Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 11: Lửa giận của mỹ nữ
Nguồn: MT
Nhìn dáng người Dương Phi thướt tha đi xa, Trương Dương buồn bực tới cực điểm. Hôm nay việc này, làm thế nào Dương Phi lại biết được?
Hắn nghĩ nghĩ, trong đầu hiện ra biểu hiện thở phì phì của Hạ Vi Vi, không khỏi vỗ đùi, tự trách: Ôi trời, quên mất ngày hôm qua mình và Chu Vĩ trộm nói thầm sau lưng cô ta làm như thế nào dùng video xử Bạch Lượng Phong mà, không phải bị cô ta nghe được chứ. Đúng rồi, chính mình lúc ấy còn nghĩ xử Bạch Lượng Phong, mà không phải Hứa Đan Lộ mà, chẳng lẽ cô bé kia còn theo dõi mình à?
Vô luận như thế nào, hôm nay vận khí xem như quá tệ, trong lơ đãng, rốt cuộc hắn lại đắc tội hai đại mỹ nữ của Mai Đại.
- Cái hệ thống Nữ Oa chết tiệt này, ngươi định làm gì ta đây?
Trương Dương hung hăng đập vào thân cây bên cạnh một quyền, lại tùy tay nhặt lên một viên đá nhỏ trên mặt đất, hung hăng mà ném qua trên mặt hồ, hòn đá nhỏ nhảy ở trên mặt nước ba bốn cái, lúc này mới không cam mà chìm nghỉm.
Hòn đá nhỏ vừa mới chìm nghỉm, thanh âm của hệ thống lại tới:
- Chủ nhân Hệ thống, mỗi một lần phá hư của công và hài hòa của môi trường, khấu trừ hệ thống tích phân hai điểm, tích phân hiện hữu chia ra danh hiệu… Hệ thống gợi ý, chủ động làm một việc thiện, có thể đạt được ba điểm hệ thống tích phân cấp thưởng, đủ ba mươi cái tích phân hệ thống, sẽ đạt được một lần chỉ thị, cảnh cáo nhiệm vụ M. Nếu hệ thống tích phân là thấp hơn một trăm điểm, tức danh hiệu làm người giòi bọ, hệ thống Nữ Oa sẽ tự động hạ xuống.
Trương Dương lơ mơ, làm chuyện xấu còn khấu trừ điểm? Còn tháo dỡ? Vừa rồi chính mình tùy tay ném hòn đá nhỏ, đập vào cây, như vậy liền trừ hai điểm rồi, có phải có ý nghĩa về sau mình làm chuyện gì cũng cần thật cẩn thận hay không?
Trương Dương hai tay vò đầu, vò thành một đoàn, hận không thể đem hệ thống chết tiệt từ trong óc kia ra.
- Nói xem, thân là chủ nhân hệ thống, anh không phải có thể thông qua làm việc thiện kiếm điểm sao? Hà tất tỏ vẻ như cha mẹ chết vậy sao?
Hệ thống Nữ Oa trong đầu hắn cũng buồn bực.
Trương Dương ghĩ nghĩ, đúng vậy, nói trở lại, những chuyện này quyền chủ động chính là ở trên người mình, làm việc thiện à, sao lại không đây?
Sau đó nếu có người chú ý nhìn, là có thể nhìn thấy, vẻ mặt phẫn nộ của Trương Dương khi về ký túc xá, dọc đường đi không ngừng nhặt các loại rác rưởi mà người khác đem vứt trên mặt đất lên, thật cẩn thận mà ném vào trong thùng rác, nếu hắn mặc áo khoác màu vàng, cùng một người vệ sinh sẽ không có bất cứ cái gì khác nhau.
Căn cứ công tác thống kê không đầy đủ của bản thân hắn, dọc theo đường đi tối thiểu cũng có trên ba mươi lần xoay người, thậm chí trên đường còn nhặt được một cái bông gạc vệ sinh trong cỏ đã dùng qua, nhưng kết quả hệ thống mỗi lần đều gợi ý:
- Chủ nhân Hệ thống nhặt rác rưởi theo ý chủ quan, mục đích không tốt, đạt được điểm thưởng là 0!
Ôi, xem ra, làm việc tốt còn phải chính mình vô ý thức mà làm mới được.
Trở lại ký túc xá, vừa vặn lại thấy một mình Chu Vĩ vừa xem sex vừa tự sướng, Trương Dương không nói gì mà lắc lắc đầu, không biết nếu giúp hàng này thủ dâm có tính là làm chuyện tốt hay không.
Nhìn thấy Trương Dương, Chu Vĩ ngẩn người, tay đặt ở đũng quần, dường như không có việc gì hỏi han:
- Thế nào, sự tình xong xuôi rồi?
Buổi sáng khi Trương Dương đi ra ngoài, nói với hắn là mình muốn đi bàn bạc chút chuyện, bởi vì trong tay hắn nắm phim âm bản, mọi người cũng hiểu hết. Chu Vĩ còn thực hưng phấn mà năn nỉ hắn nếu có người khác biết chuyện này, ngàn vạn lần đừng nói đến hắn quay.
Trương Dương ngoái cổ, giống như vứt bao cát, đem thân thể của chính mình ném lên trên giường, tức giận đáp:
- Đại ca, huynh cứ tiếp tục, đừng làm phiền ta.
Thấy thế, Chu Vĩ thấy kỳ quái, ngừng lại động tác trong đũng quần, hỏi:
- Sự tình tiến triển đến không thuận lợi à? Nhà ngươi khẳng định không đủ kiên cường, tớ đã nói cậu cho tớ đi, lão tử xác định chắc chắn làm tốt, đồ tốt như vậy bị cậu phá, ối zời!
Trương Dương đưa hai tay lên sau đầu làm gối, nguýt hắn một cái:
- Sớm biết vậy liền cho cậu đi , như vậy người bị cô Dương tóm không phải tớ.
- Bị. . . Bị tóm ?
Chu Vĩ quắc mắt đứng lên, hưng phấn mà nói.
- Còn là bị cô Dương à? Nói nhanh lên, là thời điểm đang tiến hành bị tóm, hay là chưa phạm tội bị tóm? Vật kia có bị cô ấy lấy đi hay không?
- Này, cậu đã nghĩ xem trò cười rồi hả, đương nhiên là khi chưa làm gì, đồ vật tớ đã cho Hứa Đan Lộ, cô giáo không thấy được.
Trương Dương cũng biết, trong bất cứ đề tài nào có liên quan, có thể làm cho Chu Vĩ có bất cứ thương cảm là chuyện không thể nào, hắn chỉ quan tâm chuyện này có thể để cho hắn nổi hứng hay không.
- Như vậy à, vậy cậu cũng thật đủ đen đủi . . .
Chu Vĩ đại khái là cảm thấy lại đi thủ dâm cũng không có ý nghĩa gì, kéo khóa quần lên, tắt video sex, vỗ đầu tựa hồ nhớ ra cái gì đó, một tiếng kêu sợ hãi.
- Ối, cậu vừa nói cậu bị cô Dương tóm? Cô Dương nào? Giáo viên dạy tiếng Anh – Dương Phi sao?
- Vô nghĩa! Tớ còn biết cô giáo nào họ Dương ngoài cô ấy không?
- Ôi trời!
Chu Vĩ vỗ đùi, hai mắt long lên.
- Cậu cũng thật may mắn đấy, bị cô Dương tóm, nói như vậy cậu còn có thể gần gũi giao lưu cùng cô ấy, thật sự là hâm mộ ghen tỵ quá, vì cái gì cơ hội như thế không thuộc về ta đây?
Trương Dương vốn tưởng rằng hắn sẽ nói ra một đôi lời an ủi, vừa nghe, lại còn nói hâm mộ chính mình, không thể dùng từ gì để hình dung, hàng này nếu biết mình không chỉ mặt đối mặt giao lưu với Dương Phi, còn xem qua nội y của nàng, chẳng phải là hắn trực tiếp nhảy lầu sao?
- Oa. . . Nguy rồi nguy rồi. . .
Trương Dương còn đang suy nghĩ chuyện hệ thống tích điểm, bên kia Chu Vĩ lại cả kinh la lên.
Trương Dương liếc mắt nhìn hắn, cả giận nói:
- Có cái rắm gì mà la.
- Cậu nói cậu bị Dương Phi tóm tại trận, tớ dám đánh cuộc, lần này cậu khẳng định chết chắc rồi.
Lúc này trên mặt Chu Vĩ cuối cùng cũng lộ ra chút đồng tình.
- Nếu nói cho Bạch Cương, cậu khẳng định không được tốt nghiệp.
Bạch Cương là bọn hắn chủ nhiệm khoa bọn hắn, nghiên cứu sinh tốt nghiệp hạng ưu của học viện, mấu chốt là, hắn là anh họ của Bạch Lượng Phong, lần trước bởi vì chuyện của Trương Dương cùng Bạch Lượng Phong, hắn đã từng hạ độc thủ với Trương Dương, thông báo phê bình trước toàn trường.
Lần này, chuyện này nếu vào trong tay của hắn, vậy không chỉ là một thông báo phê bình có thể giải quyết được .
- Hẳn là không thể nào, Dương mỹ nữ đã nói sẽ không báo với trường học, cô ấy hẳn không phải là người không biết giữ chữ tín.
Trương Dương nghĩ nghĩ, Dương Phi nói với hắn rất rõ, nàng sẽ không báo về trường học, vậy hẳn là sẽ không nói.
Chu Vĩ vươn ra một đầu ngón tay, đặt tại bên môi lắc lắc, đáng khinh mà nói rằng:
- NO, NO, NO, cô ấy đã đồng ý với cậu không báo về trường học, nhưng cậu cũng đừng quên, Bạch Cương chính là người hiện nay hay qua lại cùng cô ấy, ai biết cô ấy có thể nói ra lộ hết hay không. Hơn nữa, cậu thật là ngu ngốc còn đem USB trả lại cho Hứa Đan Lộ, cái này không có căn cứ chính xác uy hiếp cô ta, cô ta nhất định là sẽ tới trước mặt Bạch Lượng Phong cáo trạng, cậu . . . Cậu xong rồi, tớ đã cho là mình ngố, không nghĩ cậu còn ngố hơn so với tớ.
Dương Phi có thể nói cho Bạch Cương hay không, hoặc giả Hứa Đan Lộ có thể nói với Bạch Lượng Phong hay không, lúc này trong lòng Trương Dương không một chút quan tâm.
Theo lý mà nói , hai người bọn họ hoàn toàn có lý do không hy vọng lại nhìn thấy Trương Dương. Một người Trương Dương cùng nàng đi gặp mặt, một người bị hắn sờ mó, đây đều là chuyện nếu ở trong trường học truyền ra có thể bị xì căng đan, cho nên nếu không có cái tai họa như Trương Dương, thế giới này sẽ bình yên hơn rất nhiều.
Nhưng Trương Dương cũng không bởi vậy mà luẩn quẩn trong lòng, dù sao sự tình đến tình trạng này, nên động thì động. Chỉ cần sống qua buổi chiều nay, sau đó là thứ bảy, thứ bảy có tiết tiếng Anh, nhưng nếu Dương Phi nói không muốn gặp lại mình, vậy chẳng khác nào là nói buổi chiều học xong tiết học tự chọn, chính mình có thể thừa dịp ngày thứ bảy đi kiếm ít tiền.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 12: Môn biến dị gien
Nguồn: MT
]
Trương Dương chọn môn tự chọn là biến dị gien, hai học phần, cũng không phải Trương Dương cảm thấy hứng thú đối với cái môn này, mà là cái chương trình học môn này thường xuyên có giao lưu với Trịnh viện sĩ. Cần nói rằng, vị giáo sư này rất ít khi đánh trượt cho sinh viên chưa tốt nghiệp.
Tốt nghiệp đại học Prince , giáo sư Trịnh là chuyên gia ngành sinh vật nổi danh nhất ở quốc nội. Ở học viện ông ta dạy một lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ cùng một lớp thạc sĩ nghiên cứu sinh tiểu học mầm non. Lớp chính quy xem như cống hiến của ông ta với học viện. Đương nhiên đây cũng có thể nhìn ra được ông ta rất bình dị và dễ gần gũi.
Cái chương trình học này, là môn duy nhất mà Trương Dương một tiết không bỏ, nhưng thành tích của hắn kém đến nỗi có thể nói là, thậm chí so với tiếng Anh còn kém hơn, Trịnh viện sĩ thời gian quý giá, cho nên có đôi khi nói về chương trình học sẽ bất tri bất giác mà hướng theo phương hướng cao thâm, tỷ như tiêu chuẩn lớp tiến sĩ bên kia. Cho nên kỳ thật rất nhiều học sinh vẫn muốn sau khi tốt nghiệp thông qua trợ giảng để tiêu hóa hoàn toàn.
Nhưng Trương Dương không có cơ hội này, bởi vì trợ giảng của Trịnh viện sĩ lúc này lâm thời là Bạch Cương, từ sau khi đắc tội Bạch Lượng Phong, chương trình học của Trương Dương xem như đen đủi, hắn thậm chí có suy nghĩ có nên một lần nữa đổi môn khác hay không, tỷ như môn công trình, tế bào gì đó.
Nhưng kỳ quái chính là, ngày xưa trong lớp, Trương Dương nghe giảng như lọt vào trong sương mù hoặc là không thực sự cảm thấy hứng thú, hôm nay lại một chút đã thông hiểu, thật giống như trong óc vốn đã biết mấy thứ kia, mà Trịnh viện sĩ chỉ là bắt nó từ trong trí nhớ của Trương Dương lôi ra mà thôi.
Tiết một mau chóng kết thúc, Trương Dương hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ như trong ngày thường, ngược lại cảm thấy thời gian đến quá nhanh, có cảm giác như chưa hết.
Đây chẳng lẽ chính là hiệu quả theo như lời hệ thống Nữ Oa khai phá sơ cấp não vực sao? Nếu như vậy, cấp thưởng M này cũng thực nghịch thiên!
- Các bạn học, thực cảm tạ các bạn nghiêm túc nghe xong chương trình học hôm nay, ôi, thời gian còn có một chút, mọi người nếu có vấn đề gì, đừng ngại nói ra, mọi người cùng tham thảo, chỉ cần là có liên quan việc học, các bạn đều có thể nói.
Trịnh viện sĩ nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện còn có một chút thời gian, vẻ mặt ôn hoà mà nhìn quét mọi người trong phòng học một vòng, cười cười nói.
Có cơ hội giao lưu cùng người ngang hàng viện sĩ, các sinh viên đương nhiên sẽ không bỏ qua, nháy mắt, rất nhiều người sớm có chuẩn bị lập tức giơ tay.
Một bên Bạch Cương nhìn thấy rất nhiều người muốn hỏi, vội tiếp lời nói:
- Như vậy đi, nhiều người hỏi lắm, tôi giúp giáo sư sàng chọn vài người đại biểu hỏi được không?
- Trương Dương, em hỏi một câu đi.
Hơi một chút mỉm cười, Bạch Cương không hề dông dự gọi ra tên Trương Dương, nhưng kỳ thật vừa rồi Trương Dương đã không nhấc tay, cho nên có thể nghĩ rằng, hàng kia đang là muốn cho Trương Dương bị xấu mặt.
Bị Bạch Cương điểm danh, Trương Dương thấy thật là ngoài ý muốn, làm học sinh bị điểm danh, nếu như mình nói không ra câu hỏi nào, nhất định là bị cười đến rụng răng, nhất là tại trước mặt viện sĩ đức cao vọng trọng.
Trương Dương trong lòng thầm “ân cần thăm hỏi” tổ tông Thập Bát đại nhà Bạch Cương, mông lại chỉ có thể không tình nguyện mà rời khỏi chỗ ngồi.
Nhìn vẻ mặt Trương Dương mê man, ngồi ở cách đó không xa trong lòng Bạch Lượng Phong không khỏi nổi nhạc khai hoa, trộm duỗi ngón tay cái về chỗ Bạch Cương ngồi ở phía trước. Nghĩ mà hưng phấn, không tự chủ được mà vươn tay nhéo ngồi Hứa Đan Lộ ở bên cạnh một phen, thị uy mà chu chu miệng hướng Trương Dương, mặt ra vẻ đang xem trò cười nhìn về Trương Dương.
Trương Dương ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, tuy rằng hắn hiện tại nghe hiểu chương trình học không thành vấn đề, nhưng muốn đặt một câu hỏi thật là không hề chuẩn bị. Nhưng ngay sau đó, hệ thống đột nhiên leng keng một tiếng ở trong đầu, không báo động trước mà phát ra tiếng :
- Hỗ trợ nhiệm vụ nhắc nhở, chủ nhân hệ thống có thể trả một số điểm trước cho hệ thống, tìm kiếm trợ giúp từ hệ thống một lần, chú thích, giới hạn một lần, sử dụng cơ hội lần này hay không?
Đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà, Trương Dương không chút nào do dự mà lựa chọn tiếp nhận.
Sau đó hệ thống chỉ chậm lại không đến bán giây, Trương Dương chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên nhiều thêm một đồ vật, xác thực mà nói, là nhiều thêm một cái lý luận, sau khi nhìn thấy đồ vật này, đầu Trương Dương không khỏi đơ ra, thứ này nếu sớm một chút đi ra thì tốt rồi.
- Giáo sư, học sinh biết ngài đang đi đầu nghiên cứu siêu cấp kỹ thuật PCR, hơn nữa hiện nay tiến triển rất thuận lợi, học sinh biết giáo sư nghiên cứu chính là một loại phương thức bắt chước PCR hoàn toàn mới, mà trong đó liên thức NTF, sau khi em bắt chước một chút, cảm thấy cái kỹ thuật này dùng để làm dược vật trị liệu u mà nói, hoàn toàn là đổi mới có tính cách mạng, em muốn hỏi giáo sư, ngài cảm thấy nó sẽ có tác dụng xúc tiến trị liệu u ở giới y học như thế nào?
Trương Dương hỏi xong, thân là trợ giảng Bạch Cương ngẩn người. Hắn là trợ giảng kiêm tiến sĩ hắn lại nghe không rõ Trương Dương đang nói cái gì, cho nên trực giác bảo hắn cảm thấy người này thuần túy là đang nói hươu nói vượn, vì thế trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặt không vui, đứng lên nói:
- Bạn Trương Dương, bạn không nên tìm kiếm những cái hiếm thấy tỏ ra quá lợi hại, xem ra bạn . . .
- Không, nghe cậu ấy nói đi.
Trịnh viện sĩ vẻ mặt ngưng trọng mà cắt lời nói của Bạch Cương, hai mắt quắc thước nhìn chằm chằm Trương Dương ở dưới phòng học, rất là kinh ngạc hỏi han:
- Em là Trương Dương đúng không, em có biết liên thức bắt chước NTF?
Sau khi được câu trả lời thuyết phục để khẳng định, Trịnh viện sĩ kinh ngạc mà nói:
- Các bạn học, tôi rất bất ngờ, tôi không nghĩ tới ở lớp chính quy của học viện lại có người có thể bắt chước được liên thức NTF, không tồi, phản ứng kỹ thuật PCR hiện nay chủ yếu ứng dụng với gien phục chế, tôi chủ đạo hạng mục nghiên cứu này, chủ yếu là tìm được một loại kỹ thuật PCR siêu cấp, có thể nháy mắt phục chế trăm vạn bản phim âm bản, mà hạng mục này, tôi có thể tiết lộ cho các bạn một chút, đó là tương lai rất có khả năng sẽ ứng dụng ở quốc gia của chúng ta, nhưng vị bạn học này hỏi vô cùng hay, chính như lời bạn ấy, liên thức NTF trong kỹ thuật phục chế siêu cấp, thật sự rất có khả năng có thể ứng dụng làm dược vật, hơn nữa đây rất có khả năng chính là sáng kiến hạng nhất giới y học...
Trịnh viện sĩ vừa mở ra máy hát, liền không thể ngừng lại. Vừa mới bắt đầu còn ngồi, về sau, đứng hẳn lên, chậm rãi mà nói, mãi đến khi chuông tan học vang lên, vẫn cứ là nói chưa hết.
Bên cạnh, Bạch Cương không dám cắt lời ông ta, chỉ có thể để tùy ông ta tiếp tục giảng, đến sau nữa, bản thân ông ta cũng tỉnh ngộ lại, mới đột nhiên im bặt, dừng đề tài, mang theo một tia mỉm cười tự giễu, nói:
- Thực xin lỗi, trì hoãn giờ tan học của mọi người, bạn Trương Dương, nếu bạn có hứng thú, không ngại thì hết giờ tìm tôi tham khảo một chút.
Hết giờ học, Trương Dương lập tức thành nhân vật tiêu điểm, trở thành đối tượng được viện sĩ mời, đây cũng không phải là đãi ngộ mà các sinh viên bình thường có khả năng được hưởng thụ. Bạch Lượng Phong tức giận, vừa ghen tị lại hâm mộ, mà Bạch Cương trúc rổ múc nước công dã tràng thì vẻ mặt càng bất mãn.
- * mẹ, đụng phải *** chó, đồ gà mờ như mày, thật dám cho là mình có thể cùng Trịnh viện sĩ giao lưu cái gì à?
Nhìn thấy Trương Dương đang yên lặng thu thập sách giáo khoa, Bạch Lượng Phong nhịn không được đã đi tới, cao giọng châm chọc nói.
Bên cạnh hắn, Hứa Đan Lộ thì có chút không dám đối diện Trương Dương, ngược lại Trương Dương có vẻ rất thản nhiên, nhìn chằm chằm Bạch Lượng Phong, không cam yếu thế mà khiêu khích nói:
- Thế thì sao nào? Mày cắn tao à?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 13: Mỹ nữ hàng mi cao
Nguồn: MT
Cho tới bây giờ Bạch Lượng Phong chưa từng hoà nhã với Trương Dương, hắn tự nhiên là sẽ không đối xử tử tế lại.
- Tiểu tử, mày chờ đấy, buổi sáng hôm nay mày hẹn cái bô của tao đi làm cái gì, đừng cho là tao không biết.
Nghe vậy, Trương Dương hơi hơi sửng sốt, tên này đã biết? Hắn không khỏi quay đầu nhìn nhìn Hứa Đan Lộ bên cạnh, cũng lơ đãng phát hiện, trên mặt cùng cổ Hứa Đan Lộ có vài vết thương, hiển nhiên đây là giữa trưa vừa mới có thêm.
Nhìn Bạch Lượng Phong, trong mắt không khỏi nhiều thêm vài tia hèn mọn:
- Đàn ông đánh con gái, còn tính là đàn ông à, ghê tởm!
Nói xong, một tay đẩy Bạch Lượng Phong ra, cái đầu Bạch Lượng Phong thấp hơn so với Trương Dương chừng 10 cm bị hắn đẩy, không tự chủ được mà lảo đảo một cái, khi phục hồi lại tinh thần, Trương Dương đã đi xa.
- Hừ, tiểu tử ngươi chờ đấy . . .
Quay đầu lại nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia hung ác.
- Cô là cái đồ đê tiện, cô nhất định là cùng nó đi làm chuyện gì không bình thường, chờ tôi điều tra ra, khẳng định cho cô biết tay!
- Tôi nói rồi, tôi cùng cậu ta không có gì, sao cậu không tin tôi?
Hứa Đan Lộ vẻ mặt ủy khuất mà hồi đáp.
- Cô cho là tôi sẽ tin sao?
Bạch Lượng Phong nhìn chằm chằm trước sau nàng, dáng người có hứng thú như ma quỷ lả lướt, yết hầu lẩm bẩm một tiếng, hung tợn mà nói.
- Tôi lại cho cô một cơ hội, buổi tối đến khách sạn Thanh Viễn giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không, đừng nói mười vạn, ngay cả 10 đồng, cũng đừng hòng tìm tôi vay, cho lão nhân ma quỷ nhà cô chờ chết đi.
Nghe vậy, mặt cười của Hứa Đan Lộ trắng bệch, nàng đương nhiên biết, Bạch Lượng Phong muốn nàng đi khách sạn giải thích sẽ có ý nghĩa như thế nào, nhưng nếu không đi, bệnh của cha vừa mới phát hiện ra, rồi phí trị liệu làm thế nào được?
Trương Dương tản bộ không mục đích đi ở trong sân trường, giờ phút này khóe mắt tràn ra nước mắt, đã ươn ướt mặt của hắn. Sau khi ông qua đời, hắn đã thật lâu không bị thương tổn, nhưng trong đầu hồi tưởng lại một màn trước khi ông qua đời, nội tâm liền nghẹn ngào.
Sở dĩ ở lớp học hắn nói lên đề xuất như vậy, là bởi vì nếu như mình nói cái vấn đề kia đúng như lời của Trịnh viện sĩ, đem liên thức NTF trong kỹ thuật PCR siêu cấp dung hợp được dược vật nghiên cứu, sinh ra một loại gien dược vật siêu cấp, như vậy có lẽ mạng của ông đã được cứu rồi.
Hắn nói vấn đề này cũng không phải tự mình nghĩ ra được, mà là hao phí năm mươi điểm của hệ thống, mới từ hệ thống Nữ Oa đào móc ra, hơn nữa đã có đáp án tiêu chuẩn.
Nhưng lúc này, trong hệ thống hắn đã biến thành trạng thái nợ năm mươi mốt điểm, hiện nay danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, không thể lần thứ hai sử dụng phương thức tích phân tìm hệ thống nhờ trợ giúp, hơn nữa muốn làm được chủ nhân nhiệm vụ M chỉ sợ cũng sẽ không bao giờ.
Me ơi, đây quả thực quá độc ác, một phát liền trực tiếp khấu năm mươi cái tích phân, vậy phải làm bao nhiêu việc thiện mới bù lại được cơ chứ?
Lúc này, Trương Dương thật muốn đi viết tờ rơi, mặt trên viết vài cái chữ to:
- Cần làm việc tốt!
Nhưng tại trong sân trường lắc lư nửa ngày, lại đi thư viện, Trương Dương vẫn không tìm được cơ hội gì, nhưng mới vừa trở lại ký túc xá, cơ hội đã tới rồi.
Một người con gái dáng người cao gầy, lông mi cao, tóc đuôi ngựa, mặc váy đen đứng ở cửa phòng ký túc xá, nhìn thấy Trương Dương đi tới, trên mặt nhất thời nặn ra một tia tươi cười ngọt lịm, đi tới:
- Vị bạn học này, giúp một chuyện được không?
- Hỗ trợ?
Trên trời rơi xuống bánh nhân thịt ư?
Trương Dương cảnh giác mà nhìn đối phương, xác định mỹ nữ lông mi cao này trên tay không có chai lọ tắm rửa, không mang biển quảng cáo bảo hiểm, không giống như là bán rượu, trong tay cũng không cầm một khối cầu, hai khối tiền như ngồi xe về nhà … rốt cục nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước lộ ra một độ cong, lại nặn ra vẻ tươi cười chính mình cảm thấy hòa ái dễ gần nhất, híp mắt, nhìn chằm chằm mỹ nữ trước mắt dáng người cao đến một thước bảy mươi lăm, thanh thuần như người mẫu, chân thành hỏi han:
- Không có vấn đề, có cái gì mà tôi có thể hỗ trợ sao?
- Thật tốt quá, huynh đệ.
Mỹ nữ vươn tay vỗ vỗ bả vai Trương Dương, giống như hai người đã quen biết thật lâu, điều này làm cho Trương Dương lần thứ hai sinh cảnh giác.
Huynh đệ? Trước mắt người này rất cao. . . Không đâu, bộ ngực bạo đột, không giống như là Gay, thanh âm như chim hoàng oanh, ngón tay tinh tế non mịn càng không giống như là biến tính.
Ước chừng nhìn thấu nghi hoặc trên mặt Trương Dương, mỹ nữ vội bổ sung thuyết minh:
- Ha ha, cậu bạn à, là như vậy, tôi là thạc sĩ nghiên cứu sinh Kiều Hi Nhi nghành y dược lý học của học viện, cậu gọi tôi là Joyce cũng được, tôi là tới đây tìm người. Xin hỏi cậu có biết một gia súc ở phòng 306 ký túc xá, rất quê mùa, ngay cả di động đều không có, mang theo kính mắt rất nặng, còn thích cằn nhằn lẩm bẩm một mình không?
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, lão tử ở phòng 306 mà, nhưng miệng nàng nói đến gia súc kia, nghe có vẻ thực xa lạ.
- Vị thạc sĩ tỷ tỷ này, vậy xin hỏi, vị gia súc đó tên gọi là gì nhỉ?
- À . . .
Mỹ nữ vươn tay vuốt vuốt đuôi ngựa buông xuống một bên bả vai, cắn cắn môi anh đào, cái miệng nhỏ nhắn như rốt cục nhớ tới cái gì, do dự mà nói.
- Hình như tên là Trương Dương!
- Khụ. . .
Trương Dương run run, vươn tay chỉ vào dãy nhà phía sau ký túc xá, hồ nghi hỏi han.
- Bà chị thạc sĩ xinh đẹp, chị xác định chị tìm chính là Trương Dương ở phòng 306 tòa nhà này à?
- Ừ, đúng, cậu quen cậu ta sao?
- Cái này thiệt tình không biết!
Trương Dương trả lời rất thành khẩn.
- Ối!
Mỹ nữ hiển nhiên thực thất vọng, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, nện giày cao gót, chậm rãi đi đến cửa, nói thầm nói.
- Làm như thế nào đây? Giáo sư tính nóng nảy, chẳng lẽ là mình nhớ lầm tên ?
Trương Dương nhìn nàng lo lắng hừng hực mà tìm túi bên cạnh áo cái gì, sau khi lấy ra một tờ giấy nhớ, sau đó một đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm mặt trên viết vài chữ, thấp giọng thì thầm:
- Trương Dương học hệ hóa học cùng sinh vật công trình Khóa 09, phòng 306, đúng vậy mà, chẳng lẽ là Thượng Quan giáo sư viết sai?
- Thượng Quan giáo sư?
Trương Dương lại đi trở về, nhìn mỹ nữ kia, hỏi:
- Chị thạc sĩ xinh đẹp, xin hỏi một chút, chị tìm Trương Dương có chuyện gì? Nói không chừng tôi có thể giúp chị hỏi thăm một chút.
Mỹ nữ nhìn nhìn Trương Dương, bĩu môi, vẻ mặt u oán nói:
- Nói cậu cũng không hiểu, Thượng Quan Hoành giáo sư là chủ nhiệm lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ kháng u dược vật và phần tử dược vật, vừa rồi ông ấy nhận được điện thoại của Trịnh viện sĩ khoa hóa học, sau đó liền hừng hực bắt tôi tới tìm gia súc kia, ai biết tên kia có phải trốn đi nơi nào tán gái rồi hay không.
- Khụ. . . Khụ. . . Thạc sĩ tỷ tỷ, nếu chị nguyện ý bỏ đi đoạn gia súc quê mùa, ngay cả di động đều không có, mang theo kính mắt rất nặng, còn thích cằn nhằn lẩm bẩm, tôi nghĩ tôi sẽ thừa nhận tôi chính là Trương Dương .
- Cậu. . . cậu chính là gia súc kia. . . À, bạn Trương Dương à?
Joyce không khỏi nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, giống bác gái đi chợ mua thức ăn, kén cá chọn canh mà một lần nữa giám định Trương Dương một phen, cuối cùng, lắc lắc đầu phủ nhận nói:
- Không lẽ nào, thạc sĩ Bạch của khoa các cậu sĩ nói Trương Dương phải là người quê mùa, ngay cả di động đều không có, mang theo kính mắt rất nặng, còn thích lẩm bẩm mà!
- Thảo nào, hóa ra là hàng Bạch Cương kia!
Trương Dương dâng lên căm tức, may mà Joyce mỹ nữ tự mình tìm tới cửa, nếu không mà nói, chính mình còn không biết bị hắn vu thành cái dạng gì đâu.
Joyce xem ra vẫn không tin lời nói của Trương Dương, nheo cái mũi ngửi ngửi bên cạnh người Trương Dương, giống một con lợn sữa nhỏ tìm tìm mẹ một vòng, quyết đoán mà ra mệnh lệnh, nói:
- Cậu bạn, thẻ sinh viên, giấy căn cước, thẻ IC, gì cũng được … lấy ra để tôi xem một chút.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 14: Từ đâu mà có?
Nguồn: MT
- Cậu bạn, thẻ sinh viên, giấy căn cước, thẻ IC, gì cũng được … lấy ra để tôi xem một chút.
Trương Dương bất đắc dĩ mà đưa ra thẻ sinh viên của mình làm chứng, Joyce mới xác nhận, cậu sinh viên trắng trẻo thanh tú trước mắt này đích thật có thể là cậu sinh viên giáo sư cực lực muốn tìm, Trương Dương.
Sau đó, chuyện để cho Trương Dương chấn động đã xảy ra, nàng đột nhiên thay đổi, không còn thanh thuần thục nữ như lúc trước, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhăn lại cái mũi cao, chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp, Bạch Cương chết tiệt, lần sau để chị mày nhìn thấy, đánh ngươi đến ngũ chi không được đầy đủ, sinh hoạt không thể tự chủ thì đừng trách!
Lại nhìn nhìn Trương Dương, hung ác trên mặt lập tức biến thành một vẻ tươi cười, đi về phía trước khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ăn nói khép nép:
- Ai dà, chú em, đều do chị bị người xấu lừa, chị xin chịu tội với em, ngoài linh kiện trên người chị, em nói xem, muốn mời cơm, hay là muốn cái gì, tùy em nói.
- Xì . . . Coi như xong, cho nợ đi.
Trương Dương như thế nào cũng không nghĩ ra bộ dạng mỹ nữ thanh thuần như thế, khi nóng lên lại hung hãn như thế, thực nếu làm nàng giận vậy không chừng phải trả giá càng nhiều.
Mặt khác, để hắn thất vọng chính là, sau khi trợ giúp mỹ nữ này, hệ thống chết tiệt cư nhiên không cho điểm, hắn hiện tại vẫn là danh hiệu tội ác chồng chất.
Đi theo Joyce đến phòng thí nghiệm nghiên cứu y học và phân tử dược học sở, đẩy cửa đi vào, bên trong dĩ nhiên là ba gã đại nhân vật cấp viện sĩ ở bên trong.
Bọn họ phân biệt là chủ nhiệm khoa nghiên cứu gien - viện sĩ Trịnh Duẫn Thái; trưởng khoa nghiên cứu tế bào - viện sĩ Đinh Bằng Sơn; chuyên gia dược lý học dược vật phân tử, viện sĩ Thượng Quan Hoành.
Nhìn thấy những người này, Trương Dương không tự chủ được mà đau lòng, đây là muốn làm cái gì?
Ngược lại Trịnh giáo sư vẻ mặt hòa ái mà nhìn hắn, giành nói trước cười nói:
- Cậu cuối cùng đến đây rồi, thật sự là để chúng ta chờ lâu rồi, Trương Dương, đến đây. . . Đến bên này ngồi!
Người kia hòa ái, người này nhiệt tình, nói xong ông ta còn kéo một cái ghế bên cạnh hắn ra.
Sau khi ngồi xuống, giáo sư Thượng Quan Hoành lập tức mở miệng hỏi:
- Trương Dương, tôi nghe lão Trịnh nói em có thể bắt chước liên thức NTF, có thể làm cho chúng ta nhìn xem không?
Cũng không chờ Trương Dương đáp lại, hắn trực tiếp lấy bút ký, khởi động máy tính đặt ở trước mắt hắn, đặt lên trước mặt Trương Dương.
Trương Dương nhìn hắn một cái, biết đây là đang xác định mình có phải ăn nói bừa bãi hay không, lập tức cũng không thoái thác, tiếp nhận bút kí từ Thượng Quan giáo sư, đem tư liệu trong đầu mình có được nhất nhất chỉnh lý ra.
Mọi người thấy bộ dáng hắn ấn phím như bay, một đám sắc mặt không khỏi đều ngưng trọng lên, giáo sư Đinh Bằng Sơn thậm chí là đi tới phía sau Trương Dương, nhìn Trương Dương bắt chước như thế nào. Kết quả, không nhìn còn khá, vừa thấy, tròng mắt Đinh Bằng Sơn cũng không di động được, gắt gao nhìn chằm chằm một đám trình tự phức tạp cùng công thức Trương Dương đưa vào máy tính kia.
Nhìn thấy bộ dáng Đinh Bằng Sơn ngưng thần chú ý, Thượng Quan Hoành cùng Trịnh Duẫn Thái cũng ngồi không yên, không hẹn mà cùng đi đến phía sau Trương Dương, chỉ nhìn vài lần, Thượng Quan Hoành liền nhịn không được mở miệng vội vàng hỏi han:
- Trương Dương, những cái này, từ nơi nào mà có?
Trương Dương đương nhiên không có khả năng nói cho hắn biết thực tình, đồ vật hắn vừa rồi miêu tả, là một loại lý luận mấu chốt lợi dụng kỹ thuật bên trong PCR siêu cấp, thiết kế một loại hình sinh vật miễn dịch hoàn toàn mới.
Thân là chuyên gia dược vật, Thượng Quan Hoành lập tức liền nhìn thấu huyền cơ bên trong, hắn đeo kính rất nặng độ, khuôn mặt hơi có vẻ khô gầy hiển lộ ra một loại bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm thấy bất khả tư nghị.
- Thượng Quan giáo sư, đây là một thời gian trước, học sinh nghiên cứu lý luận PCR siêu cấp của Trịnh viện sĩ, tái kết hợp luận văn nghiên cứu của ngài, chỉnh lý ra được, chưa được cho phép, liền trực tiếp sử dụng lý luận các giáo sư, xin hai vị giáo sư không lấy làm phiền lòng.
- Phiền lòng?
Thượng Quan Hoành hưng phấn đến vỗ cái bàn, không để ý hình tượng giống một con khỉ, nhảy dựng lên nói:
- Chúng ta cao hứng còn không kịp đây, như thế nào dám trách, Trương Dương à, em có biết, thứ này có thể cứu tánh mạng bao nhiêu người không?
Hắn vươn tay chỉ vào máy tính trong tay Trương Dương, như đinh đóng cột mà nói rằng.
- Thứ này, chỉ cần xuát hiện, lập tức sẽ trở thành tiêu đề các tờ báo trên thế giới ngày mai, nó tuyệt đối sẽ trở thành một sự kiện quan trọng giới y học thậm chí thời khắc lịch sử của hệ gien.
- Lão Trịnh, tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là lập tức nên báo với khoa, yêu cầu quốc gia lập tức lập quỹ nghiên cứu khoa học, lập tổ nghiên cứu kiện toàn và phòng thí nghiệm. . .
Thượng Quan Hoành gật đầu như gà mổ thóc, bùm bùm tiếp lời, không cho Trịnh viện sĩ cùng Đinh viện sĩ bất cứ cơ hội đáp lại, vừa mới dứt lời, lúc này mới nghĩ đến Trương Dương còn ở đây, không khỏi có chút ngại ngùng mà nói:
- Ngại quá, Trương Dương, đương nhiên, điều này cần hỏi ý tứ của em trước, dù sao, cái lý luận này là em nói ra .
- Thượng Quan giáo sư, em không có bất cứ ý kiến.
Trương Dương đã tự mình chứng kiến ông nội bị đau đớn như thế nào với chứng bệnh ung thư, đây không phải là người bình thường có thể chịu đựng. Mà thứ này có thể trợ giúp đến được những người mắc chứng bệnh như ông nội hắn, hắn không có bất cứ ý kiến gì, huống chi hắn vốn là chỉ cần viết ra .
- Tốt lắm, như vậy, chúng ta ba người bắt đầu tạo thành một tổ nghiên cứu khoa học nhỏ, tổ này do lão Trịnh dắt đầu đi. . .
Trên mặt Thượng Quan Hoành rõ ràng hiện lên một trận áp lực không chế ngự được sắc mặt vui mừng, hắn nhìn nhìn Trương Dương, dừng một chút, đột nhiên mỉm cười hỏi.
- Đúng rồi, nếu em là người đề xuất lý luận này, thành viên tổ này không thể thiếu em!
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, trở thành thành viên của tổ nghiên cứu khoa học do ba viện sĩ tạo thành, đây chính là ngay cả khoa học gia cũng đều tha thiết ước mơ có được. Nhưng hắn rất rõ ràng, chính mình chẳng qua là mất năm mươi điểm của hệ thống tích phân có được cái lý luận này. Mà trên thực tế hắn căn bản là không rõ nguyên lý cụ thể, thật muốn tham gia, khả năng giúp được một chút đều không thể giúp, còn có khả năng trực tiếp lộ đuôi sam.
Cho nên nghĩ nghĩ, hắn vẫn lấy lý do việc học không có thời gian mà chối từ .
Đám người Thượng Quan Hoành cũng không nghĩ nhiều, mặc dù có chút thất vọng, nhưng đối với bọn hắn mà nói, có Trương Dương cung cấp mấy thứ này, đã làm cho bọn họ mừng rỡ. Nhưng trước khi Trương Dương rời đi, Trịnh Duẫn Thái vẫn đi theo, đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói rằng:
- Em lấy việc học làm trọng, tốt lắm, nhưng nếu em có thì giờ rãnh, cái tổ nghiên cứu này luôn hoan nghênh em.
Mỹ nữ lông mày cao - Kiều Hi Nhi đưa hắn ra, mới vừa ra khỏi phòng nghiên cứu, bà chị này lập tức dùng một đôi mắt to ra sức nhìn chằm chằm Trương Dương, không đợi Trương Dương có phản ứng, nàng lay bả vai Trương Dương, giống như nhìn một người bạn hữu giơ ngón tay cái lên, khen:
- Được lắm, chú em, tuổi nhỏ thế nhưng làm kinh ngạc ngay cả ba gã viện sĩ cấp quốc bảo ...
Thân thể của nàng cao ước chừng một thước bảy mươi lăm, đi giày thấp như vậy đứng cùng Trương Dương hai người đều gần như nhau, cho nên nàng không ngại mà ôm Trương Dương, thoạt nhìn thật đúng là như hai huynh đệ.
Chẳng qua lúc này Trương Dương rõ ràng mà cảm giác cánh tay mình lạc đến một đồ vật mềm mềm. À, xác thực mà nói là MiMi của Kiều Hi Nhi. Hơn nữa cảm giác được nó không nhỏ, đủ rắn chắc, tuyệt đối là cấp 6 trở lên. . . Nàng xông đến như vậy một chút, cùng lúc cảm thấy là hương thơm xông vào mũi. Về phương diện khác phía dưới của hắn đương nhiên có phản ứng, thật cũng không hổ cái danh hiệu tiện nhân tội ác chồng chất kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 15: Mỹ nữ mặc đồng phục khách sạn
Nguồn: MT
Trương Dương xấu hổ mà đem tay che mặt, vừa làm bộ như xấu hổ, lắc đầu nói:
- Bà chị, kỳ thật. . . Kỳ thật cái đồ vật kia là em từ trang web ngoại quốc sao chép được…
- Sao chép? Không phải chứ? Nếu có loại luận văn này chị hẳn là đã sớm biết, là trang web nào? Địa chỉ trang web cho chị nào, chị cũng đi sao chép một chút.
Kiều Hi Nhi không từ bỏ mà truy vấn nói.
- Khụ. . . Khụ, có lẽ là tham khảo. . . Tham khảo.
- Tham khảo như thế nào?
Độ hoài nghi của Kiều Hi Nhi nhanh chóng tăng lên, hai mắt trừng tròn lên, nhìn chằm chằm Trương Dương không tha.
- Từ đâu mà tham khảo ?
- Ai da. . . Em đột nhiên đau bụng. . . Bà chị ơi, hôm nào có thời gian rảnh thì tán gẫu.
Trương Dương không ngừng kêu khổ, nhìn nàng lên gân, không hỏi ra một phần ba chắc là không chịu bỏ qua , chính mình trong óc có cái đồ vật mạc danh kỳ diệu tuyệt đối là không thể để lộ ra, hắn cố ý duỗi ra khửu tay, hung hăng vuốt một chút bộ ngực Kiều Hi Nhi, hy vọng dời đi sự chú ý của nàng.
Quả nhiên, Mi Mi của Kiều Hi Nhi vừa bị đụng, cuối cùng đã có phản ứng, theo bản năng mới buông Trương Dương ra, Trương Dương liền ôm bụng nhanh như chớp chạy đi:
- Bà chị, trời đất bao la, đi nhà cầu là chuyện lớn, hẹn gặp lại. . .
- Này này . . .
Đợi cho Trương Dương đi xa, Kiều Hi Nhi mới tỉnh ngộ lại, chính mình đã bị tập kích. Nghĩ nghĩ, không khỏi lông mày dựng thẳng, bà chị đây lớn như vậy mà cái địa phương kia còn chưa có bị người ta chạm vào đâu. Tiểu tử thối này! Hai mắt nàng nhìn chằm chằm nơi Trương Dương biến mất, hung hăng mà nhíu cái mũi, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn:
- Hừ, hòa thượng chạy trốn, chạy không khỏi miếu, khi bà chị có thời gian sẽ móc thứ trong đầu ngươi ra.
Trương Dương đương nhiên không nghe được lời nói của Kiều Hi Nhi, tâm tư hắn lúc này đặt ở sinh kế của chính mình. Hắn còn phải đi bày quán mà. Tuy rằng nói hiện tại hắn được một bảo bối, nhưng cái bảo bối này cũng không thể ăn, trên người chỉ còn lại có một trăm đồng, hắn hễ có rỗi rãnh đương nhiên phải đi kiếm khoản thu nhập thêm .
Thành phố Mai Ninh là một thành thị tập trung công nghiệp du lịch nhất thể hóa ở phía Nam, kinh tế có thể xếp hàng đầu Hoa Hạ, cho nên dù Trương Dương chính là một người chưa tốt nghiệp, nhưng chỉ cần đồ hắn làm được yêu thích, bày một cái sạp, nuôi sống mình là tuyệt đối không thành vấn đề .
Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn hiện tại ngoài nuôi sống chính mình ra, còn phải kiếm tiền giúp học tập, trọng yếu hơn là hắn muốn thi nghiên cứu sinh . . . Thi cũng cần tiền.
Cho nên hiện tại bày quán đã không thể thỏa mãn yêu cầu đó, hơn nữa gần đây lại là mùa du lịch thịnh vượng, cũng là mùa kiếm tiền cho người bán hàng rong.
Quả nhiên hắn ra cửa trường thoáng điều tra một phen, phát hiện dù có đại lượng du khách, nhưng đồng thời cũng có những người bày hàng thành đàn thành dãy, ở nơi này tìm chỗ bày quán cũng không nhiều.
Ngay khi Trương Dương thất vọng mà tưởng phải đi về, lại lơ đãng mà thấy một tờ quảng cáo thông báo tuyển dụng ngắn hạn.
- Bộ phận nhà bếp khách sạn Thanh Xa thông báo tuyển dụng hai người rửa bát đĩa lâm thời.
Trương Dương không nói hai lời, tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai vọt tới đại sảnh khách sạn, hỏi qua mỹ nữ ở đại sảnh, rất nhanh được đưa đến bộ phận hành chính.
Một mỹ nữ mặc đồng phục màu đen, dáng người cao gầy, trước ngực trắng nõn đeo thẻ, nhìn chằm chằm tiểu tử trước mắt, lại nhìn nhìn thẻ sinh viên Trương Dương còn chưa kịp tháo xuống, cau mày nói:
- Chúng tôi chỉ tuyển nữ . . .
- Thông báo tuyển dụng quảng cáo của các chị cũng không nói như vậy, không nói kỳ thị giới tính mà.
Trương Dương có vẻ buồn bực, nhưng vẫn tỏ vẻ mãnh liệt kháng nghị, cũng ném xuống dưới tờ quảng cáo. Mỹ nữ, chị nên cho tôi lời giải thích!
- À?
Mỹ nữ nhìn chằm chằm tờ quảng cáo nhiều nếp nhăn trong tay Trương Dương nắm đến, trên trán trơn bóng rõ ràng nhiều thêm mấy nếp nhăn.
- Anh bạn, cậu đang tưởng rằng đây là bảng vàng niêm yết à, cậu lấy thứ này xuống, chúng tôi còn tuyển được ai?
Hừ, rõ ràng ngươi sai, còn dám oán giận ta?
Trương Dương vốn định đấu võ mồm với nàng, nhưng đột nhiên nghĩ làm vậy có thể lại bị cái hệ thống trong óc kia trừ điểm hay không đây? Trừ năm mươi mốt điểm rồi a, nhân phẩm rõ ràng bị hạ hàng.
Cho nên Trương Dương ủ rũ :
- Được, được thôi, tôi dán trở lại cho chị.
Vừa dứt lời, trong óc đột nhiên nhẹ giọng leng keng một tiếng, một thanh âm gợi ý phát ra:
- Thành công khống chế lửa giận, hệ thống thưởng cho tích phân điểm, tổng tích phân thêm năm mươi điểm, danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.
Mới vừa đi không được vài bước, mỹ nữ mặc đồng phục ở sau lưng đột nhiên mở miệng :
- Cậu tên là Trương Dương đúng không?
- Đại tỷ. . . Tôi chỉ xé quảng cáo. . .
Trương Dương quay đầu lại, làm bộ như tội nghiệp, vuốt tay, nói:
- Chị sẽ không đi báo án chứ? Không phải là tôi muốn dán trở lại sao?
Mỹ nữ dở khóc dở cười:
- Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu nghĩ như thế nào nếu đến làm người rửa bát?
- Được!
- Tôi biết cậu, cậu bán hàng rong, còn bị cái tên Bạch Lượng Phong dẫn người đập rồi.
Mỹ nữ nhéo nhéo cằm, duỗi ngón tay sờ sau ót, cau mày nhớ lại một chút.
- Đúng rồi, đúng rồi, là vì một người con gái, nữ thần hoa hậu giảng đường khoa âm nhạc - Lâm Âm, tôi nói đúng không?
Trương Dương ngẩn ngơ, hóa ra chính mình còn là một danh nhân, ngay cả viên chức phòng hành chính khách sạn ngoài trường như vậy còn biết . . . Trương Dương nhìn nhìn thẻ của đối phương, phó quản lí phòng hành chính - Cao Kỳ, loại chuyện này nàng cũng biết, lạ nhỉ?
- Không tồi, đúng vậy, nhưng tôi cần thanh minh, tôi cùng Lâm nữ thần không có quan hệ gì, tôi oan chết.
- Ha ha, phải không? Đến đây, ngồi xuống trước rồi nói chuyện.
Cao Kỳ đột nhiên thay một đổi thành khuôn tươi cười, giống như dụ dỗ phạm nhân hấp dẫn Trương Dương, nói.
- Chuyện công việc, chúng ta từ từ thương lượng.
Công việc, từ từ thương lượng à? Điều này sao cảm giác là lạ ?
Trương Dương cảnh giác mà nhìn chằm chằm mỹ nữ đột nhiên nhiệt tình lên, lui về phía sau một bước:
- Tôi chính là tiểu nam sinh ngây thơ. . . Cái loại phục vụ các bà linh tinh gì đó tôi không làm. . .
Ngụ ý, đại tỷ, tôi không làm gà đâu!
- Khụ. . . Khụ.
Cao Kỳ nhìn Trương Dương, chợt nghĩ cái gì, trên mặt hơi run run.
- Đừng nghĩ sai lệch ha.
- Là như vậy, công việc đó nếu cậu muốn, được, tôi có thể cho cậu làm.
Cao Kỳ nhìn nhìn Trương Dương, vươn tay nhéo nhéo cằm của mình, ngữ khí vừa chuyển.
- Nhưng tôi muốn cậu giúp một chút, cậu hẳn là biết Bạch Lượng Phong . . . À, nói đơn giản, ý của tôi là nếu hiện tại có cơ hội trả thù Bạch Lượng Phong đặt tại trước mắt, cậu có làm hay không?
Trả thù Bạch Lượng Phong?
Người này hôm nay còn cùng anh họ của hắn – Bạch Cương trêu đùa chính mình mà, nếu không bọn họ hai huynh đệ, chính mình hiện tại cũng không đến mức bị hệ thống trừ năm mươi điểm tích phân.
Trả thù đương nhiên muốn, nhưng làm như vậy, có thể lại bị trừ điểm hay không? Hiện tại đã là tiện nhân , lại trừ nữa, kế tiếp là gì?
- Trả thù như thế nào?
Tuy rằng trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng khó chịu trong lòng Trương Dương đối với Bạch Lượng Phong vẫn chiếm cứ thượng phong, mặt khác cũng muốn nghe xem mỹ nữ Mimi cực đại này muốn làm gì.
- Là như thế này. . .
Cao Kỳ nhìn nhìn mọi nơi, nhìn thấy không có người khác, hạ thấp thanh âm nói,
- Mới vừa này tôi không cẩn thận đụng phải Bạch Lượng Phong dẫn theo một cô bé xinh đẹp vào khách sạn này, tôi thấy tám phần cô bé đó cũng bị hắn ta hại, ta đâu, nhìn không vào mắt, nhưng cậu cũng biết, tôi là người của khách sạn này . . .
Cao Kỳ chỉ chỉ vào thẻ trên ngực mình, cầu Trương Dương một sự thấu hiểu.
- Cho nên tôi không tiện ra tay, nếu như là cậu, vậy không thành vấn đề, cậu không phải muốn tìm việc làm sao? Không cần làm người rửa bát, chỗ tôi gần đây vừa vặn có mấy người phục vụ phòng khách xin nghỉ, thiếu người.
- Cậu ấy mà, cũng không cần làm gì, đợi lát nữa tới phòng 419, đợi cho bọn họ đến thời điểm kích liệt nhất vọt vào đó, tôi cho cậu cái máy ảnh kĩ thuật số, cậu chụp lại tất, các loại góc độ, tôi cam đoan tên kia không “nuy” cũng đang trong cảnh “ngóc đầu”, thế nào, dù sao cậu cùng hắn không đội trời chung, hắn cũng không có cách bắt cậu, có làm hay không?
Đại Mimi này cũng quá hung hãn nhỉ, thẳng thắn như vậy sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius