Dịch: Nhất Điểm
Biên: Tử Vân
Converter: Nhất Điểm
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Tiết học thứ nhất buổi tối, sau khi tan lớp sẽ có 15 phút thư giãn.
Giống với ngày thường, vừa tan lớp, Dương Vũ cùng Chung Lâm thừa dịp thời gian ít ỏi này đi đến sân bóng. Đây là một sân bóng tiêu chuẩn. Nhưng bởi vì trường trung học Cẩm Tú nằm ở giửa hai dảy núi lớn. Cho nên, hai bên sân bóng chỉ toàn là núi.
Phía sau sân bóng chính là dãy trường học thứ nhất. Phía tây là dãy trường học thứ hai, hai bên sân bóng có một đường đi từ chân núi quanh co thông đến phía trên.
Cũng bởi vì như vậy, cả hai bên sân bóng, thậm chí là phía bắc cũng toàn là rừng cây xanh um tươi tốt. Hoàn cảnh trữ tình như vậy thật thích hợp cho vài đôi tình nhân trong trường tới đây tản bộ.
Mặc dù trường trung học Cẩm Tú nghiêm cấm hiện tượng yêu sớm, nhưng hễ trên có chính sách thì dưới liền có đối sách, những học sinh yêu sớm này tự nhiên cũng không thiếu biện pháp, bọn họ tất nhiên sẽ không ở trước mặt giáo sư trước công khai hẹn hò. Làm như vậy không thể nghi ngờ là đem mình thả vào đầu sóng ngọn gió.
Lúc này sân bóng đã bắt đầu náo nhiệt, một đôi tình lữ tay trong tay trên sân, hưởng thụ thời khắc khó có này.
Dù sao, chương trình học ở trung học Cẩm Tú an bài vô cùng chặt chẽ, chỉ có xế chiều thứ bảy cùng chủ nhật không cần đi học, trừ buổi tối thứ bảy không cần đến lớp tự học, những lúc khác bọn họ đều phải lên lớp.
Vì thế, những đôi tình nhân không có nhiều thời gian dư thừa để hẹn hò. Cũng chính bởi vậy, những đôi tình nhân nhỏ này mới dành chút thời gian giải lao giữa giờ đi tới đây hưởng thụ chút thế giới riêng tư của hai người.
Sân bóng lớn như thế nên mặc dù có tới mấy chục đôi tình nhân tản bộ, nhưng không ai làm ra tiếng động xôn xao chút nào, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý hưởng thụ thời gian hiếm có này.
Dương Vũ cùng Chung Lâm nhìn nhau cười một tiếng, hai người ăn ý đi tới rừng cây phía sau sân bóng.
Hai người nắm tay nhau theo đường bên cạnh sân bóng chạy đi, thẳng một mạch về phía trước, lúc đi qua nhiều chổ cả hai đều nghe tiếng động không bình thường rất rõ ràng phát ra từ rừng cây (Biên: Trẻ em dưới 18 không nên nghe âm thanh này)
Nghe được những tiếng động kia, trong nháy mắt hai người không khỏi liếc nhau một cái. Mặc dù sân bóng có chút tối nhìn không rõ vẻ mặt của nhau. Nhưng hai người Dương Vũ và Chung Lâm đều cảm thấy ý cười trong mắt đối phương.
Nhưng hai người họ cũng không có lúng túng, dù sao loại chuyện như vầy mỗi ngày ở đây đều thấy. Ở trong rừng cây phía sau sân bóng, cơ hồ mỗi buổi tối đều có đám tình nhân nhỏ ở đây thân mật. Đây là chuyện rất bình thường.
Hai người cùng nhau ngồi xuống trên cỏ, cảm thụ được nhiệt độ của đối phương, hai người đều không nói gì, hưởng thụ sự yên tĩnh trong chốc lát này.
Phía trên trường học vẫn ồn ào, thậm chí là quá náo nhiệt . Nhưng cứ hễ là học sinh trường trung học Cẩm Tú đều biết, sân bóng lúc này là không thể đi. Có lẽ đây là một quy định bất thành văn. Khóa tự học buổi tối, trong mười lăm phút giữa giờ này, cả sân bóng trừ những đôi tiểu tình nhân ra, những người khác tự giác tránh xa. Cho nên mặc dù phía trên náo nhiệt, nơi này lại yên tĩnh vô cùng.
Đầu Chung Lâm nhẹ nhàng tựa vào vai Dương Vũ, lắng nghe tiếng tim đập của Dương Vũ. Ngoài miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng thủy chung vẩn không nói ra.
"Em muốn nói gì thì cứ nói đi !" Dương Vũ tựa hồ biết Chung Lâm muốn nói ra suy nghĩ của mình, xoay đầu lại, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về đầu Chung Lâm(Biên: Sặc… trong lúc này mà vổ đầu nàng mới lạ chứ).
"Dương Vũ, trong một khắc lúc chiều, em bỗng nhiên cảm thấy anh rất xa lạ! Em tựa hồ cảm thấy khi đó không phải là anh, mà anh như biến thành một người khác!" Vừa nói Chung Lâm vừa ngẩng đầu lên nhìn Dương Vũ.
Nghe Chung Lâm nói, trong lòng Dương Vũ hơi hối lỗi. Hắn biết Chung Lâm bây giờ trong lòng còn canh cánh chuyện lúc chiều. Chẳng qua, khi đó chính hắn vừa mới trọng sinh tới đây, làm sao nhanh chóng điều chỉnh bản thân được?
Thậm chí, cho tới bây giờ, Dương Vũ cũng tựa hồ sống ở trong mộng ảo. Tựa hồ hết thảy chuyện nàyđều không phải là sự thật. Hơn nữa, có cảm giác “Mình thật sự không phải là mình." Dương Vũ nghĩ đến mà buồn bực trong lòng.
"Mình không phải là mình!" Đây chính là chỗ mâu thuẫn hiện tại của Dương Vũ. Nói hắn là Dương Vũ đơn thuần lúc trước sao? Hắn hiện tại lại có trí nhớ của vài năm sau.
Hắn thật sự còn là hắn sao? Nhưng hắn lại nhớ tới trước kia, cũng chính là hiện tại!? Dương Vũ đã không phải là Dương Vũ đơn thuần nữa.
"Tại sao?" Tựa hồ cảm nhận được tâm tình Dương Vũ, Chung Lâm xoay đầu lại, nhìn ánh mắt Dương Vũ hỏi.
"Không có chuyện gì!" Dương Vũ lắc đầu, như muốn đem những mọi chuyện đáng ghét kia vứt ra khỏi đầu. "Lúc chiều anh chỉ ngủ một lúc xong tâm tình đột nhiên không tốt. Thật xin lỗi."
"Sau này không cho phép nói xin lỗi với em!" Chung Lâm vội vàng dùng hai tay nhỏ bé chặn miệng Dương Vũ lại, “Chỉ cần sau này anh không đối xử với em như vậy nữa là được!" Chung Lâm thỏ thẻ nói.
"Sẽ không đâu, anh sau này sẽ không bao giờ làm thế với em !" Vừa nói Dương Vũ nhẹ nhàng ôm Chung Lâm. Đồng thời, trong lòng Dương Vũ càng thêm kiên định.
"Trời cao cho mình một cơ hội sống lại. Như vậy mình nhất định sẽ không lãng phí lần nữa! Kiếp trước tiếc nuối kiếp này tuyệt đối sẽ không phát sinh lại!"
Nghĩ tới đây, Dương Vũ ôm thật chặt Chung Lâm, "Kiếp này, mình tuyệt đối sẽ không buông tay ra nữa!" Dương Vũ ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu cũng là xuất hiện một bóng hình xinh đẹp khác.
"Nàng lúc này chắc còn đang học trung học cấp hai?" “Nàng” trong miệng Dương Vũ dĩ nhiên là một người yêu khác của hắn - Tiêu Ngọc.
Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc vẫn luôn là tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Dương Vũ ở kiếp trước. Chẳng qua là kiếp này bản thân nên đối xử thế nào với hai nàng? Các nàng ai cũng là cô gái rất ưu tú, mình thật có cái phúc khí được yêu hai nàng sao?
"Thật là đáng ghét!" Dương Vũ âm thầm thở dài một hơi. Chẳng qua là, hắn không nghĩ tới xã hội bây giờ có thể cho phép hắn có hai nữ nhân sao? Thậm chí, hiện tại Dương Vũ tựa hồ không cảm giác được bản thân có hoa tâm?
"Ài, không suy nghĩ nhiều, hiện tại Tiêu Ngọc đối với mình còn là một giấc mộng!" Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua hắn đã hạ một quyết định trong lòng !" Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không làm cho mình hối hận lần nữa!"
"Dương Vũ, anh đang suy nghĩ gì đấy?" Chung Lâm nhẹ nhàng đẩy hắn, nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì. Tốt lắm, đã đến giờ rồi, chúng ta đi về đi!" Vừa nói Dương Vũ liền đứng lên, cuối cùng kéo Chung Lâm đi về khu trường học.
Biên: Thất vọng quá....!!!! Lần này thế là ngay cả kiss một cái cũng không có
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Sau một giờ học ngắn ngủi, trong trường học lại khôi phục sự an tĩnh. Nhưng trong lớp học Dương Vũ vẫn còn rất náo nhiệt.
Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua những người đang bàn luận xôn xao ở phía sau một cái, chân mày không khỏi nhíu lại.
Những đứa đang nói chuyện ở phía sau, Dương Vũ đều biết, hơn nữa quan hệ cũng không phải là tệ! Những người này đi học thì đùa giỡn, đi trễ về sớm, bỏ tiết học lại càng là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng Dương Vũ cũng lười để ý, không cần tùy tiện đắc tội với người khác là cách sống trước đây của Dương Vũ.
Quay đầu chuyên tâm xem sách bài tập ở trên bàn, tâm tình Dương Vũ bây giờ rất là khoái trá! Nhìn những bài tập này, Dương Vũ tựa hồ như lại trở về với các bài tập ngữ văn phong phú của ngày xưa.
Ngữ văn, có thể nói là ưu thế trời sanh của Dương Vũ! Cho dù hắn chẳng bao giờ tốn nhiều thời gian học tập, nhưng ở mỗi cuộc thi, thành tích ngữ văn của hắn đều là một trong những người đứng đầu của trường. Đây là một chuyện tình tương đối kì dị.
Mà hiện tại, Dương Vũ nhìn môn Anh Ngữ trước kia vốn vẫn làm cho hắn đau đầu, trong lòng từ từ lại có một loại cảm giác phong phú. Vào giờ khắc này, trong đầu hắn hiện rõ ràng đáp án của mỗi bài tập. Thậm chí mổi bài tập hắn còn có nhiều đáp án khác nhau.
Mặc dù, Dương Vũ không biết đáp án như vậy có đúng hay không. Nhưng hắn tin tưởng vào cảm giác của mình. Cảm giác này khiến cho sự tự tin của Dương Vũ tăng cao, cả người cũng hưng phấn hơn.
Mỗi lần làm bài tập ngữ văn, Dương Vũ đều có cảm giác như thế. Mà hiện tại, cảm giác như vậy lại xuất hiện trong những môn học khác. Bất kể nó có đúng hay không, trước hết cứ làm trước rồi hãy nói sau.
“ Xoẹt…xoẹt….”
Dương Vũ múa bút như chớp, dưới cảm giác hưng phấn này, hắn hoàn thành các bài tập Anh ngữ rất nhanh. Tiếp theo, bài tập các môn khác cũng được Dương Vũ hoàn thành.
“Dương Vũ, mày làm xong bài tập rồi hả?” Thực Hoa bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Dương Vũ múa bút như chớp, mãi đến cuối cùng hắn mới lên tiếng hỏi.
“Cầm lấy mà chép đi.” Dương Vũ hào phóng mang tập bài tập ném tới.
“Wow…! Mẹ ơi….!!!, Dương Vũ, mày giỏi thiệt.” Nhìn tập bài tập tràn đầy chữ nghĩa, trên mặt Thực Hoa lộ ra vẻ khó tin. “Tao bây giờ thật hoài nghi là mày đã thay đổi. Ah… thật thông minh.”
“Mẹ kiếp. Mày có muốn chép không? Nếu không thì trả lại cho tao.” Dương Vũ đưa tay phải ra, định lấy lại tập bài tập.
“Chậm đã.” Thực Hoa chặn tay Dương Vũ lại. “Mặc dù không biết mày làm đúng hay sai nhưng tao vẫn quyết định chép.” Thực Hoa vẻ mặt đầy kiên nghị, “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tao chép chắc rồi.” Thực Hoa nói với bộ dạng khẳng khái hy sinh.
“Muốn chết hả? Chép đi, nói nhảm hoài.” Dương Vũ vỗ vai Thực Hoa nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau là đã hết thời gian học.
Còn khoảng một phút là đến giờ tan học, Dương Vũ đã cất sách xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chung Lâm, Chung Lâm còn nhanh hơn cả hắn, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi tiếng chuông tan học thôi.
Hai người liếc nhau một cái, mỉm cười đầy ăn ý.
“Dương Vũ! Tình địch của mày lại tới kìa.” Thực Hoa đẩy nhẹ Dương Vũ một cái, hướng phía ngoài hành lang chép miệng. Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một người đang đứng ở hành lang lớp học của bọn họ. Người kia mặc dù quay lưng về phía phòng học, mặt hướng về phía dãy trường học đối diện. Nhưng Dương Vũ vừa nhìn thấy bóng lưng của hắn. Liền hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Mặc dù chưa đến nỗi hóa thành tro cũng nhận ra được. Nhưng Dương Vũ từ bóng lưng của hắn cũng nhận ra được, hắn đúng là tình địch của mình. Chung Lâm còn có một người khác theo đuổi, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã của Chung Lâm từ khi còn nhỏ.
“Thằng này thực là hết hy vọng vẫn không thay đổi.” Dương Vũ quay đầu lại âm thầm mắng.
“Dương Vũ, có muốn tao phụ mày một tay làm thịt nó không?” Thực Hoa đẩy nhẹ Dương Vũ thấp giọng nói.
“Hừ, nói nhỏ thôi cho tao nhờ.” Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa một cái. “Mày muốn hại chết tao sao? Lớn tiếng như vậy.” Dương Vũ quay đầu lại liếc Chung Lâm một cái, thấp giọng nói với Thực Hoa.
“Giáo huấn thằng này một chút chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Trong mắt Dương Vũ tinh quang chợt lé, giọng nói trầm xuống. Nếu như Dương Vũ nhớ không nhầm, đến cuối cùng Chung Lâm và hắn chia tay chính là do người này!
“Đời này nhất định phải đem hắn thu phục rồi.” Dương Vũ lúc này thầm quyết định. Bất quá, nghe nói tên này có chút quan hệ với xã hội đen , mình muốn thu phục hắn cũng không phải dễ.
“Chuyện này còn phải từ từ thương nghị, nghĩ biện pháp tốt giải quyết hắn.” Dương Vũ nói khẽ với Thực Hoa.
“Mẹ kiếp, còn nghĩ gì nữa, trực tiếp tìm người đánh hắn là được.” Thực Hoa khinh bỉ nhìn Dương Vũ nói. Thực Hoa sở dĩ nói như vậy, là vì ở bên ngoài hắn cũng có chút quan hệ.
“Reng reng reng…...” Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học cũng vang lên.
“Người anh em, tao biết mày tốt với tao. Bất quá chuyện này từ từ sẽ tính, không cần tìm phiền toái làm gì.” Dương Vũ đứng lên, thấp giọng dặn dò Thực Hoa xong, liền xoay người hướng Chung Lâm đi tới.
“Tan học rồi.” Chung Lâm nhìn Dương Vũ một cái, cầm lấy cặp đi về phía sau. Dương Vũ lúc này cũng vội vã đi theo.
“Chị Trầm, đi nào.” Bình thường, bọn họ vẫn cùng với tên ở ngoài hành lang cùng đi.
“Lý Bân, sao cậu lại đến sớm vậy?” Chung Lâm nhíu mày, hướng về phía Lý Bân nói.
“Dù sao ở phía trên cũng không có chuyện gì, Thấy giáo cũng không quản.” Lý Bân cười nhìn Chung Lâm nói.
“Hừ.” Vừa thấy Lý Bân, trong lòng Dương Vũ cực kì khó chịu, trong lòng hung hăng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bước tới bên cạnh Chung Lâm.
“Chậm quá, chúng ta hay là đi nhanh lên đi.” Vừa nói Dương Vũ vừa nắm lấy tay Chung Lâm đi về phía trước.
Liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái. Trong mắt Lý Bân hung quang chợt lóe rồi biến mất. “Chị Trầm, chúng ta cũng đi thôi.” Lý Bân chào Trầm Di một tiếng, cả hai liền đi theo Dương Vũ.
Vừa nắm tay kéo Chung Lâm đi, trong lòng Dương Vũ vô cùng bực bội. Mỗi lần nhìn thấy cái tên kia Dương Vũ cũng hận không thể cho hắn một trận. Chẳng qua, đây cũng là suy nghĩ của Dương Vũ mà thôi. Hơn nữa, sau khi sống lại, ý nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt.
Vừa nghĩ tới kiếp trước, Chung Lâm cũng là vì tên kia mà rời khỏi mình. Trong lòng Dương Vũ lửa giận đã ngút trời.
“Hừ!” Dương Vũ chợt buông tay Chung Lâm ra. “Dương Vũ, anh làm sao vậy?” Chung Lâm kì quái nhìn Dương Vũ rồi hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ hít một hơi thật sâu, tâm tình mới bình tĩnh được một chút, chẳng qua là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
“Dương Vũ, nếu không thì như vậy đi. Ngày mai em bảo anh ấy không cần xuống đây nữa.” Chung Lâm thấp giọng nói với Dương Vũ, nàng cũng biết Dương Vũ nhất định là vì chuyện này cảm thấy không thoải mái.
“Không cần.” Trong lòng Dương Vũ cực kì không thoải mái, hừ lạnh một tiếng cự tuyệt nói. Hắn biết chuyện này phải nhanh chóng giải quyết. Chỉ có giải quyết Lý Bân, Dương Vũ mới có thể nắm chắc không để Chung Lâm rời khỏi mình.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
“Dương Vũ, anh không nên tức giận. Cùng lắm thì em...” Vừa nói Chung Lâm ghé sát vào tai Dương Vũ, thấp giọng nói cái gì đó.
Sau đó, trên mặt Dương Vũ liền nở nụ cười, quay đầu lại đắc ý nhìn Lý Bân một cái.
Trong mắt Lý Bân hung quang chợt lóe rồi biến mất, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái, sau đó liền nghiêng đầu không thèm nhìn hai người Dương Vũ, miễn cho mình nhìn rồi lại càng buồn bực.
Theo làn sóng học sinh, bốn người đi đến bãi xe trong trường học. Ở đó, tìm được xe đạp của mình, bọn họ liền chạy ra khỏi trường.
Lúc này chính là đầu thu, ánh trăng sáng như bạc, chiếu rọi khắp nơi. Một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác có chút lạnh lẽo.
Chung Lâm ngồi ở đằng sau, hai tay ôm eo Dương Vũ, đầu thì ghé sát sau lưng, nhẹ nhàng tựa vào người Dương Vũ.
“Lúc nãy lời em vừa nói có phải là thật không vậy?” Dương Vũ vừa đạp xe vừa nói.
“Xoạt” một tiếng, một chiếc xe đạp từ bên cạnh Dương Vũ xông đến. Dương Vũ đang muốn chửi ầm lên thì một âm thanh liền truyền tới. “Ha ha, Dương Vũ, mày chạy chậm như vậy, có phải là hết khí lực rồi phải không? Chẳng lẽ là thận hư rồi.”
“Mẹ kiếp.” Dương Vũ lập tức chửi ầm lên. “Thằng khốn, mày muốn chết hả?” Vừa nói Dương Vũ liền tăng tốc, chạy tới bên cạnh Thực Hoa.
“Ha ha…. Dương Vũ, tao nghĩ mày thật sự là hư thận rồi. Có phải không Chung Lâm?” Vừa nói Thực Hoa còn rất đắc ý mở to mắt nhìn Chung Lâm.
Chung Lâm sắc mặt đỏ lên, liếc Thực Hoa một cái, “Cẩn thận chạy xe đi.”
“Ha ha…. Chuyện này tớ tự nhiên sẽ cẩn thận, thôi không quấy rầy hai người nữa. Tớ đi trước đây, tớ cũng không muốn giống như người khác mặt dày làm kỳ đà cản mũi đâu.” Vừa nói Thực Hoa còn liếc Lý Bân ở phía sau một cái.
“Mau cút đi, cẩn thận nếu không lại rơi xuống cống đấy.” Dương Vũ hướng Thực Hoa hét to một tiếng. “Ha ha, nhờ phúc của mày, tao sao rớt xuống cống được.”
Không mất bao lâu, bọn Dương Vũ đã đến trung tâm huyện thành. “Lý Bân, anh về một mình trước đi!” Lúc tới đường cái, Chung Lâm quay về phía sau nói với Lý Bân.
“Ngay cả đường đi hắn cũng không biết sao?” Trong lòng Dương Vũ khó chịu, tự nhiên giọng nói cũng không thoải mái.
“Được rồi, có phải em nói chuyện với anh ấy cũng là sai không?” Chung Lâm trách cứ nói. “Anh không phải có ý đó.” Thật ra thì trong lòng Dương Vũ đang có ý đó, Chung Lâm không nói chuyện với Lý Bân là tốt nhất.
Có lẽ đây chính là tâm tư của Dương Vũ.
“Được lắm. Vậy em sau này sẽ không nói chuyện với anh ấy, cũng không nói chuyện với anh nữa.” Chung Lâm tựa hồ như có chút tức giận. “Anh không có nói như vậy mà.” Dương Vũ hung hăng đạp xe đạp, hướng nhà Trầm Di chạy tới.
Sau khi đưa Trầm Di về tới nhà, sau đó hai người cũng về đến nhà Chung Lâm.
“Em lên đây. Lúc về anh cẩn thận một chút.” Chung Lâm cẩn thận nhắc Dương Vũ trước khi lên lầu.
“Anh biết rồi. Em lên nhà đi!”
Nhìn Chung Lâm đi lên lầu, Dương Vũ liền cưỡi xe đạp chạy trở về trường học. Thật ra thì mỗi lần sau khi tan lớp tự học buổi tối, Dương Vũ đều đưa Chung Lâm về. Sau đó, lấy xe đạp của Chung Lâm trở về trường. Ngày hôm sau, Trầm Di sẽ chở Chung Lâm tới trường học.
“Xoẹt!” Bất ngờ, phía trước đường xuất hiện một bóng đen, chặn đường Dương Vũ. Dương Vũ hoảng sợ, dừng xe lại, nhìn về người mới xuất hiện.
“Dương Vũ, tao có lời muốn nói với mày.” Người đến chính là Lý Bân.
“Xui xẻo rồi!” Dương Vũ trong lòng thầm hô một tiếng, sắc mặt cũng lạnh xuống. “Tao không có gì để nói với mày cả.” Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Hừ, chuyện tao muốn nói với mày chính là chuyện của Chung Lâm!” Lý Bân đi tới trước mặt Dương Vũ, hung hăng nói.
“Sau này mày cách xa cô ấy một chút!” Nghe đến đó Dương Vũ trong lòng lửa giận bốc cao, cho nên không đợi Lý Bân mở miệng đã lạnh lùng quát.
“Đây cũng chính là lời tao muốn nói với mày!” Trong lòng Lý Bân tức giận, hướng về Dương Vũ gào lên một tiếng, tiếp tục nói: “Tao khuyên mày tránh xa Chung Lâm một chút. Nếu không thì…Hừ hừ!”
“Nếu không thì như thế nào? Mày có thể giết tao được à? Dương Vũ tà tà phủi áo hắn một cái, khinh thường nói, “Tao đã nhịn mày lâu rồi. Mỗi ngày giống như con chó Nhật chạy theo phía sau tao với Chung Lâm, mày có thấy phiền hay không? Mày không phiền nhưng tao thì thấy phiền đấy.” Dương Vũ nói liên tục.
Nghe Dương Vũ nói như vậy, lửa giận của Lý Bân càng bốc cao. Nếu như không có Dương Vũ thì Chung Lâm đã sớm là người của hắn! Nghĩ đến người mình thích bị cướp đi trước mắt. Tròng mắt Lý Bân như muốn phun lửa.(DG: Quái, tên này phun lửa nhiều nhỉ, mà chẳng thấy lửa đâu…)
“Tao cảnh cáo mày lần cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai, mày nhất định phải rời xa Chung Lâm. Nếu không đừng trách tao không khách khí!” Lý Bân lửa giận ngút trời hướng Dương Vũ nói.
“Mày thật là một tên đại ngu ngốc!” Dương Vũ muốn đập cho hắn một trận nhưng cố gắng nhẫn nhịn, châm chọc một câu rồi chuẩn bị bỏ đi.
“Không được đi.” Lý Bân đưa tay nắm lấy xe đạp của Dương Vũ. “Nếu như hôm nay mày không nói ra ràng thì đừng hòng rời đi.” Lý Bân tức giận nói.
“ĐCM… Mày muốn gì?” Dương Vũ lửa giận bốc cao, xuống xe đạp, tung một cước thẳng vào người Lý Bân
(DG: đánh dzồi,đánh dzồi…
Biên: Chờ mãi mới có cảnh hấp dẩn như vầy)
“Bốp!” Dương Vũ đá thẳng vào bụng Lý Bân. Trực tiếp đem Lý Bân đá văng ra ngoài mấy bước. Lý Bân lấy tay ôm bụng, rên lên một tiếng.
“Mẹ nó, mày dám đánh tao à.” Lý Bân giận dữ quát một tiếng, liền hướng Dương Vũ nhảy tới. Nhìn Lý Bân bị mình đá một cước bay đi, Dương Vũ sửng sốt một chút. Cảm thấy sau khi trọng sinh, mình đã đổi khác rất nhiều. Nếu như đổi lại là hắn trước đây thì tuyệt đối sẽ không rat tay như vậy.
Bất quá, hắn cảm giác mình có một loại khí lực kì lạ.
“Mày dám đánh tao, không muốn sống nữa rồi à!” Lý Bân nhảy tới, vừa nói vừa vung tay tính đấm vào mặt Dương Vũ. Trong lòng của hắn đinh ninh là dưới một quyền này của mình thì Dương Vũ sẽ bị đánh văng đi.
Cũng khó trách Lý Bân có suy nghĩ như vậy, hắn lớn lên tương đối cường tráng, thân cao một thước tám. Đối phó với người nhỏ con như Dương Vũ thì chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi vậy?
“Hừ!” Nhìn Lý Bân đấm tới, Dương Vũ bỗng nhiên cảm giác được tròng mắt nóng lên, hắn tựa hồ như thấy được nắm tay của Lý Bân cực kỳ chậm rãi đi đến. Nhưng cảm giác như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa. Tuy nhiên, Dương Vũ đã nắm chắc cơ hội, sau khi lùi một bước liền dễ dàng tránh được một đấm của Lý Bân.
“Quỷ thật!” Lý Bân cảm thấy kinh hãi, hắn không ngờ Dương Vũ lại có thể tránh một đấm của mình! Sau khi phản ứng lại, hắn liền muốn thu tay lại. Nhưng hắn không nghĩ bởi vì dùng sức quá nhiều nên cả người của hắn cũng đổ nhào sang một bên.
- “Mẹ kiếp!” Dương Vũ hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, chợt đưa chân mình ra ngáng chân Lý Bân.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
“Bịch!” Chân Lý Bân bị vướng chân Dương Vũ, cả người liền ngã xuống mặt đất.
Nhìn thấy Lý Bân bị vướng chân mình ngã xuống. Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, Dương Vũ dứt khoát bước tới bên Lý Bân.
“Mẹ mày! Mày càng lớn lối tao càng đánh.” Dương Vũ vừa hung hăng mắng vừa nhấc chân đạp thẳng vào bụng Lý Bân.
“Hự.” Lý Bân rên lên một tiếng, thân hình lăn lộn trên đất, muốn đứng dậy. Nhưng Dương Vũ không bỏ qua cho hắn. Hắn tiến lại đạp thêm một đạp đem Lý Bân giẫm trên mặt đất.
“Mày không phải là rất mạnh sao? Đứng lên đi! Đừng giống như một con chó chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất như thế.” Dương Vũ hung hăng đạp thêm mấy đạp. Lý Bân cảm thấy hoa mắt thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
“Mày có bản lãnh thì tối nay giết tao đi!” Lý Bân đau đến nỗi suýt chảy cả nước mắt. Hắn mặc dù lớn lên tương đối cường tráng. Nhưng dù sao cũng là người bình thường, hơn nữa còn là một thiếu gia. Bình thường có lúc nào lại phải chịu khổ như vậy?
“Giết mày hả? Mày nghĩ tao điên à, vì thằng như mày mà tự hại mình sao?” Dương Vũ gắt giọng, lại đạp thẳng vào bụng Lý Bân một đạp nữa.
Hiện tại Dương Vũ đúng là càng nghĩ càng nổi giận. Nghĩ đến kiếp trước do tên này ở sau lưng Chung Lâm gây sự mới làm cho cô ấy rời khỏi mình. Dương Vũ hận không thể một đấm đánh chết hắn. Nhưng mặc dù tức giận, Dương Vũ vẫn không mất đi lý trí. Hắn cũng chỉ là đạp vào bụng để cho Lý Bân cảm nhận được sự thống khổ chứ cũng không để lộ ra vết thương rõ ràng.
“Tao cảnh cáo mày!” Dương Vũ đứng trước mặt Lý Bân, mắt nhìn xuống hắn. “Sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tao. Từ bây giờ phải biến mất, không được lãng vãng bên cạnh Chung Lâm! Nếu không, tao thấy mày một lần thì đánh mày một lần!” Dương Vũ hung hăng nhổ một bãi nước bọt bên cạnh chỗ Lý Bân nằm, nói với giọng điệu của người chiến thắng.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vũ, hai mắt Lý Bân hung quang chợt hiện, lửa giận hừng hực trong hắn dường như có thể khiến cho không khí xung quanh bị thiêu đốt.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được nỗi khuất nhục vô tận! Dương Vũ đã trắng trợn sỉ nhục hắn, Lý Bân càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, giờ khắc này hắn chỉ muốn giết chết con người ở trước mặt này.
Bỗng nhiên, Lý Bân rống lên một tiếng, Cả người bắn khỏi mặt đất. Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. “Tao muốn giết mày!” Lý Bân gầm lên, hướng về Dương Vũ tung ra một đấm.
Dương Vũ cảm thấy hoảng sợ, không kịp ứng phó, chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, quả đấm của Lý Bân đã nện thẳng vào mặt hắn.
“Oanh!” Nhất thời Dương Vũ cảm giác như đầu mình nổ tung ra! Cảm giác đau đớn mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập đại não, cả cơ thể cũng có cảm giác như vậy. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Dương Vũ cảm thấy như trước mắt mình là hàng ngàn hàng vạn vì sao.
“Ai da.” Dương Vũ rên lên một tiếng, cả người nhanh chóng lui về một bên.
“Thằng khốn kiếp này, tao muốn giết mày.” Ánh mắt Lý Bân đỏ bừng, lại giẫm chân xuống đất xông tới chỗ Dương Vũ! Đồng thời nắm tay to lớn lại đánh thằng tới ngực Dương Vũ.
Bị Lý Bân nện một đấm lên mặt, đầu óc Dương Vũ đã cảm thấy choáng váng. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể tràn ngập đau đớn, tất cả những thứ khác dường như đều biến mất không dấu vết. Đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt đau rát, Dương Vũ cảm nhận thấy gương mặt mình giống như bánh bao bị trương lên, cảm giác rất đau nhức.
Hung hăng phun ra một ngụm máu, Dương Vũ lấy lại tinh thần, nhìn hướng Lý Bân đang đánh tới. Mắt hắn lộ ra một tia sát khí.
“Mẹ nó, hôm nay tao với mày xem ai chết!” Dương Vũ rống giận một tiếng, liền huy quyền đánh tới.
(Hoan hô! Oánh đi nào )
“Bốp!” “Bốp!”
Dương Vũ bị Lý Bân nện một quyền lên ngực, nhưng là đồng thời quyền của hắn cũng hung hăng nện lên mặt Lý Bân.
“Ai da….” Hai người không hẹn mà cùng rên lên một tiếng thảm thiết rồi đồng thời lui ra.
“Mẹ nó…. Đau thật!” Dương Vũ vuốt vuốt nơi ngực như là bị trọng chùy oanh kích, hung hăng mắng một tiếng. Đồng thời trong lòng lửa giận càng sâu.
“Hôm nay tao không giết mày thề không làm người!” Lý Bân lấy tay sờ sờ má trái bị Dương Vũ đánh trúng. Cảm giác được thật đau nhức! Hơn nữa mắt trái đau đến nỗi chảy cả nước mắt, đồng thời thị lực của hắn cũng bị giảm xuống.
“Ha ha.” Dương Vũ thấy mình đánh mắt Lý Bân biến thành mắt gấu mèo, lúc này không nhịn được chỉ tay vào Lý Bân cười phá lên. “Lần này thì mày biến thành súc sinh rồi. Khụ khụ …” Dương Vũ vừa cười to, vừa lớn tiếng nói chuyện, lại không nghĩ tới ngực bị đau, lại ho lên sặc sụa.
Cảm nhận trên mặt đang chảy ra chất lỏng nóng hầm hập, Lý Bân cảm thấy bối rối, lấy tay sờ sờ một chút, đưa tới trước mặt nhưng lại nhìn không rõ rút cục là máu tươi hay là nước mắt.
“Mẹ ơi, mình chảy máu rồi. Mắt của mình hình như mù rồi.” Trong lòng Lý Bân cực kì hoảng sợ, hắn cho là con mắt trái của hắn đã bị Dương Vũ đánh mù rồi.
“Tao phải giết mày!” Lý Bân tuy trong lòng sợ hãi, nhưng hận ý với Dương Vũ lại càng tăng lên.
“Bốp!” “Bốp!”
Hai người lại một lần nữa lao vào nhau, mày một quyền tao một cước, không phân biệt người nào ra đòn trước.
Dương Vũ thở hổn hển, lùi về phía sau một bước, toàn thân xương cốt đau đớn không dứt! “Thằng này sức lực cũng không tệ lắm!” Thân thể Dương Vũ bị Lý Bân đánh cho thiếu chút mềm ra. Toàn thân hắn mỗi tấc da thịt, xương cốt như bị ai dần, cảm thấy rất đau đớn..
Lý Bân cũng không khá hơn chút nào, toàn thân cũng như Dương Vũ, nhưng còn thê thảm hơn một chút. Hai người đứng đó thở hổn hển, Nhưng hai cặp mắt không chớp mắt, vẫn như hai con gà chọi nhìn nhau đầy căm hận.
“Mày không phải nói tối nay không giết được tao thề không làm người đấy sao? Tới đây đi! Cứ đứng ở nơi đó như một thằng ngu vậy à!” Dương Vũ nhìn Lý Bân đầy khiêu khích, ánh mắt lộ ra vẽ khinh thường.
Mặc dù trong mắt Lý Bân đầy lửa giận. Nhưng đành bất lực, hai tay chống vào bắp đùi của mình, khom người thở không ra hơi! Dương Vũ lúc nãy đánh hắn đau quá, hiện tại thật sự là không còn khí lực để tái chiến lần nữa rồi.
“Hừ!” Lý Bân cả giận hừ lạnh một tiếng. “Tối nay tao tạm thời bỏ qua cho mày. Mày ngươi nhớ kỹ đấy. Nếu như ngày mai mày còn lảng vãng bên cạnh Chung Lâm thì…, tao sẽ đích thân làm cho mày biến mất khỏi thế giới này.”
“Tao sợ quá...” Dương Vũ tỏ vẻ hơi sợ hãi, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khinh thường. “Tao cũng tặng lại mày câu nói đó, nếu không tao gặp mày một lần thì đánh mày một lần.” Sau khi nói hết lời của mình, cả hai đều tập tễnh đi về phía xe đạp của mình.
“Nếu như mày sợ chết thì… chỗ rẽ kia chính là bệnh viện đó!” Thấy Lý Bân dường như là hướng bệnh viện bên kia đi tới, Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Hừ!” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Lý Bân liền quay đầu xe hướng về nhà của mình.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Nhìn thân ảnh của Lý Bân khuất dần ở chỗ rẽ, nụ cười lạnh trên môi Dương Vũ cũng biến mất. Cố gắng chịu đựng cơn đau của thân thể và sự mệt mỏi sau trận chiến, hắn cố sức đạp xe về đến trường học. Nếu chậm thêm một chút…, thì cửa chính của trường học sẽ đóng lại. Đến lúc đó Dương Vũ chỉ còn nước vác xe leo tường mà vào.
“Thật là đau a!” Dương Vũ khẽ nhếch miệng, hít vào một hơi khí lạnh. Mỗi lần chạm vào da thịt, Dương Vũ liền cảm nhận rõ ràng các cơn đau truyền tới đại não.
Một trận gió đầu thu bất chợt thổi tới, xuyên qua cái áo mỏng manh duy nhất khiến Dương Vũ cảm thấy hơi lạnh. Nhưng đồng thời cái lạnh đã làm lửa giận trong lòng của hắn dần dần lắng xuống, đầu óc cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Mình hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Có phải là uống lộn thuốc rồi không?” Dương Vũ vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không được bình thường.
Nếu đổi lại là hắn lúc trước khi trọng sinh, Dương Vũ tuyệt đối sẽ không đánh nhau. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ đánh nhau cả! Nhưng tất cả đều đã thay đổi từ buổi tối hôm nay. Hắn không chỉ đánh nhau, mà còn đem tình địch giày xéo thê thảm dưới chân.
“Nhưng như vậy trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.” Sau khi cho Lý Bân một trận, trong lòng Dương Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc dù chính hắn bị đánh cũng không phải là nhẹ.
“Chẳng lẽ những điều này là sự thay đổi sau khi mình sống lại sao?” Dương Vũ vì chuyện hắn dám đánh nhau mà cảm thấy không thể tin được. “Có lẽ sự thay đổi này là do nỗi uất ức từ kiếp trước rồi được đền bù ở kiếp này chăng.” Dương Vũ cũng chỉ có thể lấy cớ như vậy, đem tất cả đổ cho việc hắn sống lại.
“Này này…! chờ một chút, chờ em một chút.” Dương Vũ vừa ngẩng đầu thì thấy cửa chính của trường học chuẩn bị đóng lại, cho nên Dương Vũ chỉ có thể gắng hết sức đạp xe, nhất thời chiếc xe phóng như bay về cửa trường học.
“Tối nào cũng là thằng nhóc này.” Người bảo vệ dùng ánh mắt khó chịu nhìn Dương Vũ, giọng nói mang theo cảm giác rất khó chịu.
“Còn kém một phút nữa mới đến giờ mà, sao lại vội đóng cửa như vậy?” Dương Vũ liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức của phòng bảo vệ ở bên cạnh, vừa vào liền cất tiếng hỏi.
Người bảo vệ tướng tá cao lớn (nguyên văn: ngưu cao mã đại) tỏ vẻ khó chịu nhìn Dương Vũ, sau đó phun ra một câu chửi thề. “Thằng nhóc, sau này ngàn vạn lần đừng nên tới trễ, nếu không thì sẽ ăn quả đắng đấy.”
“Anh không phải là thầy giáo của em, em về trễ thì liên quan gì đến anh.” Trong lòng Dương Vũ thật ra cũng rất khó chịu với người bảo vệ này. Mỗi buổi tối lúc Dương Vũ trở về đều lên giọng dạy bảo, điều này làm hắn vô cùng khó chịu.
“Sau này đừng để tao tóm được mày đấy.” Người bảo vệ hận đến nghiến răng kèn kẹt vừa đóng của vừa mắng Dương Vũ.
“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi đây.” Dương Vũ rống lên một tiếng đầy vẻ khinh thường, sau đó nhanh chóng đạp xe vào trong sân trường. Mặc kệ người bảo vệ đang mắng chửi ở phía sau.
“Ôi mẹ ơi…! Người anh em, mày bị tình địch đánh à?” Vừa mới trở lại kí túc xá, các bạn cùng phòng liền phát hiện ra vết thương trên mặt Dương Vũ, một người trong số đó liền ngạc nhiên hét toáng lên.
“Không phải đâu, chẳng qua là không cẩn thận bị té xe đạp thôi.” Dương Vũ đã sớm nghĩ kĩ, liền lập tức lên tiếng giải thích.
“Té bị thương?” Tất cả mọi người liền vây quanh, nhìn cái mặt bị sưng to như cái bánh bao của Dương Vũ giống như là đang xem một loài khỉ quý hiếm vậy. “Thật là kỳ quái, có thể làm cho cái mặt trở nên như thế này thì mày đúng thật là cao thủ rồi.” Một người bạn học khác sau khi nhìn bề ngoài của hắn liền cất tiếng.
“Không sai chút nào. Dương Vũ, mày thật sự là cao thủ a. Hơn nữa, mày té cũng rất là nghệ thuật đấy.” Một người bạn học lại tiếp lời.
“Mẹ kiếp.” Dương Vũ buột miệng mắng to một tiếng. Toàn thân hắn bây giờ vô cùng đau đớn khó chịu, cũng không có tâm tư cùng bọn họ đùa bởn. “Tao muốn đi tắm, nếu không có chuyện gì thì mấy thằng bây biến đi, đừng nói chuyện này nữa.” Dương Vũ đẩy người bạn học ở trước mặt ra, rồi đi vào nhà vệ sinh ở phía sau gian phòng.
“Thật đau quá!” Dương Vũ dùng khăn lông thấm nước lạnh lau lên mặt mình, hắn cảm giác được từng cơn đau truyền đến. Nhìn gương mặt như cái bánh bao ở trong gương, Dương Vũ cảm thấy buồn bực. Như vậy thì sáng ngày mai làm sao đi gặp người khác đây? Ngày mai đi học thì sao? Giải thích làm sao với Chung Lâm bây giờ? Hay là lại lấy cớ mình không cẩn thận bị ngã? Nhưng mà, chắc chẳng có ai tin tưởng cái lý do trẻ con ấy.
“Thôi quên đi.” Toàn thân Dương Vũ chịu đựng cơn đau sau khi tắm nước lạnh, cả trường học cũng đã tắt hết đèn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Vũ tỉnh dậy.
Sau khi ngồi dậy duỗi lưng một cái, Dương Vũ nghe được tiếng xương của mình vang lên “Canh cách”. “Thật là thoải mái.” Dương Vũ bước xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.
“Cái gì thế này? Vết thương trên mặt mình đã bớt nhiều rồi.” Dương Vũ không khỏi cảm thấu kì quái. Tối hôm qua gương mặt còn sưng như cái bánh bao, sáng hôm nay thì đã hết sưng rồi. Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy một ít dấu vết sưng tấy. Nhưng cũng không còn khoa trương như ngày hôm qua nữa.
Hơn nữa, Dương Vũ cảm giác được thân thể của mình đã tốt hơn nhiều. Ngày hôm qua còn mệt rã rời cả người, thế mà hôm nay không còn cảm thấy đau đớn nữa. “Thật là chuyện lạ mà!” Trong lòng Dương Vũ vui mừng, không khỏi thốt lên.
“Cái quái gì thế? Không để mọi người ngủ à?” Âm thanh của Trần Quân vang lên phía sau Dương Vũ.
“Không có chuyện gì đâu.” Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Quân nói. “Mới sáng sớm đã gặp quỷ rồi!” Trần Quân đánh giá gương mặt của Dương Vũ xong liền hô lớn.
“Các anh em! dậy đi nào, tao phát hiện chuyện lạ này, mọi người mau tới đây xem nào!” Trần Quân hướng về phía những bạn cùng phòng trong ký túc xá hét lớn một tiếng.
“Có cái quái gì đâu mà xem?” Các bạn Dương Vũ ở trong kí túc xá cũng là những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe vậy cả đám đều cùng nhau đi lại xem.
“Mấy đứa bây nhìn mặt thằng Dương Vũ này, thật là lạ mà. Ngày hôm qua thì như cái bánh bao, hôm nay thì biến mất không thấy đâu cả.” Trần Quân vừa nhìn mặt Dương Vũ vừa nói.
“Chậc chậc, đúng vậy đấy. Dương Vũ, chẳng lẽ mày đem cái bánh bao kia làm bữa ăn sáng mất rồi? Như thế nào? Mùi vị ra sao?” Trương Tiến lộ ra thần sắc quỷ dị trên mặt nhìn Dương Vũ.
“Bánh bao cái gì?” Vẻ mặt Dương Vũ mờ mịt nhìn mấy thằng bạn học hỏi ngược lại. “Mặt mày tối hôm qua xưng như cái bánh bao vậy, hôm nay làm sao mà hết rồi?” Trần Quân vội vàng nói, “Chẳng lẽ mày bị mất trí rồi?”
“Tao mất trí cái gì chứ? Nhất định là tụi bây nhìn nhầm rồi.” Dương Vũ ngay lập tức phủ nhận. Hắn cũng không muốn việc thể chất khỏe mạnh kì lạ của mình bị truyền ra ngoài.
“Còn không chịu thừa nhận nữa, chẳng lẽ bọn tao ăn thịt mày được à? Cả đám đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Dương Vũ.
“Nhất định là tụi bây nhìn nhầm rồi.” Bất luận thế nào, Dương Vũ có chết cũng sẽ không chịu thừa nhận chuyện này.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết