Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 10: Kẻ Thù Chơi Xỏ
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
" Không phải tôi đánh đàn em của anh đâu, anh hiểu nhầm rồi " Trần Văn Tiệp là bạn cùng lớp cả 3 cấp với Thiên Văn.
Văn Tiệp là một thanh niên ăn chơi lêu lổng tuy nhà giầu nhưng học lực và tướng mạo đều thua Thiên Văn. Hắn luôn luôn đố kị Thiên Văn vì hắn nghĩ Thiên Văn không coi hắn ra gì.
Đường đường là con trai của một cán bộ nhà nước hắn luôn luôn là tâm điểm của mọi người, thế nhưng Thiên Văn lại không cho hắn lấy một cái mặt mũi.
Hắn cũng là một học sinh giỏi nhưng dù cố gắng cũng không thể vượt qua Thiên Văn.
Vì gia đình có điều kiện lên hắn thi vào ngay đại học bách khoa HN. Hôm nhận được thông báo trúng tuyển hắn đã dẫn bạn bè đi khắp nơi để kể về chiến tích của mình.
Nhưng hôm đó hắn đã phạm sai lầm, vì quá chén hắn đã cầm đầu đám bạn đánh một tên du côn. Khi tỉnh rượu hắn mới nhận ra hắn đánh tên đàn em của Long ca.
Long ca nổi tiếng là kẻ máu lạnh, hắn cầm đầu bọn du côn trong Quận Hồng Bàng nên được xưng là Long đại ca gọi tắt là Long ca.
Trong nhà Long ca có rất nhiều vũ khí cả nóng cả lạnh. Việt Nam là một quốc gia luật pháp còn chưa nghiêm, quản lý vũ khí còn khá lỏng lẻo lên vẫn thường có những vụ việc giết người bằng súng tự chế.
" Mày ngon lắm giám đánh đàn em của tao sao? hôm nay một là mày đưa tao 10 triệu tiền chữa bệnh, hai là mày chết mày chọn đi " Nói hết câu tên Long kia cùng bọn đàn em đứng dựa vào bức tường cạnh đó.
" Vâng vâng em đưa em đưa, nhưng hôm đó không phải em chủ mưu đâu " Tiệp là một thằng rất xảo quyệt hắn chết nhưng cũng không muốn Thiên Văn được cười hắn.
" Hôm đó thằng chủ mưu là Hoàng Thiên Văn bạn cùng lớp với em, em đưa tiền cho các anh cũng được nhưng đừng để cho nó nhởn nhơ " Tiệp nói xong nghĩ thầm " Mày ngon thì cũng đưa 10 triệu cho nó "
" Ồ... Vậy là không phải mày làm chủ mưu sao, nhưng mà mày cũng quá đểu đi. Ha ha ha... mày mất 10 triệu rồi còn muốn bạn mày cùng bị . Bọn nhà giầu chúng mày quả là chó mà " Nói hết câu bọn côn đồ đồng thời nhổ nước miếng vào người Văn Tiệp.
" Tao biết bố mày là cán bộ nhà nước nhưng nên nhớ chúng tao là kẻ đứng đầu thế lực ngầm ở quận này. Mày mà báo thì mày chỉ có chết " Lời nói vừa rứt bờ tường bên phải tên Long bị hắn đấm một quả lõm một lỗ.
" Mẹ ơi! không phải chứ đây là thứ gì vậy? Hắn học võ sao? tay không đấm lõm tường " Trần Văn Tiệp tỏ vẻ sợ hãi.
Không chỉ Tiệp há hốc mồm kinh hãi mà bọn đàn em tên Long cũng vậy kinh ngạc tột độ. Bọn chúng gia nhập nhóm có mục đích kiếm cơm là chính, cũng nghe nói Long ca của chúng là một kẻ rất liều mạng. Không thể tưởng tượng được đại ca có thể đấm lõm tường. Có thể nói vác búa tạ đập tường cũng chỉ có thế thôi, như này không phải quá cường hãn sao.
Nhìn bọn đàn em và Tiệp há hốc mồm miệng Long ca sảng khoái cười châm chọc
"Ha ha ha... Sao? mày có muốn thử một quyền của tao không? " Long ca nói như đúng rồi làm cả bọn sợ hãi.
Không phải chứ ăn một quyền chết luôn rồi cần gì sống nữa. Bọn đàn em bàn tán mặt tái mét vì sợ.
Bên này tên Tiệp đã không giữ được bình tĩnh nữa đũng quần có nước chảy thành dòng.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 11: Có Khổ Không Biết Kêu Ai
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
11/11/2011 " Mày tên là Văn phải không? tao không muốn nói nhiều, mày nói cho tao biết mày có 10 triệu không? " Long ca vừa nói vừa nhìn Văn phán đoán gia cảnh của Văn.
Một tên mặc quần áo vỉa hè thì đào đâu ra 10 triệu.
Long ca lắc đầu nói:
" Tao biết mày không có tiền rồi tao cũng không nói gì hơn nữa, mày đánh đàn em của tao tao phải đánh mày "
" Đánh? Đánh ai? tôi có đánh em của anh đâu, sao anh lại bảo tôi? " Thiên Văn sợ hãi nhìn tên cao lớn đứng đầu.
" Đây không phải đại ca xã hội đen của quận sao? sao hắn lại nói mình đánh đàn em hắn? "
" Mày không phải chối, thằng bạn của mày đã nói với tao mày là chủ mưu " Long ca không để ý tới lời Thiên Văn nói.
"A... Là ai ai nói vậy? " Thiên Văn vừa nói vừa thầm kêu khổ không biết thằng chó nào lại nói hắn đánh người. Từ bé tới giờ hắn không bị đánh thì thôi sao lại đi đánh người chứ.
" Hắn là Tiệp chắc mày biết chứ? " Long ca nhàn nhạt nói cũng không để ý tới Thiên Văn đang há hốc mồm vì biết điều này.
" Anh nói là Văn Tiệp bạn học tôi sao? Sao có thể tôi là người nghèo tôi làm sao giám chơi với người giầu như hắn chứ " Thiên Văn nói xong trong bụng ngầm nguyền rủa Trần Văn Tiệp " Đồ chó tao làm gì mày mà mày lại hại tao "
" Mày không phải chối đâu, tao nói cho mày biết đưa 10 triệu thì thoát không đưa tự gánh hậu quả đi " Long ca nói xong quay đầu kêu đám đàn em lại nói chuyện.
" Chúng mày điều tra về nó chưa? " Long ca hỏi bọn đàn em về Thiên Văn, có lẽ hắn đã cho người điều tra trước.
" Đại ca nhà nó nghèo rớt mồng tơi bố nó đi phụ vữa mẹ nó buôn bán bữa được bữa không, còn thằng đó thì học rất giỏi " Thằng đàn em nói chưa hết câu thằng khác nhảy vào nói:
" Đại ca em nghe nói thằng này thi đỗ Đại học Quốc gia nhưng vì nghèo quá có lẽ phải học ở gần nhà "
" Nói vậy nó là một thằng có học nhỉ? " Long ca nói xong nhăn mày. Tuy hắn không tốt đẹp gì nhưng hắn cũng không muốn đánh người tài. Đã đến đây rồi lại tha cho nó thì có mềm yếu quá không? Sống trên giang hồ có bị chê cười không?. Long ca đang đấu tranh nội tâm rất mạnh, đôi khi hắn rất ghét phần mềm yếu của mình sống trong giang hồ mà nhu nhược chỉ có nước chết. Nghĩ tới đây Long ca nói với bọn đàn em:
"Mỗi đứa đánh nó một cái, không cần mạnh tay quá cho nó nằm viện vài ngày là được "
Long ca nói xong 7,8 thằng đàn em đồng thanh "Dạ" một tiếng đi về phía Thiên Văn mà đá.
" Hôm nay tao tha cho mày, nên nhớ báo công an mày chỉ có chết hiểu chưa? " Long ca nói xong kêu bọn đàn em rời đi.
Không ai phát hiện ra có một kẻ đang thập thò nhìn về phía con hẻm với ánh mắt thù hận.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 12: Bị Giết
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Long ca vừa rút lui kẻ luôn nhìn về con hẻm đang cầm một con dao bấm đi về phía con hẻm. Nụ cười của hắn rất đểu cáng có lẽ sắp có chuyện lớn xảy ra.
" Ài! thật là chán ước gì ta có sức mạnh có thể đập cho mấy tên côn đồ đó một trận " Thiên Văn vừa nói vừa đi về phía trước, đây là một ngõ hẻm có thể đi về nhà hắn.
" Sột..." một âm thanh chết người vang lên phía sau lưng Thiên Văn. Lưng hắn bất chợt truyền tới một cơn đau ghê gớm có một cái gì đó cắm vào người hắn rồi rút ngay ra.
Thiên Văn sờ sờ phía sau lưng chỉ thấy toàn máu là máu hắn cố gắng mở mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy có một toán côn đồ khác cười mỉm với hắn. Đôi mắt từ từ nhăm lại hắn tự nhủ mình phải cố gắng lên, thế nhưng mọi cố gắng chỉ là vô vọng hắn gục xuống ở một góc con hẻm vắng.
Những tên côn đồ đi ra khỏi con hẻm, tên cầm đầu mang theo con dao bấm. Chúng đi rất nhanh về một con hẻm khác rồi cất giọng nói.
" Văn Tiệp thiếu gia chúng tôi đã sử lý hắn " Tên cầm dao đâm Thiên Văn nói một cách chắc lịch.
" Tốt..tốt...rất tốt " Ba chữ tốt vang lên trên miệng của Văn Tiệp cùng với nụ cười âm hiểm khiến những tên côn đồ phải lạnh gáy. Có lẽ chúng biết kẻ giết người bằng tiền này là thứ cực kì kinh khủng. Nếu hắn thành danh chắc sẽ làm cho đất nước cùng những kẻ đối đầu với hắn phải khóc mất.
Không để ý đến nét mặt sợ sệt của bọn côn đồ Văn Tiệp nói:
" 20 triệu của chúng mày. Tao hi vọng chúng mày nhớ tao và chúng mày không gặp mặt bao giờ "
Ném tiền về phía mấy tên côn đồ Văn Tiệp đi ra khỏi con hẻm bắt một chiếc taxi.
Ngồi trong taxi hắn nhìn trời đã tối rồi không biết phải làm gì tiếp, quả là một ngày thật ý nghĩa, kẻ hắn ghét nhất đã chết.
Trong con hẻm nhỏ Thiên Văn nằm trên vũng máu của mình hai mắt từ từ mở ra.
" Mình đang ở đâu, mình chưa chết sao " Thiên Văn đang nghĩ thì chợt có một vật gì phát sáng bay qua mắt hắn rồi dừng lại.
Nhìn kĩ thì ra là một viên ngọc có thể phát sáng trong đêm xung quanh viên ngọc rớt xuống những thứ ánh sáng màu xanh.
Thiên Văn nói với giọng yếu ớt: " Thật là đẹp trước lúc chết lại có thể nhìn thấy một vật đẹp vậy thật là không còn gì để tiếc nữa "
Hai mắt Thiên Văn đang chuẩn bị nhắm thì viên ngọc kì lạ kia lại bay thẳng vào mắt hắn.
" A "Thiên Văn tưởng sẽ đau đớn kêu lên một tiếng, không ngờ lại có cảm giác nâng nâng, thân thể hắn cũng từ từ phát ra ánh sáng và hơn hết mái tóc hắn chuyển dần sang màu bạc và dài ra rất nhiều khuôn mặt đen vì phải đi nắng nhiều đột nhiên chở lên trắng trẻo lạ kì. Vết dao đâm sau lưng cũng lành lại:
" Thật kì lạ " Thiên Văn mỉm cười nghĩ về việc vừa xảy ra.
Bỗng nhiên tay hắn như có cái gì đó thay đổi, chân cũng vậy, khuôn mặt và cả thân hình bỗng dưng thay đổi luôn hắn giường như biến thành một người khác vậy.
" Tìm ra rồi thật là tốt " Một giọng nói lạ vang lên trong con hẻm vắng.
" Ai! " Thiên Văn cả kinh nhìn quanh bỗng dưng hắn phát hiện hắn có thể nhìn xuyên thấu màn đêm dày đặc này. Một lúc sau cũng không thấy ai hắn lắc đầu:
" Có lẽ mình nghe nhầm chăng. A Đôi mắt mình tại sao lại nhìn được trong đêm thật kì lạ " Hắn nghĩ không biết có phải phía bên kia con hẻm không chắc là vậy.
Hướng mắt về phía ben kia con hẻm hắn tự dưng á khẩu một người mặc một bộ võ phục cổ đang đứng đó và kì lạ hơn hắn nhìn xuyên qua tường.
" Mẹ ơi! đây là gì?nhìn xuyên tường sao?người bên kia là ai " Thiên minh nghĩ mãi mà không hiểu được.
" Có thích không con trai " Phía bên kia tường Lâm Thanh nói vọng sang.
Thiên Văn lúc này đã tin mình nhìn thấy. Chắc chắn đây là do viên ngọc! Đúng! Còn người kia là ai?
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 13: Làm Đệ Tử Ta
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Trần Văn Tiệp ngồi trong taxi mỉm cười một mình như thằng điên vậy, hắn đang rất vui nên nói với tài xế chở đi khắp nơi, đi vào trung tâm thành phố hắn kêu dừng xe rồi trả tiền.
Đôi mắt hắn nhíu lại nhìn vào con ngõ nhỏ gần nhà hát lớn thành phố. Hắn không đi vào mà lại đi ra chỗ quán nước ven đường ngồi uống trà đá.
Đã gần 10h tối trên đường vẫn còn rất nhiều người qua lại nhưng không ai chú ý tới quán nước nhỏ đó.
" Chim ưng rời tổ gặp gió to " Trần Văn Tiệp nói một câu gì đó với bà chủ quán nước, có vẻ là một câu đối.
" Chim non ngơ ngác ngóng mẹ về " Bà chủ và Văn Tiệp như đang ra câu đối vậy thật là kì lạ.
" Bà là người mới sao? Tôi cần gặp Nhện Quỷ, hắn có trong không? " Văn Tiệp nói với bà chủ quán nước.
" Ngài là Mộng Quỷ sao? Nhện Quỷ tiên sinh đang ở trong xin mời vào " Bà chủ quán nước nói với Văn Tiệp rất khách khí.
Văn Tiệp không nói gì trực tiếp tiến vào trong ngõ đến một ngôi nhà nhỏ hắn ấn chuông và đợi.
Một lúc sau có một thanh niên đi ra nói:
" Mộng Quỷ tiên sinh mời " nói xong tên thanh niên đứng qua một bên nhường đường cho Văn Tiệp.
Cái sân nhỏ nối liền với ngôi nhà nhỏ nhìn thì bình thường nhưng Văn Tiệp đi tới đâu trên mặt đất lại có những làn khói đen bốc lên khiến người ta tưởng đang mơ.
Cửa ngôi nhà vừa mở ra một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt Văn Tiệp khiến hắn lạnh gáy.
Ngôi nhà kì lạ tới nỗi không có một ngọn đèn, đôi mắt Văn Tiệp nhíu lại rồi mở ra ánh mắt hắn sắc bén nhìn vào trong rồi từ từ bước tới.
Văn Tiệp như nhìn xuyên qua bóng tối vậy, đi tới chiếc ghế giữa phòng hắn cất tiếng nói:
" Sư huynh đệ đã tới rồi "
" Ha ha, sư đệ tới rồi đó à ngồi đi ngồi đi " Một tiếng nói phát ra trên trần nhà rồi từ từ một bóng hình cao gầy nhẹ nhàng đáp xuống cái ghế cạnh đó.
" Đệ lại làm phiền sư huynh rồi " Văn Tiệp cất tiêng nói.
" Sư đệ, sư phụ đã nói huynh phải quan tâm tới đệ đệ đừng khách khí " Nhện Quỷ cất tiếng nói ồm ồm.
" Đệ muốn huynh giết tên Long ca của quận cho đệ được không? " Văn Tiệp nói một cách thẳng thừng như kiểu hắn biết sư huynh hắn sẽ đồng ý.
" Giết hắn thì đơn giản thôi, ta biết hắn luyện vovinam đến Bạch đai rồi nhưng với những người luyện nội công như chúng ta thì quá đơn giản " Nhện quỷ nói rồi nhíu mày nhìn Văn Tiệp.
" Sư đệ! Đệ giết hắn không phải đơn giản hơn ta sao? Luận về ngoại công mà nói đệ hơn ta nhiều cơ mà " Nói xong Nhện Quỷ tựa vào ghế nhắm mắt lại.
" Sư huynh cũng biết đấy, đệ là người bản xứ giết người không tiện " Văn Tiệp cũng nhắm mắt lại rồi nói tiếp.
" Hồi chiều đệ còn phải thuê mấy thằng côn đồ để giết một thằng bạn đấy thật là bất tiện "
" Ta hiểu rồi, hắn là kẻ mà em kể phải không? ha ha những kẻ như thế tốt nhất là giết đi. Diêm phái không bao giờ để cho những kẻ khác ngáng đường " Nhện Quỷ cười ha ha rồi gọi một thằng đàn em vào...
" Mày tìm tung tích thằng Long ca cho tao ngày mai phải xóa sổ hắn khỏi cõi đời " Lời nói vừa xong thằng đàn em đã dạ một tiếng rồi lui ra.
Sáng 12/11/2011 có một cái bao trắng trôi lềnh bềnh trên sông cầu rào Long ca mất tích một cách bí ẩn. Xã hội đen Hải Phòng rục rịch tranh đấu tìm người đứng đầu, các quận khác của Hải Phòng cũng tranh nhau địa bàn này.
Lại nói về Thiên Văn hắn đang rất sững sờ khi phát hiện ra sự thay đổi của mình.
Toàn thân hắn phát ra một khí tức sáng xanh như linh hồn người chết vậy quỷ mị vô cùng.
Vọt một cái thân hình Lâm Thanh đã xuất hiện trước mắt Thiên Văn, ngay lập tức Thiên Văn lùi lại cố gắng giữ khoảng cách cất tiếng nói.
" Lão già kia ông là ai? Sao tôi lại như vậy? tôi chưa chết sao? "
Thiên Văn vẫn chưa biết mình tại sao bị đâm mà chưa chết, lại còn lành lại thậm chí còn khỏe hơn trước nữa thật khó tin.
" Không chết dễ thế đâu con trai, từ nay về sau ta sẽ là sư phụ của con, con có đồng ý không? " Lâm Thanh nói dứt lời đưa ngón tay chỉ về bờ tường bao dày. Bụp một tiếng xuất hiện một cái lỗ trên bờ tường.
Bình thường thì chẳng ai phát hiện ra nó nhưng với đôi mắt vừa được thay đổi Thiên Văn nhìn không sai một chi tiết gì.
Hắn liền trợn mắt há mồm.
" Tôi... tôi, nếu làm đồ đệ ngài tôi có thể làm như vậy không " Thiên Văn tuy là đang sợ hãi nhưng hắn cũng hiểu đây là một kì nhân dị sĩ trong giang hồ. Có khi còn khủng bố hơn cả tiểu thuyết của Kim Dung nữa, sao hắn lại không muốn học cơ chứ.
" Không đâu...! " Lâm Thanh nói ngập ngừng khiến Thiên Văn suy sụp.
" Không thể làm như ngài sao? tại sao thế " Thiên Văn sụ mặt ra nhìn Lâm Thanh.
" Thằng ngốc này, ta chưa nói hết mà. Nếu ngươi học thì không chỉ làm được như vậy thôi đâu có thể hơn cả ta nữa cơ " Lâm Thanh cười nói.
" Tại sao ngài nói vậy con không hiểu? " Thiên Văn hớn hở nói.
" Con có thấy cơ thể thay đổi không? Bây giờ con đã vượt qua phạm trù nhân loại rồi "
Lâm Thanh từ từ giảng giải:
" Trong cơ thể của con đang có nhiều thay đổi, bây giờ con là một dị nhân hay đúng hơn theo cách nói của người phương đông là dị năng giả ".
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 14: Vũ Khí Cổ Đại
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Trong một căn biệt thự tại Luân Đôn có vài tên lính gác đang hút thuốc và nói chuyện với nhau.
" Căn biệt thự này chắc chắn như vậy cần gì chúng ta phải canh gác cơ chứ, ông chủ cũng thật là chúng ta đường đường là dị năng giả cơ mà " Một tên lính gác bất mãn nói.
" Bốp " một tên ra dáng đội trưởng vỗ vai hắn rồi mắng:
" Ngươi có biết William là gia tộc gì không? chúng ta được họ cho ra nhập đã quá tốt rồi kêu ca gì nữa " tên này nói khiến cả đám trầm tĩnh chở lại không lộn xộn nữa tập chung canh gác.
Bên trong căn phòng lại có một cánh cửa mở lên từ dưới nền nhà. Sâu dưới căn hầm nhìn rất rộng dãi, nền gạch sáng tới lỗi soi gương được, ánh sáng, không khí đều trong lành khác hẳn trên nhà, có lẽ đầu tư vào đây không ít tiền.
" Tộc trưởng số 12 và 13 đã bị giết, chúng tôi vừa nhận được tin cách đây hai ngày " Một tên tóc bạc trắng đeo kính nói.
" Trưởng lão nói sao? 12 va 13 đã chết? không thể nào? " Kai ngồi trên ghế chủ tọa ngạc nhiên ngã xuống ghế hai mắt nhắm lại:
" Thật không ngờ, rõ ràng thuốc mới này là do chúng ta mới chế tạo rất tốt sao lại không khống chế được họ "
Cả bàn tròn có 5 người ngồi im nặng, hồi lâu.
Lát sau trưởng lão tóc bạc cất tiếng nói:
" Chúng ta cần phải thí nghiệm loại thuốc này lại, còn nữa mọi người điều tra rõ xem hai người Việt Nam kia còn sống không? Tốt nhất là bắt họ lấy sách, nếu họ không làm chúng ta đành phải dùng vũ khí kia ".
Cả bàn tròn nghe trưởng lão nói xong há hốc mồm miệng. Vũ khí mà trưởng lão nói mọi người đều biết, đó là một khẩu pháo của người La Mã.
Nó làm từ một khối kim loại từ Thiên Thạch từ một vụ va chạm với trái đất, lực ảnh hưởng của nó rất lớn không có gì chống lại.
Phải nói rằng người xưa rất thông minh có thể hiểu được quy luật của trời đất và sáng tạo ra rất nhiều vũ khí lợi hại. Khẩu pháo có tên Pluton là một trong số đó, khi bắn ra lực ảnh hưởng của nó không khác gì bom nhưng lại vô thanh vô thức.
Điều kì lạ hơn khi bắn vào người thì ngay lập tức mất hết sức lực. Còn nếu là dị năng giả sẽ bị mất hết dị năng sống như một xác chết vậy.
Tuy nói nó rất mạnh nhưng lại có một đặc điểm chết người là độ giật của khẩu pháo này, tuy chỉ to như khẩu M4A1 nhưng độ giật của nó có thể làm người bắn nó chết ngay nếu không biết cách sử dụng.
" Trưởng lão nói dùng Pluton sao?Nó rất nguy hiểm, đây là một việc đại sự chúng ta cần phải bàn bạc kĩ hơn " Kai nói với trưởng lão kia rồi quay sang nhìn mọi người xin ý kiến.
" Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão cho phép tôi bác bỏ dùng Pluton " một trưởng lão khác nói:
" Như các vị đã biết, Pluton của gia tộc ta đã có lịch sử rất lâu rồi, dùng nó cũng đã 5 lần, mọi người có nhớ không khi bắn Pluton những vị cao thủ của tộc đã chết ngay sau đó không còn một ai "
" Phải nói rằng độ giật của nó càng ngày càng tăng và sức nặng của nó cũng thế tăng lên kinh khủng. 5 năm về trước tộc trưởng tiền nhiệm đã dùng nó để bảo vệ gia tộc "
Trưởng lão kia uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
" Trước lúc qua đời người đã dặn con cháu, trừ khi có tình trạng cực nguy hiểm tới gia tộc mới dùng nó, ngài không muốn dùng nó nữa, còn một điều này nữa Pluton chỉ có thể dùng được một lần cuối cùng thôi nó đã sắp vỡ rồi "
Trưởng lão kia nói xong nhìn ánh mắt mọi người rồi từ từ nhắm mắt lai định thần.
Trong căn hầm của gia tộc William mọi thành viên chủ chốt đang âm trầm suy nghĩ thì ở một con hẻm nhỏ tại thành phố Hải Phòng có một thanh niên tóc bạc chạy ra đường. Bên trong còn một người khác, đang nhìn thanh niên chạy ra môi khẽ cười.
Thiên Văn chạy ra đường lúc này cũng đã tầm 11h khuya tuy vậy đường xá vẫn còn rất nhiều người qua lại. Trời rét như cắt da cắt thịt, không khí Hải Phòng vào mùa đông rất lạnh. Tuy không giống như những nước khác nhưng ở Việt Nam, Hải Phòng có lẽ là đã rất lạnh rồi.
Trên người mặc một cái áo khoác mỏng và một chiếc áo thu đông bên trong, trên lưng còn có một cái lỗ máu đã thâm lại vì lạnh Thiên Văn như một sát thủ đi trong đêm.
Đôi mắt nhìn xa xăm tinh anh vô cùng, mái tóc dài trắng bạch cùng với khuôn mặt thay đổi Thiên Văn bị người khác nhìn một cách trầm trồ. Thỉnh thoảng có vài cô bé kêu Oa lên một cách vô thức khi nhìn Thiên Văn đi qua.
Trong lòng Thiên Văn đang rất phức tạp, sự phức tạp đó có nhiều nguyên nhân:
Một : Hắn đang tự hỏi tại sao mình không chết.
Hai : Hắn đang nghĩ tại sao cả thân thể mình thay đổi.
Ba : Hắn đang hỏi người đàn ông kia là ai sao nói mình không được về nhà còn phải theo ông ta đi lên đỉnh Mẫu Sơn một chuyến.
Thiên Văn không muốn nghe theo ông ta nên đã chạy ra ngoài đi thẳng về nhà mà không để ý có rất nhiều người đang nhìn hắn.