Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 10: Xem thường cổ nhân
Nguồn: sưu tầm
Vượt qua sự dự kiến của Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Thường sau khi trở về cũng không có biểu hiện gì quá sinh động.
Hắn cũng không nóng lòng tiếp nhận chuyện ở Trịnh gia, phần lớn thời gian dùng để nói chuyện phiếm với Trịnh Đại Sĩ, ngẫu nhiên ra ngoài cũng nhanh chóng trở về, thậm chí không hề tiếp xúc với người bên ngoài, tình huống này không giống như người chờ xử tội bị bãi quan trở về. Những người này làm sao có tâm tình nói năng hát hò, đây mới là điều bất thường.
Từng ngày trôi qua, không nhìn thấy sơ hở của Trịnh Thường, Ngôn Khánh lại cảm thấy sốt ruột trong lòng.
Đã bắt đầu tới mùa đông, tuyết từng mảng rơi xuống, Ngôn Khánh sắp tới ngày phải theo Trịnh Thế An tiến về Lạc Dương.
Ngôn Khánh hi vọng có thể trước khi tới Lạc Dương tìm cơ hội thích hợp đề tỉnh Trịnh Đại Sĩ.
Phải biết rằng đứng sai đội ngũ là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là thời cổ, động vào là cả nhà bị tịch thu gia sản, mặc dù là thế gia đại tộc cũng khó may mắn thoát khỏi...
Ví dụ rõ ràng nhất, hai mươi năm sau Khai Hoàng, thái tử Dương Dũng sau khi bị phế, người theo hắn là Thôi Quân Xước suýt nữa là bị mất tính mạng, nếu như không phải nhờ vợ của hắn là tôn thất thì khó bảo toàn được tính mạng.
Mặc dù như vậy cũng bị tịch biên gia sản, đuổi về quê quán Huỳnh Dương.
Thôi Quân Xước chính là Thôi thị tộc nhân ở Trịnh Châu, có bối cảnh thế gia vọng tộc, hơn nữa còn là tôn thất còn bị rơi vào kết quả như vậy, Thôi Quân Xước từ khi trở về Huỳnh Dương, Trịnh Thế An cũng phụng mệnh tới bái kiến qua một lần, Ngôn Khánh cũng đi theo. Trịnh Thế An nói, Thôi Quân Xước điền sản ruộng đất đã bị sung công, nô bộc bị mang đi bán, chỉ có thể dựa vào tộc nhân cứu tế mà sống.
Có Thôi gia này làm ví dụ, Ngôn Khánh trong lòng rất lo lắng.
Vạn nhất Trịnh thường gặp sự cố, làm phiền hà tới Trịnh gia thì cũng thôi mà Trịnh Ngôn Khánh cũng bị liên quan.
Hắn hiện tại rất hưởng thụ sự sinh hoạt tại Trịnh gia.
Thân phận địa vị mặc dù không cao nhưng vô cùng tiêu dao, cũng không ai dám làm khó hắn.
Nếu như mà Trịnh gia gặp chuyện không may chỉ sợ cuộc sống sau này của hắn sẽ phải khổ sở.
Cho nên phải nhắc nhở Trịnh Đại Sĩ.
Trịnh Thường cả ngày co đầu rút cổ không đi ra ngoài, Trịnh Ngôn Khánh làm sao đi điều tra chứng cứ được.
Nghĩ tới những điều này, Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy phiền toái.
- Tiểu Tú, ngươi ngồi ở đây chờ gì vậy?
Đóa Đóa tiến tới trước cửa, thấy Ngôn Khánh ngồi ở trên bậc thềm liền cất tiếng hỏi thăm.
- À, không có gì.
Ngôn Khánh ngẩng đầu hắn phát hiện ra Đóa Đóa hôm nay không ăn mặc như bình thường, hôm nay nàng mặc một bộ trường bào màu trắng, trên đầu tóc búi lên, khuôn mặt lộ ra vẻ vui vẻ, vô cùng thanh tú, mang theo một khí chất đoan trang.
- Đóa Đóa, ngươi vừa đi ra ngoài sao?
Cùng nhau luyện võ hai năm, Ngôn Khánh đã không còn gọi nàng là tỷ tỷ nữa.
Dù sao hắn cũng là người bốn mươi tuổi, gọi một tiểu nha đầu là tỷ tỷ thật không thoải mái, Đóa Đóa cũng không để ý, đối với việc Ngôn Khánh gọi thẳng kỳ danh cũng không hề bất mãn. Nghe Trịnh Ngôn Khánh hỏi thăm, Đóa Đóa do dự một chút rồi khẽ nói:
- Mẹ nói ta đi cùng mua một số thứ, ta cảm thấy không có gì vui nên về trước.
- À.
Ngôn Khánh thuận miệng nói một câu.
- Từ mẫu hai ngày nay đi ra ngoài hơi nhiều.
- À, hai ngày nay... sự tình hơi nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc ngẩng đầu:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
- Ta cũng tùy tiện trả lời.
Ngôn Khánh cảm thấy Đóa Đóa hôm nay tựa hồ khác thường, tựa hồ không bình hường, trước kia Đóa Đóa rất ít giải thích nhưng hôm nay thì thật quái dị. Bất quá Ngôn Khánh hiện tại cho rằng là chuyện của Trịnh Thường cho nên cũng không hỏi kỹ, hai tay của hắn ôm lấy đùi, làm ra một bộ dáng nặng nề.
- Tiểu Tú, hôm nay ngươi làm sao vậy?
- Đóa Đóa, chờ thêm một năm nữa chúng ta phải rời khỏi đây.
- A, đi tới đâu?
- Gia gia nói, nhị gia trở về, sau đó sẽ tiếp nhận sự vụ trong tay của ông ấy, đại công tử năm sau sẽ tiếp nhận chức Tào Duyện ở Lạc Dương, bên người cần người giúp đỡ cho nên ý của đại lão gia là muốn chúng ta đi Lạc Dương, có thể chiếu cố người nhà của đại công tử.
- Lạc Dương?
Thân thể của Đóa Đóa khẽ run lên.
Kỳ thật, Trịnh Thế An muốn đi Lạc Dương đã không còn là chuyện bí mật gì nữa.
Từ khi Trịnh Đại Sĩ phân phó Trịnh Thường tiếp nhận An Viễn đường thì sự vụ về sau, mọi người cũng rõ.
Nhưng từ miệng của Ngôn Khánh nói, sắc mặt của Đóa Đóa vẫn biến đổi.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống khẽ nói:
- Đi Lạc Dương cũng tốt... đây là chuyện tốt, ngươi vì sao mà tâm sự nặng nề vậy?
- Ta cảm thấy đại lão gia đã tuyên bố để nhị lão gia tiếp nhận việc trong nhà.
Nhưng mà Nhị lão gia trở lại lâu như vậy mà vẫn mặc kệ không hỏi, gia gia mỗi ngày đều rất bận rộn nên ta lo lắng ôngấyấy...
- Tiểu Tú, ngươi thật sự hiếu thuận.
Đóa Đóa khẽ tán thưởng, Ngôn Khánh cảm thấy bất ngờ.
Hắn không muốn nói cho Đóa Đóa biết, hắn cảm thấy Trịnh Thường có vấn đề nên tâm sự mới nặng nề.
Vạn nhất để lộ ra phong thanh, Trịnh Thường không chừng sẽ phái người tới giết hắn. Bên cạnh Trịnh Thường có vài võ sĩ, muốn giết hắn thật sự quá dễ dàng.
- Đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy Tiếu Diện Hổ.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh không nói gì, Đóa Đóa đột nhiên xoay chuyển, nói một chuyện khiến Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy có hứng thú.
Tiếu Diện Hổ chính là tên võ sĩ mập mạp kia, theo Trịnh Thường nói thì hắn họ Vương tên Cảnh, người Dương Châu, được Trịnh Thường mua làm quản gia lúc ở Thái Nguyên, khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười như phật di lặc khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Thế nhưng Đóa Đóa lại cảm thấy rất không thích người này, nàng từng nói trên người Vương Cảnh có lệ khí.
Đối với tướng mạo cổ nhân, Ngôn Khánh không hiểu.
Nhưng theo kinh nghiệm mấy chục năm của hắn thì nhìn người đều có chỗ độc đáo.
Hắn lờ mờ cảm thấy, Vương Cảnh không đơn thuần là quản gia bình thường theo lời của Trịnh Thường... Tuy nhiên Trịnh Thường cùng Vương Cảnh hành động đều rất xuất sắc nhưng lúc bất tri bất giác, Trịnh Thường lại lộ vẻ khiêm tốn với hắn, mà không chỉ với Vương Cảnh, cả Bùi An cũng vậy.
Cho nên Ngôn Khánh gọi Vương Cảnh gọi là Tiếu Diện Hổ, còn Bùi An là Lãnh Diện Quỷ.
Thủy Các ở Huỳnh Dương là một quán rượu trăm năm, cũng là một nơi tiêu tiền nhiều nhất ở Huỳnh Dương, người bình thường uống rượu đều không được tiếp, chỉ những người phú quý mới có thể bước vào.
Trịnh Ngôn Khánh đã nghe nói qua nhưng chưa từng bước vào.
Không phải hắn không muốn mà là không óc tư cách?
Đóa Đóa nói tiếp:
- Tiểu Tú, ngươi khẳng định không đoán được là Vương Cảnh ở cùng chỗ với ai đâu.
- Ai?
- Thôi Cảnh Mậu và Thôi Quân Xước.
- A!
Ngôn Khánh giật mình không thôi.
Thôi Cảnh Mậu chính là tộc trưởng của Thôi Thị.
Tuy Thôi Quân Xước đã không còn được trọng dụng nhưng Trịnh châu Thôi Thị vẫn không thể khinh thường.
Huynh đệ Thôi Quân Xước là Thôi Quân Túc, Thôi Quân Trụ hiện nay vẫn còn nhậm chức ở trong triều đình, Thôi Cảnh Mậu là tộc trưởng của Thôi Thị, rất ít xuất đầu lộ diện, chỉ là hắn đã tới An Viễn đường mấy lần, Đóa Đóa cũng đã từng gặp mặt.
Thế gia đại tộc, có sự kiêu ngạo của thế gia đại tộc.
Một phiệt đệ tử không thể kết giao với người bình thường, mặc dù Trịnh Thế An biểu thị cho An Viễn đường nhưng Thôi Cảnh Mậu vẫn chưa bao giờ để ý tới, Vương Cảnh chỉ là quản gia của Trịnh Thường, tới Huỳnh Dương cũng chưa lâu tại sao Thôi Cảnh Mậu lại mở tiệc chiêu đãi?
- Đóa Đóa, ngươi không phải nhìn lầm chứ?
Đóa Đóa nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Ta làm sao nhìn lầm được, Thôi Cảnh Mậu có cái lông mày màu đỏ, ta nhìn thấy rõ ràng.
- Ta nói là Tiếu Diện Hổ...
- Cái này càng không có khả năng...
Đóa Đóa tựa hồ như hơi nóng nảy, khuôn mặt thanh tú trở nên đỏ bừng, nàng trừng to mắt nói:
- Thật sự ta không hề nhìn lầm, ta thấy Thôi Cảnh Mu xuống xe, dẫn theo rất nhiều người, Tiếu Diện Hổ đi bên cạnh đi ra, sau đó người hầu của Thôi gia chắn ngang tầm mắt của ta, Tiếu Diện Hổ không thấy tăm hơi đâu nữa.
Aizzz...
Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi, vẻ mặt như nghĩ điều gì đó.
Chủ quan rồi, mình thật sự chủ quan rồi.
Mặc kệ thân phận và địa vị của Trịnh Ngôn Khánh hôm nay thế nào, nhưng trong lòng của hắn luôn có một cảm giác ưu việt của một kẻ xuyên việt.
Kinh nghiệm nhiều năm như vậy mà hắn lại không nhìn được cái đơn giản trước mắt.
Thoáng cái hiểu được Trịnh Thường trở về là ngụy trang.
Nhưng lại không nhận ra người chính thức trủ trì không phải là Trịnh Thường mà là Vương Cảnh, nói không chừng còn có tên Bùi An kia.
Thế nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại một mực chú ý lên trên người Trịnh Thường.
Sai lầm thật là sai lầm!
Ngôn Khánh có thể khẳng định, mục đích lần này Trịnh Thường quay về Huỳnh Dương tuyệt đối không phải là điều đơn giản, mà Vương Cảnh cùng Bùi An chỉ sợ cũng không phải là tên thật, hai người này là đại biểu thực sự của hán Vương, nói như vậy một loạt sự tình kỳ quái đã có thể rõ ràng. Trịnh Thường không bị bãi quan mà mang theo một sứ mệnh bí mật.
Huỳnh Châu là một địa phương vô cùng trọng yếu.
Ngôn Khánh kiếp trước làm việc ở tỉnh lị cho nên đối với địa phương này vô cùng quen thuộc, Trinh gia sở dĩ được gọi là gia tộc đệ nhất quyền thế chính là nhờ kinh sử gia truyền mấy trăm năm, còn có ưu thế chính là nắm trong tay phường nấu sắt, được xây dựng vào thời kỳ Tam Quốc do Trịnh Hồn khởi xướng.
Đời sau nhắc tới Trịnh Hồn biết hắn là một người xuất thân tiện hộ nhưng tinh thông việc tinh luyện kim loại.
Trên thực tế, Trịnh Hồn xuất phát từ Huỳnh Dương Trịnh thị, hắn tinh thông việc tinh luyện kim loại không phải là giả, đồng thời còn là một cao thủ nội chính.
Hắn dốc sức tạo nên phường nấu sắt của Trịnh thị, sau mấy năm chiến loạn, trở thành bảo đảm lớn nhất cho Trịnh thị.
Nghe nói một đại sư về rèn ở Bắc Tề, muốn rèn một thanh đao còn phải nhờ Trịnh thị chỉ kỹ thuật nấu sắt.
Nghĩ đến đây, có thể nhận ra Hán Vương Dương Lượng phái Trịnh Thường về đây cũng là vì mục đích này.
Phường nấu sắt của Trịnh thị chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của An Viễn đường.
- Tiểu Tú, ngươi tại sao không nói chuyện? Ngươi đang suy nghĩ gì sao?
Ngôn Khánh cả buổi không mở miệng, Đóa Đóa không khỏi có chút kỳ quái, vì vậy nàng liền cất tiếng hỏi.
- Đóa Đóa, chúng ta gặp phải phiền toái.
- Phiền toái gì?
- Ta cảm thấy, nhị lão gia lần này trở về chỉ sợ không có hảo ý... nếu như hắn gây ra tai họa thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Đóa Đóa biến sắc nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
- Đã như vậy ngươi mau đi nói cho đại lão gia nói ông ấy cẩn thận là được.
- Chúng ta nói mà không có chứng cứ rõ ràng sẽ không tốt, ngược lại sẽ bị loạn côn đánh chết.
Ngôn Khánh lắc đầu nói:
- Chúng ta cẩn thận vẫn tốt hơn.
Đóa Đóa nói:
- Vậy ngươi có chủ ý gì?
- Cái này...
Ngôn Khánh ôm chân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Việc cấp bách, phải lấy cho được chứng cứ, đã có chứng cứ thì mới nhắc nhở được đại lão gia.
- Chứng cứ?
Đóa Đóa lộ vẻ khó khăn:
- Đi đâu tìm chứng cứ đây? Nhị lão gia cả ngày ở trong phòng, chỉ sợ không tìm được.
- Nhị lão gia không tìm ra nhưng nói không chừng bên Tiếu Diện Hổ có thể tìm ra manh mối.
Ngôn Khánh nghĩ tới đây, con ngươi đảo một vòng đột nhiên nảy ra ý hay.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 11: Cúng ông Táo
Nguồn: sưu tầm
Hành động của Ngôn Khánh cũng là bất đắc dĩ.
Kiếp trước làm quan, hắn biết rõ đạo lý cây có mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ, bao nhiêu người hăng hái đứng đầu bộc lộ tài năng về sau đều bị kết cục thê thảm, cho nên Ngôn Khánh sẽ không chủ động ra mặt mà sẽ đứng ở phía sau bức màn mà hành động.
Mấu chốt ở đây chính là ở chữ "thế" Ngôn Khánh hiểu là phải dựa thế.
Nhưng hiện tại hắn không có thế để mượn cũng không có người để dùng.
Cho dù là Trịnh Thế An cũng khó có thể nghe hắn nói vài câu, dù sao ông cũng phải để ý tới Trịnh Thường và Vương Cảnh Văn.
Dù sao thời đại này quan niệm tôn ti đã xâm nhập sâu vào trong nhân tâm, người bình thường làm sao có thể phạm thượng tiến hành.
Ở trong nội trạch An Viễn đường, có một tiểu viện u tĩnh.
Ở trong sân chỉ có một căn phòng nhỏ gạch xanh ngói đỏ, chính là chỗ nghỉ ngơi của Trịnh Đại Sĩ, phía sau phòng có một vườn hoa, hôm nay bị tuyết đọng bao trùm lộ ra khí tàn lụi. Một đóa hồng mai ở trong vườn tách ra, trắng như tuyết.
Thư phòng này tên là Hồng Lô, nguyên nhân chính là bởi vì cái mái ngói màu đỏ kia.
Trịnh Đại Sĩ ngồi trên thư phòng, nhìn Thế An pha trà.
Hắn mỉm cười nói:
- Thế An, pha trà đúng là tay nghề của ngươi, nhưng so với Ngôn Khánh thì còn kém một chút.
Trịnh Thế An cười hắc hắc nói:
- Ngôn Khánh, hài tử này học mọi thứ đều rất nhanh cũng rất tốt chỉ là tính tình hơi lạnh lùng một chút không giống những hài tử bình thường.... Tuy nhiên hắn rất hiểu chuyện cũng rất hiếu thuận, ha ha đa tạ lão gia đã cho lão nô một hài tử tốt.
- Cái này vốn là do ngươi mà.
Trịnh Đại Sĩ nói đến đây đột nhiên nhớ ra một chuyện.
- Thế An, lai lịch của Từ Mẫu ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?
Trịnh Thế An chế nước sôi vào trà rồi nghiêm túc nói:
- Lão nô đã điều tra nhưng vẫn chưa ra manh mối.
Trịnh Đại Sĩ nở ra một nụ cười:
- Đã như vậy thì quên đi thôi.
Từ Mẫu đến Trịnh gia chúng ta đã năm năm rồi, biểu hiện vô cùng an phận, không có gì vượt quá khuôn khổ, chỉ cần bà ta không mang lòng làm loạn thì cũng không cần tra xét nữa.
Ta lại nghe nói, thánh nhân có ý dời đô về Lạc Dương nhưng đã bị mọi người khuyên can rồi.
Bất quá sau này Lạc Dương sẽ trở thành nơi trọng yếu, Nhân Cơ lần này nhậm chức ở Lạc Dương làm tào duyện, ngươi cần phải giúp đỡ nó, Lạc Dương gi tộc quyền thế rất nhiều, quan lại vô số kể, từ thời bắc ngụy Hiếu Văn Đế đã có tới 38 họ 98 bộ ở đó, tình huống vô cùng phức tạp mà Nhân Cơ hành sự đôi khi vẫn còn bất cẩn.
Trịnh Thế An gật đầu nói:
- Lão gia yên tâm, lão nô nhất định sẽ tận lực.
Lúc chỉ còn mình với Trịnh Đại Sĩ, Thế An nói chuyện rất tùy tiện không giống như cung kính trước mặt mọi người.
Mà Trịnh Đại Sĩ cũng không để ý, tựa hồ đã trở thành thói quen.
- Ta nghe nói Ngôn Khánh rất thích viết chữ, thường xuyên dùng nhánh cây làm bút, đất cát làm giấy, vẽ tranh viết chữ thật là không dễ dàng.
Dù sao Hoành Nghị cũng đã đến lúc đi học, chờ sau khi nó về từ Lạc Dương để nó học với Ngôn Khánh cùng một chỗ.
Nhân Cơ từ Trường An mời Nhan Sư Cổ về chính là làm tiên sinh cho Hoành Nghị, vừa vặn lại để Ngôn Khánh làm bạn với Hoành Nghị.
Trịnh Thế An thấy vậy thì giật mình rồi mừng rỡ.
- Chính là cái người "giết gà cần gì dùng dao mổ trâu" Nhan Sư Cổ sao?
Trịnh Đại Sĩ gật đầu nói:
- Đúng là người này.
(Nhan Sư Cổ, danh nho thời bắc Tề, Nhan Sư Cổ do tả thượng thư Lý Cương tiến cử, đảm nhiệm chức An Dương huyện, lúc ấy phó thượng thư Dương Tố thấy niên kỷ của hắn còn nhỏ thì cười hỏi hắn:
- An Dưỡng kịch huyện, làm sao thái bình?
Ý là An Dưỡng là nơi trọng yếu, ngươi làm sao có thể cai quản?
Nhan Sư Cổ hồi đáp:
- Giết gà há cần gì phải dùng dao mổ trâu.
Chính là nói: Để ta cai trị nơi nhỏ bé này chính là giết gà dùng dao mổ trâu rồi.
Vì vậy về sau câu giết gà cần gì dùng dao mổ trâu đã trở thành một loại xưng hô của người cùng thời với Nhan Sư Cổ, về sau chiến tích của ông rất nổi bật, nhưng vì tính tình cương trực nên bị thôi quan ở tại Trường An, không ngờ Nhân Cơ có thể mời ông tới tận Lạc Dương.
Môn phiệt thế gia vọng tộc, đối với nhân sĩ có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Trịnh Thế An cũng đã nghe danh khí của Nhan Sư Cổ cho nên đối với việc Ngôn Khánh có thể làm môn hạ của người này dĩ nhiên vô cùng cao hứng.
Điều này cho thấy Trịnh gia bắt đầu coi trọng Ngôn Khánh, hơn nữa còn sắp xếp Trịnh Hoành Nghị bên cạnh nó, dĩ nhiên là vô cùng tin tưởng.
- Lão nô thay Ngôn Khánh đa tạ lão gia.
- Thế An, ngươi từ nhỏ đã theo ta, nhoáng một cái đã năm mươi năm, ta với ngươi tuy là chủ tớ nhưng thực như huynh đệ, Ngôn Khánh tuy không phải là con ruột của ngươi nhưng thông minh hơn người ta cũng rất ưa thích, loại lời khách khí này về sau ngươi đừng nói với ta.
Trịnh Thế An cảm kích, lệ tuôn đầy mặt.
- Ngôn Khánh gần đây bận rộn gì vậy?
- Hắn sao, còn không phải ngày ngày tập võ hoặc là viết chữ vẽ tranh hay sao?
Trịnh Thế An nói đến đây thì dừng lại một chút giống như suy nghĩ điều gì đó.
Trịnh Đại Sĩ cười nói:
- Thế An, có lời gì thì ngươi cứ việc nói thẳng không cần phải ấp a ấp úng, đó không phải là phong cách của ngươi.
- Ngôn Khánh có lúc có vẻ hơi cổ quái.
- Sao?
- Lão gia, ngài nghe xong đừng nóng giận, ta cũng biết hắn không nên nói như vậy nhưng ngẫm lại cũng có chút đạo lý. Ngôn Khánh nói, nhị lão gia đôi khi đối với Vương Cảnh Văn và Bùi An quá mức phóng úng, hai người kia cũng quá không biết tôn ti rồi.
Trịnh Đại Sĩ khẽ giật mình, đôi mắt không tự chủ được mà nhắm lại.
- Ngôn Khánh thực sự nói như vậy sao?
Trịnh Thế An càng hoảng sợ vội giải thích:
- Tiểu hài tử nói hươu nói vượn, không biết che đậy miệng, lão gia đừng trách tội nó.
Trịnh Đại Sĩ nói:
- Ta cũng không trách tội hắn đâu, hơn nữa ta cũng biết, trong lòng ngươi chỉ sợ cũng nghĩ như vậy.
- Lão nô không dám.
Trịnh Thế An vội vàng phủ phục xuống mặt đất, luôn miệng nói có tội.
Trịnh Đại cười nói:
- Ta sẽ không trách tội, Thế An, ngươi không cần phải lo lắng, chỉ là có chút việc ngươi không rõ, trở về giáo huấn Ngôn Khánh cho tốt, chớ để nó nói lung tung, miễn mang tới tai họa, tốt rồi ngươi lui xuống trước đi.
Trịnh Thế An từ từ rời khỏi, trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Đợi sau khi hắn lui xong, hai mắt của Trịnh Đại Sĩ bỗng trợn lên, khóe miệng nở ra một nụ cười vui vẻ cổ quái.
Không ngờ tiểu gia hỏa này lại có nhãn lực như thế.
Nói như vậy nó đáng giá dạy dỗ.
------------------------
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã tới tháng chạp.
Thiên khí thay đổi làm thời tiết càng thêm rét lạnh, nhưng năm sắp hết, mọi người càng trở nên bận rộn hơn, ngày 23 tháng chạp, chính là ngày cúng ông táo.
Cúng ông táo chính là một trong năm lễ cúng lớn của Trung Quốc.
Trịnh gia là gia tộc lớn, đối với chuyện này dĩ nhiên là vô cùng coi trọng.
Cho nên từ sáng sớm, toàn bộ An Viễn Đường đã bận rộn, nghi thức cúng ông táo diễn ra ở chạng vạng tối, đòi hỏi xuất động cả gia tộc, An Viễn đường trên dưới hơn trăm người, dưới sự dẫn đầu của Trịnh Đại Sĩ bắt đầu nghi thức tế tự.
Trịnh Ngôn Khánh cũng tham gia tế tự, hơn nữa còn là nhân vật đảm nhiệm trọng yếu.
Khi Trịnh Đại Sĩ đi bái lễ, nhất định phải có một đứa bé đi theo, đứa bé này niên kỷ cũng có giới hạn, qua tám tuổi không thể đảm đương nhiệm vụ này, Trịnh Ngôn Khánh mới chỉ có năm tuổi, cộng tuổi mụ là vừa vặn sáu tuổi.
Nói cách khác hắn cũng là một nhân vật phụ thế.
Đối với người bình thường mà nói, làm phụ tế cho Trịnh gia tuyệt đối là vinh quang, cái này cho thấy Trịnh gia đã nhìn trúng mình.
Ngôn Khánh lúc này mặc một bộ quần áo hoa mỹ, trong ngực ôm một con gà trống.
Cái này mọi người gọi là Lò Mã.
Đợi sau khi tế tự hoàn tất ông táo sẽ cưỡi lò mã về trời.
Ngôn Khánh lúc này ôm gà trống, ngồi sau lưng Trịnh Đại Sĩ, thần sắc trang trọng.
Mà Trịnh Đại Sĩ đầu tiên đọc tế văn, sau đó khấu đầu bái thiên địa, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, hạnh phúc an khang.
Tế văn từ tảo, phi thường hoa mỹ.
Hơn nữa âm vận như nhạc luật, ngâm tụng đi ra vô cùng êm tai.
Ngôn Khánh nghe nhâm xướng này, cảm thấy êm tai so với những ca khúc bình thường gấp trăm lần.
Trịnh Đại Sĩ sau khi hoàn tất Ngôn Khánh liền ôm gà trống đi ra phía trước.
Chỉ thấy sắc mặt của Trịnh Đại Sĩ trang trọng, một tay nắm chặt cái cổ gà trống, hướng về phía trên tế đàn đưa ba lượt, sau đó cầm một chén nước lạnh đổ lên trên đầu gà trống, Ngôn Khánh cảm nhận được con gà trống đang rất hoảng sợ.
- Ông táo đã tiếp nhận, ông táo đã tiếp nhận.
Gà trống hoảng sợ, đại biểu cho Ông táo đã tiếp nhận Lò Mã này.
Ngôn Khánh trước khi tham gia nghi thức đã được Trịnh Thế An dặn dò nên vội vàng lớn tiếng hô lên.
Theo quan sát, Trịnh Đại Sĩ từ tế đàn cầm lấy một con chủy thủ, nhẹ nhàng chém lên trên cổ gà trống một phát.
Máu phun lên trên người của Ngôn Khánh, nhưng Ngôn Khánh vẫn không có bất kỳ cử động nào.
Ngôn Khánh đem đầu của gà trống ném vào trong đại hỏa, chỉ thấy khói đặc cuồn cuộn, hỏa diễm trùng thiên.
- Ông táo thăng thiên rồi.
Đây là lời nói của Ngôn Khánh.
Theo thanh âm non nớt vang lên, tất cả mọi người ở An Viễn Đường đều phủ phục xuống mặt đất, lớn tiếng ngâm tụng, tế văn này mọi người đã sớm thuộc, thời gian ngâm tụng đến khi lửa tàn mới thôi.
Trong nhất thời cả An Viễn đường, tràn ngập khí tức nghiêm túc và trang trọng.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 12: Giết người
Nguồn: sưu tầm
Khi tất cả mọi người đang ngâm tụng tế văn thì một bóng đen hết sức nhỏ và gầy yên lặng đi vào trong biệt viện của An Viễn đường.
Chỉ thấy nàng thả người một cái nhảy xuống, không một tiếng động rơi xuống đất.
Nàng nhẹ chân đi tới trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa không khóa đã được hé mở, bóng đen lách mình một cái, tay kia đóng cửa phòng lại, nàng từ trong người lấy đá lửa ra, nhẹ nhàng bật lên, trong chốc lát ánh lửa đã tràn ngập.
Gian phòng này diện tích không quá lớn nhưng phương tiện đầy đủ gần hết, đồ dùng trong nhà cũng nhiều vô cùng.
Một cái giường cao cỡ nửa người, đệm chăn chỉnh tề, gần cửa sổ có một án thư nhưng trống rỗng.
Bóng đen gãi gãi đầu, tựa hồ như hơi ảo não.
- Tiểu Tú chết tiệt, tự mình đi náo động lại muốn ta làm kẻ trộm.
Cái phòng của tên Tiếu Diện Hổ này, tại sao lại vắng vẻ như vậy? Chứng cớ, chứng cớ, Tiếu Diện Hổ sẽ đem chứng cứ cất ở đâu đây.
Nàng lầm bầm, đem căn phòng tìm quanh mấy lần nhưng không thấy, sau đó tức giận ngồi lên trên giường.
- Tiểu Tú nói, Tiếu Diện Hổ tiếp xúc nhiều người như vậy chắc chắn phải để lại một cái gì đó ở đây, hắn không thể nào mang tất cả ở trong người, nhưng căn phòng này rộng như vậy thì hắn cất ở đâu đây, Đóa Đóa, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải tìm ra nếu không sẽ bị Tiểu Tú xem thường mất.
Nàng dùng tay vỗ lên đệm chăn muốn đứng dậy.
Thân hình nàng run lên, đột nhiên nàng quay người nhấc tấm đệm lên mở ra.
Bên trong cái gì cũng không có.
Không đúng, vừa rồi rõ ràng mình đã chạm vào đồ vật gì đó cứng rắn, tại sao hiện tại lại không có gì.
Nàng xoay người lại, không ngừng lục lọi tấm đệm, hơn nửa ngày trời cuối cùng lấy ra từ trong người một thanh chủy thủ, xé rách một mảng chăn lấy từ trong đó ra một quyển sách.
Nhất định là vật này...
Nàng nhẹ nhàng cười cười.
- Cuối cùng cũng tìm ra được, Tiểu Tú còn có thể nói ta ngu ngốc được hay sao.
Đúng lúc này một bước chân nhẹ nhàng truyền tới, nàng vội vàng lách người núp vào trong chỗ tối.
Nàng vừa ẩn người chợt nghe ầm một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Theo đó một nam nhân cường tráng bước vào trong gian phòng, phát ra một tiếng cười lạnh:
- Bằng hữu xuất hiện đi.
Nam tử kia trầm giọng nói:
- Ta biết rõ ngươi đang ở trong phòng, chỉ cần ngươi mang thứ đó giao ra đây thì ta sẽ coi như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra.
Theo ánh sáng do ánh trăng chiếu vào phòng có thể nhận ra nam nhân kia chính là hộ vệ của Trịnh Thường, Bùi An.
Trên khuôn mặt lạnh của hắn khẽ nở ra một nụ cười, sau đó hắn lấy từ trong tay ra một thanh tiểu hoành đao.
Tiểu hoành đao dài không quá nửa thước, thân đao nhét vào trong vỏ.
Một đao nơi tay, Bùi An toát ra sát khí tràn ngập.
- Ngươi nếu như không đi ra thì đừng trách ta động thủ vô tình.
Lời nói còn chưa dứt thì thân hình của Bùi An đã chuyển động, choang một tiếng vang lên, hoành đao đã ra khỏi vỏ, mang theo đao khí ngập trời, bổ về phía người đang ẩn nấp trong bóng tối, đao khí kia rít gào, người trong bóng tối cũng biết hành tung của mình đã bị bại lộ vội vàng lăn tròn xuống mặt đất, tránh thoát khỏi hoành đao.
Rồi sau đó theo chiêu lý ngư đả đỉnh mà đứng dậy.
Chủy thủ hoành ngang trước ngực, trên mặt nàng toát ra vẻ lo lắng.
Vốn khuôn mặt của nàng vẫn che khăn nhưng đao khí của Bùi An quá hung mãnh, tuy nàng tránh né đi nhưng vẫn bị rớt chiếc khăn xuống mặt đất, ánh trăng chiếu vào, nàng đúng là Đóa Đóa.
- Không ngờ, ở An Viễn đường cũng có một tiểu nha đầu biết Luyện Khí Dịch Cốt, nơi này đúng là ngọa hổ tàng long, ta xem thường Trịnh Đại Sĩ rồi.
Bùi An cũng rất giật mình, hắn không ngờ rằng trong phòng này lại có một con nhóc.
Hắn chưa từng gặp Đóa Đóa, một phần nguyên nhân vì hắn không có tâm tư để vào An Viễn đường, chỉ cần để ý tới Trịnh Thường là đủ, một phương diện khác chính là do Ngôn Khánh tận lực tránh cho Đóa Đóa và Bùi An gặp mặt nhau, dù sao Đóa Đóa cũng chỉ là một nữ hài, cho dù luyện võ nghệ cũng không thể chống lại Bùi An.
Cho nên Bùi An không biết Đóa Đóa nhưng Đóa Đóa biết Bùi An.
Đã sớm nghe nói qua, Bùi An là một cao thủ.
Thật không ngờ lại có thể gặp nhau dưới tình huống này, Đóa Đóa cảm thấy hơi lo lắng.
Nàng và Ngôn Khánh đã ước hẹn, thừa dịp cúng ông táo, nàng sẽ lẻn vào trong phòng của Vương Cảnh Văn mà tìm kiếm chứng cứ, bởi vì bình thường rất hiếm cơ hội, vất vả lắm mới có nghi thức cúng ông táo, tất cả mọi người đều tham dự, không ngờ Bùi An lại trở về. Trong lòng nàng lúc này, tim đập thình thịch, Đóa Đóa cảm nhận thấy lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng bất quá chỉ là một võ sinh mới luyện Luyện Khí Dịch Cốt, muốn thoát ra khỏi dĩ nhiên là không có khả năng.
Bùi An khẽ giật mình sau đó liền thư giãn.
- Nha đầu đem thứ đó giao ra cho ta, ta có thể cho ngươi chết bớt đau đớn hơn
Nói xong hắn bước tới phía trước một bước, múa đao lên.
Trong mắt Bùi An lúc này, Đóa Đóa có chạy lên trời.
Hắn vào nhà đã nhìn thấy chăn nệm bị người ta mở ra, dĩ nhiên hiểu rõ bí mật kia đã bị phát hiển, bất kể nàng là ai cũng chỉ có con đường chết.
- Ta ta...
Đóa Đóa làm ra một vẻ sợ hãi rồi ậm ừ nói:
- Tiền bối, nếu như ta giao ra, có thể buông tha cho ta được không?
- Ha ha, ngươi đã đến đây rồi, ta há có thể cho ngươi sống sót rời khỏi đây?
- Ta là người của Trịnh gia, ngươi giết ta không sợ...
Bùi An nhịn cười không được, khuôn mặt tràn đầy trào phúng.
- Tiểu nha đầu, quần áo của ngươi cho thấy bất quá ngươi chỉ là hạ nhân của Trịnh gia mà thôi.
Ta cho dù giết ngươi chỉ cần tuyên bố với bên ngoài ngươi ăn cắp đồ của ta, vậy ai sẽ vì ngươi mà ra mặt đây.
Cho dù là Trịnh Đại Sĩ cũng không bảo vệ ngươi được.....
- Bất quá thật đáng tiếc, nếu như ta sớm nhìn thấy ngươi sẽ thu ngươi làm người hầu, chỉ là ngươi không có cơ hội như vậy.... Muốn chết!
Bùi An đang từ từ nói, không ngờ đúng lúc đó Đóa Đóa đã lấy chủy thủ làm phi đao, ném về phía Bùi An.
Đóa Đóa biết rõ, thanh chủy thủ này không làm gì được Bùi An, nàng chỉ muốn kéo dài thời gian để chạy đi mà thôi. An Viễn đường cỏ mọc san sát, bên ngoài lại đang tế tự, chỉ cần thoát ra tới đó, Bùi An muốn truy đuổi cũng phải cố kỵ.
Tuy nhiên, Đóa Đóa vẫn là một võ sinh, chênh lệnh với võ sĩ rất lớn.
Nàng ném phi đao, chẳng những không làm bị thương Bùi An mà một chút tác dụng cũng không có, Bùi An chỉ hơi nghiêng người là có thể tránh thoát được, trong chốc lát đã lao tới sau lưng của Đóa Đóa, nắm lấy áo của Đóa Đóa mà xé ra. Chỉ nghe xoạt một tiếng, áo của Đóa Đóa đã bị xé rách, lộ ra cái lưng trắng nõn.
Tuy Đóa Đóa còn nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ đã luyện võ, huyết khi tăng lên, so với nữ hài bình thường thì trưởng thành hơn. Bị Bùi An xô ngã xuống mặt đất, cái áo bị xé rách, cuốn sách nhỏ cũng rơi xuống mặt đất, lộ ra nhũ hoa trước ngực.
Ánh mắt của Bùi An lập tức sáng lên.
- Tiểu nha đầu này, đây là do ngươi tự tìm lấy, hắc hắc, không ngờ ở An Viễn đường lại còn giấu một cực phẩm như vậy, nhìn ngươi xem ra vẫn còn là xử nữ, chết như vậy cũng đáng tiếc, không bằng để ta thành toàn cho ngươi.
Thời kỳ Ngụy Tấn, ngoại trừ những người có khí khái cũng có rất nhiều người xấu xí.
Môn phiệt thế gia vọng tộc, khó tránh khỏi phát sinh một số ham mê đặc biệt.
Có người thích uống rượu, có người lại thích những hài đồng, đặc biệt là ấu nữ.
Bùi An có khuynh hướng thích chà đạp ấu nữ.
Đóa Đóa tuy cỏn nhỏ, nhưng khuôn mặt đã xinh đẹp tuyện trần, nàng mang theo vẻ sợ hãi nhìn khuôn mặt thú tính của Bùi An. Hắn cười hắc hắc rồi cởi nốt dây lưng của Đóa Đóa.
- Ngươi, cút đi, cút đi.
Đóa Đóa cũng biết, chuyện lớn không tốt.
Vừa rồi bị Bùi An đẩy ngã, nàng như muốn bị gãy xương, cơ thể chỉ có thê giãy dụa, hai tay nàng che ngực lại, thanh âm khóc lóc nói:
- Ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Hắc hắc, ta đây muốn nhìn xem ngươi làm sao để không buông tha cho ta.
Bùi An nói xong cuối cùng không kìm được thú tính, đưa người đè lên Đóa Đóa.
An Viễn đường, tiếng chuông vang lên, đại biểu cho tiệc cúng ông táo đã kết thúc.
Nghi thức kết thúc dĩ nhiên còn có một phen ca múa náo nhiệt, tiếng thét của Đóa Đóa lại bị tiếng chuông át mất.
Đúng lúc này một thân ảnh nho nhỏ nhảy vào phòng.
Hắn khẽ nhặt thanh chủy thủ dưới mặt đất, nhẹ nhàng tới sau lưng của Bùi An.
Mà Bùi An đang ở trên giường, đè lên trên người Đóa Đóa mà xé rách quần áo của nàng.
Hắn vừa xé rách vừa cười dâm đãng, áo của nàng sớm đã bị hắn cởi ra, chỉ còn chiếc quần, đúng lúc đó thân thể của hắn chấn động, một tay đánh về phia sau, chạm vào một thân thể gầy nhỏ.
Thanh chủy thủ sáng loáng đã đâm vào trong hậu tâm của hắn.
Bùi An mở to mắt quay người nhìn lại.
Chỉ thấy Trịnh Ngôn Khánh đã phun ra máu tươi, giãy dụa đứng lên, một tay thì ôm ngực, hai con mắt đỏ rực nhìn hắn.
Là tên tiểu tạp dịch này?
Bùi An tuyệt đối không ngờ rằng mình lại bị đâm bởi tên tiểu tạp dịch này.
Hắn trừng mắt nhìn Ngôn Khánh rồi nói:
- Tiểu tạp chủng, ta giết ngươi!
Trịnh Ngôn Khánh lộ ra vẻ tươi cười:
- Lão tạp chủng, muốn giết ta sao... Đóa Đóa động thủ.
Đóa Đóa hiện tại đang ở sau lưng của Bùi An.
Khuôn mặt thanh tú của Đóa Đóa vẫn còn mang theo một vệt nước mắt, tuy nhiên sát cơ của nàng lại dạt dào, nàng cầm lấy thanh chủy thủ, nhổ về phía sau, máu tươi phun lên trên ngực nàng, chảy xuống trên bộ ngực trắng nõn.
Khí lực toàn thân của nàng tựa hồ như theo dòng máu kia mà cạn kiệt.
Bùi An mở to hai mắt mà nhìn, tựa hồ vẫn không tin rằng mình lại chết ở trong tay của hai tiểu hài tử này.
Trịnh Ngôn Khánh nhặt tiểu hoành đao của Bùi An dưới mặt đất, thả người tiến lên, hung hăng đâm vào ngực của hắn.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 13: Vô Gian đạo
Nguồn: sưu tầm
Bùi An chết rồi, thi thể bị Đóa Đóa dùng hoành đao chém mạnh, Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh cũng không ngăn cản.
Hắn biết rõ, Đóa Đóa sau khi qua cơn sợ hãi đã trở nên điên cuồng.
Nếu không được phát tiết một trận không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Đóa Đóa phát tiết xong, Trịnh Ngôn Khánh nhặt quần áo của hắn lên, choàng qua người của Đóa Đóa, bất quá Đóa Đóa lại ném mớ quần áo đó qua một bên, co rúc ở bên cạnh giường mà khóc nức nở.
- Đóa Đóa, mặc y phục lên người, đừng để bị lạnh.
Ngôn Khánh cởi y phục của mình ra choàng lên trên người của Đóa Đóa.
Lúc này, Đóa Đóa không quăng đi nữa, hai tay cầm vạt áo, má phấn tái nhợt, trên mặt còn mang theo nước mắt, như lê hoa đái vũ, không còn vẻ ngang bướng thường ngày nữa. Ngôn Khánh trong lòng đau xót, không khỏi tiến tới dùng sức ôm chặt lấy Đóa Đóa.
Hắn vốn thừa dịp cúng ông táo tìm kiếm một chút chứng cứ.
Thế nhưng sau khi tiệc kết thúc, Đóa Đóa vẫn chưa về, mà Bùi An lại không thấy đâu, cho nên hắn cảm thấy có dự cảm bất thường, nên tìm cớ rồi tới đây xem xét.
Nếu như chậm một chút nữa, chỉ sợ thanh bạch của Đóa Đóa đã bị xâm phạm.
Tiểu nha đầu này bình thường hung dữ, nhưng nội tâm rất mềm yếu.
- Đóa Đóa, không cần phải sợ, người xấu đã bị giết chết.
Ôm lấy tiểu nha đầu này, Ngôn Khánh cũng không nói nhiều.
Dù sao Đóa Đóa trong mắt hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử, hắn cũng không thích trẻ con, bất quá, vừa rồi Đóa Đóa bị Bùi An khi dễ, Ngôn Khánh thực sự nổi giận.
Sau một lát, Đóa Đóa cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại.
- Ngôn Khánh, chứng cứ đã tìm được.
Phảng phất như trong khoảnh khắc, Đóa Đóa đã trưởng thành, không gọi Ngôn Khánh là Tiểu Tú nữa mà gọi thẳng kỳ danh.
Từ trong quần áo của Bùi An, Trịnh Ngôn Khánh đã tìm được cuốn sách nhỏ, còn tìm được một khối thanh đồng đầu hổ lệnh bài.
Trên lệnh bài viết: Tịnh Châu Tào Bùi. Nghĩ đến lệnh bài của Bùi An, Ngôn Khánh không rõ ràng lắm, vì Tào quan chủng loại rất nhiều, cũng khó có thể phân biệt tinh tường.
Mà cuốn sách kia thì có rất nhiều chữ.
Có Thôi gia, Lô gia, còn có Trịnh gia, đại bộ phận tên người Ngôn Khánh cũng không nhận ra, nhưng ba chữ Trịnh Thiện Nguyện thì lại khiến cho Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi, Trịnh Thiện Nguyện này không phải là con của Trịnh Dịch, tộc trưởng của huỳnh dương trịnh thị hay sao.
Tại sao lại có chuyện của Trịnh Thiện Nguyện?
- Ngôn Khánh hiện tại làm sao bây giờ?
Nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn của căn phòng, huyết nhục tứ tán, máu tươi văng đầy, Đóa Đóa bắt đầu bối rối.
Vốn chỉ là một lần dò xét, cuối cùng lại gây ra nhân mạng, đây không phải là chuyện nhỏ.
Làm thế nào để xong việc?
Đóa Đóa bình thường thông minh nhạy bén cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Kỳ thực Ngôn Khánh cũng nghĩ nhiều tới chuyện này.
Nếu như chỉ là lấy được đanh sách hắn sẽ có rất nhiều biện pháp xử lý, nhưng hiện tại đã chết người, hơn nữa người chết lại là người của Hán vương Dương Lượng, sự tình thật không dễ giải quyết.
Hiện tại Vương Cảnh Văn đang ở bên ngoài, trở về nếu thấy cảnh tượng này nhất định sẽ có phản ứng.
Chờ hắn chạy về Thái Nguyên, cho dù có danh sách cũng vô dụng, việc cấp bách chính là khống chế Vương Cảnh Văn và Trịnh Thường, nhưng như vậy mình sẽ phải đứng trước đầu sóng ngọn gió, đây không phải là điều mà hắn hi vọng.
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Ngôn Khánh cũng đã hạ quyết tâm.
Nếu như mình bị liên quan, Trịnh Thế An cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Nhưng nếu như Đóa Đóa có liên quan vào, hai mẹ con nàng đang mai danh ẩn tích cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trên đời này mình không có nhiều bằng hữu.
Đóa Đóa chính là bằng hữu duy nhất, mặc kệ nàng lúc trước xuất phát vì mục đích gì nhưng nàng truyền thụ cho mình Hàng Long công, mấy năm trôi qua, cảm tình này không ít, đúng thế không thể để cho đám người Từ Mẫu liên đới tới.
- Đóa Đóa ngươi chạy về sớm, làm như không có chuyện gì xảy ra.
- Sao?
- Chuyện này ta tự có biện pháp giải quyết.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười khẽ nói:
- Không sao đâu, lão gia sẽ không trách phạt ta.
- Thế nhưng mà...
- Tốt rồi, đừng lý luận nữa, mau ngoan ngoãn trở về đi.
Sau đó Ngôn Khánh cầm lấy chủy thủ nhét vào trong tay của Đóa Đóa, tuy Ngôn Khánh còn nhỏ hơn Đóa Đóa mấy tuổi thế nhưng một khi hắn nghiêm túc, Đóa Đóa cảm nhận thấy một loại sợ hãi vô hình, nàng không nói gì nữ, gật nhẹ đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Ngôn Khánh hít thêm hai hơi nữa rồi bình tĩnh trở lại.
Hắn đưa tay cầm lấy tiểu hoành đao, đi đến phía trước lại chém vào trên người của Bùi An mấy đao.
Cuối cùng cầm lấy lệnh bài và danh sách đi ra khỏi phòng.
Lúc này An Viễn đường đang tràn ngập một mảng xôn xao.
Cơ hội khó có được, mọi người tụ tập cùng một chỗ thoải mái chè chén.
Trịnh Đại Sĩ tựa hồ cũng rất cao hứng, hắn ngồi ở vị trí chính chủ, cùng với tộc nhân cạn chén, Trịnh Thường, Vương Cảnh Văn ở hai bên cạnh bồi tiếp.
Bỗng nhiên Trịnh Thế An từ bên ngoài đi tới bước tới bên cạnh Trịnh Đại Sĩ.
Thần sắc của hắn trở nên khẩn trương, khẽ thấp giọng nói với Trịnh Đại Sĩ.
Trịnh Đại Sĩ vốn đang tươi cười thì sắc mặt trở nên biến đổi khẽ gật đầu một cái.
- Thế An đi sắp xếp một chút đi.
- Đã sắp xếp thỏa đáng.
Trịnh Đại Sĩ đứng dậy lớn tiếng nói:
- Chư vị thân bằng, trong phủ tạm thời xảy ra chút chuyện lão phu xin lỗi không thể bồi tiếp được một lúc.
Trịnh Thường bọn họ nghe vậy thì vội vàng tiến tới.
Trịnh Thường đang uống tới mức cao hứng, nghe thấy vậy thì cảm thấy hơi khó chịu.
- Đại ca đã xảy ra chuyện gì?
- Nhân Cơ từ Trường An phái người tới, nói là có chuyện trọng yếu cần phải thương nghị.
Trịnh Thường nghe xong thì cũng không có cách nào cự tuyệt vì vậy liền đứng dậy.
- Lão Vương, ngươi qua đây cùng ta.
Với tư cách là thân tín của Trịnh Thường, Vương Cảnh Văn chính là mưu sĩ của hắn. Trịnh Đại Sĩ nhìn thấy vậy thì nhíu mày tỏ vẻ bất mãn nhưng không ngăn cản.
Một đoàn người xuyên qua con hẻm tiến tới hậu viện.
Từ rất xa đã nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh cúi đầu, quỳ gối ở hậu đường, trên người còn tràn ngập vết máu, bộ dáng rất chật vật.
- Huynh trưởng, Ngôn Khánh làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ là phạm vào sai lầm, có đôi khi phạm sai lầm cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là phạm vào sai lầm còn không biết.
Trịnh Đại Sĩ cũng không nhìn Ngôn Khánh mà bước vào hậu đường.
Trịnh Thường vô cùng nghi hoặc khó hiểu, không biết câu nói vừa rồi của Trịnh Đại Sĩ có ý gì.
Ngược lại Vương Cảnh Văn cảm thấy không bình thường.
Vì vậy hắn nhìn ra phía sau thì thấy Trịnh Thế An đã mang người theo sát, phong kín đường lui của hắn.
Đi vào trong hậu đường đã nhìn thấy trên mặt đất đã có một cỗ thi thể khỏa thân .
Trịnh Thường ngay từ đầu cũng không nhận ra thi thể này, chỉ cảm thấy hơi cô quái, cái này cũng khó trách, thi thể của Bùi An đã bị Ngôn Khánh và Đóa Đóa chém vào trở nên biến đổi, nếu có quần áo trên người còn đỡ nhưng bây giờ thì ngay cả Vương Cảnh Văn cũng không nhận ra.
- Huynh đệ, có nhận ra cỗ thi thể này không?
Trịnh Đại Sĩ ngồi xuống nhìn Trịnh Thường mà cười híp mắt nói.
Trịnh Thế An mang theo hai hàng võ sĩ trong tộc, đi vào trong hậu đường ở hai bên.
Trịnh Thường đã tỉnh rượu, cũng cảm nhận thấy có gì đó quỷ dị.
Bất quá hắn vẫn điềm nhiên, giả bộ không có gì mà lắc đầu nói:
- Không biết, đại ca không phải đại ca nói Nhân Cơ phái người trở về, thi thể này rốt cuộc là sao?
- Aizzz.
Trịnh Đại Sĩ thở dài, không để ý tới Trịnh Thường, ánh mắt nhìn Vương Cảnh Văn mà nói:
- Cái huynh đệ này của ta bình thường ngơ ngác ngây ngốc, hắn không nhận ra, còn ngươi thì sao, có nhận ra không? Vương Cảnh Văn tiên sinh?
Sắc mặt của Vương Cảnh Văn liền trở nên khó coi.
Tiên sinh không phải là người Dương Châu nhưng lại mang khẩu âm nơi này, nguyên lai chắc vì người sinh ra tiên sinh là người Dương Châu.
Năm đó Vương Tăng Biện bị Trần Phách giết chết, về sau hậu nhân của Vương Tăng Biện đã được Thái Nguyên vương thị tộc nhân tiếp nhận.
Ha Ha, Vương Tăng Biện có hai người con, có một người tòng quân theo Hán Vương, nhiều mưu trí, nói gì nghe nấy. Ta cảm thấy kỳ quái, một tiểu quản gia, tại sao lại có thể nâng cốc chung vui cùng với Thôi Cảnh Mậu.
Về sau ta nghe ngóng mới biết được rằng quản gia mà huynh đệ ta mang về chính là đại danh đỉnh đỉnh Bác Vật tiên sinh, thất kính, thất kính.
Vương Tăng Biện nghe vậy thì trầm ngâm, một lúc sau mới cất tiếng:
- Trịnh gia đã nói ra lai lịch của ta, thì ta cũng đến lúc phải đưa ra chọn lựa.
- Ta vốn tưởng rằng có nhị gia của Trịnh gia yểm trợ, mọi người không chú ý tới, còn cỗ thi thể này, hẳn là của lão Bùi.
Trịnh Đại Sĩ ném thẻ bài xuống đất mà nói:
- Tịnh Châu Tào Bùi?
- Đây chính là Tịnh Châu tổng quản binh phủ Tào Bùi Văn An.
Vương Cảnh Văn cất tiếng.
Trịnh Đại Sĩ thở dài:
- Vương tiên sinh, ngươi cho rằng chuyện Hán vương làm không có người biết sao. Việt Quốc công đối với nhất cử nhất động của hán vương đều nắm như lòng bàn tay, đầu năm hán vương thỉnh cầu Thái Nguyên chiêu binh bãi mã, mà Việt quốc công lại không từ chối, không phải hắn không biết mà là đã có đối sách.
Việt Quốc công chính là Dương Tố.
Dương Tố đầu năm bị người ta dèm pha, nên dần dần trở nên bất hòa với Tùy Văn đế, thậm chí còn giảm quyền lợi của hắn, tuy nhiên Dương Tố lại không hề có chút gì bất mãn.
Vương Cảnh Văn tưởng rằng mình ghê gớm, không ngờ trước Dương Tố không có bất kỳ sức lực phản kháng nào.
Hắn cười khổ một tiếng:
- Văn An chết rồi, mọi người đã thông bẩm với Việt Quốc công, tại sao lại không xử trí ta?
- Yên tâm, Việt Quốc Công cũng không muốn ngươi chết.
Trịnh Đại Sĩ không thèm nhìn Trịnh Thường mà nói:
- Trái lại Việt Quốc công vô cùng coi trọng tiên sinh, biết tiên sinh tài hoa hơn người cho nên để ta xét xử. Vương tiên sinh, ta cùng với lệnh huynh quan hệ không tệ, cho nên cũng không muốn làm khó tiên sinh, chỉ là tiên sinh đã đến muốn đi sợ không thể. Như vậy đi, ta lưu ngươi lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nào?
- Ngươi muốn ta?
- Ha ha, ngươi biết, ta biết, ở đây đều là người thân tín của ta, ngươi không cần lo lắng phong thanh sẽ bị lộ ra.
Về phần bên ngoài, nhị đệ vẫn chủ trì chuyện ở An Viễn đường, mà ngươi chỉ cần cách một thời gian ngắn gửi một phong thư về là được.
Vương Cảnh Văn lập tức trầm lặng.
- Vương tiên sinh, ngươi cần hiểu rõ một chuyện.
- Chuyện này nếu ta không giúp ngươi thì e rằng, Việt Quốc Công sẽ tâu lên triều đình, với tính tình của thánh nhân làm sao có thể chịu đựng được hành vi của Hán vương, chỉ là hán vương dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, nhưng người nhà của Vương tiên sinh toàn bộ Thái Nguyên vương gia sẽ bị liên lụy.
Trịnh Đại Sĩ nói chuyện ôn hòa càng làm cho Vương Cảnh Văn trầm ngâm.
- Mọi người đã ưu ái Vương mỗ như vậy, Vương mỗ làm sao dám không tuân mệnh.
Chuyện này chỉ sợ nếu truyền ra sẽ mang tới tai họa ngập đầu.
Chỉ cần gia tộc còn ở lại, hắn sẽ có sơ hội, nhưng nếu như Trịnh Đại Sĩ nói như vậy thì sẽ liên lụy tới tất cả tộc nhân, chỉ sợ không có cơ hội tiếp tục Đông Sơn tái khởi.
Trịnh Đại Sĩ mỉm cười nói với Trịnh Thế An:
- Thế An, mang Vương tiên sinh xuống dưới, an trí cho tốt, không thể qua loa.
Từ nay về sau, ngươi hãy theo ta tâm sự nói chuyện, trên danh nghĩa vẫn là chưởng quản sự vụ gia tộc, tuy nhiên bất cứ chuyện gì đều không được hỏi đến, chờ thêm chút thời gian nữa, ta sẽ nghĩ cách đem đệ muội cùng tiểu chất tới đây cho các ngươi đoàn tụ.
Trịnh Đại Sĩ đối với Trịnh Thường sắc mặt ôn hòa, ngữ khí lãnh đạm.
Trịnh Thường làm sao dám có chút nào bất mãn, hắn chán nản ngồi qua một bên.
- Gọi Ngôn Khánh vào đi.
Trịnh Đại Sĩ lật danh sách ra rồi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ một tiếng, sai người gọi Trịnh Ngôn Khánh vào.
Hài tử này tuy nói là lỗ mãng nhưng một lòng vì Trịnh gia.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 14: Mẹ con Từ mẫu
Nguồn: sưu tầm
- Ngôn Khánh, lão gia cho gọi cậu vào nói chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng đứng dậy, cẩn thận đi vào bên trong hậu đường.
Tuy hắn thường xuyên nói với mình không nên xem thường cổ nhân, nhưng đôi lúc hắn vẫn cảm thấy mình ưu việt hơn họ.
Ngôn Khánh không hiểu sự ưu việt này tới từ đâu.
Là tại vì am hiểu hướng đi lịch sử ư? Kỳ thật Ngôn Khánh biết rõ đây bất quá chẳng qua là do lịch sử hào phóng ghi lại mà thôi.
Trong đó ghi rõ chi tiết tỉ mỉ nhưng thời gian trôi qua có rất nhiều chuyện đã bị chôn vùi.
Cho nên lúc đi vào trong hậu đường, trong tích tắc Ngôn Khánh đã triệt để từ bỏ cái cảm giác ưu việt kia.
Hắn đã không còn cái thân phận quản lý thị trưởng nữa, trí tuệ chính trị kiếp trước vẫn không nên khoe khoang.
- Đại lão gia.
Trịnh Ngôn Khánh tiến vào nhỏ giọng mở miệng.
Trịnh Đại Sĩ buông bản danh sách trong tay xuống mà dò xét Ngôn Khánh.
Tuy thần sắc nghiêm trang nhưng trong mắt của ông vẫn toát ra vẻ thưởng thức, dù sao trong mắt của Trịnh Đại Sĩ, Ngôn Khánh là một tiểu hài tử mà có thể khám phá ra nhiều chuyện như vậy cho thấy nó không phải là người tầm thường.
Hơn nữa, Ngôn Khánh làm như vậy không thể nghi ngờ là xuất phát từ sự trung thành với Trịnh gia.
Một người vừa trung thành vừa thông minh như vậy dĩ nhiên là có lợi với Trịnh gia, mà mấu chốt là niên kỷ của Ngôn Khánh, hắn mới nhỏ như vậy đã có đảm lược và trí tuệ như thế, lớn lên sẽ trở nên thế nào đây|?
Trịnh Đại Sĩ đã già rồi, mà Trịnh Nhân Cơ cũng không còn trẻ.
Tương lao An Viễn đường, dĩ nhiên là do Trịnh Hoành Nghị chấp chưởng, có thể có một người giúp đỡ đối với Trịnh Hoành Nghị chắc chắn là một cánh tay đắc lực.
Nghĩ tới đây, Trịnh Đại Sĩ từ khuôn mặt nghiêm trang nở ra một nụ cười thân thiện, tuy nhiên trong chớp mắt lại trở nên sâm lãnh, ông ho khan một tiếng rồi nói:
- Ngôn Khánh, ngươi đứng lên mà nói.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy, khoanh tay cúi đầu.
Trịnh Đại Sĩ nói:
- Ngôn Khánh, ngươi biết tội của ngươi không?
- Ngôn Khánh biết tội.
- Ngươi thật lớn mật, dám ăn cắp đồ lại còn giết người.. theo hoàng luật, ngươi khó thoát khỏi cái chết.
Trong lòng Ngôn Khánh liền rung động, nhưng hắn lập tức lĩnh hội hàm nghĩ trong đó.
Dựa theo hoàng luật, thật sự mình sẽ phải chết, nhưng đây là An Viễn đường, người chấp chưởng tính mạng hắn là Trịnh Đại Sĩ, chỉ cần Trịnh Đại Sĩ không giết hắn thì mọi việc đều không có gì, còn Trịnh Đại Sĩ muốn giết hắn thì hoàng luật cũng không thể bảo vệ tính mạng của hắn.
Kiếp trước từng có một vị quan nói một câu đại nghịch bất đạo, nhưng đã trở thành thoại ngữ:
- Cái gì gọi là luật pháp, chỉ là đối với người thường mà thôi.
Vì lời này, tên quan kia đã bị cắt chức, có thể trên thực tế, câu nói của hắn đã có đạo lý.
Từ xưa đến nay, đặc quyền giai cấp thủy chung tồn tại, ở đâu cũng thế.
Thời đại này, Trịnh gia tự nhiên thuộc giai cấp đặc quyền, tuy không so được với những tập đoàn thực lực hùng hậu nhưng vinh quang mấy trăm năm tuyệt đối tiểu dân không thể so sánh.
Trịnh Ngôn Khánh toát ra vẻ sợ hãi, nhưng trong mắt lại hiện ra một vẻ quật cường khó hiểu.
- Gia gia ta đã nói với ta, không có Trịnh gia sẽ không có mạng của Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh mặc dù không tốt nhưng cũng là muốn giải nạn cho lão gia, có người muốn gây bất lợi với lão gia, bất lợi với Trịnh gia, Ngôn Khánh cho dù bị chặt đầu cũng phải ngăn cản.
- A?
Trịnh Đại Sĩ cười nói:
- Vậy ngươi làm sao biết ai muốn gây bất lợi với Trịnh gia.
- Gia gia nói, nhị lão bá bị bãi miễn chức quan thế nhưng lúc trở lại lại không mang theo gia quyến, cái này thật bất thường, Ngôn Khánh còn phát hiện, Vương quản gia đôi khi còn lộ ra vẻ không biết tôn ti, mà nhị lão gia lại không nửa câu oán hận, cho nên trong lòng cảm thấy kỳ quái, vài ngày trước, Ngôn Khánh ngẫu nhiên nhìn thấy Vương quản gia ra bên ngoài nhìn sông...
Cho nên Ngôn Khánh cảm thấy có gì đó không bình thường.
Hơn nữa gia gia gần đây cảm xúc cũng không tốt lắm cho nên Ngôn Khánh nghĩ ngợi phải chia sẻ ưu sầu với gia gia.
Ngôn Khánh chỉ muốn thừa dịp đi vào trong phòng Vương quản gia tìm ra manh mối thế nhưng lại không ngờ bị Bùi An phát hiện cho nên... lão gia, Ngôn Khánh nguyện ý dùng mạng đền mạng, kính xin lão gia chớ trách gia gia, chuyện này gia gia từ đầu tới cuối đều không biết, đều là do Ngôn Khánh to gan lớn mật, tự tiện chủ trương, thỉnh lão gia trách phạt...
Những lời này nói ra đều được Trịnh Đại Sĩ âm thầm gật đầu.
Biết trung nghĩa, biết hiếu đạo, thật là khó thấy, nhất là có đảm lược.
Trong nhất thời, Trịnh Đại Sĩ có ý muốn bồi tài Ngôn Khánh.
Trịnh Thế An sau khi sắp xếp xong cho Vương Cảnh Văn thì quay lại nghe lệnh.
Nghe Ngôn Khánh nói những lời này, ông cảm kích vô cùng.
- Lão gia, Ngôn Khánh còn nhỏ, không hiểu chuyện, kính xin lão gia tha cho nó...
- gia gia.
Trịnh Ngôn Khánh lúc trước nói những lời kia đều không thành khẩn/.
Nhưng nhìn thấy Trịnh Thế An cầu khẩn cho mình như vậy, trong lòng của nó lập tức trở nên kích động.
Hắn biết rõ, Trịnh Thế An cùng hắn không hề có huyết mạch liên quan.
Nhưng giờ khắc này, Ngôn Khánh lại cảm thấy cảm động.
Trịnh Thế An tựa hồ không thấy, chỉ cuống quýt dập đầu.
Trịnh Đại Sĩ thở dài, đi tới trước mặt Trịnh Thế An mà dìu hắn đứng lên.
- Thế An, ta cũng không muốn trách phạt Ngôn Khánh, nó cũng là nghĩ cho trịnh gia, nó còn nhỏ đã biết hiếu đễ trung nghĩa như thế... Thế An, ngươi là một người tốt, ta Trịnh Đại Sĩ làm sao có thể trách phạt ngươi.
Trịnh Thế An nghe thấy những lời này thì vui mừng nói:
- Lão gia, người thật không trách tội Ngôn Khánh?
- Không trách tội.
Trịnh Đại Sĩ nói xong liền quay đầu nhìn về phía Ngôn Khánh:
- Bất quá Ngôn Khánh ngươi phải nói thật với ta.
- Những lời Ngôn Khánh nói là thật, tuyệt đối không giả dối.
- Thật sao? Trịnh Đại Sĩ cười lạnh một tienegs:
- Ngươi nói ngươi giết Bùi An, nhưng lúc trước người vẫn một mực theo ta cúng ông táo, làm sao có cơ hội, Bùi An có bản lĩnh thế nào, ta biết rõ, ngươi là một đứa bé có thể giết hắn sao, ta không tin.
Nói cho ta biết, trừ ngươi ra còn có ai giúp ngươi?
Ngôn Khánh giật mình:
- Lão gia, không có người giúp con, thật sự là con giết Bùi An.
Trịnh Đại Sĩ cười lạnh không ngớt đi tới bên thi thể của Bùi An.
Ông lật qua lật lại thi thể của Bùi An rồi nói tiếp:
- Bùi An có hai vết thương trí mạng, một ở sau lưng, một ở trước ngực, hơn nữa lại là hai vũ khí bất đồng, nhưng theo miệng vết thương mà nhìn thì có một vết trí mạng chính thức ở sau lưng. Có người thừa dịp Bùi An không lưu ý dùng đoản kiếm hoặc chủy thủ đâm vào cắm ở phía sau lưng Bùi An. Với bản lĩnh của Bùi An, có thể lập tức phong bế huyết mạch, chỉ cần trị liệu kịp thời cũng không phải không có cơ hội sống sót.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên biến đổi sắc mặt.
Trịnh Đại Sĩ nói tiếp:
- Nếu như một kiếm này là do ngươi thì Bùi An có thể lập tức làm ngươi bị thương.
Nói xong Trịnh Đại Sĩ mô phỏng lại tình hình lúc đó:
- Tình huống lúc đó, ngươi căn bản không có cơ hội rút hung khí, cho nên khẳng định còn có một người nữa, rút hung khí ra khiến cho huyết khí của Bùi An tiêu tán, rồi sau đó ngươi từ phía trước dùng tiểu hoành đao đâm vào ngực của hắn, khiến cho Bùi An triệt để tắt thở.
Trịnh Đại Sĩ miêu tả so với cảnh tượng lúc đó không khác nhau nhiều.
Ngôn Khánh cúi đầu âm thầm kinh hãi.
Cầm thanh tiểu hoành đao dính máu, Trịnh Đại Sĩ nhìn thi thể của Bùi An rồi nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh.
- Bùi An sau khi chết có người dùng cây đao này chém hắn mười bảy đao, về sau ngươi lại dùng cây đao này chém hơn mười đao.
Ngôn Khánh, ngươi khó hiểu là tại sao ta nhìn ra đúng không?
Ha ha, tổ tiên ta năm đó là thất phẩm tông sư, ta tuy không bằng được tổ tiên, lại tuổi già sức yếu nhưng kiến thức vẫn có, ngươi chém hơn mười đao nhưng không dùng sức nhiều, còn người kia chém mười bảy đao, dùng hết sức mình, đem xương cốt của Bùi An chấn vỡ. Thế nào, đến nước này ngươi còn không nói ra, ai là người đồng lõa?
Có đạo là, gừng càng già càng cay.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết, ở trong đó khác biệt chỗ nào, nhưng nghe Trịnh Đại Sĩ nói xong cũng không biết nói gì hơn.
- Ngươi vẫn không chịu mở miệng hay sao?
Trịnh Đại Sĩ hơi nổi giận, ngữ khí liền trở nên nghiêm khắc.
Trịnh Thế An muốn cầu tình nhưng bị Trịnh Đại Sĩ trừng mắt lời nói ra tới miệng lại nuốt vào, chỉ có thể ôm Trịnh Ngôn Khánh mà nhẹ giọng khuyên:
- Ngôn Khánh, ta biết ngươi là người nghĩa khí, nhưng đến thời điểm này rồi, ngươi cũng đừng nên quật cường nữa.
Trịnh Ngôn Khánh vẫn như cũ, một lời cũng không nói.
Trịnh Đại Sĩ mở mắt ra, lại tán thưởng Trịnh Ngôn Khánh thêm vài phần.
Hắn há có thể không đoán ra đồng bọn của Trịnh Ngôn Khánh là ai sao, sở dĩ làm như vậy một phần muốn kiểm tra phẩm tính của Trịnh Ngôn Khánh, một phần nhân cơ hội này muốn biết lai lịch chân thực của mẹ con Từ mẫu, dù sao để lại hai người không biết thân phận ở An Viễn đường, mặc dù là hai nữ nhân nhưng cũng khiến người ta không yên tâm.
mặc dù không thể lấy được đáp án từ trong miệng Trịnh Ngôn Khánh nhưng Trịnh Đại Sĩ vẫn rất hài lòng.
Tiểu gia hỏa này còn nhỏ đã biết nghĩa khí như vậy, một người như vậy tuyệt đối không dễ dàng phản bội.
Đang nói chuyện từ bên ngoài bỗng đi vào mấy người mặc trang phục võ sĩ.
Trong đó có một người Trịnh Ngôn Khánh nhận ra chính là Trịnh Vinh Nghiệp, năm đó Trịnh Đại Sĩ theo phụ thân Trịnh Vĩ khởi binh, về sau phụ thân của ông chết trên chiến trường, chỉ để lại một người cháu này.
Thuộc bàng chi của An Viễn đường, thuở nhỏ tập võ, hôm nay đã đạt tới tiêu chuẩn ngũ phẩm võ sĩ, cũng coi như là một cao thủ.
Hắn đi tới bên cạnh Trịnh Đại Sĩ, khẽ nói vào tai ông vài câu.
- Đi rồi sao?
Trịnh Đại Sĩ khẽ giật mình, hai mày nhíu chặt.
- Tiểu chất phục mệnh tiến tới nhưng người đã không còn.
Chỉ để lại phong thư này, tiểu chất không dám trì hoãn lập tức quay lại bẩm cáo.
Trịnh Đại Sĩ gật đầu cũng không nóng lòng mở thư ra mà nhìn Trịnh Ngôn Khánh rồi nói khẽ:
- Mẹ con Từ Mẫu đã đi rồi.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi rồi ngẩng đầu lên.
Hắn lập tức hiểu ra, Trịnh Đại Sĩ đã sớm đoán được đồng bọn của hắn là Đóa Đóa chỉ là muốn hắn thừa nhận mà thôi.
Trịnh Đại Sĩ mở phong thư này ra, trên đó có viết mấy dòng chữ nhỏ xinh đẹp.
Nhìn bức thư này, Trịnh Đại Sĩ liền hơi biến sắc mặt.
Hơn nửa ngày hắn hít vào một hơi thật sâu, kêu người mang tới một ngọn nến rồi đốt cháy.
Một lát sau, hắn cắn răng một cái rồi trầm giọng nói:
- Ngươi lập tức đi Huỳnh Châu Lưu Thủ phủ tìm thập tam thúc của ngươi, nói rằng trong nhà Từ Di mẹ con đã thừa dịp cúng ông táo mà lấy đi hai gánh tơ lụa mà chạy thoát, lập tức ra công văn, đuổi bắt mẹ con này.
Từ Di là tên của Từ Mẫu, thiệt giả người khác không biết được.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức minh bạch lập tức nghĩ thầm: Chỉ sợ trong thư, Từ mẫu đã nỏi ra lai lịch của mình khiến cho Trịnh Đại Sĩ biến sắc mà muốn bắt về.
- Thế An, đem Ngôn Khánh mang về, từ hôm nay trở đi, không cho phép bước ra sân nưa bước, cho đến năm sau trở về Lạc Dương.
Đây cũng là một loại trừng phạt nhưng trên cơ bản là không đáng kể.
Trịnh Ngôn Khánh đi theo Trịnh Thế An ra khỏi hậu đường, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Là bi thương tổn thượng hoặc là....
Hắn cũng không rõ ràn.
Từ Mẫu đi rồi, Đóa Đóa cũng đi rồi.
Bọn họ vì sao, trong lòng Ngôn Khánh rất rõ ràng.
Từ mẫu không phải là người bình thường, là người rất có trí tuệ, Đóa Đóa sau khi trở về Từ mẫu nhất định hỏi thăm và suy đoán ra.
Tuy nhiên lại khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy mất mát.
Li biệt.
Về sau còn có thể gặp lại Đóa Đóa, còn được nghe thanh âm giòn giã kia không?