Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 11: Lại xuất hiện án mạng
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
- Ui chao.
Đoàn Phi rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng thì có người mang nước đến. Đoàn Phi uống sạch sẽ bát nước thấy tỉnh táo trở lại, phát hiện người đem nước cho hắn uống là Thạch Bân, hắn thuận miệng hỏi:
- Đã là lúc nào? Đây là đâu?
Thạch Bân nói:
- Đây là huyện nha, chỗ huynh ngủ là chỗ của đệ nằm đó, đại ca huynh đã ngủ gần một ngày rồi đó.
- Ồ ta ngủ lâu vậy à!
Đoàn Phi xoa xoa trán, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:
- Ngủ một ngày? Vụ án Tiền Ngọc Lan chẳng phải đã thẩm qua rồi?
Thạch Bân cười nói:
- Đại ca, huynh hẳn là coi trọng tiểu cô nương người ta rồi, nhưng đáng tiếc là đã muộn. Mẫn đại nhân đã dựa theo cách mà huynh đã nói, hôm qua lúc chúng ta qua trấn Sơn Dương đã làm xong bản án rồi, phạt Kim lão gia 3000 lượng bạc đưa cho con rể, đánh anh ta mười gậy, sau đó khiến cho bố vợ và con rể hoà hợp, chọn ngày tốt để tổ chức tiệc cưới.
- Ồ, vậy là tốt rồi! Ngày hôm qua chúng ta đi trấn Sơn Dương à?
Chứng mất trí nhớ của Đoàn Phi thoáng như lại tái phát, cả kinh bất chợt ngồi dậy, đột nhiên cảm giác trong lòng nặng trịch. Theo bản năng hắn sờ vào túi, vừa sờ vào không ngờ đụng đến một cái túi gì đó. Hắn nghi ngờ và rút ra xem, chỉ thấy đó là một khối bạc được bọc bằng vải bố, nặng trịch, đếm tới đếm lui lại thấy có hơn mười thỏi bạc lớn nhỏ, sợ là có ba mươi mấy lượng.
Thạch Bân cười và giải thích:
- May mà có đại ca liên tiếp phá được hai vụ án thông dâm giết người ở Hà phủ và Lưu gia, chúng ta đã được Hà gia tạ lễ rất nhiều. Nghiêm bộ đầu còn đưa chúng ta đến Tống phủ, kỹ viện và những nơi khác kiếm được không ít tiền lệ. Hơn nữa hôm qua còn có bạc từ nhà Lưu Đam, nhà Mã quả phụ và nhà họ Lâm, thu hoạch không nhỏ. Huynh đóng góp nhiều nhất nên được chia phần nhiều, đệ cũng được mấy lượng bạc đấy.
- Tiền lệ?
Đoàn Phi nghi ngờ hỏi, suy nghĩ vẫn còn chút hỗn loạn. Hắn nhớ rõ ràng là lúc uống rượu, bọn người này có nói trước mặt mọi người là đi doạ dẫm, vơ vét tài sản mà, làm sao thành tiền lệ được?
Thạch Bân nói:
- Đúng ạ, bộ khoái như chúng ta đâu có tiền, một năm chỉ nhận được 10 lượng bạc từ triều đình thôi, chúng ta không thu tiền lệ thì vẫn không chết đói à? Trong tiền lệ đó, còn có các danh mục như tiền giày, tiền cơm, tiền khoá ổ khoá, “tiền mở khoá”, vân vân. Nha dịch đang trực mà thăng đường thì có tiền thăng đường, đánh người thì chính người đó phải đưa “tiền trượng”. Nếu nguyên cáo len lén thỉnh cầu để đánh bị cáo, thì sẽ có “tiền đảo trượng”. Trưởng ngục phải thu “tiền vào ngục” và “tiền ra ngục”. Những thứ này đều là tiền lệ, thật ra chúng ta cũng có tiền lệ của chúng ta. Tri huyện lão gia, Tri châu lão gia cũng có tiền lệ, có rất nhiều, thậm chí còn là tiền mà chúng ta tỏ ít lòng hiếu kính với họ đi. Phi ca, huynh không phải quên hết đó chứ? Chuyện huynh hứa làm bộ khoái là không quên đúng không?
Đoàn Phi vỗ vỗ túi bạc, nói:
- Tiểu tử thối, ngươi kết bè với bọn họ, nhân lúc ta uống say gạt ta làm bộ khoái. Xem ở số bạc này, ta tạm tha cho ngươi một lần, sau này không được gạt ta nữa, ha ha. Làm bộ khoái thì làm bộ khoái, chỉ cần lấy được bạc là an tâm thoải mái.
Hắn đem túi bạc giấu vào trong ngực, xuống giường vươn vai một cái, bụng kêu lên ùng ục, Thạch Bân cười nói:
- Đại ca, đệ có chuẩn bị điểm tâm sáng cho huynh nè. Nghiêm bộ đầu dặn dò, chờ sau khi huynh tỉnh dậy, mau chóng ăn sáng rồi thay quần áo sau đó lên phòng điểm danh ký tên.
- Đổi quần áo gì? Không phải nói là ta không cần điểm danh sao?
Đoàn Phi nghi ngờ hỏi.
Thạch Bân cười xoà, nói:
- Haha, thay đồ của bộ khoái đó mà. Bình thường Phi ca không cần điểm danh, nhưng hôm nay Nghiêm bộ đầu vừa đem tên của huynh báo lên, Mẫn đại nhân thấy tên của huynh thì đặc biệt nói huynh tới gặp. Nghiêm bộ đầu đã thay huynh nói mấy câu cho qua chuyện. Huynh đã tỉnh rồi, hay là qua đó xem sao.
- Ừ.
Đoàn Phi rửa mặt, Thạch Bân mang lên một bát cháo trắng và hai miếng bánh mì, Đoàn Phi ăn hai ba cái là sạch sẽ, quệt quệt mồm rồi thay đồng phục bộ khoái, toàn thân màu xanh đen rất phù hợp, hiện ra một người rất có tinh thần.
Đoàn Phi vẫn đang nhìn ngắm bản thân trong bộ trang phục mới, chợt nghe bên ngoài có người hỏi:
- Thạch Bân, Đoàn Phi đã tỉnh lại chưa?
Thạch Bân ngạc nhiên nói:
- Nghiêm bộ đầu, sao ông lại đích thân đến đây?
Nghiêm bộ đầu bỏ bọn nha dịch đi theo đứng ở ngoài, ông liếc nhìn một cái thì nhìn thấy Đoàn Phi, chậc chậc hai tiếng, khen:
- Đoàn Phi, ta quả nhiên không nhìn lầm, bộ dạng này của ngươi thật có thần khí. Đi, ta đưa ngươi đi gặp Mẫn đại nhân, ông ta đã hỏi về ngươi nhiều lần rồi.
Nghiêm bộ đầu đưa Đoàn Phi vào huyện nha ký tên, Mẫn huyện lệnh đang miệt mài làm việc bên đống văn án. Lớn tuổi thị lực không tốt, mắt của ông ta gần như áp sát lên công văn. Nhìn dáng điệu này của Mẫn huyện lệnh, Đoàn Phi không nhịn được sự hả hê, sung sướng. Ai bảo Mẫn huyện lệnh cho người đánh lung tung vào mông hắn, bây giờ mông hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn đấy.
- Mẫn đại nhân, Đoàn Phi đến rồi.
Nghiêm bộ đầu bẩm báo. Mẫn huyện lệnh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đoàn Phi một cái, Đoàn Phi vội cung kính tham kiến đại nhân. Mẫn huyện lệnh đánh giá Đoàn Phi từ trên xuống dưới hết nửa ngày, lúc này mới cười cười mà nói:
- Đoàn Phi? Nhìn cũng ra hình dáng tốt, nhưng mà lão gia ta còn chưa tiến cử ngươi vào danh sách ký tên mà, ngươi làm sao lại mặc bộ trang phục này rồi?
Đoàn Phi cười hì hì nói:
- Vâng, Mẫn đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi tiểu nhân sẽ sớm thay đổi triệt để, đại nhân đại lượng, chớ trách chuyện cũ. Nghiêm bộ đầu cho tiểu nhân cơ hội, kính xin đại nhân giúp đỡ.
Nghiêm bộ đầu cũng thay Đoàn Phi nói vài lời hay, Mẫn huyện lệnh nghiêm mặt nói:
- Đoàn Phi, trước đây ngươi là dạng người gì thì tự ngươi biết, ngươi là một trong những nhân vật khiến ta đau đầu nhất dưới phạm vi thống trị của ta. Ở huyện Bảo Ứng tên tuổi của ngươi chỉ sợ còn lớn hơn tên tuổi của bổn lão gia. Bộ khoái mặc dù là tiểu quan lại không phẩm, nhưng đó cũng là đại diện cho hình tượng quan phủ. Tuy rằng Nghiêm bộ đầu đã mạnh mẽ tiến cử, nhưng chỉ có điều…
Nghiêm bộ đầu vừa định mở miệng nói, Đoàn Phi đã lanh lảnh nói:
- Đại nhân, chính là bởi vì tiểu nhân đã trải qua những việc trước đây, tiểu nhân làm bộ khoái mới càng thuận buồm xuôi gió, đảm bảo sự cai trị của đại nhân rất hài hoà, ổn định. Những tên côn đồ, tiểu nhân sẽ xử lí thật tốt, tuyệt đối không để cho bọn họ sinh chuyện.
- Ừ, ta nhớ rõ lời này của ngươi. Nếu xảy ra tình trạng hỗn loạn, lão gia ta sẽ đánh ngươi Đoàn Phi. Ngươi vẫn chưa làm bộ khoái, tin tức này đã truyền khắp huyện Bảo Ứng. Nhìn nhìn, ở đây có hai cái thiếp mời này của ngươi, lại đưa đến lão gia ta đây mà, cầm đi đi.
Mẫn đại nhân rút ra từ tay áo hai tờ giấy như hai tấm thiệp mời màu hồng đưa cho Đoàn Phi.
Đoàn Phi nhận lấy và nhìn lên, thấy quả nhiên là hai tấm thiệp mời, một tấm là của Hà gia phát, kí tên Hà Sơn Hà Hải, tấm kia là của Kim gia phát, đúng là một tấm thiệp cưới.
Đoàn Phi mở xem tấm thiệp mà Hà gia phát, buột miệng kêu lên:
- Ở riêng?
Nghiêm bộ đầu cười nói:
- Đúng vậy, ta cũng nhận được một tấm thiệp mời. Hà Hùng chết rồi, hai đứa con trai của gã sớm muộn gì cũng phải ở riêng, thời gian quyết định là cũng trong ngày kết thúc đám tang, đó cũng là thoả đáng đấy. Các bậc trưởng bối Hà gia đều còn đây, bọn họ lại xin Mẫn đại nhân và một số nhân vật có máu mặt làm chứng. Hà Hải đã từng là huynh đệ của ngươi, cho nên hắn cũng mời ngươi.
Đoàn Phi gật gật đầu nói:
- Sớm nên phân ra, hy vọng Hà Sơn không quá làm khó Hà Hải. Mẫn đại nhân và Nghiêm bộ đầu nên vì tiểu tử này mà chủ trì công đạo.
Mẫn huyện lệnh chẳng ừ hử gì cả, phất tay cho hai người đi xuống.
Nghiêm bộ đầu mang theo Đoàn Phi đến trước nha môn rồi đi một vòng, đi qua tất cả các công trình chức năng của huyện nha một lần, từ phòng khách, tiền sảnh, phòng giam, phòng công giải, nhà kho, đến đốc bộ sảnh, thậm chí còn dẫn Đoàn Phi đi bái Thổ địa. Cái này khiến Đoàn Phi cảm thấy rất mới mẻ, vì thế rất thành tâm thắp ba nén hương.
Nghiêm bộ đầu còn nói với Đoàn Phi rất nhiều chuyện. Ví dụ như bình thường huyện nha ba ngày cáo trạng một lần, nhưng Mẫn huyện lệnh tinh thần không tốt, cho nên bây giờ huyện Bảo Ứng năm ngày cáo trạng một lần, chính là ngày 5, 10, 15, 20, 25, 30 mỗi tháng, nha môn mở cửa nhận cáo trạng của dân, thời gian còn lại dùng để xử lí những vụ án cũ hay những công vụ khác. Lúc xả cáo trạng thì bọn nha dịch bận một lúc, thời gian còn lại sẽ làm công vụ, giữ trật tự hay đánh bài gì đó. Mà Đoàn Phi thuộc loại chiêu sinh đặc biệt, ngoài những ngày cáo trạng và phát sinh những vụ án mạng ra, bình thường thì hắn có thể hoạt động tự do.
Công việc hằng ngày của bộ khoái còn không ít, cũng may là Đoàn Phi đã có nói trước, nên những việc dông dài phức tạp không cần Đoàn Phi làm nữa, hai ngày nhàn nhã. Đang ở nhà luyện chữ thì Đoàn Phi chợt thấy Nghiêm bộ đầu vội vàng đi tới, trực tiếp nói:
- Lại có án mạng, trong cái miếu thổ địa hoang tàn phát hiện một cỗ thi thể. Mẫn đại nhân phái điển sử Hứa đại nhân đi điều tra án, chúng ta tới đó trước.
Đoàn Phi dừng bút cầm thuỷ hoả côn lên rồi bước đi, vừa đi vừa kinh ngạc nói:
- Là ngôi miếu thổ địa nào?
- Trong thành chỉ có hai cái miếu thổ địa.
Nghiêm bộ đầu liếc nhìn Đoàn Phi. Đoàn Phi trong lòng giật mình, ngôi miếu thổ địa trong huyện nha đương nhiên không thể nào, hiện trường chẳng lẽ ngôi miếu thổ địa là nơi hắn từng cư trú? Khó trách ánh mắt và giọng điệu của Nghiêm bộ đầu có chút quái lạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Hiện trường đúng là ở ngay tại ngôi miếu thổ địa mà Đoàn Phi từng cư trú, có rất nhiều người đứng xa xa vây xem. Nghiêm Bộ đầu gạt mọi người ra, cùng Đoàn Phi đi qua một bên cửa chính đã đổ nát của ngôi miếu thổ địa. Một mùi hôi thối lập tức xông vào khoang mũi, chỉ thấy ở ngay dưới đống hoang tàn trong đại điện ngôi miếu thấp thoáng là một cỗ thi thể đã phân hủy thối rữa.
- Ta vốn muốn mua mảnh đất này để dựng nhà, nên tự mình đến đây xem thử, không ngờ từ xa đã ngửi thấy một mùi hôi thối, nhìn kỹ lại phát hiện ra thi thể dưới đống lá cây. Ta liền sai gia đinh đến nha môn báo án. Thật xui xẻo!
Phú gia huyện Bảo Ứng Bùi Thành ảo não trả lời nghi vấn theo án lệ của Nghiêm Bộ đầu
Khi Nghiêm Bộ đầu hỏi Bùi Thành, Đoàn Phi vừa lắng nghe vừa quan sát bốn phía, trong lòng không khỏi nghĩ đến cái ngày mưa to sấm sét đánh sụp miếu thờ ấy, chính mình xuyên qua đây, may mà còn một bức tường chưa bị đổ không thì Đoàn Phi và Giang Xương đang có mặt lúc đó cũng khó mà bảo toàn mạng nhỏ. Nhưng tại sao dưới đống hoang tàn đổ nát kia lại xuất hiện một cỗ thi thể?
Không chỉ có Đoàn Phi có nghi vấn này, hiển nhiên những người khác ở đây cũng nghĩ như thế. Tầm mắt của Nghiêm Bộ đầu thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đoàn Phi. Thạch Bân cũng tranh thủ thời gian đi đến trước mặt Đoàn Phi nhỏ giọng hỏi:
- Phi ca, huynh tỉnh lại ngày hôm đó không phát hiện phía dưới có thi thể sao?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Hôm đó trời mưa to, trong miếu chỉ có ta và Giang Xương không có ai khác. Sau khi tạnh mưa, các ngươi còn giúp ta dọn dẹp đống xà nhà bị sập, chuyển ra một ít đồ đạc ngay dưới đống đổ nát, làm gì có thi thể nào đâu. Thi thể này rõ ràng là sau đó có người cố ý giấu vào đây.
- Ừm, ngày đó quả thật không phát hiện!
Thạch Bân quay đầu vừa nghĩ, Nghiêm Bộ đầu đã phân phó:
- A Uy, đi gọi Giang Xương tới đây hỏi một chút! A Phi, A Bân qua đây giúp đỡ dọn sạch chỗ này, di chuyển thi thể ra!
- Từ từ!
Đoàn Phi quát lên khiến Nghiêm Bộ đầu giật mình sửng sốt. Chỉ thấy Đoàn Phi cúi đầu chăm chăm nhìn xuống mặt đất. Lúc này trời lại lất phất mưa, Giang Nam đang tháng mưa ngâu, vô cùng ẩm ướt, trên mặt đất nhớp nháp bùn trong miếu để lại rất nhiều dấu giầy. Đoàn Phi hỏi:
- Ông chủ Bùi, đâu là dấu chân của ngài và người hầu của ngài lưu lại ở hiện trường?
Bùi Thành và hạ nhân đều nói không nhớ rõ nữa, Đoàn Phi liền bảo họ in lại hai dấu chân mới lên mặt đất để so sánh. Sau một hồi đối chiếu hắn thất vọng lắc đầu, hiện trường đã bị phá hư, dấu giầy chồng chất không phân được rõ ràng, đã không còn cách nào so sánh. Hắn vẫy vẫy tay với Thạch Bân, hai người nín thở nhịn mùi thối từ từ lấy thi thể đã rữa ra khỏi đống gỗ mục, ngói nát, một cỗ thi thể đã phân hủy dần dần hoàn chỉnh hiện ra trước mắt mọi người.
Đây là cỗ thi thể đầu tiên Đoàn Phi kiếp này nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái Đoàn Phi đã ghê tởm đến suýt nôn ra. Thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, một đám ròi bọ lúc nhúc trên xác nạn nhân, mặt gã đã phân hủy đến nhìn thấy cả xương, nhận không ra diện mạo ban đầu, chỉ có thể qua y phục đoán được đây là thi thể một nam tử. Xiêm y trên người nhiều chỗ rách nát, dường như trước khi chết người này đã bị chém rất nhiều đao, đầu của gã không bình thường mà lệch sang một bên, cổ bị phân hủy chỉ còn xương sống. Bên cạnh thi thể ngoại trừ dấu chân thì không còn dấu vết gì khác.
Lão Dương ngỗ tác (Ngỗ tác = khám nghiệm tử thi) vội vàng đánh xe bò đến. Từ trên xe, một đại nam hài khoảng 15, 16 tuổi nhảy xuống, khỏe mạnh kháu khỉnh, tinh thần hăng hái, dáng vẻ lanh lợi. Sau khi tiến vào hiện trường y nhìn nhìn thi thể thối rữa, lại nhìn nhìn Đoàn Phi đang đứng lẻ loi gần chỗ thi thể, cười hì hì lấy ra hai viên dược hoàn nói:
- Vị Bộ khoái đại ca này, có vẻ trước đây chưa từng nhìn thấy xác chết rồi, cầm hai viên dược hoàn này bịt vào mũi sẽ không thấy thối nữa.
Đoàn Phi nhận lấy ngửi ngửi, một mùi hỗn hợp hạt tiêu và tỏi cay nồng xộc vào mũi, Đoàn Phi lập tức hắt hơi liền mấy cái, đến khi hắn hít vào một hơi dài thật sự không còn cảm thấy thối nữa.
Đại nam hài nhếch miệng cười nói:
- Hết thối rồi chứ? Ta tên là Dương Sâm, huynh hẳn là A Phi ca? Nghe nói huynh biết xử án, hôm nay có phát hiện gì không?
Đoàn Phi quay đầu lại nhìn một chút rồi nói:
- Đây chỉ là nơi vứt xác chứ không phải hiện trường đầu tiên diễn ra vụ án. Hung thủ rất cẩn thận, hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, nơi này lại không có manh mối gì, phải đợi Dương ngỗ tác khám nghiệm tử thi xong mới có thể cho ra phán đoán ban đầu.
- Vậy sao? Vậy ta bắt đầu khám nghiệm tử thi, huynh ở bên cạnh nghe cho kỹ là được.
Dương Sâm hết sức đắc ý nói.
- A Sâm, đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị giấy bút ghi chép lại đi!
Lão Dương ngỗ tác ngồi cạnh thi thể nhìn nhìn, nghe đối thoại của hai người Đoàn Phi, trầm giọng nhắc Dương Sâm.
- Dạ, chuẩn bị xong rồi, ông nội bắt đầu đi.
Dương Sâm lấy dụng cụ ra rồi nói.
- Dưới đống đổ nát của miếu thổ địa thành Đông huyện Bảo Ứng phát hiện một cỗ thi thể nam tử lai lịch không rõ. Thi thể bên ngoài khoác trường sam Xiêm La Tây Dương, bên trong mặc lý y (áo lót) nhung mỏng Nhật Bản, trong nhà hẳn là tương đối giàu có, có thể là một thương nhân. Mặt mũi đều phân hủy, không thể phân rõ diện mạo, bước đầu phỏng đoán tuổi tác trong khoảng 40-60. Trán phân hủy thấy xương hoài nghi khi còn sống từng có thương tổn. Trên người nhiều chỗ bị đâm bị thương, bụng có ba vết đâm, nhưng trí mạng hẳn là do một nhát đao từ trái sang phải cắt đứt yết hầu. Cánh tay phải thi thể phát hiện dấu hiệu gãy xương, đầu ngón tay có vết mài mòn dập nát. Trong móng tay có bùn đất và mảnh cỏ, nhưng không có vết máu và da, tóc.
Lão Dương ngỗ tác liên tục nói, ghi chép lại tất cả các dấu vết trên thi thể hết sức tỉ mỉ, cặn kẽ. Điều này khiến cho Đoàn Phi hết sức kinh ngạc. Nếu không phải trong hoàn cảnh hạn chế về khoa học kỹ thuật thì lão ngỗ tác trước mặt này chưa chắc sẽ kém bất kỳ một pháp y nào ở thế kỷ 21!
Khi Đoàn Phi còn đang cảm khái, chỉ thấy Lão Dương ngừng nói, cầm bàn tay thi thể quan sát một hồi, sau đó liền vén ống quần nạn nhân, nhìn trái xem phải một lượt, cuối cùng tiếp tục nói:
- Cổ tay, mắt cá chân thi thể cũng có dấu vết dây thừng siết chặt, chỗ đầu gối có bùn đất vụn cỏ. Nạn nhân lúc còn sống từng bị trói, hơn nữa còn quỳ bò trên cỏ. Dựa trên những điều trước mắt đã biết, có thể bước đầu đoán định người chết là bị giết hại, thời gian tử vong là khoảng 10-15 ngày.
Lúc này Điển sử Hứa đại nhân mới khoan thai đến muộn. Ông ta vẫn luôn đứng ở phía xa, nhìn thi thể cũng chỉ lười biếng liếc một cái. Nghiêm Bộ đầu và Lão Dương hồi báo tình hình, Hứa đại nhân liền gọi Đoàn Phi đến trước mặt nói:
- Đoàn Phi, vụ án này ngươi đừng tham dự vào, về nha môn tùy tiện kiếm chút việc mà làm đi.
Nghiêm Bộ đầu liếc nhìn Đoàn Phi ý bảo chấp hành, Đoàn Phi thật ra càng rõ ràng hơn ai hết. Lão Dương phán đoán thi thể này thời gian tử vong trong khoảng từ 10-15 ngày, mà trước 15 ngày Đoàn Phi vẫn chưa rời khỏi miếu thổ địa, lúc này tránh đi hiềm nghi là rất bình thường.
Đoàn Phi ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Hứa đại nhân, 10 ngày trước ta không hôn mê bất tỉnh thì cũng đang bệnh nặng mới khỏi, thân thể yếu ớt vô lực, muốn giết người cũng khó, đại nhân để ta tránh hiềm nghi ta cũng đồng ý, chỉ là ta không muốn ở nha môn ăn không ngồi rồi, ta sẽ không làm phiền Nghiêm Bộ đầu bọn họ phá án, mong đại nhân cho phép ta được nghỉ ngơi vài ngày.
- Làm càn! Lập tức trở về nha môn, không được phép đi đâu hết!
Hứa đại nhân lạnh lùng quát.
- Nếu đã như vậy thì ta nghe lệnh là được, tuy nhiên bởi ta không tham gia tra án nên việc xử phạt hẳn cũng không đến lượt ta nhỉ Hứa đại nhân?
Đoàn Phi cười hì hì nói.
Hứa đại nhân hừ một tiếng, không để ý tới hắn, trực tiếp ra lệnh cho Nghiêm Bộ đầu
- Nghiêm Bộ đầu, Đoàn Phi và Thạch Bân đều không được tham dự vụ án này nữa, còn cái tên Giang Xương cũng mang về nha môn tạm thời nhốt lại, trước khi vụ án tra xét rõ ràng không được thả ra. Nghiêm Bộ đầu, vụ án này nghi phạm ra tay độc ác tàn nhẫn, những vụ án bình thường không thể sánh bằng, ngươi không được vì tình riêng mà buông lỏng. Giờ hãy nói ra phán đoán của ngươi đi!
Nghiêm Bộ đầu bất đắc dĩ liếc nhìn Đoàn Phi một cái, chắp tay đáp:
- Hứa đại nhân, y phục trên thi thể nạn nhân cho thấy người này gia cảnh giàu có, nhưng trên người lại không có một vật ngoài thân nào, có khả năng đã bị hung thủ cướp đi, cho nên rất có thể đây là án giết người cướp của. Nhưng người chết khi còn sống từng bị bắt trói ngược đãi, cũng rất có khả năng là báo thù hoặc giết người vì tình.
Nghiêm Bộ đầu chần chờ một chút, Dương Sâm liền chen miệng nói:
- Còn có một khả năng!
Lão Dương ngỗ tác đưa tay tát y một cái khiến y lảo đảo, quát:
- Tiểu hài tử biết cái gì, đừng có nói bậy nói bạ!
Hứa Điển sử trừng mắt nhìn Lão Dương nói:
- Lão Dương, y muốn nói thì cứ để cho y nói, chẳng lẽ bản quan không tự biết phán đoán thật giả hay sao?
- Vâng thưa đại nhân!
Lão Dương đá Dương Sâm một cước, cúi đầu hung hăng trừng y một cái.
Dương Sâm cười hì hì thè lưỡi nói:
- Đại nhân, trên người nạn nhân có nhiều vết thương do đao, trong đó đa số là vết đâm, lại có ba chỗ đâm xuyên qua. Ta hoài nghi…
Dương Sâm chần chờ một chút, mới nói tiếp:
- Ta hoài nghi đây là hình phạt “ba đao sáu lỗ” trong truyền thuyết đó!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 13: Mua heo về làm thí nghiệm
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
- Ba đao sáu lỗ?
Hứa Điển sử không xa lạ gì với điều này, ông kích động nói:
- Chẳng lẽ người chết là người trong bang hội, bị xử tử theo bang quy?
Lão Dương im lặng không nói. Dương Sâm tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, ấp a ấp úng, mặt có chút hối hận. Nghiêm Bộ đầu không có ý kiến. Hứa Điển sử lại hỏi:
- Nghiêm Bộ đầu, bản huyện từ khi nào lại xuất hiện bang hội? Ngươi có biết chuyện này không?
Nghiêm Bộ đầu lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết. Đoàn Phi, ngươi có biết không?
Đoàn Phi vẫn còn chưa đi, hắn liền đáp:
- Ta đã mất hết trí nhớ rồi, làm sao mà biết. Thạch Bân ngươi biết không?
Thạch Bân nhíu nhíu mày nói:
- Không có. Sau khi Phi ca hôn mê, chúng ta liền chia năm xẻ bẩy, đám người Độc Nhãn bên kia cũng đào tẩu rồi. Trong phạm vi huyện ta hẳn không còn tồn tại bất kỳ bang hội nào.
Đoàn Phi nói:
- Hứa đại nhân, trên thi thể vết đao chém hỗn độn, ta thấy chưa chắc đã là hình phạt của bang hội, ngược lại giống như hung thủ lần đầu giết người muốn mô phỏng gì đó. Lúc này hẳn là nên nhanh chóng dán cáo thị điều tra rõ thân phận nạn nhân, đồng thời tìm hiện trường giết người, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối hữu dụng.
Hứa Điển sử lạnh lùng nói:
- Bản quan phá án không cần ngươi chỉ điểm, ba người các ngươi tự về phủ nha rồi thành thật ở đó đi, bằng không sẽ xử tội kháng lệnh! Nghiêm Bộ đầu, ngươi hãy phái người đi bắt hết đám côn đồ vô lại quanh đây, bản quan muốn vấn tội tại chỗ!
Đoàn Phi trong lòng có chút buồn bực, xoay người định rời đi, Dương Sâm ở đằng sau lại kêu lên:
- Ấy, Đoàn đại ca, chờ một chút, chúng ta cùng đi mà.
Dương gia một già một trẻ đánh xe bò, chở theo cả thi thể được bọc kín trong vải rách.
- Các ngươi vừa đi chậm vừa hôi thối, chúng ta không đi cùng đâu. Phi ca, chúng ta đi mau thôi!
Thạch Bân thúc giục nói.
Đoàn Phi lại nhớ đến một chuyện khác, hắn nói với Thạch Bân:
- Đệ về trước đi, ta có chuyện muốn tâm sự cùng Lão Dương.
Thạch Bân giống như trốn tránh ôn dịch, mau chóng chạy đi. Đoàn Phi cùng với hai người già trẻ Dương gia từ từ trở về, chậm rãi mà đi. Dương Sâm vui vẻ nhìn về phía Đoàn Phi, lộ ra hai chiếc răng cửa to to, nói:
- Đoàn đại ca, huynh thật đặc biệt, không những không sợ thối còn đồng ý cùng đi với chúng ta, huynh không sợ vận xui ám vào người sao?
Đoàn Phi lắc đầu cười nói:
- Sao mà sợ chứ, ta không mê tín. Thi thể quả thực sẽ truyền dịch bệnh, tuy nhiên chỉ cần bản thân chú ý một chút sẽ không có chuyện gì. Về phần người ngoài nói xàm ta cần gì phải để tâm chứ. Đúng rồi, Dương ngỗ tác, có chuyện này ta muốn bàn bạc với ông, ừm, thời tiết mấy ngày tới chắc không khác mấy hôm trước đâu nhỉ?
Dương Ngỗ tác vuốt cằm nói:
- Hẳn là không khác đâu.
Đoàn Phi gật gật đầu, lại nói:
- Ta muốn mượn một chỗ ở liệm phòng (phòng đặt thi thể).
Nghe lời của Đoàn Phi xong, tròng mắt Dương Sâm mở càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Hứa đại nhân ra lệnh cho Đoàn Phi ở yên trong nha môn, đây cùng không phải là lệnh bắt, Đoàn Phi lại không lập tức về nha phủ mà lại đi dạo khắp chợ thành Tây của huyện Bảo Ứng một vòng.
Trước đây, Đoàn Phi xưng bá tại thành Đông, chợ thành Tây luôn là mục tiêu tranh giành của hắn, khó khăn lắm mới đoạt được, nhưng Đoàn Phi của hiện tại đã không còn quan tâm đến điều này nữa.
Trong chợ thành Tây vẫn có không ít người nhận ra Đoàn Phi, nhìn thấy tên đầu sỏ vô lại ngày trước giờ mặc công phục trên người vào chợ, mặc dù không tới mức dọa mọi người đóng cửa nghỉ bán nhưng vẫn khiến một đám người dè dặt không dám đến gần hắn trong vòng 6 thước.
Đoàn Phi không để ý tới bọn họ, đi thẳng vào một hàng bán thịt, lớn tiếng hỏi:
- Ông chủ, cửa hàng ông có bán heo còn sống không?
Một tráng hán từ trong cửa hàng chạy ra, y nhìn thấy Đoàn Phi thì sững sờ một chốc rồi lại vui vẻ cười lên, hai tay lau lau lên tạp dề, hớn hở ôm quyền nói:
- Hóa ra là Phi ca, hôm đó nhờ có Phi ca vạch trần lời bịa đặt của tên béo chết tiệt kia rửa oan cho ta, lão Lý ta tạ ơn Phi ca. Nghe nói Phi ca làm Bộ khoái, hôm nay là trong nha môn cần dùng đến thịt sao?
Đoàn Phi chăm chú nhìn y một lúc mới nhận ra, cười nói:
- Hóa ra là ngươi à, hôm đó không giúp ngươi ta sẽ bị phạt trượng, cho nên đó cũng là ta tự giúp mình thôi không cần phải nhắc đến nữa. Ta muốn mua một con heo còn sống, không biết cửa hàng ngươi có không?
- Có có có!
Lý đồ tể nói.
- Không biết Phi ca muốn mua heo to hay heo nhỏ, heo giống hay heo nái? Muốn thịt luôn bây giờ hay là đưa về nhà?
- Cần một con heo đực nặng khoảng 200 cân (cân cổ đại ít hơn hiện đại, 1 cân khoảng bằng ½ kg Trung Quốc bây giờ, tức là bằng ¼ kg => 200 cân lúc đó = 50kg hiện đại), mang giúp ta về liệm phòng huyện nha mới giết thịt, có vấn đề gì không?
- Vậy mang đến bên ngoài Liệm phòng được không, ta sẽ không đi vào trong đó đâu. Phi ca, huynh cũng biết chúng ta làm ăn buôn bán nên phải kiêng kị cái đó.
Lý đồ tể khó xử nói:
- Nếu không ta chỉ lấy 8 phần giá thôi (80%)?
Đoàn Phi nói:
- Bên ngoài thì bên ngoài, việc buôn bán cũng không dễ dàng gì, vầy cũng đừng để mình phải chịu lỗ chứ
Lý đồ tể cười nói:
- Phi ca quả là một người hào sảng, một con heo sống 200 cân ta lấy huynh 1 lượng bạc là được, giờ mang đi luôn sao?
Đoàn Phi lấy ra một lượng bạc, nói:
- Đúng, lập tức mang đến nha môn.
Lý đồ tề không nói hai lời, lập tức vào hậu viện trói lại một con heo khiêng lên vai đi ra. Hai người tới cửa nha môn, hai nha dịch trông cửa cười ha hả nói:
- Đoàn Phi, ngươi muốn mời mọi người ăn thịt heo à?
Đoàn Phi cười nói:
- Chỉ cần các ngươi dám ăn ta xin mời khách, đến liệm phòng mở tiệc!
Hai tên nha dịch rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Dương Sâm chờ trước cửa liệm phòng đã lâu, thấy Đoàn Phi mang về một con heo lớn, y tò mò lượn quanh con heo hai vòng vẫn không biết mang heo về để làm gì.
Đoàn Phi bảo Lý đồ tể giết heo tại chỗ, sau đó một mình hắn đem con heo chết lôi vào liệm phòng, nhưng mới được 10 bước đã khiến Đoàn Phi mệt đến thở hồng hộc.
- Đoàn đại ca, huynh đang làm gì vậy?
Dương Sâm tò mò hỏi, y muốn giúp lại bị Đoàn Phi cự tuyệt.
Đoàn Phi lau lau mồ hôi, cười nói:
- Chuyển thi thể quả không phải việc dễ dàng gì, xem ra hung thủ chí ít phải có hai người, không thì chắc hẳn hung thủ phải rất cường tráng, trên mặt đất cũng sẽ lưu lại dấu chân thật sâu.
Dương Sâm gật gật đầu, nói:
- Quần áo trên thi thể không có nhiều vết rách do lôi kéo, hẳn là được khiêng đến vứt ở miếu thổ địa. Bằng điểm này là có thể chứng minh Đoàn đại ca thoát khỏi tình nghi giết người đấy!
- Cũng chưa chắc chắn, biết đâu có người hỗ trợ thì sao?
Đoàn Phi cười cười, hắn sẽ không lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy, mới có chút manh mối đã chạy đi nói là mình trong sạch.
- Đi, tìm cho ta một ít cành cây, phiến gỗ hay khối đá gì đó, ta muốn đem chôn con heo này.
Đoàn Phi nói.
Dương Sâm nghi hoặc nói:
- Hở, đem chôn con heo này làm gì?
Đoàn Phi nói:
- Ta thấy môi trường trong tiểu viện ở liệm phòng khá giống với ở miếu thổ địa đổ nát đó. Nếu thời tiết mấy hôm nữa cũng không khác thì đem con heo này chôn dưới đống cành cây, là có thể quan sát nó cần bao nhiêu ngày mới có thể phân hủy giống như thi thể thối rữa hôm nay.
Dương Sâm mờ mịt khó hiểu, Đoàn Phi giải thích:
- Cấu tạo cơ thể của heo gần với con người nhất. Căn cứ vào dấu hiệu phân hủy thì có thể phỏng đoán chính xác thời gian tử vong của xác chết. Mặt khác còn có thể thuận tiện làm một vài ghi chép, xem xem lúc nào thì có con ruồi đầu tiên đến đẻ trứng, lại mấy bao lâu mới có thể nở ra con giòi đầu tiên, vân vân… việc này so với xem mức độ phân hủy để phán đoán thời gian càng chính xác hơn.
Dương Sâm trợn tròn mắt, không chớp lấy một cái, ngạc nhiên nói:
- Ruồi? Thực sự có tác dụng sao? Ông nội ta sao lại không dạy ta?
Đoàn Phi giải thích nói:
- Thiên nhiên có quy luật của thiên nhiên. Khi động vật chết đi, rất nhanh sẽ có ruồi, muỗi bay đến đẻ trứng, vòng đời cứ thế tiếp diễn, đó đều có quy luật phải tuân theo. Chỉ cần chúng ta để ý là có thể từ những con con trùng nhỏ này mà biết được thời gian tử vong chính xác của nạn nhân, cũng biết thời điểm xảy ra vụ án.
Côn trùng học pháp y trở thành môn khoa học pháp y được ứng dụng rộng rãi đều là chuyện ở thế kỷ 21. Trong quyển Tống từ Tống triều đề hình quan “Rửa oan lục” có ghi lại việc lưỡi liềm máu thu hút ruồi đến đã là tri thức cực hạn của thời này rồi, vì thế những lời Đoàn Phi nói quả thực là chưa bao giờ nghe thấy, khiến cho Dương Sâm nghe xong mà trợn mắt há mồm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ Chương 14: Không làm ai ghen tị là tài trí tầm thường
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya Nguồn: Mê Truyện
Thấy mình uy hiếp được tiểu tử này, Đoàn Phi rất đắc ý, lập tức hỏi tới:
- Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi phát hiện trên thi thể có sâu bọ hay ruồi muỗi gì không?
- Khi khám nghiệm tử thi chỉ chú ý tới thi thể có bị thương tổn hay không, chưa bao giờ chú ý đến các loại sâu bọ đó.
Dương Sâm tròn mắt, sững sờ nói:
- Từ những côn trùng đó trên thi thể có thể phán đoán ra thời gian tử vong sao?
Đoàn Phi gật đầu khẳng định nói:
- Đương nhiên, chỉ cần biết môi trường, hoàn cảnh cụ thể, từ tình hình sinh trưởng của côn trùng trên thi thể có thể phát đoán chính xác người chết tử vong vào ngày nào. Ta mua con lợn này quay lại chỉ là vì nghiệm chứng điều này. Đi, ngươi quay lại kiểm tra tử thi. Đem tất cả côn trùng, ròi bọ, ruồi muỗi trên tử thi đều ghi chép lại, mỗi loại làm một tiêu bản, càng tỉ mỉ càng tốt. Loài côn trùng khác nhau tìm thấy trên thi thể, thời gian nở và ấp trứng không giống nhau. Chỉ cần biết trạng thái sinh trưởng của hai đến ba loài côn trùng trên tử thi là có thể xác định chính xác thời gian tử vong. Dù sao bây giờ cũng không có gì có thể làm, chỉ có cách này để tiêu tốn chút thời gian thôi.
Dương Sâm chạy như bay vào phòng liệm. Không lâu sau, lão khám nghiệm tử thi kêu to:
- Tiểu tử thối, người đang làm cái gì?
Dương Sâm lớn tiếng nói:
- Dương đại ca nói đừng vội tẩy rửa thi thể. Cháu muốn tìm sâu bọ trên đó đã.
Một lát sau, lão Dương nghi ngờ đi ra, hỏi Đoàn Phi:
- Người đã thấy loại phương pháp dùng ruồi muỗi, giòi bọ để xác định thời gian tử vong này ở đâu vậy? Nghe dường như cũng có chút đạo lí nhỉ.
Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên có đạo lí. Ta trước đây đã từng đọc qua một quyển sách là “Rửa oan tập lục”, có người đã kể lại tỉ mỉ, thêm nhiều chú thích. Cách quan sát trạng thái sinh trưởng của côn trùng trên tử thi để xác định thời gian tử vong chính là sách đó ghi lại. Có điều ta lúc đó cũng không biết sẽ trở thành một bộ khoái (thám tử hoặc cảnh sát điều tra tội phạm thời cổ), nên không cách nào ghi nhớ. Nhưng không quan trọng, chỉ cần làm một thực nghiệm nhỏ là được rồi.
- Làm thực nghiệm? Âu Khắc! Đại ca, huynh lại đang nói cái gì thế?
Dương Sâm từ trong phòng liệm chạy ra, tò mò hỏi.
Nhìn tên khám nghiệm tử thi kia tròn mắt tò mò, Đoàn Phi trong lòng có chút biến động. Đánh gia hắn từ trên xuống dưới, cười giống như hồ ly nói :
- Dương Sâm, ngươi muốn trở thành đệ nhất thiên hạ khám nghiệm tử thi không?
- Đương nhiên rồi! Ông nội là Giang Nam đệ nhất khám nghiệm tử thi. Ông ta nói ta năm sau có thể thay thế công việc của ông, cho nên từ bây giờ ngươi có thể gọi ta là Dương ngỗ tác (ngỗ tác: khám nghiệm tử thi) được rồi. Ta nhất định sẽ trở thành quan khám nghiệm tử thi lợi hại nhất thiên hạ.
Dương Sâm kiêu ngạo nói.
- Tiểu tử ăn nói linh tinh! Chê cười rồi! Chê cười rồi!
Dương ngỗ tác cười khổ quát lớn:
- Lại nói bậy bạ gì đó. Mau câm miệng cho ta!
Trông thấy tên tiểu tử trước mắt ngoại hình không tệ, Đoàn Phi có chút buồn cười, ánh mắt sắc nhọn nhìn đến Dương ngỗ tác vẻ mặt ảm đạm cười khổ. Đoàn Phi đột nhiên có chút cảm giác thông cảm. Ở triều đại nhà Minh, bộ khoái thanh danh rất kém cỏi thuộc loại quan nhỏ, khám nghiệm tử thi thì càng thảm hại hơn. Bọn họ bình thường đều là kế nghiệp cha, nhiều thế hệ không được đổi nghề, cũng không cho tham dự khoa cử, so với kĩ nữ bọn họ còn không bằng. Trong mắt người thường, kẻ khám nghiệm tử thi chính là danh từ chỉ quái vật.
- Ừ. Khám nghiệm tử thi làm một công việc rất có tiền đồ, cố gắng lên. Về phần thực nghiệm ta đã nói thì ngày mai ta sẽ lại đến tìm ngươi, đến lúc đó sẽ biết thôi.
Đoàn Phi vỗ vỗ bả vai Dương Sâm xoai người rời đi.
- Đại ca! Đây là những ruồi muỗi, còn có giòi bọ và trứng làm thế nào bây giờ?
Dương Sâm ở phía sau hỏi tới.
- Ghi chép lại, trứng dùng túi giấy bảo quản, sâu dùng châm nhỏ đính lại trên ván gỗ, hong gió khô sau đó phân loại dùng túi giấy loại tốt gói lại, qua vài ngày sẽ dùng.
Đoàn Phi nghênh ngang rời đi.
Không thể tùy tiện rời khỏi nha huyện, Đoàn Phi tại ngay phòng liệm bắt đầu làm thực nghiệm khoa học. Tư tưởng của triều Minh vẫn khá cởi mở nhất là khi bọn họ có một thiên tử càn quấy. Triều thần tuy thấy rất kì quái những cũng không có người can ngăn.
Đoàn Phi mỗi ngày 3 lần ghi chép những thay đổi trên thân của con lợn chết kia.
Thời gian còn lại, Đoàn Phi lôi kéo Thạch Bân,
Quách Uy và một bộ khoái trẻ tuổi khác đến lao huyện Giang Xương, bốn người cùng chơi mã điếu bài. Ngày trôi qua cũng rất vui vẻ, thoải mái.
Đoàn Phi nghi ngờ mã điếu bài sau này chính là mạt chược, chỉ có điều mã điếu bây giờ vẫn là bài giấy, hơn nữa chỉ có 40 lá bài. Quy tắc so với mạt chược sau này cũng đơn giản hơn nhiều. Đoàn Phi chơi tự nhiên rất thuận buồn xuôi gió, hoàn toàn khống chế được ván bài. Ban đầu đám người Quách Uy và Thạch Bân còn muốn chơi ăn tiền, kết quả Đoàn Phi đánh cho 3 kẻ mặt không còn chút máu, thua đến rỗng túi, đương nhiên là không dám đặt cược nữa.
Đoàn Phi ngoài tiền cầm trên tay để mời cơm ra tất cả đều hoàn lại cho bọn họ.
Chơi không lâu đã không còn ai nguyện ý chơi mã điếu với Đoàn Phi nữa. Cũng may Đoàn Phi biết rất nhiều trò chơi. Tìm đến mảnh giấy cứng, dùng bút lông viết viết vẽ vẽ lên, bấy giờ một bộ bài pu- khơ đầu tiên liền hiện ra vào nhà Minh. Cái này có thể càng có nhiều trò chơi.
Màn đêm buông xuống, khi Đoàn Phi đang ở quán trọ cùng mọi người ăn một nồi cơm lớn thì Nghiêm Bộ Đầu vội vàng đi đến, những người khác đồng loạt tránh sang một bên. Nghiêm Bộ Đầu ngồi xuống bên cạnh Đoàn Phi mắng một cách gay gắt:
- Toi công một ngày bận rộn. Con mẹ nó chứ!
Đoàn Phi ừ một tiếng, nói:
- Nghiêm Bộ Đầu, ta có chút không hiểu. Hứa đại nhân hẳn nên biết rõ ta không có hiềm nghi, tại sao ở đâu cũng làm khó ta?
Nghiêm Bộ Đầu phỉ một tiếng chửi:
- Tên ngu đó là cố ý đấy! Ngươi trí nhớ hoàn toàn mất mới hỏi. Ta cũng quên nói với ngươi. Ngươi đã biết hoàn cảnh của Mẫn đại nhân, ông ta cơ bản đem những án cướp bóc, trộm cướp, giết người và đại án của bản huyện đều giao cho Hứa Điển Sử xử lí. Nhưng vị Hứa đại nhân này trong vụ án lần trước ở trấn Sơn Dương lăn qua lăn lại nửa tháng chưa phá được. Ngươi mới đi một vòng đã phá xong, cho nên…
Bộ Khoái ở triều Minh chỉ thường phụ trách duy trì trị an, bắt giữ nghi phạm. Xử án là do quan văn có phẩm tự đến xử lí. Ở cấp huyện, Huyện lệnh (Huyện trưởng = Chủ tịch huyện), Huyện thừa (Phó chủ tịch thường trực huyện), Chủ bộ (Trưởng ban thư kí), Điển sử (Trưởng phòng công an huyện, trưởng ngục giam) ai rảnh đều có thể đến phá án. Huyện Bảo Ứng không có Huyện thừa và Chủ bộ, Huyện lệnh Mẫn đại nhân lại già cả rồi, Điển sử Hứa đại nhân kiêm chức Huyện thừa, Chủ Bộ, các vụ án cũng là một tay ông ta phụ trách.
Đoàn Phi cuối cùng cũng hiểu được. Hắn cười khổ:
- Cái này rất phiền toát. Ta nên làm thế nào?
Nghiêm Bộ Đầu vỗ bả vai hắn an ủi:
- Không cần lo lắng, ta vừa từ chỗ Mẫn đại nhân về. Ta thấy Mẫn đại nhân đối với Hứa điển sử đã không còn kiên nhẫn, cho nên ta đề xuất đưa người phá án, Mẫn đại nhân liền đồng ý ngay. Ngày mai, ta sẽ đưa người còn có Quách Uy, Thạch Bân bốn người tự đi tra án. Chỉ cần chúng ta phá được án trước, Hứa Dục không cúi đầu sao? A Phi, ta mang tiền đồ của ta đặt cả vào ngươi. Ta tuyệt đối không bạc đãi người, người cũng đừng để ta thất vọng đó !
Nghiêm Bộ Đầu làm như vậy, cố nhiên phần lớn nguyên nhân là lợi dụng hắn, nhưng Đoàn Phi vẫn thấy cảm động. Ai mà không có tư tâm. Chính Khổng thánh nhân cũng phải vì danh lợi mà chạy đến các nước chư hầu. Ở thế giới xa lạ này, được người ta tôn trọng và tín nhiệm là rất khó. Đoàn Phi chân thành đáp:
- Nghiêm Bộ Đầu, ông yên tâm đi. Tôi sẽ làm hết năng lực, tuyệt đối không để Hứa đại nhân đoạt mất công lao!
Nghiêm Bộ Đầu gật gật đầu khen ngợi, nói:
- Tốt! Cứ như vậy. Ta còn việc phải làm, ta đi trước!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ Chương 15: Quay lại hiện trường
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya Nguồn: Mê Truyện
Sáng sớm hôm sau, Dương Sâm chạy như bay vào quán trọ, hướng đến Đoàn Phi kêu lên:
- Đoàn đại ca, có một nữ nhân đến nhận tử thi. Người chết gọi là Lục Lam, là một thương nhân của bản huyện. Nghiêm Bộ đầu gọi đệ hỏi huynh, có muốn đi xem chút không?
Đoàn Phi hai mắt sáng lên, liền quay đầu với Thạch Bân và Quách Uy nói:
- Đi, chúng ta đi xem một chút.
Bốn người bước nhanh chân tới phòng liệm, chỉ thấy Nghiêm Bộ đầu đang cùng một phụ nữ trung niên từ phòng liệm ra đi vào trong sân. Người phụ nữ kia cúi đầu lấy khăn lau nước mắt thút thít nói:
- Phu quân tôi chết thật thê thảm. Đại nhân phải làm chủ cho tôi. Nhanh chóng bắt được hung thủ để an ủi phu quân tôi trên trời. Một chút tiền trà mong đại nhân nhận lấy, sau khi kết án tôi sẽ chuẩn bị lễ hậu thượng tạ ơn các vị đại nhân.
Nghiêm Bộ đầu vừa đem tiền cất vào trong ngực vừa nói :
- Lục phu nhân khách khí rồi. Để mau chóng phá án, chúng ta có mấy lời muốn hỏi phu nhân, xin bà lượng thứ. Phu quân bà có kẻ thù nào không? Ông ta là đi khỏi nhà khi nào? Vì sao mà đi?
Lục phu nhân nhớ lại đáp:
- Phu quân của tôi từ trước đến nay rất đại lượng, làm việc buôn bán hơn hai mươi năm nay kết giao khắp thiên hạ, chưa từng nghe nói ông ấy kết thù. Ông ấy đầu tháng mang theo tiểu nhị Lục Đại đi đến vùng khác thu nợ. Sớm định mười ngày trước tháng này trở về. Qua mười ngày vẫn không thấy bóng dáng, tôi phái người đi tìm. Người ta nói phu quân đã thu nợ và sớm trở về. Tôi trở về nhiều ngày lo lắng, sợ hãi, lại không ngờ ác mộng trở thành sự thật.
Một nô tì đỡ Lục phu nhân chen miệng nói:
- Nhất định là tên ác nô Lục Đại chết tiệt… thấy tiền sáng mắt, giết người cướp tiền sau đó cao chạy xa bay rồi, nếu không cớ gì lão gia bị giết, Lục Đại lại không thấy bóng dáng?
- Điều này không phải không có khả năng.
Nghiêm Bộ Đầu hướng đến Đoàn Phi nói. Đoàn Phi đang muốn nói, lại nghe có người ở ngoài quát:
- Đoàn Phi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Hứa Điển sử tức giận hầm hầm tới. Nghiêm Bộ đầu lên trước nghênh đón, chắp tay thay Đoàn Phi đáp:
- Hứa đại nhân, là Mẫn đại nhân hạ lệnh, để cho ta mang theo Đoàn Phi, Thạch Bân và Quách Uy bốn người tra án riêng. Như thế hai bút cùng vẽ, có thể phá án nhanh hơn. Hứa đại nhân nghĩ như thế nào?
Hứa Điển sử cười lạnh nói:
- Hừ, nếu là ý của Mẫn đại nhân ta còn có ý kiến gì? Các ngươi tới trước ta nhất định đã hỏi ra các gì rồi, sao không nói nghe một chút? Các ngươi không phải sẽ có gì giấu diếm bản quan chứ?
- Đương nhiên không thể.
Đoàn Phi cung kính chắp tay về phía Hứa Điển sử nói:
- Hứa đại nhân, chúng tôi cũng vừa đến. Theo như lời Lục phu nhân nói, Lục Lam mang theo gia bộc đi thu nợ trên đường về nhà bị kẻ khác giết. Người hầu Lục Đại không biết tung tích, sổ sách thu nợ, ngân lượng đến đồ giá trị nhẫn quý, ngọc bội trên người Lục Lam đều bị kẻ khác lấy đi, bởi vậy mọi người hoài nghi là do Lục Đại làm. Có điều tôi cảm thấy không đúng. Lục Lam chỉ mang theo một mình Lục Đại đi thu nợ hiển nhiên ông ta vô cùng tín nhiệm hắn. Lục Đại có lẽ sẽ không làm như vậy. Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, Lục Đại cướp tiền giết người vì sao không ở vùng ngoài thành hoang vu? Chẳng lẽ trong thành giết người vứt xác tương đối thuận tiện sao? Thứ ba, cứ theo lẽ thường kẻ giết người cướp tiền thường thường là suy nghĩ nóng vội, gây án thường thường khá gấp gáp, tuyệt sẽ không làm phức tạp. Bởi vậy, tôi cảm thấy Lục Đại không phải là hung thủ, đương nhiên chúng ta vẫn phải tìm ra hắn, còn sống thì thấy người, chết thì thấy xác.
Nghiêm Bộ Đầu không ngừng hướng mắt ra hiệu cho Đoàn Phi. Đoàn Phi làm như không nhìn thấy mà đem lời nói hết ra, Hứa Điển sử hài lòng ừ một tiếng nói:
- Xem ra đúng như lời ngươi nói, nghi ngờ Lục Đại có thể loại trừ, có điều vẫn phải tìm ra hắn mới được. Nghiêm Bộ Đầu cử người dán cáo thị thông báo, cũng viết công văn gửi Ứng Thiên Hình Bộ, phát ra hải bộ công văn, cần phải nhanh chóng tìm ra Lục Đại. Tuy nhiên các người muốn điều tra riêng, vậy đi liền đi. Ta vẫn có mấy câu nói muốn Lục phu nhân chứng thực, sẽ không tiễn các ngươi nữa.
Nghiêm Bộ đầu mặt đen lại cùng bọn Đoàn Phi cáo từ đi ra. Nghiêm Bộ Đầu vẫn không hé răng, Đoàn Phi thổi phù một tiếng mỉm cười, hạ giọng nói:
- Nghiêm Bộ đầu không cần tức giận. Ta chỉ là cố ý. Ông nghĩ Hứa đại nhân sẽ tin lời của ta sao? Chỉ sợ ông ta giờ phút này đã sớm nhận định Lục Đại chính là hung thủ rồi.
Nghiêm Bộ đầu sắc mặt dễ nhìn một chút, kinh ngạc nói:
- Tại sao nói những lời đó?
Đoàn Phi cười nói:
- Lúc này ta nói cái gì Hứa đại nhân đều sẽ cho rằng ta đang lừa hắn. Cứ cho rằng không phải như vậy, nhưng vì bản tính tự cho mình là cao minh, hắn đều sẽ đem lời của ta lật ngược lại, nhìn đi. Hắn ta nhất định vô cùng tận lực đi bắt Lục Đại. Như vậy cũng tốt, Lục Đại tất sẽ tìm được. Hứa đại nhân có việc để làm, sau đó không rảnh rỗi tìm chúng ta gây rắc rối.
Quách Uy cười khẽ một tiếng. Thạch Bân hỏi:
- Phi ca, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hôm qua Hứa đại nhân tra hỏi Phong Cẩu (chó điên) cả ngày cũng không hỏi ra được gì. Bây giờ người lại nói Lục Đại không phải hung thủ, Lục Phu nhân lại bị Điển sử mang đi hỏi cung rồi. Chúng ta bây giờ còn có thể làm gì?
Đoàn Phi quả quyết nói:
- Chúng ta cần từ hai phương diện ra tay. Ta cùng Quách Uy quay lại hiện trường xem xem có bỏ quên manh mối không. Thạch Bân, ngươi gọi Giang Xương quay về xem xét, lại cùng với Nghiêm Bộ đầu gặng hỏi các bằng hữu, hàng xóm, bạn làm ăn buôn bán của Lục Lam. Làm công việc buôn bán làm sao có thể không có kẻ thù? Lời của Lục phu nhân chưa thể tin hoàn toàn. Không chừng chính bà ta mình không biết! Trọng điểm điều tra có hay không gần nhất là bộ dạng khả nghi, đột nhiên giàu có phất lên hoặc không biết người đi lúc nào đi hướng nào.
Nghiêm Bộ Đầu gật đầu nói:
- Cứ làm như thế. Đúng rồi, a Phi! Lục Lam ở tại Thành Tây, vì sao thi thể lại xuất hiện ở miếu thổ địa Thành Đông? Ngươi vừa mới rồi chuyển khỏi miếu thổ địa, liền có người giấu thi thể ở đó. Trong chuyện này có chút quan hệ gì đó không?
Đoàn Phi nói:
- Đây cũng là vấn đề ta và Quách Uy phải đi tra hỏi xác minh.
Đoàn Phi và Quách Uy cùng Nghiêm Bộ Đầu, Thạch Bân chia nhau làm việc. Trên đường đến miếu thổ địa, Quách Uy hỏi:
- A Phi, huynh tại sao không cùng đi với Thạch Bân? Ta thấy Thạch Bân vừa rồi có chút mất hứng.
Đoàn Phi ừ một tiếng, giải thích:
- Ta là cố ý để hắn đi cùng Nghiêm Bộ Đầu. Tên tiểu tử này quá non trẻ, theo chân Nghiêm Bộ đầu học hỏi một ít đi đã. Ta sở dĩ không mang theo hắn đi, bởi vì hắn đối với này quá quen thuộc, năng lực quan sát của hắn lại không đủ, kẻ quen thuộc tình huống trước đó thường thường sẽ sai sót manh mối. Kinh nghiệm của ngươi già dặn, chu đáo hơn hắn nhiều, nói không chừng sẽ có phát hiện.
Quách Uy bừng tỉnh ồ một tiếng không nói gì nữa. Hai người lại quay trở lại trong miếu thổ địa, cẩn thận quan sát, tra xét hồi lầu miếu thổ địa vẫn ý như cũ không tìm ra manh mối. Hai người đều không khỏi có chút thất vọng nhìn nhau một cái. Sau đó Đoàng Phi trầm ngâm nói:
- Nơi này quá sạch sẽ, hoặc là hung thủ vô cùng cẩn thận, hoặc là sau khi xảy ra đã từng quay lại nơi này xử lí dấu tích. Chúng ta đến nơi khác xem xem.
Quách Uy thở dài, hai người quay đầu đi ra ngoài. Bên ngoài miếu thổ địa nhiều người xem. Đôi mắt sắc lẹm của Đoàn Phi đội nhiên lóe lên khi nhìn thấy một bóng quen thuộc. Trong lòng hắn vừa động, hướng đến người nọ quát:
- Hắc Hầu Nhi, tới đây cho ta!
Người nọ trốn phía sau của kẻ khác cười cười đi ra, cười nói ha hả:
- Phi ca, Ngươi tìm ta!
Đoàn Phi quát:
- Ngươi trốn ta làm gì?
Tên côn đồ có xước hiệu Hắc Hầu Nhi dáng người gầy, quả nhiên người cũng như tên có làn da đen. Hắn cười hì hì đi về trước mặt Đoàn Phi, gãi đầu rồi nói:
- Không trốn, không trốn. Chẳng qua thói quen, ai bảo Phi ca nhà ngươi bây giờ còn là sai gia (quan chức) nữa thôi?
Đoàn Phi lúc này mới thoải mái, lại nói:
- Ngươi làm sao lại lang thang ở chỗ này? Trừ khi nhìn trúng túi tiền của ai hả?
Ánh mắt Hắc Hầu Nhi sáng lên nói:
- Phi ca, coi ngươi nói. Ta mới đến thấy bên này có người vây xem liền tò mò lại đây ngó nghiêng mà thôi.
Đoàn Phi nói:
- Lòng hiếu kỳ lớn như vậy, ngày hôm qua Hứa đại nhân chưa đánh nát cái mông của người sao? Về đi, thành thật một chút cho ta, đừng gây chuyện, biết chưa?
Hắc Hầu Nhi liền đáp:
- Vâng, Phi ca, ta quay lại nói với mọi người về Phi ca, được không?
Hắc Hầu Nhi bộ dạng ấp a ấp úng, ánh mắt không ngừng hướng về phía Quách Uy nghiêng mắt nhìn. Đoàn Phi nhìn Quách Uy gật gật đầu, Quách Uy dường như không có vẻ gì tránh ra, quát những người xem xunh quanh kia:
- Cái cái gì mà nhìn? Không có việc gì làm à? Đều tới đây cho ta, trước đây vài ngày có nhìn thấy việc gì kì quát không?
Những người xung quanh ồn ào tản ra. Hắc Hầu Nhi nhướn mày nháy mắt thấp giọng nói với Đoàn Phi:
- Phi ca, lần trước ta đã nói với huynh việc kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R