Chương 11 : Vừa liếc mắt, ta đã nhận ra cậu là một Fan cuồng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Mercedes-Benz vừa mới tới trước sân trong biệt thự thì Trương Hách Bản liền vội vàng nhảy xuống, nói:
- Ta đi xem thử, có ai mắng Đường Trọng ….
Vẻ mặt nàng hớn hở, sôi nổi, dường như đang lo lắng cho chiến hữu vậy.
Bạch Tố có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn Đường Trọng nói:
- Tính khí của Hách Bản vốn là như vậy, kỳ thật thì người không xấu. Cậu không nên để ở trong lòng.
- Như thế thì sao? Nếu chuyện gì cũng tính toán với trẻ con thì làm sao ta có thể sống được đến bây giờ?
"-------"
Bạch Tố liền cảm giác mình an ủi là dư thừa
Người này, da mặt của hắn rất dày, tâm lý thừa nhận lại mạnh mẽ như vậy, như thế nào lại để chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng?
Lại nói, hơn nữa gọi là chuyện gì cũng phải so đo sao?
Là ai mỗi ngày vào 6h lại rời giường rèn luyện thân thể, làm cho người khác không ngủ được? Nếu tất cả những gì hắn nói là thật thì quả thật là heo cũng biết leo cây rồi?
- Tiểu Tâm Tâm, không cần lo lắng vậy. Không có việc gì. Tin tưởng ta vậy. Ta là chuyên nghiệp. Cậu phải tin tưởng của vào sự chuyên nghiệp của ta.
A Ken từ trong xe đi ra, nhẹ nhàng vỗ bả vai Đường Trọng .
Đến khi Đường Trọng xoay người lại nhìn hắn thì hắn mới lui ra sau vài bước. Cảm giác giống như Đường Trọng sẽ giận dữ rồi bóp lấy cổ hắn vậy.
Đường Trọng bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra, muốn cho người nầy thay đổi xưng hô không phải là chuyện dễ dàng.
- A….Mau người mau đến xem này.
Trong phòng khách truyền đến thanh âm kinh hô của Trương Hách Bản.
Mọi người nhanh chóng vào nhà, chứng kiến Trương Hách Bản đang ngồi ở trên ghế cao gần cửa sổ, trong lòng đang ôm laptop apple.
Trương Hách Bản vội vẫy vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động thành màu hồng, la lớn:
- Mọi người mau đến xem a. Thật nhiều người mắng Đường Trọng nha.
"-------"
Thiếu chút nữa Đường Trọng liền té xuống đất. Người khác mắng ta cũng không phải thổi phồng ta, sao cô lại cảm thấy vui vẻ như thế?
Vẻ mặt của Bạch Tố liền hiện ra vẻ ngưng trọng, cầm lấy laptop trên tay Trương Hách Bản rồi đặt lên một chiếc bàn làm bằng gỗ, sau đó điểm mở một cái tin tức.
- Ban nhạc Hồ Điệp làm người phát ngôn cho MIFU, Đường Tâm một cước đá bay người mê ca nhạc….
- Đáng chết.
Bạch Tố mắng.
Sau đó, nàng liền đóng tin tức này lại rồi mở ra một trang khác.
- Nhóm nhạc Hồ Điệp gây phong ba tại hiện trường, Đường Trọng một cước đá bay người mê nhạc… rốt cuộc chuyện này là sao? Cần một lời giải thích.
Xem hết tin tức này, sắc mặt Bạch Tố càng thêm khó coi:
- Đám phóng viên vô lương tâm, bọn họ sợ thiên hạ không loạn…bọn hắn căn bản không có đi tìm chân tướng sự thật, chỉ là đem suy đoán của mình nói ra cho mọi người biết. . Rất đáng hận.
- Đúng rồi. Mắng Đường Trọng thì tốt rồi thôi. Còn đem ta cùng Hồi Âm tỷ tỷ cũng mắng cho
Trương Hách Bản bất mãn nói
Ban nhạc Hồ Điệp chính là một “ Ban nhạc” tin tức này không chỉ mắng một mình Đường Trọng mà còn mắng cả hai thành viên khác, điều này làm cho Đường Trọng cảm thấy được thế gian vẫn có điềm công bằng.
- Người xấu. Đều là người xấu.
A Ken tức giận đến dậm chân, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên:
- Như thế nào lại khi dễ Tiểu Tâm Tâm của chúng ta? Tố Tố a, cô cần nhanh chóng gọi điện cho Lưu tổng, để cho hắn đem tin tức này nói cho bọn người xấu kia biết a.
Bạch Tố lắc đầu, nói:
- Vô dụng thôi.
- Vì sao lại vô dụng?
A Ken tức giận chất vấn.
- Bởi vì cho tới bây giờ bên MIFU kia còn chưa muốn đem sự tình này nói ra, sự tình này càng lớn thì danh tiếng cùng sản phẩm cua bọn hắn sẽ được quảng cáo lên.
- Đây không phải là hình thức bôi xấu sản phẩm của bọn hắn sao?
Vẻ mặt Hách Bản khờ dại hỏi.
- Loại bôi xấu này chỉ mang tính chất tạm thời mà thôi.
Bạch Tố nói:
- Em thử xem trong khoảng thời gian này đám phóng viên sẽ công kích ban nhạc Hồ ĐIệp, cũng sẽ công kích việc tụi em làm người phát ngôn cho MIFU thậm chí là bôi xâu sản phẩm của MIFU. Nhưng mà, một khi bên ấy đem video công bố ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ sao?
- Nói như vậy…thì bây giờ chúng ta không cần phải làm gì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Ừh.
Bạch Tố khẳng định gật đầu:
- Hiện tại bọn hắn càng mắng thì càng còn lợi, sau này khi biết được chân tướng sự việc thì bọn hắn se cảm thấy áy náy. Bây giờ bọn hắn là người mắng MIFU là tập đoàn lừa dối, nhưng sau khi bọn hắn sẽ là người trung thành sử dụng những sản phẩm của MIFU…. đây là song doanh.
"------- "
Hiện tại, Đường Trọng đã biết rõ vì sao một nhóm nhạc quái dị như Hồ Điệp lại có thể đi lên. Có một người đại diện thông minh, tài giỏi như vậy, coi như cho dù 3 nàng đều là người ngu thì cũng khó có thể nói nhóm nhạc Hồ Điệp là một đám ngốc tử.
Huống chi Đường Tâm còn là một nữ hài tử thực thông minh .
-------
-------
Quần jean, áo ca rô, giày bằng vãi, kính đen, trên đầu có đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.
Sẽ không ai chú ý tới nam nhân trẻ tuổi trước mắt này lại có liên hệ với ban nhạc Hồ Điệp, b ọn hắn thoạt nhìn giống như là người của hai thế giới khác nhau.
Ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào
Tình thương của phụ mẫu, người dẫn con đến.
Hôm nay là ngày mà báo danh cho nên trường học vô cùng náo nhiệt, không ít sinh viên khóa cũ tới đây đón người, nào là khẩu hiệu “'Khoa quản lý kinh tế mới ra đời ở chỗ này tụ họp' hoặc là “ Đồng học văn học viên xin theo ta, đồng học văn học viên xin theo ta” đủ các khẩu hiệu lonh tinh, tính tới sinh viên khắp cả TQ vào dây thì đây chính là một trường học nổi danh.
Đường trong học viện sớm đã không cho phép xe cộ đi vào, cho nên không ít phụ huynh liền mang theo bao lớn, bao nhỏ dẫn con gái của mình tiến vào nơi báo danh. Có rất nhiều người 1 đi với 1, lại có 2 đi với 1, khoa trương hơn chính là 4 5 người lại kèm cặp một người.
Thậm chí Đường Trọng còn thấy mười mấy người cùng với một tên sinh viên đi đến chỗ báo danh. Căn cứ theo thái độ và biểu hiện của đám người đó thì Đường Trọng biết đó là mụ mụ ông nội nãi nãi ngoại công bà ngoại…ngoài ra còn có một ngươi lái xe cùng với hai người bảo mẫu, nữ hài tử xinh đẹp kia ôm lấy một con búp bê trong tay, vẻ mặt vui sướng đánh giá mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt của nàng tiếp xúc với ánh mắt của Đường Trọng , mũi nàng liền hơi nhăn, nhẹ nhàng mà 'Hừ' một tiếng.
Đường Trọng híp mắt cười, phản ứng của nàng làm cho Đường Trọng biết nàng chỉ là một, không biết đó là khoe ra hay là đe dọa.
- ĐH Nam Đô.
Đường Trọng đứng ở trước cửa, nhìn thấy chiêu bài như rồng bay phượng múa kia mà trong lòng sinh ra cảm thán.
Chỗ này Đường Trọng đã trải qua 2 năm học tập, cho đến bây giờ vẫn còn lưu lại thành tích học tập của nàng trong này.
Trong nhật ký có viết cây Anh Hoa, đến nhà ăn ăn cơm chân gà, nàng thường đi tới sân quần vợt…. còn có nữ hài tử tên là Tô Tam..bọn họ có khỏe không?
- Tết thảy đều cũng có đáp án.
Đường Trọng nói, bởi vì hắn đến đây, sắp dung nhập với xã hội nhỏ này.
Hắn từ trong trại giam đi ra có vẻ hơi hai lúa, hắn liền nhấc chân đi vào trong trường.
Hắn học hệ tâm lý học. Đây là một ngành nghề ít được quan tâm.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên từ trong ngục, mỗi ngày từ trường học về thì hắn đều giống như là về nhà.
Ở bên ngoài, phạm nhân tỏ ra hung thần ác sát, ai kêu đánh cũng đánh nhưng mà khi vào ngục rồi thì bọn hắn lại biểu hiện ra khác.
Có một ít phạm nhân tử hành sắp phải chấp pháp xử bắn, trước đó thì hắn thấp thỏm lo âu không ăn không uống thậm chí cầu thần bái Phật khóc rống sám hối, cầm lấy tay Đường Trọng hỏi kiếp sau bọn hắn có phải là làm người tốt được hay không? Còn nói 18 năm sau lại là một hảo hán chân chính như bây giờ bọn hắn đã vãi ra cả quần còn có cái thể diện rắm chó gì nữa… Đường Trọng cùng bọn họ trao đổi qua, nhưng mà cũng không thể lý giải được những biến hóa của tâm lý bọn hắn.
Hắn muốn hiểu rõ tâm lý của người phạm tội. Hắn muốn tìm ra một đáp án.
May mắn chính là , đại hồ tử không có bất kỳ can thiệp nào vào.
Không có tìm người hỏi đường, hắn mang theo bao lớn đi lang thang chung quanh.
Đây là lần đầu tiên hắn vào Nam Đại, có thể nhân cơ hội làm quen một chút với tình hình giao thông ở đây,lại nói phong cảnh ở đây cũng không tệ.
Đám người tiếp đãi trong trường đều đầu đã ra mồ hôi, đám sinh viên mới vào trường thì lộ ra vẻ mặt vui sướng mà những người cha mẹ kia lại lộ ra những nếp nhăn trên khuôn mặt.
Nhìn cách đó không xa, “ Tâm lý học ĐH Nam Đô đón tân sinh viên” thì Đường Trọng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Hắn biết khoa tâm lý học sẽ rất vắng nhưng lại không nghĩ tới lại vắng đến loại trình độ này.
Ở những học viện khác thì những người phụ huynh cùng tân sinh viên đều chen chúc đi vào, chỉ có hệ tâm lý học này lại vắng vẻ hơn nữa lại chỉ có 2 gã phụ trách đón tân sinh viên, bọn hắn lại còn ngủ gà ngủ gật nữa.
Đường Trọng đã đi qua, gõ cái bàn, nói:
- Chào, tới báo tin.
Một tên mang kính đen, tóc tai lộn xộn giống như là ổ quạ mông lung ngẩng mặt lên, hắn híp mắt đánh giá Đường Trọng vài lần sau đó một phen lau khóe miệng nước miếng, đưa tay nói:
- Giấy trúng tuyển.
Đường Trọng liền lấy giấy trúng tuyển ở trong túi quần ra, hắn nhìn thấy trên bàn có một bãi nước miếng thì biết tên này ngủ không ít a.
Nam sinh không có mở giấy trúng tuyển ra đọc mà là đánh giá Đường Trọng từ trên xuống dưới.
Trong lòng Đường Trọng khẩn trương, chẳng lẽ tên gia hỏa này biết được thân phận của mình?
- Để ta đoán thử, để ta đoán thử.
Nam sinh thì thào tự nói:
- Quần jeans cùng áo ca rô Levi's, giày vải…đương nhiên là hàng loại A.
- Có đeo kính, vừa nhìn là biết ngươi là là một kẻ hay đọc tiểu thuyết hoặc chơi game ở trên mạng. Bàn tay có vết chai là do cầm chuột nhiều, mũ lưỡi trai là vì muốn che dấu đi đầu tóc vài ngày không gội, cho nên nói cậu là một người không thích gặp người khác. Đừng ở góc độ một người giảng giải như ta thì nói rằng cậu là một cậu không có sự tự tin.
- Quan trọng nhất là tư thế đứng của ngươi. Cậu không phải là người đại biểu cho tự tin hai chân đứng song song, cũng không phải là người tự ti hai chân đứng chéo nhau, mà cậu lại đứng một chân trước, một chân sau, bước chân lỏng lẻo như thế, giống như là một tên quân nhân đào ngũ.
“ Rầm”
Nam sinh đập bàn một cái, làm đánh thức tên đồng bạn bên cạnh.
Ánh mắt hắn tỏa sáng, vẻ mặt phấn khởi, nói ra kết luận của bản thân:
- Ta liếc mắt một cái là biết cậu là một Fan hâm mộ a…
Chú GOP đập bàn nói... Tại sao mọi người đọc lại không thanks
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 12 : Ta thích nữ nhân xinh đẹp cùng với nam nhân không thông minh.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đường Trọng trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của hắn, nghĩ thầm : “Chẳng lẽ như vậy cũng có thể sao?”
Đây chính là, nơi mà hắn muốn đi vào học sao?
Giờ phút này, Đường Trọng có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.
Dù cho là không muốn rời khỏi ĐH Nam Đô này, cũng phải nghĩ biện pháp đổi lại ngành học, trung văn, quản lý, nghệ thuật, kiến trúc, thậm chí đi học khảo cổ đều được. Chỉ là không thể học tâm lý học.
Một sinh sinh viên rất quá lầm.
Phía đối diện, vị đại sư tâm lý học này cũng không biết những ý tưởng trong lòng của Đường Trọng , nhiệt liệt vương tay ra:
- Đồng học, ta đoán không sai chứ?
- …. Có khỏe không?
Đường Trọng không biết nên trả lời câu hỏi đó như thế nào, đành phải hỏi lại.
Đưa tay để bắt tay cùng với vị đại sư tâm lý học này thì lòng bàn tay của hắn liền dính một chất nhầy, cũng không biết là trời quá nóng mà vị đại sư này chảy mồ hôi hay là nước miếng trên khóe miệng của hắn nữa.
- Đây là điều thần kỳ của tâm lý học.
Đại sư tâm lý học vẫn không quên thổi phồng trước mặt vị chim non Đường Trọng này:
- Đồng học, không phải là ta khen mèo dài đuôi. Tâm lý học của chúng ta chính là một ngành nghiên cứu có lên quan trực tiếp đến hạnh phúc của nhân loại, chỉ cần chú em ở lại đây học vài ba năm, sau đó tốt nghiệp thì chú em sẽ trở thành một người thành thạo, có thể giao tiếp tốt trong xã hội, trở thành một nhân vật quan trọng của xã hội. Có thể hoàn thành những công tác, trở thành bảo kiếm đắc lực của một vị thủ trưởng nào đó. Có thể ở lúc bình thường cảm thấy tịch mịch mà tập luyện, thận trọng, cuối cùng sẽ thành công…. Thậm chí, chú em có thể dùng tâm lý học để tán gái.
- Chú em thử nghĩ lại xem, chú em thích một nữ hài tử, nếu chú em có thể năm bắt lấy nhất cử nhất động của nàng, thậm chí là nàng mặc bộ y phục, đầu tóc là gì, tính cách của nàng… sau đó chú em cứ đúng bệnh mà hốt thuốc, không phải là em gái đó sẽ thuộc về chú em sao? Nam nhân gì sẽ có tư cách để làm đối thủ của chú em? Đồng học a, chú là một bug đó.
Vẻ mặt đại sư tâm lý học thành thật hỏi:
- Có phải chú em cảm thấy ta là không giống với người thường?
Thấy hắn chăm chú thì Đường Trọng lại gật đầu.
“Người này quả thật là một kẻ khác người, quả thật là một thiên tài biểu diễn a.”
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ:
“ Nếu để cho hắn đóng vai của Đường Tâm thì khẳng định sẽ càng pro hơn mình.”
- Không sai, đây là mị lực của tâm lý học.
Giọng nói của đại sư tâm lý học trở nên kích động:
- Chú em nhìn khuôn mặt của ta, thì cảm thấy không đẹp trai, ở trong đám người cũng không phải là vô cùng chói mắt, nếu vừa rồi ta không lợi dụng nhưng tri thức chuyên nghiệp đã học được trên lớp để phân tích cho chú biết, thì chú có thể có ấn tượng với ta không?
Đường Trọng lắc lắc đầu.
Đại sư tâm lý học thân mật, vỗ vỗ bả vai Đường Trọng nói:
- Đồng học, cố gắng lên, một ngày nào đó chú cũng có thể giống như anh đây.
- …. Ta sẽ cố gắng.
Đường Trọng có cảm giác rằng gân trên mặt mình đang co rút lại, bởi vì hắn cảm giác được bản thân mình nói chuyện không được lưu loát.
Đại sư tâm lý học đối với thái độ của Đường Trọng thì tỏ ra vô cùng hài lòng, lúc này hắn mới mở ra tờ giấy lúc nãy Đường Trọng đưa, nói:
- Chú em gọi là Đường Trọng sao? Đường Trọng trước tiên anh sẽ giúp chú đăng ký, sau đó sẽ đến phòng tài vụ để đóng tiền. Tiếp tục lại đến phòng quản lý để lấy phòng nghỉ, sau khi chú em an bài thỏa đáng thì sẽ có một sinh viên khác và một phụ đạo viên sẽ liên hệ với chú em.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cảm kích nói, lần này là hắn nói cảm ơn thật tình. Bởi vì hắn biết rõ những người này đang thật tâm giúp hắn, trong trường học cũng sẽ không cấp cho bọn họ chi phí hay cái gì khác.
Mà hằng năm công việc đón ngưới mới lại vô cùng mệt nhọc, vì để cho tân sinh viên cảm thấy được nơi này cũng tốt giống như quê nhà thì một số vị học trưởng lại còn muốn giúp những tân sinh viên ôm hành lý, khiêng những túi lớn túi nhỏ lên lầu.
Cái gì? Ngươi không có hưởng thụ qua cái đãi ngộ như vậy?
Van xin ngươi, học trưởng chi giúp mấy vị học muội mang túi, ngươi có thấy có người nào giúp những niên đệ mang túi chưa?
Cùng vị đại sư tâm lý học này qua chỗ tài vụ nộp tiền thì hai người liền đứng xếp hàng, chỉ thấy một dãy dài.
Hôm nay chỗ này có hai mươi mấy nhân viên công tác do bên ngân hàng điều qua để phối hợp.
Như vậy, cho dù đội ngũ thật dài nhưng tiến độ công tác cũng rất nhanh.
Đương nhiên là lấy tiền thì nhanh hơn so với bỏ ra.
Đứng xếp hàng thì Đường Trọng thấy nữ hài tử lúc nãy, Đường Trọng cũng không có tâm tư lên bắt chuyện mà cùng tán dóc với đại sư bên cạnh.
- Ta thấy những hệ khác náo nhiệt, tại sao bên chúng ta lại ít như thế?
- Đó là đương nhiên, hệ khác luôn có nhiều người, ngành của chúng ta là ngành mới, có bao nhiêu người đâu?
Đại sư đứng ở bên cạnh Đường Trọng :
- Ví dụ như khoa quản lý kinh tế đi, tổng cộng chiêu sinh là 3000 người, còn của chúng ta thì sao? Năm trước chiêu sinh chỉ có 60 người, tổng cộng được phân ra làm 2 lớp.
- Năm nay chiêu sinh bao nhiêu?
Đường Trọng hỏi.
- Năm nay thì khoảng 120 người.
Đại sư nói:
- Nghe nói, mỗi lớp có 40 người, vừa mới ra đời đã có nhân số gấp đôi rồi.
"------- "
- Chú em cứ chờ xem, ngành của chúng ta cũng không có ít nhân tài dâu.
Đại sư cảm thấy Đường Trọng lo lắng hệ tâm lý học quá nhỏ cho nên giải thích:
- Chú biết Vương Kỳ Khuê không? Là một vị giáo sư tâm lý nổi tiếng của thế giới, mỗi lần điều trị tâm lý cho người khác thì đều lấy 1000$/1h đó a.
- Vậy cũng đúng.
Đường Trọng nói.
- Đúng đó.
Đại sư nói:
- Mục tiêu của ta chính là trở thành như vị Vương Kỳ Khuê này, mỗi lần ta điều trị cho người khác cũng 1000$/1h.
- Sẽ có một ngày như thế.
Đường Trọng nói một câu mà ngay cả bản thân hắn cũng không tin, hắn liền chột dạ, thay đổi đề tài:
- Nếu năm nay đã chiêu sinh nhiều như thế, thì tại sao ta lại không thấy có người nào đến báo danh?
- Có a. buổi sáng đã có mười mấy người rồi.
Đại sư giải thích.
"------ "
Đường Trọng cũng không nói gì, hắn thấy mấy hệ khác đều tụ tập hơn trăm người, còn có người lái đến mấy chiếc xe ba bánh, đem hành lý của tân sinh viên chở đi.
Đến phiên Đường Trọng , hắn đem học phí đưa vào, sau đó thu được một tờ biên lại, hắn đã trở thành thành viên chính thức của ĐH Nam Đô.
- Đi, anh mang chú đến ký túc xá.
Đại sư nói.
- Phòng ký túc xá sao? Không phải là trong ban bố trí sao?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng là ở trên bó trí.
Đại sư làm ra bộ dạng giống như học trưởng, kiên nhẫn giải thích:
- Ví dụ như hệ tâm lý học chúng ta, vừa mới ra đời chỉ có 3 lớp cho nên 3 bạn nam sinh ở cùng một chỗ, nữ sinh ở cùng một chỗ. Mỗi phòng có 4 người cũng có phòng có 3 người. Đây cũng là dựa theo trật tự ai tới báo danh trước, ai tới báo danh sau, bất quá phòng cũng không tệ, không cần lo lắng.
Đường Trọng ở phòng 307 lầu 6. Dưới sự dẫn đường của đại sư thì hắn đã tìm thấy được hang ổ của mình.
Đại sư không có nói sai, điều kiện ở phòng cũng không tệ.
Có buồng vệ sinh riêng còn có một ban công.
- Đường Trọng , đây là phòng của chú, sau này chú hãy sửa sang cho tốt, nghỉ ngơi vào, một lát nữa sẽ có phụ đạo viên đến liên hệ với chú, hắn sẽ nói cho chú biết một ít hạng mục công việc, ta sẽ đưa tin trước, nói không chừng thì còn có người mới tới đây nữa đó.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cười nói:
- Đại sư, anh đã giúp đỡ ta nhiều như vậy, còn chưa biết tên nữa.
Đại sư đưa tay sờ lấy cái thẻ công tác trên cổ nhưng phát hiện căn bản hắn không mang theo.
Hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Ta gọi là Vương Ái Quốc , học trên chú một lớp, ta thấy chú cũng là người có năng lực, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn.
- Tốt, sau này sẽ liên lạc nhiều hơn, chờ sau khi ta an bài xong mọi việc thì sẽ mời ngươi ăn cơm.
Đường Trọng nói.
- Tốt.
Vương Ái Quốc sảng khoái đáp ứng nói:
- Đường Trọng , cũng không biết tại sao khi gặp chú thì anh lại có cảm giác thân thiết, anh có cảm giác 2 chúng ta là người cùng đường.
- Đúng vậy sao?
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười:
- Ta cũng cảm được vừa gặp đã thân.
- Một ngày nào đó nhất định phải kết bái huynh đệ.
Vương Ái Quốc cười to vài tiếng, xoay người rời đi.
Đánh giá giường này, giá sách này…những thứ trong phòng, vẻ mặt Đường Trọng thư thái cười.
Bắt đầu không sai
Đường Trọng thích nữ nhân xinh đẹp cùng nam nhân không thông minh.
Ngày đầu tiên, hắn đã gặp toàn bộ.
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 13 : Tại sao không mắng ta là người bị bệnh thần kinh?
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đường Trọng là người đầu tiên đến phòng cho nên hắn ưu tiên được chọn giường đầu tiên.
Nhìn lướt qua thì hắn liền chọn chỗ 4 năm nữa mình sẽ ở lại đây là một cái giường gần cửa sổ.
Hắn thích ánh mặt trời.
Tuy rằng hắn đến từ hắc ám, bạo lực, một ngày trước còn nói chuyện phiếm cùng nhau vui đùa nhưng ngày hôm sau lại có thể bị đưa đi tử hình, cho nên thế giới trong nội tâm của hắn luôn mong muốn được một chút ấm áp của ánh nắng.
Dưới giường hắn tìm được một ít tờ báo cũ, hắn liền đem hành lý của mình trên người đặt ở trên bàn, rồi sau đó bắt đầu tổng vệ sinh.
Lau cửa sổ, quét rác, vứt những thứ không cần thiết, lau bàn, lau giường…
Đường Trọng không chỉ lau sạch giương mình mà hắn còn lau giúp 3 giường khác trong phòng. Phòng liền trở nên sạch sẽ.
Giúp đỡ mọi người là nguyên tắc của hắn, không có người nào lại muốn kết thù kết oán.
Đang lúc hắn dùng cây lau nhà để lai nhà thì cửa phòng bị đẩy ra, đại sư Vương Ái Quốc liền xuất hiện phía trước.
Hắn nhìn lướt qua gian phòng, kinh hô:
- Wow, Đường Trọng không tệ a. Làm sao mà chỉ sau một lát lại có thể quét sạch cả phòng rồi
- Thói quen mà thôi.
Đường Trọng cười nói.
Khi hắn còn nhỏ thì đại đương gia thường sai hắn cùng với những tên quản giáo khác cùng nhau quét dọn. Phạm vi trong ngục giam rất rộng, mỗi ngày đều phải tốn hơn một tiếng đồng hô. So sánh với cả gian phòng này thì chẳng thấm vào đâu cả.
- Đúng vậy, cần nhất chính là sức mạnh của người trẻ tuổi.
Vương Ái Quốc khen ngợi nói:
- Biểu hiện của chú rất tốt, ka sẽ tiến cử cậu cho hội học sinh.
- Hội học sinh?
Đường Trọng sửng sốt, lúc hắn học ở trung học thì cũng biết tổ chức này, nhưng mà cho tới bây giờ hắn chưa nghĩ bản thân mình sẽ tham gia vào đó, mỗi ngày ứng phó với mấy nữ sinh sẽ khiến hắn đau đầu.
- Đừng vội.
Vương Ái Quốc thấy Đường Trọng hỏi thì cho rằng hắn đang sốt ruột về chuyện này, nên nói:
- Ka sẽ đem chuyện này nhớ trong lòng, chờ sau khi công tác đón người mới của ta hoàn thành thì sẽ tìm chú hảo hảo nói chuyện, hiện tại ka sẽ giới thiệu cho chú một ngươi bạn mới cùng phòng, ân.. Người đâu rồi?
Vương Ái Quốc liền lôi một thanh niên có thân hình thấp bé, làn da đen sẫm, không đủ dinh dưỡng, nói:
- Lý Ngọc, tại sao còn chưa vào phòng? Đây là phòng của chú.
Lúc này Lý Ngọc mới tiến vào, cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh, thoạt nhìn thì bộ dạng có vẻ khẩn trương.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi đã chọn giường bên cạnh cửa sổ, 3 giường khác còn chưa có ai dùng, cậu cứ tùy tiện chọn một cái đi.
Lý Ngọc cũng không lên tiếng, chỉ là kéo thêm một túi hành lý vào, sau đó đem hành lý để ở dưới giường của Đường Trọng .
- Như thế nào lại không chọn giường ở phía dưới?
Vương Ái Quốc hỏi , nói chung là sinh viên đều thích giường ở dưới hơn, bởi vì giường ở trên cần phải bò qua bò lại, vô cùng phiền phức cũng không an toàn.
- Tôi thích giường ở trên.
Lý Ngọc nói.
- Tùy chú.
Vương Ái Quốc không sao cả nói:
- Đây là bạn cùng phòng của chú, Đường Trọng , so với chú thì cậu ấy đến sớm hơn, vừa rồi cậu ấy đã quét dọn.
Lý Ngọc nhìn Đường Trọng liếc mắt một cái, không nói gì.
Đường Trọng đối với hắn cười cười, tỏ vẻ không cần để ý.
- Ai, ngươi tiểu tử này.
Vương Ái Quốc nổi giận:
- Ngay cả câu cảm ơn mà chú cũng không nói sao? Người ta làm cả nửa ngày, chú lại không nói một câu cảm ơn, chú còn học Tâm Lý học làm cái rắm gì?
- Trước kia thì anh giống như tôi.
Lý Ngọc nhìn Vương Ái Quốc , đột nhiên nói.
- Thúi lắm, ta từ nhỏ mồm miệng đã lanh lợi có thể nói là thiên hạ vô địch thủ, ta làm sao có thể cùng chú giống nhau?
Vương Ái Quốc tức giận giậm chân, chỉ vào Lý Ngọc mắng.
- Trước đây tâm lý của anh đã bị khép kín.
Ánh mắt Lý Ngọc có chút trốn tránh, thoạt nhìn nói những lời này thì hắn không năm chắc, nhưng mà, lúc sau hắn lại nói tiếp:
- Sau này bị một chuyện kích thích, cho nên mới biến thành như vậy.
- Cậu….
Vương Ái Quốc ngập ngừng, phảng phất như là gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc .
Thật lâu sau, mới hung hăng mắng:
- Con mẹ nó.
Nói xong, xoay người muốn đi ra ngoài.
- Vương Ái Quốc .
Đường Trọng ở phía sau hô.
- Ka đi ra đón người mới.
Giọng nói của Vương Ái Quốc từ cầu thang truyền tới.
Đường Trọng xoay người nhìn Lý Ngọc , cười nói:
- Kỳ thật thì hắn không xấu.
- Tôi biết.
Lý Ngọc xấu hổ nói.
- Không có việc gì.
Đường Trọng xua tay nói.
“ Két”
Cửa gian phòng lại bị người đẩy ra. Hoặc có thể nói là bị phá ra.
Sau đó, Đường Trọng cảm thấy cả phòng liền tối sầm lại.
- Ơ, các huynh đệ tới trước rồi sao?
Đừng ở trước cửa, một nam nhân cao lớn nói, hắn nhếch miệng cười, giống như là một con tinh tinh.
- Ừh. Cậu cũng ở phòng này luôn à?
Đường Trọng nói, trong lòng cười khổ, như thế nào mà có cảm giác diện mạo của người học Tâm Lý học này toàn là quái dị như vậy?
Lý Ngọc không nói. Mới lúc nãy thấy Lý Ngọc nói chuyện với Vương Ái Quốc thì Đường Trọng có thể lý giải được tại sao Lý Ngọc lại chọn ngành Tâm Lý học này, nhưng tên to con này, xác định rằng hắn không có vào lầm địa phương chứ? Hắn phải học ngành thể thao hoặc là kiến trúc mới đúng chứ?
- Đúng, ta gọi là Hoa Minh , ngoại hiệu 'Hoa Vô Khuyết', các chú cũng có thể gọi là Tiểu Hoa.
Tên nam nhân to con nói ra những lời làm người ta nổi da gà.
- ….. chào, ta là Đường Trọng .
Đường Trọng có cảm giác mình hít thở không thông, hắn chỉ chỉ vào Lý Ngọc đang ngồi trên giường, nói:
- Hắn gọi Lý Ngọc.
- Đường Trọng. Lý Ngọc. Hảo. Sau này các chú chính là huynh đệ của Hoa Vô Khuyết ta, giúp ta mang hành lý nào, khiêng cả đường, mệt muốn chết.
Đường Trọng cười cười, đi qua giúp hắn, cũng không biết bên trong có vật gì mà nặng như thế.
Tên thô lỗ 'Hoa Vô Khuyết' mang theo một cái thùng nhỏ hình chữ nhật đến, cẩn thận để ở trên bàn.
Hắn ở bên trong thùng lấy ra, sau đó lấy ra một cái lồng bằng sắt.
Đường Trọng thiếu chút nữa té xỉu.
Trong lồng có một con thỏ, một có thỏ bạch màu trắng.
Hoa Vô Khuyết đem khuôn mặt của mình ghé sát vào lồng, vẻ mặt thân thiện, giọng nói ôn nhu:
- Tiểu quai quai.. quai quai của ta, ngươi đã đói bụng chưa? Thực xin lỗi thực xin lỗi, ba ba hôm nay bề bộn nhiều việc, cho nên đem ngươi lạnh nhạt. Ngươi chờ, hiện tại ta sẽ cho ngươi ăn, hôm nay chúng ta ăn lá cây nha? Lắc đầu sao? Tốt tốt, vậy thì cà rốt, cà rốt mới nè, sao như vậy cũng không ăn sao?
Cùng con thỏ ai ya vài tiếng thì hắn liền tới hành lý của mình, từ trong đó lấy ra một bao rau dưa.
Sau đó, hắn lấy ra 1 củ cà rốt đặt trên bàn, rồi từ trong túi lấy ra một con dao, rồi gọt củ cà rốt, lúc này mới bỏ vào trong lồng.
Đường Trọng xem trợn mắt há hốc mồm.
So với lần đầu tiên khi hắn gặp 2 muội muội của ban nhạc Hồ Điệp thì lần này lại đơ như cây cơ.
- Tiểu quai quai, ăn chậm thôi, không nên gấp…. ba ba sẽ không để cho ngươi đói.
Thấy tiểu quai quai ăn vui vẻ như vậy thì khuôn mặt của Hoa Vô Khuyết đồng học lộ ra vẻ thỏa mãn, hạnh phúc.
Đang lúc thỏ ăn cà rốt, Hoa Minh mới xoay người lại nói chuyện với Đường Trọng :
- Nó gọi là tiểu quai, đáng yêu không?
- Đáng yêu.
Đường Trọng gật đầu. Kỳ thật hắn rất muốn nói 'Đối với ngươi đáng yêu'. Nhưng là hắn lo lắng như vậy sẽ phát sinh hiểu lầm, nên hắn không tiện nói ra.
- Ừh, cực kỳ đáng yêu, nó cũng giống như nữ nhi của ta
Hoa Minh nói.
- Coi nó ăn còn thú vị hơn bản thân mình ăn, chú nói tại sao nó lại đáng yêu như vậy chứ?
-…. Không biết.
Đường Trọng lắc đầu. Vấn đề này có độ khó cao.
- Tại sao chú không mắng ta bị bệnh thần kinh?
Đột nhiên Hoa Minh hỏi.
- Hả?
Đường Trọng sửng sốt:
- Có ý tứ gì?
- Chú xem ta có phải là cảm thấy ta lớn lên rất giống Kim Cương không?
Hoa Minh hỏi.
- Kim Cương?
- Đúng là một nam diễn viên trong một bộ phim, không phải là một con vật trong bộ phim, chú chưa xem sao?
Hoa Minh nghi hoặc nói:
- Được rồi, đại tinh tinh, lần đầu gặp ta thì có phải thấy ta rất giống đại tinh tinh không? Có phải là chú cảm thấy tại sao ta lại có thể học Tâm Lý học ? Hẳn là phải đi chơi bóng rỗ mới đúng, phải không?
Đường Trọng kinh ngạc nhìn lên Hoa Minh, gật gật đầu, nói:
- Quả thật ta nghĩ như vậy.
Hoa Minh không chỉ có không có tức giận, ngược lại nhếch môi nở nụ cười, nói:
- Chú quả thật có ý tứ, nếu là người khác nhất định sẽ phủ nhận, biết vì sao ta học Tâm Lý học không? Biết ta vì cái gì nuôi con thỏ sao?
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
- Không biết.
Đường Trọng lắc đầu. Mấy vấn đề này quá khó khăn. Một cái so với một cái thì khó hơn. Hắn chỉ là một người sinh viên của khoa tâm lý chứ không phải là một người giảng dạy Tâm Lý học .
Lại nói cho dù là người giảng dạy thì cũng sẽ rất khó mà trả lời vấn đề cổ quái này.
- Bởi vì trước đây ta rất nghịch ngợm, cho nên luôn bị đánh, sau đó bắt đầu suy đoán tâm tư. Muốn biết vì sao bọn hắn lại tức giận như thế, nói cái gì để cho bọn hắn vui vẻ hoặc là trốn tránh trách nhiệm. May mắn chính là đại đa số mọi việc ta đều đoán đúng cho nên dần dần ta nảy sinh tính kiêu ngạo.
Vẻ mặt Hoa Minh đắc ý nói:
- Chú cũng biết, một đứa bé có cảm giác kiêu ngạo thì tương đương đó là một chuyện kinh khủng. Vì thế ta không chỉ bắt đầu đoán suy nghĩ của cha mẹ mà ta còn nghĩ biện pháp suy đoán suy nghĩ của mọi người bên cạnh, nghe giọng nói của bọn hắn, nắm bắt những điểm mờ ám của bọn hắn…dần dần đó trở thành thói quen.
Cách nói này thì Đường Trọng có thể chấp nhận được, hắn chính là quá mức tò mò với suy nghĩ của mọi người cho nên mới chọn học ngành Tâm Lý học này.
Nhưng mà, hắn chỉ chỉ vào con thỏ đang ăn củ cà rốt kia, hỏi:
- Học Tâm Lý học cùng nuôi thỏ có quan hệ gì?
Nghe được Đường Trọng hỏi vấn đề này, Hoa Minh càng thêm đắc ý, nói:
- Biết vì sao ka có ngoại hiệu là Hoa Vô Khuyết không?
- Bởi vì chú họ Hoa?
- Không. Bởi vì ka tán gái lợi hại.
Phốc….
Đường Trọng muốn nhịn nhưng mà hắn lại không nhịn được.
Hắn thật sự phi thường phi thường tò mò, hắn là dùng cái dạng tâm tình gì để nói ra những lời này.
- Đừng cười. Ka nói rất đúng sự thật.
Hoa Minh thấy những biểu hiện của Đường Trọng thì một chút tức giận cũng không có, có thể thấy từ điểm này, hắn là một tên gia hỏa có lòng dạ rộng lớn.
Đương nhiên là cũng có thể là hắn đã quá quen với những kiểu phản ứng thế này.
- Ka biết suy nghĩ của chú, đừng nói khuôn măt của ka đi hấp dẫn tiểu cô nương, chính là khi bản thân ta soi gương còn bị hù sợ nữa. Sư việc bi kịch nhất của cuộc sống chính là khuôn mặt lại không mỹ lệ, giống như ka đây này, không biết khi nào mới có thể tìm được một ngươi vợ?
- Được rồi, bí quyết là nằm trên người con thỏ.
Hắn chỉ vào tiểu bạch thỏ, nói:
- Nghiêm túc mà nói thì chú cảm thấy con thỏ này có đáng yêu không?
- Đáng yêu.
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì nó quả thật rất đáng yêu.
- Không sai. Nó thực đáng yêu.
Hoa Minh nói:
- Ngay cả nam nhân đều cảm thấy được nó đáng yêu, nữ hài tử nào khi gặp nó lại không thể thét chói tai được? Coi như khuôn mặt ka đây có chút thê thảm, các nàng cũng sẽ chủ động bắt chuyện cùng ka hoặc mượn ka con thỏ này, đây chính là một đòn bẫy của ka, ka có thể nâng cả địa cầu, đối với Hoa Vô Khuyết ka mà nói thì nếu cho ka một cơ hội thì ka nhất định sẽ chinh phục một nữ nhân.
- …. Thì ra nó chính là vũ khí tán gái của ngươi.
Đường Trọng nói.
- Không. Chú sai lầm rồi.
Hoa Minh phủ nhận cách nói của hắn:
- Nó chính là phân đoạn để tán gái, có rất nhiều nam nhân gặp được cơ hội như thế nhưng mà không phải người nào cũng nắm bắt được, ka thì ngược lại, chỉ cần có một cơ hội thì ka liền nắm bắt lấy nàng. Đây chính là tác dụng của Tâm Lý học , con thỏ chính là khỏi điểm, tuấn tú chỉ là bên ngoài, làm cho người ta thấy kiểu tóc thoải mái, thưởng thức bộ quần áo ngươi mặc trên người, thích hợp với một số vật phẩm phối hợp với nó, căn cứ vào tính cách hoặc là ngôn ngữ của người ấy mà chú hành sự, những điều này chính là vũ khí tán gái của ka, thiếu một thức thì cũng không được.
"--------- "
Đột nhiên, Đường Trọng có cảm giác nguy cơ.
Vừa mới tiếp xúc với 2 vị đạo hữu này, một người là thần cơ diệu toán, liếc mắt thì có thể nhìn thấu mọi chuyện cũ của người khác. Một người thì là có thiên phú về nhiều lĩnh vực… nhưng thật ra chính bản thân mình không hề chuẩn bị mà đâm đầu vào, đến bây giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc khái niệm Tâm Lý học là cái gì nữa.
- Như thế nào? Không tin sao?
Thấy Đường Trọng ngẩn người, Hoa Minh cười hắc hắc:
- Nếu không chúng ta hãy đánh cuộc, xem ai là người đầu tiên ở Nam Đại này tìm được bạn gái?
- Quên đi.
Đường Trọng xua tay, nếu hắn dùng khuôn mặt lúc trước thì không cần con thỉ thì cũng có gái lên chủ động nói chuyện với hắn, nhưng mà nếu hắn đáp ứng các nàng làm tốt minh tinh thì hắn cũng chỉ đành phải đội tấm trang phục và đạo cụ này thôi.
- Ta không có thói quen đánh đố.
- Chơi đùa thôi. Không sao cả.
Hoa Minh cười nói:
- Quên đi, không cá thì không cá, bất quá sau này ka sẽ chứng minh cho chú thấy năng lực chân chính của ka, bằng không ở trong lòng chú sẽ mắng ka là một kẻ khoác lác.
Hắn đem hành lý để trên giường nói:
- Tương lai bốn năm nữa, ka sẽ cùng tiểu quai quai của ka định ở ở chỗ này.
Sau đó hắn bắt đầu dọc dẹp đồ đạc, rồi lấy mọi thứ vật dụng trong túi hành lý ra, rất nhanh trên giường liền trở thành một cửa hàng.
“ Cốc Cốc”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hoa Minh liền đi ra mở cửa, tên nam nhân trung niên ở ngoài thấy cửa mở thì liền lui ra sau 2 bước,
- Các vị tìm ai?
Hoa Minh hỏi.
- Đồng học, là đồng học sao?
Nam nhân trung niên đôi kính hỏi.
- Là phụ huynh của ai đó à?
Hoa Minh hắc hắc cười.
- Nha.
Nam nhân trung niên bây giờ mới hiểu được:
- Đây là phòng 307.
- Đúng.
Hoa Minh nói.
- Đúng là phòng này rồi, Lương Đào vào đi, là chỗ này.
Nam nhân trung niên có dẫn theo một nam sinh trẻ tuổi.
- Cám ơn Triệu thư ký.
Nam sinh trẻ tuổi cười cười, đi theo nam nhân vào phòng.
Nam nhân trung niên nhìn lướt qua phòng ngủ, lập tức nhíu mày, nói:
- Tại sao không có giường ở dưới ? Tất cả đều là giường ở bên trên sao?
- Dường như tới chậm một chút.
Lương Đào vỗ lên bả vai nói.
- Ta tới khu quản lý tìm người nói chuyện.
Nam nhân trung niên nói.
- Vô dụng thôi.
Lương Đào ngăn cản:
- Đây là ĐH không phải là trung học, đi cũng thừa thôi, vừa rồi đã có người quản lý tới an bài, không phải cũng bị đuổi đi ra sao?
- Như vậy..
Nam nhân trung niên liền dừng lại, vẻ mặt tiêu sái đi đến bên người Đường Trọng , chỉ vào giường hắn hỏi:
- Đây là giường của cậu sao?
- Đúng.
Đường Trọng gật đầu.
- Cậu xem, như vậy đi.
Nam nhân trung niên nói:
- Thân thể Lương Đào của chúng tôi không được tốt, đi lên đi xuống thật là nguy hiểm, cậu có thể đổi giường với nó, được không?
Đường Trọng nhìn lướt qua Lương Đào, không thể không khen ngợi một tiếng, khuôn mặt người quả thật là anh tuấn, cùng với mấy tên minh tinh chiếu ở sự kiện thì giống nhau, kiểu tóc giống nhau, trong tay mang theo một cái cặp cổ điển. Ở trong biệt thự từ bt thì Đường Trọng đc cũng đã biết được tên của cái cặp này, tên của nó là “ LV”
Quần jeans, trên lưng quần có đeo một sợi dây lưng hiệu LV.
Điều duy nhất có chút tiếc nuối là người này chỉ cao tầm 1m7, làm cho Đường Trọng cảm thấy hơi không cân bằng.
- Không đổi.
Đường Trọng nói.
Nguyên nhân hắn nói không đổi rất đơn giản, bởi vì khi nam nhân trung niên này nói chuyện với hắn thì hắn liếc mắt nhìn thấy Lương Đào miệng còn nhai kẹo cao su, dùng một loại ánh mắt từ trên cao xuống để đánh giá hắn.
Vẻ mặt nam nhân trung niên liền trầm xuống, nhưng mà hắn nỗ lực kìm nèn cơn tức giận trong lòng.
- Thế nào cậu mới chịu đổi?
Nam nhân trung niên hỏi.
- Thế nào ta cũng không đổi.
Đường Trọng nói.
- No, no, no, Triệu thư ký.
Lương Đào nhai kẹo cao su, cười a a , nói:
- Cùng loại người cổ lỗ sĩ này đàm phàm thì thật sự quá phận rồi.
Hắn từ trong túi LV, rút ra 500 đồng tiền, đưa về phía Đường Trọng , nói:
- Đem vị trí này nhường cho ta, số tiền này là của chú.
500 đồng mua chỗ này, thật sự ra tay rất hào phóng.
Vẻ mặt Đường Trọng hờ hững, cũng không có ý tứ đưa tay nhận tiền.
- Chê ít sao?
Lương Đào cười hỏi:
- Ta cũng thấy có chút ít ít.
Vì thế, hắn rút thêm tiền.
- 1000 đồng.
Lương Đào :
- Vị trí này của ta, tiền của chú.
Đường Trọng vẫn không lấy.
Lương Đào cười cười, rút ra một xấp tiền nói:
- 2000 đồng, mua cái chỗ này, trong mắt ta thì giá tiền này đã không tồi rồi, bỏ thêm một ít tiền nữa thì có thể mua được ai phôn 4S.
- 3000.
Đường Trọng nói.
Lương Đào nở nụ cười
Rất hung hăng càn quất, cũng rất đắc ý.
Hắn biết, trên đời này không vật gì là không thể dùng tiền để mua.
Vừa lúc, hắn không thiếu tiền.
Hắn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Đường Trọng , nói:
- Lòng tham cũng không ít.
Thế là, hắn đem 3000 đưa cho Đường Trọng .
Đường Trọng lấy tiền, nói:
- Được rồi. Vị trí này sẽ là của ngươi.
- Vậy ta cũng không khách khí.
Lương Đào liền đặt mông xuống, hắn muốn cảm thụ chỗ đã dùng 3000 mua.
Cướp từ trong tay của kẻ nào đó, đây là điều hắn thích.
“ Răng rắc”
Đột nhiên chiếc giường gãy, cả người Lương Đào ngã ra phía sau, sau đó đầu của hắn đập mạnh xuống thành giường.
“ Bốp”
Đầu của hắn cùng thanh thép trên giường liền tiếp xúc thân mật, phát ra một tiếng vang thật thanh thúy.
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 15 : Ta tình nguyện nếu thấy nó thì ta sẽ bắt nó ăn sống
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Sự tình phát sinh quá nhanh, nam nhân trung niên căn bản là không đỡ kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn vị công tử cùng với cái giường kia cùng nhau té rập xuống sàn nhà.
Bởi vì hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị, đầu của Lương Đào liền đập vào cạnh giường, hắn liền cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.
Theo bản năng đưa tay sờ một phen, hoàn hảo không có chảy máu.
Triệu thư ký thật sự là sợ hãi:
- Lương Đào , cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện để kiểm tra không?
Phụng mệnh hộ tống nhi tử của lão bản đến Nam Đại đọc sách, ngày đầu tiên đã xảy ra tình trạng như vậy, tuy rằng chuyện này không liên hệ đến mình, nhưng mà nếu lão bản đem chuyện này để nói mình thì sẽ ra sao? Nói cho cùng là công tác của mình không hoàn thành tốt.
Lương Đào cuối cùng là đã khôi phục bình thường, hung hăng nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
- Mày sớm đã biết, có phải hay không?
- Đúng a.
Đường Trọng gật đầu.
- Lúc lau giường thì ta thấy có 2 con ốc đã bị hở ra, định một lát đi mua gắn vào nhưng không nghĩ rằng ngươi sẽ đổi giường với ta.
- Vì cái gì không nói cho ta?
Lương Đào thiếu chút nữa mà không nhịn được, định hung hăng đấm một quyền vào mặt Đường Trọng .
Hắn biết, tên gia hỏa này nhìn qua có vẻ trung thực, nhưng thật ra là hắn ám toán mình.
- Ngươi cũng không còn hỏi a.
Đường Trọng nói.
- Tiểu tử, mày tàn nhẫn.
Lương Đào dùng ngón tay chỉ lên Đường Trọng nói:
- Khoản này tao sẽ nhớ kỹ.
Mặt mũi mất hết, làm sao hắn không biết xấu hổ mà chính mình động thủ hoặc là nói Triệu thư ký đến hỗ trợ sửa giường được?
Hắn cũng không nói đến chuyện đổi giường cùng với Đường Trọng nữa, đem hành lý của mình để vào cạnh cửa rồi nổi giận đùng đùng, đi ra ngoài.
Ánh mắt Triệu thư ký ác độc liếc nhìn Đường Trọng một cái, cũng mau bước theo đi ra ngoài.
Hoa Minh thấy được một màn này, đối với Đường Trọng giơ ngón tay cái lên, nói:
- Cao. Thật sự là cao.
Đường Trọng cười cười, nói:
- Ta thấy giường bị hư, không muốn ngồi lên, không nghĩ tới hắn gấp gáp như vậy…
Hắn cũng không muốn ngày đầu sẽ gây mâu thuẫn với các bạn cùng phòng, huống chi người này còn ở lại đây chúng với hắn thêm vài năm nữa, mọi người ngẩng đầu cúi đầu đều cũng gặp mặt. Hắn biết việc giường này có 2 con ốc bị lỏng mà thôi. Không coi là chủ động trêu chọc mâu thuẫn a.
- Ha ha, có chút tiền thì có thể cho rằng lão tử là người đứng đầu thiên hạ sao? Quần áo LV, dây lưng, ví, cặp.. cả người giống như một cửa hàng bán đồ LV. . Dế nhũi không dế nhũi a?
- Dế nhũi cũng phải có tư bản mới được a.
Đường Trọng nói:
- Ta ra đi mua chút đồ vật. Chú có đi hay không?
Hoa Minh nhìn thoáng qua con thỏ đang ăn cà rốt, nói:
- Đi, Như thế nào không đi? Lần này ta xuất môn thì có mang theo tiểu quai quai, cần phải mua vài món quần áo, cái gì chậu rửa mặt a, bàn chải đánh răng a, tất cả đều phải cần mua.
- Vậy cùng nhau đi.
Đường Trọng nói, hắn ngưỡng mặt lên nhìn ln ngồi ở bên trên nói:
- Lý Ngọc, muốn cùng đi hay không?
- Không đi.
Lý Ngọc trên tai đang đeo một dây phone, trong tay đang cầm một quyển sách xem mê mẩn, cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp.
Đường Trọng cười cười, cũng không thèm để ý, cùng dẫn theo một con con thỏ Hoa Vô Khuyết cùng đi tìm siêu thị.
Đường Trọng vẫn là đánh giá mị lực của tiểu thỏ tử này thấp rồi, hắn và Hoa Vô Khuyết hai người một đường đã đi qua, vô số nữ hài tử chứng kiến bọn hắn kinh hô:
- Oa, con thỏ thật đáng yêu a -----
- Con thỏ (*)? Các ngươi mới là con thỏ á.
Đường Trọng tức giận mắng. hắn có chút hối hận khi mang theo Hoa Vô Khuyết đi chung. Sau này, bất kể như thế nào cũng không có thể cùng hắn đi chung. Bằng không thì người khác lại cho rằng bọn hắn là 2 con thỏ.
(*) con thỏ ở chỗ này có nghĩa là trai bao ấy.
- Thế nào? Cảm thấy như thế nào?
Hoa Vô Khuyết dương dương tự đắc nói:
- Cùng đi với ta, có cảm giác là bản thân mình có chút thành tựu đúng không?
- Đúng a.
Đường Trọng cười gật đầu
- Chỉ cần không phải là con thỏ là tốt rồi.
Tất cả nổi bật đều bị con thỏ cướp hết, hắn làm sao còn có cái gì cảm giác thành tựu? Bọn hắn 2 người ngay cả thỏ cũng không bằng, bọn nữ sinh này thấy đầu tiên chính là:
- Oa, con thỏ thật đáng yêu.
Cái này xem như ca ngợi bọn hắn sao?
Đường Trọng thực không nghĩ ra, Hoa Vô Khuyết cảm giác thành tựu là chỗ nào đây.
- Hắc hắ, 2 chúng ta như vậy, nếu không có nữ sinh nào nhìn thẳng vào chúng ta thì…?
Hoa Vô Khuyết cười a a:
- Cả người chúng ta giống như bạc tỉ a. Giống như tên mặc đồ LV kia, tuy rằng thoạt nhìn thì như dễ nhũi không lịch sự bằng chúng ta nhưng mà có rất nhiều nữ nhân lại thích hắn, hắn là kình địch của chúng ta.
- ….
Đường Trọng đau lòng, chính mình lại ở chung với tên này a.
Càng bi kịch chính là Hoa Vô Khuyết nói Lương Đào chính là kình địch của hắn, nói cách khác ----- chính mình không đủ tư cách.
Đường Trọng nổi giận.
Rất phẫn nộ.
Hắn rất muốn chỉ vào mặt của mình nói với tên kia, ngươi nhìn mặt ta này, ta cùng với Đường Tâm trong ban nhạc Hồ ĐIệp có phải là rất giống nhau hay không? Đúng vậy ta chính là ca ca của nàng đó.
Siêu thị trong này rất biết mời chào, ở mỗi tầng đều có biển báo, rất dễ dàng để tìm thấy vị trí của các cửa hàng bán đồ trong siêu thị.
Đường Trọng cùng Hoa Vô Khuyết đi tới thì trong siêu thị đã chật kín người, vô số sinh viên cùng phụ huynh của mình đang xếp hàng tính tiền những mòn đồ mình mua.
- Người nhiều quá, hay là chiều nay chúng ta lại đến.
Đường Trọng nói.
- Đừng a.
Một tay Hoa Vô Khuyết mang theo con thỏ, một tay lại cầm lấy cánh tay của Đường Trọng :
- Nhiều người thì tốt, nhiều người thì không phải sẽ chú ý đến chúng ta hay sao?
Nói xong, liền lôi kéo Đường Trọng theo lối vào tiến vào siêu thị.
Quả nhiên, trong siêu thị những tiểu cô nương thấy Hoa Vô Khuyết ôm lấy con thỏ trong lòng thì một đám liền nhìn vào bằng ánh mắt tò mò, đương nhiên đây chính là nhìn vào con thỏ.
Hoa Vô Khuyết nhìn Đường Trọng ý bảo, nhìn đi, nhìn ka phong quang như thế này nè.
Đường Trọng ngượng ngùng đi theo hắn, cùng nhau đi mua đồ.
Hắn từ trong trại giam Hận Sơn đi ra, chỉ mang theo mấy bộ quần áo để mặc, hơn nữa, trải qua Bạch Tố còn A Ken xem xét thì 2 người bọn họ đã vứt đi quần áo của Đường Trọng .
Có người nào vào ĐH lại mang đồng phục của học sinh trung học không?
Tất cả quần áo trên người hắn đều là do Bạch Tố mua cho hắn, bình dân, thoải mái, quan trọng nhất là khiêm tốn.
Đường Trọng không để ý tới hắn, Hoa Vô Khuyết liền cố tình ghé sát người Đường Trọng , nói:
- Đường Trọng , những gì chú mua thì cũng mua giúp ka thêm 1 phần.
Trong tay của hắn mang theo con thỏ, không có biện pháp mua sắm.
Đường Trọng bất đắc dĩ, chỉ đành phải mua thêm.
“ Hừ”
Có người chặn trước mặt Đường Trọng .
Đường Trọng đi bên trái, nàng cũng đi bên trái.
Đường Trọng hướng phải, nàng cũng hướng phải.
Đường Trọng ngẩng đầu, liền chứng kiến một đôi mắt dễ thương ---- không, mắt nàng rất to.
Mắt hai mí, con ngươi màu đen như mực, tròng mắt màu trắng giống như tuyết, hắc bạch phân minh, không chứa tạp chất gì.
Bởi vậy, Đường Trọng liền cho ra mấy kết luận.
Thứ nhất, cô bé trẻ này có đôi mắt rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Thứ hai, thân thể của cô bé này khỏe mạnh, ít nhất là không bị bệnh.
Thứ ba, nàng có chút ngốc.
Điều thứ ba làm sao hắn nhìn ra được?
Không phải nhìn ra, là cảm giác.
Đường Trọng nhận ra, nàng chính là cô bé ôm búp bê ở cổng trường, hắn cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Vì sao lại đụng phải ngươi?
Nữ hài tử nhíu mày nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch, kiêu ngạo còn giống là một tiểu công chúa.
- Là cô cản đường của ta.
Đường Trọng nói.
- Lúc ở cổng trường thì ta không chặn đường của ngươi, ngươi xuất hiện, lúc đóng học phí thì Vương thúc cũng nói thấy ngươi, hiện tại tới siêu thị mua đồ thì ngươi lại xuất hiện.
Khuôn mặt của nữ hài tử đỏ bừng:
- Có phải…là ngươi cố ý theo dõi người ta hay không?
- ….
Đường Trọng nghĩ, cô nương này có phải nói rằng mình không tốt bụng?
- Được rồi.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, hắn thở sâu, làm ra bộ dạng chân thật nói:
- Cô đã nhìn ra thì ta đây không thể không nói tình huống thực tế….
- Không cho nói.
Khuôn mặt nữ hài tử càng đỏ hơn.
- Nói cũng vô dụng. Nói ta cũng không nghe.
- Vì cái gì không thể nói?
Đường Trọng kinh ngạc nhìn nàng.
- …. Dù sao cũng là không thể nói.
Nữ hài tử tức giận dậm chân.
- Ta nhất định phải nói.
- Không được.
- Không được ta cũng muốn nói, bằng không ta sẽ chết vì nhịn mất.
- Vậy ngươi liền chết đi. Chết cũng không cần nói.
- …
Không nghĩ ra, tiểu nha đầu này còn rất hung ác.
- Ta nghĩ cần nói..
- Ta nói không cho nói.
- Ta muốn nói…. Cô suy nghĩ nhiều quá.
Đường Trọng nói:
- Là ta không cẩn thận mới đụng phải cô, cô muốn đi đâu sao?
“ Ách”
Khuôn mặt nữ hài tử lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng , búp bê được ôm trong lòng bị nàng cào vào làm rụng lông.
Sau đó, vành mắt của nàng đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Dường như nữ nhân giống với Lâm Đại Ngọc, nói khóc thì liền khóc.
- Ai, đồng học, cậu là người hệ nào ? Có phải là người mới không ? Vì sao lại khi dễ một nữ đồng học thế ? Làm vậy không cảm thấy có chút quá đáng sao?
Anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện.
Khiến cho Đường Trọng một trận ác hàn chính là người ấy là…. Hoa Vô Khuyết đồng học.
Thấy Đường Trọng không nói gì nhìn mình thì hắn làm ra một động tác thủ thế, sau đó xoay người nhìn về nữ hài tử đang khóc kia cười nói:
- Tiểu muội muội, đừng khóc. Ta đã mắng người xấu, hắn sẽ không dám tiếp tục khi dễ cô. Nếu hắn còn tiếp tục mắng cô thì ca ca sẽ đánh hắn, cô xem, tiểu muội muội đáng yêu a, tiểu quai của ta lớn lên sẽ không khóc nhè giống như cô đâu…
- Ngươi mới là con thỏ, ngươi chính là con thỏ chết.
Không thể nghĩ tới chính là tiểu mỹ nữ này lại không nhân nhượng chút nào, còn đem lửa giận của mình phát tiết trên người Hoa Vô Khuyết :
- Một đại nam nhân, lúc nào cũng mang theo bên mình một con thỏ, có phải ngươi ác tâm không? Không phải là muốn các nữ hài tử chú ý tới ngươi sao? Không cảm thấy đó là việc quá tầm thường sao? Ta tình nguyện nếu thấy nó thì ta sẽ bắt nó ăn sống….
"-------- "
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius