Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 11 : Độc thứ
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Đột nhiên lọt vào công kích mãnh liệt mà bên dã man nhân lại không hề có áo giáp bảo vệ nên tổn thất rất lớn, ngoại trừ mấy tên may mắn còn lại tất cả đều bị hỏa lực của Tà nhãn bắn thành mảnh vụn.
Nhìn rừng cây trước mặt bị phá hủy còn có chút cự thạch bị bắn thành tro bụi tất cả mọi người vừa được cứu chỉ biết trợn mắt há mồm, nửa ngày sau đều chưa bình tĩnh lại. Không ai có thể ngờ được, cả đám dã man nhân cùng hung cực ác vừa mới còn trước mặt trong nháy mắt đã hóa thành khói hôi.
-Đội ơn cứu mạng của đại nhân.
Hiểu rằng không phải là đang nằm mơ, Tạp Tây kinh hãi quỳ gối xuống trước mặt Dương Lăng. Rất nhanh, theo hắn, những người khác cũng đều quỳ xuống.
-Mọi người, đứng lên đi, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, không cần đa lễ.
Sau khi lưu lại một bộ phận Giác phong thú cảnh giới ở chung quanh, Dương Lăng đem ma thú đại quân thu vào vu tháp, tiếp theo nói :
-Hơn nữa, tại hạ tuổi còn trẻ, không thừa nhận nổi đại lễ của mọi người.
-Tạ ân cứu mạng của đại nhân
-Đại nhân tốt bụng như vậy, tương lai nhất định sẽ được báo đáp
Dù Dương Lăng chối mãi nhưng mọi người vẫn khấu tạ không ngừng, khi xong xuôi chỉ còn duy nhất một nữ tử gầy yếu vẫn đang bi thương quỳ dưới đất, vừa khóc vừa cất tiếng cầu khẩn :
-Đại nhân, ngài cứu cứu gia gia của Ngả Lỵ Ti đi, nếu không người sẽ bị dã man nhân ném xuống vực sâu mất.
Cô gái vừa khóc vừa bái về phía Dương Lăng ba bái, đôi mắt đã sưng đỏ lên, mặt đầy nước mắt. Cũng không rõ vì bị thương trước đó hay là vì bị đất đá cào khi quỳ lạy mà trên mặt nàng còn lưu một vết máu dài.
-Đại nhân, ngài đi cứu gia gia của Ngả Lỵ Ti, ta nguyện ý làm nô tỳ cả đời thị hầu ngài, đại nhân .
Ngả Lỵ Ti vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, đôi làn mi dài thấm đẫm nước mắt, từ đôi mắt to lộ ra vô tận bi thương, nhìn đôi vai gầy yếu cùng thân hình mảnh mai càng khiến động lòng người.
Khi cứu mọi người xong Dương Lăng vốn định bỏ đi luôn nhưng thấy vẻ đáng thương của nlt trong phút chốc không đành lòng rời bước. Cùng lúc, mọi người vừa định quỳ xuống cầu khẩn cùng Ngả Lỵ Ti đáng thương nhưng nghĩ đến bộ lạc dã man nhân phòng thủ sâm nghiêm, dũng sĩ đông đúc lại không dám van nài Dương Lăng thêm. Dù cho thực lực của Dương Lăng cường đại nhưng chỉ có một mình, mọi người sao đành lòng để ân nhân mạo hiểm táng mạng tiến vào nơi nguy hiểm ?
-Đại nhân, chúng ta còn có hơn mười người thân nhân đáng thương vẫn ở trong tay bọn Dã Man Nhân, không biết ở cạnh đây đại nhân còn có hay không thuộc hạ hoặc đồng bạn
Làm một gã dong binh nhiều năm, Tạp Tây hiểu được Dương Lăng là một triệu hồi sư cường đại bên người hắn dám chắc sẽ có rất mạnh mẽ thuộc hạ. Nếu Dương Lăng đồng ý giúp đỡ, vậy việc cứu người trong tay Dã Man Nhân cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Thuộc hạ?
Dương Lăng cười khổ, chỉ có một thân một mình, ở gần đây nếu có thể coi là quân tiếp viện cũng chỉ có bộ lạc tinh linh. Nhưng tinh linh bộ lạc đang lo sợ Y Thước Á trả thù, muốn mời bọn họ phái quân hỗ trợ cũng không có nhiều hy vọng.
Sau một lúc nói chuyện, Dương Lăng cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Thì ra, Dã Man Nhân bắt một lượng lớn nhân loại mạo hiểm tiến vào Đặc Lạp Tư rừng rậm, nuôi bọn họ một thời gian, rồi sau đó cứ cách vài ngày lại mang bắt một người làm tế phẩm bắt họ phải nhảy xuống một huyệt động sâu không thấy đáy.
Mấy canh giờ trước, đám người Tạp Tây liều chết trốn ngục, nhưng Dã Man Nhân nhanh chóng phản ứng, hầu hết mọi người không chạy ra ngoài được, trong đó có cả ông nội của Ngả Lỵ Ti.
-Cái gì, lấy người sống làm thức ăn?
Dương Lăng lắc đầu, nhớ tới trên trái đất có một ít bộ lạc ở Châu phi bắt người làm thức ăn, sau một lát chần chờ rồi cắn răng nói :
-Đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là phải đi một chuyến vậy
Mặc dù Dã Man Nhân võ lực mạnh mẽ, người đông thế mạnh, nhưng Dương Lăng rất tin tưởng vào ma thú đại quân của mình, cho dù không có cách cứu thoát mọi người nhưng cũng có thể an toàn thoát ra. Đi tới Dã Man Nhân bộ lạc, vừa có thể giải cứu những người bị bắt, vừa có thể tăng cường hiểu biết các bộ lạc sinh sống quanh đây, một công đôi việc.
Thấy Dương Lăng đáp ứng, mọi người không khỏi lần nữa dập đầu cảm tạ. Không ít thân nhân của bọn họ vẫn còn bị giam cầm, nhớ tới gương mặt đau khổ của bọn họ đều không khỏi đau khổ mà khóc.
Việc này cũng không nên chậm trễ, từ chối ý định đi theo của tất cả mọi người Dương Lăng mang theo Tạp Tây đi tới bộ lạc Dã Man Nhân. Trước khi đi hắn thả ra một con Giác phong thú để dẫn đường cho mọi người đến bộ lạc Tinh linh tị nạn. Mặc dù không chào đón nhân loại, nhưng dựa vào mặt mũi của hắn, Tinh linh trưởng lão cũng sẽ giúp đỡ.
-Đại nhân, đợi ta với, ta cùng đi với hai người.
Đi được một đoạn, tiểu cô nương Ngả Lỵ Ti cố gắng theo sát phía sau. Thấy không thể khuyên được nàng, Dương Lăng và Tạp Tây không thể làm gì khác hơn là cho nàng đi theo.
Xung quanh nơi ở của bộ lạc Dã Man Nhân khắp nơi đều là các cây đại thụ cao vút, ba người thỉnh thoảng gặp được đội dã man nhân đi tuần tra hoặc là ẩn ở một chỗ nhưng cũng may mắn là có Giác phong thú dẫn đường nên một đường đi hữu kinh bất hiểm<có sự kinh ngạc nhưng không nguy hiểm>.
Oa. Oa. Oa.
Đột nhiên, Ngả Lỵ Ti đạp phải một con Hi bá ưng đang ngủ say làm nó bừng tỉnh kêu lên một tiếng to. Mắt thấy con súc sinh đáng chết vừa kêu vừa bay đi ra ngoài, để tránh không cho Dã Man Nhân chú ý, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, chỉ huy Giác phong thú lao lên, trong nháy mắt khiến nó phải câm miệng.
Nhìn thấy động tác nhanh gọn của Giác phong thú chỉ trong nháy mắt đã đem con Hi bá ưng còn đang bay ăn hết vào trong bụng, Ngả Lỵ Ti kinh hãi thất sắc. May là Dương Lăng ở bên cạnh một tay đỡ nàng, một tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn
-Cẩn thận, không được phát ra tiếng, cẩn thận không kinh động đến bọn Dã Man Nhân.
Ôm lấy chiếc eo nhỏ của Ngả Lỵ Ti, áp sát vào làn da mềm mại co dãn của nàng, Dương Lăng vô tình ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của xử nữ. Vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, dù ngực của cô bé không lớn, nhưng hai núm cao cao, không khỏi rung động trong lòng.
Cùng lúc đó, bị Dương Lăng ôm chặt trong ngực, ngửi thấy mùi nam nhân xa lạ, Ngả Lỵ Ti càng hoảng loạn, mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt. Nhưng thấy một đội Dã Man Nhân đi tuần ở gần đó đi tới, không thể làm gì hơn là im lặng tựa vào người của Dương Lăng.
Đợi đội tiểu binh Dã Man Nhân đi xa, ba người tiếp tục lên đường, tránh thoát khỏi sự tuần tra của Dã Man Nhân thuận lợi tiến tới bộ lạc của bọn họ bên trong sâm lâm.
Dã Man Nhân bộ lạc dựa vào núi, bao quanh là hồ nước, ra vào chỉ có duy nhất một con đường nhỏ rộng khoảng ba thước, dễ thủ khó công. Cho dù là Dương Lăng cũng không thể chắc chắn có thể đi vào mà không để bất cứ ai biết, hơn nữa còn có Tạp Tây bị thương không nhẹ cùng với Ngả Lỵ Ti yếu ớt.
-Đại nhân, làm thế nào bây giờ ?
Được Dương Lăng đưa vượt qua nhiều tổ tuần tra của Dã Man Nhân tên dong binh Tạp Tây càng ngày càng khâm phục hắn, về phần Ngả Lỵ Ti, nếu Dương Lăng nói đi về phía đông nàng tuyệt đối sẽ không đi về phía tây, bây giờ Dương Lăng là hy vọng duy nhất để cứu ông nội nàng ra.
Phát ra vài con Giác phong thú cơ trí, Dương Lăng rất nhanh thu được những thông tin tình báo cần biết, nhưng kết quả càng làm người khác ủ rũ. Hai bên đầu con đường nhỏ đều có rất nhiều dũng sĩ Dã Man Nhân canh phòng cẩn mật, trên mặt nước cũng có không ít người qua lại tuần tra, khó có thể từ dưới đáy hồ nước đi vào. Trong thời gian ngắn, ngoại trừ xông vào, hắn cũng không nghĩ ra còn có biện pháp nào khác.
-Đại nhân, làm thế nào bây giờ?
Rất nhanh mặt trời sẽ xuống núi, nếu không ra tay, Dã Man Nhân sẽ bắt đầu bái tế hôm nay vừa vặn đến lượt ông nội trở thành vật tế nên Ngả Lỵ Ti rất nóng lòng.
Mắt thấy phía đối diện, bộ lạc Dã Man Nhân bốc lên một cỗ khói đen dày đặc theo đó truyền đến một trận tiếng sói tru, Tạp Tây cũng gấp đến mức mặt đầy mồ hôi. Khói đen đúng là cơn ác mộng của tù binh vì khi khói đen bốc lên cũng có nghĩa là lại sắp có một người bị Dã Man Nhân đưa vào trong huyệt động sâu không lường được bên cạnh tế đàn.
-Đại nhân, làm sao bây giờ, đại nhân !
Ngả Lỵ Ti hai mắt đều sưng đỏ, gấp đến độ sắp nổi điên lên, nếu không có Tạp Tây giữ chặt lấy, sợ rằng nàng đã không để ý gì hết mà lao ra
Mang quân tấn công?
Nhìn hai đầu đường được Dã Man Nhân cẩn thận đề phòng, Dương Lăng trong lòng đột nhiên nghĩ đến một kế hoạch bèn nói :
-Tạp Tây ngươi giả vờ lao ra tấn công, nhớ là không thể tiến vào quá sâu, Ngả Lỵ Ti ngươi đi cắt lấy dây leo quanh đây càng nhiều càng tốt, chút dùng để trói Dã Man Nhân.
Mặc dù không hiểu được ý tứ của Dương Lăng, nhưng Tạp Tây không chút do dự lao ra ngoài, Ngả Lỵ Ti cũng nhanh chóng hành động. Cùng lúc đó Dương Lăng vẫn ngồi im trên ngọn cây không nhúc nhích.
-Lũ ma quỷ, các ngươi chết hết đi giơ lên cái búa lớn nhặt được của tên Dã Man Nhân bị giết, Tạp Tây lao về phía một gã Dã Man Nhân.
-Ha ha, thức ăn của chúng ta trở lại.
-Muốn chết, đúng là tên không biết lượng sức mình.
Sau khi nhận rõ ràng thấy Tạp Tây một mình quay lại, đội quân bảo vệ Dã Man Nhân cười to, không chú ý. Song, ngay khi bọn chúng tưởng rằng Tạp Tây sẽ bị tên tộc nhân ở trên cùng một búa chém thành hai mảnh, thì đột nhiên tên tộc nhân phiá trên kêu thảm lên một tiếng rồi liên tục ngã xuống.
-Mẹ nó chứ, muốn chết!
Sau cơn kinh hãi, Dã Man Nhân lao hết lên, hận không lập tức đem Tạp Tây chém thành mảnh nhỏ. Không ngờ tới là vừa lên đã thấy một con Giác phong thú nhanh như tia chớp bay lại rồi chợt cảm thấy ngực tê rần, cả người không có chút sức lực, giương mắt lên nhìn Tạp Tây đá bay ra ngoài, sau đó bị Ngả Lỵ Ti nhanh chóng trói lại.
Trong lúc nguy cấp, Dương Lăng nhờ tới một trăm con Giác phong thú đã tiến lên nhị giai. Mỗi ngày chúng có thể phóng ra ba chiếc vòi độc, tuy độc tính không khiến người ta phải chết, nhưng cũng có thể làm cho địch nhân chết lặng, không có cách nào hành động và chiến đấu.
Dã Man Nhân mặc dù thực lực cường hãn, nhưng không có áo giáp, căn bản không thể ngăn cản châm độc của Giác phong thú. Dương Lăng tin tưởng chỉ cần bắt sống được một nhóm dũng sĩ Dã Man Nhân, sẽ có thể cùng thủ lĩnh của bọn họ trao đổi tù binh, thậm chí có thể kiếm lợi được.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:38 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 12 : Ai là kẻ dã man nhất.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Mắt thấy tộc nhân cả đám nằm xuống bên cạnh Tạp Tây đang tả xung hữu đột những dã man nhân ở cạnh đó vừa sợ vừa giận, tất cả đều đánh tới. Không ai chú ý tới ở trên ngọn cây và trong bụi cỏ không biết khi nào có thêm một con Giác phong thú to như nắm tay.
"Sát "Tạp Tây kêu lên và giả vờ lao về tên Dã Man Nhân ở gần nhất đánh tới, không khỏi hưng phấn trong lòng. Hắn không thể nào nghĩ tới, Dương Lăng lại có thể nghĩ ra một diệu kế như vậy, nếu vừa nãy Tạp Tây kính phục hắn bởi thực lực cường đại, thì bây giờ còn lại là tâm phục khẩu phục vì mưu kế hơn người.
-Không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ không khách khí!
Ngả Lỵ Ti cắn răng đem tất cả Dã Man Nhân đang vô lực nằm trên mặt đất trói lại. Nhìn cánh tay dã man nhân so với eo của mình còn lớn hơn, nàng vừa kích động vừa khẩn trương, e sợ mấy tên này phản ứng.
Theo sự bạo loạn ở phía này làn khói đen phía đối diện cũng từ từ nhạt đi, hiển nhiên cuộc hiến tế của Dã Man Nhân đã bị cắt ngang. Bây giờ bắt trói thêm được một tên, khả năng ông nội của mình được cứu càng tăng lên khiến Ngả Lỵ Ti càng ngày càng hưng phấn, thỉnh thoảng cảm kích nhìn lên phía Dương Lăng vẫn đang nấp ở trên ngọn cây.
Trong mắt Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng là một người thần bí. Nàng chưa từng thấy có triệu hồi sư nào có nhiều ma thú như vậy, cũng chưa thấy triệu hồi sư nào lại đi khế ước với ma thú cấp thấp như Giác phong thú và Tà nhãn. Nhưng không thể nghi ngờ, Dương Lăng có thực lực rất kinh người, cực kỳ kinh người.
Ngoài thực lực kinh người, Ngả Lỵ Ti cũng chưa thấy qua người đàn ông nào có tóc đen, mắt đen. Ánh mắt của hắn có khi nóng cháy, có khi thâm thúy giống vực sâu. Nhưng bất luận thế nào, Ngả Lỵ Ti cũng không thể quên được cảm giác khi hắn ôm chặt nàng, vừa có cảm giác run vừa khác thường.
Dưới cơn tức giận, Dã Man Nhân nóng giận lao tới, nhưng bởi vì đường ra quá nhỏ. Mỗi lần chỉ có thể lên được hai gã nên bọn họ không thể phát huy lợi thế về số lượng, gấp đến độ những tên ở phía sau luôn miệng gào to.
Một tên Dã Man Nhân lao lên, Giác phong thú giấu ở gần đó lại bắn ra một cái vòi độc gần như trong suốt, khiến cho bọn chúng trong nháy mắt mất đi tri giác rồi chịu một búa do Tạp Tây hung hăng chém xuống.
Mắt thấy Tạp Tây vô cùng dũng mãnh, Dã Man Nhân vừa giận vừa sợ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghi ngờ rằng còn có nguyên nhân nào khác. Cứ như vậy, theo số lượng Dã Man Nhân lao lên thì cũng càng ngày càng nhiều Dã Man Nhân bị bắt, cả Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti tay đều mỏi nhừ. Dần dần, Dã Man Nhân tổn thất càng ngày càng nhiều.
-Cả một lũ ngũ, đều cho ta lui lại.
Ngay khi những chiếc vòi độc của Giác phong thú đều sắp bắn hết, tộc trưởng Dã Man Nhân mang theo một nhóm thân vệ tinh anh chạy tới quát :
-Hừ, bằng hữu nếu đã tới bộ lạc Dã Man Nhân của chúng ta, sao không công khai đi vào.
Cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo đánh vào người mình, Dương Lăng hiểu được mình chỉ lừa gạt được dã man nhân bình thường nhưng không thể lừa được lão hồ ly Dã Man Nhân tộc trưởng này.
Dương Lăng vừa lộ diện, một gã đứng phía sau tộc trưởng Dã Man Nhân chấn động cả người, hoảng sợ nói :
-Tộc trưởng, chính là hắn, chính là ma thú của hắn phá hủy tất cả
May mắn chạy trốn được, tên này hoảng sợ thông báo tất cả cho tộc trưởng. Đối với hắn mà nói, có thể triệu hồi đại lượng ma thú về trợ chiến, Dương Lăng là một kẻ còn kinh khủng hơn cả ác ma.
-Tiến hóa tới nhị cấp Giác phong thú, hừ nguyên lai như vậy.
Với ánh mắt lợi hại tộc trưởng Dã Man Nhân nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Giác phong thú, hiểu được tại sao Tạp Tây lại thần dũng như vây, nhìn chằm chằm vào Dương Lăng, lạnh lùng nói :
-Ngươi tới cùng là ai, tới nơi này có mục đích gì ?
-Tại hạ Dương Lăng, hôm nay tới đây mục đích rất đơn giản.
Dương Lăng lạnh lùng cười, chậm rãi nói :
-Giao ra tất cả tù binh, sau đó bồi thường tổn thất cho chúng ta, chỉ từng đó mà thôi.
Tộc trưởng Dã Man Nhân còn không nói gì, một tên dã man nhân bên cạnh hắn đã rống lên :
-Thúi lắm, nếu đã tới nơi này, thì đừng nghĩ còn sống trở về! giao ra tất cả tù binh, ngươi cứ mơ đi, hừ.
Nhìn thấy cả đám dã man nhân chỉ dám nói mà không có ra tay nên cả Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti đều ngầm thở dài một hơi. Cây có bóng như người có danh, xem ra sau một trận đánh đại thắng, Dương Lăng đã để lại trong lòng Dã Man Nhân cái bóng không nhỏ. Nếu không, thay đổi là người khác thì sợ rằng tộc trưởng Dã Man Nhân sớm đã đem theo đại quân tiến lên đồ sát rồi.
Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti thở phào nhưng theo cảm giác ấn ký hình tháp tại mi tâm đột nhiên nhảy lên, Dương Lăng càng thêm cảnh giác, hắn lập tức phái ra một đội Giác phong thú đi dò xét, rất nhanh phát hiện dưới nước có đại quân Dã Man Nhân đang lén lút tiến tới, ra là đối phương đang dùng kế nghi binh.
Ám độ trần thương?
Dương Lăng lạnh lùng cười, con ngươi đảo một vòng, nghĩ ra một cái chủ ý. Nếu Dã Man Nhân muốn dùng kế, hắn cũng không ngại cho bọn hắn một điều kinh hãi.
-Dương đại nhân, gặp mặt lần đầu tiên, đây coi như là đưa cho ngươi quà gặp mặt, xin mời nhận cho!
Nghe thủ hạ phía sau hồi báo nên biết rằng những tên phụ trách đánh lén sẽ nhanh chóng đến được vị trí nên tên tộc trưởng Dã Man Nhân không còn lo lắng, hướng thân vệ ở bên cạnh đánh ánh mắt, tên này nhanh chóng ném một cái bao tải ra.
Tạp Tây tò mò tiến lên, -Sát một tiếng xé mở bao tải. Sắc mặt hắn bất ngờ nhanh chóng tái nhợt, chỉ vào Dã Man Nhân nói không lên lời. Ngả Lỵ Ti nghi hoặc đi lên nhìn, thất thanh kêu một tiếng, cả người run rẩy. Hóa ra, trong bao có ba cái đầu người đầy máu me, hai mắt mở trừng trừng, tất cả đều đã chết không nhắm mắt.
-Tốt, tốt, tốt lễ vật này đúng là rất tốt!
Dương Lăng cười giận dữ :
-Đã vậy lần đầu gặp mặt ta cũng đưa cho tộc trưởng một chút lễ vật!
Lấy răng trả răng, lấy máu trả bằng máu.
Ngửi thấy mùi máu tươi, đông đảo Giác phong thú đã sớm bạo động, nếu không phải Dương Lăng cực lực áp chế, chúng đã sớm nhào tới đám tù binh Dã Man Nhân mà cắn xé. Vì trả thù cùng chấn nhiếp Dã Man Nhân, Dương Lăng không ngại để cho Dã Man Nhân thấy dược sự lợi hại của Giác phong thú.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Dã Man Nhân, Dương Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, trong nháy mắt, từ ngọn cây, bụi cỏ trong chui ra một đàn Giác phong thú dày đặc bay lượn khắp không trung -Hô một tiếng hướng Dã Man Nhân tù binh lao xuống.
-Không, cứu mạng
-Tộc trưởng, cứu mạng
Lũ tù binh cực lực giãy dụa, nhưng Giác phong thú một ngụm cắn xé một miếng thịt lớn. Trong chớp mắt, có người đau đến lăn dài trên đất có người nội tạng chảy ra. Có người thậm chí bị Giác phong thú nháy mắt cắn nuốt, ngoại trừ một chút vết máu ra thì ngay cả lông đều không lưu lại.
Nhìn như tình cảnh như địa ngục, nghe tộc nhân kêu thảm thiết khản cả giọng, dù bản tính tàn nhẫn Dã Man Nhân cũng không khỏi da đầu tên dại, cả người run lên, kể cả tộc trưởng Dã Man Nhân cũng không ngoại lệ. Lễ vật này của Dương Lăng thật kinh người quá mức, bọn họ không thể nghĩ tới trên đại lục này còn có người càng dã man hơn mình.
-Hừ, xem ai sẽ chết thảm hơn
Cắn chặt răng, tộc trưởng Dã Man Nhân vung tay lên, nhất thời một đoàn dũng sĩ Dã Man Nhân từ dười nước lao lên, giơ những chiếc búa lớn sắc bén hướng về phía Dương Lăng đánh tới.
Không kịp ứng phó, Tạp Tây vẻ mặt hoảng sợ, cắn chặt răng, cầm lấy búa lớn kiên quyết xông lên:
-Đại nhân, đi, người mang Ngả Lỵ Ti đi trước, nhanh lên!
-Đại nhân, làm sao bây giờ?
Ngả Lỵ Ti thất thần, bất lực nhìn lao tới lượng lớn Dã Man Nhân, hồn nhiên không phát hiện phía sau không biết sao xuất hiện một đoán Tà nhãn với sát khí đằng đằng
-Không có việc gì, yên tâm đi!
Dương Lăng ôm lấy Ngả Lỵ Ti, lạnh lùng nói :
-Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất chặn. Nếu Dã Man Nhân đều muốn đi đầu thai sớm, vậy ta không thể làm gì khác hơn là giúp bọn họ ra đi!
Cùng lúc đó, nhìn đám Dã Man Nhân đang điên cuồng kêu gào, Tạp Tây trong lòng suy tư lẫn lộn. Không nghĩ tới mới được Dương Lăng cứu ra không lâu, lại nhanh chóng gặp phải tử thần, nguyện vọng về nhà bây giờ lại trở lên xa xôi mơ hồ. Nhưng nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn không do dự mà lao lên.
-Sát!
Tạp Tây giơ cao cái búa trong tay, song không đợi hắn bổ xuống thì một chuyện xảy ra ngoài ý muốn! Theo tiếng kêu thảm thiết, từng tên Dã Man Nhân đang lao tới liền bị quang đạn dày đặc bắn thành mảnh nhỏ.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:39 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 13: Hiệp nghị dã man.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Nhìn trong nháy mắt phần đông tinh anh dũng sĩ hồn phi phách tán, Dã man nhân trợn mắt há mồm, trước đây nghe tên may mắn sống sót chạy trốn về thông báo bọn họ còn không quá tin tưởng, nhưng bây giờ việc xảy ra ngay trước mắt, tất cả đều cảm nhận được uy lực kinh khủng của hàng vạn phát đạn cùng oanh tạc.
Rung động, thực sự quá rung động.
Dã man nhân từ trên xuống dưới, tất cả đều như hóa thành đá, cả nửa ngày đều không hoàn hồn lại. Đối với chiến sĩ của núi rừng bọn họ, Tà nhãn chỉ là một loại ma thú yếu ớt đến mức không thể có ma thú thấp kém hơn, bản tính phân tán, cử động chậm chạp. Đừng nói một con mà cả năm ba con đều tiến lên, cũng không phải đối thủ của bọn họ, thật không nghĩ ra sau khi bị Dương Lăng gọi đến, lũ ma thú cấp thấp này lại có uy lực đáng sợ đến như vậy.
-Dương đại nhân, nếu thực lực chỉ có như vậy, còn không có cách phá hủy cả bộ lạc chúng ta!
Tộc trưởng Dã man nhân khó khăn nuốt nước miếng :
-Nhị cấp Giác phong thú mỗi ngày chỉ có thể phóng ra ba cái châm độc, Tà nhãn thì ma lực có hạn, không thể công kích trong thời gian dài. Chỉ cần chúng ta giữ vững tòa thành, vậy ngươi căn bản là không thể tấn công vào!
Mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng tộc trưởng Dã man nhân vẫn không muốn khuất phục. Dã man nhân là chiến sĩ trời sinh, từ trước tới nay, chỉ có Dã man nhân chết trận, chứ không bao giờ có Dã man nhân quỳ xuống đất cầu xin tha mạng.
-Đúng vậy, ta không thể công phá cả bộ lạc các ngươi!
Dương Lăng thản nhiên thừa nhận, thật ra ngoài ý muốn của mọi người :
-Nhưng chỉ cần ta chỉ huy ma thú đại quân giữ chặt con đường ra khỏi toà thành, các ngươi không cách nào săn bắn, ta thử xem bộ lạc các ngươi có thể trốn tránh đến bao giờ
Nghe Dương Lăng một câu nói đánh trúng chỗ yếu, tộc trưởng Dã man nhân thầm kêu không ổn. Sau một lúc trầm tư, ương ngạnh nói :
-Dương đại nhân, ngài đừng quên đây là Đặc Lạp Tư sâm lâm, chúng ta chỉ là một phân chi nho nhỏ của bộ lạc Dã man nhân, tùy thời có thể được các bộ lạc Dã man nhân khác giúp đỡ.
-Hắc hắc, thật là biết nói đùa, cho dù có bộ lạc Dã man nhân khác tương trợ, bọn họ lúc nào có thể chạy tới đây hỗ trợ, hay chạy đến để nhặt xác cho các ngươi sao?
Dương Lăng lạnh lung cười, dừng lại một lát, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của tộc trưởng Dã man nhân nói tiếp :
-Là một thượng cổ triệu hồi sư, ta chỉ là một nhân vật nho nhỏ trong gia tộc, ngươi xem, ta chỉ có cấp thấp ma thú là Tà nhãn và Giác phong thú. Nhưng trưởng bối của ta thì khác, cao cấp ma thú của bọn họ đừng nói lực công kích, chỉ riêng số lượng khổng lồ cũng có thể san bằng bộ lạc các nguơi. Ta chỉ cần kiến tạo một cái truyền tống ma pháp trận, trong chốc lát là có thể đưa bọn họ đến đây tương trợ!
Chính như Dã man nhân tộc trưởng nói, sau khi liên tục công kích, ma lực của Tà nhãn đã xuống mức thấp nhất. Bây giờ đừng nói là tấn công bộ lạc Dã man nhân, mà nếu như tất cả Dã man nhân đều xông lên, thì sợ rằng có thể thoát ra hay không đã là một vấn đề lớn. Tại thời khắc quyết định, Dương Lăng dứt khoát mạo hiểm đe dọa bọn Dã man nhân.
Thượng cổ triệu hồi sư? Tộc trưởng Dã man nhân chợt hiểu ra, rốt cục tại sao Dương Lăng có thể triệu hồi nhiều ma thú tác chiến đến như vậy.
Nhìn Dương Lăng đang cười lạnh, tộc trưởng Dã man nhân đầu tưởng chừng muốn to ra, hắn không nghĩ ra mình sao lại trêu chọc vào một kẻ kinh khủng độc ác như vậy. Dã man nhân mặc dù táo bạo, nhưng dù sao cũng sinh sống hàng ngàn năm, vài ngàn năm ở Đặc Lạp Tư sâm lâm, đối với thượng cổ triệu hồi sư kinh khủng như thế nào thì so với bất cứ ai khác đều hiểu rõ ràng hơn.
Theo tộc phổ ghi lại, thật lâu trước đây, trên đại lục có một đế quốc Dã man nhân cực mạnh, lãnh thổ cực kỳ rộng lớn. Nhưng đến đời quốc vương thứ hai mươi tám không biết vì sao đi lại chọc vào một gia tộc thần bí cường đại triệu hồi sư, bị bọn chúng triệu hồi một lượng ma thú khổng lồ, vây công đế đô chỉ trong vòng một đêm đem tất cả hoàng thất giết hết. Kết quả là đế quốc Dã man nhân bị phá hủy, thế lực của Dã man nhân suy yếu dần, dần dần phải thoái ẩn vào trong núi rừng.
Ngay cả một đế quốc Dã man nhân cường đại cũng không phải là đối thủ thì làm sao tộc trưởng Dã man nhân dám coi thường vọng động, vừa nghĩ tới sau lưng Dương Lăng là cả một gia tộc hung mạnh là tay chân đã lạnh như băng. Cân nhắc được mất, vì duy trì sự phát triển của bộ lạc, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý nghĩ toàn quân tấn công hoặc là cố thủ, hắn nói :
-Dương đại nhân, không biết ngài đến bộ lạc của chúng ta có việc gì?
-Rất là đơn giản, ta sớm đã nói ra, chỉ cần các ngươi thả hết tất cả tù binh cùng với bồi thường tổn thất cho ta, ta sẽ lui binh ngay!
-Hảo! tộc trưởng Dã man nhân dứt khoát gật đầu, lớn tiếng phân phó thị vệ bên cạnh :
-Lập tức thả tất cả tù binh ra, nhanh!
Sau khi nghe lệnh, vài tên Dã man nhân rất nhanh rời đi, không lâu sau mang đến một đoàn tù binh, có lớn có nhỏ, trong đó có cả ông nội Ngả Lỵ Ti mà nàng nhớ mong
-Ông nội, rốt cuộc Ngả Lỵ Ti cũng nhìn thấy người, ông nội!
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Ngả Lỵ Ti không để ý tất cả lao lên, cả hai ông cháu từ chỗ chết trở về ôm lấy nhau mà khóc. Cùng lúc đó các tên tù binh còn lại cũng vừa khóc vừa dập đầu lạy tạ ơn cứu mạng của Dương Lăng.
-Rất tốt, tộc trưởng, sớm như thế này, chúng ta cần gì phải động thủ chứ ?
Nhìn tên tộc trưởng Dã man nhân, Dương Lăng như nhìn thấy một món chiến lợi phẩm thật lớn, tươi cười nói tiếp :
-Bây giờ, chúng ta tính toán bồi thường như thế nào. Tù binh loài người bị thương sẽ bồi thưởng mười tử tinh tệ, bị chết thì hai mươi, như thế có được không.
-Tốt, tính toàn bộ hai mươi tử tinh tệ đi!
Dã man nhân rất sảng khoái đáp ứng, bây giờ hắn chỉ mong ôn thần Dương Lăng sớm đi khỏi, đừng nói hai mươi tử tinh tệ, hay là năm mươi tử tinh tệ cũng không tiếc.
Thống kê tốt loài người bị bắt cùng với tinh tệ bồi thường, Dương Lăng cười cười mà nói :
-Tộc trưởng, tù bình được bồi thường tốt lắm, tổng cộng là hai ngàn năm trăm tử tinh tệ, bây giờ tính đến bồi thường cho tại hạ. Một con ma thú là năm trăm tử tinh tệ, hai vạn năm ngàn tử tinh tệ là tiền công, năm vạn tử tinh tệ tiền tổn thất tinh thần, tất cả là tám vạn tử tinh tệ.
Tám vạn tử tinh tệ ?
Đừng nói là Dã man nhân, ngay cả bọn Tạp Tây cũng trợn mắt há mồm, còn đám tù binh đang khóc lóc thì càng là hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không! Vừa nãy còn đang tuyệt vọng bị giam trong đại lao của Dã man nhân, chỉ mong có thể chạy trốn, bây giờ mỗi người còn một số tiền bồi thường khá lớn.
-Ngươi...
Tộc trưởng Dã man nhân lửa giận công tâm, thiếu chút nữa không nói ra lời. Hắn chỉ nghĩ Dương Lăng muốn một chút tiền bồi thường mà thôi, nhưng không nghĩ tới hắn lại miệng rộng như sư tử, lấy danh nghĩa tổn thất tinh thần đòi đến tám vạn tử tinh tệ.
Chẳng lẽ hắn chỉ muốn lấy cớ để tiếp tục tấn công bộ lạc?
Hít vào thật sâu vài hơi, tộc trưởng Dã man nhân biến đổi sắc mặt, cố gằng che dấu vẻ bất an khi nghĩ tới một điều đáng sợ. Sau một lát chần chờ rất khó khăn nói :
-Dương đại nhân, thật không dám dấu ngài, chúng ta rất ít cùng bên ngoài kết giao, cả bộ lạc nhiều nhất chỉ có hai ngàn tử tinh tệ .
-Ai, cái này phiến toái à nghe!
Dương Lăng ra vẻ khó khăn, sờ sờ cái mũi rồi nói :
-Vậy các ngươi có đặc sản gì không, ví dụ như ma thú tinh hạch, ám hỏa tinh gì đó, mặc dù không quá tốt nhưng vẫn còn có giá trị.
Nghe Dương Lăng nói như vậy, tộc trưởng Dã man nhân thở dài một hơi, hiểu được hắn chỉ cần tiền mà thôi, nhưng lại đột nhiên cau mày. Là chiến sĩ dũng mãnh, bọn họ trong nhiều năm qua cũng thu được không ít ma thú tinh thạch, nhưng sợ giao ra toàn bộ cũng không thỏa mãn được Dương Lăng.
-Tộc trưởng, trong một thời gian ngắn không có đủ tinh tệ hoặc tinh hạch cũng có thể giải thích.
Thấy tộc trưởng nhíu mày, Dương Lăng biết ngay tại sao, cười cười lên tiếng nói tiếp :
-Các ngươi có đại lượng chiến sĩ, có thể tận dụng thời gian đi săn thú lấy tinh hạch hoặc là đào ám hỏa tinh, tại hạ có thể kéo dài một thời gian.
Đảo đảo con ngươi, Dương Lăng đưa ra một cái ý tưởng. Ngõa Luân Á sơn cốc có không ít ám hỏa tinh, với thân thể cường tráng của Dã man nhân, đúng là lựa chọn tốt đối với tráng đinh hoặc là lao động chân tay, Dã man nhân tiếng ác lan xa, diện mục hung ác, ngày nào đó mang làm pháo hôi đúng là một lựa chọn quá tốt.
Dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Dương Lăng, hắn và tộc trưởng Dã man nhân ký một hiệp nghị có vẻ khá công bằng. Dã man nhân mỗi tháng cung cấp cho Dương Lăng một trăm viên ma thú tinh hạch, hai xe ám hỏa tinh thời gian trong vòng hai năm. Mà Dương Lăng hào phóng giao trả số Dã man nhân bị bắt lại, còn hứa cung cấp cho Dã man nhân bộ lạc một bộ phận đồ dùng cần thiết cho cuộc sống.
Cáo từ tộc trưởng Dã man nhân vẻ mặt đang nhăn nhó rất khó coi, Dương Lăng mang theo mọi người theo hướng nam đi tới Tinh linh bộ lạc. Trên đường, mọi người qua cơn đại nạn vui mừng khôn xiết, luôn miệng cảm tạ Dương Lăng đã cứu giúp.
Dương Lăng hài lòng trở về, nhưng cách đó hơn ngàn dặm tại Duy Sâm Trấn, lại nổi lên một hồi phong ba thật lớn trong tòa thành hùng vĩ.
-Y Lợi Tư, cái tay của ngươi nhẹ một chút a !
Bị Giác phong thú căn nát mông, Y Thước Á vẫn phải nằm trên giường đau đến cắn răng, nhất cước đá văng lão già mục sư xuống đất :
-Cút thay một thị nữ vào bôi thuốc cho ta !
Sau trận đánh ở Tinh linh bộ lạc, Y Thước Á vẫn không thể nằm ngồi được, mông sưng đỏ lên, tính tính cũng theo đó mà cáu giận.
-Cổ Đức, lập tức triệu tập tất cả võ sĩ, ta muốn huyết tẩy Tinh linh bộ lạc, mang đầu tên triệu hồi sư đó về đây.
-Thiếu gia, điều này...
Cổ Đức vẻ mặt khá khó khăn cẩn thận nói :
-Nửa tháng trước, lão gia đã mang theo phần lớn tinh anh dũng sĩ ra biển, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để trả thù.
-Ta mặc kệ, ta muốn giết cái tên triệu hồi sư ghê tởm kia, ta muốn đem tất cả bọn đàn bà tinh linh mang đi bán làm điếm.
Y Thước Á vừa quát vừa đánh vào mặt giường. Từ trước đến nay, chưa bao giờ hắn bị như vậy, toàn bộ võ sĩ đi theo hầu như không còn, thiếu chút nữa cái mạng của mình cũng không giữ được.
Nhìn Y Thước Á tức giận, quân sư Cổ Đức chần chờ nói :
-Thiếu gia, sau một hồi cố gắng, thuộc hạ đã bí mật liên lạc với tên phụ trách sát thủ công hội tại đây.
Sau một phen bàn kế, người áo đen Cổ Đức nhẹ nhàng quay ra, mà Y Thước Á đã hết giận ha ha cười to. Bàn tay thò vào bên trong quần áo của thị nữ, nắn bóp bộ ngực co dãn của nàng.
Đến 20/11 sẽ có một đợt boom, mọi người chuẩn bị chờ đón. hehe
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 20-11-2008 at 04:39 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 14 : Có hẹn với nữ thích khách.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Trên đường đi tới Tinh linh bộ lạc, thông qua nói chuyện với nhau, Dương Lăng hiểu được khổ nạn của mọi người. Hầu hết là trong khi mạo hiểm tiến vào Đặc Lạp Tư sâm lâm săn thú thì bị rơi vào vòng vây của Dã man nhân mà bị bắt, còn một bộ phận nhỏ là bị Dã man nhân ở bên ngoài sâm lâm bắt được, trong đó có cả Ngả Lỵ Ti cùng ông nội của nàng.
-Nghe nói An Tạp gia tộc là thế lực khổng lồ, cũng thích làm việc thiện, Dã man nhân càn rỡ như vậy, bọn họ sao lại mặc kệ không quan tâm đến ?
Biết được không ít người đến từ Duy Sâm Trấn, Dương Lăng hỏi lại để hiểu rõ thêm tình huống của An Tạp gia tộc .
-Hừ, An Tạp gia tộc là bọn vạn ác không gì không làm, làm hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát !
Ông nội của Ngả Lỵ Ti nghiến răng nói :
-Lão nô tên là Bố Lý Tư, trong trấn trước kia cũng mở một phòng bán củi nho nhỏ, cuộc sống không dám nói là giàu có, nhưng còn sống được. Ai ngờ An Tạp gia tộc thấy chúng ta làm ăn phát đạt đã dùng trăm kế phá hoại, làm chúng ta cửa nát nhà tan, may mắn ta cùng Ngả Lỵ Ti chạy trốn được vào trong rừng, nhưng lại gặp phải lũ Dã man nhân.
Nhớ tới người nhà gặp nạn, lão nhân Bố Lý Tư nước mắt rơi đầy, ôm chặt lấy Ngả Lỵ Ti vào lòng ngực,
-Đúng vậy, chắc đại nhân không biết, An Tạp gia tộc là lũ độc ác, táng tận lương tâm, nếu không phải bọn hắn áp thuế hà khắc, chúng ta sao phải vào sâu trong sâm lâm săn bắn để sinh sống?
Nhìn lão nhân Bố Lý Tư đáng thương, Tạp Tây cũng lên tiếng nói nỗi lòng của mình, hai mắt rực lửa. Sau đó người khác cũng lên tiếng nói về nỗi đau của mình, tất cả đều do An Tạp gia tộc không việc ác nào không làm gây lên. Đem Y Thước Á tổ tông mười tám đời chửi hết lên, nguyền rủa đời sau của An Tạp gia tộc không được chết tử tế.
Thông qua mọi người, Dương Lăng hiểu được An Tạp gia tộc nắm trong tay một phần ba tài sản của Duy Sâm Trấn, không chỉ có gần năm trăm người hầu, mà còn có hơn mười con sư thứu đáng sợ, là thế lực khổng lồ nhất của Duy Sâm Trấn. Bởi vì đàn áp quá mức, người dân trong trấn đều cực kỳ bất mãn với An Tạp gia tộc, nhưng vì đối phương thế lực khổng lồ nên chỉ dám giữ trong lòng mà không dám nói ra.
Sau một lát trầm tư, Dương Lăng đã nghĩ ra kế hoạch bước đầu. Mặc dù An Tạp gia tộc thế lực khổng lồ, nhưng lắm kẻ đối địch, hắn có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa người dân và An Tạp gia tộc để đục nước béo cò. Cùng với việc chờ đợi Y Thước Á mang gia đinh tìm đến cửa để trả thù, không bằng chủ động dựa vào số lượng đông đảo Giác phong thú và Tà nhãn lại có sư thứu cưỡi tấn công trước, nếu không thành công cũng có thể toàn mạng lui ra.
Về tới Tinh linh bộ lạc, dựa vào Dương Lăng, mọi người được tinh linh tiếp đón. Tác Phỉ Á rất là bận rộn, vừa giúp đỡ mọi người chỗ ăn chỗ ngủ, vừa mang đến vài tên tế ti sử dụng chữa trị thuật giúp bọn họ chữa thương, bận đến độ mặt hoa đỏ bừng.
Ăn uống no say, Dương Lăng một mình đi dạo dưới ánh trăng, mấy ngày nay hắn càng dám chắc mình vô tình rơi xuyên qua không gian đến nơi đây. Nơi này không có máy bay, đại pháo, không có tv không có mạng, nhưng có thần bí và cường đại ma pháp sư, trải dài ngàn rặm sâm lâm nguyên thủy, còn có mỹ nữ xinh đẹp động lòng người….
Cưới mấy mỹ nữ tinh linh, sinh vài đứa nhỏ? Dương Lăng cười cười, nhớ tới Tác Phỉ Á với đôi mắt trong veo sáng ngời, cái eo nhỏ đáng yêu của nàng.
Ngay khi Dương Lăng thất thần đột nhiên -Hô một tiếng, một mũi tên nhằm thẳng ngực hắn mà bay đến. Theo sát phía sau là một bóng đen cầm một thanh chủy thủ sắc bén lao đến.
Phản ứng ngay lập tức, Dương Lăng thực hiện ngay một thế thiết bản kiều, khom lưng tránh được mũi tên lao đang lao đến như tia chớp, tiếp theo lăn tròn trên đất tránh được mũi chủy thủ sắc bén đâm tới.
-Ngươi là ai?
Dương Lăng thực hiện một thế Lý ngư đả đỉnh, xoay người đứng lên, nhìn chằm chằm tên bịt mặt ở phía đối diện. Hắn có cảm giác bị độc xà nhắm trúng, không dám nhúc nhích, nhưng khẩn cấp triệu hồi Giác phong thú cùng Tà nhãn đang ở Tinh linh bộ lạc.
-Cho dù ta không giết ngươi, thì cũng có người khác đến giết ngươi, ngươi phải biết rằng cái đầu của nguơi có giá một ngàn tử tinh tệ.
Người bịt mặt lạnh lùng nói. Dương Lăng không dám khinh thường vọng động, nhưng thích khách che mặt càng khẩn trương hơn. Theo tình báo cho biết Dương Lăng là một gã triệu hồi sư cấp cao, nhưng không nghĩ tới thân thủ hắn so với đạo tặc còn linh hoạt hơn, dễ dàng tránh được công kích mà mình đã cẩn thận bày ra.
Cắn chặt răng, thích khách che mặt huy động chủy thủ đánh tới, nơi này cách Tinh linh bộ lạc không xa, đối thủ lại là một gã triệu hồi sư cao cấp, thời gian càng lâu, đối với mình càng bất lợi.
Hít một hơi thật sâu, Dương Lăng không lùi mà tiến, tay không vũ khí đánh lên. Hắn hiểu được đối mặt với thích khách đang chạy nhanh tới, nếu sợ hãi mà chạy trốn thì càng nhanh chết hơn. Huống chi từ khi tu luyện thần bí vu quyết hắn càng thêm mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, hắn tin tưởng rằng sẽ duy trì được đến khi đông đảo ma thú tới kịp.
Cẩn thận, Dương Lăng cùng người bịt mặt bắt đầu đánh nhau. Người bịt mặt cầm chủy thủ trong tay, chiêu thức tàn nhẫn, toàn nhằm đánh đến chỗ yếu hại của Dương Lăng. Dương Lăng thân thủ nhanh nhẹn, lực lượng mạnh mẽ, nắm tay huy động trong gió.
-Dương đại ca, ngươi ở đâu vậy ?
Ngay khi hai người đang giằng co, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu lo lắng. Nghe thấy tiếng kêu càng ngày càng gần, người bịt mặt chấn động cả người, càng tấn công nhanh hơn. Mà Dương Lăng thì lại âm thầm kêu khổ, Tác Phỉ Á sớm không đến, muộn không đến, nếu bây giờ gặp phải đồng bọn của thích khách che mặt đúng là phiền toái lớn.
Cắn chặt răng, Dương Lăng mạnh mẽ đá về phía đối phương, đột nhiên lao tới, một cước đá trúng vào tay phải người bịt mặt. Giải trừ được sự uy hiếp từ chủy thủ sau đó lấy tay giựt khăn che mặt của thích khách xuống.
-Cái gì, ngươi…., nữ thích khách?
Nhìn thích khách với lông mi mảnh mai, tóc dài màu hoàng kim, Dương Lăng mở rộng tầm mắt, không thể nghĩ ra là thích khách che mặt lại là một cô gái xinh đẹp. Nhưng để đề phòng đối phương có âm chiêu nên vẫn giữ chặt tay trên người nàng.
Trong khi giao thủ, Dương Lăng không chú ý nhiều lắm, nhưng khi đặt tay trên người nữ thích khách cảm giác được sự mềm mại của thân thể nàng, cùng lúc đó còn có một mùi thơm động lòng người. Khoảng cách gần nhìn thấy cái cổ trắng nõn của nàng, cảm giác được độ ấm áp và sự co dãn của da thịt, rất nhanh có phản ứng của một nam nhân bình thường.
-Ngươi, ngươi là tên lưu manh không biết xấu hổ!
Cảm giác được hạ thân của Dương Lăng khác thường, nữ thích khách càng thêm bối rối, thừa dịp Dương Lăng thất thần, há mồm cắn lên vai hắn một cái.
Kêu lên một tiếng, Dương Lăng không ý thức buông hai ray ra, không nghĩ đến vừa mới đứng lên, nữ thích khách đã đá cho một cước. Nhìn bộ dạng nghiến răng của nàng giống như hận không thể bầm thây hắn thành vạn đoạn.
-Hắc, hắc, không biết lượng sức mình .
Không có chủy thủ uy hiếp, Dương Lăng không có gì vội vàng hay hoảng hốt, nghiêng người tránh được cú đá của nữ thích khách, sau đó một tay bắt lấy hữu cước mềm mại không xương của nàng. Nữ thích khách kinh hãi ra sức giãy dụa, tuy rút được chân phải về nhưng chiếc giầy hoa vẫn ở trong tay Dương Lăng.
-Ngươi, ngươi là tên dâm tặc không biết xấu hổ! Nữ thích khách hai mắt đỏ bừng, vốn định đoạt lại chiếc giày hoa của mình, nhưng Tác Phỉ Á ngày càng tới gần, sau một lát chần chờ không còn cách gì hơn là nhanh chóng rời đi. Trước khi biến mất vào trong sâm lâm còn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Dương Lăng một cái
-Dương đại ca, vừa rồi người đàn bà kia là ai vậy ?
Nữ thích khách vừa mới đi khỏi, Tác Phỉ Á lo lắng chạy tới .
-Di, giày hoa! Ở đâu ra? Chẳng lẽ….
-Đây là…
Nhìn chiếc giày hoa tinh xảo, Dương Lăng không tiện nói ra mình vừa gặp thích khách hỡn nữa chiếc giày này là của nữ thích khách lưu lại.
-Dương đại ca, là ta lỗ mãng đã quấy rầy cuộc hẹn của hai người!
Nhìn Dương Lăng cầm trong tay chiếc giày hoa tinh xảo, Tác Phỉ Á chợt có cảm giác mất mát trước đó chưa từng có, xoay người chạy ra ngoài. Đêm nay, thấy Dương Lăng một mình đi dạo, nàng vốn muốn cùng hắn ở cùng một chỗ. Không nghĩ đến lại thấy Dương Lăng cùng người đàn bà đó hẹn nhau. Nhìn Tác Phỉ Á đau khổ chạy đi, Dương Lăng lắc đầu không biết nói gì.
Mừng lão tieu quay lại giang hồ...
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 15 : Mục thụ nhân.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Sau phong ba nữ thích khách, Dương Lăng trở lại Tinh linh bộ lạc để ngủ. Mặc dù biết Tác Phỉ Á còn đang hiểu lầm, nhưng những chuyện thế này nếu càng chú ý có khi càng loạn. Trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ ràng được, có khi càng giải thích nàng càng giận thêm, nên tạm thời cứ để tự nhiên.
Mặc dù không biết tại sao bị đưa đến thế giới xa lạ này, nhưng Dương Lăng hiểu được cả ngày kêu trời oán đất không bằng nghĩ phương pháp thích ứng.
Cuộc sống giống như cưỡng gian vậy, nếu không có cách nào tránh né thì phải bằng lòng hưởng thụ nó. Mơ mơ màng màng, Dương Lăng nhớ tới một câu kinh điển mà mấy năm trước đọc được trên mạng.
Đối với việc thích khách đến ám sát theo sự mua chuộc của Y Thước Á tuy có ngoài ý muốn của Dương Lăng một chút, nhưng cũng không nên lúc nào cũng lo lắng sợ sệt. Dù sao tránh được một lần nhưng mười năm chưa chắc đã tránh được, chỉ có đề cao thực lực của mình mới là con đường tốt nhất. Cái này giống như ở trong sâm lâm săn thú, ngươi vĩnh viễn không biết sẽ gặp phải dã thú như thế nào, chỉ có bản lãnh cao cường thợ săn mới có thể còn sống sót qua các lần đánh lén và tập kích.
Tác Phỉ Á rất xinh đẹp, và nữ thích khách kia cũng rất đẹp.
Mơ mơ màng màng, Dương Lăng nhớ tới đôi mắt trong veo như nước và cái eo nhỏ mềm mại của Tác Phỉ Á, sau đó gương mặt thay đổi chuyển sang khuân mặt lạnh như băng của nữ thích khách xinh đẹp.
Không biết qua bao lâu, Dương Lăng nửa say nửa tỉnh nghe được tiếng ca mờ ảo. Phảng phất có cô gái đang nhỏ tiếng hát, hoặc là tế ti đang cầu khẩn vậy.
Chú ý lắng nghe, Dương Lăng lén lút theo tiếng hát đi ra ngoài. Bước trên đám mạch tư thảo vẫn còn đọng sương, đi qua một con suối nhỏ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, đi tới đến một rừng cây tùng đang theo gió đong đưa.
Dưới một gốc cây đại thụ cao lớn, Tác Phỉ Á mặc một cái áo trắng đang đi vòng quanh cây cổ thụ, đi tới đi lui dụng ngôn ngữ của tinh linh ngâm khẽ. Giống như đang nhỏ giọng hát khúc dân ca của Tinh linh bộ lạc, lại giống như đang nói cái gì đó với cây cổ thụ, mỗi bước đi lại chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt.
Không biết là trùng hợp hay là nhìn lầm, Dương Lăng cảm giác được mỗi khi Tác Phỉ Á chảy xuống một giọt nước mắt thì cành lá của cây cổ thụ lại rung lên giống như reo cùng Tác Phỉ Á.
-Tác Phỉ Á!
Nhìn thấy vẻ mặt ưu thương đẫm nước mắt của nàng, Dương Lăng không kìm hãm được nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
-Dương Lăng, ngươi, ngươi sao lại có mặt ở đây ?
Tác Phỉ Á xấu hổ lau đi giọt nước mắt vẫn đọng trên mặt, nàng nhanh nhẹn dừng lại, vẻ mặt đỏ ửng vì thẹn.
-Ta vừa mới nằm mơ mình gặp được một đại mỹ nữ, kết quả là nghe được giọng hát của nàng!
Dương Lăng cười cười, bước lên và đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tác Phỉ Á.
-Ân, mỹ nữ tinh linh xinh đẹp, ngươi phá hỏng giấc mộng đẹp của ta. Nói đi, phải bồi thường tổn thất của ta như thế nào?
-Bồi cái đầu ngươi!
Thấy Dương Lăng cười cười mình, Tác Phỉ Á mặt đỏ bừng lên, sau một lát do dự liền lấy dũng khí hỏi nhỏ:
-Sao ngươi không đi bồi cô gái hẹn ước mới người đó, nửa đêm canh ba còn chạy đến đây làm gì?
Ước hẹn?
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt Tác Phỉ Á, Dương Lăng hiểu được điều gì làm nàng khóc, lắc đầu cười khổ :
-Tác Phỉ Á người đàn bà kia là một tên thích khách, ta thiếu chút nữa đã chết trên tay của nàng ta, sao lại có hẹn ước gì chứ?
-Hừ, loài người các ngươi là như thế, nam nhân nào cũng tham lam!
Tác Phỉ Á hai mắt đỏ lên muốn khóc, hiển nhiên là không tin chuyện ma quỷ mà Dương Lăng nói. Thử hỏi, có tên nữ thích khách nào lại lãng mạn tặng cho mục tiêu ám sát một chiếc giày hoa thơm ngát?
Theo truyền thuyết thì quý tộc loài người vô cùng phong lưu, thường thường trong tay có hàng chục cô gái, thê thiếp. Xem ra điều này cũng không phải là giả.
Lời nói dối so với nói thật càng dễ làm cho người ta tin tưởng, xem ra thế giới này cũng là như vậy.
Lắc đầu cười khổ, Dương Lăng hiểu được càng nói thêm càng nghiêm trọng tình hình, càng làm Tác Phỉ Á hiểu lầm thêm, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
-Nếu cây này có linh tính, chỉ sợ ngươi không ngừng chuyển động, ngươi không xỉu, hắn cũng choáng váng đầu óc!
-Xỉu cái đầu ngươi!
Tác Phỉ Á bật cười nói :
-Đây là đại thụ nhiều tuổi nhất của bộ lạc chúng ta, trương truyền có hơn tám ngàn năm lịch sử. Mặc dù không có cách nào sinh ra khô mộc vệ sĩ, nhưng linh tính cũng rất cao, ta nói cái gì nó đều có thể nghe và hiểu được!
Cây cổ thụ có linh tính?
Thấy Tác Phỉ Á vừa nói vừa dựa cả người lên cây cổ thụ, Dương Lăng cũng thử sờ nhẹ lên cây. Nhất thời, một cỗ ba động khó thể nói lên lời từ cây cổ thụ mười mấy người ôm không hết truyền tới làm cho tim hắn đập rộn lên tạo thành chấn động có quy luật dường như đang nói cái gì.
Lão thụ thành tinh?
Nhớ tới trước kia thường xem truyện Liêu Trai, Dương Lăng trong lòng đột nhiên nghĩ đến thần bí vu thuật có thể tuần hóa ma thú, có lẽ đối với sơn tinh, yêu cây cũng sẽ có tác dụng.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Dương Lăng cắn ngón trỏ tay phải, khe khẽ đặt lên thân cây, trong nháy mắt từ vết thương giống như gặp phải một cái động không đáy, máu và vu lực giống như Hoàng Hà bị vỡ đê cuồn cuộn tuôn ra.
-A, Dương Lăng ngươi bị làm sao vậy?
Mắt thấy Dương Lăng cả người đột nhiên run run, mặt không còn chút máu nào, Tác Phỉ Á thất thanh kêu to. Song, đúng lúc nàng chuẩn bị lay Dương Lăng thì thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lấy một nắm huyết châu màu đỏ từ trong ngực ra nuốt vào. Theo sau đó, cây cổ thụ mười mấy người ôm không hết -Hô một tiếng không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Mơ mơ màng màng, Dương Lăng vô ý thức đi vào thần bí không gian trong vu tháp. Chỉ thấy vu tháp cao cao trước mặt, không biết từ khi nào đã có thêm một gốc cây đại thụ mười mấy người ôm không hết, đông đảo Giác phong thú và Tà nhãn bay xung quanh. Có con thích thú nằm trên nhánh cây, có con bám trên thân cây.
Đại thụ cành lá tươi tốt, không biết vì sao Dương Lăng có cảm giác quen thuộc, đi tới sờ nhẹ nhàng lên thân cây khổng lồ. Rất nhanh, từ trên thân cây truyền đến một trận ba động rất khó diễn tả giống như đang cố gắng biểu đạt cái gì cho hắn hiểu được.
Không đợi Dương Lăng cẩn thận cảm nhận cỗ ba động đó, đột nhiên đau đầu, ý thức từ từ lui ra khỏi thần bí không gian. Mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy tinh linh trưởng lão không biết đã chạy đến đây từ bao giờ, pháp trượng trong tay đang phát ra một vòng lục quang mờ nhạt, giống như vừa thi triển pháp thuật gì đó.
-Dương Lăng, ngươi không có việc gì chứ ?
Thấy Dương Lăng mở to được hai mắt, Tác Phỉ Á cuối cùng cũng thở dài một hơi. Nàng không thể nào tưởng tượng cây đại thụ cao lớn trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không rõ Dương Lăng vì sao lại bất tỉnh nhân sự, trong cơn kinh hoảng liền chạy nhanh về thông báo cho ông nội của nàng
Vị trí của cây cổ thụ che trời lúc trước giờ chỉ còn lại một cái hố to, nghĩ đến cây đại thụ vừa thấy trong không gian thần bí, Dương Lăng đột nhiên tâm động, làm một cái thủ ấn. Trong nháy mắt, một tên khô mộc chiến sĩ cao hơn hai mươi thước cầm trong tay một thanh lang nha bổng xuất hiện trước mặt.
-Lạp Bố Lạc Khắc bái kiến chủ nhân .
Mọi người đều kinh hãi thất sắc thì khô mộc vệ sĩ -ba một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Dương Lăng, tạo ra một trận tro bụi, thanh âm như sấm nổ thiếu chút nữa làm hỏng màng nhĩ của mọi người.
Không giống khô mộc vệ sĩ mà Tác Phỉ Á triệu hồi, quỳ gối trước mặt Dương Lăng, trên người có không ít chồi xanh, hai mắt hữu thần. Hơn nữa cơ thể cao ngất nhìn qua cường hãn vô cùng.
-Trời ạ, khô mộc chiến sĩ có linh tính !
Ngoài ý muốn trôi qua, tinh linh trưởng lão chỉ vào Dương Lăng kêu to :
-Dương Lăng, ngươi, ngươi là Mục thụ nhân ?
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by thaolakinh89; 19-11-2008 at 05:46 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong