Từ khi đến đây, tôi luôn nói với Lạc Tiên sẽ bảo vệ anh ta, kêu anh ta đừng lo lắng. Kết quả, tôi lại đang ở đây với Vô Tự, vứt anh ta lại Kim môn. Nhưng tôi biết Vô Tự không vô trách nhiệm như tôi. Không phải vì quen biết lâu mà tin tưởng. Tôi gặp anh ta cũng như gặp lạc Tiên thôi.
“Ý anh là có nguy hiểm anh sẽ bảo vệ tôi?”
Vô Tự nhìn tôi, mắt anh nheo lại: “Tại sao phải bảo vệ cô?”
Tôi ngơ người: “Vừa nãy anh nói…”
Vô Tự, nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt có ý cười: “Tôi có nói sẽ bảo vệ cô nương? Cũng có thể tôi sẽ làm như vậy.”
Lúc này tôi mới hiểu, cái ý lo lắng của anh ta là chuyện nam nữ…Nhưng tôi thì phóng đại ra như thế đấy.
Trong đình lúc này thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, có thể là từ khóm hoa được trồng dọc theo lối đi lát đá trắng ngoài kia, theo gió ghé lại đây khoe hương. Đó là những bông hoa đỏ thẫm, rủ xuống như giọt lệ, đầu cánh hoa phát ánh nhũ, dưới ánh nắng yếu ớt, nhẹ nhành ánh lên đầy mê hoặc.
Vô Tự vẫn nhàn nhã ngồi ở góc đình bên kia, tôi vật vã ngồi ở góc đình bên này.
“Chân đau?”. Vô Tự nhẹ nhàng hỏi.
Tôi lắc lắc đầu.
“Đêm nay tôi sẽ đưa cô về nhà.”
“Tôi không muốn về.”
“…”
Trước kia vào game, tôi chỉ tung tăng trong Thủy Yên tháp, cùng đám đệ tử ngày ngày tán dóc, cũng ít ra ngoài lắm. Nên chẳng có nổi một bằng hữu. Nhân đây, rất muốn cùng anh ta kết giao, tiện thể ngao du đây đó một chút. Lí do chọn anh ta? Nhìn vào là thấy, anh ta võ công như vậy, rất thích hợp làm “bảo kê”. Tôi nở nụ cười gian. Sau đó vội vàng thu lại, lén nhìn Vô Tự. Thôi xong, Vô Tự đang nhìn tôi chằm chằm. Chắc anh ta thấy tôi kì quái. Ai lại muốn đi chung với người kì quái?
Khi nào chân cô khỏi hẳn, tôi sẽ đưa cô về. Sau đó cô muốn đi đâu tùy ý.” Vô Tự lạnh nhạt nói.
“…”
Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ “ hay là nhân lúc xương còn chưa lành hẳn, sút một cái vô cột”. Nghĩ xong rùng mình.
“Vẫn chưa đói?”
Tôi sờ lên bụng. Không đói. Vô Tự hỏi vậy chắc anh ta đói.
“Đói rồi! Có gì ăn không?” Tôi liền cật lực xoa bụng.
“Vào trong kia.”
Vô Tự lại phía tôi. Định bế tôi lên xong nghĩ thế nào, trước khi bế nói một câu: “Mạo phạm!”
“Không sao đâu, mạo phạm kiểu này huynh cứ làm thoải mái”. Dĩ nhiên những lời này chỉ nằm trong đầu tôi.
Vô Tự có thể phung phí hàng giờ ngồi hóng mát, ngắm chim trời cá lặn, nhưng quyết không phung phí sức lực để bế tôi đường hoàng đi trên mặt đất. Anh dùng khinh công đạp nước, đạp cột, đạp nóc nhà, bay vèo vèo. Nhờ vậy tôi mới biết, cảm giác lơ lửng giữa không trung rất là thích. Sau này sẽ chăm chỉ luyện khinh công.
Vô Tự bế tôi vượt qua tấm biển treo trước phủ “Vô Thanh Các”. Tôi lẩm bẩm không biết phải đọc nhầm không. Nên đề là “Vô Thanh Phủ” mới đúng. Hoặc có thể tôi đọc sai. Bên trong gia nhân đi đi lại lại đến chóng cả mặt. Vô Tự nhảy từ nóc nhà xuống đất. Đường hoàng bế tôi tiến vào “Đào viên”. Người trong Đào viên thấy chúng tôi đều tròn mắt nhạc nhiên rồi sau đó nhanh chóng cúi chào “Công tử”. Tôi lẩm bẩm, cách chào có vẻ không đúng. Nhưng không hỏi gì, tôi biết, Vô Tự không có thiện cảm với mấy câu hỏi của tôi.
Tôi thấy Vô Tự bề ngoài là người luyện võ, nhưng bên trong là một tâm hồn của nhà thiết kế. Như căn phòng tôi đang ngồi đây, được bài trí khá cầu kì, không có chi tiết nào thừa thãi. Màu sắc hòa với các vật dụng trang trí, cảm giác rất vừa mắt. Vô Tự đặt tôi ngồi trên ghế rồi đi đâu mất. Thế nên tôi lò cò lại gần cửa sổ. Đẩy một cánh ra. Ngay lập tức, gió từ đâu ùa vào, đem theo cả những cánh hoa đào. Trước mặt tôi hiện lên một vườn hoa đào với màu chủ đạo là hồng nhạt, những cánh hoa thi thoảng theo gió rơi lả tả, rồi xoáy mình bay về phía tôi. Ngẩn người, tôi giơ tay chụp lấy một cánh hoa đào mỏng manh. Đúng lúc đó Vô Tự đi vào cùng khay đồ ăn. Chắc hẳn lúc tôi nghịch cánh hoa trong tay, trên miệng nở nụ cười nhẹ, hai má hây hây đỏ rất là cuốn hút, nên Vô Tự mới đứng như trời trồng nhìn tôi.
Mùi thơm của thịt lan tỏa, tôi buông cánh hoa, quay sang bắt gặp anh ta đang nhìn mình thì cười: “Có đồ ăn rồi.”
Vô Tự gật đầu, đi lại bàn, nhấc từng món ăn trên khay đặt xuống mặt bàn. Đặt xong thì tôi cũng lết đến, mắt không rời khỏi bát canh đang bốc hơi nghi ngút. Tôi múc một muỗng húp thử. Quả rất ngon, tôi đưa ngón cái lên, hai mắt sáng long lanh: “Tuyệt quá, huynh làm à?”
Vô Tự lại gật đầu. Sau đó lấy một chén nhỏ múc canh gần đầy, đẩy về phía tôi, lại lấy thêm cái muỗng nhỏ khác đưa cho tôi, nói: “Lấy ra bát rồi hãy ăn.”
Tôi đỏ mặt: “Xin lỗi, tôi tùy tiện quen rồi.”
Vô Tự thản nhiên: “Không sao. Sau này có thể sửa từ từ. Hôm nay, cô nương là khách của tôi. Không cần khách sáo”.
Hai chúng tôi cùng dùng bữa. Nói vậy chứ có mình tôi ăn thôi. Vô Tự vì không muốn tôi thấy mặt, nên dĩ nhiên không thể bỏ khăn ra mà ăn với tôi rồi. Nha hoàn mang vào một đế đèn hoa sen, đặt giữa bàn rồi khom người lui ra. Nha hoàn ở đây có người đẹp kẻ xấu, không ai giống ai. Tôi nói như vậy bởi vì ở chỗ tôi, trừ nhân vật chính, nhân vật phụ chỉ cần chọn cùng chức vị, mặt mũi y chang nhau.
Vô Tự sắp xếp cho tôi nghỉ tại căn phòng phía Tây. Thường phía Tây sẽ thoáng mát hơn những hướng còn lại. Nhưng ở đây thì phòng nào cũng như nhau cả. Gió thổi suốt. Cũng may tôi không phải là người hay bị “trúng gió”.
Tôi ngồi trên giường, thuận tay cột lại rèm cho đỡ vướng tầm quan sát. Không biết có phải Vô Tự vì nhìn thấy tôi ngơ ngẩn ngắm đào nên mới kê cho tôi một chiếc giường nhỏ đối diện cửa sổ, để tôi có thể tùy ý ngắm hoa hay không. Sau đó tôi tự cười mình suy nghĩ quá nhiều.
Tức cảnh sinh tình, các nhà thơ vẫn thường làm nên tuyệt tác theo kiểu như vậy. Còn tôi, trước vườn đào thơ mộng như vậy, tôi muốn dạo một khúc nhạc. Tôi dùng thần chú “khai sáng” để học cách thổi tiêu. Thật ra tôi thấy đánh đàn thì hợp hơn, nhưng giờ chắc mọi người đã ngủ trưa, không lẽ đánh thức người ta dậy để mượn đàn, tôi cũng là người biết ý tứ nha.
Nếu nhớ công thức, tôi sẽ chế tạo viên thuốc, uống vào là tự động thành cao thủ thổi tiêu luôn.
Trong khi tôi mày mò học thổi tiêu, thì ở một nơi xa không xa gần không gần. Lạc Tiên đang nói chuyện với vị sư tỷ ở Hồng viện.
Vị sư tỷ ấy nói: “Muội ấy không chịu được cực khổ đã trốn đi rồi!”
Lạc Tiên không chịu, nhất quyết bênh vực tôi: “Không thể nào. Muội ấy không phải người như vậy?”
Sư tỷ nhíu mày: “Muội ấy quả thực rất lười biếng, không chuyên tâm tu luyện.”
Lạc Tiên bực tức, gân cổ cãi: “Muội ấy sẽ không đi đâu mà không có đệ.”
Su tỷ cung miệng mở rộng, hai mắt nhướng lên: “Hai người…hai người...?”
Lạc Tiên xua tay: “Không phải, không phải quan hệ kiểu ấy.”
Sư tỷ càng nghi ngờ: “Vậy tại sao không thể đi mà không có đệ? Nói ta nghe thử?”
Trong lúc Lạc Tiên tranh cãi với vị sư tỷ. Tôi đã học xong cách thổi tiêu. Lại dùng thần chú tìm lấy một bài cơ bản, cầm tiêu lên thổi. Giữa trưa mát, tiếng tiêu vang lên thánh thót như tiếng chim hót, đưa mọi người vào giấc mộng đẹp. Thực chất không phải vậy, đoạn trước là do tôi tưởng tượng. Tiếng tiêu vừa vang lên, gió thổi cuồn cuộn, bàn ghế trong phòng rung lên bần bật, cánh cửa chính lẫn cửa sổ đung đưa với tốc độ chóng mặt rồi văng đi đâu đó. Tôi sợ hãi cất tiêu vào trong người. Đúng lúc đó Vô Tự xuất hiện cùng một nam tử khác. Nam tử này mặc áo xanh lục. Tôi muốn quan sát anh ta kĩ chút nữa, nhưng tầm mắt cứ tự nhiên dồn cả vào Vô Tự.
Vô Tự đánh giá tình hình, ban đầu anh ta tưởng tôi gặp nguy hiểm, vẻ mặt lo lắng. Tôi đoán thế vì thấy lông mày anh ta nhíu lại. Nhưng khi thấy tôi bình yên vô sự giữa đống hoang tàn. Đôi lông mày trở lại vẻ thanh tú ban đầu.
Nam tử đứng cạnh Vô Tự nhìn tôi, rồi quay sang hỏi Vô Tự: “Vị cô nương này là…”
Tôi nhanh nhảu: “Tĩnh Yên. Tĩnh trong tĩnh lặng, Yên trong khói sương.”
Lúc này tôi mới nhìn rõ chân dung nam tử. Đúng là mỹ nam. Một tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng. Dáng điệu ung dung nhàn nhã.
“Còn huynh là…”
Nam tử xòa quạt, phe phẩy mấy cái rồi bước đến chỗ tôi. Tôi thầm cảm thán, đến dáng đi cũng thanh thoát quá mức.
“Cô nương cứ gọi ta là Bạch công tử.”
Vô Tự nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa. Chỉ nghiêng người nhìn tôi và Bạch công tử. Tôi cũng nhìn Vô Tự. Bạch công tử nhìn tôi rồi lại nhìn Vô Tự. Cảm giác giống như đang đấu mắt qua lại. Rất chóng mặt.
“Có phải huynh đã biết?”. Bạch công tử một bên khóe miệng nhếch lên vẽ một đường cong tuyệt đẹp.
Vô Tự không trả lời. Tôi không lấy làm lạ. Nhưng vị công tử Bạch kia có vẻ không quan tâm. Anh ta lại hỏi: “Huynh thực sự đã quên được?”
Lần này tôi thấy hai hàng mi của Vô Tự rung rung. Anh ta nhắm mắt như để tịnh tâm rồi không nói không rằng xoay người rời khỏi. Ở cửa không còn bóng người, vậy mà tôi như nhìn thấy hai vạt xiêm áo đen tuyền bay nhẹ trong gió.
Lần này Bạch công tử lắc đầu. Tôi lại tiếp: “Bình sinh tôi rất ghét nói đùa.”
Bạch công tử cười lớn hơn, gấp quạt lại một cách gọn gàng. Đứng dậy, chắp tay, mắt hướng tôi nói: “Tĩnh cô nương thật vui tính. Tại hạ có việc đi trước. Khi khác sẽ cùng Tĩnh cô nương trò chuyện.”
Tôi cũng chắp tay: “Chân đau, không tiện tiễn công tử.”
Bạch công tử nhìn xuống chân tôi rồi nói: “Tĩnh cô nương mau bình phục.”
Tôi cười: “Đa tạ công tử quan tâm.”
Tôi hướng tay ra cửa, ngụ ý “đường lớn cửa rộng” công tử cứ thẳng tiến. Bạch công tử xoay người, khoan thai ra khỏi phòng, không có dáng vẻ gì là có việc gấp cả. Là chê tôi dung mạo không xứng tầm đàm đạo? Hừ. Tôi tính đóng cửa sổ lại thì nhớ ra cánh cửa đã bay đi đâu rồi.
Đúng lúc đó hai nam nhân từ bên hông nhà vác hai cánh cửa khác đến, loay hoay lắp. Vô Tự đi lại xem xét. Tôi thấy Vô Tự, trong lòng nở hoa. Tuy không thấy mặt, nhưng Vô Tự xuất hiện ở đâu, ở đó lập tức làm thành bức tranh thơ mộng, gió thổi nhè nhẹ, hương thơm thoang thoảng…
“Nếu giữ gìn tốt, hai ngày nữa có thể đi lại bình thường.“ Vô Tự vừa nói vừa đưa cho tôi viên thuốc.
Tôi cầm lấy bỏ vào miệng nuốt xuống. Vô Tự rót xong tách trà, quay lại thấy hai tay tôi trống trơn, nhíu mày hỏi: “Đã uống rồi?”
“Phải.” Tôi vuốt vuốt ngực, hình như mắc nghẹn.
“…”
Vô Tự đưa tách trà cho tôi. Tôi đưa lên uống một lèo. Bộ dạng lúc uống trà của tôi chắc không giống như tiểu thư khuê các, nên cặp lông mày trên đôi mắt đẹp kia mới nhíu lại. Dần dà tôi phát hiện có thể đoán ra biểu hiện hỉ nộ ái ố của Vô Tự thông qua chuyển động của đôi lông mày.
Ban nãy chỉ tập trung nhìn lông mày mà không để ý Vô Tự mang đàn vào trong phòng từ lúc nào. Anh ta hỏi tôi: “Có tâm trạng nghe một khúc không?”
Tôi nhoẻn cười: “Tôi rất thích nghe huynh đàn.”
Vô Tự cũng cười, đây không phải là tôi phỏng đoán, mà tôi nghe được âm thanh cười khe khẽ sau lớp màn che mặt.
“Mới chỉ nghe tôi đàn một lần đã thích rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Thích nghe hay là thích nghe để dễ ngủ?”
“…”
Vì biết tôi cũng không thuộc bài nào nên lần này Vô Tự tự chọn rồi tự đàn. Vô Tự đàn đến nửa bài thì dừng. Tôi đang lắc lư người không thấy nhạc nữa thì hỏi: “Sao vậy?”
Vô Tự một tay vẫn đặt hờ lên dây tơ, một tay giữ thân đàn. Ánh mắt thâm trầm.
Tôi không hỏi nữa. Quay qua xem xét cái chân của mình.
“Tĩnh cô nương có thể cùng tôi tấu một khúc?”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Vô Tự. Huynh ấy biết tôi có nhạc cụ trong người sao? Nhưng tôi lại không giỏi xài. Vậy mà nghĩ sao lại đồng ý.
Cây tiêu từ trong ngực lấy ra, tỏa ánh sáng nhè nhè, chỗ tay cầm vào truyền đến một cảm giác mát mẻ.
Vô Tự nhìn cây tiêu không chút ngạc nhiên, cứ như đã từng thấy qua rồi vậy. Cây tiêu này được đặt trên Bạch hổ như bảo vật vậy, thì cây đàn kia chắc không ngoại lệ. Có điều, Vô Tự giúp tôi có phải vì đã biết tôi sở hữu cây tiêu của anh ta, nhưng lại không biết mở miệng đòi thế nào? Ây da, tôi cũng không phải mặt dày tham lam nha.
Thế nên tôi đưa cây tiêu cho Vô Tự, nói: “Cây tiêu này, cây đàn kia, rất giống nhau. Chắc đều là của huynh? Không may thất lạc?”
Vô Tự nhìn cây tiêu trên tay tôi hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ sở hữu cây đàn này…”
Dừng một chút rồi tiếp: “Tĩnh cô nương có muốn biết tên cây đàn là gì không?”
Tôi ừ một tiếng, thật ra tôi định nói “tôi còn muốn biết tên thật của huynh nữa”, nhưng chỉ để trong đầu.
“Độc Ma cầm.”
“Cây đàn ma quái duy nhất?” Tôi lắc đầu, nhưng dù sao vẫn thấy ghê ghê. Vô Tự ánh mắt không thay đổi, chỉ vào cây tiêu của tôi nói:
“Đó là Vô Tử tiếu.”
Tôi nuốt nước bọt. Tên như vậy rồi, gốc gác chắc cũng li kì lắm.
“Vậy còn cái này…” Tôi chìa bản cầm phổ trước mặt Vô Tự.
Anh không nhìn, đáp gọn lỏn: “Thiên Trường Địa Cửu.”
Tôi há hốc miệng. Còn chối không phải của mình, đưa cái nào đọc tên vanh vách cái đó, có khi biết luôn cả xuất xứ cũng nên. Lúc này tôi mới để ý. Độc Ma cầm và Vô Tử tiêu cùng lúc phát ra ánh sáng xanh nhạt, rồi dần chuyển qua đỏ nhạt, cam nhạt…làn khói mỏng xung quanh cũng đổi màu theo. Đây cũng là chuyện ngạc nhiên, nhưng há miệng vậy rất xấu, tôi đưa tay che miệng lại.
Vô Tử ngữ khí vẫn không có gì thay đổi, nói với tôi:
- Rất nhiều năm về trước. Hỏa Phụng, Thủy Ngưu, Mộc Long chung sống hòa thuận trên một vùng đất duy nhất tên là Ngũ linh thiên tụ. Khi ấy có ba cao thủ của ba phái là Độc Huyền kiếm hệ Hỏa, Trúc Thiên Vũ hệ thủy, và Thanh Yên Tử hệ Mộc võ công siêu đỉnh, uy danh lừng lẫy. Tiếc thay cũng vì một chữ tình. Khi còn hòa thuận, ba người ngày ngày cùng nhau luận đàm thơ ca võ học. Độc Huyền kiếm ban đầu đem lòng say đắm Thanh Yên Tử, hai người vượt qua nhiều nguy hiểm, thu phục đươc bạch hổ và thanh long, lấy sừng và da làm nên cây Độc Ma cầm và Vô Tử tiếu, lại truyền thụ một nửa nội lực vào. Sau đó vì một hiểu lầm, hai người ân đoạn nghĩa tuyệt. Vật định tình nhìn chướng mắt, mỗi người ném một nơi.Nhưng vì uy danh của nó…
Tôi ngáp một cái, chuyện thật dài dòng. Vô Tự thấy vậy dừng lại hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Tôi xua tay: “Không, huynh kể tiếp đi!”
Vô Tự nghiêng đầu: “Tĩnh cô nương có vẻ không hứng thú với chuyện tôi kể? Đây không phải là chuyện mà ai cũng được nghe”
Tôi thở dài, thành thật nói: “Chuyện huynh kể quả thực rất dài. Sao huynh không tóm gọn lại.”
Vô Tự bỏ đàn vào bao, đặt sang một bên. Tôi thu người lại, cũng nhìn Vô Tự. Sau đó anh ta cởi áo choàng trên người, khoác lên cho tôi.
“Tĩnh cô nương là Thủy Ngưu?”
“Không sai”_ Tôi xác nhận.
“Tĩnh cô nương đang cầm một trong hai vật định tình uy chấn thiên hạ.”
Sau lớp vải, tôi lờ mờ nhìn thấy Vô Tự cười. Lẽ ra tôi nên đặt tên nhân vật là Lạc Yên. Ai nói chuyện với tôi cũng trở nên vui vẻ. Mốt ra khỏi đây tôi sẽ mua thẻ đổi tên. Tôi cầm cây tiêu lên ngắm qua một lượt. Thật ra đã ngắm không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng vì mới biết đây là vũ khí rất “xịn” nên ngắm thêm lần nữa, cũng không hao mòn gì mà. Vừa ngắm vừa nghĩ phải về Thủy Yên tháp, cất nó vào kho. Sau này cứ vậy đem xài, miên man nghĩ như vậy, suýt nữa ngửa mặt lên trời cười. Vô Tự khi đó chăm chú đọc cuốn phổ. Tôi nhìn anh, thắc mắc:
“Sao huynh phải che mặt?”
“…”
“Mặt huynh có sẹo hả?”
“...”
“Ây da, tôi không quan trọng chuyện đó đâu. Huynh bỏ ra cho thoải mái. Huynh xem nói chuyện mà cứ bịt vậy khó chịu chết được.”
Tôi vươn tay tính tháo hộ, vì thấy Vô Tự đang dùng cả hai bàn tay cầm cuốn phổ rồi. Nhanh như cắt Vô Tự chụp lấy tay tôi. Vì đang nửa quỳ nửa nhoài người nên tôi mất thăng bằng, cả người lao vào trong lòng Vô Tự
Vô Tự một tay cầm cuốn phổ, một tay vẫn nắm chặt cổ tay tôi.
Đầu tôi gối lên cánh tay cầm cuốn phổ, ngửa mặt nhìn Vô Tự.
Anh cúi xuống.
Chúng tôi mắt chạm mắt.
Nhưng môi không chạm môi. Tôi đỏ mặt vì ý nghĩ đó. Vô Tự cũng không đỡ tôi dậy. Một mặt tôi thấy cũng thoải mái nên cũng không vội ngồi dậy. Cuối cùng Vô tự vẫn là người lên tiếng trước.
“Tĩnh cô nương. Không thấy ngại?”
“Không.” Tôi trả lời dứt khoát.
Vô Tự im lặng. Thật ra tôi sống ở thế kỉ nào chứ. Tư tưởng hoàn toàn khác xa bối cảnh Vô Tự đang sống. Chạm tay chạm chân có gì to tát chứ. Trước khi vào đây, tôi còn đọc bài báo có một cô gái “free kiss” để kêu gọi mọi người ăn chay kìa.
Vì tôi đã nói không rồi nên Vô Tự buông tay tôi ra, lại chăm chú đọc cuốn phổ. Không biết vì giữ một tư thế lâu quá nên khi tay được tự do, tôi chẳng biết làm gì, bèn nói: “Huynh có thể tiếp tục giữ cổ tay tôi không?”
Vô Tự nhíu mày nhìn tôi: “Để làm gì?”
Tôi cắn cắn môi đáp: “Nếu không tôi sẽ bất ngờ mà tháo khăn che mặt của huynh xuống.”
Lời vừa dứt, tôi cảm nhận được hơi ấm ở cổ tay. Hài lòng, tôi mỉm cười. Vô Tự nhìn tôi cười thì ngây người, sau đó nhanh chóng nhìn cuốn phổ. Từ ngoài nhìn vào thấy cảnh này chắc sẽ cảm thán một câu: “Quả là tràn đầy phong tình ý vị”. Thế nhưng tôi lại nghe câu đó văng vẳng bên tai. Người nói câu đó không ai khác chính là Bạch công tử xinh đẹp như hoa kia.
Bạch công tử tay không cầm quạt, đứng trước cửa phòng nửa cười cửa nghiêm, than thở: “Cửa phòng cũng đã lắp lại rồi, hai người còn lười như vậy sao?”
Vô Tự không nói. Không biết có phải đang tái mặt không. Nhưng da mặt tôi dày lắm, thế nên tôi nói: “Cảm ơn Bạch công tử đã nhắc nhở. Vậy phiền công tử đóng cửa giùm. Đa tạ!”
Bạch công tử á khẩu, bất động. Tôi thấy ngực Vô tự khẽ rung, có lẽ anh đang nín cười. Tôi lại tiếp: “Hay huynh cũng muốn vào trong này? Vậy vào đây rồi đóng cửa lại.”
Bạch công tử quả là người dễ đỏ mặt, ý tôi không phải là trong sáng, mà là đen tối quá, nghĩ xa quá thành ra đỏ mặt.
“Thôi thôi, có chút chuyện kể ra cũng không quan trọng lắm, nói sau cũng được. Không phiền hai người.”
Nói xong che mặt bỏ đi. Tôi hỏi Vô Tự: “Huynh và Bạch công tử có phải là…gì đó không?”
Vô Tự nhướng mày: “Gì đó là gì?”
Tôi giơ một ngón tay bên phải, rồi giơ thêm một ngón bên trái, đưa sát vào nhau. Vô Tự làm như không hiểu, cuộn cuốn phổ lại. Đỡ tôi ngồi dậy.
“Có đói không?”
Tôi không phải heo, làm thế nào mà cứ lo tôi ăn không đủ no mãi. Tôi buồn rầu: “Không. Tôi ăn ít lắm.”
Vô Tự mơ hồ nhớ lại, ai là người một mình ăn hết bữa cơm giành cho hai người? Vô Tự đặt cuốn phổ vào trong tay tôi, dặn: “Giữ kĩ. Đây là bí kíp võ công.”
Tôi thầm than một tiếng. Những thanh nguyên bảo hiện lên lấp lánh quanh đầu tôi. Trong cái rủi có cái may. Phát tài rồi. Tất nhiên tôi sẽ giữ cẩn thận.
Vô Tự không trả lời câu hỏi của tôi, nên tôi thất vọng. Nếu hai người đó là một đôi thật. Tôi thấy buồn. Rất buồn. Tôi chơi game này rất giữ gìn thanh danh nha, chưa kết hôn với nam nhi nào. Cũng chưa cùng nam nhi nào vô tửu lầu hàn huyên. Vậy mà lại ở rất lâu với Vô Tự một chỗ. Nhưng nam nhân này lại không có cảm giác với nữ nhân. Tôi đau lòng, dùng thần chú tạo ra mấy đốm lửa nhỏ như đom đóm, lập lòe khắp phòng. Đây chính là khung cảnh lãng mạn thường thấy trong phim. Chàng dẫn nàng ra một nơi ngập tràn đom đóm. Nàng sẽ vui mừng chạy nhảy tung tăng, mắt lúng liếng đưa tình, miệng phun châu nhả ngọc. Hai người tình tình tứ tứ, nắm tay trao nhau nụ hôn nồng nàn…Tưởng tượng xong tôi thấy mình có khi nên viết một cuốn tiểu thuyết, biết đâu lại đắt khách.
Đêm đó tôi không ngủ. Tôi dùng thần chú chữa thương lên chỗ xương đang lành. Càng ngày phát hiện dùng thần chú dễ dàng hơn trước, độ chính xác cũng cao hơn trước. Cứ đà này sẽ được nâng lên một cấp, thoát khỏi kiếp hạng nhất từ dưới đứng lên.
Không ngủ nên tôi đi ra ngoài. Dùng khinh công bay lên nóc nhà. Theo thói quen, ngồi thiền. Loại võ công Kim môn dạy chính là học như không học, không học mà học. Chăm chỉ luyện tập, tự nhiên chiêu thức xuất hiện. Tuy nhiên, trận đấu giữa sư muội và sư huynh kia tôi vẫn chưa lí giải được. Không xuất chiêu mà lại phân định được thắng bại. Chẳng lẽ là chiêu thức vô hình.
Quá nửa đêm.
Đào viên chìm trong lớp sương mỏng, tĩnh lặng như tên tôi vậy.Đang say sưa thưởng thức thì xa xa xuất hiện một bóng đen vụt từ phía bên kia bờ hồ, xuyên qua màn sương, có vẻ lao về phía tôi. Bất giác, theo phản xạ tôi tung người lên không, xuất chiêu “vô ảnh thủy”. Hơi nước nhanh chóng tích tụ thành một khoảng rộng trước mặt , kết hợp với sương mù, vừa đủ làm bóng đen dừng lại tích tắc. Tôi vội vàng xuất tiếp chiêu “hàn phi tuyết”. Hàng ngàn bông hoa tuyết lấp lánh sắc nhọn xuyên thủng màn sương lao vào đối thủ, uy lực không thua tên bắn.
Nhưng nhưng phi tiêu hoa tuyết chưa kịp chạm vào người bóng đen đã lả tả rơi xuống, vỡ vụn bắn tung tóe. Điều này tôi cũng hiểu được. Chưa biết nên xuất chiêu gì thì bóng đen lại gần. Tôi nhắm mắt, phó mặc sự đời.
Một lúc, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Vừa nãy còn rất oai phong, bây giờ lại sợ rồi à?”
Tôi mở mắt: “Vô..Tự, huynh…”
Sao tôi có thể không đoán ra là Vô Tự. Thật hồ đồ. Chắc Vô Tự sẽ cười tôi, võ công hậu đậu mà cũng sử dụng để đối phó với anh ta. Nhưng Vô Tự lại lái sang vấn đề thiết thực khác: “Nửa đêm, sao không ngủ?”
“Do thói quen.”
Tôi thật thà kể lại chuyện ở Kim môn cho Vô Tự nghe, lần này không thêm không bớt điều gì. Tôi biết cái đầu thông minh của anh ta cũng sẽ lọc ra được đâu là thật, đâu là trào phúng. Nên không việc gì phải mỏi miệng. Vô Tự nghe từ đầu đến đuôi. Đôi mắt đẹp khẽ lay động. Lát sau kéo tôi ngồi xuống. Tôi xúc động, Vô Tự vẫn nhớ đến cái chân đau đã lành của tôi. Đến tôi còn bỏ nó vào xó nào mà quên rồi.
Ai dè anh ta nói một câu: “Mỏi chân, ngồi xuống hàn huyên.”
Gió mát trăng thanh. Một nam một nữ ngồi trên nóc nhà. Nói vậy chứ trời gần sáng rồi, gió thì mát thật, nhưng trăng đã đi hẹn hò với chị Hằng rồi. Tôi ngoắc Vô Tự, chỉ xuống mặt nước hồ: “Huynh nói xem vì sao có rất nhiều cá, rất nhiều gió nhưng hồ không hề gợn sóng?”
Vô Tự thản nhiên đáp: “Không biết.”
Tôi lại nặn ra một câu hỏi nữa: “Huynh nói xem vì sao tôi thân thủ tầm thường như vậy mà trong tay lại có thanh tiêu mà ai cũng thèm muốn?”
Vô Tự vẫn đáp: “Không biết.”
Tôi cau mày: “Huynh không thắc mắc gì về tôi à? Không có gì muốn hỏi tôi?”
Vô Tự chần chừ rồi lắc đầu. Tôi không nhịn được nữa bèn nói.
“Nhưng tôi có rất nhiều điều muốn biết về huynh.”
Vô Tự nghiêng đầu, mắt đầy nghi vấn: “Tại sao?”
Tôi chớp chớp mắt: “Chỉ là muốn biết…”
Vô Tự thu lại ánh mắt, giọng nói có vẻ lạnh lẽo: “Cũng không cần thiết. Chỉ là cơn gió thoáng qua...”
Tự dưng Vô Tự nói xong, tôi thấy đau lòng. Lí do thì chưa biết. Tôi nói: “Dù sao tôi và huynh cũng sở hữu vật định tình, lại còn bản cầm phổ. Đó là có duyên. Sao lại nói chỉ là thoáng qua?”
Vô Tự nhìn tôi. Chắc không ngờ những một nữ nhi lại có thể nói ra mấy câu này dễ dàng như vậy. Tôi sốt ruột giục: “Huynh nói đi.”
Vô Tự: “…”
Lúc Lạc Tiên hỏi tôi, ước gì tôi có thể giống Vô Tự, im lặng, phớt lờ mà lòng vẫn thanh thản. Như vậy tôi sẽ không thấy phiền muộn. Tôi đứng dậy, khẳng khái nhìn Vô Tự từ biệt:
“Sớm một ngày, muộn một ngày, cũng phải từ biệt. Sông núi mênh mông, không hẹn ngày gặp lại.”
Nói xong nhún người, thì triển khinh công, đạp gió lao đi vun vút. Nói ra hơi ngại, mượn hình ảnh Vô Tự đuổi theo tôi để tả. Nếu biết khinh công tôi như nhảy cóc thế, Vô Tự chắc chắn sẽ từ từ tản bộ ở dưới, rồi đợi khi thấy tôi chỉ còn là một chấm nhỏ, dùng khinh công đuổi theo cũng chưa muộn.
Vô Tự lại nắm cổ tay tôi giữ lại. Buồn thay tôi không mất thăng bằng, trái lại trụ vững hơn bao giờ hết. Tôi nhướng mắt, trong mắt có vài tia giận dữ: “Buông tay.”
Vô Tự đứng im. Tôi cũng đứng im. Cả hai đứng trên nóc nhà, gió thổi tóc bay tứ tung, xiêm áo cũng phần phật trong gió. Lần này tôi lên tiếng: “Huynh có điều gì muốn chỉ giáo?”
Vô Tự ngập ngừng hồi lâu mới buông tay tôi ra. Tay kia vẽ một vòng tròn. Tôi biết anh ta định làm gì: “Không cần. Tôi sẽ tự về bằng đôi chân này.”
Vòng sáng bằng bạc vẫn sóng sánh mời gọi. Vô Tự không dài dòng, ôm eo tôi nhảy qua. Khoảnh khắc này tôi muốn đá cho Vô Tự một cái. Nhưng thời gian chui qua lỗ đến chân tường nơi tôi ngã xuống còn nhanh hơn nghĩ ra ý tưởng đó. Bởi vậy vừa đứng thăng bằng trên mặt đất. Khi Vô Tự chưa kịp rút tay lại, tôi co chân đá cho anh ta một cái thật mạnh. “Rắc” Tôi trợn mắt. Vô Tự cũng trợn mắt. Sau đó là tiếng quát: “Quậy đủ chưa?”
Tôi nín thinh. Nước mắt thuận đà lăn xuống. Không phải vì Vô Tự quát tôi. Mà vì cơn đau thấu xương truyền lên. Tôi khóc vì thấy tôi quá ác với bản thân. Sao lại có thể từ hại người sang hại mình nhanh như vậy. Trong lúc tôi than trời đất, Vô Tự đặt tôi ngồi lên tảng đá, còn mình cúi xuống đặt tay lên chỗ gãy. Một làn khói màu hồng bay là là trên da thịt rồi biến mát. Tôi lập tức không thấy quá đau đơn nữa. Thật ra, bây giờ đã có kinh nghiệm, không cần anh ta tôi cũng tự kiềm chế cơn đau được. Vô Tự thở dài, đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Ngày mai tôi có việc cần đi, rất lâu mới quay trở lại. Không ở phủ. Cô muốn vào trong kia hay…”
Tôi cắt ngang: “Về phủ huynh đi. Tôi không muốn mang cái chân què trở lại Kim môn cho người ta chê cười. Về phủ huynh dưỡng thương, lành lặn tôi sẽ tự về. Đảm bảo đi trước khi huynh quay lại.”
Vô Tự phân vân, sau đó gật đầu đồng ý: “Để tôi giúp cô…”
Tôi gạt tay: “Khỏi. Huynh cứ nhảy vào. Tôi sẽ bám lên vai huynh.”
Vô Tự không tranh cãi với tôi. Anh ta chỉ nói: “Mạo phạm.”
Rồi nhanh chóng bế bổng tôi lên. Mặt tôi áp vào ngực anh. Nghe mùi hương lan thoang thoảng.
Vô Tự sở dĩ kiên quyết bế tôi là vì việc tạo lỗ hổng di chuyển không thể làm liên tục, nên phải dùng khinh công. Khinh công của Vô Tự như bay trên trời vậy. Tôi nhớ chỉ có người ở Mộc Long mới có “skill” này.Tóm lại tôi muốn bám lấy Vô Tự vì anh ta tạo cho tôi nhiều hiếu kì, và tôi cũng có cảm giác Vô Tự có thể giải đáp tất cả thắc mắc của tôi về nơi đây.
Vô Tự bay chừng vài khắc rồi tạo lỗ hổng chui qua. Tôi nghĩ không phải công lực không đủ, mà là Vô Tự muốn che giấu chỗ ở của mình. Thế nên khi đặt tôi ngồi xuống giường, đưa cho tôi vài viên thuốc liền dặn dò: “Chân lành rồi chịu khó ở đây. Tôi sẽ về sớm nhất có thể.”
Tôi thật muốn nắm lấy tay Vô Tự nói “cảm ơn huynh, rất đúng ý tôi”. Nhưng ngoài mặt lạnh tanh: “Năm ngày. Huynh không về, tôi đi.”
Vô Tự tần ngần một lát rồi đứng dậy. Ra đến cửa nghĩ thế nào quay lại nói: “Đừng làm loạn. Ở yên chờ tôi về.”
Tôi không thèm để ý, nằm bò ra giường, xoay mông về phía cửa. Một cơn gió thổi qua, tôi quay đầu lại, cửa còn đó, người đi rồi. Tôi gục mặt xuống gối, buồn vô hạn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày thứ năm chỉ còn một canh giờ nữa là hết. Nhưng không thấy Vô Tự. Trong năm ngày này tôi tích cực tu luyện kinh mạch, luyện võ công, thần chú. Bởi vì chán chả có gì làm. Tôi chỉ loanh quanh trong Đào viên. Mỗi lần định ra khỏi là có người hầu ngăn lại. Lời lẽ nghe ôn nhu đó, nhưng thực chất là “không được đi lung tung”.
Nửa đêm hôm đó, tôi bay lên nóc nhà. Lướt nhẹ trên những tấm ngói, chạy khỏi Đào viên.
Đúng lúc tung người bay qua tường thì cảm thấy toàn thân chạm phải vật gì vô cùng nóng, không thể xuyên qua, cuối cùng bị hất văng lại, lăn long lóc trên mái nhà rồi rớt bịch xuống đất. Tôi đưa tay ôm ngực, nhổ ra một ngụm máu. Viên thủy châu trong ngực phát sáng.
Tôi bàng hoàng nhận ra “kết giới của hỏa”, lập tức dùng kĩ năng “bảo tồn” trị thương. Người tạo ra kết giới này rất nhẹ tay, có lẽ dựa trên nội lực của tôi mà làm, nhưng không ngờ lại đánh giá tôi hơi cao.
Tôi lảo đảo đứng dậy. Vừa lúc Vô Tự về. Tôi dùng đôi mắt u tối nhìn anh. Vô Tự thấy vệt máu vừa mới khô ở khóe miệng tôi thì cau mày, tiến về phía tôi, một tay lục trong người ra một lọ thuốc. Tôi nhanh như cắt, đưa tay ra phía trước, kèm theo đó là hàng loạt phi phi tiêu băng tuyết.
Phi tiêu hoa tuyết sáng loáng, lạnh lùng ghim vào người Vô Tự. Có chỗ rỉ máu.
Vô Tự một tay nâng cằm tôi, một tay mở nắp lọ thuốc, ra lệnh bằng một giọng trầm:”Há miệng.”
Một dòng nước ấm chảy vào trong họng, rất nhanh tôi thấy khỏe lại, như chưa từng bị thương tổn.
Khoảng cách gần như vậy, tôi run run nhổ từng phi tiêu găm trên người Vô Tự. Lắp bắp: “Xin…lỗi”
Vô Tự ôn nhu nói: “Đã để cô nương chờ lâu.”
Khoảng cách gần như vậy, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh. Hàn phi tuyết tan chảy làm ướt chiếc áo bào khoác bên ngoài. Vết máu đỏ cũng lẫn vào trong màu đen của áo, biến mất không tung tích.
Bạch công tử xuất hiện cùng hướng Vô Tự, chỉ là sau một lúc. Tôi đoán hai người đi cùng nhau. Mắt đang ngấn lệ bỗng chốc khô rang. Tôi lạnh lùng: “Phiền huynh đưa tôi về như đã hứa.”
Rồi nói với Bạch công tử, giọng có phần mềm mại hơn:
“Bạch công tử, cáo từ!”
Bạch công tử tủm tỉm: “Tĩnh cô nương, hẹn ngày tái ngộ.”
Nghe hai chữ “tái ngộ” tôi chợt nổi cơn thèm phở bò tái nạm của bà Sáu đầu ngõ. Sự tiếc nuối biểu hiện rõ trên khuôn mặt, vô tình lại hợp với ngữ cảnh. Bạch công tử thấy tôi như vậy, rưng rưng nói: “Tĩnh cô nương, hay là ở lại chơi vài ngày...”
Tôi nắm lấy tay áo Vô Tự, khẽ nói: “Đi thôi.”
Tôi lảo đảo đứng dậy. Vừa lúc Vô Tự về. Tôi dùng đôi mắt u tối nhìn anh. Vô Tự thấy vệt máu vừa mới khô ở khóe miệng tôi thì cau mày, tiến về phía tôi, một tay lục trong người ra một lọ thuốc. Tôi nhanh như cắt, đưa tay ra phía trước, kèm theo đó là hàng loạt phi phi tiêu băng tuyết.
Phi tiêu hoa tuyết sáng loáng, lạnh lùng ghim vào người Vô Tự. Có chỗ rỉ máu.
Vô Tự một tay nâng cằm tôi, một tay mở nắp lọ thuốc, ra lệnh bằng một giọng trầm:”Há miệng.”
Một dòng nước ấm chảy vào trong họng, rất nhanh tôi thấy khỏe lại, như chưa từng bị thương tổn.
Khoảng cách gần như vậy, tôi run run nhổ từng phi tiêu găm trên người Vô Tự. Lắp bắp: “Xin…lỗi”
Vô Tự ôn nhu nói: “Đã để cô nương chờ lâu.”
Khoảng cách gần như vậy, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh. Hàn phi tuyết tan chảy làm ướt chiếc áo bào khoác bên ngoài. Vết máu đỏ cũng lẫn vào trong màu đen của áo, biến mất không tung tích.
Bạch công tử xuất hiện cùng hướng Vô Tự, chỉ là sau một lúc. Tôi đoán hai người đi cùng nhau. Mắt đang ngấn lệ bỗng chốc khô rang. Tôi lạnh lùng: “Phiền huynh đưa tôi về như đã hứa.”
Rồi nói với Bạch công tử, giọng có phần mềm mại hơn:
“Bạch công tử, cáo từ!”
Bạch công tử tủm tỉm: “Tĩnh cô nương, hẹn ngày tái ngộ.”
Nghe hai chữ “tái ngộ” tôi chợt nổi cơn thèm phở bò tái nạm của bà Sáu đầu ngõ. Sự tiếc nuối biểu hiện rõ trên khuôn mặt, vô tình lại hợp với ngữ cảnh. Bạch công tử thấy tôi như vậy, rưng rưng nói: “Tĩnh cô nương, hay là ở lại chơi vài ngày...”
Tôi nắm lấy tay áo Vô Tự, khẽ nói: “Đi thôi.”