Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 11: Quỷ Nhập
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Quốc Dư tiếp tục phủi đất, lộ ra nửa thân dưới của Ngọc Nhi.
Bụng của Ngọc Nhi hơi trương, bên trong hẳn là thai khỉ - Lâm Quốc Dư thầm nghĩ.
- Chị Ngọc Nhi, chị không nên tức giận. Tôi bây giờ sẽ tháo bảy chiếc đinh trên mặt chị ra, sau đó tịnh hóa thi thể của chị, giúp chị sớm ngày đầu thai.
Lâm Quốc Dư thì thào, hít một cái để lấy hơi, lẹ tay tháo bảy chiếc đinh ra. Sau đó nhảy ra ngoài hơn hai thước, lúc này mới thở phào một hơi.
Người sau khi chết, trong bụng sẽ tồn tại một hơi thở chưa được giải phóng, theo như cách nói của mọi người thì đó là thi khí. Loại khí này nếu như phun vào mặt của con người, nhẹ thì thần trí đờ đẫn, nặng thì mất mạng, mà sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ. Trường hợp người bị chôn sống, ngay cả tử khí cũng chưa giải phóng được. Một khi được đả thông, tử khí này sẽ bắn ra, so với thi khí còn nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Vì thế, Lâm Quốc Dư mới cẩn nhận như vậy.
Lại qua mười năm phút, Lâm Quốc Dư cảm thấy tử khi cùng thi khí trên người của Ngọc Nhi không còn nhiều lắm, mới lấy ra Dẫn Hồn Phù, dán lên mặt của Ngọc Nhi. Bùa này dùng để dẫn dắt linh hồn đã chết xuống âm tào địa phủ để đầu thai. Làm xong mọi chuyện, Lâm Quốc Dư lại lấy hóa thi phấn từ trong túi ra, cẩn thận đổ vào miệng Ngọc Nhi.
Không bao lâu sau, miệng của Ngọc Nhi bắt đầu bị hòa tan, không đến một phút, nửa thân trên của Ngọc Nhi hóa thành khói trắng, chỉ còn lại một đống nước ở dưới, hạ thân cũng rất nhanh biến mất.
Lâm Quốc Dư xoay người lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.
Thế nhưng, nửa thân dưới của Ngọc Nhi rung lên rất mạnh. Một làn khói hồng quỷ dị nhè nhẹ phiêu phù trên không, mà Lâm Quốc Dư vì xoay người về sau nên cũng không nhìn thấy được nó.
Làn khói hồng kia phiêu phù trên không, nhưng không biến mất, ngược lại còn bay về phía của Lâm Quốc Dư. Lâm Quốc Dư cảm thấy đầu mình choáng váng, bản năng của hắn đưa ra phán đoán: “Không tốt, chẳng lẽ thi khí còn chưa biến mất hoàn toàn!” Sau đó hắn ngã xuống đất, ngất xỉu.
Khi Lâm Quốc Dư tỉnh lại thì đầu đau như búa bổ, máu huyết toàn thân lỏng y như nước. Lâm Quốc Dư cảm thấy không có gì đặc biệt xảy ra, nên miễn cưỡng đắp phần mộ của Ngọc Nhi lại, rồi cắm cây cọc lại chổ cũ, chao đảo đi về nhà.
Lâm Quốc Dư vừa kề đầu lên gối đã ngủ say.
Sáng sớm, Lâm Dịch Nhân sau khi rời giường, rửa mặt chải đầu xong xuôi thì phát hiện Lâm Quốc Dư còn chưa tỉnh.
- Đứa nhỏ này, từ khi nào lại ham ngủ như vậy.
Lâm Dịch Nhân mở cửa phòng của lâm Quốc Dư, để cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Vỗ vỗ Lâm Quốc Dư còn nằm ở trên giường:
- Con ngoan, nhanh tỉnh dậy đi, chúng ta phải đi tạm biệt với Triệu tộc trưởng.
Lâm Quốc Dư chỉ nhè nhẹ run người chứ không thức.
- Con ngoan, con sao vậy?
Lâm Dịch Nhân lo lắng hỏi. Hắn nhìn khắp mình Lâm Quốc Dư, phát hiện con hắn hai mắt nhắm nghiền, mặt cắt không còn chút máu.
Lâm Dịch Nhân đột nhiên cảm thấy không ổn, Lâm Quôc Dư mặc dù ham ngủ, nhưng chưa bao giờ ngủ nhiều như vậy mà không chịu rời giường:
- Chẳng lẽ bị quỷ nhập?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 12: Vợ chồng Sơn Tiêu
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Dịch Nhân vội vàng bắt mạch cho Lâm Quốc Dư, phát hiện mạch đập không mạnh, không nổi không chìm, hòa hoãn hữu lực, có thể là do Lâm Quốc Dư vào ngày hôm qua không cẩn thận bị tà khí nhập thể, nên kinh mạch bế tắt.
Lâm Dịch Nhân thả Lâm Quốc Dư xuống, chạy đi tìm Triệu tộc trưởng, xin lão một con gà.
Vừa nghe Lâm Quốc Dư bị tà khí nhập thể, Triệu tộc trưởng cũng không dám chậm trễ, vội vàng bắt con gà trống ở sau vườn của lão, giao cho Lâm Dịch Nhân, còn muốn đích thân đi tới phòng Lâm Quốc Dư, nhưng bị Lâm Dịch Nhân ngăn cản.
Lâm Dịch Nhân cắt một vạch ở cổ của con gà, trích ra nửa chén máu, rồi thả sang một bên. Sau đó hắn lại đốt nhan, lại dùng nhan đan cháy đốt bùa, sau đó để tro bùa vào chén nước, dùng ngón tay ngoậy ngoậy, đưa lên quá đầu của Lâm Quốc Dư, đổ nước bùa xuống.
Chỉ lát sau, Lâm Quốc Dư đã tỉnh lại.
- Cha.
Nhìn thấy cha hắn trước mặt, trong tay cầm kiếm gỗ được làm bằng thân đào, vì thế hắn cũng lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra. Hắn không dám giấu diếm chuyện gì, kể lại chuyện của ngày hôm qua cho Lâm Dịch Nhân biết. Thế nhưng, hôm qua hắn xoay lưng về phía Ngọc Nhi, nên không nhìn thấy làn khói hồng nọ, bằng không Lâm Dịch Nhân sẽ không cho rằng chỉ với một chút pháp thuật nho nhỏ đó đã diệt trừ được thi khí ẩn tàng bên trong người của Lâm Quốc Dư.
- Được rồi, con hãy nằm xuống nghỉ ngơi chút đi. Nghỉ ngơi hai này nữa, chúng ta lại lên đường.
Lâm Dịch Nhân thở dài.
Trên dưới Triệu gia trang nghe nói Lâm Quốc Dư bị bệnh nặng, nên tụm năm tụm ba kéo nhau đến thăm, trên tay còn mang theo quà cáp, Lâm Quốc Dư chuyến này nằm trên giường dưỡng bệnh cũng hưởng phúc không ít. Chưa đến hai ngày, Lâm Quốc Dư đã có thể rời giường, nhưng thân thể vẫn còn hơi suy yếu.
Lâm Dịch Nhân như trút được gánh nặng trong lòng, nó là con trai độc nhất của hắn, cho dù không thể nhờ vả nó phát dương quang đại cái nghiệp cản thi này, nhưng mà vẫn trông cậy vào nó chăm sóc hắn lúc tuổi già.
- Trời ơi, Sơn Tiêu xuống núi kìa.
Đang lúc Lâm Dịch Nhân chắp hai tay sau mông thì bỗng dưng nghe được tiếng con gái hô lớn, nhất thời ngớ người ra.
Ở ngoài thôn nhất thời lâm vào cảnh hoảng loạn, tiếng gà bay, tiếng chó sủa, tiếng cuống cuồng của người dân không ngừng vang bên tai, thật sự có Sơn Tiêu xuất hiện sao? Lâm Dịch Nhân lúc này lại nghĩ tới câu hỏi của Lâm Quốc Dư lúc trước, chẳng lẽ nó đã từng gặp qua Sơn Tiêu? Giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, Lâm Dịch Nhân chạy ra khỏi phòng, cửa còn chưa mở đã phóng lên vách tường, trực tiếp nhảy qua.
Tại cổng vào Triệu gia trang, một ít thanh niên trai tráng tay cầm xẻng, hay đồ dùng làm nông quơ tán loạn. Một vài nữ tử đứng sau lưng họ có người ôm hài tử vào lòng, có người lại rút trong lòng kẻ khác,… Thấy Lâm Dịch Nhân chạy tới, nhóm nữ tử mở đường cho hắn đi qua.
Bên ngoài cổng thôn, một con Sơn Tiêu thật to, chiều cao có hơn năm thước, y như giống đực, hai cặp răng nanh lớn, lông đỏ mũi đỏ, cực kỳ hung tợn. Mà bên cạnh nó là một con khác, kích cỡ cũng ngang tầm với những loài Sơn Tiêu khác, diện mạo không giống con người, hai mắt màu đỏ, thoạt hình giống như vợ của khỉ chúa bên cạnh.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 13: Người và khỉ vượn là họ hàng
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
- Sơn Tiêu đưa tang?
Lâm Dịch Nhân hô không hay, những con Sơn Tiêu này đều đội khăn trắng trên đầu, hiển nhiên có nhân vật quan trọng trong đàn của chúng vừa chết. Ngoại trừ hai vợ chồng khỉ vương còn đứng một bên, những con khỉ khác đã bắt đầu điên cuồng. Lần này bọn họ đến Triệu gia, chắc là muốn giải quyết chuyện riêng giữa hai bên… có thể kẻ cưỡng hiếp Ngọc Nhi lại là Sơn Tiêu Vương, bọn họ chẳng lẽ đến đây báo thù cho Ngọc Nhi đây?
Thực ra, Lâm Dịch Nhân không biết chuyện Lâm Quốc Dư khi ở trong rừng từng giết chết Sơn Tiêu con nọ. Bằng không, hắn sẽ nghĩ tới việc chúng nó tới đây là vì Lâm Quốc Dư chứ không phải Triệu Ngọc Nhi.
Sơn Tiêu, ngày nay nó có một cái tên khoa học đó chính là “Quỷ phí phí”, động vật ăn tạp, có khi lại thích ăn thịt các loài khỉ khác, trời sinh có sức mạnh to lớn vô cùng. Ở Trung Quốc, chúng được biết đến như là một loại “Yêu quái”, tuyển tập tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị có nhắc qua loài vật này: Da mặt nhăn nhó như người già, ánh mắt phát điện, miệng rộng như một cái chậu, răng nanh đại khái dài khoảng ba tất, đầu lưỡi chuyển động phát ra tiếng khò khè, tiếng hét lớn như còi tàu, có thể làm sập tường.
Điều khiến Lâm Dịch Nhân kinh ngạc không phải thân hình to lớn của Sơn Tiêu, cũng chẳng phải tuyệt chiêu của nó mạnh yếu cỡ nào. Nhưng mà, những con Sơn Tiêu đang đưa tang này không giống như ngày thường. Bây giờ, con Sơn Tiêu Vương đứng ở giữa chỉ cần kêu một tiếng, đàn Sơn Tiêu nhất định sẽ bổ nhào lại đây. Hắn tuy có thể chạy thoát, nhưng những thôn dân trong làng này sẽ gặp phải cảnh tai ương.
Thế nhưng, con khỉ vua vẫn không đưa ra mệnh lệnh công kích, hai mắt chăm chú nhìn, nhìn sang người này rồi lại tới người nọ, khi nhìn đến Lâm Dịch Nhân thì ngừng hai giây rồi nhìn sang kẻ khác, thì ra nó đang tìm người.
- Loài yêu này sức mạnh to lớn vô cùng, mọi người mau lui về.
Lâm Dịch Nhân đứng đầu hàng, quát to lên.
Nhóm phụ nữ, trẻ con cùng người già yếu lui về sau, để lại phía trước một ít trai tráng đứng bên cạnh Lâm Dịch Nhân, cùng giằng co với Sơn Tiêu.
Sơn Tiêu Vương kêu chi chi vài tiếng, chắc nó cảm thấy Lâm Dịch Nhân là kẻ cầm đầu ở nơi này, nên muốn nhờ hai con khỉ khác trong đàn, hướng Lâm Dịch Nhân mà tấn công.
Muốn bắt giặc trước phải cầm vương, hóa ra những con Sơn Tiêu nọ cũng hiểu được đạo lý này.
Bấy giờ, cả người Lâm Dịch Nhân chẳng có thứ gì để phòng thân, nhìn thấy hai gã Sơn Tiêu đã tới trước mắt, nhưng hắn căn bản không tài nào tránh được. Nếu hắn tránh né, chỉ sợ đám thôn dân bên cạnh hắn sẽ bị thương hại, nên chỉ đành làm liều, giơ hai ngón tay lên chỉa vào hai mắt của chúng. Hai con Sơn Tiêu đang phóng người trên không chẳng thèm tránh né, chỉ hai ngón tay thôi, cần chi phải sợ, bất quá tránh một chút là được. Thế nhưng, động tác của Lâm Dịch Nhân lại quá nhanh, không đợi hai con Sơn Tiêu chạm đất, đã ấn mạnh vào huyệt Thiên Xu ở bụng chúng nó. Hai con Sơn Tiêu nọ sau khi chạm đất lại chẳng có chút cử động, y như kẻ chết.
- Thì ra vị trí huyệt đạo của Sơn Tiêu chẳng khác gì con người.
Lâm Dịch Nhân vừa rồi chỉ làm liều, không mấy chắc ăn. Thế nhưng, ông cha ta có nói: con người cùng loài khỉ, vượn vốn là họ hàng. Do đó, Lâm Dịch Nhân ấn vào huyệt đạo của hai con Sơn Tiêu, khiến kinh huyệt của chúng bế tắt, toàn thân tê dại, cho dù có sức lớn như trời cũng không tài nào dùng được.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 14: Sơn Tiêu tấn công (3)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Sơn Tiêu Vương nhìn thấy hai đồng loại của mình chỉ nội trong một chiêu đã bị bắt, nhất thời tức giận, liên tục nghiến răng. Nó quơ quơ móng vuốt, lại có thêm bốn con Sơn Tiêu khác lớn hơn, giơ nanh múa vuốt bổ nhào về phía Lâm Dịch Nhân.
Lâm Dịch Nhân đoạt được một cây xẻng của người đứng bên cạnh, nhưng cảm thấy đầu xẻng không vừa mắt, nên một chưởng bẻ gảy, từ cây xẻng làm nông biến thành cây côn gỗ, chỉ có điều, nó so với côn gỗ chính tông ngắn hơn một chút.
Hắn đợi đến khi những con Sơn Tiêu nọ lao đến trước mặt mới dùng một chiêu ‘Lực đẩy ngàn quân’, hai con Sơn Tiêu đứng giữa đường đã bị côn gỗ đánh trúng. Nhưng mà, Lâm Dịch Nhân cho tới lúc này vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao mà Sơn Tiêu nổi điên, nên cũng chẳng dùng nhiều sức mạnh, chỉ đập bay hai con Sơn Tiêu nọ đến trước mặt Sơn Tiêu Vương. Sau khi Lâm Dịch Nhân sử dụng xong một chiêu thì hai con Sơn Tiêu còn lại đã đánh tới, sắp bấu được vào đùi thì hắn đã nhún chân một cái, lộn mèo trên không trung một vòng, dùng chân đạp mạnh vào ngực của một con Sơn Tiêu, đánh bay nó tới chổ mà hai con khỉ vừa nãy ngã. Lúc này, Lâm Dịch Nhân lại lộn mèo thêm một cái, con gỗ trong tay lấy thế của vạn quân, đánh mạnh vào huyệt Trung Xu ở sau lưng con Sơn Tiêu cuối cùng, nhưng chỉ dùng ba phần lực đạo, chỉ khiến nó ngã xụi lơ xuống đất, không còn sức chống cự.
Chỉ trong một hiệp mà đã có bốn con Sơn Tiêu bị chế phục, những thôn dân ở phía sau xôn xao một trận. Có vài thiếu niên trai tráng muốn bắt ba con Sơn Tiêu bị điểm huyệt đạo, nhưng lại bị Lâm Dịch Nhân ngăn cản, ý muốn nói bọn họ không nên lộn xộn, còn có một con Sơn Tiêu Vương chưa xuất trận.
Sơn Tiêu Vương cũng rất lấy làm kinh ngạc. Sơn Tiêu bị người đời gọi là yêu quái, vì nó có diện mạo hung dữ, lại có sức mạnh to lớn vô cùng, thậm chí có lúc không đó đồ ăn còn có thể tổ chức đi đánh cướp của con người. Thế nhưng, cho dù ra sao thì chúng vẫn là động vật, chúng chỉ dựa vào cảm giác linh mẫn cùng sức mạnh vượt xa con người mà ra đòn, ngay cả cao thủ bọn nó cũng chưa từng thấy, hà huống chi hạng người như Lâm Dịch Nhân? Lúc Lâm Dịch Nhân được hai mươi tuổi đã chính thức tiếp nhận cái nghiệp cản thi ở gia tộc, bằng vào lịch duyệt của mình mà viết ra [Sưu Thần Ký]. Ngoài ra, vào năm hắn ba mươi tuổi đã gặp được một con cương thi ngàn năm, trong trận ác chiến đó, con cương thi ngàn năm đó đánh hắn bị thương, nhưng may mắn đã chạy thoát được. Ngoại trừ một chân bị nó căn thành ra tàn phế, còn những chổ khác đều không một vết thương. Đến chuyện đó mà không làm khó được hắn, hà huống chi mấy con Sơn Tiêu này, hắn căn bản không xem vào mắt.
Sơn Tiêu mẹ vốn đang đau đớn vì mất con, lại thấy Lâm Dịch Nhân đánh bại sáu con Sơn Tiêu một cách dễ dàng, trong tâm nhất thời phẫn nộ. Nó nhìn Sơn Tiêu Vương, chỉ cần Sơn Tiêu Vương đồng ý, nó liền xông lên, cùng nhau sống mái với Lâm Dịch Nhân.
Nhưng Sơn Tiêu Vương chẳng tỏ vẻ gì cả… loài Sơn Tiêu vốn có trí tuệ rất cao, mà Sơn Tiêu Vương lại cao hơn tất cả. Nó biết được Lâm Dịch Nhân không phải là hạng người dễ dàng đối phó, nếu nó cho Sơn Tiêu mẹ đi ra chiến đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nó lại nhìn đám thôn dân nấp phía sau Lâm Dịch Nhân, nhất thời ngộ ra: thì ra nơi đây chỉ có một cao thủ là Lâm Dịch Nhân, mà các thôn dân ở phía sau chắc hẳn là rất dễ dàng hàng phục. Sơn Tiêu Vương ngồi xổm xuống, kêu lên một tiếng ‘Hống’, gần trăm con Sơn Tiêu xung quanh cũng cùng nhau hét lên. Nhất thời, từ trong sơn cốc vọng lại tiếng kêu, ngay cả Lâm Dịch Nhân có lịch duyệt rộng rãi cũng không khỏi kinh hãi.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 17-08-2010 at 04:26 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 15: Sơn Tiêu tấn công (4)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Những con khỉ này sau khi kêu dài một tiếng, liền phân thành một nhóm ba - năm con tấn công thôn dân xung quanh Lâm Dịch Nhân, gác Lâm Dịch Nhân sang một bên.
Lâm Dịch Nhân đã sớm đề phòng chuyện Sơn Tiêu công kích. Nhưng Sơn Tiêu rất đông, ba - năm con Sơn Tiêu đánh một người, những thôn dân này phải chịu thiệt thòi rất lớn. Thực ra, cho dù không phải ba - năm đánh một, mà một đối một thì những thôn dân cũng không có cách nào thắng.
Vì thế, khi Sơn Tiêu tấn công thì đám thôn dân chạy loạn, thỉnh thoảng lại có người bị móng vuốt của Sơn Tiêu bấu trúng da thịt, làm thân thể bị thương, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mộc côn trong tay Lâm Dịch Nhân đánh loạn xạ, lực tay không chút lưu lình, đã có hơn mười con Sơn Tiêu bị đánh trúng, cả người văng ra xa. Mà đánh bị thương mười con trong đàn khỉ hơn cả trăm con thì chẳng nhằm nhò gì cả.
Thỉnh thoảng, lại có thôn dân bị Sơn Tiêu công kích phải nằm xuống đất, may mà không có chuyện gì xảy ra khiến tánh mạng gặp nguy hiểm. Những con Sơn Tiêu đó khi thấy người dân ngã xuống, mất đi sức chiến đấu thì chuyển đổi mục tiêu, tiếp tục tấn công kẻ khác. Hiện trường rất hỗn loạn.
Lâm Dịch Nhân huy động sức mạnh đánh bay hai con Sơn Tiêu, lại quơ một gậy, khiến ba con Sơn Tiêu khác ngã xuống, giải vây cho dân làng. Đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng có một trận cuồng phong đánh tới. Lâm Dịch Nhân tuy đang múa côn, nhưng vẫn để ý tới tình hình của Sơn Tiêu Vương, dư quang lướt qua, nhìn thấy Sơn Tiêu Vương đang nhảy vào khoảng không, biết được nó cùng với Sơn Tiêu mẹ không nhịn được, chủ động công kích hắn.
Hắn không dám xem nhẹ, tay phải cầm mộc côn đưa ra sau lưng, bay người về phía trước, mộc côn được chuyển từ tay phải sang tay trái, mắt không chớp, dùng tay chưởng vào lưng của Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ. Sơn Tiêu Vương đột ngột tập kích, tưởng đâu Lâm Dịch Nhân không thể trốn thoát, ai ngờ Lâm Dịch Nhân lại có thể phản kích, vội vã xoay người trên không trung. Còn Sơn Tiêu mẹ vì Sơn Tiêu con đã chết, nên ý nghĩ trở nên điên cuồng, mà tốc độ công kích của Lâm Dịch Nhân rất nhanh, vì thế không tránh né. Nhìn thấy mộc côn mang theo kình phong sắp đánh trúng, Sơn Tiêu Vương đang xoay người ở trên không tóm được đuôi của Sơn Tiêu mẹ, kéo nó vào trong lòng, ương ngạnh giải cứu Sơn Tiêu mẹ khỏi một côn.
Lâm Dịch Nhân thấy chiêu thức của mình bị hóa giải, vội vã chuyển người, mặt đối mặt với Sơn Tiêu Vương.
Sơn Tiêu mẹ suýt nữa bị Lâm Dịch Nhân đánh trúng, trong lòng nảy sinh cảm giác tức giận, nên không chờ mệnh lệnh của Sơn Tiêu Vương, tiếp tục chạy tới. Lâm Dịch Nhân thấy vậy, dùng côn điểm vào huyệt Thiên Xu ở vùng bụng của nó. Sơn Tiêu mẹ vừa thấy qua một côn của Lâm Dịch Nhân khi nãy, nên đã biết người này so với kẻ đã giết con mình lợi hại hơn rất nhiều, nhìn một côn sắp điểm trúng, cả người của nó hạ xuống, dừng ở mặt đất, khiến một côn của Lâm Dịch Nhân đánh vào khoảng không. Mà Sơn Tiêu mẹ khi dừng lại ở trên đất, nó lại lần nữa nhảy lên cao, vừa hay lại tới đầu của Lâm Dịch Nhân, vung trảo lên, bắt Lâm Dịch Nhân lại. Lâm Dịch Nhân vội vàng nâng tay trái, lách qua hai tay hai chân của Sơn Tiêu mẹ, chưởng một ấn thật mạnh vào bụng của nó.
Sơn Tiêu Vương nhìn thấy khỉ mẹ cùng với Lâm Dịch Nhân đang đối chiến trên không trung, nhưng chỉ cách mặt đất chừng bốn thước, nên âm thầm chạy tới bên cạnh Lâm Dịch Nhân, hai tay ôm lấy Lâm Dịch Nhân, nhe năng ra, cắn về phía Lâm Dịch Nhân.
Lâm Dịch Nhân thấy một chưởng của Sơn Tiêu mẹ sắp tới gần, mượn sức của mộc côn, nhảy người ra xa, hai đòn công kích của Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ đều hụt mất.
Sơn Tiêu mẹ đáp xuống đất, bấy giờ Sơn Tiêu Vương cũng chẳng hạ thêm mệnh lệnh nào, cả hai cùng nhau công kích Lâm Dịch Nhân.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia