|
|
06-08-2008, 09:07 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 11 : Lý Thanh Cuồng
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Nếu tôn giá đã có Ä‘iá»u húy kị thì tại hạ chẳng dám miá»…n cưỡng. Váºy chúng ta cứ Ä‘Ã m đạo ngay tại đây.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘iá»m đạm :
- Sách có câu: “Sá»± vô bất khả đối nhân ngônâ€. Chẳng có việc gì mà lão phu đến phải huý kị đối vá»›i bất cứ ai cả, nếu tâm tÆ° mình minh chánh. Nếu có e ngại, chăng là vì các hạ mà thôi.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách nhã nhặn há»i :
- Vì tại hạ Æ°? Lá»i của tôn giá ngụ ý chi?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i bất thần :
- Các hạ là Lý Tam Lang ư?
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách đáp ngay :
- Vâng ạ.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i gặng lần nữa :
- Các hạ có Ä‘Ãch thá»±c là Lý Tam Lang chăng?
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vừa xác nháºn vừa há»i lại :
- Vâng ạ. Có chỗ nà o không ổn sao?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Theo lão phu hiểu, thì Lý Tam Lang không phải là má»™t cái tên chánh thức, mà chỉ có nghÄ©a là “ngÆ°á»i há» Lý thứ baâ€, thế thôi. Cho nên, ai tá»± nháºn mình tên gá»i Lý Tam Lang là không ổn.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cÆ°á»i trả lá»i :
- Tôn giá, tên tháºt của tại hạ là Lý Thanh Cuồng.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh ngÆ°ng thần nói :
- Hữu lý! Hóa ra Lý Tam Lang thá»±c danh là Lý Thanh Cuồng. Hiện tại, xem chừng trong võ lâm thiên hạ chẳng má»™t ai biết rõ thá»±c danh nà y, ngoà i trừ hai ngÆ°á»i, các hạ và lão phu mà thôi.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách niá»m nở :
- Tại hạ hiểu ra rồi, sở dÄ© tôn giá tìm gặp tại hạ hôm nay, chÃnh vì hoà i nghi tại hạ không phải là Lý Tam Lang, đúng không?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hÃt và o má»™t hÆ¡i chân khÃ, từ từ nói :
- Có ngÆ°á»i tố cáo các hạ mạo danh mỠám để lừa bịp.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i :
- Ai? Ai tố cáo tại hạ mạo danh lừa bịp?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp gá»n :
- Lý Tam Lang!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách chÆ°ng há»ng má»™t lát bèn cÆ°á»i, há»i :
- Tôn giá đã gặp vị Lý Tam Lang ấy ở đâu?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trả lá»i :
- Cách đây ngoà i trăm dặm có má»™t tòa Quan Äế miếu. La Kỹ HÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng đã sai má»™t tỳ nữ đến đó trao thÆ°...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách há»i mau :
- Trao thÆ°? Trao thÆ° cho ai?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Lý Tam Lang!
Rồi lão lại tiếp :
- Sau khi tiếp được bức thÆ°, Ä‘á»c qua những lá»i lẽ của La Kỹ HÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng viết trong thÆ°, Lý Tam Lang xác định là có kẻ đã giả dạng y, đến lừa bịp ái tình. Y bèn tố cáo ná»™i vụ vá»›i lão phu. Äang là quan viên chốn công môn, chẳng lẽ có ngÆ°á»i tố cáo mà lão phu lại là m ngÆ¡, nên cÅ©ng cố gắng đến “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†má»™t phen xem sao; nà o ngá» vừa đến, quả nhiên ở đây cÅ©ng có Lý Tam Lang.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách gáºt gù :
- Do đó tôn giá ngại rằng tại hạ là Lý Tam Lang giả, nên chỉ nói chuyện riêng vá»›i tại hạ nÆ¡i đây, hầu tránh cho La cô nÆ°Æ¡ng hoảng sợ hoang mang, thất vá»ng. Phải váºy không?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Quả tình lão phu đã có ý nhÆ° váºy.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- NgÆ°á»i ta đồn, đại quan tróc phạm tra án Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh là đại gian cá»± hoạt, khốc liệt vô tình... Äến hôm nay tại hạ má»›i biết rõ Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh quả có dạ từ ái, có tâm địa phóng khoáng, vị tha.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘iá»m đạm nói :
- Không dám nháºn lá»i quá khen ấy. Lão phu lâu nay vẫn tâm niệm rằng, kẻ là m quan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải có bổn pháºn phụng sá»± lẽ phải và số đông, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải lấy đức mà hà nh sá»±, đừng cáºy quyá»n á»· thế Ä‘Ã n áp, bóc lá»™t lÆ°Æ¡ng dân, đừng là m dụng việc cầm cây xá» phạt mà nhứt nhứt cứ giáng hoạ xuống đầu tha nhân...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách thà nh khẩn :
- Nếu má»i ngÆ°á»i là m quan Ä‘á»u biết nghÄ© và là m nhÆ° tôn giá thì thế gian là thiên Ä‘Æ°á»ng.
Hôm nay, được dịp diện kiến tôn giá, tại hạ vô cùng cảm phục. Cho nên, tưởng không có gì phải quanh co, tại hạ là Lý Thanh Cuồng, cÅ©ng được gá»i là Lý Tam Lang.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lắc đầu :
- Xem chừng các hạ chÆ°a hẳn thà nh tháºt vá»›i lão phu.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cÆ°á»i thà nh tiếng :
- Nói đi nói lại, chung qui tôn giá vẫn cứ một mực hoà i nghi tại hạ là Lý Tam Lang giả, mà cũng không phải là Lý Thanh Cuồng?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt đầu, giá»ng trở nên Ä‘anh thép :
- Äúng váºy. Lão phu không chỉ hoà i nghi, mà còn biết chắc các hạ là kẻ mạo danh, lừa bịp hẳn hòi!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách không nổi nóng, lại cà ng tá» vẻ niá»m nở hÆ¡n :
- Tôn giá cÅ©ng hiểu rằng trên Ä‘á»i không ai thấy qua chân diện mục của Lý Tam Lang bao giá», tại hạ muốn được tôn giá giải thÃch cho, tôn giá bằng và o cái gì mà bảo tại hạ là kẻ mạo danh, lừa bịp?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hững há» :
- Cần gì giải thÃch. Là chân hay giả, thiết tưởng các hạ tá»± hiểu lấy.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách quả quyết :
- Tại hạ tá»± hiểu lấy má»™t cách minh bạch, rằng tại hạ là Lý Tam Lang chân chÃnh, tháºt sá»±.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lại khẳng định :
- Không phải. Các hạ không phải là Lý Tam Lang. Các hạ là kẻ mạo danh Lý Tam Lang lừa bịp ái tình. Một trò hạ lưu !
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách giÆ°Æ¡ng mà y, trầm giá»ng :
- Dù sao tôn giá cÅ©ng là má»™t đại quan tróc phạm tra án nổi tiếng, xin nhá»› má»™t Ä‘iá»u: vô chứng vô cá»› không nên tùy tiện gán tá»™i cho ngÆ°á»i.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xạ nhãn tuyến chá»›p ngá»i, chăm chú nhìn Bạch Y Khách, há»i gằn :
- Các hạ muốn có chứng cớ?
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Tôn giá xỠán nhiá»u năm rồi, không lẽ không biết Ä‘iá»u sÆ¡ đẳng ấy?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng thở dà i :
- Äáng tiếc là trên Ä‘á»i chÆ°a má»™t ai biết Lý Tam Lang hình dáng ra sao, thà nh thá» lão phu cÅ©ng chẳng nắm được chứng cá»› nà o...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Cái đó đã hẳn rồi!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói tiếp :
- Nhưng lão phu có một cách.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách há»i ngay :
- Có một cách? Tôn giá có cách gì?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Thế nhân Ä‘á»u biết, Lý Tam Lang văn võ song tuyệt, má»i bá»™ môn Ä‘á»u tinh thông. Lão phu tuy chẳng giá»i gì, song gần nhÆ° chẳng má»™t công phu nà o là chÆ°a há»c qua, và cÅ©ng biết kha khá. Lão phu muốn thá» thách má»™t và i Ä‘iểm...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách há»i :
- Chẳng hạn như điểm nà o?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nhấn mạnh :
- Võ há»c!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách “Ồ†má»™t tiếng và cÆ°á»i há»i :
- Tức là tôn giá muốn cùng tại hạ tỷ võ?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt đầu :
- Phải rồi. Tá»· võ! Chỉ cần các hạ Ä‘á»™ng thủ nhÆ° thế nà o, khiến lão phu chịu... hòa thôi, chá»› các hạ không cần thắng, thì lão phu láºp tức thừa nháºn các hạ là Lý Tam Lang và sẽ Ä‘em tất cả danh dá»± của lão phu mà bảo chứng khắp thế nhân nhÆ° váºy, tức không nhìn nháºn Lý Tam Lang nà o khác.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách há»i lại :
- Tức là , nếu tại hạ không xứng là đối thủ của tôn giá thì tại hạ là Lý Tam Lang giả?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Äúng thế. Lão phu không nắm sẵn chứng cá»› gì hết, Ä‘Ã nh phải Ä‘em thân sở há»c là m váºt hy sinh. Nếu các hạ đúng là Lý Tam Lang tháºt, dù lão phu có mất mạng dÆ°á»›i tay các hạ cÅ©ng vui lòng.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cÆ°á»i nói :
- Biện pháp khá má»›i lạ đấy! Xin cho tại hạ há»i thêm má»™t câu nữa... Nếu tại hạ không phải là Lý Tam Lang, thì tôn giá tÃnh sao? Bắt tại hạ lên quan, Ä‘em ra xá» tá»™i chăng?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trả lá»i rõ từng tiếng :
- Không cần Ä‘em ra quan quyá»n gì cả, lão phu chỉ cần chế ngá»± má»™t huyệt đạo của các hạ thôi.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách lại há»i :
- Tôn giá muốn khắc chế của tại hạ một huyệt đạo, nó là ....
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh không đáp ngay, mà nói :
- Dù sao các hạ cÅ©ng đã được ở đây coi là Lý Tam Lang rồi, vì váºy, lão phu muốn các hạ phải xứng đáng vai trò Lý Tam Lang bằng cách Ä‘em cả chân tình và thiện ý mà đối xá» vá»›i La cô nÆ°Æ¡ng. Bằng không, lão phu sẽ có cách là m các hạ máu huyết chảy ngược, chết thảm.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách bất chợt trố mắt, thảng thốt kêu :
- Tôn giá! Như thế, vì sao?
- Câu chuyện nãy giá», dù má»™t lá»i, má»™t tiếng cÅ©ng chẳng thấu tai La cô nÆ°Æ¡ng, vì lão phu không nỡ là m nà ng Ä‘au khổ, lại chỉ muốn nà ng vÄ©nh viá»…n in trà các hạ là Lý Tam Lang, miá»…n các hạ hết dạ chung tình.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cà ng tròn xoe đôi mắt, mồm há hốc, khá lâu chẳng thốt nên lá»i, rồi bá»—ng dÆ°ng sắc diện biến đổi đến thà nh xám bạc nhÆ° tro tà n, trán xuất châu hạn, đầu cúi gần xuống...
Bất thần chà ng ngẩng lên, và nh môi chợt hiện má»™t nụ cÆ°á»i kỳ dị, cất giá»ng ảo não :
- Tại hạ hiểu rõ rồi. Không cần thá» thách gì cả. Tại hạ thừa nháºn không phải là Lý Tam Lang. Tại hạ tình nguyện để tôn giá khắc chế bao nhiêu huyệt đạo cÅ©ng được. Tôn giá xuất thủ Ä‘i!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thoáng lá»™ thần thái khác thÆ°á»ng, khẽ nói :
- Lão phu biết các hạ không phải là Lý Tam Lang, nhÆ°ng không ngá» các hạ lại can đảm thừa nháºn!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách thà nh khẩn :
- Chẳng giấu gì tôn giá, trÆ°á»›c đây, tại hạ từng ái má»™ “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†La Kỹ HÆ°Æ¡ng là trang quốc sắc thiên hÆ°Æ¡ng, phong hoa tuyệt đại, lại biết nà ng riêng nặng lòng ngưỡng ái Lý Tam Lang nên tại hạ tÃnh chuyện lừa bịp nà ng, và đã thà nh công vá»›i mạo danh Lý Tam Lang. Thoạt tiên tại hạ chỉ dá»± định lừa bịp được nà ng rồi, là cao chạy xa bay. NhÆ°ng sau khi bá» Ä‘i rồi, tá»± dÆ°ng tại hạ phát giác lÆ°Æ¡ng tâm mình vô cùng ray rức, đồng thá» cÅ©ng nghiệm ra, quả đã thá»±c tình yêu cảm nà ng. Do đó, tại hạ quay trở lại “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng xạ ánh mắt lãnh diện, trầm giá»ng :
- La cô nÆ°Æ¡ng cô Ä‘Æ¡n mà cao khiết, sánh nhÆ° mai hoa của “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€, các hạ lại Ä‘Ã nh phụ rẫy nà ng, hừ...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vá»t miệng :
- Tại hạ tuyệt đối không bao giá» phụ rẫy nà ng. Nếu có tâm địa phụ rẫy thì tại hạ đã chẳng trở lại “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thở phà o má»™t hÆ¡i, gáºt gù :
- Thế là tốt. Äừng bao giá» quên lÆ°Æ¡ng tâm, ắt sẽ không bao giá» tà n tệ. Con ngÆ°á»i cần nhất là lÆ°Æ¡ng tâm!
Lão chuyển mục quang, bảo :
- Bây giá», các hạ hãy Ä‘i vá»›i lão phu, đến mai lâm giải khai huyệt đạo cho nữ tỳ của La cô nÆ°Æ¡ng; nhiên háºu các hạ dẫn lão phu và o gặp La cô nÆ°Æ¡ng.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách giá»±t mình, há»i :
- Tôn giá và o gặp nà ng ư? Dụng ý của tôn giá là ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Vì ban nãy lão phu đã lỡ cho vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng kia biết lão phu là bạn vong niên thâm giao của các hạ, nên bây giá» chúng ta phải đóng nốt tấn tuồng ấy, để La cô nÆ°Æ¡ng khá»i để dạ nghi ngá».
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách lẩm bẩm nhÆ° tá»± há»i :
- Thế nà y, hóa ta ta vĩnh viễn trở thà nh Lý Tam Lang sao?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trấn an :
- Các hạ chá»› có băn khoăn. Chỉ cần từ nay trở Ä‘i các hạ hà nh sá»± nhÆ° thế nà o mà ngẩng lên chẳng hổ vá»›i trá»i, ngó xuống không thẹn vá»›i đất là xứng đáng vá»›i ba chữ Lý Tam Lang rồi.
Lão chuyển thân dợm bước.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách nắm tay kéo lại, nhắc :
- Hãy khoan. Tôn giá hãy còn chưa chế khắc huyệt đạo của tại hạ.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i :
- Khá»i cần. Äợi chừng nà o các hạ phụ rẫy La cô nÆ°Æ¡ng, lão phu sẽ tìm mà đòi nợ, cÅ©ng chẳng muá»™n đâu.
Hai bóng ngÆ°á»i song song vá»t Ä‘i nhÆ° đằng vân giá vÅ©...
|
06-08-2008, 09:09 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 12 : Hoà ng Phủ Ngá»c
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Thanh y thiếu nữ ngồi dá»±a má»™t gốc mai hoa, đầu áp sát và o thân cây, mái tóc rÅ© xuống trán, mắt nhắm nghiá»n nhÆ° Ä‘ang ngủ say. Chiếc giá» trúc Ä‘á»±ng những cà nh hoa mai nằm lăn lóc bên cạnh, nhÆ° canh chừng giấc ngủ bất thÆ°á»ng của nà ng...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xuất hiện.
Lão tiến thẳng đến, khẽ vung hữu chưởng vá»— nhẹ và o lÆ°ng thiếu nữ hai phát liá»n.
Thanh y thiếu nữ mở bừng đôi mắt, ngoảnh đầu nhìn. Bá»—ng thân hình kiá»u diá»…m của nà ng búng vá»t lên, vÆ°Æ¡n trảo tay tả chụp ngay yết hầu Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách dịu dà ng lên tiếng :
- Tiểu Dung! Không nên vô lễ với lão nhân gia!
Năm đầu ngón tay mÅ©i viết của thanh y thiếu nữ đã xỉa sát yết hầu Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, tốc Ä‘á»™ thần tốc, kình phong rÃt veo véo, xem chừng nà ng chẳng còn chuyển hÆ°á»›ng hay thu hồi kịp nữa rồi, mà Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thì cứ thản nhiên đứng bất Ä‘á»™ng, chẳng chịu tránh né hay đỡ gạt gì cả.
Hốt nghe “rà o†một cái, năm đóa hoa mai hồng đột nhiên từ tả thủ Bạch Y Khách bắn tới chớp nhoáng, nhứt tỠnhư năm điểm tinh quang rải ra.
Tháºt vừa vặn, cả năm đóa hồng mai Ä‘á»u xẹt trúng và o năm đầu ngón tay nhá»n của thanh y thiếu nữ, khiến toà n chiêu trảo dữ dá»™i đứng hẳn lại.
Năm đóa hoa mai tÆ°Æ¡i thắm bị xuyên dÃnh luôn và o năm ngón tay, trở thà nh má»™t lá»›p “giáp†lạ Ä‘á»i, che chở cho ngón tay.
Chiêu trảo sát nhân của thanh y thiếu nữ hóa ra vô hiệu, lại có cảm giác như vừa chụp trúng một lớp nệm bông dà y, tuy không đến nổi bị thương tổn gì, nhưng toà n cánh tay tê buốt.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh buá»™t miệng khen :
- Lạc tinh tuyệt kỹ!
Thanh y thiếu nữ vội thu tay vô, nhảy lùi lại, quay nhìn và kêu lên :
- Lý tướng công!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách ôn nhu, Ä‘iá»m đạm bảo :
- Lão nhân gia là vong niên thân giao lão ca ca của ta đó, từng ẩn hiện như thần long, lừng danh tróc nã...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng cÆ°á»i thà nh tiếng, xen lá»i :
- Tróc nã những tiểu cô nÆ°Æ¡ng duyên dáng, hái hoa giá»i, bản lãnh giết ngÆ°á»i cÅ©ng nhÆ° chÆ¡i!
Thanh y thiếu nữ á»ng hồng đôi má, cúi đầu bẽn lẽn :
- Lão bá! Xin tha lỗi cho tiểu nữ!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i ha hả nói :
- Muốn tha lá»—i thì tiểu cô nÆ°Æ¡ng mau mau Ä‘em giá» hoa và o Æ°á»›p rượu và dá»n sẵn ra, ta cÅ©ng chÆ°a có việc gấp Ä‘i đâu cả, còn ở lại uống mấy chén mỹ tá»u vá»›i Lý tam huynh đệ và quấy rầy thầy trò “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†má»™t bữa!
Thanh y thiếu nữ cung thân thi lễ :
- Äa tạ lão bá!
Nà ng cúi xuống, xách giỠhoa lên, rồi thoắt cái đã phi thân bỠđi, lẫn khuất và o rừng mai.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cố ý nói vá»›i Bạch Y Khách :
- Xinh đẹp! Duyên dáng, lại thông minh, bặt thiệp! Con nhà ai mà dễ thương quá!
Bá»—ng nghe từ trong rừng mai vá»ng trở lại tiếng nói của thanh y thiếu nữ :
- Tái đa tạ lão bá!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh kÃn đáo quay mặt Ä‘i, che giấu má»™t nụ cÆ°á»i bà hiểm, vừa hắng giá»ng giục Bạch Y Khách :
- Chúng ta cùng và o chứ?
* * * * *
Trong lúc Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cùng song song từ trong rừng mai tiến ra, thì chủ nhân “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†nguyệt thẹn hoa nhÆ°á»ng La Ỷ HÆ°Æ¡ng đã đứng đợi sẵn trên chiếc cầu mà u son vắt ngang trên mặt hồ nÆ°á»›c biếc, đằng sau nà ng là thanh y thiếu nữ cung kÃnh ứng hầu.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vượt lên mấy bÆ°á»›c, còn cách từ Ä‘Ã ng xa đã tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, ôm quyá»n thi lá»… và lên tiếng :
- Kẻ lãng tá» gần đất xa trá»i nà y hôm nay bá»—ng tá»›i quấy rầy, lại là m nhá»c La cô nÆ°Æ¡ng phải nghinh tiếp, tháºt là ái ngại!
La Ỷ HÆ°Æ¡ng thÆ°á»›t tha, thoăn thoắt bÆ°á»›c xuống chân tiểu kiá»u, mặt thắm hồng, ẻo lả cung thân đáp lá»… :
- Vạn hạnh! Lão nhân gia quang lâm là mang phúc đức huy hoà ng đến cho “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€! Tiểu Dung vừa kể chuyện lại, là m cho La Ỷ HÆ°Æ¡ng tiểu nữ vô và n băn khoăn, chỉ nôn nao được kÃnh rÆ°á»›c lão nhân gia đăng lầu, để được dâng rượu tạ tá»™i.
Nháy mắt, Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đã tiến đến gần, đáp lá»i :
- La cô nương chớ nói thế khiến lão phu cà ng áy náy. Lão phu đã vô cớ đến đây là m rộn, cô nương chẳng trách đã là đáng mừng cho lão phu lắm rồi!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cố là m ra vẻ tá»± nhiên, nhÆ°ng phảng phất đôi nét bất an, nụ cÆ°á»i không khá»i hÆ¡i ngượng ngịu lên tiếng :
- HÆ°Æ¡ng muá»™i! Vị nà y vốn là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lão nhân gia, uy chấn võ lâm giang hồ ...
La Ỷ Hương thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng mục quang vẫn nồng nhiệt, reo lên :
- á»’!... Nguyên lai là Äông Môn lão bá! Tháºt tiểu nữ hoà n toà n không ngá» Lý Tam Lang lại là bằng hữu vong niên kết giao vá»›i Äông Môn lão nhân gia.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vừa cÆ°á»i vừa nói :
- A! NgÆ°á»i tam huynh đệ nà y lại châm biếm lão phu rồi! Cái gì mà “uy chấn võ lâm giang hồâ€? Ãi chà ! Cả thiên hạ oán ghét thì có! Chẳng Ãt bằng hữu võ lâm đã coi lão phu là má»™t thứ Ä‘á»™c xà ăn cÆ¡m công môn nên Ä‘á»u xa lánh; chỉ có tam huynh đệ là chẳng rẻ kinh...
La Ỷ HÆ°Æ¡ng bá»—ng cÆ°á»i thà nh tiếng trong nhÆ° khánh ngá»c, thái Ä‘á»™ cà ng vồn vã :
- Tiểu xà không sợ Ä‘á»™c xà , “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†xin vÄ©nh viá»…n hoan nghênh lão nhân gia, kÃnh má»i lão nhân gia và o ngồi nghỉ, để tiểu nữ bảo Tiểu Dung chuẩn bị má»™t bầu hoa tá»u “Ngá»c sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt nhứt phẩm hÆ°Æ¡ngâ€...
Nà ng liá»n nép qua má»™t bên nhÆ°á»ng lối cho Tuấn Dáºt Bạch Y Khách Ä‘Æ°a Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh tiến qua chu lan tiểu kiá»u và lên lầu.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh không khá»i biến sắc, thầm tá»± há»i :
- Món rượu “Ngá»c sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt nhứt phẩm hÆ°Æ¡ng†là ... là nh hay dữ?
* * * * *
Trên tiểu lâu, bên song cá»a đã đặt sẳn má»™t chiếc bà n xinh xắn bằng trúc vá»›i ba chiếc ghế, cÅ©ng toà n trúc.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vá»›i La Ỷ HÆ°Æ¡ng ngồi sát bên nhau: chà ng thì tiêu sái nho nhã, nà ng thì thanh lệ thiên hÆ°Æ¡ng, trông tháºt xứng lứa vừa đôi, quả là ngÆ°á»i ngá»c cáºn ká».
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh an toạ đối diện hai ngÆ°á»i.
Giữa bà n bà y má»™t mâm ngá»c, trên mâm là chiếc bình bạc và ba chiếc chén lÆ°u ly. Cạnh mâm ngá»c có thêm hai Ä‘Ä©a pha lê Ä‘á»±ng đầy những quả tÆ°Æ¡i.
Tiểu Dung bÆ°ng bình bạc, rót rượu và o chén lÆ°u ly. Rượu mà u hổ phách dâng lên dần đầy chén trông tháºt đẹp, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngà o ngạt, vô cùng hấp dẫn.
La Ỷ HÆ°Æ¡ng thò tay mỹ miá»u, má»m mại nâng lấy chén lÆ°u ly, nhìn sang Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, môi anh Ä‘Ã o nở nụ cÆ°á»i rạng rỡ cất giá»ng oanh :
- Tiểu nữ không sà nh nấu rượu nên không khá»i còn vụng vá», kÃnh má»i lão nhân gia nếm thá», xin chẳng chê rằng rượu lạt.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh liá»n đáp :
- La cô nÆ°Æ¡ng khách sáo quá Ä‘i thôi! Mỹ tá»u “Ngá»c sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt nhứt phẩm hÆ°Æ¡ng†chẳng những tuyệt mỹ vá» mà u sắc, lại đượm nồng hÆ°Æ¡ng thÆ¡m, chÆ°a uống đã nghe tinh thần sảng khoái, lÆ°Æ¡ng tâm trong sáng rồi... Nhân đây, lão phu xin “mượn hoa hiến Pháºtâ€, kÃnh nhị vị má»™t chén rượu, chúc nhị vị thần tiên...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy, ngá»c diện sáng bạch, run run giá»ng :
- Lão nhân gia, tại hạ xấu hổ, tự thấy nhục nhã đáng chết đi...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh giá»±t mình, tay bÆ°ng chén rượu nghiêng đổ mấy giá»t, trố mắt lên tiếng ngay :
- Tam huynh đệ! Huynh đệ nên...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cÆ°á»i bi ai thiểu não :
- Lão nhân gia đừng kêu tại hạ là tam huynh đệ nữa, tại hạ không xứng đáng...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vá»™i đứng lên, ôn tồn :
- Tam huynh đệ, hãy nghe lão ca ca...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách Ä‘á» hoe đôi mắt, giá»ng khÃch Ä‘á»™ng :
- Lão nhân gia, xin để tại hạ nói ra sá»± tháºt, xin để tại hạ được vạch rõ sá»± bỉ ổi đê tiện của mình, rồi xin lấy cái chết mà tạ tá»™i trÆ°á»›c mặt HÆ°Æ¡ng muá»™i cùng lão nhân gia.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh sững sá» lặng yên.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách gục đầu, rồi quay lại La Ỷ HÆ°Æ¡ng nói :
- HÆ°Æ¡ng muá»™i...
La Ỷ HÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên phÆ¡n phá»›t cÆ°á»i, ngắt lá»i :
- Äại ca khá»i nói thêm, tiểu muá»™i đã hiểu rồi.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách ngÆ¡ ngác há»i mau :
- Hương muội! Hương muội bảo sao? Hương muội đã biết rồi ư?
La Ỷ HÆ°Æ¡ng khẽ gáºt đầu :
- Vâng, tiểu muội đã biết rồi.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách tròn mắt :
- Hương muội biết... Hương muội biết... là m sao?
La Ỷ Hương đáp :
- Biết đại ca không phải là Lý Tam Lang!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách ngáºp ngừng :
- Hương muội... là m thế nà o... mà biết được?
La Ỷ HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Còn nhá»› ngà y hôm ấy, đại ca vá»›i tiểu muá»™i cùng nhau xÆ°á»›ng ca cầm kỳ thÆ° hoạ trên tòa tiểu lâu nà y? Tiểu muá»™i đã dụng tâm khảo sát, thá» thách đại ca. Mặc dù đại ca đã toà n tà i vá» má»i phÆ°Æ¡ng diện, nhÆ°ng chÆ°a thể sánh kịp theo lá»i truyá»n thuyết vá» Lý Tam Lang!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách há»i :
- Äã thế, sao HÆ°Æ¡ng muá»™i còn đối vá»›i tiểu huynh bằng má»™t niá»m...
La Ỷ Hương se sẽ cúi đầu, thỠthẻ :
- Vì thiếp yêu chà ng!
Bầu không khà nhÆ° ngÆ°ng Ä‘á»ng, im phăng phắc.
Nhưng chỉ một chốc lát thôi.
La Ỷ Hương từ từ ngẩng lên nói :
- Hôm ấy, qua má»™t ngà y hai ta há»™i diện, tháºt là cả má»™t quãng thá»i gian tuyệt diệu, thiếp nhân thấy phẩm cách của chà ng quả đáng kÃnh phục, mặc dù so vá»›i những lá»i đồn đãi vá» Lý Tam Lang thì chà ng không bằng, nhÆ°ng phóng mắt nhìn chung, con ngÆ°á»i nhÆ° chà ng tháºt là trên cõi Ä‘á»i nà y chẳng được mấy ai. Huống chi, thiếp cÅ©ng tá»± há»i, má»™t nhân váºt siêu tuyệt, toà n bÃch nhÆ° Lý Tam Lang theo thiên hạ truyá»n ngôn, có thể tháºt chăng? Tại sao chÆ°a má»™t ai gặp mặt? Sao mà thần bà đến thế? Äã chắc gì là nhân váºt bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt?...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách xúc Ä‘á»™ng mạnh, đầu gầm xuống :
- HÆ°Æ¡ng muá»™i, tiểu huynh vô cùng cảm kÃch...
La Ỷ Hương ngó chà ng, tha thiết :
- Äại ca chá»› nghÄ© vẩn vÆ¡ là m gì. Mối tình đôi ta là sá»± tình nguyện song phÆ°Æ¡ng, chẳng há» có cái gì là miá»…n cưỡng cả. Cứ lấy tà i năng, nhân phẩm của đại ca mà xét, tiểu muá»™i thá»±c lòng cảm phục, tá»± cảm thấy đã may mắn mà được trao thân gởi pháºn...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách quay sang Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh :
- Nếu không nhá» có tôn giá thì tại hạ không có được thá»i khắc nà y, và dÄ© nhiên, sẽ không mong gì có má»™t ngà y mai tÆ°Æ¡i sáng. Má»i sá»± mỹ mãn hiện tại Ä‘á»u do tôn giá cả. Tại hạ vÄ©nh viá»…n không quên ân đức của tôn giá.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh định thần, lắc đầu đáp :
- Lão phu chẳng biết nói sao cho phải bây giá». Tháºt tình, má»i diá»…n biến ở đây Ä‘á»u ngoà i ý liệu của lão phu. Äây chắc là phần thưởng của Trá»i dà nh cho hạng ngÆ°á»i quang minh lá»—i lạc, chánh chánh thiện thiện. Nhị vị vốn là má»™t đôi tÆ°Æ¡ng xứng của trá»i sanh đất dưỡng thì hạnh ngá»™, gắn bó là tất nhiên. Từ nay, “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†cà ng lừng danh thiên hạ vì mối lÆ°Æ¡ng duyên kỳ diệu nà y, đáng là má»™t giai thoại tình ái...
La Ỷ Hương cảm động :
- Äa tạ lão nhân gia! Lão nhân gia quả là má»™t con ngÆ°á»i hÆ¡n má»i con ngÆ°á»i, đã bồi đắp cho ân đức nà y. La Ỷ HÆ°Æ¡ng tiểu nữ nguyện vÄ©nh viá»…n ghi tạc dạ.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i xòa :
- Äừng kể cho ân đức hay ghi lòng tạc dạ gì hết, cứ biết rằng, kể từ nay trên Ä‘á»i có thêm má»™t lứa đôi hạnh phúc và riêng lão phu có thêm hai vị bằng hữu tốt, để bất cứ lúc nà o cÅ©ng có chá»— uống rượu mà không sợ bị tấn công bất ngá». Bấy nhiêu há chẳng tuyệt hảo sao?
Lão liá»n phất tay, bÆ°ng chén lÆ°u ly, hô :
- Bây giá», cùng uống nà o!
Cả ba cùng uống vui vẻ, cởi mở, cạn chén đầy.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách bá»—ng há»i má»™t câu bất ngá» :
- Tại hạ xin lấy tình thá»±c mà nêu ra Ä‘iá»u nà y: tôn giá có đúng tháºt là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chăng?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chÆ°ng há»ng, cÆ°á»i nhăn nhó đáp :
- Ãi chà ! Chuyện đến hay! Nhị vị hết chuyện phiá»n não rồi, bây giá» tÃnh bắt lão phu phải chịu phiá»n não hay sao chứ? Lão phu biết nói thế nà o cho mình được tin là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thứ thiệt đây! Mấy năm nay, thiên hạ có nhiá»u kẻ giả mạo quá, là m chÃnh mình cÅ©ng đâm ra không tin mình là tháºt nữa!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách nói :
- Mà kẻ giả mạo đáng tội nhất, lẽ ra không cần phải giả mạo là m gì, lại đi tự xưng Lý Tam Lang Lý Thanh Cuồng.
La Ỷ Hương trân trối nhìn Bạch Y Khách :
- Ừ nhỉ! NhÆ° đại ca thì cần gì phải mượn tên Lý Tam Lang nhỉ? Lý Tam Lang chÆ°a chắc đã có tháºt kia mà !
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh ngó Bạch Y Khách, lại ngó La Ỷ HÆ°Æ¡ng báºt cÆ°á»i :
- Lão phu ngà y nà o cũng đi kiếm Lý Tam Lang, e rằng có một ngà y nà o đó, bỗng phát giác ra mình là Lý Tam Lang cũng nên!
La Ỷ HÆ°Æ¡ng cÅ©ng cÆ°á»i :
- Cái đó chắc cả võ lâm đến nổ tung mất, vì ai lại dè lão nhân gia là Lý Tam Lang.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nhÆ°á»›ng nhÆ°á»›ng mà y, gáºt gáºt đầu :
- Ai mà nhè Lý Tam Lang lại là má»™t lão già gần đất xa trá»i!
La Ỷ Hương hứng thú nói thêm luôn :
- Chừng ấy, sẽ có vô số kẻ ngã lăn ra mà kinh ngạc, và ... thất tình!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách góp lá»i :
- Hương muội nói có lý, vì đâu có ai chịu tin Lý Tam Lang là một ông già .
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i :
- Váºy thì tạm gác anh chà ng Lý Tam Lang đó lại, để nói rằng, sẽ không ai tin Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh là má»™t chà ng trai trẻ. Thế bây giá» hai vị đã chịu nhìn nháºn lão già nà y là Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thứ thiệt chÆ°a?
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vá»™i nói :
- Ấy chết! Xin lão nhân gia tha lá»—i, câu há»i vừa rồi của tại hạ chẳng qua là vì Ä‘ang vui quá mà nói đùa thôi, chá»› tháºt tình không há» pha lẫn chút hoà i nghi nà o cả, vì...
La Ỷ HÆ°Æ¡ng rÆ°á»›c lá»i :
- Vì ai dám giả dạng Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh để trở thà nh cái Ä‘Ãch nguy hiểm “Ai hạ sát được Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh sẽ được toà n võ lâm tôn là m Tổng đầu Ä‘Ã nâ€.
Cả ba cùng cÆ°á»i xoà , đầy khoáng đạt hồn nhiên.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lại bÆ°ng chén lÆ°u ly lên, đùa :
- Lão phu đã chúc mừng nhị vị rồi, mà nhị vị cũng đã “tạ ân†lão phu mấy chén rượu rồi.
Bây giá» tưởng tá»›i lúc... tá»± do để lão phu má»™t bữa say sÆ°a “Ngá»c sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt†cho bõ công đã lặn lá»™i đến “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€, và nhứt là để ăn mừng cho cái mạng già nhá» xÃu nà y, đã không đến nổi tiêu ma khi vượt qua quảng Ä‘Æ°á»ng quanh núi trÆ°á»›c khi tiến và o rừng mai.
La Ỷ HÆ°Æ¡ng nhìn Bạch Y Khách, trao đổi má»™t nụ cÆ°á»i.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách nói :
- Vâng. Tại hạ vá»›i HÆ°Æ¡ng muá»™i xin kÃnh dâng tôn giá mấy chén...
Vừa nói vừa rót đầy hai chén lÆ°u ly để tá»± mình trao má»i và La Ỷ HÆ°Æ¡ng cÅ©ng bÆ°ng má»i.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hồn nhiên uống cạn cả hai chén đầy, rồi lại tá»± rót thêm má»™t chén, uống nốt, Ä‘oạn lên tiếng :
- Nói thì nói thế, chứ nãy giá» lão phu uống cÅ©ng đã khá nhiá»u rồi, coi là đã quá đủ, không nên dùng thêm nữa, vì còn có chút việc bên mình phải Ä‘i.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vá»™i há»i :
- Ủa! tôn giá định thượng lộ sao?
La Ỷ Hương tỠvẻ lưu luyến :
- Lão nhân gia nán lại, thủng thẳng rồi hãy đi...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i nói :
- Háºu há»™i hữu kỳ, rồi còn tái ngá»™. Bất luáºn lúc nà o tiện dịp và thêm má»™t bữa rượu ngon là nhất định lão phu lại tìm đến “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†để quấy rầy nhị vị ngay.
Lão đứng lên và ôm quyá»n thi lá»…, chuyển gót toan phi thân xuống lầu.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách vá»™t Ä‘Æ°a tay ngăn lại há»i :
- Sao tôn giá không há»i tại hạ vốn tháºt là ai?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh liá»n dừng lại :
- Äược thế thì còn chi bằng, xin lắng tai nghe đây.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách nói :
- Tại hạ há» Hoà ng Phủ, tên Ngá»c.
La Ỷ Hương chớp rạng mỹ mục buột miệng :
- Tức là “Phong lÆ°u kiếm khách†Ngá»c Phan An? Thảo nà o, chả trách...
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách Hoà ng Phủ Ngá»c cÆ°á»i :
- HÆ°Æ¡ng muá»™i! Äừng nhạo báng tiểu huynh, tá»™i nghiệp mà !
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chăm chú nhìn Hoà ng Phủ Ngá»c, cất giá»ng nhiệt thà nh :
- Từ lâu ngưỡng má»™ đại danh, nay má»›i hạnh ngá»™. Nghe danh không bằng diện kiến, “Phong lÆ°u kiếm khách†Ngá»c Phan An quả nhiên đặc biệt hÆ¡n ngÆ°á»i!
Hoà ng Phủ Ngá»c há»i đùa :
- Nếu so với Lý Tam Lang Lý Thanh Cuồng thì ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nhanh miệng :
- Thì niên kỹ hình như trẻ hơn!
Lão bá»—ng cÆ°á»i ha hả má»™t trà ng rồi nói :
- Có má»™t lá»i lão phu không nói ra chẳng an tâm, là ... ba trăm ngà y nữa, lão phu mong sẽ được trở lại là m khách của nhị vị trong má»™t bữa tiệc mừng... sinh con trai!
Vừa dứt tiếng, thân ảnh lão đã như một cánh én liệng xẹt xuống lầu, rồi vùn vụt mất hút và o rừng mai.
Hoà ng Phủ Ngá»c chợt Ä‘á» mặt.
La Ỷ HÆ°Æ¡ng cà ng á»ng hồng đôi má...
|
06-08-2008, 09:10 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 13 : Sầu cà ng sầu
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Có ngÆ°á»i nói: rượu và o, lòng sầu có thể được hóa giải, ná»—i sầu sẽ tiêu tan Ä‘i. Có ngÆ°á»i nói: rượu mà dùng để thiêu đốt cái sầu thì chỉ tổ sầu cà ng sầu.
Lại có ngÆ°á»i nói: rượu tạo nên hoan lạc, sung sÆ°á»›ng...
Váºy, thá»±c ra rượu là cái gì? Nên uống rượu và o hoà n cảnh nà o? Và ai thì má»›i nên dùng đến rượu?
Dù sao cÅ©ng nên cảm tạ lão Thiên Công đã ban cho thế nhân má»™t thứ gá»i là rượu, để nhân thế khả dÄ© biết được cái tỉnh, cái say...
* * * * *
Ngôi quán không to lá»›n, không đồ sá»™, cÅ©ng không hà o nhoáng sang trá»ng nhÆ°ng khá kÃn đáo, và có những món đặc biệt: mái tranh, toà n bằng tre, cả bà n ghế cÅ©ng bằng tre, bầu không khà trong quán tháºt tÄ©nh mịch.
Con ngÆ°á»i ấy ngồi má»™t mình, sát cá»a sổ, trong tay bÆ°ng má»™t chén rượu, hÆ¡i cau mà y, dáng suy tÆ°, hình nhÆ° Ä‘ang có má»™t tâm sá»± gì.
Con ngÆ°á»i ấy hình vóc cao ráo, quắc thÆ°á»›c, anh tuấn, khoác trÆ°á»ng bà o trắng tợ tuyết, từ trên xuống dÆ°á»›i không vÆ°á»›ng gợn má»™t Ä‘iểm Ä‘em. Mà u sắc y phục nhÆ° váºy cà ng hòa hợp vá»›i tÆ° thái thanh thoát, phiêu sái và hiên ngang của con ngÆ°á»i.
Xem con ngÆ°á»i ấy khoảng gần ba mÆ°Æ¡i tuổi, hai hà ng lông mà y dà i, đôi mắt xếch nhÆ° mắt phụng, nhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt hÆ¡i gầy, sắc diện nhợt nhạt giống nhÆ° vừa trải qua má»™t cÆ¡n bịnh nặng...
Trong quán đã ngồi rải rác đến bảy tám tá»u khách. Mà khách uống rượu ở đâu cÅ©ng váºy: già có, trẻ có, y phục hoa lệ có, quần áo xá»nh xoà ng có, ngÆ°á»i thì xắn tay áo, kẻ thì phạch cả ngá»±c.
Kể chung nhÆ° thế chẳng có chi là lạ. Có kỳ lạ chăng là trong số tá»u khách lại có hai vị hồng phấn mỹ lệ đại cô nÆ°Æ¡ng.
Và , trÆ°á»›c đó thì không có gì, nhÆ°ng từ lúc có hai vị đại cô nÆ°Æ¡ng và o quán thì má»™t số tá»u khách bắt đầu khác thÆ°á»ng: hoặc quên lá»ng rượu nồng hay lạt, hoặc ngược lại, có ngÆ°á»i vá»— bà n khÆ¡i khÆ¡i, cả tiếng quát mắng tá»u bảo rằng trong rượu có pha nÆ°á»›c lã!
Lưỡng đại cô nÆ°Æ¡ng quả nhiên nhan sắc chuyển Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, quả nhiên hấp dẫn hÆ¡n hẳn hÆ°Æ¡ng vị của mỹ tá»u.
ChÆ°a kể diện mạo kiá»u diá»…m nhÆ° hoa, chỉ riêng thân hình cân đối nở nang vá»›i ánh mắt Æ°á»›t át, chứa chan ma lá»±c câu hồn của hai nà ng cÅ©ng đủ khiến ngÆ°á»i ta không uống rượu vẫn say tuý luý rồi.
Cà ng khêu gợi hÆ¡n là ở kiểu y phục giống hệt nhau của hai nà ng: cắt may tháºt khéo, bó sát và o ngÆ°á»i nhÆ° dán.
Mặc kệ sá»± chú ý và những cái nhìn soi mói của tá»u khách, hai nà ng tợ hồ không quan tâm đến ai cả, mà chỉ đổ dồn nhãn quang vá» má»™t ngÆ°á»i thôi.
NgÆ°á»i đó, không phải là chà ng thanh niên anh tuấn Ä‘ang bÆ°ng chén rượu ngồi gần cá»a sổ, mà lại là má»™t nhân váºt áo và ng ở đầu bà n chẳng cách xa hai nà ng bao nhiêu.
Hoà ng Y Nhân sắc diện sạm Ä‘en, mà y ngắn và thấp, mÅ©i tẹt, miện quá rá»™ng... xét chung, từ vóc dáng đến phong thái tháºt chẳng sánh được vá»›i vị Bạch Y Khách kia chá»— nà o cả.
Ấy thế mà hai nà ng đẹp nhÆ° hoa, xinh nhÆ° má»™ng lại mỉm cÆ°á»i, trá»n vẹn hÆ°á»›ng ánh mắt thu ba vá» phÃa Hoà ng Y Nhân.
Thế mới kỳ!
Cà ng kỳ hÆ¡n nữa, là trong khi đó, Hoà ng Y Nhân hoà n toà n hững há», cứ ngồi trÆ¡ ra, mặt lạnh tợ băng, chẳng buồn nhìn đến ngÆ°á»i đẹp ná»a mắt, tháºt vô tình, tháºt gá»— đá!
Các tá»u khách chung quanh Ä‘á»u lấy là m lạ, có ngÆ°á»i không nhịn được xầm xì bà n tán :
- Gã tiểu tỠáo và ng chắc báºn lo Ä‘á»c kinh Pháºt!
- Báºn Ä‘á»c kinh còn khác, chắc gã sắp thà nh tượng Pháºt đấy.
Ngay khi ấy, má»™t trong hai vị cô nÆ°Æ¡ng bá»—ng đứng lên. Nà ng bÄ©u môi, trông cà ng thêm duyên dáng, uyển chuyển thân hình kiá»u diá»…m, thoăn thoắt gót sen bÆ°á»›c lại phÃa Hoà ng Y Nhân.
CÅ©ng đúng lúc ấy, bất chợt vang lên má»™t tiếng hắng giá»ng khác thÆ°á»ng; chỉ má»™t tiếng tằng hắng mà nhÆ° hằng trăm mÅ©i kim châm chÃch và o mà ng nhÄ© má»i ngÆ°á»i.
ChÃnh vị tá»u khách y phục hoa lệ đã phát ra tiếng tằng hắng. Vị khách nà y, có lẽ là má»™t nhà hà o phú, vì chẳng những y phục rá»±c rỡ, mà vóc hình cÅ©ng béo tốt, đẫy Ä‘Ã , da dẻ hồng hà o, niên kỹ ngoà i ngÅ© tuần những trông còn tráng kiện nhÆ° ngÆ°á»i trẻ tuổi, râu tóc Ä‘en huyá»n, song nhãn đầy thần lá»±c. Lão Ä‘i quán uống rượu mà có đến bốn hán tá» trung niên vạm vỡ theo hầu.
Vừa tằng hắng, lão vừa phất hữu thủ vá» phÃa bà n rượu Hoà ng Y Nhân, láºp tức hai đại hán áo Ä‘en trong số bốn ngÆ°á»i Ä‘ang đứng thá»ng tay quanh lão lẹ là ng chá»›p Ä‘á»™ng thân hình, xẹt đến bên cạnh Hoà ng Y Nhân.
Hai hắc y đại hán mặt lạnh nhÆ° tiá»n, chẳng nói chẳng rằng ká» vai nhau đứng chắn ngang vị cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang bÆ°á»›c tá»›i.
Bây giá» má»i ngÆ°á»i má»›i có thể phân biệt: vị cô nÆ°Æ¡ng nà y có vẻ là em của Mỹ Nhân còn ngồi lại đằng kia.
“Mỹ Nhân Em†hÆ¡i giÆ°Æ¡ng mắt lên, khẽ kêu “ý†má»™t tiếng há»i :
- Nhị vị đây là ... má»i nhÆ°á»ng lối cho, được không?
Hai hắc y đại hán nhÆ° không nghe, chẳng thấy gì hết, sắc diện vẫn thản nhiên băng giá, ngÆ°á»i không chút Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
“Mỹ Nhân Em†khẽ cau đôi hà ng mi, ngoảnh đầu vá» phÃa “Mỹ Nhân Chị†cÆ°á»i nhăn nhó gá»i :
- ThÆ° thÆ°! ThÆ° thÆ° coi đây nà y! hai vị chẳng quen biết tá»± dÆ°ng cháºn Ä‘Æ°á»ng cản lối ngÆ°á»i ta, ngÆ°á»i ta kêu nhÆ°á»ng cho má»™t chút cÅ©ng chẳng thèm lý tá»›i!
“Mỹ Nhân Chị†vẫn ngồi yên, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bảo :
- Ta xem dÆ°á»ng nhÆ° há» Ä‘iếc. Muá»™i muá»™i đừng để ý há», cứ tiến tá»›i Ä‘i, há»… đến đúng lúc phải tránh Ä‘Æ°á»ng nhÆ°á»ng lối là tá»± dÆ°ng há» nhÆ°á»ng ngay đấy!
“Mỹ Nhân Em†không nói gì nữa, quay mặt lại, hÆ¡i ngần ngừ má»™t chút, Ä‘oạn uyển chuyển thÆ°á»›t tha thẳng Ä‘Æ°á»ng bÆ°á»›c tá»›i.
Quãng cách giữa song phương vốn đã không xa, mà bây giỠ“Mỹ Nhân Em†lại sấn tới, cố nhiên chỉ còn và i ba bước nữa là chạm và o hai hắc y đại hán.
Hai hắc y đại hán bất thần Ä‘á»™ng thủ, chiếu thức quái dị, vÆ°Æ¡n trảo chụp cá»±c nhanh và o “Mỹ Nhân Emâ€.
Chẳng những không né tránh mà “Mỹ Nhân Em†lại phưỡn ngá»±c tiếp tục sấn tá»›i nữa, cÆ¡ hồ định dùng bá»™ ngá»±c nở nang nẩy lá»a để hứng trá»n hai chiêu trảo của đối phÆ°Æ¡ng váºy.
Hai hắc y đại hán nhÆ° thấy không ổn, vì trÆ°á»›c tháºp mục sở thị, chẳng lẽ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là nam tá» mà đi... chụp bừa và o ngá»±c nữ nhân. Trong khi hai bên chÆ°a há» xÃch mÃch, chÆ°a từng gây gá»— gì vá»›i nhau cả.
Hai ngÆ°á»i liá»n hạ cánh tay xuống, thu trảo vá».
“Mỹ Nhân Em†bá»—ng nở môi cÆ°á»i, reo lên :
- ThÆ° thÆ° nói đúng! Nhị vị chịu nhÆ°á»ng lối rồi!
Nà ng vừa nói, vừa cất hữu thủ lên, cầm vuông khăn tay nhẹ nhẹ phất vỠhướng hai đại hán hắc y.
Lão nhân hoa phục trÆ°á»ng tu biến sắc, la hoảng :
- Coi chừng ám khÃ! Lùi lại!
Dù lão nhanh mắt, mau mồm nhÆ°ng đã muá»™n: hai hắc y hán tá» tai thì vừa kịp nghe lá»i cảnh cáo mà thân hình lại chẳng kịp phản ứng, đã tức khắc lảo đảo, khuỵ xuống. Má»™t trong hai gã còn ráng vói tay vịn lấy cạnh bà n, song cÅ©ng không gượng nổi, vẫn té, khiến cả mâm và bình rượu trên bà n rá»›t đổ theo, văng tung toé.
Lão nhân hoa phục trÆ°á»ng tu chá»›p ngá»i nhãn tuyến, chỉ thấy lão vá»— tay lên mặt bà n má»™t cái, cả ngÆ°á»i lão liá»n rá»i khá»i ghế, thăng lên, hai tay lão quét thẳng ra, má»™t luồng kình phong nhắm ngay “Mỹ Nhân Em†chụp tá»›i.
Trong má»™t lượt khoảnh khắc ấy, “Mỹ Nhân Chị†đang ngồi đằng kia bá»—ng rung Ä‘á»™ng hữu thủ, má»™t tia ngân quang liá»n xẹt đến giữa mi tâm hoa phục trÆ°á»ng tu lão nhân. Äồng thá»i, nà ng cÅ©ng đứng dáºy, tấm thân kiá»u diá»…m khẽ chá»›p Ä‘á»™ng đã đến bên cạnh “Mỹ Nhân Emâ€.
Tia ngân quang xẹt cá»±c nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn tá»›i trÆ°á»›c mặt lão nhân hoa phục trÆ°á»ng tu.
Chợt nghe lão “hừ†một tiếng và lạnh lùng thốt :
- “Ngá»c Lâu song kiá»u†cÅ©ng chỉ biết bán rẻ ba cái sắt cÅ© đồng hÆ° mà thôi!
Tay áo lão lại nhắm ngay tia ngân quang mà phất một cái.
Lão ứng biến cá»±c thần tốc. Tay áo đã quạt trúng tia ngân quang. Bá»—ng nghe tiếng “phịch†má»™t tiếng, tia ngân quang vừa rá»›t xuống đất liá»n lóe sáng lên, rồi tắt phụt ngay.
Hoa phục trÆ°á»ng tu lão nhân lại “hừâ€, nhÆ°ng lần nay tiếng “hừ†nghe tá»±a tiếng rên rỉ, cùng lúc thân hình Ä‘ang vá»t đến của lão bá»—ng hạ xuống và thoái lui mấy bÆ°á»›c liá»n.
Má»i ngÆ°á»i trong quán Ä‘á»u thấy rõ rà ng: ống tay áo bên hữu của hoa phục trÆ°á»ng tu lão nhân đã thủng má»™t mảnh, đúng hÆ¡n là bị cháy mất má»™t ná»a, còn lại má»™t ná»a thì mang đầy những lá»— Ä‘en bằng từng hạt Ä‘áºu má»™t. Cánh tay lão không thấy thò ra mà rút giấu bên trong áo. NhÆ° váºy, hiển nhiên lão đã bị thÆ°Æ¡ng.
“Mỹ Nhân Em†cÆ°á»i khanh khách, cất giá»ng mỉa mai :
- Sao đó, Äại tổng quản? Bá»n thÆ° muá»™i chúng ta vừa bán rẻ đồng sắt vụn, nhÆ°ng xin Äại tổng quản mua vá»›i giá hÆ¡i đắt nhé!
Sắc diện lão nhân hoa phục trÆ°á»ng tu biến thà nh xanh mét, song nhãn nhÆ° rá»±c lá»a, râu tóc dá»±ng ngược, phẫn ná»™ gầm to, tả thủ rút soạt thanh kiếm bên lÆ°ng ra, hà n quang rà n rụa, kiếm khà rợn ngÆ°á»i.
Lão vung kiếm, khoa chân sấn tới.
Äá»™t nhiên, lão lại “hừ†thêm tiếng nữa, toà n thân chấn Ä‘á»™ng, thanh kiếm trong tả thủ rÆ¡i “keng†xuống đất. Lão loạng choạng cố tá»±a ngÆ°á»i và o chiếc bà n gần nhất để khá»i ngã.
“Mỹ Nhân Em†lại cÆ°á»i, dung nhan cà ng xinh đẹp rạng rỡ, nhÆ°ng tiếng nói lạnh hÆ¡n băng giá :
- Äại tổng quản không nên cá» Ä‘á»™ng nhiá»u! Bị trúng thÆ°Æ¡ng “PhÃch Lịch thoa†là chất kịch Ä‘á»™c đã và o huyết quản rồi, cà ng vá»ng Ä‘á»™ng cà ng mau mất mạng! Äại tổng quản là võ há»c đại gia, không lẽ không biết cái lẽ sÆ¡ đẳng ấy?
Nà ng đã nói đúng. Hoa phục trÆ°á»ng tu lão nhân quả đã bị Ä‘á»™c chất phát tác, chân tay run lẩy bẩy, trà n đầm đìa hạn châu, răng khua lách cách...
Lão tức giáºn đến hai tròng mắt lồi ra, cÆ¡ hồ báºt máu, lão thu tà n lá»±c, gầm to má»™t tiếng, cúi nhặt thanh kiếm, định liá»u mạng tối háºu. NhÆ°ng thanh kiếm lại rá»›t xuống, và lão lại loạng choạng phệt xuống, dá»±a hẳn và o bà n.
Thình lình má»™t giá»ng lạnh lẽo nhÆ° từ má»™ địa vá»ng lên, thốt bên tai lão :
- Cát Nguyên, đừng cỠđộng!
Không biết má»™t chà ng trai trẻ, cÅ©ng váºn hoa phục, đã xuất hiện từ bao giá», Ä‘ang đứng cạnh lão Cát Nguyên.
Vóc dáng chà ng khoáng đạt, diện mạo khôi ngô, chỉ tiếc sắc mặt quá trắng, thà nh ra nham hiểm và viá»m mi đầy sát khÃ.
Cát Nguyên, tức lão nhân hoa phục trÆ°á»ng tu buá»™t miệng hô :
- Thiếu chủ...
Thanh niên hoa phục vẫn lạnh lùng :
- Ngồi yên, đừng nói!
Hoa phục trÆ°á»ng tu kiếm nhân ngoan ngoãn tuân lệnh.
Nhanh nhÆ° gió thanh niên hoa phục đã phóng tay Ä‘iểm má»™t loạt sáu chỉ lên ngá»±c Cát Nguyên, phong bế huyệt đạo kháng Ä‘á»™c cho lão. Xong, chà ng quay lại, đối diện “Ngá»c Lâu song kiá»u†băng lãnh há»i :
- Hai ngÆ°á»i có biết lão là ngÆ°á»i của ai không?
“Mỹ Nhân Chị†tÆ°Æ¡i cÆ°á»i lên tiếng :
- Kim thiếu chủ của “Vân Mộng thế gia†đã đến! Xin chà o!
Thanh niên hoa phục cà ng lá»™ sát khÃ, lại há»i :
- Nói váºy hai ngÆ°á»i đã biết lão là ngÆ°á»i của ai rồi phải không?
“Mỹ Nhân Chị†đáp, vừa há»i lại :
- Biết chứ! Lão là Cát Nguyên, Äại tổng quản của “Vân Má»™ng thế giaâ€, danh chấn thiên hạ, còn ai chẳng biết? Sao? Biết nhÆ° thế có đúng không?
Thanh niên hoa phục ầm trầm :
- Không biết còn may ra không có tá»™i. NhÆ°ng hai ngÆ°á»i lại biết, hừ...
Lá»i chÆ°a dứt, y đã co tả thủ lên, năm ngón khoằm khoằm nhÆ° móng diá»u hâu, từ từ chụp tá»›i.
“Mỹ Nhân Chị†há»i :
- Kim thiếu chủ thống lãnh các cao thủ “Vân Má»™ng thế gia†từ xa ngà n dặm đến đây, có phải cÅ©ng vì má»™t ngÆ°á»i tại ngôi quán nhá» nà y?
Vừa há»i, nà ng vừa Ä‘Æ°a khóe mắt thu ba quét vá» phÃa Hoà ng Y Nhân da mặt sạm Ä‘en.
Thanh niên hoa phục lạnh lùng :
- Phải thì sao, không phải thì sao?
“Mỹ Nhân Chị†hững hỠ:
- Nếu phải thì ta có Ä‘iá»u muốn thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i Kim thiếu chủ.
Thanh niên hoa phục há»i :
- Thương lượng chuyện gì?
“Mỹ Nhân Chị†nở nụ cÆ°á»i thiên kiá»u bá mỵ, nói :
- Tức là Kim thiếu chủ đã thừa nháºn sở dÄ© đến đây là vì má»™t ngÆ°á»i ấy?
Thanh niên hoa phục lặng thinh.
“Mỹ Nhân Chị†đảo mắt, vừa vừa khẽ nói :
- Kim thiếu chủ má»›i tá»›i, e rằng chÆ°a nhìn rõ tại đây Ä‘ang có những nhân váºt nà o.
Thanh niên hoa phục ngắt lá»i :
- Ta thấy cả rồi, không sót má»™t ngÆ°á»i.
Vừa nói, y vừa quét mục quang sắc bén khắp toà n trÆ°á»ng.
Trên mặt đất, hai đại hán hôn mê, bên cạnh là lão Cát Nguyên Ä‘ang chống chá»i vá»›i thÆ°Æ¡ng thế và độc chất... xem qua, dù ai cÅ©ng hiểu ngay nÆ¡i đây vừa diá»…n ra má»™t trÆ°á»ng long tranh hổ đấu đẫm máu, váºy mà , lạ má»™t Ä‘iá»u, tất cả số tá»u khách có mặt từ lúc đầu cho tá»›i bây giá» vẫn còn ngồi lại đầy đủ, chẳng má»™t ai vì cuá»™c ác đấu mà bá» chạy cả.
Äã thế, trong lúc thanh niên hoa phục rảo mắt nhìn từng ngÆ°á»i chung quanh, thì ngÆ°á»i nà o cÅ©ng lãnh đạm ra mặt, chẳng buồn để ý tá»›i y, cà ng không ai tá» ra chút nao núng nà o trÆ°á»›c mục quang ghê gá»›m nhÆ° Ä‘á»™c xà của y.
Nhứt là vị tá»u khách bạch y anh tuấn, mặt xanh mét nhÆ° ngÆ°á»i bịnh má»›i khá»i, ngồi gần cá»a sổ lại cà ng dá»ng dÆ°ng đến Ä‘á»™ nãy giá» tay vẫn bÆ°ng chén rượu mà chÆ°a uống, vẻ mặt vẫn đăm chiêu suy nghÄ© đâu đâu, cÆ¡ hồ tuyệt nhiên không há» hay biết trong quán đã xảy ra chuyện gì hết.
Thanh niên hoa phục ngó tá»›i Bạch Y Khách, tá»± dÆ°ng ngó chăm chú và nhãn tuyến cà ng tăng phần sát khÃ.
“Mỹ Nhân Chị†không biết vô tình hay cố ý, đúng và o lúc thanh niên hoa phục Ä‘ang chăm chút ngó Bạch Y Khách, nà ng cÅ©ng nhìn theo và hạ thấp giá»ng nói :
- Kim thiếu chủ, tại quán hôm nay không phải chỉ có má»™t hai nhân váºt ghê gá»›m đâu, nếu ta xem không lầm, e rằng sá»± việc ấy mà bùng nổ ra, thù sẽ có nhiá»u rắc rối ngay...
|
06-08-2008, 09:11 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 14 : Xác không hồn
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Thanh niên hoa phục há»i khẽ :
- Có đúng thế không? Tại sao? Rắc rối gì?
“Mỹ Nhân Chị†bá»—ng mỉm cÆ°á»i và đổi giá»ng thân máºt :
- Theo tiểu muá»™i thấy, muốn hoà n thà nh sá»± việc ấy, chỉ có má»™t biện pháp là Kim thiếu chủ hợp tác cùng bá»n tiểu muá»™i, chúng ta sẽ Ä‘em tuyệt há»c của lưỡng gia mà liên thủ đối phó vá»›i bất kỳ kẻ nà o can thiệp, nhÆ° thế tình hình má»›i khả quan.
Thanh niên hoa phục lại nhìn lão Cát Nguyên và hai đại hán Ä‘ang hôn mê, chợt há»i :
- Ngươi tưởng là ta ưng chịu như thế ư?
“Mỹ Nhân Chị†nói :
- Chỉ cần Kim thiếu chủ gáºt đầu má»™t cái, tá»± khắc chúng ta trở thà nh má»™t nhà ngay.
TrÆ°á»›c hiện tình, chúng ta rất cần có số đông, cà ng nhiá»u ngÆ°á»i liên thủ cà ng tốt, Kim thiếu chủ nghÄ© xem có đúng không?
Thanh niên hoa phục lạnh lùng :
- Trước hết, ngươi hãy đưa thuốc giải ra cái đã!
“Mỹ Nhân Chị†khẽ lắc đầu :
- Kim thiếu chủ còn lạ gì bản tÃnh của bá»n tiểu muá»™i, chỉ đáp ứng khi nà o thấy lợi chắc chắn thôi.
Thanh niên hoa phục xẵng giá»ng :
- NgÆ°Æ¡i đòi ta có má»™t lá»i hứa bằng lòng hợp tác liên thủ chá»› gì? NgÆ°Æ¡i đủ tin lá»i ta hứa không?
“Mỹ Nhân Chị†cÆ°á»i thà nh tiếng, tống mắt Ä‘Æ°a tình, coi nhÆ° rót máºt và o tai :
- Ai chá»› Kim thiếu chủ dù chỉ hứa má»™t tiếng thôi, bá»n tiểu muá»™i cÅ©ng tin cả Ä‘á»i. Huống chi, vụ hợp tác nà y không phải là có lợi cả đôi bên sao?
Thanh niên hoa phục ngÆ°ng thần nhìn hai chị em “Ngá»c Lâu song kiá»u†ánh mắt nhu xuyên và o da thịt, khắp cÆ¡ thể nõn nà của hai nà ng, tá»± dÆ°ng thần sắc lạnh lùng giảm Ä‘i mấy phần, y bá»—ng nhè nhẹ gáºt đầu :
- Äược rồi! Ta bằng lòng hợp tác liên thủ!
Hai nà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i xiêu hồn lạc phách nam nhân, ngá»t ngà o thá» thẻ :
- Äa tạ Kim thiếu chủ.
“Mỹ Nhân Chị†lại nói tiếp :
- Äây quả là má»™t hảo ká»· nguyên. Từ lâu rồi, hai nhà chúng ta không từng lai vãng, không ngá» hôm nay bá»n tiểu bối chúng ta lại kiến láºp được mối giao tình tốt đẹp, từ nay trở Ä‘i, lưỡng gia chúng ta coi nhÆ° nhứt gia...
Thanh niên hoa phục lãnh đạm ngắt lá»i :
- Ta gáºt đầu là chỉ có nghÄ©a bằng lòng riêng vá»›i hai nà ng vá» riêng má»™t vụ hôm nay thôi, chẳng phải là mãi mãi “Vân Má»™ng thế gia†thá»a thuáºn vá»›i “Ngá»c lâu†đâu.
“Mỹ Nhân Chị†chá»›p chá»›p mắt, khóe hạnh thoáng hiện nét khác thÆ°á»ng, nhÆ°ng nà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ngay :
- Bá»n tiểu muá»™i chân thà nh nguyện ý kết giao, nhÆ°ng Kim thiếu chủ đã nói váºy, cÅ©ng được, hãy tÃnh chuyện hợp tác trÆ°á»›c mắt cái đã, còn việc vá» sau, sẽ tùy lúc mà định liệu...
Muội muội, lấy giải dược đưa cho Kim thiếu chủ đi!
“Mỹ Nhân Em†khẽ phất tay áo má»™t cái, má»™t bình bạch ngá»c nhá» vá»t ra, phiêu diá»…u bay sang phÃa thanh niên hoa phục. Y chẳng buồn đón nháºn, chỉ xòe hữu chưởng quạt xéo ra, vừa ra lịnh :
- Phục dược cho Cát tổng quản vá»›i hai ngÆ°á»i kia Ä‘i!
Hai đại hán áo Ä‘en theo hầu Cát Nguyên nãy giá» vẫn đứng thõng hai tay, bất Ä‘á»™ng nhÆ° tượng gá»—, bây giá» láºp tức má»™t ngÆ°á»i chìa tay bắt lấy bình ngá»c thuốc giải được thanh niên hoa phục vừa dùng chưởng phong hất sang, vá»™i vã bÆ°á»›c lại lo cho Cát Nguyên trÆ°á»›c.
Phục hồi nguyên lá»±c rồi, Cát Nguyên tá»± tay lấy từ bình ngá»c hai hoà n thuốc mà u hồng đến phục giải cho hai hán tỠáo Ä‘en.
Vừa tỉnh lại, hai gã bá»—ng cuồng ná»™ gầm lên, song song xông lại phÃa “Ngá»c Lâu song kiá»u†:
Thanh niên hoa phục liá»n lạnh lùng quát :
- Dừng tay!... Nếu hai vị Vưu cô nương không cho thuốc giải thì hai ngươi là m sao hồi tỉnh. Hãy tạ ơn đi!
Hai đại hán hắc y như kẻ tôi thần phụng thánh chỉ, song song thu thế công lại và cung thân thi lễ ngay.
“Mỹ Nhân Chị†nhoẻn môi cÆ°á»i, kêu lên :
- Ôi chao! Không dám! Kim thiếu chủ bà y vẽ là m chi. Äã là má»™t nhà vá»›i nhau rồi, còn khách sáo mãi!
Thanh niên hoa phục không nói năng gì thêm, láºp tức chuyển mục quang xạ vá» phÃa Hoà ng Y Nhân sắc diện sạm Ä‘en.
Lúc nà y, Hoà ng Y Nhân dÆ°á»ng nhÆ° đã uống quá say, Ä‘ang gục lên bà n, bất kể cả bình lẫn chén Ä‘á»u ngã nghiêng, rượu đổ lai láng khắp mặt bà n.
Thanh niên hoa phục khẽ há»i “Ngá»c Lâu song kiá»u†:
- Nhị vị cô nÆ°Æ¡ng không trông lầm ngÆ°á»i chứ?
“Mỹ Nhân Chị†mỉm cÆ°á»i, hạ thấp giá»ng :
- Là m sao mà lầm được.
Thanh niên hoa phục liá»n chuyển thân hÆ°á»›ng mặt đối diện vá»›i Ä‘a số tá»u khách trong quán, tay tả chỉ Hoà ng Y Nhân, cất tiếng sắc lạnh, nói to :
- Tại hạ, Kim Thiếu Thu, vá»›i nhị vị VÆ°u cô nÆ°Æ¡ng muống dùng đến ngÆ°á»i nà y, toà n thể các vị hiện diện, có vị nà o bất phục, hãy đứng lên cho biết!
Trừ Bạch Y Khách ngồi đằng cá»a sổ vẫn cá» bôi trầm tÆ°, hoà n toà n không hay biết má»i sá»± chung quanh, còn thì những tá»u khách Ä‘á»u nghe thấy rõ rà ng từ lá»i nói đến cá» chỉ của Kim Thiếu Thu, nhÆ°ng ai nấy Ä‘á»u lặng lẽ là m thinh, chẳng phản ứng gì hết.
Thanh niên hoa phục lại dõng dạc :
- Tự các vị đã không ai phản đối. Tốt lắm! Cát Nguyên!...
Lão nhân hoa phục trÆ°á»ng tu, tức Äại tổng quản Cát Nguyên mau mắn bÆ°á»›c tá»›i, hữu chưởng từ trong ống tay áo thò ra, trá»n bà n và cÆ°á»m tay còn mang nhiá»u Ä‘iểm máu, lão vÆ°Æ¡n trảo chụp thẳng và o vai mặt của Hoà ng Y Nhân.
Má»™t con ngÆ°á»i đã say rượu đến mê Ä‘i nhÆ° thế, thá» há»i là m sao còn chút nhạy bén nà o để phản ứng.
Hoà ng Y Nhân chẳng Ä‘á»™ng Ä‘áºy mảy may.
Cát Nguyên tất chụp trúng yếu huyệt “Kiên Tỉnh†của y.
Kiên Tỉnh là má»™t trong các đại huyệt trên thân ngÆ°á»i, bất luáºn ai, nếu bị Ä‘iểm trúng, tức thì bán thân tê liệt ngay.
Cát Nguyên đang hạ bà n tay xuống, sắp chạm vai Hoà ng Y Nhân, thình lình “Mỹ Nhân Chị†lên tiếng :
- Cát lão! ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là Äại tổng quản “Vân Má»™ng thế gia†tÆ°á»›ng công không nên Ä‘á»™ng thủ lên, Ä‘á» nghị nên gá»i hắn tỉnh dáºy cho hắn tá»± vệ.
Cát Nguyên lỡ bộ, chụp luôn xuống thì xấu hổ, mà thu tay lại thì sợ bị Kim Thiếu Thu quở phạt, thà nh thỠlão cứ ở trong tư thế lưỡng phân.
Kim Thiếu Thu lạnh lùng thúc giục :
- Lúc nà y, tại đây, bất tất ở đó mà chấp nê luáºt lệ giang hồ. Tóm lấy hắn ngay Ä‘i, còn lên Ä‘Æ°á»ng!
Cát Nguyên cung ứng :
- Tuân mạng!
Nhưng “Mỹ Nhân Chị†lại ngăn cản khéo :
- Không nên! Hãy gá»i hắn tỉnh dáºy cái đã!
Lá»i chÆ°a dứt, nà ng đã lÆ°á»›t đến sau lÆ°ng Hoà ng Y Nhân, chìa ngá»c thủ chụp và o ngay sÆ°á»n hắn.
Kim Thiếu Thu giương mà y, vung hữu thủ lên...
Giữa khoảng khắc ấy, đột nhiên Cát Nguyên la hoảng :
- Thiếu chủ! Không xong!
Lão xúc tay xô Hoà ng Y Nhân một cái.
Toà n thân Hoà ng Y Nhân nhÆ° sợi bún, ngã ngữa xuống đất, đầu gác lên má»™t chiếc ghế đổ, mắt trợn trừng, ná»a miệng há ra, sắc diện trÆ¡ trÆ¡...
Kim Thiếu Thu tái mặt, má»™t bà n tay hấp tấp rà và o mÅ©i Hoà ng Y Nhân liá»n phát giác hắn đã tắt thở.
Cặp mắt Kim Thiếu Thu đằng đằng sát khÃ, hung quang.
“Mỹ Nhân Chị†cÅ©ng Ä‘Æ°a ngá»c thủ áp và o mÅ©i Hoà ng Y Nhân và , cẩn tháºn hÆ¡n, lại sá» cả ngá»±c hắn cả túi hắn, bất giác nà ng cÅ©ng biến sắc, buá»™t miệng thất thanh :
- Không có! Sao không có gì hết?
Kim Thiếu Thu thịnh ná»™, quét nhãn tuyến khắp má»™t lượt hằn há»c lên tiếng :
- Chả trách các ngÆ°á»i Ä‘á»u toạ thị Ä‘iá»m nhiên. Thì ra là để Kim Thiếu Thu là m trò cÆ°á»i.
Hãy cho ta biết, ai? Kẻ nà o đã bà y tấn tuồng nà y? Kẻ nà o đã đánh lừa ta?
Tá»u khách tại trÆ°á»ng Ä‘á»u trố mắt kinh dị, hoang mang tá»™t đỉnh, vì chẳng ai có thể ngá» Hoà ng Y Nhân đã sá»›m thà nh xác không hồn.
Kim Thiếu Thu mÃm chặt môi, song nhãn đầy khủng bố từ từ di Ä‘á»™ng, dùng nhãn tuyến Ä‘iểm mặt từng tá»u khách má»™t, rồi Ä‘á»™t nhiên ánh mắt dừng lại, soi bói và o má»™t tá» y hán tá».
Hán tá» sợ hãi đến Ä‘á»™ miệng mÅ©i tÃm ngắt, gần giống nhÆ° mà u áo của chÃnh hắn, lắp bắp :
- Kim thiếu chủ ... không... không phải tại hạ ...
Bất thần hắn xô bà n, ù té chạy ra cá»a.
Kim thiếu chủ “hừ†má»™t tiếng, chân chẳng chuyển Ä‘á»™ng, chỉ vung song chưởng, bá»—ng nghe đánh “vù†má»™t cái, y đã vá»t tá»›i sáu bảy bÆ°á»›c, chụp dÃnh tá» y hán tá» má»™t cách dá»… dà ng, nhÆ° mèo bắt chuá»™t, Ä‘oạn xách bổng hắn lên trở vá» chá»— cÅ©.
TỠy hán tỠhồn phi phách tán, không ngớt múa hai tay kêu oan :
- Thiếu chủ nhiêu mạng! Không phải tại hạ đâu, oan lắm!
Kim Thiếu Thu đặt ngang hán tá» lên bà n, năm ngón tay vẫn bấu và o bụng hắn, gằn giá»ng :
- Oan cho ngÆ°Æ¡i Æ°? NÃ y, oan! oan!...
Cứ má»—i tiếng “oan†là Kim Thiếu Thu lại váºn thủ kình bóp má»™t cái, khiến hắn Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° rá»›t cả ruá»™t gan ra ngoà i, cứ rút lên từng cháºp và kêu van xin :
- Thiếu chủ nhiêu mạng!... tại hạ đúng tháºt ... là oan!
Vì hắn dãy dụa lung tung nên chuồi khá»i mặt bà n, rá»›t xuóng. Kim Thiếu Thu liá»n dá»±ng hắn dáºy, bấm hai ngón tay và o yết hầu, là m hắn nghẹt thở tÃm mặt, trợn trừng hai mắt, lè lưỡi ra, tình trạng tháºt đáng thÆ°Æ¡ng.
Kim Thiếu Thu vẫn tra hạch :
- NgÆ°Æ¡i ngồi gần hÆ¡n ai hết, nếu không do chÃnh tay ngÆ°Æ¡i là m, thì mắt cÅ©ng thấy ai đã hạ sát y, hãy khai tháºt cho mau! NgÆ°Æ¡i đã thấy ai?
Thình lình má»™t giá»ng trầm trầm vá»ng lại :
- Buông ngÆ°á»i vô can ra! Ta biết ai!
Kim Thiếu Thu đảo mắt vá» phÃa Bạch Y Khách anh tuấn ngồn gần cá»a sổ cÆ°á»i lạt :
- Ta Ä‘oán không sai, quả nhiên các hạ vốn là kẻ Ä‘a sá»± tháºt!
Tay chà ng rung Ä‘á»™ng, tá» y hán tỠđã bị ném bay Ä‘i nhÆ° quả cầu, rá»›t nhằm chiếc bà n đằng góc quán, xa tÃt, đánh “sầm†má»™t tiếng, chiếc bà n trúc gãy bẹp luôn. Tá» y hán tá» tuy Ä‘au Ä‘iếng, nhÆ°ng mừng thoát chết, vá»™i lồm cồm bò dáºy, tay xoa nắn cổ há»ng, tay ôm lấy bụng, lÅ©i đầu chạy má»™t mạch khá»i quán, chẳng dám quay đầu lại lần nà o.
Không thấy Kim Thiếu Thu di chuyển đôi chân mà đã lướt tới gần chiếc bà n Bạch Y Khách anh tuấn đang ngồi.
“Ngá»c Lâu song kiá»u†vá»›i Cát Nguyên cÅ©ng nhứt tá» sấn lại.
Kim Thiếu Thu ném cái nhìn nặng chịch và o Bạch Y Khách, há»i nhÆ° truyá»n mệnh lệnh :
- Các hạ biết nội vụ ư?
Anh tuấn Bạch Y Khách chẳng buồn ngó ngà ng gì tá»›i Kim Thiếu Thu, mà lưỡng nhãn hÆ°á»›ng ra ngoà i cá»a sổ, hững há» gáºt đầu :
- Biết!...
Kim Thiếu Thu lại há»i :
- Kẻ ấy là ai?
Bạch Y Khách nhè nhẹ lắc đầu, vẫn hỠhững :
- Ta không có nghĩa vụ cho các hạ biết!
Kim Thiếu Thu biến sắc, cÆ°á»i gằn :
- Kim Thiếu Thu nà y không phải là ngÆ°á»i dá»… trêu chá»c.
Vừa nói chà ng vừa giÆ°Æ¡ng trảo, từ từ chụp tá»›i, trông tÆ° thế tháºt cháºm chạp, há»i hợt. Kỳ thá»±c trảo chiêu đã nhÆ° chiếc lồng kỳ dị, ngấm ngầm khống chế trùm lên năm sáu đại huyệt trên thân thể Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách chìa tay, dáng Ä‘iệu hiếu khách, má»i má»c :
- Ngồi xuống đây, uống một chén.
Äúng là dáng Ä‘iệu kẻ hà o sảng, quen coi tha nhân là “tứ hải giai huynh đệ†tháºt cởi mở, an tÆ°á»ng.
Sá»± tháºt, cả “Ngá»c Lâu song kiá»u†lẫn Cát Nguyên Ä‘á»u thấy rõ, cÅ©ng nhÆ° chÃnh Kim Thiếu Thu cà ng biết hÆ¡n ai hết. Cái chìa tay của Bạch Y Khách tà ng ẩn má»™t uy lá»±c ảo diệu vô biên, vừa hóa diệt tức khắc trảo chiêu, vừa Ä‘e dá»a tá» huyệt trÆ°á»›c bụng chà ng, bắt buá»™t chà ng phải lẹ là ng thu trảo, giá»±t lùi ná»a bÆ°á»›c.
NhÆ°ng Kim Thiếu Thu, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là thiếu chủ “Vân Má»™ng thế gia†uy chấn võ lâm, đâu phải thuá»™c hạng ngÆ°á»i dá»… bị chế phục. Chà ng tuy thu trảo lại, nhÆ°ng không buông thá»ng tay xuống, mà liá»n co lên trÆ°á»›c ngá»±c, năm ngón khoằm khoằm cong lại, tá»±c hồ diá»u hâu giÆ°Æ¡ng sẵn móng vuốt, chỉ chỠđúng cÆ¡ há»™i là vồ lấy con mồi.
Bạch Y Khách vẫn chẳng nhìn đến Kim Thiếu Thu ná»a mắt, sẵn tay vừa chìa ra đó, bèn xoay qua, cầm đôi Ä‘Å©a Ä‘ang gác trên Ä‘Ä©a thức đồ nhắm lên, nhÆ°ng không phải để gắp món ăn, mà đặt hai đầu Ä‘Å©a dá»±ng đứng trong tay rồi ngồi bất Ä‘á»™ng, ngÆ°ng thần nhìn hai chiếc Ä‘Å©a, nhÆ° say mê ngắm má»™t công trình mỹ thuáºt, chẳng thèm đếm xỉa gì đến chung quanh nữa.
Ấy thế mà Kim Thiếu Thu vẫn không dám phóng trảo tấn công, cứ co tay khoằm khoằm trÆ°á»›c ngá»±c, đứng yên ra đó nhÆ° trá»i trồng.
Phà m là võ há»c cao thủ, chỉ cần má»™t chiêu, có thể định Ä‘oạt ngay sinh tá», cho nên ngà n vạn lần không thể xuất thủ khinh xuất được, vì váºy, khi lâm chiến, phải nhìn tháºt cẩn tháºn chiêu thức của đối phÆ°Æ¡ng và phải biết Ä‘o lÆ°á»ng sá»± lợi hại má»›i quyết định sá»± tiến thoái được.
Kim Thiếu Thu không dám khởi công, vì nháºn thấy Bạch Y Khách vá»›i hai chiếc Ä‘Å©a nhÆ° thế, nhÆ°ng hiển nhiên đã bảo vệ toà n thân, không má»™t sÆ¡ hở, e rằng má»™t giá»t nÆ°á»›c cÅ©ng chẳng lá»t qua được, chá»› đừng nói là có thể táºp kÃch bằng chưởng trảo.
Äá»™t nhiên “Mỹ Nhân Chị†cÆ°á»i nói :
- Ãi chà ! Nhị vị tá»± đặt trong tình trạng “kiếm tuốt cung giÆ°Æ¡ng†nhÆ° váºy mà chi, mất cả hòa khà đi. NÆ¡i đây là quán rượu, tưởng Kim thiếu chủ cÅ©ng nên ngồi và o bà n, cùng uống má»™t chén thông cảm vá»›i vị bằng hữu ấy Ä‘i thôi!
Dung nhan kiá»u mỹ rạng rỡ, nụ cÆ°á»i Ä‘ang say đắm lòng ngÆ°á»i, miệng Ä‘ang thốt lá»i ngá»t ngà o là váºy, mà hà nh Ä‘á»™ng thì lại hiểm Ä‘á»™c khôn lÆ°á»ng, vừa nói, nà ng vừa phát vuông khăn tay ngang hông Bạch Y Khách.
Bỗng nghe Bạch Y Khách lạnh lùng lên tiếng :
- Äó là má»™t cách hòa giải chăng? VÆ°u cô nÆ°Æ¡ng nên chá»n cách khác! Bà n tay ngá»c của cô nÆ°Æ¡ng không đả thÆ°Æ¡ng được tại hạ đâu.
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng, tức “Mỹ Nhân Chị†vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Coi! Sao các hạ lại nghi ngá» hảo ý của ngÆ°á»i ngoại cuá»™c muốn hòa giải?
Tay nà ng vẫn tiếp tục phất vuông khăn lụa....
Bạch Y Khách “hừ†má»™t tiếng rồi cÆ°á»i rằng :
- VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ không thể “thÆ°Æ¡ng hÆ°Æ¡ng tiếc ngá»c†được nữa, xin đắc tá»™i!
Lá»i chÆ°a dứt, đôi Ä‘Å©a tre trong bà n tay hữu của y bá»—ng thà nh ánh chá»›p, xẹt ra, Ä‘iểm thẳng và o huyệt mạch trên cổ tay VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng.
Nà ng đã có ý Ä‘á» phòng và đinh ninh Bạch Y Khách không tà i nà o Ä‘iểm tá»›i chá»— nà ng đứng được, vì khoảng cách khá xa. NhÆ°ng bây giá», sá»± tháºt diá»…n biến trái hẳn thế, nà ng kinh hãi, hấp tấp lùi lại, suýt chút nữa đã đánh rá»›t vuông khăn lụa trong tay.
Chỉ chá» có dịp bằng và ng nà y, Kim Thiếu Thu thừa lúc Bạch Y Khách đối phó vá»›i VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng, liá»n váºn toà n công lá»±c và o hữu thủ, phóng trảo chụp tá»›i, thần tốc nhÆ° thiểm Ä‘iện.
Bạch Y Khách báºt cÆ°á»i “ha ha†nói :
- Không ngá», Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là Kim thiếu chủ “Vân Má»™ng thế gia†mà phải nhá» Ä‘Ã n bà con gái trợ lá»±c rồi má»›i lén Ä‘á»™ng thủ!
Vừa nói, y vừa chuyển đôi Ä‘Å©a tre xỉa ngược và o bà n tay Kim Thiếu Thu, Ä‘á»™ng tác của y há»i hợt, nhẹ nhà ng nhÆ° đùa giỡn, mà nhanh nhÆ° chá»›p giáºt lÆ°ng trá»i.
Kim Thiếu Thu không tưởng tượng nổi Bạch Y Khách lại thần tốc qua mức nhÆ° váºy.
Khi phát giác đôi Ä‘Å©a tre trên tay Bạch Y Khách vừa xoay hÆ°á»›ng, thì láºp tức chà ng đã nghe hai luồng kình phong bén nhá»n nhất tá» táºp kÃch và o hữu thủ mình ngang rồi. Hoảng vÃa, chà ng vá»™i và ng váºn lá»±c, tá»± dằn cổ tay xuống để tránh đầu Ä‘Å©a và cÅ©ng để thu hồi chiêu trảo lại.
Tuy nhiên Kim Thiếu Thu biến hóa thần tốc mà vẫn cháºm mất má»™t nháy mắt : chà ng nghe rát rạt ở lÆ°ng bà n tay, hai đầu Ä‘Å©a tre, tợ nhÆ° hai mÅ©i tên đã đâm thẳng tá»›i. Chà ng cắn răng, cầm chắc bà n tay đã bị xuyên thủng. May thay, tá»± dÆ°ng hai đầu Ä‘Å©a tre dừng phắt lại, vừa vặn chỉ chạm khẽ và o lÆ°ng bà n tay chà ng thôi. Hai tia kình phong rát rạt cÅ©ng tắt ngấm.
Hiển nhiên Bạch Y Khách đã hạ thủ còn lưu tình, nếu không, chắc chắn Kim Thiếu Thu đã máu đổ thịt rơi rồi.
Nhác trông qua tình trạng thêm lần nữa, VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng lại rùng mình, vì vừa rồi nà ng cÅ©ng được Bạch Y Khách ná»›i tay cho, gần giống nhÆ° váºy.
Kim Thiếu Thu vừa lạnh gáy, vừa Ä‘á» mặt tÃa tai.
Sắc diện chà ng lại từ Ä‘á» biến thà nh xanh, rồi tái ngắt. Và thá»m mi ngùn ngụt sát khÃ, cất giá»ng băng giá!
- Kim Thiếu Thu há»c nghệ chÆ°a tinh, bản lãnh tầm thÆ°á»ng, ngay đây xin cam pháºn rút lui khá»i trÆ°á»ng tranh Ä‘oạt nà y. NhÆ°ng, trÆ°á»›c khi tạm biệt, xin thỉnh giáo quà tÃnh đại danh, để còn...
Bạch Y Khách lại cÆ°á»i, ngắt lá»i :
- Xin Kim thiếu chủ nói thế là quá nhún nhÆ°á»ng và cÅ©ng ngụ ý quá Ä‘á» cao tại hạ, là m tại hạ cà ng áy nay... võ lâm là sa mạc, tại hạ chỉ là há»™t cát. Giang hồ là đại dÆ°Æ¡ng, tại hạ chỉ là giá»t nÆ°á»›c nhá». Váºy chút tánh danh tầm thÆ°á»ng, tại hạ đâu dám khoe xÆ°ng.
Kim Thiếu Thu lại biến sắc, nói :
- Các hạ coi thÆ°á»ng Kim Thiếu Thu quá! Thôi, chúng ta háºu há»™i hữu kỳ...
Dứt lá»i, chà ng láºp tức chuyển thân, không nhìn má»™t ai, lÆ°á»›t vèo ra khá»i quán.
Cát Nguyên cùng bốn hắc y hán tá» cÅ©ng hấp tấp vá»t theo.
NhÆ°ng, còn VÆ°u gia thÆ° muá»™i “Ngá»c Lâu song kiá»u†vẫn đứng yên, chẳng lá»™ vẻ gì định bá» Ä‘i cả.
Bạch Y Khách hồn nhiên ngoảnh lại nhìn, từ tốn há»i :
- Nhị vị cô nương còn đợi tại hạ tiễn đưa chăng?
Trong quán bá»—ng có tiếng cÆ°á»i khúc khÃch.
Thế nhÆ°ng VÆ°u gia thÆ° muá»™i chẳng chút Ä‘á» mặt, lại dạo mắt long lanh Ä‘Æ°a tình, nhè nhẹ lắc đầu là m duyên, đổi giá»ng oanh :
- á»’ không!... Tiện thiếp muốn được ngá» lá»i Ä‘a tạ tÆ°á»›ng công đã hạ thủ lÆ°u tình...
Bạch Y Khách vừa cÆ°á»i vừa nói :
- VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng bất tất khách sáo là m chi. Và cÅ©ng xin đừng ở đây là mất tá»u hứng của tại hạ. Cô nÆ°Æ¡ng có thể Ä‘i là vừa!
Tá»u khách tròn mắt kinh ngạc, không ai ngá» Bạch Y Khách lại có thể lạnh nhạt đến phÅ© phà ng vá»›i ngÆ°á»i đẹp nhÆ° váºy.
Ai Ä‘á»i, giai nhân tuyệt thế muốn là m thân mà cứ xua Ä‘uổi nhu Ä‘uổi tà !...
|
06-08-2008, 09:13 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 15 : Bà n tay ngá»c
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng vẫn không để tâm, tuyệt nhiên không thắc mắc trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ lãnh đạm và lá»i xua Ä‘uổi khéo nhÆ° thế của Bạch Y Khách.
Nét mặt nà ng vẫn tá»± nhiên, vẫn tÆ°Æ¡i tắn, lại giÆ°Æ¡ng mắt kiá»u mỵ ngó Bạch Y Khách cất tiếng ngá»t ngà o :
- TÆ°á»›ng công thiệt ác mồm ác miệng nhé! Chỉ muốn ngÆ°á»i ta Ä‘i ngay! Sao mà tiết kiệm tình cảm thế? Thiếp muốn...
Bạch Y Khách lại xua tay ngắt lá»i :
- Xem chừng cô nÆ°Æ¡ng không muốn cho tại hạ uống rượu nữa rồi! À, chẳng hay là thế nà y... Vừa rồi, tại hạ nói thế chẳng qua vì đã hÆ¡i... có rượu trong ngÆ°á»i, nên cứ nói ngang. Váºy bây giá» tại hạ xin lá»—i nhé. Vâng, xin lá»—i, để cô nÆ°Æ¡ng yên tâm mà đi cho rồi... á»i dà o! Äã thèm rượu quá!...
Y không nói nữa, thò tay bÆ°ng chén rượu, uống má»™t há»›p, Ä‘oạn quay lại phÃa VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng, dáng Ä‘iệu trân trá»ng nhÆ° sắp xin lá»—i.
Nà o ngá», y “oẹ†má»™t tiếng, rượu trong miệng thình lình vá»t ra, nhÆ° mÆ°a, tạt và o mặt VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng.
Dù bản lãnh thông thần đến đâu Ä‘i nữa, gặp trÆ°á»ng hợp nà y cÅ©ng chẳng tà i nà o né tránh cho kịp.
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng báºt tiếng la hoảng.
Những giá»t rượu bám đầy diện mục kiá»u diá»…m của nà ng trông tháºt buồn cÆ°á»i.
Cả tá»u quán cÆ°á»i rá»™.
ThÃch đẹp vốn là bẩm tÃnh của con ngÆ°á»i, nhất là nữ nhân lại cà ng sợ xấu xÃ, mà vá»›i VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng cà ng đại uý kỵ. Cái gì nà ng còn chịu được, chá»› mất đẹp nhất định nà ng không can đảm, thà chết còn hÆ¡n.
Vì váºy, nãy giá» nà ng chẳng coi những lá»i xá» xiên của Bạch Y Khách và o đâu cả, nhÆ°ng bây giá», nà ng biến hẳn sắc mặt, đùng đùng thịnh ná»™, vừa hổ thẹn chÃn ngÆ°á»i.
Nà ng nghiến răng, quắc mắc ngó Bạch Y Khách, cơ hồ muốn ăn gan, uống máu, nhưng...
chẳng đủ can đảm chịu Ä‘á»±ng sá»± xấu hổ lâu hÆ¡n, nên thay vì xông tá»›i liá»u mạng vá»›i kẻ phun rượu và o mặt mình, thì nà ng lại thụt lui, hấp tấp kéo cô em, cùng chá»i đổng má»™t câu rồi chạy mất.
Chẳng nhịn được, Bạch Y Khách há miệng cÆ°á»i, khiến ná»a búng rượu còn lại tuôn ra luôn.
Y nhìn theo hÆ°á»›ng cá»a quán, vừa khuất dạng “Ngá»c Lâu song kiá»u†lẩm bẩm :
- Tưởng chÆ°a chịu chạy, ta lại nôn má»a thêm má»™t thứ khác và o mặt cho biết!
Ngay lúc ấy, Ä‘á»™t nhiên má»™t giá»ng khà n khà n từ phÃa ngoà i, sau lÆ°ng Bạch Y Khách vang lên :
- Hay lắm! Äáng thán phục lắm! Chỉ ná»a há»›p rượu cÅ©ng hÆ¡n hẳn thÆ° muá»™i nhà há» VÆ°u ấy! Xá» sá»± coi được lắm! Lạ lắm!
Bạch Y Khách vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Tháºt cảm vinh hạnh! Các hạ quá khen, chá»› chút trò má»n ấy có đáng chi. Có lẽ các hạ Ãt dịp Ä‘i đâu mấy lúc gần đây, nên Ãt thấy chuyện lạ đấy thôi.
Giá»ng khà n khà n liá»n há»i :
- Nghe khẩu khà của các hạ thì hình nhÆ° các hạ đã nháºn biết ta là ai rồi, phải không?
Bạch Y Khách đáp lại bằng cách cách há»i lại :
- Äã nhảy ra là m giùm việc không công cho ngÆ°á»i, chẳng lẽ còn chẳng biết ngÆ°á»i là ai?
NhÆ° váºy khá chẳng là hồ đồ, đáng chê cÆ°á»i lắm sao?
Lá»i vừa dứt, thân bá»—ng chá»›p Ä‘á»™ng, Bạch Y Khách đã bay vù qua cá»a sổ, lÆ°á»›t xa cả trượng, nghiá»…m nhiên đứng chắn ngang trÆ°á»›c mặt má»™t ngÆ°á»i. ChÃnh là nhân váºt đã phát âm thanh khà n khà n mấy câu vừa rồi.
Nhân váºt nà y là má»™t ông lão nhà quê, vóc dáng gầy gò, nhá» bé, mặt mà y thoa son đánh phấn tùm lum.
Bạch Y Khách chìa tay ra, là m má»™t cá» chỉ má»i má»c :
- Tại hạ xin đóng vai chủ, kÃnh má»i các hạ dùng và i chén rượu.
Tiểu lão đầu gầy ốm lá»™ vẻ chÆ°ng há»ng :
- Ủa! Các hạ ra ngả nà o mà mau lẹ quá váºy? Lão không dè các hạ má»›i ở trong đó mà đã ra đây rồi! Giá»i tháºt!
Bạch Y Khách tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Ấy chỉ vì ngại các hạ muốn uống rượu mà không sẵn chén, lại sợ buồn bá» Ä‘i nên tại hạ phải vá»™i và ng chạy ra má»i và o. Tại hạ Ä‘ang có sẵn rượu, xin má»i các hạ uống và i chén, hãy khoan Ä‘i.
Tiểu lão đầu gầy ốm nheo mắt, nói :
- Các hạ là m váºy là nở mặt nở mà y lão lắm.
Chẳng buồn khách sáo hÆ¡n nữa, lão liá»n xăm xăm tiến vô, tá»± nhiên kéo ghế ngồi ngay và o bà n bên cạnh cá»a sổ.
Bạch Y Khách lẽo đẽo theo sau, cÅ©ng ngồi xuống và vẫy tay gá»i tá»u bảo mang ra thêm chén Ä‘Å©a, rồi tá»± tay rót cho tiểu lão đầu má»™t chén tháºt đầy nói :
- Thình lình mà gặp các hạ ở đây, không phải là chuyện dá»…. Nếu nÆ¡i nà y không có đại thịnh há»™i rất Ä‘á»—i hấp dẫn thì các hạ chẳng bá» công tìm đến là m chi, phải không? Vừa rồi, tại hạ đã vì các hạ mà ra tay, nhÆ°ng... mà thôi, hãy uống rượu cái đã. Nà o, xin má»i, tại hạ xin kÃnh các hạ má»™t chén.
Hai ngÆ°á»i cùng nâng chén.
NhÆ°ng tiểu lão đầu gầy ốm chÆ°a uống vá»™i, mà nhÃu mà y nói :
- Có nhiá»u trÆ°á»ng hợp giúp ngÆ°á»i. Giúp mà được ngÆ°á»i mong muốn thì má»›i đáng công giúp. Bằng nhÆ° giúp theo cái kiểu lão được giúp vừa rồi thì... tháºt không khác chá»i cha lão đó! NgÆ°á»i tuổi trẻ, lão đâu có nhá» ngÆ°Æ¡i là m thay cho lão hồi nà o!
Bạch Y Khách vừa cÆ°á»i, vừa nâng chén lên :
- Thà nh ra tại hạ giúp việc không công rồi, phải không? Nà o, hãy cạn chén cái đã, chuyện gì sẽ tÃnh sau!
Nốc cạn má»™t hÆ¡i cả chén rượu to đầy, tiểu lão đầu gầy ốm đặt chén đánh “cá»™p†lên bà n, ngÆ°ng thần ngó Bạch Y Khách há»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i biết ta là ai, tháºt không?
Bạch Y Khách đáp :
- Nếu tại hạ không lầm, thì các hạ đây vốn được thiên hạ coi là má»™t đại hảo thủ “bà n tay nhám nhúaâ€, tức là “thiên thủ thiên lý†Hoà ng Bất Không lão nhân gia...
Tiểu lão đầu gầy ốm thở dà i :
- Khá tháºt! Lão đã từ lâu rồi không xuất hiện chốn giang hồ, kỳ nà y má»›i len lén chÆ°á»ng mặt ra, thì liá»n bị ngÆ°Æ¡i nháºn diện ngay rồi. Trong võ lâm, số ngÆ°á»i chỉ nhìn qua má»™t lần đã biết lão đếm ra chẳng được mấy kẻ đâu, thế mà ngÆ°Æ¡i... NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng cho biết danh hiệu Ä‘i chứ?
Bạch Y Khách cÆ°á»i nói :
- SÆ° phụ của tại hạ vốn há» Äông Môn và danh xÆ°ng TrÆ°á»ng Thanh...
Tiểu lão đầu gầy ốm Hoà ng Bất Không hÆ¡i biến sắc, trố mắt há»i :
- Gặp mặt ná»a ngà y rồi má»›i biết, hóa ra ngÆ°á»i là đồ đệ của con ngÆ°á»i ăn cÆ¡m chốn công môn Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh? NgÆ°á»i tuổi trẻ, chẳng lẽ vô cá»› mà ngÆ°Æ¡i đến đây để má»i lão... uống rượu, sau khi đã xuất lá»±c là m giúp lão việc vừa rồi?
Bạch Y Khách đáp lại bằng câu há»i :
- Cái đó chẳng có gì lạ, Hoà ng lão thá» nghÄ©, tại hạ cÅ©ng là ngÆ°á»i ăn cÆ¡m chốn công môn, chẳng lẽ thấy kẻ âm mÆ°u sát nhân Ä‘oạt của mà không ra tay?
Hoà ng Bất Không lấp loáng mục quang, há»i gặng :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i bảo ai âm mÆ°u sát nhân Ä‘oạt của?
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i :
- Dá»… hiểu quá, kẻ nà o đã rá» mó, lục lạo trong mình ngÆ°á»i khác để kiếm lấy má»™t hai món gì đó, nhÆ°ng đã xảy ra vừa rồi, thì chÃnh là kẻ âm mÆ°u sát nhân Ä‘oạt của chứ còn là gì nữa?
Hoà ng Bất Không khẽ vỗ bà n một cái nói :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i phải hiểu, nhân mạng là của Trá»i Äất, không thể coi thÆ°á»ng được.
Xin thá» có... thần Rượu là m chứng, xÆ°a nay qui cÅ© của lão đặt ra là trừ trÆ°á»ng hợp vạn bất đắc dÄ© lắm má»›i phải giết ngÆ°á»i, còn thì chỉ lấy món ná» váºt kia thôi, không được là m tổn thÆ°Æ¡ng đến con ngÆ°á»i. NgÆ°Æ¡i chắc dÆ° biết lão mà , lão đâu có thÃch giết ngÆ°á»i.
Bạch Y Khách lấp loáng thần quang :
- Tại hạ biết rồi. NhÆ°ng thá»±c tế tại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng, ngÆ°á»i ngÆ°á»i chết thì nằm đó, mà đồ váºt của hắn lại nằm trong ngÆ°á»i Hoà ng lão, nhÆ° váºy, dầu Hoà ng lão có đến trăm cáimiệng cÅ©ng khó biện minh...
Hoà ng Bất Không cãi ngay :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ! Cái lúc mà ta chạm và o hắn, thì rõ rà ng hắn vẫn còn bình yên vô sá»± mà !
Bạch Y Khách xua tay :
- ChÆ°a chắc! Thiết tưởng Hoà ng lão không nên nói vá»›i tại hạ lá»i đó, ở đây.
Hoà ng Bất Không há»i :
- Váºy ngÆ°Æ¡i muốn ta nói vá»›i ai? Ở đâu?
Bạch Y Khách bá»—ng há»i lại :
- Má»—i huyện thà nh Ä‘á»u có nÆ¡i phân xá» cái vụ kiện tụng, tranh chấp, phải không?
Hoà ng Bất Không bÄ©u môi cÆ°á»i khảy :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, nói Ä‘i, ngÆ°Æ¡i muốn chia phần Æ°?
Bạch Y Khách cÆ°á»i nói :
- Hoà ng lão, ngÆ°á»i là m công mà đồng loã phạm tá»™i là tá»™i má»™t thà nh hai...
Hoà ng Bất Không nheo mắt, ngắt lá»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, chẳng giấu gì ngÆ°Æ¡i, trong Ä‘á»i hà nh nghỠđã lâu của ta, ta từng biết quá nhiá»u ngÆ°á»i là m việc công rồi, biết rõ lắm!
Bạch Y Khách lạnh lùng :
- Äáng tiếc là hôm nay Hoà ng lão lại gặp tại hạ!
Hoà ng Bất Không trố mắt há»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, vãy thì... thá»±c sá»± ngÆ°Æ¡i muốn gì?
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i :
- Tại hạ sẽ để Hoà ng lão muốn đi đâu thì đi và cứ tự tiện cất giữ những gì đã lấy được.
Hoà ng Bất Không chÆ°ng há»ng má»™t hồi, Ä‘oạn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Thì ra, chuyện trở nên suôn sẽ nhÆ° váºy. Hay lắm! nà y, ngÆ°á»i tuổi trẻ...
Bạch Y Khách ngắt lá»i :
- Cái đó, cÅ©ng là má»™t thứ luáºt giang hồ. Hoà ng lão đừng thắc mắc là m gì hết.
Hoà ng Bất Không trầm mặt giây lát, bá»—ng há»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i có biết đó là món gì không?
Bạch Y Khách vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Một chiếc chìa khoá, một bức địa đồ, đúng không?
Hoà ng Bất Không lại há»i :
- Ngươi có biết chìa khóa và o địa đồ ấy để là m gì không?
Bạch Y Khách đáp :
- Äịa đồ, là để tìm đến má»™t địa phÆ°Æ¡ng và chìa khoa, để mở cá»a. Thế thôi, nói ngần ấy đủ hiểu rồi.
Hoà ng Bất Không chăm chú ngó Bạch Y Khách lại há»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i có đúng là ngÆ°á»i chốn công môn tháºt hay không?
Bạch Y Khách hững hỠ:
- Äiá»u đó tại hạ đã nói rồi. Mà dù có là ngÆ°á»i chốn công môn tháºt hay không, tại hạ cÅ©ng chẳng báºn tâm.
Hoà ng Bất Không vừa cÆ°á»i vừa nói :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ! Nãy giá» ngÆ°Æ¡i múa gáºy khá lắm, dù má»™t há»™t cát cÅ©ng không ném lá»t và o được. Nói láo có bản lÄ©nh đấy!
Bạch Y Khách giÆ°Æ¡ng mà y há»i :
- Hoà ng lão, sao lại....
Hoà ng Bất Không chống hai tay lên bà n, xô một cái.
Bạch Y Khách liá»n cá» thủ, giữ lấy chiếc bà n, nói :
- Hoà ng lão, đổ bà n còn gì! Rá»›t bể bình, chén thì lão bắt Ä‘á»n cho ngÆ°á»i ta, chứ tại hạ không Ä‘á»n giùm đâu. Nếu lão không sẵn tiá»n Ä‘á»n thì phải Ä‘Æ°a món đồ đó ra thế!
Hoà ng Bất Không vÆ°Æ¡n tay chụp lấy chiếc Ä‘Å©a tre, cánh tay vung tá»›i má»™t cái, chiếc Ä‘Å©a biến thà nh mãnh xà xuất Ä‘á»™ng, vá»t thẳng và o yết hầu Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt, tay rung Ä‘á»™ng...
Không biết y đã dùng thủ pháp gì, chỉ thấy tay y vừa chá»›p lên má»™t cái, chiếc Ä‘Å©a tre trở lại nằm gá»n trong bà n tay của Hoà ng Bất Không lão đầu ngay rồi.
Äoạn y nói luôn :
- Hoà ng lão, nếu tại hạ là hạng không được việc thì sư phụ của tại hạ đã chẳng yên tâm mà cho tại hạ đến đây.
Hoà ng Bất Không biến sắc, từ Ä‘á» mặt đến trắng bệt, khẽ gáºt đầu :
- Hay lắm! NgÆ°á»i tuổi trẻ, ta thừa nháºn hạ phong! Chẳng giấu gì ngÆ°Æ¡i, đây là lần đầu tiên trong nhiá»u năm rồi, ta má»›i chịu hạ phong!
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Váºy thì nên là m gì nữa?
Hoà ng Bất Không nói mau :
- Ta biết rồi! Khá»i thúc giục! Ta giao ngay đây!
Lão liá»n thò tay tháºt sâu và o túi.
Bỗng trong túi như có ẩn độc xà đã cắn nhằm và o tay lão.
Sắc mặt lão cà ng tái mét, đôi mắt già nua chợt trợn lên, hồi lâu mới rút tay ra. Bạch Y Khách nói :
- Hoà ng lão! Là ngÆ°á»i lá»›n, không nên thay đổi ý! Không Ä‘Æ°a món ấy ra coi không ổn đâu!
Hoà ng Bất Không gầm thét :
- Thúi lắm! Câm đi!...
Rồi lão hằn há»c :
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i ... Hừ, ta là hạng ngÆ°á»i nà o mà ngÆ°Æ¡i dám vô lá»…? Ta là hạng ngÆ°á»i nà o mà ngÆ°Æ¡i dám bà y trò đánh lừa, hà lá»™ng quá»· thần?
Bạch Y Khách cÆ°á»i há»i :
- Tại hạ hà lộng quỷ thần cái gì?
Hoà ng Bất Không cà ng hằn há»c :
- Tiểu tá»! Tốt hÆ¡n ngÆ°Æ¡i trả lại cho ta, rồi ta tá»± nguyện Ä‘Æ°a cho ngÆ°Æ¡i, nhÆ° thế Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh hÆ¡n!
Bạch Y Khách lắc đầu :
- Tháºt tình tại hạ không hiểu gì hết!
Hoà ng Bất Không sừng sộ :
- Hèn lắm! NgÆ°Æ¡i giả bá»™ má»i ta uống rượu rồi thừa cÆ¡ lấy cắp hai món ấy của ta! Hèn lắm! Trả lại đây!
Bạch Y Khách thở dà i :
- À, thì ra Hoà ng lão vừa phát giác báo váºt trong túi tá»± dÆ°ng không cánh mà bay đâu mất nên ngá» cho tại hạ lấy? Không có đâu! tại hạ không là m thế đâu!
Hoà ng Bất Không quả quyết :
- Hiện tại hắn món ấy đang ở trong mình ngươi!
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i nói :
- Hoà ng lão, tại hạ đã bảo không có là không có. Hoà ng lão đừng ngáºm máu phun ngÆ°á»i. Äồ trong túi lão, có mất tháºt hay không, tại hạ không cần biết, chỉ biết chÃnh miệng lão đã Æ°ng chịu trao cho tại ha, mà bây giá» thì nói nó mất rồi là vô lý. Tại hạ không nghi ngá» cho lão thì thôi, chá»› sao lão lại nghi ngá» tại hạ?
Hoà ng Bất Không bá»—ng giống nhÆ° trái cầu xì hÆ¡i, con ngÆ°á»i trông hết sức thiểu não, nhÆ° sắp chết đến ná»›i, thở dà i sÆ°á»n sượt :
- Mất rồi! Mất tháºt rồi! NgÆ°á»i tuổi trẻ, ta không kiếm chuyện nuốt lá»i hứa đâu, nó mất tháºt rồi! Chẳng giấu gì ngÆ°Æ¡i, đây là lần thứ nhứt trong Ä‘á»i ta má»›i biết mùi vị thế nà o là bị mất cắp. Äây là lần thứ nhất mà kẻ khác lấy được đồ trong túi của ta, chá»› trÆ°á»›c đây, ta chỉ biết lấy đồ trong túi của thiên hạ mà thôi. Hỡi ôi! Không ngá» bao nhiêu năm lừng lẫy là đệ nhất hảo thủ mà ngà y nay ta thà nh vô dụng mất rồi! Ta... ta Ä‘iên đầu!...
Äôi mắt lão lạc thần, dáng ngÆ°á»i cÆ¡ hồ già thêm cả chục tuổi, lão loạng choạng đứng lên, toan Ä‘i.
Bạch Y Khách giữ tay lão lại nói :
- Hoà ng lão, hãy nghe tại hạ thêm một câu rồi sẽ đi, còn muốn tin hay không, tuỳ lão.
Tại hạ biết ai lấy của lão rồi, tại hạ định ra tay giúp ngÆ°á»i má»™t phen nữa xem sao...
Hoà ng Bất Không sững sốt :
- Hả? Nói cái gì? NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i lại định giúp lão má»™t phen nữa Æ°?
Bạch Y Khách gáºt đầu :
- Phải rồi! Hoà ng lão, tại hạ biết ai rồi và sẽ Ä‘i tìm cách lấy món ấy lại cho lão, rồi sau đó, lão có nguyện ý tặng lại cho tại hạ hay không sẽ tÃnh sau.
Hoà ng Bất Không tròn xoe mắt, há»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ngÆ°Æ¡i biết “hắn†là ai, tháºt chứ?
Bạch Y Khách lại gáºt đầu :
- Tại hạ chÃnh mắt trông thấy mà , không biết sao được.
Hoà ng Bất Không phấn chấn tin thần, lại há»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, “hắn†là ai váºy?
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i :
- Äược rồi, tại hạ cho Hoà ng lão biết con ngÆ°á»i ấy, để nếu có gặp “hắn†trÆ°á»›c, Hoà ng lão hãy... thá» thá»i váºn xem sao. Chá»› hắn không phải là hạng nhân váºt dá»… đối phó đâu.
Hoà ng Bất Không thúc giục :
- Nói Ä‘i! NgÆ°á»i tuổi trẻ cho ta biết Ä‘i!
Bạch Y Khách từ từ nói :
- Tá» y hán tá» bị Kim Thiếu Thu tóm ban nãy chÃnh là ...
Hoà ng Bất Không thất thanh kêu lớn :
- ChÃnh là hắn? Sao ngÆ°Æ¡i không cho ta biết ngay lúc ấy?
Bạch Y Khách xua tay :
- Coi! tại hạ đã nói trá»n lá»i đâu. Tại hạ nói tá» y hán tá» bị Kim Thiếu Thu tóm chÃnh là cái cá»› tốt cho hắn, vì lúc ấy, hắn Ä‘ang ngồi ở chiếc bà n ngay sau lÆ°ng tá» y hán tá», nên hắn liá»n giả vá» sợ xảy ra cuá»™c xô xát gần bên cạnh, nên hắn rút lui êm...
Hoà ng Bất Không trừng to đôi mắt :
- Phải rồi! Con ngÆ°á»i hắn gầy gầy, xấu xÃ, hÆ¡i lùn, váºn hắc y, coi giống nhÆ° con khỉ...
Bạch Y Khách gáºt gáºt :
- Không sai! ChÃnh hắn đó! Hoà ng lão cÅ©ng có để ý đến hắn Æ°?
Hoà ng Bất Không háºm há»±c :
- Ai trong quán nà y mà ta không để ý. NhÆ°ng đâu dè chÃnh hắn đã cả gan... Hừ, con ngÆ°á»i bá»™ tịch không ra gì nhÆ° thế mà dám là m việc tà y trá»i, trêu cả đến ta...
Xem chừng lão mãi lo chê ngÆ°á»i mà quên lững hình vóc của chÃnh lão, khiến Bạch Y Khách không khá»i Ä‘Æ°a mắt nhìn từ đầu chà gót lão má»™t lượt mà mỉm cÆ°á»i.
NhÆ° chợt nhá»› lại Ä‘iá»u đáng lý không nên quên,lão đâm thẹn, Ä‘ang nói hăng hái bá»—ng nÃn ngang.
Bạch Y Khách nói :
- Con ngÆ°á»i đó, tÆ°á»›ng mạo không là m ngÆ°á»i ta sợ, nhÆ°ng cái tên hắn lại có nhiá»u ngÆ°á»i sợ, và thủ Ä‘oạn hắn thì quả đáng sợ tháºt.
Hoà ng Bất Không “ủa†má»™t tiếng, há»i nhanh :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, hắn là ... là hạng nà o?
Bạch Y Khách đáp :
- Hoà ng lão nghe qua danh tánh hắn rồi, phải nhìn nháºn là hiển hách má»™t góc trá»i!
Hoà ng Bất Không sốt ruột, nhưng lại vỠbĩu môi :
- Ai mà dữ váºy?
Bạch Y Khách thốt từ từ từng tiếng :
- Hách Liên Thiên Tà !
Hoà ng Bất Không biến sắc, vá»t miệng kêu :
- Tức là lão đại của cặp bà i trùng “Ngao Hải nhị hungâ€!
Bạch Y Khách gáºt đầu :
- ChÃnh lão đấy.
Hoà ng Bất Không lẩm bẩm :
- Thế sao cả Kim Thiếu Thu lẫn “Ngá»c Lâu song kiá»u†đá»u không nháºn ra lão?
Bạch Y Khách không nói nữa.
Hoà ng Bất Không cÅ©ng nÃn lặng, hồi lâu má»›i nói :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, bây giá» ta muốn cảnh cáo ngÆ°Æ¡i và i lá»i. Hiện tại, cả Vân Má»™ng thế gia lẫn Ngá»c Lâu song kiá»u đã háºn ngÆ°Æ¡i rồi đấy, khắp võ lâm bây giá» chắc chắn sẽ cho rằng ngÆ°Æ¡i Ä‘ang cất giữ hai món ấy, ngÆ°Æ¡i liệu mà giữ lấy thân đấy. Há» sẽ không cho ngÆ°Æ¡i yên đâu!
Bạch Y Khách cÆ°á»i :
- Bá»n há» nghÄ© nhÆ° thế là phải.
Hoà ng Bất Không ngạc nhiên :
- Ủa! Nói váºy, hiện giá» ngÆ°Æ¡i Ä‘ang có hai món đó trong mình tháºt sao?
Bạch Y Khách đáp :
- Hiện giỠthì không. Nhưng trong tương lai, hai món đó nhất định vỠtay tại hạ.
Hoà ng Bất Không ngó sững Bạch Y Khách một lúc rồi nói :
- Äúng là danh sÆ° xuất cao đồ!
Dứt lá»i, lão quay lÆ°ng, táºp tá»…nh bÆ°á»›c ra cá»a, nhÆ° ngÆ°á»i không biết võ công chút nà o hết...
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i, vẫy gá»i tá»u bảo :
- Äem thêm cho ta má»™t bầu rượu nữa!
Äã Ä‘i mấy bÆ°á»›c chợt nghe nhÆ° thế, Hoà ng Bất Không nhịn không được liá»n qua đầu ngó lại.
Bạch Y Khách nheo mắt nhìn lão, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Äa tạ Hoà ng lão đã có lòng quan ngại cho tại hạ, xin chúc Hoà ng lão thượng lá»™ bình an, còn tại hạ không có việc gì vá»™i phải Ä‘i...
Hoà ng Bất Không nói :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ, ta xin phục ngÆ°Æ¡i.
Lão lại cháºp choạng bÆ°á»›c ra cá»a. Khá»i quán má»™t quãng, lão bá»—ng nhanh nhÆ° tên bắn, vù má»™t cái đã lÆ°á»›t Ä‘i mất dạng...
|
|
|
| |