Thất cô nương quỳ ở dưới đất mặt đầy sung sướng và cảm kích, cười rơi nước mắt nước mũi; Thẩm lão gia cũng hết sức ngạc nhiên nhìn Thẩm Mặc, ông ta nghĩ mình phải đánh giá lại thiếu niên này. Còn về phần Tứ thiếu gia cũng ở sau lưng Thẩm Mặc thầm lắc đầu, môi mấp mày, dường như đang nói câu kiểu như "tiểu tử nghĩa khí lắm".
Thẩm Mặc thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, trong lòng y hiểu, cho dù có đuổi cả nhà Thất cô nương ra khỏi Thẩm gia đại viện, cha con họ độc chiếm cả tầng lầu, cũng không thay đổi được tình cảnh sống nương nhờ người khác. Cho dù có ở gian phòng lớn hơn, chỉ cần khuất mình dưới người khác, không tránh khỏi cảnh như ngày hôm nay, bị người ta ở thế trên cao chất vấn, muốn sinh sát thế nào tùy ý, đây đúng là điều tồi tệ.
Đúng thế, vừa rồi cái vẻ cao ngạo Thẩm lão gia vô lý lộ ra đã đâm sâu vào lòng tự tôn của Thẩm Mặc, nếu như cho y lựa chọn, y thà chọn quay về cái lều cỏ bên sông, chứ chẳng muốn ở trong đại trạch viện.
Nhưng tâm trí trưởng thành của y lại biết cái gì phải biểu hiện ra, cái gì không biểu hiện ra, cho nên mới không phát tác ngay tại chỗ.
" Hại người lợi mình không phải là Vương Bát Đản, hại người mà không lợi mình mới là Vương Bát Đản!" Đó là lời răn mình của Thẩm Mặc.
Trong lòng mang suy nghĩ như thế, làm sao y chịu mang tiếng "lòng dạ hẹp hòi, không thể dung người", làm tên Vương Bát Đản hại người mà chẳng lợi mình?
Thoáng kinh ngạc qua đi, vẫn là Thẩm lão gia khôi phục lại đầu tiên, cười như không cười nhìn Thẩm Mặc nói:
- Nếu như theo ngươi nói thì hai nhà đều sai, đều phải chịu phạt.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Đại lão gia công bằng nhân từ, bất kể trừng phạt ra sao, Thẩm Mặc đều tình nguyện tiếp thụ.
- Ha ha ha...
Thẩm lão gia bị Thẩm Mặc làm bật cười, tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng nói chuyện rất thâm hiểm. Chụp cho cái mũ "công bằng nhân từ" làm Thẩm lão gia tử vừa thư thái lại dở khóc dở cười, chỉ đành nghiêm mặt nói:
- Giữa thân tộc hàng xóm phải yên thương lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, lần này niệm tình các ngươi phạm lỗi lần đầu không dùng tới gia pháp.
Ông quay sang Thất cô nương:
- Ngươi trở về quét dọn sạch sẽ phòng ốc nhà người ta, về sau không được lòng dạ hẹp nói như thế.
Tới đó trừng mắt lên:
- Không có lần sau, hiểu chưa?
Thất cô nương sớm đã phục rồi, sao còn dám bất tuân, gật đầu như gà mổ thóc:
- Tôn nữ biết rồi, tôn nữ biết rồi.
- Lui xuống đi.
Thẩm lão gia phất ống tay áo rộng, nói:
- Tự xem lấy mà làm.
Thất cô nương trước tiên khấu đầu với Thẩm lão gia, rồi cảm kích nhìn Thẩm Mặc một cái, rồi cuống quít chạy khỏi cái đại sảnh làm cho mụ ta cảm thấy hết sức áp lực.
Đợi Thất cô nương đi rồi, trong trung đường chỉ còn lại Thẩm Mặc, Thẩm lão gia và Tứ thiếu gia .
Nét mặt Thẩm lão gia cũng nhu hòa hơn không ít, cười với Thẩm Mặc:
- Thất cô nương là kẻ thô lỗ, chỉ có thể dùng việc thể lực để phạt. Nhưng ngươi là người đọc sách, chúng ta phải văn nhã hơn một chút.
Thẩm Mặc toát mồ hôi, thầm nhủ :" Ông bảo tôi dọn dẹp Thẩm gia đại viện mười tám lần cũng được, đừng bắt tôi ngâm thơ làm văn, viết chữ vẽ tranh gì đó". Nhưng lúc này sao có thể lòi cái dốt ra? Đành đâm lao theo leo thôi.
- Mời đại lão gia cứ tự nhiên.
Thẩm Mặc mặt mày bình tĩnh, nhưng y đã chuẩn bị sẵn sàng "xin đi tè" rồi.
- Ta thử ngươi vấn đề này.
Thẩm lão gia cười khà khà:
- Nếu như đáp đúng, đáp hay, không những không phạt lại còn có thưởng. Nếu như đáp sai, thì phạt ngươi quét sạch cửa Thẩm gia một lượt.
Đúng là anh hùng trí lớn gặp nhau, Thẩm Mặc thiếu chút nữa hét lên :"Tôi trực tiếp nhận phạt được không?". May là trong lòng y giận Thẩm lão gia, không muốn nhận thua. Còn bởi vì nội tâm của y phát ra một loại tự tin, tựa hồ không sợ loại trò chơi này.
Vì thế y oai phong nói:
- Vâng, mời đại lão gia.
- Tốt.
Thẩm lão gia gật đầu:
- Ngươi đã thi huyện, hẳn là đọc qua Tứ Thư rồi chứ?
- Vâng.
Ma xui quỷ khiến, y đáp.
- Tốt lắm.
Thẩm lão gia chỉ tấm hoành phi bên trên nói:
- Giải thích cho lão phu xuất sứ của bốn chữ kia.
" Trung Hòa Vị Dục... Má nó, có nghĩa là gì vậy?" Thẩm Mặc rủa thầm, trong đầu lóe lên một loạt câu chữ, vọt miệng nói ra:
- Câu nói này xuất phát từ câu thứ năm trong thiên thứ nhất của Trung Dung, Trung là cái gốc lớn của Thiên hạ, Hòa là cái đạt Đạo của Thiên hạ. Cùng cực cả Trung và Hòa, thì Trời Đất định vị, vạn vật hóa dục
- Không tệ, đó có nghĩ là gì?
Thẩm lão gia gật đầu.
- Bốn chữ đó là toàn bộ tinh túy trong thiên đó của Trung Dung. Dĩ trung hòa, minh thể dụng chi nhất quán ; dĩ vị dục, minh nhân thành chi cực công...
Thẩm Mặc không kinh ngạc nữa, mở máy thao thao bất tuyệt nói:
- Nói cách khác "Trung hòa" là mục đích, đối đãi với mọi người phải công bằng vô tư, hài hòa điều độ. Làm sao để đạt được điều này? Phương pháp chính là "vị dục"
- Vị dục là thế nào?
Thẩm lão gia trịnh trọng hỏi, như đang lãnh giáo học vấn người cùng bối phận.
- Chu tử viết: Vị giả, đan kỳ sở dã. Dục giả, toại kỳ sinh dã". Dựa theo lời giải thích của Chu Tử, thì "vị dục" chính là nghiêm khắc với mình, tuân theo thiên đạo, thì có thể "Trung Hòa".
Nói xong Thẩm Mặc im lặng đứng ở trong Trung Đường, nghiền ngẫm câu nói vừa rồi, tựa hồ trong lòng ngộ ra điều gì.
Thẩm lão gia hai mắt khép hờ, không nói một lời, dường như có cảm nhận gì đó.
Chỉ có Thẩm tử thiếu gia chẳng hiểu gì hết, tất nhiên là thấy rất buồn chán, nhưng lại không dám tự ý bỏ đi, đứng đó gãi đầu gãi tai, toàn thân bứt rứt.
May mà trạng thái của hai người không kéo dài lâu, chỉ nghe thấy Thẩm lão gia vỗ tay cười vui sướng:
- Hay cho câu nghiêm khắc với mình, tuân theo thiên đạo. Đã tinh thông Chu Tử rồi.
Thẩm Mặc vội khiêm tốn:
- Học sinh chẳng qua là đọc theo sách vở, thêm chút cảm nhận mà thôi, đại lão gia quá khen rồi.
- Không hề quá khen.
Thẩm lão gia vuốt râu hỏi:
- Năm ngay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười ba.
Thẩm Mặc đáp.
- Mười ba tuổi đã đạt được trình độ như thế, có thể thấy thiên tư ngươi ra sao, chăm chỉ thế nào. Hiếm có , hiếm có.
Thẩm lão gia cảm khái:
- Nếu như Lão Tứ thông tuệ bằng một nửa ngươi, đã không tới mức như thế này..
Nói rồi nhìn sang Tứ thiếu gia, sắc mặt lại thành nghiêm nghị:
- Văn không được, võ chẳng xong, ăn không ngồi rồi, vô dụng.
Tứ thiếu gia thầm nhủ :"Biết ngay không cho mình đi chắn chắn chẳng có gì hay ho rồi."
Thẩm Nhặc thì thầm nghĩ :" Sắp vào chủ đề chính rồi."
Quả nhiên nghe Thẩm lão gia quay đầu qua, cười nói:
- Thẩm Mặc, vừa rồi ta nói đáp trúng có thưởng, ngươi muốn thưởng cái gì?
Thẩm Mặc thầm nghĩ: " Chuyện này mà có lựa chọn à?" Liền chân thành nói:
- Trưởng gia ban thưởng không dám từ chối cũng không dám kén chọn.
*** Vương Bát Đản: Chắc mọi người đọc truyện thấy nhiều lắm rồi. Mình giải thích chắc là thừa, nhưng mình vẫn giải thích. Nó mang nghĩa vũ nhục bắt nguồn:
+ Hạng nam nhân sống bám vào kỹ nữ.
+ Vương bát đồng âm với vong bát (8) , là kẻ quên mất "lễ nghĩa liêm sĩ hiếu kính trung tín".
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
- Ha ha ha ha..
Thẩm lão gia rộ lên tiếng cười sang sảng, ông đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mặt này có tiền đồ rộng mở. Ông cũng từng học tập, từng làm quan, tất nhiên biết muốn vươn lên trong đời này, cả bản lĩnh đọc sách và làm người phải lợi hại mới được. Đọc sách là điều kiện tiên quyết, nhưng bản lĩnh làm người lại là nhân tố cuối cùng quyết định địa vị cao thấp.
Thiếu niên trước mắt này tao nhã phong độ, ung dung điềm đạm, ngoài cứng cỏi trong khôn khéo, đúng là con mọt sách bình thường không sao có thể so sánh được. Không biết sao ông đột nhiên nghĩ tới ân sư Thiếu Hồ Công của mình.
Vừa nghĩ tới đây, Thẩm lão gia không khỏi lắc đầu, thầm thấy nực cười :" Sao ta lại nghĩ tới ân sư chứ? Chẳng lẽ khi ân sư còn trẻ cũng như thế?" . Cuối cùng ông thay đổi suy nghĩ ban đầu, không để Thẩm Mặc làm thư đồng cho nhi tử mà là muốn cả hai kết bạn đọc sách.
- Thẩm Mặc, trường học họ Thẩm nhà chúng ta là trường tư thục đứng đầu thành Thiệu Hưng, ngươi có muốn trước khi thi thuyện, tới đó ôn luyện không? Đương nhiên cũng giúp lão phu quản giáo cái thằng nghịch tử này, để nó theo ngươi học hành cho tốt.
Câu cuối cùng nói với Tứ thiếu gia đang ngủ gà ngủ gật.
Dù tâm trí Thẩm Mặc có trầm ổn cũng khó giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt. Y vốn cho rằng mình khó thoát được vận mệnh sỉ nhục của thư đồng, nhưng nghe ý của Thẩm lão gia không ngờ lại bảo mình kết bạn đọc sách với Tứ thiếu gia, ngang hàng với nhau, điều này thực sự là quá tốt.
Bạn đọc và kết bạn, chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa bao hàm trong đó khác biệt lớn lao. Cái thứ nhất là quan hệ chủ tớ, cái sau là tình nghĩa đồng môn. Y không biết rằng, nếu Thẩm lão gia chưa làm quan, chưa trải việc đời thì ngàn vạn lần không đưa ra quyết định như thế.
Thẩm Mặc mơ mơ màng màn đồng ý, Thẩm lão gia rất hài lòng với phản ứng của y.
Thẩm lão gia quyết định rèn sắt khi còn nóng, đưa tay mầy mò một lúc, chỉ sờ thấy hai ống tay áo trống rỗng. Hơi tỏ ra xẩu hổ, ôn hòa nói với nhi tử:
- Tình bằng hữu có tiền tài chia xẻ, hai ngươi sau này là đồng môn rồi. Con lắm tiền, Thẩm Mặc lại eo hẹp một chút, con nói phải làm sao?
Thẩm Tứ là kẻ cơ trí, vội đi nhanh tới, móc túi tiền trong lòng ra, đặt vào tay ướm thử, nặng tới bốn năm lạng, tim như nhỏ máu, đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Bằng hữu, cầm lấy mà tiêu đi.
Thẩm Mặc nghĩ thầm: "Nếu ta cầm tiền của ngươi, ngươi lại chẳng hận ta thấu xương?", liền chắp tay với Thẩm lão gia nói:
- Nhờ được đại lão gia quan tâm, cho Thẩm Mặc một cơ hội đọc sách, đã là ân điển lớn rồi.
Cười với Thẩm Tứ nói:
- Nhưng số tiền này học sinh tuyệt đối không thể nhận.
- Ài, đi học thế nào cũng phải mua chút giấy mực chứ.
Thẩm lão gia ôn hòa nói.
Thẩm Mặc cười chân thành:
- Bút mục học sinh có sẵn rồi, không cần mua nữa.
Tỏ ý xin lỗi nói với hai người:
- Học sinh gia giáo rất nghiêm, không dám nhận, xin đại lão gia và Tứ công tử thứ lỗi.
Thẩm lão gia đành thôi, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi không nhận cũng được, nhưng sau này có gì khó khăn cứ nói với ta. Đương nhiên nói với Thẩm Kinh cũng thế.
Nói rồi chỉ vào Thẩm Tứ, thì ra hắn tên là Thẩm Kinh.
Thẩm Mặc tạ ơn lần nữa, lúc này mới khom mình cáo lui, rời khỏi trung đường.
Nhìn theo bóng lưng của y rời đi, Thẩm Kinh thở phào cười ra tiếng:
- Còn có kẻ không thích tiền, thật đúng là.
- Hừm, con cho rằng ai cũng kém cỏi như con à?
Thẩm lão gia mặt lại xầm xuống không hề bất ngờ, thở dài:
- Chuyện này ta càn rỡ rồi, biết đứa bè này tâm trí thành thục, còn muốn dùng mấy thứ tiền tài đi khiêu khích nó. Thực sự là tầm thường.
- Cha, hài nhi thừa nhận tên tiểu tử này rất lợi hại.
Thẩm Kinh nhỏ giọng hỏi:
- Nhưng cha cũng đâu cần coi trọng y như thế chứ? Cứ như tương lai y có thể làm các lão vậy.
*** Các lão: Minh - Thanh gọi nội các đại học sĩ là các lão.
- Cũng chưa biết chừng đâu.
Thẩm lão gia thản nhiên nói:
- Bất kể thế nào tên tiểu tử này là kẻ đáng nể, nếu con chưa ngu xuẩn tới hết thuốc chữa thì hãy thân cận hơn với y, nói không chừng tương lai có đường ra.
Thẩm Kinh ngây người, hắn rất khâm phục nhãn quang của cha mình. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên cha hắn nói hắn có đường ra.
......
Khi Thẩm Mặc ra ngoài thì sắc trời đã tối hẳn, y không biết mình đang bị hai cha con Thẩm lão gia nghiên cứu, dù có biết cũng chẳng để ý tới. Bởi vì niềm vui to lớn trong lòng đã lấn án sự chững chạc thường ngày, y thừa lúc trời tối chạy trên hành lang, vừa chạy vừa hét lớn trong lòng:"Cám ơn, cám ơn..."
Cho tới khi chạy được mười mấy trưởng, tấm thân mới lành bệnh cuối cùng cũng kháng nghị, bắt đầu thở hồng hộc.
Vừa vặn thấy bên phải có một hòn giả sơn, y liền vượt qua lan can, vòng qua sau hòn giả sơn ngồi xuống, vỉ nghỉ ngơi vừa thầm vui mừng không thôi.
Đương nhiên y không phải cao hứng vì được đọc sách. Y vui mừng vì căn bệnh cũ trong lòng được giải quyết, cho nên mới sướng tới quên trời đất như thế ... Chuyện này phải nói từ buối tối của ba ngày trước đo, khi ấy hai cha con y ăn cơm no, pha một bình trà ngồi tán gẫu.
Nói mãi rồi tự nhiên nói tới vấn đề tương lai của Thẩm Mặc.
Chẳng ai lạ gì, Thẩm Mặc là tên tiểu tử thối tự tin tới mức tự phụ, ngày hôm đó y nói với cha mình:
- Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng thành đạt được. Thẩm Triều Sinh con làm gì cũng đều giỏi, đều có thể vinh diệu tổ tiên.
Đánh giá của Thẩm Hạ với lời này của con trai chỉ có một chữ "khắm!", sau đó mượn hơi rượu chỉ bảo con:
- Thiên hạ tuy có ba trăm sáu mươi nghề, nhưng ở Đại Minh không muốn bị người khác ức hiếp, muốn vươn lên với đời, muốn tạo dựng sự nghiệp thì chỉ có làm quan, còn phải làm quan văn, phải là quan văn xuất thân tiến sĩ.
Thẩm Mặc há là kẻ dễ chịu phục, khi ấy cãi lại:
- Con đi làm lính, hiện giờ triều đình nam bắc đều không thái bình, nói không chừng con lập được đại công, làm tới tổng binh, được phong công hầu, chẳng phải là thành đạt sao?
- Làm lính? Hừ, chưa nói thân phận con không phải quân hộ thì có thể làm lính hay không.
Thẩm Hạ cười nhạt:
- Cho dù con có thể làm lính, lập công, phong hầu thì sao nào? Một tên quan ngự sử đã có thể quản lý con không nhúc nhích được. Nếu con là quan võ trên tam phẩm, phạm sai lầm thì nhiều lắm là bị quát mắng, nếu dưới tam phẩm thì bị đè thẳng ra đánh đòn. Người ta nói "sắt tốt không rèn đinh, hảo hán không đi lính", con nói xem làm lính thì còn có tiền đồ gì nữa?
- Giang Nam giàu có trùm thiên hạ, thương mại phát triển, con đi kinh doanh, thành thiên hạ đệ nhất phú ông.
Thẩm Mặc hoàn toàn tranh cãi chẳng màng thực tế.
- Con có thể giàu hơn Thẩm Vạn Tam không?
Thẩm Hạ cười nhạo:
- Khi đó ông ấy không thẹn là người giàu nhất thiên hạ. Kết quả thế nào? Còn chẳng phải vì nhiều tiền mà khiến thái tổ gia ghi hận, tịch thu sạch tài sản, đi đày tới Vân Nam sao?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thẩm Mặc cười:
- Nói như phụ thân thì, tất cả đều là hạ cấp, chỉ có đọc sách là cao?
- Đúng là như thế.
Thẩm Hạ dùng tương lai tươi đẹp khích lệ con:
- Chỉ cần con bỏ công đọc sách, thi trúng tư cách sinh viên, là có thể miễn thuế, gặp quan không phải quỳ, lại còn được quốc gia nuôi dưỡng.
Nói rồi cười ha hả:
- Hơn nữa ở quê đó còn là vinh dự hàng đầu.
- Hả?
Thẩm Mặc không tin:
- Chẳng phải còn có cử nhân tiến sĩ sao? Thế nào tú tài lại là số một.
- Con ngốc ơi, tiến sĩ đều đi làm quan, cử nhân sống ở hương cũng chẳng phải to, người có công danh thường thấy lắm. Chỉ có loại tú tài như cha, người ta không xưng hô với chúng ta là tiên sinh thì cũng là tướng công, tôn kính hết sức.
Thẩm Hạ tưởng nhở nói:
- Có rất nhiều chuyện cần phải nhờ tù tài chúng ta giúp, ví du như đón tiếp khi kết hôn, nhà có chút tiền bạc thì phải mời hai tú tài làm bạn tân lang. Còn như chuyện tang lễ cúng bái, nhất là Tri huyện có công sự xuống hương, tuy có thân sĩ nhưng người ngồi tiếp tri huyện, cũng phải dùng tới tú tài.
Cuối cùng Thẩm Hạ thở dài:
- Còn có một một điều nữa, tất cả những trường hợp trên đầu có chỗ ngồi ăn tiệc tốt nhất, đó là chuyện hàng đầu bách tích hâm mộ, cho nên mới có câu ngạn ngữ: Tú tài ăn thật là sướng, cơm ngon gạo trắng đều đưa tận miệng.
- Ha ha ha..
Thẩm Mặc cười mấy tiếng:
- Thật là sướng, thật là sướng. Có hạt đậu cũng không nỡ ăn hai hạt, đâu ra cơm gạo trắng đưa tận miệng.
Thẩm Hạ đỏ mặt, than:
- Thế đạo vạn vật đều tăng giá, văn chương cũ kỹ không đáng tiền. Người đời thường quen yêu trẻ khinh già, không chịu đối xử bình đẳng. Cha hai mươi tuổi thành lẫm sinh, ai cũng nói là hậu sinh kiệt suất, không ai không nịnh bợ, trước cửa nhà khách chen chúc, thường thường xã giao liên miên. Nhưng mấy lần thi không trúng, tóc đen biến thành tóc bạc, tuổi xuân dần qua đi. Người ta thấy cha hi vọng thành đạt mong manh, liền coi như gỗ mục không thể điêu khắc...
- Nếu như cha có thể đỗ được cử nhân, cho dù cả đời không tiến được một bước, thì tới giờ cũng kiếm được chút quan chức, chí ít cũng là huyện thừa, giáo dụ, ai còn dám chê cười? Cho nên con à, con phải trúng cử nhân.- Nói xong Thẩm Hạ say gục xuống, nhưng "phải trúng cử nhân" đã cắm rễ trong đầu Thẩm Mặc, cũng thành nan đề hiện tại quấy nhiễu y.
*** Huyện thừa: vào thời Minh, huyện thừa là quan chính bát phẩm. Phó quan cho tri huyện phục trách văn thư, kho lẫm, Đại Minh quy định huyện chu vi chưa tới 20 dặm không đặt huyện thừa, nên nhiều huyện không có huyện thừa.
*** Giáo dụ: Phụ trách học hành, văn miếu lễ bái.
Y tự nhận mình chưa từng đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, ngay cả bút lông cũng chẳng cầm chắc, làm sao so được với những người đọc sách cả đời?
Y không phải là người sợ cực khổ, nhưng y sợ vất vả vô ích. Thẩm Mặc biết con người từ 6 tới 12 tuổi là lúc tiếp thu kiến thức nhanh nhất, giai đoạn này được gọi là thời kỳ vỡ lòng, là cơ sở cho kiến thức cả đời, tất cả những thứ học được về sau đều xây dựng trên cơ sở này.
Mà y đã mười mấy rồi ... Sai, tuổi tâm lý đã sắp 30 rồi. Bắt y học từ (Bách gia tính) ( Thiên Tự Văn), mặc dù ngựa tồi nhưng chăm chạy vẫn tới. Nhưng mục tiêu của y không phải là xóa mù chữ, mà là tham gia khoa cử và thiên binh vạn mã tranh nhau qua cầu độc mộc. So với những người vì khoa cử mà "đầu treo rường, dùi đâm về, người chẳng (người) dạy, Tự siêng khó. Như đom đóm, như ánh tuyết, Nhà dẫu nghèo, Học chẳng nghỉ. (** Tam Tự Kinh). Không thành công cũng thành nhân, lấy đọc sách là sự nghiệp cả đời, tranh nhau như lũ điên. Kết quả thực sự là trăm vạn người chỉ chọn một.
Thẩm Mặc nhìn qua thành thục trí tuệ, nhưng đó là nhờ sự từng trải phong phú ở kiếp trước, còn với trí thông mình của mình thì rất tỉnh táo --- Có thể một chọi một trăm đã là giỏi lắm rồi. Đưa vào trong đám trăm vạn kia thì không còn là gì nữa.
Ưu thế bẩm sinh kém, ưu thế hoàn cảnh thua. Ngươi muốn con ngựa già này đi đâu? Người ta nói "hương hoa mai luyện ra từ gió lạnh, bảo kiếm sắc được mài mới thành". Nhưng phải có hoa mai và bảo kiếm đã chứ.
Nhưng ông trời thương sót, vừa rồi một phen ứng đối ở Trung Hòa đường, làm cho y phát hiện ra. Thì ra ký ức mình dung hòa kia lại có nền móng thi thư vững chắc như thế. Từ phản ứng của Thẩm lão gia mà xét, hẳn là còn khá ưu tú.
Đây đúng là muốn ngủ có người tặng gối, đây thực sự là tin tức tốt nhất trên đời. Thẩm Mặc làm sao kiềm chế được niềm vui? Hiện giờ so với thư sinh cùng xuất phát điểm, y có lòng tin khắc phục được tất cả trắc trở, bộc lộ tài năng.
Mang tâm tình hưng phấn, Thẩm Mặc tung tăng về chỗ ở. Có lẽ vì dung hợp tính cách, cử chỉ hành vi của y nằm giữa ba mươi và mười ba, đại khái là chừng 20 tuổi.
Có câu "người vui chẳng phải chuyện lành", câu này là chân lý tuyệt đối. Thẩm Mặc chạy ầm ầm lên lầu, còn chưa đứng vững trong góc đột nhiên có một bóng đen, làm y sợ hét toáng lên, hai chân mềm nhũn, thế là lăn lông lốc xuống lầu.
Mặc dù thang không dốc lắm, lại toàn bằng gỗ, nhưng vẫn làm y ngã tới tối tăm mặt mũi, sao lớn sao nhỏ đầy trời.
Người ở trên lầu kia hốt hoảng chạy tới, la hoảng:
- Trầm tiểu tướng công không bị ngã chứ?
Thẩm Mặc nhận ra, đó là chồng của Thất cô nương, tức tối nói:
- Sao nào, báo thù cho vợ ngươi à?
Hán tử kia vốn không khéo ăn nói, trong lúc luống cuống càng không nói ra lời, chỉ đành vừa vả miệng mình, vừa đỡ Thẩm Mặc lên.
Lúc này cửa bật mở, thì ra Thất cô nương đùng đùng nổi giận cầm cái gậy quen thuộc, miệng còn la hét :
- Đánh chết ngươi.
Phối hợp với dung nhan mặt mày sưng húp, trông vô cùng dữ tợn.
Thẩm Mặc thẩm khêu: "Toi rồi" . Y ngã tới mức toàn thân tê dại, muốn tránh cũng không tránh được nữa, chỉ đành nhắm hai mắt, mặc cho nữ nhân đó "bạo hành".
Tiếng bốp chát vang lên, nhưng y lại không thấy đau, Thẩm Mặc mở mắt ra, mới phát hiện Thất cô nương đang đánh chồng mụ:"Mụ ta không phải bị quáng gà chứ?". Đang bồn chồn thì Thất cô nương ngừng tay, hung dữ nói với chồng:
- Lát nữa sẽ xử lý lão, còn không mau đỡ ân công vào nhà.
Hán tử kia như được đại xá, lật đật chạy tới đỡ Thẩm Mặc lên, hai vợ chồng đưa y vào phòng, cung kính đặt lên ghế. Một người múc nước cho y lau mặt, một người mò mẫm xem xét trên người y có vết thương hay không. Thất cô nương còn luôn miệng nói những câu như "cám ơn" "xin lỗi", "chúng tôi thật đáng chết".
Thẩm Mặc bị sự nhiệt tình bất ngờ này làm dở khóc dở cười, xua tay ngăn hai người đụng chạm vào người mình, cười méo xẹo:
- May cái thang đó ngắn, không ngả đau lắm.
Nói rồi nhìn ngó hai người:
- Ta nói đã này, hai vị trước tiên đỡ ta xuống đã, làm thế này là đặt ta lên bàn thở để tiêu khiển đấy hả?
- Ân công, oan uổng quá.
Thất cô nương kêu lên như bị nỗi oan tày trời.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Kiểm tra "linh kiện" trên người, may mắn là không bị tổn thương gì, Thẩm Mặc cũng bớt giận, xoa cổ nói:
- Thực sự không phải tính kế ta chứ?
- Chúng tôi có lòng lang dạ sói cũng không dám tính kế với ân công.
Thất cô nương véo tai chồng mụ, bắt hắn quỳ xuống nói:
- Lão nói đi quét dọn phòng cho ân công, tại sao lại làm cho ân công bị sợ hãi?
- Ân công không có nhà, tôi không dám vào.
Hán tử kia mặt đầy vẻ áy náy, nhìn Thẩm Mặc nói:
- Tôi ngồi ở cửa đợi ân công, sau đó ân công vừa trở về, tôi liền đứng dậy, thế là "vù" một cái ân công bay xuống...
Nghĩ lại thì đúng là mình lỗ mãng, Thẩm Mặc chép miệng:
- Thôi thôi, coi như ta xui xẻo. Còn nữa, đừng có ân công ân công, ta chẳng làm chuyện gì tốt, nghe mà ngượng người.
- Sao ân công lại không làm chuyện gì tốt?
Thất cô nương hổ thẹn:
- Nếu không có ân công nói thật trước mặt đại lão gia, chúng tôi không còn được ở đây, đã không nhà để về lưu lạc đầu đường rồi.
- Ồ.
Thẩm Mặc cười:
- Chuyện này ta cũng có chỗ không đúng, chúng ta coi như hòa, không nhắc chuyện này nữa. Về sau chung sống hòa thuận, thế nào?
- Vậy tốt quá , ân công.. À không, tiểu tướng công đúng là người tốt.
Thất cô nương và chồng mụ chắp tay cám ơn mãi, lại mời Thẩm Mặc ở lại dùng cơm. Thẩm Mặc lấy lý do cha còn chưa về mới từ chối được.
- Được rồi, không còn sớm sủa gì nữa, các ngươi nghỉ ngơi đi.
Thẩm Mặc đi tới cửa cười nói:
- Ta lên lầu đây.
Thất cô nương lại cám ơn một chập, cùng chồng mụ đưa Thẩm Mặc lên lầu.
- Gặp lại sau.
Có thể hóa binh đao thành tơ lụa, Thẩm Mặc rất cao hứng, nên hòa nhã với hai người.
Thẩm Mặc quay về trong phòng, tìm chấm đỏ mờ mờ, lần mò được cái đóm, đó là một cuộn giấy dùng thứ giấy thô ráp cuộn thật chặt lại với nhau. Trong bóng tối, có thể nhìn thấy chấm hồng ở đầu của nó như đang cháy, nhưng không có đốm lửa, giống như lửa tàn trong tro.
Thứ này sau khi đốt lên rồi thổi tắt nó, có thể giữ được rất lâu không tắt hẳn. Khi cần châm lửa thì chỉ cần thối một cái là có thể làm nó chạy lại. So với đá lửa thì tiện hơn nhiều. Có điều muốn thổi phải có kỹ xảo. Phải đột nhiên, ngắn, mạnh rồi kéo dài, Thẩm Mặc phải dùng tới bảy tám ngày mới thành công.
Châm ngọn đèn trên bàn lên, trong phòng sáng dần, Thẩm Mặc cả kinh phát hiện có người nằm trên giường. Nhìn kỹ lại thì ra là cha y.
Chỉ thấy Thẩm Hạ cong người nằm quay vào bên trong, tựa hồ đang ngủ.
Thẩm Mặc tinh mắt, phát hiện ra ngay cả giày ông cũng không cởi, không khỏi cau mày thầm nhủ:"Có chuyện gì rồi?"
Y nhẹ nhàng thắp đèn lên, nhón chân đi tới bên giường, cúi đầu nhìn mặt Thẩm Hạ, phát hiện ra ông mở to mắt ngây ra nhìn cửa sổ.
- Cha làm sao thế?
Thẩm Mặc cuối cùng cũng hỏi.
Thẩm Hạ không trả lời mà còn nhắm mặt lại người cũng cuộn vào chặt hơn.
Thẩm Mặc hỏi tới hai lần, thấy ông vẫn không có phản ứng, chỉ đành quay trở lại bên bàn, nằm xuống nói:
- Vậy thì cha cứ nhịn trong lòng đi.
Rồi nhắm mắt lại, không phải y muốn ngủ thực, chỉ muốn chợp mắt chốc lát, nào ngờ hôm nay lăn qua vật lại, rút sạch thể lực của y, không bao lâu sau mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ liền một lèo tới sáng, khi Thẩm Mặc tỉnh lại thì giường trống không, cha đã đi rồi.
Hoạt động cái lưng mỏi nhừ, trong lòng Thẩm Mặc thấy chút bất an, liền rửa mặt qua loa, chuẩn bị ra ngoài xem.
Vừa mới đẩy cửa liền nhìn thấy Thất cô nương bê một cái bát bốc hơi nghi ngút đi lên, vừa thấy Thẩm Mặc đã cười toe toét:
- Tiểu tưởng công còn chưa ăn hả, tôi có mì đây.
Thẩm Mặc nhìn thấy thịt, rau thơm, trứng gà nổi trên bát mỳ. Biết với Thất cô nương mà nói, đây là do thành ý.
Thẩm Mặc chối từ hai lần, nhưng Thất cô nương đã hạ quyết tâm, đứng chắn ngang người, lấp kín cầu thang, bày ra ý không ăn không cho xuống lầu.
Còn chối từ nữa thì phụ lòng người ta rồi, Thẩm Mặc cười ha hả nói:
- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.
Thất cô nương rối rít gật đầu:
- Thẩm tướng công ăn đi cho nóng.
Thẩm Mặc nhận lấy cái bát, cũng không vào phòng mà ngồi ngay ở cầu thang, ăn như rồng cuốn hổ vồ. Bát mỳ này làm y thiếu chút nữa rơi lệ.
Thấy mặt y khác thường, Thất cô nương khẩn trương hỏi:
- Không hợp khẩu vị sao?
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, cười lắc đầu:
- Không phải, thực sự là quá ngon.
- Tiểu tướng công thật khéo ăn nói.
Thật cô nương vui không tả siết:
- Kỳ thực so với ngoài quán còn kém xa, là tôi làm bừa.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Đúng là rất ngon.
Kỳ thực đó chỉ là một bát mỳ trứng thịt bình thường thôi, nhưng từ tới cái thế giới này, đều do Thẩm Hạ nấu cơm, ông nấu được gạo sống thành gạo chín là giỏi lắm rồi, thức ăn không mặn thì nhạt, trà đạp vị giác của Thẩm Mặc hỏng hết cả. Lúc này cuối cùng cũng được ăn một món bình thường, khó trách y phản ứng lớn như thế.
"Ta ăn không phải là mỳ, ta ăn kỷ niệm đã lãng quên" Thẩm Mặc thẩm nghĩ.
Húp sạch cả nước mỳ, Thẩm Mặc vỗ bụng cười:
- Ăn thật là sướng.
Thất cô nương vừa nhận lấy bát đũa, vừa nói:
- Cả nhà tiểu tướng công không có nữ nhân, cho dù có trứng có thịt cũng không làm ra được mùi vị gì. Nếu tiểu tướng công không chê, đợi nói với Thẩm tướng công, hai nhà chúng ta ăn cùng nhau.
Thẩm Mặc trố mắt nhìn Thất cô nương cứ như một người khác:
- Thất tỷ...
Thất cô nương cười xấu hổ:
- Tính khí Thất tỷ nó xấu vậy đấy, điên lên là hận không thể đắc tội hết với cả thiên hạ, nhưng tôi cũng phân biệt được ai là người tốt người xấu, tiểu tướng công là người tốt, tôi phải đối xử tốt.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Hay lắm, Thất tỷ, ta nhất định phải kết bạn với tỷ đấy.
Nói rồi chỉ xuống dưới lầu:
- Ta muốn ra ngoài một chuyến.
Thất cô nương phấn khởi tránh đường, đợi Thẩm Mặc rời đi, mụ mới sung sướng hướng vào trong phòng, hét lên:
- Có nghe thấy không, người ta là người đọc sách muốn kết bạn với chúng ta đấy.
Trong mắt mụ, đây đúng là chuyện vinh dự.
Rời khỏi tiểu viện, Thẩm Mặc rảo bước về phía cửa sau, tới cửa, vừa vặn va phải Thẩm tứ thiếu gia đang ủ rũ từ một con đường khác tới.
Vừa thấy y, Thẩm Kinh liền hưng phấn, reo lên:
- Thẩm Mặc huynh đệ, ngươi đi đâu đấy?
Thẩm Mặc thấy y, chỉ đành nhẫn nại chắp tay:
- Thì ra là Tứ thiếu gia, tại hạ đang muốn ra ngoài một chuyến.
Nào ngờ Thẩm Kinh tỏ ra thân thiết với y, đi tới cười hỏi:
- Vừa khéo ta cũng muốn ra ngoài, huynh đệ đi đâu? Xem xem chúng ta có cùng đường không?
Thẩm Mặc nói bừa:
- Tới bên hồ dạo chơi.
- Quá tốt, ta cũng đang muốn đi dạo chơi.
Thẩm Kinh mừng vô kể, thân thiết khoác vai y, đi ra ngoài:
- Nào huynh đệ chúng ta nắm tay du ngoạn, viết lên một giai thoại Long Dương đoạn tụ phân đào.
Thẩm Mặc toát hết mồ hôi.
*** Đoạn Tụ: Hán Ai Đế yêu thương sủng nam Đổng Hiền, một lần hai người ngủ chung, Hán Ai Đế thức dậy trước, Đổng Hiền còn ngủ nắm tay áo mình. Hán Ai Đế dùng kiếm cắt ống tay áo để "tình lang" khỏi thức giấc.
*** Phân Đào: Vệ Linh Công và sủng nam đi dạo trong vườn, sủng nam hái quả đào ăn chê chát, Vệ Linh Công lấy ăn sạch, sủng nam cảm động lắm.
*** Long Dương Quân: Quá nổi không cần chú thích.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
- Cách nói này là ai dậy thiếu gia đấy?
Thẩm Mặc len lén gạt tay hắn ra, mặt quái dị hỏi.
- À, là những huynh đệ trong trường học họ tộc.
Tứ thiếu gia gập quạt thiếp vàng lại, lấy làm lạ hỏi:
- Có gì không ổn à?
- Đương nhiên không ổn.
Thẩm Mặc trợn mắt lên:
- Đoạn tự, phân đào, Long Dương, ba cái điển cố này nói về một chuyện.
- Chuyện gì?
Tứ thiếu gia mắt tỏ ra háo hức, chất phác hỏi.
- Nam yêu nam.
Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói.
Thẩm Kinh thộn ra một hồi mới bùng nổ, phát ra lời chửi rửa của Thiệu Hưng, Thẩm Mặc nghe không hiểu lắm, nhưng đoán chừng là mấy câu "tìm bọn chúng tính sổ".
Y vốn cho rằng Thẩm Kinh sẽ trở về tính sổ, ai ngờ qua một lúc hắn không chửi nữa, hầm hừ nói:
- Đi, tới bên sông giải khuây.
Thẩm Mặc không khỏi bật cười:
- Sao không tìm bọn họ tính sổ.
- Thôi vậy, chẳng làm gì được.
Thẩm Kinh nói một câu hàm hồ, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Thẩm Mặc cũng không có cái sở thích bới móc bí mật của người ta, liền gật đầu đi trước. Thẩm Kinh cúi đầu theo sau, hiển nhiên còn đang tức giận.
Hai người một trước một sau vừa ra cửa, Thẩm Mặc liền nghe thấy có người gọi mình:
- Triều Sinh, Triều Sinh...
Y nhìn theo tiếng gọi, liền thấy một thiếu niên người cao lớn, đứng dưới tán cây bên đường, đang mừng rỡ vẫy tay với mình.
- Trường Tử?!
Thẩm Mặc lập tức tươi cười, rảo bước đi tới, tới trước thiếu niên cao lớn.
Người này chính là "Trường Tử" mà Thẩm Hạ nói, đúng là rất cao, tuổi mới mười bốn mười lăm mà cao hơn sáu xích (2 mét). Thẩm Mặc chỉ tới mũi hắn mà thôi. Mà Thẩm Mặc so với Thẩm Kinh hơn y hai ba tuổi đã cao bằng, với người phương nam thế là cao rồi.
Hai người gặp mặt, trước tiên ôm lấy nhau, sau đó vỗ vai nói:
- Nhớ chết đi.
Thấy hai người thân thiết như vậy, Thẩm Kinh ở bên nói chua loét:
- Đây là đoạn tụ phải không?
Hắn vừa học đã áp dụng ngay.
Thẩm Mặc trừng mắt:
- Suy nghĩ méo mó.
Rồi không để ý tới hắn nữa, nói với Trường Tử:
- Hôm nay ta mới lần đầu tiên ra ngoài, đang muốn báo tin bình an với ngươi đấy.
Trường Tử là điển hỉnh người nam tướng bắc, mặt phổ thông, môi dầy, mắt to mà sáng, nhìn là biết người thành thực. Hắn gãi đầu, cười xấu hổ:
- Là ta không tốt, mấy ngày trước bận giúp trong nhà thu hoạch hoa mầu, hôm nay mới rảnh đi tìm ngươi.
Nói rồi lấy từ sau lưng ra cái rổ cá nói:
- Đi bắt mấy con cá tươi cho ngươi bồi bồ sức khỏe.
- Không cần đâu, ta đã nhảy tung tăng được rồi.
Thẩm Mặc cười:
- Mang về cho đại thúc đại thẩm ăn đi.
- Bọn họ sẽ đánh ta.
Trường Tử chất phác nói:
- Ngươi nhận đi.
Thẩm Kinh ở bên cạnh thấy ngứa mắt, bực mình nói:
- Chẳng phải chỉ là hai con cá thôi sao? Cho thì ngươi nhận đi, cùng lắm ngày mai lấy hai cân thịt tặng cho nhà hắn là được.
Thẩm Mặc hơi bất ngờ nhìn Thẩm Kinh, thầm nghĩ :"Hóa ra tên này cũng không phải là ăn hại, ít nhất đầu óc xoay chuyển rất nhanh."
- Ai đấy?
Trường Tử kỳ quái:
- Người thân của ngươi à?
- À, ta giới thiệu cho ngươi, đây là...
Thẩm Mặc nhìn Thẩm Kinh, nhất thời có chút hỗn loạn:
- Xưng hô thế nào nhỉ?
Y thực sự không hiểu nổi quan hệ rắc rối lằng nhằng trong gia tộc lớn.
- Ta cũng chẳng rõ lắm.
Thẩm Kinh trả lời rất vô trách nhiệm:
- Chắc là đường huynh.
- Chắc là thế.
Thẩm Mặc gật đầu, y nhìn ra, Thẩm Tứ thuần túy là muốn làm thân với mình, nên không khách khí với hắn nữa.
- Triều Sinh, các ngươi muốn đi đâu?
Trường Tử là người rất thức thời.
- Đúng, chúng ta phải ra ngoài.
Thẩm Tứ gật đầu:
- Ngươi bận thì cứ đi làm trước đi.
Thẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, kéo tay Trường Tử nói:
- Không phải ngươi nói hôm nay không có việc gì sao? Chúng ta đi dạo phố.
Trường Tử gật đầu:
- Việc ở ruộng làm xong rồi, tạm thời không có chuyện gì.
Tứ thiếu gia tức tới xì khói.
Thấy hai người sóng vai nhau đi về phía tây, tên ngốc cao lớn còn vác cái rọ cá, Thẩm Tứ ở đằng sau hậm hực nói:
- Không thấy nặng à?
Liền đưa tay đoạt lấy cái rọ, sai trông cửa đưa vào Văn Đào viện nơi Thẩm Mặc ở, bực bội đi bên cạnh Thẩm Mặc.
Ba người một mặc áo gấm, một mặc áo vải, một mặc áo cộc. Đại biểu cho công tử nhà giàu, thư sinh bình dân và nông dân nghèo khó, đáng lẽ ra ba người này ngàn vạn lần không nên đi với nhau. Nhưng bọn họ lại cứ sóng vai đi với nhau, không phân biệt trước sau, nghênh ngang bước tới trước, làm người qua được ghé mắt nhìn.
Đối với Thẩm Tứ mà nói, chỉ cần thu hút được ánh mắt của người khác là tốt; Trường Tử im lặng đi theo, người khác không hỏi, hắn tuyệt đối không nói một chữ.
Còn về Thẩm Mặc, y đã xuất thần rồi... Đây thực sự là lần đầu tiên y bước đi trên đường phố ở thời đại này, trên con đường lát đá rộng mà trơn bóng, người đi đường tấp nập. Ở bên trái đường là những tiểu lâu hai ba tầng tường trắng ngói đen nối nhau sát sát, bên phải là nước sông trong xanh. Tầng một tiểu lâu mở đủ các loại cửa hàng, bên trên treo các tấm biển hiệu đa dạng, có cái rất văn nhã, ví dụ như dùng chữ Triện khắc "Tụ Hương Cư", dùng chữ Thảo viết "Tửu Kỳ Phong" v..v..v.. Cũng có cái rất thẳng thắn vẽ luôn hình thứ cần bán lên như nồi niêu xoong chào.
Con đường bên sông nhìn không thấy điểm cuối, trên con sông những chiếc thuyền mui che hẹp qua lại, cứ cách chừng mười mấy trượng, lại có một chiếc cầu đá cong cho người qua lại, đường sông đường bộ, không ai gây trở ngại cho ai.
Bực bội đi theo Thẩm Mặc hồi lâu, Thẩm Kinh cuối cùng không chịu nổi, hỏi:
- Này huynh đệ, rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ là muốn tản bộ dọc bờ sông thật à?
- Tới miếu Thành Hoàng.
Thẩm Mặc nói ra mục đích.
- Cái miếu Thành Hoàng nào?
Lần này Thẩm Kinh và Diêu Trường Tử đồng thanh hỏi.
- À...
Thẩm Mặc nhắm mắt lại suy nghĩ, đáp:
- Cái ở phường Vĩnh Xương ấy.
Không trách hai người kia hỏi thế, vì trong thành Thiệu Hưng có ba cái miếu Thành Hoàng. Theo cách nói "trong thành Miếu Thành Hoàng, ngoài thành miếu Thổ Địa", một thành có một cái là đủ rồi, vì sao lại có tới ba cái chứ? Điều này trước tiên phải nói từ Thành Hoàng thần, vị thần tiên với chức trách chủ yếu là bảo vệ thành trì, đảm bảo trị an này vào triều đại trước là tiểu thần tiên giống như thổ địa. Nếu tính quan chức của thời này, tối đa cũng chỉ là phó cửu phẩm, thậm chí không được xếp phẩm.
Nhưng từ khi khai quốc cho tới nay, thái tổ hoàng đế biết rõ sự đáng sợ của tín ngưỡng, hạ lệnh mô phỏng theo quy mô của nha môn quan phủ xây miếu Thành Hoàng, đồng thời lệnh các quan viên khi tới nhậm chức, phải tuyên thệ nhậm chức trong miếu thành hoàng. Đề cao địa vị của miếu Thành Hoàng, khiến nó thành công trình kiến trúc phải có trong huyện thành.
Còn Thiệu Hưng độc đáo ở chỗ một thành chia làm hai, bị con sông phân thành hai huyện, phía đông là Hội Kê phía tây là Sơn Âm. Nếu đã là hai huyện thì phải có hai miếu thổ địa rồi.
Vậy cái thứ ba ở đâu ra? Xấu hổ, vì cái nơi này tốt quá, cho nên phủ nha của phủ Thiệu Hưng cũng tọa lạc ở trong thành, thứ "huyện trưởng" ngươi còn có "thị trưởng" ta lại có thể không có sao?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief