“Grào..grào….” Tiếng sói tru vang lên dai dẳng, một làn gió nhẹ từ phía bụi cây thoảng tới, một cái đầu sói lông trắng như tuyết to như con nghé con lao ra như điện xẹt, trong mắt nó đầy huyết tinh và lãnh khốc, hàm răng nanh sắc nhọn như dao giương lên dưới ánh trăng phát ra một thứ ánh sáng rờn rợn. Hơi thở đẫm máu tràn ngập không khí, trong số những học sinh nhát gan lập tức vang lên tiếng khóc thút thít. Bên tai tiếng “Xì xì” vang lên không ngớt, từng con sói hung ác ló đầu khỏi bụi cây rậm rạp, vây kín xung quanh mọi người. Phóng mắt nhìn ra thấy có cả thảy hai ba chục con, đến cả Lưu Kiếm cuối cùng cũng biến sắc thì nói gì đến mấy nam sinh tay cầm que gỗ, lúc ấy phần lớn đều đã run rẩy đến phát nhuyễn ra rồi.
Con sói trắng tuyết dẫn đầu đàn sói, tất cả những con khác đang nhìn nó như thể đang đợi nó ra hiệu lệnh tấn công. Có lẽ ngọn lửa cháy bừng bừng làm nó chùn bước, vua sói bất an lượn qua lượn lại, ngần ngừ chưa hạ lệnh công kích, cặp mắt lạnh lẽo xẹt qua bốn phía, thỉnh thoảng lại nhìn đống lửa. Lưu Kiếm xem thần thái của vua sói trong lòng thầm rõ mình đã không liệu sai, sói rất sợ lửa. Nhưng đống lửa chắc chắn sẽ có lúc tàn, đến khi lửa tắt anh biết làm gì đây? Lưu Kiếm vội vã nghĩ cách nhưng mãi không nghĩ được cách nào khả dụng.
Đám người và bầy sói giừa đêm khuya nơi thâm sơn cứ giằng co nhau như vậy. Sói vương thấy đống lửa đang bốc ngùn ngụt, có muốn tắt cũng mất một lúc nên tựa hồ không chút vội vàng, liền khuỵu xuống. Những con khác làm theo, cùng lim dim mắt như thể đang dưỡng sức. Con người là vạn vật chi linh, lúc ấy lại lâm vào thế hạ phong. Lưu Kiếm thử rời khỏi đống lửa, đi nhặt thêm thật nhiều cành cây nhưng anh vừa bước ra mấy bước con mắt của sói vương đã mở trừng, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua, không khí băng giá lập tức bức Lưu Kiếm quay trở lại.
Lửa không thể cứ cháy mãi, mà đàn sói có vẻ rất kiên nhẫn. Hai giờ trôi qua, lửa đã yếu đi một chút, hơn nữa căng thẳng trong thời gian dài khiến thể lực lũ trẻ kiệt quệ dần, không ít nữ sinh đến đứng cũng không đứng vững nữa, nam sinh đứng ở vòng ngoài đối mặt với đàn sói càng chịu áp lực lớn hơn, sức khỏe tiêu hao càng nhiều, rất nhiều cậu đã như cành liễu trước gió, lắc lư muốn đổ xuống.
Đàn sói sau một hồi dưỡng sức, lúc ấy tinh thần sảng khoái, từng con một đứng dậy lắc lắc đầu, dãn gân dãn cốt như thể khởi động trước khi tấn công. “Grừ…gaow….” Tiếng hú chói tai vang lên, sói vương trắng tuyết cuối cùng cũng từ từ đứng dậy.
Lưu Kiếm thót tim, hô lên: “Lũ sói sắp tấn công rồi, mọi người hãy lên tinh thần, nếu có cơ hội chạy thì chạy được người nào hay người nấy!” Nghe Lưu Kiếm nói, Âu Dương Băng Dung đột nhiên phấn chấn hẳn lên, nhẹ nhàng nói: “Các em, tuy chúng ta là nữ nhưng lúc này không thể tham sống sợ chết, mọi người hãy cố lên, cùng với các bạn nam đánh lại bầy sói!” Lưu Kiếm nghe vậy trong lòng lo lắng, quát: “Băng Dung, em không được nói bừa! Chúng ta sẽ ngăn chặn lũ sói trước, em đưa các học sinh nữ chạy về phía đỉnh núi, có khi…có khi lũ sói ăn thịt bọn anh rồi sẽ không đuổi theo các em nữa, các em sẽ được an toàn.”
“Không! Em không nói bừa! Em là giáo viên của chúng, bất kể trong tình huống nào em cũng không thể bỏ chạy, nếu không sau này em còn mặt mũi đâu mà đứng trên bục giảng nữa!”
“Thầy ơi, không xong rồi, lũ sói đã bắt đầu hành động!” Hạ Phàm kêu lên hoảng hốt làm Lưu Kiếm giật nảy mình, không thể tiếp tục đôi co với Âu Dương Băng Dung nữa mà quay đầu lại. Quả nhiên dưới sự chỉ huy của sói vương, đàn sói từ từ bức lại gần. Lưu Kiếm dúi cây gậy gỗ trong tay vào đống lửa, cây gậy dễ dàng bén thành một ngọn đuốc, đem đuốc huơ trước mặt sói vương. Sói vương bị lửa uy hiếp nhích lùi một bước, gầm gừ với Lưu Kiếm, bộ lông trắng muốt trên người dựng hết lên vô cùng đáng sợ!
Các nam sinh khác vội vàng học theo, lần lượt đốt cháy đầu cây gậy gỗ. Đàn sóitựa hồ như gặp phải sự chấn nhiếp, đứng im chỗ cũ. Bất chợt dường như sói vương bị chọc giận, lông trắng trên người xù lên phốc thẳng vào Lưu Kiếm. Giữa những tiếng kêu kinh hãi, Lưu Kiếm dốc sức múa tít ngọn đuốc trong tay, định dọa sói vương phải lùi. Trên khồn trung, sói vương lắc nhẹ cái đầu to lớn tránh được ngọn đuốc, cặp móng vuốt sắc nhọn rạch trên tay trái Lưu Kiếm ba vết rách sâu mấy cm. Lưu Kiếm hét lên đau đớn, tức giận ném mạnh cây đuốc vào sói vương. Sói vương linh hoạt lộn một vòng bức khai đòn tấn công của Lưu Kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm bắn ra lục quang khiến người ta phải lạnh gáy.
Tay trái của Lưu Kiếm máu chảy như mưa. Âu Dương Băng Dung sợ hết hồn, luống cuống đỡ lấy anh, lo lắng hỏi: “Sao rồi, bị thương có nặng không, anh không được có chuyện gì đâu đấy! Em và học sinh trông cậy cả vào anh.” Trông thấy Âu Dương Băng Dung lúc ấy lo đến ứa nước mắt, trong lòng Lưu Kiếm chợt dịu ngọt, gắng gượng nói: “Không sao, chỉ bị ngoại thương chút thôi, không có gì đáng ngại!”
“Còn nói không sao, anh xem chảy nhiều máu thế này.” Âu Dương Băng Dưng bừa bịt chặt miệng vết thương vừa trách, nghe thấy những lời đầy quan thiết của Âu Dương Băng Dung Lưu Kiếm thấy lòng mình ngọt ngào đấy mà càng thêm cay đắng. Nhìn vầng trăng tròn đầy trên không, nghĩ đến việc hôm nay táng mạng cho bầy sói, Lưu Kiếm trong lòng đầy nỗi bất cam.
Mùi máu tanh trong không khí càng lúc càng nồng nặc, chịu sự kích thích của mùi máu, bầy sói càng trở nên hưng phấn. Sói vương giương vuốt liếm máu tươi của Lưu Kiếm, trong ánh mắt nó Lưu Kiếm có thể thấy nét cười lạnh lùng khiến người ta phải gai người.
“Aw uhhhh….” Sói vương ngửa mặt lên vầng trăng vành vạnh mà hú lên một hồi dài man dại. Lưu Kiếm ý thức được sói vương cuối cùng cũng ra hiệu công kích. Tất cả lũ sói trong đàn đều theo sói vương hú lên. Tiếng sói tru trong đêm giữa rừng sâu dẫn đến một sự hãi hùng, dường như tất cả dã thú đều chọn cách lẩn trốn, đến cả mãnh hổ ngày thường là chúa tể, lúc này cũng len lén quay đầu lẩn về phía ngược lại.
Lưu Kiếm khổ sở nhìn Âu Dương Băng Dung nói: “Hôm nay chúng ta e là không xong rồi, đều tại anh. Nếu như lúc đầu không đề nghị đưa em và bọn trẻ đến đây thì tốt biết bao!” Âu Dương Băng Dung thần sắc cũng thê lương như thế, nhưng không một chút hối hận nói: “Không! Đây không phải lỗi của anh, là em tự nguyện đi theo anh, chỉ tiếc cho lũ trẻ, bọn chúng còn nhỏ như thể, cuộc sống vừa mới bắt đầu, đã….”
“Hạ Phàm!” Đúng lúc Âu Dương Băng Dung và Lưu Kiếm nói những lời tuyệt vọng, Tống Đan sợ hãi kêu lên, hai người vội vàng trông sang, một cảnh tượng khiến cả hai không khỏi hãi hùng xuất hiện. Chỉ thấy một cái đầu sói từ trên cao chồm tới, nhe hàm răng sắc nhọn hung hăng chực ngoạm vào yết hầu Hạ Phàm. Tai họa này đâu phải là thứ một đứa trẻ có thể chống đỡ, Hạ Phàm đã đờ ra từ lâu, mất cả ý thức chạy trốn.
Ngay khi mọi người tuyệt vọng la hét, một bóng trắng bỗng nhiên xẹt qua, mọi người chỉ thấy hoa cả mắt, con sói hung ác liền kêu thảm ngã văng ra ngoài, rơi xuống đất lại lộn thêm một vòng, khó khăn lắm mới đứng dậy nổi. Có điều lúc lồm cồm bò dậy, sự hung hãn trước đây trong ánh mắt giờ có thêm chút sợ hãi.
“Là cậu ấy! Đúng là cậu ấy!” Đợi đến khi nhìn rõ thân ảnh áo trắng kia, Lam Tâm không kìm nổi kinh ngạc reo lên, bên trong pha tạp cả niềm vui không nói lên lời, đôi mắt to long lanh ngấn lệ. Lúc ấy Hạ Phàm cũng tỉnh lại, trông thấy Lục Tử Minh đứng trước mặt mình mỉm cười, trong lòng Hạ Phàm lập tức nhẹ nhõm, nhìn cậu cười nói: “Cậu cuối cùng đã đến, tốt quá!” Lục Tử Minh khẽ gật đầu, quay người một mình đối diện với đàn sói.
Cái bóng áo trắng in dài dưới vầng trăng sáng, thật giống hệt một hiệp khách phiêu lãng trong thiên địa! Tuy là đêm tối nhìn không rõ diện mạo chân thực của cậu, nhưng chỉ khí độ đó thôi cũng đã đủ khiến đám Âu Dương Băng Dung thầm thấy xao lòng. Lưu Kiếm quay sang Lam Tâm hỏi nhỏ: “Người đó là….” Nước mắt ngấn đầy khóe mắt Lam Tâm giờ đã trào ra, vừa nghẹn ngào vừa hoan hỉ nói: “Đó chính là người đã dùng tính mạng để cứu bọn em!” Nghe Lam Tâm nói, Âu Dương Băng Dung bất giác phải nhìn Lục Tử Minh thêm một lượt, biết đâu được càng nhìn càng thấy trong lòng yên ổn.
Sói vương to lớn lông trắng như tuyết cũng chú ý phát hiện ra sự xuất hiện bất ngờ của Lục tử Minh. Nhờ sự cảnh giác của dã thú nó biết Lục Tử Minh tuyệt đối không hề dễ đối phó như những người trước mắt! Cẩn thận bước dò đến trước mặt Lục Tử Minh, hai con mắt nhìn Lục Tử Minh chằm chằm, hi vọng từ đó nhìn ra ở cậu một tia sợ hãi. Nhưng nó không tưởng được đôi mắt của Lục Tử Minh như có ma lực, con sói tuyết đứng trực diện kinh hãi phát hiện ra nó như bị cái gì đó trùm lấy, bất kể nó vùng vẫy thế nào cũng không thể chạy thoát.
Cái cảm giác bị trói buộc này càng lúc càng mạnh mẽ, sói tuyết cuối cùng không chịu nổi ngửa mặt lên trời hú dài “Aw uhhhh….” Tiếng kêu của sói vương lập tức dẫn theo tiếng tru của cả đàn sói sau lưng. Tiếng sói tru đầy trời hình thành nên một thứ áp lực vô hình, áp đảo mọi người. Không ít thiếu niên nhát gan không chống cự nổi, có người sắc mặt trắng bệch, có người ngồi phịch xuống đất.
“Cứu chúng tôi!...”Lam Tâm kêu lên theo bản năng, Lục Tử Minh ngoái đầu nhìn, Lam Tâm đang từ từ ngã xuống đất. Cổ tay cậu khẽ lắc, cây sáo tử trúc vẽ nên một quỹ tích tuyệt đẹp rồi rơi vào tay Lục Tử Minh. Cậu lim dim mắt, từ từ đưa cây sáo trúc lên mệng, tiếng sáo uyển chuyển trong sáng chợt vang lên, như thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen thấu tới tận thái dương, như một tia ấm áp giữa mùa đông băng giá, một đóa sen hồng trong băng tuyết bao la, làm lòng người chấn động, bất giác tĩnh tâm lắng nghe thưởng thức.
Tiếng sáo kì diệu uyển chuyển du dương, mơ hồ tựa như không thể truy tìm, lại thật như thể lấy tay sờ thấy được. Thứ âm thanh kì lạ đó dường như có sức xuyên thấu cực mạnh, có thể thấu đến nơi kiên cố nhất trong trái tim, đến thẳng chốn sâu thẳm linh hồn, thổi bay hết phong trần thế tục che lấp tâm linh, lột xuống tất cả những lớp ngụy trang để đem linh hồn thuần khiết nhất phơi bày dưới ánh mặt trời chói lọi. Tâm hồn dao động theo sự chỉ dẫn của tiếng sáo, không ngừng lên đến đỉnh cao, một lần lại lần nữa lên đến cao trào. Đám Âu Dương Băng Dung, Lam Tâm không biết đã rơi bao nhiêu lệ, có khi những hồi ức đẹp đẽ nhất, đau thương nhất, khó quên nhất, thất lạc nhất đều trong cùng một giây phút ùa về trong đầu, dưới sự điều phối của điệu nhạc hình thành nên một thứ trân tu mĩ vị nhất, đó chính là nhân sinh!
Đàn sói dường như cũng bị tiếng sáo làm cảm hóa, khi rên lên tiếng rên bi ai khe khẽ, lúc lại nghển cổ hú dài, nửa như thở than, nửa như thương xót! Ai nói dã thú không có tình cảm, ai nói sói không có hỉ nộ ái ố, trong tiếng sáo của Lục Tử Minh, đàn sói thể hiện ra cái mặt chân thật nhất, đầy linh tính nhất. Sói vương trắng tuyết từ từ nằm phục xuống, hung quang trong ánh mắt đã mất từ lâu, chỉ còn lại một chút ôn nhu kì dị. Bầy sói ngoan ngoãn nằm xuống quanh sói vương như thể quần tinh ủng nguyệt, vây quanh nó, nhìn nó chăm chú, trong mắt đều mang những tình cảm phức tạp như nhau.
Tiếng sáo ngừng lại, mãi lâu sau vô luận là người hay sói đều vẫn trầm mặc y nguyên, không thể dứt được. Lục Tử Minh thở dài rồi mới khiến mọi người và bầy sói bừng tỉnh. Lục Tử Minh nhìn thẳng sói vương nhẹ nhàng nói: “Ngọn núi này là nhà các ngươi, các ngươi mới là chủ nhân ở đây. Chúng ta đều là khách qua đường, giữa chủ khách phải thân thiết hơn mới phải! Các ngươi đi đi, trở về nơi các ngươi đến!”
Lục Tử Minh vừa dứt lời, tuyết lang vương như có linh tính liền hướng về phía cậu vái chào, sau tiếng hú hóa thành một bóng trắng thoáng chốc ẩn vào núi non bao la. Đàn sói vội đuổi theo, không nhìn mọi người lấy một cái. Lục tử Minh thở phào một hơi, trong lòng thầm thấy may mắn. May mà đám sói này đều có linh tính, nếu không không thể tránh khỏi hai tay nhuốm máu.
Đàn sói bỏ đi rồi, nguy hiểm cũng đã qua. Sau mấy tiếng đồng hồ sợ hãi, đám học sinh yếu đuối đã sớm không thể chịu đựng, một loạt tiếng phụp vang lên, ai nấy đều không còn sức mà đứng nữa.
Lam Tâm nhìn Lục Tử Minh khó khăn lắc đầu, Lục Tử Minh khẽ lắc mình lại gần, hai người cùng lúc hỏi đầy quan thiết: “Cậu thế nào rồi?’ Sự ăn ý bất ngờ này khiến cả hai bật cười.Lục tử Minh hỏi: ‘Cô không sao chứ?” Lam Tâm trong lòng ấm áp, mặt ửng hồng: “Không sao, chỉ là lúc nãy sợ quá, toàn thân không còn chút khí lực nào, không đứng dậy nổi! Cậu thì sao? Không sao chứ?” Nghĩ lại tất cả những gì gặp phải trong màn độc chướng, trong lòng Lam Tâm lúc này hãy còn sợ hãi, nhìn Lục Tử Minh một lượt từ trên xuống dưới! Lục Tử Minh lắc đầu cười nói: “Không sao đâu.”
Lam Tâm lúc ấy mới thở phào một hơi, chỉ Âu Dương Băng Dung bên cạnh nói: “Nào, giới thiệu với cậu, dây là cô giáo của chúng tôi, may nhờ cậu chỉ điểm chúng tôi nửa đương mới gặp được họ.” Âu Dương Băng Dung bấy giờ mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Lục Tử Minh.
Trong lòng bất giác phải tán thưởng: “Thật là một thiếu niên anh tuấn!” Trong cảnh đêm tối xung quanh, cặp mắt của Lục Tử Minh ngời sáng như sao trời, khiến người khác hoa mắt không dám nhìn đối mục. Ánh mắt tĩng lặng như mặt biển không gợn sóng, nhưng nhìn kĩ lại thấy một tia tiếu ý làm say lòng người. Lục Tử Minh nhẹ nhàng gật đầu với Âu Dương Băng Dung nói: “Chào cô!” Âu Dương Băng Dung định thần lại, cảm kích nói: “Cậu cứu học sinh của tôi, lại cứu cả tôi, tôi thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào!” Lục Tử Minh điềm đạm nói: “Chút công lao cỏn con không cần phải khách khí!”
Nói xong ánh mắt quay sang hướng Lưu Kiếm, vết thương của Lưu Kiếm vẫn đang rỉ máu, cứ chảy như thế cánh tay này tất sẽ tàn phế. Lục Tử Minh chau mày nói: “Anh ấy bị thương rồi” Lời của Lục Tử Minh khiến Âu Dương Băng Dung sực tỉnh, quay đầu nhìn Lưu Kiếm do mất màu quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lờ đờ, lo lắng chực khóc: “Cái ….cái này phải làm sao đây? Anh ấy cần bác sĩ, nhưng biết tìm bác sĩ ở đâu bây giờ!......”
Lục Tử Minh cười nhẹ, kéo qua cánh tay Lưu Kiếm, đoạn sử kình xé toang ống tay áo của Lưu Kiếm, chỉ thấy trên cánh tay loang lổ ba vệt máu sâu hoắm, gần như xuyên thủng cả cánh tay. Âu Dương Băng Dung vừa nhìn sợ đến suýt ngất. Lục tử Minh chau mày, từ từ lấy ra một cây ngân châm cắm vào huyệt vị của Lưu Kiếm, liền đó như thể đóng đập nước, máu lập tức ngừng chảy. Sau đó lấy từ trong cái bọc nhỏ bên mình ra một ít kim sang dược do cậu tự phối chế rắc lên miệng vết thương, cuối cùng xé từ áo dài trên người ra một mảnh vải băng kín vết thương cho Lưu Kiếm, nói: “Được rồi, không sao cả, sẽ bình phục nhanh thôi.”
Trên mặt Lưu Kiếm nhanh chóng khôi phục lại huyết sắc, tinh thần cũng khá lên rất nhiều. Âu Dương Băng Dung vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn Lục Tử Minh. Lục tử Minh thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn của Âu Dương Băng Dung, nói: “Trời sắp sáng rồi, mọi người cả đêm không nghỉ, hay là tranh thủ ngủ một lát đi. Nơi bầy sói đã đi qua không loài dã thú nào dám vào nữa đâu, cho nên mọi người có thể yên tâm mà ngủ.”
Nghe đến câu này của Lục Tử Minh, Lam Tâm có chút lo lắng, nắm lấy vạt áo Lục tử Minh theo bản năng nói: “Cậu…..cậu định rời bỏ chúng tôi sao?” Lục Tử Minh lắc đầu đáp: “Không, tôi đã nói sẽ đưa mọi người lên đến đỉnh núi thì nhất định sẽ làm đến nơi, không thể bỏ dở nửa đường được!” Nghe Lục Tử Minh bảo đảm, Lam Tâm mới thở phào một hơi, buông tay ra.
Lục Tử Minh lặng lẽ đi đến một chỗ yên tĩnh ngoài đám người rồi dựa vào thân cây ngồi xuống, tay nắm chặt cây sáo tử trúc. Qua một lúc, Lam Tâm mang một tấm thảm qua, ngại ngùng nói: “Trời đêm lạnh, cậu ngồi lên cái này đi!” Lục Tử Minh cảm kích cười đáp: “Không cần đâu, tôi đã sớm quen với cuộc sống trong núi này rồi, không thấy lạnh, cô giữ lại mà ngồi!”
Thấy Lục Tử Minh khăng khăng từ chối, Lam Tâm dứt khoát không buông, ngồi xuống bên cậu, đem tấm thảm đắp lên mình hai người. Lục Tử Minh lần đầu gần gũi với một cô gái như vậy nhất thời có chút không quen, rất bối rối ngượng nghịu. Thấy biểu hiện của cậu Lam Tâm không khỏi khúc khích cười, hai tay ôm chặt lấy cánh tay cậu, nghiêng đầu tựa vào bờ vai Lục Tử Minh. Có lẽ là do sợ quá, cô thật sự rất mệt mỏi, đến lúc ấy mới chìm dần vào giấc ngủ. Chỉ khổ cho Lục tử Minh, không dám động đậy, chỉ mong trời mau sáng.
Bên tai nghe tiếng hô hấp lúc nhẹ lúc nặng của Lam Tâm, trong mũi thỉnh thoảng truyền đến làn u hương thoang thoảng từ trên người Lam Tâm, trong lòng Lục Tử Minh hơi rối loạn. Quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc, hàng mi thật dài vì hô hấp mà đôi khi lay động, sống mũi phập phồng, đôi môi mọng hơi hé mở như thể đợi ai đó hôn lên, tràn đầy sức hấp dẫn kì lạ. Mấy lọn tóc rối bay phất phơ trong gió, vẻ đẹp ấy bất giác khiến Lục Tử Minh si mê, đồng thời ghi khắc thật sâu trong lòng cậu.
*******
Ánh nắng ban mai chiếu trên khuôn mặt Lam Tâm. Lam Tâm choàng tỉnh giấc, hít thở thật sâu rồi mới từ từ mở mắt. Cô nhìn sang bên mình một cách vô thức, nhưng chẳng thấy bóng dáng Lục Tử Minh, chỉ còn lại tấm thảm len vẫn đắp trên người. Trong lòng Lam Tâm bỗng nhiên trỗi dậy một nỗi bi thương khó tae, nước mắt chực trào ra trên khóe mắt. Cái cảm giác bị bỏ rơi này khiến cô đâu đớn đến không thở nổi.
Không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, Lam Tâm gào lên: “Này, cậu ở đâu đấy, mau trở về đi! Cậu không thể nói mà không giữ lời!” Lam Tâm vốn định gọi to tên của Lục Tử Minh rồi lại phát hiện ra mình không hề hay biết. Cô nhất thời đứng ngây ra đó. Tiếng gọi của Lam Tâm đã đánh thức tất cả mọi người, trông thấy bộ dạng như sắp phát điên tới nơi của Lam Tâm, Tống Đan và Âu Dương Băng Dung kinh ngạc, vội vã lại an ủi. Tống Đan lo lắng hỏi: “Lam Tâm, xảy ra chuyện gì sao?” Lam Tâm được Tống Đan hỏi, nét mặt không khỏi trở nên đau đớn, nghẹn ngào đáp: “Cậu ấy nói sẽ không đi, nhưng cậu ấy…cậu ấy vẫn đi, hu hu…”
“Cậu ấy đi rồi sao?” Nghe Lam Tâm nói, Tống Đan và Âu Dương Băng Dung đều có cảm giác hụt hẫng mất mát, giống như bất chợt mất đi chỗ dựa, trong lòng trống trải muốn khóc.
“Không được, mình phải đi tìm cậu ấy, cậu ấy không thể bỏ đi một cách im hơi lặng tiếng thế này được.” Lam Tâm bỗng dưng vùng đứng dậy nói to. Tống Đan bất lực nói: “Lam Tâm, cậu bình tĩnh lại chút đi, đây là chốn núi rừng, cậu đi đâu mà tìm, huống hồ ở đây đâu đâu cũng đầy dã thú, có khi chưa tìm thấy cậu ấy cậu đã làm mồi cho dã thú rồi!” Nghe Tống Đan nói, nhớ lại cảnh đáng sợ tối qua, Lam Tâm chán chường ngồi xuống, đời đẫn nói: “Lẽ nào…lẽ nào để cậu ấy đi như vậy?” Vừa nói, nước mắt vừa khẽ lăn dài.
“Mọi người dậy sớm thật đấy, tôi cứ tưởng mọi người sẽ ngủ thêm một chút cơ !” Đúng lúc mọi người đau lòng rơi lệ, Lục Tử Minh chợt ló ra khỏi một bụi cây, áo dài trên người đã cởi ra, biến thành một cái bọc lớn trên tay, bên trong nặng trĩu đồ.
Nghe thấy tiếng nói của Lục tử Minh, Lam Tâm nhảy chồm lên như một chú thỏ, hấp tấp chạy đến trước mặt Lục Tử Minh, trong đôi mắt to chứa đầy ấm ức, nghẹn ngào hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Sao không nói với tôi một tiếng, hại….hại người ta cứ tưởng cậu bỏ đi rồi!”
Lục Tử Minh nhìn cô khẽ cười: “Nghe nói tối hôm qua các người đều phải ăn rau dại lót lòng, như thế sao lên nổi núi, thế nên tôi đi hái ít quả dại, mọi người ăn tạm trước, đợi đến trưa sẽ ăn một bữa ra trò!” Nói rồi trải cái áo dài trên tay ra, bao nhiêu quả tươi chín mọng rơi xuống, khiến người ta nhìn mà muốn rớt nước miếng.
“Oa…có hoa quả ăn kìa!” Tống Đan reo lên, giơ tay nhặt một quả trên đất. Tối qua ăn một bữa rau dại mọi người ai nấy thấy khổ sở lắm, tự nhiên trông thấy hoa quả ngon lành đến thèm nhỏ dãi này, tất nhiên càng thêm hưng phấn, tranh nhau nhặt. Lam Tâm thấy thế lo lắng vội vàng ngồi xổm xuống gom hết hoa quả trên nền đất lại, hét lên: “Chẳng biết lễ phép gì cả, đây là…” Nói đến đây, Lam Tâm mới chợt nhớ ra biết nhau lâu như thế vậy mà vẫn chưa biết danh tính Lục Tử Minh, bất giác ngây người.
May mà Lục Tử Minh vô cùng thông tuệ, chỉ cười nhẹ, không đợi Lam Tâm hỏi đến đã nói: “Tôi tên là Lục Tử Minh.” Trong lòng Lam Tâm thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, càng đọc càng thấy hay. Thì ra thích ai đó, chỉ cần được gọi tên thôi đã đủ thấy hạnh phúc. Nét mắt cô thoáng ửng hồng, Lam Tâm nở nụ cười ngọt ngào. Trông thấy Tống Đan nhân lúc cô đang ngây người dám “trộm” hoa quả, mới sực tỉnh lại cao giọng nói: “Đây là do Lục tử Minh hái về, trước khi ăn mọi người cũng nên cảm ơn người ta một tiếng đã chứ!”Trong đám người lập tức vang lên những tiếng la ó và cảm ơn lẫn lộn.
Lục Tử Minh tùy ý gật đầu với mọi người coi như đã nhận lời cảm ơn của họ, kéo Lam Tâm đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Không được làm loạn nữa, các bạn học của cô chắc chắn đã đói lắm rồi!” Âu Dương Băng Dung từ xa vẫn chăm chú nhìn từng cử chỉ của Lục Tử Minh, càng nhìn càng thấy dáng vẻ cậu bình hòa, không một chút nóng nảy, phiêu diểu xuất trần. Giống như một làn gió nhẹ thổi qua người, ấm áp, ôn nhu, trong sự bình thản có chút gì tự nhiên thân thiết, như thể không để ý đến tất cả, lại như thể tất thảy đều ở trong lòng cậu. Cái cảm giác mậu thuẫn mà kì diệu này khiến Âu Dương Băng Dung bất giác thất thần.
“Cậu ngốc lắm, cậu không biết đám bạn này của tôi đâu, đứa nào đứa nấy như chó sói hết lượt, bọn nó tranh hết, nếu không làm thế chúng ta chẳng còn gì mà ăn đâu….” Lam Tâm ghé tai Lục Tử Minh nói nhỏ. Lục Tử Minh nghe xong bất giác lặng im không cười, lục lọi trong lòng ra một quả đỏ tươi, hình như là một quả dại to chừng quả quýt. Lúc Lục Tử Minh lấy ra quả đó, Lam Tâm lập tức bị màu đỏ ấy hấp dẫn. Đó là màu đỏ gì thế, màu đỏ mĩ lệ dường như khiến lòng người xao xuyến. Ngửi qua một làn hương thanh tân lập tức ùa vào mũi, khiến cô trong nháy mắt cảm thấy thèm thuồng, nước miếng trong miệng ứa ra.
“Đây là quả gì vậy? Trước đây tôi chưa thấy bao giờ! Màu sắc của nó đẹp quá, mùi lại thơm nữa, là đặc biệt để dành cho tôi phải không?” Lam Tâm vô cùng kích động hỏi. Lục Tử Minh khẽ gật đầu đáp: “Loại quả này trong sách sử có ghi tên là chu quả, chính là lấy màu sắc để đặt tên. Tôi cũng không ngờ đến hôm nay mà nó vẫn ngoan cường sinh trưởng, xem ta vận khí của cô không tệ!”
“Oa! Quả gì mà đẹp thế, Lục Tử Minh cậu thiên vị nha, không công bằng!” Tống Đan kêu to lên, nửa vì chu quả thật sự hấp dẫn cô, nửa vì muốn trêu chọc hai người. Lục Tử Minh lại hoàn toàn không để ý, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, trong mắt vẫn chứa đựng tiếu ý. Lam Tâm thì không xong rồi, mặt lập tức đỏ lựng lên, lườm Tống Đan một cái, tức tối nói: “Cậu nói cái gì, con bé đáng chết này! Đây là quà Lục Tử Minh tặng cho tôi, là để cho tôi ăn….” Tống Đan khanh khách cười: “Lạ nhỉ, sao cậu ta tặng quà lại không tặng cho chúng tôi! Còn nữa, vừa mới biết tên người ta đã gọi thân thiết như thế, hi hi….” Lam Tâm bị Tống Đan chọc cười đến đỏ ửng cả mặt, hứ một tiếng liền đuổi đánh theo.
Mọi người ăn hoa quả thơm ngon, nét mặt ai nấy đều rất là hoan hỉ. Kí ức về bữa rau dại hôm qua cuối cùng đã phai nhạt phần nào. Hạ Phàm tỉ mỉ chỉnh lại quần áo bị Lam Tâm làm nhàu cho Tống Đan, nhìn quả ngọt trong tay nói: “Lạ quá, những thứ quả này sao suốt dọc đường tớ không thấy nhỉ, mùi vị lại tươi ngon như thế. Tử Minh, cậu kiếm ở đâu đấy?’ Lục Tử Minh không nói kĩ, chỉ đáp qua loa: “Trong núi này có vô số sinh linh sinh sống, những thứ quả này có là đương nhiên!” Lục Tử Minh bình thản đáp, mọi người cũng nghe cho qua, không ai để ý.
Mấy thứ trái cây này thất nhiên không thể trấn áp cái bụng của mọi người, nhất là cậu Tề Dương bụng thùng phuy càng không thỏa cơn đói nói: “Tử Minh, cậu có thể hái thêm ít nữa không? Thế này mới lưng lửng bụng, còn khó chịu hơn là đói!” Lục Tử Minh chau mày, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, chỉ là mấy thứ quả dại này…., ài, mọi người chịu khó một chút, đợi đến trưa tôi sẽ đi kiếm ít chim thú rừng.”
Sự lương thiện và vô tư của Lục Tử Minh khiến Tề Dương hơi bất an. Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra, vậy mà không ngờ Lục Tử Minh lại tưởng thật, còn chủ động xin lỗi cậu nữa. Ăn của người ta lại còn trách người ta không cho mình ăn no. Mấy học sinh khác đều tức giận. Lam Tâm càng bất mãn, nhìn Tề Dương mắng: “Chỉ biết ăn thôi còn lắm mồm, có giỏi cậu tự đi kiếm đi! Đáng ghét!”
Tề Dương vốn dĩ đã rất xấu hổ, lại nghe Lam Tâm nói thế không nhịn được bất giác nói cứng mấy câu: “Tôi…tôi chỉ thuận miệng nói thế, không hề cho là thật! Với lại hái thêm ít quả cũng chỉ tốn sức nhấc chân động tay thôi mà.” Lại quay sang Lục Tử Minh nói: “Tử Minh, nói cho tôi cậu hái mấy thứ quả này ở đâu, tôi đi hái thêm một ít!” Lục Tử Minh mở miệng bình tĩnh nói: “Thôi, hoa quả ở đó đã bị tôi hái hết rồi, cậu đi cũng vô ích, mọi người khẩn trương lên đường thôi!” Ra ngoài đã năm ngày, Lục Tử Minh trong lòng vẫn canh cánh độc thế của trưởng thôn, không khỏi có phần vội vã.
Thấy Lục Tử Minh có vẻ không vui, Lam Tâm cứ tưởng cậu ấm ức vì chuyện ban nãy, trong lòng cũng thấy không vui. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Tử Minh, cậu đừng chấp với cậu ta, cậu ta là tên tham ăn!” Lục Tử Minh khẽ cười nói: “Lam Tâm, sao cô lại nói bạn học của mình như vậy? Tôi không sao đâu!”
Dưới sự dẫn đường của Lục Tử Minh, nhóm học sinh này lại lên đường. Đi được khoảng một tiếng đoàn người đến một dốc núi. Hai bên đều là vách núi trơn bóng như gương, chỉ có một con đường nhỏ ở giữa vừa một người đi quanh có khúc khuỷu dẫn lên đỉnh núi. Phía cuối con đường ngập trong chân mây cho người ta một cảm giác con đường này thông thẳng lên trời.
Lục Tử Minh quan sát địa thế, chau mày. Nếu chỉ có mình cậu, con đường này không đáng nói. Nhưng nhìn đám học sinh thiếu niên sau lưng ai nấy đã không còn sức lực, nét mặt mỏi mệt. Nếu muốn đi một mạch hết con đường này gần như không thể. Nghĩ ngợi một hồi, Lục Tử Minh tìm đến Lưu Kiếm và Âu Dương Băng Dung. Đã được khảo nghiệm qua ngân châm cầm máu và thánh dược liệu thương của Lục Tử Minh, thương thế của Lưu Kiếm đã không còn gì đáng ngại. Trải qua chuyện này, Lưu Kiếm thực sự đã coi Lục Tử Minh như người dẫn đầu, bất giác sinh ra ỷ lại vào Lục Tử Minh, nghe cậu phân phó như một thói quen.
Lục Tử Minh nói: “Hiện giờ mọi người đã mấy ngày không được ăn uống tử tế, thể lực đã suy giảm đi nhiều! Muốn đi một hơi hết con đường này là điều không thể! Thế nên tôi nghĩ chi bằng mọi người dừng lại đã, tôi đi săn chút chim thú cho mọi người bổ sung thể lực, sau đó sẽ đi một mạch hết con đường này!” Lưu Kiếm không suy nghĩ gật đầu đồng ý, nhưng nhìn cánh tay bị thương khó khăn nói: “Cậu nhìn tôi xem, bị thương rồi, không giúp được gì cho cậu! Hay tôi gọi mấy nam sinh đi săn với cậu?” Lục tử Minh thiện ý lắc đầu cười: “Không cần đâu! Địa thế nơi đây thực sự rất cheo leo nguy hiểm, anh quản lí mọi người mới tránh được nguy hiểm!”
Thấy Lục Tử Minh quay người định đi, Âu Dương Băng Dung không nhịn nổi lên tiếng dặn dò: “Phải cẩn thận đấy!” Lục Tử Minh khẽ gật đầu với cô, nở một nụ cười như gió mùa xuân, trong nụ cười của Lục tử Minh Âu Dương Băng Dung không khỏi ảo tưởng: “Nếu mình có cậu em trai thế này thì thật hạnh phúc!...”
“Tử Minh, cậu muốn đi săn à? Tôi đi cùng với cậu!” Lam Tâm tung tăng chạy lại bên Lục Tử Minh, tuy cô lớn hơn Lục Tử Minh đến hai ba tuổi nhưng mỗi khi ở bên Lục Tử Minh cô đều cảm thấy mình từ chị biến thành em, chỉ cần ở bên Lục Tử Minh, cô dường như không cần phải lo lắng điều gì, cảm giác an toàn ấy khiến cô si mê. Lục Tử Minh nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Không được! Nguy hiểm lắm, cô cứ ngoan ngoãn ở lại với mọi người là hơn.” Tuy thái độ của Lục tử Minh bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại có một sự uy nghiêm không thể kháng cự. Lam Tâm tuy cự nự nhưng vẫn nghe lời, ngoan ngoãn ở lại.
Lục Tử Minh chỉ vụt qua mấy lượt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Trong sự chờ đợi thấp thỏm trầm muộn, mấy cậu nam sinh bướng bỉnh bắt đầu không chịu nổi, dáo dác ngó nghiêng bốn phía. Bất chợt có người hô lên, chỉ vách đá cheo leo phía xa nói : “Mấy quả dại đó có phải là thứ chúng ta vừa ăn không?”
Mọi người nghe thấy nhớ lại mùi vị tươi ngon của quả tươi vừa ăn, trong lòng bất giác hoan hỉ, nhưng khi họ thuận theo hướng tay chỉ của người hô lại không khỏi hụt hẫng. Chỉ thấy mấy cây có quả đỏ tươi đó mọc trên vách núi, bốn bề là vách đá trơn nhẵn thỉnh thoảng mới có mấy mẩu đá nhô lên.
Nhìn cảnh đó Lam Tâm ngây người. Cô không dám tin những quả dại Lục Tử Minh hái về lại ở chỗ nguy hiểm như vậy. Trước mắt cô bất giác hiện lên cảnh tượng trong gió núi lăng lệ, quần áo phong phanh, Lục tử Minh dùng toàn lực neo mình trên vách đá, hai tay bấu lấy mỏm đá gian nan nhích lên trên từng tấc từng tấc một…..càng nghĩ Lam Tâm càng sợ, cô đã không hề nghĩ Lục Tử Minh lại mạo hiểm cả tính mạng mình đi hái quả dại cho mọi người mà chỉ quan tâm đến mùi vị thơm ngon đến say mê. Cô không tưởng được mỗi trái ngon họ nuốt vào đều do Lục tử Minh dùng tính mạng đổi về. Cô không dám tưởng tượng nếu như khi ấy Lục tử Minh trượt chân, tay nắm không chắc, hoặc gió to hơn một chút…..bất tri bất giác, nước mắt Lam Tâm trào ra thấm ướt y sam…
Hạ Phàm đấm mạnh nắm tay vào thân cây, tự trách: “Sao lúc đầu tôi không hỏi kĩ, đã cho qua dễ dàng như thế…. Tôi đáng ra phải biết từ lâu nơi mọc mấy quả dại này tuyệt không đơn giản, nếu không tại sao trên đường chúng ta không hề trông thấy. Hơn nữa nó lại mọc trên vách núi cheo leo này. Cậu ấy rốt cuốc làm sao mà hái xuống được…..” Cậu béo tề Dương ngồi phịch xuống đất, lấy tay vò đầu, không khỏi nghẹn ngào: “Tôi thật là thứ đồ không ra gì, lại còn trách cậu ấy không hái nhiều thêm một chút, không cho chúng ta ăn no, tôi…..tôi có phải là người không cơ chứ!?” Trong số mọi người có cùng suy nghĩ với cậu không phải là ít, lúc ấy cũng giống như Tề Dương, trong lòng hổ thẹn sâu sắc, tự trách móc bản thân. Đồng thời hình ảnh Lục tử Minh cũng chợt trở nên cao lớn hơn nhiều.
Là giáo viên, Âu Dương Băng Dung đáng nhẽ ra nên thành thục hơn học sinh của mình mới phải, nhưng cô bấy giờ trong lòng cũng rối bời. Nhớ lại lúc vẻ mặt ung dung bình tĩnh và đại lượng của Lục tử Minh khi Tề Dương trách móc, Âu Dương Băng Dung đột nhiên phát hiện tấm lòng cậu thiếu niên này cũng bao la hùng vĩ như ngọn núi, có thể dung nạp tất cả. Tấm lòng lương thiện của cậu lại càng như cây cỏ nơi đây, làm người ta cảm động, làm người ta hướng tới, vĩnh viễn đem lại cho họ những mặt tốt đẹp nhất xanh tươi nhất, sưởi ấm người khác, quan tâm đến họ.
Trong đám đông, những nữ sinh đa cảm không kìm mổi cảm động đã òa lên khóc. Tiếng khóc như có sức lay động lòng người, càng ngày càng có nhiều học sinh theo đó mà sống mũi cay cay, rồi rơi lệ. Lam Tâm càng không phải nói, lúc ấy đã khóc nức nở.
Đúng lúc mọi người đang khóc bù lu bù loa, Lục Tử Minh xách hai con sơn dương trở về. Vì săn đuổi con mồi, y sam của cậu bị gai góc trong rừng đâm hơi tơi tả, mái tóc phiêu dật có phần rối loạn. Nhìn thấy mọi người khóc, Lục Tử Minh lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” Tuy chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng trong mấy chữ này đã bao hàm sự quan tâm và tình nghĩa không nói hết lời.
Lam Tâm cuối cùng không thể khắc chế tình cảm đang cuồn cuộn trong lòng, nức nở một tiếng nhào vào lòng Lục Tử Minh. Lục Tử Minh hoang mang ôm chặt người đẹp trong lòng, nhìn Lưu Kiếm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Gặp phải dã thú hay có người bị nguy hiểm!” Trong mắt Lục Tử Minh đầy lo âu khiến một người đàn ông trưởng thành như Lưu Kiếm trông thấy cũng không tránh khỏi rơm rớm, mấp máy hồi lâu mới nói lên lời: “Cậu….cậu về rồi? Trên đường không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”