Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 11: Đọa cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Y vốn còn cơ hội đánh một trận, nhưng loại độc mà Tô Thiết Lương dùng là “Thập Tam Điểm”.
Đây là một loại kịch độc của Quỷ Lệ Bát Xích môn. Người trúng độc trong mắt sẽ xuất hiện điểm đỏ, điểm đỏ càng nhiều thì sức chiến đấu sẽ càng mất đi. Đợi sau khi mười ba điểm đỏ cùng xuất hiện, toàn thân sẽ hư thoát, mặc cho người ta chém giết.
Loại độc này gần như không thuốc nào cứu được, chỉ có người nội lực cao thâm, có thể bức độc lực ra sau một hai canh giờ.
Nhưng đối phó với đại địch như Bạch Sầu Phi, chỉ một khoảnh khắc yết ớt cũng đã đủ chết hai vạn tám ngàn lần rồi.
Y vốn còn một đường sinh cơ, nhưng Tô Thiết Lương lại hạ một loại độc khác là “Hạc Đỉnh Lam”.
Hạc Đỉnh Hồng đã là kịch độc trong kịch độc, Hạc Đỉnh Lam càng là chí độc trong kịch độc. Người trúng loại độc này, điểm đặc biệt duy nhất là chân lông hiện ra màu lam nhạt, màu lam chết người.
Đây vốn là một loại thuốc giải, nghe nói có thể giải được bất kỳ thương độc bệnh tật nào, nhưng người dùng loại “thuốc giải” này da thịt sẽ tự động rách ra, thương tích đầy mình mà chết.
Trong danh gia dùng độc đệ nhất thiên hạ là Lão Tự Hiệu Ôn gia, Hoạt Tự Hiệu (chuyên môn xử lí giải độc) và Tiểu Tự Hiệu (chuyên môn nghiên cứu chế tạo độc dược) vì muốn khống chế loại dược tính này (để biến thành linh dược giải độc hoặc kịch độc chí mạng), đã hi sinh mười hai hảo thủ. Sau này chưởng môn nhân họ Ôn đã tự mình hạ lệnh, “đừng quan tâm đến loại thuốc này nữa”.
Nhưng loại thuốc mà ngay cả Ôn gia cũng “không muốn quan tâm” lại lọt vào trong bụng Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm vốn còn cơ hội liều mạng, nhưng bây giờ…
Y nổi giận quát lên:
- Các ngươi…
Chợt y phát hiện, hai người khác (Tô Thiết Tiêu và Tô Hùng Tiêu) đều đã là người chết.
Chỉ là chuyện xảy ra trong phút chốc, vừa rồi hai người còn sống sờ sờ.
Là do Tô Thiết Lương làm.
Tay trái của hắn dùng kim đâm vào tử huyệt của Tô Thiết Tiêu, tay phải móc vào yếu huyệt của Tô Hùng Tiêu.
Hai người đều chết trong nháy mắt. Trước khi chết nhất định đều bị trúng độc, nếu không với công lực của hai người bọn họ, cho dù Tô Thiết Lương có bất ngờ ám toán cũng không thể dễ giải quyết được.
Cho nên tiếng quát của y càng giận dữ hơn, nhưng đã đổi thành:
- Ngươi… ngươi lại dám giết cả huynh đệ ruột thịt của mình sao?
Y lập tức phát hiện mình đã hỏi câu này hơi nhiều.
Người cũng đã giết rồi, còn dám hay không gì nữa.
Cao thủ chân chính, lúc đối địch sẽ không nói những lời nhảm nhí, cũng không hao phí bất kỳ một phần sức lực nào, càng không hỏi những vấn đề vô vị.
Cho nên y lập tức sửa lại câu hỏi, đổi thành hai chữ:
- Lý do?
Mạng người quan hệ trọng đại. Đối với những kẻ liều mạng trên giang hồ, giết người tuy không phải là chuyện mới mẻ, nhưng dù nói thế nào cũng đều có lý do.
Bất kể một người hay nhiều người, hợp lý hay không hợp lý, đều luôn có lý do. Huống hồ là giết chết huynh đệ ruột thịt của mình.
Cho nên Tô Mộng Chẩm chỉ hỏi hai chữ “lý do”.
Người đã chết rồi, không thể sống lại, nhưng y phải biết lý do.
Nếu có lý do, có lẽ y sẽ chấp nhận được; nếu không có đạo lý, y sẽ báo thù cho huynh đệ thủ hạ của mình.
Giống như lần đó, y và thuộc hạ trúng phải phục kích tại phố Khổ Thủy, Ốc Phu Tử và Trà Hoa vì bảo vệ chủ nên chết thảm. Y mặc dù bị thương vẫn xông đến Phá Bản môn, chém đứt chiếc đầu của Hoa Vô Thác để tế bằng hữu đã mất, mới chịu khua chiêng thu binh, lui về Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trong chiến dịch đó, Bạch Sầu Phi cũng có mặt. Cũng trong trận chiến ấy, Bạch Sầu Phi đã nhìn thấu khuyết điểm của Tô Mộng Chẩm.
Khuyết điểm của y rất chết người, bởi vì từ trước đến giờ y chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình.
Một người chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình, rất dễ được nhiều huynh đệ thủ hạ ủng hộ, nhưng càng dễ bị huynh đệ thuộc hạ phiền chết, hoặc là hại chết.
- Lý do?
Tô Thiết Lương căm hận nói:
- Bởi vì bọn họ rất giống ta. Ba người giống nhau như đúc, ai tốt ai xấu, ai cao ai thấp đều không thể phân biệt được. Ta không muốn tiếp tục sống một cách ngây ngô như vậy.
Hắn lại nhếch miệng cười:
- Thầy tướng cũng nói, loại người trán gồ cằm nhô, ngũ nhạc quay về giữa như ta, nếu may mắn thì có thể lên làm đế vương. Bạch Nhị gia nói, nếu như có một ngày y lên làm lâu chủ, y sẽ bổ nhiệm ta làm Tô Tây Thần trong “Ngũ Phương Thần Sát”. Ta cũng không muốn cả đời ở chỗ này làm một kẻ hầu sắc thuốc.
Tô Mộng Chẩm thở dài nói:
- Ngươi theo ta nhiều năm nay, ta lại không phát hiện, ngươi là một người vì muốn nổi bật xuất sắc và một chút quyền lực mà đánh mất lý trí như vậy.
Trong nụ cười của Tô Thiết Lương cũng lộ ra mùi thuốc:
- Đó là vì ngay cả ngươi cũng không hoàn toàn phân biệt được ai là ai. Có lúc ngươi cho rằng đó là chuyện xấu do Hùng Tiêu làm, có lúc cho rằng là sai lầm do Thiết Tiêu gây nên, cho nên mới bị ta lừa gạt.
Bạch Sầu Phi nói tiếp:
- Nếu như không có Tô Thiết Lương, ta cũng không dám tùy tiện phát động. Thụ đại phu nói ngươi bị bệnh nặng đến mức không thể động thủ, ta lại càng hoài nghi, liệu có phải hắn muốn ta ra tay với ngươi, tự tìm đường chết hay không? May mà có Tô Thiết Lương, mới có thể chứng thực được.
Tô Thiết Lương nói:
- Ta là người giúp hắn sắc thuốc, dĩ nhiên là biết rõ bệnh tình của hắn. Hắn đã bệnh đến mức vô phương cứu chữa, nhưng khi cần chiến đấu, hắn vẫn có thể vận công thi triển một kích toàn lực.
Bạch Sầu Phi nói:
- Vì vậy ngươi mới cho hắn dùng Thập Tam Điểm.
Tô Thiết Lương nói:
- Bây giờ Thập Tam Điểm đã phát tác ít nhất mười một điểm, sức lựa còn lại của hắn đã ít đến đáng thương.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi còn cho hắn dùng Hạc Đỉnh Lam.
Tô Thiết Lương nói:
- Ta độc đến cả tóc hắn cũng biến thành màu lam.
Vì vậy Bạch Sầu Phi nghiêm nghị hỏi Tô Mộng Chẩm:
- Đến lúc này, nếu ngươi vẫn còn sức lực phản kích, ta mới phục ngươi.
Trong lòng Tô Mộng Chẩm trầm xuống, hơn nữa còn sụp đổ. Tất cả sinh cơ đều đã vỡ tan, cơ hội ban đầu cũng lần lượt trôi đi.
Đến lúc này, y vẫn (mang theo nụ cười ảm đạm) hỏi ngược lại một câu:
- Không phải ngươi vẫn luôn rất bội phục ta sao? Chỉ vì không muốn khiến ngươi thất vọng, ta cũng phải dốc tất cả sức lực để phản kích.
Lời vừa dứt, phản kích lập tức diễn ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 12: Trụy cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Sau hai tiếng vang, hai chiếc tủ lớn đồng thời vỡ tan, hai người phi thân ra ngoài.
Một người cao lớn uy dũng, mái tóc bạc trắng, từng sợi chĩa lên như kích.
Vũ khí y dùng cũng là kích. Kích dài một trượng tám, hoàn toàn chế tạo bằng thép. Khi vung kích râu tóc của y cũng tựa như sống dậy, vừa giống ám khí lại vừa giống binh khí sắc bén.
Một người khác lại xinh xắn linh mẫn, đẹp đến rất khí phái.
Nàng thi triển kiếm chiêu, nhưng trên tay lại không có kiếm.
Nàng chỉ tùy ý phất tay giơ ngón, kiếm khí lại xé gió bắn ra.
Hai người một trước một sau lao đến Bạch Sầu Phi.
Bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Tên đầu sỏ phát động cuộc nổi loạn này đương nhiên là Bạch Sầu Phi.
Lão nhân uy dũng chính là Đao Nam Thần, y đã chờ cơ hội giết chết Bạch lão nhị này lâu lắm rồi.
Cô gái xinh xắn dĩ nhiên là Quách Đông Thần, nàng cũng chờ cơ hội này đã lâu rồi.
Do đó hai người vừa xuất hiện, vừa ra tay đã dùng đòn sát thủ.
Đó là hai người bên cạnh Tô Mộng Chẩm, hai ái tướng, hai sát thủ muốn lấy mạng Bạch Sầu Phi.
Không, là một người.
(Đúng là hai sát thủ, nhưng chỉ có một người muốn lấy mạng Bạch Sầu Phi, một người khác lại muốn…)
Đao Nam Thần đột nhiên mất đi sinh sạng, bởi vì có người một kiếm đâm vào sau lưng y, hơn nữa còn xuyên qua tim.
Y hét lớn, ngã xuống, từ ngực đến lưng xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Một lỗ máu lớn như vậy, khiến cho lão nhân vốn tràn đầy dũng mãnh và sinh mệnh, trong phút chốc đã mất đi dũng mất đi mãnh, cũng không còn sinh không còn mệnh, càng thiếu đi sức sống.
Tô Mộng Chẩm đã từng thấy cảnh này.
Y chính mắt nhìn thấy hi vọng và cơ hội cuối cùng của mình, Đao Nam Thần và Quách Đông Thần một trước một sau lao ra (dĩ nhiên là Đao Nam Thần đi trước), sau đó Quách Đông Thần đâm một kiếm vào lưng Đao Nam Thần, giống như năm đó nàng ám sát Lôi Tổn,.
Tô Mộng Chẩm không kịp ngăn cản, cũng không có khả năng ngăn cản.
Cơ hội của y lại một lần nữa rơi xuống… vỡ nát.
Hi vọng của y lại tiêu tan… sụp đổ.
Y có thể phát ra ám hiệu, hạ lệnh cho thủ hạ vây công đám người Bạch Sầu Phi, nhưng chỉ là vô ích.
Y có thể sử dụng bao nhiêu người, Bạch Sầu Phi nhất định còn có thể điều động nhiều người hơn. Đối phương đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, vùng vẫy chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi.
Lần này không chỉ tâm của y trầm xuống, có lẽ vì độc lực đã phát tác, y cũng cảm thấy mình lung lay sắp ngã.
Y dùng hết khí lực khàn giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Đây không phải là lần đầu tiên Lôi Mị (Quách Đông Thần) trả lời câu hỏi này. Lần trước khi nàng ám sát tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, cũng đã từng trả lời.
Lần trước nàng đã trả lời Lôi Tổn là: “Bởi vì ngươi đã đoạt đi tất cả của cha ta, còn cướp đi tất cả của ta. Ta vốn là người thừa kế của Lục Phân Bán đường, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm tình nhân trong tối của ngươi. Ngươi đối đãi với ta có tốt hơn cũng không thể đền bù được những mất mát mà ta đã chịu. Từ sau khi ngươi lấy đi tất cả những thứ thuộc về ta, ta đã thề nhất định sẽ trả thù ngươi. Huống hồ, ta sớm đã gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.”
Lần này câu trả lời đương nhiên không giống:
- Sở dĩ cha ta bị Lôi Tổn ám toán, là vì người muốn tập trung toàn lực đối phó với ngươi. Điều mà người tiếc nuối trước khi chết chính là không thể tiêu diệt họ Tô của Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta đã giết Lôi lão tổng, đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho Tô công tử. Ta vốn là người thừa kế của Lục Phân Bán đường, cho nên trong Kim Phong Tế Vũ lâu ít nhất cũng nên được làm phó lâu chủ. Bạch lâu chủ đã đáp ứng ta, sau khi giết chết ngươi sẽ đối phó với Lục Phân Bán đường. Chỉ cần giải quyết Địch Phi Kinh, Lục Phân Bán đường sẽ do ta tiếp quản.
Nàng nhướng mày nói:
- Mặc dù phải đi đường vòng một chút, nhưng kết quả ta vẫn là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường. Ta còn trẻ, con đường này cũng không xem là quá dài.
Nàng quả là một cô gái thích nhướng mày, vừa nói chuyện vừa nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 13: Tiếp cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
- Ngươi đúng là một nữ nhân đáng sợ.
Tô Mộng Chẩm thở dốc nói:
- Nhưng ngươi thật sự có lý do giết người báo thù.
- Thực ra ngươi đối xử với ta cũng rất tốt, ta không có lý do gì giết ngươi, nhiều nhất chỉ phản bội ngươi mà thôi.
Giọng nói của Quách Đông Thần rất có tình cảm, thậm chí trong mắt cũng ươn ướt:
- Còn tên to xác này vẫn luôn xem thường ta, xấu hổ vì có địa vị ngang với ta, ta giết hắn là chuyện đương nhiên.
- Hay cho đương nhiên!
Tô Mộng Chẩm không ngừng thở dốc, sắc mặt đã dần dần biến thành màu lam:
- Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu.
- Ngươi hỏi đi!
Lôi Mị sảng khoái nói:
- Ta sẽ trả lời.
- Nếu như các ngươi có thể tiêu diệt được Lục Phân Bán đường.
Tô Mộng Chẩm ôm lấy vạt áo trước ngực mình, nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Bạch lão nhị sẽ để ngươi làm tổng đường chủ sao?
Lôi Mị cười, nụ cười như chuông bạc.
- Nếu như ta là thê tử của y, cũng chính là phu nhân của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi nói xem hắn có thể để một người mà hắn tuyệt đối tin tưởng làm chủ quản Lục Phân Bán đường hay không?
Lôi Mị cười, dựa vào cánh tay phải Bạch Sầu Phi:
- Huống hồ, ta đã sớm là tiểu thê tử của hắn rồi.
Tô Mộng Chẩm rên rỉ một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay phản đối, nhưng tiếng rên này đã tràn đầy sự thống khổ.
Sau đó y khó khăn nói:
- Kiếp nạn này đã tới, ta chỉ đành đón nhận thôi…
Khuôn mặt của y đã vặn vẹo vì đau đớn và khổ sở, ngũ quan co rúm lại, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, mang theo sự ngạo mạn và kiên nghị.
Ngay cả đến lúc này, Bạch Sầu Phi xem như đã giành được thắng lợi, nắm giữ sống chết, nhưng khi thấy được ánh mắt của y cũng không khỏi giật mình.
- Hôm nay ngươi phản bội ta, ngày khác nhất định sẽ có người phản bội ngươi như vậy.
Tô Mộng Chẩm nói với hắn:
- Nếu như ta còn sống, sẽ có một ngày giải quyết ngươi; còn nếu ta chết, nhất định cũng sẽ có người đối phó với ngươi.
Nói xong, Tô Mộng Chẩm lại nằm xuống giường.
Chẳng lẽ y đã biết đã không còn đường sống, cho nên nằm yên chờ chết?
Không phải.
Y vừa nằm, ván giường lập tức sụp xuống.
Ván giường vừa sụp, lẽ ra Tô Mộng Chẩm phải rơi xuống, nhưng vào giây phút quan trọng, cơ quan điều khiển ván giường lại bị kẹt cứng.
Ván giường đã không lật, cũng không sụp, chỉ hơi nghiêng qua một bên.
Tô Thiết Lương lại vỗ tay cười nói:
- Bạch lâu chủ đã sớm biết chiêu bỏ chạy này của ngươi… cho nên đã bảo ta phá hỏng cơ quan trước.
Y rõ ràng cao hứng quá sớm, bởi vì Tô Mộng Chẩm bỗng cầm chiếc gối của mình lên.
Bạch Sầu Phi biến sắc, bởi vì hắn e ngại chiếc gối này.
Những năm gần đây, thứ duy nhất mà hắn không thăm dò được chính là chiếc gối vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mộng Chẩm này.
Tô Mộng Chẩm đặt chiếc gối xuống đầu giường, nơi đó vừa vặn có một chỗ lõm hình gối. Sau khi chiếc gối và chỗ lõm khít vào nhau, y lại dùng sức xoay gối một vòng.
Một tiếng “xịch” vang lên, một cơ quan khác lập tức khởi động.
Chiếc giường đột nhiên sụp xuống, hoàn toàn sụp đổ.
Bạch Sầu Phi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức quát lớn:
- Ngăn hắn lại…
Nếu để cho Tô Mộng Chẩm chạy thoát, tất cả công lao trước đây sẽ đổ sông đổ biển. Nhất định phải ngăn đối phương lại, cho dù sống hay là chết.
Chính hắn là người đầu tiên lướt đến bên giường.
Nhưng người kinh ngạc nhất không phải Bạch Sầu Phi, mà là Tô Thiết Lương. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết chiếc giường của Tô Mộng Chẩm còn có cơ quan thứ hai, cho dù nhiều năm qua hắn vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tô Mộng Chẩm.
Hắn cũng lao nhanh đến.
Nếu để cho Tô Mộng Chẩm sống sót, hắn nhất định sẽ không sống được.
Hai người vừa đến bên giường, Tô Mộng Chẩm đã rơi xuống bên dưới. Bạch Sầu Phi và Tô Thiết Lương đang muốn ngăn cản, ngay lúc này chiếc gối kia lại đột nhiên bắn ra trăm ngàn ám khí.
Ám khí nổ tung giống như pháo hoa, dày đặc như mưa.
Mỗi loại ám khí đều khác nhau, có lớn có nhỏ. Có lúc to lớn lại càng khó đề phòng, nhỏ bé thì sức sát thương lại càng cao.
Mỗi loại ám khí đều đáng sợ, hơn nữa còn tẩm độc, là kịch độc.
Phương thức bắn ra của các loại ám khí cũng khác nhau, có cái xoay tròn, có cái bay thẳng, có cái lượn vòng, có cái va chạm, có cái kẹp chặt, có cái nhấp nhô, thậm chí có cái trước tiên xuyên qua nóc nhà sau đó mới rơi lả tả xuống…
Giống như có trăm ngàn cao thủ đồng loạt thi triển ám khí độc môn của bọn họ, nhưng tất cả đều chỉ phát ra từ một chiếc gối vỡ tan.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không tiếp nổi.
Mà nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, Tô Mộng Chẩm đã lật người rơi xuống.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 14: Tống cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Bạch Sầu Phi bất ngờ gặp phải phản kích của Tô Mộng Chẩm, cảm giác của hắn lúc này là vừa kinh vừa mừng.
Hắn đã bố trí ổn thỏa tất cả, trước khi giết chết con sư tử già này, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm cơ, bỏ ra bao nhiêu cái giá, tốn hết bao nhiêu thời gian.
Tô Mộng Chẩm là một người tâm cơ thâm trầm, y ngạo mạn nhưng lại rất cẩn thận. Những năm gần đây y bị bệnh nặng, không thể trông coi công việc, đành phải nhờ vào tài năng của Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch. Đến sau này Vương Tiểu Thạch chạy trốn khỏi kinh, chỉ còn lại Bạch Sầu Phi một mình nắm giữ đại cục, thanh thế đã càng lúc càng rõ ràng.
Loại người giống như Tô Mộng Chẩm, trong lòng không đề phòng mới là chuyện lạ.
Bạch Sầu Phi dám tấn công toàn diện, hoàn toàn bởi vì một câu nói.
Tô Mộng Chẩm đã tự mình nói một câu: “Từ trước đến giờ ta chưa từng nghi ngờ huynh đệ của mình.”
Với những lời này, cho dù Tô Mộng Chẩm có phòng họa, cũng chưa chắc biết “họa” ở nơi nào, càng khó đề phòng triệt để.
Loại người này thường có thể thành công nhờ vào bằng hữu, nhưng bị thảm bại cũng bởi vì bằng hữu.
Bạch Sầu Phi từng tận mắt nhìn thấy Tô Mộng Chẩm bị thuộc hạ ám toán, đó là lần đầu tiên hắn và Vương Tiểu Thạch gặp Tô Mộng Chẩm tại phố Khổ Thủy trong mưa.
Người ám toán Tô Mộng Chẩm là Cổ Đổng và Hoa Vô Thác.
Ngay cả loại người như Hoa Vô Thác và Cổ Đổng cũng thiếu chút nữa đã ám toán được Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi càng tin tưởng mình nhất định sẽ thành công.
Bởi vì Tô Mộng Chẩm có nhược điểm, hắn cũng nhìn thấu nhược điểm của Tô Mộng Chẩm, đó chính là quá tin vào bằng hữu.
Quá tin tưởng thường thường sẽ được đền đáp, nhưng cũng phải trả ra cái giá tương đương.
Cho nên người mà Bạch Sầu Phi tin tưởng nhất vẫn là chính mình.
Mặc dù hắn tin tưởng bản thân, nhưng cũng tuyệt đối không đánh giá thấp Tô Mộng Chẩm. Dù sao một con sư tử già nua vẫn là vua của vạn thú, vẫn có móng vuốt và răng nanh.
Hắn biết, cho dù đã bố trí chặt chẽ như vậy, Tô Mộng Chẩm có lẽ vẫn phản kích lại được, đó đương nhiên là phản kích lúc sắp chết.
Chỉ cần hắn tiếp được một kích, sẽ có thể nhổ răng rút móng con sư tử này, chia làm tám mảnh, mặc hắn chém giết, làm gì tuỳ thích.
Ánh tà dương buổi chiều, có rực rỡ cũng không thể giữ lâu.
Hồi quang phản chiếu, có tươi sáng cũng dài được trong mấy khắc?
Chỉ cần ngăn cản được một kích lúc sắp chết, không cho đối phương cơ hội “ngọc nát đá tan, cả hai đều thiệt”, vậy thì đối phương sẽ chết chắc.
Hắn không cho đối phương cơ hội, càng sẽ không đánh mất cơ hội của mình.
Đánh mất dễ dàng lấy lại khó, hắn không bao giờ bỏ qua một cơ hội tốt.
Khi Tô Mộng Chẩm phát ra ám khí trong chiếc gối kia, trong lòng hắn lập tức kêu lên một tiếng: “Quả nhiên đoán đúng rồi!”
Con sư tử già này dù sao vẫn không thể xemthường, không được sơ xuất.
Do đó, hắn kinh là vì phản kích của Tô Mộng Chẩm lại ác liệt như vậy (nếu như Tô Mộng Chẩm không phản kích, hắn còn cảm thấy thất vọng nhàm chán), còn mừng là vì Tô Mộng Chẩm quả nhiên đã phản kích (hơn nữa dưới đáy giường còn có cơ quan, “con đường cuối cùng”).
Hắn muốn đối phương đi con đường này.
Hắn cảm thấy Tô lão đại thật sự đã già rồi.
Trong võ lâm vẫn luôn có một truyền thuyết làm người ta kinh tâm động phách. Năm đó thủ lĩnh Lão Bá của một bang hội lớn bị thuộc hạ mà mình tin tưởng nhất phản bội, trọng thương nằm trên giường. Khi tên thuộc hạ kia đang đắc ý vì kế hoạch của mình đã thành công, Lão Bá lại từ trên giường lật người rơi vào thông đạo dưới lòng đất. Nơi ấy đã sớm bố trí những thủ hạ trung thành mấy chục năm, chỉ chờ Lão Bá có ngày hôm nay, bọn họ không tiếc hi sinh tính mạng để cứu y, bảo vệ y. Lão Bá thoát khỏi đại nạn, nghỉ ngơi lấy sức, sau này cuối cùng đã báo thù. *
* Xin đọc bộ “Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm” của Cổ Long để biết thêm chi tiết.
Mọi người đều biết chuyện xưa động lòng người và răn đe người này, Bạch Sầu Phi cũng từng nghe qua.
Tô Mộng Chẩm đương nhiên cũng biết, nhưng y vẫn dùng tới một chiêu này.
Đây không phải là “lão hóa” thì là gì?
Một đại tông sư chân chính nhất định phải có phong cách của mình, đi con đường của mình, bắc cây cầu của mình, dùng phương thức của mình, sáng tạo ra thủ pháp và cách làm của mình.
Những người luôn bắt chước người khác, chẳng những không có bản lĩnh, hơn nữa còn bị người khác hiểu rõ ngóc ngách.
Lúc này trong lòng Bạch Sầu Phi hoàn toàn hiểu rõ, hắn đã chờ Tô Mộng Chẩm đi bước này.
Tô Mộng Chẩm quả nhiên đã đi.
Hắn đã tính toán chuẩn xác, Tô Mộng Chẩm chắc chắn phải chết.
Hơn nữa bất kể Tô Mộng Chẩm như thế nào, trước tiên Bạch Sầu Phi phải qua được cửa ải này.
Chiếc gối mà Tô Mộng Chẩm ném ra không phải mộng, mà là tử vong. Chiếc gối này quanh năm không rời khỏi người y, lần này thật đúng là một kích trước khi chết.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thế công của ám khí, lập tức khẳng định và quyết định hai chuyện.
Khẳng định là, tất cả chỉ pháp và võ công hắn tu luyện và sở trường, đều không thể giúp hắn bình yên tránh khỏi một chuỗi ám khí không thể tiếp được này.
Những ám khí này chắc chắn không thể tránh, cho dù tránh cũng chỉ có thể tránh được một mũi, không tránh được mũi thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Loại này ám khí cũng không thể ngăn cản, ngăn cản được một mảnh cũng không ngăn cản được mười mảnh, trăm mảnh, ngàn mảnh…
Quyết định là, hắn phải dùng đến “loại chỉ pháp kia” và hi sinh một người.
Hiện giờ vừa lúc có một người dùng để hi sinh, người này cũng vừa lúc ở bên cạnh hắn, đó là Tô Thiết Lương.
Để bố trí lần phục kích này, Bạch Sầu Phi hiển nhiên đã hao hết tâm cơ. Trong đó quan trọng nhất và tốn nhiều thời gian nhất chính là hai người, hai nhân vật mấu chốt, Quách Đông Thần và Tô Thiết Lương.
Hai người này đều là nhân vật phiền toái, nhưng bọn họ cũng là nhân vật cực kỳ hữu dụng.
Bình thường, người có tài năng khó tránh khỏi tự cao, người tự cao thông thường đều có cá tính, người có cá tính dĩ nhiên là phiền toái, cho nên người phiền toái cũng chính là người có giá trị lợi dụng.
Nói cách khác, người càng có giá trị lợi dụng thì lại càng phiền toái, người càng phiền toái thì càng khó lợi dụng.
Thế sự thông thường chính là như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 15: Bạo cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Đối phó với ám khí độc môn “Mộng Chẩm” của Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi trước tiên phải tìm một “vật hi sinh”, đó dĩ nhiên chính là Tô Thiết Lương.
Trong suy nghĩ của Bạch Sầu Phi, bất cứ người và sự vật nào, chỉ cần phục vụ cho dã tâm và dục vọng của hắn thì đều có thể hi sinh.
Hắn quanh năm nếm trải tư vị thất bại, hàng năm chịu đựng tình cảnh không như ý. Cho nên hắn sẽ không tiếc trả giá, không tiếc hi sinh để đổi lấy thành công của mình.
Huống hồ đó chỉ là một Tô Thiết Lương.
Cả người Bạch Sầu Phi đột nhiên đột nhiên “trắng” lên, hơn nữa còn tàn lụi, toàn thân run rẩy.
Tại khoảnh khắc này, hắn giống như từ một người trẻ tuổi đắc ý phi phàm biến thành một lão nhân già nua không ngừng run rẩy.
Khi sắc mặt của hắn trắng đi, toàn thân khô héo, hắn đã phát ra chỉ kình của mình. Một loại chỉ pháp cực kỳ khác thường, không phải là tuyệt kỹ “Tam Chỉ Đạn Thiên” của hắn.
Lần này trước khi xuất chỉ, hắn kẹp bốn ngón tay phải vào dưới nách trái, bốn ngón tay trái cũng kẹp vào trong nách phải.
Lúc xuất chỉ, cánh tay và ngón tay hoàn toàn giống như không có xương, rung động như một con rắn đang vùng vẫy vì bị người ta giẫm lên đuôi.
Sau khi xuất chỉ, cả người Bạch Sầu Phi lại giống như bị bệnh nặng, hơn nữa còn bị nội thương nghiêm trọng, đau sườn thoát lực.
Chỉ kình của hắn khi chưa phát là “Ngoại Phược ấn”, khi phát ra là “Đại Kim Cương Luân ấn”, sau khi phát ra lại chuyển thành “Nội Phược ấn”.
Chỉ phong của hắn không bắn về phía ám khí (khi đó ám khí đã rợp trời kín đất, ùn ùn bay đến), chỉ pháp của hắn cũng không tấn công Tô Mộng Chẩm (khi đó Tô Mộng Chẩm đã lật người rơi vào trong cơ quan), mà là bắn về hai huyệt “Phách Hộ” và “Thần Đường” trên lưng Tô Thiết Lương.
Tô Thiết Lương vừa thấy Tô Mộng Chẩm trốn vào dưới giường, lập tức kinh hãi. Hắn sợ thả hổ về rừng, sau này mình ngay cả ngủ cũng khó mà yên giấc.
Hắn muốn ngăn cản, nhưng không phải vì dũng cảm, mà là vì quá sợ hãi Tô Mộng Chẩm nên phải ra tay ngăn cản.
Chỉ cần Tô Mộng Chẩm còn sống, mình nhất định sẽ không sống được.
Loài người vốn là loại động vật như vậy, vì để sống sót, cho dù khiến đồng loại hay chủng loại khác chết đi, chết sạch, chết hết cũng không ngần ngại.
Nhưng hắn mới vừa cử động, “Mộng Chẩm” đã ném ra và nổ tung, ám khí đã bắn đến.
Khi nhìn thấy những ám khí này, hắn lập tức ngây người, ngẩn người, sững người.
Tại khoảnh khắc này, hắn lại nhớ đến bốn người, đều là những nhân vật ghê gớm trong thế gia lừng lẫy.
Lĩnh Nam, Lão Tự Hiệu, cao thủ Ôn gia, cư ngụ tại Lạc Dương, sáng lập thiên hạ, hùng cứ một phương, một trong ba đại cao thủ của Hoạt Tự Hiệu, Ôn Vãn.
Núi Tiểu Hàn, chùa Báo Địa Ngục, chủ trì Hồng Tụ thần ni, trước khi quy y vốn họ Đường, tên là Kiến Thanh, là một nữ trung hào kiệt của Xuyên Tây Thục Trung Đường môn.
Lôi Mãn Đường, cao thủ hạng nhất của Giang Nam Phích Lịch đường, từng đảm nhiệm chức vị chưởng môn nhân thay mặt của Phong Đao Quải Kiếm Lôi gia.
Diệu Thủ Ban gia, “Ban Môn Đệ Nhất Hổ” Ban Ban Biện.
Bốn người này đều là bạn thân của Tô Già Mạc, Ban Ban Biện còn từng là phó lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Năm người bọn họ từng tụ tập với nhau, vui vẻ một đoạn thời gian. Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu Ôn trạch, Tứ Xuyên Thục Trung Đường môn, ba nhà có lúc hợp lúc tan, có lúc chiến đấu đến ngươi chết ta sống, người này không tha người kia; có lúc lại tốt như keo như sơn, người này không thể thiếu người kia. Nhưng ba người bọn họ bởi vì kết giao với Tô Già Mạc của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên có thể vượt qua tất cả hạn chế và cách trở, hoàn toàn không có thành kiến, không hề e ngại tụ tập với nhau.
Cho đến sau này, đoạn ái tình giữa Đường Kiến Thanh và Lôi Chấn Lôi tan vỡ, Đường Kiến Thanh thương tâm nản lòng, cuối cùng quy y xuất gia. Tác phong của Ôn Vãn vốn ôn hòa, không hợp với Lão Tự Hiệu Ôn gia, cho nên bị đẩy đến Lạc Dương. Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường lại xung đột gay gắt. Khi đó Lục Phân Bán đường vẫn không thể một mình làm chủ, vẫn bị Phích Lịch đường thao túng. Lôi Mãn Đường không muốn bị cuốn vào trong vòng thị phi, đành phải buồn bã rời khỏi kinh sư, từ đó cũng không qua lại với Tô Già Mạc. Còn về Ban Ban Biện, bởi vì Diệu thủ Ban môn muốn trở nên lớn mạnh, cho nên gọi về để giúp đỡ Ban môn.
Đám bạn thân đều từng người tản mát, nhưng những tuấn kiệt một thời này đã từng cùng nhau chế tạo một món “lễ vật”, tặng cho Tô Già Mạc làm quà lưu niệm.
Mọi người đều biết có một “lễ vật”, nhưng lại không biết “lễ vật” này rốt cuộc là gì.
Nhiều năm qua, thậm chí mọi người đã quên những người này đã từng tụ tập, đoạn tình cảm này đã từng tồn tại, “lễ vậy” này còn ở trong Kim Phong Tế Vũ lâu hay không.
Tô Già Mạc giao con trai duy nhất của mình cho Hồng Tụ thần ni dạy dỗ thành người, nếu không có giao tình sâu đậm sao lại làm như vậy?
Lạc Dương vương Ôn Vãn để con gái Ôn Nhu mà y cưng chiều ngàn dặm xa xôi tới nương nhờ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu không phải từng có giao tình với đời trước của Tô Mộng Chẩm, làm sao yên tâm dung túng?
Với “giao tình” này, Ôn Vãn, Ban Ban Biện, Lôi Mãn Đường và Đường Kiến Thanh khi còn hoà hợp gắn bó, lưu luyến không thôi, “lễ vật đưa tặng” nhất định “không thể xem thường”.
Hiện giờ, Tô Thiết Lương vừa nhìn thấy chiếc gối này, nhìn thấy cơ quan, lò xo, ám khí, hỏa dược… khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới năm xưa, những cao thủ tinh anh kia từng có một “lễ vật” như vậy.
Chẳng lẽ chính là “lễ vật” này?
Khi hắn nghĩ đến đây, “lễ vật” kia đã “đưa” đến trước mặt hắn.
Chẳng những với thân thủ của hắn không thể tiếp nổi, ngay cả nhân vật như Bạch Sầu Phi e rằng cũng không tiếp nổi.
Tóm lại, tất cả những người trong tháp (toàn bộ là người bên phe Bạch Sầu Phi) đều khó thoát khỏi cái chết, chết bởi một cơ quan phát nổ.
Hắn đã đoán đúng.
Đúng vậy, đây chính là “lễ vật” năm đó Đường Kiến Thanh, , Ôn Vãn, Ban Ban Biện và Lôi Mãn Đường tặng cho Tô Già Mạc.
Đúng vậy, với võ công của bọn họ, quả thật không tiếp nổi “đại lễ” này.
Đúng vậy, đây là một cơ quan phát nổ, là quân bài sát thủ cuối cùng và cũng là đáng sợ nhất của Tô Mộng Chẩm.
Chỉ có điều, Tô Thiết Lương vẫn đoán sai một chút.
Bởi vì mọi người đều không chết.
Người chết chính là hắn, chỉ một mình hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này