Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
“Ngươi. . . . . .” Tề Thiên Ngạo đã không biết phải nói gì để diễn tả tình trạng sắp hỏng mất của mình. Uổng cho hắn còn được xưng là đệ nhất thiên tài Thánh Thiên đế quốc, thực sự nên để cho những trưởng lão kia nhìn xem cái gì mới chân chính là không chút nhân tính! Ngay cả ca ca mình – Thánh môn đệ nhất thiên tài cũng chỉ mười tuổi ngưng khí thành binh mà thôi. Mà nữ đồng mười tuổi này dĩ nhiên là một Kiếm Thánh, còn là một Kiếm Thánh mình không thể nào suy đoán được cấp bậc. Không thể không nói, đối mặt với nữ đồng lãnh diễm tuyệt luân này, hắn có một loại cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có.
“Ngươi tên là gì?” Tề Thiên Ngạo nhịn không được hỏi.
“Thiên Túng, nhưng là. . . . . . Ta họ diệp.” Diệp Thiên Túng nói ra những lời này, bên miệng lập tức tràn ra một lúm đồng tiền hoa lệ tới cực điểm.
“Diệp Thiên Túng?” Nghe thế cái tên, Tề Thiên Ngạo đột nhiên có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ. Trách không được nàng lại xinh đẹp như thế, nguyên lai nàng đúng là nữ nhi của Ám Ma Tộc Thánh Vương Diệp Phong! Mà nàng cho mình cảm giác quen thuộc cũng là bởi vì nàng cực kỳ giống nữ tử trong bức họa phụ thân mình treo trong mật thất, nữ tử kia từng là Thánh nữ đệ nhất của Thánh Môn – Mục Tiêm Tuyết.
“Mẫu thân của ngươi chính là Mục Tiêm Tuyết đúng không?” Tề Thiên Ngạo cũng không biết trong lòng của mình vì sao ẩn ẩn cất giấu một cỗ mâu thuẫn. Là vì nàng chính là nữ nhi của nữ nhân phụ thân mình yêu sao?
“Đúng.”
“Ngươi là nữ nhi của Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết?” Tề Thiên Ngạo lại mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Từ sau trận chiến ở Ngọc Ma Phong năm năm trước, ngươi vẫn trốn ở chỗ này sao?” Khi nói lời này, ngay cả Tề Thiên Ngạo cũng không phát giác, thanh âm của hắn có chút đau lòng.
“Đúng, bất quá không phải trốn, mà là trừ bị lực lượng, chuẩn bị báo thù!”
“Báo thù?” Tề Thiên Ngạo trong lòng cả kinh. Mặt tràn đầy ngạc nhiên. “Ngươi chẳng lẽ không biết kẻ thù mà ngươi phải đối mặt là như thế nào sao?”
“Biết, vậy thì thế nào? Nếu bọn họ dám huyết tẩy tộc của ta, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả. Đừng nói là một Thánh môn nhỏ nhỏ, chính là toàn bộ đại lục, Diệp Thiên Túng ta cũng không có nửa chữ sợ. Nếu thiên địa đối với ta bất nhân, như vậy hủy đi thiên địa này có làm sao?” Lời nói này quả thực cuồng ngạo cực kỳ, tàn nhẫn cực kỳ. Nếu người khác nghe được, hơn phân nửa sẽ nghĩ đến người này đang nói mộng. Nhưng Tề Thiên Ngạo biết nàng làm được!
Nhưng giờ phút này, Tề Thiên Ngạo trong lòng đột nhiên xuất hiện nghi hoặc, hắn không khỏi hỏi: “Ngươi vì sao trả lời câu hỏi của ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ nói ra sao?”
“Ha ha,” Diệp Thiên Túng cười dị thường xinh đẹp, nàng chậm rãi nói: “Ngươi gặp qua người chết có thể nói sao?”
Tề Thiên Ngạo kinh hãi, nàng lại muốn giết mình! Đúng vậy, sở dĩ nàng trả lời mình, là vì nàng đã coi mình là người chết!?
Tề Thiên Ngạo trong lòng nổi lên một cỗ mất mát trước nay chưa hề có. Ngay tại thời điểm thần chí hắn dao động, Đoạn Hồn tiên đã vụt tới tấn công.
“Đợi chút!” Tề Thiên Ngạo cuối cùng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kiên nghị.
Đoạn Hồn tiên cách mặt Tề Thiên Ngạo một ly chợt dừng lại, Tề Thiên Ngạo vẫn không né tránh, giống như kiếm khí đoạt mạng người kia không phải ở trước mặt hắn, phần khí phách này dĩ nhiên làm người ta khâm phục.
Nhưng trong những người khâm phục đó không bao gồm Diệp Thiên Túng, đối với nàng, rõ ràng trốn được còn ở đó mà khoe anh hùng, chính là một chữ – ngốc! Nàng thoáng nhíu mày, rất không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi còn có di ngôn?”
Nghe được câu này, khóe miệng Tề Thiên Ngạo rõ ràng giật giật. Nhưng hắn vẫn kiên định nói: “Ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi hoàn thành kế hoạch báo thù của ngươi, điều kiện là giữ lại cái mạng của ta, như thế nào?”
“Nha?” trong mắt Diệp Thiên Túng nhanh chóng xẹt qua một đạo lưu quang. “Ngươi dựa vào cái gì giúp ta?”
“Chỉ bằng ta mang họ Tề Thiên!” Không thể không nói, hiện tại Tề Thiên Ngạo thật có thể nói là khí phách thiên thành, giống như thiên nhân.
“Ngươi là nhi tử của Tề Thiên Minh?” Lúc này một thanh âm cực kỳ cao quý từ không trung truyền đến, trong nháy mắt, hai thân ảnh tuấn mỹ thoát tục dĩ nhiên xuất hiện bên người Diệp Thiên Túng.
Nhìn thấy hai người này, con mắt Tề Thiên Ngạo thiếu chút nữa rơi ra. Lại là hai cao thủ nhìn không ra cấp bậc, hơn nữa còn là hai nam tử tuyệt thế khuynh thành. Tướng mạo, khí phách này đúng là cùng đại ca tương xứng, Tề Thiên Ngạo trong lòng thầm suy nghĩ. Hắn còn kinh ngạc phát hiện, từ khi hai nam tử này bắt đầu xuất hiện, ánh mắt Diệp Thiên Túng nhu hòa rất nhiều, ba người kia đứng chung một chỗ, dị thường hài hòa, quả thực là tựa như ảo mộng, tuyệt mỹ khôn kể. Thấy vậy trong lòng Tề Thiên Ngạo chua xót không thôi.
“Tiểu Diệp Diệp, ta nói ngươi hôm nay như thế nào tu luyện lâu như vậy? Nguyên lai là bị con cóc quấn lấy!” Phi Dạ không khách khí nói, lời nói vẫn ác độc như trước.
“Ngươi nói ai là con cóc?”
“Chính là ngươi! Ngươi bất quá là con mồi của Tiểu Diệp, còn muốn giúp Tiểu Diệp, chỉ bằng một Kiếm Thánh nho nhỏ như ngươi! Hừ!” Phi Dạ mặt tràn đầy khinh thường, thái đố khinh bỉ kia làm cho Tề Thiên Ngạo hai mắt bốc hỏa.
Đúng lúc này, thanh âm cao nhã kia lại vang lên: “Ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi có phải là nhi tử của Tề Thiên Minh hay không?”
Tề Thiên Ngạo lúc này mới nhìn về phía Bạch Ngân, có chút cảnh giác nói: “Đúng thì thế nào?”
“Nếu như là như vậy, ” Bạch Ngân tao nhã cười, ôn nhu nói Diệp Thiên Túng: “Tiểu Thiên, Tề Thiên Ngạo này thật sự có thể giúp ngươi. Ngươi nên biết Tề gia trong tứ đại gia tộc đế quốc, phụ thân hắn là chủ nhân của Tề gia.”
“Đúng vậy, ta có thể làm cho ngươi dễ dàng lẫn vào đế quốc hoặc là Thánh môn, hơn nữa ta cũng sẽ đem hết khả năng giúp ngươi!” Tề Thiên Ngạo giống như muốn chứng minh chính mình, có chút bức thiết nói.
Diệp Thiên Túng cực kì thông minh tất nhiên biết, lẫn vào Thánh môn tuyệt đối là một biện pháp tốt.
Không hề do dự, nàng nói: “Được, ta không giết ngươi. Làm trao đổi, ta cần một thân phận, một thân phận có thể đứng dưới ánh mặt trời. Đã đến lúc nên đi ra hảo hảo ngao du một chút!”
Thấy Diệp Thiên Túng thẳng thắn đáp ứng, Tề Thiên Ngạo cũng có chút ngoài dự tính. “Ngươi vì sao đáp ứng nhanh chóng như vậy, không sợ ta có mục đích khác sao?”
“Mục đích? Trên người ta đã không còn thứ gì để mất còn sợ gì sao, nhưng thật ra ngươi nếu quả thật có mục đích, ngươi nên chuẩn bị để mất đi thứ gì đó.”
Không biết vì sao, nghe nói như thế, bất kể là Tề Thiên Ngạo hay là Phi Dạ cùng Bạch Ngân đều một trận chua xót khó có thể kiềm chế được. Bọn họ phảng phất thấy được ẩn dưới khuôn mặt lãnh diễm kia là một tâm hồn lạnh như băng.
“Tiểu Diệp, cái gì gọi là không còn gì để mất, ngươi còn có ta a! Ngươi nỡ vứt bỏ ta sao? Ta bất kể ngươi là ra khỏi cốc, lên núi đao hay là xuống biển lửa, tính ta một người!” Phi Dạ không chịu nổi cái không khí này, một phen kéo Diệp Thiên Túng ôm chặt đến chết đi được.
“Còn có ta! Tiểu Thiên.” Năm năm rồi, năm năm sớm chiều ở chung, chẳng lẽ còn không đủ để cho ngươi tín nhiệm ta sao? Bạch Ngân vẻ mặt thâm tình nói.
“Còn có ta!” Tề Thiên Ngạo cũng dị thường muốn đem ấm áp của mình tất cả đều đưa cho nữ đồng lạnh như băng này, không chút nghĩ ngợi thốt lên. Hắn vừa nói xong, hai tầm mắt có thể so với laser đều hướng vào hắn, thiếu chút nữa đem hắn bắn thành gà nướng.
“Ta liền biết tiểu tử ngươi ý đồ bất chính, cái gì còn ngươi nữa? Nơi này có chuyện của ngươi sao?” Phi Dạ trực tiếp kích động oa oa kêu to. Bạch Ngân mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng biểu đạt: tiểu tử, ta khuyên ngươi khiêm tốn một chút!
Diệp Thiên Túng nhìn một màn này, băng cứng trong lòng cũng lặng lẽ tan ra, nàng thầm nghĩ: kỳ thật, con mồi biến thành đồng bọn, thật cũng không tệ!
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Trên cánh đồng hoang vu, nơi tiếp giáp giữa Ngọc Ma Lâm và Thánh Thiên đế quốc, không giống với những đội xe sang trọng hai ba mươi người của gia tộc, có bốn người dựa vào hai chân của mình thong thả bước đi.
Tuy rằng, bốn người này không có xe lớn, không có mỹ phục nhưng cũng làm cho tầm mắt người ta không thể rời đi. Trong ba người, thiếu niên bên trái mặc y phục hơi có vẻ cao quý, tướng mạo anh tuấn dị thường, cả người khí phách thiên thành, giống như một con báo săn, tràn ngập dã tính. Hai nam nhân bên phải có thể nói là đẹp như thiên nhân, một thanh tú như như trích tiên, một xinh đẹp như yêu nghiệt, nhưng đồng dạng là cao ngạo dị thường. Ba người này đứng ở nơi đó có thể nói là hào quang vạn trượng, nhưng làm người ta kinh ngạc hơn chính là thiếu nữ phía trước bọn họ, đúng là không thể bị che giấu nửa phần quang hoa!
Thiếu nữ kia chừng mười tuổi, diện mạo cực kỳ thanh tú, lại cũng không tính là cực đẹp, duy nhất làm cho người ta khen ngợi chính là một làn da băng tuyết. Nhưng chân chính hấp dẫn trên người nàng là loại khí chất lãnh diễm, cảm giác khuôn mặt thanh tú trước mắt lộ ra thêm vài phần xinh đẹp mị hoặc. Bốn người này đi trên đường tất nhiên làm cho người qua đường liên tiếp ngoái đầu lại nhìn, thậm chí còn là nguyên nhân cho những đoàn xe va chạm vào nhau.
Kẻ đầu sỏ gây nên tai nạn này dĩ nhiên là Diệp Thiên Túng, Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân cùng Phi Dạ vừa mới ra khỏi Ngọc Ma Lâm không lâu rồi.
Diệp Thiên Túng nhìn, mặt không chút biểu tình. Bạch Ngân thờ ơ. Phi Dạ thì vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa. Còn Tề Thiên Ngạo chính là một trận buồn bực, quả là đáng buồn a! Vốn bốn người đã quyết định muốn ra khỏi xốc, nhưng Diệp Thiên Túng nói muốn trở lại trong cốc thu thập một chút, hắn chính là tò mò muốn xem thoáng qua chỗ ở của nàng, ai ngờ nàng ra tay đánh cho hắn hôn mê! Tề Thiên Ngạo hắn từ khi nào thì trở thành quả hồng mềm, mặc người ta nắm tròn bóp dẹp. Nhưng hắn dường như đã quên, từ khi gặp được mấy người biến thái Diệp Thiên Túng, hắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị ‘khi dễ”.
Diệp Thiên Túng đương nhiên không thể nào không cảm nhận được ánh mắt ai oán như khuê phòng oán phụ của Tề Thiên Ngạo. Nhưng nàng đương nhiên không thể để cho người ngoài biết được bí mật về huyết phách của Ám Ma Tộc, cũng không thể khiến cho mọi người phát hiện nàng là người của Ám Ma Tộc. Cho nên, nàng đem tất cả huyết phách thu vào bên trong Ám Ma Huyễn, lại ăn vào dịch dung đan thay đổi dung mạo, sau khi ra khỏi Ngọc Ma Lâm mới mấy một thùng nước hất tỉnh Tề Thiên Ngạo.
“Uy, ngươi đều nhìn chằm chằm ta ba canh giờ rồi, không mệt mỏi sao?” Diệp Thiên Túng rốt cục chịu không nổi ánh mắt kiểu thiếu phụ của Tề Thiên Ngạo, mở miệng nói.
“Hừ, trừ phi ngươi giải thích với ta vì sao đánh ta bất tỉnh?” Giờ phút này Tề Thiên Ngạo liền giống như một tiểu hài tử, cố chấp muốn biết được đáp án.
“Không có gì để giải thích.” Diệp Thiên Túng lạnh như băng nói. Hoàn toàn không có một chút giác ngộ nào, thật giống như việc đánh Tề Thiên Ngạo bất tỉnh là theo lẽ thường phải làm.
“Vậy chung quy ngươi cũng nên nói cho ta biết, mặt của ngươi là xảy ra chuyện gì!” Tề Thiên Ngạo không chịu buông tha nói.
“Ngươi cảm thấy khuôn mặt của ta có thể để lộ dưới ánh mặt trời sao?” Diệp Thiên Túng hỏi ngược lại.
Ý tứ của Diệp Thiên Túng vốn là nói, diện mạo của mình làm cho người khác quá chú ý, rất dễ dàng để lộ thân phận của mình. Nhưng Tề Thiên Ngạo nghe xong lại tỏ vẽ đã hiểu sờ sờ cái mũi, đồng ý nói: “Đúng vậy, ngươi quá đẹp, không nên để cho người khác nhìn thấy.”
Diệp Thiên Túng nghe xong lời này xem thường, nhưng Phi Dạ tính tình nóng nảy chịu không nổi rồi, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi nghĩ gì thế? Tiểu Diệp là không muốn để cho người khác biết nàng là người của Ám Ma Tộc!” Nhưng ở trong lòng, Phi Dạ vẫn phi thường đồng ý: thật sự không muốn Tiểu Diệp bị người khác nhìn thấy!
Bạch Ngân chính là vẫn trước sau như một, nói một tiếng: “Ngu ngốc!”
Trong lúc bốn người ồn ào cũng đã đến biên thành lớn nhất của Thánh Thiên đế quốc — Thanh Vân thành.
Nhắc tới Thanh Vân thành, tuy là một thành thị biên cương, nhưng cũng cực kỳ đồ sộ, cửa thành đứng vững trên hoang nguyên, rộng lớn mạnh mẽ, tỏa ra hào khí. Quan trọng nhất là, thành chủ Thanh Vân thành Diệp Thanh Vân chính là một trong những nhân vật nổi tiếng ở đế quốc. Diệp Thanh Vân không chỉ là chủ nhân kế nhiệm Diệp gia – một trong tứ đại gia tộc của Thánh Thiên, mà còn còn là một tướng quân biên cương anh dũng kinh người, thành chủ một thành, tên Thanh Vân thành cũng do vậy mà có.
Mà hết thảy này đều bởi vì thực lực của Diệp Thanh Vân, trên đại lục này, kẻ mạnh là vua. Gia tộc và quyền lợi cũng không phải thứ quan trọng nhất. Thực lực mới là mấu chốt quyết định hết thảy. Diệp Thanh Vân chừng bốn mươi tuổi cũng đã đứng trong hàng ngũ Kiếm Tông cấp tám, mặc dù không so được với tuyệt thế thiên tài Tề Thiên Ngạo, nhưng thiên phú tu luyện cũng là trong vạn người có một. Hơn nữa, hắn còn là một võ thánh!
Ở trên Thần Ma đại lục, trừ bỏ tu luyện kiếm khí, còn có một chức nghiệp nữa chính là võ giả (người luyện võ). Nói trắng ra là người nếu không có thiên phú ngưng khí thành binh, đem kiếm khí trong cơ thể chuyển thành nội lực để rèn luyện thân thể, thích hợp cho việc đánh giáp lá cà. Võ giả cũng chia làm vài cấp bậc như người tu luyện kiếm khí, theo thứ tự là võ sĩ, võ sư, võ thánh, võ tông, võ Hoàng, võ Đế, võ Thần. Tuy rằng, một kẻ giỏi võ có thể không bằng kẻ giỏi kiếm khí có thể dời núi lấp biển, phá gió trảm sóng, nhưng cũng có thể ở trên chiến trường càn quét trăm người chứ không nói chơi.
Huống hồ Diệp Thanh Vân vừa là một Kiếm Tông vừa là một Võ thánh, thực lực quả thật không hổ là đứng đầu một thành.
Tuy nói Thanh Vân thành kiểm tra nghiêm khắc, nhưng dựa vào diện mạo xuất chúng của mấy người này, trực tiếp ngay khi thủ thành binh lính trợn mắt há mồm nghênh ngang tiêu sái đi vào.
Vừa đi vào trong thành, đám người trên đường đã cho thấy một cảnh tượng phồn hoa dị thường, tuyệt không giống thành trì biên cảnh. Đường cái náo loạn bởi vì đám người Diệp Thiên Túng tiến vào, rõ ràng đình trệ trong nháy mắt. Dù sao mấy người kia thật sự là rất chói mắt.
Đúng lúc này, Diệp Thiên Túng thấy được một cửa hàng bán binh khí, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, lập tức đi về phía cửa hàng binh khí kia.
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Bốn người tiêu sái bước vào, ông chủ cửa hàng lập tức ngây ra một lúc. Nhưng ngay sau đó bày ra một nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp, nói với mấy người: “Mấy vị khách quý muốn mua cái gì a?”
“Có chủy thủ hay không?” Diệp Thiên Túng lạnh lùng nói, đôi mắt không ngừng quét quanh binh bí trong cửa hàng.
Không thể không nói, thế giới này binh khí thật là ít đến thương cảm, có lẽ bởi vì mọi người trọng kiếm khí, trong cửa hàng này cũng phần lớn là kiếm, rất ít có thể nhìn thấy những vũ khí khác.
Diệp Thiên Túng tùy ý nhìn thoáng qua, nhíu máy hỏi: “Không có chủy thủ sao?”
“Chủy thủ? Là cái gì vậy?” Ông chủ cửa hàng không hiểu hỏi.
“Chính là đoản đao cực kỳ sắc bén.” Bạch Ngân trực tiếp hồi đáp. Hắn biết Diệp Thiên Túng thường xuyên có những từ ngữ cổ quái, hắn và Phi Dạ ở cùng nàng đã năm năm, dĩ nhiên là hiểu được.
“Nga, ta đây đi tìm xem.” Nói xong ông chủ liền đi vào phía trong.
“Chủy thủ là cái gì?” Từ khi Diệp Thiên Túng bắt đầu bước vào cửa hàng binh khí, Tề Thiên Ngạo liền nghi hoặc không ngừng, tò mò hỏi: “Thiên Túng, ngươi mua đoản đao làm gì? Ngươi cũng không phải võ giả, không có khả năng dùng đến a?”
“Ai nói cho ngươi biết Tiểu Diệp không phải võ giả? Ngươi cho là chỉ có Diệp Thanh Vân là kiếm võ song tu a!” Phi Dạ vẻ mặt khinh bỉ nói.
Tề Thiên Ngạo nghe xong nhất thời đầu óc có chút ‘chập mạch’. Một Kiếm Thánh mười tuổi đã là kinh hãi thế tục, nếu người này còn là một võ giả, vậy thuần túy chính là quái vật. Bởi vì muốn làm võ giả cơ hồ phải muộn vài tuổi so với kiếm tu giả. Trên đại lục, võ giả trẻ tuổi nhất cũng là mười lăm tuổi. Hắn không khỏi nghĩ muốn hỏi Diệp Thiên Túng, ngươi mới ra đời có phải hay không đã muốn đánh người!
Diệp Thiên Túng rõ ràng đọc hiểu ánh mắt của Tề Thiên Ngạo, đùa cợt nói: “Đừng quên là ai đánh ngươi bất tỉnh.”
“Ách. . . . . .” Tề Thiên Ngạo nhất thời không nói gì.
Diệp Thiên Túng cũng không để ý đến hắn nữa, đi loanh quanh trong cửa hàng. Tuy rằng đây là một thời đại sùng kiếm khí, nhưng bởi vì nàng kiếp trước là sát thủ, nàng đối với binh khí có một loại thiên vị đặc biệt. Khi Diệp Thiên Túng đi đến góc cửa hàng, nàng đột nhiên cảm giác giống như có một loại lực lượng khổng lồ dẫn dắt, mời nàng ma xui quỷ khiến tiêu sái đến trước một cây thiết trùy màu nâu đen.
Đó là một thiết trùy toàn thân màu đen, còn phiếm vài phần tím nâu, gỉ sắt loang lổ khiến nhìn không ra màu sắc vốn có của nó. Nhưng làm cho Diệp Thiên Túng kinh ngạc không thôi là, trên thiết trùy này, nàng cư nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng ôn hòa và cường đại dị thường làm nàng thấy thân thiết vô cùng.
Hắc thiết trùy này rốt cuộc là cái gì vậy? Ngay trong lúc Diệp Thiên Túng đang say mê, ông chủ kia vẻ mặt hưng phấn tiêu sái đi ra, trên tay hắn cầm một thanh chủy thủ. Thoạt nhìn cũng dài đến một thước, nhưng là sáng ngời như tuyết, phiếm một tầng sắc xanh đen, vừa nhìn liền biết chính là báu vật hiếm có.
“Ha ha, tiểu thư, vận khí của ngươi thực không tồi a, chỗ này của ta đúng là có một bảo bối!” Ông chủ nói xong cẩn thận đưa chủy thủ trên tay tới. “Thanh đoản đao này tên là Tỏa Hồn, là một lão đệ của ta chu du Thương Loan đế quốc tình cờ gặp được, nghe nói có thể kiến huyết phong hầu (ta không hiểu lắm nên cứ để vậy, ta đoán đại loại là rất sắc bén =]]), không ngừng chảy máu. Là bảo bối trong binh khí.”
“Không cần nhiều lời! Ra giá đi.” Diệp Thiên Túng thời điểm nhìn thấy Tỏa Hồn chủy này liền thích nó, hơn nữa nếu không mua một món đồ trân quý, sợ là người có tâm sẽ phát hiện ra mình muốn hắc thiết trùy kia.
“100 kim tệ, thiếu một cũng không được!” Ông chủ kia cũng thật có công phu sư tử ngoạm, không chút mập mờ nào. Trên đại lục này, vàng rất ít cho nên, kim tệ là cực kỳ trân quý, một trăm kim tệ, tương đương với mười vạn ngân tệ. Là một khoản tài sản vô cùng lớn.
Diệp Thiên Túng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới một chủy thủ nho nhỏ thế nhưng đắt như vậy, xem ra Mục Tiêm Tuyết để lại cho nàng 30 kim tệ là thiếu rồi.
“100 liền 100, Thiên Túng, không cần lo lắng, số tiền kia ta thanh toán.” Tề Thiên Ngạo có chút hào khí nói.
“Hừ, khi nào thì đến phiên ngươi? Muốn thanh toán cũng là ta thanh toán!” Phi Dạ vẻ mặt khó chịu nói.
“Đừng cãi cọ, ông chủ, cho ngươi tiền.” Mắt thấy Bạch Ngân lấy túi tiền đưa vào tay ông chủ, Diệp Thiên Túng liền nhanh tay đoạt lấy túi tiền.
“Ông chủ, ngươi cũng quá biết làm ăn rồi.” Thiên Túng vuốt vuốt túi tiền nói. “100 kim tệ thực hơi đắt một chút, như vậy đi, ngươi để cho ta chọn vài món binh khí trong cửa hàng của ngươi, coi như là biếu tặng, như thế nào?”
“Việc này. . . . . .” Ông chủ hiển nhiên không nghĩ tới tiểu cô nương mới nhìn qua lạnh như băng này cư nhiên sẽ cùng hắn mặc cả. “Tiểu muội muội, ta cho ngươi biết, trong Thanh Vân thành, tuyệt đối sẽ không tìm được thanh đoản đao nào có thể so với cái này, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng a!”
“Không cần nói thêm, hoặc là ngươi đáp ứng điều kiện của ta, hoặc là chúng ta đi, ngươi quyết định đi.” Diệp Thiên Túng như trước bộ dáng khí định thần nhàn, khí chất lãnh diễm thành thục làm cho người ta sợ hãi không thôi.
“Cái này. . . . . .” Ông chủ ra vẻ khó xử xoa ngón tay, nhìn như cúi đầu, nhưng khóe mắt không ngừng liếc về phía Diệp Thiên Túng.
Diệp Thiên Túng hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, thoải mái không lưu luyến quay đầu nói: “Chúng ta đi!” Nói xong sải bước hướng ra phía cửa. Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, bọn họ rõ ràng nhìn ra Diệp Thiên Túng yêu thích Tỏa Hồn chủy, nhưng bọn họ tuyệt sẽ không làm trái với ý của Diệp Thiên Túng, cho nên, cũng đi ra ngoài.
Ông chủ vừa thấy tình cảnh này, lập tức nhịn không được la lớn: “Hảo hảo! Binh khí trong cửa hàng mặc ngươi chọn, nhưng chỉ có thể chọn hai thứ!”
“Hảo, thành giao!” Nghe như vậy, Diệp Thiên Túng lập tức xoay người, ánh mắt lộ ra vài phần ý cười đắc ý, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Ông chủ cửa hàng không khỏi khen: “Tiểu nữ oa, lão phu làm ăn đã mấy chục năm, hôm nay lần đầu tiên gặp được một tiểu hài tử như ngươi. Coi như lão nhân ta thưởng thức ngươi, cho ngươi ưu đãi đi!”
Nghe ông chủ nói xong, ba người kia mới biết vừa rồi Diệp Thiên Túng xoay người rời đi bất quá thủ đoạn trả giá, không khỏi cảm thấy kinh dị, phải biết rằng, bọn họ rất ít người có quan niệm về tiền bạc. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Thiên Túng chỉ là một nữ oa không hiểu thế sự, hiện tại xem ra, nàng tựa hồ hoàn toàn không cần bọn họ phải lo lắng. Ba người không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Trên mặt Diệp Thiên Túng rốt cục hiện ra mỉm cười, lập tức nghiêm túc đi quanh cửa hàng một vòng.
Nàng giống như cẩn thận xem qua những binh khí trong cửa hàng một lần, đột nhiên đi đến bên cạnh một cái giá, cầm lên một đôi móc đoạn cốt tỳ bà, binh khí này có vẻ đặc sắc nhất trong cửa hàng. Sau đó, nàng tùy ý quơ lấy hắc thiết trùy kia, thờ ơ nói:
“Liền lấy hai thứ này đi, thoạt nhìn đặc biệt một chút.”
Lúc này, ông chủ kia tựa như rớt thịt, đau lòng không thôi nói: “Ai u, tiểu tổ tông của ta, ánh mắt của ngươi thật đúng là độc! Thiết trùy kia không coi vào đâu, nhưng móc đoạn cốt tỳ bà này là bảo bối chỉ thấp hơn Tỏa Hồn. Ai, gặp hạn! Gặp hạn!”
Diệp Thiên Túng không nói gì, chính là đem tiền đưa cho ông chủ, nhưng trong lòng cũng thầm nói: hừ, ngươi mất đi không chỉ là móc đoạn cốt tỳ bà này, quan trọng nhất chính là thiết trùy a!
Nhìn thấy Diệp Thiên Túng mua được binh khí mình yêu thích, ba người kia tự nhiên cũng cao hứng không thôi. Ba người đang bước ra khỏi cửa hàng binh khí, chuẩn bị rời đi thì một đạo thanh âm hơi có vẻ ngang ngược truyền tới.
“Di, đây không phải Thiên Ngạo ca ca sao? Làm sao ngươi lại ở đây?”
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Diệp Thiên Túng theo hướng thanh âm truyền đến nhìn lại.
Không khoa trương nói nhóm người trước mắt này thật đúng là làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn chính là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ. Bốn người cùng tới, hai nam hai nữ. Vừa mới mở miệng nói chuyện là một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu nữ mặt tựa hoa đào, một đôi mắt hạnh, làn da trắng nõn, không coi là cực đẹp, nhưng cũng là một thiếu nữ động lòng người. Mà thiếu nữ đứng bên cạnh nàng còn muốn đẹp hơn vài phần, mặt mày như vẽ, làm rung động lòng người, một thân khí chất suy nhược cực kỳ làm người trìu mến.
Nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên Túng là hai nam tử đứng phía sau hai thiếu nữ này. Cũng không phải nói nàng giống như nữ tử bình thường, tuân theo đạo lý lực hút khác phái. Chính là trên người bọn họ, Diệp Thiên Túng cảm thấy thực lực cấp bậc Kiếm Thánh, mà bọn họ cũng bất quá giống như Tề Thiên Ngạo, vừa mới mười tám mười chín tuổi mà thôi. Tề Thiên Ngạo trong giới kiếm tu, đã có thể nói là tuyệt thế thiên tài! Mười tám mười chín tuổi đạt tới trình độ Kiếm Thánh cấp bốn, mà hai người này cư nhiên cũng là hai Kiếm Thánh cấp một. Diệp Thiên Túng không khỏi hoài nghi, Kiếm Thánh khi nào thì trở thành rau cải trắng, đi đâu cũng có thể thấy!? Đương nhiên, Diệp Thiên Túng đã hoàn toàn quên mất trình độ biến thái của mình.
Dĩ nhiên, diện mạo hai nam tử này rất không tầm thường. Đứng phía sau thiếu nữ có đôi mắt hạnh là nam tử có một đôi mắt hoa đào mỉm cười, làm cho người ta có một loại cảm giác tắm gió xuân, không có nửa phần lỗ mãng, bốn chữ ôn nhuận như ngoc đặt ở trên người hắn không thể tốt hơn. Mà nam tử bên cạnh hắn cùng hắn hoàn toàn tương phản, ngũ quan của hắn từng cái tựa hồ cũng không có gì đặc sắc, nhưng tổ hợp lại cùng một chỗ đã hình thành một loại phong tình độc đáo thuộc về nam nhân, gợi cảm mà anh tuấn. Còn có một điểm giống nhau chính là: bốn người này đều mặc y phục đẹp đẽ, dung mạo bất phàm, vừa nhìn liền biết chính là đệ tử đại tông môn.
“Thiên Ngạo ca ca, ngươi lúc nào thì đến Thanh Vân thành, sao không báo cho Thần Nhi một tiếng?” Thiếu nữ mắt hạnh lại một lần nữa hỏi. Đồng thời, thiếu nữ suy nhược bên cạnh nàng cũng ôn nhu yếu ớt nhìn Tề Thiên Ngạo, trong mắt có tình ý khó che đậy được.
“Thiên Ngạo ca ca!” Nữ tử suy nhược ôn nhu nói.
“Nguyên lai là Diệp Thần muội muội cùng Âu Dương muội muội a.” Tề Thiên Ngạo có chút có lệ bắt chuyện, liền nhìn về phía hai nam tử, lần này, trong mắt Tề Thiên Ngạo cũng thật mang theo vài phần nhiệt tình. “Diêm, Nhai, đã lâu không gặp, thật không nghĩ tới sẽ gặp các ngươi ở đây.”
“Đúng vậy a, ngươi tiểu tử này thật là một quái vật! Ta tu luyện lâu như vậy vẫn nhìn không thấu tu vi của ngươi, ngươi vẫn đang ở trên ta, xem ra ta chỉ có thể làm lão nhị vạn năm rồi!” Âu Dương Thiên Nhai cũng chính là nam tử khêu gợi kia cao giọng nói.
“Đúng vậy, chúng ta sao có thể so với thiên tài tông môn Tề Thiên Ngạo.” Bắc Thần Diêm tao nhã nói. Nhưng ngay khi nói những lời này thì hắn và Âu Dương Thiên Nhai đều phát hiện ra người huynh đệ này của bọn họ, vốn bất kỳ nữ tử nào cũng không để vào mắt, thế nhưng từ khi chạm mặt bọn họ, ánh mắt vẫn đặt trên người thiếu nữ bên cạnh. Việc này không khỏi làm hai người họ hiếu kỳ.
Hai người thế nên mới thật sự nhìn lại. Đó là một thiếu nữ cực kỳ thanh tú, một làn da như tuyết, tóc dài như nước, cả người liền như một đóa tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi, lãnh diễm xuất trần. Trên người nàng có loại khí chất xinh đẹp mị nhân, làm cho người ta không thể dời đi tầm mắt. Không thể không nói, Diệp Thiên Túng đối với nam nhân mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng đối với nữ nhân có thể không phải như vậy. Diệp Thiên Túng rõ ràng cảm giác được địch ý của Diệp Thần cùng Âu Dương Tuyết đối với nàng. Chẳng qua là một người vẻ mặt khó chịu, một người thì bất động thanh sắc. Nhưng Diệp Thiên Túng biết chó không sủa mới chính thức là chó cắn người.
“Thiên Ngạo, mấy người này là ai? Không giới thiệu một chút sao?”
“Ách, hai vị này là bằng hữu của ta, Bạch Ngân cùng Phi Dạ. Về phần nàng, là biểu muội của ta, Tề Thiên Túng.” Vỏ bọc này trước khi xuất cốc mọi người đã nghĩ ra. Tề gia gia tộc khổng lồ, trừ trực hệ huyết mạch, chi thứ vô số kể, cho nên, biểu muội là thân phận tốt nhất không khiến cho người khác hoài nghi.
Quả nhiên, bốn người kia nghe xong, Bắc Thần Diêm cười nói: “Ta vẫn cảm thấy Tiểu Tuyết nhà ta đã đẹp rồi, không nghĩ tới biểu muội này của ngươi càng đẹp hơn vài phần. Còn có Bạch huynh cùng Dạ huynh thật sự là phong thái hơn người. Nhưng ta ở trên người nhị vị không cảm giác kiếm khí dao động, chẳng lẽ nhị vị không tu kiếm sao?” Kỳ thật lời này của Bắc Thần Diêm không có nửa phần ý tứ khinh thường, thân là thiên tài gia tộc, hắn tự giác liền loại trừ khả năng hai nam tử trước mắt thực lực không kém mình bao nhiêu.
“Uy, lão Diêm, ngươi hỏi vấn đề này thực mất hứng, như thế nào há mồm ngậm miệng đều là tu luyện, người ta cũng có thể là Võ Tu Giả a!” Âu Dương Thiên Nhai có chút hào sảng nói.
Bạch Ngân cũng Phi Dạ không khỏi nhìn nhau cười, bọn họ biết hai người kia hiểu lầm, nhưng bọn họ cũng không ngại hiểu lầm. Sống cuộc sống dị thú đã ngàn năm rất nhàm chán, bọn họ thích nhất là thưởng thức biểu tình kinh ngạc của mọi người. Cho nên, vẻ mặt Bạch Ngân lập tức nghiêm nghị: “Thật sự chúng ta là Võ Tu Giả. Tới đây chính là muốn mua hai món binh khí.”
Từ trước tới giờ, Âu Dương Tuyết cảm thấy nàng luôn luôn là tiêu điểm của mọi người. Nhưng hiện tại, tựa hồ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Thiên Túng. Tề Thiên Ngạo, hai tuyệt sắc nam tử kia, thậm chí ca ca của nàng Âu Dương Thiên Nhai đều giống nhau. Nàng không khỏi buồn bực vạn phần. Diệp Thần cũng giống như thế.
“Thiên Ngạo ca ca, chúng ta thật khó khăn mới gặp được nhau, ngươi nhất định phải cùng chúng ta hảo hảo tụ họp!” Diệp Thần có vài phần làm nũng nói. Ánh mắt mang chút khiêu khích nhìn về phía Diệp Thiên Túng.
“Nhưng là, ta muốn cùng Thiên Túng. . . . . .” Tề Thiên Ngạo còn chưa nói xong đã bị Phi Dạ cắt ngang. “Ngươi hãy theo bọn họ đi dạo đi, chúng ta cùng Tiểu Diệp là được rồi.” Nói xong, còn thân mật vỗ vỗ bả vai Tề Thiên Ngạo.
Nghe Phi Dạ nói như thế, Tề Thiên Ngạo lập tức cảm giác nguy cơ xuất hiện, mình đương nhiên không thể để cho ba người bọn họ ở chung một chỗ. Hắn lập tức nói: “Không được, chúng ta cùng nhau!”
Lời nói cực kỳ trẻ con này làm cho bốn người trước mắt lập tức ngây ngốc, đây là Tề Thiên Ngạo chằng thèm ngó tới nữ nhân mà bọn họ biết sao?! Nhất là Âu Dương Tuyết, nhìn Tề Thiên Ngạo cùng hai tuyệt sắc nam tử kia ân cần, không che dấu được ánh mắt không cam lòng cùng ghen tị. Hết thảy những điều này vẫn bị Diệp Thiên Túng lặng im thu vào trong mắt.
“Thiên Ngạo ca ca, các ngươi là quan hệ gì nha?” Diệp Thần nhanh mồm nhanh miệng nhịn không được hỏi.
Tề Thiên Ngạo chú ý tới, Bắc Thần Diêm cùng Âu Dương Thiên Nhai cũng là khẩn trương chờ đáp án, không khỏi kinh hãi. Hắn nhịn không được trong lòng cười khổ, xem ra sau này đối thủ của mình sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc này, không đợi Tề Thiên Ngạo trả lời, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ta là biểu muội của hắn, chính là biểu muội của hắn.”
“Ngươi thật sự là biểu muội của Thiên Ngạo ca ca, Tề gia lại còn có phế nhân võ tu, cũng thật là kỳ quái?”
Âu Dương Tuyết nói xong lời này, lại ra vẻ nói sai che miệng lại, nhu nhược nói: “Ai nha, ngượng ngùng, ta nói sai, không nên chạm đến vết thương của người khác. Thực xin lỗi!” Trước tát người một cái, sau lại nói xin lỗi, thật sự là hảo thủ đoạn!
Mắt thấy Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân cùng Phi Dạ đều nổi giận, Âu Dương Thiên Nhai vội vàng nói: “Ngượng ngùng, Tiểu Tuyết nói chuyện không đúng mực, Tề muội đừng để trong lòng.” Bản thân Âu Dương Thiên Nhai đối với Diệp Thiên Túng rất có hảo cảm, cho nên xin lỗi cũng rất chân thành, đáng tiếc, hắn gặp phải chính là khối thiết bản Diệp Thiên Túng!
Chỉ thấy Diệp Thiên Túng không biết dùng thân pháp gì, trong chớp mắt vòng đến bên người Âu Dương Tuyết, mọi người nhìn lại thì nàng đã trở về chỗ cũ rồi, như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu đem ghen tị chôn ở trong lòng, ta có thể không động tới ngươi, nhưng ngươi đã chọc đến ta, sẽ phải trả giá thật nhiều!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Đám người Âu Dương Thiên Nhai nghe xong lời này, theo phản xạ nhìn về hướng Âu Dương Tuyết. Chỉ thấy Âu Dương Tuyết giống như một bức tượng, không hề nhúc nhích. Chỉ có đôi mắt hướng Âu Dương Thiên Nhai xin giúp đỡ, nhưng chuyển hướng nhìn Diệp Thiên Túng lại là tràn đầy oán độc.
“Này. . . . . . Tề muội, Tiểu Tuyết bị làm sao vậy?” Âu Dương Thiên Nhai vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi. Theo thân pháp vừa rồi của Diệp Thiên Túng, hắn và Bắc Thần Diêm cũng biết là biểu muội của Tề Thiên Ngạo không hề đơn giản. Bọn họ tự hỏi vừa rồi, chính mình cũng không có khả năng thoát thân, huống chi là một Kiếm Sĩ mới như Âu Dương Tuyết.
Diệp Thiên Túng chính là mặt không chút thay đổi nói: “Không có gì, chỉ là chút giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Một canh giờ sau, nàng có thể cử động.” Kỳ thật, Diệp Thiên Túng phát hiện trên đại lục này, kỹ năng của Võ Tu Giả cực kỳ khuyết thiếu. Chẳng qua chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ để đánh ngã kẻ địch, mà mình lúc làm sát thủ đã học qua thủ pháp điểm huyệt giết người, thủ thuật phân cân thác cốt (như kiểu rút gân, bẻ xương ấy), thuật thôi miên, không thể nghi ngờ gì có thể tung hoành ngang dọc trong giới võ tu. Điểm huyệt định thân là phương pháp điểm huyệt cơ bản nhất, nhưng xem ra trong mắt người khác liền không khác gì đầm rồng hang hổ.
“Trời ạ, ngươi làm như thế nào vậy?! Thật khó tin, thật lợi hại!” Diệp Thần cá tính cởi mở, không che dấu chút tình cảm kính nể nào của mình, ngay cả cảm giác ghen tị lúc đầu cũng vơi đi không ít. Lúc này, Diệp Thần lặng lẽ tiến đến bên người Diệp Thiên Túng, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Ta vốn chán ghét Âu Dương Tuyết, mặt ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu. Tuy rằng, ngươi cùng một chỗ với Thiên Ngạo ca ca của ta, nhưng tính cách này của ngươi, ta thích!” Nói xong còn nháy nháy mắt với Diệp Thiên Túng.
Thật là một cô nương thẳng thắn cởi mở! Diệp Thiên Túng luôn luôn chán ghét người xa lạ, nhưng đối với Diệp Thần cũng sinh ra hai phần thích, cho nên, không chút nào keo kiệt hướng Diệp Thần gật đầu cười. Thoáng chốc, như bách hoa nở rộ, băng tuyết tan rã, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Âu Dương Thiên Nhai chợt dừng lại lời muốn nói, qua hơn nửa ngày mới kịp phản ứng. Hơi có vẻ mất tự nhiên nói: “Tề muội, ngươi cũng không cần chấp nhặt với Tiểu Tuyết, bỏ qua cho nàng đi, coi như Âu Dương Thiên Nhai ta thiếu ngươi một ân tình, ngày sau ngươi có cần, Âu Dương Thiên Nhai ta nhất định không từ chối, nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không ngại!”
Nghe xong lời này, Tề Thiên Ngạo cùng Bắc Thần Diêm trong lòng nhịn không được hô to: Đê tiện! Tiểu tử này rõ ràng lấy việc công làm việc tư, lợi dụng muội muội của mình để tán gái! Hiển nhiên không chỉ một người nghe ra hàm ý trong lời nói này, chỉ nghe Phi Dạ ôn hòa nói: “Với tính cách này của muội muội ngươi, Thiên Nhai huynh sẽ phải rất nhiều lần nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng a!”
Diệp Thiên Túng tuy rằng thiên phú dị bẩm, nhưng đối với tình cảm nhận thức rất chậm chạp. Nàng đã sớm nhìn ra thân phận mấy người này, hẳn là tiểu thư công tử của tứ đại gia tộc Thánh Thiên: Bắc Thần gia, Diệp gia cùng Âu Dương gia. Khi chính mình còn chưa có phe cánh, nàng sẽ tận lực tránh xung đột với bọn họ. Huống hồ, so với nhận được sự hứa hẹn của một trực hệ huyết mạch Âu Dương gia, Âu Dương Tuyết liền có vẻ không quan trọng bằng.
“Được!” Diệp Thiên Túng gọn gàng trả lời. Vừa dứt lời, nàng liền như gió mát lướt nhẹ qua người Âu Dương Tuyết.
Ai ngờ đột nhiên có dị biến, Âu Dương Tuyết sau khi cử động được, thân ảnh lập tức lui về phía sau, la lớn: “Tật Tuyết, đi!” Sau một tiếng này, trên không trung xuất hiện một thanh băng kiếm màu trắng, dài chừng hai thước, trên chuôi kiếm là ngôi sao sáu cánh như hoa tuyết, rõ ràng do thủy nguyên tố ngưng kết thành. Âu Dương Tuyết cư nhiên gọi ra kiếm khí muốn đánh lén!
Âu Dương Thiên Nhai cùng Bắc Thần Diêm cảm thấy kinh hãi. Tuy rằng, Diệp Thiên Túng là võ giả, nhưng nàng dù sao tuổi còn quá nhỏ. Hai người không chút do dự, vội vàng muốn gọi ra kiếm khí để cứu viện. Nhưng bọn họ không nhìn thấy, ba người Tề Thiên Ngạo từ khi Âu Dương Tuyết bắt đầu xuất ra kiếm khí, vẫn dùng một loại thái độ vô cùng cười nhạo nhìn nàng.
Đối mặt nghênh diện với Tật Tuyết, Diệp Thiên Túng động cũng chưa động, chẳng qua là nhẹ nhàng giơ tay lên, dường như cực kỳ thong thả vỗ lên thân kiếm. Kiếm khí kia liền như tăng tốc quay ngược trở lại, bay về phía Âu Dương Tuyết. Tình huống này làm cho Âu Dương Thiên Nhai và Bắc Thần Diêm khó lòng phòng bị, còn chưa kịp cứu viện, Tật Tuyết kia ngay lập tức vòng một vòng quanh cổ Âu Dương Tuyết, “Bành” một tiếng rồi đâm xuống đất.
Âu Dương Tuyết như bị mất hồn, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất. Tật Tuyết vòng quanh cổ một vòng, đem mái tóc dài đến mông của nàng trong nháy mắt biến thành tóc ngắn. Nhưng Âu Dương Tuyết thích đẹp như mạng đã không còn thời gian để ý tới tóc của nàng. Vừa rồi, nàng sâu sắc cảm nhận được một loại sát khí sâu tận xương tủy, nàng rõ ràng cảm giác được một loại tư vị lạnh như băng xẹt qua cổ mình. Giờ phút này, nàng đối với tiểu cô nương trước mắt không còn nửa phần ghen tị, chỉ còn sợ hãi.
Đối mặt với loại tình huống này, Âu Dương Thiên Nhai cũng không tức giận, hắn biết tất cả đều là trách muội muội của hắn gieo gió gặt bảo. Từ nhỏ hắn đối với muội muội cùng cha khác mẹ này cũng không có hảo cảm, giống như suy nghĩ của Tề Thiên Ngạo cùng Bắc Thần Diêm, vừa rồi cầu tình chỉ là vì khiến cho Diệp Thiên Túng chú ý mà thôi. Hắn chẳng qua thấy rất kỳ quái, một tiểu cô nương chừng mười tuổi sao có thể thay đổi phương hướng của kiếm khí tự thân Tiểu Tuyết ngưng kết. Bắc Thần Diêm lúc này trong lòng cũng nghi hoặc không thôi. Nhưng bọn họ đều nghĩ tất cả đều vì Diệp Thiên Túng là một Võ Tu kì tài. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới nàng là một Kiếm Tu Giả.
“Được rồi, Tề muội, Tiểu Tuyết, tất cả mọi người đều là bằng hữu, bởi vì cái gọi là không đánh thì không quen biết, hôm nay mọi người coi như so tài một trận, không cần so đo nữa! Đúng rồi, Thanh Vân thành mấy ngày gần đây khá náo nhiệt, phụ thân của Tiểu Thần, Diệp thành chủ tựa hồ muốn đấu giá một vật gì đó, mọi người có muốn đi xem một chút không!” Bắc Thần Diêm ôn nhu như gió xuân nói.
Diệp Thiên Túng là người thông minh, hiện tại rõ ràng thấy mình đã chiếm thế thượng phong, còn cắt tóc Âu Dương Tuyết, làm cho nàng mất mặt. Mà bây giờ Bắc Thần Diêm đã có ý không bàn đến chuyện này nữa, lập tức nói sang vấn đề khác, hiển nhiên thấy được hắn có ý muốn che chở nàng. Diệp Thiên Túng cũng là kẻ biết thời thế, lập tức nói: “Được, Thiên Ngạo đại ca, chúng ta cũng đi nhìn xem!”
“Hảo, hảo, nhà của ta sẽ náo nhiệt lắm đây! Thiên Túng muội tử, các ngươi đến nhà của ta ở đi, hai ngày sau mới là ngày bán đấu giá. Ta nói cho các ngươi biết, đây chính là đồ tốt ngàn năm khó có được, nếu không phải sợ có người đến đoạt đi, cha sẽ không lấy ra bán đấu giá đâu!” Diệp Thần có chút tiếc hận nói.
Đúng vậy, mang ngọc mắc tội. Diệp gia tuy là một trong tứ đại gia tộc Thánh Thiên, nhưng là gia tộc nhỏ nhất. Thay vì để cho những gia tộc khác, thậm chí là Thánh môn dòm ngó, chẳng bằng đường đường chính chính để cho họ tranh đoạt đi. Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Túng trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Nàng đột nhiên thân mật kéo tay Diệp Thần nói: “Đi! Đến nhà của ngươi!” Bộ dáng không chút nào làm bộ một lần nữa giành được sự tán thưởng của Diệp Thần.
Mấy người vô cùng cao hứng khởi hành. Đi theo phía sau cùng ngược lại không phải Âu Dương Tuyết nhắm mắt theo đuôi mà là Tề Thiên Ngạo. Người này còn đang đắm chìm trong một tiếng “Thiên Ngạo đại ca” của Diệp Thiên Túng không thể tự thoát ra được.
Diệp Thiên Túng nghe Diệp Thần ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, bên miệng ngưng tụ một chút ý cười: bảo vật, ta tới rồi!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca