Đây là chuyện gì? Nó vì sao lại sáng lên? Đường Dật Tán nhìn qua khe cổ áo mình, chậm rãi suy nghĩ vấn đề này, từ khi trước ngực xuất hiện hoa văn, hắn đã nghiên cứu hồi lâu nhưng hoa văn không có phản ứng, chỉ giống như một cái hình xăm bình thường mà thôi, nhưng hiện tại nó lại sáng lên ! Chẳng lẽ..........(DG: Chả có nhẽ....)
Đường Dật Tán ngẩng đầu lên nhìn màn hình TV, mà Tiêu Tình lại ôm con gấu bông tiểu hùng ngồi bên cạnh, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm TV, không chút chú ý tới sự khác thường của hắn.
Không gây ra tiếng động, Đường Dật Tán xoay người đi vào toilet, "phanh!" một tiếng đóng của lại, Đường Dật Tán lập tức cởi áo trên người, ánh mắt chăm chú nhìn vào hoa văn trước ngực đang phát ra quang mang, giờ này đã yếu ớt, Đường Dật Tán cẩn thận nhìn nhìn, lại phát hiện một chút dị tượng, hoa văn này, chỉ sáng lên một nửa!
"Nhìn tình huống trước mắt, chắc là do cái gì đó tác động lên hoa văn, hẳn là ba nguyên nhân có thể, thứ nhất, Tiêu Tình, thứ hai, TV, thứ ba, vì thời gian quá dài mà chậm rãi tích tụ năng lượng, hoa văn hiện tại đang dần biến mất nên có thể loại bỏ điều thứ ba, chỉ còn hai cái, Tiêu Tình chẳng lẽ có cái gì đặc biệt sao?"
Xoa thái dương, Đường Dật Tán nhanh chóng đưa ra phán đoán nguyên nhân gây ra hiện tượng hoa văn phát sáng " Đường lão sư! Anh đang làm gì vậy?" Không đợi hắn nghĩ ra cái gì, tiếng gọi của Tiêu Tình đã vọng đến.
Hít vào một hơi, mặc lại áo, Đường Dật Tán từ toilet đi ra, trên mặt thản nhiên mỉm cười, ánh mắt giống như là hắc động sâu không thấy đáy, làm cho người ta không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.
Yên lặng ngồi trên sô pha xem TV, lại chú ý ngực mình, quả nhiên, ngồi trước TV hơn 10 phút, hoa văn lại tỏa ra quang mang, hào quang này cực kìa ảm đạm, so với vừa rồi không giống chút nào, hai lần quang mang không cùng cường độ làm cho Đường Dật Tán yên tâm, cùng với quang mang, còn có một loại cảm giác ấm áp lan tỏa.
Ánh mắt nhìn chăm chú TV trên màn hình là nhân vật hoạt hình đang di động, Đường Dật Tán tay phải nhẹ nhàng đưa vào trong áo, ngón tay chạm vào mặt trên hoa văn, bỗng nhiên, hắn cảm giác trong đầu mình tựa hồ xuất hiện thêm cái gì, cả tinh thần rung lên, lập tức chú ý tới một cái tin tức: Lôi Thiết ( Rachel ): Số lượng 1, tuyệt kĩ sở trường của Naruto Kakashi, đánh giá cấp bậc: S cấp, Lôi điện hệ kĩ năng, uy lực trước mắt: 3%.
Lôi Thiết? Lôi Thiết ?!! Kĩ năng nhân vật hoạt hình?
Đường Dật Tán hớp một ngụm lãnh khí, chính mình sao lại có Lôi Thiết ? Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào TV, trên màn hình, Naruto giữa hai lòng bàn tay nhấp nháy điện mang hình dùi, hét lớn một tiếng Lôi Thiết, sau đó công kích tới kẻ địch, điện quang bốn phía!
Cái này, sao có thể ! Bản thân cũng không có thích hoạt hình, thậm chí ngay cả tên đang cùng Naruto chiến đấu cũng không biết, nhưng là, trong đầu sao lại xuất hiện mấy tin tức kì quái kia ?
Hoa văn! Nhất định là hoa văn ! Đường Dật Tán hơi kích động lên, cánh tay run rẩy, cảm giác hao văn trước ngực đang tỏa ra một loại hơi nóng rực, cơ hồ như muốn thiêu đốt linh hồn người ta cho đến khi cháy hết.
"Lôi Thiết, Lôi Thiết, số lượng 1, lôi điện hệ kỹ năng, uy lực trước mắt : 3%? Ý tứ gì, khoan, chẳng lẽ, chính mình có thể thật sự như lời nói kia, phóng thích lôi điện?
Nếu thật sự là vậy....... Chính vì hắn có hoa văn kia nên mới xuất hiện dị năng, hoa văn đột nhiên xuất hiện khi bị mất một giọt máu, chẳng lẽ, hoa văn xuất hiện, bởi vì giọt máu cùng với giọng nói của nữ nhân kia? Hắn nhớ tới giọng nói như vang vọng kia: Tồn tại dị giới.......nghe lời kêu gọi của ta........xuất hiện........cùng với ta........chiến đấu đi........
Ngón trỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt hoa văn, tin tức hiện lên trong đầu: Chỗ trống còn thừa : 9, Trạng thái khai phá: 1% nhất khu !
Chỗ trống còn thừa (DG: free ^.^), trạng thái khai phá 1% nhất khu, nói vậy, lợi dụng hoa văn mình có thể sử dụng 1%, nếu đặt tới 100% vậy có phải chứa được 1000 cái kĩ năng hay không? Hơn nữa, nhất khu, đã có nhất khu vậy tự nhiên sẽ có nhị khu, tam khu ?
Nhanh chóng phán đoán, kết hợp với tin tức mình nắm giữ, Đường Dật Tán rút cuộc cũng cho là sự thật, bản thân có dị năng! Hơn nữa, Dị năng có thể phóng thích ra bên ngoài a !
Mở bàn tay trái, Đường Dật Tán cần thận nhìn bàn tay chính mình, hai tay thon dài trắng nõn, đường vân rất nhỏ, tràn ngập cảm giác mềm mại, giống như bàn tay nữ hài tử, trên thực tế, hai bàn tay này cũng được rất nhiều nữ hài tử hâm mộ, hơn nữa chúng lại rất linh hoạt, nhưng hiện tại, hai tay lại xuất hiện một lực lượng mới, một loại lực lượng xa lạ !
Đường Dật Tán muốn tìm địa phương không người để chứng minh phán đoán của mình, nhưng là hiện tại, bởi vì có việc trên người, bỗng nhiên có được cái lực lượng chỉ có trên TV này, người bình thường trầm ổn như Đường Dật Tán cũng khó kìm hưng phấn, từ tối hôm qua đến nay, chỉ qua 10h đồng hồ, trên người mình lại phát sinh biến hóa thân kì như vậy.......
Áp chế lòng hưng phấn, Đường Dật Tán nhắm mắt hít sâu vài cái, sau đó lẳng lặng nhìn TV, khác với vừa rồi, hắn hiện tại càng phải tập trung xem hoạt hình, bất luận mình có thật sự phóng thích được Lôi Thiết hay không, hiện tại việc cần làm là xem kĩ cái hoạt hình này, để xem Lôi Thiết là cái gì trước đã .
Nhìn chốc lát, Đường Dật Tán lại hỏi Tiêu Tình vài câu, rốt cục cũng xác định kĩ năng này là gì, Lôi Thiết, chiêu thức độc đáo do Naruto sáng tạo, đồng thời cũng là sở trường tuyệt kĩ, đem Charka tập trung hai bàn tay, đạt được hiệu quả nhất kích tất sát, theo như giải thích, hẳn là dựa vào sự tập trung mật độ cao của Charka, sinh ra lực phá hoại xuyên thấu cường đại, hiểu được đến đó, Đường Dật Tán cũng không hỏi nữa, chiêu này, mình cũng không cần thiết phải biết cặn kẽ, chỉ cần hiểu một chút để biết hiệu quả vậy là được rồi, huống hồ, muốn biết hiệu quả thật sự chỉ có cách là tự mình trải nghiệm mới biết được.
Đường Dật Tán dùng 2h để xem hoạt hình, đồng hồ sắp điểm 12h, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, Đường Dật Tán đứng lên, thu dọn sách vở vào chiếc cặp màu đen " Tiêu Tình, đừng xem nữa, mụ mụ em sắp về rồi đó, nếu bị nàng bắt gặp, khẳng định sẽ mắng em, anh phải đi đây."
"Đường lão sư." Tiêu Tình nghe lời tắt TV, cũng đứng lên, đôi mắt tỏng veo nhìn chằm chằm Đường Dật Tán, hàng lông mi dài khẽ run lên, chiếc miệng xinh xắn hồng nhuận mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì.
"Làm sao thế?" Đường Dật Tán cười sáng lạn, khuôn mặt có chút nữ tính mang theo ánh sáng ấm áp: " Yên tâm, lão sư không nói cho mụ mụ em biết đâu."
"Không phải vậy, Đường lão sư." Tiêu Tình cắn chặt răng, có chút khó khăn nói:" Em, mẹ em nàng hôm nay trưa không về, trưa nay anh lưu lại đây đi."
Nghe xong lời này, Đường Dật Tán hơi nhíu mày, trong lòng có vài phần không vui " Ân? Mụ mụ em trưa nay không về sao?" Cho dù là bận công việc, cũng không nên như vậy chứ? Cũng không chịu dành thời gian quan tâm nữ nhi của mình, khó trách Tiêu Tình cố ý làm sai bài.
Nữ nhi có thành tích không tốt, chỉ biết tìm giáo viên dạy thêm, thì không bao giờ....... ài, không để ý tới nữa, thật là, có chút.............
Trầm ngâm một hồi, Đường Dật Tán nhẹ nhàng gật đầu, buông chiếc cặp đen xuống nói:" Vậy được, anh ở lại, trong nhà em hiện có thức ăn gì không?"
"Không có, Đường lão sư, chúng ta đi mua được không? Dù sao chợ cũng gần đây." Cao hứng cầm tay Đường Dật Tán, Tiêu Tình cười nói:" Nhà em đã lâu không mua đồ ăn, hôm nay em muốn ăn cơm anh nấu, Đường lão sư, thủ nghệ của anh có được không? Em nghe nói anh sống một mình, vậy buổi tối thật cô đơn a? Anh có hay mang bằng hữu về nhà không?"
Đối với mấy câu hỏi dồn dập của Tiêu Tình, Đường Dật Tán không chút khó chịu, nhéo chiếc mũi xinh xắn của nàng " Tiểu nha đầu, em đừng có hỏi đông hỏi tây như vậy, rốt cuộc muốn gì, Đường lão sư nấu ăn cũng không tốt, miễn cưỡng ăn được, một người ở lại thanh tịnh, lão sư cũng không dẫn ai về nhà, được rồi, nhanh thay quần áo, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn."
"Thay quần áo? Vì sao lại phải thay quần áo?" Tiêu Tình buông tay Đường Dật Tán ra, dang hai tay nhìn nhìn quần áo chính mình :" Không có gì không tốt a?" Trên người nàng mặc một kiện áo phông trắng rộng thùng thình, kèm theo một chiếc quần ngắn miễn cưỡng dài tới đầu gối, cái này hoàn toàn là cách ăn mặc ở nhà tiêu chuẩn, thật sự mà nói, cũng không có gì không tốt, chỉ là nếu đi chợ, mặc quần áo như vậy rất dễ bị dính bẩn lên quần áo a.
"Quên đi, em không muốn đổi, vậy cứ thế cũng được." Thở dài, Đường Dật Tán mang cô bé đến khu chợ gần đó.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Bây giờ đã là giữa trưa, nhưng chợ vẫn không ít người, còn vài nhóm trai gái, ôm theo mấy túi to đi tới đi lui, hoặc cao giọng mặc cả, hoặc thảo luận hôm nay ăn món gì, bán hàng cao giọng chào mời, rất là náo nhiệt. Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đường Dật Tán nghĩ hôm nay hai người ăn, nên đồ ăn không cần mua nhiều lắm, cầm theo cái túi, đang đi lại thấy hoa văn trước ngực nóng lên, Đường Dật Tán cũng thập phần rõ ràng, lúc này bên trong hoa văn đã chứa 4 kĩ năng! Phân biệt là Lôi Thiết, Loa Toàn Hoàn, Thiên Điểu cùng Thủy Long Đạn Chi Thuật!
Hoa văn bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, dị năng ù ù cạc cạc mà có, Đường Dật Tán đã xác định biến hóa của bản thân cùng cái âm thanh kêu gọi kia tuyệt đối có liên hệ, chỉ không biết đối phương là ai, dùng phương pháp gì làm mình phát sinh biến hóa này.
"Đường lão sư, anh suy nghĩ gì vậy?" Một bàn tay lay Đường Dật Tán, Tiêu Tình liếm ly kem, nghiêng đầu, có chút khó hiểu cùng không yên lòng nhìn Đường Dật Tán.
Xoa đầu Tiêu Tình, Đường Dật Tán cười nói:" Không có gì, anh chỉ là hôm qua ngủ không ngon, không có gì đáng ngại, chút nữa về, anh sẽ làm món ngon cho em ăn."
"Ân." Dùng sức gật đầu, Tiêu Tình tiếp tục ăn ly kem mà Đường Dật Tán mua cho, thỉnh thoảng nhìn ngắm xung quanh.
"Tiêu Tình! Bạn hôm nay buổi chiều rảnh không?" Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa bỗng nhiên chạy tới trước mặt Đường Dật Tán, có chút tò mò đánh giá hắn, sau đó nhìn Tiêu Tình nói:" Ai vậy? Ca ca của bạn sao?"
Tiêu Tình kéo cổ tay Đường Dật Tán, tay phải cầm ly kem chỉ chỉ vào hắn, nói:" Đây là Đường lão sư, hôm nay anh ấy nấu cơm cho mình ăn, buổi chiều......." Nàng lại nói với cô bé kia:" Trương Mộng Đình, buổi chiều làm gì? Mình cũng không biết có thời gian không........" Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Lão sư? Trường ta không có lão sư trẻ như vậy a?" Trương Mộng Đình nở nụ cười với Đường Dật Tán, lộ ra hai má lún đồng tiền đáng yêu, hai mắt xoay chuyển hồ nghi nhìn Tiêu Tình, sau đó ghé vào tia nàng thì thầm:" Không phải bạn trai của bạn chứ? Tiêu Tình, không ngờ a, bạn cư nhiên tìm được anh chàng đẹp trai như vậy, xem ra rất tốt lại còn nấu cơm cho bạn ăn." Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Cái gì ! Mộng Đình chết tiệt, đừng có ăn nói lung tung nếu không mình bóp chết bạn !" Tiêu Tình chột dạ nhìn Đường Dật Tán một cái, kéo Trương Mộng Đình sang một bên:" Đây là lão sư dạy kèm, hôm nay mẹ mình không có nhà, cho nên anh ấy lưu lại nấu cơm, không, không phải cái gì bạn trai, bạn tìm mình có chuyện gì? Buổi chiều làm gì?"
"Buổi chiều chúng qua sang đập chứa nước bên kia đi dạo được không? Nghe nói hôm nay bên đó có đóng phim, chúng ta sang xem, nói không chừng có thể gặp được minh tinh đó !" Trương Mộng Tình liếc nhìn Đường Dật Tán một cái, kéo kéo áo phông Tiêu Tình" Bạn buổi chiều có bận gì không? Không phải lại học thêm chứ? Nếu không, chúng ta rủ anh ta cùng đi?"
Tiêu Tình do dự một chút, lúc này mới nói:" Cái này, ta không biết Đường lão sư có đồng ý hay không, anh ấy sắp thi đại học, thời gian rất gấp..........."
"Hỏi là biết! Bạn không hỏi, sao biết anh ấy có thời gian hay không? Hơn nữa, chẳng lẽ anh ta mặc kệ hai chúng ta chạy khắp nơi? Lão sư dạy kèm cũng là lão sư! Đi, mình cùng bạn nói, phải khiến anh ta cùng đi, đến lúc đó chúng ta có người kiệu lên xem." Trương Mộng Đình nói xong không chờ Tiêu Tình, nhanh nhảu chạy tới bên người Đường Dật Tán, đánh giá từ trên xuống dưới hắn một cái, làm cho Đường Dật Tán có cảm giác cổ quái, tiểu nha đầu này, rút cuộc làm sao vậy? Không lẽ ước lượng chiều cao của của mình? Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Anh, anh có phải là lão sư của Tiêu Tình không?" Nhìn một lát, Trương Mộng Đình thoáng có chút thất vọng, Đường lão sư này, thoạt nhìn văn nhã, gầy gò, hẳn không phải là bảo tiêu tốt. Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đường Dật Tán ôn hòa cười nói:" Đúng, anh là lão sư của nàng, Đường Dật Tán, em là bằng hữu của nàng sao?"
"Không sai, em chính là tỷ muội tốt nhất của Tình Tình, cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ Trương Mộng Đình, Trương đại tiểu thư! Anh là lão sư của nàng, khẳng định muốn nàng an toàn đúng không?" Trương Mộng Đình tròng mắt xoay chuyển, nói tiếp:" Anh là lão sư dạy kèm của nàng, mẹ nàng hôm nay vắng nhà, nói cách khác, nữ nhi phó thác cho anh, lát nữa em muốn cùng nàng sang đập chứa nước bên kia chơi, anh cùng đi đi ." Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
" Chờ chút, em nói cái gì, sang đập chứa nước bên kia? Anh không có thời gian, anh sắp thi đại học."
Trương Mộng Đình chớp chớp mắt, lông mày nhướng lên, sau đó đáng thương nhìn Đường Dật Tán, hai tay xoắn vào nhau, bộ dạng như tiểu cô nương bị bỏ rơi, ngữ khí bi thương nói:" Đường lão sư, anh không nghĩ lỡ chúng ta gặp chuyện không may gì sao? Chẳng lẽ anh thật sự nhẫn tâm để hai tiểu nữ hài chúng em đến một nơi xa lạ, bị người ta bắt cóc?" Điệu bộ kia, khiến cho người ta đau lòng, vài người xung quanh đã dừng lại xem náo nhiệt.
"Cái này......Được rồi, xem ra anh không đáp ứng em sẽ không buông tha." Bị mọi người vây quanh chỉ trỏ, bàn tán, Đường Dật Tán cũng có cảm giác ăn không tiêu, có chút bất đắc dĩ xoa thái dương:" Tiêu Tình, đi thôi." Sau đó lại nhìn đến tiểu ma nữ " Trương Mộng Đình em đi đi, lát nữa tới tìm chúng ta."
"Yeah! Thắng lợi ! Tiểu Tình Tình, chúng ta thành công rồi !" Hai ngón tay xếp hình chữ v, Trương Mộng Đình hai má lúm đồng tiền cười sáng lạn đáng yêu, tóc đuôi ngựa phía sau cũng vung vẩy theo.
Có thể làm cho Đường Dật Tán cùng đi chơi, Tiêu Tình đương nhiên cao hứng, lôi kéo Đường Dật Tán mua hai ly kem, đưa cho Trương Mộng Đình một cái, sau đó mới tạm biệt rời đi.
Trở lại nhà Tiêu Tình, Đường Dật Tán lập tức vào phòng bếp, vừa vào, hắn đã thấy, phòng bếp này phủ một tầng bụi!
Mặc dù muốn bênh vực mẹ Tiểu Tình, nhưng hiện tại cũng không có lý do, nhìn về Tiêu Tình ánh mắt tràn ngập yêu thương, tiểu cô nương này, đó là sinh hoạt ở nhà của nàng, mặc áo rộng thùng thình, buổi tối mẹ nàng mới về nhà, còn phòng bếp phủ bụi..........
Nhẹ nhàng ôm Tiêu Tình vào trong ngực, Đường Dật Tán nhẹ vỗ về nàng " Tiêu Tình, nhà em hiện tại đều như vậy sao?"
"Đúng vậy, Đường lão sư, em bình thường đều ra ngoài ăn, đã là thói quen." Khẽ tựa vào lồng ngực nam nhân giống như ca ca này, Tiêu Tình gắt gao ôm chặt, bàn tay nắm lấy quần áo hắn, trong lòng có chút chua xót " Lão sư, em đi rửa đồ ăn." Hoang mang bối rối cầm túi thức ăn, Tiêu Tình đi tới vòi nước, xả nước ra.
Một dòng nước đục từ bên trong phun ra, qua một lát, dòng nước trở nên trong suốt.
Đường Dật Tán tìm kiếm trong phòng bếp, rốt cuộc cũng tìm được một cái chậu cùng cái khăn phủ đầy bụi, liền rửa qua một chút, Đường Dật Tán múc một chậu nước, rửa sạch phòng bếp, trên bàn bụi rất dày, dùng khăn lau nhẹ một chút, lập tức khăn chuyển màu đen, liền cho vào chậu nước giặt sạch đi.
Tuy rằng phòng bếp nhà Tiêu Tình cũng không nhỏ, nhưng mấy công việc nhà này Đường Dật Tán làm rất nhanh, bất quá cũng phải hơn 15 phút mới dọn sạch, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào nước còn đọng trong phòng, nhìn qua rất lấp lánh. Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hắn đi ra chỗ Tiêu Tình, nhìn đến Tiêu Tình đang rửa cải trắng, Đường Dật Tán nhìn thấy không nhịn được cười, nàng đang muốn tẩy rửa vài điểm đen trên mặt cải trắng.
"Tiêu Tình a, để anh, em vào trong.....Ân, trong nhà có tạp dề không? Nếu nó, tìm giúp anh." Lo lắng lời nói có thể chạm đến tự ái của cô bé, Đường Dật Tán uyển chuyển nói ra yêu cầu của mình, muốn nàng rời đi, để mình tự rửa rau.
Tiêu Tình đi ra, có chút ngượng ngùng cười với Đường Dật Tán, tay lau vào áo, lập tức trên áo ướt một mảng, nhìn thấy cải trắng mình rửa, mặt nàng có chút nóng lên, đã biết mình ngốc:" Vâng, Đường lão sư, nhà em hình như có một cái, em nhớ rõ năm mới mẹ em có đeo qua, để em đi xem."
Nhìn Tiêu Tình có chút lúng túng khẩn trương chạy đi, Đường Dật Tán nhìn theo một chút, sau đó đem củ cái bỏ vào chậu, cặp tay linh hoạt như hồ điệp xuyên hoa bắt đầu hoạt động.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
"Đường lão sư, tìm được rồi." Tiêu Tình loay hoay một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy được chiếc tạp dề kẻ ô vuông xanh, cầm khăn lau vài cái trên mặt, sau đó vội vàng chạy vào phòng bếp, thấy Đường Dật Tán hai tay linh hoạt đang làm đủ loại động tác rửa rau, mặc kệ là cà chua hay khoai tây, đều được rửa sạch, bỏ vào bên cạnh rau xanh " Đường lão sư, anh thật lợi hại."
"Ha ha, không có gì, em làm quen rồi, về sau cũng có thể được như vậy." Đường Dật Tán cười cười, nhưng động tác cũng không đình chỉ, lại nhớ tới một năm trước dịp hè tranh thủ làm thêm trong một khách sạn, làm việc cùng bếp trưởng đai tỷ, khi đó so với mình, nàng mới là cao thủ chân chính, làm cùng một việc, nàng đều làm tốt lại nhanh hơn mình gấp đôi, giống như biểu diễn xiếc vậy.
Dang hai tay ra, Đường Dật Tán chỉ vào thắt lưng nói:" Em đeo vào hộ anh, tay anh đang ướt."
"A, nga." Giơ tạp dề lên, Tiêu Tình đem chiếc dây đeo vào cổ Đường Dật Tán, sau đó đi ra sau lưng giúp hắn cột chặt dây lại.
"Tốt rồi, Tiêu Tình, ân, em giúp anh đem nồi với đũa lại đây, anh rửa qua một chút, sau đó thái rau." Liếc nhìn Tiêu Tình đứng bên cạnh mình, nghĩ đến nàng không biết làm việc nhà, Đường Dật Tán âm thầm nở nụ cười, phải an bài cho nàng vài nhiệm vụ nho nhỏ.
"Vâng."
.....................
Sau 40 phút nỗ lực, Đường Dật Tán rút cuộc hoàn thành xong bữa cơm trưa.
Xúc đồ ăn ra đĩa, bát sau đó để trên bàn, Đường Dật Tán cởi tạp dề sau lưng ra.
"Tiêu Tình, nếm thử một chút tay nghề của Đường lão sư xem, tuy rằng không quá ngon, nhưng miễn cưỡng hợp khẩu vị." Vuốt mái tóc Tiêu Tình, Đường Dật Tán ngồi xuống, sau đó ở một bên đặt một chiếc bát cùng đôi đũa, đúng là thói quen của hắn nên mới làm ra động tác này, đợi Tiêu Tình có chút khó hiểu nhìn, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần, cười cười không nói gì.
Bình thường đều sống một mình, lại từng làm thêm ở khách sạn, tay nghề Đường Dật Tán tự nhiên không kém, làm mấy món ăn thường ngày là chuyện cỏn con, Tiêu Tình ăn thấy rất ngon đến nỗi vướng chút thức ăn trên mũi, vội cúi đầu lau đi, sau đó lén nhìn Đường Dật Tán, thấy hắn không phát hiện ra, lúc này mới yên tâm.
Động tác nhỏ này của nàng, sao thoát khỏi ánh mắt Đường Dật Tán? Chẳng qua thấy sinh hoạt thường ngày của nàng rất đáng thương, mẫu thân thiếu quan tâm tới, một vài việc tự chăm sóc mình nàng cũng không làm được.
Đều là người với người, nếu chỉ thông cảm hay khoan dung hơn một chút, thế giới này không nghi ngờ sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng sự thật cuối cùng luôn tàn khốc, người cũng như thế, vậy nên sự thật mới có thể gọi là sự thật (DG: Híc triết lý nhân sinh, cái này phải tìm mĩ nữ mà thổ lộ a )
Ăn cơm xong, hai người rửa bát đĩa, Tiêu Tình lại mở TV lên, Đường Dật Tán nhìn chiếc phông rộng thùng thình đã hơi bẩn cùng chiếc quần ngắn của nàng, thầm nghĩ chút nữa ra ngoài chơi, ăn mặc như vậy không tiện, vì thế nói :" Tiêu Tình, đi thay quần áo đi, chút nữa qua bên kia đập nước chơi, áo này đã hơi bẩn, mặc quần ngắn cũng không tốt, đổi bộ quần áo khác đi!"
"Vâng, em biết rồi, Đường lão sư." Ngoan ngoãn đứng dậy, Tiêu Tình đi chiếc dép lê ôm chú gấu tiểu hùng đi vào phòng, ngay cả cửa phòng cũng không khóa, chỉ khép hờ một chút.
Lát sau, Tiêu Tình thay một bộ quần áo khác đi ra, vẫn là một thân rộng thùng thình, bên trên mặc áo phông T-shirt, phía mặc một chiếc váy trắng, trên đầu đội mũ lưỡi chai, dưới đi một đôi tất trắng cùng giầy thể thao màu trắng, miễn cưỡng che đi nửa mắt cá chân, hơi thở thanh xuân toát ra tràn ngập căn phòng.
"Đường lão sư, anh xem đẹp không?" Có chút thẹn thùng đi đến trước mặt Đường Dật Tán, Tiêu Tình cúi đầu thấp giọng hỏi, hiển nhiên rất quan tâm đến đánh giá của Đường Dật Tán.
"Không sai, rất đẹp." Cười cười, Đường Dật Tán thu hồi ánh mắt, sau đó lại dừng trên quyển sách cầm trên tay, chăm chú đọc.
"Đường lão sư, em đang hỏi anh, sao anh không nhìn?" Thấy Đường Dật Tán chỉ chăm chú xem sách, Tiêu Tình không buông tha nũng nịu lay tay hắn, tay kia cướp lấy quyển sách để lên bàn, cả người ngồi lên đầu gối hắn, cái miệng nhỏ chu lên : "Nói đi, không được xem sách nữa."
Đường Dật Tán bất đắc dĩ cười nói:" Đẹp, rất đẹp, ánh mắt anh rất chuẩn, đừng náo loạn nữa, em đi xem TV đi."
"Em không tin, em muốn anh nói Tiêu Tình hôm nay mặc quần áo rất xinh đẹp, khiến anh hoa cả mắt." Quay người lại, Tiêu Tình thả tay hắn ra, gắt gao nắm lấy áo hắn, làm nũng:" Đường lão sư......"
"Được được được, Tiêu Tình hôm nay mặc quần áo rất xinh đẹp, làm anh hoa cả mắt, như vậy được chưa?" Xoa xoa thái dương, Đường Dật Tán có dự cảm, buổi chiều hôm nay, phỏng chừng sẽ có chút việc làm người ta đau đầu xảy ra, Tiêu Tình vốn nghịch ngợm, hiện tại lại thêm tiểu ma nữ Trương Mộng Đình, hôm nay sợ sẽ mệt rồi, muốn thử nghiệm kỹ năng một chút cũng là chuyện xa vời.
"Hừ, thế mới đúng." Nghe được lời của Đường Dật Tán, Tiêu Tình rút cuộc cao hứng, liền cứ vậy ngồi trên đùi Đường Dật Tán, dựa vào ngực hắn, mắt chăm chú xem TV.
Như vậy có cô bé ngồi trên đùi mình, lại thỉnh thoảng rung rinh, Đường Dật Tán muốn xem sách cũng không thể, chỉ đành buông sách ra, cùng Tiêu Tình xem TV.
Chuông cửa vang lên, Đường Dật Tán rút cuộc thở nhẹ ra một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn một rưỡi.
Nghe được tiếng chuông cửa, Tiêu Tình vội vàng từ trên đùi hắn nhảy xuống, chạy ra mở cửa, giọng Trương Mộng Đình lập tức truyền tới:" Đường lão sư, anh mau ra đi, chúng ta xuất phát thôi!"
Thu dọn sách vở trên bàn, Đường Dật Tán tiện tay tắt TV cùng đầu DVD, đi theo hai cô bé rời khỏi tòa nhà.
Nắng tháng tư, nhẹ mơn man trên mặt, thật thoải mái, nhiệt độ ngoài trời cũng khoảng hơn 20 độ, cho nên trên đường nhiều người ăn mặc mát mẻ, không còn cảnh những cục bông di động trên đường nữa.
Trương Mộng Đình nói đập nước chính là đập nước hồ Mạc Lan, hai bên hồ phong cảnh rất đẹp, phía tây dựa vào hai quả núi, thời gian này, có rất nhiều người tham quan, mà địa phương đóng phim trong lời của nàng, chính là quả núi bên kia đập nước, Đường Dật Tán từng đến đó hai lần, một lần là nhà trường tổ chức dã ngoại, lần khác là cùng Vương Cương, Ngô Thiến đi dạo.
Ngồi trên xe buýt, Đường Dật Tán có chút bất đắc dĩ nhìn hai cô bé ríu rít không ngừng, cũng không biết các nàng sao lại có nhiều đề tài để nói như vậy, khó trách mọi người nói nữ nhân đều dông dài ( DG: Hắc hắc vịt mà ^.^)
"Đường lão sư, anh sao không nói gì a?" Hàn huyên một trận, Tiêu Tình mới chú ý đến Đường Dật tán đang trầm mặc, không nhịn được thấp giọng nói.
"Không có gì, đang nghe các em nói chuyện thôi." Hai tay khoang trước ngực, Đường Dật Tán nở nụ cười, đôi mắt dài thanh tú hơi cong cong, nhìn qua rất tiêu sái, Trương Mộng Đình nhìn thấy, lập tức kéo Tiêu Tình lại gần, nhỏ giọng nói bên tai:" Tiểu Tình Tình, anh ấy thật không phải bạn trai của bạn?"
"Ai da, Mộng Đình, bạn hôm nay làm sao vậy? Đương lão sư thật không phải bạn trai mình, hơn nữa bạn hỏi cái này làm gì?"
"Tốt tốt, nếu không phải bạn trai bạn, vậy tốt rồi, bạn không biết anh ấy rất đẹp trai sao? Khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái, quả thật là khuôn mặt vương tử tiêu chuẩn, còn hai bàn tay kia nhìn rất đẹp! Anh ta là người thế nào?" Trương Mộng Đình nở nụ cười xấu xa, sau đó nhìn chằm chằm Đường Dật Tán, ánh mắt sáng lên, nàng cùng tuổi Tiêu Tình, cũng biết nghe không ít chuyện tình yêu, trí tưởng tượng cũng phong phú không kém.
"Đường lão sư rất tốt a, anh ấy cười rất đẹp, hơn nữa nấu ăn cũng ngon, ở một mình, học hành cũng lợi hại, nghe nói anh ấy học giỏi nhất nhì trường đó!"
"Tốt lắm, Tiểu Tình Tình, bạn không được đoạt của mình, Đường lão sư này, mình muốn." Trương Mộng Đình híp mắt nhìn Đường Dật Tán, lúc này mới hỏi:" Đường lão sư của bạn tên là gì?"
"Đường Dật Tán, Mộng Đình, bạn không phải thật sự thích anh ấy chứ?" Tiêu Tình như nghĩ ra cái gì, hai mắt trợn trừng, ngạc nhiên nhìn hảo tỷ muội của mình.
"Không được sao?" Trương Mộng Đình vỗ bả vai Đường Dật Tán " Đường Dật Tán !"
"Ân, sao vậy?" Đang cảm nhận hoa văn trước ngực, Đường Dật Tán bỗng nghe thấy có người gọi tên, lập tức hồi phục tinh thần, lại thấy tiểu ma nữ Trương Mộng Đình đang nhìn mình, khuôn mặt hơi chút tiếu ý hỏi :" Cô gái đẹp nhất vũ trụ, Trương Mộng Đình Trương đại tiểu thư, có chuyện gì nói với ta sao?"
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
" Hừ! Bổn đại tiểu thư tuyên bố, từ hôm nay anh chính là bạn trai em! Hoan hô đi, nhảy nhót đi, cảm thấy vinh hạnh đi!" Trương Mộng Đình hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vênh lên, nhìn qua dáng vẻ bệ vệ không ai chịu nổi.
Hơi chút đắc ý, thanh âm cũng lớn hơn, dẫn tới vài nhóm hành khách trên xe buýt chú mục vào đây, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang vênh lên, ánh mắt mơ màng, có chút say mê của Trương đại tiểu thư, lại ngạc nhiên nhìn Đường Dật Tán, vài người tiếng bàn luận nổi lên.
"Đứa nhỏ này con nhà ai a, nhỏ như vậy, dám nói những lời này, nếu là nữ nhi của ta, ta xem như chưa từng có đứa con này." Một nữ nhân trung niên mập mạp liếc nhìn Trương Mộng Đình, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh, người kia liếc nhìn một cái, ứng thanh nói: " Đúng vậy, không biết cha mẹ dạy dỗ thế nào, lại dạy ra một nha đầu không biết liêm sỉ."
Bị người khác nói như vậy, Trương đại tiểu thư trợn tòn hai mắt, nàng chẳng qua là cô bé 14 tuổi đầu, trong lòng nghĩ gì thì nói vậy, làm sao nghĩ được phản ứng của mọi người xung quanh? Nghe được hai phụ nữ kia nhỏ giọng bàn tán, như tát vào mặt, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Đường Dật Tán nhìn thoáng qua, thấy hai nữ nhân kia nói có chút quá phận, liền nói: " Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nữ hài, mặc dù nói sai, các cô cũng không nên như vậy a, tiểu hài tử thì biết cái gì !"
Thấy hắn là người trong cuộc đã lên tiếng, hơn nữa Trương Mộng Đình lại khóc, hai nữ nhân kia cũng ngừng lại, xấu hổ cười, im miệng không dám nói lại, vì vậy mà náo động cũng lắng xuống, Trương Mộng Đình tâm tình không tốt, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa xe không nói một lời, ngạc nhiên là không biết đang nghĩ cái gì, nước mắt cũng chưa lau đi.
Tiêu Tình kéo tay Đường Dật Tán, đưa mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói bên tai hắn: " Đường lão sư, anh nói vài lời an ủi bạn ấy đi, nàng vừa khóc........"
Gặp loại chuyện thế này, Đường Dật Tán có chút đau đầu, từ trong ví lấy ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Trương Mộng Đình, thấy nàng bất động, liền đổi chỗ với Tiêu Tình, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, an ủi: " Cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ Trương đại tiểu thư đừng khóc, em xem, khóc sẽ không đẹp, nào, cười cho anh một cái, nghe lời đi, mau, cười một cái nào." Một tay đưa lên mũi Trương Mộng Đình nhéo nhéo.
Đường Xảo Xảo đại suất ca mị lực quả nhiên không vừa, Trương Mộng Đình lập tức nở nụ cười, hai tay đánh lên người Đường Dật Tán vài cái, ôm lấy cánh tay hắn không thèm đáp lời.
Tiêu Tình thấy nàng không còn khó chịu, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở ra, nhìn Trường Mộng Đinh chiếm mất ' vị trí của mình ' , liền cũng ôm lấy cánh tay còn lại của Đường Dật Tán, chiếc đầu nhỏ xinh dựa vào vai hắn.
Xuống khỏi xe buýt, Đường Dật Tán nhìn trái nhìn phải, cũng không biết đi bên nào cho tốt, lại nhìn Trương Mộng Đình, nàng muốn xem đóng phim, vậy để nàng quyết định đi bên nào thì tốt hơn.
" Chúng ta......." Trương đại tiểu thư nắm tay Tiêu Tình, bàn tay nhỏ giơ lên, chỉ vào đám người đang tụ tập ở phía bắc đạp chứa nước " Chúng ta lên đó nhìn xem rồi hẵng tính."
Đập nước Mạc Lan, phía bắc là mảnh đất trống không nhỏ, ven đập chứa nước là hàng liễu, cong cong mềm mại rủ xuống gần mặt hồ, trông xa có chút phiêu dật thanh sảng, Trương Mộng Đình chạy tới mua hai gói to khoai tây chiên, giao cho Tiêu Tình một túi, sau đó 'ca ca' nghênh ngang cắn một miếng khoai tây chiên đi dọc theo hàng liễu, Tiêu Tình đi được hai bước, lại quay đầu nhìn Đường Dật Tán, chạy lại ôm cánh tay hắn, lúc này mới vừa cắn khoai tây chiên, vừa chậm rãi theo sau Trương Mộng Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngọt ngào, Đường Dật Tán có thể bồi tiếp nàng dạo chơi, quả thật là chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Đường lão sư, sinh nhật anh là khi nào?" Ngón tay cầm một miếng khoai tây chiên, Tiêu Tình đưa đến trước mặt Đường Dật Tán hỏi.
"Sắp." Cầm lấy miếng khoai, Đường Dật Tán đưa miếng khoai tây chiên tới miệng Tiêu Tình, cười nói: " Sắp rồi, mồng tám tháng mười một."
"Hừ.... cái gì, còn mấy tháng nữa, vậy mà nói cái gì sắp sắp." Tiêu Tình bất mãn bĩu môi, lúc này mới cắn miếng khoai tây chiên, lạo xạo nhai trong miệng " Tháng mười một, qua một khoảng thời gian nữa là anh sẽ thi vào trường đại học, sau khi anh học đại học, em sẽ không được gặp anh nữa, Đường lão sư, anh học đại học ở gần đây được không? Khu vực chúng ta chẳng phải có một trường đại học sao?
"Cái này thôi, anh cũng chưa biết sau này ra sao." Đường Dật Tán thổi kính mắt, ánh mắt pha vài phần chua xót hướng về phía thành phố, quả là có một trường đại học, trường này cũng không tồi, Đường Dật Tán biết, nếu mình học tốt, hắn có thể thu được thành tích xuất sắc, nhưng là, học bổng còn khó nói, đặc biệt, hai ngày nay tâm thần không yên, tiến độ ôn tập cũng có chút xấu hổ.......
"Đường lão sư........." Tiêu Tình thấy Đường Dật Tán không đáp, cũng bất chấp tay vừa cầm khoai tây chiên, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, giống như là sợ mất, bộ mặt dần chuyển sang xanh mét, sau đó nước mắt đong đầy, tùy thời có thể tuôn rơi, như sắp có một trận hồng thủy bất ngờ.
Bị một cô bé ủy khuất nhìn, Đường Dật Tán cảm thấy có chút run run, ánh mắt trên mặt đất đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng trên con thuyền nhỏ trong hồ nước " Cái này, anh không thể nào cam đoan với em được, bất quá anh sẽ hết sức." Yêu cầu của Tiêu Tình, hắn thật là trong lòng có chút khó xử, thi vào đại học một nơi anh tài hội tụ, ai dám nói mình sẽ đứng nhất toàn tỉnh? Bản thân chỉ cố hết sức mà thôi.
Đường Dật Tán có chút khó xử, Tiêu Tình tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được, trong lòng cũng nhận ra yêu cầu của mình có chút quá phận, khi học thì thành tích rất tốt, nhưng lại không nhất định so được với đại học nổi tiếng, Đường Dật Tán lựa chọn học viện gì, chính là tự do của hắn, mình chỉ là học sinh hắn dạy thêm mà thôi, căn bản không thể vì mình mà ghi danh vào trường nổi tiếng.
"Đường lão sư, là em tùy hứng, em ,em lên phía trước xem Trương Mộng Đình." Cúi thấp đầu xuống, tâm trạng của Tiêu Tình mới ổn định một chút, nàng tuy mới 14 tuổi, nhưng bọn nhỏ hiện tại trưởng thành rất sớm. Tiện tay nhét cả gói to khoai tây chiên vào tay Đường Dật Tán, xoay người hướng Trương Mộng Đình chạy tới, vừa chạy, tay vừa đưa lên lau mặt.
"Tiểu Tình Tình, bạn sao lại khóc? Có phải anh ấy chọc bạn giận? Mình đi giáo huấn hắn một chút." Trương Mộng Đình vừa quay đầu, chuẩn bị gọi hai người đi nhanh lên, lập tức thấy nước mắt trên mặt Tiêu Tình, lại nhìn thân ảnh chậm rãi đi phía sau, trong tay cầm gói khoai tây chiên, hung tợn trừng mặt một cái, hôm nay bất luận là Tiêu Tình hay mình đều vì hắn mà khóc một hồi, chuyện này sao có thể bỏ qua?
"Mộng Đình, không trách anh ấy, đều là ta tự mình không đúng." Tiêu Tình lau khô nước mắt, kéo lấy nắm tay nho nhỏ đang giơ lên, là Trương Mộng Đình chuẩn bị tìm Đường Dật Tán gây phiền toái.
Hồ nghi nhìn Tiêu Tình, Trương Mộng Đình trừng mắt nhìn " Thật hay giả? Bạn cũng đừng bao che cho hắn."
"Thật mà, việc này không thể trách Đường lão sư, bạn không phải muốn xem diễn viên sao, chúng ta mau đi!" Tiêu Tình kéo Trương Mông Đình vẫn còn chút không cam lòng, chạy về phía đám người.
"Ai, không phải bên này." Trương Mộng Đình lắc đầu vài cái " Còn phía tây, mình vừa hỏi người ta, họ nói là bên kia có một địa phương biểu diễn, là biểu diễn xiếc và ảo thuật."
"Xiếc, ảo thuật cũng tốt, chúng ta xem đi, dù sao bộ phim một chốc cũng không xong, đến lúc đó lại đi xem.
Hai nữ hài tử đã chui vào trong đám người, Đường Dật Tán cũng không có thời gian nghĩ ngợi, vội vàng theo sát, nếu hai tiểu nha đầu thật sự chạy lạc, mình đưa các nàng đi chơi, lại để lạc các nàng, vậy không thể nào nói nổi, dù sao dạo này cũng không ít vụ buôn người, tuy rằng Đường Dật Tán không tin bọn buôn người xuống tay ở nơi này.
'' Oa! Không tồi không tồi! Một người nữa đi, một người nữa đi." Đường Dật Tán còn chưa đi qua đám người, bên trong đã vang lên một trận thanh âm trầm trồ khen ngợi, sự chú ý của không ít người xung quanh bị hấp dẫn, lại thấy một đám người chen lên, lập tức đông đúc, Đường Dật Tán muốn đi vào cũng khó khăn không ít.
"Hai tiểu nha đầu này, thật đem cho mình nhiều phiền toái." Đường Dật Tán oán giận, đút gói khoai Tiêu Tình đưa cho vào túi ngực, đi vào bên trong, bên tai vang lên từng trận huyên náo, trong lòng hắn có chút phiền muộn, lại phát hiện trên bầu trời xanh đã có mây đen, rõ ràng là dự báo thời tiết nói không có mưa a? Như thế nào lại có cơn?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
"Đại ca, có thể giúp đỡ một chút không? Hai đệ tử của ta mới chui vào trong, ta không chen vào được, có thể tránh đường một chút được không?" Đường Dật Tán cần thận vỗ vai nam nhân trước mặt.
"Tiểu tử, muốn xem ảo thuật sao? Cho cậu đi qua, lại chắn trước mặt ta, làm ta không xem được à?" Nam nhân kia quay đầu, có chút khinh miệt cười, ánh mắt đánh giá Đường Dật Tán một chút " Cậu hẳn là sinh viên? Không chăm chỉ học tập, chạy tới đây xem ảo thuật? Tuổi còn trẻ nên hảo hảo đọc sách, còn giả bộ lão sư cái gì!"
Thấy đại hán kia không tin, Đường Dật Tán có chút bất đắc dĩ, mình đúng là sinh viên, đại hán này nói đúng, nếu hai tiểu nha đầu kia không lôi keo mình đi, mình đúng là đang ở nhà đọc sách, nhưng là, đã đến đây, chỉ có thể cố gắng giải thích:" Đại ca, ta thật sự là lão sư, hai đệ tử của ta vừa chui vào, hôm nay rảnh rỗi liền cùng các nàng đi dạo, không biết hai nha đầu kia không nghe lời, chui luôn luôn trong này...."
"Hai tiểu cô nương? Có phải một cô bé cột tóc đuôi ngựa, còn cô bé kia tóc ngắn?"
"Đúng đúng, chính là hai nàng!" Vị đại hán này cư nhiên lại nhìn thấy hai nha đầu, Đường Dật Tán nhất thời vui vẻ, lúc này mới nhìn điện mạo đại hán, đai hán này không sai biệt lắm hơn 30 tuổi, một đầu tóc đen cắt ngắn ba phân, thoạt nhìn có chút sôi nổi, mặt chữ quốc ( 国 ), hai lông mày rậm, giống như hai thanh tiểu kiếm, tròng mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình, đúng là tiêu chuẩn mày kiếm tinh mục, môi có chút nhạt màu, điều này làm khuôn mặt cương nghị thoáng chút nhu hòa, đúng là tiêu chuẩn mĩ đại thúc!
"Đúng hai nàng, chui vào đi." Vị mĩ đại thúc này ánh mắt liếc bầu trời, tránh đường cho Đường Dật Tán, có chút thiện ý nhắc: "Tiểu tử, mau tìm hai nàng, đưa về nhà đi, chút nữa nơi này có sét đánh rất nguy hiểm."
"Cảm ơn ngài, đai thúc." Đường Dật Tán kinh hỉ chen qua khe hở đại thúc vừa hé ra, một tay không thể tách đám người ra, liền lấy gói khoai tây chiên đang cầm trong tay đưa cho mĩ đại thúc:" Cái này cho ngài, đai thúc." Sau đó vội vàng đi vào trong, hắn liếc mắt thấy hai bàn tay vị đại thúc này, trên mặt đầy vết chai, ngón tay thô to " Xem ra đại thúc nếm không ít cực khổ."
Dang hai tay ra, Đường Dật Tán ra sức chen vào đám đông, tuy rằng khí lực hắn không phải lớn, nhưng đi về trước miễn cưỡng vẫn có thể, qua kính mắt hắn thấy rõ ràng, tiếp tục đi thêm khoảng năm thước nữa là có thể đến phía trong cùng.
"Phía dưới, tôi cần một vị khán giả tình nguyện phối hợp với chúng tôi một màn ảo thuật thú vị, có ai nguyện ý hay không?" Một giọng nam nhân có chút khàn khàn truyền vào tai Đường Dật Tán " Nga, vị tiểu muội đáng yêu này tự nguyện muốn hỗ trợ chúng tôi biểu diễn ảo thuật, chúng ta hãy khen ngợi sự dũng cảm của nàng! Tiểu muội muội đáng yêu, cháu tên là gì?"
"Không nói cho đại thúc." Một thanh âm nữ hài truyền tới, tuy rằng xung quanh có nhiều âm thanh hỗn độn, nhưng microphone đã phóng đại lên, Đường Dật Tán nghe rõ thanh âm này, đúng mà của tiểu nha đầu Tiêu Tình, nàng sao lại chạy lên diễn ảo thuật? Đường Dật Tán trong lòng nghĩ nhưng mắt lại nhìn lên trên cao, lúc này mây đên vốn ít bây giờ đã dày đặc, mang theo gió mát, sắc trời cũng tối đi không ít, nhưng người xem cũng chưa thấy giảm! Thật không biết họ biểu diễn cái ảo thuật gì.
"Ai da, xem ra tiểu muội muội đáng yêu này muốn giữ bí mật, không muốn nói cho bác biết, cháu vì sao lại muốn hỗ trợ chúng ta diễn ảo thuật?" Thanh âm khàn khàn lại vang lên nghe thấy bên trong có chút lười biếng, thản nhiên cùng một chút hương vị u buồn, mà lời vừa nói ra, lại khiến cho người ta không tự chủ được có chút bị hấp dẫn đến mê muội.
"Cháu muốn nói với lão sư, muốn giải thích với anh ấy." Thanh âm Tiêu Tình dừng một chút, tựa hồ do dự.
"Được rồi, như vậy ta giúp cháu giải thích với lão sư nha! Vị lão sư này, tuy rằng tôi không biết anh, nhưng chúng ta thực hâm mộ anh, anh có một đệ tử tốt, được rồi, hôm nay chúng ta đến đây, rút cuộc để xem màn ảo thuật thú vị gì? Mời nhìn!" Lời nam nhân lừa chấm dứt, trên sân khấu phun ra một ngọn lửa cao, ngọn lửa rộng một thước, cao ba thước, hình trụ như một cây cột.
Ngọn lửa vụt bốc lên, rồi lập tức tiêu thất, lúc này đám người phía trước bộc phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, thừa dịp này, Đường Dật Tán dùng sức, thân mình đi được chừng hai thước, đã nhìn thấy Tiêu Tình trên sân khấu, nhưng mà không thấy Trương Mộng Đình ở nơi nào.
Nhẹ thở hổn hển, Đường Dật Tán hít sâu vài cái, sau đó lại cố chen lên phía trước.
"Uy! Cậu làm cái gì thế? Chen cái gì mà chen!" Đường Dật Tán vừa vươn tay, lập tức nghe thấy một âm thanh bất mãn.
Phía trước hắn, là một nữ nhân mập mạp, nữ nhân này chính là người trên xe buýt đã làm Trương Mộng Đình khóc, nàng sao cũng ở nơi này? Đường Dật Tán có chút xin lỗi cười " Thực xin lỗi, đại tỷ, đệ tử của ta ở trên đài, nàng còn nhỏ như vậy, ta lo lắng, cho nên muốn đến chỗ nàng, ngăn nàng khỏi nháo sự."
"Úc, thì ra tiểu cô nương kia là học sinh của cậu, không nhìn ra, còn trẻ như vậy, lại là một lão sư, ta còn tưởng cậu là sinh viên." Nữ nhân mập có chút ngoài ý muốn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Dật Tán.
"Đại tỷ, chị nói đúng, ta quả thật là sinh viên, ta là lão sư dạy kèm của nàng, hôm nay cuối tuần, nàng rủ ta ra ngoài, đại tỷ, có thể nhích ra một chút, ta phải kéo nàng xuống, không thể để nàng náo loạn mãi như thế."
"Không được." Nữ nhân cười trào phúng nói: " Cậu làm lão sư dạy kèm, không phải muốn câu dẫn tiểu cô nương nhà người ta chứ? Ta vừa nghe tiểu cô nương kia muốn giải thích, cậu với nàng có chuyện gì nhỉ?"
"Cái này....." Đường Dật Tán bất đắc dĩ đẩy kính, nữ nhân này miệng thật thối, ta không chọc gì cô, chỉ muốn đem học sinh đến dạo chơi, liên quan gì đến cô?
Nhìn Đường Dật Tán có chút quẫn bách, nữ nhân mập không buông tha hắn, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Đường Dật Tán lớn tiếng nói:" Làm sao thế? Bị ta nói trúng tim đen? Nhìn cậu còn trẻ, không nghĩ tới cư nhiên là tên câu dẫn tiểu nữ hài, nói! Cậu có phải mưu đồ tiền nhà nàng không?" Tuy rằng nơi này ồn ào, nhưng thanh âm nàng lại lớn, mọi người xung quanh đều nghe rõ, liền khinh bỉ nhìn Đường Dật Tán.
Bị nữ nhân này om sòm náo loạn, Đường Dật Tán tức giận, ta không chọc cô, cô thế nào lại không biết tốt xấu? Nói chuyện cũng cứng rắn hơn:
"Ta nói vị đại thẩm này? Chúng ta không quen nhau? Đệ tử của ta thế nào, ta dạy không được, đã có cha mẹ nàng dạy, ta cùng đệ tử không quen cũng chẳng thân với cô, cô sao lại biết tình huống của chúng ta, dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người? Ta xem cô tuổi không nhỏ, như thế nào lại không rõ lí lẽ như trẻ con thế? Chúng ta cũng không chọc gì đến cô?
Hắn nói lớn, rất có lý lẽ, nữ nhân mập tức giận, gân cổ:" Cậu như thế mà làm lão sư? Vừa rồi tiểu cô nương kia chẳng phải nói là bạn gái cậu sao! Có loại lão sư như vậy sao? Ta xem cậu cũng chẳng phải tốt đẹp gì, tương lại khẳng định là phần tử phạm tội, cô nương nhà ai theo cậu, quả thực khổ tám đời!"
Đường Dật Tán thấy cô ta nói đã khó nghe, lòng bùng lửa giận, lời nói sắc bén lên:" Ta hỏi cô rút cuộc muốn nói gì? Thầy trò chúng ta không chọc cô, cô tự nhiên lại om sòm la lối? Ta với cô có cừu hay có oán? Cô quản miệng mình cho tốt, ta nói cho cô biết, đừng có ở nơi nào cũng tùy tiện làm hủy thanh danh tiểu cô nương nhà người ta, cô đã có gia đình, các nàng còn nhỏ, cô cũng lại náo loạn các nàng vài lần, có muốn học lại sách đạo đức không? Nếu cô cũng có con nhỏ, con cô lại bị một người xa lạ hủy hoại thanh danh, đồn đại vớ vẩn, cô muốn ta đưa cô đến cục công an không hả?"
Mọi người vốn tưởng chuyện nho nhỏ, cư nhiên lại dính dáng đến công an, hứng thú lập tức lên cao, ảo thuật tuy đẹp, nhưng trên TV không phải hiếm, còn chuyện náo loạn rồi đến cục công an, thật có chút hay ho, lão sư cùng học sinh luyến ái vấn đề như vậy, trên xã hội có không ít, sự tình liên quan đến đạo đức luân lí, luôn làm thỏa mãn chút mong muốn tà ác trong lòng mỗi người.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê