Cuồng phong đột nhiên nổi lên dữ dội. Từng đợt gió hệt như những lưỡi dao sắc bén quét qua sâm lâm. Lớp tuyết dưới đất cũng bị bật lên, theo hướng gió mà bay đi. Quang cảnh vốn lãnh lẽo nay lại càng thêm đáng sợ.
Lăng Thiên co rúm người lại.
Gốc cây hắn trốn vào đang nghiêng ngả, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đi.
Kình phong lúc trước do hai tu chân giả kia chiến đấu tạo ra so với cuồng phong không khác gì một giọt nước so với một con sông, cơ bản là không đáng kể.
Mà hai tu chân giả kia, sắc mặt đều trắng bệch vội vàng vận chuyển linh lực hộ thể.
Cuồng phong ngày càng dữ dội. Kèm theo đó là một luồng áp lực kinh khủng dần dần tiến tới…
Lăng Thiên bị luồng áp lực ép đến khó thở. Gương mặt còn đang trắng bệch trong phút chốc trở nên tím tái. Hai tay không tự chủ được ôm chặt lấy cổ, cố gắng không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Không chỉ Lăng Thiên, ngay cả nữ hài tử kia cũng vậy…
So với hai đứa bé đang thông khổ chịu đựng, hai tu chân giả kia khá hơn một chút. Tuy vậy, hai người vẫn bị uy áp đẩy lùi chục bước.
Một thân ảnh dần hiện ra trong tầm mắt.
Sát thủ sau khi nhìn thấy rõ dung mạo người kia giật nảy mình, vội vàng quì xuống:
- Thuộc hạ bái kiến Quỷ Lâm trưởng lão
Nghe thấy lời nói của sát thủ, nữ tử kia vội vàng ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ sợ sệt.
Trên không trung, một lão giả chừng ngoài bảy mươi tuổi đang lăng không mà đứng. Lão giả mặc một bộ hắc bào thêu hình đầu lâu trước ngực. Trên tay lão còn có một con Độc Ảnh linh xà với màu sắc chói mắt quấn quanh. Chắp hai tay sau lưng, lão giả nghiêm nghị nhìn xuống phía dưới:
- Chút chuyện nhỏ này cũng tốn thời gian lâu như vậy. Ngươi thấy mình nên chịu hình phạt như thế nào?
Ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử động của sát thủ bên dưới.
- Sát thủ có qui tắc của sát thủ. Tiểu nhân xin trưởng lão trách phạt
Theo lời nói, sát thủ dập dầu xuống đất ba cái.
Có vẻ lão giả khá hài lòng với câu trả lời của nam tử, uy áp dần thả lỏng.
Lăng Thiên thấy uy áp dần mất đi khẽ vui mừng, vội hít sâu.
Nhưng lão giả trên kia có tu vi không thấp, liền cảm nhận được hai luồng chân nguyên kì lạ.
- AI? LẬP TỨC RA ĐÂY CHO LÃO PHU!!!
Tiếng hét của lão như lôi đình nổ bên tai.
Lăng Thiên đầu óc choáng váng, lập tức đưa hai tay lên che tai.
- Chạy đi!
Một giọng nói khác gần như ngay lập tức vang lại.
Nữ tử kia sau khi hét lên cũng lập tức vận chuyển linh lực tấn công lão giả kia. Nhưng thực lực hai người cách nhau quá xa. Làm như vậy không khác gì chịu chết. Thân ảnh như một lưỡi đao phóng thẳng về phía lão giả.
Ngay khi pháp bảo của nữ tử kia còn cách lão một đoạn liền đứng yên tại chỗ. Thân thể nữ tử cứng ngắc. Cánh tay run run, pháp bảo cầm trên tay không tự chủ được rơi xuống. Miệng nữ tử phun ra một dòng máu đỏ tươi. Trên nền tuyết liền hiện lên sắc đỏ. Màu đỏ của máu thê lương điểm sắc cho nền tuyết trắng. Thân ảnh của nàng bắt đầu rơi xuống, nhưng vẫn tận chút sức lực cuối cùng để hét lên:
- Ch…ạy…..đ..i……….
Càng về sau, giọng nói càng nhỏ dần. Rồi cuối cùng như tan vào không khí lạnh lẽo.
Nữ hài tử nghe thấy âm thanh đứt đoạn của nữ tử kia vội nhảy ra khỏi phía sau tảng đá:
- ĐỪNG…
Đôi mắt không biết từ khi nào phủ lên một tầng nước.
Lăng Thiên ngồi ở phía sau gốc cây giật mình. Hắn không ngờ nữ hài tử kia không hề chạy đi.
Ánh mắt của đứa bé dừng lại một chút trên thân hình nữ tử đang nằm trên tuyết kia, một giọt nước mắt khẽ lăn trên đôi má trắng nhợt. Nhưng rồi ánh mắt đột ngột thay đổi, căm giận nhìn trừng trừng lão giả đứng trên không trung.
Lão giả thực sự bất ngờ. Đã lâu lắm rồi, chưa từng có ai dám nhìn lão bằng ánh mắt như vậy, hơn nữa lại là một đứa trẻ con.
Lão cười khẩy, nhìn đứa bé mỉa mai:
- Căm giận sao? Muốn báo thù? Bằng vào một đứa trẻ ranh như ngươi cũng dám nhìn một Thiên Huyền đỉnh ta như vậy?
Đứa bé nghe vậy không hề sợ sệt chút nào, mà ngược lại còn gằn giọng:
- Không phải chỉ là Thiên Huyền cảnh sao? Cho dù có là Thần Huyền cảnh... TA CŨNG SẼ ĐÁNH BẠI NGƯƠI!
Giọng nói quyết đoán vang vọng khắp nơi trên toàn bộ sâm lâm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Tartarus♥
Chào anh em!! Ta đã trở lại và lợi hại gấp đôi
Mấy ngày vừa rồi ta đi nghỉ mát, không viết bài được,anh em thông cảm
Trong mấy ngày tới ta sẽ cố gắng viết bù, hi vọng ae tiếp tục theo dõi truyện
Tay đứa bé nhanh chóng bắt pháp quyết, miệng lâm râm chú ngữ.
Quỷ Lâm vẫn lăng không đứng tại đó. Lão muốn xem xem đứa nhóc này rốt cuộc làm được trò trống gì?
Pháp quyết được hoàn thành.
Không có điều gì xảy ra?!?
Lăng Thiên nhìn chằm chằm đứa bé kia. Hắn cảm nhận được một nguồn linh lực khác lạ phát ra.
Tầm mắt đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo. Lăng Thiên nghĩ rằng mình nhìn nhầm, đưa hai tay lên dụi mắt. Nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, hắn vẫn nhìn thấy màn hơi nước mờ mờ ấy
“Thủy hệ?” Lăng Thiên nghi hoặc
Tầng hơi nước kia nhanh chóng ngưng tụ. Chẳng bao lâu nó liền biến thành một thanh kiếm trong suốt lơ lửng trước mặt đứa bé.
Hai thanh âm đồng loạt vang lên:
- Băng hệ?!?
Người nói không ai khác chính là Quỷ Lâm và tên sát thủ kia.
Những hệ nguyên tố cơ bản là thủy hệ , hỏa hệ, thổ hệ, phong hệ, quang minh hệ và hắc ám hệ. Mỗi hệ đều có những ưu điểm khác nhau. Ví dụ như thiên về công kích có hỏa hệ, hắc ám hệ; thiên về phòng thủ có thủy hệ, thổ hệ; thiên về chữa trị có quang minh hệ; thiên về tốc độ có phong hệ. Với mỗi hệ tất nhiên sẽ có những phương thức chiến đấu khác nhau. Ngoài ra còn có các dị hệ như lôi hệ , băng hệ, tinh thần hệ. Tuy nhiên những người sở hữu linh lực thuộc các hệ này cực kỳ khan hiếm.
Quỷ Lâm nhíu nhíu lông mày, dùng thần thức của mình liên tục dò xét linh lực của đứa bé đang đứng phía dưới. Lão đột nhiên bật cười lớn:
- Băng động…Tốt lắm nhóc con!
Băng động chính là một loại linh lực băng hệ đặc biệt. Nếu như băng hệ thông thường là tạo ra những vũ khí từ băng để tấn công đối phương thì băng động lại có khả năng tạo ra những ma thú từ băng. Băng động ma thú có thể di chuyển, hoạt động như một thú sủng bình thường, hiểu được tâm ý của chủ nhân mà tấn công địch nhân. Nhưng điều hạn chế của băng động hệ lại là linh lực. Để sử dụng nhuần nhuyễn băng động cần một lượng linh lực vô cùng lớn, kèm theo thần thức mạnh mẽ để kiểm soát.
Quỷ Lâm còn chưa dừng cười, thanh kiếm trong suốt không biết từ lúc nào đã dí tới sát cổ lão. Luồng hơi lạnh phả tới trên cổ khiến lão cứng người, linh lực toàn cơ thể bộc phát. Hắc khí đại thịnh, không ngừng hiện ra. Thanh kiếm trong suốt kia tới cách cố lão khoảng một tấc đành phải dừng lại.
Tay phải lão đưa tới, cầm lấy thanh kiếm. Cảm nhận hàn khí từ lòng bàn tay truyền tới, lão không nhịn được cảm thấy có chút vui mừng. Băng hệ vốn đã hiếm, nói gì tới băng động đây? Đứa bé khoảng năm tuổi kia thế nhưng lại có thể công kích nhanh tới vậy. Với tư chất này, chắc chắn sau này sẽ trở thành một cao thủ. Nếu như thu được một nhân tài như vậy làm đệ tử, coi như chuyến đi này của lão cũng không uổng.
Thân hình vốn đang lăng không chậm rãi hạ xuống. Đứa bé kia hoảng sợ định lùi lại nhưng ngay lập tức lại bị uy áp của lão giữ chặt tại chỗ. Quỷ Lâm từng bước tiến tới, mà mặt đứa bé mỗi lúc một trắng bệch. Lão rốt cuộc dừng lại trước đứa bé một trượng, mở miệng:
- Với bản tính thường ngày của lão phu, dám tấn công ta hiển nhiên sẽ phải chết. Nhưng xét thấy ngươi có thượng linh căn, ta cũng muốn tha cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi nhận ta làm sư phụ, gia nhập liên đoàn, ta có thể đảm bảo sau này không chỉ thực lực mà kể cả địa vị của ngươi cũng không hề kém ta là bao. Thế nào? Đồng ý hay không?
Đứa bé kia nghe vậy hơi ngửng mặt lên, không chút khách khí nhìn thẳng vào mắt lão:
- Ngươi thật sự tha cho ta một mạng sao?
Quỷ Lâm buông lỏng uy áp:
- Điều lão phu đã nói, nhất định sẽ làm
Nhìn thấy Quỷ Lâm đứng khá gần chỗ mình ẩn nấp, Lăng Thiên sợ tới chảy mồ hôi lạnh, thầm cầu khấn lão già này nhanh chóng biến mất. Mà tên sát thủ lúc trước không biết vì cái gì đột nhiên đứng lên, đi về phía Lăng Thiên. Cảm nhận được khí tức càng ngày càng gần, tim Lăng Thiên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quỷ Lâm cũng đã phát hiện có chuyện gì đó không ổn, nhìn về phía này.