Trong bóng tối, diệp vô mò mẫm bước đi từng bước cẩn thận, tay sờ vách động mà lần bước tiến về phía trước. Lần này rơi xuống hố, diệp vô không may mắn như mọi lần, tuy không đến mức bị thương không thể đi được nhưng cũng cả người trầy xướt đau nhức không ít chổ, hắn có khổ mà không nói nên lời chỉ đành tự than thầm “số con rệp” trong đầu mà nỗ lực không bỏ cuộc. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng kiệt sức quỵ gối xuống nền đất gồ gề, hai tay chống xuống mặt đá lổm chổm, khắp người mồ hôi đầm đìa, mắt mờ đi mà thầm cảm khái lần này thật khác với lần bước đi trong bóng đen lần trước, tuy tuyệt vọng nhưng không có bào rút thể lực như thế này.
Cố sức kéo thân thể ngồi dựa lưng sát vách động cứng rắn, diệp vô nhắm mắt nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ mới tiếp tục lê từng bước chân mệt mỏi về phiá thông đạo đen ngòm trước mặt. Lại qua hơn hai canh giờ cuối cùng diệp vô cũng nhìn thấy tận cùng của hang động, trên cánh cửa in sát vào vách động, sáu đồ án hoả diện tạo thành hình lục giác đều trên cách cửa toả ánh sáng đỏ mờ ảo, tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ để lờ mờ nhận biết cảnh vật xung quanh.
_Không ngờ đây lại là một hang động dung nham tự nhiên, ồ đó là đá mácma sao, không ngờ còn có cả thủy tinh núi lửa nữa, phải lấy vài viên về làm quà mới được. Từ từ đã, nghĩ xem bề mặt dung nham đã nguội nhưng hình thành đường ống chứng tỏ dung nham bên trong vẫn còn ở dạng lỏng và nóng chảy do nhiều nguyên nhân, ừm ừm, hả vậy vậy thì sau cái cửa đó là là gì .
Nhờ có ánh sáng từ cửa động, diệp vô đưa mắt đánh giá cảnh vật quanh người và không khỏi ngạc nhiên vô cùng, hắn mỉm cười vui vẻ thích thú tìm tòi lụm nhặt vài viên obsidian ánh xanh long lanh tuyệt đẹp. Thế nhưng suy đi nghĩ lại hắn lại nghĩ tới khả năng nguy hiểm không khỏi đưa mắt dè chừng nhìn phía góc cuối hang động, nơi một cái cửa động với đồ án hoả diểm lập loè phát sáng. Sau một hồi suy nghĩ diệp vô vẫn quyết định lại gần quan sắt tỉ mỉ, dù sao thì có quay lại hắn cũng không cách nào leo lên miệng hố thoát ra ngoài nên chỉ đành đâm lao theo lao thôi, với lại cũng đã bỏ bao công sức mới đến được đây bỏ về thì quả là uổng.
Lại gần diệp vô mới phát giác không ngờ ở tâm của hình lục giác hoả diểm lại có một chiếc lỗ nhỏ. Tò mò, hắn đưa ngón tay đút vào lút cán, một tiếng “phập” vang lên, đau nhức khiến diệp vô nhăn mặt vội vàng rút tay ra mới phát hiện một lỗ máu nhỏ ở đầu bàn tay vẫn còn rỉ máu. Bàng hoàng chưa qua, sáu đồ án hoả diểm ở sáu góc lục giác đều phát sáng chói loà, những đường thẳng như tia máu bắt đầu từ lỗ nhỏ ở tâm kết nối các ngọn lửa với nhau tạo thành một hình lục giác hoàn chỉnh.
Sau khi tất cả hoàn thành, tiếng “Két, kẹt” vang lên, cánh cửa chậm rãi lấy lỗ nhỏ chia hai mà từ từ mở ra. Một trận bụi cát từ bên trong cánh cửa đập thẳng vào mặt diệp vô, hắn vội vàng lấy tay che mũi mà bất giác bước chân lùi ra xa. Khi gió bụi lắng xuống, diệp vô mới chậm rãi tiến bước vào trong, đập vào mắt hắn là một dòng sông dung nham không lồ bắt ngang trước mắt, một tế đàn hoả diểm nằm giữa sông, nơi được nối với mặt đất gần cánh cửa bởi hàng dài khối đá nổi trôi giữa biển dung nham sôi sùng sục.
Điều làm ánh mắt diệp vô chú ý nhất chính là gò đất giữa dòng dung nham, nơi khắc hoạ một vòng tròn hình sao năm cánh, năm ngọn lửa đen kỳ dị lơ lửng trong không trung không ngừng xoay tròn theo quỹ đạo quanh vòng tròn hình sao, năm ngọn lửa như lấy trung tâm làm chủ tôn lên sự vĩ đại cho ngọn lửa lớn gấp đôi những ngọn còn lại nằm ở tâm vòng tròn treo cao hơn cả năm ngọn lửa phiá dưới như quân vương nhận sự phục tùng của thần tử.
Diệp vô dời mắt khỏi tế đàn, đưa mắt nhìn quanh, xem xét nhận thấy nơi đây đâu đâu cũng là dung nham, ánh sáng từ dòng sông dung nham soi sáng tứ phía trong động, bốn vách như bao lấy tế đàn làm trung tâm, trên mỗi vách đều khắc những hình vẽ kỳ lạ, nhìn vào trông chúng mờ ảo mông lung, cảm giác tựa như chúng đang chuyển động lại tựa như không, một cảm giác quái lạ khó nói nên lời.
Diệp vô cất bước lại gần nhìn ngắm suy tư những hình ảnh trên vách động, từ cánh cửa theo chiều kim đồng hồ chính là trình tự bắt đầu, một ngọn lửa lẻ loi trong không gian hỗn độn xung quanh, nơi mọi thứ không có ranh giới, không có đất trời, không có quy luật tất cả là một loại hỗn loạn, sự mờ ảo, mọi vật đều có thể sinh ra, cấu thành, tự do, những thứ kỳ lạ liên tục xuất hiện xung quanh, nơi bóng đen, ánh sáng như phân biệt như hoà nhập, là nơi không có ranh giới giữa thật và giả, nơi mọi thứ đều có thể.
Ngọn lửa hết lơ lửng nhẹ nhàng chu du qua không gian sặc sở đầy màu sắc, nó lại lạc đến một vùng bóng đen u tối, rồi cứ tiếp tục nó cứ đi hết nơi này đến nơi khác. Cho đến một ngày tất cả mọi thứ quanh nó như bị hút vào một thứ, tất cả không gian biến thành một màu đen, chỉ duy nhất một đốm sáng xa xa phát ra ánh sáng chói loà và một khắc sau nó nổ tung mọi thứ lại chìm trong ánh sáng vàng rực rỡ. Lại qua rất rất lâu, ngọn lửa lơ lửng trong trong gian xung quanh lấp lánh muôn vàn đốm sáng, đúng rất giống chính là vũ trụ.
_Phải băng qua sông thôi.
Diệp vô dừng bước cạnh dòng sông dung nham, nơi từ những lỗ hổng trên vách đá bắt nguồn dòng nham thạch . Hắn than nhẹ một tiếng bước lại chỗ cánh cửa nhìn hàng dài tảng đá trôi nổi nối liền tế đàn giữa sông, khẽ điểm chân tảng đá đúng như diệp vô dự tính không hề kết nối với đáy sông chúng nó bếch bênh nửa chìm nửa nổi nhưng không hề bị nhấn chìm chỉ chừng vài phút sau lại khôi phục như cũ.
Khẽ nhíu mày, nhưng giờ đây hắn không còn lựa chọn, tính toàn xong con đường ngắn nhất, diệp vô lấy đà vọt lên tảng đá đầu tiên, chân giẫm mạnh mượn lực sải bước liên tục tạo thành từng cơn sóng lăn tăn trên bề mặt dung nham lỏng đang sôi trào, hơi nóng bốc lên làm hắn khó chịu nhưng lại càng tăng cường sự tập trung cao độ. Cuối cùng diệp vô may mắn thành công đặt bước chân đầu tiên lên gò đất đặt tế đàn, hơi nóng nơi đây càng khủng khiếp, cảm giác nóng bức khiến hắn muốn điên tiết, cả người mồ hôi như tắm, mắt cũng hơi hoa làm diệp vô hoảng sợ vô cùng, vội vàng bước chân tới gần tế đàn.
Càng lại gần, nhiệt độ ngày càng cao, ngay khi tới sát tế đàn, diệp vô hai mắt đã mờ hẳn, hắn gần như gục ngã, cảm giác như mỗi tế bào đang bị liệt hoả hừng hực thiêu đốt. Mỗi một cảm giác đau đớn, ngứa ngáy truyền tới trung ương thần kinh như từng tảng đá nện sâu vào ý chí chống cự yếu ớt của hắn. Bất lực và không cam lòng, hắn nhìn ngọn lửa như quân vương trên cao mà cảm thấy nó thật đáng ghét, hắn muốn vật lấy nó xuống từ cái ghế cao cao tai thượng kia.
Diệp vô mắt toát ra khát khao mãnh liệt hắn dùng hết sức bình sinh, đạp chân phóng lên ngọn lửa trên không, tay giơ ra hướng ngọn lửa đen chụp tới, ngón tay, bàn tay, rồi cả cánh tay hắn bị năm ngọn lửa bao quanh thiêu đốt chỉ còn xương trắng, thế nhưng cánh tay xương xẩu ấy cuối cùng lại chạm vào được ngọn lửa trung tâm, ngọn lửa cao quý ấy. Diệp vô hết lực cả người đổ sập xuống kéo theo ngọn lửa màu đen lệch khỏi vị trí, năm ngọn lửa đen vây quanh theo ngọn lửa trung tâm rơi xuống cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Diệp vô ngước đôi mắt đục ngầu nhìn ngọn lửa đen trên tay, hắn nhếch miệng cười khẩy một tiếng chợt trước mắt tối sầm, hai mắt chậm rãi đóng lại. Cùng lúc đó hình tròn sao năm cánh chớp tắt yếu ớt rồi biến mất, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, cả hang động như có xu hướng sập đổ.
Diệp vô rồi sẽ ra sao đây, là sống hay chết, tất cả đều được dự liệu hay chỉ là sự ngẫu nhiên.
***
Obsidian còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.