Lúc trước, trong mắt kẻ đáng thương, dế nhũi ngoại trừ hơi thô bỉ, tựa hồ cũng không phải là cái loại bại hoại gì. Vốn là như vậy, tướng mạo của Hạ Á Lôi Minh thực không giống kẻ lừa gạt chút nào, nhất là khi hắn cười rộ lên, bộ dáng giống một người miền núi, thuần phác, mà ngay cả ánh mắt của hắn, chỉ cần không phải thời điểm tức giận, đều là bộ dáng vô hại đối với cả người lẫn thú a.
Nhìn qua thì bẩn thỉu bụi bặm, nhưng thực sự hắn có thể coi như một người phúc hậu, huống chi, dế nhũi này còn cứu mình hai lần.
Nhưng, kẻ đáng thương đại khái là chưa nghe qua một câu: Vùng khỉ ho cò gáy có điêu dân!
Đừng tưởng rằng nông dân đều là thuần phác lương thiện, trên thực tế, nông dân phần lớn đều có một chút giảo họat.
Huống chi, Hạ Á xuất thân từ Dã Hỏa Nguyên, từ nhỏ đã trà trộn trong cái Dã Hỏa trấn không người cầm quyền, cái địa phương quỷ quái vô lại này.
Nhìn đám người trong Dã Hỏa trấn này đều là một vài loại a: Cường đạo, móc túi, gian thương, phạm nhân truy nã, kỹ nữ, ma cô, buôn lậu …
Năm mươi kim tệ, cho dù là ở Dã Hỏa trấn, cũng là một khoản tiền lớn!
Cái bánh mì đen ước chừng chỉ một tiền đồng, mà bánh mì thường phải ba tiền đồng.
Mà đem ba tiền đồng đổi một cái bánh mì, cũng đủ để một người ăn trong hai ngày.
Lấy tỉ lệ đổi tiền của đế quốc, một trăm tiền đồng tương đương với một đồng bạc, mà mười đồng bạc mới tương đương với một đồng vàng.
Một đồng bạc cũng đủ cho một người bình thường ăn trong hai tháng.
Năm mươi kim tệ ư, nếu dùng để đổi bánh mì, hẳn cũng đủ cho Hạ Á ăn trong hai mươi năm!!!
Một khoản tiền lớn như vậy, đủ khiến người khác làm liều.
Thậm chí Hạ Á Lôi Minh biết, ở Dã Hỏa trấn, bỏ tiền ra thuê một kẻ giết người, ở chợ đen cũng chỉ mất có một đồng vàng mà thôi.
Đối với dong binh làm nhiệm vụ bảo tiêu mà nói, năm mươi đồng vàng cũng đủ để thuê một đội dong binh võ trang đầy đủ, cơ bắp khỏe mạnh đến bảo hộ cho ngươi một năm!
Huống chi …
Hạ Á Lôi Minh cố ý cười, bộ dáng cực kỳ hung ác, nhìn kẻ đáng thương sắc mặt đang tái nhợt: “Huống chi trong túi da của ngươi, dường như không chỉ có mỗi năm mươi đồng vàng a?”
Chính xác là không chỉ có từng đó, phải có đến hơn tám mươi đồng.
Hạ Á Lôi Minh thản nhiên xoay người, ngồi chồm hỗm xuống, đem xâu đồng vàng để vào lại trong túi, xóc thử vài cái, nặng trịch. Hắn cười nói: “Khó trách, ngày hôm qua ta cảm thấy ngươi nặng như vậy, hóa ra, trên người ngươi còn mang theo … nhiều tiền thế này.”
Hắn không chút khách khí đem túi da nhét vào trong ngực mình, sắc mặt thản nhiên, không có chút dấu hiệu ngượng ngùng nào hết.
Hắn cũng không cần phải ngượng ngùng.
Trong suy nghĩ của Hạ Á lôi minh, bản thân mình không cần phải để ý làm gì cho mệt.
Phàm là người hành tẩu trong Dã Hỏa trấn, mặc kệ ngươi là thương nhân hay mạo hiểm giả, hay là thợ săn … Mặc kệ ngươi là kẻ nào, đều phải tuân theo một cái quy củ.
Nếu ngươi gặp nguy hiểm tính mạng bên ngoài Dã Hỏa trấn, mà sau đó có người cứu mạng ngươi, thì người này có quyền lấy đi bất cứ đồ gì trên người của ngươi.
Bởi vì nếu người khác không cứu ngươi, ngươi đã là người chết.
Cái này không tính là hắc ám… Nếu giết ngươi để cướp, đó mới là hắc ám.
Ở Dã Hỏa Nguyên không có nói chuyện ôn nhu, chỉ có kẻ mạnh nuốt kẻ yếu một cách trắng trợn nhất.
Đối với những mạo hiểm giả trong lúc hành tẩu thấy người khác gặp rủi ro, nếu có mang theo đồ quý giá, không giết ngươi thực sự đã là rất nhân từ rồi. Nếu còn ra tay cứu ngươi, vậy thì, lấy đi toàn bộ tài sản của ngươi, cũng được coi là lương thiện lắm rồi.
Gặp một vài kẻ tàn nhẫn, trực tiếp chém một đao, cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên hết.
Dưới tình huống bình thường, nếu ở trạng thái bình thường gặp được mạo hiểm giả, mấy chuyện hắc ám phát sinh là thường tình.
Nhìn kẻ đáng thương bị dọa đến tái mặt, Hạ Á Lôi Minh mới cười ha ha.
Tiền, hắn nhất định sẽ lấy, chỉ có điều, vừa rồi chỉ là hù dọa mà thôi. Ai kêu gã này không tuân thủ quy củ? Rõ ràng trên người có mang theo nhiều tiền như vậy, mình còn cứu hắn hai lần, vậy mà cũng không lấy ra một chút để báo đáp ân nhân nữa? Thực là không ra gì.
“Yên tâm, …” Hạ Á Lôi Minh duỗi tay ra, vỗ lên mặt kẻ đáng thương hai cái, đại khái là sợ hắn choáng váng quá. Kẻ đảng thương vậy mà quên cả việc tránh né, mặc cho bàn tay thô ráp của dế nhũi vỗ lên khuôn mặt non mịn của mình, nghe thấy ngữ khí tràn đầy đùa cợt của đối phương: “Hù ngươi mà thôi. Tiền thuộc về ta, có điều, ta sẽ tha không giết ngươi.”
“Ngươi …” Thoáng hồi lại chút thần chí, kẻ đáng thương lại sợ hãi nhìn Hạ Á. Hắn thực muốn phát hỏa, nhưng chợt nhớ ra rằng, tên kia mới vừa giết chết một con Thị Huyết Cuồng Lang, biểu hiện khí chất dữ tợn và mạnh mẽ ra ngoài lúc đó, không khỏi có chút lo lắng: “Ngươi, ngươi chuẩn bị đem ta …”
“Ngươi cái gì mà ngươi.” Hạ Á rất không nể mặt mũi tên kia: “Thật không hiểu, người như ngươi tại sao lại chạy đến Dã Hỏa Nguyên, một chút quy củ cũng không hiểu sao? Tiền của ngươi từ bây giờ thuộc về ta!”
Nói dứt lời, hắn bèn bỏ chút công sức ra giải thích quy củ, cuối cùng bổ sung thêm: “Ta không giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi, đổi lại là kẻ khác có ác tâm, lấy tiền của ngươi xong không chừng còn đem bán ngươi cho ải nhân làm nô lệ nữa.”
Kẻ đáng thương chớp mắt vài cái, sau đó, trong mắt tràn ngập nước, biểu tình ủy khuất, xem ra có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Hạ Á có chút phiền não, liếc mắt nhìn tên kia một cái. Thân là một nam nhân, bộ dạng xấu xí như vậy chưa đủ sao, giờ lại còn định khóc? Chẳng lẽ những kẻ có tiền đều như vậy sao?
May mắn là hắn không nghĩ đến từ “ẻo lả”, bởi vì trong tiêu chuẩn của Hạ Á, nữ nhân còn kiên cường hơn nhiều so với kẻ đáng thương này.
“Ngươi… Ngươi, tên kia, ngươi sao có thể làm như vậy. Ta …” Kẻ đáng thương ủy khuất bẹt miệng nói: “Ta nghĩ rằng ngươi là người tốt …”
Hạ Á mặc kệ hắn, xoay người quay về chỗ nghỉ ngơi, mặc kệ cho gã kia rơi lệ.
Kẻ đáng thương khóc thút thít trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ phát hiện ra, tên kia không có chút thương hại nào, sau đó mới nhớ ra, dế nhũi này hiện tại vẫn còn cho mình là nam nhân, hơn nữa, còn là một nam nhân xấu xí.
“Ôi!”
Khóc một hồi, kẻ đáng thương hô lên một tiếng.
Chỉ có điều Hạ Á không thèm để ý tới. Lúc này, Hạ Á đã cầm búa đứng ở gần thi thể con cự lang, khoa chân múa tay một chút, sau đó động thủ.
Hắn dễ dàng dùng búa mổ bụng con lang ra, ở bụng tạo thành một cái lỗ nhỏ, sau đó mới cẩn thận rời sang cổ con cự lang, tách về hai phía.
Động tác của hắn rất nhanh chóng, thi thể cứng cỏi của con cự lang dưới búa của hắn lại mềm oặt như là miếng đậu hũ. Hạ Á nhanh chóng đem thi thể cự lang tách ra, một bộ lông sói đầy đủ ngay cả phần eo cũng bị đã bị lột ra.
Sau đó hắn quơ búa, dến dàng đem phần còn lại của thi thể cự lang chặt làm nhiều mảnh. Xương cốt cự lang vô cùng cứng rắn, nhưng dưới búa của Hạ Á, luôn có thể linh họat tìm được các bộ vị yếu ớt nhất như các khớp xương, rất nhanh chóng, xương cự lang đã bị hắn chặt riêng ra, thậm chí phần lớn xương cốt vẫn còn duy trì hình dáng đầy đủ.
Loại tình cảnh máu me này, Hạ Á nhanh chóng huy động búa, hết mạnh lại đến nhẹ, dưới lưỡi búa của hắn, thậm chí còn tản mát ra một loại mỹ cảm kỳ lạ. Mỗi một búa chém xuống, đều không lãng phí một chút khí lực, mỗi một búa đều dừng ở những bộ phận xảo diệu, búa trong tay hắn, tựa như thanh đao trong tay một nhà điêu khắc vậy!
Mỗi động tác của hắn, đều tựa như đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập mà đạt được tùy tâm sở dục.
Rõ ràng là cảnh máu me, nhưng lúc này, ngay cả kẻ đáng thương cũng xem đến ngây dại!
Khi gã kia đem con cự lang tách rời ra, không giống tên đồ tể một chút nào, thực sự giống một đại sư chuyên điêu khắc hơn!
Bởi vì cái bao không thể chứa được hết tất cả, cho nên Hạ Á chỉ có thể nén đau lòng vứt bỏ phần lớn bộ phận của con cự lang đi.
Tấm lông cự lang sau khi được lột ra, hắn cuốn lại, còn mấy cái xương chi sau, cùng với toàn bộ nanh cự lang tách rời một cách hoàn hảo nhét hết vào trong bao.
Cuối cùng, cắt lấy mấy khối thịt đùi. Còn nữa, còn một thu hoạch nữa. Đây là một con cự lang đực, Hạ Á thoáng chần chờ một chút, huy động búa đem cái vật dưới hạ thân con lang cắt tận gốc.
Nghe nói trong Dã Hỏa trấn có thương nhân thu mua mấy thứ này để ngâm rượu a!
Sau cùng, dù sao cũng bị thương, Hạ Á Lôi Minh thoáng thở dốc một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua kẻ đáng thương: “Được rồi, nếu ngươi khóc đủ rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta khởi hành.”
Kẻ đáng thương lập tức dùng một loại ánh mắt sợ hãi ủy khuất nhìn Hạ Á Lôi Minh: “Ngươi, ngươi định đem ta đi đâu?”
“Đi đâu?” Hạ Á cố ý hừ một tiếng, sau đó mới cười nói: “Quay về Dã Hỏa trấn.”
“…” Nấc lên một tiếng, kẻ đáng thương mở to hai mắt, có chút không thể tưởng tượng nhìn Hạ Á.
“Hừ, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không phải thiện tâm gì cả.” Hạ Á khinh thường đem búa thu vào: “Lúc trước ta không muốn trở về là sự thật. Chỉ có điều, tình huống lúc này khác.” Nói xong, hắn vỗ vỗ vào túi da phình lên trong ngực áo: “Có nhiều tiền như vậy, ta thấy trước tiên nên về Dã Hỏa trấn một chuyến cũng tốt. Dù sao, với số tiền này, ta có thể mua một ít trang bị tốt để dùng. Là một gã thợ săn, ta cần vũ khí tốt và vật phòng thân. Lúc trước không có điều kiện, chỉ có thể liều mạng mà đi, bây giờ đã có tiền, đương nhiên trước tiên phải trang bị tốt, gặp được ma thú lợi hại cũng có năng lực tự vệ. Mạng của ta không phải đồ bỏ, có thể quý trọng, ta đương nhiên phải biết giữ gìn.”
“Nhưng, ngươi …” Kẻ đáng thương có chút kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ: “Như vậy ý của ngươi là, hiện tại ngươi có thể đưa ta về?”
Hạ Á Lôi Minh cười cười, đang định trả lời, bỗng nhiên lỗ tai hắn động, theo tiếng gió, mơ hồ xa xa truyền đến một ít âm thanh kỳ quái.
Sắc mặt Hạ Á lập tức trở nên nghiêm túc, với kinh nghiệm hành tẩu phong phú của hắn, lập tức có thể nhận ra đó là âm thanh của người di chuyển dẫm lên lá cây kêu sàn sạt, hơn nữa, nghe thanh âm, khẳng định không chỉ có một người.
Sắc mặt Hạ Á lập tức thay đổi! Hắn chạy tới, một tay dựng kẻ đáng thương dậy, duỗi tay kia bịt miệng kẻ đáng thương, mạo hiểm xốc nách hắn chạy vào trong rừng cây.
“Không muốn chết thì câm miệng, đừng phát ra âm thanh! Có người đến!”
Kẻ đáng thương bị dế nhũi nhấc lên, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghe thấy có người đến định cãi lại, Hạ Á đã đè vào cổ họng cười lạnh: “Ngươi cũng đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, ở Dã Hỏa Nguyên này, trong nhiều tình huống, gặp người còn nguy hiểm hơn gặp ma thú đấy!”
Ngoài tiếng bước chân truyền đến, còn có âm thanh kim loại va chạm kêu leng keng, hiển nhiên là những kẻ đang đến mặc áo giáp kim loại, mang theo vũ khí, trong lúc hành tẩu va chạm vào nhau phát ra âm thanh!
Cầm theo vũ khí hành tẩu ở Dã Hỏa Nguyên, hơn một nửa đều là mạo hiểm giả.
Mà gặp được mạo hiểm giả ở nơi Dã Hỏa Nguyên này chưa chắc đã là chuyện tốt!
Hạ Á rất rõ, bản thân chỉ là một khách mời ngẫu nhiên đến làm cường đạo, cực kỳ không chuyên nghiệp. Nhưng ở Dã Hỏa Nguyên, đại đa số mạo hiểm giả quanh năm suốt tháng làm cái chức nghiệp hắc ám này a!
Tất cả đều hành tẩu ở nơi hoang vu này, làm mọi thứ để sinh tồn. Ở nơi đây, sẽ không có kẻ nào để ý tới cái gì gọi là đạo nghĩa. Đao kiếm trong tay cứng rắn mới là đạo lý!
Nói chung, mạo hiểm giả một khi gặp nhau ở Dã Hỏa Nguyên, trước tiên sẽ cân nhắc.
Nếu hai bên nhân số thực lực tương đương, vậy thì sẽ duy trì thái độ cảnh giác, nhanh chóng rời xa nhau ra, không can thiệp chuyện của nhau.
Mà nếu một bên mạnh, còn một bên rõ ràng ở thế yếu hơn, hơn nữa nếu bên yếu lại vô tình mang theo một ít tài vật quý giá, vậy thì … hừm!
Bên mình hiện tại chỉ có hai người, hơn nữa đều bị thương … Ách, hoặc là rõ ràng hơn một chút, dưới sự tính toán chiến lực của Hạ Á, kẻ đáng thương này thậm chí không được coi là một “người”, chỉ có thể coi là một cục thịt thừa mà thôi.
Đối phương nếu thấy bên mình yếu ớt như vậy, nói không chừng sẽ nổi lên lòng tham, đem mình làm thịt như thịt một con dê béo thôi!
Bình thường bản thân trên người không có đồng nào, nếu gặp người khác, chưa chắc hắn đã nảy lòng tham mà ra tay.
Nhưng hiện tại, trên lưng mình có một bọc da cự lang lộ liễu, trong lồng ngực lại cất một số tiền lớn a!!!
Toàn thân Hạ Á trở nên căng thẳng, nhưng mỗi một động tác lại ngược lại, hạ chân nhẹ xuống, tuy rằng hắn một tay xách kẻ đáng thương, nhưng cũng rất mau chóng tìm một gốc cây đại thụ phía xa xa, như một con mèo rừng lớn, nhanh nhẹn trèo lên trên, đem toàn bộ cơ thể giấu đằng sau đám cành lá sum suê.
Lặng lẽ dừng lại hít thở vài hơi, đồng thời làm vài động tác đe doa bằng mắt đối với kẻ đáng thương, lấy tay bịt chặt miệng của hắn, … rốt cục, mất công một lúc, Hạ Á Lôi Minh cũng nhìn được đám người tiến tới.
Đối phương tổng cộng có bốn người.
Đi đầu đoàn là một nam tử nhìn không quá ba mươi tuổi, tóc vàng, dáng người cao ráo, mặc một kiện áo giáo tinh xảo, hoàn toàn làm bằng kim loại! Áo giáp màu bạc sáng bóng a. Phía sau còn đeo một thanh kiếm hình chữ thập, trên chuôi kiếm còn được khảm một viên bảo thạch màu đỏ.
Ở Dã Hỏa Nguyên cũng rất hiếm khi gặp mạo hiểm giả mặc áo giáp kim loại. Không phải bởi vì cái gì khác, áo giáp kim loại đều rất dày và nặng, mặ vào cũng không có lợi cho hành động. Chỉ có một số ít người có lắm tiền mới có thể có được một bộ áo giáp cao cấp – ví dụ như khải giáp. Loại giáp trụ này dùng sắt tinh khiết mà chế ra, công nghệ cực kỳ tinh xảo, ưu điểm lớn nhất so với áo giáp truyền thống là một số bộ phận nhỏ hơn, khối lượng nhẹ hơn nhiều, mà hiệu quả phòng ngự lại vô cùng tốt, nhất là sức phòng ngự đối với cung tiễn.
Chỉ có điều giá cả tất nhiên không nhẹ. Hạ Á từng chứng kiến ở hắc phố có một người bán những loại trang bị kiểu này, hét giá năm đồng vàng một bộ!
Hạ Á từng mơ có một ngày được mặc loại phòng ngự giáp xa hoa này, hành tẩu khắp nơi trên Dã Hỏa Nguyên.
Người thứ hai mặc một kiện áo choàng da màu đen, nhìn vừa lùn vừa gầy, chỉ là, tên này mang theo áo choàng, trùm kín đầu, nên Hạ Á ở trên cao không thấy được rõ bộ dáng của đổi phương.
Người thứ ba lại là một tên tráng hán cao to như gấu, mái tóc đỏ dài xõa xuống, nhìn qua có thể thấy hắn là người khỏe nhất trong đoàn, cũng là người cao nhất. Chỉ có điều cơ thể quá mức khoa trương, dưới con mắt của Hạ Á Lôi Minh, có chút hơi mập mạp. Sau lưng hắn mang theo một cái khiên lớn, nhìn như mai rùa. Cái khiên này không ngờ lại là khiên sắt cứng rắn, trên đó còn khắc một ít hoa văn mà Hạ Á xem không hiểu. Điều Hạ Á chú ý nhất chính là, gã tráng hán này giống hắn, vũ khí dùng đều là búa.
Bất quá, khiến cho Hạ Á có chút ngượng ngùng, chính là búa của đối phương so với búa của hắn thì sa hoa hơn nhiều.
Một thanh chiến phủ làm bằng sắt tinh thuần! Trên cán búa khắc một vòng hoa văn, giúp cho người sử dụng trong thời điểm vung búa có thể tránh bị trượt tay, lưỡi búa màu bạc sáng như ánh trăng, cong như mặt trăng vào rằm, sống búa dày tràn ngập sức nặng cùng cảm giác lực lượng, mà trên đầu búa còn gắn một mũi mâu sắc nhọn.
Có thể nói, thanh búa như vậy, chính là vũ khí mà Hạ Á Lôi Minh tha thiết mơ ước!
Hắn từng chứng kiến trong một cửa hàng vũ khí ở Dã Hỏa trấn có bày một thanh búa giống như vậy, nhưng cảm giác về phẩm chất so với thanh gã tráng hán này đeo còn kém hơn một chút, mặc dù giá bán so với bộ khải giáp còn rẻ hơn một chút, nhưng đối với Hạ Á Lôi Minh mà nói cũng là một con số khổng lồ: Ba đồng vàng!
Nhìn cây chiến phủ này, trong mắt Hạ Á không nhịn được, có chút thèm muốn. Hắn theo bản năng sờ vào túi vàng trên ngực, cảm giác cứng rắn khiến cho lòng hắn có chút trấn an. Nhịn không được lại nghĩ tiếp: Được, lần này trở về, ta phải mua một thanh búa tốt như vậy! À, còn có bộ khải giáp nhẹ kia nữa, cũng nên mua một bộ.
Sau đó, Hạ Á chuyển ánh mắt dừng lại trên thân người thứ tư.
Đây là một nữ nhân!
Không thể nghi ngờ, đây là một thiên hạ tuyệt thế mỹ nữ có thể khiến nam nhân trong thiên hạ nhìn quên cả thở a!
Má nõn nà, mắt như hoa anh đào, mi như trăng thu, da trắng như tuyết …
Ánh mắt câu hồn đọat phách kia có thể khiến phần lớn nam nhân lâm vào trạng thái tim ngừng đạp. Huống chi, nữ nhân này còn rất trẻ. Thời điểm nàng chậm rãi đi tới, trên người mặc một kiện áo giáp da hoa mỹ, tại sao lại gọi là hoa mỹ cơ?
Cái áo giáp da này lại được làm bằng da tê giác trắng hiếm thấy! Da tê giác trắng đượng coi là nguyên liệu cao cấp nhất trong tất cả các loại nguyên liệu chế tạo áo giáp da. Da tê giác trắng cứng rắn, đao kiếm bình thường đều rất khó xuyên qua, là lựa chọn tốt nhất đối với áo giáp. Mà quan trọng hơn chính là, tê giác trắng rất hiếm thấy, có một khối da tê giác trắng này mà bán, đảm bảo không cần làm việc trong một thời gian rất dài a!
Mỹ nữ này lên núi mang theo áo giáp da bò tót trắng, bề mặt phủ một lớp sơn màu trắng bạc giống như kim loại, trên đó khắc vô số hoa văn nở rộ như hoa tươi. Da tê giác ưu điểm nhất chính là dễ tạo hình và co dãn, khiến cho áo giáp sau khi chế tác hoàn mỹ, dán gắt gao lên người mỹ nữ, giúp nàng đem những đường cong trên cơ thể bộc lộ ra càng mê người hơn.
Phía dưới áo giáp da, lại là một chiếc váy chiến, do nhiều miếng giáp ghép lại, nhìn như một đóa hoa sen.
Dáng người nữ nhân này thon dài, phía sau còn đeo một cây cung dài, khung đen xì, đương nhiên cũng là một cây cung được làm bằng sắt tinh chất, mà dây cung tinh tế, tản ra màu bạc sáng bóng. Hạ Á vừa nhìn thấy liền không nhịn được thở dài: Ông trời ơi, người này chẳng lẽ nhiều tiền quá hóa điên, dám dùng bạc kéo thành dây cung!!!
Càng khoa trương hơn, bên hông nữ nhân này lộ ra một cái ống tên, bên trong để mười mũi tên!
Hạ Á nhìn kỹ, lại thở dài.
Chỉ một mũi tên kia, giá thành e rằng đủ để mình ăn cơm hơn mười ngày a! (kỳ thật đây là hắn định giá quá thấp)
Cung tên bình thường, chỉ cần cấp bậc hơi cao một chút, phần đuôi có lẽ cũng chỉ dùng lông ngỗng mà làm thôi, mà nữ nhân này lấy … Lấy kinh nghiệm thợ săn phong phú của Hạ Á, liếc mắt một cái là có thể phân biệt được, đây toàn bộ là lông chim ưng!!!
Hơn nữa, trong ống tên có mười mũi tên… Điều này càng khiến cho Hạ Á cảm thấy khó hiểu.
Ở Dã Hỏa Nguyên, dã thú và mà thú quá nhiều, chưa kể trường hợp gặp những đội ngũ khác còn nguy hiểm hơn. Đại đa số cũng tiễn thủ mạo hiểm giả đều mang ít nhất là hai ống tên lớn, mới có thể miễn cưỡng đủ dùng.
Nữ nhân này …
Đội ngũ này có chiến sĩ, có kiếm sĩ, có cung tiễn thủ, lại còn có một gã mặc áo choàng da kia nữa, không chừng là y sư, thậm chí có thể là ma pháp sư trong truyền thuyết a!
Đội ngũ như thế này, chính là một nhóm mạo hiểm giả tiêu chuẩn nhỏ. Hơn nữa, nhìn trang bị hoàn mỹ của những người này, không chỉ quý mà còn rất sang trọng, có lẽ đều là cao thủ a!
Đương nhiên, còn có một thứ khiến cho Hạ Á thầm thở dài, chính là …
Nữ cung tiễn thủ này bộ dáng …
Ai ôi, nguyên lai trên thế giới còn có nữ nhân xấu xí như vậy a …
Bốn kẻ mạo hiểm giả đi tới nơi Hạ Á nghỉ chân, lập tức dừng bước.
Đầu tiên là gã kiếm sĩ tóc vàng mặt hơi đổi sắc, lập tức khoát tay, thần tình cảnh giác quát: “Dừng lại! Nơi này đã từng có người!”
Thanh âm của hắn mang theo một tia lạnh lùng ngạo khí, đôi mắt màu lam xoay tròn, quay xung quanh nhìn: “Nơi này có dấu vết đánh nhau, xem kìa!”
Hắn duỗi tay chỉ về phía xa, nơi đó có thi thể đã bị tàn phá của một con cự lang, da lông bị lột sạch, xương cốt cũng bị tách rời, biến thành một đống thịt vụn.
Sau đó hắn bước nhanh tới đám tro tan, ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay sờ đám tro, khi đứng dậy lại kèm theo một tia kiêu căng đắc ý, dưới ánh mắt chăm chú của đồng đội, đưa ra một cái kết luận cuối cùng: “Hừ, đống lửa đã nguội, người đã đi xa rồi.”
Trên cây, Hạ Á nghe xong, trong lòng có chút nghi hoặc: Thật sao, gã này nói có cái gì đó không đúng lắm a.
Đống lửa đã nguội, nói lên rằng người đã đi xa? Những lời này nếu đặt ở khu vực rừng núi bình thường, có lẽ là đúng, nhưng mà … Nơi này lại là Dã Hỏa Nguyên a!!
Nếu bình thường dừng lại nghỉ chân ở trong núi, mọi người sẽ đốt lửa suốt đêm, dùng ánh lửa để xua đuổi dã thú không dám tới gần.
Nhưng mạo hiểm giả kinh nghiệm phong phú ở Dã Hỏa Nguyên tuyệt đối không bao giờ làm như vậy, bởi vì … ma thú không có sợ lửa!!!
Vào ban đêm, nếu ngươi dám ở Dã Hỏa Nguyên đốt lửa, nói như vậy, không khác gì ngươi tuyên bố với tất cả ma thú ở khu vực lân cận: Đến đây đi! Nơi đây đang có một bữa tối vô cùng phong phú đón chờ ngươi!
Cho nên tối hôm qua, trước khi Hạ Á đi ngủ, hắn đã đem đống lửa dập tắt.
Mà hiện tại gã kiếm sĩ tóc vàng này lấy tay sờ, nếu còn cảm thấy nóng, thì hẳn là hắn gặp quỷ a!
Nếu lấy kinh nghiệm sinh tồn của Hạ Á bao năm qua ở Dã Hỏa Nguyên, nếu muốn phán đoán xem có người ở đây hay không, hoặc là người đó đã rời đi bao lâu, hẳn là có hàng đống biện pháp, ví dụ như xem dấu chân dẫm trên mặt cỏ xung quanh, kiểm tra xem trên cỏ có đọng lại sương sớm hay không, thậm chí kiểm tra xem xung quanh có bãi nào do người khác bài tiết lưu lại không …
Chỉ vẻn vẹn dựa vào cách sờ đám tro tàn mà phán đoán … hình như chỉ có mấy gã lang thang hay ngâm thơ mới có thể làm nổi cái việc này a…
“Ha ha ha ha!” Gã tráng hán cao lớn lập tức phát ra một trận cười hùng hậu, khen: “Cát Lý, quả nhiên ngươi vẫn là người tỉ mỉ nhất.”
Gã kiếm sĩ tên gọi Cát Lý kia có chút đắc ý, cố ý tỏ ra vẻ cao ngạo: “Hừ, sinh tồn ở Dã Hỏa Nguyên, đương nhiên phải biết một chút kỹ xảo, chuyện này chưa tính là gì.”
Phía sau, gã mặc áo choàng da chạy lăng xăng xung quanh, xoay người quay lại mang theo một nắm bột phấn màu đen: “Đây là cái gì?”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía đồng đội, gã kiếm sĩ tóc vàng cùng với tên tráng hán lập tức xúm lại, ba người thì thầm to nhỏ một trận, dường như cũng không nhận ra đó là cái gì. Gã kiếm sĩ tóc vàng thấy đồng bọn đều đang nhìn mình, cố ý trầm ngâm một chút, bộ dáng có vẻ chắc chắn, nói: “Đại khái kẻ dừng chân ở nơi này có sử dụng một loại bột a, a, phải rồi! Theo ta thấy, nhất định là bột dùng để dua muỗi. Ta đã từng thấy qua loại bột này rồi.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua tên mặc áo choàng đen: “Pháp sư các hạ, ngài là người thông thái nhất, xin mời nhìn xem liệu ta nói có đúng chứ?”
Tên mặc áo choàng da màu đen này quả thật là một gã ma pháp sư?
Gã pháp sư vừa lùn vừa gầy kia trầm ngâm một lái, đem bột phấn đưa lên mũi, dùng sức hít hít, tựa hồ còn không dám khẳng định …
Hạ Á trốn ở trên cây nhíu mày, nghĩ thầm, cái này thì có cái gì đáng chú ý chứ, chỉ là một loại … “phân nhím” mà thôi.
Nhím tuy cũng là một ma thú cấp thấp, tuy rằng lực sát thương đơn lẻ không tính là quá lớn, nhưng lại là loài sống theo bầy đàn, một khi gặp địch nhân, sẽ cùng nhau tấn công. Bởi vậy, cho dù là ma thú lợi hại hơn nó, cũng không dễ dàng nguyện ý trêu chọc vào một đám nhím.
Phân của nhím có mùi rất lạ, tối hôm qua Hạ Á Lôi Minh lấy ra rải xung quanh một ít, chính là để dọa một vài loại ma thú khác, ngửi thấy mùi này, sẽ nghĩ rằng địa bàn này thuộc về đàn nhím mà không dám tới gần, như vậy buổi tối ngủ sẽ vô cùng an toàn.
Ở Dã Hỏa Nguyên, rất nhiều người đều làm như vậy, bất cứ một mạo hiểm giả nào có chút kinh nghiệm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay được.
Thế nhưng nơi đây lại xảy ra một chuyện thật cổ quái.
Phía dưới, bốn mạo hiểm giả trang bị hoàn mỹ, tập trung một chỗ, nhìn đi nhìn lại nửa ngày cũng không đưa ra được kết luận. Gã kiếm sĩ thì nói là thuốc bột xua muỗi, mà tên tráng hán thì gọi là bụi than.
Về phần gã “pháp sư” kia, sau khi suy nghĩ một chút, dùng một ngón tay chấm chấm, sau đó cho vào miệng mút vài cái …
(nôn!!!)
Hạ Á vừa thấy cảnh này, suýt nữa ngã lộn cổ từ trên cây xuống.
Tên “pháp sư” kia cẩn thận nhấm nháp trong chốc lát, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí vô cùng quyền uy, thấp giọng nói: “Hừ, có cái gì mà phải tranh luận căng thẳng như vậy. Rõ ràng đây chính là đồ gia vị do kẻ đó nghỉ chân ở đây sau khi ăn vứt lại, đúng rồi, còn có chút vị mặn mặn nữa.”
Hạ Á: “…..”
(Đọc đến đây, ngừng lại một chút thở đi nha!!!)
Nhìn bộ dáng gã “pháp sư” đó miệng nhấm nhấm nháp nháp, Hạ Á chỉ cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng đứng, tay chân mềm nhũn, cổ họng có cảm giác ghê tởm, cơ hồ là muốn lập tức nôn mửa.
Sau khi “pháp sư” thông thái đã đưa ra phán đoán như vậy, tên tráng hán đem chiến phủ cắm xuống mặt đất, vừa cười vừa nói: “Cũng không biết là tên ngốc nào lại đem đồ gia vị vứt loạn lên. Vừa đúng lúc đồ gia vị của chúng ta hết sạch, hôm nay cũng không cần nếm thịt nướng vừa trắng vừa nhạt tọet nữa rồi!”
(Thôi ta không dịch nữa đâu, đi nôn đã!)
Hắn thuận tay nhặt một tảng đá lên, ném vào trong rừng.
Loạt xoạt một chuỗi, đám chim trong rừng cây bị tảng đá làm kinh động, nhất thời vỗ cánh cùng bay lên. Gã tráng hán cười ha hả nói: “Một đám súc sinh, Mã Sa, bắn rơi một con đi, cũng đến giờ ăn trưa rồi!”
Đứng bên cạnh, gã kiếm sĩ tóc vàng cũng vỗ tay cười nói: “Đúng vậy, Mã Sa, ngươi được chúng ta công nhận là “Tân Ám Nguyệt nữ thần”, mau cho chúng ta thưởng thức một chút nghệ thuật bắn tên thần kỳ của ngươi a!”
Pháp sư?
Nữ nhân cung tiễn thủ được gọi là Mã Sa rụt rè cười, mang theo một tia ngạo khí, nhanh chóng tháo trường cung xuống, rút ra một mũi tên đuôi làm bằng lông chim ưng, tiến chéo một bước, tư thế cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa, dưới lực kéo của nàng, khiến cho cây trường cung cong tròn như mặt trăng rằm! Trốn ở trên cây, Hạ Á thoáng nhìn qua, nhất thời tim trong lồng ngực nhảy mãnh liệt!
Thật quá lợi hại! Cung làm bằng sắt như vậy, cho dù là một gã thanh niên bình thường cũng chưa chắc đã có thể kéo nổi! Nữ cung tiễn thủ này cánh tay thật khỏe a!!
Không chỉ như thế, Mã Sa còn cười ngạo nghẽ, nâng cung lên cằm, ngữ khí tự tin: “Xem đi, ta sẽ bắn trung con mắt trái con chim thứ ba bay ở giữa!”
Phong thái như vậy, có thể đánh gẫy niềm tin của bất cứ ai a!
Hạ Á trong lòng còn đang khâm phục, chợt nghe tiếng dây cung chấn động một tiếng, một mũi tên lao lên không trung, vẽ nên một đường cong duyên dáng …
Viu!!!
Chuẩn không thể chuẩn hơn … Nhưng dưới con mắt của Hạ Á, hình như có chút quái dị?
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, lập tức hắn hiểu được chỗ nào không đúng!
Chuẩn thì rất chuẩn, nhưng lực đạo lại quá kém. Mũi tên này bắn xuyên qua, nhìn mềm oặt!
Lực đạo như vậy, nếu bắn Ma Tước hay chim trĩ linh tinh gì đó thì tất nhiên là đủ. Nhưng trước mặt lại là đàn chim tên là Sơn Nhạn, một loại chim ở Dã Hỏa Nguyên, trời sanh bản tính hung dữ, so với chim ưng bình thường thật không kém là mấy.
Quả nhiên, mũi tên của vị nữ thần xạ thủ này vừa vọt tới, con Sơn Nhạn bị mũi tên lao tới, rít lên một tiếng, thân hình ở giữa không trung vừa chuyển, đối với mũi tên mềm nhũn bắn tới nơi, mỏ đập xuống một cái, khiến cho mũi tên rơi thẳng xuống.
Sau đó còn cố ý rít lên mấy tiếng đe dọa Mã Sa.
Nữ thần xạ thủ nhất thời sắc mặt biến thành màu tím, mặc dù đã kiệt lực nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định, miệng tự cấp cho mình một bậc thang để rút lui: “Súc sinh khá lắm! Ta có tâm địa thương xót tính mạng của ngươi, vậy mà ngươi cư nhiên dám trêu chọc ta …” Tay đưa về sau tiếp tục rút ra một mũi tên bắn tới.
Viu!
Lần này con Sơn Nhạn lại còn thoải mái xoay người né tránh …
Nữ thần xạ thủ mặc kệ! Nàng thẹn quá hóa giận, đem tám mũi tên còn lại phía sau tất cả rút hết ra, cũng không quan tâm là nhiều hay ít, một hơi bắn hết toàn bộ!
Hạ Á trốn ở trên cây, khoảng cách tới chỗ đám chim chóc xoay quanh kia cũng chỉ có hơn hai mươi bước. Hắn vốn rất mong chờ, xem tài bắn cung của nữ thần xạ thủ, nhưng không nghĩ tới, vị nữ cung tiễn thủ này càng bắn càng loạn xạ, trong đó, còn có một mũi tên chui ngay vào tàng cây Hạ Á đang trốn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, mũi tên cơ hồ là thơm nhẹ vào chóp mũi hắn!!!
Hắn đang trong trạng thái vô cùng thưởng thức, làm sao nghĩ đến trường hợp bị rơi vào đòn “đánh lén” như vậy. Hắn vốn cũng không có chuẩn bị gì trước, làm sao mà ngờ được, vị “Thần xạ thủ” kia lại có thể bắn một mũi tên lệch tận đến nhà bà ngoại như thế được chứ?
Khi mũi tên “thơm” qua chóp mũi, thậm chí Hạ Á toát ra mồ hôi lạnh toàn thân! Ngay cả Thị Huyết Cuồng Lang cũng không giết nổi ta, vậy mà một mũi tên bắn loạn xạ của nữ nhân này, thiếu chút nữa đã đưa hắn lên uống rượu với lão gia hỏa rồi?
Hạ Á run rẩy!
Mẹ nó, cái loại tài nghệ bắn cung như vậy, cũng dám tự xưng là Ám Nguyệt nữ thần?!
Ta nhổ vào! Bắn một con chim mà lệch đến tận bảy, tám thước như thế, nếu nói nàng là Ám Nguyệt nữ thần, lão tử chính là Chiến thần A Khách Lưu Tư!!!
Mã Sa thở hồng hộc một cách mệt nhọc, buông cung xuống, không ngừng thở dốc, mặt mũi đỏ bừng, cũng không biết là do mệt hay là do xấu hổ và giận dữ.
Đồng bạn bên cạnh ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh chóng, gã kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý rốt cục khôi phục lại, ho khan một tiếng, đi đến bên người Mã Sa, vỗ vỗ bả vai của nàng, vẻ mặt quan tâm, ôn nhu an ủi: “Mã Sa, không sao, ngươi … Đúng rồi, chắc chắn là do ngươi đi đường đã quá mệt mỏi, khí lực không đủ, ngẫu nhiên thất thủ mà thôi.”
Mã Sa cúi đầu ủy khuất nói: “Cũng không biết làm sao, ngày thường bắn Ma Tước đều rất chuẩn …”
Kiếm sĩ tóc vàng trừng mắt nhìn tên tráng hán to lớn một cái: “Nghê Cổ Nhĩ, tất cả là nhờ chủ ý tốt của ngươi!”
Tráng hán Nghê Cổ Nhĩ ngượng ngùng cười, dường như trong bốn người, gã kiếm sĩ tóc vàng là thủ lĩnh, nên hắn cũng không dám phản bác, quay sang nhìn tên pháp sư, chuyển đề tài: “Tất Đạt Nhĩ đa pháp sư, ngươi xem nơi này cách mục tiêu còn xa không? Tên gian thương trên Hắc phố không phải nói rằng, sư thú xuất hiện ở ngay gần đây sao?”
Tên pháp sư cười ha ha, cũng không nói gì, lôi trong lồng ngực ra một tấm bản đồ bằng da dê, lại lấy ra một cái la bàn, cẩn thận nhìn một lúc, xong quay xung quanh, duỗi tay về phía hướng đông, nói với ngữ khí cực kỳ tin tưởng: “Đúng rồi, ở kia.”
Trên cây, Hạ Á thầm thở dài: “Ngu ngốc, ngược rồi! Phải là phía Tây mới đúng … Các ngươi nếu cứ đi về hướng Đông, đêm nay có lẽ sẽ nhìn thấy bộ mặt đáng yêu của địa tinh a.”
Sau đó, hắn buông tay đang che miệng kẻ đáng thương ra, họat động hai tay một chút, vỗ vỗ mặt kẻ đáng thương, thấp giọng cười nói: “Ê, chúng ta tạm thời không đi được, có việc quan trọng.”
“Ách? Việc gì?” Kẻ đáng thương mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi.
“Phía dưới … Bốn con dê béo a.” Hạ Á xoa xoa cằm: “Xem ra, nhất định là ông trời muốn, Hạ Á ta hôm nay được mời làm cường đạo một lần rồi.”
Nói xong, hắn đem kẻ đáng thương đặt lên chạc cây to nhất: “Ngồi cho vững, đừng để bị ngã.”
Sau đó, hắn thả người từ trên cây nhảy xuống.
Bốn vị cao nhân kia còn đang thương lượng cái gì đó, bỗng nhiên thất một người từ trên trời hạ xuống, đứng ở trước mặt, tất cả đều kinh ngạc!
“Ngươi là ai?”
Kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý lập tức rút trường kiếm ra. Chuôi kiếm được khảm bảo thạch, lưỡi kiếm bén nhọn, không ngờ cổ kiếm lại được làm bằng bạc trắng.
“Ha ha!!” Hạ Á cố ý cười to hai tiếng, đem mái tóc đen tràn ngập vẻ cuồng dã xõa dài ra, trong tay xuất hiện thêm một lưỡi búa to đầy vết sứt gỉ, hít một hơi thật sâu, phổi đầy khí ngực ưỡn ra, trừng mắt quát:
“Núi này … Ách, núi này không phải do ta tạo ra! Cây này … Ân, cây này con mẹ nó cũng không phải do ta trồng! Nếu từ nay về sau muốn đi qua, mau lưu lại ít tiền tài để mua đường.” Nói tới đây, trên mặt cố gắng hiện xuất hiện một chút tàn nhẫn: “Nếu dám hé răng nói nửa lời, grừ, chết không chốn chôn thây!”
Ngoài mặt thì căng thẳng, trong lòng Hạ Á nhẹ thở dài - câu hắn vừa nói chính là nghe mấy kẻ ngâm thơ rong đọc qua, mình được mấy gã đó cõng cũng lâu, ân, chắc là nhớ không nhầm.
Bốn vị cao thủ sắc mặt cổ quái nhìn tên cường đạo vừa mới từ trên trời rơi xuống nói:
Toàn thân rách rưới, áo choàng có thể là của cao nhân Cái bang, một thanh búa gỉ sét … phải rồi, trên người còn cuốn băng vải?
Mà buồn cười nhất chính là, mảnh vải băng trước ngực còn thắt nơ hình con bướm hết sức tinh xảo …
Bốn vị cao thủ đồng thời cười ha ha một cách ầm ĩ. Gã tráng hán cười đến mức người gật lên gật xuống, mà ngay cả vị nữ thần xạ thủ cũng cười run rẩy hết cả người, chỉ có tên đa pháp sư tiên sinh được kêu là Tất Đạt Nhĩ, mặt vẫn giấu trong áo choàng, đứng không nhúc nhích, giống như nhìn chằm chằm vào Hạ Á Lôi Minh vậy.
Cuối cùng, kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý tiến đến vài bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, nụ cười mang theo vẻ khinh thường: “Tên tiểu nhân hại dân hại nước! Dám cướp bốn chúng ta, ngươi thật là đi tìm đường chết! Hừ, ngươi có biết bốn chúng ta là ai không?”
Vị nữ thần xạ thủ Mã Sa đứng bên cạnh cười một cách “thiện ý” nói: “Cát Lý, đừng dọa tiểu tử đó nữa, loại tiểu nhân hại dân hại nước ở nơi địa phương hẻo lánh này, chắc chưa từng được nghe qua đại danh của chúng ta đâu.”
Gã thanh niên cao lớn trừng mắt nhìn Hạ Á một cái: “Tiểu tử, chúng ta là cao thủ nổi danh, không muốn chấp nhặt so đo với ngươi. Ngươi ném vũ khí đi, quỳ xuống vái bọn ta vài cái, sau đó tự cút đi a, đừng để ta phải làm ô uế đến cái búa của ta. Dưới búa của ta, không thu nhận những linh hồn vô danh.”
Nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếc búa, thở dài, vẻ mặt rất giống phong thái của cao thủ tịch mịch.
Hạ Á giận dữ quên cả cười: “Các ngươi? Các ngươi là ai? Rất có danh tiếng ư?”
Kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý cùng với tráng hán Nghê Cổ Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, ý tứ kiểu như “ngươi nói hay ta noi?”, sau đó tráng hán Nghê Cổ Nghĩ gật gật đầu, bước lên vài bước, kiêu căng nhìn Hạ Á: “Tiểu tử, hôm nay để cho ngươi kiến thức một chút a. Hừ … nghe cẩn thận, chân đứng thẳng, đừng sợ đến mức bò xuống! Bốn người chúng ta chính là Vương thành tứ tú nổi danh ở vương đô!”
Vương thành tứ tú?
Hạ Á mờ mịt lắc đầu.
“Vị này là Bạch ngân kiếm thánh Cát Lý đại nhân, từng khổ tu ở những nơi tràn ngập chém giết, lợi kiếm trong tay hắn, từng chém rụng rất nhiều đầu ác ma! Nữ nhân xinh đẹp này xưng là “Tân Ám Nguyệt nữ thần” Mã Sa tiểu thư, kỹ thuật bắn tên thần kỳ cùng với vẻ đẹp của nàng đều vô cùng nổi tiếng! Mà vị này chính là Tất Đại Nhĩ đa pháp sư, ma pháp của hắn sáng rực rỡ. chói mắt như thái dướng. Khi ngươi nhìn thấy ánh sáng ma pháp, chính là khi sinh mệnh của ngươi biến mất!”
Dừng lại một chút, Nghê Cổ Nhĩ vỗ vỗ ngực, có chút rụt rè: “Về phần ta, ta gọi là Nghê Cổ Nhĩ, ngoại hiệu “Thú hồn Cuồng chiến sĩ”, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, lực lượng của ta giống như một thú hồn chiến sĩ thời viễn cổ! Hắc hắc, lát nữa ta bóp nát xương cốt của ngươi, ngươi cũng chớ nên kêu đau nha.”
Hắn dùng một loại ánh mắt bề trên đối với kẻ dưới liếc Hạ Á một cái: “Ta Nghe Cổ Nhĩ, Mã Sa xinh đẹp, Bạch Ngân kiếm thánh Cát Lý, còn có pháp sư Tất Đạt Nhĩ, bốn người chúng ta, chính là ‘Vương thành tứ tú, Nghê Mã Cát Tất” trong truyền thuyết!!!”
Nói xong, vẻ mặt của hắn say mê, giống như đang đợi tên tiểu nhân hại dân hại nước trước mặt sau khi nghe xong, kinh hãi vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bò tới hôn lên chân hắn.
“…”
Vương thành tứ tú, Nghê … Mã … Cát … Tất?
Hạ Á trong lòng thầm đọc hai lần … sau đó, hắn thực sự nổi giận!
“Chết tiệt! Ngươi dám mắng ta!!!” Hạ Á nổi trận lôi đình: “Đừng coi ta là nông dân nghe mà không hiểu!!!”
Mắt thấy tên tiểu nhân hại dân hại nước trước mặt chết đến nơi còn không biết hối cải, vị Bạch Ngân Kiếm Thánh Cát Lý tiêu sái hừ một tiếng, ngạo nghễ lắc mình đi tới: “Thôi, để ta tiễn ngươi đi a.”
Vị nữ thần tiễn thủ xinh đẹp đứng bên cạnh nhẹ cười nói: “Cát Lý, chớ dây dưa với hắn, giúp hắn chết thật sung sướng a.”
“Ài … Mã Sa thật là thiện lương.” Cát Lý cố ý thở dài, nâng thanh thập tự kiếm sáng chói lọi lên: “Tên tiểu nhân hại dân hại nước, chịu chết đi, kiếm của ta rất nhanh, ngươi sẽ không cảm hề có cảm giác đau đớn.”
Bằng vào mấy lời nói, khí thế như vậy, nếu đối thủ là Kiếm Thánh nổi tiếng trên đại lục, hay cho dù là tùy tiện kéo ra một gã dong binh kinh qua trăm ngàn trận chiến, không chừng Hạ Á thật sự là bị hù chết. Nhưng lúc này, hắn cười lạnh một tiếng, không thèm nói điều vô nghĩa với mấy tên nam nữ trước mặt nữa, trực tiếp cầm búa bổ một nhát!
Cát Lý phát ra một tiếng thở dài, thập tự kiếm bằng bạc đã giơ lên.
Hắn ra tay vô cùng đẹp mắt, từ thanh thập tự kiếm bằng bạc tỏa ra quang mang màu bạc chói lọi, mà khi thân kiếm xoay, chuôi kiếm khảm viên bảo thạch màu đỏ tạo nên một mảnh rực đỏ nằm giữa quang mang màu bạc!
Một kiếm này hắn ra tay giống như một vũ công mua may hoa lệ, mà ngay cả động tác vươn vai, tất cả đều khiến cho người khác cảm thấy đẹp mắt vô cùng.
Dưới bóng kiếm, một mảng ánh sáng bạc, giống như bay lên cao, vô thanh vô tức …
Ngược lại với động tác múa kiếm hoa lệ của Cát Lý, động tác của Hạ Á Lôi Minh cực kỳ đơn giản, hắn so với bình thường cũng không có gì lạ, nhằm đầu bổ xuống!!!
Chỉ có điều, khi lưỡi búa chém xuống, mơ hồ có ẩn chứa cả tiếng gió ầm ầm như sấm động!
Một bổ đơn giản này của Hạ Á, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu ngày hạ ngày đông khổ luyện, ân, điểm này tuyệt đối có thể chứng minh, trong núi, nơi hắn ở, một mảng rừng xung quanh đã bị hắn chặt sạch, chính vì thế cho nên mỗi lần muốn đi kiếm củi đều phải đi xa hơn mười dặm đường núi.
Đinh!
Một âm thanh thanh thúy vang lên. Thân ảnh hai người lần lượt thay đổi, chợt tách ra, Cát Lý vẫn bảo trì tư thế giơ kiếm, chậm rãi xoay người, lạnh lẽo cười nhìn Hạ Á.
Hạ Á đứng ở phía đối diện, sắc mặt có chút mờ mịt, tren thanh búa rỉ sắt trong tay hắn, rõ ràng có một vết mẻ thật lớn màu trắng. Vết mẻ lớn đến mức, cơ hồ đem toàn bộ lưỡi búa to chia làm hai phần, mà ngay cả trên lưỡi búa, cũng có thêm 1 cái khe cỡ bài tay. Búa ba tiền đồng, quả nhiên chất lượng cũng tương ứng.
Cát Lý đắc ý nói: “Tiểu tử, ngươi dùng loại búa mục nát này mà cũng dám đi làm đạo tặc?”
Hắn còn muốn nói hai câu tự khen nữa, thì bỗng nhiên, leng keng, một âm thanh thanh thúy vang lên …
Thanh thập tự kiếm bằng bạc hoa lệ trong tay Cát Lý, lưỡi kiếm gãy làm ba đoạn nhỏ!!! Lúc này, trong tay Cát Lý chỉ còn lại một cái chuôi kiếm!
Cát Lý ngây dại, chưa nói đến võ công của hắn đáng sợ như thế nào, thanh thập tự kiếm bằng bạc này là hàng thật giá thật a! Lưỡi kiếm chính là dùng sắt tinh thuần chế tạo ra, tuy chưa đến mức chém sắt như chém bùn, nhưng tuyệt đối có thể coi là một thanh lợi khí!
Hắn còn chưa kịp kinh hô, chợt nghe từ trên người truyền đến vài tiếng “Xuy xuy” rồi “Rầm” một tiếng…
Nguyên bản bộ khải giáp xinh đẹp, tinh xảo, từ trước ngực bị phân thành hai mảnh, tách ra rơi xuống hai bên thân người!
Một vết rách xuất phát từ trên ngực hắn kéo thẳng xuống hông …
Giáp trụ một bộ phân thành mảnh, chưa hết, quần dài Cát Lý mặc bên trong, dây lưng bên hông cũng đột nhiên đứt, quần bỗng bị tụt đến tận đầu gối!
Cát Lý lập tức cảm giác phần eo có chút lạnh lẽo, bị gió thổi vào, nhất thời rùng mình một cái. Sau khi ái khố rơi xuống, mọi thứ bên dưới bại lộ hoàn toàn ra trước mắt mọi người …
Một lát sau, Cát Lý mới giống như một tiểu cô nương vừa bị chà đạp, thét lên một tiếng thê lương chói tai, xoay người sang chỗ khác, hai tay giữ chặt đũng quần.
Hạ Á Lôi Minh cười ha ha, tiến lên một bước, đá vào mông Cát Lý, khiến hắn quỳ rạp xuống mặt đất: “Kiếm Thánh cái chó má gì, nếu ngươi là Kiếm Thánh, lão tử chính là Đại lục Kiếm Thần!”
Cát Lý bò dậy chạy lại chỗ đồng bọn, ba vị cao thủ đồng thời thất thanh, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm vào gã “tiểu nhân hại dân hại nước”.
Cát Lý nhanh chóng kéo quần lên, quay mặt lại, giọng nói có phần hoảng sợ: “Phi! Tiểu tặc! Ngươi đừng kiêu ngạo, bổn thiếu gia sáng nay ăn không sạch sẽ, có chút mệt mỏi nên mới bị bại dưới tay ngươi!” Hắn kéo gã tráng hán đứng bên cạnh: “Nghê Cổ Nhĩ, lên giáo huấn hắn đi, đừng làm hổ danh Vương thành tứ tú chúng ta!”
Nghê Cổ Nhĩ do dự một chút, bất quá thấy lưỡi búa trong tay Hạ Á đã hoàn toàn bị nát, lập tức có thêm tự tin, cố lấy dũng khí đi tới, rống lớn nói: “Tiểu tử! Vừa rồi không tính, do đồng đội ta chủ quan. Ta đến thu cái mạng nhỏ của ngươi đây!”
Hắn vừa nhe răng cười vừa đi tới: “Ngươi bây giờ không có vũ khí, để xem, ngươi làm sao có thể kiêu ngạo tiếp đây!”
Nói xong, giơ búa lên quơ quơ: “Khai Sơn chiến phủ của ta, nặng bốn mươi cân! Bổ xuống một búa, ngươi sẽ biến thành …”
Hạ Á khinh thường liếc mắt một cái, muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, ngươi nên đổi nghề đi làm kẻ ngâm thơ rong, chuyên đi kể chuyện xưa đi.
Hắn nhìn xung quanh, cũng không nói gì, trực tiếp đi đến bên cạnh một gốc cây đại thụ một người ôm, hai tay vòng ôm lấy cây, trọng tâm thấp xuống, sau đó vươn vai, thở hắt ra một hơi…
Ca ca ca ca …
Âm thanh liên tiếp mạnh mẽ vang lên, sau đó, cây đại thụ bị Hạ Á bứt cả gốc rễ lên, bùn đất bám trên rễ cây rơi xuống đất kêu lộp độp.
Hạ Á đem một gốc đại thụ to lớn ôm vào trong lòng, mặt không đỏ, hô hấp không đổi, cười lạnh nhìn tên Nghê Cổ Nhĩ kia. Nghê Cổ Nhĩ miệng há to, cằm như chảy tận xuống đất.
“Ê, người khổng lồ, ngươi vừa nói búa của ngươi nặng bao nhiêu cân?”
Rầm. Tay Nghê Cổ Nhĩ mềm nhũn, chiến phủ rơi thẳng xuống mặt đất.
Chiến phủ rơi trên mặt đất, nện lên trên chân của Nghê Cổ Nhĩ, chỉ là đầu óc hắn giờ như bã đậu, đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm kẻ "hại dân hại nước" trước mặt này, ước chừng qua một hồi lâu, mới cảm giác được đau đớn trên chân, một tiếng "ngao" rống lên từ cổ họng, ôm lấy một chân "biểu diễn" nhảy lò cò.
Hạ Á trên mặt có một tia cười ác ý, hai tay ôm thân cây, đem thân cây từ trong lòng ném qua: "Người khổng lồ, tiếp lấy!"
"Oa! Không cần..."
Đáng thương cho Nghê Cổ Nhĩ chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã bị thân cây đại thụ to lớn đặt hắn ở bên dưới, may mắn là hắn cũng không bị va vào đầu, thương cảm cho hắn đang cố dùng song chưởng ôm lấy thân cây, nỗ lực chống đỡ, bị đè lún xuống mặt đất, vẻ mặt nhất thời hồng lên tựa như màu mông khỉ, thở dốc hồng hộc, kêu la đến tê tâm liệt phế: "Cứu mạng a!!! Mau gỡ cái cây chết tiệt này ra... Khụ khụ..."
"Tất Đạt Nhĩ Đa, mau dùng ma pháp!" Cát Lý vẫn đang "biểu diễn" trần truồng rốt cục cũng có phản ứng, hét lên với tên pháp sư đồng bọn đứng bên cạnh mình một tiếng. Vị Tất Đạt Nhĩ Đa pháp sư kia lập tức có động tác! Động tác nhanh nhẹn nhảy về sau vài bước, từ trong tay áo lấy ra một cái tiểu mộc côn (côn gỗ) so với sài côn dài hơn không bao nhiêu, nắm ở trong tay đung đưa vài cái, từ trong áo choàng nhanh chóng truyền đến vài tiếng niệm cổ quái.
Lúc này, ngay cả Hạ Á cũng nhịn không được, trong lòng kiêng kị một chút —— thật là ma pháp sư? !
Hắn từ nhỏ sinh hoạt tại Dã Hỏa nguyên, đối với vũ lực của bản thân còn có chút tự tin, dã thú ma thú cũng đánh rồi, ở trong Dã Hỏa trấn cũng không phải chưa từng đánh nhau. Sau khi nhìn thấu mấy tay "Cao thủ" này, thật sự không có để bọn họ ở trong lòng. Mà... tên kia cư nhiên là một tên ma pháp sư?
Mình còn chưa từng đánh nhau với một ma pháp sư bao giờ a.
Đúng lúc trong lòng có chút không yên, bỗng thấy mộc côn trong tay tên Tất Đạt Nhĩ Đa huyễn hóa ra một cỗ hào quang, đem chính hắn bao trùm bên trong, sau đó "phanh" một tiếng, một mảng sương khói phun ra, ở bên trong đám sương khói, liền thấy được vị ma pháp sư đã biến thành một con thỏ, hưu một tiếng, liền chui vào trong bụi cỏ, hướng phía nam chạy trốn.
"... Đây chính là ma pháp của hắn?"
Hạ Á suýt nữa bật cười, nhìn chằm chằm con thỏ đang xông vào bụi cỏ kia, một tay nhanh chóng rút hỏa trạc xiên ném qua.
Phốc!
Cái hỏa trạc xiên kia hóa thành một luồng hắc quang, chuẩn xác lao trúng cái đuôi con thỏ, nhất thời đem con thỏ ghim trên mặt đất. Một đoàn huyết quang bay lên, Tất Đạt Nhĩ Đa pháp sư kêu thảm một tiếng, hiện ra hình người, quỳ rạp trên mặt đất kêu rên, trên mông cắm cái hỏa trạc xiên, miệng vết thương còn đang rỉ máu.
"Ha ha ha ha..." Hạ Á bước nhanh vài bước đuổi tới, một cước dẫm nát mông pháp sư, đem hỏa trạc xiên rút ra, hành động này làm cho Tất Đạt Nhĩ Đa kêu thảm thiết lên vài tiếng, nằm xấp xuống ở đàng xa không ngừng múa may, nắm tay đập xuống đất liên hồi.
Hạ Á xoay người lại, hiện tại chỉ còn lại một đối thủ cuối cùng - vị nữ thần xạ thủ Mã Sa kia.
Đừng nói nàng chỉ là một giả "Ám Nguyệt nữ thần" - cho dù là Ám Nguyệt nữ thần thật sự, trong tay không có cung tiễn, trong con mắt của Hạ Á bất quá cũng chỉ là một cái bia ngắm để tập quyền mà thôi.
"Ân... Lão gia hỏa có nói qua, nam nhân tốt nhất không nên đánh nữ nhân, cho nên ngươi..." Hạ Á do dư một chút, hắn đang muốn nói "Cho nên ngươi tự đầu hàng đi".
Có thể vị tiểu thư Mã Sa xinh đẹp đại khái là hiểu nhầm tên "hại dân hại nước" hung ác này, đối với ba đồng bọn của nàng xử sự cường đạo, nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai chân nhỏ rung loạn lên, bỗng nhiên há miệng, òa khoc.
"Oa... Ngươi ngươi... Ngươi giật tiền thì được rồi, nhưng không cho cướp sắc..."
Hạ Á: "... ..."
Hắn trừng hai con mắt nhìn nhìn Mã Sa, bỗng nhiên kêu lên: "Cướp sắc? Ngươi quả thực quái dị? Ngươi tưởng mình đẹp lắm sao!"
Hạ Á thực sự phẫn nộ, hắn cảm thấy được chính mình bị vũ nhục! Cướp sắc? Chỉ bằng cái tên xấu xí nhà ngươi?
Hừ, cho dù lão tử phải cướp sắc, cũng muốn đến nữ nhân chân chính như Tác Phi Á đại thẩm trên Dã Hỏa trấn mới được a.
(Lão gia hỏa mỉm cười dưới cửu tuyền...)
Hạ Á đi tới, đem vị Bạch Ngân Kiếm Thánh Cát Lý một cước đá bay, đứng ở trước mặt Mã Sa, một tay lấy cái thiết cung của nàng đoạt lấy. Mã Sa làm gì còn dám phản kháng, tựa hồ là chủ động đem cung dâng lên cho Hạ Á, sau đó ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống.
"Di?"
Cung vừa vào tay, Hạ Á liền phát hiện ra không đúng.
Nếu thật sự là thiết cung, thì trọng lượng tự nhiên là cực kì nặng, mà cây "Thiết cung" trong tay này, chỉ nhẹ mấy lượng, cây cung đen sì kia, nhìn kỹ là biết được ngâm trong nước sơn đen, búng búng tay,âm thanh thanh thúy bang bang bang vang lên.
"Hắc! Ta tưởng là cung tốt gì, nguyên lai là đồ tích thiết. Khó trách phân lượng lại nhẹ như vậy." Hạ Á phi thường khinh thường.
Đồ làm bằng tích thiết vừa nhẹ lại giòn, đều dùng để làm trang sức. Trong Dã Hỏa trấn, còn có một vài hài tử dùng tích thiết làm kiếm dùng như một món đồ chơi, cãi nhau ầm ĩ...
Khó trách vừa rồi chính mắt mình thấy nữ nhân này cầm một thanh thiết cung, cư nhiên lại có thể kéo thành hình trăng lưỡi liềm, mà tới lúc bắn ra thì lại xiên xiên vẹo vẹo.
Hạ Á suy nghĩ một chút, cung này mặc dù là giả, nhưng sợi ngân tuyến dùng làm dây cung lại là thật. Hắn một tay lấy cung bẻ gãy, đem ngân tuyến bóp thành một cục, nhét toàn bộ vào lồng ngực, chép chép miệng: "Các ngươi còn có thứ gì tốt, đừng đợi ta soát người, tự mình giao ra đây a."
Cát Lý quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi nhìn nhìn vị đại gia này: "Ta, trên người chúng ta còn có một chút tiền, ở trên dây lưng của ta..."
Cái túi da vừa rồi hắn mang đã bị Hạ Á một búa phách chặt đứt, Hạ Á quả nhiên nhặt được một gói tiền to, chỉ là mở ra, lại chỉ có mười mấy đồng bạc, ngay cả một đồng vàng cũng không có.
Tuy rằng thu hoạch này cũng coi như không nhỏ, nhưng là Hạ Á vẫn còn có chút buồn bực.
Mấy tên tự xưng cao thủ này, tiền mang trên người lại còn không nhiều bằng kẻ đáng thương kia
Kế tiếp, biểu hiện của Hạ Á, mới làm cho Vương thành tứ tú cảm nhận thật sâu cái gì gọi là "Cùng hung cực ác" - người này quả thực là quỷ chết đói đầu thai!
Hắn trước hết đem cái chiến phủ của Nghê Cổ Nhĩ thu lấy, thanh chiến phủ này thật ra là thứ tốt, hàng thật giá thật, so với phách sài phủ ba đồng bạc của mình trước kia thì phải cao hơn vài cấp bậc a. Còn có Mã Sa, tuy rằng sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng dưới sự cưỡng bức của Hạ Á, vẫn phải đem kiện bì giáp da tê giác trắng kia cởi ra cống hiến.
Để cho Mã Sa tiểu thư xấu hổ và giận dữ muốn chết chính là, sau khi chính mình bỏ bì giáp ra, bên trong quần áo liền đơn bạc, nàng sợ hãi tay ôm ở trước mặt, sợ rằng cảnh xuân trước mặt làm kẻ đạo tặc này nổi lên thú tính.
Nhưng tên đạo tặc hung ác này cư nhiên không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, còn mang theo vẻ thương hại, miệng thở dài: "Ai, nữ nhân trưởng thành như ngươi, cũng thật sư là đáng thương, ai... Kỳ thật bộ dạng xấu cũng không phải lỗi của ngươi, về sau ít đi ra ngoài là được."
Mã Sa trừng mắt xém chết: "... ..."
Kiện áo giáp bị Hạ Á chém thành hai nửa của Cát Lý kia cũng bị Há Á toàn bộ lấy đi (Đây đều là thượng đẳng tinh cương a, cầm đến Dã Hỏa trấn còn có thể bán lấy tiền đây)
Còn có Nghê Cổ Nhĩ, rốt cục được Hạ Á cứu ra từ dưới tàng cây ra, cũng bị tịch thu bì giáp trên người, cái cự thuẫn kia làm cho Hạ Á nhìn đến hai mắt tỏa sáng.
Một tay chiến phủ, một tay cự thuẫn... Ha ha, cái này thật sự có chút bộ dáng hoàn mỹ của một thợ săn a!
Gặp may mắn nhất chính là vị Tất Đạt Nhĩ Đa ma pháp sư, nguyên bản Hạ Á nhìn trúng kiện áo choàng da trên người hắn, nhưng lại phát hiện trên áo choàng da đã bị hỏa trạc xiên của mình đam thủng một lỗ, tràn đầy máu tươi, Hạ Á rốt cục mới buông tha cho ý tưởng lột đồ của vị ma pháp sư này.
"Ngươi thật sự là ma pháp sư sao?" Hạ Á đối với tên kia thật ra là có khách khí một ít: "Vừa rồi, ngươi biến thành một con thỏ, cái đó thật sự là ma pháp sao?"
Tất Đạt Nhĩ Đa đau đến trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng không thể không trả lời: "Đương nhiên là ma pháp..."
"Ai, nguyên lại bổn sự của ma pháp sư đều yếu như vậy sao?" Hạ Á có chút ngạc nhiên.
Tất Đạt Nhĩ nhanh chóng lắc đầu: "Đương nhiên không phải, ta tu luyện là biến hình thuật, chỉ tiếc là biến hình thuật của ta mới luyện được một ít, nếu pháp lực của ta cao thâm thêm một chút, có thể biến thành một ít mãnh thú lợi hại, tỷ như gấu hoặc là sư tử linh tinh. Pháp sư biến hình thuật cao thâm còn có thể biến thành ma thú cao đẳng lợi hại..."
Không thể tưởng được cư nhiên thật là một ma pháp sư?
Hạ Á nghiêm nghị có một chút kính ý!
Sau đó hắn cũng rất không khách khí lấy tay với vào trong lồng ngực Tất Đạt Nhĩ Đa, tìm kiếm...
Theo truyền thuyết, ma pháp sư đều là rất có tiền a. Cái gì ma pháp bảo thạch này, ma hạch này, rồi ma pháp thủy tinh này... Mỗi một dạng đồ vật này đều đại biểu cho ánh kim tệ vàng rực rỡ a!
Chỉ là Hạ Á thất vọng rồi.
Túi tiền vị Tất Đạt Nhĩ Đa này, quả thực so với mình hai ngày trước còn sạch sẽ hơn! Đừng nói bảo thạch gì gì, ngay cả một cái tiền đồng cũng không có!
"Ngươi như thế nào lại là ma pháp sư? !" Hạ Á có chút tức khí: "Ma pháp bảo thạch đâu? Thủy tinh đâu? Ma hạch đâu? Kim tệ đâu?"
Tất Đạt Nhĩ Đa há miệng thở dốc một hồi, nghĩ thầm, ta mà có mấy cái loại đồ vật đó, đã sớm thăng cấp, làm sao còn có thể bị loại cường đạo như ngươi khi dễ.
Chỉ là không có thu hoạch, làm cho vị cường đạo đại gia này khó chịu, chỉ sợ chính mình cũng sẽ còn khó chịu hơn...
"Cái này... Ta có thể nói cho ngài một bí mật." Tất Đạt Nhĩ Đa gắng gượng nói: "Một cái bí mật phát tài."
Mắt thấy Hạ Á có vẻ không tin, ma pháp sư lại gắng gượng, nói nhanh: "Ta nói tuyệt đối là sự thật!!"
Nói xong, biểu tình ma pháp sư có chút phức tạp, nhìn Vương thành tứ tú ba người còn lại, ánh mắt có chút chần chờ..
Hạ Á cũng không phải đứa ngốc, lập tức nhìn thấu ánh mắt cổ quái của tên kia, sờ sờ cằm, xách tên pháp sư này, tựa như xách một con gà, đi tới vài bước vào trong rừng, ném xuống đất: "Được rồi, nói đi!"
Tất Đạt Nhĩ Đa bị rơi tới choáng váng, chỉ là lúc này hắn nào dám hô đau? Giãy dụa ngồi dậy, còn có chút bất an nhìn nhìn ba đồng bạn ở phía xa xa kia, xác định khoảng cách xa như vậy, bọn họ đại khái là nghe không được lời của mình, mới cười khổ nói: "Kỳ thật, mục đích ta đi vào Dã Hỏa nguyên cùng bọn họ bất đồng, ta có nguyên nhân đặc thù, ta là vì... Ta là vì một cái bảo tàng mà đến! !"