Nhóm người Phương Kiếm Minh rời khỏi Thiếu Lâm, xuất phát từ Hà Nam đi Xuyên Quý. Khi mà họ xuất môn còn chưa lâu, Thiếu Lâm Tự cũng phái ra thêm một tốp hòa thượng, tiếp theo là tốp thứ ba nữa, khiến cho vài người giang hồ âm thầm điều tra trong bóng tối phải ù ù cạc cạc, không biết thế nào đành phải hướng theo một tốp người mà truy tung. Dù sao không đợi nhóm này thì cũng phải bắt kịp tốp kia.
Từ Đăng Phong, Hà Nam xuất phát, nhóm này có hòa thượng, có tiểu hài, có bạch mi lão nhân, còn có một thiếu niên anh tuấn trông như thư đồng, vậy mà thu hút không ít người. Làm một người giang hồ, nếu như còn không biết lai lịch to lớn của nhóm người này, lại tiến tới trêu chọc họ, thì thực sự là trạng thái hỗn loạn không tưởng tượng ra nổi mất. Bọn họ mỗi khi tới đâu, lưu manh chỗ đó lập tức thu liễm lại còn một chút xíu, không dám tới làm phiền. Ngay cả là hào khách võ lâm địa phương, hoặc giả là thế gia tử đệ có danh tiếng trong giang hồ, cũng đối với họ khách khí phi thường.
Nhóm người bọn họ, ngày đi đêm nghỉ, chưa hết một ngày đã đi qua địa giới Đăng Phong.
Phương Kiếm Minh lần đầu tiên đi xa nhà như vậy. Nó bình thường ở bên trong Thiếu Lâm Tự, thấy toàn là hòa thượng trọc đầu, cả ngày gặp bọn họ, cũng thoáng có chút không thoải mái lắm trong lòng. Phương Kiếm Minh lớn thế này rồi, cũng chỉ mới một lần xuống thị trấn dưới chân núi, nơi cùng lắm cách Thiếu Lâm Tự hai mươi dặm, đấy là lần đi ra ngoài xa nhất của nó rồi. Bây giờ trên đường thấy được phong thổ nhân tình các nơi, rất nhiều những thứ thú vị, tiếng địa phương của bách tính từng vùng, khiến Phương Kiếm Minh vui sướng, trong lòng chỉ chực kêu lên: Tuyệt vời!
Sư phụ Thanh Thành trước đây cũng đã từng qua lại trong giang hồ hơn chục năm, là người quen thuộc nhất đối với tình hình trên giang hồ trong nhóm, cũng là một tay cừ khôi. Ông nhìn thấy Phương Kiếm Minh hai mắt trợn tròn, khuôn mặt nhỏ bé nở ra hớn hở, trong lòng mừng lớn, cứ tiếp tục thế này, vậy là tật xấu thích ngủ của nó có thể nhờ đó mà trị khỏi rồi. Phương Kiếm Minh thỉnh thoảng thấy cái gì hay ho, Thanh Thành đều hết sức chiều nó mua về, để cho nó cầm trên tay ngắm nghía tới chán. Phương Kiếm Minh thấy sư phụ tốt với nó như vậy, trong lòng nghĩ: sư phụ thực sự có tấm lòng, đối xử với ta tốt như vậy, ta phải nghe lời thầy mới được.
Năm cao tăng đó học nghệ tại Thiếu Lâm vài chục năm, chưa xuống núi nhiều, nhưng tu vi của họ thâm hậu, lẽ nào bị mê đắm bởi thế giới phồn hoa. Trong tay giơ cao đại đao, thiết côn, phương tiện sản, nắm thật chắc chắn, nếu có kẻ nào còn chưa được mở mắt tới gây sự, họ lập tức có thể cho kẻ đó phải ôm đầu mà lủi đi như chuột. Kỳ quái nhất đích thị là hai người đi ra từ bên trong Thiếu Lâm Tự: Bạch mi lão nhân và thiếu niên anh tuấn, họ không hay nói. Thanh Thành mở lời cho họ nói, bạch mi lão nhân nhiều lắm cũng chỉ gật đầu, lắc đầu tỏ ý, thiếu niên kia chỉ có khi bạch mi lão nhân hỏi hắn, mới mở miệng nói, còn không thì giữ lời như vàng vậy.
Một ngày kia, nhóm người bọn họ nghỉ chân tại một khách sạn.
Khách sạn này là một khách sạn lớn trong thị trấn. Họ vốn cũng không muốn nghỉ chân tại đây, theo như ý của bạch mi lão nhân là nhiều người sinh lắm chuyện, nhóm bọn họ là mục tiêu trước những con mắt nhìn chòng chọc, bởi bọn họ xem ra quá dễ bị trông thấy. Nhưng bọn họ tìm đi tìm lại, thực sự tìm không ra khách sạn thứ hai, Thanh Thành bực bội trong bụng mắng thầm: sinh ý của nghề bán cơm ở đây bị lũng đoạn không ít đâu, cái khách sạn này có lai lịch thế nào, mà cung cấp được toàn bộ sinh ý của kinh doanh ăn uống.
Bọn họ chỉ vừa mới tiến vào khách sạn chọn được này.
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn vào tên của khách sạn, chỉ thấy bên trên có viết “Dự Địa đệ nhất sạn”, khẩu khí lớn thật. Phương Kiếm Minh cười, nói khẽ với sư phụ: “Sư phụ, khách sạn này có lai lịch gì vậy, cái tên của nó oai như thế mà, thầy có biết không?”
Thanh Thành trong lòng thấy cổ quái, nơi này cách Thiếu Lâm Tự tới bốn trăm dặm hơn lộ trình, không thuộc về quản lý của Thiếu Lâm Tự. Thanh Thành cũng ngạc nhiên nói: “Ta đã vài năm không ra ngoài, lúc nào có cái khách sạn này nhỉ? Thật là kỳ quái. Năm nay, loại người nào cũng đều thấy không ít, khẩu khí dạng nào cũng có, hòa thượng ta càng ngày càng trở nên lạc hậu rồi.”
Phương Kiếm Minh cười ha ha, nói: “Sư phụ cũng có lúc không biết nhé, con còn cho rằng sư phụ biết tên tuổi của nó là gì cơ.”
Thanh Thành thấp giọng nói: “Minh nhi, con không phải cười vi sư đâu, khách sạn này vi sư dù không biết nội tình, nhưng một khi nó có cái đại danh như thế, chúng ta cần phải cẩn thận tế nhị. Xem ra khách sạn này cũng mới xuất hiện vài năm gần đây.”
Bọn họ dùng công phu hạ thấp giọng để nói chuyện, bạch mi lão nhân đó đi trước, dẫn mấy người họ bước vào bên trong khách sạn.
“Các vị thánh tăng hảo a, các vị hảo a, các vị muốn trọ tại điếm a. A, Dự Địa đệ nhất sạn chúng tôi không phải khoác lác đâu, các vị muốn trọ ở loại phòng gian nào, chỉ cần nói ra, bổn điếm liền khiến ngài mãn nguyện.”
Bạch mi lão nhân mỉm cười, nói: “Ta cũng không hiểu quy củ của khách sạn các ngươi, nói như thế, bố trí cho chúng ta một gian thiên viện, để chúng ta chín người ở, những người khác không cần phải tới, việc này có được không?”
Tiểu nhị nói: “Khách nhân, theo như ngài nói, là biết người đã trải qua muôn mặt việc đời, hay lắm, tiểu nhân đi trước dẫn đường, các vị cần phải theo sát, bổn điếm thực sự quá lớn, đủ người tam giáo cửu lưu trọ lại, nhân vật dạng nào cũng đều có. Các vị khách quan nhìn qua là biết nhân sĩ võ lâm hành tẩu giang hồ, tiểu nhân biết mọi người đều có đại bản lĩnh, chẳng qua, bổn điếm có quy củ, ở bên trong điếm người nào cũng không được động thủ, khách quan chỉ cần không sinh sự, ai cũng không động được vào ngài. Tiểu nhân cảnh báo trước cho các vị, bởi vì tiểu nhân thấy các vị đều là người tới lần đầu, không biết quy củ của bổn điếm.”
Tên tiểu nhị này thật là lắm lời, trên đường đưa chín người đi, cái miệng hắn vẫn cứ huyên thuyên không ngớt.
Nghe xong câu này, bạch mi lão nhân nhíu đôi chân mày, nói: “Lời này không cần ngươi nói nhiều, ta cũng hiểu. Dự Địa đệ nhất sạn, ha ha, khẩu khí rất lớn đấy. Không biết điếm chủ của các người là thần thánh phương nào? Lão phu cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, không biết có nghe qua chưa?”
Tiểu nhị vừa thấy được lão nhân hai hàng lông mày đều có màu trắng già lão, hiểu được người ta là lão tiền bối trong võ lâm, không dám lơ là, cười hi hi, nói: “Tiểu nhân chỉ là một tên hạ nhân ở tận dưới đáy, làm sao biết được điếm chủ là người thế nào, tiểu nhân chỉ biết ông ta là một nhân vật cừ khôi, trước kia hình như là người trong võ lâm, ngài có lẽ cũng đã nghe nói về ông ta, nói không chừng là bằng hữu của ông ta nữa đó.”
Bạch mi lão nhân ẩn tích nhiều năm, vốn tâm tĩnh như nước đọng, nghe được lời hắn nói, không khỏi cười lớn trong lòng, muốn nói: Bằng hữu của ta? Ha ha, lão phu đã lâu lắm rồi chưa nghe câu nói này.
Tiểu nhị dẫn chín người, chuyển qua vài khu sân vườn, tới một cái sân nơi khuất nẻo.
Tiểu nhị quay đầu cười, nói: “Chính là nơi này, khu này mười phần u tĩnh, khách quan xem hài lòng chưa ạ?”
Bạch mi lão nhân quan sát địa hình một lượt, thấy nơi này trông cũng được, gật gật đầu, tỏ ý hài lòng. Tiểu nhị nói: “Các vị tới sảnh chính dùng cơm, hay là để tiểu nhân đưa cơm tới?”
Bạch mi lão nhân nhìn Thanh Thành, Thanh Thành nói: “Lão bá, các vị cứ ăn ở đây, ta đưa Minh nhi đi ra đằng trước xem xem.” Bạch mi lão nhân khe khẽ gật đầu, coi như đáp ứng. Lập tức họ đi vào trong phòng, Thanh Thành cởi bỏ bao hành lý ra, thông báo với bạch mi lão nhân một tiếng. Thanh Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Kiếm Minh, hướng tới sảnh chính.
Họ vẫn muốn xem xem sảnh chính của Dự Địa đệ nhất sạn rốt cuộc có khí thế lớn đến đâu.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:17 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmilan
Đại hòa thượng Thanh Thành dắt tay Phương Kiếm Minh, hai sư đồ tới sảnh chính của Dự Địa đệ nhất sạn.
Chỉ thấy hai người mắt sáng lên, họ thán phục bởi quy mô to lớn. Khách sạn này quả không hổ là Dự Địa đệ nhất sạn, sảnh chính nơi phục vụ bữa ăn được chiếu sáng đầy đủ, diện tích thì rất rộng rãi, thoải mái, ít ra cũng có thể chứa hơn ngàn người. Không chỉ có vậy, sảnh trước còn được chia làm ba tầng, tầng cao nhất xem ra là dành sẵn cho các đại nhân vật, chỉ cần bạn là đại phú hào, hoặc là nhân vật cực kỳ có thân phận, liền có khả năng được lên tầng cao nhất. Tầng thứ hai phục vụ người giang hồ bình thường, coi như chuẩn bị cho kẻ kém tài hơn. Tầng thứ ba dành cho người bình thường, cá rồng lẫn lộn, thương gia, người buôn bán nhỏ, người hẩu tiểu tốt, xem ra là nơi nhiệt náo vô cùng.
Một tiểu nhị tươi cười, bước tới hỏi: “Hai vị khách quan, các vị muốn dùng bữa ở tầng nào ạ?”
Thanh Thành nói: “Bọn ta ngồi ở tầng thứ hai, à phải rồi, tiểu nhị, ngươi mang cho bọn ta một ít đồ ăn, không cần rượu, hòa thượng ta đây không phải là hòa thượng rượu thịt. Chỉ có điều đồ đệ ta, không coi là hòa thượng, ngươi đem cho nó một chút thức ăn mặn ngon lành nhé, không cần nhiều. Sau đó, thêm một màn thầu và hai bát cơm nữa.”
Phương Kiếm Minh cười nói: “Sư phụ à, như lời thầy nói, đã biến con thành một tên tham ăn mất rồi.”
Trước khi tiểu nhị đưa thức ăn tới, hai thầy trò tìm được chỗ ngồi, thấy rằng nhân vật ở tầng thứ hai đông nhất gồm có người võ lâm, còn có một số lão gia, thiếu gia ăn mặc xa hoa. Nơi họ ngồi thật hay là chỗ có cửa sổ, dưới ánh sáng của tà dương chiếu xiên vào, nhìn cảnh sắc bên ngoài, lòng sao có thể không thư thái.
Thấy tiểu nhị đi xuống, Thanh Thành quan sát xung quanh một lượt, cười bảo: “Minh nhi, vị trí này quá tốt đi, con thường hay than vi sư khó khăn với chuyện ăn uống của con, lần này không có người ngoài, thầy để con ăn bằng thích, để con biết vi sư không phải người keo kiệt.”
Phương Kiếm Minh nói: “Sư phụ, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, con được ăn rất nhiều của ngon vật lạ. Ăn đi ăn lại, cuối cùng thấy được những thứ trong thế giới phồn hoa này không ngon như Ô Long Thang mà con tự tay làm ra, dù là đồ chay, nhưng là thứ con chuyên tâm nghiên cứu đã hai năm trời, người khác làm sao so bì được.” Giọng nói kiêu ngạo, thế mà cái mặt lại cũng đỏ hồng lên.
Thanh Thành cười, bảo: “Ha ha. Minh nhi, con không được kiêu ngạo thế, con nên biết trên thế giới này, có bao nhiêu là những thứ thú vị. Vi sư công nhận Ô Long Thang của con có thể xem là nhất tuyệt, khiến cho vi sư cũng phải máy động ngón tay. Chỉ có điều, con nghĩ xem, chúng ta mới ra ngoài được vài ngày, con còn chưa ra khỏi địa giới Hà Nam, vậy mà đã nếm bao nhiêu đồ ngon, chỗ khác chưa nói, ngay món ăn vùng Xuyên Quý, có món cay xè, mà có món chỉ hơi tê tê, chà chà, nhiều một chút thì quá đậm, ít một phần lại quá nhạt, chỉ có vừa đủ là ngon, đợi khi con tới nơi ấy, thầy đưa con đi thưởng thức xem.”
Phương Kiếm Minh cười, nói: “Sư phụ, thời thầy còn trẻ, lịch duyệt giang hồ, lẽ nào chưa từng ăn thịt ăn cá, cũng chưa từng uống rượu sao?”
Thanh Thành vừa nghe được, vội niệm: “A Di Đà Phật.”, rồi nói: “Xem lại lời nói của con đi, vi sư là một hòa thượng thành tâm, sao có thể triêm nhiễm những thứ của thế tục, chẳng qua là về rượu, ha ha, vi sư cũng từng uống chút chút…” Thấy cái vẻ mặt cười hi hi của Phương Kiếm Minh, ông nói tiếp: “Con không phải cười đâu, con biết vi sư uống loại rượu nào không, rượu chay đó, vi sư hồi đó giúp đỡ cho người khác, thịnh tình không thể chối từ, mới uống chút chút rượu, con coi vi sư trước đây là đi uống thứ rượu vừa cay vừa nóng ấy phỏng?”
“Chà, sư phụ à, thầy chưa từng uống rượu, làm sao biết rượu cay.”
“Cái này… khụ khụ, ta chưa uống, nhưng chẳng lẽ cũng chưa từng nghe nói về vị của nó sao?”
Phương Kiếm Minh cười ha ha, thấy tiểu nhị bưng tới một khay, bước tới trước mặt, lần lượt bày ra bàn cơm chay, màn thầu, còn hỏi có sai bảo gì nữa không. Thanh Thành nói có chuyện thì lại gọi ngươi, ngươi xuống được rồi, tiểu nhị đó cúi người đi xuống dưới.
Phương Kiếm Minh thấy món ăn trên bàn có gà rang tiêu, lập tức động đũa, gắp lên một cái đùi gà béo, miệng nhỏ há ra, đưa vào nhai ngon lành, rồi chợt hỏi: “Sư phụ, thầy mập như thế này, là ăn gì vào vậy?”
Thanh Thành nói: “Đây chính là thứ ta ăn đó, còn thân hình này là do luyện công mà có được.”
Phương Kiếm Minh không tin: “Thật sao? Sư phụ à, người xuất gia không được nói bừa đấy.”
Thanh Thành mặt đỏ bừng, nói: “Vi sư dùng lời thật để báo con biết, thân thể vi sư có được một nửa là nhờ ăn uống, một nửa là do luyện công, đây là một bí mật, con không được nói cho người ngoài biết nhé.”
Bí mật?
Phương Kiếm Minh nghĩ thầm: Đây là bí mật gì nhỉ, thầy to béo như vậy, ai cũng đều nhìn thấy, là bí mật gì đây? Luyện công mà thành dạng này, ha ha, bảo toàn bộ những người gầy trên thế gian luyện công phu của thầy đi, vậy người gầy trên thế giới này phải tuyệt chủng mất thôi.
Sư đồ hai người vừa nói chuyện, vừa ăn uống vui vẻ.
Bỗng lọt vào tai âm thanh ồn ào vọng từ dưới lên, dường như có người đang cãi lộn. Sau đó có vài tiếng rầm rầm, mọi người thấy kỳ lạ, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám gây rối ở Dự Địa đệ nhất sạn? Mọi người đang muốn xem trò vui, tiếng náo động bên dưới lại dừng. Theo tiếng lộc cộc bước lên cầu thang, hai tên bộ dạng kỳ quái đã tới tầng trên, ba con mắt lướt quanh, một tên trông giống khất cái thấp giọng chửi: “Con bà nó, nhưng tên tiểu tử đó đúng là chưa được mở mắt, đến gia gia khất cái này mà dám cản đường, có phải là thấy chán sống rồi không chứ.”
Tên còn lại là đại hán độc nhãn, vai mang một thanh đại đao, bộ dạng hung ác, nghe thấy thế, cũng chửi theo: “Con mẹ nó, lão tử tìm nửa ngày trời không ra một tòa miếu nào để có thể gửi cái xác, chẳng dễ dàng gì mà thấy được cái Dự Địa đệ nhất sạn này, phì, khẩu khí thực là ngông cuồng, lão tử đói nửa ngày rồi, không tha cho lũ tiểu tử lắm lời đó được.”
Lời nói bẩn thỉu của hai tên vừa phun ra, lập tức có rất nhiều người nhíu mày, có người hỏi: “Hai vị là ai? Đến quy củ nơi này cũng không rõ sao?”
“Quy củ gì? Là ai đặt ra? Lão tử bôn tẩu giang hồ nhiều năm rồi, từng đến không biết bao nhiêu quán trọ, chưa từng nghe nói tới quy củ bao giờ. Không phải là cái thứ mà đến thể diện của người khác cũng không để ý đến đấy chứ?”
Người đó khoái chí, nói: “À, ngài vẫn còn biết ngài là người có thể diện, thất kính, thất kính rồi.”
“Con bà nó. Ngươi lăn ra đây cho ta, đừng có lẩn trong đám đông, dám cười lão tử à, lão tử hôm nay sẽ lấy ngươi để khai đao.”
Người đó cười lạnh lẽo, đáp lại: “Chà chà, ta sợ quá à. Ta cứ không ra đấy, xem ngươi làm gì ta?”
Hai tên này, bộ dạng là người giang hồ, vừa mới bị tiểu nhị giữ lại ở tầng dưới. Tiểu nhị đó cũng cậy thế lực, thấy khất cái ăn mặc rách rưới, thân thể bẩn thỉu hôi hám, chỉ muốn để họ ăn ở tầng dưới. Không ngờ hai tên này cho rằng coi thường chúng, tức giận xuất thủ, đẩy ngã tiểu nhị, người trên lầu muốn xem trò vui, chứ đâu muốn quản, mà cũng không quản nổi.
Hai tên vừa bước lên tầng hai vừa chửi lầm bầm.
Ba con mắt của chúng dò tìm trong đám người, nhưng không biết kẻ trêu chọc chúng là ai, không khỏi nổi giận lôi đình. Phương Kiếm Minh thấy bọn chúng bộ dạng kỳ lạ, hành động cổ quái, trầm giọng cười ha ha.
“Đứa nào cười đấy? Con mẹ nó, chán sống rồi à? Ra đây cho lão tử.”
Độc nhãn đại hán nói.
Mọi người nghe gã nói một câu là một lần lão tử, dường như xem cả thiên hạ này tôn hắn làm “lão tử”, không ít người đã bực mình, những người ngồi ở tầng hai, có người là khách quen của Dự Địa đệ nhất sạn, có cả hán tử trong võ lâm, đều là có địa vị nhất định, giữ thân phận cao quý không thèm xuất thủ, có người sợ hai tên liên thủ, thế là không ai ra mặt. Bởi vì có người nói ở nơi này không được động võ, các ngươi mà muốn gây rối thì đã tìm nhầm chỗ rồi đó.
Hai tên nghe ngóng, bộ mặt đầy vể cuồng ngạo, nói rằng đang muốn thấy vị bằng hữu đó xuất thủ cho chúng xem.
Bọn chúng không thấy ai ra mặt, cười ha ha, muốn tìm một chỗ ngồi.
Có người cười lạnh nói: “Là cái giống gì dám gây rối ở đây? Ta mới có ba ngày không ở nơi này, không hiểu từ đâu mà ngưu quỷ xà thần chui ra hỗn tạp, đến đắc tội với ai cũng không biết, đúng là đồ rắm thối.”
Theo tiếng nói, ba bóng người phi thân lên tầng hai.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:18 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acmilan
Tiểu thuyết võ hiệp này là bộ trường thiên thứ hai của tôi, tôi muốn qua cuốn sách này nói về nhân sinh quan. Điều làm nên cái hay của tiểu thuyết, quan trọng nhất là tạo ra nhân vật, đây là linh hồn của tiểu thuyết, có thể nói tiểu thuyết mà không có nhân vật hay, tiểu thuyết đó không ai chịu xem. Tác giả hiểu được như vậy là mười phần hợp lý.
Nhân vật chính của cuốn sách này lớn lên từ Thiếu Lâm Tự, hắn do một vài nguyên nhân, từ nhỏ đã rất ham ngủ, hắn bản tính thiện luơng, thích đối xử hòa thuận với người. Có lẽ trong thời đại phong vân đột biết, thân tại giang hồ, cừu sát, chiến tranh, võ lâm tranh bá, đoạt bảo... tính tham lam của con người tất yếu tại đó mà lộ ra không sai được. Hắn học hỏi được một vài thủ đoạn xử sự, hắn dần dần trưởng thành, cũng từ từ mạnh lên, không ai có thể ngăn được đà tăng tiến võ công của hắn, bởi vì hắn có Mộc đầu thúc thúc không biết từ đâu ra, đằng sau Mộc đầu thúc thúc này, còn ẩn tàng một giang hồ đại nhân vật mấy trăm năm trước.
Đương nhiên, giang hồ có anh hùng, tự nhiên cũng có không ít mĩ nữ, giang hồ nào mà không có mĩ nữ, nghĩ xem tất nhiên mọi người đều không thích thú rồi. Mĩ nữ ở nơi nào? Khung cảnh mĩ nữ bước vào võ lâm, được tôi an bài ở những chương hấp dẫn đằng sau.
Nhân vật của tôi bước lên vũ đài gồm có:
Nhân vật chính: Phương Kiếm Minh, lớn lên từ Thiếu Lâm Tự, một tên tiểu tử thích ngủ.
Nhân vật nữ chính: Một là Ma giáo công chúa; hai là Thần Bí cốc Lục y tiên tử; ba là nữ đệ tử kiệt xuất nhất trong lịch sử Từ Hàng Hiên; Ma môn Thánh cô, Thánh nữ, .v.v.
Bên cạnh đó là:
Thanh Thành, sư phụ của Phương Kiếm Minh.
Đại Phương, Thiếu Lâm Tự Chưởng môn.
Các lão già trên Thiên bảng, Địa bảng, Thánh Thủ Hà Phi, Tình Nhân sơn trang lão lão gia, lão gia, đại thiếu, nhị thiếu, tam thiếu, tứ thiếu,...
Tứ đại ẩn môn: Ngân Phiến môn, Kiếm cốc, Ma Đao môn, còn có Từ Hàng Hiên.
Võ lâm cửu đại môn phái: Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Côn Lôn, Không Động, Hoàng Sơn, Thanh Thành, Hành Sơn (đây cũng là thứ hạng).
Thiên hạ đệ nhất giáo: Ma giáo.
Thiên hạ đệ nhất bang: Cái bang.
Kiếm pháp danh chấn giang hồ là Thiên Sơn kiếm phái cùng với võ lâm thế gia Cừu gia, tổ chức mật vụ Đông Hán của triều đình, vài lão gia hỏa bất tử trong Cẩm y vệ, còn có Võ lâm Lục công tử, Giang hồ Bát mĩ nhân.
Vân vân và vân vân...
Nhân vật nhiều, tự nhiên có những sơ suất, tại hạ gắng hết sức để tránh sai sót.
Càng về sau, sự việc càng ngoạn mục.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:20 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acmilan
Dịch giả : Aficio Nguồn : Tao Đàn Học Viện - ***************
Khinh công của ba người này cao minh tương đương nhau, họ chỉ khe khẽ lướt, là đã nhẹ nhàng đáp lên tầng hai.
Biểu hiện này thật là hay, có người nhận ra họ, trên mặt không khỏi mỉm cười, dường như ba người họ mà tới, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết. Thanh Thành quan sát cẩn thận cả ba, sắc mặt chợt biến, lòng thầm rung động, nghĩ rằng: Những kẻ này đến đây từ lúc nào không biết, xem ra hai tên chưa được mở mắt kia phải chịu khổ rồi.
Ông khẽ nói với đồ nhi Phương Kiếm Minh: “Đồ nhi, con biết họ là ai không?”
Phương Kiếm Minh nói: “Là ai vậy, sư phụ, họ rất nổi danh à?”
Thanh Thành nói: “Lời này không tiện nói ra, con hãy nhìn xem, rồi tự mình sẽ biết được lai lịch của họ.”
Phương Kiếm Minh còn đang thấy kỳ quái, ba người đó đã bước tới trước ba bước. Đi đầu là một trung niên nhân, tóc búi cao, búi tóc có cài một chiếc quạt màu trắng bạc, sắc mặt thể hiện vẻ khó chịu, xem ra rất tức giận hai tên gây náo loạn ở đây. Sau lưng hắn là hai đại hán mặc cẩm y trông như quan gia, tay cầm bảo kiếm, sắc mặt lạnh như băng.
Khất cái và độc nhãn thấy ba người này, nhưng lại không nhận ra, không biết họ là thần thánh phương nào. Hai tên bọn chúng kết giao hành tẩu giang hồ cũng đã có mười bảy mười tám năm, lẽ nào để cho mấy kẻ lạ mặt dọa sợ. Khất cái hai hàng lông mày nhíu lại, nói: “Ngươi là ai? Rỗi hơi muốn quản việc người khác hả?”
Trung niên nhân búi tóc nghe được, cười hắc hắc, nói: “Thế nào là rỗi hơi muốn quản việc người khác hả? Địa phương này là vùng quản hạt của bằng hữu ta, thân là bằng hữu của ông ta, ta sao có thể không để ý đến. Nói mau, hai tên các ngươi là kẻ nào? Tới đây có mục đích gì?”
Khất cái nghe được trong lòng sửng sốt, thầm nhủ: Ngươi là cái giống gì? Khẩu khí lớn thực, bằng hữu ngươi nữa cũng là cái giống gì, đây đường đường là đất của Đại Minh triều, ngươi nói quản là quản được sau. Có điều, lão tử cần cẩn thận, không được để lật thuyền trong cống rãnh. Gã còn đang âm thầm toan tính xem đối phó người này thế nào, độc nhãn nhân bên cạnh đã tức giận mắng lớn: “Con mẹ ngươi không mở mắt cho ngươi à, xem xem huynh đệ chúng ta là người như thế nào. Chúng ta là Nhạn Bắc Song Tà uy chấn giang hồ, ngươi đã nghe nói tới tên tuổi chúng lão tử chưa?”
Trung niên nhân nghe thấy, trên mặt nở nụ cười trào phúng: “Ta tưởng ai, thì ra là hai tên tiểu tử nhà ngươi, các ngươi mau mau nói rõ cho ta biết, đây là chuyện gì? Tại sao tới đây làm loạn, dù cho sư môn các ngươi lai lịch không nhỏ, nhưng trong mắt ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tống các ngươi vào đại lao.”
Độc nhãn nhân “Phì” một tiếng, mắng tiếp: “Con mẹ ngươi, ngươi coi ngươi là giống gì hả? Muốn bắt huynh đệ chúng ta, cứ mơ cái giấc mộng xuân thu của ngươi…”
Trong khi từ “ngươi” được nói ra, hai người phía sau trung niên nhân tay nắm vào chuôi kiếm, lạnh lùng hét: “To gan! Muốn chết!” Vào lúc họ còn đang định rút kiếm ra, trung niên nhân cười quái dị, nói: “Đợi một chút, chúng không nhận ra ta, chẳng trách dám nói như vậy, có điều, với Thánh Thủ Hà Phi ta, đây đúng là lần đầu bị người khác xưng lão tử trước mặt, hắc hắc hắc,… nực cười…”
Thánh Thủ Hà Phi vừa báo danh tự của hắn, những người ngồi đó không thể không giật mình kinh hãi, người trong võ lâm lại càng ngạc nhiên hơn. Khất cái và độc nhãn nhân nghe được người này là Thánh Thủ Hà Phi, trong lòng chấn động, trên đầu xuất mồ hôi lạnh. Độc nhãn nhân trong lòng thầm mắng: Lão tử thế nào mà lại đắc tội với cái lão này, xong rồi, xong rồi, xem ra hôm nay phải đánh một trận lớn rồi.
Bạn biết Thánh Thủ Hà Phi là người thế nào không? Khất cái và độc nhãn nhân là loại trời không sợ đất không sợ, nhưng sao lại sợ hắn?
Thánh Thủ Hà Phi vốn là một trong Tứ đại Phó thống lĩnh của Cẩm y vệ đương triều, võ công cao thâm mạt trắc, thời trẻ từng tung hoành giang hồ vài chục năm, mười năm trước chịu lễ của Hoàng thượng, cũng là do bằng hữu lâu năm tiến cử, làm chức Phó thống lĩnh Cẩm y vệ đương triều. Đại thống lĩnh của Cẩm y vệ là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng – Tư Mã Vô Phong, nghe nói sư môn là Ma giáo. Hà Phi khi làm Thống lĩnh Cẩm y vệ, bình thường rất ít khi đi lại giang hồ, lúc xảy ra chuyện thường là thủ hạ hắn thay hắn mà tống vào đại lao, chứ không để hắn phải lao tâm.
Một năm nay hắn nhận lời phó thác của một bằng hữu, mang theo hai vệ sĩ Cẩm y vệ, đi vào địa giới Hà Nam, khi đi, Đại thống lĩnh Tư Mã Vô Phong dặn dò hắn, nên chú ý động thái của người võ lâm trong vùng, đây cũng là ý của Hoàng thượng đương triều. Mấy người Cẩm y vệ bọn họ được sắp đặt để phát hiện những tên phản tặc bất mãn muốn đả kích hoặc lật đổ triều đình, hay là văn nhân mặc khách chuyên gây rối. Hà Phi đợi ở Dự Địa đệ nhất sạn này đã nửa năm, mà vẫn không thấy được có ai âm mưu gây rối, đột nhiên nhớ tới một bằng hữu, người bằng hữu này hiện đang là Hà Nam Đô chỉ huy sứ Lộ Uyên Trọng. Hắn lập tức chuẩn bị hậu lễ, trước là đến bái phỏng, ở lại đó được ba ngày, hôm nay trở về liền gặp phải sự tình này.
Đã là người võ lâm, còn phải sợ quan phủ sao, nhưng đó chỉ là lũ sai dịch địa phương, bọn chúng là người giang hồ có võ công, giết người rồi, phạm tội vẫn có thể chạy trốn được. Nhưng nhỡ gặp phải Cẩm y vệ của triều đình là khó khăn rồi, bởi vì họ cũng là nhân vật có máu mặt, trong tay nắm đại quyền, bạn dùng cách gì cũng không đấu lại người ta đâu. Khất cái và độc nhãn nhân sau khi biết lai lịch của ba người, trong lòng như đang đánh trống.
“Bây giờ các ngươi đã biết ta là ai, lại hiểu vì sao ta có khẩu khí lớn vậy chứ, hả? Muốn xử trí ta thế nào đây, ta đợi hai người các ngươi, đừng làm ta thất vọng đó.” Hà Phi kèm theo sự trào phúng vào trong lời nói.
“Điều này… Hà thống lĩnh à, huynh đệ chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm lão nhân gia, mong người tha tội. Hôm nay huynh đệ chúng tôi cư xử không đúng, ngài muốn thế nào, xin cứ nói thẳng, huynh đệ tại hạ nhận lĩnh.”
Khất cái nói giọng ôn hòa, đầy vẻ yếm thế.
Hà Phi cười nói: “Vừa rồi là ai nói cái giống gì đến đấy? Ta là cái giống gì hả? Đổi lại, ta đích xác chẳng phải gì khác, ta chỉ là một cá nhân, là Thánh Thủ Hà Phi, ta phải đánh tên tiểu tử chưa mở mắt nhà ngươi…”
Hà Phi nói là làm, lời còn chưa dứt, đột nhiên ập tới, cũng không thấy hắn xuất thủ ra sao, “ba ba” hai tiếng, hung hăng tát lên mặt độc nhãn nhân hai phát, người hắn lại lăng không bay về, trở lại đúng chỗ cũ, hai bàn tay thu vào trong tay áo, không nhìn thấy được tay hắn trông thế nào. Hắn khoanh hai tay sau lưng, khép hờ hờ đôi mắt nhìn hai tên trước mặt, dường như vừa xong hắn không làm gì cả.
“Ta mà không nể mặt Nhạn Bắc Ngũ Lão, hôm nay đã tống các ngươi vào đại lao, chịu khổ nhục một phen cho biết, lúc về thì thu liễm bớt cho ta, chí ít còn giữ được thể diện cho gia gia các ngươi. Nhạn Bắc Ngũ Lão năm xưa anh hùng hảo hán là vậy, hôm nay lòi ra hai tên xú tiểu tử các ngươi, càng ngày càng không biết trời cao đất dày, cuồng ngạo tự đại.”
Hai tên này thấy hắn nói ra danh tự gia gia, sợ đến không dám cử động. Kẻ bị tát tai là độc nhãn nhân, trên mặt lưu lại vết năm ngón tay, cũng không dám dùng tay mà sờ thử. Bọn chúng trong giang hồ không phải là đại ác nhân, nhưng ngông cuồng tự mãn, giao hảo với toàn những kẻ tệ hại trong tam giáo cửu lưu, cũng nhiễm luôn thói quen của đám đạo tặc giang hồ. Gia gia của chúng ngày xưa là Nhạn Bắc Ngũ Lão, anh hùng hào kiệt trong giang hồ thuở bấy giờ, nhưng trong Ngũ Lão chỉ có lão nhị, lão tam có nhi tử, hai tiền bối cao nhân mỗi người cũng chỉ có một nhi tử, khất cái là cháu của lão nhị trong Nhạn Bắc Ngũ Lão, tên là Yến Bảo, độc nhãn nhân là cháu của lão tam, tên gọi Yến Quý. Hai tên bọn chúng là tôn tử bảo bối của Ngũ Lão, luôn luôn được dung túng, phụ thân chúng hết mực bao che, thấy con mình làm xằng làm bậy mà không hề báo cho Nhạn Bắc Ngũ Lão hay biết.
Nhạn Bắc Ngũ Lão đã cao tuổi, nhàn cư hưởng phúc tại gia, đâu còn muốn quản nhiều chuyện nữa. Điều không hài lòng duy nhất chính là tôn tử của họ ai ngờ bị người gọi là Nhạn Bắc Song Tà.
Huynh đệ Yến Bảo, Yến Quý năm nay cũng đã ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, chúng bắt đầu làm quỷ trong giang hồ năm mười lăm, mười sáu tuổi, ỷ là tôn tử của Nhạn Bắc Ngũ Lão, lại còn tự tạo cho mình bộ dạng quái đản. Yến Bảo thích ăn mặc như khất cái, tự làm mình trông thê thảm, cứ cái dạng đó, người ta coi thường gã, đắc tội với gã, gã liền xuất thủ nặng tay. Yến Quý năm tám tuổi đánh với tôn tử của Chưởng môn phái Hoa Sơn, kẻ thì móc đi một mắt của đối phương, kẻ thì chém đứt lìa tay trái của đối thủ, từ đó mà Yến Quý thành độc nhãn, trở thành kẻ nhìn đời bằng một mắt. Hôm nay gã lỡ xưng lão tử trước mặt Hà Phi, có thể cũng có quan hệ tới một con mắt duy nhất này. Ai bảo hắn dùng một con mắt để mà nhìn người khác nhỏ đi.
Nhạn Bắc Song Tà thở mạnh cũng không dám, mặt tái xanh liền “lăn” ngay xuống lầu. Bọn chúng khi bước ra khỏi đại môn, tiếng của độc nhãn Yến Quý truyền lại: “Họ Hà kia, ngươi có khí phách lắm, ta đấu không lại ngươi, lần sau ta kêu gia gia ta thu thập ngươi.” Nói xong, sợ Hà Phi xông tới, lôi Yến Bảo lập tức chạy xa, nghe loáng thoáng tiếng vó ngựa lóc cóc vọng về, hai tên đã đi xa.
Ha Phi nghe được lời của Yến Quý lúc rời khỏi, cười ha hả: “Ta cung kính đợi đại giá của gia gia ngươi, xem họ tới hay không tới gặp ta.” Nói xong, quay sang các khách nhân cười: “Phiền nhiễu hôm nay đã qua, mọi người xin cứ tự nhiên dùng bữa, tại hạ không quấy rầy thêm nữa.” Lời dứt, hắn mang theo hai Cẩm y vệ phi thân xuống, biến mất không tăm tích
.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:21 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của XuyVuu
Dịch giả : Aficio Nguồn : Tao Đàn Học Viện - ***************
Thầy trò Phương Kiếm Minh và Thanh Thành mục kích trọn vẹn cảnh Thánh Thủ Hà Phi khiến huynh đệ Nhạn Bắc Song Tà Yến Bảo, Yến Quý sợ chạy, trong khách sạn khôi phục lại được sự bình yên. Mọi người bắt đầu ăn uống, bàn tán về uy phong mới đây của Hà Phi, không khỏi tâm tắc ca tụng. Phương Kiếm Minh nghe được, trong lòng thầm nghĩ: Hà Phi này lợi hại như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Chưởng môn sư bá tổ sao? Nó bèn hỏi sư phụ: “Sư phụ. Hà Phi là người như thế nào? Nhạn Bắc Song Tà nữa là người ở đâu? Chúng thấy Hà Phi, sao trông như chuột thấy mèo vậy, bị người ta tát tai cho hai cái, thở mạnh cũng không dám nữa.”
Thanh Thành cười bảo: “Điều này con không biết rồi. Vi sư dặn con này, về sau con hành tẩu trên giang hồ, tuyệt không nên đắc tội với loại người như Hà Phi, con biết thân phận của hắn là gì không?”
Phương Kiếm Minh hỏi: “Là gì hả thầy?”
Thanh Thành nói: “Họ là Cẩm y vệ uy danh hiển hách, bên cạnh đương kim Hoàng thượng, con hiểu chứ. Người như bọn họ cùng với người trong Đông Hán, Tây Hán (tổ chức mật vụ) đều mười phần lợi hại, có lúc còn cực kỳ tàn bạo. Con còn nhỏ tuổi, chưa hiểu được, tương lai trưởng thành rồi, tự khắc sẽ rõ thôi.” Thanh Thành khi nói tới Đông Hán, Tây Hán, giọng hạ xuống cực thấp, dường như là nói thầm ngay bên tai.
Phương Kiếm Minh “À” lên một tiếng, nói: “Thì ra họ chính là Cẩm y vệ, chẳng trách lại oai phong đến vậy.” Hai thầy trò vừa nói vừa ăn. Cả hai đều háu ăn, Thanh Thành dù là người xuất gia, nhưng thân hình to béo, bụng ông không hề nhỏ, một cái màn thầu cỡ lớn được ông ăn hết, các món rau và một bát cơm chay trên bàn cũng bị chén sạch. Phương Kiếm Minh cũng không kém là bao, một bát cơm chay to trôi xuống bụng, tất cả thức ăn còn lại đều chui vào cái bụng nhỏ làm đồng bạn một lượt. Nó cười ha ha nói: “Sư phụ, hôm nay con ăn no lắm rồi, phải đi ngủ một giấc thật đã mới được.”
Thanh Thành kéo theo Phương Kiếm Minh, gọi tiểu nhị tính tiền, tiểu nhị đó hỏi: “Hai vị khách quan có phải muốn nghỉ tại đây một đêm không ạ?”
Thanh Thành đáp: “Không sai. Vậy thì sao?”
Tiểu nhị cười nói: “Khách sạn chúng tôi có một quy củ, sáng sớm ngày mai các vị giao tiền phòng đồng loạt, tiên sinh phụ trách sổ sách của chúng tôi sẽ vào sổ.”
Thanh Thành nghe xong, trả tiền, dẫn Phương Kiếm Minh đi xuống, thẳng tiến đến khu viện lạc họ trọ.
Về đến viện lạc, bước vào phòng, Thanh Thành bảo Phương Kiếm Minh đi ngủ trước, ông tự mình bước đến trước cửa phòng bạch mi lão nhân, khe khẽ gõ cửa, nói: “Lão bá, tại hạ là Thanh Thành, có chuyện muốn thưa cùng người.”
Chỉ nghe từ trong phòng lời của bạch mi lão nhân: “Được, ngươi vào đi.”
Thanh Thành bước vào phòng, thấy bạch mi lão nhân đang ngồi nghiêm trang bên bàn nước, tĩnh lặng thưởng trà, cạnh ông là thiếu niên anh tuấn.
Thanh Thành nói: “Lão bá, mọi người ăn cơm rồi chứ?”
Bạch mi lão nhân gật gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Thanh Thành tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Thanh Thanh ngồi xuống, nói: “Lão bá, Thanh Thành vừa mới nghe ngóng ở sảnh chính một lượt. Dự Địa đệ nhất sạn này không nhỏ đâu, tại hạ phát hiện có rất nhiều người giang hồ đặt chân vào, có điều ngoại trừ thiểu số có danh khí, còn lại đều là chưa từng đựơc nhắc đến. Phải rồi, lão bá à, người có biết Thánh Thủ Hà Phi không?”
Bạch mi lão nhân chân mày nhíu lại, nói: “Thánh Thủ Hà Phi?... không… Thuở ta còn hành tẩu trong giang hồ, còn chưa từng nghe nói đến người này, nhưng ta lại nghe nói một người gọi là Thần Thủ Vân Thiên Lam, hắn ta là chưởng môn Ngân Phiến môn, không hiểu hắn có quan hệ gì với Hà Phi chăng?”
Thanh Thành nghe được câu này, trong lòng thầm giật mình, nghĩ: “Lão đầu này đích thực là một lão quái vật, Thần Thủ Vân Thiên Lam đó chết hơn mười năm rồi, lão thì vẫn còn sống, không thấy vẻ già lão. Thánh Thủ Hà Phi niên kỷ cũng phải lục tuần có lẻ rồi, không ngờ lão lại không hay biết, lão ẩn tích giang hồ lâu như vậy, đại khái tuổi bây giờ không dưới trăm đâu.”
Nghĩ đến đây, ông nói tiếp: “Lão bá, Hà Phi đó là đệ tử của Vân Thiên Lam, Vân Thiên Lam thì đã qua đời lâu rồi.”
Bạch mi lão nhân nói: “Thì ra Vân Thiên Lam đã chết rồi, đáng tiếc cho một thân võ công của hắn, ngươi nói vậy là tên họ Hà kia đang làm gì à?”
Thanh Thành nói: “Lão bá chưa biết rồi, Hà Phi hiện là một trong Tứ đại Phó thống lĩnh Cẩm y vệ đương triều, thân phận hiển hách. Vừa xong, hắn đuổi đi hai tên võ lâm nhân sĩ đến gây rối, cực kỳ oai phong. Người xuất gia nên ít quản những sự tình như thế, hơn nữa lần hành động này không thể để phát sinh thêm chuyện gì, nhưng Cẩm y vệ Phó thống lĩnh như hắn tới Hà Nam, lẽ nào có đại sự gì chăng? Liệu có quan hệ gì đó với Thiếu Lâm chăng? Bần tăng không dám đoán bừa, nhưng nghĩ rằng có người võ lâm nào đó bị họ để mắt đến.”
Bạch mi lão nhân nghe nói Hà Phi có thân phận Cẩm y vệ Phó thống lĩnh, thấy rất kỳ quái, ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật. Ngân Phiến môn câu kết với quan phủ từ lúc nào rồi vậy. Ngân Phiến môn có một quy củ, đệ tử trong môn không được làm quan trong triều, tên Hà Phi này quả là lớn mật.”
Thanh Thành nghe thấy ngây ra, ông không biết Ngân Phiến môn lại có quy củ này, thực ra đối với Ngân Phiến môn ông cũng không biết nhiều, chỉ hiểu rằng Ngân Phiến môn là một môn phái cực kỳ bí ẩn trong võ lâm, người giang hồ không hề hay biết bọn họ ở chốn nào. Người giang hồ bình thường chỉ rõ Chưởng môn đương đại của Ngân Phiến môn là ai, có đôi ba người nào trong môn hành tẩu võ lâm. Ngân Phiến môn này cùng với Kiếm cốc, Ma Đao môn, và cả Từ Hàng Hiên hợp lại xưng làm Tứ đại môn phái bí ẩn nhất võ lâm. Đệ tử trong môn không nhiều, nhưng người nào trong số họ ra giang hồ, đều là tuyệt đại cao thủ.
Thanh Thành nói: “Lão bá, điều này bần tăng rõ rồi. Có điều bần tăng lại nghe nói Chưởng môn Ngân Phiến môn hiện thời là một sư đệ của Vân Thiên Lam. Xem ra khi Vân Thiên Lam qua đời, họ cũng không cam chịu tịch mịch, Chưởng môn mới này cho phép qua lại với triều đình.”
Bạch mi lão nhân trầm ngâm trong một thoáng, nói: “Xem ra đúng như vậy rồi.”
Lão nhân nói với Thanh Thành vài câu chuyện phiếm, cuối cùng bảo: “Thanh Thành sư phó, lần này chúng ta đến Thương Long cốc, tuyệt đối không được để người ngoài biết chuyện. Ta hiểu trong tận đáy lòng ngươi cũng rất bối rối, không hiểu chúng ta vì đâu mà tới một nơi cực kỳ nguy hiểm như thế, rồi khi tới đó, ta sẽ tự mình nói cho ngươi hay.”
Thanh Thành nán lại nói thêm mấy câu nữa, hướng về phía bạch mi lão nhân cáo từ, trở về phòng mình, châm đèn dầu lên đọc cuốn Kinh Thư đã được giở quá nửa.
Ban đêm, vầng trăng xẻ nửa, tựa như một quả nhỏ bị cắn ngập răng vào. Tầng mây mờ mờ lướt qua trêu đùa nàng nguyệt, khi tới trước mặt nàng, khi lại ra đằng sau, còn phần lớn thời gian là che phủ lấy nàng, làm cho nàng phải bực bội.
Thanh Thành đang say giấc, đột nhiên nghe thấy trên trần nhà có dạ hành nhân bước chân qua, tiếng bước chân trên mái ngói phát ra tiếng động rất khẽ khàng. Thanh Thành lập tức phóng mình dậy, trong nháy mắt đã mặc xong y phục khoác ngoài, tới bên cửa sổ. Đừng xem ông ta to béo mập mạp, động tác không hề chịu một chút nào ảnh hưởng từ đó cả, khinh công và phản xạ đều vào hàng nhất lưu. Nhẹ nhàng mở cửa sổ, Thanh Thành xoay người hạ mình xuống dưới cửa sổ, rồi phi thân ngay lên mái, động tác của ông liền lạc trong một hơi thở, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, nhìn chính xác bóng hắc ảnh nơi xa, thi triển khinh công, chú tâm bám đuổi.
Thanh Thành rời khỏi còn chưa lâu, một nhân ảnh khác cũng nhẹ nhàng từ không trung hạ xuống, chỉ thấy đó là một nam tử bịt mặt, một thân hắc y. Song nhãn của y vừa chớp, tinh quang chiếu xạ, nhãn quang lạnh lẽo nhìn bóng dáng Thanh Thành nơi xa, thân hình khẽ động, bay qua viện lạc, lơ lửng trên không trung qua được khoảng cách bảy trượng, theo sát sau lưng Thanh Thành.
Y là ai? Tại sao lại có mặt ở đây? Lẽ nào không bám sát theo Thanh Thành không được.
“A di đà Phật. Lão nạp bao năm không ra giang hồ, thế mà yêu ma quỷ quái vẫn thấy được không ít.”
Thân hình lão nhân như một làn khói mỏng, từ từ nâng mình lên mái, cũng không rõ lão phát lực ra sao, lặng lẽ bám theo đằng sau. Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, đôi lông mày trắng phau của lão, phảng phất làm cho đôi mắt trông sáng hơn.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:23 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của XuyVuu