Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 11: Thần thông.
Dịch: haudaica0321.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Vết thương bên hông của Bành Thanh Thành chỉ to bằng một lỗ nhỏ như hạt đậu, nhìn qua thì không đáng chú ý, nhưng thật ra vết thương nhỏ ấy đã hành hạ hắn hơn một tháng nay khiến hắn không thể xuống giường được, ngay cả chuyện ăn cơm cũng cần có người đút cho ăn. Mặc dù đã uống rất nhiều thuốc nhưng cũng không thấy khoẻ hơn.
Liễu Không đại sư khi nhìn thấy vết thương thì đột nhiên kinh sợ, bị doạ đến nỗi bước chân cũng không tự chủ lui về sau một bước.
Nghe mọi người đồn rằng những cao thủ võ đạo khi đến cảnh giới tiên thiên thì ngay cả khi toà núi cao có sập trước mắt thì họ cũng không hề giật mình. Mà bây giờ bỗng nhiên Liễu Không đại sư lại biểu hiện như thế thật là trước giờ ít thấy.
Bành Thanh Sơn giật mình hỏi: “Vết thương này do thần thông gây ra? Thần thông gì?”
Liễu không đại sư không hề trả lời mà tập trung lấy lại bình tĩnh, rồi cẩn thận quan sát vết thương, miệng lầm bẩm nói: “Không đúng, không đúng…” Lấy ngón giữa tay trái áp vào miệng vết thương, hai mắt nhắm lại lông mày thì co lại dường như đang suy nghĩ về một việc gì đó rất khó khăn.
Miệng vết thương bị chạm vào khiến Bành Thanh Thành cảm thấy vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu muốn gào thét thật to nhưng mà yết hầu như bị chặn lại vậy không thể phát ra âm thanh. Nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, nếu không phải là vì sáng nay chưa hề ăn gì thì chỉ sợ đến phân cùng nước tiểu cũng phun ra luôn rồi.
Cảm giác cực kỳ khó chịu, hai mắt trợn tròn sau đó ngất đi.
Bành Thanh Sơn cùng với Giang Tĩnh Nhi bốn mắt nhìn nhau không hiểu, tuy rằng rất tò mò nhưng lúc này đây cũng không tiện hỏi sợ làm phiền đến dòng suy nghĩ của đại sư.
Trầm ngâm một lúc lâu sau Liễu Không đại sư cuối cũng cũng từ từ mở mắt, sau đó thở dài một tiếng.
Bành Thanh Sơn vội vàng hỏi: “Đại sư, vết thương của đại ca liệu có chữa được không?”
Liễu Không đại sư gật đầu đáp: “Có thể chữa được, chỉ cần lão nạp sử dụng bí quyết độc môn để điều trị bên ngoài cùng với uống thuốc Tuyết Liên hoàn trong chín chín tám mươi mốt ngày là có thể khỏi”.
Bành Thanh Sơn nghe được tin bệnh của đại ca có thể chữa được mới yên tâm nói: “Cần dùng thuốc gì chữa thương xin đại sư cứ việc dùng. Bành gia ta xin quyên góp năm nghìn lạng bạc cho nhà chùa dùng để mua nhang đèn.
Bành gia trước nay đóng góp rất nhiều tiền công đức cho Độ Vân tự, quan hệ của hai bên đã không cần nói nhiều.
Liễu Không đại sự chỉ “Ừm” một tiếng sau đó hỏi: “Không biết tại sao đại công tử lại gây thù chuốc oán với một đối thủ lợi hại như vậy, nếu không phải đối phương nhẹ tay thì sợ rằng đại công tử đã…”
Liễu Không đại sư không hề nói tiếp nhưng kết quả ra sao mọi người đều tự hiểu.
Nhẹ tay?
Bành Thanh Sơn cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám nghi ngờ phán đoán của đại sư. Dù sao hắn cũng là một người thông minh, hiểu ngay cốt lõi của vấn đề. Đại sư có thể đã suy đoán đúng, có thể đối phương không thích những hành vi của đại ca làm nên đã ra tay trừng phạt một chút, chứ không hề có ý định lấy đi tính mạng của huynh ấy.
Những hành vi của đại ca đã làm hắn đương nhiên biết rõ, hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành đã gây hoạ đến rất nhiều người. Nhưng những điều này cũng không tiện nói rõ cho đại sư.
Liễu Không đại sư dù sao cũng là người từng trải, sao lại không hiểu những ẩn tình bên trong đó, nên cũng không tiện hỏi nhiều mà chỉ nói đơn giản: “Người ra tay tuyệt đối là một thế ngoại cao nhân, không hề cùng một đẳng cấp với chúng ta."
Bây giờ Giang Tĩnh Nhi mới tò mò hỏi: “Đại sư, không phải mọi người đều nói tu vi võ đạo của đại sư đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, vô địch thiên hạ sao?”
Khi nghe câu hỏi ngây thơ của nàng, Liễu Không đại sư không nhịn được buồn cười nói: “Thí chủ nghe ai nói võ đạo đạt đến cảnh giới tiên thiên là có thể vô địch thiên hạ rồi? Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, nếu như thật sự mà lão nạp cùng vị cao nhân kia so tài thì lão nạp cũng chỉ có thể đỡ được vài chiêu thôi.
Nghe thấy câu trả lời như vậy Giang Tĩnh Nhi không biết nói gì nữa.
Trong lòng Bành Thanh Sơn cũng kinh sợ vô cùng, bỗng nhớ đến một chuyện vội vàng hỏi: “Đại sư, vừa rồi ngài nói vết thương đại ca do thần thông gây ra. Thanh Sơn không rõ thần thông là cái gì?”
Liễu Không nghe vậy chợi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trầm ngâm một lúc mới khó khăn trả lời: “Thần thông của tiên nhân.”
“Tiên nhân?”
Nghe vậy Bành Thanh Sơn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Làm sao có thể như vậy? Trên đời này chẳng lẽ có thần tiên sao?”
Liễu Không đại sự trả lời sắc bén: "Thử hữu cố bỉ hữu." [1]
Bành Thanh Sơn lắc đầu liên tục nói: “Tại hạ không hiểu.”
Liễu Không đại sư ngẩng đầu ngước nhìn lên cao: “Thật ra lão nạp cũng không biết rõ, chỉ là nghe đồn rằng trên đời có những cao nhân tự xựng là “Thuật sĩ” tập trung tu luyện hồn phách, tu luyện đến cảnh giới cao thì có những thần thông, có thể giết người mà không ai thấy. Ví dụ như truyền thuyết về phi kiếm có thể trảm được đầu lâu của đối thủ ở ngoài ngàn dặm, đó cũng là một loại thần thông."
Bành Thanh Sơn vẫn chưa thực sự tin: “Nhưng chuyện đấy đều là trong truyền thuyết.”
Liễu Không đại sự nói mang ý vị sâu xa: “Không có lửa làm sao có khói, mọi việc đều có lý do.”
Bành Thanh Sơn truy hỏi: “Vết thương của đại ca là do thần thông gây ra?”
Liễu Không đại sư lắc đầu nói: “Nói phải thì là phải, nói không phải thì cũng có thể thật sự không phải, lão nạp cũng không biết giải thích như thế nào dù sao vết thương này ta cũng lần đầu thấy qua, khó có thể đánh giá chính xác được. Có khả năng đối phương đúng là thuật sĩ, có biết thần thông nhưng người đó không muốn giết người vì thế chỉ dùng có một nửa lực đạo. Nếu không vết thương mà nặng hơn một phần thì lão nạp cũng không thể cứu được. Được rồi không nói đến chuyện này nữa, lão nạp bắt tay vào chữa thương cho đại thiếu gia ngay thôi. Ngoài ra xin khuyên một lời, việc này xin bỏ qua đừng cố tìm hiểu nữa nếu không đắc tội vị cao nhân kia e rằng sẽ có tai hoạ lớn đó.
Thấy thái độ cẩn trọng của đại sư, Bành Thanh Sơn vội vàng nghiêm nghị nói: “Xin nghe lời giáo huấn của đại sư.”
Sau đó cùng Giang Tĩnh Nhi đi ra ngoài.
Lúc này tâm trạng Giang Tĩnh Nhi vẫn còn ngẩn ngơ, những lời nói của Liễu Không đại sư thực khiến người nghe giật mình, trên đời thật sự có thuật sĩ như miêu tả trong thần thoại.
Những tin tức này đối với bất cứ ai nghe đựợc đều có sự hấp dẫn đến chết người.
Trên đời này ai mà không muốn làm thần tiên có thể trường sinh bất lão.
Chỉ tiếc là Liễu Không đại sư nói không rõ ràng, không hiểu cho lắm. Hoặc là đại sư có ẩn tình không muốn nói nhiều hơn, đúng là keo kiệt.
“Thanh Sơn, huynh nghĩ trên đời này thực sự có thần tiên hay không?”
Bành Thanh Sơn cong miệng nói: “Huynh không tin, nếu trên đời thực sự có thần tiên thì đúng là hoang đường. Theo ý huynh thì đây chỉ là những điều bày đặt của người xuất gia thôi để cho người đời không hiểu mà thờ phụng kính ngưỡng. Nói đến đây huynh chợt nhớ đến một chuyện cười: Ở Thái Nguyên có một người tên là Vương Sinh, một lòng muốn cầu đạo thành tiên nên lên Lao sơn bái sư học nghệ, không ngờ lại bị mấy tên đạo sĩ ấy lừa làm tạp dịch mấy tháng. Sau đó mới được truyền thụ một môn gọi là “Thuật đi xuyên tường” tự cho là đã đắc đạo nên vui mừng chạy về nhà muốn biểu diễn cho vợ xem, kết quả là đụng đầu vào tường tý nữa thì vỡ cả đầu. Thật không biết ở đâu có người ngu như vậy.
Hắn chỉ coi trọng tu vi võ đạo của Liễu Không đại sư còn đối những kiến giải về thần tiên của đại sư thì không hề để ý.
Giang Tĩnh Nhi chu miệng nói: “Điều đó cũng không thể khẳng định rằng trên đời không có thần tiên, có thể là do tiên duyên chưa đến mà thôi.”
Bành Thanh Sơn chỉ cười cho qua chuyện, không muốn tranh luận tiếp. Thường thì những cô bé gái thích mơ mộng, đặc biệt là ở độ tuổi như bây giờ của Giang Tĩnh Nhi.
Hai người không hề có ý định lên đại điện để thắp hương mà đi dạo dọc theo hành lang, thưởng thức phong cảnh, rồi nói vài câu chuyện phiếm nhưng hầu hết đều do Bành Thanh Sơn nói một mình, còn Giang Tĩnh Nhi thì hình như có suy nghĩ riêng nên không hề tập chung.
“Ủa, tại sao hắn lại ở đây?”
Nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung vào một người ở phía trước.
Bành Thanh Sơn cảm thấy kỳ lạ, nhìn tới thấy ở đằng trước có một người đang đứng. Người này ăn mặc giản dị, thậm chí quần áo còn có vài mảnh vá, hiển nhiên đây là một tên thư sinh nghèo, không biết tại sao lại có mặt ở phía sau chùa này.
Tuy rằng ăn mạc giản dị nhưng mà khuôn mặt tuấn tú, có phong độ của một thư sinh văn nhã, mà ánh mắt của Giang Tĩnh Nhi lại nhìn chằm chằm vào người này. Bành Thanh Sơn cảm thấy không thoải mái hỏi: “Muội biết tên thư sinh kia à?”
Giang Tĩnh Nhi thuận miệng trả lời: “Hắn là Diệp Quân Sinh.”
“Thì ra là thế..”
Khóe miệng của Bành Thanh Sơn hơi co giật.
Chuyện Giang Tĩnh Nhi đính hôn với người khác hắn cũng biết, nhưng mà nghe nói nhà trai là một kẻ không hiểu sự đời, là một tên mọt sách ngu si, hoàn cảnh thì nghèo nàn căn bản không hề xứng với Giang Tĩnh Nhi và càng không có tư cách làm đối thủ cạnh tranh cùng hắn, bởi vậy nên hắn chưa từng để ý, không ngờ bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Nếu đã gặp nhau vậy thì có một số việc nên giải quyết thôi…
Ý nghĩ vừa xuất hiện Bành Thanh Sơn bèn đi về phía Diệp Quân Sinh.
Chú thích: [1]: Thử hữu cố bỉ hữu.
Trong luận Thuận Chánh Lý, ngài Chúng Hiền đã giải thích ý nghĩa của Duyên khởi là: “Thử hữu cố bỉ hữu, thử sanh cố bỉ sanh, thị duyên khởi nghĩa”.
Nghĩa là cái này hiện hữu thì cái kia hiện hữu; vì cái này sinh khởi nên cái kia sinh khởi, đó là ý nghĩa của Duyên khởi.
Link: http://nguoimientay.info/diendan/arc...hp/t-1280.html
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
"Trước khi hôn ước được hủy bỏ thì hắn vẫn còn là vị hôn phu của muội, muội không thể đứng nhìn xem huynh tùy tiện bắt nạt hắn được."
Mắt Bành Thanh Sơn ánh lên, bỗng nhiên cười ha ha: "Thôi được, chỉ là một tên ngốc mà thôi, cho dù có dẫm đạp cũng không thú vị lắm."
Hắn thân là tiến sĩ đang nhậm chức ở Ký Châu, mặc dù chức quan nhàn hạ nhưng dù sao cũng thuộc tầng lớp có địa vị, muốn dẫm đạp tên học trò nghèo như Diệp Quân Sinh thật là chuỳ sắt đập trứng gà, không có gì phải lo lắng.
Giang Tĩnh Nhi cắn cắn môi: "Chúng ta đi thôi." Cùng Bành Thanh Sơn đi qua chỗ khác, đến ngõ rẽ liếc lại nhìn Diệp Quân Sinh một chút, thầm nghĩ: Đợi ông nội về, mình sẽ hủy bỏ hôn ước... Diệp Quân Sinh ơi Diệp Quân Sinh, ngươi tự lo liệu lấy đi...
Một cảm giác không tên nổi lên trong lòng Bành Thanh Sơn, sau đó rất lâu vẫn không cách nào tiêu tan. Hắn thích Giang Tĩnh Nhi đã lâu nhưng đối phương cứ như gần như xa làm hắn có phần không vui. Mặc dù biết Giang Tĩnh Nhi không thích tên mọt sách kia nhưng cái cảm giác không tên kia đâm vào lòng càng ngày càng sâu. Đặc biệt là trước lúc rời mắt đi thấy dáng vẻ khoan thai đứng cạnh lan can của tên thư sinh bần hàn kia, càng thêm bực bội:
"Hừ, một hạt cát nho nhỏ mà cũng dám nhảy ra chặn chân người, không biết chừng mực, thật là đáng ghét, biết điều thì biến đi cho đỡ phải chướng mắt."
Khi bóng lưng của hai người khuất xa, đôi mắt Diệp Quân Sinh xẹt qua tia sáng, ngón tay gõ nhẹ lên lan can. Mặc dù hắn không biết thân phận của Giang Tĩnh Nhi cùng Bành Thanh Sơn nhưng những việc xảy ra vừa nãy đều thu trong tầm mắt, ước chừng cũng có thể đoán ra một số chuyện.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, ngọn gió này không thuận theo ý người!"
Xoay người về phòng tiếp tục công việc chép sách.
Lúc này, hắn sao chép đến một quyển có tên là "kinh Lăng Nghiêm". Theo thói quen, hắn lật từng trang để xem qua. Lật đến trang thứ sáu thì phát hiện có một tờ kinh văn khác loại, lại nhìn kỹ thì thấy rằng tờ giấy này là do người ngoài thêm vào chứ không thuộc về quyển kinh này.
Diệp Quân Sinh cảm thấy nghi hoặc trong lòng bèn cầm tờ giấy kia xem qua, tâm thần không khỏi khuấy động: Tờ giấy này không phải chép kinh Phật mà giống như một tờ bút ký hơn, ghi lại một ít kiến thức về "Thuật sĩ", tuy rằng không tường tận nhưng đối với Diệp Quân Sinh mà nói đây chính là mở một cánh cửa sổ nhìn ra một thế giới mới đầy tráng lệ.
Dựa theo kiến giải trong bút ký thì hóa ra thần tiên có thật trên thế giới này.
Đương nhiên cái gọi là thần tiên không phải là những người ngồi tít trên cao như trong màn ảnh mà là một đám người tu luyện với tên gọi "Thuật sĩ".
Thuật sĩ tu hồn thần, chia làm năm cảnh giới lớn: Khai khiếu, Âm thần, Dương quan, Pháp tướng, Tán tiên.
Trong đó Khai khiếu chính là hồn thần thoát xác, là giai đoạn khởi đầu. Sau khi ngưng tụ Âm thần là đã có thể đi chơi trong đêm tối, dạo chơi nghe nhìn, nhưng hạn chế rất nhiều, sợ tinh lực không đủ dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Đến cảnh giới Dương quan, hồn thần tiến một bước lớn mạnh, dù cho giữa ban ngày, cũng có thể thoát xác đi ra. Còn cảnh giới Pháp tướng thì có thể nói là chân chính đột phá, hồn thần thành tựu Pháp tướng là đã có thể khu vật, sử dụng rất nhiều thần thông, mà điển hình nhất chính là khả năng phi kiếm.
Cuối cùng Tán tiên càng huyền diệu, phi thiên độn địa, khó có thể nói nên lời. Nhưng đó chưa phải là cuối cùng, vượt qua bước này là có tư cách trở thành thần tiên.
Đối với việc làm sao để trở thành thần tiên thì trong bút ký không có viết ra mà sợ rằng người viết cũng không biết. Chỉ là đoạn cuối có để lại một câu cảm thán: "Cõi đời này căn bản không có thần, nhưng được nhiều người lễ bái thì thành thần."
Ý tứ sâu xa, khiến người ta tỉnh ngộ.
Tờ bút ký này ghi chép rất nhiều điều ly kỳ và khó hiểu. Người bình thường xem qua tất nhiên là cảm thấy hoang đường, tưởng như là lời nói vô căn cứ, ý nghĩ hão huyền. Nhưng mà bằng trực giác của mình, Diệp Quân Sinh nhận định những gì viết trên tờ bút ký này đều là sự thật.
Hắn nhanh chóng tập trung, xem đi xem lại, đọc từng chữ, thậm chí còn quên cả việc chép sách.
o0o
Giữa đêm, trời bỗng đổ mưa phùn rả rích. Cùng những hạt mưa rơi xuống là không khí mùa thu tràn ngập trong đất trời càng đậm hơn.
Trong Tàng Kinh các ở hậu điện Độ Vân tự, Liễu Không đại sư đang tìm kiếm gì đó trên giá sách, tìm lâu không thấy bèn đi đến tăng xá tìm Nguyên Khánh:
"Nguyên Khánh, ngươi có thấy quyển kinh Lăng Nghiêm trong Tàng Kinh các đâu không ?"
Nguyên Khánh vội hỏi: "Bẩm báo chủ trì, hôm trước Liễu Nhiên trưởng lão có dặn dò, lấy mười tám quyển kinh thư nhờ người sao chép, trong đó có quyển kinh Lăng Nghiêm."
Liễu Không đại sư "Há" một tiếng, hỏi: "Ngươi mời ai sao chép?"
Nguyên Khánh trả lời: "Một thư sinh họ Diệp ở Bành thành."
Liễu Không không để ý mà khoát tay chặn lại: "Vậy chắc người thư sinh kia đang ở trong chùa, ngươi đi lấy quyển kinh Lăng Nghiêm về đây, ta muốn xem chút kinh nghĩa."
Nguyên Khánh không rõ vì sao nhưng chủ trì dặn dò nên không dám không nghe theo, vội chạy đến phòng Diệp Quân Sinh gõ cửa phòng nói rõ ý đồ đến.
Diệp Quân Sinh nói: "Tiểu sinh vẫn chưa chép đến quyển này, đây ngài cầm lấy." Diệp Quân Sinh đến bên án thư lấy quyển kinh Lăng Nghiêm giao cho Nguyên Khánh.
Nhận được kinh thư, Nguyên Khánh chắp tay trước ngực cáo từ.
Ánh mắt Diệp Quân Sinh lấp lóe nhìn bóng lưng hòa thượng rời đi, ý nghĩ dâng lên trong đầu: thực ra những gì ghi chép trên tờ bút ký kia đối với rất nhiều người không có ý nghĩa gì, chẳng qua xem như là một câu chuyện thần thoại mà thôi.
Vấn đề ở chỗ Diệp Quân Sinh gặp hồ tiên, khúc mắc trong lòng đã lâu, tờ bút ký này xuất hiện đúng lúc, giống như ngọn đèn sáng giúp mở rộng tầm mắt...
Nguyên Khánh cầm kinh thư bước nhanh trở về giao quyển kinh Lăng Nghiêm cho chủ trì.
Liễu Không đại sư tiện tay lật đến vị trí tờ bút ký kia rồi đóng lại ngay lập tức, nói: "Người thư sinh kia đã sao chép đến quyển kinh này chưa?"
Nguyên Khánh trả lời: "Bẩm trụ trì, chưa đến."
Liễu Không đại sư hơi gật đầu: "Như vậy đi, đợi đêm nay ta đọc xong xuôi rồi sáng ngày mai ngươi lại đến lấy giao cho thư sinh sao chép đi."
Nguyên Khánh không có suy nghĩ nhiều, nói: "Cẩn tôn pháp chỉ chủ trì."
Liễu Không đại sư trở về thiền phòng, mở kinh thư, chỉ hơi trầm ngâm rồi lấy tờ bút ký kia ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí kẹp nó vào quyển kinh Kim Cương. Có vài thứ lan truyền ra ngoài khó tránh khỏi sẽ kinh thế hãi tục, không thể để con mắt người phàm nhìn thấy được.
Những gì Liễu Không biết về thuật sĩ cùng với thần thông cơ bản bắt nguồn từ tờ bút ký này cùng với thêm vào một ít kiến thức giang hồ cho nên biết không nhiều. Giang Tĩnh Nhi trách lão keo kiệt đúng là oan uổng. Mà Liễu Không mặc dù có thể chữa thương cho Bành Thanh Thành cũng vì uy lực kiếm ý của Diệp Quân Sinh còn yếu, mới chỉ dừng lại ở mức võ đạo chưa thể tính là do tác dụng của thần thông gây ra được.
Nhưng Liễu Không đâu cho rằng như vậy, mà xem đó là do Diệp Quân Sinh hạ thủ lưu tình, vì vậy cảm thấy áp lực rất lớn. Bành thành bất quá là cái huyện thành nhỏ mà bỗng dưng lại xuất hiện vị cao nhân như vậy, chẳng lẽ là đi ngang qua?
Chỉ mong rằng thực sự là đi ngang qua đi.
Liễu Không thở dài, cũng không biết việc mình ra tay cứu Bành đại thiếu gia là phúc hay là họa.
"Nhưng mà nói đi nói lại, đây chưa chắc đã không phải là một kỳ ngộ... Không được, ta phải hạ sơn một chuyến, nếu như may mắn được kết giao với vị cao nhân này, được chỉ điểm đôi chút đó chính là duyên phận trời cho.
Nghĩ như vậy, ánh mắt bỗng nóng lên.
Lúc này bóng đêm càng ngày càng sâu lắng, mưa gió càng nặng hơn, bỗng chốc khiến người ta tự dưng sinh ra cảm giác rùng mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 13: Cất cao giọng hát
Dịch: haudaica0321.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Thu về làm mưa không ngớt, chỉ vừa rơi xuống là mãi không dứt.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Quân Sinh nhìn màn mưa rủ xuống bên ngoài song cửa không khỏi nhíu mày buồn bực: Trời đang mưa thế này, e rằng không thích hợp đi ra ngoài luyện kiếm.
Một ý nghĩ thoáng qua, đã có giải pháp rồi, hắn lập tức tìm một cành cây về đến thiền phòng luyện kiếm.
Sự biến hóa trong "Vĩnh tự bát kiếm" là trọng kiếm ý mà khinh kiếm chiêu, không cần không gian quá lớn cũng có thể thi triển, đúng là thuận tiện.
Luyện tập xong xuôi, hắn lấy khăn vải lau mồ hôi trên người.
Chợt có tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy hòa thượng Nguyên Khánh đứng ở bên ngoài, trên tay đang cầm một quyển kinh thư chính là quyển kinh Lăng Nghiêm tối qua được lấy đi.
"Diệp thư sinh, quyển kinh Lăng Nghiêm này ngài lấy lại để sao chép đi."
Diệp Quân Sinh tiếp nhận, nói: "Được rồi."
Tiện tay lật vài trang phát hiện tờ bút ký kia đã không cánh mà bay, lập tức trong lòng đã rõ, tự biết chừng mực nên cũng không lộ điều gì ra mặt.
Nguyên Khánh lại nói: "Đúng rồi, Diệp thư sinh, muội muội ngài vừa lên núi muốn đưa quần áo cho ngài."
"Há, thật sao? Tôi ra đó ngay."
Hắn cảm thấy ấm áp - tối hôm qua mưa thu đến, khí trời mát dần, Diệp Quân Mi sợ ca ca lạnh nên đội mưa lên Độ Vân phong đưa quần áo mùa thu cho Diệp Quân Sinh.
Đi tới tiền điện, Diệp Quân Sinh trông thấy thân ảnh thon gầy của muội muội đứng ở đó, trong tay ôm chặt một bao quần áo nhỏ, mắt mở to quan sát bốn phía. Khi nhìn thấy Diệp Quân Sinh, nhất thời lộ ra nụ cười bình yên chào đón, gọi "Ca ca".
Diệp Quân Sinh nói với vẻ trách cứ nhẹ: "Muội muội, trời đang mưa thế này không cần phải lên đây, qua hai ngày nữa xong việc là ca về nhà rồi?"
Diệp Quân Mi nói: "Ca ca, thân thể huynh gầy yếu làm sao chịu lạnh được." Thấy ca ca chỉ mặc mỗi bộ quần áo đơn trên người, Quân Mi vội mở bao quần áo lấy ra một chiếc áo bông dài bắt Diệp Quân Sinh mặc vào.
Chiếc áo bông này đã rất cũ lại còn vá chằng chịt, nhưng mặc lên người lại cảm thấy cực kỳ ấm áp. Diệp Quân Sinh cảm thấy cho dù có lấy áo gấm lụa là tới hắn cũng không đổi.
"Xong rồi, ca ca, muội xuống núi đây."
Diệp Quân Sinh nói: "Trời mưa đường trơn, để huynh đưa muội xuống."
"Không cần đâu..."
Diệp Quân Sinh lại cắt ngang, không cho nói tiếp: "Đi thôi."
Hai người đi chung một chiếc dù vải xuống núi. Sợ muội muội sơ sẩy nên Diệp Quân Sinh nắm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng một cách tự nhiên, bả vai cũng được ôm sát lại.
Cảm nhận được được sự thương yêu qua những cử chỉ quan tâm chu đáo của ca ca, Diệp Quân Mi cảm thấy trong lòng có vị ngọt, cảm giác vào lúc này trên thế gian không còn việc gì có thể khiến mình sợ hãi.
Trời mưa xuống, khách hành hương thưa thớt, ít người đi lại trên sơn đạo. Một cái dù màu đen bằng vải thô đang chầm chậm chuyển động xuống núi, phảng phất như một bông sen màu đen.
Xuống tới chân núi, Diệp Quân Mi nhất thời nghĩ đến một chuyện quan trọng: "Ca ca không có đồ che mưa làm sao mà lên núi đây? Ôi, đáng lý ra không cần đưa muội xuống mà, muội cũng đâu phải thiên kim đại tiểu thư gì mà ngại đường núi gồ ghề."
Diệp Quân Sinh cười ha ha: "Chúng ta là người đọc sách, lấy phong hoa tuyết nguyệt mà chơi đùa, cái gọi là "Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ" [1], đạp mưa mà đi ngược lại cũng sung sướng!"
Không nói lời gì, bước ra khỏi dù, vung tay chào một cái: "Muội muội đi về cẩn thận, ca ca đi đây." Xoay người sải bước lên núi, bị mưa gió lành lạnh phất ở trên mặt, trong lòng có một loại tâm tình đặc biệt dâng trào, không nhịn được cất giọng hát vang:
"Tự tầm lộ, vọng tiền lộ, tự do nhân gian đạo; sơn dữ thủy, tẩu liễu kỷ đa vị khứ sổ.
Thiên điều lộ, đô đạo phản gia hương lộ;
Vọng tẫn tẫn thị thanh sơn, thanh sơn xử xử vũ cấp phong cao; cố viên lộ, cánh thị tẩu bất tẫn trường lộ. . ."
[2]
Điệu hát mang phong cách cổ xưa, tiếng ca sục sôi thê lương, tự có tình cảm bồng phát.
Diệp Quân Mi nhìn theo bóng lưng ca ca -- trong lúc vô tình, thấy ca ca không có vẻ gầy yếu không thể tả như trước nữa mà có vẻ kiên cường lên.
Nhìn thấy, nghe thấy không khỏi có phần ngây dại.
Đầu óc theo mạch suy nghĩ tung bay, lập tức bay về thuở còn bé: Ca ca khi đó vẫn chưa trầm mê vào sách vở quá sâu, thỉnh thoảng có chơi đùa cùng mình, dạy mình đọc sách viết chữ. Nàng còn nhớ khi đó mình hay bị tiểu Bàn Đôn nhà hàng xóm trêu chọc, nó nói mình là đứa con hoang bị vứt bỏ trước cửa nhà họ Diệp, còn cho là do một con hồ ly tha đến, nó cố tình gọi nàng là "Hồ nữ" ... Khi đó cha mẹ vẫn còn, cả vị gia gia hiền lành cũng còn...
Bọn họ đều nói là Bàn Đôn nói hươu nói vượn.
Đúng là nói hưu nói vượn, mình rõ ràng là người, làm sao có khả năng là hồ nữ?
Sau đó, những lời hoang đường này cũng không còn ai đề cập đến nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lặng yên, có nước mắt trong suốt lướt xuống, không đành lòng lau đi.
o0o
Mưa gió không ngớt, trên đường núi bùn với nước mưa văng tung tóe, chẳng hề dễ đi, lúc đó có hai cỗ kiệu đội mưa chạy xuống.
Chính là Bành Thanh Sơn cùng Giang Tĩnh Nhi.
Tối hôm qua hai người ngủ lại Độ Vân tự, nhưng bởi vì có việc nên hôm nay nhất định phải xuống núi về huyện Bành thành. Còn Bành Thanh Thành phải tiếp tục ở lại chùa để trị bệnh và tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể về nhà.
Giang Tĩnh Nhi ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, lại đang thổ nạp vận tức tu luyện nội công, đột nhiên nghe được một tiếng ca kỳ quái từ dưới núi truyền lên:
"Đạo nhân đạo, đạo thần đạo, tự cầu nhân gian đạo; yêu dã hảo, ma dã hảo, đô đạo tối hảo.
Thiểu niên nộ, thiên địa quỷ khốc thần hào;
Đại địa cựu nhật giang sơn, chẩm yêu hội biến huyết hải thao thao?
Cố viên lộ, chẩm yêu tẫn thị bất quy lộ. . ."
[3]
Điệu hát kỳ quái chưa từng nghe thấy. Ca từ lại càng kinh thế hãi tục, hào phóng không chịu bó buộc, thậm chí còn có ý đại nghịch bất đạo.
Là ai vậy, ai dám cất cao giọng hát như thế?
Nàng nhíu chặt đôi mày đột nhiên kêu lên: "Dừng kiệu." Lấy một cái ô giấy dầu ở dưới trướng, đưa tay vén mành kiệu, bung dù mà đi ra.
Bành Thanh Sơn đi ở phía trước cũng cho kiệu phu dừng bước, tương tự cũng bung dù đi ra, thân hình mạnh mẽ như chim đại bàng, công phu thâm hậu hơn Giang Tĩnh Nhi mấy phần.
Lúc này tiếng ca đã biến mất.
Giang Tĩnh Nhi thất vọng, trong lòng vì vậy mà cảm thấy mất mát. Mưa gió vẫn như cũ, nàng cùng Bành Thanh Sơn đều đứng bất động, tâm tư khác nhau, cũng không nói lời nào, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về khe núi nơi khúc quanh không xa phía trước.
Một lúc sau, một người đội mưa khoác gió xuất hiện, cả người đã ướt như chuột lột trông vô cùng chật vật.
"Ồ?"
Giang Tĩnh Nhi mắt sắc lập tức nhận ra Diệp Quân Sinh: Làm sao lại là hắn? Tên ngốc này phát điên rồi, trời mưa thế này cũng không mang theo đồ che mưa, chạy loạn khắp núi... Lẽ nào bài ca vừa nãy là do hắn hát? Không thể, làm sao có khả năng?
Nàng thấy buồn cười, dập tắt ngay ý nghĩ không tưởng này trong đầu, tiến lên phía trước.
Sắc mặt Bành Thanh Sơn âm trầm, hắn cũng không tin rằng tên mọt sách họ Diệp này có thể hát được như vậy, nhưng ngay lúc đó có ý nghĩ, lòng sinh một kế, quát to: "Đứng lại!"
Diệp Quân Sinh dừng bước ngẩng đầu nhìn lên.
Bành Thanh Sơn lạnh lùng nói: "Bản quan là Bành Thanh Sơn, làm chức văn thư ở Ký Châu, những lời ca vừa nãy có phải do ngươi hát không?"
Chức quan lớn quá nha!
Nghe đối phương tự giới thiệu, Diệp Quân Sinh tập trung tinh thần cao độ, hiểu ngay bài hát "Nhân gian đạo" phạm vào điều kiêng kỵ. Ở triều đại phong kiến coi trọng nhất tư tưởng thống trị mà hắn lại há mồm hát to "Đại địa cựu nhật giang sơn, chẩm yêu hội biến huyết hải thao thao?" [3] Đây không phải là xúc phạm "Hà giải thần" sao?
Hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi đầu ngay!
Hắn nảy ra ý nghĩ trong đầu rồi làm ngay, hàm răng đánh cầm cập, thân thể thỉnh thoảng run lên, đứng hồi lâu mà không nói ra lời -- lúc này giả ngây giả dại là biện pháp tốt nhất.
Giang Tĩnh Nhi tới nơi, không vui nói: "Thanh Sơn, huynh làm vậy không phải hù dọa người ta sao? Toàn thân hắn ướt đẫm, lạnh đến xanh mặt rồi, còn có khả năng hát sao? Theo muội thấy, người hát phải là người khác... Ồ, huynh nói xem có phải vị cao nhân kia không?"
Ý nghĩ này một khi nổi lên là không thể nén xuống.
Vốn là trong ca khúc có nhắc đến "quỷ", "thần", "yêu" hoang đường ly kỳ phù hợp với hình tượng "Thuật sĩ" mà Liễu Không Đại Sư miêu tả.
Nghe vậy, sắc mặt Bành Thanh Sơn không khỏi căng thẳng, đưa mắt liếc nhìn xung quanh với vẻ kiêng kỵ. Hắn cảm thấy lúc này cũng không tiện nổi nóng, chỉ là trong tim như có gai đâm sâu một phần, lạnh nhạt nói: "Tĩnh Nhi, chúng ta đi thôi."
Câu nói này Diệp Quân Sinh nghe được rõ ràng, khi gặp may thì đầu óc cũng sáng suốt hơn: Hóa ra nàng là vị hôn thê của ta - Giang Tĩnh Nhi, thảo nào lại vậy...
Không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, Giang Tĩnh Nhi thở dài yếu ớt cũng không nói lời nào, quay người lên kiệu đi xuống núi.
Chú thích:
[1]: Nguyên văn: Tà phong tế vũ bất tu quy.
Trích trong bài: "Ngư ca tử kỳ 1" của Trương Chí Hòa.
Tây Tái sơn tiền bạch lộ phi,
Đào hoa lưu thuỷ quyết ngư phì,
Thanh nhược lạp,
Lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy.
Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn:
Trước non Tây Tái nhộn cò bay,
Nước chảy hoa đào mập cá rô,
Nón lá mảnh,
Áo tơi phờ,
Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ.
Link nguồn: http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=142
[2], [3], [4]: Trích trong bài hát Nhân Gian Đạo do ca sĩ Trương Học Hữu thể hiện.
Lời bài hát:
自寻路望前路
自由 人间道
山与水走了几多未去数
千条路都导返家乡路
望尽尽是青山
青山处处雨急风高
故园路竟是走不尽长路
道人道道神道
自求 人间道
妖也好魔也好都道最好
少年怒天地鬼哭神号
大地旧日江山
怎麽会变血海滔滔
故园路怎麽尽是不归路
惊问世间怎麽尽是无道
Hán văn:
Tự tầm lộ vọng tiền lộ
Tự do nhân gian đạo
Sơn dữ thủy tẩu liễu kỷ đa vị khứ sổ
Thiên điều lộ đô đạo phản gia hương lộ
Vọng tẫn tẫn thị thanh sơn
Thanh sơn xử xử vũ cấp phong cao
Cố viên lộ cánh thị tẩu bất tẫn trường lộ
Đạo nhân đạo đạo thần đạo
Tự cầu nhân gian đạo
Yêu dã hảo ma dã hảo đô đạo tối hảo
Thiểu niên nộ thiên địa quỷ khốc thần hào
Đại địa cựu nhật giang sơn
Chẩm ma hội biến huyết hải thao thao
Cố viên lộ chẩm ma tẫn thị bất quy lộ
Kinh vấn thế gian chẩm ma tẫn thị vô đạo
Bản dịch của anh Dâm Bụt Đại Đế:
Nhân gian muôn vạn nẻo đường
Lần tìm chốn cũ vì thương nhớ nhà
Tự do cất bước vang ca
Băng ngàn vượt thác vạch hoa tìm về
Ngàn lối dẫn tới hương quê
Đã nhìn thỏa mắt sơn khê bạt ngàn
Núi xanh nổi gió cuồng hoang
Cố hương nơi ấy sao càng xa xôi
Đạo nhân giảng đạo trên trời
Sao bằng tự ngộ Đạo Đời quanh nơi
Yêu ma theo đạo tốt thôi
Thiếu niên phẫn nộ vì trời đất nay
Đầy đường thây chất lên thây
Quỷ thần gào khóc suốt ngày sáng đêm
Giang sơn năm đó ấm êm
Sao giờ biển máu ngập ghềnh đá hoang
Cố hương đường nẻo thênh thang
Mỏi chân mà chẳng thấy làng xóm đâu
Càng đi càng thấy thẳm sâu
Kinh hồn thầm nghĩ đôi câu hỏi lòng
Nhân gian, đạo đã tiêu vong?
Vì sao cảm thấy hư không thế này?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 14: Làm mai.
Dịch: haudaica0321.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Sau cơn mưa trời lại sáng, lòng người cũng thoải mái, nhận tiền công xong Diệp Quân Sinh khoan thai đi xuống núi.
Tối qua hắn đã chép kinh thư xong; hoàn thành nhiệm vụ, thù lao cũng đã nhận nên sớm nay quyết định xuống núi.
Một trăm mười lăm đồng tiền này là món tiền đầu tiên hắn kiếm được từ khi xuyên qua, mặc dù nó không nhiều nhưng cũng đủ để tự kiêu. Hắn cảm thấy thỏa mãn khi tự lực cánh sinh.
Tâm tình tốt thì bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái, khoảng giữa trưa hắn đã về đến thị trấn, đi thẳng về nhà.
Vừa mở cửa bước vào Diệp Quân Sinh đã nghe thấy giọng của muội muội từ trong nhà vọng ra: "Cháu không muốn lấy chồng!"
Lập tức có một giọng nói khác với vẻ tức giận vang lên: “Ở đâu đến lượt cháu được phép lựa chọn? Cha mẹ hai đứa mất sớm, thân làm bá phụ thì đương nhiên ta phải làm chủ.”
Nhất thời trong đầu Diệp Quân Sinh dần hiện ra khuôn mặt có vẻ chính trực của bá phụ. Diệp gia cũng có thân thích, chỉ là sau khi gia cảnh suy tàn thì những thân thích kia dần trở nên xa lánh ít khi lui tới, cả vị bá phụ này cũng vậy. Nhiều năm nay ông ấy cũng chả quan tâm đến hai huynh muội bọn họ.
Vậy mà hôm nay ông ta lại đến là có việc gì?
Diệp Quân Sinh hơi nhướng mày rồi tiến vào nhà.
“Ca ca, ca về rồi?”
Diệp Quân Mi vui mừng kinh ngạc vội chạy về phía Diệp Quân Sinh như tìm được cứu tinh.
Thấy nước mắt trên mặt nàng, Diệp Quân Sinh tức giận trong lòng, vội dùng tay áo lau nước mắt cho nàng: "Muội đừng sợ, có ca ở đây thì không cho phép ai bắt nạt muội hết."
Ánh mắt hắn quét qua trên mặt vị bá phụ kia, lạnh nhạt nói: "Không biết hôm nay có ngọn gió nào đưa bá phụ lại đến thăm hai huynh muội bọn cháu vậy?"
Tên của bá phụ nhà họ Diệp chỉ một chữ "Thích", tuổi chừng năm mươi, mặt tròn còn có vài sợi râu ngắn. Ánh mắt của lão lóe lên, rất không hài lòng ngữ điệu của Diệp Quân Sinh, nói: “Phong nhi, hôm nay bá phụ tới là muốn giới thiệu cho Quân Mi một mối hôn nhân tốt.”
Nghe vậy, Diệp Quân Mi khẩn trương tóm chặt góc áo ca ca, ánh mắt đáng thương làm người ta đau lòng.
Diệp Quân Sinh vung vung tay ra hiệu không sao, hỏi bá phụ: “Ồ, chuyện hôn nhân gì vậy?”
Diệp Thích cười dài: “Đương nhiên là một mối tốt, chính là Bành gia - nhà giàu nhất ở huyện mình, vị Bành đại thiếu gia kia muốn cưới vợ bé lấy may, bá phụ nghĩ ngay đến Quân Mi. Việc tốt thế này sao để người khác tranh mất? Ha ha, nếu như Quân Mi có thể gả cho Bành gia thì từ nay về sau trở thành thiếu phu nhân rồi, được ăn ngon mặc đẹp rồi!”
“Ha ha ha!”
Diệp Quân Sinh bỗng nhiên cười to, cười đến quên mất mình, trông vô cùng điên cuồng.
Diệp Thích ngẩn ra, lập tức nghĩ: Chẳng lẽ cháu mình nghe tin nên quá mừng rỡ, thậm chí còn trở nên thất thường… Hắn hiểu rất rõ Diệp Quân Sinh, nó chỉ là một thằng ngốc mà thôi.
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, ánh mắt Diệp Quân Sinh nghiêm nghị nhìn bá phụ, nói từng chữ: “Bá phụ, theo cháu biết em họ nhà mình cũng chưa kết hôn mà, mối tốt như vậy sao không để cho nàng đi?”
Diệp Thích bị hắn nhìn ra nên hoảng hốt: “Ta... Ta là thấy cuộc sống hai đứa cực khổ nên mới giúp thôi mà.”
“Hừ, đẩy cháu gái mình vào hố lửa là giúp sao?”
Diệp Quân Sinh tức giận trợn mắt lên, tiến lên một bước.
Diệp Thích không kìm lòng được lùi lại một bước nhỏ, trong lòng cảm thấy chột dạ: Làm thiếp của Bành Thanh Thành, ở ngoài nói được ăn ngon mặc đẹp, nhưng người dân huyện Bành thành có ai không biết Bành đại thiếu gia đã có mười tám người vợ nhỏ? Hơn nữa địa vị của vợ nhỏ rất thấp, gần bằng nô tỳ, bị đánh chửi là chuyện thường như cơm bữa. Vợ cả của hắn nổi danh ghen tuông, thậm chí còn có tin cô ta đã từng đánh chết vợ nhỏ.
Tuy là nghe đồn nhưng tám chín phần đó là sự thật.
Nghe vậy, bình thường không phải chuyện bất đắc dĩ thì ai nguyện gả con gái nhà mình cho hắn?
Trong lòng Diệp Thích hiển nhiên rõ ràng nhưng hắn đã nhận tiền của người ta, lại cho rằng cháu trai ngu dại, cháu gái còn nhỏ không hiểu chuyện bèn đến nhà làm mai. Hắn nghĩ rằng có thể nắm chắt mọi việc, không ngờ lại bị vài ba lời chất vấn của cháu trai làm cho cứng miệng chả biết nói gì.
Lại nói biểu hiện hôm nay của cháu trai mình cho thấy đầu óc nó chín chắn rất nhiều, không giống trước đây… Miệng hắn lại cố biện hộ: “Quân Mi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, có người phú quý để ý là phúc phận của nó.”
Diệp Quân Sinh cũng lười nói nữa: “Bá phụ tự mình ra ngoài hay để cháu đuổi?”
Diệp Thích nhảy cẩng lên: “Thằng nhóc vô lễ! Xem ra ta phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày mới được.”
Hắn giơ tay lên định đánh xuống.
“Ông dám!”
Diệp Quân Sinh đanh giọng như sấm, khí thế khiếp người. Làm gì giống tên thư sinh yếu đuối, đây là mãnh hổ xuống núi mới đúng!
Diệp Thích bất ngờ, lỗ tai “vù vù”, cả người không tự chủ run lên, bàn tay dừng giữa không trung không dám đánh thật, hắn bèn ngượng ngùng nói: “Thằng nhóc, mày không biết trên dưới, ta không tính toán với mày…”
Hắn nói rồi hầm hừ đi ra.
“Không tiễn!”
Diệp Quân Sinh quay đầu nói với Diệp Quân Mi: “Quân Mi, muội nhớ lấy: Tiểu nhân giống như ma, chuyên bắt nạt người lương thiện. Người thông minh chính trực là thần, tự thân có khí thế không sợ bị người ức hiếp."
Diệp Quân Mi le lưỡi: “Nhưng ông ấy là trưởng bối?”
Diệp Quân Sinh hừ một tiếng: “Trưởng bối thì đã sao? Cậy già lên mặt, tâm thuật bất chính, lòng dạ đáng chém.”
Diệp Quân Mi yên lặng nhìn hắn như lần đầu biết ca ca vậy, không hiểu sao có cảm giác xa lạ. Nhưng nàng rất yêu thích sự xa lạ này, bởi vì đây mới là người ca ca lý tưởng trong lòng nàng: Vững như núi, chắc như đá lại thấu hiểu nhân tình không gàn bướng cổ hủ.
Đuổi bá phụ đi rồi nhưng Diệp Quân Sinh vẫn cảm thấy có chỗ không thỏa đáng, hắn mơ hồ cảm giác việc này không đơn giản như vậy. Bá phụ lâu ngày không gặp tự nhiên xuất hiện đòi làm mai, chuyện này tất nhiên có ẩn tình. Nếu như mình suy đoán không sai thì cái này có liên quan đến Bành gia.
Hiện tại Bành Thanh Thành bị thương nặng chưa khỏi, Bành Thanh Sơn về nhà chủ trì việc lớn. Vì thế không cần nghĩ cũng biết việc này có liên quan đến nhị công tử đang làm quan; lại liên tưởng đến Giang Tĩnh Nhi, nhân quả trong đó liền vô cùng sống động.
Khinh người quá đáng…
...
“Thằng nhóc con khinh người quá đáng…”
Diệp Thích há miệng chửi, trong lòng tức giận mãi không thôi, qua một lúc hắn dần dần bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy buồn bực: Diệp Quân Sinh như biến thành người khác, trước đây nó chỉ lo đọc sách nên tính tình si ngốc, nói chuyện không dám nhìn mắt người đối diện, sao bữa nay miệng lưỡi lưu loát thế kia? Dường như đã có nhiều chuyện xảy ra…
Đúng rồi, trước đó vài ngày chủ nợ đến chuyển hết kho sách trong nhà nó đi. Nghe nói lúc đó xảy ra tranh chấp, Diệp Quân Sinh bị đẩy ngã xuống đất, bị thương ngất xỉu. Tỉnh dậy thì hành vi cử chỉ của nó cũng thay đổi, lại còn biết đi tìm việc. Có người nói nó nhân họa đắc phúc trở nên thông suốt, rất nhiều láng giềng đều nói vậy.
Diệp Thích vốn không tin việc này nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này là thật.
“Nếu thật như vậy thì khó rồi đây.”
Hắn nói thầm trong lòng.
Cha mẹ Diệp Quân Mi mất sớm thì huynh trưởng xem như cha, nó cũng đã trưởng thành, về tình về lý dù là bá phụ cũng không tiện nhúng tay can thiệp: “Hừ, sớm biết vậy thì đã nghe phu nhân đuổi bọn nó đi, lúc đó ngôi nhà là của mình. Dù bị mang tiếng chút cũng có sao? Có lợi là được. Biết vậy mình chẳng chần chờ, khi đó bọn nó một đứa si ngốc, một đứa còn nhỏ thì đối phó dễ như trở bàn tay, lại không sợ bị kiện lên quan. Ài, cũng vì mình lương thiện, nghĩ đến thân tình, thương bọn nó không nơi nương thân. Không nghĩ tới hôm nay lại bị coi thường… Không được, phải nói việc này cho Ngô quản gia để hắn làm chủ!”
Sau khi quyết định, Diệp Thích vội đi về thành nam.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 15: Oán độc.
Dịch: haudaica0321.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Tới Hải Thiên lâu tại thành nam, để hạ nhân bẩm báo một tiếng, một lát sau Diệp Thích đã gặp được Ngô quản gia.
Vị Ngô quản gia này đương nhiên là người của Bành gia.
Tại huyện Bành thành, Bành gia là gia tộc giàu có số một. Gia sản lớn, nô tỳ nô bộc hàng đàn, riêng quản gia thôi cũng đã có tám người. Ngô quản gia là một trong số đó.
Thấy hắn úp úp mở mở, lập tức Ngô quản gia đoán được vài phần, hỏi: "Chưa làm xong hả?"
Diệp Thích gật gật đầu.
Ngô quản gia lập tức không vui nói: "Vậy là không được rồi Diệp viên ngoại! Lúc trước ông đã vỗ ngực nói là không có vấn đề gì. Huống hồ, năm mươi lượng bạc đó ông cũng đã cầm rồi. Thế này ông bảo ta làm sao ăn nói với nhị thiếu gia?"
Diệp Thích lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
"Ta cũng không muốn thế, chỉ là không biết vì sao mà đứa cháu không ra hồn đó của ta tự nhiên thông suốt, nó kiên quyết không đồng ý..."
Hắn đem việc này từ đầu chí cuối nói ra.
Ngô quản gia nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Ta mặc kệ, dù sao thì ông cũng đã đáp ứng rồi, sao có thể tùy tiện đổi ý? Nếu như nhị thiếu gia nổi giận, hừ hừ, ông gánh chịu được hậu quả sao?"
Nghe thấy thế làm Diệp Thích sợ hãi, kêu khổ không thôi, gần như dùng tới giọng van xin:
"Ngô quản gia, ông phải thông cảm một chút chứ. Hay là, năm mươi lượng đó ta lập tức trả lại cho ông?"
Hắn mặc dù là viên ngoại, gia cảnh giàu có nhưng ở trước mặt Bành gia lại chả là cái gì. Cho dù Ngô quản gia chỉ là hạ nhân của Bành gia nhưng mà chủ nhân sau lưng người ta thế lực quá lớn, vạn lần không thể đắc tội.
Ngô quản gia sắc mặt âm trầm: "Diệp viên ngoại, ông cho rằng bạc của Bành gia chúng ta dễ lấy thế sao? Một câu nói thôi, mười ngày, cháu gái ông phải xuất giá."
Diệp Thích thoáng cái toát mồ hôi lạnh trên trán: hắn vốn cho rằng cháu mình một đứa thì đần độn, một đứa thì tuổi nhỏ, tùy tiện lừa một tí là có thể quyết định việc hôn nhân. Như vậy, vừa có thể có ngân lượng, lại có thể kết duyên với Bành gia, còn có thể bày sẵn đường để ngày sau mưu đoạt sản nghiệp của mấy đứa cháu.
Phải biết rằng gả tới Bành gia làm thiếp của Bành đại thiếu gia, gần như là nhảy vào hố lửa. Với tình hình của cháu gái mình, sau khi gả vào chỉ sợ không cần hai ba tháng là sẽ bị hành hạ chết.
Nó mà chết thì thằng Diệp Quân Sinh với cái kiểu chỉ biết vùi đầu đọc sách không có ai nuôi, không cơm ăn áo mặc, còn không phải chỉ là một con đường chết sao?
Quả là nhất tiễn tam điêu, không ngờ lúc này chuyện xảy ra lại hoàn toàn khác biệt, lại có chiều hướng "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại".
"Ngô quản gia, Ngô quản gia. Ông nghe ta nói, thằng cháu đó của ta không đồng ý thì ta cũng không làm được gì, làm phiền ông nói với nhị công tử một tiếng để cậu ấy nghĩ cách khác..."
Ngô quản gia ỡm ờ nói: "Việc này không dễ nói, không dễ nói đâu."
Diệp Thích cắn răng một cái, nói: "Nếu như Ngô quản gia chịu nói tốt mấy câu, ta nguyện dâng lên trăm lượng bạc trắng để hậu tạ."
Ngô quản gia đột nhiên đưa ra một bàn tay, năm ngón tay ở trước mặt hắn lắc lắc: "Phải từng này."
Sắc mặt Diệp Thích lập tức trắng bệch: "Ngô quản gia, ông hơi ác rồi đấy..."
Năm trăm lượng bạc đối với hắn mà nói cũng không phải là con số nhỏ.
Ngô quản gia bĩu môi một cái, lười không muốn nói nhiều: "Một câu thôi, đáp ứng hay là không?"
Sau khoảng thời gian một chén trà, Diệp Thích bước đi nặng nề rời khỏi Hải Thiên lâu, sắc mặt vẫn là trắng nhưng trong lòng đã hối hận đến ruột chuyển sang xanh: Bành gia chó má, ăn người không nhả xương... Lại nghĩ sang hướng khác, không khỏi cắn răng ken két: Diệp Quân Sinh đáng chết, hại ta mất năm trăm lượng bạc, trong thiên hạ này có đứa cháu như mày sao? Đáng hận, thật là đáng hận...
Càng nghĩ càng tức, dần dần có ý oán độc.
o0o
Bành gia, diện tích mấy mẫu, nhà cửa liên miên, đình đài san sát, là một tòa nhà rất lớn.
Hậu viện, Bành Thanh Thành mới từ Độ Vân tự về ngày hôm nay đang nằm ở trên giường, sắc mặt đã có hai phần hồng hào. Mặc dù còn chưa thể hành động như thường, nhưng thân thể rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với trước khi đi tìm Liễu Không đại sư trị liệu.
"Nhị đệ, nghe nói ngươi muốn lấy thiếp cho ta để xung hỉ?"
Bành Thanh Sơn ngồi trước giường đáp lại: "Không sai."
Bành Thanh Thành tinh thần phấn khởi: "Không biết đối phương là con gái nhà ai?"
"Diệp gia tại thành đông."
Bành Thanh Thành nhíu mày một cái, không có ấn tượng gì.
Bành Thanh Sơn mỉm cười nói: "Nàng ta tên là 'Diệp Quân Mi', có một ca ca tên 'Diệp Quân Sinh', là một con mọt sách nổi tiếng ở huyện chúng ta."
Nói tới đây, Bành Thanh Thành dường như nghĩ ra gì đó. Đối với biệt danh 'mọt sách', hắn cũng đã nghe nói qua, chỉ là chưa từng tiếp xúc chính diện, mà bây giờ cũng chả có tâm tư để suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Vậy cô gái này thế nào?"
Bành Thanh Sơn thản nhiên nói: "Tuổi vừa mười lăm, dung mạo thanh tú thoát tục. Đại ca, huynh yên tâm đi, đảm bảo sẽ là kiểu huynh thích."
Nghe thấy bốn chữ "tuổi vừa mười lăm" thì Bành Thanh Thành sớm đã cười tít mắt, trời sinh hắn thích chơi nhất chính là loại thiếu nữ tuổi nhỏ chưa biết mùi đời này. Loại này như nụ hoa chưa nở, ngây ngô lại hơi xấu hổ, lúc lên giường tất nhiên sẽ khóc lóc kêu gào, là loại thú vị nhất. Hắn không khỏi văn vở khen một câu: "Người hiểu ta chỉ có nhị đệ."
Bành Thanh Sơn thấy buồn cười, lắc đầu, đổi sang chuyện khác: "Đúng rồi đại ca, ngày đó bị tập kích ở tiệm trà, huynh có nhìn thấy diện mạo của đối phương không?"
Khuôn mặt toàn thịt của Bành Thanh Thành liền run lên, mắt hí phát ra ánh mắt vừa oán hận vừa sợ sệt: "Lúc đó tiệm trà loạn như ong vỡ tổ, ta căn bản chưa phát giác gì thì đã bị trúng chiêu rồi. Nhị đệ, đệ nhất định phải báo thù cho đại ca, bắt lấy tên tặc tử đánh lén này, ngàn đao bầm thây để giải mối hận trong lòng ta."
Bành Thanh Sơn nghiêm mặt lại, đột nhiên nói: "Đại ca, có mấy lời đệ nhất định phải dặn huynh."
"Ừ?"
"Liễu Không đại sư đã nói rồi, người đánh lén huynh có lai lịch không hề tầm thường, không dễ động vào. Cho nên việc này chỉ tới đây thôi, chúng ta không cần truy cứu nữa."
"Cái gì?"
Bành Thanh Thành ngạc nhiên: "Nhị đệ, Bành gia chúng ta muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, muốn người có người, làm sao phải sợ ai..."
"Đại ca!"
Một tiếng hét lớn, thái độ của Bành Thanh Sơn trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Liễu Không đại sư chính là cao thủ võ đạo, kiến thức phi phàm, hắn nói như vậy ắt là có đạo lý..."
"Nhưng nhị đệ là quan, dượng lại là Huyện thái gia, ra lệnh một tiếng, điều động quan binh, cho dù đối phương là cao thủ giang hồ thì cũng có thể gây ra sóng gió gì cơ chứ?"
Bành Thanh Thành vẫn không cam tâm.
Bành Thanh Sơn thở dài một tiếng: "Đại ca, thời cuộc hiện nay huynh không thể tưởng tượng được đâu. Trước mắt mặc dù giang sơn thống nhất, tứ hải thái bình, nhưng vẫn có mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Đối với một số người, Bành gia chúng ta vẫn là đừng đắc tội thì tốt hơn."
Có vài lời lại không thể nói rõ, cho dù nói ra thì đại ca nhà mình cũng chưa chắc đã hiểu.
Bành Thanh Thành lầm bầm mấy câu, cuối cùng cúi đầu nói: "Vậy thì thôi, nhị đệ, đại ca nghe đệ... Nhưng chúng ta không đi chọc hắn, mà hắn vẫn muốn tới giết ta thì phải làm sao?"
Bành Thanh Sơn nói: "Cái này đại ca cứ yên tâm. Nếu như người này thật sự muốn hạ sát thủ thì huynh đã chết lâu rồi. Nhưng dù sao sắp tới huynh cũng chú ý một chút, bớt phóng túng một chút..."
Câu cuối này thật ra là thừa, với tình hình thân thể hiện tại của đại ca, ra cửa đều phải có người đỡ, trong thời gian ngắn là không thể ra đường. Chờ tình thế này qua đi, đối phương rất có thể đã sớm rời khỏi huyện Bành Thành rồi.
Lại tán gẫu thêm một lúc, Bành Thanh Sơn ra khỏi phòng, hơi do dự một chút, vẫn không thể yên lòng: ừ, tạm đi tìm dượng bàn bạc, phái thêm bộ khoái nha dịch làm quan sát ngầm, tuần tra khắp nơi, để phòng vạn nhất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long