Thăm thẳm đường tu muôn dặm (*),... Haizz mình cảm thấy sắp gục ngã đến nơi rồi. Vậy mà cái con lừa trọc mặt trắng kia suốt ngày cứ ngồi ngả ngớn trên lưng ngựa, nào có biết nổi khổ của người gánh hành lý như mình chứ. Mình nổi khùng lên quẳng mớ hành lý xuống đất, nói:
- Con không đi nữa, mệt lắm rồi!
Đại sư huynh và Nhị sư huynh thấy mình không đi cũng lăn kềnh ra đất ăn vạ. Lão lừa trọc ấy xuống ngựa, lại gần đưa bàn tay béo múp míp của lão vuốt ve đầu mình nói:
- Ngộ Tĩnh, ta biết con gánh hành lý rất mệt nhọc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Con không gánh thì bọn chúng cũng chả tự đi được, hơn nữa hành lý đã sắp xếp đi sắp xếp lại, gọn nhẹ lắm rồi. Ta còn có thể liệt kê được nữa cơ mà.
Cái con lừa hoang này ngồi kê ra thật:
- Khăn trùm 40 cái, mũ 70 cái, giày vải 20 đôi, giày da 20 đôi, giày leo núi 20 đổi, giày thể thao 20 đôi, xỏ giày 4 chiếc, xi đánh giày 4 hộp, thắt lưng 84 cái, âu phục 4 bộ, áo cà sa 4 bộ, dây thun quần 40 sợi, bàn chải đánh răng 44 cái, ly súc miệng 10 cái kem đánh răng 1200 hộp, dao cao râu 80 chiếc, sữa rửa mặt 60 bình, kem làm trắng da 60 bình, kem chống nắng 60 bình, mặt nạ dưỡng 60 bình, kẹp lông mi 4 cái, chải lông mi 4 cái, son môi 8 cái, phấn thoa 4 bánh, TV 1 cái, đầu đĩa 1 cái, máy tập thể hình 1 cái, búp bê Barbie 4 1 con, 7 viên ngọc rồng 1 bộ, comic book 1 bộ, Playboy 105 cuốn, PS2 1 bộ, 1500 ảnh nude, quần lót 4 người 2 cái, tất 3 đôi, khăn lông 1 cái, khăn chùi chân 1 cái.
Cuối cùng thì lão ý cũng lẩm nhẩm xong, y như một tên buôn lậu, còn nhăn mặt nhíu mày:
- Con xem đi, chừng đó sao mà đủ dùng.
- Toàn là đồ của sư phụ, thôi thầy gánh đi. - Mình vặc lại lão.
- Vi sư sao có thể gánh được chứ.
- Vậy thì ném mẹ nó mớ quần áo với đồ trang điểm đi.
- Đừng, vậy sao được, khi ra ngoài hình tượng cũng rất quan trọng đó.
Lúc này, con lợn béo ị chõ miệng vào:
- Ngoại trừ cái đầu đĩa, bộ ảnh nude và Playboy, còn lại ném hết.
Con khỉ soái đầu cũng chen vào:
- Không được, ngoại trừ đám truyện tranh và máy PS2, ném hết.
Cuối cùng là mình gánh toàn bộ mớ hành lý đó lên đường, bởi vì mình không thể giữ lại bộ Barbie yêu quý đồng thời thuyết phục bọn họ đừng ném gì cả. Ôi! Phận con lừa a!
Lời bình: Ôi thật là những thú vui tao nhã
(*)“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu sách” (Thăm thẳm đường tu muôn dặm, ta sẽ kiếm tìm trên dưới đó đây). Đây là 2 câu trong bài Ly tao là một trong những bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên sáng tác. Đây là một tác phẩm bất hủ của ông. Tác phẩm dài 370 câu tả tâm sự của tác giả.
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 08:03 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của noland
Dạo này cái lão lừa trọc mặt trắng kia ngày càng kì cục, lại bắt mình giặt quần áo lót của lão. Mình đâu phải loại dễ bị bắt nạt, sau khi giặt quần lót của lão bằng nước và phơi khô, mình có bôi ở trên rất nhiều tinh dầu ( dầu gió đó ) , hê hê! Để lão được mát mẻ, cực kỳ mát mẻ một phen!
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 08:31 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Tiểu Điệp
Trời thu, gió đêm thật mát mẻ, ăn bánh canh do mình làm xong, đại sư huynh nhóm một đống lửa, bốn thầy trò vây lại quanh đó chém gió. Nói mãi nói tới ẩm thực. Nhị sư huynh hỏi:
- Trong thiên hạ đầy các món ngon, không biết các huynh đệ thích nhất loại nào?
Sư phụ ngồi ngay ngắn lại, nói rất long trọng:
- Vi sư thích nhất món cải trắng xào chay.
Mọi người vỗ tay. Đại sư huynh cũng nghiêm mặt nói:
- Đây thích ăn cà chua trộn đường.
Mọi người vỗ tay. Nhị sư huynh cướp lời:
- Đây thì mê phù trúc xào hành tây.
Mọi người vỗ tay. Mình nói:
- Tớ ghiền món bí đao xào mầm đậu.
Mọi người vỗ tay.
Một lát sau, đại sư huynh không nhịn được nói:
- Đây nói thật, sợ cái éo gì, đây thích ăn nhất là thịt xào lại.
Mọi người ngạc nhiên nhưng đều bội phục đại sư huynh dám nói thẳng nói thật ra.
Lại được một lát, nhị sư huynh cũng không nhịn được nữa, nói:
- Kỳ thật đây thích nhất cật dê nhúng cơ.
Thế là mình cũng khai báo:
- Tớ thích thịt kho lòng lợn.
Nhị sư huynh lườm mình, mình biết anh ấy đang khen mình biết cách ăn uống. Cuối cùng, tụi này đều đưa mắt nhìn sư phụ. Thật lâu sau, lão rốt cuộc cũng nói thật:
- Các con có biết có một phương pháp chế biến ba ba không. Chèn con ba ba xuống một phiến đá, ở dưới đun lửa nhỏ, chỗ đầu của con ba ba có thể duỗi tới đặt một chén gia vị. Đốt một hồi con ba ba tự nhiên khát nước mà đi uống chén gia vị đó. Cứ như vậy, tới lúc chín, gia vị cũng ngấm vào thịt ba ba, hương vị phải nói là "tuyệt"!
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay
Lời bình: Sư phụ có khác, cao thâm hơn hẳn
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 08:53 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Tiểu Điệp
Để mau tới được Tây Thiên, bốn người bọn mình đã thương lượng với nhau, quyết định chơi gian! Bọn mình sẽ biến Bạch Long Mã thành xe máy việt dã, cho sư phụ cưỡi nó đi trước. Ban đầu Bạch Long Mã không chịu, bảo là tốc độ quá nhanh nó sẽ chóng mặt. Sư phụ nói:
- Thầy sẽ không chạy nhanh quá đâu, cùng lắm tới một trăm cây thầy kéo dây cương liền!
Đại sư huynh lườm lão nói:
- Hai lúa, sư phụ lái xe bao giờ chưa đấy? Chạy xe máy mà còn kéo cương, phải là nhả ga.
Sư phụ nói:
- Vậy thì sư phụ không biết lái, Ngộ Không, con nhất định phải sửa giúp sư phụ sang kiểu kéo cương, OK?
- Thôi được rồi, Tiểu Bạch! - Đại sư huynh bất đắc dĩ đáp.
Thế là sư phụ thì cưỡi xe máy lắp dây cương, ba đứa mình cưỡi mây đạp gió, chạy ầm ầm về phía tây. Thật là sảng khoái. Phê vãi hà! Nhưng chưa đi được bao xa thì chợt nghe bên dưới có người hô.
- Hĩ hĩ, đây thấy rồi nhé, mấy người chơi ăn gian, đây phải về mách lão sư.
- Mịa, ta hận nhất là loại chọc gậy bánh xe, ta đánh. - Đại sư huynh bổ một gậy xuống, liền bắt được tên kia.
- Liên quan éo gì tới ngươi! Lão sư của ngươi là thằng nào con nào? Làm việc ở đâu?
Tên kia bụm mặt khóc nức nở, nói:
- Quan Âm bồ tát là lão sư của ta.. Ô... A
- Ấy ấy, là Quan Âm đại tỷ à, ngoan ngoan đừng khóc, anh cho mày năm quan tiền về mua kẹo que ăn nhé.
Đại sư huynh xoa đầu an ủi tên kia, tên này nhận tiền xong liền nín khóc, nhoẻn miệng cười. Đại sư huynh lại dặn dò:
- Về đừng có nói với lão sư là em thấy bọn anh làm gì nha!
- Nhớ rồi, em không nói là được chứ gì, tạm biệt. - Tên kia vừa đi vừa nói.
Mọi người tiếp tục chạy về phía tây. Đột nhiên Nhị sư huynh la toáng lên.
- Bỏ mịa, chúng ta thảm rồi, đây nhớ ra tên kia là ai rồi.
Mọi người hỏi là ai.
- Tiếng tăm lừng lẫy, nổi danh ba hoa lắm lời, Bạch Hòa! - Nhị sư huynh tuyệt vọng trả lời.
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 09:16 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Tiểu Điệp