Chỉ một giải thích thôi, linh hồn hay thể xác gì cũng được cấu thành từ năng lượng. Năng lượng có thể mang theo thông thì gọi là linh hồn. Luân hồi chính là sự chuyển hoá năng lượng. Cho nên ta tinh tưởng, linh hồn là có thật, và việc tu luyện linh hồn cũng là có thật. Trên thức tế con người sử dụng 5 giác quan để nghiên cứu các sự vật hiện tượng là hoàn toàn đúng, nhưng chưa đủ. Ta chả biết ngoài 5 giác quan thì con người còn có giác quan nào nữa, nhưng rõ ràng là nó tồn tại và việc đó giải thích các phương pháp tu luyện kỳ lạ, cũng như những chuyện ly kỳ xưa nay.
Trên thưc tế chẳng có gì lạ, tại mình không biết nên bảo là nó lạ thôi.
Các lão đã nhận thức được như thế thì ta đề nghị phát động phong trào tìm hiểu về một cái giác quan thứ 6 nữa, làm cách nào sử dụng nó, khi đó hoàn toàn mở ra một nhận thức mới về thế giới
Từ đây về sau, ta cấm ai nói là cái này siêu nhiên, cái kia kỳ lạ, Duy Vật dung, Duy Tâm sai hay ngược lại. Vấn đề là hai cách khám phá thế giới mà thôi. Dùng lỗ tai thì khám phá được âm thanh, dùng con mắt thì khám phá được hình ảnh, không thể nói âm thanh là giả hình ảnh mới thật. Duy Vật dùng 5 giác quan để khám phá thế giới, Duy Tâm dùng một giác quan khác, chẳng biết gọi là giác quan gì, nhưng cũng có những kết quả riêng. Do đó cả hai đều đúng, mà đem so sánh phản biện nhau là khập khiển
Last edited by Dong Binh Chat; 16-05-2010 at 04:38 AM.
Chài ,trong tiểu thuyết tiên hiệp,huyền ảo này nọ, thì mấy lão sợ hình thần câu diệt là phải rồi , vì mấy lão này tu luyện đến mức linh hồn hóa thành nguyên anh này nọ rồi ,nếu thân thể bị tiêu diệt ,linh hồn còn tồn tại thì vẫn có thể sống lại ,= cách này hay cách khác ,đều là vẫn còn hi vọng.Mà trong mấy tiểu thuyết dạng này,đều tồn tại 1 nơi dạng như Linh Giới,1 chỗ mà khi con người ta chết đi ,linh hồn lại về đó chuẩn bị luân hồi chuyển thế.Cho dù linh hồn sau khi chuyển thế bị mất hết kí ức hoặc 1 phần kí ức,thì mấy lão cũng ko từ bỏ hi vọng,dù sao mấy lão cũng ko giống người bình thường.Còn nếu cả linh hồn bị diệt thì thật sự là die ,ko còn hi vọng sống lại nữa,linh hồn ko còn tồn tại dưới bất cứ hình thức nào .
Trong Phật Giáo, khi thành đạo, người đó sẽ tiến nhập Niết Bàn, sẽ không bước vào Luân Hồi nữa, cũng không nhập thế! Thần hình câu diệt có phải là giống vậy không nhỉ, vì đều không nhập Luân Hồi!
Nếu tu luyện lên cao mãi, thì cùng lắm là chưởng khống giả vũ trụ, rồi lại tiếp tục sống ... mòn mõi, vậy có chán lắm không? Còn nếu thần hình câu diệt, vậy sẽ "thà rằng 1 lần đau thật là đau" rồi sẽ không thể đau nữa, vì có còn đâu mà đau!
Chỉ một giải thích thôi, linh hồn hay thể xác gì cũng được cấu thành từ năng lượng. Năng lượng có thể mang theo thông thì gọi là linh hồn. Luân hồi chính là sự chuyển hoá năng lượng. Cho nên ta tinh tưởng, linh hồn là có thật, và việc tu luyện linh hồn cũng là có thật. Trên thức tế con người sử dụng 5 giác quan để nghiên cứu các sự vật hiện tượng là hoàn toàn đúng, nhưng chưa đủ. Ta chả biết ngoài 5 giác quan thì con người còn có giác quan nào nữa, nhưng rõ ràng là nó tồn tại và việc đó giải thích các phương pháp tu luyện kỳ lạ, cũng như những chuyện ly kỳ xưa nay.
Trên thưc tế chẳng có gì lạ, tại mình không biết nên bảo là nó lạ thôi.
Các lão đã nhận thức được như thế thì ta đề nghị phát động phong trào tìm hiểu về một cái giác quan thứ 6 nữa, làm cách nào sử dụng nó, khi đó hoàn toàn mở ra một nhận thức mới về thế giới
Từ đây về sau, ta cấm ai nói là cái này siêu nhiên, cái kia kỳ lạ, Duy Vật dung, Duy Tâm sai hay ngược lại. Vấn đề là hai cách khám phá thế giới mà thôi. Dùng lỗ tai thì khám phá được âm thanh, dùng con mắt thì khám phá được hình ảnh, không thể nói âm thanh là giả hình ảnh mới thật. Duy Vật dùng 5 giác quan để khám phá thế giới, Duy Tâm dùng một giác quan khác, chẳng biết gọi là giác quan gì, nhưng cũng có những kết quả riêng. Do đó cả hai đều đúng, mà đem so sánh phản biện nhau là khập khiển
nếu có người vi phạm lệnh cấm thì sao:0 (87)::0 (87)::0 (87)::0 (87)::0 (64)::0 (64)::0 (64)::0 (172)::0 (172):