Thiên địa linh khí hội tụ bất quá chỉ trong thời gian ngắn, nhưng nó đã có thể chỉ trong thời gian này gây ảnh hưởng đủ để chấn động khắp Trung Hoa. Vô số thế gia lánh đời ẩn thế hoặc xuất hiện trong thời thái bình thịnh trị dưới một bộ mặt khác hoặc là các môn phái đều phái đi lớp hậu bối hoặc môn nhân, tề tụ nơi tiểu trấn của Lý Dương, không phí sức trực tiếp điều tra cái gọi là thiên tài địa bảo.
Tiểu trấn nhỏ yên bình an tĩnh trước kia phảng phất như trở nên náo nhiệt hơn nhiều, vô số người đến từ khắp nơi trên lãnh thổ Trung Quốc không hề mở miệng mà cứ bí mật âm thầm điều tra. Có thể giành được loại thiên tài địa bảo trong truyền thuyết tự nhiên là tốt nhất, cho dù không giành được, nhưng có thể chứng kiến khung cảnh yên tĩnh vắng vẻ của tiểu trấn này quả thực không tồi, cũng có những người này quyết định thuê ngay một căn phòng trong trong tiểu trấn bày, làm nơi định cư cho bản thân. Làn sóng truy tìm bảo vật duy trì được trong nửa năm, cuối cùng mọi người nhất trí nhận định cái gọi là "Thiên tài địa bảo" nhất định là đã phát giác bản thân xuất thế, cho nên trước khi mọi người đuổi tới đã chạy xa, thoát khỏi tầm mắt của mọi người, như vậy phong trào truy tìm bảo vật mới xem như từ từ lắng dịu. Mà kẻ '' chủ mưu'' tạo ra làn sóng truy tìm bảo vật Lý Dương, cũng từ từ mở mắt.
" Ta còn chưa chết sao?" Lý Dương chứng kiến bản thân vẫn nằm trong phòng tắm như trước, không khỏi lẩm bẩm. Nghĩ đến bản thân trước khi hôn mê đã phải chịu đựng sự đau đớn phi thường, Lý Dương không khỏi phát run vì lạnh. Xem ra bản thân so với khi còn nhỏ còn lợi hại hơn nhiều, loại đau đớn chưa từng thấy này vẫn không thể tước đi tính mệnh của bản thân, Lý Dương đắc ý nghĩ vậy.
Sau khi đứng dậy, Lý Dương vặn hông một cái, sau đó vươn vai ngáp một cái, cảm giác bản thân từ trên xuống dưới; không chỗ nào không thoải mái. Tất cả kinh mạch toàn thân không phải đều bị phá nát rồi sao? Sao bây giờ lại thế này? Lý Dương cảm thấy có chút gì đó không ổn, bèn vội vàng kiểm tra một chút tình hình của bản thân.
Sau lần kiểm tra này, Lý Dương giật mình đến suýt chút nữa nhảy dựng lên. Mặc dù Lý Dương còn không thể nhìn thấu bên trong, nhưng khi hắn vận khí, rõ ràng cảm giác được trong cơ thể có một cỗ lực lượng rất thuần khiết, cỗ lực lượng và cỗ lực lượng có dược trước kia do luyện khí có bản chất hoàn toàn khác nhau, có vẻ tinh thuần hơn, lại có sức sống hơn. Chẳng lẽ đây là chân nguyên lực? Lý Dương hưng phấn nghĩ. Lý Dương thong thả vận hành chân nguyên lực lưu chuyển khắp toàn thân, hắn phát hiện kinh mạch toàn thân chẳng những đã toàn bộ khôi phục, hơn nữa còn có vẻ vững chắc kiên cố hơn. Ha ha ha! Ta rốt cục cũng đã đạt tới Trúc Cơ kỳ rồi! Ta rốt cục cũng đã trở thành tu chân giả chân chính rồi! Lý Dương có chút không thể kìm nén cảm giác hưng phấn trong lòng, hắn hoa chân múa tay trong phòng tắm, nhảy điệu "Lỏa vũ" ( Múa trần).
Thời gian trôi qua, Lý Dương xem như đã bình tĩnh lại, chứng kiến khắp nơi trong phòng tắm đều là hỗn hợp máu và mồ hôi dơ bẩn, bèn bắt đầu tẩy rửa cho sạch. Nghĩ tất cả máu huyết và mồ hôi này đều chảy ra từ bản thân, trong lòng Lý Dương không khỏi có chút lo sợ.
Bất quá sự lo lắng này của Lý Dương cũng không tồn tại lâu đã bị thay thế bởi một vấn đề mới, đó chính là Lý Dương sau bước đi đầu tiên này sẽ phải làm thế nào. Dựa theo bình thường mà nói, tu chân giả sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ có thể tu luyện công pháp tu chân, chỉ có như vậy mới có thể khiến chân nguyên lực của bản thân từng bước tăng tiến, pháp quyết luyện khí lúc đầu giờ đây đã không còn tác dụng. Nhưng bản thân hắn nên tu luyện theo bộ công pháp tu chân đây? Cũng giống như Minh Quang đạo nhân khi mới vừa bước vào Trúc Cơ Kỳ tu luyện theo một bộ công pháp tu chân phổ biến hay kiếm ra một bộ pháp quyết tu chân thật tốt trong ký ức của Minh Quang đạo nhân đây?
Minh Quang đạo nhân khi vừa mới tiến vào Trúc Cơ kỳ hoàn toàn chưa có một bộ công pháp tu chân, hắn chỉ dựa vào việc trao đổi tinh thạch với đại môn phái mà thu được chút thù lao, rồi cuối cùng dùng chút thù lao này để đổi lấy một bộ công pháp tu chân hết sức bình thường. Cho tới sau khi Minh Quang đạo nhân lấy được cao cấp công pháp tu chân, là sau khi hắn có được bộ pháp quyết luyện đan rồi thông qua giúp đỡ người khác luyện đan mà có được, bất quá khi đó hắn đã tu luyện bộ công pháp tu chân bình thường kia được rất lâu rồi, tùy tiện thay đổi pháp quyết tu luyện của bản thân chính là điều tối kỵ của tu chân giả, trừ phi có cảnh ngộ đặc biệt, nếu không nhẹ sẽ khiến tu vi bản thân bị phế bỏ, về sau trở thành một người bình thường không thể tu chân, nặng sẽ khiến hai loại công pháp xung đột với nhau dẫn đến tự bạo mà chết. Minh Quang đạo nhân cũng hiểu được quan hệ lợi hại này, cho nên hắn cuối cùng vẫn kiên trì tu luyện bộ công pháp bình thường ban đầu, còn những bộ cao cấp tu chân công pháp mà mình có được dấu trong thu tàng phẩm ( vật để cất dấu đồ đạc) để bảo tồn, hoặc là đem những bộ cao cấp công pháp tu chân này để trao đổi lấy những tài liệu luyện đan khác.
Tình huống của Lý Dương múc này lại có chút khác biệt với tình huống của Minh Quang đạo nhân, bản thân hắn còn chưa có một bộ công pháp tu chân, mà vừa lúc lại có thể trực tiếp tu luyện cao cấp công pháp tu chân. Nhưng lại có một vấn đề được đặt ra trước mắt Lý Dương, đó chính là cao cấp công pháp tu chân đều có yêu cầu về thuộc tính, nếu thuộc tính của bản thân tu chân giả cùng với thuộc tính của công pháp mà hắn tu luyện là như nhau, như vậy hiệu quả có thể tăng thêm hai lần, còn ngược lại tốc độ tu luyện so ra không nhanh được bao nhiêu, còn không bằng tốc độ khi tu luyện một bộ công pháp bình thường. Về phần Lý Dương, hắn mặc dù biết không ít cao cấp công pháp tu chân, trong đó còn có hai bộ là công pháp tu chân tối cao của Tu Chân giới, nhưng vấn đề là hắn còn không biết thuộc tính của bản thân là gì, phải lựa chọn thế nào đây?
Tu chân giả bình thường đều do các bậc sư trưởng của hắn giúp hắn xác định thuộc tính, số ít giống như Minh Quang đạo nhân hoàn toàn phải dựa vào năng lực của bản thân để tiến vào hàng ngũ của những tu chân giả, chỉ cần bản thân bọn họ có chút quan hệ với các đại môn phái; có thể kiếm được trong giao dịch thương điếm ( nơi diễn ra trao đổi buôn bán) một chút tinh thạch có thể xác định được thuộc tính của bản thân, hoàn toàn không cần vì điều này mà cảm thấy buồn bã. Nhưng Lý Dương lại không như vậy, nơi này chính là địa cầu, làm gì có giao dịch thương điếm của tu chân giới đây? Không có sư trưởng, cũng không có giao dịch thương điếm, Lý Dương phải làm sao mới được đây?
Đương nhiên, Lý Dương có thể lựa chọn tu luyện bộ công pháp tu chân bình thường, giống nhau những tu chân giả đã từng làm, tối thiểu cũng có thể giống như Minh Quang đạo nhân dựa vào việc phục dụng Độ Kiếp đan để độ kiếp, thuận lợi phi thăng tiên giới. Bất quá Lý Dương tịnh không muốn làm như vậy, rõ ràng trong tay có nhiều cao cấp công pháp tu chân như vậy, cuối cùng lại phải tu luyện bộ công pháp tu chân bình thường, tư vị trong lòng Lý Dương chỉ cần suy nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra.
Hơn nữa thời khắc cuối cùng được Minh Quang đạo nhân lưu lại trong kí ức, đã cực kỳ nhấn mạnh tầm quan trọng của công pháp tu chân đối với quá trình tu luyện. Bản thân hắn bởi vì không có một bộ công pháp tu chân tốt, cuối cùng mới độ kiếp thất bại mà mất mạng. Mặc dù Độ Kiếp đan có thể đề cao xác suất độ kiếp thành công, nhưng Độ Kiếp đan liệu có tốt như thế không? Minh Quang đạo nhân lúc đầu có thể có một viên Độ Kiếp đan, cũng là giúp đỡ người khác luyện chế Độ Kiếp đan sau đó làm mặt dày mới có được, vì bản thân hắn đã đem vào đó không biết bao nhiêu tài luyện luyện đan. Bởi vậy có thể tưởng tượng, muốn có được một viên Độ Kiếp đan khó khăn cỡ nào, Lý Dương cũng tự nhận bản thân chưa chắc có may mắn có được một viên, hoặc kiếm đủ tài liệu để luyện thành Độ Kiếp đan.
Bởi vậy, lựa chọn cao cấp công pháp tu chân là điều tất yếu, cho dù trước mắt hắn còn chưa biết thuộc tính của bản thân là gì, nhưng trời không tuyệt đường của con người, Lý Dương rất tin tưởng bản thân có thể thành công !
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 04:12 PM.
Vì muốn nhanh chóng tìm ra thuộc tính của bản thân, Lý Dương tiếp tục chuyên tâm vào việc chỉnh sửa ký ức của Minh Quang đạo nhân. Điều khiến Lý Dương nghĩ mãi không ra chính là, sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, tốc độ dung hợp ký ức của bản thân với ký ức của Minh Quang đạo nhân đã nhanh gấp mấy lần. Vốn Lý Dương phỏng đoán phải mấy mấy năm thậm chí hơn mười năm mới có thể dung hợp toàn bộ phần ký ức này, nhưng hắn không nghĩ tới bản thân chỉ mất không tới một năm đã sớm chỉnh sửa toàn bộ kí ức của Minh Quang đạo nhân rồi, ngoại trừ một số ký ức linh tinh vụn vặt không có cách nào phân tách được chúng ra, Lý Dương bây giờ đã cơ bản đã dung hợp ký ức của bản thân với ký ức của Minh Quang đạo nhân.
Sau khi hoàn toàn dung hợp ký ức của Minh Quang đạo nhân, Lý Dương không khỏi thở ra một hơi. Trong thời gian gần một năm này, Lý Dương phảng phất như đã trải qua một lần luân hồi, toàn thân không ngừng biến hóa theo từng niềm vui nỗi buồn của Minh QUang đạo nhân, đối với toàn bộ Tu Chân giới cũng có một nhận thức toàn diện hơn.
Điều này không phải chẳng khác gì hiệu quả có được khi dùng một viên Luân Hồi đan hay sao? Ân, cho dù không bằng một viên Luân Hồi đan, hiệu quả của nửa viên Luân Hồi đan khẳng định là có, Lý Dương tự nhủ.
Luân Hồi đan, lấy Luân Hồi quả làm tài liệu chính để luyện chế, thuộc loại tăng cường đan dược, sau khi dùng sẽ khiến người dùng phát sinh ảo giác, một lần nữa trải qua một vòng luân hồi, tự mình thể nghiệm cay đắng ngọt bùi trong đó. Tác dụng chủ yếu là thuộc về gia tăng trong thời gian lâu dài tu vi tâm cảnh của tu chân giả, hiệu quả so với các cách gia tăng tâm cảnh tu vi cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Luân Hồi đan huyễn hóa ra một vòng luân hồi, chính là đứng từ góc độ của một người thường mà xem xét trải qua, quá trình này thể nghiệm sinh lão bệnh tử của người thường và toàn bộ những kinh nghiệm khác. Kí ức của Minh Quang đạo nhân mặc dù không bằng hiệu quả biến hóa của Luân Hồi đan, có thể thể nghiệm trăm nghìn trạng thái của đời người, nhưng thời gian hơn mười ngàn năm vừa đủ để sửa chữa khuyết điểm này, cho nên hiệu quả của nó so với một viên Luân Hồi đan cũng không khác là bao.
Lý Dương dung hợp kí ức của Minh Quang đạo nhân, mặc dù hắn không dám xác nhận cảnh giới tâm cảnh của bản thân rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào, nhưng ít ra có thể dám chắc là tu vi tâm cảnh của hắn đã gia tăng. Điều này cũng khiến Lý Dương càng không dám tùy tiện kiếm một bộ công pháp tu chân bình thường để tu luyện, cảnh giới của tâm cảnh đã cao hơn cảnh giới của chân nguyên lực, mà lại tu luyện công pháp tu chân bình thường, như vậy tương lai hắn sẽ khó mà vượt qua thiên kiếp.
Lý Dương phiền muộn gãi gãi đầu, hắn sao biết được sau khi dung hợp kí ức của Minh Quang đạo nhân sẽ khiến cảnh giới của tâm cảnh gia tăng bao nhiêu? Bản thân tại sao lại biết hậu quả khi cảnh giới của tâm cảnh cao hơn cảnh giới của chân nguyên lực chứ? Ai, sớm biết như vậy thì trước đó không nên vội vàng dung hợp lí ức của bản thân với kí ức của Minh Quang đạo nhân, bây giờ đúng là tốt rồi, rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp !
Được rồi! Ta bây giờ đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, có thể dùng Minh Quang giới được rồi! Minh Quang đạo nhân không phải nói trong Minh Quang giới có không ít tài liệu luyện đan sao? Ta chỉ cần luyện ra đan dược có thể tăng cường cảnh giới của chân nguyên lực, không phải là tốt rồi sao ? Nghĩ tới đây, Lý Dương vui vẻ nhìn về phía Minh Quang giới, khi chỉ cảm thấy trong đầu có chút chấn động, Lý Dương đã đi tới một nơi hoang dã trống trải.
Lý Dương biết đây là bên trong vủa Minh Quang giới, ở phía trước, cách đó không xa chính là một căn phòng, nơi Minh Quang đạo nhân cất giấu các tài liệu luyện đan và bảo vật, hắn liền sải bước tiến về phía trước.Nhưng khi đi tới phía trước căn phòng này, Lý Dương không khỏi bị kiến trúc cao lớn đồ sộ trước mắt làm cho kinh hãi, căn phòng này còn phải lớn hơn một sân đấu bóng đá rất nhiều, bên trong có thể chứa được bao nhiêu đây?
Sau khi tiến vào trong căn phòng này, bên trong lại được chia làm bốn căn phòng nhỏ, phân biệt là Luyện Đan Tài Liệu Thất, Luyện Khí Tài Liệu Thất, Bảo Vật Thất và Tạp Vật Thất. Luyện Đan Tài Liệu Thất chính là nơi cất giấu những tài luyện quan trọng cho việc luyện đan, bất quá không phải những tài liệu dành cho việc luyện đan ở đây đều là vật chết, các loại thực vật có thể tiếp tục sinh trưởng đều được Minh Quang đạo nhân đưa tới một không gian khác trong Minh Quang giới, bất quá phải trở thành tiên nhân mới có thể tiến vào, bây giờ Lý Dương cũng không có cách nào để xem xét nơi đó; Luyện Khí Tài Liệu Thất chính là nơi cất giữ những tài liệu cần thiết cho việc luyện vũ khí, mặc dù Minh Quang đạo nhân không chú trọng tới luyện vũ khí, nhưng có lúc thám hiểm gặp được một số tài liệu luyện khí tốt, hắn đều thu vào giới chỉ, để sau này cùng người khác trao đổi lấy tài liệu luyện đan, còn có thể thù lao để hắn đưa cho người đã giúp hắn luyện đan; Bảo Vật Thất chính là nơi Minh Quang đạo nhân cất giữ những vật mà lão cho là có giá trị, trong đó chứa đựng tất cả những thứ pháp bảo và vật phẩm mà Minh Quang đạo nhân từ lúc tu chân cho tới khi thành tiên nhân sử dụng, Minh Quang đạo nhân là một người hoài cổ, tất cả những pháp bảo mà lão sử dụng cho dù đã bị phá hủy, nhưng lão cũng không nỡ vứt bỏ hoặc là luyện chế lại, tất cả đều được giữ lại, trong Bảo Vật Thất còn có không ít công pháp cao cấp mà Minh Quang đạo nhân có được, kể cả công pháp của Tu Chân giới và Tiên giới; Tạp Vật Thất chính là nơi để cất giữ các loại tinh thạch và những thứ linh tinh khác, kỳ thật những thứ '' linh tinh '' này, còn chưa nói tới những thứ mà Minh Quang đạo nhân vẫn còn chưa phát hiện ra công cụng của nó, trong quá trình tu luyện có trăm nghìn điều kỳ quái, ai cũng không thể biết hết được, cho nên Minh Quang đạo nhân khi gặp phải những thứ mà hắn không nhận ra đều giữ lại để sau này có thể hỏi han những tu chân giả khác.
Lý Dương sau khi tiến vào trong căn phòng này, trước tiên đi tới Luyện Đan Tài Liệu Thất. Nhưng khi tiến vào rồi xem xét xung quanh, kết quả lại khiến cho Lý Dương rất thất vọng. Điều này không phải là vì bên trong Luyện Đan Tài Liệu Thất trống trơn không có thứ gì, hơn một nửa căn phòng bày biện những thứ với đủ muôn hình vạn trạng, cơ bản có thể nói tài liệu dùng để luyện đan vô cùng phong phú. Nhưng theo Lý Dương quan sát, phần lớn tài liệu luyện đan này luyện đan chính là tiên cấp tài liệu, chỉ có tác dụng khi luyện chế tiên đan. Nếu một tiên nhân đứng ở đây, nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, có tiên cấp tài liệu luyện đan này là có thể luyện chế ra không ít cực phẩm tiên đan, bất luận là bản thân giữ lại để luyện đan hay đổi lấy một ít pháp bảo đều cực kỳ tốt. Nhưng đối với Lý Dương mà nói, so với không có gì cũng chẳng khác là bao, một tu chân giả Trúc Cơ kỳ nho nhỏ lại có thể luyện chế được tiên đan, cả Tu Chân giới còn không phải là loạn lên sao? Lý Dương nhìn không ít tiên cấp tài liệu luyện đan trước mắt mà khóc dở mếu dở, tâm tình của hắn lúc này giống như một tên khất cái ( ăn xin) đang bị trói lại, sau năm ngày đói đến mờ mắt thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tiệc thịnh soạn rất lớn, nhưng chỉ có thể nhìn mà lại không thể ăn.
Cố gắng bình tĩnh lại, Lý Dương bước tới những căn phòng khác, cũng may là những thứ trong những căn phòng ấy không khiến hắn thất vọng, làm bao nhiêu buồn bực uất ức trong lòng hắn tan biến. Bên trong Luyện Khí Tài Liệu Thất cũng bày ra không ít tiên cấp tài liệu luyện khí, mặc dù không nhiều bằng Luyện Đan Tài Liệu Thất, nhưng cũng có thể xem là rất phong phú, Lý Dương bắt đầu ảo tưởng khi bản thân tới Tu Chân giới đem những thứ đó ra trao đổi lấy một viên Độ Kiếp đan, không phải là không có chuyện gì khó mà không thể giải quyết sao? Bên trong Bảo Vật Thất cũng có không ít các loại pháp bảo và bảo vật, trong đó có không ít linh khí hay sử dụng ở Tu Chân giới, về điều này Lý Dương không cần lo lắng vì bản thân không có pháp bảo. Về phần Tạp Vật Thất, Lý Dương để thấy bên trong chính là tinh thạch, đặc biệt những tinh thạch mà Tu Chân giới hay sử dụng có cả một đống lớn, cũng đủ cho Lý Dương sử dụng tới Độ Kiếp kỳ, về phần những vật phẩm mà đến ngay cả Minh Quang đạo nhân cũng không nhận ra tác dụng, Lý Dương lại càng không thèm liếc mắt nhìn qua dù chỉ một chút.
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 05:00 PM.
Sau khi rời khỏi Minh Quang giới, Lý Dương cũng không biết bản thân nên vui hay buồn. Tinh thạch đủ để bản thân sử dụng tới Độ Kiếp Kỳ, những loại linh khí và bảo vật mà lúc trước Minh Quang đạo nhân lúc đầu trong Tu Chân giới từng sử dụng, các loại cao cấp công pháp tu chân, đều là những vật phẩm quan trọng cho tương lai của hắn sau khi tới Tu Chân giới, điều này đương nhiên khiến hắn rất cao hứng. Nhưng quan trọng nhất là tài liệu luyện đan bên trong Minh Quang giới không phải thứ mà bây giờ hắn có thể sử dụng, chuyện này không phải là chuyện không đáng lo.
Xem ra muốn thông qua luyện chế đan dược để gia tăng cảnh giới của chân nguyên lực đã là một chuyện không thể rồi, mà bản thân hắn bây giờ còn chưa biết thuộc tính của bản thân là gì, cũng không có biện pháp để tu luyện cao cấp công pháp tu chân này, bây giờ hắn phải làm sao cho tốt đây? Chẳng lẽ lại chỉ biết ngồi không không làm gì sao?
Lý Dương đột nhiên phát hiện bản thân bây giờ tự nhiên không còn chuyện gì để làm nữa. Trong hai năm nay, Lý Dương vừa tu luyện vừa tìm kiếm tài luyện luyện đan và chỉnh sửa dung hợp ký ức của Minh Quang đạo nhân, cơ bản hắn không còn thời gian rỗi để làm chuyện khác. Bây giờ quá trình luyện khí tự nhiên kết thúc, trên địa cầu cơ bản là không còn tài liệu luyện đan có giá trị để hắn đi tìm, ký ức của Minh Quang đạo nhân cơ bản đã được chỉnh sửa xong, Lý Dương đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên trống trải phi thường, phảng phất giống như khi hắn nhớ lại quãng thời gian sau khi lão nhân đào trộm mộ qua đời.
Lý Dương lúc đầu sở dĩ rất muốn tu chân, là để thay đổi cuộc sống trống vắng hiu quạnh của hắn, khiến cho cuộc sống của bản thân có thêm nhiều sắc thái, nhưng trước mắt mọi thứ cơ hồ đã trở về điểm xuất phát, điều này không phải không khiến cho Lý Dương có chút mất mát. Nhất thời cũng không thể nghĩ ra biện pháp hay, Lý Dương bèn quyết định ra ngoài dạo chơi một chút, thay đổi không khí một chút có khi lại có được biện pháp giải quyết chuyện này thì sao, mà hai năm qua công việc bộn bề, cũng nên thư giãn một chút.
Nghĩ là làm, Lý Dương kiếm đại một bộ y phục vừa vặn với thân thể để mặc rồi rời khỏi nhà. Lý Dương đột nhiên nhớ tới bản thân từ khi bắt đầu dùng thuốc chưa hề dùng qua một bữa cơm thịnh soạn nghiêm chỉnh, tất cả chỉ qua quít cho xong chuyện, bây giờ đã đạt tới Trúc Cơ kỳ rồi, nếu có ăn ngon một bữa chắc cũng không có vấn đề gì, liền bước tới quán cơm ở ngay cạnh đó.Nếu tính toán tỉ mỉ, Lý Dương trong hơn một năm chỉ ăn hoa quả mà sống, bây giờ chỉ cần một hồi nhớ tới hương thơm của các món ăn, nước bọt trong miệng không ngừng tuôn trào, điều này khiến cho Lý Dương càng chạy càng nhanh, cơ hồ còn muốn vượt qua cánh cửa của quán cơm, phóng vào trong. Chuyện này khiến cho nghênh tân tiểu thư (cô gái đón tiếp khách) ở quán cơm hoảng sợ, còn tưởng sắp phát sinh đại sự gì đó.
Trong sự kinh ngạc của nhân viên phục vụ, Lý Dương gọi một bàn đầy thức ăn. Sau khi thức ăn đã được bưng lên, căn bản không thèm để ý tới những ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh, hắn gục đầu ăn như thuồng luồng cuốn gió. Xem kiểu cách ăn uống như vậy, giống như người đã mấy ngày chưa ăn uống gì.
Lý Dương vừa ăn uống như rồng leo hổ cuốn, vừa không ngừng than thở chỗ tốt của tu chân giả, ít nhất sức ăn còn nhiều hơn so với trước kia mấy lần! Cũng không biết có phải thức ăn sau khi vào bụng liền bị chân nguyên lực tiêu hóa hay không, dù sao Lý Dương có ăn sạch sẽ những thức ăn trên bàn cũng không cảm thấy no bụng, chỉ là hơi lưng lửng bụng. Sau khi trả tiền, Lý Dương vỗ cái bụng vẫn còn đang kháng nghị, bỏ qua tiếng réo ùng ục của cái dạ dày còn chưa được ăn no, từ từ rời khỏi quán cơm, cũng không thèm để ý nghênh tân tiểu thư của quán cơm đang có chút hối tiếc.
Sau khi ăn uống rồi đi lại một chút, có thể sống tới hơn chín mươi chín tuổi! Mặc dù Lý Dương có thể dám chắc bản thân không chỉ sống tới hơn chín mươi chín tuổi, nhưng sau khi ăn xong đi đi lại lại một lúc cũng tốt, mà huống chi bản thân đã hơn một năm không ra ngoài đi dạo, lúc này nên tranh thủ nhìn ngắm một chút.
Biến hóa của tiểu trấn này không lớn, có chăng chỉ là nơi gần rừng cây có xây thêm không ít biệt thự. Lý Dương cảm thấy có chút kỳ quái, không phải là xung quanh đây ngoại trừ rừng cây này ra thì không còn nơi nào có cảnh sắc đẹp nhất hay sao; mà tiểu trấn này không phải là cũng có những tiêu chí về kiến trúc sao, sao lại có người xây dựng biệt thự ở đây? Hơn nữa còn xây dựng một cách xa hoa hoành tráng, cứ như sợ người khác không biết họ có tiền vậy.
Lão nhân trước khi chết có để lại cho Lý Dương tài sản lên đến trăm vạn, ngoại trừ căn phòng nơi Lý Dương đang ở ra, còn lại toàn bộ là tiền mặt, hơn nữa đại bộ phận còn được cất giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ. Lão nhân mặc dù xuất thân là kẻ đào trộm mộ, nhưng cả đời lão tiết kiệm, ngoại trừ những thứ cần thiết cho việc đào trộm mộ không thể không mua ra, lão không bao giờ tiêu xài phung phí. Nhưng trong thời hiện đại này cơ bản là không kiếm được lăng mộ nào có quy mô lớn, hơn nữa ngay cả khi kiếm được những bảo vật vô giá hiếm có, nếu muốn quy đổi thành tiền mặt cũng phải trải qua bước trung gian, bị bọn gian thương tước đoạt phần lớn rồi, cho nên lão nhân có thể cho để lại cho Lý Dương tài sản lên đến trăm vạn đã thực sự không dễ dàng. Điều này cũng là tại sao khi Lý Dương chứng kiến tòa biệt thự xa hoa lộng lấy này lại có cảm giác chua xót, bất quá, cảm giác '' không ăn được nho, lại nói nho chua'' này rất nhanh đã bị bầu không khí yên tĩnh thanh u của rừng cây làm tiêu tán.
Rừng cây ở bốn phía xung quanh tiểu trấn từ trước tới nay vẫn là khu vườn thiên nhiên để vui chơi của đám trẻ con, mỗi khi được nghỉ học, đám con nít lại túm năm tụm ba chơi đùa trong rừng cây, thỉnh thoảng từ trong rừng cây có những động vật nhỏ phóng ra trở thành mục tiêu truy đuổi của chúng. Mặc dù trong rừng cây này không có bất cứ loài dã thú dữ tợn gì tồn sinh sống, nhưng hàng năm thường xuyên có tiểu hài tử bị mất tích trong rừng cây này, có một số là do lạc đường, bình thường có thể tìm đường quay trở về, còn có một số bị những kẻ '' vì tiền không quan tâm đến tính mệnh người khác''- những tên bắt cóc trẻ con bắt đi mất, cơ bản không có khả năng còn sống để quay về. Người trong tiểu trấn này đã có nhiều lần tiến hành tấn công vây bắt bọn bắt cóc trẻ em, cũng đã thu được một chút thành tích, nhưng thủy chung vẫn không thể ngăn chặn chuyện này xảy ra, người lớn cũng chỉ đành cảnh cáo đám trẻ con không nên chơi đùa trong rừng cây, nhưng thoạt nhìn cũng không mấy hiệu quả.
Lý Dương trước kia cũng đã nhiều lần dạo chơi trong rừng cây này, nhưng lần này khi tới đây, cảm giác so với những lần trước lại không giống như vậy. Lý Dương bây giờ là một tu chân giả Trúc Cơ kỳ, đối với thiên địa linh khí cũng có cảm ứng nhất định, khi hắn tản bộ trong rừng cây, hắn rõ ràng cảm giác được thiên địa linh khí ở đây rõ ràng nồng đậm hơn so với bên ngoài rất nhiều, mặc dù chưa thể so sánh với Tu Chân giới, nhưng là so với những nơi trên địa cầu cũng có thể nói là một mảnh phúc địa ( mảnh đất tốt lành).
Lửng thững dạo bước dưới bóng râm của rừng cây, Lý Dương đột nhiên cảm thấy những băn khoăn buồn phiền lúc trước tựa hồ không cánh mà bay, còn lại chỉ là sự cố chấp đối với Tu Chân giới. Không có tài liệu luyện đan, ta có thể lật núi vượt sông để tìm; không có điều kiện để luyện đan, ta đã có thể tự mình sáng tạo điều kiện để luyện đan; đối mặt với việc kinh mạch toàn thân bị phá nát, ta cũng có thể kiên trì chịu đựng cơ mà! Bao nhiêu khó khăn như vậy ta cũng có thể vượt qua, còn có điều gì có thể làm khó được ta!
Cái này có thể tính là tự nhiên hiểu ra không nhỉ ? Lý Dương đột nhiên có suy nghĩ như vậy. Trong kinh Phật có nói đốn ngộ thành phật ( đột nhiên hiểu ra sẽ trở thành Phật), chẳng lẽ ta lại có tiềm năng tu phật? Không không không! Ta thực không muốn cuộc sống của một hòa thượng, càng không muốn bản thân chỉ vì chút mê hoặc đó mà làm một hoa hòa thượng ( hòa thượng điển trai ==> Dịch giả : Tên này bệnh quá...) ! Lý Dương vội vàng loại bỏ ngay ý niệm này ra khỏi đầu, hắn sợ đến mức phát run vài lạnh.
Vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cười duyên trong trẻo như chuông bạc. " Bạch tỷ tỷ, thật nghĩ không ra trong cái tiểu trấn này lại có khung cảnh mĩ lệ như vậy, còn đẹp hơn nơi ở của gia gia chúng ta cả trăm lần!"
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 05:32 PM.
Nghe thanh âm này, có thể tưởng tượng nữ tử vừa lên tiếng nhất định là một nữ tử hoạt bát linh lợi. Lý Dương giờ phút này đang đứng ở nơi sâu nhất trong rừng cây, lại vừa là khi đêm tối, ánh trăng trên bầu trời do bị những nhành cây ngăn cản , khiến người ta ngay cả khi đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay , khung cảnh có vẻ thật âm trầm khủng bố, bình thường nơi này có rất ít người lai vãng, không nghĩ được hôm nay lại có thể gặp người ở đây, nghe cách nói của nàng tựa hồ không phải chỉ có một mình nàng, Lý Dương tò mò lần tới nơi phát ra âm thanh.
"A a, bây giờ tất cả đều đã bị khai phá, khung cảnh dù có mĩ lệ cũng sẽ bị lầu cao nhà lớn bào mòn. Nơi này đừng tưởng khung cảnh bây giờ vẫn còn yên tĩnh vắng vẻ, nhưng cũng không được bao lâu ta dám chắc cũng sẽ trở thành một đô thị lớn, đến lúc đó có muốn trông thấy khung cảnh thế này cũng chỉ còn cách tới rừng tậm nguyên thủy." Một âm thanh có vẻ nhu mì thùy mị vang lên.
" Điều này cũng không nhất định! Khung cảnh nơi đây đẹp như vậy, không khí so với những thành phố lớn cũng trong lành hơn nhiều, nếu bị hủy đi thì quả thực đáng tiếc! Hừ, dù sao bây giờ chúng ta cũng sống ở đây, nếu ai dám tới chặt rừng cây này, muội sẽ không tha cho hắn! Cùng lắm thì muội sẽ để nhờ gia gia của chúng ta mua lại toàn bộ tiểu trấn này, đến lúc đó cũng vừa hay có thể đuổi hết lũ ruồi nhặng đáng ghét đó đi, xem ai còn dám đeo bám lấy Bạch tỷ tỷ của muội, hì hì!"
" Muội đó, thực quá hồ đồ mà!"
Người ta thường nói nghe tiếng đoán người, Lý Dương mặc dù chưa thể chứng kiến hình dáng của hai thiếu nữ này, nhưng chỉ từ thanh âm của hai người có thể phán đoán tính cách của hai thiếu nữ này hoàn toàn khác nhau. Thiếu nữ lên tiếng đầu tiên dám chắc là một thiếu nữ tính nóng như lửa, tính tình có chút hào sảng như nam nhân, còn thiếu nữ họ Bạch lại tựa như một đóa u liên, trầm tĩnh như nước.
Lý Dương vì để kiểm nghiệm phán đoán của bản thân có chính xác hay không,đẩy nhanh tốc độ của bản thân, rất nhanh đã đến sau lưng hai thiếu nữ. Chỉ thấy hai thiếu nữ này đang từ từ bước về phía cánh rừng đằng trước Lý Dương , một người vận một chiếc áo chẽn bó sát người, bên dưới là quần ngắn và tất đùi, chân đi một đôi giày cao gót, trang phục của nàng ta thật quá khiêu khích. Còn thiếu nữ họ Bạch vận một bộ y phục chỉ toàn màu trắng, mặc dù không thấy có điểm gì đặc biệt, nhưng Lý Dương cũng có thể nhìn thấy người thợ may gia công bộ y phục này có tay nghề rất tinh xảo, tuyệt không phải là kẻ buôn bán tầm thường.
Đây là hai thiếu nữ con nhà giàu, hơn nữa lại sống trong căn biệt thự bên ngoài bìa rừng. Hiển nhiên là các nàng chỉ để ý ngắm nhìn khung cảnh bốn phía của rừng cây, không chút lưu ý bản thân đã đi được bao xa, phải biết rằng nơi này còn cách biệt thự ngoài cánh rừng một khoảng khá xa, nếu không nhanh trở về trước khi trời tối cũng không nhất định có thể trở về.
" E hèm !" Lý Dương không muốn tùy tiện đi tới quấy rầy hai thiếu nữ này, tránh bị hai cô gái đánh đồng với " lũ ruồi nhặng thối tha", không thể làm gì khác hơn phải đánh tiếng bắt chuyện.
" Ai đó!" Thanh âm vừa phát ra, thì thiếu nữ lên tiếng trước đột ngột xoay người lại, đưa lưng bảo vệ cho thiếu nữ họ Bạch, từ trình độ thuần thục của động tác có thể đoán ra nàng ta nhất định không phải chỉ một lần bảo vệ cho thiếu nữ trong trắng kia. Trong mắt của thiếu nữ đó đột nhiên lóe lên vẻ độc ác, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, vẻ mặt tựa hồ như muốn nói "Nếu ngươi còn dám bước thêm một bước nữa, ta sẽ không khách khí đâu".
Hai thiếu nữ này không phải chính là hai thiếu nữ ở thành phố lớn ở phía nam lần trước khi Lý Dương dẫn động thiên địa linh khí bạo động hay sao? Lúc ấy còn có một vị lão nhân tiên phong đạo cốt, sau khi cảm giác được thiên địa linh khí bạo động bèn lập tức lấy xe đi tới tiểu trấn. Không nghĩ tới lúc này hai nàng lại ở đây, không biết vị lão nhân kia có tới đây hay không? Bất quá hết thảy điều này Lý Dương lại không biết, lại càng không nghĩ không ra hai thiếu nữ này dĩ nhiên là đệ tử của võ lâm thế gia ẩn thân trên thế gian này. Lúc đầu lão nhân chạy xe đến tiểu trấn để dò xét nguyên nhân hội tụ của thiên địa linh khí, mặc dù cuối cùng không thể điều tra ra được gì, nhưng lão cảm thấy khung cảnh nơi này thật mĩ lệ lại tương đối vắng vẻ, khá thích hợp làm nơi để cháu gái của mình dưỡng bệnh, cho nên lão đã cho xây ở đây một căn biệt thự, dọn nhà chuyển tới đây.Mà thiếu nữ nóng tính và thiếu nữ Bạch gia lại có quan hệ tương đối tốt,chỉ sau vài lần đã nhanh chóng ưa thích khung cảnh nơi đây, cho nên nàng ta cũng chuyển tới ở cùng. Hôm nay hai nàng hẹn nhau đi tản bộ dạo chơi, không nghĩ tới lại từ từ bị khung cảnh mĩ lệ trước mắt hấp dẫn, hồn nhiên đến mức quên luôn chuyện thời gian đã không còn sớm, cần phải nhanh chóng trở về.
Nhận thấy hàn mang trong mắt thiếu nữ nóng tính kia, trong lòng Lý Dương không khỏi rùng mình, ánh mắt này không giống ánh mắt của người thường. Chẳng lẽ nàng ta cũng là một tu chân giả? Nhưng thiếu nữ này khiến Lý Dương có cảm giác không giống với tu chân giả cho lắm, chuẩn xác mà nói so với tu chân giả Trúc Cơ kỳ còn kém xa, hơn nữa trên người nàng cũng không tìm thấy dấu tích gì của chân nguyên lực. Không phải là tu chân giả, vậy chẳng lẽ là võ lâm cao thủ? Nghĩ lại trước kia hắn có từng đọc qua thiểu thuyết võ hiệp, thực sự có khả năng này. Bất quá, đây không phải là lúc để thảo luận vấn đề này, " con cọp cái '' kia vẫn còn đang chăm chú theo dõi hắn.
Lý Dương vội dừng chân, xua xua tay, ý nói hắn không có ác ý, mỉm cười nói: " Hai vị tiểu thư là ……"
" Ngươi mới là tiểu thư đấy!" Lời còn chưa dứt, thì thiếu nữ nóng tính kia đã trừng mắt nhìn hắn, ''bật'' lại một câu không chút khách khí.
Lý Dương sau khi thốt ra hai chứ '' tiểu thư'' sớm có chút hối hận, dù sao cả Trung Quốc bây giờ đều biết từ '' tiểu thư'' kia là một từ châm biếm, chỉ dùng cho những nữ nhân kiếm tiền bằng cách bán thân. Bất quá không để cho Lý Dương chữa lại, thì thiếu nữ nóng tính đã nói trước rồi.
Lý Dương mặc dù đã hai mươi tuổi, bất quá bởi vì thuở nhỏ được lão nhân nhận nuôi, cơ bản chưa hề tiếp xúc với những thiếu nữ cùng trang lứa, thêm vào đó lúc nãy còn bị thiếu nữ nóng tính bài xích, khiến hắn nhất thời tay chân có chút luống cuống.
" Xin lỗi, ta không nên gọi bừa hai nàng là tiểu thư như vậy,ta chỉ muốn bắt chuyện mà thôi, hai nàng không cần quá cảnh giác như vậy." Lý Dương có chút vụng về nói tiếng xin lỗi, ngược lại còn khiến cho thiếu nữ nóng tính không còn lý do để tức giận, đặc biệt là chứng kiến bộ dạng xấu hổ của Lý Dương, nhất thời không nhịn được cười.
Thiếu nữ họ Bạch đứng sau thiếu nữ nóng tính kia cũng không nhịn được cười. Vừa rồi nàng cũng cho rằng Lý Dương là một tên rỗi hơi đáng ghét muốn tới chọc ghẹo hai người, còn thầm cảm thấy đáng tiếc vì diện mạo của hắn quá ư ngay thẳng, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Dương lúc nãy , nàng cũng đã thay đổi suy nghĩ, trong lòng cũng thay đổi cái nhìn với Lý Dương. Mặc dù Lý Dương nhìn qua có vẻ cao lớn uy mãnh, có vẻ thành thục, nhưng thiếu nữ họ Bạch dám khẳng định hắn mới chỉ là một thiếu niên to xác, hoặc ít nhất là một thanh niên vẫn chưa bị xã hội rối ren này vấy bẩn. Hơn nữa thiếu nữ họ Bạch mơ hồ còn cảm giác được trên người Lý Dương có một cỗ lực lượng vô danh khiến nàng có cảm giác hết sức thân thiết, đây là lần đầu tiên mà nàng có cảm giác như vậy.
Thiếu nữ họ Bạch bởi vì thuở nhỏ hay bệnh tật,khiến thể chất yếu ớt, nên mặc dù nàng xuất thân từ võ lâm thế gia, nhưng lại chưa từng luyện qua bất cứ một loại võ công gì, nhưng vì để bổ khuyết cho việc tai mắt của bản thân kém linh hoạt nên nàng có luyện qua một bộ '' Hỏa Nhãn Kim Tình ''. Vô luận là ai, cho dù trước mắt nàng tỏ ra đầy phong độ xuất chúng, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã nhận ra ngay bản chất của hắn. Nhưng bây giờ nàng lại đứng sau thiếu nữ nóng tính, cho nên không có cách nào nhìn thấu bản chất của Lý Dương, chỉ có thể dựa vào cảm giác để nhận định xem hắn có phải là người đáng tin cậy hay không. Nếu điều này để cho thiếu nữ nóng tính hay lão nhân của Bạch gia biết được nhất định sẽ rất chấn động, vì bình thường thiếu nữ họ Bạch rất ít khi đánh giá cao người nào đến thế, đến ngay gia gia của nàng cũng chưa chắc được nàng đánh giá cao như vậy.
Một vòng tròn mới lại bắt đầu, mọi người đều đã có số vé của mình, khiến hai đầu lại càng lúc càng dài ra! ( Quả thực câu này ta cũng không hiểu nghĩa là gì! T_T)
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:17 AM.
Thấy hai thiếu nữ mỉm cười, Lý Dương dần bình tĩnh lại, cười nói: " Hai vị đại tỷ ……" Thấy thiếu nữ nóng tính có dấu hiệu sắp ''nổi dông bão'', hắn vội vàng sửa lại: " Hai vị cô nương …… hai vị nữ sĩ, ta không có ác ý gì cả, ta chỉ muốn nhắc nhở hai người mau nhanh quay trở về nhà, nếu trước khi trời tối còn chưa quay về sợ rằng hai cô không thể rời khỏi cánh rừng này."
Trong lòng Lý Dương thở phào nhẹ nhõm, thường nói nữ tử và tiểu nhân đều rất khó chiều, xem ra cổ nhân nói cấm có sai! Thật nghĩ không ra chỉ mỗi chuyện xưng hô đơn giản mà phải thay đổi tới bốn lần mới khiến nàng ta tạm hài lòng, nữ nhân quả nhiên thật khó nắm bắt.
" Hừ! Chúng ta lúc nào nên trở về bận gì tới ngươi? Ai khiến ngươi xen vào chuyện của người khác?" Thiếu nữ nóng tính hất chiếc cằm xinh xắn mịn màng, nói chuyện không chút khách khí.
Lý Dương sửng sốt, không nghĩ tới bản thân vì có lòng tốt giờ tự nhiên trở thành kỳ đà cản mũi, trong lòng thầm tức giận, hắn bèn nghĩ tới chuyện xoay người bỏ đi. Bản thân hắn vì có lòng tốt mà tới nhắc nhở, không nghĩ tới chuyện lại bị đối xử như vậy, điều này đối với Lý Dương mà nói không cần bàn cãi là điều không thể chấp nhận. Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng!
Đang lúc Lý Dương chuẩn bị xoay người bỏ đi, thiếu nữ họ Bạch kịp thời lên tiếng, khiến bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn đôi chút. "Thắng Nam, muội sao lại có thể nói thế! Vị tiên sinh này cũng là có lòng tốt đến nhắc nhở tỷ muội chúng ta, hơn nữa chúng ta bây giờ quả thực có tiến vào quá sâu."
Nói xong, thiếu nữ họ Bạch bước lên phía trước thiếu nữ nóng tính, trịnh trọng nói chuyện với Lý Dương: " Vừa rồi thật xin lỗi, tính cách của muội muội ta là vậy, cũng không phải cố ý, mong ngươi có thể bỏ qua cho." Thiếu nữ họ Bạch từ khi sinh ra vốn đã cực kỳ đáng yêu, hơn nữa bản thân nàng lại hay bệnh tật, càng tăng thêm vẻ đẹp của một mỹ nhân đang có bệnh, bây giờ nàng lại nhỏ nhẹ cất tiếng xin lỗi Lý Dương, nàng lại càng nhu mì đáng yêu hơn.
Quan hệ giữa người với người quả thực kỳ diệu phi thường, hình như giữa thiếu nữ nóng tính kia và Lý Dương, tựa hồ ngay từ thời khắc đầu tiên hai người nhìn nhau đã cảm thấy không hợp mắt, trao đổi còn chưa được hai câu mà cứ như người ở đông, người ở tây, chẳng hợp nhau một chút mà thiếu nữ họ Bạch tựa hồ trời sanh là phương pháp để điều hòa hai người, lời nói vừa cất lên thì cho dù trong lòng thiếu nữ nóng tính vẫn còn chút không vui, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng, mà Lý Dương khi nghe được câu nói này lập tức trong lòng không còn dù chỉ một chút tức giận.
Bạch y thiếu nữ sau khi chứng kiến phản ứng của hai bên, nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng, mỉm cười tiếp tục nói: '' Ta tên là Bạch Mộng Y, còn đây là tỷ muội tốt của ta Âu Dương Thắng Nam, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo chơi, không nghĩ được trong lúc cao hứng quên cả thời gian, phải cảm ơn ngươi đã nhắc nhở."
Còn may là vị Bạch Mộng Y tiểu thư này còn có chút lễ độ, chứ dáng vẻ của Âu Dương Thắng Nam, thật cứ như một thùng thuốc nổ, hung ha hung hăng, trong lòng Lý Dương không ngừng đưa ra nhận xét về hai thiếu nữ này.
" Ha ha, không có gì, chúng ta cũng bất quá chỉ là nhất thời tương ngộ, thuận tiện nhắc nhở nhau một chút cũng là điều nên làm. Kỳ thật sau khi trời tối thì bình thường trong rừng cây này cũng không có gì quá nguy hiểm, bất quá có đôi khi có bọn người rình để bắt cóc trẻ em, ta thấy hai người không có ai đi cùng, nên khi gặp nhau mới nhắc nhở một câu."
" Xì, ngươi đừng đem bọn bắt cóc ra hù dọa chúng ta, tưởng ta là thiếu nữ vô tri sao? Nói cho ngươi biết, đừng nói là bọn bắt cóc, mà cho dù là quân chính quy đến ta cũng không sợ ! Tới mười thì đánh mười, tới tám thì đánh tám, vừa lúc ta đang cần tập luyện tay chân!" Âu Dương Thắng Nam hiển nhiên không tin lời Lý Dương nói, trong lòng vẫn còn rất đề phòng hắn, vẫn nhìn Lý Dương chăm chăm như trước.
Kỳ thật cũng không phải Âu Dương Thắng Nam có thành kiến gì với Lý Dương, chỉ bất quá Âu Dương Thắng Nam xuất thân từ võ lâm thế gia, từ tên gọi của nàng là có thể nhìn ra cha mẹ nàng đặt kỳ vọng vào nàng thế nào, mà bản thân nàng cũng hết sức hiếu thắng, lúc còn nhỏ trong đám bạn cùng trang lứa nàng ta được xem là mỹ nhân, bình thường cho có cả trăm đại hán cũng không đủ cho nàng đùa giỡn, điều này đã hình thành nên thói quen xem thường đám con trai cùng trang lứa. Nhưng hôm nay Lý Dương dù ẩn thân ở sau lưng nàng, chỉ cách nàng có mấy thước, nhưng nàng lại không một chút phát hiện ra, cuối cùng còn may là Lý Dương chủ động lên tiếng bắt chuyện thì nàng mới nhận ra sau lưng có người, điều này đối với người cao ngạo như Âu Dương Chính Nam chính là một sự vũ nhục! Cho nên Âu Dương Thắng Nam mới lúc nào cũng châm chọc Lý Dương, nguyên nhân sâu xa bên trong này, Bạch Mộng Y cũng có thể đoán được tám chín phần, chỉ có Lý Dương không hiểu rõ mà thôi.
Lý Dương lúc đầu đối với nữ hài tử này tuy có chút tranh chấp, nhưng hắn cũng bỏ qua vì dù sao nàng ta cũng còn nhỏ tuổi, bất quá cứ liên tục bị Âu Dương Thắng Nam khiêu khích châm chọc như vậy, trong lòng sớm không còn coi Âu Dương Thắng Nam là một nữ hài tử nữa, cho nên từ từ không còn khách khí nói.
"Có đúng là ta nói bậy hay không, ngươi có thể tới tiểu trấn để dò hỏi. Xem bộ dạng của các người thì có vẻ như là người sống trong biệt thự sát bên rừng cây phải không? Ta xin khuyên các người một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên( trên người có người, ngoài trời có trời), đừng tưởng rằng có chút bản lãnh bé tẹo mà có thể hoành hành bá đạo!"
Nói xong, Lý Dương không để ý tới sự níu kéo đầy khổ cực của Bạch Mộng Y và sự khiêu khích của Âu Dương Thắng Nam, xoay người bước về phía ngoài rừng cây. Người đất cũng còn có ba phần nóng tính, huống chi một thanh niên cương trực trẻ tuổi như Lý Dương, không có lập tức giáo huấn Âu Dương Thắng Nam ngay tại đây cũng xem như là hạ thủ lưu tình rồi, Lý Dương cũng không muốn tiếp tục nghe nàng ta nói móc.
Đến khi thân ảnh của Lý Dương biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Bạch Mộng Y mới có chút oán giận mắng Âu Dương Thắng Nam: " Người ta cũng có lòng tốt đến nhắc nhở chúng ta, muội không thể cư xử tốt một chút được sao? Xem đi, khiến người ta tức giận bỏ đi rồi đó? Còn khiến người ta nghĩ chúng ta là người không có giáo dục nữa."
Âu Dương Thắng Nam lúc này đã không còn bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh như lúc trước nữa, nàng ta nhíu mày nói: " Từ cái liếc mắt đầu tiên, muội đã cảm thấy hắn là một kẻ nguy hiểm. Tỷ thử nghĩ xem, với thực lực của muội bây giờ, nếu không phải là lão gia gia, người khác sao có thể tới gần muội như vậy mà muội vẫn không có chút cảm giác vậy?"
Bạch Mộng Y nghĩ lại, cũng hiểu được Âu Dương Thắng Nam nói rất có đạo lý, thực lực của Âu Dương Thắng Nam ra sao, nàng biết rất rõ, đến cả gia gia của nàng cũng khen ngợi không ngừng, có thể tới sau lưng nàng ta mà không bị nàng ta phát hiện, dám chắc hắn ta không phải người thường. Bất quá tại sao hắn lại khiến cho nàng cảm giác hắn không phải người xấu nhỉ? Liệu trong điều này có hiểu lầm gì không?
Chứng kiến Bạch Mộng Y chau mày trầm tư suy nghĩ, Âu Dương Thắng Nam tùy ý nói: " Được rồi, được rồi, dù sao người cũng đã bị muội đuổi đi rồi, chúng ta không nên nhắc tới hắn ữa."
" Không phải, ta cảm thấy người này có chút thần bí, hơn nữa ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu tâm tính của hắn, chỉ là dựa vào cảm giác cảm thấy hắn là người tốt." Bạch Mộng Y lắc đầu, nàng không đồng ý với phán đoán của Âu Dương Thắng Nam, dù sao cảm giác của nàng từ trước tới nay chưa bao giờ sai lầm, nàng dám chắc lần này cũng thế.
Chứng kiến Bạch Mộng Y vẫn đang cúi đầu suy nghĩ, Âu Dương Thắng Nam cũng không khỏi hồi tưởng vóc người cao lớn uy mãnh cùng với khuôn mặt cương trực của Lý Dương, trong lòng chợt động, nàng ta nhích lại gần bên tai của Bạch Mộng Y nói thầm: " Hì hì, Bạch tỷ tỷ, tỷ không phải là đã quá coi trọng tên tiểu tử hồi nãy rồi sao? Có phải là nhất kiến chung tình (vừa nhìn đã yêu) không vậy? Nếu điều này để cho đám ruồi nhặng thối tha kia biết được, không biết tỷ sẽ phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt phiền toái nữa đây! Hì hì!"
"Xú nha đầu, dám giễu cợt ta ư, xem ta thu thập ngươi thế nào!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Mộng Y đột nhiên đỏ bừng, không ngừng truy đuổi Âu Dương Thắng Nam, khắp khu rừng cây cũng bởi vậy mà tràn ngập tiếng cười vui.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:21 AM.