Thằng Út chui vào lều của nó. Sử với Bé Ba tiếp tục khuân vác đám xác đi bán.
Công việc kéo dài hết một giờ rồi cũng xong. Chừa lại con rắn với gà, vịt, chim mỗi thứ 5 con, còn thì toàn bộ bán hết. Sử giờ đã có 4300 đồng, mà Bé Ba cũng có 2540 đồng.
Vài ba con chuột ngửi mùi máu tìm tới bị Sử bắn chết. Ở đây giờ quá bừa bộn máu me, mùi tanh quá nồng, có thể kéo tới càng nhiều bọn ác. Trước khi trời tối, hắn muốn dời sang nơi khác.
Nhìn về phía sau vườn nhà, cỏ mọc ngang gối, vườn rau thơm giờ đã rộng gấp trăm lần. Rau gì mà thân cao quá đầu người rồi. Gần nhất là cây xoài gốc to hai người ôm, thân cao 30 mét, cánh lá xum xuê che tán rộng cũng hơn 30m. Lại xa xa một gốc mận to, lại xa xa một gốc bưởi to, cây cối kéo dài ngút tầm mắt. Còn may, ở đây là vườn nhà, cây cối không rậm rạp, chen chút. Nhưng một thời gian nữa, có lẽ con người một bước khó đi .
Hướng trước nhà, cách 150m, con kênh dọc theo đường nông thôn từ trước chỉ rộng chưa đến 20m trở thành con sông mênh mông rồi. Nước sông thì vẫn đục ngầu nhưng chảy xiết hơn xưa.
“Về sau cần cải tạo cái lều của mình thành xe hoặc máy bay mới được .” - Sử nghĩ – “Nhưng bay lên trời cũng không phải an toàn, bọn chim cũng không ít .”
“Ê Sử, mồi xong rồi, nhậu .” – tiếng thằng Út gọi .
“Nhậu cái đầu mày, giờ nhậu cho chết sớm hả ?” – Sử la nó – “Bây giờ tao kiếm chỗ khác chuyển đi gấp. Chỗ này không ở lâu được. Mày có đi theo không ?”
“Ờ , có. Tao theo. Một mình, tao sợ .” – Thằng Út vội vàng nói .
Sử cũng không bài xích việc có thêm thằng Út đi theo. Ngoài cái tính gặp đàn bà con gái là tươm tướp, thì nó cũng là thằng hiền lành. Nhưng lều ai nấy ở. Hắn cũng không dám cho nó vào lều của mình, không phải vì nó là đàn ông, mà vì căn lều này đã chứa nhiều bí mật không thể tiết lộ .
Cũng không thể phụ công lao nấu nướng nãy giờ của Út Lé, cả ba người ngồi ăn món Vịt luộc chấm mắm gừng. Trong lúc này, Sử tranh thủ giảng giải cho nó ít kiến thức cơ bản về Cửa hàng. Út Lé gật gù tiếp thu. Khi con vịt to 40 – 50 kg chỉ còn trơ xương, Sử đứng lên thì Út Lé nói :
“ Ê Sử, tao nói mày nghe nè, sau nhà tao, tao thấy có cái gì lạ lắm .”
“ Cái gì giờ hổng lạ mậy ?” – Sử liếc xéo.
“Hông phải, lạ hơn lạ thường, là lạ dữ lắm… !” – Nó hơi rối , hông biết diễn tả sao, cái mặt nhăn như mắc ngẹn .
“Lạ gì nói lẹ đi pa, còn cuốn gói lên đường nữa .” – Sử hối .
“ Giữa ruộng tự nhiên mọc lên cái cổng đá màu đen, bự còn hơn cái cổng chào ngoài đường cái. Ở trong không có cửa, nó xà quần, xà quần, ừ , giống như nước xoáy vậy đó .” – Út Lé nói - “ Trên cổng còn có ghi giờ đếm ngược nữa. Sáng tao coi giờ, khuya nay 12 giờ là lui tới 0. Lúc đó nó tao lấy cục đá chọi thử, nó dội ra xém trúng lỗ đầu tao luôn .”
“ Cha cha, cái này đúng là lạ. Được rồi, tao quyết định qua đó xem .” – Sử nói – “Theo kinh nghiệm chơi Game cả chục năm nay của tao, chỗ đó có nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội .”
Con Bé ba tò mò hỏi vào :
“ Nó là cái gì, anh Sử !?”
“ Theo anh đoán, nó có thể là cửa ra của quái vật từ nơi khác tới. Chúng ta nếu chặn đánh thành công sẽ kiếm bộn .”
“Vậy không thành công có sao hông !?” – Út Lé hỏi.
“Không thành công thì thành quỷ chứ có sao !?”
“ Nguy hiểm mà đi làm chi. Mình từ từ tiêu diệt gà vịt cũng tăng cấp được mà Sử .” - Út Lé hơi dội, bàn ra.
“Mày tưởng gà vịt, nó yếu hoài cho mày luộc ăn hả !? Rồi không chặn giết quái ở cửa ra, tối nay tụi nó ra rồi cũng đi kiếm mầy thôi. Giờ đi tới đâu cũng nguy hiểm hết, mày nghĩ từ giờ tới tối, mày chạy được bao xa .”
Sử quyết tâm rồi, hắn nói với hai đứa kia :
“Chuẩn bị một chút. Út, mày bán xác vịt đi mua năng lượng nạp ba lô, mua thêm đạn với lựu đạn. Nửa tiếng nữa, xuất phát .”
Sử quay người vào lều. Bé Ba và Út Lé, phân biệt vào lều riêng của mình.
Mục tiêu hiện tại, Sử quyết định học : Đao pháp sơ cấp, cùng Súng ống sơ cấp. Hắn cần đao pháp để cận chiến, có khi đi trên đường bất ngờ trong bụi cỏ nhảy ra con chuột thì cũng chơi với nó được. Mà Súng ống sơ cấp: dạy sử dụng các loại súng hạng nhẹ trên địa cầu, huấn luyện người ta bắn chuẩn và huấn luyện trong nhiều hoàn cảnh, trường hợp sử dụng vũ khí nóng cho có hiệu quả .
Sử ngồi trên sàn nhắm mắt. Sau khi xác định mua kỹ năng, một chùm sáng từ cửa hàng bao bọc lấy Sử. Ý thức của hắn được đưa vào một không gian ảo. Từ hệ thống dòng kiến thức về sử dụng đao tràn vào trong đầu Sử, phải mất nửa ngày mới kết thúc. Đầu Sử cũng ê ê, nằng nặng. Chưa hết, trong không gian ảo giờ đã hóa thành một sân rộng và trống trải như ‘nhà thể dục thể thao’ ngoài trung tâm chợ.
Tay Sử cầm đao bắt đầu diễn luyện : tới, lui, chém , chặt, bạt, đâm… cùng với hắn có một người ảo giống Sử như đúc, hướng dẫn các động tác thật nhanh nhạy, mà tiêu chuẩn. Sử dùng đao ngày càng thuần thục. không biết qua bao lâu, ‘Đinh’, nhân vật ảo dừng múa đao. Hắn tiến tới bắt đầu tấn công Sử. Sử bị chém chết nhiều lần, rồi lại xuất hiện, lại chiến đấu, cuối cùng chiến thắng .
Không gian biến đổi, hắn xuất hiện giữa đồng cỏ. Loạt xoạt, phía sau đột nhiên lao ra một con chuột, giật mình Sử quay người bạt đao, hụt. Răng chuột sắc bén giật của hắn một khối thịt trên cánh tay. Sử hét lên, lại một vòng quay người chém, thẳng xuống đầu nó. Con chuột không tránh thoát, lưởi đao bổ nó làm đôi .
Cứ thế Sử chiến đấu với đàn chuột liên tục xuất hiện. Sau cùng, khi chiến thắng một con chó cấp 2. Sử mới bị đá ra khỏi không gian ảo.
Hắn mở mắt, phải thích ứng một phút mới hoàn toàn tỉnh táo.
Đồng hồ trên tường chỉ 2 giờ chiều, như vậy bên ngoài đã trải qua 30 phút, mà hắn thì qua ba ngày trong hệ thống. Ba ngày huấn luyện không nghỉ, với độ chân thật của không gian ảo có thể lên tới 80% , với không biết bao nhiêu thương tích và số lần chết đi, tinh thần Sử thật mệt mỏi, nặng nề. Hắn muốn ngủ.
Nhưng lúc này ngoài lều đã xuất hiện một bầy chuột trên 10 con. Một bầy chuột cống, thân chúng dài nửa mét, đang găm thịt vụn từ cuốc chiến hồi trưa. Chúng vừa ăn vừa gườm gườm nhìn về phía những căn lều.
“Được rồi, lấy chúng mày thử đao .” – Sử mệt mỏi đứng dậy. Hắn mở cửa lều, nhưng không ra ngoài, cầm đao đứng thủ sau cửa. Với thân hình như xô nước, thì bọn chuột mỗi lần chỉ lọt vào cửa hai con thôi.
Trận chiến nhanh chóng bắt đầu, Sử đâm, bổ… nhanh như chớp. Không có gì bất ngờ, chúng chết sạch. Cửa phòng, trong phòng be bét máu .
Bên ngoài Bé Ba cũng vai mang súng, tay cầm đao tiến vào phòng . Út Lé thì mở cửa ló đầu ra. Khi nãy hai đứa nó thấy động cũng tiếp tay hắn chiến đấu anh dũng .
“Út Lé, cho mày mấy con chuột. Mày gác cho tao với Bé Ba ngủ chút nhe .” – Sử kêu thằng Út .
Nó liếc xéo :
“Mầy làm cha hả ? Tao gác cửa cho mày ngủ với con Út hả !?”
Con Út đỏ mặt, trốn vô toilet .
“ Nói bậy bạ gì đó, tao mới học kỹ năng, giờ nhứt đầu quá, muốn nghỉ khoảng một tiếng. Bé Ba cũng vậy, biết chưa ?”
“Ừa .” – Giờ thằng Út mới chịu – “Mà hỏi thiệt, mày với nó có gì hông !? Nó đẹp, nhưng mà nó mới lớp 10 nghe mậy”
“ Đầu óc mày lúc nào cũng toàn ý xấu vậy hả ?” - Sử chống nạnh -“Tao nói cho mày biết …”
Thằng Út vội cướp lời :
“Ừ, tao hỏi vậy, chứ tao biết mày học cao, đàng hoàng mà .”
“ Tao nói cho mày biết, tao xác định rồi, con Bé Ba là vợ tương lai của tao, hừ .” – Nói rồi Sử bỏ vào đóng xầm cửa lại .
“ Móa, cầm thú .” – Thằng Út chưởi với theo.
Sử vào phòng, nhảy lên giường quay mặt vô tường, nhắm mắt . Hắn không dám nhìn con Bé Ba. Nó nghe thấy hắn nói rồi. Một lát kế bên nghe lục cục, con Bé Ba nó nằm lên giường quay mặt ra ngoài.
Hai đứa ngủ .
Một giấc ngủ ngắn làm Sử tỉnh táo không ít, đầu óc không còn nặng .
Nhanh chóng tiêu tốn 1000 đồng và 20 phút, Sử học kỹ năng : Súng ống sơ cấp, học sử dụng đủ loại súng trên địa cầu. Sau một cuộc chiến ảo, dùng súng chiến đấu với một đội quân Bọ trong thành phố, hắn đã tốt nghiệp. Giờ đây, hắn biết một vũ khí uy lực mạnh là cái hắn đang cần, nếu xuất hiện một kẻ địch da dày thịt béo, AK bắn mãi không thủng phòng ngự của nó thì biết làm thế nào !? Chỉ trốn trong lều chờ chết.
Dùng vốn liếng còn lại, Sử mua khẩu súng bắn tỉa Orsis T-5000, của Nga sản xuất, được tặng thêm 10 phát đạn thường. Khẩu súng này có tầm bắn lên tới 2000m, chính xác cao, uy lực mạnh. Trong thời gian ngắn sắp tới, nó có lẽ đã đủ để Sử đối phó kẻ địch mạnh. Nếu khi cần, cửa hàng còn bán đạn uy lực cao hơn và có hiệu quả đặc biệt, ví dụ : như đạn nổ mạnh, đạn đóng băng, đạn mù,… Chỉ là giá tiền thì làm người ta nổi giận. Sử chỉ mua được hai phát xuyên giáp, phòng lúc gặp Boss .
Bé Ba lúc này đã thức dậy, Sử nhường chỗ cho Bé Ba học kỹ năng. Mình thì nghỉ ngơi một lát .
Hắn ra ngoài. Út Lé ngồi dựa vào lều của nó, ngủ gật. Trời chiều mát quá mà.
“Không hiểu sao thằng này sống được? Tụi quái thú chắc chê nó xấu, sợ, hổng dám tới gần .” – Sử nghĩ trong bụng. Móc cục đất, hắn chọi nó.
“ Pằng … pằng…” – Nó bật dậy, lia nguyên băng đạn một vòng 180 độ .
“ Bình tĩnh… Tao nè .“ – Sử nằm sấp trên đất, ôm đầu, hét lớn. Út Lé ngừng bắn, chạy lại .
May mà không trúng đạn, hắn run run ngồi dậy, mặt xanh như tàu lá chuối. Út lé vội hỏi thăm :
“ Mày có sao hông, tao xin lỗi, tao tưởng có con gì cắn tao…”
“Tao không sao, mà mày gác kiểu đó hả ?” – Sử trách nó, nhưng trong bụng đánh lô tô, nghĩ thầm – “ Mai mốt chắc mình chừa tật chơi ngu luôn .”
“ Bây giờ gần 4 giờ rồi, xếp Ba lô đi. Chuẩn bị lên đường .”
4 giờ 30’ , tổ ba người, trong đó có hai binh nhất là Sử với Bé Ba và một Binh nhì Út Lé, xuất phát hành quân tiến về mục tiêu là ruộng nhà Út Lé. Quãng đường hành quân ước chừng 7 km đường chim bay. Yêu cầu trong vòng một giờ đồng hồ, tổ phải tới vị trí cái cổng truyền tống .
Các chiến sĩ vai đeo ba lô, trên tay thủ súng gắn ống hãm thanh, cảnh giác cao độ, chầm chậm hành quân. Trên đường ba người cố gắng tránh gây tiếng động, né qua các mảng cây cỏ rậm rạp, vòng qua những mương kinh dẫn nước. Dù vậy vẫn không tránh khỏi bị phục kích lẻ tẻ. Chim, chuột, châu chấu, cào cào… từng đợt, số lượng mỗii đợt 10 -30 con, không nhiều, không gây được nguy hiểm cho ba người. Nếu thực sự có hơn trăm con tấn công một lúc, họ phải dừng lại bung lều. Mà có tới ngàn, thì đó là trận tử chiến rồi.
Tổ chiến sĩ tới nhà Út, đi sâu, băng qua mảnh vườn sau nhà. Nãy giờ đã vượt qua được nửa chặng đường, tới nơi giáp ranh vườn cây và bờ ruộng nhà Út Lé thì Sử nghe có tiếng súng văng vẳng. Rất nhanh, tiếng súng càng rõ hơn. Có người từ hướng chợ đang đến gần nhà thằng Út. Mà không chỉ có một người .
Sử lập tức chỉ đạo dựng lều, cả ba chui vào, cảnh giác quan sát hướng tiếng súng. Dĩ nhiên là Bé Ba ở chung với Sử, Út Lé ở lều của nó.
Xa xa, thân ảnh các đối tượng đã xuất hiện. Tổng cộng có bốn người. Một người trong đó hình như đã bị thương nằm trên lưng một người khác cõng, máu còn chảy từ lưng nhỏ xuống đất, vậy mà vẫn ngoái ra sau dùng súng bắn phá. Hai người còn lại vừa lui nhanh vừa bắn. Đuổi theo họ xa xa là hai con chó, chúng giữ cự ly hơn trăm mét, như chờ bọn họ hết đạn là nhào lên kết thúc .
Sử nhận ra nhóm người mới tới. Bốn đứa con gái tuổi từ 17 tới 20. Con Tám mập, 20 tuổi, cao 1m55 nặng 65kg, thực ra nhìn nó cũng không mập lắm, cũng không xấu xí, vậy mà là bạn gái thằng Út, nhà nó bán cơm ngoài chợ xã.
Con Xinh, con Đẹp là hai chị em, học lớp 11, lớp 12 gì đó, cao 1m6, vừa người, da ngăm mà mượt. Hai đứa xinh đẹp, học giỏi. Nhà bán phân bón, giàu .
Con Út Điệu mới thi Đại học, hổng biết đậu rớt, cao 1m65, gầy gầy, ba vòng chuẩn, trắng. Tóc nâu uốn xù mì tôm. Nó nổi tiếng là nhiều người theo nhất xã. Nhà bán tạp hóa, với quán cà phê .
Nhóm tụi nó chơi thân nhau, Sử biết. Mỗi lần về quê hắn cũng hay ra chợ lê la uống cà phê nhà con Út Điệu. Có khi ngồi đấu thể lực cả ngày trong góc quán để nghía con Út Điệu, còn có hai chị em con Xinh, con Đẹp nhà đối diện quán cà phê. Đúng là một nơi lý tưởng cho thanh niên mê gái cả xã, nên quán lúc nào cũng đông nghẹt khách .
Khi tụi nó nhỏ, Sử lúc đó học cấp 3 có dạy kèm tui nó, còn hứa lớn lên cưới ba đứa làm vợ. Mà lớn lên tụi nó càng ngày càng đẹp, hắn thì tự thấy mình bèo, nhà nghèo nên tránh mặt, chỉ nhìn từ xa.
“ Trời giúp ta rồi .” - Sử hú lên .
Hắn mở cửa, nhảy ra ngoài. Thằng Út lúc này cũng xông ra .
“ Tới đây, tới đây.” – Út gào lên, cầm súng chạy về phía tụi con gái .
Sử nào chịu kém, cầm khẩu T5000, nhào theo, đúng ra hắn có thể trong lều ngắm bắn hai con chó rồi. Nhưng hắn làm vậy thì ai thấy cho.
Tui con gái đã nghe được, chạy đến gần. Sử quỳ gối, nâng súng, ngắm. Tư thế thật oai phong. Hắn không cần dùng giá đở súng, vì như vậy phải nằm xấp, tư thế không được đẹp lắm.
“Đoàng .” – Sử bóp cò. Cách 200m, đầu một con chó nổ tung. Con còn lại tăng tốc lao nhanh đến.
“ Đoàng “ – Con chó thứ hai vỡ đầu cách Sử 50m, quán tính làm nó tiếp tục nhào lên thêm một đoạn mới dừng lại nằm im.
Mấy đứa con gái ngồi bệt xuống cỏ thở hào hễn. Con Út Điệu bị thương, máu ướt lưng , mặt trắng bệt. Sử tới đở nó lên lưng :
“ Đi, đi lại đằng lều đằng kia cho an toàn .” - Sử nói với mấy đứa con gái – “ Út, mày lấy mấy con chó về dùm tao.”
Con tám với thằng Út cùng nhau đi kéo xác hai con chó. Cả đám đi về lều.
Thấy bốn đứa con gái, chỉ có con Đẹp còn đeo ba lô, Sử hỏi :
“ Ủa, còn ba cái ba lô của mấy em đâu .”
“ Mất hết rồi .” – Con Xinh trả lời .
“Mấy em nghỉ chút đi. Anh chữa thương cho Bé Ngọc ( Út Điệu), rồi nói chuyện .” – Sử nói rồi vác con Út vào lều .
Út Điệu bị chó táp, mất một miếng thịt to, vết thương ra máu nhiều, nhưng cũng không phải nguy cấp lắm. Giờ Sử chẳng có đủ tiền, hắn phải nhờ Bé Ba mua băng cứu thương loại lớn, rồi thuốc hồi phục … cả hơn trăm đồng. Cho nó uống thuốc xong, Sử định băng bó cho con Út. Nhưng cả con Bé Ba với con Út nhìn hắn lom lom, hắn mới nhường lại việc này cho Bé Ba lo, còn mình thì ra ngoài trong nuối tiếc .
“ Ài , trong phim không phải vậy đâu .” – Sử lầm bầm .
Hắn vác xác một con chó vào lều bán, còn xác một con để lại cho tụi nó tự chia. Cộng thêm trên đường giết lẻ tẻ quái thú, giờ hắn gom trên trăm đồng, mua hết năng lượng cho ba lô. Giờ Sử mới nghỉ đến, cuộc chiến đêm nay sẽ gay cấn, năng lượng cho Ba lô cần chuẩn bị nhiều hơn .
Ba căn lều sắp thành hình tam giác, trong khoảng trống ở giữa, ba đứa con gái với thằng Út ngồi nói chuyện. Lúc Sử đi ra, con tám đang khóc lóc. Sử nói :
“ Bé Ngọc không sao, nghỉ vài tiếng là hoạt động được bình thường, vài ngày là khỏi hẳn thôi .”
“ Mà mấy đứa em gặp chuyện gì ? Sao chạy ra tới đây nguy hiểm như vậy !?” – Sử hỏi.
Đoạn đường từ chợ cho tới chỗ này trước đó khoảng 1 km, giờ phải 10 km chứ không ít.
“ Em về kiếm anh Út. Tụi em đi từ sáng tới giờ mới tới đó. Đâu biết nguy hiểm dữ vậy đâu. Lỡ đường rồi, không gặp mấy anh chắc chết quá .” – Con Tám trả lời .
“Ở trên đó đợi đi, anh đi lên đó kiếm em. Xa vậy xuống đây làm chi, lở không gặp anh rồi sao? “ – Thằng Út gắt .
“ Anh tưởng tui muốn hả ? Ở trên chợ loạn cào cào hết rồi .“ – Con Tám khóc kể lể .
Theo nó nói Sử biết: Đêm qua sau khi mọi người tỉnh lại, ở chợ thú biến dị quá nhiều. Một phần là thú ở chợ, một phần là ở các trại chăn nuôi xung quanh tập trung về. Gà, heo, bò, dê ,… quái thú nó nghe hơi người nhiều, rồi tiếng súng, tiếng nổ, nên tìm tới. Đặc biệt là chuột nhiều vô số. Khu chợ và dân cư xung quanh có mấy ngàn người. Trừ người già trẻ em cũng còn hơn ngàn. Biến cố chưa được 3 giờ đồng hồ chết phải hết 1/3. Tới trời sáng, tiếng súng vẫn chưa dứt .
Bốn đứa con gái nhà gần nhau túm tụm lại chiến, sáng ra chỉ còn sót có một cái lều. Chủ yếu ban đầu bất ngờ mọi người không nghỉ chuyện ở chung phòng. Tới 7 giờ thì bọn thú chết nhiều lắm rồi, bọn còn lại mới từ từ rút lui, bỏ lại xác chết đầy đất, chất cao hơn cả thước. Xác dê, bò nằm trên đất cũng cao hơn đầu người. Dĩ nhiên trong đó cũng có xác người. Xa xa có từng cụm lều nhưng không nhiều, Xung quanh tụi con Tám còn lại bốn năm cái lều chiến.
Tụi nó cũng lên tới Binh nhất hết, nhưng tiền thì không còn. Lúc chiến đấu, lâu lâu liều mạng gom xác thú, mua đạn hết. Giờ tui nó bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Ở xung quanh, các lều khác cũng ra gom xác. Nhìn lại có đâu 9 -10 tên đàn ông, chỉ có tụi nó là con gái .
Ban đầu cũng không có gì, mạnh ai nấy khuân. Một lúc sau, Băng ông Hải -Trật tự chợ có ba người gây lộn với băng Thằng Chuột bốc vác, tụi nó có bốn người. Nghe ra, bọn họ giành xác mấy con dê. Cả đám vác súng ghìm nhau, cha Hải nổ súng bắn trước. Hai bên bắn qua lại, mấy lượt có mấy người bị thương. Một đám chạy vào lều chĩa súng ra bắn lộn. Nếu bên nào tiêu hao trước là chết.
Nhưng không biết bên nào kiện cáo lên hệ thống. Tụi con Tám nghe đâu hai bên bị cảnh cáo, rồi bị trừ huân công, trừ tiền, lúc này mới dừng bắn nhau. Thì ra nếu có bằng chứng bị ác ý tấn công thì có thể kiện báo hệ thống. Các ba lô đều có thể tự động ghi hình 100m xung quanh. Vậy thì tốt quá.
Nhưng tụi con Tám lúc này để ý, mới tra thêm thông tin ở trên cái bàn trong lều. Hệ thồng nó nói, trong trại huấn luyện, hệ thống có phủ sóng hết mọi nơi, nhưng nếu sau này ra chiến trường, nơi khác không có hệ thống khắp nơi đâu mà bảo vệ mọi người, mà ngăn chặn kịp thời chuyện giết người, hại người. Nên khi Tân Binh nào lên tới Chuẩn Uý, tức là tốt nghiệp, thì mọi người tự lo, bị giết ráng chịu.
Mà đừng có mừng sớm : mình tốt nghiệp thành sĩ quan. Ai tốt nghiệp xong, thành chính thức quân nhân, trở về hàm Binh Nhì. công huân giết quái nhận sau đó bằng 1/10 bây giờ. Trong trại này chỉ là làm nháp thôi.
Còn chuyện giết người cũng có trừng phạt :
- Khi giết người khác sẽ bị trừ công huân gấp 10 công huân của kẻ bị giết, ngươi hết công huân thì trừ tiền : bằng số công huân thiếu nhân 10. Chịu hạ cấp bậc, đủ tiền, thì cứ giết người .
- Khi âm tiền thì sẽ bị hệ thống truy sát .
- Vậy khi tự vệ thì sao, vậy thì ngươi phải trưng ra bằng chứng tự vệ sẽ không bị trừ điểm .
Còn ở những nơi hệ thống không phủ sóng thì cứ giết người. Nhưng kẻ bị ngươi đánh giết có biện pháp nếu trốn thoát, hoặc chuyển bằng chứng về các căn cứ của Liên minh hoặc có ai khác lấy được bằng chứng về hệ thống. Khi ngươi về xã hội Liên minh, ngươi sẽ bị trừng phạt .
Ngươi sợ thì cứ lang thang nơi hoang dã đi. Mà mọi người đều có thông tin truy nã ngươi để nhận thưởng nữa chứ .
Quay lại ở chợ.
Sau đó, tụi đàn ông lại tranh nhau lượm xác, rồi lại đánh đấm nhau, nhưng không có bị trừng phạt, vì loạn chiến với quái thú trước đó có ai biết chiến lợi phẩm nào là của ai đâu. Đánh đấm què quặt, chưa thương tích tới 30% hệ thống cũng mặc kệ. Với thương tật này, chỉ cần tốn tiền, cửa hàng đều trị khỏi nhanh thôi.
Bọn thằng chuột, khi này đế ý tới mấy con nhỏ con gái. Tụi nó tiếp cận dụ dỗ, muốn sàm sỡ. Bốn đứa chống cự trốn vào lều. Bọn thằng chuột ở ngoài đe dọa, mà bọn đàn ông khác cũng tránh xa không ngăn cản gì.
Tụi con gái sợ, chờ hoài trong lều cũng không được, ra ngoài thì bị bọn thằng Chuột, tụi nó bắt. Nếu bị ‘giở trò’, giày vò thì ‘thương tích’ cũng không cao, nên sẽ bị hệ thống mặc kệ. Bí quá, tụi con Tám chỉa súng ra dọa, nói : dù bị hệ thống giết cũng giết tụi nó trước. Tụi thằng Chuột mới tránh ra.
Bốn đứa cuốn gói, trốn ra xa xa lượm xác, tụi khốn nạn vẫn bám theo, giành không cho lấy. Vừa đe dọa vừa dụ dỗ nói tụi nó sẽ bảo kê cho … Bốn con nhỏ trốn riết, ra khỏi phạm vi chiến trường, tui kia mới dừng lại. Vì tụi nó còn tranh thủ ở lại nhặt xác, chứ không bốn đứa cũng không thoát.
Bốn đứa trốn từ 9 giờ sáng tới giờ. Tới gần nhà Út Lé gặp hai con chó đuổi theo như hồi nãy.
Út Lé nghe tới giờ giận quá chưởi :
“ Đừng để tao gặp, tao gặp đập què tụi bây, bỏ cho chó ăn .“
Sử cũng nóng rồi, nhưng hỏi :
“ Không biết đập nó bỏ xuống sông cho cá ăn có bị tội không ta ?”
Con Đẹp nói :
“ Có đó, nó bị ăn là anh chết. Khi nào nó cố ý tự vận, thoát được mà không chịu thoát thì anh không sao.”
Nơi nào mà thiếu kẻ gian ác. Luật nào chẳng có lỗ hổng .
Hơn 5 giờ, nắng cũng sắp tắt. Sử nói sơ cho bọn con gái tình hình và dự định tối nay. Xong rồi, Sử nghiêm trang nhìn mọi người bảo :
“ Bây giờ tôi có đề nghị với mọi người. Hoàn cảnh khó khăn hiện tại thì tôi không cần nói, mọi người đều biết. Tôi muốn thành lập một tiểu đội, mời mọi người tham gia. Tôi sẽ tạm thời làm đội trưởng. Sau này mọi người thấy tôi làm không được thì đề cử người khác, bỏ phiếu, hoặc mọi người có thể rời đội, nhưng giờ nếu muốn đi cùng thì phải vào đội. Chúng ta giúp nhau chiến đấu. Chiến lợi phẩm toàn bộ thống nhất bán và chia tiền theo tỷ lệ quân công cao thấp trong đội. Một khi đồng ý gia nhập, từ đây về sau, bất cứ ai bán một món đồ gì, tiền nhận được đều sẽ chuyển vào tài khoản chung toàn đội, rồi chia lại cho mọi người theo quân công cao thấp. Cho dù đó là do ai nhặt được bảo bối gì bán cũng bị chia. Tạm thời quy định như vậy, sau này có thể thay đổi tùy hoàn cảnh. Chủ yếu là mọi người đoàn kết giúp nhau. mọi người có ý kiến gì ?”
Cả bọn lắc đầu, lúc này Bé Ba với Út Điệu cũng đi ra rồi, thấy vậy Sử tiếp :
“ Vậy bây giờ tôi đăng ký với hệ thống. Tên đội là…” – Sử ấp úng .
“ Nữ hiệp đi .” – Tám mập hô .
“Mỹ Nhân .” – Út Điệu la .
“ Út Thắng .” – Út Lé chen vô, nó tên Thắng .
“ Tiểu đội Ô Môn .” – Bé Xinh giành.
“ Ô Môn , Việt Nam, Địa Cầu … đều có người đăng ký hết rồi .” – Sử tra trên đồng hồ trí năng rồi trả lời – “ Ài, mất thời gian quá, gọi Người Nông Dân Cầm Súng đi .“
“ Phản đối .” – Sáu đứa còn lại đồng thanh.
“ Không có thời gian, mai mốt nghĩ ra tên khác đổi lại. Nãy giờ trùng hết tên, đăng ký chưa được nè . xong .”
“ Bây giờ mọi người xác nhận gia nhập .“ – Sử đăng ký luôn tên, không cho bọn nó kịp phản đối nữa – “ Xong. Bây giờ chúng ta có bốn cái lều, bình thường muốn làm sao thì làm, nhưng khi chiến đấu chúng ta chỉ dùng lều của tôi với Út Lé, ý lộn, Út Thắng. Tôi với Bé Ba, Út Ngọc chung một căn. Còn lại bốn người vào một căn. Bây giờ dọn dẹp lên đường .”
Cả bọn đi trên bờ ruộng, hai bên đều là lúa non mới sạ giờ thành rậm rạp. Cây lúa to khỏe, cao gần thước. Hiện tại là giữa tháng 8, nên nông dân ở đây bắt đầu làm vụ Thu Đông. Đi đoạn đường hơn ba cây số, Tiểu đội chiến đấu thu hoạch được 30 con cua to như cái chậu giặt đồ, 2 con lươn khủng 15- 20 kg. Út Lé, Bé Đẹp bị thương nhẹ. Hai đứa nó đều bị cua chém, quẹt rách đùi, may là không bị kẹp, chứ không đứt chân tay cũng có thể. Đồ phòng hộ cũng rách dưới những cái càng sắc bén của bọn cua .
“Chừa lại 10 con cua với 2 con lươn, còn lại bán hết. Bé Tám, chút em làm bữa cơm cho mọi người nhe .”
Sử cho tiểu đội dừng lại cách cái Cổng không gian 200m , dựng hai lều trên bờ ruộng, đối diện cổng. Cổng rộng, cao khoảng 30m. Nó như làm bằng nguyên khối đá đen , hoa văn ngoằn ngòe khắp đầy thân, năng lượng chảy dọc theo hoa văn óng ánh. Bên trên Cổng là vòm cung tròn có hiện giờ đếm ngược . Sử nhìn chăm chú theo các hoa văn một lúc thấy đầu choáng, mắt hoa. Hắn vội nhắm mắt không dám nhìn tiếp. Trong lòng Cổng là màn năng lượng ngăn cách hai phía, năng lượng chuyển động xoay tròn tạo thành vòng xoáy hướng từ tâm ra ngoài như sắp phun ra thứ gì nằm phía trong nó.
“Không biết trên thế giới hiện giờ có bao nhiêu Cổng không gian như vầy nữa ?”- Sử nghĩ bụng .
“ Chúng ta bây giờ tranh thủ dọn dẹp quái vật xung quanh đây, rồi nghỉ ngơi. Tất cả tiền kiếm được không chia, để mua năng lượng và đạn. Tối nay chúng ta tập trung vào bọn quái sẽ đi ra từ cái cổng đằng kia .” – Sử nói với mọi người .
Gọi là dọn dẹp, càn quét, chứ thật ra tiểu đội Nông dân đều chui vào hai cái lều, đưa súng ra ngoài bắn . Quái thú xung quanh nghe tiếng súng, chúng mò đến .
“ Tiết kiệm đạn .” - Sử nói với hai đứa trong lều, bên lều Út Lé bên kia cũng nghe thấy. Khi hai căn lều trong khoảng cách nhất định, chủ lều đồng ý kết nối liên lạc thì có thể nói chuyện với nhau. Thậm chí khi dựa sát vào, hai lều có thể mở cửa sổ thông qua, cái này Sử mới biết.
Dĩ nhiên, hiện tại hắn đã tắt Tụ linh trận, ngụy trang Vườn sinh vật như cái tủ tường bình thường, và kết nối với lều của Út Lé.
Bọn quái cũng đông, chủ yếu là cua, lươn, ếch, rắn, chim. Cua rất khó chơi, mai cua cứng như đá dầy 1-2cm. Bị trúng đạn, chúng chỉ văng ra, vỏ nó bung tróc, phải trúng nhiều phát mới dập, thủng. Nếu bị bắn trúng bụng hoặc miệng thì chúng nó chết nhanh hơn. Còn rắn, Sử phải dùng Súng bắn tỉa, vì đạn súng trường bắn lên thân chúng bị trượt, không phá được lớp vảy.
Ngoài ra Sử còn tốn cả hai viên đạn xuyên giáp quý giá, diệt hai con rùa to như cái máy giặt.
7 giờ đêm, làn sóng quái thú mới bị tiêu diệt hết. Cả tiểu đội bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Đặc sản Miền Tây, Sử đều gom mỗi thứ một ít để dành ăn, còn lại bán cả. Tài khoản tiểu đội có 18k. Hắn mua 2 viên năng lượng cấp 5 cho hai lều. Hắn phân cho mỗi người 1k, kêu năm đứa kia tranh thủ học bắn súng sơ cấp, tiền còn lại 100 trái lựu đạn, cùng 40 thùng đạn phân cho hai lều .
Dùng ít tiền mua đèn pha, Sử gắn nó trên đỉnh lều, điều chỉnh nó tập trung chiếu về Cổng không gian. Quãng đường từ lều đến Cổng sáng rực ánh đèn. Lều cũng tỏa ra ánh sáng nhạt đủ thấy 20m xung quanh. Út Lé cũng bắt chước làm theo.
Xong việc cũng đã 9 giờ đêm, mọi người đều mệt và đói. Toàn tiểu đội, bảy người chen chút trong căn lều của Sử ăn Lươn um rau ngổ và cua luộc chấm muối tiêu chanh. Tay nghề nấu nướng của Tám Mập quả là có đẳng cấp quán cơm chợ xã. Đừng nghĩ ở chợ xã vùng quê là người ta nấu không bằng nhà hàng thành phố nhé. Mấy bà buôn bán ở chợ quê rất biết ăn, kén chọn. Ai mở tiệm mà nấu nướng thường thường thì đừng mong bán được ở chợ này.
Thú cấp1 thịt ngon và bổ, nhưng gia vị thì vẫn là loại thường bán trong cửa hàng. Sử mới nói :
“Từ nay chúng ta để ý thu thập thêm rau, các loại gia vị bên ngoài, để làm cơm ngon bổ hơn. Anh quyết định Bé Tám sẽ làm Chị Nuôi cho tiểu đội. Ngoài chia tiền theo quân công, sẽ trích 5% công quỷ để đền bù cho Bé Tám, mọi người thấy sao ?”
“Tao phụ bếp có lương không ?” – Út Lé hỏi .
“Không, mày xin Bé Tám, cho mày nhiêu thì cho .” – Sử trả lời nó .
“Bây giờ ăn xong mọi người thay nhau học kỹ năng súng ống và nghỉ ngơi. 11h30’, phải tập hợp chuẩn bị chiến đấu .”
Sử kêu Bé Tám chừa cho hắn hai cái càng cua lớn, một khoanh to Lươn um. Hai món đựng vào hai cái dĩa sành to trang trí đẹp mắt. Chờ mọi người tản đi, chỉ còn hắn với Bé Ba, hắn kết nối với Mỹ Nữ .
Mỹ Nữ không trả lời, Sử nhắn tin cho cô nàng :
“Tôi có món đặc sản quê hương gởi biếu Mỹ Nữ .”
“ Ok, gửi đi .” – Mỹ Nữ hồi âm .
Sử bỏ hai món ăn vào kho, nó biến mất. Hắn ngồi chờ .
Một lúc lâu, khi tâm tình hắn từ mong đợi đã chuyển thành thất vọng, thì Mỹ Nữ cũng xuất hiện. Miệng chép chép, gật gù, Cô nàng ngồi xuống bàn, nói :
“ Món ăn của Sử khá lắm, thịt thơm ngọt, nấu nướng rất ngon miệng. Chị rất vừa ý .”
Sử cười tươi, Mỹ Nữ tiếp :
“Nhưng mà thịt thú cấp quá thấp. Chị chỉ ăn cho vui chứ không có giá trị gì .”
Sử thất vọng tiếp, Mỹ Nữ chầm chậm nói :
“ Đối với chị thì thịt từ cấp 10 trở lên mới có giá trị dinh dưỡng. Chứ ăn đồ cấp thấp xong, chị phải nuốt viên dinh dưỡng nữa. Nhưng Chị chấm là chấm hương vị với cách nấu nướng. Mấy con thịt như vừa nãy tiềm năng phát triển đa phần cấp 5 tới cấp 10, nên hương vị về sau sẽ càng ngon, có một ít đột phá cao hơn càng tốt. Chị nhắc là thịt như vừa nãy nhe, chứ như con chuột xạ nó tới cấp 50 thịt nó cũng ăn không ra gì.
Bây giờ như vầy, ngày ba bữa, em cứ làm cơm cho chị. cấp thấp chị trả cho 1 bữa 1k, cấp 5 trở lên cho 5k, cấp 10 cho 10k, còn sau đó tính sau. Nhưng phải nhớ là ngon lạ nhe, chất lượng kém chị cắt hợp đồng à. Sao chịu hông ?”
Sử buồn buồn gật đầu, thấy vậy Mỹ Nữ nói :
“ Nè, thái độ gì ? một bữa cơm trả như vậy mà còn chưa vừa lòng hả ?”
“ Đâu có, đâu có .” – Sử vội chối .
“ Nói cho cưng biết nghe, chị ăn được, chị mua cho bạn bè ăn, có khi đãi tiệc 1000 phần ăn. Cưng làm nổi không ?”
“Hả !?” – Sử giật mình, vội vàng – “ Phải, phải … đúng, đúng .”
“ Được rồi, 7 giờ sáng, 12giờ trưa , 5 giờ chiều , theo giờ của cưng, phải có cơm nước đầy đủ cho chị. Tiền bạc cứ ghi vào trí năng, chị nhận hàng là tự động có .”
Nói rồi con nhỏ biến mất. Sử nhận được 1k .
………………..
Ở một tinh cầu âm u xa xôi trong vũ trụ. Nơi đó, màu đen chủ đạo, có một khoảng trống trong một rừng cây trụi lá khắp nơi là màu đen, một chiếc phi thuyền rất lớn, ngang dọc vài chục cây số, nằm chơ vơ cô độc. Mỹ Nữ tóc đuôi gà ngồi trong phòng chỉ huy trung tâm, nàng bưng trên tay cái dĩa sứ mà liếm láp, lầu bầu :
“ Ngon , ngon…híc, ngon !!”
“Mắc kẹt ở cái xứ quỷ quái này 10 năm rồi, một năm nay toàn phải ăn thuốc dinh dưỡng , ài .”
Sử giờ đã lên tới Hạ sĩ, lúc đó hệ thống thông báo : hắn đã hoàn thành giai đoạn một của khoá huấn luyện, từ đây công huân nhận được sẽ giảm phân nửa.
Vậy lên tới trung sĩ cần 50k công huân, hắn phải giết 2-3 ngàn con chó cấp 1 ! hoặc giết trên 1 ngàn con cấp 2. Giờ hắn cũng cấp 2 nhưng vật lộn với con chó cấp 1 thì chết chắc .
Mọi người đừng sợ giết thú kiểu này, nó tuyệt chủng. Với môi trường mới, thú sẽ càng mạnh, sinh sôi càng đông. Người yếu chỉ có bị nó ăn cho tuyệt chủng luôn thì có.
………………..
Nhìn về cánh cổng không gian Sử quyết định hành động thêm một bước. Hắn không muốn lộ các thiết bị của Mỹ Nữ đưa cho, nhưng giờ không dùng không được, không dùng hắn không có ưu thế nào khác cho cuộc chiến sắp tới.
“Thôi kệ, rồi sau tìm cách nào đó giải thích cho qua đi .” – Sử nghĩ .
Bắt tay vào, hắn điều chỉnh máy dịch chuyển, lấy gọn khối đất trước Cổng không gian, tạo thành một hào rộng 30m, sâu 5m bao bọc trước cổng (không thể sâu thêm vì tới nước ngầm). Mà cái hào cũng không gần sát cổng, phải cách xa cổng 10m, vì khoảng đất gần cổng được bảo vệ bởi vòng năng lượng. Khoảng giữa con đường dẫn tới lều, hắn lại làm hai hào rộng như thế. Và cuối cùng là một vòng hào bao bọc vòng tròn quanh vị trí cũ dựng lều, tạo thành một khoảng đất trống đường kính 40 m phía trong . Đất đào hào dời vào vòng tròn đắp cao gần 10m, nén chặt .
Tại sao Sử không đào cả một cái ao to dài 200m. Trước tiên là không đủ tiền mua nhiên liệu bỏ vào, thứ hai là khi chiến đấu, phần ao trước cổng bị lấp đầy, phía trước là biển lửa thì quái vật cũng chạy ra hai bên chứ không tiến về trước nữa.
Sau khi dựng lại lều trên đỉnh gò đất, dùng tiền còn lại, Sử mua từng thùng than đá, xen lẩn nhựa đường, dầu lửa 20lít trong cửa hàng, cho bọn Út Lé mang ra đổ vào trong hào, lấp lên chỉ còn 3m sâu.
Thấy còn chưa đủ Sử gom thêm tiền của các chiến sĩ mua 5 viên đạn xuyên giáp và 5 viên đạn nổ mạnh. Phải nói thêm, loại đạn xuyên giáp này, trong vòng 1000m, có thể xuyên thép tấm dày 3cm. Mà đạn nổ mạnh sức công phá gấp 3 lần lựu đạn và nên nhớ là nó nổ trên thân kẻ địch .
Chuẩn bị xong cũng đã 11 giờ 30’. Cả tiểu đội ngồi ăn cua chờ địch, mà kẻ địch ra sao, là thứ quỷ quái gì họ cũng không biết !
Chợt có tiếng sục sịt mũi, rồi tiếng híc híc, hu hu, bắt đầu từ con Út Điệu lây tới mấy đứa con gái, tụi nó khóc ngon lành. Con Út Điệu tru tréo :
“ Sao mà khổ quá nè trời !? hu, hu, đang yên đang lành bưng ly cà phê, rồi nó bắt đi lính. Qua giờ mệt thấy bà nội, mà còn chưa được ngủ. Ác gì mà ác dữ vậy nè, trời ơi, hu, hu …”
Con Đẹp nức nở, than thở :
“ Hu, hu… chiến sĩ cái gì !? Đang coi phim Hàn Quốc ngon lành, sao không biến tui qua Hàn Quốc chỗ mấy anh đẹp trai, sáu múi. Ở đây với… với… Sao sống đây trời, hú, hú …”
Tụi nó khóc càng ngày càng lớn, Sử cũng không khuyên, mà biết khuyên gì giờ : “Mình cũng khổ thấy tía, sướng vui gì mà khuyên .” – hắn cũng híc híc. Nhưng tụi nó khóc dại quá. Con Tám còn ôm thắng Út nói: “qua đêm nay mà còn sống nó cho thằng Út động phòng luôn, giữ với người yêu rồi không biết cúng cho quái thú lúc nào, đáng sao ?” Ọe .
“ Năm phút nữa tới giờ. Ráng xong đợt này tụi mình ngủ. Kiếm được tiền, mai tui mình đi siêu thị mua quần áo, có nhiều đồ hiệu đẹp lắm, ừ, còn có kem phấn trang điểm nữa, nhiều lắm .” – Sử dỗ ngọt tụi con gái, chứ thật ra hắn cũng không chắc quái vật ra từ cánh cổng có dừng lại không, bao lâu dừng lại. Tất cả là từ kinh nghiệm chơi game thôi - “ Cùng lắm là lấy vụ “ Ổi quý” ra với con Mỹ Nữ , ứng món đồ chạy trốn .”
“ Ầm , Ầm…” – âm thanh rung động cực lớn từ cách Cổng không gian cắt đứt tiếng khóc trong phòng.
“ Về vị trí chiến đấu .” – Sử hô, bọn con gái lập tức ngừng khóc, nhanh chóng về chỗ.
Kẻ địch xuất hiện rồi, chúng là xác sống, là Zombie. Chúng nhào ra khỏi cổng không gian, khựng lại ra vẻ khó chịu dưới ánh đèn cường quang, nhưng những con mắt trắng dã có đồng tử nhỏ như đầu đủa của chúng, không khép lại được. Chúng ngóc đầu đánh hơi xung quanh, nhe răng gào hung ác.
Bọn trước bị bọn sau xô đẩy, buột tiến lên. Một dòng lũ của những thân thể trắng bệt, rách rưới, bê bết máu đen, còn khoát từng mảng quần áo rách nát cũng dính toàn là máu, nhanh chóng lấp đầy 10m trước cánh cổng. Chúng chưa tìm được mục tiêu, chưa tìm được con mồi. Nhưng lúc này chúng vẫn bị buột tiến về trước và bắt đầu lần lượt rơi vào trong hố .
“ Nổ súng .” – Sử hô, các chiến sĩ run rẩy nổ súng. Họ bắn loạn vào thân thể zombie. Sử nhắm vào những can dầu hỏa. Lửa bùng lên, nhanh chóng lan tràn khắp hào đầy nhiên liệu cháy.
“ Ngừng bắn .” – Sử lại ra lệnh. Tiếng súng im .
Trong hào đất lửa càng ngày càng mạnh, nhiệt độ tăng cao. Zombie rơi vào hố càng càng nhiều, chạy loạn gào thét trong hố. Rồi chúng chen chút đến khi không còn chỗ mà chạy, vùng vẫy, lăn lộn, bốc cháy. Lửa đỏ, khói đen ngùn ngụt.
“ Ha, ha… chết cha tụi mày .” – Út Lé gào lên.
“Vậy mà làm lo gần chết. Ăn hột dưa hông mấy người ?” – Con Xinh ngồi rung đùi cắn hột dưa.
10 phút, hố lửa đã đầy xác, thế lửa không còn lớn, nhưng nó cháy ngầm làm nhiệt độ xung quanh cực cao. Zombie bỏ xác ở hố số 1 cũng lên tới trên 7 ngàn .
Zombie vẫn không ngừng trào ra từ cổng không gian, chúng tiếp tục đạp lên xác chết nhào về trước, một số trào ra hai bên xông vào ruộng lúa.
“ Bắn zombie chạy lạc, nhớ nhắm vào đầu nó. Đứng bắn vào hào chứa dầu .” - Sử gọi đồng đội. Tiếng súng vang lên, bọn zombie nghe được hướng về lều, nhào qua. Phần lớn lê thân thể cháy, rồi bị gục trên đường. Một phần tới được hố thứ 2, ngã nhào vào trong. Một chốc hố thứ 2 cũng bắt lửa.
Các chiến sĩ cũng chỉ bắn cầm chừng để hướng dẫn Zombie đi đúng hướng mà thôi.
Thực sự, hố 2 và 3 cũng không hiệu quả lắm, chỉ có bọn Zombie bị nóng cháy ở hố trước mới lạng quạng sa chân vào hố sau. Phần lớn chúng chạy hai bên nhào về phía lều rồi sa vào hào cuối.
Lại qua 30 phút, hào cuối, số lượng zombie đã lên tới 10 ngàn, chúng bắt đầu chen chút. Chúng gầm rú rung trời. Lúc này các đội viên xanh mặt rồi. Bọn họ thấy trong bọn Zombie có xen vào một số con đặc biệt. Một số có hình thể to hơn bình thường, rắn chắc, cao 2 m, có con cao 2m5, chúng tiến tới xô dạt bọn ốm yếu tiến lên. Một số con hình thể không to lại linh hoạt hơn, chúng di chuyển rất nhanh, móng vuốt dài sắc bén nhìn đáng sợ. Bọn cao cấp này số lượng đã lên tới 200, đó là mục tiêu ngắm bắn chủ yếu của tiểu đội .
Tổng cộng 50 phút trôi qua, hào bảo vệ cuối cùng được nhóm lửa. Gần 20 ngàn Zombie gào thét trong hố lửa. Bọn to con, trên đường leo lên đồi, bị bắn bật xuống. Chỉ có bọn zombie cấp 3 dạng nhanh nhẹn là thành công tới được lều chiến, 20-30 con nhào lộn né đạn, tấn công lều. Bọn Sử khổ với chúng nó, rất khó bắn trúng. Cuối cùng phải mở rộng lỗ châu mai to bằng đầu người dụ chúng ló vào thì bắn, mới đánh rơi chúng xuống biển lửa.
Zombie vẫn trào ra từ cổng không gian không ngừng nghỉ, chúng chen lấn bao vây hào lửa cuối, mà không dại nhào vào lửa nữa. Dù cả tiểu đội vẫn không ngừng bắn, không ngừng tiêu diệt, nhưng tại vòng vây số lượng zombie vẫn tiếp tục tăng lên.
Tình hình này, họ cạn đạn, lửa tắt thì chỉ ngồi chờ biển Zombie đè chết thôi. Giờ đâu có chiến lợi phẩm gì tiếp tế cho họ .
“ Mọi người yên tâm đi, còn 5 phút nữa thôi. Nhìn đồng hồ trên cổng kìa .” – Sử nói, lúc này trên cánh cổng không gian nhấp nháy 5 phút đếm ngược.
Rầm, Rầm.
Cả bọn giật mình nhìn, từ màn sáng bất ngờ xuất hiện một con quái hình người to đùng. Nó cao 5 m , thân thịt đỏ lòm, cuồn cuộn, vác trên vai ống sắt to, dài. Bước chân nó làm mặt đất rung rung.
“Chết, chết…” – Cả đám con gái hét ầm lên. Sử đổi khẩu súng ngắm T5000, lầm bầm :
“ Nhờ vào mày nhe .” – Hắn nhanh chóng lắp đạn nổ, ngắm vào đầu tên khổng lồ bắn.
“Bùm .” – Tên to con đổ vật, nửa cái đầu be bét máu. Trông thê thảm vậy, mà nó vẫn bò trở lên, chụp ống thép, chạy rầm rầm về phía lều.
Chỉ cần nó đập một nhát, cả bọn sẽ làm bạn với đám zombie đang chết cháy dưới kia. Cả đám con gái giương súng AK nhả đạn lên thân nó. Dù đạn súng trường bắn vào quái vật chỉ tung đốm máu nhỏ như mụt mụn trên mặt, nhưng cũng cản tốc độ tiến lên của nó. Sử lắp đạn, lại bồi tiếp một phát, nổ cả đầu tên khổng lồ.
Nhận được 1200công huân, Sử mới biết nó là con Zombie Lực Sĩ tinh anh cấp 5 .
Tiểu đội, chưa kịp thở ra:
“Bùm .” – Một tiếng nổ, Cả lều Sử lung lay, năng lượng bảo vệ chớp tắt .
“ Á , á .” – thằng Út Lé với ba đứa con gái la hét, hoảng loạn bên ngoài. Lều của nó đã mất. Tụi nó đang đứng trên gò đất.
“ Vào nhanh .” – Sử mở cửa gọi. Hắn nhìn ra xa, nằm trên đống thây Zombie, là một con quái to như cái xe tăng, hình dạng giống con cá sấu. Miệng nó còn mở lớn bốc khói.
Con quái kêu ‘gừ, gừ’ , trong miệng đang hình thành đốm cầu lửa nho nhỏ, dần to lên.
“ Được lắm .” – Sử gấp gáp tiếp tục dùng đạn nổ bắn một phát vào miệng nó.
Không có bất ngờ, đầu nó nổ tung khi chưa kịp khạc ra cầu lửa.
Một giờ kết thúc. Cổng không gian đã ngừng thả ra zombie. Nhưng trận chiến vẫn còn tiếp diễn.
Zombie cấp 1, cấp 2 còn có 4-5 ngàn con vây quanh hào lửa. Tình hình không còn nguy hiểm. Sử hô:
“ Cố lên. Mọi người tiết kiệm đạn, cố bắn chính xác vào đầu. Bọn còn lại không gây sợ được .”
Vậy mà cũng mất thêm một giờ mới không còn tiếng zombie gào rú .
…………………………..
Không có ăn mừng thắng lợi, mọi người lăn ra khắp phòng, ngủ rồi. Dù thể chất tăng nhiều, bọn họ cũng đã mệt mỏi quá sức và nhất là tinh thần suy kiệt vì căng thẳng, lo sợ .
Riêng Sử ôm Bé Ba, hắn không ngủ được. Hắn đang rung rung cười thầm, mừng không ngủ được .
Thống kê công huân là một con số khủng, cho dù chỉ sau vài phút chiến đấu toàn bộ thành viên tiểu đội đã tăng thành hạ sĩ, Công huân nhận được giãm ½ , toàn tiểu đội vẫn nhận tiếp gần 900k công huân.
Sử công đầu tổng số công huân của hắn tới nay là 450k, mang hàm trung sĩ chỉ còn thiếu chút sẽ thành thượng sĩ.
Các thành viên còn lại đều đạt trung bình 80k, mang hàm trung sĩ.
Trận chiến vừa rồi, nếu không phải Sử dùng máy dịch chuyễn vật thể, ăn gian, cho dù có 300 - 400 người cũng không làm được khối lượng cộng việc chuẩn bị đó trong 2-3 giờ. Rồi 300 – 400 người chống lại hơn 35 ngàn zombie từ cấp 1 đến cấp 5, chắc phải chết hơn 90%, 10% còn lại trốn .
Nếu tìm được hơn ngàn người đồng lòng, có thời gian chuẩn bị dài hơn, sẽ chống được. Nhưng chia ra cũng chẳng được bao công. Trên thế giới này chắc cũng sẽ có người khác có cách khác của họ. Nhưng đảm bảo không ai ăn ngon ngọt được như tiểu đội này. Cái này là sự thật, vì Sử đã nghe thông báo của hệ thống, và đó chính là lý do hẳn đang vui mừng.
“ Tiểu đội (quân số quy định dưới 12 người ) phòng thủ xuất sắc một Cổng không gian, tặng huân chương Dũng cảm ( tăng 5% công huân khi chiến đấu, giảm 10% giá mua trong cửa hàng).
Tiểu đội ‘Người nông dân cầm súng’ là tiểu đội đầu tiên phòng thủ hoàn mỹ một Cổng không gian. Quân đoàn xxx, cho phép Tiểu đội (Người Nông Dân Cầm Súng) độc quyền xâm nhập thế giới chết số C1234 . Tiểu đội có nghĩa vụ tiêu diệt các lực lượng đang gây hại, lập lại không gian sống cho con người, giãi cứu thế giới C1234 và có quyền khai thác thế giới này trong vòng 20 năm. Sau thời gian 20 năm sẽ xem xét lại.
Tặng 500 ngàn đồng kinh phí khởi động để thực hiện nhiệm vụ.
Nhắc nhở : tại thế giới này, nhân loại đã gần như tuyệt chủng.
Các thành viên Tiểu đội (Người Nông Dân Cầm Súng) được cấp chứng nhận tốt nghiệp khoá huấn luyện Tân Binh kỳ xxxx. Quân hàm huấn luyện tước bỏ, được cấp quân hàm quân nhân chính tức (binh nhì ).
Chú ý : Quân công thực tế bằng 1/10 khi huấn luyện .”
Đó là thông báo của hệ thống cho tiểu đội, Tiếp theo nó còn thông báo chung:
“ Thông báo toàn Căn Cứ huấn luyện :
Các cổng khác đang tiếp nối với thế giới chết C1234 đóng lại, thay thế tiếp nối thế giới chết số Cxxxx và thế giới người máy Mxxxx.
Chúng ta chúc mừng tiểu đội (Người Nông Dân Cầm Súng) sớm tốt nghiệp khoá huấn luyện trước thời hạn, là tiểu đội đầu tiên tốt nghiệp được thưởng 200 nghìn đồng .”
……………..
Thực ra bị đánh xuống binh nhì Sử cũng không buồn, vì thực tế quyền lợi của quân nhân chính thức còn cao hơn khi làm trung sĩ học viên, tương đương với cấp chuẩn uý trong khoá huấn luyện.
Nhìn mấy đứa đội viên ngủ mê, không thèm quan tâm trời đất gì, Sử vui mà cũng lo lo. Hắn lại nhìn con Bé Ba nằm trong lòng, tựa lưng vào ngực hắn ngủ, trong bụng nao nao, cúi xuống hôn nhẹ vào má nó một cái. Thấy nó không phản ứng, Sử lại hôn một cái dài hơn, sau cùng cứ kê mỏ vào má nó nhắm mắt thưởng thức. Mà được một lúc hắn gục đầu vào vai nó ngủ quên luôn.
……………………
Tiếng ồn ào làm Sử tỉnh giấc, con Tám đang nấu nướng , thằng Út phụ nó. Hai đứa nó rù rì nói chuyện. Út Điệu với con Đẹp cũng đang tán dóc. Còn có tiếng nước ào ào trong phòng tắm, chắc là con Đẹp đang tắm. Bé Ba vẫn nắm nhắm mắt trong lòng Sử, nó cứ rụt rịt nhẹ mà không dám dậy. Sử vội vàng buông tay đang ôm con Bé vì hắn nhận ra hai tay hắn vừa rồi đặt thật đúng chỗ. Hai tay chụp hai chỗ mềm mềm trên người con Bé Ba.
Con Út Điệu quay qua kéo giọng :
“ Sướng hé… tình hé …! Dậy mở cửa ra thở anh ơi, trong phòng chật quá .“
Sử xem đồng hồ, đã 6 giờ sáng. Hắn đứng lên mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài không khí nóng hừng hực. Lửa đã tắt, nhưng xác chết trong các hố vẫn âm ỉ cháy. Xác ngoài hố nằm la liệt khắp ruộng lúa xung quanh. Mùi hôi thịt cháy và mùi thối rửa làm người ta muốn ngộp thở, nôn mửa. Thú to, thú nhỏ, chim chóc đã mò tới, bu vào ăn xác thối. Hiện tại không có cách xuống đồi, hố lửa bao quanh đồi nhiệt độ còn cao lắm. Ở phía xa Cổng không gian vẫn hùng vĩ đứng đó. Trên mặt cổng đã không còn đồng hồ đếm ngược, thay vào đó là dòng chữ : Thế giới chết C1234 – Tiểu đội “ Người Nông Dân Cầm Súng “ .
Con Út Điệu đứng kế bên ôm tay Sử, nhìn quanh, ra chiều muốn ói, lại nhìn dòng chữ lấp lánh trên cổng ngơ ngác. Nó mở miệng định hỏi, Sử cướp lời :
“ Vào phòng đi, tất cả vào trong rồi nói .”
Vào trong phòng Sử nói :
“ Mọi người tranh thủ vệ sinh, sáu giờ rưởi tập trung ăn cơm, có nhiều chuyện nói luôn một thể.
Tám ơi, em làm thêm cho anh một phần để dành giữa buổi anh ăn. Lúc này bụng sao đói miết .”
Vệ sinh xong, Sử mang phần cơm bỏ vào trong kho cho Mỹ Nữ. Hôm nay là canh rắn hầm sả. ( Các nguyên liệu dự trử nấu ăn con Đẹp giữ ). Mọi người ngồi vào bàn, bắt đầu ăn khí thế.
Ăn no, Sử ngồi xỉa răng, bắt đầu mở lời :
“ Không có gì quan trọng hơn chuyện ăn uống. Cho nên hàng ngày, Tám, em dành thời gian nấu một lần, chỉ một lần thôi, rồi bỏ vào kho của Bé Đẹp để dành tiểu đội ăn cả ngày. Còn riêng anh, em nấu xong, mang một phần gấp đôi cho anh để sẵn ở bếp, lúc đói anh ăn . Xin lỗi mọi người, tui bị đau bao tử, ăn lắt nhắt suốt ngày mới không đau .”
Con xinh an ủi :
“ Anh ráng kiếm thuốc uống, đau lâu ngày nguy hiểm đó .”
Út Lé cũng an ủi :
“ Đồ ăn có cả đống, mày ngại gì? Không ăn hết, đổ cho chó cũng vậy hà .”
Con Tám la nó :
“ Ông hông nói chuyện, hông ai nói ông câm đâu .”
Sử xua tay :
“ Bây giờ nói chuyện cái Đèn dịch chuyển của tui dùng hôm qua. Tui nói tui lượm mấy người tin hông !?”
Nhìn mặt mấy đứa kia đầy vẻ không tin, nhưng tụi nó cũng không nói gì, Sử tiếp :
“Nó từ trên trời rớt xuống thiệt, tui lượm. Tin hay không tuỳ các bạn. Nhưng quan trọng là không được nhắt tới, không được nói với ai. Đây là đồ cao cấp, đồ cứu mạng. Hôm qua chúng ta sống được là nhờ nó. Nếu hé lộ, Ở trên nó biết. Nó tịch thu thì chỉ có nước ăn cám, hiểu chưa !?”
Lúc này cả bọn đồng loạt gật mạnh đầu.
“ Tiếp theo, tui nói rõ tình hình bây giờ .” – Sử bắt đầu giảng giải thông báo của cấp trên cho tiểu đội. Tụi nó rất ngạc nhiên, không biết phải làm sao. Sử phân tích :
“ Thực ra tình hình của chúng ta rất tốt. Chúng ta có thể qua lại hai thế giới, chứ không phải là đi luôn qua một thế giới xa lạ. Bên kia nguy hiểm hơn ở đây nhiều, nhưng chúng ta có thể chạy trốn trở về. Bên kia là một thế giới chết chóc, nhưng đầy của cải. Chúng ta được độc quyền, lấy thoải mái không ai giành. Rồi mang về bán cho Cửa Hàng Căn Cứ, đổi đồ xịn, hiểu không ?”
“ Ờ, mà bên đó không bán được hả ?” – Con Đẹp hỏi .
“Không. Bên đó không có Cửa Hàng hoạt động, không có Hệ Thống phủ sóng .” – Sử trả lời – “ Mỗi lần muốn qua đó, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ .”
Bé Ba lúc này chen vào hỏi :
“ Lỡ mình qua rồi bị mấy con quái vật cấp cao, mấy chục cấp chặn cửa thì sao về anh ?”
Sử há mồm một lúc không biết trả lời, ấp úng nói :
“ Không lẽ (Ở trên) cho mình đi chịu chết sao? Để anh hỏi Hệ Thống coi .”