Nói đến Lăng Hạo Thiên, khi rời khỏi sơn động chàng trở về khách sạn, hoàng hôn rơi xuống, Lăng Hạo Thiên tiến vào gian phòng, kiểm tra bao y phục, lập tức thu nhặt mọi đồ dùng, hướng đến quầy thanh toán.
Chỉ thấy chưởng quầy cùng tiểu nhị đang thu dọn những mảnh vỡ đã để lại, Lăng Hạo Thiên cười nói: “Chưởng quầy! Ta đi đây!” Nói rồi lấy ra 120 lượng đặt lên bàn.
Chưởng quầy không biết chàng đã trở về, đầu tiên ngẩn lên giật mình, thấy Lăng Hạo Thiên đưa tiền, vội vàng đưa trả lại cho chàng, cung kính nói: “Thiếu gia, đa tạ ngân lượng ngài đã cho tôi hôm nay, xin ngài thu hồi ngân lượng!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Thật mang nợ mà! Đã mang đến nhiều phiền phức cho người!”
Chưởng quầy nói: “Không! Không! Thiếu gia, ngài quả thật là cứu tinh của tôi mà, tôi thật sư ngồi không hưởng phước, 320 lượng này đủ cho tôi phát mãi khách sạn!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Người quyết định phát mãi khách sạn? Đây là một cơ hội hiếm có, nói thật, sanh ý khách sạn chẳng khá tí nào!”
Chưởng quầy nói: “Phải! Phải! Thiếu gia, ngài nói thật chí lý. Trước tiên phải dọn dẹp đống vỡ nát này, sau đó còn phải tìm người để phát mãi nữa.”
Lăng Hạo Thiên đắc ý nói: “Tốt rồi, chưởng quầy, chúc cho sanh ý người hưng long, sau này có cơ hội, ta sẽ viếng thăm tân khách sạn của người, ta đi đây!”
Chưởng quầy cung kính tiễn: “Thiếu gia, tôi tiễn ngài.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đa tạ!”
Li khai khách sạn, Lăng Hạo Thiên vào một tiệm bán y phục, hạ giọng nói: “Điếm gia, ở đây có bán y phục nữ nhân không?” Hỏi xong, trên mặt anh tuấn của chàng đỏ hồng.
Điếm gia nghe thấy những lời như vậy, minh bạch gật đầu nói: “Ồ, ồ, ta hiểu. ta hiểu! Nhưng ở đây ta không có. Khố y dành cho những người phụ nữ đã kết hôn, tiểu điếm hiện không thể cung ứng.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nguyên lai như thế, đa tạ, lấy cho ta hai cái ngoại y màu trắng, tam điều ti trung, bao nhiêu tiền?”
Điếm chủ lập tức lấy y phục đưa cho chàng. Lăng Hạo Thiên tiếp lấy, cho vào trong bao y phục, tiến vào nhất gia tửu lâu.
Lăng Hạo Thiên không biết được thức ăn gì hợp khẩu vị Bạch Tuyết Nhu, nên mỗi thứ chọn một ít, cuối cùng mang một bao lớn, khoác trên vai, nhằm rừng phóng đến.
Nhập lâm chi tiền, Lăng Hạo Thiên nhìn xung quanh, sau khi đã xác định không có ai theo dõi, tiến thẳng vào trong rừng.
Lăng Hạo Thiên vừa đặt chân đến đầu sơn động, đã nghe thấy một âm thanh hoan hỷ từ trong sơn động vọng ra: “Ngươi đã trở về!” Chàng nghe thấy âm thanh không có gì khác thường, tự hỏi có phải của Bạch Tuyết Nhu?
“Là ta” Lăng Hạo Thiên đáp lời, phóng đến trước nàng, chàng nói: “Ta đi mua cho nàng 2 bộ ngoại y, nàng có thể thay đổi. Ta mua phạn thái cao điểm cho nàng, tuỳ nàng sử dụng.” Nói rồi, đặt y phục xuống, cầm lấy nửa con gà tiến ra cửa động.
Lăng Hạo Thiên ngoài động khẩu ăn hết nửa con gà, suy nghĩ đến vết thương của Bạch Tuyết Nhu rất nghiêm trọng, làm như thế là tốt. Nẹn chăm sóc đến vết thương của nàng cho khỏe rồi chàng sẽ đi, vạn nhất bị phụ thân phái người hộ tống về Hoa Sơn thành thân. Bỏ rơi nàng ta lúc này, thật không phải hành vi của quân tử.
Song nhãn Lăng Hạo Thiên nhất thời lay động, nghĩ thầm: “Công năng của Tử Hà Thần Công kỳ diệu, dùng nó để đả thông kinh mạch đang rối loạn cho nàng. Phải, chỉ còn cách đó, trước tiên bố trận đại sơn động, tránh có biệt nhân xâm nhập quấy rầy.”
Lăng Hạo Thiên đã có chủ kiến, quan sát sơn động nửa ngày, cuối cùng trước động bố trí “Thất Tinh Bắc Đầu Trận”.
Khoảng một thời thần, chỉ thấy Lăng Hạo Thiên đi vóng lại, phương thuỷ mãn ý li khai, tiến vào sâu trong sơn động.
Lăng Hạo Thiên đang phóng vào sơn động, đột nhiên thấy một tuyệt sắc thiếu nữ, nhất thân xiêm y trắng, bao thực phẩm cũng không còn chỗ cũ. Vẻ mỹ lệ của nàng ở thâm sơn u cốc như bạch liên hà hoa, mỹ lệ mê hoặc người, thuân xuân sung mãn tiên khí. Nàng xuất hiện trước Lăng Hạo Thiên, đẹp thanh khiết. Lăng Hạo Thiên không phải chưa từng gặp mỹ nữ, mẫu thân là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, sư thúc Thái Tư Nhã thiên hạ đệ tứ mỹ nhân, sư tỷ yêu thương của chàng Nhạc Lâm Lam đương kim đệ ngũ mỹ nhân. Nhưng mỹ nhân này vẻ đẹp khác với các mỹ nhân ở Hoa Sơn, nàng hiển đắc vẻ thân thiết và ôn nhu.
Lăng Hạo Thiên đứng như trời trồng nửa ngày, lúng túng hỏi: “Nàng…Nàng là ai?”
Tuyệt sắc thiếu nữ đã khôi phục lại diện mạo ban đầu đích Bạch Tuyết Nhu, nàng thấy bộ dạng Lăng Hạo Thiên như thế, vui sướng, e thẹn cúi đầu xuống.
Lăng Hạo Thiên nhìn thấy thế, vội định thần, lập tức minh bạch Bạch Tuyết Nhu lúc trước đã dịch dung, chàng nói: “Cô nương, nàng thật hấp dẫn, qua mặt cả ta, có chết cũng không biết nàng dịch dung.”
Bạch Tuyết Nhu trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đưa bao thức ăn cho chàng, hạ giọng nói: “Thiếu hiệp, người ăn đi! Trời chắc cũng đã tối rồi.”
Lăng Hạo Thiên đưa tay tiếp lấy bao thức ăn nàng đưa, chạm vào ngọc thủ mềm mại diụ dàng của nàng, tim đập mạng hơn, nhất thời tay không thể cử động! Cảm giác hưng phấn khác thường, không thể hình dung.
Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên bố trận trước mặt, không kìm được sự tò mò hỏi: “Thiếu hiệp, trận này tên gì?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Thất Tinh Bắc Đẩu Trận.” Nói rồi, lấy một quả trứng, đặt ở lối vào.
Bạch Tuyết Nhu đưa phượng nhãn quan sát, nhìn Lăng Hạo Thiên một lúc lâu, ngượng ngùng hỏi: “Thiếu hiệp, quý tính đại danh của người là gì?”
Lăng Hạo Thiên du dương nói: “Ồ, Ta họ Lăng, danh Hạo Thiên.”
Bạch Tuyết Nhu lẩm nhẩm nhiều lần rồi nói: “Tên này dường như ta đã nghe qua.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta cũng nói thật với nàng, ta là nhi tử của chưởng môn Hoa Sơn Lăng Chấn Nhạc.”
Bạch Tuyết Nhu gật đầu: “Phải, ta nhớ ra rồi. Ở Trường An, Lâm a di thường nhắc đến người. Làm cách nào người có danh hiệu Thiên Địa Tiểu Thần Long.”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Phụ thân ta nhân xưng “Hoa Sơn Thần Long”, ta là hậu nhân của Thần Long, đương nhiên là Tiểu Thần Long.”
Bạch Tuyết Nhu nghe chàng nói, không kìm được, nở nụ cười, mỹ lệ khuynh thành khuynh quốc, uyển chuyển như bách hoa nở rộ sáng chói.”
Lăng Hạo Thiên vì nụ cười của nàng mà say đắm tâm thần dao động.
Bạch Tuyết Nhu thấy nhìn chàng nhìn mình say đắm, trên mặt ửng hồng, lập tức chuyển thân đi vào trong sơn động.
Thân hình nàng làm say đắm lòng người như phải uống hàng trăm cân rượu, nếu không phải Lăng Hạo Thiên căn cơ thâm hậu, đã ngất tại chỗ, mũi cũng xịt máu, miệng chảy đầy nước bọt.
Lăng Hạo Thiên hít sâu rồi chầm chậm tiến vào trong động.
Bạch Tuyết Nhu cung kính hành lễ, cười nói: “Lăng thiếu hiệp, tiểu nữ tính Bạch, danh Tuyết Nhu. Là nhi nữ của Lạc Dương Thần Đao Đường chưởng môn Bạch Trai Đồng, cảm tạ đại ân cứu mệnh của chàng.”
Lăng Hạo Thiên không quen thuộc với những lễ nghi của nàng, vội nói: “Cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi. Với ta lúc ấy chỉ là cơ hội vui chơi, nói thật, ta cũng chưa chính thức cùng người khác giao thủ.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Lăng thiếu hiệp võ công cao cường, giao thủ như chơi đùa, sự thành thật này là cho tiểu nữ muôn vàn kính phục.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói, chỉ biết cười lắng nghe. Sự đấu tranh của giang hồ, chàng cũng chỉ từng nghĩ rằng xuất giang hồ du ngoạn, mọi sự tình khác lại đắc quản.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 22-04-2008 at 10:42 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Bạch Tuyết Nhu nhìn Lăng Hạo Thiên với đôi mắt vô cùng ngưỡng mộ: “Lăng thiếu hiệp, y thuật của người thật cao minh.”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Hô hô, Hoa Sơn y điển ta đã thuộc nằm lòng. Nhưng cô nương mới chính là bệnh nhân đầu tiên của ta.”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ đến việc lần đầu tiên Lăng Hạo Thiên cứu mình mà y thuật thật cao minh, tựa như thần y tái thế. Nghĩ như thế nên nàng nói: “Ta có một vị biểu muội vì luyện công nên chân khí bị đứt đoạn, đang tìm kiếm thần y để trị liệu, ta không biết…Lăng thiếu hiệp…có giúp…”
Lăng Hạo Thiên được người mời trị bệnh, tựu thị khả năng y thuật của mình cao minh. Vì vậy nên trong lòng vô cùng hưng phấn, cao hứng nói: “Lệnh biểu muội tình trạng thế nào?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Hạ thân tê liệt, vô pháp di chuyển.”
Lăng Hạo Thiên im lặng, gật đầu: “Nghiêm trọng, bao lâu rồi?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Khoảng nửa năm trước, gia phụ và gia mẫu đã mời các bằng hữu đả thông huyệt đạo, nhưng kết quả không được nguyện ý.”
Lăng Hạo Thiên lầm bầm: “Sự tình rất nghiêm trọng, trừ phi Hoa Đà tái sinh.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Thiếu hiệp, thật không có cách khác sao?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta không biết, ta chưa chẩn mạch, làm sao có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Không phải vấn đề lớn, chỉ cần thiếu hiệp xuất thủ, ta nghĩ biểu muội sẽ có hy vọng.”
Lăng Hạo Thiên thấy Bạch Tuyết Nhu tin tưởng mình như vậy, tâm lý đặc biệt cao hứng, đắc ý nói: “Việc của lệnh biểu muội bàn sau, Bạch cô nương, ta biết hiện tại nàng chân khí hỗn loạn, cần phải sớm điều trị.”
Bạch Tuyết Nhu hạ thấp đầu nói: “Việc này…lần đầu tiên ta bị thương, chịu đựng trong thời gian dài, nội phủ tổn thương trầm trọng, trừ phi trường kỳ liệu thương, nếu không cũng khó thuyên giảm.”
Lăng Hạo Thiên an ủi nàng: “Bạch cô nương, đừng lo lắng, ta bảo đảm giúp nàng, chừng mười ngày, dài lắm là nửa tháng, nàng sẽ khôi phục công lực.”
Bạch Tuyết Nhu hướng nhãn tình về phía Lăng Hạo Thiên, cảm thấy hơi khó tin: “Ta…Thật chứ?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Vâng, ta tin tưởng sẽ làm được. Giang hồ lang trung chữa trị cho nàng mất tám hay mười năm, ta đường đường Thiên Địa Tiểu Thần Long không thể đánh đồng với bọn họ, nàng gặp ta là cơ duyên hảo hợp, nửa đường nàng còn lẫn trốn, hắc, thật đau đầu.”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ đến ở khách sạn nàng lưu tự bỏ đi, bất giác mặt ửng hồng không dám nhìn chàng.
Lăng Hạo Thiên nói: “Chúng ta không được làm lãng phí thời gian, hiện tại cần phải trị liệu, trước tiên nàng điều tức.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Ta…Một số trọng huyệt bị tắc nghẽn, vô pháp vận công hành khí!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta biết, hiện tại ta sẽ làm sạch những chướng ngại vật đó, giúp nàng đả thông những huyệt đạo bị tắc nghẽn, bắt đầu!” Nói xong, chàng đả toạ, song thủ vươn ra phía trước.
Bạch Tuyết Nhu lập tức ngồi xuống, song thủ vươn ra áp lấy song thủ của Lăng Hạo Thiên, tứ chưởng tiếp xúc, hai người tức thời cảm thấy chấn động.
Lăng Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, trông nàng thật mảnh khảnh yếu ớt, nên truyền một luồng khí nóng sang nàng.
Bạch Tuyết Nhu trong lòng hoan hỷ, tiếp thu luồng chân khí của chàng vận hành đến các tĩnh mạch, sau một tuần trà, hai luồng chân khí đã hòa nhập với nhau.
Nàng cảm thấy tinh thần phấn chấn, lập tức vận dụng hai luồng chân khí đó.
Nhất thanh, nàng lập tức phún ứ huyết.
Lăng Hạo Thiên ngay lập tức nhìn nàng, hoang mang nhìn huyết tích trên đất, nàng đã hôn mê tại chỗ.
Lăng Hạo hiên vươn hữu thủ bắt mạch cho nàng, thần sắc đại biến. Hướng đến Bạch Tuyết nhu đang nằm hôn mê, lập tức song thủ vươn đến thân thượng của nàng, sau một tuần trà, chàng đã xuất hạn đầm đìa.
May mắn thay, cuối cùng Bạch Tuyết Nhu cũng đã hồi tỉnh, nhìn thấy bộ dạng của Lăng Hạo Thiên, nàng e ngại nói: “Lăng thiếu hiệp, ta xin lỗi, ta quá nôn nóng!”
Lăng Hạo Thiên trầm giọng nói: “Không nói với nàng, cũng có thể căn bệnh lên cơn.” Lập tức trầm tư suy nghĩ. Bạch Tuyết Nhu chân khí hư nhược, thân thể yếu ớt, Lăng Hạo Thiên dụng Tử Hà Thần Công truyền vào thân thể nàng, nội lực tắc nghẽn tại kinh mạch toàn thân không thể di chuyển, trường cửu hạ khứ, nhất định toàn thân sẽ tẩu hoả nhập ma, thậm chí lập tức thảm tử. Lăng Hạo Thiên hoang mang lo lắng, tự nghĩ anh hùng đã hại mỹ nhân.
Bạch Tuyết Nhu cử động thân thể để điều tức, lập tức toàn thân đau đớn, choáng váng hoa mắt, cất tiếng rên rĩ.
Lăng Hạo Thiên thấy vậy, đang hoang mang thì đột nhiên nghĩ đến ông lão trong giấc mộng đã dạy “Ngự Nữ Tâm Kinh”, có thể chỉ còn cách đó, nhưng lẽ nào lại hy sinh thanh bạch của Bạch Tuyết Nhu. Lăng Hạo Thiên liên tưởng, còn như không cứu, nàng có tử vong thì thanh bạch cũng chẳng còn. Nghĩ đến đây chàng lập tức nhìn Bạch Tuyết Nhu nói: “Mau thoát y!” Nói rồi tự thân chàng cũng thoát y.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng thoát y, thần sắc đại biến, la lớn: “Gì? Phải thoát…y…?”
Lăng Hạo Thiên trịnh trọng: “Duy nhất phương pháp này có thể giúp nội lưu bên trong nàng có thể tích tụ chân khí, nhanh đi, nếu không, hậu quả không thể tưởng được.”
Bạch Tuyết Nhu do dự nói: “Nhưng…”
Lăng Hạo Thiên một lòng cứu người, không suy nghĩ quá nhiều: “Chỉ còn phương pháp này khả thi! Sanh mệnh quan trọng!”
Nói xong, song thủ nắm chặt lấy thân thở yếu ớt của Bạch Tuyết Nhu.
“Xoạt”, nhất thanh, y phục của Bạch Tuyết Nhu đã bị xé tan, toàn thân nàng bị tê liệt, Bạch Tuyết Nhu sợ hãi la lớn! Thân thể hôn mê bất động.
Lăng Hạo Thiên ngồi xuống, ngay cả khố y của nàng cũng xé tan, toàn thân nàng hoàn toàn lõa thể, thân thể hoàn mỹ tuyệt hảo, tựa như dương chi bạch ngọc thuần khiết mỹ lệ. Lăng Hạo Thiên không quan tâm đến thân thể đang lỏa lồ của nàng, lập tức nhìn đôi môi anh đào của nàng hướng đến.
Lăng Hạo Thiên dùng lưỡi mở răng của nàng ra, lập tức chân khí tương hội.
Thân thể hai người đang quấn chặt vào nhau.
Khoảng một tuần trà, Bạch Tuyết Nhu đã tỉnh, trông thấy tình cảnh hai người như thế, trong lòng hoang mang hoảng loạn, không biết phản ứng như thế nào.
Lăng Hạo Thiên không quan tâm đến những chuyện khác, tiếp tục truyền chân khí đến nàng.
Bán thưởng chi hậu, Bạch Tuyết Nhu bình tĩnh trở lại, lập tức từ nội thể vận hành chân khí từ từ.
Nửa thuần trà, chung quy kinh mạch nàng cũng đã ổn định.
Lăng Hạo Thiên tâm trung nhất khoái, thở hắt ra, tiếp tục truyền chân khí sang Bạch Tuyết Nhu, cương khí đích thị là “Đại lượng ngoại tiêu”.
Tuy nhiên, khoảng nửa thời thần, chàng phát giác chân khí của Bạch Tuyết Nhu vận hành chỉ đến “giữa hai huyệt “Vân môn” và “Thiếu thương”, trong lòng cảm thấy buồn phiền.
Bạch Tuyết Nhu phụ thuộc hoàn toàn vào Lăng Hạo Thiên. Nàng lo lắng sẽ “Tẩu hoả nhập ma”, dẫn đến bán thân bất toại.
Bạch Tuyết Nhu suy nghĩ lo lắng thì khoảng nửa tuần trà, Lăng Hạo Thiên cuối cùng cũng xuất tuyệt chiêu :”Bạch cô nương, ta xin lỗi! Cứu người quan trọng!” Nói xong, Bạch Tuyết Nhu đột nhiên la lớn.
Nguyên lai, Lăng Hạo Thiên cân nhắc “Bối thuỷ nhất chiến”, chân khí tụ tập ngay tiểu đệ đệ, cho nên nó ngẩn cao đầu ngạo nhân, tiếp xúc vào ngọc nữ “Cấm khu” của nàng.
Lăng Hạo Thiên thiên sanh dị bẩm, tiểu đệ đệ hùng vĩ uy nghi, Bạch Tuyết Nhu có thể chịu được không?
Thần thương đả thương người như thế cũng ngoài ý muốn của Lăng Hạo Thiên, tấn công bất ngời như thế, Bạch Tuyết Nhu làm sao có thể nằm ngoài vòng kiểm soát được.
Bạch Tuyết Nhu nhất thanh kêu thảm, đồng thời lo lắng nhìn Lăng Hạo Thiên
Lăng Hạo Thiên kiên quyết nhìn nàng: “Bạch cô nương. Nhanh chóng ổn định chân khí.” Nói rồi, tiếp tục nhấn vào một lần nữa.
Bạch Tuyết Nhu lệ tràn bờ mi từ từ vận hành chân khí.
Sau một tuần trà, nàng đột nhiên phát hiện chân khí cực kỳ thuận lợi thông hành đến “Kỳ môn huyệt”, nàng cảm thấy hoan hỷ.
Khoảng một thời thần, Bạch Tuyết Nhu hoan hỷ nhìn chàng: “Thiếu hiệp, ta…đã phục hồi khí lực. Toàn bộ đã phục hồi!”
Lăng Hạo Thiên hơi thở nặng nhọc, xuất hạn như mưa, văn ngôn chấn nhạc, nhưng vẫn nằm trên ngọc thể của nàng cười: “Nhất cổ tác khí, tiếp tục vận công.”
Bạch Tuyết Nhu lo lắng: “Nhất cổ tác khí? Thiếu hiệp, người nên…”
Lăng Hạo Thiên nói: “Khai thông nhâm đốc nhị mạch cho nàng.”
Bạch Tuyết Nhu kinh ngạc: “Có khả năng?” Nhưng đó là mơ ước cả đời của người học võ, quả như có thể dễ dàng như vậy, làm sao nàng không hoan hỷ được.
Lăng Hạo Thiên xuyên thấu tâm tư của nàng, di chuyển thân thể, tiểu đệ đệ án ngữ tại động liễu của nàng, chàng nói: “Cố gắng bắt đầu.”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ đến cơ hội ngàn năm có một có thể khai thông nhâm đốc nhị mạch. Trong lòng cảm thấy hoan hỷ vô cùng, trọng tâm điều khiển nội khí phối hợp.
Lăng Hạo Thiên hít một hơi dài, toàn thân vận nội khí, một lần nữa truyền vào cơ thể nàng.
Thân thể hai người cứ nhấp nhô lên xuống.
Chung quy, tử dạ tam canh chi tế, chỉ thấy Bạch Tuyết Nhu thân thể sốc mạnh, Lăng Hạo Thiên lâu lâu thở dài nặng nhọc, Bạch Tuyết Nhu không thể áp chế tâm trung cuồng hỷ, tuôn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc như những hạt trân châu. Thành công rồi, chung quy cuối cùng thành công đả thông nhâm đốc nhị mạch, võ công của nàng đã đạt đến một cảnh giới cao thâm.
Lăng Hạo Thiên chuyển động thân thể, li khai ngọc thể của nàng: “Thập nhị…tái điều tức thập nhị chu thiên?” Nói xong, ngã lăn tại động.
Bạch Tuyết Nhu hạ thân đau thống, khởi thân đả toạ.
Lăng Hạo Thiên dụng ba viên dược hoàn, cũng bắt đầu điều tức!
Do Lăng Hạo Thiên tiêu hao sức lực cực đại, thân thể mệt mỏi nằm ngả xuống đất.
Last edited by ZORO_NDK; 22-04-2008 at 10:44 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Tác giả: Diện bao
Dịch: hoangtuech12
Nguồn :Hoa Nguyệt Tao Đàn
Không biết Lăng Hạo Thiên đã hôn mê bao lâu, chàng mê mê hồ hồ cảm nhận được có người trên thân thượng của chàng, song mục nhất tĩnh, không kìm được hét to: “A!”
Nguyên lai, khi chàng hôn mê, Bạch Tuyết Nhu công đức viên mãn cũng đã tỉnh dậy, nàng cảm giác toàn thân phiêu phiêu, các vết thương đều đã lành, thân thể như được tái sinh một lần nữa, nàng không kìm được sự cuồng hỷ.
Song nhãn Bạch Tuyết Nhu nhìn xuống dưới, nàng thấy đầu tóc Lăng Hạo Thiên uớt đẫm đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng cảm kích muôn phần, cúi đầu xuống hôn lên má chàng tới tấp. Thật bất ngờ Lăng Hạo Thiên thức tỉnh.
Bạch Tuyết Nhu e thẹn nói: “Lăng thiếu hiệp, người đừng cười chê ta hạ tiện.”
Lăng Hạo Thiên ngơ ngẩn, cẩn thận quan sát Bạch Tuyết Nhu, vẻ đẹp kiều diễm của nàng quả thật đều làm cho tất cả nam nhân trong thiên hạ say mê. Lại nghĩ đến thân thể thanh bạch của nàng, là một nam nhân, sao lại có thể vô trách nhiệm?” Cuối cùng chàng cũng đã minh bạch được ý tứ của Bạch Tuyết Nhu, ôn nhu nói: “A, bất hội, trăm vạn lần không được. Bạch cô nương, ta hiểu tâm ý nàng, nhưng thương tích của nàng như thế, chúng ta chẳng còn cách lựa chọn…”
Bạch Tuyết Nhu kích động chuyển thân ra sau chàng, nắm lấy tay chàng: “Lăng thiếu hiệp, người không nên suy nghĩ nhiều, để ta báo đáp đại ân của chàng.”
“Ta…ta…” Lăng Hạo Thiên bất ngờ bị sốc, chàng không minh bạch mọi việc. Anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân hiến thân đền đáp, đó không phải là ước mơ từ lâu của chàng hay sao?
Bỏ mặc sự ngây ngốc của Lăng Hạo Thiên, Bạch Tuyết Nhu lấy hết dũng khí chuyển thân ra phía trước thân thể chàng, ngọc thể tự động đầu hoài tống bão, đôi đôi thơm ngát áp đến môi chàng.
Lửa dục bốc lên, toàn thân nóng ran, tưởng như thiêu cháy cả hai.
Chiến vân mật bố, sẵn sàng lâm trận.
Kết quả đại chiến càng lúc càng kịch liệt, toàn bộ sơn động như lắc mạnh theo cả hai.
Xuân sắc vô hạn, sau trận kịch tính, hai người lấy chút kinh lực kiệt quệ còn lại ôm chặt lấy đối phương.
Qua một thời gian dài, Bạch Tuyết Nhu mở mắt nhìn lên thân thượng Lăng Hạo Thiên, tỏ vẻ cảm kích ôn nhu nhìn chàng, e thẹn nép vào ngực chàng, ngủ thiếp đi.
Lăng Hạo Thiên lấy ngoại y phủ lên người nàng, nhìn thấy vết huyết tích ngay “Địa phương” đó của nàng, lắc đầu thở dài: “Anh hùng cứu mỹ nhân không phải dễ.”
Lăng Hạo Thiên li khai nàng, lau chùi vết huyết tích trên tiểu đệ đệ đã xâm nhập và để lại ô uế tại địa phương của người ta, vận lại y phục, lập tức xuất tẩu ra ngoài động, hiện tại đã là lúc trời gần sáng, tứ phương đều tối sẫm, ngồi ngồi trước cửa động trầm tư.
Khi mặt trời nhô lên từ đỉnh núi, Lăng Hạo Thiên đứng dậy, đi về phía hữu tiến ra ngoài rừng, chàng nghe thanh âm ở vùng phụ cận, chàng theo sau dòng chảy đến một sơn động.
Chỉ thấy một thác nước từ trên cao đổ xuống, dưới dòng chảy đó đích thị là một thuỷ đàm, thuỷ đàm này cùng hợp dòng chảy ra phía ngoài.
Lăng Hạo Thiên đã một ngày một đêm không mộc dục (tắm), cao hứng tiến đến thuỷ đàm mộc dục thay tẩy toàn thân, sau khi mộc dục, chàng lập tức tiến vào rừng xem xét vì nghe có tiếng địch nhân truy đuổi.
Lần đầu tiên xuất giang hồ tao ngộ các nhân vật võ lâm. Lăng Hạo Thiên tự nhủ: “Bất kể bọn người Thần Ưng Bảo, họ không mau chóng đến đây, không trông đến bọn người cặn bã đó, ta nhàn sự hơn.”
Đã có chủ kiến như vậy, chàng đi ngang qua bọn chúng.
Sáu người nhìn chằm chằm về phía chàng, phát hiện chỉ là một thư sinh tuấn dật, không thèm quan tâm, khẩn trương tìm kiếm.
Lăng Hạo Thiên thấy họ nhanh chóng bỏ đi như thế nghĩ thầm: “Tốt các ngươi nên đi, nếu không ta cũng tiễn các ngươi hồi gia.”
Lăng Hạo Thiên nhập trấn, chàng mua một bộ y phục trắng và một bao thực vật, cẩn thận buộc kỷ, nhìn qua lại kiểm tra, sau đó tiến vào động khẩu.
Lăng Hạo Thiên thấy Bạch Tuyết Nhu cười mãn nguyện say sưa giấc nồng, chàng cúi xuống hôn lên má nàng, hạ giọng nói: “Bạch cô nương!”
Bạch Tuyết Nhu thất kinh, mở mắt nhìn đối phương, e thẹn lấy áo phủ lên song nhũ phong mãn, đồng thời chuyển thân ngồi dậy. Đột nhiên hạ thể cảm thấy đau đớn, nàng cất tiếng “A!”
Lăng Hạo Thiên nghĩ nàng vẫn còn mệt, lo lắng hỏi: “Cô nương, cô…”
Bạch Tuyết Nhu yêu kiều nhìn Lăng Hạo Thiên trên mặt ửng hồng. Âm thanh yếu ớt, lí nhí nói: “Không có liên quan.” Lập tức chuyển thân vận lại y phục, thân thể thiếu nữ e then mặc y phục không để tâm đến Lăng Hạo Thiên đang ngây ngốc.
Sau khi Bạch Tuyết Nhu đã vận lại y phục, Lăng Hạo Thiên hắng nhẹ: “Bạch cô nương, ta đã mang nhiều thứ đến đây, nàng trước tiên hãy ăn đi.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Lăng thiếu hiệp, đa tạ!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đến đây, ta không quen những lễ nghi của nàng đâu.”
Bạch Tuyết Nhu đã bỏ hai bữa không có gì vào bụng, vì vậy tâm tình cảm thấy vui vẻ, ăn rất ngon miệng, dưới sự toàn tâm toàn ý của cả hai, bao thực vật được mua về thoáng chốc đã cạn sạch.
Bạch Tuyết Nhu thấy miệng Lăng Hạo Thiên dính đầy mỡ của thức ăn, vội dùng tay ôn nhu chùi đi vết mỡ trên miệng chàng, yêu kiều nói: “Lăng thiếu hiệp, chàng biết không, lần đầu tiên ta ăn nhiều như thế.”
Lăng Hạo Thiên lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm tha thiết của nàng, trong lòng chàng thoáng nghĩ. Kỳ thật Nhạc Lâm Lam đối với chàng ôn nhu tha thiết, nhưng chàng không có một chút cảm động. Nhạc Lâm Lam đối xử với chàng, luôn luôn được nàng quan tâm chăm sóc, căn bản như mẫu thân hoặc gia tỷ tỷ chiếu cố. Lâu dần sản sinh tình cảm, khi ly khai Hoa Sơn rồi, chàng mới cảm giác được sự quan tâm của Nhạc Lâm Lam là trân quý.
Nhưng hiện tại cảm giác Bạch Tuyết Nhu đem đến cho chàng không hoàn toàn tương tự, cảm giác quyến luyến cực kỳ hưng phấn và kích động. Chàng cao hứng cười ha ha: “Đa tạ nàng đã đã quan, tiểu sinh cảm thấy vinh hạnh.”
Bạch Tuyết Nhu mỉm cười: “Lăng thiếu hiệp…”
Lăng Hạo Thiên nhận thấy cả hai xưng hô khách khí, bất giác cáu kỉnh: “Thiếu hiệp, cô nương, rất khách khí, phải thay đổi cách xưng hô, ta năm nay mười tám tuổi.”
Bạch Tuyết Nhu hạ giọng nói: “Ta mười chín.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tốt rồi! Sau này ta sẽ gọi tỷ là Nhu tỷ, tỷ gọi ta là Lăng đệ.”
Bạch Tuyết Nhu e thẹn nói: “Lăng…Lăng đệ.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhu tỷ, đệ bôi thuốc cho tỷ.”
Bạch Tuyết Nhu trong lòng hơi dao động, rụt rè cởi bỏ ngoại y, đập vào mắt Lăng Hạo Thiên là đồi ngọc nữ phong mãn.
Lăng Hạo Thiên nhìn nàng, nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua, tim đập thình thịch, làm đổ bình dược phương, nhanh chóng cúi xuống nhặt lấy. Bạch Tuyết Nhu thấy chàng như vậy, chuyển thân giúp chàng nhặt, bất giác hai người va chạm vào nhau, theo bản năng vội vã thoái lui.
Sức mạnh tình ái cuốn hút, bốn mắt nhìn nhau, hai người tiến sát vào, quấn quýt hôn đối phương.
Lăng Hạo Thiên song thủ đã đặt đến bối hậu của nàng, nhìn thấy những vết thương, lập tức thức tỉnh. Trị bệnh quan trọng, Lăng Hạo Thiên hắng nhẹ, lập tức cúi xuống lượm bình dược phương.
Bạch Tuyết Nhu e thẹn cúi đầu không nói lời nào.
Lăng Hạo Thiên trong nhất tâm kích động, sau khi bôi thuốc cho nàng xong, lấy ra bộ y phục mới đưa cho nàng: “Nhu tỷ, đệ đã mua một bộ bạch y khác cho tỷ, thích hợp cho tỷ thay đổi!” Nói rồi, đặt y phục cạnh nàng, xoay người chuyển thân.
Bạch Tuyết Nhu e thẹn nhìn bộ y phục mới, bất giác suy nghĩ, thật hợp với mình, cảm kích Lăng Hạo Thiên tâm dạ quan hoài, không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Lăng Hạo Thiên nghe thấy tiếng sột soạt, nghĩ có lẽ nàng đã thay y phục xong, chuyển thân quay lại, thấy nàng nước mắt tuôn rơi. Chàng lo lắng, kéo tay nàng: “Nhu tỷ, có gì vậy?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Lăng đệ!” Nói rồi nhào vào lòng chàng, đôi môi tìm đến môi của Lăng Hạo Thiên, nhiệt tình quấn lấy.
Hành động này của nàng, thật là tràn đầy ái ý.
Lăng Hạo Thiên không kìm lòng được, tham lam dấn tới.
Y phục của Bạch Tuyết Nhu sớm đã nằm trên mặt đất, chỉ thấy Bạch Tuyết Nhu ngồi trên hạ thể của Lăng Hạo Thiên, chờ đợi tiểu đệ đệ của chàng lấp đầy cam lộ. nàng e thẹn khép hờ song nhãn, không dám nhìn Lăng Hạo Thiên.
Hai người tại sơn động này, hoàn thành xuân phong vũ lộ, thực hiện việc sản sinh người kế tục cho Lăng gia.
Tác giả: Diện Bao
Dịch: hoangtuech12
nguồn :Hoa Nguyệt Tao Đàn
Sau trận xuân phong vũ lộ, Lăng Hạo Thiên chuyển thân nói: “Nhu tỷ, cách đây ba dặm ngoại có một thuỷ đàm, chúng ta đến đó tẩy rửa thân thể, được không?”
Bạch Tuyết Nhu kinh ngạc: “Ở đây có nước?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đệ phát hiện vùng phụ cận có một thuỷ đàm, chúng ta mau đi đi.”
“A!” Bạch Tuyết Nhu gật đầu vui vẻ, lập tức chuyển thân vận xiêm y.
Lăng Hạo Thiên cùng với Bạch Tuyết Nhu vận dụng khinh công ra ngoài trận, cũng đã đến thuỷ đàm.
Lăng Hạo Thiên chỉ một khối đại cự thạch: “Nhu tỷ, đây có thể ẩn thân, tỷ tắm trước đi!” Nói xong, quay lưng về phía đại cự thạch, song mục đảo xung quanh, đề phòng có biệt nhân xâm nhập.
Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên quan tâm đến mình thì trong lòng cảm thấy ngọt lịm, nàng đưa mắt nhìn quanh, xác định không có ai, thoát y phục, chỉ để lại hài bước xuống thuỷ đàm.
Đường đường nhi nữ của Lạc Dương Thần Đao Đường chưởng môn, thân phận kiều quý, những ngày nay, vừa mồ hôi vừa vết thương thấm máu, đã vậy còn vết huyết tích “ô uế”, nếu không mộc dục quả thật rất khó coi.
Hiện tại, bước xuống thuỷ đàm, như cá gặp nước, bất giác nàng muốn vui đùa thoả thích.
Sau nửa thời thần, nàng làm khô thân thể và tóc rồi vận lại y phục, nàng nói: “Lăng đệ, đến đệ.”
Lăng Hạo Thiên cười lớn lập tức thoát y phóng xuống nước.
Lăng Hạo Thiên dùng thời gian nửa tuần trà để tẩy rửa thân thể.
Bạch Tuyết Nhu e thẹn ôm lấy y phục và hài của Lăng Hạo Thiên, nàng xuyên y phục vào thân thượng của chàng, ôn nhu tựa như thê thiếp. Lăng Hạo Thiên hạnh phúc nói: “Đệ tự làm được.”
Bạch Tuyết Nhu lúc trước ở Thần Đao Đường, nhất nhất đều có thị nữ phục thị, hiện tại can tâm tình nguyện phục thị Lăng Hạo Thiên, nàng nhận ra hạ nhân đích cam khổ.
Hai người vui vẻ đi về sơn động, Bạch Tuyết Nhu cất tiếng hỏi: “Lăng đệ, khi nào chúng ta rời khỏi đây?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhanh thôi, tỷ nhớ nhà?”
Bạch Tuyết Nhu đáp: “Nhà? Phải, Lăng đệ, đệ có hứng thú tìm hiểu sự tình của Thần Đao Đường không?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Hứng thú a! Đệ rất hoan hỷ được nghe tất cả sự tình trong giang hồ, tỷ mau nói đi.”
Bạch Tuyết Nhu nở nụ cười mê hồn nói: “Lăng đệ, phụ thân tỷ là Lạc Dương Thần Đao Đường bang chủ - Bạch Trai Đồng, Lạc Dương Thần Đao Đường tại võ lâm thập đại bài danh đệ cửu, trừ Lạc Dương tổng đàn Long đàn chi ngoại, tổng toàn quốc phân bố Hổ, Sư, Báo, Bằng, Ưng ngũ đại phân đàn tổng cộng 8000 đệ tử.
Lăng Hạo Thiên im lặng, nghĩ đến Thần Đao Đường có đến 8000 môn chúng, môn nhân Hoa Sơn chỉ có 500 đệ tử, bất quá tại giang hồ Hoa Sơn bài danh đệ tứ, quý tinh bất quý đa, đệ nhất chất lượng, ha ha.”
Bạch Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Song thân chỉ có một nữ nhi duy nhất là tỷ đây, ngoài ra tỷ còn có một vị biểu muội, họ Tạ tên Khí Vân, nói đến thân thế của nàng, thật làm cho người ta phải đồng cảm.”
Lăng Hạo Thiên đã nghe Bạch Tuyết Nhu kể sự tình tẩu hoả nhập ma, lập tức hỏi: “Người mà tỷ nói hạ thân tê liệt đích thị biểu muội mà? “
Bạch Tuyết Nhu nói: “Đúng, chính là muội ấy, thật gặp phải bất hạnh mà, thân thế nàng còn đáng thương hơn!” Nói xong, âm thanh như tắc nghẽn giữa yết hầu.
Lăng Hạo Thiên an ủi: “Nếu buồn thì không nên nói, khai tâm bất hảo mà?”
Bạch Tuyết Nhu liền nói: “Không! Không! Đệ hãy nghe đi, vì muội ấy có quan hệ với tỷ!”
Lăng hạo Thiên suy nghĩ, trong lòng xuất hiện một biểu cảm kỳ lạ, tâm tưởng, sau này chắc chắn chàng cũng sẽ có mối quan hệ thân cận với Tạ Khí Vân, chàng và Bạch Tuyết Nhu thành thân, Khí Vân sẽ là biểu muội của chàng, sao lại không có quan hệ? Vì vậy Lăng Hạo Thiên nói: “Đệ cũng có liên quan đến nàng, Nhu tỷ, tỷ nói đi?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Lăng đệ, tỷ xin lỗi đã nói quá vội vàng, tỷ muốn nói đến tương lai, chứ không nói hiện tại hay quá khứ.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói cảm thấy bất minh bạch: “Tỷ nói, đệ hoàn toàn không hiểu!”
Bạch Tuyết Nhu đột nhiên mặt ửng hồng, bình tĩnh nói: “Lăng đệ, đệ có thể sử dụng chân khí đả thông nhâm đốc lưỡng mạch, tự nhiên biểu muội đả thông được huyệt đạo.”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc, thần sắc đại biến, nguyên lai Bạch Tuyết Nhu hy vọng chàng dùng Ngự Nữ Tâm Kinh với Tử Hà Thần Công trị bệnh cho biểu muội. Nghĩ đến cảnh nam nữ hoan ái, song thủ huơ qua lại liên tục: “Không được, đệ cứu tỷ là tình huống khẩn cấp, hành động như thế, đệ…đệ không đồng ý!”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Lăng đệ, vị biểu muội này, kém tỷ một tuổi, nhan sắc xinh đẹp, dung nhan kiều diễm hơn tỷ vài phần phần, tỷ ngoại trừ võ công cao hơn muội ấy…”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhu tỷ, tỷ đừng nói nữa. Thiên hạ nữ tử mỹ lệ, Lăng Hạo Thiên này không phải là người tham lam háo sắc, muội ấy có đẹp hay không đẹp với đệ cũng không quan trọng. Võ công muội ấy cao cường, không quan hệ gì đến đệ. Ồ, tỷ nghĩ đệ nên tổ chức Nương tử quân để đả trượng phu à! Không đâu, đệ sẽ quan tâm đến biểu muội, giúp muội ấy tìm kiếm danh y trị liệu, thậm chí xem xét vết thương của nàng, còn lại tất cả miễn bàn.”
Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên nhất mực cự tuyệt chuyện tình nhi nữ, trong lòng cảm thấy hoan hỷ, nhìn Lăng Hạo Thiên cười.
Lăng Hạo Thiên đối diện Bạch Tuyết Nhu, trông thấy nàng như thế, hoả bốc lên tận đỉnh đầu.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng tức giận, lập tức cúi mặt xuống đất.
Lăng Hạo Thiên dịu dàng nắm tay nàng ôm vào lòng, cười nói: “Nhu tỷ, tỷ kể về thương tích của muội ấy cho đệ nghe, không chừng sẽ có cách khác!”
Bạch Tuyết Nhu nép mình trong vòng tay của chàng, nhìn chàng yêu thương sâu đậm, cười nói: “Lăng đệ, đệ có nghe qua danh tự Kiếm Thần Tạ Hiểu Phong?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu, nghĩ đến chuyện xưa, đương nhiên tổ phụ Lăng Bạch Vũ được người xưng là “Kiếm Thánh”, đả biến thiên hạ vô địch thủ, cho đến khi Thiên Sơn phái xuất liễu “Kiếm Thần” Tạ Tiêu.
Năm đó Lăng Bạch Vũ cùng Tạ Tiêu quyết chiến tại Hoa Sơn chi điển, đại chiến bảy ngày bảy đêm, bất phân thắng bại. Sau này Lăng Bạch Vũ được tôn xưng “Kiếm Thánh”, Tạ Tiêu được gọi “Kiếm Thần”, ông li khai Thiên Sơn, kiến lập Thần Kiếm Sơn Trang, không ai biết Thần Kiếm Sơn Trang ở đâu. Tạ Tiêu qua đời, nhi tử Tạ Hiểu Phong tiếp lấy y bát, trở thành “Kiếm Thần” truyền nhân, lâu dần được gọi là “Kiếm Thần”. Lăng Hạo Thiên cũng hy vọng được diện kiến ông ấy, không tưởng nữ nhi của ông Tạ Khí Vân là biểu muội của Bạch Tuyết Nhu.
Bạch Tuyết Nhu nói: “Hai mươi năm trước, Tạ Hiểu Phong được phụ thân Tạ Tiêu truyền lại toàn bộ tuyệt kỹ, đả biến thiên hạ vô địch thủ, kiếm thủ xưng bá võ lâm. Nhưng ông ấy không thoả mãn, tổ phụ tỷ được xưng “Thần Đao”, Tạ Hiểu Phong đã khiêu chiến với tổ phụ.
Lăng Hạo Thiên suy nghĩ, Tạ Hiểu Phong thiên địa nam nhân, Kiếm Thần quyết chiến Thần Đao, quả là đại chiến kinh điển! Vì vậy không kìm được tò mò hỏi: “Ai thắng!”
Bạch Tuyết Nhu sầm mặt: “Họ quyết chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng Tạ Hiểu Phong thanh niên cường tráng, chiến thắng gia tổ phụ. Nhưng Tạ Hiểu Phong cùng cô mẫu nảy sinh luyến ái, sau đó thành thân, vài tháng sau ông ấy rời khỏi, không ai biết được đã đi đâu. Cô mẫu tâm lý âu sầu phiền muộn, sanh hạ biểu muội rồi ôm hận mất đi, tiên tổ phụ quyết chiến đã trọng thương, sự tình như vậy, cũng nộ khí công tâm, uất hận qua đời.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói cũng tức giận: “Cái lão Tạ Hiểu Phong này quả ác tâm! Đệ nghĩ nam nhân phải có trách nhiệm, võ công cao thâm, nhân phẩm đê hèn, thanh niên làm sao có thể xem hắn là thần tượng.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Lăng đệ, gia phụ sau đó nổi cơn thịnh nộ, xuất lĩnh Thần Đao Đường tứ đệ tử truy tầm hắn, chung quy mười tám năm nay cũng không tìm thấy.”
Nàng lại nói: “Ai! Biểu muội tỷ căm hận người cha như hắn, vì thế, nàng vì mẫu thân luôn khổ luyện võ công, muốn thay tổ phụ lấy lại công đạo, chân khí hoảng loạn, tẩu hoả nhập ma, quả là hồng nhan bạc mệnh.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tình cảnh lệnh biểu muội khó tha thứ cho ông ta, nhưng công ơn sinh thành của phụ mẫu, muội ấy không nên hận phụ thân như thế.”
Bạch Tuyết Nhu không đồng ý với quan điểm của Lăng Hạo Thiên, nàng nói: “Nhưng mọi việc đã đi quá xa! Làm sao ông ấy có thể phát sinh quan hệ với cô mẫu rồi lại trốn tránh!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Có lẽ ông ấy có nỗi khổ riêng!”
Bạch Tuyết Nhu phàn nàn: “Đó là lý do của nam nhân, mây gió trăng hoa, tất cả nam nhân đều nói như vậy.”
Lăng Hạo Thiên cười lớn, nghĩ đến tình cảm của mình và Lâm Lam sư tỷ, hiện tại lại phát sinh quan hệ ám muội với Bạch Tuyết Nhu. Tựu thị mình cũng thuộc loại mây gió trăng hoa? Nhất thời trầm tư không nói được nên lời.
Bạch Tuyết Nhu ngồi xuống, hạ giọng nói: “Lăng đệ, đệ nghĩ gì vậy?”
Lăng Hạo Thiên cười khổ: À! Không có, đệ chỉ suy nghĩ vẩn vơ mà thôi!”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Phải rồi, Lăng đệ, đệ hạ sơn vì việc gì?”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười, nghĩ không thể kể chuyện đào hôn, nhưng nghĩ đến chuyện phải kết thân gia với nhi nữ chưởng môn Côn Lôn. Tự kỷ việc đào hôn, sự thể này có thể sẽ loan truyền giang hồ võ lâm, làm sao có thể che dấu được? Nghĩ đến đây chàng thành thật đem sự việc đào hôn tường thuật lại.
Bạch Tuyết Nhu im lặng chăm chú nghe chàng tường thuật, nàng không nói một lời nào. Vạn lần nàng cũng không tưởng Lăng Hạo Thiên hạ sơn vì muốn đào hôn. Nhưng nàng cảm thấy vinh hạn, khánh hạnh Lăng Hạo Thiên đào hôn, nếu không nàng hôm nay đã không được như vậy, không bị Chung Luân làm ô nhục thì cũng bị độc xâm nhập dẫn đến thảm tử. Đồng thời nàng cũng vinh hạnh là người đầu tiên bước vào đời của Lăng Hạo Thiên (Lăng Hạo Thiên không kể cho nàng nghe sự tình giữa chàng và Nhạc Lâm Lam).
Nửa ngày trời, cuối cùng chỉ thấy Lăng Hạo Thiên thở hắt ra: “Nhu tỷ, tỷ định khi nào hồi Thần Đao Đường.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Phải xem vết thương tỷ khi nào hồi phục đã.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhanh thôi! Vết thương đã đóng vảy rồi, bôi thêm một lần, dụng hai dược phương nữa là hồi phục hoàn toàn.”
Bạch Tuyết Nhu trầm tư tán đồng: “Được! Vậy ngày mai tỷ xuất phát! Để tránh cho phụ mẫu lo lắng, Lăng đệ, đệ có muốn đi cùng với tỷ trở về Thần Đao Đường….”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói cảm thấy bất ổn: “Không được, quả như phụ thân biết đệ ở Thần Đao Đường, gia đình của tỷ sẽ không có ngày bình yên, thêm người Côn Lôn phái đến. Chỉ e sẽ gây hoạ cho Thần Đao Đường.”
Bạch Tuyết Nhu đã minh bạch, thế lực Thần Đao Đường vô pháp kháng cự với Hoa Sơn và Côn Lôn, nàng nói: “Lăng đệ, việc Chung Luân bị xử tử bởi tỷ, kỳ thực hắn là nhi tử của Thần Đao Đường hộ pháp Chung Nhân Huy, tâm địa hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu để hắn biết đệ giết con trai ông ấy, khẳng định đệ sẽ gặp phiền phức. Vì vậy khi đệ gặp ông ta thì giả vờ như không biết gì cả.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tiểu dâm tặc đại gian đại ác, lão phụ thân hắn thế nào cũng biết việc “tốt” của hắn, lão ta mà dám gây sự, ta đánh, nào phải sợ ai!”
Bạch Tuyết Nhu lo lắng nói: “Không! Không tốt! Nếu đệ lỗ mãng hành sự, Thần Đao Đường các huynh đệ sẽ không có thiện ý với đệ, gia phụ và gia mẫu cũng phản cảm với đệ, ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta…” Nói đến đây, nàng e thẹn kìm lại những từ “Chung thân đại sự” định thốt ra.
Lăng Hạo Thiên thấy nàng như vậy, trong lòng cảm thấy cao hứng nói: “Được, đệ nghe tỷ. Chỉ là bất minh bạch tại sao phụ thân tỷ lại dùng Chung Nhân Huy làm thủ tịch hộ pháp”.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng nghe lời mình, trong lòng ngọt lịm, nàng nói: “Lăng đệ, đa tạ, tỷ có thể xử lý được việc này, vấn đề của Chung Nhân Huy, tỷ cũng bất minh bạch, vắt tắt là đệ phải cẩn thận.”
Lăng Hạo Thiên thở dài: “Được rồi! Lần đầu tiên đệ xuất môn, có kế hoạch sẽ đi khắp đại giang nam bắc, thuận tiện sẽ tìm danh y, chữa trị cho lệnh biểu muội.”
Bạch Tuyết Nhu lấy từ trong cái túi ra một tấm cổ ngọc, nàng nói: “Lăng đệ, đệ giữ lấy, muốn ra vào Thần Đao Đường không ai cản trở.”
Lăng Hạo Thiên tiếp lấy cổ ngọc, chỉ thấy trên mảnh ngọc bội khắc chữ: “Tuyết Nhu”, biết đây là tín vật, tự kỷ là tín vật định tình của nàng, vì vậy cẩn thận cất nó vào lòng.
Bạch Tuyết Nhu dịu dàng nói: “Lăng đệ, miếng ngọc này luôn theo bên mình tỷ từ trước đến giờ, hy vọng đệ nhìn vật nhớ người…” Nói xong, không thể kìm được ngã vào lòng chàng, vòng tay ôm chặt thân thể chàng.
Ôm ấp người ngọc, Lăng Hạo Thiên cảm giác được ngọc thể ôn nhu của nàng, hương thơm từ thân thể nàng len vào trong mũi chàng. Tâm trung dục hoả hừng hực thiêu cháy, Lăng Hạo Thiên không thể kìm lòng, lập tức hôn nàng, hữu thủ di chuyển từ ngọn đồi xuống thung lũng nhỏ, trông như đang dạo khán danh lam thắng cảnh.
Chỉ một lát sau, hai thân thể đã dính chặt vào nhau.
Oanh oanh nhuyễn nhuyễn, kiều thanh thiết thiết. Ngoài trời đang vào cuối thu hàn lãnh, nhưng trong sơn động xuân ý trần đầy, ấm áp mê nhân.
Thời gian hạnh phúc lặng lẽ trôi qua, Bạch Tuyết Nhu đã tiến đến cảnh giới phiêu phiêu dục tiên cảnh. Lăng Hạo Thiên cũng bắt đầu từ từ tiến vào.
Gần một thời thần, vân thu vũ bãi, sơn động lắc lư liên tục, Lăng Hạo Thiên thở hắt ra, ôm lấy Bạch Tuyết Nhu chìm vào trong giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Hạo Thiên thức giấc, nhìn sang bên cạnh Bạch Tuyết Nhu vẫn còn bất tỉnh, hôn nhẹ lên má nàng, nói nhỏ: “Nhu tỷ!”
Bạch Tuyết Nhu yêu kiều giận dữ: “Ừm! Người ta mệt quá, để cho tỷ ngủ chút đi!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhu tỷ, tỷ không phải hồi Thần Đao Đường sao? Hiện đã là bình minh.
Bạch Tuyết Nhu đang say đắm trong vòng tay yêu thương của chàng, hưởng thụ sự ấm áp quan tâm của tình lang, lại thêm dư âm ân ái triền miên đêm qua, do đó sản sinh ra ý nghĩ muốn lưu lại: “Ừm, Sớm mai sẽ đi!”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu cười, kỳ thật chàng cũng không muốn đi, cùng Bạch Tuyết Nhu hoan ái, không phải đại khoái sự của chàng sao!
Do hoan ái triền miên và tiêu hao quá nhiều chân khí nên công lực chàng chưa khôi phục, Lăng Hạo Thiên đả toạ bắt đầu điều tức, liên tục vận khí đến quá ngọ.
Chung quy Lăng Hạo Thiên đã hoàn toàn khôi phục công lực, hướng song nhãn về phía Bạch Tuyết Nhu thấy nàng vẫn còn ngủ, không ngạc nhiên, nghĩ rằng nàng bệnh cũ tái phát.
Lăng Hạo Thiên bắt mạch, chỉ thấy nàng nội lực sung mãn, khí lực tràn đầy, lòng đã hết lo ngại, hiện tại chàng đã giải toả được tâm lý.
Lăng Hạo Thiên vận lại y phục, sau đó thu thập lại hành lý của cả hai. Khi chàng bỏ đi những vật không cần thiết vào trong rừng thì Bạch Tuyết Nhu vẫn còn ngủ, tận dụng cơ hội chàng vào thị trấn mua thực phẩm.
Trở về, chàng đặc biệt mua thêm một bình rượu, tiến vào sơn động, thấy Bạch Tuyết Nhu vẫn còn ngủ, bỏ một viên dược hoàn vào miệng nàng, đồng thời nhẹ nhàng gọi: “Nhu tỷ, thức dậy dùng bữa.”
Bạch Tuyết Nhu tĩnh khai mỹ mục, chỉ thấy một đạo thanh hương cam tuyền nhập phúc trung, lập tức vươn người tỉnh giấc cười nói: “Không thể nghĩ tỷ có thể ngủ say như vậy.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Chúng ta đêm qua yêu nhau liên tục, phải ăn nhiều vào.”
Bạch Tuyết Nhu trên mặt ửng hồng trông thật quyến rũ, nàng rót rượu vào hai ly, thẹn thùng nói: “Lăng đệ, nguyện ý cùng đệ….Vĩnh viễn không rời!” Nói rồi ném ly rượu xuống đất.
Cả hai ăn uống vui vẻ, người này đút người kia, hạnh phúc tràn trề.
Giây lát sau, chỉ thấy cả hai đã dùng sạch thực phẩm, thậm chí rượu cũng không còn một giọt, nhìn ra ngoài sơn động cũng là lúc hoàng hôn, liền tay trong tay đi đến thuỷ đàm.
Khi họ đến gần thuỷ đàm, cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, tứ phương tối sẫm, cả hai vội vàng thoát y, nhập thuỷ đàm tiến hành uyên ương dục liễu.
Lưỡng nhân tâm tình vui vẻ, thuỷ đàm xuân quang xạ tiết, cùng hoà vào nhịp đập trái tim. Cả hai tận hưởng vui đùa một thời thần mới miễn cưỡng rời nhau vận lại y phục.
Trở về sơn động, lưỡng nhân nhận thấy cũng đã tiêu phí nửa ngày, lập tức đả toạ điều tức.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Hạo Thiên mở mắt nhìn vào toà ngọc nữ phong ẩn nấp trong xiêm y của nàng, chàng liền dùng tay “ngược đãi” đôi ngọc nhũ, ôm nàng vào lòng.
Lưỡng nhân biết hôm nay sẽ ly biệt nên tham lam quấn quýt vào nhau.
Nửa ngày sau, Bạch Tuyết Nhu rơi lệ, miễn cưỡng cười gượng: “Lăng đệ, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, hà huống đây chỉ là tạm ly biệt mà thôi, phải không?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ừm! Nhu tỷ, Đệ tin rằng chúng ta sẽ sớm tương phùng!”
Bạch Tuyết Nhu gật đầu, buột chặt song phong và quấn lại tóc, sau đó dùng diện phổ đầu cân nhất đái, lập tức biến thành một vị thiếu niên bình thường.
Lăng Hạo Thiên nói: “Nhu tỷ, bằng vào võ công và thân phận của tỷ, tỷ còn lo ngại điều gì nữa?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Tỷ không sợ điều gì, bất quá tỷ không thích bị người khác nhìn chăm chú.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Được! Tên tiểu dâm tặc thật là đáng ghê tỏm, chúng ta đi!”
Ly khai sơn động đi đến quan đạo, trong lòng đau đớn vì phân ly nên chẳng ai còn lòng dạ nào ngắm cảnh, chuyện trò nhau cũng không nói nên lời.
Quá ngọ, cả hai bước vào nhất gia tửu lâu, sau khi chọn thức ăn vào rượu, song nhãn lập tức hướng vào nhau, nghẹn ngào không nói được nên lời.
Cả hai im lặng dùng thức ăn và rượu bán thưởng chi hậu, chỉ thấy một đại hán từ đại môn bước đến, song nhãn Bạch Tuyết Nhu lập tức lay động.
Người đó nhìn kỹ nàng một lần nữa, lập tức hoan hỷ vòng tay qua ngực chuyển thân rời khỏi.
Bạch Tuyết Nhu than nhẹ: “Lăng đệ, tỷ phải đi.”
Lăng Hạo Thiên thấy người đó nghênh tiếp Bạch Tuyết Nhu lập tức gật đầu, cử chỉ trân trọng, nâng rượu tiễn nàng.
Bạch Tuyết Nhu nâng ly tiễn biệt, chuyển thân ly khai, nàng đi đến cửa thì quay đầu nhìn vào tình nhân Lăng Hạo Thiên với đôi mắt buồn bã.
“Đệ Nhị Quyển Sơ Xuất Giang Hồ” Hoàn Thành
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 22-04-2008 at 10:49 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa