TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 3: Tòa thành Bạc Tuyết (3)
Khoảng hơn ba giờ, mười người vây quanh hầu hạ Mạch Khê. Từ tắm rửa, thay quần áo đến chọn trang sức cho phù hợp, tất cả đều diễn ra theo trình tự tỉ mỉ cẩn thận. Rốt cuộc Mạch Khê cũng được họ sửa sang trở thành một người hoàn toàn khác.
Bộ quần áo cũ không còn nữa, thay vào đó là bộ váy công chúa lịch sự, tao nhã, chất liệu mềm thoải mái, kiểu dáng sang trọng, làm toát lên khí chất thật tương xứng với sự xa hoa của tòa thành này.
Lại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vốn dĩ khá bẩn nhưng giờ khắc này cũng rạng rỡ, như là đã ở trong tòa thành từ lâu. Ánh mặt trời dìu dịu chiếu lên màu da mỏng, như có thể nhìn xuyên qua để chạm vào những mạch máu li ti, xanh xao của cô bé. Và cả đôi con ngươi phủ khói sương mơ màng khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc mà thốt lên.
Mái tóc dài hơi xoăn giờ được cuốn lọn kiểu công chúa, lại được chăm sóc tốt ánh lên sắc nâu tự nhiên như màu cây đay. Mạch Khê nhìn qua thật giống cô công chúa bước ra từ tòa lâu đài, vô cùng xinh đẹp.
Quản gia Hàn Á mỉm cười nhìn cô, ánh mắt khiếp sợ, trong đầu thoáng hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Năm đó, người kia và cô bé trước mặt này rất giống nhau, chỉ có điều trong mắt người kia không có hoảng sợ mà luôn duy trì cảnh giác cao độ.
“Tiểu thư Mạch Khê thật xinh đẹp!” Ông tán thưởng tự đáy lòng.
Không khó để đoán được, trong tương lai không xa, cô bé trưởng thành sẽ xinh đẹp đến cỡ nào. Tuy rằng trên cơ thể nhỏ bé của cô vẫn có những vết sẹo nông sâu khác nhau, nhưng nếu chăm sóc tốt thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.
Mạch Khê nhìn chính mình trong gương. Tấm gương kiểu cung điện phản chiếu hình ảnh một cô bé mặc bộ váy công chúa, mái tóc xoăn dài, hàng mi kiều diễm, đôi mắt to tròn sáng trong, tựa như một con búp bê vậy.
Đây là mình sao?
——————————
Màn đêm phủ kín căn phòng rộng lớn. Ánh trăng rọi chiếu xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, phủ cả lên chiếc sofa đen. Thân hình người đàn ông trẻ tuổi như chìm trong bóng đêm mị hoặc.
“Thiếu gia, chuyện của tiểu thư Mạch Khê đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Tiểu thư sửa sang bên ngoài một chút nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là đối với người ngoài thì còn e dè. Hơn nữa, trên người tiểu thư rất nhiều vết thương.” Quản gia Hàn Á dừng một chút, nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ trong bóng tối, “Hay là đợi cô bé dưỡng thương đã rồi hãy đến trường?”
“Ngày mai đưa con bé đến trường!” Trong bóng đêm, người đàn ông lên tiếng, tiếng nói bình thản lại lộ ra vẻ quyền uy không thể chống lại được.
“Tôi biết rồi!” Quản gia Hàn Á liền nói.
Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại.
Một lúc lâu sau, quản gia Hàn Á cẩn thận nói: “Thiếu gia, hôm nay lão gia gọi điện tới, ông ấy đã biết chuyện cậu nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê rồi.”
Người đàn ông cười lạnh.
“Ý của lão gia là muốn tìm cho tiểu thư Mạch Khê một gia đình thích hợp, ông ấy cho rằng thiếu gia mới hai mươi hai tuổi đã làm cha nuôi, chuyện này mà bị người ngoài biết——”
“Không cần thiết!”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, thậm chí thân mình cao lớn cũng không động đậy. “Từ hôm nay trở đi con bé là người của Lôi gia, cha nuôi con bé cũng chỉ có một người, chính là tôi——Lôi Dận.”
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 4: Ngọc sơn bạc tuyết (1)
Người ấy nói rằng, anh sẽ bước lên cầu thang, anh sẽ mở cửa, và anh không nói gì cả, chỉ ôm chặt em trong tay.
…
Có một cách rất hay để đánh mất mình, đó là đánh mất mình trong vòng tay của nhau.
Đại Dương Biển – Alessandro Baricco.
[…]
Cô nhỏ Mạch Khê nguyên một đêm không ngủ, không phải vì sợ hãi quá khứ kinh khủng kia, mà vì phòng ngủ của cô quá đẹp, quá ấm áp.
Cả buổi tối cô bé đều trong trạng thái tò mò và hứng thú. Từ phòng ngủ cho đến phòng đồ chơi, cô bé gần như xem qua từng góc nhỏ, chạm vào với vẻ cẩn thận cùng dè dặt sợ làm hỏng đồ. Tòa thành này rất lớn, lớn đến mức gần như thời gian một đêm không đủ để cô khám phá hết nó.
Bởi vậy sáng ngày thứ hai, khi người làm chuyên hầu hạ Mạch Khê rửa mặt thay quần áo đến phòng ngủ, không hề nhìn thấy dáng vẻ còn ngái ngủ của cô bé, ngược lại còn thấy cô ngồi thoải mái trên thảm lông dày, trong lòng còn ôm một chú gấu Pooh sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới. Bộ dáng ngoan ngoãn làm mọi người giật mình.
Bữa sáng phong phú cũng làm Mạch Khê hoảng hốt mở to hai mắt nhìn lại. Có rất nhiều món mà cô bé chưa từng ăn qua, thậm chí cả nhìn cũng không. Ngay cả sữa tươi nhập khẩu cũng có hương hoa ngòn ngọt, khiến cô không nỡ uống thêm ngụm nào nữa.
Bạc Tuyết Bảo vào sớm mai rất đẹp. Căn phòng phản màu xanh um tươi tốt đưa theo hương vị tươi non nhất của thiên nhiên. Hồ nước xinh đẹp phản chiếu hình ảnh ngược của tòa thành. Trong cả tòa nhà, người hầu với trang phục trắng đều vô cùng xinh đẹp tao nhã.
Hàng xe hơi sang trọng lấp lóa dưới ánh mặt trời. Chạy dài hai bên là những cây cọ dài trên con đường lát gạch, không khí tươi mát mang theo từng mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan.
Cô bé Mạch Khê gần như dán cả gương mặt vào cửa sổ xe, nhìn xe đi qua vườn hoa, thoáng chốc, đôi mắt đẹp như dòng suối mát mở lớn…
Đó như là một thế giới băng tuyết rộng lớn!
Sở dĩ nói như vậy, là vì vườn hoa mông mênh rộng lớn chỉ trồng một loài hoa, loài hoa này có lá ngoài màu trắng, từng tầng từng tầng bao phủ cả vườn hoa, giống như những bông tuyết kết thành băng, giữa màu xám trắng hay lá cây xanh là những đóa tuyết nở rộ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch Khê nhìn thấy một bức tranh về hoa đẹp đến như thế, ở giữa ngày hè, như cánh đồng tuyết trong thế giới cổ tích, nở rộ trong tòa thành ở thế giới cổ tích, tựa như một chốn yên ả, mộng ảo lạ thường.
“Wow…”
Theo bản năng, cô bé khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như rạng ngời lên, quay đầu nhìn về quản gia ở bên, lại khiếp đảm không dám hỏi nhiều.
Quản gia Hàn Á thấy cô tò mò lại không dám hỏi nhiều, thương tình giải thích: “Tiểu thư Mạch Khê vừa mới nhìn đến một loại hoa tên là Ngọc Sơn Bạc Tuyết, còn gọi là Hạ tuyết, Vân Tuyết. Nghe nói, loại thực vật này còn lại từ kỳ băng hà, vốn chỉ sinh trưởng ở núi Alps, mùa xuân nảy mầm, mùa hạ nở sáng trắng một vùng, như trước mắt tiểu thư được thấy vậy, có đẹp không?”
Tiểu Mạch Khê phấn khởi gật đầu, trong đôi mắt lớn kia ngập tràn vẻ thích thú.
Quản gia nhìn ra tâm tư của cô bé, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu thư Mạch Khê hôm nay đến trường nhập học, rồi có thể đến hoa viên chơi.”
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 4: Ngọc Sơn Bạc Tuyết (2)
Ông tự tiện quyết định, lần đầu tiên trong đời làm trái lệnh thiếu gia. Nhìn thấy vết thương trên người cùng dáng vẻ buồn thiu của đứa trẻ này, ông thật không đành lòng, muốn hôm nay chỉ đưa cô đến trường nhập học, chờ cô thích ứng với hoàn cảnh rồi thì lên lớp học cũng chưa muộn, dù sao thiếu gia cũng rất ít khi trở về tòa lâu đài này.
Cô bé Mạch Khê nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn hiện toàn vẻ vui mừng và bất ngờ, thật lâu sau mới cẩn thận hỏi lại: “Bác Hàn Á, con thật sự có thể đến vườn hoa ạ?”
Giọng nói yếu ớt lộ ra sự sợ hãi, còn có chút chờ mong.
Quản gia thấy thế, thương tiếc nói: “Tiểu thư Mạch Khê lại quên rồi, nơi này là nhà con, tất cả nơi đây đều thuộc về con, đương nhiên con có thể đến vườn hoa chơi rồi.”
Mạch Khê nở nụ cười, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng giãn ra, nụ cười ngọt ngào tựa như mực nước lan tỏa trên giấy Tuyên Thành.
Quản gia thấy nụ cười ngọt ngào trên môi cô, tảng đá nặng đặt trong lòng kia cuối cùng cũng biến mất. Đứa bé này cho đến giờ rất ít khi nói chuyện, do vừa tò mò, lại vừa sợ hãi, nghĩ đến những chuyện đáng sợ trước kia cô bé đã trải qua, im lặng trở thành cách thức tự vệ. Hôm nay thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô bé thoáng tươi tắn trở lại, so với ngày hôm qua còn nói nhiều hơn một chút, thật là tốt, chứng tỏ cô đã dần chấp nhận hoàn cảnh mới.
“Tiểu thư Mạch Khê, tối hôm qua vì sao lại không ngủ?”
Tiểu Mạch Khê rũ hàng mi dài xuống, che lại ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly sau đôi mắt, theo bản năng đan mười ngón tay, mãi sau mới sợ hãi nói:
“Giường lớn đó đẹp quá, con sợ ngủ sẽ quen mất.”
Ở ngôi nhà trước kia, cái gọi là giường chỉ có những tấm ván gỗ người khác dùng thừa tạm thời ráp lại, thậm chí cả nệm cũng chẳng có, chỉ có tấm chăn không thể rách thêm, xuân hạ thu đông đều vậy, chẳng hơn.
Một câu nói làm lòng quản gia chua xót vô cùng.
“Tiểu thư Mạch Khê, chiếc giường lớn xinh đẹp đó sau này cũng là của con, nếu con không thích, dặn người hầu đổi nhiều cái đẹp hơn nữa. Tất cả quần áo đẹp trong phòng cũng đều là của tiểu thư cả, còn có những món đồ chơi này đều là của con. Cho nên, đêm nay không thể không ngủ, nếu không Lôi tiên sinh mà biết, cậu ấy nhất định sẽ không vui.”
Tiểu Mạch Khê mở to đôi mắt trong, cuối cùng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và sợ hãi, “Ba mới sẽ không vui ạ?”
“Đúng vậy, nếu tiểu thư Mạch Khê nghỉ ngơi không tốt, thân thể sẽ không khỏe, Lôi tiên sinh sẽ đau lòng vì tiểu thư Mạch Khê, thiếu gia rất quan tâm đến tiểu thư.”
Quản gia nhẹ giọng nói. Tất cả đây đều là ông nói bừa, ông biết trời sinh tính thiếu gia lạnh lùng cứng rắn, chắc chắn sẽ chẳng lấy người con gái nuôi này làm quan trọng.
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 5: Hư ảo (1)
Trên trái đất này, con người nhiều đến mức không thể đếm hết được. Thế mà, chúng ta vẫn gặp nhau.
[…]
“Cái này…”
Quản gia thoáng tự hỏi một chút, “Ba mới của tiểu thư Mạch Khê nói chuyện không được tình cảm cho lắm, tuy rằng bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng ta nghĩ cậu ấy rất yêu thương tiểu thư Mạch Khê. Nếu không sao cậu ấy lại nhận nuôi tiểu thư?”
Mạch Khê nghe vậy thì rụt cổ lại, cô không hiểu rõ cái khái niệm “lạnh lùng” kia là như thế nào.
Nhìn thấy sự dè dặt của cô bé, quản gia cười cười, “Tiểu thư Mạch Khê không cần hồi hộp như vậy. Tuy rằng chủ nhân tòa thành này là Lôi tiên sinh, nhưng cậu ấy rất ít khi về đây, có khi vài năm mới về một lần, mỗi lần trở về cũng chỉ ở lại trong vườn hoa nghỉ chốc lát rồi lại đi luôn.”
Mạch Khê nghe vậy thì tỏ vẻ khó hiểu, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ba mới cũng thích vườn hoa sao ạ?”
Trong mắt quản gia thoáng hiện lên vẻ phức tạp, ông nhẹ giọng nói: “Ba mới của tiểu thư Mạch Khê rất thích hoa trong vườn, hoa Ngọc sơn bạc tuyết trong đó là do chính tay cậu ấy trồng đấy.”
Mạch Khê cái hiểu cái không, chỉ gật đầu, cô chỉ biết rằng loài hoa như tuyết trong vườn kia thực sự rất đẹp.
Xe ra khỏi tòa thành, cánh cổng lớn từ từ đóng lại.
————————————
Ban đêm, trong căn phòng con gái mộng ảo như cổ tích. Trên chiếc giường lớn, một thân mình nhỏ bé đang run lên từng hồi rất khẽ.
Mạch Khê ngủ không được yên giấc, dường như là gặp phải ác mộng. Ấn đường cô bé nhíu chặt lại, trong cơn mơ có vẻ rất khổ sở.
Ánh trăng phủ khắp không gian, xuyên qua tấm rèm lụa trắng tinh, bao phủ lấy căn phòng, mông lung vô định, bàng bạc như nước, lại chiếu lên hình dáng cao lớn của người đàn ông ngồi bên giường. Cả bóng dáng cao lớn bọc lấy thân hình nhỏ bé đang bất an trên giường.
Người đàn ông chầm chậm đưa ngón tay lướt qua xương quai xanh của Mạch Khê, cúc váy ngủ kiểu công chúa bị cởi bỏ một chiếc.
Dưới ánh trăng, trên làn da non mịn lộ ra những vết thương cũ có mới có, sẹo chồng lên sẹo.
Ngón tay kia không di chuyển nữa mà chỉ dừng lại trên vết thương.
Trong lúc ngủ, Mạch Khê co người nức nở, như con vật nhỏ bé bất lực. Giấc ngủ không hề yên ổn.
Ngón tay người đàn ông chuyển hướng, vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay đặt ngay tại mi tâm đang nhíu lại. Khuôn mặt cô thật nhỏ, dường như bị bàn tay của người đàn ông hoàn toàn che kín.
Trong màn đêm yên tĩnh lộ ra một vẻ quỷ dị.
Lúc Mạch Khê bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trong không khí thoang thoảng hương nước hoa, vẫn còn như bên má, bên môi cô, cũng dường như có hơi thở xa lạ nhưng lại ấm áp khác thường.
Cô mơ thấy người mẹ cũ bộ dáng như hung thần, cầm gậy đánh liên hồi vào người cô. Còn có người cha cũ ánh mắt tham lam nhìn cô, khi không làm được gì thì liền vung thắt lưng lên, gần như đánh cô đến suýt chết. Cô rất đau. Rất đau. Nhưng chính là, rất kỳ lạ…
Kỳ lạ là, ngay giữa lúc đau đớn trong cơn mộng, dường như có sự ấm áp khiến cô an lòng. Sự ấm áp này lan tỏa nhẹ nhàng trên người cô, cảm giác đau trên mặt cũng biến mất. Rồi sau đó, cơn ác mộng cũng không xuất hiện nữa!
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
TRÒ CHƠI NGUY HIỂM
TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI
Tác giả: Ân Tầm
Nguồn: A Young Wild Girl
Hồi 1: Hóa bướm
Chương 5: Hư ảo (2)
Không gian to lớn như trong mơ, làm Mạch Khê nhất thời không phân biệt được đây là trong mộng hay là thật, lẳng lặng ngồi một lúc, cô mới hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi trong mơ.
Đã không còn cảm giác buồn ngủ nữa, Mạch Khê vuốt cái mũi nhỏ, mái tóc dài hơi rối, nhẹ nhàng phủ lên đầu vai cô. Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên phấn khahcs, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền. Cô ôm lấy đồ chơi vào lòng rồi chạy đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm lụa ra.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu thành một dải lớn tuyệt đẹp, ánh sáng này càng khiến không gian thiên nhiên thêm phần huyền ảo, mĩ lệ. Mạch Khê hoan hô một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nơi vườn hoa xinh đẹp, một bóng dáng đương hưng phấn trong cuộc phiêu lưu giữa đêm, đôi chân trần vô thức bước vào vườn hoa Ngọc sơn bạc tuyết.
Trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, sau cơn ác mộng lại trở về với thực tại tươi đẹp. Mạch Khê đã quên hết những cảnh đáng sợ trong mộng, toàn bộ tinh thần giờ dồn hết vào những bông hoa như tuyết bên trong.
Ngọc sơn bạc tuyết.
Mạch Khê chìa bàn tay, thật cẩn thận chạm vào mỗi đóa hoa bên người. Mỗi bông hoa này đều khiến người ta kinh ngạc, tựa như một thứ hoa vô cùng linh động, dưới ánh trăng nó lộ ra vẻ trong sáng. Một nét đẹp khó lột tả.
Thì ra, đây là loài hoa mà cha nuôi mới của cô thích.
Cô từng thấy nhóm người làm cùng bác Đinh chăm sóc hoa này rất tỉ mỉ, như là chăm sóc cái gì đó thực trân quý. Mạch Khê nghiêng đầu, đôi lông mày đen nhíu lại vẻ khó hiểu.
Trong vườn này trồng một loài hoa là Ngọc sơn bạc tuyết, tòa thành này cũng tên là Bạc Tuyết Bảo.
Vì sao lại như vậy?
Trăm lí do vẫn không tài nào giải thích nổi, ánh mắt lại chạm vào một biển hoa dưới ánh trăng.
Á?
Đôi mắt Mạch Khê sáng ngời, ánh mắt nhìn lại chỗ dưới ánh trăng kia…trong nháy mắt, đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly mở lớn!
Bác quản gia dối cô sao? Ở đây không phải chỉ trồng một loại hoa sao, xa xa kia là sắc xanh thẳm rộng lớn, mà kia cũng là một biển hoa.
Loài hoa này màu lam, lần đầu tiên Mạch Khê nhìn thấy, sự kinh ngạc không giấu nổi trong đôi mắt. Cô nương theo ánh trăng đi thẳng vào trong đó.
Chỗ hoa màu lam này với biển hoa Ngọc sơn bạc tuyết hơi giống nhau. Chỉ có điều, hoa ở đây đẹp hơn chút xíu. Sắc xanh lam như đại dương sâu thẳm, khiến người khác liếc mắt một cái lại muốn nhìn lại, sóng lòng không ngừng trào dâng.
Ở đây sao lại có hoa màu lam?
Nhưng mà…
Mạch Khê nhìn một khóm hoa màu lam dưới chân, loài hoa này có mùi hương thơm ngát lạ thường, thậm chí mang theo sức hút làm người khác say mê. Cô nhịn không được đưa tay ra hái…
Bàn tay non mịn chậm rãi hướng đến khóm hoa màu lam. Trong một thoáng sau lưng cô như có một cảm giác khác thường.
Là ai?
Ngón tay Mạch Khê cứng đờ, đột nhiên cô quay đầu lại…
Kêu gọi các Mạnh Thường Quân vào đây để ủng hộ và share truyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc