Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 9: Quên cả sống chết !
- Giết.
Phong nhận cắt rát da thịt, going như là tiếng chà giấy nhám.
Ô Nha là một sát thủ hơn nữa là một cao thủ, chơ tới bây giờ hắn cũng chưa thất thủ lần nào.
Dao trái cây dài hơn một thước đâm vào trong thịt, sau đó không có bất kỳ ngăn cản nào, đâm về phía trước, cho đến khi chuôi dao ngừng lại.
Một dao của hắn đã đâm xuyên qua tay của Lý Mục Dương.
- Ta cmn.
Ô Nha thầm mắng ở trong long:
- Làm sao lại đâm thủng bàn tay của tên đen thui này?
Hắn áo não nghĩ , thật sự khó có thể nhận kết quả như vậy .
Hắn đã dùng mâm trái cây nện vào đầu tên tiểu tử này, dựa theo dự đoán của hắn thì tên này hẳn là bể đầu chảy máu ngã xuống đất không dậy nổi mới đúng .
Một dao kia của hắn nhắm thẳng vào cổ của Thôi Tiểu Tâm, bởi vì chỉ có nàng mới đáng giá để sát thủ Ô Nha tự mình ra tay . Máu của người thường chỉ làm bẩn bàn tay cùng quần áo của hắn .
Hắn là một sát thủ rất kỹ tính.
Chỉ là dao trong tay hắn lại đâm vào trong lòng bàn tay của người thiêu niên kia, đây không phải là chuyện mà hắn ưng ý.
Dao đâm vào trong thịt, máu tươi chảy ra.
Thẳng cho đến khi máu tươi chảy xuống thì Lý Mục Dương mới xác định mình đã ngăn được một dao kia.
Hắn nhếch môi nở nụ cười , đắc ý nói:
- Tôi đã chặn được.
Hắn không có cảm giác đau đơ, cả người đang ở trong một loại trạng thái vui mừng khi bản thân đã cứu Thôi Tiểu Tâm một mạng.
Hắn không biết mình làm sao làm được , giống như là Ô Nha không biết vì sao một dao của hắn lại đâm vào bàn tay của Lý Mục Dương.
Hắn chính là như vậy không chút do dự đánh tới , đưa tay bắt tới con dao kia của Ô Nha.
Sau đó con dao đâm thẳng vào tay hắn.
Oh, không đúng là vào trong lòng bàn tay.
Lý Mục Dương không rõ mấu chốt của vấn đề nhưng Ô Nha hiểu được.
Đúng như lúc trước hắn đã thấy, Lý Mục Dương chỉ là một thiếu niên bình thường, là một tên phế vật chỉ hơi kích động là chảy mồ hôi.
Nhưng mà hắn là Ô Nha là Điêu Vương, là sát thủ xếp hạng 20 trong bảng xếp hạng sát thủ ở quốc nội. Dựa theo suy nghĩ của hắn thì ít nhất hắn có thể xếp vào top 10.
Một đao kia của hắn là “ Anh Hoa trảm”, xoay tròn giống như một đóa hoa lượn vòng, sau đó ở trên vật bị đâm vào điêu khắc ra một đóa hoa.
Khi đó , bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh , động tác lại quá mức nhanh nhẹn , thậm chí đối với phương còn không có cảm giác được đau đớn trên thân thể. Thẳng cho đến khi máu chảy ra, thì đóa hoa kia cũng đã được thành hình.
Hắn rất tin tưởng vào tay của mình, hắn càng tin tưởng vào tốc độ ra tay của mình.
Nhưng mà làm sao lại dao lại cắm vào tay của tên phế vật trước mắt ?
- Tôi chặn được rồi.
Nghe được câu này của Lý Mục Dương, Ô Nha càng cảm thấy đây là sự khiêu khích, đây là sỉ nhục lớn nhất trong kiếp sống sát thủ của mình.
- Ngươi không chặn được.
Ô Nha thanh âm lạnh như băng nói .
Lúc nói chuyện thì hắn đã rút con dao từ trong lòng bàn tay của Lý Mục Dương ra.
“Vù”
Dao găm đã ra đồng thời còn mang theo rất nhiều máu tươi.
Tận đến giờ phút này , Lý Mục Dương mới phát ra tiếng kêu thảm vì đau đớn.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái lỗ, cái lỗ kia giống như là một lỗ đen đang giải phóng ra sự thống khổ, muốn cắn nuốt đưa hắn vào trong địa ngục.
Bởi vì quá mức đau đớn , thân thể Lý Mục Dương đã run lên.
“Vù”
Ô Nha lại ra tay đâm vào cổ của Thôi Tiểu Tâm, vẫn dùng đến “ Anh Hoa trảm” chiêu cố thẩm mỹ nhất mà hắn thích.
“Vù”
Thân thể Lý Mục Dương lại lao về phía trước, lại một lần nữa bàn tay chặn được dao của Ô Nha.
"Lộp bộp ---- "
Trong lòng Ô Nha hoảng sợ, đồng tử mở rộng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lý Mục Dương .
Nếu như nói lần đầu tiên là vận khí , là ngẫu nhiên . Nhưng lần thứ hai lại là chuyện gì xảy ra vậy?
Lần này hắn đã tăng tốc độ, hơn nữa đã rất phòng bị Lý Mục Dương. Tên đó lại phá giải “ Anh Hoa trảm”, chộp con dao vào bàn tay, mặc dù là rất ngu xuẩn, dùng bàn tay để chặn dao.
Nhưng mà lần này đã làm Ô Nha hoài nghi: Không phải tiểu tử này là một cao nhân ẩn thế đó chứ? Hoặc là nói là đệ tử của vị cao nhân ẩn thế nào đó?
Đã sớm nghe nói Giang Nam thành sừng sững ngàn vạn năm mà không ngã, vẫn luôn duy trì cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt. Nhân tài ẩn dật , nội tình thâm hậu . Chẳng lẽ nói mình không cẩn thận nên đã đụng phải một người như vậy?
- Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm lên tiếng kinh hô . Nắm tách CF trước mặt ném tới Ô Nha.
Ô Nha phất ống tay áo một cái , CF trong ly liền hóa thành một đoàn nhiệt khí tiêu thất, ly CF lại bay thẳng về phía Thôi Tiểu Tâm.
Từ lúc ám sát đến bây giờ , một màn này phát sinh trong điện quang hỏa thạch, làm cho những người khác cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Rắc”
Thẳng đến khi ly CF vỡ nát đập ở trên tường thì những người khahcs này mới kinh hô chạy trốn.
- Giết người , giết người…
- Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi..
- Đừng giết ta...ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì , ta căn bản không biết khóe miệng của ngươi có một nốt ruồi màu tím.
…
- Muốn chết.
Ô Nha tức giận vì bị Thôi Tiểu Tâm phản kích.
Không phải không thừa nhận, Lý Mục Dương là một tên đen rất chói mắt. Bị một tên phế vật như vậy liên tục chặn lại hai làn “ Anh Hoa trảm” đã làm hắn cảm thấy bị vũ nhục, ngay cả mục tiêu mà mình ra tay ám sát cũng phản kháng, điều này làm cho hắn rất khó nhận .
Hắn là một sát thủ, cũng là một nhà nghệ thuật gia .
Hắn thích công việc của mình , hắn hi vọng khi mình giết người đối phương không có bất kỳ thống khổ , thậm chí trước khi tắt thở thì cũng không biết rằng mình đã bị giết. Hắn hy vọng trên mặt của bọn họ vẫn còn nở nụ cười, hắn vẫn rất hà khắc với tiêu chuẩn của mình nhưng mà mọi chuyện hôm nay đã phá đi mỹ cảm trong lòng của hắn.
Hối hận vì bản thân đã ra cửa khi không xem lịch, nói cách khác hắn nhất định sẽ lựa chọn một thời gian thích hợp hơn, nếu hắn chú ý một chút nhìn vào tờ lịch thì có thể thấy được trên đó có ghi: Hôm nay kị giết người .
Ô Nha thấp giọng quát nói, bộ đồ trên người của hắn khẽ động, con dao trái cây trong tay hắn hiện ra một tầng khí mang màu trắng.
Mà con dao kia cũng biến thành một thanh kiếm lớn, sau đó hắn vung kiếm bổ về phía Thôi Tiểu Tâm.
Nhất Khí Phách Hoa Sơn.
Hắn muốn chém Thôi Tiểu Tâm ra thành hai khúc.
Nếu tên thiếu niên kia dám chặn lại thì hắn cũng sẽ bị chém thành hai khúc.
Lúc này đây , hắn bắt đầu chờ mong Lý Mục Dương xả thân mà ra rồi.
Một đao trảm hai người , coi như là chém vị thiên kim tiểu thư kia đồng thời còn khuyến mãi thêm một đầu người nữa.
Nói cách khác , sẽ không ai quan tâm sống chết của một tên như vậy.
Hắn cũng không xứng chết ở dưới đao của mình .
- Ngươi không thể giết nàng .
Lý Mục Dương khàn giọng quát .
Ánh mắt của hắn biến thành màu đỏ , hai tròng mắt lại một lần nữa bị hồng vân bao phủ lấy.
Trên mu bàn tay phải lại sinh ra một lớp vậy chẳng qua là càng dày hơn một chút so với lúc ở Lạc Nhật hồ. Lúc ở Lạc Nhật hồ là vẫn còn trong suốt nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện được nhưng mà lúc này lại hoi mờ, bên trong có lôi điện màu xám, có những đám mây nhỏ cũng lôi vân đang nhảy múa lên lân phiến.
Lý Mục Dương thấy được trong lòng của mình đã tràn ngập thô bạo khí , giống như là có người đoạt đi món đồ quý nhất của mình.
Hắn muốn phát tiết , muốn hủy diệt .
Muốn phá hủy tên nhân loại nhỏ bé đê tiện trước mắt này.
Lý Mục Dương đấm ra một quyền .
Quả đám của hắn nhắm về phía thành kiếm của Ô Nha.
“Vù”
Bạch quang lóe ra , tràn ngập kiếm khí.
Quán CF đã bị tàn phá bởi hai cỗ lực lượng này.
“Ầm”
Thân thể của Ô Nha nện thẳng vào một cái tủ ở quầy Bar, yết hầu ngọt lịm , khóe miệng phun ra một ngụm máu.
- Con mẹ nhà mày.
Hắn chỉ vào Lý Mục Dương đang ở trạng thái cuồng bạo:
- Dám lấy tay không đỡ lấy dao sắc à?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 10: Trong mơ có rồng.
Tiếng thét chói tai, những âm thanh va vào nhau khi mọi người bỏ chạy .
Lý Mục Dương đứng ở trung tâm lốc xoáy, cũng không động đậy.
Còn mắt màu đỏ như máu của hắn nhìn chằm chằm vào Ô Nha, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.
Hắn bẻ một cái chân bàn rồi đi về phía Ô Nha đang ngã trên mặt đất.
Mỗi bước đi đều rất dùng sức.
Lý Mục Dương đã không còn bị khống chế bởi nội tâm của mình, trong cơ thể của hắn giống như cất dấu một đầu quái thú , đầu quái thú kia đã bị chọc giận làm cho hắn càng làm ra những chuyện điên cuồng.
- Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm từ dưới đất bò dậy , gấp giọng hô tên Lý Mục Dương.
Nàng đã bị trận khí tràng nổ tung kia đẩy ngã, trên tay xuất hiện từng vết xước.
Nàng thấy Lý Mục Dương đi về phía tên sát thủ kia, thân thể của hắn đã bị đánh mạnh vào trên vách tường, sau đó ngã xuống đất.
Nàng thấy được thân thể của mình rã rời, nhưng mà vẫn cắn răng tiến về phía Lý Mục Dương.
Nàng không biết chuyện gì xảy ra , nhưng nàng biết Lý Mục Dương đang làm một chuyện vô cùng nguy hiểm .
- Tên đáng chết.
Ô Nha thân thể từ dưới đất bay lên .
Không phải đi , cũng không phải đứng . Không có mượn dùng bất luận ngoại lực gì , thân thể hắn giống như là Quỷ Hồn trôi lơ lửng trên không trung .
Bắt đầu vẫn là hoành phiêu , tới giữa không trung thì một lần nữa đứng thẳng .
Hắn đứng ở giữa không trung , ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương, thanh âm rét lạnh như tới từ địa ngục vậy, nói:
- Đồ không biết sống chết..
Tay phải của hắn trên không trung vẽ ra vài cái, liền xuất hiện một khung cửa màu bạc.
Trong miệng của hắn phát ra thanh âm cổ quái , sau đó một đám quạ tối đen tản mát ra khí tức tử vong đánh về phía gáy của Lý Mục Dương.
Rất nhiều quạ, dường như đã nhét đầy cả quán CF.
Chúng nó trầm mặc không tiếng động , nhưng ánh mắt hung ác tham lam giống hệt chủ nhân của bọn nó.
“Vù Vù…”
Chúng nó vuốt cánh , bao phủ về phía Lý Mục Dương, giống như là mây đen muốn ôm lấy Lý Mục Dương, sau đó từ từ rỉa thịt của Lý Mục Dương, đến khi không còn cục xương nào nữa mới thôi.
- Nghiệt súc.
Một tiếng quát lớn truyền đến .
Một quả cầu ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở đỉnh đầu của Lý Mục Dương, khi đám quạ này tiếp xúc với quả cầu màu vàng này thì liền hóa thành một đoàn khói đen, tiêu tán đi.
Quang mang màu vàng vẫn còn đó, thẳng đến khi toàn bộ quạ trong quán CF đều hóa thành khói đen .
Quả cầu ánh sáng màu đỏ biến mất , cánh cửa hư không màu đen của Ô Nha cũng đã biến mất
Tất cả đám quạ đều biến mất , khói đặc cũng đã biến mất .
Sát thủ Ô Nha biến mất, sau đó cả Lý Mục Dương cùng Thôi Tiểu Tâm cũng biến mất không thấy .
Lý Mục Dương đánh giá chung quanh một lần , rồi nhìn về phía một nữ phục vụ đang hoảng sợ trốn ở dưới gầm bàn, hô:
- Mau đưa tôi đến bệnh viện…
Lời còn chưa dứt , chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.
Mắt tối sầm lại , người liền ngã quỵ trên mặt đất.
…
- Các ngươi đám nhân loại nhỏ bé, các ngươi những người phản bội này..
- Nợ máu trả máu , ăn miếng trả miếng . Các ngươi mưu tính, bổn vương sẽ để thiên phạt phủ xuống…
- Giết ----- giết -----
…
Cự Long đang gầm thét , lửa rừng đang thiêu đốt .
Toàn bộ thế giới đều bay vút lên bóng người to lớn , ngươi nhìn không thấy toàn thân của nó , chỉ có thể chứng kiến một bộ phận thân thể của nó. Âm trầm tối đen, cứng rắn không phá, mặt trên có Lưu Vân cùng điện văn lóe ra giống như một chiếc gương, phản xạ hình ảnh loài người kêu rên cùng thống khổ, cùng với vẻ mặt giãy dụa nhưng không thể chống cự.
Uy nghiêm của nó làm cho kẻ khác hít thở không thông , đằng vân giá vũ , phá thành phá quốc..
Mỗi một lần vẫy đuôi , đều giết có một tòa thành bị phá hủy.
Mỗi một lần duỗi trảo, tường thành đều sụp đổ.
Khi nó há mồm ra thì long tức hủy thiên diệt địa sẽ hòa tan mọi thứ trước mắt.
Trong nháy mắt tất cả đều hóa thành bụi.
Lý Mục Dương là người xa lạ ở thế giới này cũng là người chứng kiến cuộc chiến tranh này.
Hắn cao cao tại thượng giống như là đầu cự long đang tàn sát chém giết kia.
Đầu cự long kia cũng đã phát hiện sự tồn tại của hắn , quay đầu bay về phía Lý Mục Dương.
Mây đen bị tản ra, gió lại gào thét.
Dường như có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ trong miệng nó phun ra thậm chí có thể the được tiếng tim đập của nó.
Lý Mục Dương cố gắng trừng to mắt , muốn nhìn rõ ràng bộ dạng của con cự long kia.
Thấy được , hắn nhìn thấy ánh mắt của nó.
Ánh mắt của nó giống hết như ánh mắt của Lý Mục Dương.
Ngay khi hắn đang cảm tháy nghi hoặc thì con cự long kia đã đâm thẳng vào người hắn sau đó kéo cái đuôi thật dài chui vào thân thể hắn .
Hắn tận mắt thấy thân thể của mình bị phá ra , sau đó trong não vực trống rỗng .
“Ầm”
Toàn bộ thế giới yên tĩnh lại .
Trừ những đốm lửa ở phía xa xa kia ra thì thế giới này lâm vào hắc ám vĩnh hằng
Lúc Lý Mục Dương mở mắt thì ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, vài chú chim trên cây đang bay múa, vui vẻ nhảy nhót giống như là ăn mừng Lý Mục Dương đã tỉnh lại.
Tháng sáu Giang Nam thành khô nóng mà thanh lệ , giống như một nữ nhân mặc trường bào dày, khôn lọt gió , không bay hơi , lại cũng sẽ không cho ngươi cảm thấy có cảm giác buồn rầu.
Nữ nhân Giang Nam thanh tú tự nhiên , không cần hoa văn trang sức chính là một đạo cảnh đẹp ý vui.
Lý Tư Niệm chính là nhân vật đại biểu.
Đầu tóc của nàng rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu , ánh mắt đều muốn biến thành gấu mèo rồi, ánh mắt tràn ngập tơ máu đại không nháy mắt nhìn chằm chằm Lý Mục Dương .
Cho nên khi Lý Mục Dương mở mắt thì liền thấy được ánh mắt của nàng.
- Anh….
Lý Tư Niệm kêu lên:
- Anh đã tỉnh lại rồi sao? Anh không sao chứ? Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Anh chờ một chút để em đi gọi bác sĩ.
Cũng không để cho Lý Mục Dương có cơ hội nói chuyện , xoay người muốn chạy ra bên ngoài.
Lý Mục Dương đưa tay muốn ngăn cản , lại phát hiện tay phải của mình bị quấn băng ăn bản là không có biện pháp nhúc nhích .
May mắn miệng không có bị thương , vội vàng lên tiếng hô:
- Lý Tư Niệm.
Lý Tư Niệm xoay người , nhìn thấy Lý Mục Dương hỏi:
- Anh, có chuyện gì không?
- Đợi một chút.
Lý Mục Dương nói , nhếch môi muốn cười , lại phát hiện trên mặt mình cũng có băng gạc, Lý Mục Dương cực kỳ hoảng sợ:
- Mặt của anh có bị gì không?
- Anh…
Lý Tư Niệm sắc mặt ảm đạm , bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lý Mục Dương lặng đi một chút , sau đó cười nói:
- Không sao, dù sao anh cũng xấu sẵn rồi, nói không chừng hủy đi dung nhan cũng là một cách trang điểm khác.
- Anh.
Lý Tư Niệm nhìn Lý Mục Dương, lắc đầu nói:
- Mặt anh cũng không bị gì, cái trán hơi sưng một chút, bác sĩ đã băng lại rồi, nhìn như vậy thì đẹp hơn một chút.
- Vậy tại sao em lại tỏ ra bi thương như vậy?
Lý Mục Dương không hiểu hỏi.
- Bởi vì trước đó em đã đề nghị bệnh viện tìm cho anh một bác sĩ tốt nhất đế quốc để chữa bệnh cũng như giúp anh phẫu thuật chỉnh hình. Không phải anh luôn ghét làn da đen của mình hay sao? Vậy thì đổi da, làm thành màu trắng luôn, dù sao chúng ta cũng khoogn tốn tiền. Nói vậy, đợi cho anh tỉnh lại thì sẽ mang đến một niềm vui lớn cho anh.
Lý Tư Niệm tức giận, nói:
- Nhưng mà bọn họ không đồng ý.
"--------- "
- Anh, anh không nên gấp gáp.
Lý Tư Niệm đi tới vuốt lấy bàn tay phải bị thương của Lý Mục Dương, nhìn ánh mắt của hắn nghiêm túc nói:
- Đợi sau này em kiếm được việc làm, có tiền em nhất định sẽ mời bác sĩ có tiếng nhất của đế quốc đến phẫu thuật thẩm mỹ cho anh.
- Khuôn mặt của anh thật sự không tới mức …đó chứ?
Lý Mục Dương cảm thấy mình thở cũng đau nữa rồi.
- Còn tốt đó chứ?
Lý Tư Niệm nhếch môi nở nụ cười , ôm bả vai Lý Mục Dương nói:
- Dù sao em cũng đã xem quen rồi, cho dù toàn thế giới đều thấy anh xấu thì em sẽ cảm thấy rằng mắt bọn họ đã bị mù.
- Không hổ là em gái của anh.
Vẻ mặt của Lý Mục Dương tỏ ra hạnh phúc, hơi ngượng ngùng mà nhìn Lý Tư Niệm , nói:
- Anh muốn hỏi em một vấn đề nhưng mà không cho em cười.
- Anh, anh cứ yên tâm đi, khi nào thì em cười anh chưa?
Lý Tư Niệm vỗ vỗ vào bộ ngực sữa của mình.
- Thật sự không cười?
- Thật sự không cười .
- Vậy được rồi.
Lý Mục Dương sắc mặt trở nên hồng , ánh mắt có chút trốn tránh , thanh âm suy yếu hỏi:
- Em có cảm thấy anh giống như một con cự long không?
"Ha ha ha ha "
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 11: Bạn học nguy hiểm.
Ha ha ha ha"
Lý Tư Niệm cười đến ngặt nghẽo , cười đến không thở nổi.
Nàng ngã sấp ở trên giường bệnh , ngẩng đầu nhìn Lý Mục Dương, thở hổn hển hỏi:
- Anh, anh bị gì mà nghĩ đến chuyện như vậy?
Khuôn mặt Lý Mục Dương đã bị gạc trắng bao lấy cho nên không biết lúc này da mặt có màu gì, bất quá ánh mắt của hắn trốn tránh, đưa tay bứt tóc của lnd như muốn trả thù:
- Anh đã nói rồi, tại sao anh có thể là cự long được? Thoạt nhìn cũng không giống chút nào cả, đúng không?
- Anh.
Lý Tư Niệm hờn dỗi lên tiếng, lại tùy ý để Lý Mục Dương xoa xoa đầu của nàng, nàng nhìn vào cặp mắt khờ dại trong suốt không có bất kỳ tạp chất nào của Lý Mục Dương, tâm tư cẩn thận hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?
- Không có gì.
Lý Mục Dương cười khổ lắc đầu:
- Trong mơ, anh mơ thấy một con cự long, anh muốn nhìn rõ bộ dạng của nó ra sao, kết quả lại phát hiện ánh mắt của nó giống như anh. Cho nên anh muốn hỏi một chút, anh có giống như một con cự long hay không?
Trong lòng Lý Tư Niệm lo lắng, nàng nghe mỗi cảnh trong mơ đều có quan hệ với sự thật. Ví dụ như mơ thấy mình biến thành người mạnh mẽ hoặc là động vật , đó là bởi vì từ sâu trong nội tâm bản thân tự ti cùng không tự tin .
Vì thế Lý Tư Niệm nắm chặt tay của Lý Mục Dương, an ủi:
- Anh, anh chính là một con cự long trong lòng của em. Bây giờ là “ Long du thiển thủy” ( rồng ở nước cạn), bởi vì trước đây bị bệnh cho nên không có biện pháp phát huy năng lực cùng trí tuệ của mình. Đợi cho thân thể của anh khôi phục, anh nhất định có thể hành vân bố vũ , phiên giang đảo hải, bay ra ngoài 9 tầng trời như cự long.
Lý Mục Dương đưa tay nghéo mũi của Lý Tư Niệm một cái, cưng chìu, nói:
- Nha đầu ngốc, lại bắt đầu làm cô giáo rồi sao? Tình huống của anh anh còn không biết sao? Bây giờ anh là một tên phế vật, sau này cũng là một tên phế vậy, cho nên phải nhờ vào em đến giúp đỡ chiếu cố.
- Anh, anh yên tâm đi, sau này em sẽ bao ăn bao ở trông coi giúp anh tìm vợ.
Lý Tư Niệm ôm cổ của Lý Mục Dương, cười hì hì nói.
- Anh muốn hai người vợ.
- Vậy cũng không được.
- Vì sao?
- Em nhìn một người đã rất tức giận rồi, tại sao lại còn hai người? Mỗi một phút em đều muốn đầu độc để các nàng chết.
- Vậy anh đây cũng không cưới ai là được rồi chứ gì?
- Cũng không được.
Lý Tư Niệm cự tuyệt:
- Anh không kết hôn, ba mẹ nhất định sẽ rất khó chịu . Ba mẹ khó sống , tâm lý của em cũng không dễ chịu, cho nên em chỉ cho phép anh cưới một người vợ.
Lý Mục Dương nhìn sắc trời bên ngoài , hỏi:
- Anh ngủ bao lâu rồi?
Lý Tư Niệm sắc mặt trở nên ảm đạm, nói:
- Hai ngày hai đêm .
- Cái gì?
Lý Mục Dương kinh hãi , nói:
- Tại sao anh lại ngủ lâu như vậy? Thôi Tiểu Tâm đâu, nàng có tới đây không?
Lý Tư Niệm Địa con ngươi trở nên sáng trông suốt, nhỏ giọng hỏi:
- Thôi Tiểu Tâm là ai, có quan hệ gì với anh?
- Thôi Tiểu Tâm là bạn học của anh.
Lý Mục Dương nhớ đến cảnh xung đột ở quán CF, không có chú ý đến vẻ mặt biến hóa của Lý Tư Niệm, lúc ấy hắn một quyền đánh bay tên sát thủ, cúi đầu nhìn tay của mình, làm sao một quyền của mình có thể đánh bay tên sát thủ kia cơ chứ?
Tuy rằng Lý Mục Dương hoàn toàn không biết tu vi là gì nhưng trong lòng hắn biết rõ tên sát thủ kia là một cao thủ.
Lại sử dụng quang kiếm, lại sử dụng cánh cửa hư không để triệu hoán quạ, thoạt nhìn rất là ngưu bức.
Lý Mục Dương cảm thấy gần đây mình có gì không đúng, cảm giác ở trong thân thể có một đầu quái thú muốn phá thể mà ra.
Hắn rất dễ tức giận hơn nữa lại có cảm giác mạnh mẽ không giải thích được, lúc ở Lạc Nhật hồ một quyền đấm bay Trương Thần là một ví dụ rõ ràng.
Sau đó hắn nghe được có người hô to một tiếng 'Nghiệt súc " sau đó một vòng ánh sáng giống như mặt trời dâng lên từ đỉnh đầu.
Cho đám quạ kia tan hết, quang cầu biến mất , Thôi Tiểu Tâm cũng biến mất không thấy .
- Thôi Tiểu Tâm thế nào? Là được người kia cứu áo? Người hô nghiệt súc kia là ai?
Lý Mục Dương rất gấp , hắn rất muốn lập tức biết đáp án của mấy vấn đề này.
- Em đương nhiên biết nàng là bạn học của anh, em còn biết nàng là hot girl trong trường. Lý Tư Niệm em tung hoành biển học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên phát hiện có nhân vật có thể chống lại em. Anh, nghe nói anh bị người ở quán CF đưa tới trước công trường, hơn nữa lúc đó còn đang trong thời gian lên lớp, không phải là hai người đang hẹn hò với nhau đó chứ?
Lý Mục Dương phủ nhận , nói:
- Làm sao mà hẹn hò được? Em nhìn mặt của anh, anh có thể xứng đối với người khác không?
Lý Tư Niệm lắc lắc đầu , sau đó lại gật đầu một cái , nói:
- Bất qua em nghe người khác nói: Trai không hư thì gái không theo. Anh cũng không cần lo lắng vẻ xấu xí của mình, chỉ sợ ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm không biết nhìn người, nếu không em giúp anh đâm mù hai mắt của nàng?
"------ "
Lý Tư Niệm lắc lắc đầu , nói:
- Quên đi . Nói không chừng sau này nàng sẽ trở thành chị dâu của em rồi, vẫn phải tôn trọng nàng một chút.
Thấy bộ dạng lo lắng của Lý Mục Dương, Lý Tư Niệm cũng không tiếp tục trêu chọc bọn họ, nói:
- Em chưa từng gặp Thôi Tiểu Tâm, bất quá anh đang ở trong bệnh viện cao cấp được người ta an bài, nếu em đoán không sai thì có thể là do Thôi Tiểu Tâm. Dù sao nhà của chúng ta ở Giang Nam thành này cũng không biết đại nhân vật nào.
- Em có thể đến trường giúp anh hỏi thăm xem thử nàng có đi học hay không?
Lý Mục Dương cầm lấy bàn tay của Lý Tư Niệm, thấp giọng nói.
Lý Tư Niệm tâm có chút chua sót , giống như là món bảo bối của mình bị người khác đoạt lấy, bĩu môi , ngôn ngữ ác độc nói:
- Nè nè, bây giờ đã nhớ đến người đẹp sao?
Lý Mục Dương lắc đầu , nói:
- Tình huống lúc đó rất nguy hiểm , anh lo cho sự an toàn của nàng.
- Em hiểu rồi.
Lý Tư Niệm nhìn ánh mắt của Lý Mục Dương, nói:
- Hôm nay em liền đến trường hỏi thăm giùm anh.
- Cảm ơn.
Lý Mục Dương nhếch miệng nở nụ cười .
- Đừng cười.
Lý Tư Niệm nói:
- Cười lên giống như xác ướp châu phi, trừ hàm răng ra thì không nhìn thấy cái gì cả.
"------ "
Lý Mục Dương biết mình đã chọc giận con nhóc này rồi.
…
…
“Két”
Một chiếc xe phía trước có cắm một cây Tam Xoa Kích của Hải Thân đã ngừng lại trước cửa bệnh viện, một thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng quần bò màu lam chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài thì bị nam nhân mặc áo bào xanh ngòi ở trước lên tiếng ngăn lại:
- Tiểu thư, ngài thật sự muốn mạo hiểm sao?
- Mạo hiểm?
Cô gái khẽ nhíu mày:
- Đây là bệnh viện riêng của Thôi gia chúng ta, tại sao lại mạo hiểm? Tôi chỉ muốn đi thăm bạn học cũng là ân nhân cứu mạnh của mình mà thôi.
- Tiểu thư, chúng ta đã giúp hắn an bài bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất Giang Nam đến khám cho hắn. Thậm chí trong sự yêu cầu của cô, chúng ta còn mời bác sĩ khoa thần kinh nổi danh nhất đến kiểm tra não của hắn, nhìn xem trước kia hắn đã bị thương thế nào khi bị sét đánh. Quả thật hắn đã cứu tiểu thư một mạng nhưng phần ân tình này Thôi gia sẽ từ từ mà trả. Nhưng mà tiểu thư tôi cảm thấy cô cũng đừng nên tiếp tục tham gia vào trong đó.
- Các anh lại lo lắng có người am sát sao?
Cô gái khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Không phải an bài nhóm người bảo vệ bên cạnh tôi rồi sao?
- Tiểu thư, cái mà chúng tôi lo lắng chính là người mà tiểu thư đến thăm.
Nam nhân áo bào xanh do dự một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình.
- Lý Mục Dương?
Cô gái nhíu mày , nàng không thích người khác nói bạn của nàng như vậy.
- Vâng.
Nam nhân áo bào xanh gật đầu:
- Lần tập kích ở quán CF này là do sát thủ Ô Nha xếp hạng 20 trong bảng sát thủ làm, người này có một thân tu vi sâu không lường được , hơn nữa am hiểu nhất là cách triệu hoán các loài chim. Được giới Hắc Ám xưng là “ Điểu Vương” nhưng mà người bạn học của tiểu thư đã hai lần ngăn cản Anh Hoa trảm của hắn, lần thứ ba lại dùng một quyền đánh bay Ô Nha, tiểu thư, người bạn này của cô rất nguy hiểm.
Thôi Tiểu Tâm dở khóc dở cười:
- Nếu hắn nghe được đánh giá như thế thì nhất định sẽ vui vẻ rồi.
- Tiểu thư…
- Chú Ninh, tôi cũng đã nghĩ qua, tôi cũng biết.
Cô gái lại nói:
- Nhưng mà tôi không thể quên được cảnh hắn dũng cảm nhào qua, dùng một đôi tay thịt để đỡ lấy con dao của Ô Nha.
“Vù”
Thôi Tiểu Tâm đẩy cửa xuống xe , ngửa mặt nhìn cây hoa anh đào đã có từ rất lây rồi ở trước tòa nhà.
Cánh hoa có màu sắc rực rỡ, đỏ tươi như những giọt màu trong lòng bàn tay của Lý Mục Dương vào ngày đó.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 12: Thiên tài ngốc.
Thôi Tiểu Tâm đứng ở cửa , trầm ngâm một lát , đang chuẩn gõ cửa phòng thì đột nhiên cửa phòng bị người bên trong mở ra.
Một cô gái xinh đẹp để tóc ngắn ngang tai mở cửa, thấy Thôi Tiểu Tâm trước cửa phòng thì nhìn chằm chằm vào Thôi Tiểu Tâm.
Thôi Tiểu Tâm cũng đang đánh giá Lý Mục Dương, nàng biết Lý Tư Niệm có một người em gái nhưng mà chưa bao giờ nghĩ rằng em gái của Lý Mục Dương lại xinh đẹp như vậy.
- Bọn họ là anh em ruột thịt sao?
Thôi Tiểu Tâm thầm nghĩ điều này ở trong lòng.
Sau đó nàng liền vứt bỏ suy nghĩ này, Lý Mục Dương là ân nhân cứu mạng nàng, tại sao nàng lại có thể vũ nhục người ta được?
- Lý Tư Niệm sao ?
Không biết chuyện gì, nghe được Lý Tư Niệm nói ra cái tên của mình, trong lòng Thôi Tiểu Tâm có chút mừng thầm. Nàng cảm thấy đây là một sự cho phép, tuy rằng trước đây nàng không bao giờ chú đến chuyện người khác có để ý đến nàng hay không.
- Là tôi.
Lý Tư Niệm gật đầu, cười hì hì:
- Tôi cũng biết chị.
- Để tôi đi vào thăm Lý Mục Dương một chút.
Thôi Tiểu Tâm cảm thấy ánh mắt Lý Tư Niệm có chút quỷ dị, bất quá nàng đã suy nghĩ qua trường hợp này, thậm chí nàng còn cho rằng sau khi đi vào sẽ xảy ra chuyện phức tạp hơn. Cha mẹ cùng với một số người thân của Lý Mục Dương cũng có mặt ở đây, bọn họ nhìn xem kĩ Thôi Tiểu Tâm, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.
Một cô gái xinh đẹp đi một mình đến thăm bạn học, điều này dễ tạo thành một sự kiện oanh tạc đối với bên ngoài, nếu để cho các bạn học trong lớp biết được chuyện này thì chỉ sợ bọn họ sẽ đồn ầm lên rằng hai người này cũng đã abc xyz với nhau rồi đó nhỉ?
Nhưng mà chỉ có một mình Lý Tư Niệm ở trong phòng bệnh, điều này đã làm giảm bớt đi rất nhiều phiền toái cho nàng.
- Oh, Lý Mục Dương là anh của tôi.
Lý Mục Dương cười nói, nàng thân thiết kéo lấy bàn tay của Thôi Tiểu Tâm:
- Chị Tiểu Tâm, chị mau vào đi.
Thôi Tiểu Tâm không quen thân thiết như vậy , cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ bị người con gái khác nắm tay thân thiết như vậy.
Nhưng mà Lý Tư Niệm là một cô gái khả ái, nụ cười của nàng rất tinh khiết, sự nhiệt tình không chút giả dối, giống như từ chối Lý Tư Niệm sẽ là một chuyện xấu xa gì đấy.
Thôi Tiểu Tâm hơi chút do dự , tùy ý để Lý Tư Niệm kéo nàng đi đến bên cạnh giường bệnh của Lý Mục Dương.
- Anh, người mà anh hay mở miệng nhắc đã tới rồi này.
Lý Tư Niệm hô, nàng trừng mắt nhìn Lý Mục Dương, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Anh vừa mở mắt ra thì liền hỏi chị Tiểu Tâm thế nào? Còn bắt em đến trường xem thử hôm nay chị ấy có đến trường hay không? Anh xem này, chị Tiểu Tâm rất tốt đây này, có thiếu một sợi tóc hay mất một miếng thịt nào đâu.
- Anh chỉ là…
- Được rồi, anh đừng giải thích, giải thích là che dấu.
Lý Tư Niệm không cho Lý Mục Dương có cơ hội nói chuyện, nàng nói tiếp:
- Hai người muốn nói gì thì nói đi, em đi ra ngoài ăn chút gì đó, đói bụng lắm rồi.
Lý Tư Niệm nắm chặt bàn tay của Thôi Tiểu Tâm, cười nói:
- Chị Tiểu Tâm, em giao anh của em cho chị đấy.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm ngưng trọng, gật đầu nói:
- Được rồi.
Nàng nghe được câu kia của Lý Tư Niệm mang hàm ý khác nhưng mà nàng cũng không thể không trả lời.
Lý Tư Niệm lén lút làm một động tác với Lý Mục Dương sau đó đi ra khỏi phòng.
Lý Mục Dương nở nụ cười xấu hổ, nói với Thôi Tiểu Tâm:
- Nó có tính này, cậu đừng để ở trong lòng.
- Em ấy rất đáng yêu.
Thôi Tiểu Tâm nghiêm túc nói .
Lý Mục Dương gật gật đầu , nhìn ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Xin lỗi.
Thôi Tiểu Tâm khẽ cúi đầu:
- Cậu đã cứu mạng tôi nhưng mà tôi lại lâm trận đào thoát…
- Cậu được người kia cứu đi phải không?
Lý Mục Dương cười nói:
- Cái người mà kêu “ Nghiệt súc” cùng phóng ra quả cầu kia chính là người của cậu. Cậu xác định tên sát thủ kia rời khỏi rồi mới rời đi đúng không?
Thôi Tiểu Tâm mở trừng hai mắt , hỏi:
- Làm sao cậu biết được?
- Tôi cảm nhận được.
Lý Mục Dương nhếch môi mỉm cười:
- Đây mới chuyện mà người đó hẳn phải làm.
- Cảm ơn.
Thôi Tiểu Tâm cảm động, nói:
- Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi như vậy.
- Chúng ta là bạn bè, không phải vậy sao?
Lý Mục Dương cười nói:
- Giống như cậu tin tưởng có thể còn cứu vớt tôi ở phương diện học tập. Tôi cũng tin tưởng nhân phẩm của cậu, tin tưởng không phải cậu cố ý muốn vứt tôi ở lại đó.
- Là người nhà tôi mang tôi ra ngoài.
Thôi Tiểu Tâm giải thích, nàng cảm thấy mình thiếu Lý Mục Dương một lời xin lỗi, đây cũng là nguyên nhân mà nàng muốn đến thăm Lý Mục Dương:
- Lúc rời đi tôi đã hôn mê, không có bất kỳ phản kháng nào.
- Tôi hiểu.
Lý Mục Dương khoát tay áo:
- Tôi có thể nghĩ đến cảnh như thế.
- Vậy…
Thôi Tiểu Tâm nghĩ, đã đến lúc mình nên rời khỏi phòng bệnh sao?
Mặc dù ngày hôm đó Lý Mục Dương tỏ ra anh dũng bao nhiêu thì dù sao hắn cũng là một người bình thường.
Tên sát thủ kia đã tìm được hành tung của mình, lần này đánh lén thất bại , sợ là còn có thể dùng nhiều thủ đoạn hơn.
Nàng không muốn kéo Lý Mục Dương vào, bởi vì ai cũng không cam đoan Lý Mục Dương sẽ có vận khí tốt như lúc này hay không.
- Ước định của chúng ta còn hữu hiệu sao?
Đột nhiên Lý Mục Dương hỏi.
- Cái gì?
- Cậu đã nói từ hôm nay trở đi cậu sẽ giúp tôi ôn bài, ngày đó cậu đã nói ở quán CF.
Lý Mục Dương nhìn vào ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm.
- Oh.
Thôi Tiểu Tâm khẽ hất nhẹ mái tóc ở trước trán, nói:
- Tôi đã nói như vậy, nếu như cậu đồng ý.
- Đương nhiên.
Lý Mục Dương cười nói:
- Tôi cũng muốn học ở ĐH Tây Phong, nghe nói ở đó có hồ Vô Danh, có thể thấy được cảnh trời chiều đẹp nhất thế gian.
- Vậy thì cùng cố gắng lên nào.
Thôi Tiểu Tâm nở nụ cười.
…
Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến bệnh viện thăm Lý Mục Dương, hơn nữa còn bỏ 4h để giúp Lý Mục Dương ôn bài.
Nàng là học sinh giỏi có tiếng ở trường, không có môn học nào có thể làm khó nàng.
Sau khi nàng giảng giải xong sẽ để Lý Mục Dương tự làm bài nếu Lý Mục Dương có gì không rõ thì nàng sẽ giải thích, thẳng cho đến khi Lý Mục Dương hoàn toàn hiểu rõ vấn đề này mới thôi .
Không biết là bởi vì nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy , hay là bởi vì mỹ nữ có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh não. Mấy ngày nay Lý Mục Dương đã ngủ ít đi, hơn nữa tốc độ phản ứng càng lúc càng nhanh, có rất nhiều vấn đề khó sau khi Thôi Tiểu Tâm nói qua một lần thì Lý Mục Dương đều hiêu rõ cả.
Thôi Tiểu Tâm rất kinh ngạc , đặc biệt tìm vài đề khó để thử Lý Mục Dương, phát hiện Lý Mục Dương vẫn có thể làm được. Có đôi khi là dùng những cách giải không phải Thôi Tiểu Tâm giảng qua.
Điều này làm cho Thôi Tiểu Tâm rất nghi hoặc , trước kia Lý Mục Dương đều chưa nghe giảng qua, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần thi cử thì hắn luôn xếp ở vị trí chót cùng.
Hiện tại mình chỉ nói vấn đề có một lần, hắn lại tìm được những cách khác để giải bài.
Học một biết mười?
Chẳng lẽ hắn là thiên tài ẩn núp?
Thôi Tiểu Tâm dừng ở khuôn mặt đen của Lý Mục Dương, phát hiện càng ngày càng nhìn thuận mắt rồi. Tuy rằng làn da của Lý Mục Dương tối đen nhưng mà ngũ quan của hắn lại thanh tú, đặc biệt là cặp mắt linh động kia, giống như có thể thôn phệ linh hồn của người khác.
- Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm kêu.
- Cái gì?
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn lại đây .
- Thật sự trước kia cậu cái gì cũng không biết sao?
- Hẳn là vậy.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Bất quá gần đây không biết xảy ra chuyện gì, tổng có một chút vật ly kỳ cổ quái ở bên ngoài giống như là trước kia tôi đã trải qua rồi. Nhưng bài này cũng thế, rõ ràng là lần đầu tiên nghe cậu giảng nhưng lại có thể tìm được nhiều biện pháp để giải quyết.
Thôi Tiểu Tâm trừng to mắt , nhìn Lý Mục Dương nói:
- Cậu nói là mỗi một bài cậu đều có thể tìm ra nhiều cách để giải sao?
- Đúng vậy.
Lý Mục Dương gật đầu, sau đó lại gãi đầu một cái , hơi ngượng ngùng mà nói:
- Có chút chỉ có một cách giải nhưng thứ khác để giải theo cách khác bởi vì cậu cứ tiếp tục giảng giải thì sẽ phát hiện đó là sai lầm hoặc ngược lại đáp án. Đó là cạm bẫy, không nên lãng phí thời gian ở mặt này.
Thôi Tiểu Tâm không tin, lập tức tìm một đề bài rồi đưa đến trước mặt Lý Mục Dương, nói:
- Cậu hãy giải bài này đi, dùng toàn bộ cách giải mà cậu biết.
Lý Mục Dương gật gật đầu , sau đó làm bài.
5’ trôi qua, Lý Mục Dương còn đang làm.
10’ trôi qua, Lý Mục Dương vẫn còn đang làn.
Nửa giờ trôi qua, một giờ sau…
Ở trong quá trình giải bài này, Lý Mục Dương thay đổi bút chì, lại biết lên 12 tờ giấy khác.
Hơn một giờ sau, Lý Mục Dương đưa hơn 10 tờ giấy cho Thôi Tiểu Tâm, ngượng ngùng nói:
- Tôi chỉ biết có chừng này.
Thôi Tiểu Tâm nhanh chóng cầm lấy tờ giấy, càng nhìn càng ngưng trọng, cuối cùng nàng khép lại, nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Cậu dùng 11 cách giải sao?
- Ừh.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Kỳ thật còn một cách nữa nhưng mà tôi chỉ biết phương thức mở đâu, những thứ sau đó thì không tin ra được, không có biện pháp để hoàn thành.
- Chỉ là..
Thôi Tiểu Tâm cắn môi một cái , ánh mắt phức tạp nhìn Lý Mục Dương , vô cùng khó khăn nói:
- Tôi chỉ biết có 2 cách.
"---------- "
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 13: Minh Nguyệt của đế quốc.
Không phải chuyện đã xảy ra ở trước mắt thì Thôi Tiểu Tâm rất khó mà tin.
Một tên phế vật, ngắn ngủn mấy ngày liền biến thành kỳ tài ngút trời?
Nếu như nói trước kia những gì hắn làm toàn bộ đều là thật , như vậy phần năng lực học tập cũng thật sự là quá mức kinh người.
Thôi Tiểu Tâm cảm giác bản thân đã thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh lệ , ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Mục Dương, hỏi:
- Nhưng cách giải này là do cậu nghĩ ra sao? Có phải là đã từng thấy ở chỗ nào không?
- Là tự tôi nghĩ ra.
Lý Mục Dương nói.
Thầm nghĩ một chút, lại lắc đầu:
- Hình như là gặp ở đâu rồi thì phải nhưng mà rốt cuộc đã gặp ở đâu, ngay cả bản thân đều cảm thấy kỳ quái. Làm sao tôi thấy được cách giải như vậy? Nhưng lại hiểu được có nhiều cách để giải bài.
- Bài này là một bài khó, nhà toán học nổi tiếng của đế quốc là Lý Khác Ngôn cũng chỉ tìm ra được 7 cách giải, một vị trưởng bối của tôi chỉ tìm ra được 9 cách giải, nhưng mà cậu lại tìm ra 11 cách giải, có mấy cách giải tôi chưa từng thấy qua, thậm chí tôi cũng không thể xác định là đúng hay sai, những các giải này đến từ những quốc gia xa xôi hoặc là những đế quốc xa xôi. Lý Mục Dương cậu đã đến các nước này rồi sao? Hoặc là nói cậu đã xem qua những sách quý học thuật thất truyền này rồi?
- Không có.
Lý Mục Dương lại lắc đầu , nói:
- Tôi chưa bao giờ đi đến những nước đó, tôi cũng chưa từng xem qua những quyển sách như vậy. Cậu cũng biết tình huống trước đây của tôi, nếu là thế thì làm sao lại bị mắng là phế vật mấy chục năm nay được?
Lý Mục Dương cười khổ không thôi.
- Một người đàn ông hơi có chút lòng tự trọng thì làm sao nguyện ý để người ta chỉ vào mũi rồi mắng là heo được?
- Đây mới là chỗ làm cho tôi cảm thấy kỳ quái.
Thôi Tiểu Tâm nói:
- Nghe nói có người một đêm ngộ đạo trở thành quốc sĩ , có lẽ cậu cũng đã trở nên thông suốt, nếu cậu giữ tốc độ học tập này thì cho dù là thời gian ngắn ngủi, có lẽ cũng sẽ thi vào một trường ĐH khá tốt.
Ánh mắt Lý Mục Dương tỏa sáng, vẻ mặt vui mừng nhìn Thôi Tiểu Tâm, hỏi:
- Thật sao? Tôi có thể thi đậu vào trường ĐH sao?
- Đương nhiên.
Thôi Tiểu Tâm nói . Còn có một câu nàng không có nói ra: Đương nhiên là cậu căn bản không biết mình lợi hại bao nhiêu. Nếu để cho những người nghiên cứu kia biết được một học sinh bình thường bỗng trở nên siêu việt thì chỉ sợ là bọn họ sẽ cắt mất lỗ tai của mình a.
Lý Mục Dương hưng phấn lên , nói:
- Nếu thật có hy vọng thì tôi sẽ cố gắng hơn một chút, đến lúc đó tôi muốn cùng cậu thi vào ĐH Tây Phong, chúng ta sẽ cùng xem ánh trời chiều ở hồ Vô Danh.
Đây coi như là một điều thỉnh cầu , coi như là một cái ước định .
Thấy ánh mắt Lý Mục Dương nóng rực nhìn mình, Thôi Tiểu Tâm trầm ngâm một lát , gật đầu nói:
- Vậy hãy để cho chúng ta ước hẹn ở bờ hồ Vô Danh đi.
- Tốt quá.
Lý Mục Dương kích động không kềm chế được . Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn xuất hiện ánh rạng đông.
- Cũng không còn sớm, chúng ta tiếp tục học tiếp đi, cậu cứ ra vài bài tập, tốt nhất là những bài mà cậu đã từng thi qua rồi.
Thôi Tiểu Tâm hiểu được tâm lý lúc này của Lý Mục Dương, tan biến một chút đề phòng ở trong lòng:
- Lúc không có việc gì thì tôi thường xem lại những bài thi của những năm trước, từ trong đó chọn ra vài bài để cậu làm.
- Mau tới mau tới , càng nhiều càng tốt.
Giờ phút này Lý Mục Dương vô cùng khát vọng học tập .
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương liếc mắt một cái , nhẹ phẩy tóc trước trán, lại một lần nữa viết bài tập.
Bởi vì thường xuyên ra vào nên Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm đã trở nên quen thuộc, hơn nữa Lý Tư Niệm chủ động tiến công , rất nhanh hai người đã trở thành một cặp chị em.
Thôi Tiểu Tâm cũng đã gặp qua cha mẹ của Lý Mục Dương, thoạt nhìn đều là người rất tốt hơn nữa mẹ của Lý Mục Dương lại là một người rất xinh đẹp.
Nếu như Lý Mục Dương có thể di truyền gien vĩ đại của cha mẹ mình thì hắn đã trở thành một hot bou rồi.
Được rồi, kết giao bằng hữu quý ở thành tâm , không thể trông mặt mà bắt hình dong .
Lý Tư Niệm tan học trở về , nhìn thấy Lý Mục Dương tươi cười giải bài tập với Thôi Tiểu Tâm.
Nàng đi đến bên người Thôi Tiểu Tâm, hờn dỗi nói:
- Chị Tiểu Tâm, hôm nay bận bịu cả ngày , dừng lại nghỉ ngơi một lát đi? Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút đồ vặt đi.
Thôi Tiểu Tâm nhìn thoáng sắc trời bên ngoài, lúc này mới bỏ bút chì xuống, nói:
- Sắc trời không còn sớm, chị cũng không ăn đâu, trong nhà còn có người đang chờ chị trở về để dùng cơm nữa.
Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương , nói:
- Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng đã nói tình huống của cậu cũng đã tốt rồi, ngày mai có thể xuất việc. Cậu có muốn ở lại đây vài ngày nữa để quan sát một chút không?
- Còn quan sát cái gì à? Không phải mấy ngày nay đều quan sát rồi sao?
Lý Mục Dương chỉ cảm thấy thời gian quá ít, chỉ muốn truy tinh cản nguyệt:
- Còn 1 tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, tôi cũng không dám chậm trễ. Lại nói ở trong phòng học bài còn không bằng đi ra tìm một chỗ yên tĩnh để học, quan trọng là mùi thuốc trong này rất khó chịu mà mỗi ngày cậu cũng chạy tới đây, thật sự không tiện, xuất viện đi, ngày mai sẽ xuất viện.
Thôi Tiểu Tâm nghĩ nghĩ , nói:
- Vậy ngày mai tôi đến đón cậu, chúng ta cùng đi dến trường.
- Được.
Lý Mục Dương cao hứng đáp ứng .
Thôi Tiểu Tâm đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe màu đen có rèm chen không một tiếng động dừng ở cạnh nàng .
Nam nhân mặc tây trang nhảy xuống xe rồi mở cửa, Thôi Tiểu Tâm đi vào ngồi ở phía sau xe, đóng cửa dưỡng thần .
Hỗ trợ Lý Mục Dương học cả ngày, cũng không ngừng giảng bài, càng không ngừng giải thích, suy nghĩ lại, nàng đã ném ra những bài tập mà nàng đã từng nhìn qua trong những đề thi trướ đây. Có một số vấn đề Lý Mục Dương hỏi rất ngây thơ, đó là những kiến thức căn bản, cũng có chút vấn đề lại hỏi rất thâm ảo, đã vượt qua phạm vị học tập của bọn họ.
Thôi Tiểu Tâm có chtus mệt mỏi.
Trong quá trình học, Thôi Tiểu Tâm lại cảm nhận được năng lực học tập cường đại của Lý Mục Dương.
- Chú Ninh.
Thôi Tiểu Tâm mở to mắt lên tiếng hỏi:
- Chú nói trên thế giới này có thiên không?
- Có . Tiểu thư chính là thiên tài .
Thôi Tiểu Tâm sững sờ trong chốc lát , khẽ cười nói:
- Nhưng mà hôm nay cháu đã bị làm nhục.
- Cái gì?
Nam nhân mặc áo bào xanh hô ra tiếng:
- Điều đó không có khả năng . Chúng ta đều rõ ràng trí tuệ của tiểu thư, ở Thiên Đô tại đế quốc cũng coi như là trẻ tuổi nổi bật . Đế đô tam Minh Nguyệt , Lục gia Lục Khế Cơ , Tống gia Tống Thần Hi , còn có tiểu thư của Thôi gia chúng ta, làm sao có thể bi người ta làm nhục được? Chút chuyện này lão Ninh ta sẽ không tin.
- Nhưng mà chuyện đó đã xảy ra.
Thôi Tiểu Tâm nhìn ra cây hoa anh đào bên ngoài.
- Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, tiểu thư cũng sẽ trở lại Thiên Đồ.
Nam nhân trầm giọng:
- Khi đó mới chính là lúc Minh Nguyên tranh nhau phát sáng.
Thôi Tiểu Tâm mím môi, đột nhiên nhớ tới ước định với thiếu niên mặt đen kia.
- Vậy hãy để cho chúng ta ước hẹn ở bờ hồ Vô Danh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius