05-01-2012, 06:01 PM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 5.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Với hào rộng bao xung quanh, vách thành dày, tháp canh cao đặt ở 4 góc Đông Tây Nam Bắc, và cả một hệ thống phòng thủ phức tạp giống như một mê cung, Thiên Cung – nơi được mệnh danh ‘bất khả xâm phạm’ - tọa lạc giữa lòng kinh đô Thiên Long sầm uất. Uy nghi, huyền bí, mang vẻ đẹp hài hoà đăng đối hữu tình, Thiên Cung là niềm tự hào của Long Quốc.
Thiên cung gồm ba điện: Minh Cung, Nghi Cung, Bảo Cung và được chia làm hai khu: ngoại triều và nội triều. Mọi nghi thức đại lễ đều diễn ra tại ngoại triều của Thiên Cung. Nơi đây, hoàng đế ngự trên ngai vàng, nghe các triều thần trình tấu và phán quyết vận mệnh của thần dân. Ngoại triều cũng là nơi cử hành lễ đăng quang của hoàng đế, sinh thần và quốc hôn. Nội triều là nơi ở thường trực của hoàng đế cùng với hoàng gia và là nơi làm việc hằng ngày. Điện Thiên Tiêu là thư phòng của hoàng đế, cũng là nơi hoàng đế phê duyệt tấu chương.
Lúc này đây, Điện Thiên Tiêu có hai người đang chơi cờ. Nam tử hoàng bào độ chừng hai mươi có ngũ, ngũ quan tinh tế, thần thái phi thường, cặp mắt đôi lúc phát ra tia tinh quang rồi biến mất tức khắc, khóe miệng luôn nhếch lên như hàm chứa ý cười tạo ra độ cong hoàn mỹ nhất. Nam tử kia, thân hắc bào cực phẩm, gương mặt chỉ có thể dùng từ “mỹ lệ” để hình dung (rõ ràng còn đẹp hơn nữ tử a), thần thái lãnh đạm, cao cao tại thượng.
“Chiếu tướng.”
“…”
“Thế nào, Hoàng huynh?” Mỹ nam hoàng bào đắc ý tươi cười, con ngươi đen hấp háy chờ đợi.
Nhìn cặp mắt hàm chứa ý cười càng lúc càng sâu kia, nam tử hắc bào không cam lòng, ngữ khí lạnh lùng nhưng uyển chuyển: “Ván cờ này thật tuyệt. Nhiều bước đi khá phức tạp, thể hiện trí tuệ của hai bên. Tuy nhiên đến khúc cuối, Thần có sơ sẩy đôi chút… Nhưng cũng phải thừa nhận, dạo này Hoàng thượng chơi lên tay.”
“Ta chưa nghe ra ý của Hoàng huynh. Hoàng huynh vừa nói gì thế?” Vị Hoàng thượng trang một vẻ mặt có phần ngơ ngác, trong lòng lại hắc hắc tà ác cười, quyết tâm dồn đối phương bật ra một từ rất quan trọng.
Hắc bào mỹ nam cười lạnh, con ngươi đen nghiền ngẫm vẻ mặt Thánh thượng hồi lâu, miễn cưỡng nói: “Được rồi. Thần nhận thua.”
“Ha...ha…ha… Cũng có ngày Lăng Hàn Thủy phải nhận thua a.” Vị Hoàng thượng bật cười vui vẻ. Thanh âm nam tính mang theo hơi thở vương giả vang vọng khắp Điện Thiên Tiêu. Chốc lát, nam tử hoàng bào đột nhiên ngưng cười, ngữ khí cân nhắc. “Điều này có thể được tính như một sự kiện trọng đại không nhỉ?” Lại liếc mắt nhìn Hắc bào nam tử, vẻ mặt khó xử, thanh âm có ý trêu đùa tiếp tục: “Có lẽ nên mở tiệc khoản đãi. Mà tiệc gì ấy nhỉ? Yến tiệc mừng ta thắng lợi hay mừng Chiến thần Long quốc bại trận?”
“Hoàng thượng!” Lăng Hàn Thủy gầm nhẹ, nét mặt bình thản nhưng lòng có chút hờn giận, ánh mắt không giấu được sự bất mãn nhìn Thánh thượng. Con người này y nhìn không thấu.
Đương kim hoàng đế Long quốc niên hiệu Hồng Đức, tên gọi Lăng Hà Thiên, là hoàng tử út của tiên vương. Trên có hai hoàng huynh, một đã tử 4 năm trước, người đang ngồi trước mặt là Nhị hoàng huynh lãnh khốc, vô tình. Luận về tài trí Lăng Hà Thiên không bằng Nhị hoàng tử, luận về võ công mưu lược lại không thể sánh với Đại hoàng tử. Không chỉ vậy, Đại hoàng tử là nhi tử của Hoàng Hậu trước, mà Nhị hoàng tử là hài tử của Quý phi được sủng ái nhất. Thế nhưng, Lăng Hà Thiên lại được sắc phong thái tử khi chỉ mới 12 tuổi. Đến thời điểm này, khi Tân hoàng đã tại vị 7 năm, mọi người ai nấy vẫn chẳng thể hiểu quyết định của Tiên hoàng. Thật ra, Lăng Hà Thiên trong mắt Tiên hoàng là ‘sâu không thể dò’. Và điều này là tiêu chí để y đánh bật nhị vị hoàng huynh, tiến tới vị trí tối thượng hiện nay. Con người thật của y đến tận bây giờ chỉ hai người tương đối hiểu biết. Một là phụ hoàng y nhưng đã không còn tại thế. Còn người kia là y chủ động phóng một phần tâm ý bản thân.
“Đặng Hiền!” Trực tiếp ngó lơ vẻ mặt lãnh băng của Nhị vương gia, người được xưng Hoàng thượng hướng ra bên ngoài hoán một tiếng.
“Có nô tài.” Tổng quản thái giám Đặng Hiền từ ngoài cửa nhanh chóng tiến vào, tuy đã có tuổi nhưng tác phong còn rất nhanh nhẹn, phong thái cực trầm ổn, không hổ là lão công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng.
“Truyền lệnh mở yến tiệc tại Linh Các. Các cung phi đều được tham dự.”
“Nô tài tuân chỉ.” Đặng công công cung kính nhận lệnh.
“Hoàng thượng!” Nhị vương gia lần nữa gầm nhẹ, bất mãn đứng dậy, chắp tay, đầu hơi cúi xuống, thanh âm nhàn nhạt: “Hoàng thượng sự vụ bề bộn, Thần không tiện quấy rầy. Thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn Thần cáo lui.”
“Hoàng huynh đi thong thả.” Vẫn giữ ý cười trên môi, vị Hoàng thượng ngả người trên nhuyễn giáp nhìn bóng dáng Hắc bào mỹ nam.
“Cung tiễn Nhị vương gia.” Đặng Hiền nhanh chóng cúi đầu, phúc thân hành lễ.
“Ha ha ha… Đặng Hiền, ngươi thử nói xem Hoàng huynh tối nay có an giấc được không?”
“Hoàng thượng, thứ cho nô tài không dám vọng ngôn.” Đặng công công vẫn đứng hầu một bên, không siểm nịnh đáp.
“Ngươi a, nên buông lỏng một chút, người mới thư thái.” Lăng Hà Thiên nheo nheo mắt nhìn Đặng Hiền.
“Hoàng thượng thứ tội. Thân là nô tài phải tuân thủ quy tắc trong cung.” Ánh mắt vẫn tĩnh như nước, Đặng Hiền cung kính hồi đáp. Y sống cả đời trong cung – nơi mà người ăn thịt người - nên hiểu rõ: muốn bảo vệ bản thân chỉ có thể tận lực tuân thủ cung quy.
“Ngươi a…” Lăng Hà Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lão nô đã hai đời phục vụ Hoàng đế.
Tài sản của umizaze
Chữ ký của umizaze "Tôi mơ một giấc mơ. Tôi trở thành nữ chính trong chính tác phẩm tôi viết."
Last edited by umizaze; 06-01-2012 at 10:10 AM .
06-01-2012, 10:06 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 5.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Hoàng thượng cát tường.”
Một tiểu thái giám đi vào phòng, phúc thân hành lễ rồi bước chân vội vàng tới cạnh vị Tổng quản thái giám, ghé tai nói nhỏ. Rồi y lại cúi đầu thi lễ với Hoàng thượng, nhẹ nhàng lui ra.
Lúc này Đặng Hiền cúi đầu, chạy nhanh hồi báo.
“Hoàng thượng, Thiên Dạ ám vệ cầu kiến.”
“Tuyên.” Lăng Hà Thiên nhu nhu hàng chân mày, thấp giọng ra lệnh.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Nam tử dong dỏng cao, một thân hắc y, nửa quỳ gối trước mặt Lăng Hà Thiên, giọng nam trầm hành lễ.
“Ân.” Lăng Hà Thiên phất tay cho miễn lễ. “Vĩ nhi đâu?”
Ánh mắt thẳng tắp nhìn Thiên Dạ, cái nhìn sắc lạnh khiến Hắc y nam tử vừa mới đứng dậy lại nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội.
“Bẩm Hoàng thượng, lúc thuộc hạ đến Thiên gia đã không thấy Lãnh công tử. Đây là phong thư công tử gửi Hoàng thượng.” Bàn tay run rẩy nâng phong thư lên cao, Thiên Dạ sống lưng một tầng mồ hôi lạnh.
Đặng công công nhận lấy phong thư dâng lên Hoàng thượng.
“Thiên, mẹ yêu dấu đang truy sát ta. Tạm thời không thể gặp nhau. Bảo trọng!”
“Tra thế nào?”
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Thiên Dạ biết Hoàng thượng đang hỏi vấn đề gì nên kính cẩn hồi báo: “Hoàng thượng giáng tội. Thuộc hạ vô năng không tra được thân phận Lãnh công tử.”
“Truyền lệnh Ám vệ tìm, bảo vệ an toàn Vĩ nhi cho Trẫm. Tiếp tục tra. Ngươi đến Hình đường đi.” Lăng Hà Thiên trầm giọng ra lệnh.
(Hình đường là nơi thi hành các hình phạt dành cho đội Ám vệ.)
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Thiên Dạ cúi đầu đáp lời rồi nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài, mặt trời dần khuất bóng. Lăng Hà Thiên phóng tầm mắt qua khung cửa ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực, thì thầm: “Lãnh Tử Vĩ, thân phận của ngươi là gì?”
-------
Gió thổi nhẹ. Bầu trời đêm đầy mây. Chim bay tán loạn khỏi rừng trúc. Mùi máu tanh nồng nặc. Xác người ngổn ngang. “Đừng…Không được đến đây…Ta... không có…” Nữ tử hai chân mềm nhũn, run rẩy bò dần về góc tường. Hắc y nhân nhẹ nhàng vung kiếm lên. “Ta không biết… Thật sự… Ta… Aaaaaaaaa…….”.
-------
“Chủ tử.” Hắc y nhân quỳ gối thi lễ.
Nam tử ngồi trên ghế cao, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, tia sáng yếu ớt từ ngọn nến chỉ soi rõ thanh kiếm màu ngọc bích đang được nam tử âu yếm vuốt ve.
“Thế nào?” Thanh âm lành lạnh đầy ma lực, ngữ khí cực khinh hỏi.
“Hồi chủ tử, ả chết rồi.”
“ ‘Hồng ưng’.”
Da đầu hắc y nhân run lên, bàn tay đầy mồ hôi trộm, giọng nói cực nhỏ phát ra từ chóp lưỡi run run:
“Thuộc hạ vẫn chưa tìm được. Cầu chủ tử cho thêm thời gian.”
Phặc. Đầu tên hắc y lăn trên sàn nhà mát lạnh. Thân hình nằm giữa vũng máu tươi. Những giọt máu bám dính trên lưỡi kiếm dần bị hàn khí của Băng kiếm nuốt chửng. Nam tử mắt thấy Băng kiếm không còn vết máu mới chậm rãi cắm vào bao kiếm, miệng hoán một tiếng:
“Tri Tắc.”
“Có thuộc hạ.” Một hắc y lập tức từ chỗ tối hiện thân trong phòng.
“Ngươi tiếp tục tìm. Cho người tẩy sạch nơi đây.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Hắc y nhân lui dần về phía cửa rồi khuất bóng.
Đêm tối tiếp tục kép dài…
Hừng đông.
Mặt trời lấp ló nép mình sau những ngọn núi, phát ra tia sáng đầu tiên trong ngày. Người người tấp nập mua bán tại Huyền Đô thành.
“Này, nghe tin gì chưa? Sáng nay quan phủ phát hiện rất nhiều xác người phía sau rừng trúc.”
“Có gì lạ đâu? Nơi này ngày nào chẳng có người chết.”
“Nhưng thi thể mấy người này không có nội tạng.”
“Gì? Nói lại đi, ta nghe chưa rõ.”
“Người chết không có nội tạng. Khắp người đầy vết thương lớn nhỏ tổng cộng 100 nhát đao và kiếm, trên thân có vết rạch kéo dài từ ngực đến bụng. Nội tạng bị vét sạch. Máu thấm đỏ cả một mảnh đất.”
“…”
“Quan phủ bảo sao?”
“Huyết môn!”
“Sao? Tổ chức sát thủ bốn năm trước vào cung sát hại Đại vương gia – Đại hoàng tử?”
“Đúng thế. Nghe đồn ba năm trước đã giải tán. Ai ngờ…”
“Triều đình chắc lại sắp ban lệnh giới nghiêm đấy. Ai da… Thời buổi này sao khó kiếm tiền thế chứ???”
Tài sản của umizaze
07-01-2012, 11:29 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 6.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Róc rách. Róc rách.
Dòng nước mát lạnh, ngọt ngào bao quanh thân hình trắng noãn nà của nữ tử. Nước từ đỉnh đầu theo mái tóc ngắn, rồi nương theo khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ chảy xuống, nhỏ tong tong lên đôi vai gầy gợi cảm. Trên bãi cỏ xanh mướt trải dài đến cạnh bờ sông, Ma kiếm chau mày, miệng há to muốn nói lại thôi, đôi môi mím chặt; há ra ngậm vào, rồi lại há ra. Cuối cùng, quyết định lên tiếng.
“Cô nương không thấy xấu hổ sao?”
…
Nữ tử đứng quay lưng với Ma kiếm vờ như không nghe thấy, tiếp tục hất nước lên cánh tay thanh mảnh chà lau.
“Ma Đức Trọng. Tên ta.”
Lặng im. Vẫn chỉ có tiếng nước róc rách đều đều vang vọng.
“Ít nhất cho ta biết tên được không?”
“…”
“Chúng ta đi chung đường a.” Ma Đức Trọng phát bực, hét toáng lên.
“Lãnh Tử Hoa.” Nữ tử ánh mắt sắc bén liếc Ma Đức Trọng một cái, ngữ khí thản nhiên. “Còn nữa, người nên xấu hổ là ngươi.”
“Là cô nương không bảo ta tránh đi.” Ma Đức Trọng nhún nhún vai, trưng ra bộ dạng con nai vàng ngơ ngác, lại tiếp lời. “Được rồi, ta sẽ gọi cô nương là Hoa nhi. Hoa nhi, gọi ta Trọng ca.”
Vù, vù, vù. Ba chiếc lá rạch ba đường trên gương mặt Ma Đức Trọng. Máu tứa ra, từng giọt, từng giọt, rồi chảy nhiều hơn. Phút chốc, khuôn mặt vốn đã dữ tợn của Ma kiếm càng thêm khó coi. Quẹt vết máu bên má, Ma Đức Trọng lẩm bẩm: “Dữ a.”
Vù.
Không phải nữa chứ? Ma Đức Trọng than thầm, dùng hai ngón tay bắt lấy. Ủa? Nhẫn? Trông quen quen. Đặc biệt là con chim ưng. Chim ưng? ‘Hồng ưng’? Chăm chăm nhìn chiếc nhẫn, Ma Đức Trọng lia mắt sang Lãnh Tử Hoa, lại dời về chiếc nhẫn. Không báo trước, Ma Đức Trọng quỳ gối trên bãi cỏ non mềm mượt, cung kính hành lễ.
“Ma Đức Trọng tham kiến Ma Quân.”
“…Đứng lên đi. Đồng môn, gọi ta sư muội.” Lãnh Tử Hoa đưa tay vuốt tóc ra phía sau, nhàn nhạt nói.
“Tiểu muội.” Ma Đức Trọng ngẩng mặt lên, nhe hàm răng trắng bóng ra cười.
Lãnh Tử Hoa đảo mắt liếc Ma Đức Trọng, ngây người nghĩ nghĩ một hồi. Cũng chẳng thiệt thòi gì. Một cách xưng hô mà thôi. Gạt nước trên gương mặt bé nhỏ, nàng rẽ nước lội vào bờ.
Ma Đức Trọng nhanh chóng xoay lưng lại. Âm thầm cười hài lòng khi thấy Lãnh Tử Hoa không phản đối y xưng hô như thế.
“Tiểu muội bái sư khi nào sư huynh không biết a? Vi sư muội có biết không? Vì sao sư phụ truyền ‘Hồng ưng’ cho muội? Không phải sư phụ gặp chuyện dữ rồi chứ? Hiện giờ sư phụ ở đâu?” Ma Đức Trọng liên thanh hỏi.
“Tự tìm hiểu.”
Ném đúng 3 chữ, Lãnh Tử Hoa một thân xích y như cũ, ngước nhìn tiết trời. Ánh dương chói mắt, mạnh mẽ xuyên qua tán lá thưa nóng rát da thịt. Cũng có điểm đói bụng, Tử Hoa nhìn đống quả nặng trĩu trên cái cây phía đối diện, thèm thuồng.
Phốc.
Nàng phi thân ngồi vắt vẻo trên nhánh cây gần chùm quả sai trái nhất, hái vài quả nhàn nhã bỏ vào miệng.
“Tiểu muội kiệm lời quá à. Nói cho sư huynh tí thôi cũng được. Sao muội không ở Ma cung? Có việc sao? Huynh giúp muội. Muội nói đi.” Ma Đức Trọng tiếp tục lải nhãi.
…Nhai…nhai…
Lãnh Tử Hoa chẳng buồn mở miệng, bụng thầm nghĩ: Sao y có thể là sư huynh ta được chứ? Lại là Ma kiếm. Chẳng phải những kẻ giết người như ngóe, cả ngày đều không mở miệng và luôn độc hành?
“Tiểu muội.”
“…”
“Tiểu muội…”
“…”
“Tiểu…”
“Tìm nhi tử.” Để bảo vệ lỗ tai, cuối cùng Lãnh Tử Hoa miễn cưỡng lên tiếng.
“Nhi tử. Ra là nhi tử. Khoan! Hả??? Ặc… ặc… nước… nước…” Ma Đức Trọng nghẹn họng, con ngươi phóng đại nhìn Xích y nữ tử trước mắt.
Nhi… nhi tử??? Không thể tin được. Tiểu muội chỉ khoảng 18 tuổi. Ờ, mà nữ tử 16 đã kết hôn. Tiểu muội có con cũng không lạ .
Sau khi phân tích kỹ càng, Ma Đức Trọng phục hồi tinh thần, lấy lại dáng vẻ đỉnh đạc: “Tôn nhi ta ở đâu a. Huynh muốn gặp.”
Khoan, không ở cùng mẹ. Đi lạc? Bắt cóc? AAAAAA…..
“Tên khốn nào? Dám bắt cóc tôn nhi của Ma kiếm ta. Chê đời dài quá? Để ta bắt được, ta sẽ băm hắn thành cám đem cho heo ăn. Hừ...hừ…” Ma kiếm đột nhiên quay ngoắt lại, hỏi dồn: “Tiểu muội, tên khốn đó là ai?”
“Kỳ nhi tự mình rời nhà. Ta lo được. Làm chuyện của huynh đi.”
Nếu để sư huynh ngươi tưởng tượng thêm lát nữa, chắc tình tiết sẽ biến chuyển thành: hai mẹ con vì số phận trớ trêu, thất lạc 10 năm không gặp. Hic.
“Huynh muốn giúp. Danh tự tôn nhi là?” Ma Đức Trọng biểu lộ thái độ cương quyết, nói.
“Lãnh Tử Kỳ.”
“Ta sẽ giúp muội.” Ma Đức Trọng hăng hái bừng bừng ra quyết định.
Lãnh Tử Hoa nhìn nhìn Ma Đức Trọng, trầm ngâm.
“Huynh về Ma cung chỉnh đốn lại. Sau này muội sẽ cần đến. Chuyện Kỳ nhi, muội giải quyết được.”
Ma Đức Trọng trông Lãnh Tử Hoa hồi lâu, gật đầu dứt khoác: “Hảo! Ta đi. Muội bảo trọng!”
“Bảo trọng!”
Tài sản của umizaze
08-01-2012, 05:46 PM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 6.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Buổi tịch dương, tại một không gian khác.
Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất,
nhưng khi hoa tàn thì chỉ còn lại sự héo úa.
Hết độ rồi hoa mong ai, hoa trách ai?
Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi.
Một đời người phải khóc bao nhiêu lần thì lệ mới thôi rơi?
Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ?
Khóe mắt em xanh xao tiều tụy,
nhưng không một ai thấu hiểu.
Lời hẹn ước năm xưa thật tuyệt diệu,
cứ như hoa rơi khắp cả một trời.
Gió Bắc thổi qua màn đêm lạnh giá,
nhưng không một ai kề bên an ủi.
Lời hẹn ước năm xưa thật tuyệt diệu,
nhưng rồi bao nỗi tương tư lại hóa bụi trần.
Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất,
nhưng khi hoa tàn thì chỉ còn lại sự héo úa…..
Giọng ca mềm mại, ngọt ngào dẫn dắt mọi người đắm mình trong thế giới thần tiên. Bạch y nữ tử xinh đẹp, dáng người mỏng manh mà đằm thắm, vừa khẽ gảy lục huyền cầm, vừa ngân nga giữa vườn đào tràn ngập sắc hồng. Đôi tay búp măng lướt nhẹ trên phím đàn, cổ tay trắng ngần thấp thoáng sau ống tay áo mềm như lụa. Thi thoảng, nàng gió lại nhẹ nhàng dìu cánh hồng đào đáp xuống suối tóc đen tuyền óng ả nửa buộc nửa không. Quang cảnh này chỉ có thể dùng từ ‘tiên cảnh’ để miêu tả.
Bạch y nữ tử bất chợt ngẩn đầu, lộ rõ gương mặt…
“Ơ…”
“Ah…”
Một điều kỳ lạ, nữ tử này lại toát lên nét đẹp trung tính. Ở nữ tử có sự mạnh mẽ, kiên định phản ánh rõ nét trên gương mặt mỹ lệ. Và điều này mới dẫn đến phiền toái lớn phía đằng sau.
“AAAAA…”
Tiếng thét có điểm lớn lôi kéo mọi người về với hiện thực tàn khốc.
Ảo ảnh qua đi. Sự thật ở lại. Tạo hóa thật đáng nguyền rủa. Trời cao ngó xuống còn phải hối hận. Và sự thực là vầy.
Đào Hoa lâu tọa lạc bên trong một vườn hoa rộng lớn. Bàn ghế được chủ quán tinh ý xếp đặt bên dưới các gốc đào để phục vụ nhu cầu thưởng hoa tao nhã của mọi người, nhất là vào lúc hoa đào nở rộ. Chiều nay, Đào Hoa lâu vinh hạnh phục vụ một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng thời điểm này, chủ quán đang dở khóc dở cười, thầm hối hận mừng vui quá sớm. ‘Trong phúc có họa’, cuối cùng lão cũng hiểu thấu đáo lời dạy của phụ thân kính yêu.
Tửu lâu, cảnh tượng kinh hoàng. ‘Đội quân tóc dài’ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau. ‘Cái răng, cái tóc là gốc con người’. Thế nhưng, giờ đây răng thì rơi đầy trên đất; tóc thì bị kéo kéo, giật giật, cứ như đang chơi kéo co ấy. Ai nấy ra sức túm nhiều tóc hơn, nhằm chiếm ưu thế so với đối phương. Tình thế lúc này mấy ai còn quan tâm: ‘Hiền lương thục đức” là cái thứ gì? ‘Ôn nhu như nước’ là thứ chi chi???
Phía bên kia, một nửa còn lại của thế giới, tức là các đấng nam nhi ấy ạ. Tình cảnh còn thảm thiết hơn. Chiến trận đã nhanh chóng ngã ngũ. Người người đổ rạp đầy đất, ‘máu chảy thành sông’.
Thế gian này chưa từng thấy cách giết người như thế. Dã man. Thật sự dã man mà. Chủ quán khẽ lẩm bẩm, bàn tay to vuốt những hột mồ hôi trên trán, khuôn mặt hằn dấu vết của thời gian cau lại. Ai đó làm ơn ngăn cảnh tượng này lại giúp lão…
“Bốp, bốp. Hay quá! Đúng không Yên thúc?”
Tiểu hài tử tựa như thiên thần ngồi cạnh hắc y nam tử hàn khí bức người, hai bàn tay bé nhỏ vỗ vào nhau, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. Hết sức đáng yêu. Đột nhiên nam hài trượt xuống ghế, lon ton lại gần Bạch y mỹ nữ:
“Tỷ tỷ! Giọng ca của tỷ thật tuyệt vời. Lát nữa, tỷ có thể hát ru Tử Kỳ ngủ không?”
Giương cặp mắt to tròn đầy mong chờ nhìn mỹ nữ trước mặt, Lãnh Tử Kỳ nhẹ nhàng đề nghị.
Bạch y nữ tử cúi nhìn thiên thần nhỏ. Quá đáng yêu!!! Thiên thần có đôi mắt trong veo như nước mùa thu, cái nhìn thông minh kèm chút tinh nghịch. Mỉm cười. Đôi tay búp măng sờ nhẹ khuôn mặt xinh xắn. Di di ngón tay, nữ tử véo nhẹ cái má bầu bĩnh của thiên thần nhỏ.
“Sao ta phải hát ru tiểu đệ ngủ chứ? Nói xem nào?”
“Tử Kỳ sẽ ngủ ngon hơn nếu được mỹ nhân hát ru a. Nếu tỷ tỷ hào phóng, quạt chút gió nữa thì tốt hơn.”
“Ha...ha...ha… Láu lỉnh lắm. Được thôi.” Bạch y nữ tử vui vẻ nhận lời.
“Kỳ nhi!” Hắc y mỹ nam đầy hàn khí nhẹ nhàng hoán một tiếng.
“Yên thúc?” Tử Kỳ khó hiểu hỏi lại.
“Không nên làm phiền người khác.”
“Độc Ma Tâm. Danh tiếng của ngươi chẳng kém ta đâu. Kỳ nhi theo ngươi được, chẳng lẽ không thể theo ta.” Nử tử nhịn không được phản pháo.
“Yên thúc an tâm.” Tiểu hài tử mỉm cười nhìn nữ tử: “Lãnh Tử Kỳ.”
“Lệ Tường Vi.”
Tường Vi nở nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp. Không hiểu vì sao nàng lại nói tên thật. Lệ Tường Vi. Cái tên này chỉ có sư phụ và sư huynh biết. Không! Ngân Phách cũng biết. Nghĩ tới đó gương mặt nàng thoáng nét khổ đau.
“Wow!!! Cái tên đẹp như người vậy.”
Tường Vi ngừng suy nghĩ, lại nhẹ nhàng cười: “Ngoan, tiểu bảo bối của ta.” Giọng ôn nhu tràn đầy sủng nịnh.
Giữa lúc câu chuyện sôi nổi. Một nam nhân to lớn thô kệch, tay lăm lăm trường kiếm, ở đâu nhảy vô hung hăng quát:
“Ma nữ! Đền mạng cho đại ca ta.”
Tài sản của umizaze
09-01-2012, 08:11 PM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 7.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Đại ca ngươi? Ai?” Lệ Tường Vi vẫn chăm chú gọt vỏ trái táo đỏ cho Tử Kỳ, lơ đễnh hỏi.
“Ngươi cư nhiên không nhớ? Ngươi giết huynh ấy hai ngày trước.” Nam nhân trưng ra bộ mặt không thể tin nổi, mắt mở to, cánh mũi phập phồng, nốt ruồi khóe miệng co giật liên hồi. Biểu tình buồn cười hết sức.
“Ôi dào. Người chết không thuộc diện quan tâm của bổn cô nương.” Tường Vi vu vơ nhả lời, thành công đốt lửa giận ai kia.
“Ngươi…” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, muốn quát một tiếng nhưng vì quá tức giận lại không thốt nên lời; chỉ có thể đem cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống quăng cho Ma nữ trước mặt.
“Người không biết không có tội. Tiểu tử ngươi về đi thôi.” Lệ Tường Vi lại như vô tình buông thêm câu nữa. Lần này quả thật đổ thêm dầu vào lửa.
Nam nhân mặt đỏ ửng rống lên:
“Vô sỉ. Quả nhiên là Ma nữ. Hôm nay không giết ngươi ta thề không làm người.”
“Phụt…ha...ha… Hôm nay lão Diêm vương lại phải thu thêm một cái mạng chó nữa rồi.” Tường Vi một tay ôm bụng, cười sảng khoái.
“Ngươi…ngươi…”
Nhân lúc hai đương sự tạm ngừng đấu khẩu, Tử Kỳ vội vàng chen vào: “Vi tỷ, Tử Kỳ lên phòng. Tỷ giải quyết nhanh nhanh chút nha.”
“Kỳ nhi quả đáng yêu.” Lệ Tường Vi cười rạng rỡ.
Từ khi xuất môn đây là lần đầu tiên nàng cười thật sự. Cảm giác được ai đó quan tâm tin tưởng thật sự rất tuyệt. Giết một lũ háo sắc khốn khiếp, diệt một phường thổ phỉ hà hiếp dân lành, lại tiễn thêm tay cáo già ra vẻ thanh cao Minh chủ võ lâm Tư Báu sang tây thiên, nàng bị gọi Ma nữ. Cái danh xưng phàm là người bình thường không ai dám tới gần. Sự kiện quăng Thanh Bình công chúa xuống biển và để mặc chết đuối, càng khiến đại danh Ma nữ đắt đỏ hơn bao giờ hết. Kẻ thù, bọn săn tiền thưởng, quan quân triều đình. Không có phút an tĩnh.
“Tiểu tử ngươi không sợ ả sao?” Nam nhân dời ánh mắt lên người Tử Kỳ, khó hiểu hỏi.
“Sợ? Ta nên sợ người đang bị dọa giết hay phải sợ kẻ cầm kiếm đuổi giết? Vị huynh đài này nói thử xem.” Đang muốn hảo hảo về phòng đánh một giấc lại bị ngăn cản, Tử Kỳ nổi giận. Trời đánh còn tránh giấc ngủ nữa là.
“Miệng lưỡi khá đấy. Nhưng là ả giết đại ca ta trước. Ta phải trả thù. Có thù không báo không phải đại trượng phu.”
Tử Kỳ khinh thường nhìn nam nhân cao lớn, tuôn một tràng: “Thế tại sao Vi tỷ giết đại ca ngươi? Không giết ngươi hay hắn?” Tử Kỳ chỉ hán tử ngồi ở chiếc bàn đặt giữa Đào Hoa lâu. “Phải chăng đại ca ngươi đắc tội Vi tỷ trước? Ngươi chưa từng nghĩ đúng không? Mà biết đâu đại ca ngươi còn chẳng phải chết dưới tay Vi tỷ. Thế gian này ‘gắp lửa bỏ tay người’ lại chẳng thiếu.”
Nam nhân sửng sốt. Quả thật trước giờ không nghĩ đến. Nghe người ta bảo đại ca bị giết thế là lao đi trả thù. Đại ca tính cũng háo sắc… Có khi nào??? Nghĩ thế nhưng nam nhân sống chết không thừa nhận. “Ta nào biết được tiểu tử ngươi nói có phải sự thật? Ngươi đi cùng ả nên bao che cho ả là điều tất nhiên. Hơn nữa, chuyện này do một người có danh vọng nói với ta. Mặc kệ thế nào, hôm nay ta cũng phải giết ả trả thù cho đại ca.” Nam nhân mạnh mẽ chốt hạ.
“Thế Vi tỷ nên để ngươi giết sao?” Tử Kỳ cười châm biếm, ngữ khí đầy trào phúng.
“…”
“Hừ! Các ngươi cho rằng hễ kẻ nào muốn giết mình là ma nữ? Vậy, ngươi muốn giết tỷ tỷ chẳng phải cũng là ác ma sao?”
“Tiểu tử ngươi… Ta là Đỗ Mân, đệ tử Hoàng Y giáo đại danh đỉnh đỉnh. Danh môn chính phái đó.” Nam nhân dõng dạc giới thiệu danh tánh. Dáng vẻ ngạo nghễ, cứ như người nào được hắn xưng danh hẳn nên tự lấy làm vinh hạnh.
Tử Kỳ đột nhiên cực kỳ chán ghét, cơn giận bốc cao: “Chính phái? Hừ! Thế giới này không có trắng cũng chẳng có đen, tất cả đều là xám. Và cũng chỉ có hai loại người: giết người hay bị người giết. Hôm nay nếu Vi tỷ để ngươi giết, sau đó ta có thể giết ngươi chứ? Vì người thân báo thù chẳng phải đạo lý của ngươi?”
“…”
“Sao? Không trả lời được? Hắc đạo? Bạch đạo? Chẳng phải đều là giết người? Trừ hại cho võ lâm? Ta khinh. Ân oán cá nhân người khác, tự dưng xông vào, chém chém giết giết một hồi rồi tự cho mình thanh cao. Chẳng qua chỉ mượn cớ thỏa mãn cơn khát máu của bản thân. Thắng làm vua, thua làm giặc. Thế gian này chỉ có thế mà thôi. Ở đây ai dám nói bản thân chưa từng giết người? Lúc chém giết có mấy người nghĩ đến công lý? ‘Trả thù’ hay ‘sống sót’ mà thôi."
Toàn trường một mảnh tĩnh lặng. Những lời này tựa hồ lần đầu tiên mọi người nghe qua. Ngẫm lại, tuy rằng cuồng ngôn nhưng chẳng thể phản bác. 2 năm trước, Lăng Lỗi vương gia ăn chặn 18 vạn lạng bạc dành để tu bổ đê điều, khiến năm ấy nửa vạn dân chết vì lũ dữ càn quét. Dân chúng ai ai cũng rõ, chỉ triều đình không hề biết? ‘Quốc có quốc pháp, gia có gia quy’. Vậy quốc pháp ở đâu? Những người dân thấp cổ bé họng muốn công bằng thì đòi ở đâu? Ở cái thế giới mà hoàng quyền là tối thượng thì ai dám tố giác một vương gia? Tố giác ở đâu? Rồi thì người nào dám nhận vụ kiện? Tóm lại: Quốc pháp cũng chỉ là công cụ để những kẻ thống trị bảo vệ quyền lợi của bản thân. Thế giới này, quả thật ‘cá lớn nuốt cá bé’.
Tài sản của umizaze
Từ khóa được google tìm thấy
bach luyen thanh tien , dam mi xuyen khong , dam my xuyen không , dam my xuyen khong , dam my xuyen khong hai , dam my xuyen khong hay , dam my xuyen khong hài , dam my xuyen khong hoan , dam my xuyen ko hay , dam my xuyen viet , doc truyen lanh tu hoa , doc truyen luc y nu tu , hoa dao xuyen khong , hoa tu dang 4vn , hoang thuong lanh lung , lãnh tử hoa , lanh tu hoa , lanh tu hoa 4vn , lanh tu hoa 4vn.eu , lanh tu hoa chuong 44 , lãnh tử hoa , luc y nu tu , moi ng goi ta la xu nu , nam xuyên không , nhac hoa xuyen khong , tang thu vien , than tien xuyen khong , truyen lam y nu tu , truyen lanh tu hoa , truyen xuyen khong 4vn , truyen xuyen khong hoa , truyen xuyen khong hoan , truyenhixx xuyen khong , tuchangioi xuyen khong , xuyên không đông hoa , xuyen khong , xuyen khong 4vn , xuyen khong b c , xuyen khong chung dien , xuyen khong co dai hoan , xuyen khong cung dinh , xuyen khong dam my , xuyen khong lam y , xuyen khong lanh tu hoa , xuyen khong new , xuyen khong sang tac , xuyen khong truyenhixx , xuyen khong tu chan goi , xuyen khong tu la chi nu , xuyen khong tu sang tac , xuyen khong tuchangioi , yy xuyen khong 4vn.eu