cho thần kinh dưới hai chân co rút kịch liệt dẫn đến việc hắn không thể đi lại, dù vận động chận cũng không có chút cảm giác nào.
Nếu khi tỉnh lại đại thúc biết về tình trạng của mình đảm bảo sẽ rất sốc , tinh thần sa sút là chuyện không thể nào tránh khỏi, nên mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự nóng giận bất thường của đại thúc. Đó là cảm giác tự ti về bản thân đã trở thành gánh nặng cho người khác, đạc biệt là với người rất kiêu ngạo như đại thúc, thì việc không thể đi lại là một điều không thể chấp nhận.
Cái giờ phút mà mọi người lo lắng đã đến, những tiếng rên khe khẽ báo hiệu đại thúc đã dần tỉnh lại.
"Ưm...ta đang ở đâu đây, sao ta lại nằm ngủ ở đây chứ." Nói xong, uốn mình chuẩn bị ngồi dậy theo bản năng, nhưng đại thúc bỗng khựng lại..... Vì hai chân không thể cử động được.
"Hai chân của ta sao lại thế này.... Nó không cử động được.... Nó không thể di chuyển ta không có cảm giác gì với nó cả". Giọng đại thúc lạnh lùng vang lên.
"Ta thành phế nhân rồi ư....ra ngoài tất cả ra ngoài hết cho ta". Tiếng thết chói tai vang lên trong phòng khiến mọi người giật bắn mình, lo lắng nhìn về phía Tiểu Linh, nàng ra hiệu cho bọn họ rời đi chỉ còn lại mình nàng cùng đại thúc trong phòng, nàng khép cửa và đi đến bên giường đại thúc.
Thấy Tiểu Linh còn chưa đi, Chiến Tịch Lâm ném hết tất cả những thứ xung quanh mà hắn có thể lấy được về phía nàng. Mong nàng tránh xa càng xa càng tốt.
Tiểu Linh biết bây giờ là thời điểm tuyệt vọng của một người khi biết mình không còn khả năng vận động, làm gánh nặng cho người xung quanh. Bây giờ là lúc nàng phải giúp hắn trấn tĩnh lại tinh thần.
"Cút...mau cút ra ngoài....ta nói cô không nghe thấy sao". Giọng đại thúc đầy hằng hộc.
Tiểu Linh vẫn không rời đi nhẹ nhàng đến bên giường của đại thúc ôn tồn khuyên can hắn.
"Đại thúc, thúc đừng như thế.... Thúc cứ như vậy sẽ làm cho tất cả mọi người rất đau lòng, nếu thúc cứ như vậy mọi người sẽ càng lo lắng cho thúc hơn, thúc hiểu Linh nhi nói gì không". Lần đầu nàng xưng hô Linh nhi trước mặt đại thúc, nàng nghĩ mình chỉ gọi thế với người mình yêu nhất, không ngờ lại nói với đại thúc.
Đại thúc sa sầm nét mặt, đẩy Tiểu Linh ra ngoài, nhưng nàng cứ ngồi lỳ mãi không chịu đi, cứ nỉ non hết chuyện này sang chuyện khác giúp hắn quên đi muôn phiền.
"Đại thúc...thúc yên tâm đi, ta có thể giúp thúc đi lại lần nũa hãy tin ta....một lần thôi...chỉ lần này thôi có được không". Tiểu Linh van nài với Chiến Tịch Lâm, mong hắn gật đầu nhưng đại thúc vẫn không có đấu hiệu gì chỉ im lặng rồi lại im lặng.
Thấy vậy nàng biết rằng mình đã thành công một nữa, dù đại thúc không nói nhưng cũng không xua đuổi nàng như lúc ban đầu, có lẽ hắn đã chấp nhận nghe nàng, nghe theo lời nàng nói, chỉ là nàng nghĩ vậy thôi.
Vui sướng khi thấy Chiến Tịch Lâm ngoan ngoãn không còn xua đuổi nàng nữa nàng ôm chầm lấy hắn như một đứa trẻ ôm lấy người mà nó cho là sẽ bảo vệ nó suốt đời.
"Đại thúc, cám ơn thúc đã tin tưởng Linh nhi, Linh nhi hứa sẽ cố gắn hết sức giúp đại thúc đi lại".
Đại thúc vẫn không nói gì, mặc Tiểu Linh cứ ôm ghì hắn không chịu buông.
"Đại thúc, có phải ngài tìm thời gian để cho ta cẩn thận kiểm tra hai chân dưới hay không, nếu có khả năng, có lẽ nhanh chóng làm một số bài trị liệu!" Tỷ như xoa bóp giảm bớt co rút, còn có ngâm nước thuốc...,những chuyện này nếu như có thể nhanh chóng làm, về sau muốn khôi phục lại có sự trợ giúp rất lớn.
Tiểu Linh đến gần hơn bên người Chiến Tịch Lâm, đặt tờ giấy mình mới viết xong lên bàn, chữ viết bằng bút lông đúng là không ra gì rất khó đọc.
"Dịch Phong các ngươi đi chuẩn bị những thứ thuốc này, chuẩn bị nhiều một chút,bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đại thúc ngâm thuốc nữa canh giờ, phải đảm bảo thuốc đủ ấm. Chờ các ngươi đem đủ nguyên liệu thuốc tới đây, đến lúc đó hãy gọi ta.... Ta làm mẫu các nguyên liệu thuốc là bao nhiêu, có nhiều chỗ chỉ cần chú ý một chút là xong".
"Ta sẽ đi chuẩn bị!" Có hy vọng Dịch Phong cầm tờ giấy trên bàn xông ra ngoài, đến khinh công cũng dùng tới, chuẩn bị đem tất cả thuốc ở trong thành vơ vét hết không chừa một thứ.
Dịch Phong mới lao ra cửa, tôi gọi lại: " Nhớ đừng làm cho người ta quá chú ý, ngươi nên biết mua nguyên liệu này càng kín đáo càng tốt, dù sao gian tế hạ độc đại thúc vẫn chưa bắt được!"
Biết hiện tại mấy người cũng đã có chút ngây dại, lo lắng tình thế cấp bách hành sự lỗ mãng, Tiểu Linh còn không cầm được mở miệng nhắc nhở một tiếng.
“Tiểu thư, thuộc hạ hiểu!” Dịch Phong thân thể tạm ngừng, ngay sau đó sáng tỏ rời khỏi.
“Cùng ta vào phòng ngủ!” Sắc mặt Chiến Tịch Lâm như thường, chỉ là trong lòng lại có các loại tâm tình sôi trào, để cho mình dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng hướng về phía Tiểu Linh nói. Ế. . . . . . Vào phòng ngủ! Mới vừa ngồi vào trên ghế, cầm lên ly trà trên mặt bàn mà Lâm Bá rót cho mình, Tiểu Linh mới uống một hớp nước trà, đột nhiên đại thúc mở miệng làm hại nàng thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
“Không phải kiểm tra hai chân à, lập tức kiểm tra!” Chiến Tịch Lâm dứt khoát, không muốn ôm hi vọng suy đoán không cần thiết.
Đuôi lông mày cợt nhã, Tiểu Linh có vài phần tán thưởng cười cười, gọn gàng linh hoạt, cho dù là chuyện mình chú ý nhất, tự nhiên không dài dòng dây dưa! Nàng còn lo lắng đại thúc cần một ít thời gian để làm chuẩn bị tâm lý, dù sao trước kia nàng cũng đã nghe nói qua, người tàn tật đối với phần không trọn vẹn của mình vô cùng nhạy cảm, rất không nguyện ý cho người ta nhìn thấy, cho dù là đại phu cũng không nguyện ý trần trụi để lộ ở trước mặt người, huống chi ở nơi này lại là cổ đại bảo thủ.
Nhìn Chiến Tịch Lâm tự mình đẩy xe lăn không tiện lắm, dù sao ở cổ đại này, xe lăn làm bằng gỗ, mặc dù xe lăn của hắn có thể nói là dung nguyên liệu thượng đẳng, nhưng đẩy lên vẫn có chút khó khăn! Nàng không tự chủ được đi nhanh mấy bước, rất tự nhiên đẩy xe lăn ! Thân thể đại thúc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại buông lỏng xuống, đôi tay thu lại đặt ở trên hai chân, mặc cho nàng đẩy hắn tới phòng ngủ.
Đợi đến lúc nàng thấy hai chân của đại thúc, cho dù là đã có chuẩn bị tâm lý, lại không cầm được chợt hít vào một ngụm khí lạnh! Hai chân bởi vì bị trúng độc quá nặng ít vận động đi lại, bắp thịt có một chút teo tóp, hai chân làm cho người ta có cảm giác vô cùng gầy yếu, mà độc tố hàng năm bị chất chứa ở trên hai chân, càng khiến cho da ở hai chân có chút xanh đen, một chút kinh mạch càng thêm thấy rất rõ ràng, đột nhiên liếc mắt nhìn qua, lại có loại cảm giác rung động lòng người!
Sắc mặt đại thúc lạnh lùng căng thẳng, mà đôi môi mím lại thật chặt, thân thể cứng ngắc, mặc dù đã sớm chuẩn bị để cho nàng nhìn, nhưng đem hai chân lộ hết ra ngoài như vậy để cho đáy lòng hắn có loại cảm giác bị nhìn thấu, khuyết điểm bị người nhìn thẳng, để cho trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Mà ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Linh, có chút sợ nhìn đến bản thân trong tưởng tượng sợ bị ghét bỏ cùng khi dễ!
Cho nên, khi thấy thần sắc của nàng trong nháy mắt kinh ngạc sau lộ ra lạnh nhạt, tâm tư Chiến Tịch Lâm có một hồi xúc động, nhìn chằm chằm nàng, hai mắt dần dần nhu hòa xuống. Đại thúc tựa vào trên giường, hai chân để duỗi thẳng, mà nàng đang ngồi ở giường đệm bên cạnh, nghiêm túc quan sát hai chân của hắn.
Đưa tay, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Linh ấn lên hai chân Đại thúc, nhấn mấy huyệt đạo cùng dây thần kinh, cũng không có ngẩng đầu mà hỏi:
“Đại thúc, thời điểm ta ấn những huyệt đạo này, hai chân của ngài có cảm giác hay không!”
“Không có!”
“Như vậy ư, hai chân ngài từ chỗ nào bắt đầu có cảm giác, từ nơi nào bắt đầu hoàn toàn không cảm giác?”
Gõ mấy cái, Tiểu Linh cẩn thận kiểm tra dây thần kinh hai chân, tình huống cơ bắp sau khi bị teo tóp lại, vốn là ngồi ở giường đệm bên trên trán nàng có chút mồ hôi, đứng dậy, đem chăn đắp lên hai chân Đại thúc.
“Đại thúc, ta kiểm tra hai chân ngài, hình như dây thần kinh chưa hoàn toàn bị hoại tử, bắp thịt suy thoái cũng không có tệ như ta tưởng tượng, chỉ là hai chân bị độc làm ăn mòn tương đối nghiêm trọng, nếu như giải độc, có hi vọng đứng lên lần nữa! Chỉ là còn phải đợi đến sau khi hoàn toàn giải độc, mới có thể xác định tỷ lệ thành công!”
Khẽ cười, Tiểu Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Tịch Lâm, cặp mắt chống lại đôi mắt của hắn, nhìn con mắt màu hổ phách của hắn nhẹ nhàng dịu dàng, thậm chí sững sờ trong nháy mắt.
“Khụ khụ, chính là như vậy, chờ một chút Dịch Phong mua được nguyên liệu thuốc, hôm nay bắt đầu tắm bằng thuốc! Còn phải xoa bóp mỗi ngày, đúng rồi, Đại thúc nếu thật có khả năng, mỗi ngày lúc thích hợp có thể thử nhúc nhích hai chân, mặc dù không thể thành công, cũng nên thử một lần, như vậy có lợi cho bình phục!”
Mặc dù Chiến Tịch Lâm thay đổi sắc mặt, nhưng sững sờ nhìn nàng, hai mắt nàng cũng không có phản ứng chút nào, vẫn ngây ngốc theo dõi vị trí hai chân của hắn như cũ, ánh mắt đờ đẫn dần dần trầm tư suy tính. Thời gian từ từ trầm mặc trôi qua, trên mặt nàng vẫn mang theo trầm tư cùng thần sắc quái dị.
Sắc mặt âm trầm của Đại thúc cũng không biết ở tại lúc nào thì từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nữ nhân xinh đẹp mà thanh nhã trước mặt, cũng không có bất kỳ dáng vẻ chuẩn bị phát giận gì, trong không khí trầm trọng lạnh lùng cũng dần dần biến mất tích. Khi hắn ngẩng đầu, thời điểm nhìn vào tròng mắt nhẹ nhàng của nàng,dần dần cũng đem hơi thở cuồng bạo lo lắng bình tĩnh lại!
Chỉ vì ở trước mặt hắn là nàng, trên mặt cũng không phải như những người khác sẽ xuất hiện vẻ thương hại đồng tình, hoặc là những thứ khác. . . . . . Nàng đang nghiêm túc suy tư. . . . . .
Nhìn sắc mặt Tiểu Linh nặng nề, trong long Chiến Tịch Lâm không khỏi xuất hiện một chút chờ đợi không dám có…
Ngày trước, đôi chân này cũng đã nghĩ tới đủ loại phương pháp trị liệu, nhưng xem qua bao nhiêu thầy thuốc, dùng qua bao nhiêu phương pháp, lại như cũ không có một chút hiệu lực và tác dụng nào, độc trong người vẫn không có loại bỏ được, thậm chí hôm nay cảm giác ở hai chân cũng sắp biến mất hoàn toàn rồi!
Hắn giấu tất cả mọi người về tình trạng trúng độc của mình, không cho một ai biết, đến mấy tháng trước khi phát độc, biết không thể giấu được nữa nên để tự nó....tự sinh tự diệt nhưng chính nàng đã đem lại hy vọng cho hắn.
"Ta hỏi ngài cái vấn đề này, độc tố trong thân thể ngài rất phức tạp, hình như là đã từng trúng nhiều loại độc, sau đó ngài vẫn dụng công lực đem độc tố áp chế ở trên hai chân, vậy ta hỏi ngài, hai chân của ngài vốn là không thể bước đi từ trước, hay là bởi vì ngài đem độc ép đến hai chân mới không thể bước đi hay sao?”
Sau khi trầm tư hồi lâu, Tiểu Linh từ từ nhìn Chiến Tịch Lâm, thái độ rất nghiêm túc, nặng nề mở miệng hỏi.
Hiện tại nàng đứng ở góc độ một đại phu, như vậy thì đối với bệnh nhân của mình sẽ phụ trách, có thể nói đại thúc, những độc chất này vô cùng khó chơi, hơn nữa trong đó rất nhiều là khi còn nhỏ vẫn ở trong thân thể dấu dưới da, năm này tháng nọ dần dần đem trọn người đều làm suy sụp!
Thật ra thì nàng luôn luôn rất hiếu kỳ, đại thúc còn có thể sống đến tuổi này, dưới tình huống bình thường, nàng xem ra, từ lúc còn nhỏ cũng đã trúng nhiều loại độc, sợ là cũng đã chết rồi, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng sống quá tuổi trưởng thành. Thế nhưng sau khi bắt mạch cho đại thúc, nàng suy nghĩ hồi lâu, đem khả năng lớn nhất đỗ lỗi trên võ công của hắn, nàng không biết võ công, nhưng cũng biết hơn 90% độc tố của đại thúc chứa ở trên hai chân, tất cả nàng mới có thể mở miệng hỏi hắn.
“Một đại phu đã xem qua cho ta đã từng nói, độc này của ta là trúng từ khi còn rất nhỏ!” Tròng mắt màu hổ phách của đại thúc trầm xuống.
Nhưng nhìn trong ánh mắt Tiểu Linh, có thần sắc phức tạp.
"Để cho ta suy nghĩ thật kỹ! Để cho ta suy nghĩ thật kỹ! Thời gian nhiều năm như vậy. . . . . .”
Tiểu Linh từ trên ghế đứng lên, ở trong phòng đang đi tới đi lui, chỉ một ngón tay nhẹ nhàng gõ cằm của mình, trong miệng nói thầm không ngừng!
“Đại thúc, ta dùng giấy bút của ngài một chút!” Đột nhiên dừng lại bước chân, nàng trực tiếp mở miệng nói xong đã sớm hướng bàn sách mới vừa rồi đại thúc đang ngồi đằng sau đi tới, đáy mắt mang theo một loại hưng phấn.
Mỗi khi thời điểm nàng gặp loại thuốc khó chơi, luôn có cảm giác hưng phấn, nhất là khi mình phá vỡ loại độc chất này, nghĩ phương pháp chế luyện cùng với nghiên cứu ra phương pháp giải độc, cái loại cảm giác thỏa mãn đó để cho nàng có chút hưng phấn, mà hình như cũng là trước kia theo sư phụ học tập, vừa hiểu độc trên người mình, vừa học giải độc trên những lây nhiễm cổ quái!
Đang lúc Tiểu Linh đặt mông ngồi vào trên ghế đằng sau bàn sách, cầm trên tay một chiếc bút lông ở tờ giấy viết chữ vẽ tranh, mà lúc đó trong miệng vẫn còn đang nói thầm không ngừng, Lâm Bá mới vừa rời đi lại đi vào, Dịch Phong đi theo sau lưng!
“Chủ nhân....” Dịch Phong vừa tiến đến mới vừa chuẩn bị mở miệng, cũng đột nhiên thấy nàng sau bàn đọc sách, lời ra đến khóe miệng chợt thu hồi lại.
“Chuyện gì?” Nhìn bộ dạng Dịch Phong cũng biết có chuyện muốn bẩm báo, nhưng ngại vì Tiểu Linh ở chỗ này cho nên không có mở miệng, đại thúc ngước mắt một cái hoàn toàn không có bị Lâm Bá cùng chạy vào đến quấy rầy – Tiểu Linh, cười khe khẽ, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Dịch Phong, trầm giọng hỏi.
Thấy đại thúc không có chút nào kiêng dè tôi, mặc dù đáy lòng Dịch Phong vẫn có chút không yên lòng, nhưng vẫn rất cung kính đem tình báo mới vừa lấy được nói ra.
“Phụ thân của chủ nhân bạo bệnh, chắc không qua khỏi mong chủ nhân mau chóng quay về để ông ấy gặp mặt lần cuối!” Dịch Phong liếc mắt nhìn nàng từ lúc hắn đi vào vẫn vùi đầu viết, theo bản năng hạ thấp âm thanh đi một chút.
Dịch Phong khẽ cau mày, nhìn Chiến Tịch Lâm không chút nào gấp gáp, trong lòng của hắn cũng là có một chút bối rối, chỉ là đợi đến nói ra mới phản ứng được, nơi này cũng không phải chỉ có ba người bọn họ, Tiểu Linh còn ở một bên.
“Không cần lo lắng quá mức!” Đại thúc hơi chợt nhíu lông mày, biết trong lòng Dịch Phong lo lắng, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Chủ nhân chuẩn bị đi Sài La!” Lâm Bá bất thình lình đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt về phía Tiểu Linh một cái.
“Đi, vì sao không đi!” Ánh mắt ngưng ngưng, bên khóe miệng Chiến Tịch Lâm nhiều hơn một nụ cười tà mị.
“Sài La quốc? Các ngươi muốn đi Sài La vậy ta cũng đi!” Bất thình lình, vốn vẫn chui trước bàn viết chữ vẽ tranh – Tiểu Linh, cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn hắn nơi này, trong giây lát mở miệng nói chen vào.
“Hỗn loạn như thế, ngươi đi làm cái gì?” Trong giọng của đại thúc có rõ ràng sự không đồng ý!
“Tiểu thư hay là ở trong phủ tốt hơn, Sài La vô cùng nguy hiểm, tiểu thư đi sợ sẽ có sơ xuất!” Âm thanh Lâm Bá lạnh lùng, trực tiếp lãnh khốc mở miệng.
Lâm Bá nói mặc dù là lời nói thật, nhưng ông ta nói ra hình như còn có ẩn chứa một chút bất mãn, cảm giác hình như Lâm Bá đối với nàng một bộ dáng rất không muốn, nhưng hình như đối với nàng càng lạnh nhạt cùng bất mãn!
Tiểu Linh đem tờ giấy viết trước mặt mình cầm lên, vừa thổi chờ vết mực phía trên khô, vừa đứng lên đi tới, nhìn chữ bút lông mình viết không quá vào mắt, không sao cả bĩu môi, nhíu mày nhìn Lâm Bá tùy ý cười nói:
“Thật ra thì ta đi hay không đi cũng không sao cả, chỉ là có chút nguyên liệu các ngươi cũng không biết, nghe nói tại Sài La quốc có thứ này, chuẩn bị đi chỗ đó tìm chút thuốc, đại thúc, độc trên người còn phải dựa vào nguyên liệu thuốc bảo bối của người ta, đại thúc cho ta đi theo đi mà, đại thúc!”
Tiểu Linh nài nỉ mãi vẫn không thấy đại thúc lên tiếng, nàng chỉ còn cách mè nheo, nàng ngồi phịch xuống ghế cạnh đại thúc khóc lóc vô cùng thảm thiết mong được đi theo, đại thúc sợ nàng nhất là khi khóc, mỗi lần khóc là làm cách nào cũng không nín được, đành đáp ứng cho nàng đi cùng.
Hướng về phía Dịch Phong nói xong, ánh mắt Tiểu Linh chuyển tới trên người của Chiến Tịch Lâm, nghiêm túc mở miệng nói:
“Chiến Tịch Lâm, chất độc trên người của ngài, ta có chút nắm chắc có thể giải, chỉ là quá trình đoán chừng đau khổ một chút, đến lúc đó ngài nhịn cho ta là được! Chỉ là cái chân của ngài. . . . . .”
Nhìn nàng nói đến một nửa dừng lại, ánh mắt hắn chìm chìm, trên bộ mặt đầy những râu là râu nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt vô vị, hình như là có loại tư vị sớm biết như thế.
“Đôi chân đã sớm như thế, không cần nhiều hao tâm, giải độc cần gì ngươi cứ việc nói là được!”