Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Thiếu nữ thấy Lăng Trung Ngọc ra chiều nóng nảy, nàng càng đủng đỉnh chỉ cười hoài chứ không trả lời.
Lăng Trung Ngọc tức quá trợn mắt lên xẵng giọng :
- Cô có nói cho ta biết hay không thì bảo?
Thiếu nữ chậm rãi đáp :
- Ta không gạt ngươi đâu mà...
Lăng Trung Ngọc dịu giọng ngắt lời :
- Vậy sao bây giờ ta chưa thấy y?
Thiếu nữ đáp :
- Ta ước hẹn y canh ba đêm nay chờ ở đây. Nhưng vào khoảng canh hai ta đã gặp y ở đầu núi, đột nhiên ta thay đổi chủ ý bảo y đi rồi.
Lăng Trung Ngọc tức giận hỏi :
- Tại sao thế?
Thiếu nữ lại cười khanh khách nói :
- Sao? Ngươi bảo không vội nóng bây giờ lại tức giận? Nếu ngươi còn càu nhàu thì đừng hòng ta trả lời lấy một câu.
Lăng Trung Ngọc không sao được, lại nóng muốn biết tin tức Cảnh Quyên Quyên, chàng đành dằn lòng ôn tồn hỏi :
- Cô bảo y thế nào? Cô đã biết rõ ta muốn gặp y, sao lại bảo y bỏ đi?
Thiếu nữ đáp :
- Vì ta biết ngoài ngươi ra còn có người khác cũng muốn gặp y. Ta liền bảo “Quyên Quyên ơi! Phải chăng ngươi có một gã sư huynh họ Ngụy?”, thì y đáp “Đúng thế!”. Ta liền cho y hay sư huynh đang tìm y, ngoài ra còn một thằng nhỏ tên gọi Chu Thành Điếu gì gì đó. Quyên Quyên liền nói một câu “Cảm ơn” rồi hối hả xuống núi ngay.
Thiếu nữ vừa nói vừa giơ tay chỉ trỏ. Nàng học giọng của Quyên Quyên giống như hệt.
Lăng Trung Ngọc tức quá muốn mắng thiếu nữ mấy câu, nhưng chàng đã trót hứa lời không nổi nóng nên đành phải nhẫn nại.
Thiếu nữ lại cười nói :
- Ta tự vấn tâm hành động như vậy là đúng lý. Chúng đã là sư huynh, sư muội với nhau thì dù sao cũng là người một nhà. Chẳng lẽ y không nóng gặp người nhà mà lại muốn gặp ngươi trước ư?
Lăng Trung Ngọc hắng dặng một tiếng rồi đáp :
- Chà! Cô làm đúng lý! Vậy ta hỏi cô: Cô lừa gạt ta đến đây làm chi?
Thiếu nữ đáp :
- Gió mát trăng tỏ mà ta buồn, muốn kiếm một người nói chuyện cho khuây khỏa, tưởng cũng không phải là chuyện dở. Huống chi ta biết ngươi tính ưa đùa cợt. Bây giờ ngẫu nhiên gặp nhau thì cũng ngẫu nhiên nói chuyện đùa cho đỡ tẻ.
Lăng Trung Ngọc hững hờ nói :
- Đêm nay ta không muốn đùa cợt với cô. Câu chuyện giễu cợt thế là xong rồi. Ta xin lỗi không thể bồi tiếp cô được nữa.
Chàng nói rồi trở gót đi ngay.
Thiếu nữ bỗng la lên :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi hãy đứng lại đã!
Lăng Trung Ngọc đang rảo bước nghe nàng gọi giật giọng, tuy trong lòng không muốn trùng trình mà bất giác cũng dừng bước lại.
Thiếu nữ cười khanh khách nói :
- Lăng Trung Ngọc! Vừa rồi ta trêu ngươi đó.
Lăng Trung Ngọc xẵng giọng :
- Ta biết rồi! Sao cô cứ lằng nhằng hoài.
Thiếu nữ cười hỏi :
- Ngươi chẳng biết gì hết, thật không biết một tí gì. Ngươi có biết ta ước hẹn ngươi tới đây vì việc gì không?
Lăng Trung Ngọc buông thỏng :
- Việc gì?
Thiếu nữ đáp :
- Có việc quan trọng phi thường chứ không phải chuyện đùa.
Lăng Trung Ngọc thấy nàng nói bằng một giọng trang trọng không khỏi nửa tin nửa ngờ. Chàng trở gót tiến lại hỏi :
- Có chuyện gì quan trọng?
Thiếu nữ hất hàm hỏi :
- Mạng sống ngươi có quan trọng không?
Lăng Trung Ngọc phát cáu nhưng cố nhịn đáp :
- Hay lắm! Thế là cô nói đùa lần thứ hai rồi nhé! Cô nhớ kỹ chỉ còn một lần nữa thôi đấy.
Thiếu nữ nói :
- Ngươi đừng tính toán một cách hồ đồ. Lần này đâu phải chuyện đùa cợt. Ta đã nhận chân ngươi một cách kỹ lưỡng vô cùng. Ngươi thử hít một hơi chân khí vận vào các huyệt “Túc Thiếu Dương”, “Đởm Kinh” thử coi.
Lăng Trung Ngọc y theo lời thiếu nữ chuyển vận chân khí trong thân thể xung kích các huyệt “Túc Thiếu Dương”, “Đởm Kinh”, bắt đầu từ những huyệt “Ngũ Khu”, “Duy Đạo”, “Cư Mậu” xuống đến huyệt “Dương Lăng” ở cẳng chân, vẫn thấy lưu thông hoàn toàn không có gì trở ngại.
Chàng toan tìm lời mạt sát thiếu nữ thì đột nhiên cảm thấy những huyệt đạo mà chân khí đả xung kích hơi tê nhức, liền sinh lòng kinh hãi.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân lạnh buốt khác nào rớt xuống hố băng.
Thiếu nữ cười hỏi :
- Sao? Có phải ta trêu cợt ngươi không?
Lăng Trung Ngọc trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Không ngờ Tu La thần công của Đào Vĩnh Trạch lại ghê gớm đến thế!
Thiếu nữ nói :
- Đó còn là vì ngươi có nội công thâm hậu nên chất độc chưa phát tác ngay, nhưng khí hàn lãnh về Tu La thần công đã lưu lại trong thân thể ngươi rồi. Từ giờ ngươi mà vận công khu trục hàn khí thì nó chạy vào những chỗ rất nhỏ và ngưng tụ ở gót chân.
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Có phải ngươi thấy huyệt “Dũng Toàn” ở mắt cá chân lạnh buốt hơn cả?
Lăng Trung Ngọc gật đầu không nói gì.
Thiếu nữ lại nói :
- Giả tỷ là người khác mà không phải ngươi để hàn khí đưa lên trái tim thì thần tiên cũng không cứu nổi. Vì công lực ngươi thâm hậu nên hàn khí chẳng thể xông ngược lên trên thấm vào trái tim được mới hạ xuống ngưng tụ ở mắt cá. Nay ngươi đã phát giác ra thì thỉnh thoảng lại vận công ba lần để ngăn cản hàn khí không cho bốc lên. Có thế mới bảo toàn được tánh mạng, nhưng ít ra là bị chứng bán thân bất toại, cặp giò ngươi thành tàn phế rồi.
Lăng Trung Ngọc nở một nụ cười thê thảm nói :
- Như vậy thì đời sống còn hứng thú gì nữa? Huống chi hàng ngày còn phải chịu mấy phen hàn khí hành hạ.
Chàng đổi nụ cười thê thảm thành tràng cười rộ rồi trở gót đi luôn.
Thiếu nữ giật giọng hỏi :
- Ngươi định đi đâu bây giờ?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Đào Vĩnh Trạch cũng trúng phải Kim Xà độc trùy của ta, chắc hắn đang lâm trọng bệnh. Ta nên nhân lúc công lực hắn chưa phục hồi tìm đến tỷ đấu một phen nữa. Ít ra phải đi đến chỗ hai bên cùng chết. Như vậy cũng trả được thù rồi.
Thiếu nữ cười lạt :
- Cái mạng ngươi không đáng giá hay sao mà chỉ muốn đem thí với Đào Vĩnh Trạch? Như vậy đâu phải là một hành vi của người thức giả?
Lăng Trung Ngọc động tâm. Chàng dừng bước lại tự hỏi :
- “Nghe giọng lưỡi cô này nói rất hợp lý. Phải chăng cô có thể giải cứu được mình?”
Thiếu nữ đã nhìn rõ tâm sự Lăng Trung Ngọc. Nàng cười hỏi :
- Lăng Trung Ngọc! Ta cầu ngươi một việc...
Lăng Trung Ngọc ngắt lời :
- Ta sắp thành bán thân bất toại thì còn giúp gì cho cô được?
Thiếu nữ nói :
- Ta cầu ngươi giúp ta trả thù và làm một người bạn tốt với ta. Tuy ta chưa học được môn Tu La thần công, song hiện nay trên đời chỉ còn có mình ta là hiểu cách giải cứu. Ngươi có ưng cuộc giao dịch này không?
Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm :
- “Ta chưa trả được thù thì có liên thủ với cô này cũng cùng chung mục đích là giết Đào Vĩnh Trạch. Nhưng một khi mình đã hứa thì dù muốn hay không cũng là bằng hữu với y và phải chịu đựng một điều ràng buộc. Nhưng khắp thiên hạ ngoài cô gái họ Giang này không còn người nào khác giải cứu được. Chẳng lẽ mình cam chịu thành phế nhân ư? Chết chẳng có gì là khó chịu, nhưng sống dở chết dở như thế thật là phiền. Nhưng biết đâu chỉ là hảo ý của cô? Cô ta sợ mình không chịu cầu khẩn một ai, nên mới đưa ra biện pháp này nói là cầu khẩn mình để mình khỏi tổn thương đến thể diện”.
Lăng Trung Ngọc đoán vậy quả đã không lầm. Thiếu nữ có ý nghĩ thế thật.
Nàng toan ràng buộc Lăng Trung Ngọc mà sợ chàng không chịu tiếp thụ.
Thiếu nữ chờ một lúc không thấy Lăng Trung Ngọc trả lời liền hỏi :
- Thế nào? Ta thỉnh cầu như vậy mà ngươi không thuận ư? Cuộc giao dịch này đã chẳng bất lợi cho ai mà chẳng bên nào chịu ơn huệ bên nào thì còn gì bằng nữa?
Lăng Trung Ngọc thở dài đáp :
- Được rồi! Cô giải độc cho ta. Ta giúp cô trả thù. Chúng ta ước định như vậy.
Thiếu nữ nói :
- Ngươi hãy nhắm mắt lại.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Tại sao phải nhắm mắt?
Thiếu nữ đáp :
- Ta e rằng ngươi nhìn thấy phải khiếp sợ.
Lăng Trung Ngọc cả cười nói :
- Ta không tin trong thiên hạ còn có việc gì để cho ta phải khiếp sợ.
Thiếu nữ cười hỏi :
- Có thật thế không?
Lăng Trung Ngọc trong lòng run lên. Chàng không hiểu tại sao cảm thấy cô gái này quả có chỗ đáng sợ.
Thiếu nữ nghiêm trang nói :
- Ta thi hành thủ thuật chữa thương, không những cần ngươi phải bình tĩnh đừng sợ hãi gì, mà ngươi còn phải tuyệt đối tín nhiệm ta mới được.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Hiện giờ ta là bệnh nhân. Dĩ nhiên bệnh nhân phải nghe lời y sinh. Cô cứ thi hành y thuật, ta không sợ đâu.
Thiếu nữ móc trong bọc ra một nắm ngân châm, cây nào cũng dài chừng hơn hai tấc. Nàng dặn :
- Ngươi nhớ kỹ đừng có vận công kháng cự.
Nàng cắm mũi ngân trâm vào huyệt Thái Duơng trên trán Lăng Trung Ngọc.
Huyệt Thái Dương là tử huyệt của con người. Lăng Trung Ngọc vừa động tâm thì mũi kim đã cắm vào. Chàng cảm thấy đau nhói lên, phải nghiến răng chịu đựng.
Chỉ trong nháy mắt thiếu nữ kia đã cắm vào mười hai chỗ tử huyệt mỗi chỗ một mũi ngân châm.
Lăng Trung Ngọc bị đau nhói kịch liệt liên hồi rồi khí lạnh trong người dần dần tiêu tan. Chàng vừa nhịn đau vừa nghĩ bụng :
- “Phép trị thương này thật là kỳ quái. Chà! Mình cam tâm tình nguyện để cho cô này điều động lại càng kỳ quái hơn”.
Mũi kim cắm vào tử huyệt thế mà Lăng Trung Ngọc không chết thì đủ biết cách trị thương này thân diệu phi thường, có điều chàng chưa hiểu tuyệt nghệ của nàng nên mới coi thường.
Thiếu nữ đủ vẻ tà khí. Thậm chí tính danh nàng chàng cũng không biết thế mà chàng chẳng nghi ngờ gì hết.
Thiếu nữ thấy chàng tuyệt không vận công chống cự, nàng mới biết chàng thực lòng tín nhiệm mình chứ không phải chỉ ở đầu lưỡi mà thôi.
Suốt đời Lăng Trung Ngọc ít tín nhiệm ai. Bây giờ chàng tín nhiệm thiếu nữ này đáng kể là một chuyện khác thường.
Cơn đau kịch liệt dần dần giảm bớt. Thiếu nữ lại bảo Lăng Trung Ngọc :
- Bây giờ ngươi duỗi chân phải ra.
Lăng Trung Ngọc làm theo. Thiếu nữ hai tay ôm lấy gót chân chàng, khẽ đặt ngón tay vào huyệt Dũng Toàn.
Lăng Trung Ngọc liền cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Đau đớn còn dễ nhịn, ngứa ngáy mới thật khó chịu vô cùng. Bất giác chàng bật lên tiếng cười.
Lạ thay! Sau khi bật tiếng cười, Lăng Trung Ngọc cảm thấy thân mình nhẹ nhõm, chẳng những bớt đau mà khí huyết cũng lưu thông khoan khoái.
Thiếu nữ cười khanh khách nói :
- Dễ thường đến bảy tám ngày ngươi chưa tắm rửa. Bàn chân hôi quá xá, thế mà ngươi còn cười được!
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Đâu có! Hôm kia ta mới tắm gội bằng nước trong rồi.
Bàn tay thiếu nữ mềm mại vừa êm ái nhẹ nhàng đặt vào da thịt Lăng Trung Ngọc khiến lòng chàng nảy ra một cảm giác khác lạ và trong đầu óc nổi lên những ý nghĩ dồn dập, thậm chí quên cả ngứa ngáy, chàng mới ngừng tiếng cười được.
Sau một lúc huyệt Dũng Toàn đã có luồng nhiệt khí bốc lên lưu thông khắp thân thể. Bao nhiêu khí âm hàn dần dần tiêu tan.
Thiếu nữ chữa xong huyệt Dũng Toàn bên chân phải rồi tiếp tục chữa sang chân trái.
Lăng Trung Ngọc khí huyết lưu thông khoan khoái mà khí lạnh hai chân cũng bớt đi nhiều.
Thiếu nữ chờ một lúc thấy sắc mặt Lăng Trung Ngọc từ trắng bạch đổi sang hồng hào, nàng rút những mũi châm ở mười hai tử huyệt ra.
Lăng Trung Ngọc toàn thân đã khoan khoái nhưng hãy còn mềm nhũn như người mắc trọng bệnh mới khỏi.
Thiếu nữ cười hỏi :
- Công việc có thế là xong. Ngươi có đói không? Ta đi kiếm vài con dã thỏ về nướng cho ngươi ăn. Đồng thời ta cần xuống keh suối rửa tay. Ngươi ngồi đây chờ ta một lúc.
Lăng Trung Ngọc ngồi tĩnh tọa vận công. Khí lực chàng khôi phục lại dần dần. Đột nhiên bụng bảo dạ :
- “Ta nhân cơ hội này bỏ đi thì y làm gì được ta? Y trêu cợt ta chán rồi, chẳng lẽ ta không trả miếng một chuyến ư?”
Nhưng rồi chàng lại xoay chuyển ý nghĩ :
- “Không được! Ta không nên đùa giỡn kiểu này. Y đã trị thương cho ta mà ta bỏ đi há chẳng là con người phụ nghĩa hay sao?”
Chàng nghĩ vậy rồi ở lại không đi nữa.
Sau một lúc quả nhiên thiếu nữ săn được hai con thỏ rừng đem về. Nàng đốt lửa lên nướng chín chia cho Lăng Trung Ngọc ăn. Nàng lại không ngớt nói chuyện huyên thuyên và hỏi về phong cảnh trên đảo Kim Xà.
Nàng nói :
- Ta chưa ra khơi bao giờ. Mai đây ta sẽ đi du ngoạn ngoài biển. Ngươi có vui lòng cho ta đi theo không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Có một ngày kia ta trở về đảo Kim Xà. Đến ngày ấy ta sẽ báo tin cho cô hay để cô cùng đi thuyền với ta.
Thiếu nữ nghiêm nghị nói :
- Quân tử nhất ngôn. Ngươi đừng dối ta rồi lén đi một mình đấy nhé.
Lăng Trung Ngọc thấy nàng lập nghiêm thì trong lòng không khỏi hối hận, dường như từ đây đời chàng bị nàng ràng buộc khác nào đã bán mình cho nàng.
Thiếu nữ chăm chú nhìn Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Ngươi nghĩ gì vậy?
Lăng Trung Ngọc giật mình đáp :
- Ta không nghĩ gì hết!
Thiếu nữ nói :
- Ngươi đã ưng thuận giúp ta trả thù. Đó không phải là lời nói chơi. Vậy ngươi cho ta hay định giúp ta bằng cách nào? Ngươi tự vấn tâm xem bản lãnh mình liệu đã thắng được Đào Vĩnh Trạch chưa?
Lăng Trung Ngọc tức mình lạnh lùng đáp :
- Ngươi đã trị thương cứu ta thì rồi ta trả lãi là cùng chứ gì. Ta có thể đem cả tánh mạng ra mà trả ngươi được.
Thiếu nữ cười khanh khách :
- Ta biết ngươi tức ta mà nói thế, nhưng câu đó đã thừa nhận là võ công ngươi không đủ, mới tính đến chuyện liều mạng.
Lăng Trung Ngọc cười lạt :
- Ta chẳng còn cách nào khác ngoài võ công, ta chỉ có một mạng sống mà thôi.
Thiếu nữ nói :
- Nhưng ta có biện pháp, tức là chờ tới khi bản lãnh ngươi cao thâm hơn Đào Vĩnh Trạch nhiều thì việc ngươi giứp ta trả thù chẳng khó khăn gì.
Lăng Trung Ngọc bật cười nói :
- Ta tưởng ngươi có biện pháp nào khác chứ cách ấy thì ai mà không biết. Ta nói thật cho cô hay, muốn thắng Đào Vĩnh Trạch thì ít ra là phải rèn luyện trên ba năm nữa. Sau ba năm rèn luyện võ công ta có tiến bộ mau lắm cũng mới ngang bằng với hắn, không đến nỗi để Tu La thần công đả thương...
Thiếu nữ cười hỏi :
- Bây giờ ngươi mới biết Tu La thần công là lợi hại ư? Nhưng ngươi rèn luyện ba năm mà Đào Vĩnh Trạch ngủ yên thì mới được thế. Giả tỷ hắn luyện tới bậc thứ chín thì sau mười năm vị tất ngươi đã thắng nổi hắn.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Vậy cô có biện pháp gì?
Thiếu nữ đáp :
- Ta chỉ cần người nghe lời ta là trong vòng một năm đủ làm cho võ công ngươi thắng được Đào Vĩnh Trạch. Sau ba năm thì trên đời này không còn ai địch lại ngươi nữa. Chẳng những thế ta còn có thể khiến ngươi trở nên một bậc võ học đại sư đệ nhất thiên hạ từ cổ chí kim.
Lăng Trung Ngọc động tâm. Chàng đã đoán ra được vài phần nhưng trong lòng lại càng nghi hoặc, liền hất hàm hỏi :
- Cô đã có bản lãnh như vậy sao còn phải cần đến ta?
Thiếu nữ xích gần lại chăm chú nhìn chàng đáp :
- Ta không nói đùa ngươi đâu mà bên trong còn có lý do...
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Lý do nào?
Thiếu nữ đáp :
- Theo chỗ ta biết thì trong pho bí lục truyền gia của nhà ta có chép võ công của một bậc dị nhân tiền bối truyền lại. Toàn bộ võ công của dị nhân này so với những chỗ nhà ta chép được khác nào khe suối nhỏ đối với biển cả mênh mông. Chúng ta tìm đến võ công mà dị nhân đó đã lưu lại thì cả một trăm tên Đào Vĩnh Trạch cũng chẳng sợ gì.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Nhưng bậc dị nhân đó đã chết gần hai trăm năm nay. Cô làm sao mà tìm được chỗ lão ta cất giấu võ công? Sao cô biết lão có võ công lưu truyền lại.
Thiếu nữ kinh ngạc nhảy bật lên như cái lò xo hỏi lại :
- Ngươi cũng biết vụ đó ư? Dị nhân mà ta nói là Võ Hạo Thiên quả đã chết gần hai trăm năm nay. Ngươi có biết ta là ai không?
Lăng Trung Ngọc bỗng la lên :
- À phải! Ta gặp cô hai ngày nay mà cô chưa cho ta biết lai lịch, tên họ cô là chi?
Thiếu nữ đáp :
- Ta là Giang Mỹ Linh. Câu ta hỏi không phải chỉ có vậy thôi. Ngươi có biết ta là hạng người thế nào không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta còn biết cô là kẻ thù của Đào Vĩnh Trạch.
Giang Mỹ Linh nói :
- Cái đó ta bảo ngươi rồi hà tất còn phải nói.
Nàng nói câu này, đôi mắt như làn sóng thu nhìn chằm chặp vào Lăng Trung Ngọc. Sau một lúc, nàng nói tiếp :
- Thân thế ta chưa từng nói với ai. Bây giờ ngươi đã biết câu chuyện về Võ Hạo Thiên tiền bối thì ta cũng cho ngươi hay...
Lăng Trung Ngọc nói :
- Nếu thân thế của cô mà có liên quan đến những điều bí mật võ lâm thì cô đừng nói nữa.
Giang Mỹ Linh nói :
- Từ đây chúng ta đã có thể nương tựa vào nhau thì có nói cho ngươi nghe cũng chẳng hề gì.
Lăng Trung Ngọc giật mình nghĩ thầm :
- “Thế là cô này buộc chặt mình vào cô ta rồi”.
Giang Mỹ Linh nói tiếp :
- Võ Hạo Thiên tiền bối có một người đồ đệ là Giang Khiếu Phong. Giang Khiếu Phong rất trung thành với sư phụ. Lão nhân gia vừa là đồ đệ vừa là quản gia của Võ Hạo Thiên. Bao nhiêu điều huyền diệu về võ công của Võ tiền bối lão gia ta đều được coi hết. Những điều sở học của Võ Hạo Thiên trong nửa đời người đều do lão gia biên chép. Còn điều Võ Hạo Thiên lừng lẫy tiếng tăm, đến ba trăm năm sau người ta còn biết tiếng, nhưng đồ đệ của Võ tiền bối thì mai một không ai nói tới nữa.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Ủa, té ra Giang Khiếu Phong là tổ tiên của cô ư?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Phải rồi! Lão nhân gia là ông tổ bốn đời của ta. Võ Hạo Thiên là đệ nhất ma đầu trong thiên hạ thời bấy giờ. Lão tiền bối tỷ võ cùng Trương Tam Phong và đả bại họ Trương. Sau các phái liên hiệp kiếm Võ tiền bối để báo thù rồi tiền bối trá tử dưới lưỡi kiếm của Thiên Sơn Thần Ưng Địch Huyền Thanh. Sau đó tiền bối ra ngoài biển ẩn lánh.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Còn lệnh tiên tổ đi đâu?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Cụ tổ ta không theo Võ tiền bối. Lão nhân gia sợ có người tìm đến trả thù, lại sợ cả người đến cướp bí lục võ công đành phải ẩn tích mai danh. Từ đó đời nọ truyền sang đời kia tuyệt không để lộ tiếng tăm trên chốn giang hồ.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Lệnh tiên tổ thật khéo giữ mình. Nếu ta làm như vậy thì buồn đến chết mất. Về sau sao lệnh tôn lại để lộ cho Đào Vĩnh Trạch hay biết?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Vụ đó mới xảy ra trước đây hơn chục năm. Khi ấy Đào Vĩnh Trạch đang làm Tổng quản Đông Hoàn. Không hiểu tại sao hắn thám thính biết được chuyện bí mật nhà mình rồi đến gây sự. Khi ấy phụ thân ta chưa tới ba mươi tuổi, và mới luyện Tu La thần công đến bậc thứ ba, phụ thân ta tuy đánh hắn bị trọng thương, nhưng người cũng bị trúng ám khí mà chết, nên hắn đoạt mất ba thiên bí lục võ công.
Nàng thở dài nói tiếp :
- Đầu đuôi câu chuyện ta nói hết rồi. Những lời ngươi hứa với ta có đáng kể không? Ngươi mà giúp ta trả thù thì ta nhứt định lên hải đảo tìm kiếm bí lục võ công mà Võ Hạo Thiên tiền bối còn để lại.
Lăng Trung Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, chàng nhận thấy ngoài biện pháp này cũng không có cách nào khác giúp nàng báo thù, liền nói :
- Được rồi! Ta y theo lời cô nương. Sau đây ba tháng vào đêm trăng tròn, cô đến trước cửa cung Thượng Thanh núi Lao Sơn bờ biển Đông Hải chờ ta.
Giang Mỹ Linh hỏi :
- Tại sao phải chờ ba tháng nữa mới khởi hành?
Lăng Trung Ngọc cười rộ đáp :
- Ta chỉ ưng thuận giúp cô báo thù, chứ ta không hứa lời bất cứ lúc nào cũng phải theo cô. Đừng lôi thôi nữa! Ba tháng sau chúng ta sẽ ra biển.
Dứt lời chàng trở gót đi luôn.
Thiếu nữ hú lên một tiếng quái gở rượt theo.
Lăng Trung Ngọc tức mình hỏi :
- Ta đã nhận lời ba tháng sau sẽ đưa cô ra biển để tìm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên lưu lại, sao cô còn rắc rối hoài?
Chàng chưa dứt lời thì Giang Mỹ Linh đã rượt tới sau lưng. Đột nhiên nàng phóng ngón tay điểm vào huyệt Chí Đường ở sau lưng Lăng Trung Ngọc.
Huyệt Chí Đường cũng là một tử huyệt trong người. Lăng Trung Ngọc không bao giờ ngờ tới Giang Mỹ Linh lại hạ độc thủ hại mình. Huống chi chàng vừa khỏi bệnh, tinh thần và nội lực chưa hoàn toàn khôi phục thì dù có chuẩn bị cũng không phải là địch thủ của Giang Mỹ Linh.
Bỗng nghe đánh huỵch một tiếng. Lăng Trung Ngọc bị Giang Mỹ Linh điểm trúng huyệt đạo ngã lăn quay ra. Chàng ngất xỉu rồi còn nghe Giang Mỹ Linh buông tiếng thở dài và dường như còn nói mấy câu gì nhưng chàng không nghe rõ.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Lăng Trung Ngọc hồi tỉnh thấy sương mai còn ướt, ánh chiều dương mới mọc, tức là sáng sớm hôm sau rồi.
Lăng Trung Ngọc rất đỗi ngạc nhiên tự hỏi :
- “Sao ta còn chưa chết? Chẳng lẽ ta mơ mộng ư?”
Chàng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy bóng Giang Mỹ Linh đâu nữa, chỉ thấy trên mặt đất nàng đã dùng mũi kiếm vạch hai hàng chữ :
“Xin nhớ kỹ lới hứa, ta chờ ngươi trước cửa cung Thượng Thanh núi Lao Sơn vào đêm trăng tròn ba tháng sau đây”.
Lăng Trung Ngọc thử vận động chân lực thì thấy khí huyết lưu thông khoan khoái. Chàng tiện tay đập xuống một cái để thử nội lực thì lập tức hòn đá vỡ tan tành. Nội lực chàng đã hoàn toàn khôi phục. Bất giác chàng vừa kinh hãi vừa mừng thầm.
Lăng Trung Ngọc ngồi dưới chân núi Thái Hà, trước hết chàng muốn dò la tin tức Cảnh Quyên Quyên liền tới thị trấn Tân Anh để nghe ngóng.
Ngụy Tô và Chu Thành Điếu đi hết rồi.
Lăng Trung Ngọc không hỏi ra được họ đi về phương nào, chàng chắc Cảnh Quyên Quyên cũng đi theo bọn họ. Chàng nhớ tới Cảnh Quyên Quyên đối với mình thiết tha như vậy nên cũng nóng lòng gặp mặt để cáo lỗi với nàng. Bất giác chàng thở dài tự hỏi :
- “Không biết đến bao giờ ta mới được gặp nàng”.
Nghĩ tới đây chàng lại nổi lòng tức giận Giang Mỹ Linh.
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lăng Trung Ngọc chợt nhớ tới Lãnh Sương Quân. Chàng liền tiếp tục hành trình đi về phía núi Thanh Thành.
Núi Thái Hà cách núi Thanh Thành rất xa. Lăng Trung Ngọc đi mấy ngày liền không tắm gội, đầu tóc bơ phờ, quần áo tả tơi, chẳng khác gì một gã ăn xin, khiến cho người đi đường đều chú ý, nhưng chàng cũng mặc kệ chẳng lý gì đến ai.
Chàng qua sông Hoàng Hà xuyên qua hai tỉnh Hồ Nam, Hồ Bắc tiến vào tỉnh Tứ Xuyên, nhằm nẻo Thanh Thành mà đi.
Một hôm Lăng Trung Ngọc đi gần tới nơi, còn cách núi Thanh Thành chừng năm sáu chục dặm đường, chàng nhớ tới những cảnh ngộ mà mình nào là thù lớn chưa trả, nào là thân thế quạnh hiu, vũ trụ bát ngát ai là tri kỷ? Bất giác chàng cất tiếng hát ngao.
Đột nhiên có hai người kỵ mã đi tới trước mặt chàng. Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa nghe chàng vừa hát ngao vừa cười rộ, bất giác để ý nhìn chàng thấy quần áo lôi thôi, tay cầm thiết trượng liền la lên một tiếng quái gở ruổi ngựa chạy về phía trước ra chiều khiếp sợ.
Lăng Trung Ngọc biết là trên chốn giang hồ, tin tức truyền đi rất mau. Tuy chàng mới về Trung Nguyên gần nửa tháng, nhưng việc chàng đả bại Linh Trí thượng nhân, tỷ đấu với Bát Tý Thần Long tất nhiên đã đồn đại khắp nơi. Cái tên Kim Xà sứ giả hẳn đã in sâu vào nhân sĩ võ lâm đồng thời hành vi quái gở của chàng khiến cho đồ đệ chính phái phải sợ hãi phần nào.
Lăng Trung Ngọc trong lòng đang phiền muộn, chàng thấy cử động của hai người này không khỏi bật cười. Tiếng cười có vẻ bi ai, chàng tự nghĩ :
- “Cái mà người ta gọi là đệ tử chánh phái, tất nhiên coi mình như hạng yêu ma quỷ quái. Hà hà! Ta cứ để họ nhìn mìn trong điệu bộ này”.
Rồi chàng buông tiếng cười lạt tiếp tục tiến về phía trước.
Lăng Trung Ngọc đi một hồi nữa, còn cách núi Thanh Thành chừng ba chục trượng, bỗng nghe phía sau có tiếng nhạc ngựa vang lên. Chàng lẩm bẩm :
- “Để ta thử coi xem người nào?”
Chàng liền ngồi xuống bên đường giương mắt lên nhìn thấy có ba người cỡi ngựa đi tới. Người đi trước là một mụ già gần 60 tuổi. Theo sau mụ là hai gã thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Gã nào cũng mày thanh mắt sáng, miệng còn hơi sữa.
Lăng Trung Ngọc coi lão phụ ăn mặc theo kiểu nhà quí phái. Bà ta thái độ ung dung, tay cầm cây quải trượng mà lại cỡi ngựa, chàng không khỏi sinh lòng nghi hoặc, bụng bảo dạ :
- “Lão thái thái này không giống nhân vật giang hồ, nhưng xem ra tinh thần quắc thước, thân thủ mau lẹ, mục quang lấp loáng, rõ ràng là người có căn bản võ công thâm hậu. Cả hai gã thiếu niên vừa nhìn đến cũng biết ngay người có bản lãnh. Chẳng hiểu chúng có phải là con cháu nhà này không?”
Vì trong lòng có mối hoài nghi, Lăng Trung Ngọc đưa mắt ngó bọn này chằm chặp.
Hai gã thiếu niên thấy thái độ trân tráo của Lăng Trung Ngọc liền quát mắng :
- Gã ăn xin kia! Sao ngươi lại nhìn chúng ta trừng trừng?
Bọn chúng ở trên lưng ngựa cong lưng ngửa người về phía sau. Ngựa vẫn chạy nhanh mà hai gã đều nắm được hai cục đất bùn. Xem thế đủ biết thân thủ chúng không phải tầm thường.
Lão thái thái ngồi ở ngựa trước bảo chúng :
- Các ngươi còn nhỏ không được đa sự!
Hai gã thiếu niên cầm hai cục đất bùn liệng vào mặt Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Các ngươi là Hoàng thái tử hay sao mà không muốn cho người ta nhìn mặt? Đã sợ người ta coi tướng thì sao không ẩn núp trong nhà lại còn ra ngoài.
Chàng vừa nói vừa giơ ngón tay búng. Cách! Cách! Hai tiếng. Hai hòn đất đều bắn ngược trở lại.
Lão thái thái thấy vậy giật mình kinh hãi.
Nên biết hai cục đất mềm xèo chỉ dùng súc mạnh một chút là nát ra ngay mà búng khẽ thì không bắn trở lại được.
Lăng Trung Ngọc hiển nhiên thân thủ tuyệt diệu mà lão thái thái cũng là nhà võ học danh gia, nên chàng vừa tiết lộ bản lãnh, bà đã biết ngay võ công chàng vào bậc thượng thặng thì bà không kinh hãi thế nào được?
Hai gã thiếu niên giơ tay lên toan đón lấy thì hai nắm đất bùn đến trước mắt rồi đột nhiên đi thành đường cong nhắm đánh chỗ khác. Hướng đi của nó không nhất định.
Hai gã thiếu niên biết Lăng Trung Ngọc muốn đánh vào huyệt đạo mình, nhưng không hiểu chàng định đánh huyệt đạo nào.
Một gã nằm sềnh, chân tay luống cuống.
Giữa lúc ấy lão thái thái đột nhiên dừng ngựa. Hai con ngựa của hai đứa cháu rượt tới nơi. Đồng thời hai nắm đất bùn mà Lăng Trung Ngọc búng ngược trở lại vừa bay tới nơi.
Lão thái thái phất tay áo một cái từ thế coi rất đẹp mắt. Bỗng nghe đánh phạch một tiếng. Hai hòn đất đang lơ lửng trên không bị vỡ tan tành thành ra một đám mưa bụi.
Lão thái thái la lên :
- Bản lãnh tôn giá như vậy sao lại chấp với trẻ con.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Tại hạ đang ngồi dưới đất không gây sự với chúng mà chúng lại gây chuyện với tại hạ. Sao thái thái lại trách tại hạ được? Bọn người lớn không biết dạy chúng mới là đáng trách.
Lão thái thái đỏ mặt lên hỏi :
- Phải chăng tôn giá là một nhân vật Cái bang? Lão thân là Thiết Diện bà bà, chấp chưởng phái Thanh Thành, vốn cùng lệnh Bang chúa Truy Phong Thần Cái là chỗ hảo hữu. Chuyện này hiển nhiên là lỗi tại các cháu nhỏ. Xin tôn giá nguyên lượng cho...
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Truy Phong Thần Cái đã có chi đáng kể? Có điều tại hạ nể mặt lão thái thái là Chưởng môn phái Thanh Thành nên tha hai chú nhỏ mà thôi.
Thiết Diện bà bà nghe khẩu khí chàng không khỏi khiếp sợ. Bà sửng sốt hỏi :
- Xin hỏi đại danh tôn giá là gì?
Lăng Trung Ngọc từ từ móc trong bọc ra một mũi Kim Xà trùy để lên lòng bàn tay. Thiết Diện bà bà cả kinh thất sắc la hoảng :
- Kim Xà trùy!
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Chính thị! Tại hạ là Kim Xà sứ giả.
Thiết Diện bà bà vẻ mặt vô cùng khiếp sợ hỏi :
- Có phải tôn giá tìm đến tệ phái không?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Hiện giờ tại hạ chưa nghĩ tới. Nếu được rảnh sẽ đến chỗ Chưởng môn lãnh giáo.
Thiết Diện bà bà nghe chàng nói vậy mới hơi yên lòng, liền cáo từ :
- Đã vậy thì để lão thân chờ đợi ngày khác sẽ hội kiến.
Nói xong giục ngựa đi ngay.
Lăng Trung Ngọc thấy ba con ngựa đi xa rồi mới đằng hắng một tiếng nghĩ thầm :
- “Nếu ta không nể Thúy Vi tiên tử và nể mụ lớn tuổi rồi thì tất ta đã kéo mụ xuống ngựa”.
Đoạn chàng vác thiết trượng tăng gia cước lực đi về phía núi Thanh Thành.
Chàng tới vào lúc giữa trưa.
Hiện nay vào buổi xuân mạt hạ sơ, trên núi cỏ hoa rợp đất. Thanh Thành nổi tiếng là nơi u tịnh trong thiên hạ. Đứng xa mà ngó đã thấy núi biếc trùng điệp, cây cối xanh um. Từ trên đỉnh núi một làn thác nước trắng phau như tấm lụa trắng treo lơ lửng sườn non.
Dưới ánh trăng tỏ, làn thác nước biến thành sắc vàng, phong cảnh càng mỹ quan phi thường.
Lăng Trung Ngọc cảm thấy tinh thần khoan khoái. Chàng muốn đi thẳng tới trước mộ Thúy Vi tiên tử tế điện liền tìm đến thác nước rửa bộ mặt dơ dáy.
Ngờ đâu chàng đang đi đường ven núi lên đến lưng chừng thì thấy mấy hán tử thanh niên hầm hầm chạy xuống lớn tiếng quát hỏi :
- Gã ăn xin kia! Bữa nay là ngày kỵ Thúy Vi tiên tử, không lên núi được, phải xuống cho mau.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Núi Thanh Thành này là của riêng các người chăng? Làm sao ta không lên được?
Chàng nói xong không xuống suối rửa mặt nữa, tiếp tục đi về phía trước không thèm nhìn đến mấy gã hán tử.
Lăng Trung Ngọc vừa đi được hai bước, bỗng thấy kiếm quang lấp loáng.
Hai thanh trường kiếm đều phóng tới đâm chàng.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Các ngươi không chịu nghe lẽ phải thì ta đây lại là ông tổ không đếm xỉa gì đến lý lẽ.
Chàng nhảy vọt tới giơ ngón tay lên búng một cái.
Bỗng nghe hai tiếng leng keng. Hai thanh trường kiếm bắn vọt lên không.
Lăng Trung Ngọc vươn tay ra nắm lấy cánh tay hai gã. Chàng vung tay một cái liệng hai hán tử xuống thác lũ.
Bỗng nghe hai tiếng bõm bõm. Hai gã hán tử rớt xuống nước.
Tiếp theo là những tiếng thóa mạ không ngớt miệng của bọn hán tử.
Lăng Trung Ngọc thân hình nhanh như điện chớp nhảy vọt lại. Mấy tên hán tử khác cũng đều bị chàng liệng xuống thác nước.
Lăng Trung Ngọc đi vào con đường rừng hai bên là hai rặng cây hòe. Xa trông thấy mộ viên. Bên mộ viên tốp năm tốp ba, kẻ cao người thấp lố nhố rất đông.
Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm :
- “May vừa gặp nay là ngày kỵ Thúy Vi tiên tử, thảo nào có nhiều người lên núi Thanh Thành như vậy”.
Thúy Vi tiên tử xuất thủ ở núi Thanh Thành. Tiên tử mình mang tuyệt nghệ, thiên hạ ít người bì kịp, đã làm vẻ vang cho núi Thanh Thành. Vì vậy sau khi bà chết đi hàng năm cứ đến ngày kỵ là trên núi làm lễ tế bái rất sùng kính. Những hảo hữu võ lâm cùng đệ tử phái Thanh Thành đến đông như kiến.
Lăng Trung Ngọc tới nơi vào giữa lúc đang đông, chàng tiến thẳng vào mộ viên.
Bỗng thấy Thiết Diện bà bà chạy ra lớn tiếng quát :
- Kim Xà sứ giả! Bữa nay ngươi đến tìm ta để sinh sự chăng?
Hai tên cháu mụ la lên :
- Bữa nay hà tất lão nhân gia phải ra tay!
Chưa dứt lời đã thấy mười mấy thứ ám khí bắn tới Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc tức giận vung tít cây thiết trượng. Những tiếng leng keng liên hồi không ngớt. Một đống đồng nát sắt vụn rớt xuống chất đầy mặt đất. Đó là những món ám khí liệng đến bị tan nát gây nên.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Các người có ám khí thì ta cũng có ám khí. Các người không dừng tay thì đừng trách ta bất lịch sự. Kim Xà trùy của Kim Xà tôn giả hẳn thiên hạ đều biết tiếng...
Thiết Diện bà bà liền đập cây Long đầu trượng xuống ngăn cản đồ đệ cùng con cháu mình.
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi :
- Chẳng lẽ phái Thanh Thành các ngươi không có lấy một tên chịu nghe lẽ phải?
Thiết Diện bà bà hỏi lại :
- Ngươi đến đây rắc rối sao còn bảo chúng ta không hiểu lẽ.
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
- Ta vừa tới nơi bọn ngươi đã xô cả tới thế thì các ngươi rắc rối hay là ta rắc rối?
Thiết Diện bà bà lại đập cây Long đầu trượng xuống lạnh lùng hỏi lại :
- Đồng môn phái ta tụ tập ở đây lễ tiên sư còn ngươi đến đây làm chi?
Lăng Trung Ngọc trỏ vào đám tân khách hỏi :
- Thế những vị này có phải là người ngoài không?
Thiết Diện bà bà đáp :
- Mấy vị này là hảo hữu của bổn phái. Họ cũng đến đây tảo mộ. Ngươi hỏi đến chuyện người ta làm chi?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Ta cũng đến đây tảo mộ.
Thiết Diện bà bà hỏi :
- Ngươi tảo mộ ai?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta cũng tảo mộ Thúy Vi tiên tử.
Thiết Diện bà bà nói :
- Đã là tình đồng môn mà sao chúng ta không nhận ra ngươi?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Thúy Vi tiên tử hồi sinh tiền là bạn thân với gia sư Kim Xà tôn giả mà sao phái Thanh Thành lại không nhận ra được ta?
Thúy Vi tiên tử và Kim Xà tôn giả cùng Thiên Sơn thần hiệp ba người luyến ái thành hình tam giác. Vụ này trên chốn giang hồ ai cũng biết sơ qua. Về sau Thúy Vi tiên tử một lòng mộ đạo, Kim Xà tôn giả trốn ra ngoài hải đảo xa xăm.
Còn Thiên Sơn thần hiệp về ẩn ở núi Thiên Sơn, nên trang sử luyến ái đầy ai oán tan thành mây khói. Đã lâu nay đệ tử phái Thanh Thành không đề cập đến vụ này, nhất là úy kỵ Thúy Vi tiên tử hồi thanh niên đã có mối giao tình với Kim Xà tôn giả.
Thiết Diện bà bà biến sắc nói :
- Vì nể mặt lệnh sư, chúng ta không muốn làm khó dễ với ngươi. Ngươi xuống núi ngay đi.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Sao? Mụ muốn đuổi ta chăng?
Thiết Diện bà bà đáp :
- Không dám! Lão thân trang trọng mời tôn giá xuống núi.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Lão thái bà! Thái bà còn chưa biết tính nết tại hạ. Tại hạ không muốn đến thì có người mời cũng không được, mà đã đến thì ai đuổi cũng không đi.
Thiết Diện bà bà nói :
- Bữa nay là ngày kỵ sư cô ta. Ngươi thiện tiện đến đây mà ta không trị tội bất kính đã là nể mặt ngươi rồi. Nếu ngươi không biết đường tiến thoái thì ngươi cho là bọn ta đây không có người nào kiềm chế nổi hay sao?
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
- Trong thiên hạ sao lại có chuyện kỳ thế được? Ta đến tảo mộ một vị trưởng bối các ngươi mà là có tội ư? Chà! Các vị muốn tỷ đấu với ta thì hãy để đến hôm khác. Bữa nay ta nể hương hồn Thúy Vi tiên tử không tiện động thủ trước phần mộ người.
Dứt lời chàng rảo bước đi lên. Chàng vừa đi vừa cười rộ hỏi :
- Mụ không muốn cho ta lên thăm mộ ư?
Giữa lúc ấy một lão già đứng ra khuyên can. Lão tươi cười nói :
- Lăng đại hiệp! Bữa nay là ngày đồng môn tại hạ cùng những người thân hữu đến tảo mộ. Đại hiệp để ngày khác hãy tới có hay hơn không?
Thiết Diện bà bà không hổ là tay mặt sắt. Bà trầm giọng nói :
- Ngày khác cũng không được. Thúy Vi tiên tử là một nữ hiệp tiền bối của bản môn. Chỉ nhân sĩ danh môn chính phái hoặc người nghĩa hiệp mới được đến thăm mộ lão nhân gia. Ta không thể để cho kẻ tà môn dị đoan làm điếm nhục nơi đây được.
Lăng Trung Ngọc bĩu môi hỏi :
- Hồi sinh tiền Thúy Vi tiên tử không có tính ngạo nghễ như mụ thì mụ tính sao?
Chàng nói xong tiếp tục tiến gần lại. Mới được hai bước đã nghe đánh choang một tiếng.
Thiết Diện bà bà vung cây Long đầu trượng lên choảng xuống. Lăng Trung Ngọc cũng vung trượng lên gạt. Chàng cười nhạt hỏi :
- Mụ bức bách ta phải động thủ ở trước mộ phần Thúy Vi tiên tử thật ư?
Hai cây trượng vừa đụng nhau. Thiết Diện bà bà loạng choạng, người đi lùi lại ba bước.
Mụ giận tái mặt. Bọn đệ tử dưới trướng tới tấp rút binh khí ra, chắn đường không cho Lăng Trung Ngọc đi lên.
Hai bên kiếm tuốt cung giương tưởng chừng sắp lâm vào một trường đại chiến.
Đột nhiên có thanh âm cất lên sang sảng như tiếng nhạc vàng :
- Các vị đồng môn! Hãy khoan động thủ! Xin nghe tiểu muội một lời.
Lăng Trung Ngọc thu thiết trượng về, trống ngực đánh thình thịch. Chàng ngẩng đầu trông lên thì rõ ràng là thiếu nữ xiêm trắng đẹp như tiên sa. Nàng chẳng phải Lãnh Sương Quân thì còn là ai nữa?
Lãnh Sương Quân từ sau một tảng đá lớn từ từ bước ra, áo xiêm phất phới, dung quang lồ lộ nổi bật lên giữa đám đông người đang thì thầm bàn tán.
Gã trong bọn môn hạ phái Thanh Thành cũng có người hỏi :
- Úi chà! Thiếu nữ này là ai? Nàng ở môn phái nào?
Tuy nàng cùng là đồng môn với họ nhưng trong mười người có đâu tám chín chưa biết mặt.
Lăng Trung Ngọc tuy trong bụng mừng thầm nhưng cũng có chỗ ai oán.
Chàng lẩm bẩm :
- Sao đến bây giờ nàng mới ló ra?
Thiết Diện bà bà giương cặp mắt lên khẽ hỏi :
- Ngươi là môn hạ ai?
Lãnh Sương Quân lộ vẻ khác lạ song vẫn bình tĩnh đáp :
- Đệ tử Lãnh Sương Quân dưới trướng Thúy Vi tiên tử Ngũ Phụng Cô xin tham kiến Chưởng môn sư thư.
Nàng vừa nói câu này thì bọn đồng môn không khỏi kinh ngạc mà cũng thấy nỗi vui mừng vì lúc tuổi già Thúy Vi tiên tử còn thu nạp một vị nữ đệ tử này. Có thế thì Thúy Vi tiên tử kiếm pháp độc đáo mới còn truyền lại.
Lãnh Sương Quân tự báo họ tên xong, vẻ mặt Thiết Diện bà bà rất nghiêm khắc. Mụ ngưng thần nhìn Lãnh Sương Quân chằm chặp, cất tiếng dõng dạc hỏi :
- Ngươi có điều chi muốn nói?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Kính bẩm sư thư! Hồi sinh thời, gia sư đã nói có một vị hảo hữu ở đảo Kim Xà ngoài Đông Hải, hiệu là Kim Xà tôn giả. Theo chỗ tiểu muội biết thì Kim Xà tôn giả chính là sư phụ Lăng Trung Ngọc các hạ đây.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Sư phụ Lăng Trung Ngọc với tiên sư có mối liên quan rất sâu xa. Bữa nay y đến bái mộ tưởng nên để y vào hàng thân hữu.
Nàng nói mấy câu rất hợp lý. Thiết Diện bà bà cũng biết là sự thực liền đảo mắt nhìn đồng môn đệ tử. Mụ không sao được đành nói :
- Đã thế thi xin Lăng tiên sinh hãy đứng chờ cho bọn ta tế xong quét tước sạch sẽ rồi tiên sinh hãy lên tảo mộ mới hết dạ chân thành.
Lăng Trung Ngọc thấy đối phương tiếp đãi mình theo lễ nghi, chàng đành y lời đứng sang một bên. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì đụng phải mục quang Lãnh Sương Quân đang nhìn mình. Chàng thẹn đỏ mặt lên tự hối là chưa kịp tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo gọn ghẽ trước rồi hãy lên núi.
Thiết Diện bà bà thấy sóng gió yên lại liền nói :
- Chung Bân sư đệ! Sư đệ lấy danh đơn cho ta!
Chung Bân chỉ kém tuổi Chưởng môn, còn lớn tuổi hơn hết thảy các đồ đệ khác. Y đứng hàng thứ hai trong bọn đồng môn, phụ trách việc đăng ký danh đơn những người lên tảo mộ.
Y cầm danh đơn đưa cho Thiết Diện bà bà khẽ nói :
- Lần này cả thảy có ba người đồng môn tới đây và thân hữu bốn mươi tám người. Ngoài ra còn hai vị chưa đăng ký, tiểu đệ đã ghi vào bên.
Thiết Diện bà bà nói :
- Ta hiểu rồi!
Mụ theo thứ tự danh đơn đọc tên từng người một bậc trên trước bậc dưới sau.Những người được đọc tên theo bề bậc vào đứng trước mộ.
Lăng Trung Ngọc ngưng thần lắng tai thấy mụ đọc đã năm, sáu mươi tên mà chưa đọc đến tên Lãnh Sương Quân thì trong lòng rất lấy làm kỳ.
Ta nên biết Lãnh Sương Quân tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nàng là truyền nhân của Thúy Vi tiên tử thì địa vị nàng đứng ngang hàng với Thiết Diện bà bà và là bậc trưởng bối cao nhất hiện nay.
Thiết Diện bà bà đọc xuống đến đệ tử đời thứ ba vẫn chưa có tên Lãnh Sương Quân thì thật là một điều ra ngoài lý lẽ thông thường. Chẳng những Lăng Trung Ngọc lấy làm quái lạ mà bọn đồng môn cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Thiết Diện bà bà đọc danh đơn xong nói :
- Các ngươi theo thứ tự đứng sắp hàng chỉnh tề rồi vào hành lễ tế điện đi.
Lúc này Lãnh Sương Quân đứng trơ trọi một mình. Bọn đồng môn thầm thì bàn tán. Chung Bân lại càng kinh nghi hơn hết.
Hắn ghé tai Thiết Diện bà bà khẽ hỏi :
- Sư tổ! Sư tổ bỏ sót một người ư? Tiểu đệ đã ghi thêm tên Lãnh sư muội vào rồi kia mà!
Thiết Diện bà bà giương cặp mắt lên nhìn Lãnh Sương Quân nói :
- Ngươi lại đây!
Lãnh Sương Quân không hiểu vì duyên cớ gì Thiết Diện bà bà bỏ tên mình ra không đọc. Nàng rất lấy làm hổ thẹn, vừa nghe mụ gọi liền tiến lại hỏi :
- Chưởng môn sư thư! Sư thư có điều chi dạy bảo?
Thiết Diện bà bà nói :
- Ngươi hãy lưu thanh Bích Ỷ kiếm lại và đưa cả cuốn Thúy Vi kiếm phổ của Ngô sư cô ra đây!
Lãnh Sương Quân giật mình kinh hãi hỏi :
- Sư thư! Sư thư bảo thế là có ý gì?
Thiết Diện bà bà lạnh lùng đáp :
- Bảo kiếm và kiếm phổ đều là vật báu của bản môn. Có lý nào để ngươi đem đi được?
Câu này mụ vừa nói ra khiến cho toàn trường đều kinh hãi. Hiển nhiên mụ không coi Lãnh Sương Quân vào hàng đệ tử bản môn nên mới bảo nàng trao lại bảo kiếm cùng kiếm phổ.
Lăng Trung Ngọc trong lòng cũng lấy làm tức giận, tự hỏi :
- “Bảo kiếm cùng võ công của Thúy Vi tiên tử, mụ già này muốn chiếm đoạt làm của riêng mình chăng?”
Chàng hắng giọng một tiếng rồi miệng lẩm bẩm :
- Nếu vậy thì buổi nay nhất định có chuyện.
Lãnh Sương Quân đứng thộn mặt ra một lúc. Sau nàng định thần lại lớn tiếng hỏi :
- Xin hỏi Chưởng môn sư thư! Tiểu muội đã phạm lỗi gì mà sư thư đuổi ra khỏi môn trường?
Thiết Diện bà bà cười lạt đáp :
- Nếu ngươi mà phạm lỗi thì ta há lại chỉ đuổi ra khỏi môn trường mà thôi ư?
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lãnh Sương Quân biến sắc dõng dạc lên tiếng :
- Xin hỏi các vị tiền bối võ lâm hiện diện tại đây: Ở đâu có luật lệ thế này? Đệ tử không tội lỗi mà bị đuổi ra khỏi môn trường bao giờ?
Thiết Diện bà bà liền chẹn họng :
- Đây là việc riêng của bản môn. Sao ngươi lại đi kêu người ngoài can thiệp?
Mấy vị tiền bối võ lâm có ý trượng nghĩa đứng ra lý luận, nhưng nghe Thiết Diện bà bà nói vậy liền tạm thời dừng lại.
Lãnh Sương Quân lại lớn tiếng :
- Xin các vị đồng môn thử binh nghị coi. Việc khu trục đệ tử ra khỏi môn trường phải chăng chỉ là vì lòng yêu ghét cá nhân của Chưởng môn?
Quần đệ tử ngơ ngác nhìn nhau. Họ đều nhìn nhận hành vi của Thiết Diện bà bà đã ra ngoài lý lẽ thông thường.
Chung Bân khẽ nói :
- Xin sư thư nghĩ lại. Theo quy củ võ lâm thì trừ phi đệ tử phạm điều thương luân bại lý cùng là tội ác khó dung tha, hoặc tội khi sư diệt tổ mới phải đuổi ra khỏi môn trường. Bằng không thì...
Thiết Diện bà bà cười lạt ngắt lời :
- Chung Bân! Chẳng lẽ luật lệ này mà ta không biết hay sao?
Rồi mụ cất cao giọng bảo Lãnh Sương Quân :
- Ngươi muốn ta nói ra thiệt ư? Theo ý ta vì muốn giữ thể diện cho ngươi, không nên nói đến nữa là hơn.
Lãnh Sương Quân đáp :
- Tiểu muội có tội lỗi gì xin sư thư cứ nói huỵch toẹt ra. Nếu tội trạng không thể dung thứ được thì đệ tử phải chết cũng không oán hận.
Thiết Diện bà bà nói :
- Được lắm! Ngươi đã bức bách ta thì ta đành phải nói rõ. Bây giờ ta hãy hỏi ngươi họ gì?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Tiểu muội họ Lãnh tên gọi Sương Quân đã bẩm rõ với sư thư rồi sao còn hỏi lại?
Thiết Diện bà bà lại hỏi :
- Phụ thân ngươi là ai?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Động đình Lãnh Bồi Thiên.
Lãnh Bồi Thiên là Động Đình Vương, tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ. Bồi Thiên mới qua đời cách đây chưa đầy hai năm. Những người đến dự hội ai cũng bụng bảo dạ :
- “Bất luận cô này phạm tội lỗi gì thì cũng nên nể mặt Động Đình Vương mà khoan hồng cho cô mới phải”.
Thiết Diện bà bà cặp mắt lạnh lùng, sắc bén nhìn chằm chặp Lãnh Sương Quân hỏi gạn :
- Ta muốn hỏi cha ruột ngươi. Động Đình Vương Lãnh Bồi Thiên có phải là người cha đã thân sinh ra ngươi không?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Tuy người là dưỡng phụ của tiểu muội, nhưng tiểu muội được người nuôi dưỡng từ thuở còn thơ ấu, vậy người chẳng khác gì cha ruột.
Thiết Diện bà bà lại hỏi :
- Thế là ngươi không phải họ Lãnh. Chính thiệt ngươi họ gì?
Lãnh Sương Quân vành mắt đỏ hoa, long lanh ngấn lệ đáp :
- Từ ngày tiểu muội còn măng sữa đã được nghĩa phụ thu dưỡng cho đến bây giờ, tiểu muội chưa biết cha sinh là ai?
Thiết Diện bà bà cười lạt hỏi :
- Chẳng lẽ dưỡng phụ ngươi lúc lâm tử cũng không cho ngươi biết hay sao?
Lãnh Sương Quân lắc đầu đáp :
- Nếu dưỡng phụ tiểu muội mà biết thì chắc người đã bảo rồi. Vả lại tiểu muội biết sinh phụ là ai thì có lý đâu lại không đi tìm kiếm?
Thiết Diện bà bà lạnh lùng nói :
- Vậy ta nói cho ngươi hay, cha sinh ngươi là Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch, trước kia làm Tổng quản Đông xưởng. Bây giờ y hiện ở chân núi Thái Hà...
Câu này vừa nói ra quần hùng đều sửng sốt. Những người đến dự hội đều biết Bát Tý Thần Long mượng thế lực quan nha để tàn sát võ lâm đồng đạo không từ một tội ác nào. Hắn lại không phân biệt chính tà, đối với ai cũng hạ độc thủ.
Thiệt là một tên đại ma đầu cổ kim hiếm có.
Quần hào không ngờ con người xinh đẹp như Lãnh Sương Quân lại có người cha ruột cực kỳ tàn độc là Đào Vĩnh Trạch.
Lăng Trung Ngọc đã từng trải qua bao nhiêu sự việc ghê gớm, chuyện gì chàng cũng coi là thường. Thế mà đến vụ này chàng phải kinh hãi đứng thộn mặt ra. Tưởng chừng như bị sét đánh, chàng bàng hoàng tự hỏi :
- “Ôi! Nàng là con gái Đào Vĩnh Trạch ư? Không! Không có lý! Ta tin lời mụ này thế nào được?”
Lãnh Sương Quân sắc mặt lợt lạt như tờ giấy trắng. Nàng lắp bắp :
- Ta là con Đào Vĩnh Trạch ư? Sư thư ơi! Sư thư nói thiệt chăng?
Thiết Diện bà bà ngó về phía tân khách đứng ở phía trước mộ viên, nói :
- Lưu đại ca. Mời đại ca lại đây!
Một người đàn ông vào trạc bốn mươi, vẻ mặt buồn thiu từ từ bước tới.
Lãnh Sương Quân vừa thấy y liền hỏi :
- Lưu đại ca! Đại ca đấy ư?
Người này là Lưu Lãng. Chính là đệ tử duy nhất của Động Đình Vương Lãnh Bồi Thiên. Nguyên Lãnh Bồi Thiên không có con nên thu Lãnh Sương Quân làm nghĩa nữ và đối đãi với Lưu Lãng như con trai vậy.
Lưu Lãng nhiều hơn Lãnh Sương Quân đến hai mươi tuổi. Ngày Lãnh Sương Quân lên tám, chính Lưu Lãng đã đưa nàng lên núi Thanh Thành.
Lưu Lãng cúi đầu nói :
- Đã đến nước này, ta không nói cũng không được nữa.
Thiết Diện bà bà nhìn Chung Bân hỏi :
- Chung sư đệ! Hai mươi năm trước đây ba vị sư huynh của bản môn bị hại như thế nào? Cừu nhân là ai? Đã điều tra ra chưa?
Chung Bân ngẩn người ra một chút rồi đáp :
- Vụ đó điều tra ra rồi. Chính là Bát Tý Thần Long hạ thủ.
Thiết Diện bà bà lại hỏi :
- Sau khi ba vị sư huynh bị hại, ngươi đã xin nhiều bạn võ lâm điều tra hung thủ. Chuyện đó có không?
Chung Bân đáp :
- Khi đó sư thư đang ở thời cấm phòng, nhưng sau tiểu đệ đã bẩm lại sư thư rồi.
Thiết Diện bà bà nói :
- Việc đó ngươi làm rất đúng. Ta không hỏi tới sự việc mà chỉ hỏi ngươi có nhận biết Lưu đại ca này không?
Chung Bân đáp :
- Dĩ nhiên tiểu đệ nhận biết Lưu Lãng đại ca. Ngày ấy y đi với Lãnh lão tiền bối tới đây.
Trên môi Thiết Diện bà bà thoáng qua một nụ cười lạt, mụ hỏi :
- Lưu đại ca, xin đại ca nói rõ việc đó điều tra hung thủ giữa đường đã gặp việc gì?
Lưu Lãng đưa mắt nhìn Lãnh Sương Quân đáp :
- Hồi ấy các lộ anh hùng chia ra điều tra hung thủ khắp nơi. Ta cùng sư phụ theo đường thủy mà đi. Khi đi tới một khu hoang dã gần sông Lạc thủy thì đột nhiên phát giác một người đàn bà bị trọng thương bồng đứa hài nhi vừa đầy tuổi thôi, sắp chết chỉ còn thoi thóp.
Mọi người nghe tới đây cảm thấy trong lòng trầm trọng.
Lưu Lãng buông tiếng thở dài kể tiếp :
- Sư phụ động lòng trắc ẩn cứu vớt cả hai mẹ con, nhưng chưa về tới nhà thì người đàn bà vì bị trọng thương quá nặng chết ở dọc đường. Lúc y lâm tử sư phụ có hỏi lai lịch thân thế y và trường hợp thụ thương thì người đàn bà đó chỉ nói là một kẻ thù gia hại. Còn kẻ thù là ai y không chịu nói. Sau y chỉ nói hở một chữ “Giang”, còn thân thế và lai lịch thì y không nói.
Lưu Lãng kể tới đây, Lăng Trung Ngọc giật nẩy mình lên, chàng nghĩ tới thiên cố sự mà Giang Mỹ Linh đã cho chàng nghe, bất giác toàn thân toát mồ hôi ướt đẫm. Chàng tự hỏi :
- “Có chuyện trùng hợp này thật ư?”
Lưu Lãng từ từ kể tiếp :
- Trước khi lâm chung, y trỏ vào đứa hài nhi nói ba chữ “Đào Bách Đào” rồi tắt hơi.
Thiết Diện bà bà hững hờ nói :
- Hiện nay tên Đào Vĩnh Trạch kia ở chân núi Thái Hà. Chính hắn là Đào Bách Đào.
Lưu Lãng nói :
- Khi ấy sư phụ ta rất kinh ngạc, liền kiểm tra áo quần và những di vật của người đàn bà thì chỉ thấy một tấm thẻ đồng dùng làm huy hiệu thông hành của Đông xưởng cấp. Trên thể đồng có khắc ba chữ Đào Vĩnh Trạch. Bấy giờ lão nhân gia mới hiểu người đàn bà đó là vợ Bát Tý Thần Long.
Lưu Lãng ngừng lại một chút đảo mắt nhìn Lãnh Sương Quân nói tiếp :
- Sư phụ ta sau khi biết đứa nhỏ là con gái Đào Vĩnh Trạch, trong lòng rất lấy làm khó nghĩ, nhưng thấy đứa hài nhi tinh lanh dễ thương, không thể bỏ được. “Cha mẹ có tội không can gì đến trẻ nít”, thế rồi lão nhân gia đem về nuôi dưỡng. Vì Đào Vĩnh Trạch rất nhiều kẻ thù, sư phụ sợ đứa nhỏ sau này lớn lên gặp nhiều điều rắc rối nên giấu nhẹm thân thế cùng lai lịch y. Chính y cũng không biết lai lịch mình nữa.
Lãnh Sương Quân nghe tới đây bật lên khóc nức nở.
Lưu Lãng khẽ bảo nàng :
- Sư muội ơi! Sư muội đừng oán ta. Chưởng môn đã cứu mạng cho ta, bây giờ người hỏi đến ta chẳng không nói được.
Lãnh Sương Quân bất giác đưa mắt nhìn Lưu Lãng chòng chọc. Hắn nói tiếp :
- Sư muội chưa rõ. Số là ba tháng trước đây ta đi qua chân núi Thái Hà, dọc đường gặp đại đệ tử của Đào Vĩnh Trạch. Ta suýt bị mất mạng dưới bàn tay gã, may nhờ có Chưởng môn đến giải cứu...
Thiết Diện bà bà thủng thẳng ngắt lời :
- Các vị đồng môn ở đây hẳn đã nghe rõ Lưu Lãng sư huynh vừa thuật truyện? Lãnh Sương Quân đúng là con gái Đào Vĩnh Trạch chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Phụ thân thị đã là kẻ đại thù của bản môn thì chúng ta yên lòng để cho con gái kẻ thù trà trộn vào bản môn thế nào được?
Quần đệ tử hết nhìn Lãnh Sương Quân lại ngó Thiết Diện bà bà, không một ai lên tiếng.
Thiết Diện bà bà nói tiếp :
- Dù thị chẳng phải là con gái kẻ thù của bản môn thì chúng ta cũng phải vì danh dự của Ngu sư cô ngày trước mà không thể để cho con gái một kẻ công địch võ lâm được làm truyền nhân chính thống của lão nhân gia.
Lãnh Sương Quân lau nước mắt, lên tiếng kháng cự :
- Chưởng môn sư thư! Tiểu muội tự vấn tâm chưa làm điều gì hổ thẹn đến thanh danh của sư phụ...
Thiết Diện bà bà ngắt lời :
- Hiện giờ chưa có, biết đâu sau này lại không có? Song thân ngươi đã là hạng người như vậy thì ta tin ngươi thế nào được? Mai đây bản môn sẽ đến đòi nợ máu Đào Vĩnh Trạch, ngươi với hắn có tình phụ tử mà ta yên lòng được ư? Bây giờ ta nghĩ tình ngươi chưa có tội lỗi gì nên chỉ đòi kiếm phổ cùng bảo kiếm lại, cũng không phế bỏ võ công của ngươi. Như thế là đối với ngươi đã khoan hậu phi thường mà ngươi còn không phục ư?
Mụ nói câu này, đồng môn đều yên lặng không ai lên tiếng.
Lăng Trung Ngọc không nhịn được ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng thật to rồi tiến ra nói :
- Chà chà! Mụ nói thúi lắm!
Thiết Diện bà bà tức giận quát hỏi :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi nói cái gì?
Lăng Trung Ngọc thóa mạ :
- Ta bảo mụ tuổi già đến độ ăn nói lẩn thẩn và thối không ngửi được.
Thiết Diện bà bà ở địa vị chí tôn làm Chưởng môn một phái lớn mà bị sỉ nhục như vậy, thiệt đây là lần đầu tiên trong đời mụ. Mụ tức quá toàn thân run bần bật, gầm lên một tiếng rồi vung trượng đập liền.
Lăng Trung Ngọc đưa trượng lên đỡ đánh choang một tiếng. Cây trượng đầu rồng bị hất tung lên một thước làm chấn động Thiết Diện bà bà, loạng choạng người đi lùi lại ba bước cơ hồ ngã lăn xuống đất.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Lão thái bà làm gì mà nóng thế? Hãy để ta nói vài câu rồi hãy đánh có được không?
Thiết Diện bà bà lớn tiếng mắng :
- Mi là ai? Sao dám đến đây can dự vào việc nội bộ của bản môn?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Phải rồi! Ta là người ngoài thật, nhưng người xử sự bất minh nên ta trượng nghĩa đứng ra can thiệp không để mụ ức hiếp một người thiếu nữ cô đơn, đau khổ...
Chàng lại bật lên ba tiếng cười ha hả.
Thiết Diện bà bà hỏi :
- Mi cười gì? Ta xử sự có chỗ nào bất minh đâu?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta cười mụ thân làm Chưởng môn cầm cân nẩy mực một môn phái lớn mà chẳng có chút kiến thức nào. Xem chừng mụ càng già càng đi vào chỗ hồ đồ lẩn thẩn.
Thiết Diện bà bà lại run lên bần bật. Mụ toan nổi nóng thì Lăng Trung Ngọc đã cướp lời :
- Động Đình Vương Lãnh Bối Thiên nói rất đúng: “Cha mẹ có tội không can gì đến trẻ nít”. Lãnh cô nương ly khai song thân từ thuở còn ẵm ngửa thì sao lại đem hành động của Đào Vĩnh Trạch trút lên đầu cô ta được?
Chàng trợn mắt lên nói tiếp :
- Ngày xưa lúc cô ta được Lãnh đại hiệp đưa tới chỗ Thúy Vi tiên tử hẳn đã nói rõ thân thế cô với lão nhân gia. Nếu không thì khi nào Lãnh cô nương được lão nhân gia thu nạp mười mấy năm trời nay, lại truyền cho tuyệt nghệ? Thế mà mụ trái ý lão nhân gia, sỉ nhục truyền nhân của bà ta há chẳng phải hồ đồ ư?
Thiết Diện bà bà nổi giận đùng đùng, quát lên the thé :
- Sư phụ mi là một tên đại ma đầu tiếng ác đồn đại khắp nơi thì mi cũng là một tên tiểu ma đầu mà dám trỏ mặt thóa mạ ta là người hồ đồ. Bữa nay ta hãy bắt mi để trừ mối hại lớn trên chốn giang hồ.
Lăng Trung Ngọc lớn tiếng quát :
- Tên nào dám đụng vào mình ta?
Thiết Diện bà bà vung cây Long đầu trượng đột nhiên đánh tới.
Lăng Trung Ngọc trầm giọng :
- Mụ hồ đồ này! Để ta cho nếm mùi lợi hại!
Bỗng thấy chàng tiến lên một bước vung cây thiết trượng quét ngang.
Choang một tiếng rùng rợn. Cây Long đầu trượng của Thiết Diện bà bà bị cong lên.
Tam đại đồng môn phái Thanh Thành kinh hãi vô cùng, tới tấp rút binh khí ra xô lại.
Lăng Trung Ngọc rút trường kiếm trong thiết trượng ra. Chàng dùng thiết trượng để chẹn Long đầu trượng của Thiết Diện bà bà, còn tay trái chàng cầm thanh trường kiếm múa tít.
Những tiếng loảng choảng rít lên không ngớt. Chỉ trong khoảnh khắc bọn đệ tử phái Thanh Thành phải lui ra hết.
Lăng Trung Ngọc cười khanh khách, đưa cổ thanh thiết kiếm đè lên cây Long đầu trượng rồi ấn mạnh xuống. Cây Long đầu trượng của Thiết Diện bà bà trước đã cong veo đi như hình cánh cung bây giờ cong veo thành hình bán nguyệt.
Lăng Trung Ngọc thét lên :
- Mụ hồ đồ này! Nếu mụ còn hồ đồ nữa thì ta bắt mụ phải quì xuống để tạ tội với Lãnh Sương Quân.
Chàng hạ thấy cổ tay đè mạnh xuống. Luồng lực đạo toàn thân xô ra không ngớt.
Thiết Diện bà bà toàn thân run bắn lên rồi hai đầu gối co lại sắp phải quì xuống.
Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh choang một tiếng, Lãnh Sương Quân phóng kiếm tới đẩy thiết trượng và trường kiếm của Lăng Trung Ngọc lên.
Thiết Diện bà bà cảm thấy áp lực giảm kình mới đứng thẳng lên được. Mụ thở hồng hộc nói không ra tiếng.
Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ, giương mắt lên nhìn Lãnh Sương Quân hỏi :
- Ô hay! Tại hạ vì cô nương mà giữ công đạo. Sao cô nương giúp mụ?
Lãnh Sương Quân cặp mắt long lanh ngấn lệ. Nàng trỏ mũi kiếm về phía trước nói :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi!... Ngươi xuống núi đi!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Cô nương cam tâm để mụ lấn át ư?
Lãnh Sương Quân ngập ngừng đáp :
- Đây là việc nội bộ của bản môn. Ngươi... nên nể mặt ta... mà xuống đi!
Thiết Diện bà bà dần dần thở chậm lại. Mụ nắn cây Long đầu trượng cho thẳng lại như trước rồi lớn tiếng quát :
- Kẻ nào dám buông tha gã xuống núi? Đây là đất thánh phái Thanh Thành, phải bắt giữ gã lại cho bằng được mới nghe.
Quần đệ tử lại bao vây Lăng Trung Ngọc vào giữa.
Lăng Trung Ngọc lớn tiếng quát :
- Tụi bây đứa nào giỏi thì xông vào đi!
Chàng móc ra một nắm Kim Xà trùy nói tiếp :
- Bữa nay ta mà không đánh tan phái Thanh Thành, giết cho bằng hết thì không phải là Kim Xà sứ giả. Mụ hồ đồ kia! Mụ có tin như vậy không?
Dứt lời chàng giơ cao bàn tay lên. Năm điểm kim quang vọt ra xa ngoài hai mươi trượng lằn vào một cây bách lớn.
Chỉ trong nháy mắt bao nhiêu lá cây bách này biến thành vàng sậm rồi rụng xuống như trút.
Thiết Diện bà bà thấy Lăng Trung Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, mắt đầy sát khí, khi nào dám chẳng tin lời. Vẻ mặt xám xanh của mụ đâm ra ngần ngừ không biết làm thế nào được.
Lãnh Sương Quân kéo Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Sao ngươi... lại đối với phái Thanh Thành ta như vậy?
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi lại :
- Mụ hồ đồ kia đã không coi cô nương là đệ tử phái Thanh Thành nữa thì cô còn nghĩ tới mụ làm chi?
Chàng lại trừng mắt ngó Thiết Diện bà bà nói lớn :
- Quyền hành phái Thanh Thành mà để tay ngươi chấp chưởng thì chắc có ngày đi tới chỗ diệt vong.
Thiết Diện bà bà gầm lên một tiếng. Mụ vung trượng nhằm Lăng Trung Ngọc đánh tới.
Lăng Trung Ngọc cả cười đưa thiết trượng lên gạt. Hai cây trượng vừa đụng nhau chát chúa thì Thiết Diện bà bà đã phải lùi đến năm bước. Mụ không đứng vững được phải ngồi phệt xuống đất.
Lăng Trung Ngọc toan đánh nữa liền bị Lãnh Sương Quân phóng kiếm ra ngăn trở.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Bậc đại trượng phu một mình vùng vẫy giang hồ, cần gì phải nương tựa vào ai. Lãnh cô nương đã là một bậc tu mi cân quắc, nữ trung hào kiệt thì còn dính líu với mụ xú phụ này làm chi? Sao không bỏ mặc mụ đó mà đi?
Lãnh Sương Quân bị Lăng Trung Ngọc nắm tay kéo đi. Nàng không tự chủ được phải chạy theo mấy bước. Nhưng đột nhiên nàng vùng ra thoát.
Lăng Trung Ngọc la lên :
- Cô nương còn lưu luyến điều chi? Bây giờ không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
Lãnh Sương Quân chạy đến trước vào mộ sư phụ đập đầu ba cái binh binh rồi dõng dạc lên tiếng :
- Sư thư! Từ nay tiểu muội xin bái biệt.
Thiết Diện bà bà lồm cồm đứng dậy. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng thấy bọn đồng môn đều ra vẻ khiếp sợ Kim Xà trùy của Lăng Trung Ngọc, còn một mình mụ thì địch không nổi. Bao nhiêu nộ khí đều trút cả lên đầu Lãnh Sương Quân.
Mụ liền né tránh sang một bên rồi lạnh lùng nói :
- Kể từ bữa nay ta không phải là sư thư của mi nữa. Mi cũng không phải là sư muội của ta. Mi muốn đi theo đứa nào ta cũng không thèm hỏi đến.
Thực ra mấy câu này mụ đã gián tiếp mắng Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Mụ lẩn thẩn kia! Mụ mà khinh ta thì ta coi mụ cũng chẳng ra gì.
Đoạn chàng lớn tiếng nói tiếp :
- Nếu ta không nể mặt Lãnh cô nương thì bữa nay ta cho mụ ăn đòn một trăm trượng.
Thiết Diện bà bà phẫn nộ, tưởng chừng thất khiếu nảy lửa. Mụ đập cây Long đầu trượng xuống toan mắng trả thì Lăng Trung Ngọc đã quắc mắt lên nhìn mụ, lớn tiếng quát :
- Mụ mà còn nói nửa câu thì đừng trách ta lỗ mãng.
Quả nhiên Thiết Diện bà bà thấy chàng mắt lộ hung quang lại càng ớn gáy.
Không tự chủ được, bất giác lùi lại một bước, không dám nói gì nữa.
Lăng Trung Ngọc nổi lên tràng cười ha hả ra chiều khoan khoái. Chàng nắm tay Lãnh Sương Quân chạy như bay xuống núi Thanh Thành.
Hai người đi được một quảng khá xa, Lăng Trung Ngọc thấy Lãnh Sương Quân nét mặt rầu rầu có ý không vui bèn cười hỏi :
- Cô nương không ở phái Thanh Thành thì có quan hệ gì? Ta mà ở vào địa vị cô thì chẳng thèm nhận mụ sư thư làm cóc gì...
Lãnh Sương Quân nói :
- Sư thư tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng là một vị nữ hiệp chính phái. Vừa rồi ngươi đối với y thật quá đáng!
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Ta không chịu được tánh kiêu kỳ của mụ nên vì cô mà uy hiếp mụ một phen cho hả giận. Vừa rồi cô có để ý đến thái độ uất ức của mụ không?
Chàng miệng nói tay chỉ trỏ mô tả lại tình trạng cáu kỉnh của Thiết Diện bà bà. Chàng tưởng làm như vậy tất Lãnh Sương Quân phải phì cười, nhưng nàng vẫn lầm lì không nói gì, mặt buồn rười rượi.
Lăng Trung Ngọc liền kiếm lời khuyên giải :
- Bữa nay tuy cô nương bị “mụ ăn xin” đó đuổi ra khỏi môn trường nhưng không giống những kẻ khi sư diệt tổ, chẳng ai đem lòng khinh miệt cô đâu.
Lãnh Sương Quân thở dài nói :
- Từ đây trở đi mỗi năm chỉ trừ có hai ngày tế về mùa xuân và mùa thu, còn ngoài ra ta không được bầu bạn với sư phụ nữa. Ta đã hứa lời giữ phần mộ ba năm mà chưa hết kỳ hạn.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Chỉ cốt sao trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ tới sư phụ là được. Đồng thời cô hành hiệp trượng nghĩa như lão gia hồi sinh tiền, như vậy chẳng hơn là ngồi bên phần mộ ư?
Lãnh Sương Quân dường như đang ngẫm nghĩ điều gì trong lòng. Nàng đi thêm một quãng nữa rồi mới thở dài đáp :
- Ngươi nói vậy cũng phải, song đáng tiếc là ta ít được nghe lời giáo huấn của sư phụ.
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lãnh Sương Quân ngừng lại một chút, nhưng nàng chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên hỏi :
- Ta nghe đại sư ca nói là ngươi đã giao thủ với Đào Vĩnh Trạch phải không?
Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch là kẻ thù của khá nhiều người, mà lại là cha ruột Lãnh Sương Quân. Nàng không muốn gọi lão là đại ma đầu mà cũng không muốn gọi là phụ thân, nên cuối cùng nàng gọi tên mà thôi.
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Đúng thế. Ta đã giao thủ với hắn. Nếu lấy võ công mà nói thì e rằng cả phái Thanh Thành từ già đến trẻ đều cũng không địch nổi hắn.
Lãnh Sương Quân sắc mặt lợt lạt. Nàng nghe nói một ngày kia phái Thanh Thành sẽ kéo đến báo thù, biết bao nhiêu huynh đệ đồng môn sẽ chết về tay Đào Vĩnh Trạch. Khi ấy thì nàng sẽ giúp đồng môn, trở thành nghịch tử hay là giúp cha làm kẻ phản sư môn.
Lãnh Sương Quân không biết làm sao, muốn khóc mà không khóc được, với thân phận làm con Đào Vĩnh Trạch thật là khó xử.
Lăng Trung Ngọc thấy Lãnh Sương Quân im lặng rầu rĩ, nhưng chàng không dám khuấy động nàng. Sau chàng không nhịn được đột nhiên nắm tay nàng lên nói :
- Cô là cô, hắn là hắn. Trong là trong, đục là đục. Hoa sen sinh trưởng dưới bùn lầy mà vẫn thanh khiết. Đáng buồn cho cô đã là đồ đệ Thúy Vi tiên tử mà không hiểu cả đạo lý thông thường này.
Lãnh Sương Quân run lên hỏi lại :
- Ngươi có biết người ngoài bình luận thế nào không?
Lăng Trung Ngọc cười rộ đáp :
- Làm người chỉ cốt sao trên không thẹn với trời, dưới không hổ với đất, giữa không hối hận với lương tâm, cần cóc gì đến người ngoài? Tỷ như sư phụ ta, ai cũng bảo là một đại ma đầu phạm hết mọi tội ác, nhưng lão nhân gia tự vấn tâm thì chẳng làm điều chi là đại gian đại ác, nhất là không sát hại một người tử tế nào. Lão nhân gia cứ thản nhiên chẳng thèm để tâm đến lời dị nghị của người đời nữa là xong. Vì thế mà ta cũng bắt chước lão nhân gia, chẳng lý gì đến ai. Họ khinh khi hay họ kính trọng cũng không cần biết tới.
Chàng hít mạnh một hơi chân khí rồi nói tiếp :
- Dù ta đây có bị người đời kêu bằng đại ma đầu ta cũng chẳng quan tâm, huống chi cô nương mới là con gái ma đầu. Cô cứ coi như song thân mình đã sớm mất rồi, mất ngay từ lúc mình mới lọt lòng là xong. Vả lại giữa Đào Vĩnh Trạch với cô nương không có chút quan hệ gì thì dĩ nhiên hắn không xứng đáng có một người con gái như cô.
Lăng Trung Ngọc nói đến cạn tầu ráo máng mà cũng chỉ có chàng mới dám nói như vậy.
Lãnh Sương Quân nước mắt tuôn xuống như mưa, song trong lòng nàng đã thấy dễ chịu hơn trước nhiều.
Lăng Trung Ngọc nói liên hồi không ngớt, tưởng chừng như những câu này đã chứa chất trong lòng từ lâu, nay đột nhiên có dịp là cuồn cuộn tuôn ra. Chàng càng nói thanh âm càng dõng dạc, lời lẽ càng hoạt bát tỏ ra lòng chàng khích động phi thường.
Chàng nói xong, hai người bất giác đứng gần nhau lại. Thanh âm vẫn còn vang dội trong vùng khe núi không ngớt.
Lãnh Sương Quân chợt động tâm nghĩ thầm :
- “Người đời đều bảo Kim Xà tôn giả bất cần nhân tình thì ra tâm sự lão nhân gia khác hẳn, ít người hiểu được. Ai ngờ đâu gã này, đồ đệ lão, ngoài mặt ra chiều ngạo mạn bất cung mà bề trong lại chân thành tha thiết”.
Lăng Trung Ngọc lại tủm tỉm cười nói :
- Hằng ngày ta chỉ hay giễu cợt hoặc nổi nóng, đặc biệt hôm nay mới có cần chuyện đứng đắn.
Chính trong lòng chàng cũng thấy nảy ra một mối cảm giác kỳ diệu. Chàng tự lấy làm lạ là sao mình lại khích động trước tâm sự của Lãnh Sương Quân.
Lãnh Sương Quân nhỏ nhẹ hỏi :
- Thế ra ngày thường ngươi chẳng có một người nào để nói chuyện thân mật ư? Có đúng thế không?
Trong đầu óc Lăng Trung Ngọc hiện lên hình ảnh Cảnh Quyên Quyên.
Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Có thể nói là chưa ai thân hữu bằng cô.
Lãnh Sương Quân nói :
- Nhưng có điểm ngươi chưa nhận thức được một người. Người ấy cho ngươi là một hòn ngọc chất phát cần phải mài dũa mới nên đồ quí.
Lăng Trung Ngọc giương mắt lên hỏi :
- Người ấy là ai?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Chính là sư phụ ta.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Không đúng! Ta tuy chưa được gặp Thúy Vi tiên tử, nhưng đã nhận biết lão nhân gia qua lời nói của sư phụ. Nhất là từ bữa nay ta càng biết lệnh sư hơn, biết rõ như một người từng quen thuộc.
Lãnh Sương Quân hỏi :
- Tại sao thế?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Vì cô nương là đệ tử duy nhất của lão nhân gia. Lão nhân gia đã giáo dưỡng cô nên người lương thiện, đầy lòng quảng đại mà còn có chí nhẫn nại nữa.
Ta cứ xem hành vi cùng tính nết cô là hiểu lệnh sư thế nào.
Lãnh Sương Quân nét mặt ửng hồng nói :
- Sao ngươi lại đem ta bì với sư phụ? Ta theo kịp lão nhân gia thế nào được?
Nàng ngừng lại một chút, rồi bất giác mỉm cười tiếp :
- Ta không ngờ ngươi cũng khéo nịnh lắm.
Lăng Trung Ngọc nghiêm trang nói :
- Không phải là chuyện nịnh nọt. Bữa nay có chưa bằng lệnh sư được nhưng sau này tất cô sẽ thành một vị Thúy Vi tiên tử thứ hai.
Mục quang hai người bỗng chạm vào nhau. Lãnh Sương Quân thèn thẹn nhìn ra chỗ khác. Lúc nàng quay đầu lại thấy Lăng Trung Ngọc hau háu nhìn mình, bất giác mặt nàng đỏ bừng lên.
Hai người nhìn nhau lần thứ hai càng lộ vẻ thắm thiết như nước hồ thu sâu thẳm. Tình trạng đôi này quả đúng với câu “Mấy phen hội ngộ thành tri kỷ”.
Lăng Trung Ngọc chợt động tâm hỏi :
- Lãnh cô nương! Cô nương định dời khỏi Thanh Thành rồi đi đâu?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Tới đâu hay tới đó, chưa có địa chỉ nhất định.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Nếu cô nương cao hứng thì chúng ta đi ngao du ngoài biển khơi chăng?
Lãnh Sương Quân mỉm cười hỏi lại :
- Ngươi muốn cùng ta kiếm hòn đảo mà Võ Hạo Thiên đã trú ngụ ngày trước chăng?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Đúng thế!
Lãnh Sương Quân lại hỏi :
- Chỉ có hai người chúng ta thôi ư?
Nên biết Lãnh Sương Quân là một vị nữ kiệt võ lâm, tâm địa bình thản, nhưng nghĩ đến cảnh trai lớn gái tơ ngồi cùng thuyền ra biển cũng có điều bất tiện.
Nàng muốn khước từ nên hỏi như vậy.
Lăng Trung Ngọc nghe câu hỏi này khác nào sét đánh giữa trời thanh. Hình ảnh thiếu nữ áo đen lại hiện lên trong đầu óc. Lòng chàng đang bối rối, bồng trông thấy trước mặt có quán bán trà, chàng lẳng lặng không nói gì đi thẳng tới trà đình.
Lãnh Sương Quân rất lấy làm kỳ về thái độ ngẩn ngơ của Lăng Trung Ngọc.
Nàng đi theo vào trà đình rồi cười hỏi :
- Ta hỏi mà sao ngươi lại im tiếng?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta vừa khát nước lại vừa thèm rượu.
Những quán trà bên đường thường có bán cả rượu.
Lăng Trung Ngọc gọi tiểu nhị lấy ba cân rượu.
Lãnh Sương Quân nói :
- Ta không uống rượu đâu.
Nàng bảo lấy một bình trà thơm ngồi rót uống. Còn Lăng Trung Ngọc uống rượu hết bát này đến bát khác. Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã uống hết sạch ba cân rượu. Chàng nghiêng đầu vỗ bàn nói :
- Này! Lấy cho ta ba cân rượu nữa!
Tiểu nhị trong quán trà chưa từng thấy người khách nào mà tửu lượng lại ghê gớm như Lăng Trung Ngọc. Gã ngơ ngác nhìn chàng đứng ngây người ra rồi giương mắt lên hỏi :
- Khách quan! Sao khách quan uống lẹ thế?
Lãnh Sương Quân trong dạ buồn rầu, nghĩ thầm :
- “Lăng Trung Ngọc là người thông minh. Gã thấy mình hỏi vậy hiểu ý mình không muốn ra biển với gã nên gã phiền lòng”.
Rồi nàng la thầm :
- “Trời ơi! Sao ngươi không lượng cho ta? Tuy chúng ta là người võ lâm, nam nữ không câu nệ lễ phép, nhưng trai khôn gái lớn ngủ chung cùng thuyền thì sao tránh khỏi mối hiềm nghi”.
Nàng có biết đâu Lăng Trung Ngọc nghĩ tới lời ước hẹn của cô gái áo đen.
Chàng đã hẹn với cô kia cùng đi thám thính võ học bí lục của Võ Hạo Thiên, mà cùng đi với Lãnh Sương Quân thế nào được. Vả lại Lãnh Sương Quân không biết cô gái kia là ai, một con người bí mật chàng không thể tiết lộ được. Mặt khác thiếu nữ áo đen không chịu đi với một vị cô nương ra biển mà y chưa từng quen biết.
Lăng Trung Ngọc tuy là người vô tâm, nhưng không phải kẻ lỗ mãng.
Chàng nghĩ lại vừa rồi sở dĩ mình mời Lãnh Sương Quân đi chơi biển chỉ vì vui câu chuyện với nàng, và chàng cũng có ý xiêu lòng, dùng dằng không nở dời tay mới buột miệng rủ nàng đi chơi biển để gần gũi nàng trong một thời gian khá lâu.
Lăng Trung Ngọc vừa thốt lời ra khỏi cửa miệng, sực nhớ đến hình ảnh thiếu nữ áo đen, chàng hối hận thì đã không kịp nữa.
Lãnh Sương Quân chưa biết rõ việc trước thì nàng hiểu tâm tình phức tạp của chàng thế nào được?
Lăng Trung Ngọc uống liên hồi sáu bảy bát rượu. Chàng buồn rầu nói :
- Thôi được! Cô nương cứ đi đàng cô, ta đã hẹn đi với người khác rồi!
Lãnh Sương Quân hỏi :
- Đi thám thính bí lục võ công tuyệt thế mà lại ước hẹn bừa bãi với người khác được ư? Ngươi sợ trên hải đảo đó có vật quái dị chăng?
Nàng đã tìm ra được chủ ý và định bụng sẵn chỉ còn chờ Lăng Trung Ngọc mời lần nữa là nàng ưng thuận với điều kiện mỗi người ngồi một thuyền, song song cùng đi.
Lăng Trung Ngọc vẻ mặt buồn thiu cúi gầm xuống uống từng bát rượu đầy.
Hồi lâu chàng mới ngập ngừng đáp :
- Ta không sợ hòn đảo thần bí đó có gì cả. Nhưng chỉ sợ...
Lãnh Sương Quân ngắt lời :
- Ngươi sợ gì?
Lăng Trung Ngọc đột nhiên buột miệng đáp :
- Ta sợ chính mình ta.
Nghe câu nói kỳ quái, Lãnh Sương Quân cười hỏi :
- Ngươi nói truyện trăng cuội gì vậy?
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Uống rượu đã!
Chàng nốc ừng ực một hơi cạn sạch.
Lãnh Sương Quân cười nói :
- Ta đã bảo là không uống được kia mà.
Nàng đưa mắt nhìn Lăng Trung Ngọc rồi khuyên chàng bằng một giọng ôn nhu :
- Đại ca uống ít đi một chút được không?
Lăng Trung Ngọc thấy trong lòng phiền muộn, không có cách nào giải khuây. Chàng liền đem bài ca giới tửu đổi đi mấy chữ cất cao giọng hát :
Ai rằng ta tỉnh, ta say?
Sáng ngày nhắp chén cho khuây nỗi phiền.
Lưu Linh chuyện cũ còn truyền
Mùi đời phải xuống hoàng tuyền mới thôi.
Lãnh Sương Quân nói :
- Đại ca! Đại ca say rồi.
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Uống rượu mà gặp người tri kỷ thì muôn chung cũng còn là ít, mới có mấy cân quèn làm gì mà say được? Tiểu nhị đâu? Lấy thêm ba cân nữa!
Lãnh Sương Quân nói :
- Lăng đại ca! Đại ca hãy nghe lời tiểu muội. Đừng uống nữa!
Lăng Trung Ngọc say khướt, cặp mắt lờ đờ. Chàng ngẩng đầu lên trông thì vừa gặp lúc ngoài đường có lũ người đi. Chàng vừa nhìn rõ đã giật nẩy mình lên tử hỏi :
- Hai gã kia phải chăng là Ngụy Tô và Chu Thành Điếu?
Chàng định thần nhìn lại thì quả nhiên là bọn chúng. Bất giác chàng vỗ bàn cười ha hả nói :
- Đi rách đế giày tìm chẳng thấy. Thấy ra chẳng mất chút công phu. Té ra các ngươi ở đây. Lãnh cô nương, cô nương hãy chờ tại hạ một chút. Tại hạ sẽ quay lại ngay uống nữa.
Lãnh Sương Quân vội dặn :
- Lăng đại ca! Đại ca đừng sinh sự nhé!
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Tại hạ hỏi hai thằng nhỏ kia chút việc, cô nương bất tất phải quan tâm.
Tại hạ quyết không có chuyện gì rắc rối đâu.
Nguyên hai gã Ngụy, Chu cũng đến tham dự thịnh hội trên núi Thanh Thành trở về. Chúng cùng đi với ba người, một người là Lư Đại Lân, một người là Lâm Sinh. Hai người này đều là đệ tử phái Thanh Thành. Còn người nữa là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm tên gọi Khâu Nguyên Tất. Gã là cao đồ của Bách Choát thượng nhân, giám tự chùa Thiếu Lâm.
Hai gã Chu, Ngụy gặp bọn này mới biết bữa nay là ngày giỗ đầu Thúy Vi tiên tử. Chúng nhớ tới mối giao tình giữa hai sư môn liền cùng bọn kia đi tham dự thịnh hội.
Lũ người đang đi nói chuyện rất cao hứng, bỗng nghe có tiếng quát :
- Hai gã tiểu tử kia! Hãy đứng lại đã.
Chu Thành Điếu ngẩng đầu nhìn lên thấy Lăng Trung Ngọc đứng chắn đường thì chẳng còn hồn vía nào nữa, sắc mặt tái mét.
Ngụy Tô còn bình tĩnh hơn. Gã vội rút kiếm ra khỏi võ trầm giọng quát hỏi :
- Con đường này là đường của thiên hạ chứ đâu phải đường riêng của nhà ngươi mà ngươi lại đứng chắn bọn ta không cho đi?...
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Hai thằng lõi này chưa được nếm mùi khổ nhục nên dám bướng bỉnh phải không? Trước mặt bản sứ giả mà các ngươi tính đến chuyện động đao thương chăng? Lại đây! Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi. Các ngươi cứ nói thiệt thì ta tha cho đi ngay. Bằng không... ha... ha...!...
Chu Thành Điếu bình tĩnh lại một chút, đồng thời ỷ có đông người, cũng nổi giận cất tiếng mắng :
- Dưới chân núi Thanh Thành há để ngươi hoành hành càn rỡ? Ngươi có tránh đường hay không thì bảo?
Gã trịnh trọng nói tới núi Thanh Thành là có ý gây công phẫn cho bọn đồng hành.
Quả nhiên hai tên đệ tử phái Thanh Thành lấy làm bất bình. Nhưng chúng đã không biết Lăng Trung Ngọc là người thế nào, lại chẳng hiểu giữa chàng và hai gã Ngụy, Chu đã có điều chi xích mích, nên tạm thời ẩn nhẫn đứng sang một bên để nghe cho rõ câu chuyện rồi sẽ tính.
Lăng Trung Ngọc cười rộ hỏi :
- Dưới chân núi Thanh Thành thì sao? Ta có việc hỏi ngươi mà ngươi không nói thì ta bẽ gãy cặp giò để ngươi bò lên núi Thanh Thành...
Lâm Sinh không nhịn được nữa cất tiếng hỏi :
- Các hạ là bằng hữu của môn phái nào? Có điều chi muốn hỏi xin cứ nói ra, sao lại hung hăng như vậy?
Lăng Trung Ngọc trợn mắt lên đáp :
- Danh hiệu ta ngươi không biết đến là hơn.
Đoạn chàng hắt hơi nói tiếp :
- Ta có chuyện muốn hỏi chúng. Ai bảo chúng chưa nói đã thóa mạ ta là hoành hành càn rỡ. Ngươi đã bảo ta có lỗi thì ta cứ làm điều trái khoáy đã chết ai chưa?
Lăng Trung Ngọc mở miệng nói đã phun cả hơi men ra. Lâm Sinh lui lại một bước nghĩ bụng :
- “Thằng cha này say rồi nên ra đây rắc rối”.
Đoạn gã bảo Ngụy Tô :
- Chu đại ca! Đại ca hãy nghe xem hắn muốn hỏi gì? Ở dưới chân núi Thanh Thành này có tiểu đệ đây làm địa chủ thì nhất quyết chẳng thể tự thủ bàng quang để phiền cho các vị đâu.
Ngụy Tô tương đối thâm trầm hơn. Gã vội đưa mắt ra hiệu cho Chu Thành Điếu hãy khoan bạo động rồi đổi giọng hỏi :
- Lăng tiên sinh có điều chi dạy bảo?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Hay lắm! Ngươi còn biết điều hơn gã họ Ngụy nhiều. Ta muốn hỏi ngươi về Cảnh Quyên Quyên? Nàng đi đâu rồi, sao không thấy đến đây với các ngươi?
Ngụy Tô ngập ngừng đáp :
- Ồ!... Té ra tiên sinh muốn hỏi sư muội tại hạ... Y...
Lăng Trung Ngọc thấy gã ngập ngừng liền thúc giục :
- Y làm sao?
Ngụy Tô ấp úng :
- Tại hạ... không biết.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Coi ngươi có vẻ thực thà mà sao ở trước mặt ta còn úp mở? Sau khi Quyên Quyên thoát hiểm ở Đào gia trang có đến thị trấn Tân An kiếm bọn ngươi không? Chẳng lẽ ngươi chưa gặp y hay sao?
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
- “Nếu Ngụy Tô không nói dối thì câu chuyện mình nghe được không đúng sự thực”.
Sau cuộc tỷ đấu tại Đào gia trang, thiếu nữ áo đen đã mượn danh nghĩa Cảnh Quyên Quyên để lừa gạt Lăng Trung Ngọc đến đỉnh Kim Kê núi Thái Hà để hội diện. Lúc Lăng Trung Ngọc chất vấn thị thì thị nói đã dẫn dụ Cảnh Quyên Quyên đi hội kiến với sư huynh nàng.
Bây giờ Lăng Trung Ngọc gặp Ngụy Tô cùng Chu Thành Điếu, chàng không nhịn được muốn hỏi cho ra sự thực.
Bọn chúng đã truy vấn thiếu nữ áo đen thì không phải là chúng giả. Cảnh Quyên Quyên được thị chỉ dẫn quả đã tìm đến hai gã Chu, Ngụy. Ngụy Tô muốn đem tin Lăng Trung Ngọc bảo cho nàng hay, nhưng Chu Thành Điếu tức giận Lăng Trung Ngọc nên cố ý bịa đặt nói là chàng đã bị thương ở Đào gia trang.
Cảnh Quyên Quyên rất đỗi thương tâm. Nàng lập tức ly khai sư huynh để dò hỏi xem Lăng Trung Ngọc lạc lõng nơi đâu. Ngụy Tô đã khuyên can nàng nhưng không được, liền rượt theo mà cũng không kịp. Gã đành quay lại oán trách Chu Thành Điếu.
Ở trước mặt Lăng Trung Ngọc, Ngụy Tô khi nào chịu nói thực.
Lăng Trung Ngọc thấy gã lúng túng liền sinh lòng ngờ vực quát hỏi :
- Té ra thằng lỏi này giả vờ ngớ ngẩn. Cảnh Quyên Quyên ở đâu? Ngươi có nói thật hay không thì bảo.
Chu Thành Điếu ỷ có đông người phái Thanh Thành sinh ra lớn mặt. Gã cười lạt hỏi lại :
- Lăng Trung Ngọc! Cảnh Quyên Quyên với ngươi là thế nào? Ngươi cố ý hỏi tin tức y làm chi?
Lăng Trung Ngọc tức quá toan nổi nóng bỗng nghe Chu Thành Điếu hững hờ nói tiếp :
- Ta nói cho ngươi hay, Cảnh Quyên Quyên là vị hôn thê của tiểu sư thúc ta. Ngươi đừng quan tâm đến nữa.
Ngụy Tô mặt đỏ bừng, tuy thế trước mặt người ngoài gã không tiện mắng Chu Thành Điếu là nói nhảm.
Lăng Trung Ngọc thộn mặt ra một chút rồi lớn tiếng thóa mạ :
- Thằng lỏi con chưa ráo máu đầu này mà trong lòng đã có những ý nghĩ dơ bẩn. Quyên Quyên đã coi ta như tình huynh muội. Ta biết nàng đương kiếm ta thì khi nào ta lại không kiếm nàng?
Chu Thành Điếu cười lạt nói :
- Huynh muội cái gì? Quyên Quyên nhỏ tuổi dại dột, rõ ràng ngươi muốn lừa gạt y. Nếu ngươi muốn y thì sao trước kia không đến núi Thiên Sơn mà tìm? Hiện giờ một mình y bôn tẩu giang hồ, ngươi lại kiếm y là nghĩa làm sao?
Ba người đồng hành với hai gã Ngụy, Chu vừa nghe đến tên tuổi Lăng Trung Ngọc đều giật mình kinh hãi.
Lâm Sinh hỏi :
- Chu huynh! Có phải gã Lăng Trung Ngọc này người giang hồ thường kêu bằng Kim Xà sứ giả không?
Gã vẫn tưởng Lăng Trung Ngọc lừng lẫy tiếng tăm thì ít ra phải vào hạng trung niên trở lên, ngờ đâu chàng chỉ là một thanh niên trạc hai mươi tuổi.
Chu Thành Điếu đáp :
- Chính gã đấy! Chỉ có gã mới mọi rợ như vậy! Hừ! Lăng Trung Ngọc! Ở chỗ khác thì ngươi còn có thể gàn rỡ được chứ ở chân núi Thanh Thành thì đừng giở trò nữa mà chết oan. Y đã là vị hôn thê của người ta, ngươi không được hỏi đến nữa.
Gã dừng lại một chút rồi nói :
- Ta nói thế là rõ ràng lắm rồi. Ngươi có tránh đường hay không thì bảo?
Lăng Trung Ngọc hơi men lại bốc lên. Chàng lừ cặp mắt rồi đột nhiên bật lên tiếng cười quái gở quát hỏi :
- Cái miệng con chó kia! Mi lại muốn nếm mùi bùn tanh thú nữa chăng?
Chu Thành Điếu lùi lại ba bước. Nhưng gã vẫn ỷ có người hậu thuẫn cho mình, cả gan lớn tiếng :
- Ngươi dám hỗn xược với ta ư?
Lăng Trung Ngọc cười ha hả nói :
- Được lắm! Bữa nay ngươi lên núi Thanh Thành tế phần mộ Thúy Vi tiên tử, ta nể mặt không bắt ngươi ăn bùn mà chỉ mời ngươi uống rượu.
Chàng ngầm vận nội công há miệng thốc ra trăm cân rượu từ trong bụng phun ra như suối, tưới vào người Chu Thành Điếu.
Chu Thành Điếu vừa mở miệng toan thóa mạ đột nhiên rượu vọt tới vội ngậm lại nhưng tai mắt mũi đều bị rượu phun vào như tên bắn khiến cho mặt gã vừa nóng bừng vừa đau rát.
Lăng Trung Ngọc ngửa mặt lên trời cười rộ.
Chu Thành Điếu bị sỉ nhục trước mặt người ngoài thì gã nhịn làm sao nổi?
Soạt một tiếng! Gã rút kiếm ra khỏi vỏ vung lên. Một luồng kiếm hòa nhằm đâm vào ngực Lăng Trung Ngọc.
Ngụy Tô cũng bị rượu phun vào cả mặt mũi, song không đến nỗi tệ quá như Chu Thành Điếu. Gã ngấm ngầm tức giận và đồng thời ra chiêu “Ưng Xuất Trường Không”.
Ngụy Tô đứng gần hơn nên gã phóng chiêu ra sau mà lại tới trước.
Lăng Trung Ngọc biết Thiên Sơn kiếm pháp của gã này đã vào hạng khá, nên chàng không dám khinh địch. Chàng vung thiết trượng lên vận dụng năm thành công lực để hất thanh trường kiếm của gã ra.
Tiện đà Lăng Trung Ngọc lia cây thiết trượng đi một vòng. Thanh Cương kiếm của Chu Thành Điếu vừa đâm tới mắc ngay vào trong vòng trượng rồi bị xoắn lấy lập tức tuột khỏi tay bay đi.
Ngụy Tô vội sử dụng “Đại Tu Di kiếm thức” để chống đỡ cho Chu Thành Điếu.
Đoạn gã nhảy vọt người lên đón lấy thanh trường kiếm từ trên không rớt xuống.
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ngụy Tô tức quá thét lên be be rồi lớn tiếng quát :
- Lăng Trung Ngọc! Bữa nay mà ngươi không chết thì ta phải mất mạng.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Hai thằng lỏi chúng bây thì động đến chân lông ta làm sao được? Nhưng ta chưa muốn giết các ngươi đâu.
Chàng trỏ đông đánh tây, trỏ tây đánh bắc. Đầu trượng đều nhằm vào những yếu huyệt đối phương, nhưng chàng cố ý đâm không trúng chỉ bức bách hai gã phải chạy vòng tròn.
Tên đệ tử phái Thanh Thành là Lư Đạo Lân coi chừng hai gã Ngụy, Chu kém thế liền ôm chiếc đờn tỳ bà lên hấp tấp toan chạy lại trợ chiến.
Hắn thấy cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc vùng vẫy như rồng thiêng uốn khúc mà đầu trượng lại trỏ vào những yếu huyệt bên địch thì làm gì mà không bở vía? Hắn nghĩ thầm :
- “Hai người này là đệ tử phái Thiên Sơn. Nếu để họ bị thương dưới cây trượng của Lăng Trung Ngọc thì phái Thanh Thành mình biết nói thế nào với phái Thiên Sơn? Kim Xà sứ giả đã nổi tiếng ác ôn trên chốn giang hồ mà bữa nay ta cùng đệ tử phái Thiên Sơn hiệp lực trừ ma, chắc bọn đồng đạo võ lâm không còn điều chi dị nghị”.
Lăng Trung Ngọc thấy Lư Đạo Lân tay ôm đàn tỳ bà gia nhập chiến cuộc, liền lớn tiếng quát :
- Câu chuyện bữa nay không liên quan gì đến phái Thanh Thành. Ông bạn nên rút lui cho mau!
Lư Đạo Lân dõng dạc đáp :
- Hai vị này đến tế mộ sư thúc tổ ta trên núi Thanh Thành, sao lại bảo là không liên quan? Lăng Trung Ngọc! Ngươi càn rỡ ở chỗ nào thì ta còn có thể bỏ mặc, nhưng ở dưới chân núi Thanh Thành này thì ta không can thiệp sao được?
Lăng Trung Ngọc cả cười nói :
- Hay lắm! Vậy ngươi can thiệp đi!
Chàng vung thiết trượng lên trỏ đầu trượng vào trước ngực Lư Đạo Lân.
Lư Đạo Lân không ngờ thủ pháp chàng mau lẹ đến thế! Trong lúc hoang mang, hắn vội uốn mình dùng thân pháp “Thiết Bản Kiều” để né tránh.
Bỗng nghe đánh vèo một tiếng, trượng phong lướt qua mặt Lư Đạo Lân.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Giỏi lắm! Trong đám đệ tử phái Thanh Thành ngươi đáng kể vào hạng khá. Có điều đối với chiêu này của ta ngươi không nên dùng thân pháp “Thiết Bản Kiều”. Về thân pháp này tuy hạ bàn kiên cố nhưng chuyển động không tiện. Nếu giữa chừng ta biến chiêu chuyển đầu gậy từ trên xuống cho nó quét vào đầu ngươi há chẳng vỡ tan ư?
Lăng Trung Ngọc vừa nói vừa chỉ trỏ tựa hồ sư phụ giáo huấn đệ tử. Nhưng tay chàng vẫn không nới lỏng chút nào.
Giữa lúc chàng cất tiếng nói năng, Ngụy Tô và Chu Thành Điếu vẫn liên tiếp gặp những chiêu thức rất nguy hiểm.
Lư Đạo Lân thẹn quá mặt đỏ bừng lên. Hắn ấn tay vào cây đàn tỳ bà cho nó bật lên ba tiếng tình tang. Đồng thời ba mũi Thấu Cốt đinh đột nhiên bay ra.
Nguyên trong lòng cây đàn trống rỗng có giấu ám khí. Hắn mà nổi danh trên chốn giang hồ là nhờ ở cây đàn này.
Lư Đạo Lân đứng cách Lăng Trung Ngọc chỉ chừng hơn trượng. Ba mũi Thấu Cốt đinh bay thành hình chữ phẫm nhắm đâm vào mấy huyệt đạo Lăng Trung Ngọc. Hắn chắc mẩm thế nào cũng trúng đích.
Cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc đang đối phó với trường kiếm của hai gã Ngụy, Chu. Theo lẽ ra chàng khó bề tránh khỏi, không ngờ ba mũi Thấu Cốt đinh sắp đả trúng người Lăng Trung Ngọc thì đột nhiên nghe đánh “rẹt” một tiếng, ba mũi Thấu Cốt đinh đã rớt xuống đất.
Lăng Trung Ngọc cười rộ ba tiếng rồi nói :
- Ta khuyên ngươi đừng bắn ám khí nữa. Nếu ngươi không nghe ta hứng lên sẽ dùng ám khí để bồi tiếp để cho ngươi phải đau khổ.
Lư Đạo Lân nhớ tới bạn giang hồ thường nói Lăng Trung Ngọc miệng phun hỗn nguyên chân khí, tay sử dụng Kim Xà độc trùy, ai đã trúng phải thì không thể cứu được nữa.
Hắn sợ toát mồ hôi nghĩ thầm :
- “Trước kia mình cứ tưởng họ bịa đặt cho câu chuyện có vẻ thần kỳ, bữa nay chính mình được mắt thấy mới tin là sự thực”.
Hắn bị Lăng Trung Ngọc hăm dọa quả nhiên không dám phóng ám khí nữa.
Hai bên qua lại thêm mấy chiêu bỗng Lăng Trung Ngọc lại nổi lên một tràng cười rộ nói :
- Phái Thanh Thành các ngươi thật không biết điều! Chưởng môn sư thư các ngươi chịu ơn ta đã không cảm tạ lại còn dùng ám khí đánh ta. Ta nể hương hồn Thúy Vi tiên tử đáng lý không tranh chấp với ngươi, nhưng bữa nay ta càng nghĩ càng tức. Được lắm! Ta hãy phạt nhẹ ngươi, đét vào đít một hồi.
Chàng nói xong vung tay lên cầm trượng nhằm đập xuống đầu Lư Đạo Lân.
Lư Đạo Lân bắt buộc phải uốn lưng cong đi cúi đầu xuống.
Lăng Trung Ngọc bản tâm muốn gã phải làm như vậy.
Tiếp theo nghe đánh đét một tiếng. Cây thiết trượng của chàng đã vụt vào đít hắn một đòn khá nặng.
Lư Đạo Lân la lên một tiếng quái gở. Người hắn bị trúng trượng văng ra ngoài năm thước ngã lăn xuống đất.
Lâm Sinh thấy sư huynh bị hại nhục, liền nổi giận xông vào. Tay hắn cầm một cây ngọc tiêu, thi triển thủ pháp thượng thừa về môn điểm huyệt. Gã gia nhập chiến cuộc, thực lực liền tăng lên khá nhiều.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Hay lắm! Ta đánh cho một tên đang thích đây. Còn một tên nữa sao không xông cả vào đi?
Gã đừng ngoài chưa từng xông vào tên gọi Khâu Nguyên Giáp là cao đồ của Bách Choát thượng nhân, giám tự chùa Thiếu Lâm.
Gã chỉ là người tân khách, không muốn đa sự. Huống chi thấy rõ bốn tên đệ tử phái Thanh Thành và phái Thiên Sơn đều không phải là đối thủ của Lăng Trung Ngọc.
Bây giờ Lăng Trung Ngọc chỉ mặt gọi tên ra khiêu chiến, dù hắn nhẫn nại đến đâu cũng không nhịn được nữa, liền lớn tiếng đáp :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi đã ngông cuồng như vậy thì để ta cho ngươi biết thủ đoạn của đệ tử phái Thiếu Lâm.
Gã không dùng binh khí, vọt người lên không rồi nhằm Lăng Trung Ngọc mà đánh một quyền.
Học nghệ phái Thiếu Lâm vẫn nổi tiếng về môn La Hán Ngũ Hành thần quyền. Quyền thuật này sáng lập ra từ đời Đạt Ma tổ sư. Hơn nghìn năm nay các bậc cao tăng truyền đời không ngớt nghiên cứu, canh cải. Quyền thức mãnh liệt phi thường không đâu bì kịp.
Khâu Nguyên Giáp là cao đồ của giám tự chùa Thiếu Lâm. Hắn vừa nhảy vọt lên thì quyền phong đã ào ào quạt vào mặt Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc tay trái đang co lại thành hình móc câu. Bỗng thấy luồng kình phong xô tới, chàng thuận tay toan móc lấy, nhưng luồng lực đạo này đột nhiên ngừng lại. Chàng muốn mượn sức người đánh người mà không thành công.
Chàng còn bị biến chiêu của đối phương tập kích. Đầu quyền đột nhiên đánh tạt ngang.
Lăng Trung Ngọc liền thi triển một chiêu “Tề Mi Thoái”, bỗng nghe đánh “bốp” một tiếng, cổ tay Khâu Nguyên Giáp bị mũi giày nhọn của chàng đá trúng.
Khâu Nguyên Giáp bị đá trúng cổ tay nhưng bàn chân chàng cũng trúng quyền của gã. Cả hai người đều bị hất tung ra ngoài một trượng.
Bốn người kia tinh thần phấn khởi la lên :
- Khâu huynh đừng buông tha gã.
Năm người chia ra chiếm cứ năm phương vị là đông, tây, nam, bắc và trung ương bao vây Lăng Trung Ngọc vào giữa.
Lư Đạo Lân quát :
- Lăng Trung Ngọc! Bữa nay ngươi đã biết là ở dưới chân núi Thanh Thành không thể dõng càn được. Sao ngươi không bồi tội đi?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Được rồi! Ngươi hãy coi đây! Ta đến hỏi tội với các ngươi.
Chàng chưa dứt lời đã nhảy vọt đến trước mặt Lư Đạo Lân, la lên một tiếng, đột nhiên chàng dùng thế “Phụng Điểm Đầu” cho đầu thiết trượng nện xuống.
Lăng Trung Ngọc bật lên tiếng cười hích hích. Trán Lư Đạo Lân đã dụng phải một khối đá lớn sưng vù lên và tím bầm trông tựa hồ mới mọc thêm một cục thịt.
Lư Đạo Lân chảy nước mắt, vội vàng lạng tránh. Lăng Trung Ngọc cả cười hỏi :
- Ta tạ tội với ngươi, sao ngươi không nhận lễ của ta?
Chàng xoay mình, chìa tay trái ra. Năm ngón tay tựa hồ năm cây cương trảo đột nhiên chụp xuống cái vai mềm nhũn của Chu Thành Điếu. Chàng quát hỏi :
- Tin tức Cảnh Quyên Quyên thế nào ngươi có nói không?
Ngụy Tô vội lại cứu viện. Gã cầm cây kiếm thanh cương ra chiêu “Lý Quảng Xạ Hổ” đâm tới sau lưng Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Ngươi cũng phải chịu phạt một chút mới được.
Chàng xoay tay lại, nhưng chưởng thế chập chờn không nhất định.
Ngụy Tô đâm kiếm vào khoảng không, gã né người đi để tránh mà vẫn trúng phải phát chưởng của chàng.
Lăng Trung Ngọc phóng phát chưởng này cốt để tát vào mặt gã kết quả lại đánh trúng xuống vai.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Thôi được! Ngươi né tránh rất lẹ. Vả lại ta vì nể sư muội ngươi hãy hoãn cái tát này lại.
Giữa lúc ấy Khâu Nguyên Giáp lại phóng long quyền đánh tới.
Lăng Trung Ngọc phóng tay ra chụp bắt được đầu quyền khiến cho bao nhiêu mãnh lực của gã đều tiêu tan.
May mà cây ngọc tiêu của Lâm Sinh đánh tới. Lăng Trung Ngọc liền nới năm ngón tay ra rồi đẩy gã một cái.
Khâu Nguyên Giáp loạng choạng chạy về phía trước mới đứng vững lại được. Bây giờ gã mới hiểu vừa rồi Lăng Trung Ngọc đối phó với mình chưa dùng đến bản lãnh toàn thân.
Lâm Sinh biết là lợi hại. Gã thấy ngọc tiêu không điểm trúng vội lùi lại nhưng dù gã lùi mau đến đâu cũng bị Lăng Trung Ngọc xoay tay lại móc rách áo gã.
Chỉ trong khoảnh khắc Lăng Trung Ngọc bị họ bao vây Ngụy Tô la lên :
- Chúng ta sóng vai mà tiến vào chứ đừng xa nhau.
Bọn họ liền đứng thẳng hàng thành thế trường xà, tập trụng lực lượng của cả năm người lại để phòng ngự. Thực lực tăng lên rất nhiều.
Lăng Trung Ngọc tay mặt cầm thiết trượng chống với binh khí của bốn người.
Còn tay trái chống với song chưởng Khâu Nguyên Giáp.
Trong vòng một hai giờ hai bên vẫn giữ tình thế quân bình. Bọn năm người bày thành thế trận trường xà, tuy có lợi mà cũng có hại. Nó hay ở chỗ phòng vệ rất kiên cố, nhưng tấn công lại không được dễ dàng, vì chẳng ai dám dời xa đồng bạn để tiến lên, thì chẳng khác gì ở vào tình thế chờ đợi.
Lăng Trung Ngọc cười ha hả nói :
- Phải cẩn thận đề phòng phát trượng này!
Chàng thi triển công lực toàn thân. Cây thiết trượng lại trỏ đông đánh tây, trỏ nam đánh bắc ào ào như gió táp mưa sa coi rất rùng rợn.
Trận đánh ác liệt này khiến cho bọn năm người kia đều tán đởm kinh hồn.
Thực ra bọn họ liên thủ hiệp lực thì có thể cầm cự được với Lăng Trung Ngọc, nhưng từ ngày ra đời họ chưa gặp phải tay cường địch nào ghê gớm như chàng.
Hơn nữa oai danh Kim Xà sứ giả làm cho họ khiếp vía, dần dần không chống nổi và trận thế bắt đầu lung lay.
Trong bọn năm người Lâm Sinh ranh mãnh hơn hết vừa nhận định tình thế hiển nhiên thất bại gã lập tức tính bài rút lui.
Lâm Sinh liếc mắt nhìn ra để kiếm đường rút lui thì đột nhiên trông thấy một vị cô nương lưng đeo trường kiếm đứng dưới gốc cây lớn. Gã động tâm nghĩ thầm :
- “Ta đã nghe rõ sư huynh nói tới Thúy Vi tiên tử thu được một người đồ đệ làm truyền nhân. Hình thức thanh kiếm của cô này rất cổ quái, tựa hồ thanh Bích Ỷ kiếm mà lão nhân gia hồi sinh tiền thường dùng. Phải chăng cô là truyền nhân chinh thống của Thúy Vi tiên tử?”
Gã đoán trúng rồi! Thiếu nữ này chính là Lãnh Sương Quân.
Nguyên Lãnh Sương Quân thấy Lăng Trung Ngọc sau khi rượu say chạy ra hành động nàng không yên dạ nên Lăng Trung Ngọc bảo nàng ngồi trong trà đình chờ đợi mà nàng cứ ra đây theo dõi. Câu chuyện cãi vả giữa Chu Thành Điếu và Lăng Trung Ngọc đều lọt vào tai Lãnh Sương Quân. Nàng nghĩ thầm :
- “Té ra câu chuyện khẩn yếu mà Lăng Trung Ngọc vừa nói đây là việc dò hỏi tin tức Cảnh Quyên Quyên. Tại sao y không nói chuyện với ta về cô này?”
Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi tự trách mình :
- “Lăng Trung Ngọc với ta là người thế nào? Việc riêng của y, y cần gì phải nói với ta? Bất quá y mới gặp ta có hai lần đã lấy gì làm thân thiết?”
Nhắc lại Lâm Sinh ngó thấy Lãnh Sương Quân ẩn dưới gốc cây lớn trên sườn núi và đoán nàng là đệ tử của Thúy Vi tiên tử.
Gã quyết định chủ ý rồi đang lúc kịch chiến đột nhiên phóng một hư chiêu đoạn nhảy ra khỏi vòng chiến.
Lăng Trung Ngọc cười ha hả nói :
- Vụ này không liên quan gì đến Thanh Thành các ngươi. Ngươi bỏ đi là sáng suốt đó!
Ngụy Tô cùng Chu Thành Điếu ngấm ngầm coi Lâm Sinh không đủ nghĩa khí. Còn Lư Đạo Lân chưa nhìn thấy Lãnh Sương Quân, gã sinh lòng nghi hoặc không hiểu tại sao lại bỏ cuộc?
Lăng Trung Ngọc bức bách mỗi lúc một gắt gao hơn, khiến cho trận thế đối phương càng lung lay.
Lãnh Sương Quân giữa lúc trong lòng rối loạn, chợt thấy một người chạy lại.
Nàng còn đang sửng sốt thì Lâm Sinh đã tới trước mặt.
Gã thở hồng hộc hỏi :
- Có phải Lãnh sư cô đấy không? Tiểu đồ là đệ tử đời thứ hai phái Thanh Thành đứng vào hàng mười, tên gọi Lâm Sinh.
Lãnh Sương Quân nói :
- Té ra ngươi là cao đồ của Lưu sư huynh.
Nàng toan cất tiếng gọi Lâm sư điệt thì chợt nhớ tới mình đã bị Chưởng môn sư thư đuổi ra khỏi môn trường. Nàng lại đau lòng thừ mặt, không gọi nữa, chỉ lạnh lùng đáp :
- Phải rồi! Ta là Lãnh Sương Quân.
Lâm Sinh rất lấy làm kỳ lớn tiếng hỏi :
- Sư cô! Sư cô có thấy không? Bọn người phái Thanh Thành chúng ta bị Lăng Trung Ngọc khinh khi mà lại bị gã đánh bại nguy ngay chân núi Thanh Thành thì còn chi là thể diện bản phái.
Lãnh Sương Quân hàm hồ đáp :
- Ừ! Ta nhìn thấy rồi.
Lâm Sinh tưởng nàng chưa biết Lăng Trung Ngọc là ai liền giải thích :
- Trên chốn giang hồ có tên ma đầu mang biệt hiệu Kim Xà sứ giả, chính là gã đó! Gã muốn tranh đoạt vị hôn thê của một tên đồ đệ họ Ngụy ở phái Thiên Sơn. Gã dám cản đường không cho hắn lên núi Thanh Thành. Vụ này chúng ta chẳng thể làm ngơ. Đáng giận Lăng Trung Ngọc đánh nhau với cả đệ tử phái Thanh Thành chúng ta, ai đã là đồng môn phải nên ra viện trợ. Xin sư cô tiến lại mau đi.
Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng kim thiết chấn động màng tai.
Lăng Trung Ngọc hất trượng lên làm cho hai thanh trường kiếm của hai gã Ngụy, Chu bắn lên trên không.
Lư Đạo Lân giật mình kinh hãi toan né tránh thì đã không kịp nữa.
Lăng Trung Ngọc cả cười nói :
- Cây tỳ bà của ngươi đẹp gớm! Cho ta coi một chút.
Chàng vừa chụp một cái đã đoạt ngay được cây Thiết tỳ bà trong tay Lư Đạo Lân. Chàng cầm cây thiết trượng đập kêu choang rồi cười nói :
- Hay quá! Hay quá! Tiếng đàn nghe hay quá!
Đáng thương cho Lư Đạo Lân có món binh khí mà gã rất yêu quí nay bị Lăng Trung Ngọc đập cong đi như hình vành trăng đầu tháng.
Khâu Nguyên Giáp thấy tình thế nguy cấp vội chạy lại phóng cả song quyền đánh tới. Tả quyền ra chiêu “Thương Long Xuất Hải”, hữu quyền ra chiêu “Bảo Hổ Qui Sơn”. Toàn là những chiêu thức liều mạng.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Đánh nhau lâu quá chắc ngươi mệt lắm rồi, ngươi hãy nghĩ một lúc đã.
Khâu Nguyên Giáp cùng chàng liều mạng mà chàng vẫn trêu cợt, đồng thời dùng thủ pháp tuyệt diệu đột nhiên lạng tới bên Khâu Nguyên Giáp chụp vào nách gã.
Khâu Nguyên Giáp không có Ngụy Tô yểm hộ, dù bản lãnh gã cao cường cùng không tránh kịp cái chụp này. Gã nhột quá nhũn cả người ra, té lăn xuống đất rồi cứ cười rộ không ngớt.
Lăng Trung Ngọc đang đắc ý cười vang, muốn nắm lấy hai gã Ngụy, Chu để hạch hỏi, bỗng nghe Lãnh Sương Quân thét lên :
- Lăng đại ca, dừng tay!
Lăng Trung Ngọc còn chưa tỉnh rượu, chàng ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Lãnh Sương Quân cùng Lâm Sinh hốt hoảng chạy tới.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Ô hay! Sao cô nương lại can thiệp vào việc của ta?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Đây là chân núi Thanh Thành, xin đại ca giữ thể diện cho một chút.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Mụ Thiết Diện lão quỷ tuyệt tình đến thế còn chưa đủ ư? Việc gì cô nương phải giữ thể diện cho mụ?
Lãnh Sương Quân trang nghiêm đáp :
- Dù tiểu muội không còn là đệ tử phái Thanh Thành, nhưng phần mộ ân sư táng ở trên núi Thanh Thành. Hai vị bằng hữu đây cũng lên núi Thanh Thành tế mộ ân sư. Đại ca muốn hỏi bọn họ điều chi hãy để rời khỏi chân núi Thanh Thành sẽ tính.
Lâm Sinh nghe Lãnh Sương Quân nói nàng không còn là đệ tử phái Thanh Thành thì giật mình kinh hãi.
Lãnh Sương Quân quay lại bảo Lâm Sinh :
- Lăng đại ca đây vừa giúp Chưởng môn sư thư các ngươi qua một cơn đại nạn trên núi Thanh Thành. Các ngươi cứ lên hỏi Chưởng môn sẽ rõ.
Nàng thở dài nói tiếp :
- Ta khuyên các ngươi không nên coi y là kẻ địch.
Đệ tử phái Thanh Thành ngơ ngác nhìn nhau.
Lư Đạo Lân hỏi :
- Sư cô đã phạm tội gì mà Chưởng môn đuổi ra khỏi môn trường?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Các ngươi về hỏi Chưởng môn, ta cũng chẳng biết mình phạm tội gì.
Lăng Trung Ngọc quát lên :
- Ta nể mặt Lãnh cô nương để cho các ngươi đi, các ngươi còn hỏi gì lắm thế?
Chàng biết Lãnh Sương Quân rất đỗi thương tâm, nàng không muốn bọn kia nhắc tới chuyện đó.
Lư Đạo Lân bị Lăng Trung Ngọc quát mắng tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng không dám nói gì liền lượm cây Thiết tỳ bà lên rồi dông ngay. Bốn gã kia cũng đi luôn.
Bọn này đi rồi Lãnh Sương Quân cũng lẳng lặng bỏ Lăng Trung Ngọc ra đi.
Lăng Trung Ngọc rượt theo lớn tiếng hỏi :
- Ô hay! Cô nương làm sao thế?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chẳng có chuyện chi nữa mà hỏi.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Cô nương vừa bảo chưa nhất định đi đâu kia mà?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Bây giờ ta nhớ tới nghĩa phụ chết rồi mà chưa chôn cất. Ta muốn đến nhà nghĩa phụ xem sao. Xin tha thứ cho ta không thể cùng ngươi ra biển mà cũng không thể theo ngươi đi kiếm người được.
Lăng Trung Ngọc sửng sốt tự hỏi :
- “Không hiểu tại sao đột nhiên cô lại lãnh đạm với ta?”
Lãnh Sương Quân đáp :
- Chúng ta chia đường từ đây. Ngươi còn theo ta làm chi?
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Có phải vì câu chuyện vừa rồi mà cô nương giận ta?
Lãnh Sương Quân đỏ mặt lên đáp :
- Ta giận ngươi làm chi? Ta mới quen biết ngươi chưa bao lâu, xưa nay ngươi đã giúp ta như vậy là ta cảm kích lắm rồi, khi nào còn buồn ngươi nữa?
Vừa rồi Lăng Trung Ngọc làm khó dễ với bọn đệ tử Thanh Thành. Chàng ngỡ Lãnh Sương Quân vì chuyện đó mà tức mình, nhưng Lãnh Sương Quân lại tưởng chàng bảo nàng buồn về chuyện Cảnh Quyên Quyên nên lộ vẻ bẽ bàng, không giữ được thái độ tự nhiên.
Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ tự hỏi :
- “Tại sao tự nhiên nàng lại ra chiều tức giận mình?”
- Lãnh cô nương! Thân thế cùng lai lịch ta cô đã biết rồi, nhưng còn một việc cô chưa hiểu. Số là ta còn chịu người một món nợ chưa trả xong, nên ta vẫn khắc khoải trong lòng.
Lãnh Sương Quân muốn cùng chàng chia tay, nhưng nghe chàng nói vậy lại động tính hiếu kỳ, dừng biết lại hỏi :
- Đối với bất cứ chuyện gì ngươi cũng chẳng để tâm, thế mà ngươi lại ghi nhớ món nợ này thì hẳn là một món nợ không tầm thường. Vậy món nợ đó là món gì? Trái chủ là ai?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Trái chủ là một vị tiểu cô nương tên gọi Cảnh Quyên Quyên.
Lãnh Sương Quân trong lòng hồi hộp.
Lăng Trung Ngọc nói tiếp :
- Y cũng biết rõ thân thế và lai lịch của ta. Chắc y thương ta tấm thân cô độc mà coi ta như một vị đại ca...
Thế rồi chàng đem chuyện mình từ thuở nhỏ ở liền bên cạnh Cảnh Quyên Quyên, cho đến chuyện mình cô quạnh kể lại hết. Sau cùng là chuyện mới đây Cảnh Quyên Quyên đến Trung Nguyên để tìm kiếm chàng.
Lãnh Sương Quân cảm động vô cùng! Nàng rưng rưng nước mắt khen :
- Thật là một cô bé đáng yêu!
Bây giờ nàng mới hiểu rõ Lăng Trung Ngọc mang nhiều tình cảm.
Lăng Trung Ngọc đưa mắt nhìn Lãnh Sương Quân khẽ nói :
- Y coi ta như đại ca thì dĩ nhiên ta phải coi y là tiểu muội. Nhưng ta dường như số mạng đã định trước là con người phải phiêu bạt trên chốn giang hồ...
Nét mặt chàng lộ vẻ đăm chiêu nói tiếp :
- Y còn nhỏ tuổi lắm và lại không hiểu thấu tâm can ta. Mặt khác y thuộc danh môn chính phái, lại có song thân cưng chiều. Đáng lý đây là những ngày y được hưởng hạnh phúc yên tĩnh, chứ theo ta thì ăn nhằm gì. Cô đã hiểu chưa?
Lãnh Sương Quân hiểu tâm sự Lăng Trung Ngọc rồi liền đáp :
- Tiểu muội hiểu rồi.
Đoạn nàng hỏi :
- Phải chăng vị tiểu cô nương đó hiện đang đi kiếm đại ca?
Lăng Trung Ngọc lẳng lặng gật đầu khẽ đáp :
- Phải rồi!
Lãnh Sương Quân hỏi :
- Hừ! Vậy tại sao đại ca để y phải thương tâm?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Bây giờ y còn nhỏ tuổi, sau này y lớn lên sẽ rõ. Ta chỉ có thể là người anh tốt, chứ không thể là... không thể là...
Rồi chàng không nói nữa.
Lãnh Sương Quân biết Lăng Trung Ngọc muốn nói không thể là trượng phu, nàng không khỏi phì cười, nói :
- E rằng cái đó chưa chắc.
Lăng Trung Ngọc trịnh trọng đáp :
- Đúng thế rồi! Ta là người rất dễ khích động. Thế giới này đối với ta có lắm điều kỳ dị. Chính ta cũng muốn truy tầm một cái gì mới lạ. Vì thế mà có lúc cảm giác thấy mọi chuyện trên thế gian đều cách biệt với tâm hồn ta...
Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Chà! Dường như ta nói chuyện huyền bí quá. Cô nương có hiểu được không?
Lãnh Sương Quân đáp :
- Tiểu muội hiểu rồi. Có điều tiểu muội không phải là người dễ khích động. Nhưng hiện thời Lăng đại ca và tiểu muội cùng có tâm tình giống hệt.
Nàng có cảm tình giống hệt chàng là chuyện rất dễ hiểu vì nàng vừa bị hành hạ bởi những mối thương tâm trọng đại.
Lăng Trung Ngọc nắm chặt tay nàng nói :
- Cô nương so với ta còn dũng cảm hơn nhiều. Giả tỷ ta cũng gặp phải trường hợp như cô thì e rằng đến phát điên mất.
Lãnh Sương Quân rất lấy làm cảm động về những lời an ủi của Lăng Trung Ngọc. Thực ra lần này nàng đã bị đả kích trầm trọng. Sở dĩ nàng còn chịu đựng được dĩ nhiên là vì nàng đã được Thúy Vi tiên tử rèn đúc từ thuở nhỏ. Nhưng những lời cổ võ của Lăng Trung Ngọc cũng khiến cho nàng tăng thêm dũng khí.
Lăng Trung Ngọc nắm chặt tay nàng, chàng cảm thấy một luồng hơi ấm áp từ lòng bàn tay nàng truyền vào đến tâm hồn chàng.
Lãnh Sương Quân khẽ nói :
- Lăng đại ca! Tiểu muội hiểu lòng đại ca rồi, nhưng đại ca không nên làm đau lòng một người thiếu nữ nhỏ tuổi.
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Vì thế mấy năm nay ta lánh mặt y, mà bây giờ ta lại gấp rút muốn được gặp y. Cô nương hãy khoan tâm. Ta không làm cho y phải đau lòng đâu và suốt đời thương yêu bảo vệ y như một cô em gái. Y còn nhỏ tuổi lắm, ta cần cho y biết để y tìm hạnh phúc cuộc đời.
Lãnh Sương Quân ngấm ngầm thở dài bụng bảo dạ :
- “Ngươi tự hiểu ngươi lại hiểu được cả lòng Cảnh Quyên Quyên, nhưng ngươi không hiểu được lòng người thiếu nữ đang để dạ thương ai thì tâm tình người đó thế nào?”