Một bóng người phóng vội trên con đường núi gập ghềnh. Qua một lúc lâu, hắn quả nhiên đã băng qua sườn núi rồi vọt đến hiệu rèn rách nát kia.
Doanh Thừa Phong thở dốc hổn hển. Lúc này, tốc độ nhịp tim của hắn ít nhất phải nhanh hơn gấp đôi bình thường.
“Ngươi nên tỉnh táo lại” Âm thanh Trí Linh vang lên trong não vực: “Tâm tình kích động như vậy không có lợi cho thân thể của ngươi.”
“Ta biết!” Doanh Thừa Phong cố sức vung tay, không quan tâm đến Trí Linh có thấy được hay không là hắn đã nói dồn: “Nhưng ta không khống chế được mà!” Hắn hít vào một hơi thật sâu: “Quán linh! Hắc hắc… Trí Linh, ngươi cảm thấy không, linh văn trên thanh kiếm kia dường như sống lại đó?!”
“Dĩ nhiên, ta thấy!” Thanh âm Trí Linh cũng không dao động quá nhiều, nó bình tĩnh nói: “Chẳng qua thật xin lỗi, ta chính là muốn sửa lại sai lầm về ngữ pháp của ngài!”
“Hả?” Doanh Thừa Phong ngạc nhiên.
“Những linh văn kia cũng không sống lại.”
Doanh Thừa Phong vỗ trán đánh bộp rồi rầu rĩ: “Ta biết chúng không có sinh mạng và chúng không thể nào có sinh mạng. Nhưng mà… đây là một loại cảm giác, ngươi hiểu không?” Lắc lắc đầu uể oải, trong lòng hắn tự xỉ vả bản thân. Mình vậy mà thảo luận về cảm giác với một thằng trí năng. Mình có phải đang phát điên rồi hay không đây?!
Song, câu sau của Trí Linh làm hắn hết hồn.
“Những linh văn này dù hiện giờ không có sinh mạng nhưng sau này thì chưa hẳn.” Trí Linh nói với vẻ thần bí.
“Cái gì?” Lần này Doanh Thừa Phong mới chân chính hết hồn. Hắn hỏi: “Những linh văn này có thể sinh ra tính mạng sao?”
“Có thể! Bởi vì chúng cũng giống ta.” Thanh âm Trí Linh lộ ra một vẻ nghiêm trọng hiếm thấy: “Nếu ta có thể tự sinh ra trí tuệ và linh trí chân chính thì bọn chúng cũng như vậy mà thôi.”
Sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên cổ quái hẳn: “Ngươi muốn nói là những linh văn kia, sau quá trình quán linh sẽ biến thành trí năng hả?”
“Không khác là mấy! Khắc linh kết hợp quán linh giống như quá trình sản xuất máy tính ở kiếp trước.” Trí Linh im lặng, rồi chỉ một chốc sau rốt cuộc đã đưa ra kết luận.
Doanh Thừa Phong trợn mắt líu lưỡi, trong đầu là một đống hỗn độn. Hắn cảm thấy mình đang phát điên hoặc thằng Trí Linh này điên mất rồi.
“Trí Linh, thế giới này hoàn toàn không giống thế giới của chúng ta mà!” Hắn cố trấn tĩnh rồi nói với giọng tận tình khuyên bảo: “Ở thế giới này làm gì có loại đồ vật nào như máy tính chứ.”
“Ta biết! Ta chỉ nói là: linh văn được quán linh thì giống như phần cứng và phần mềm của máy tính thôi.” Trí Linh lại cường điệu thêm.
“Phần cứng… và phần mềm máy tính à?” Doanh Thừa Phong lẩm nhẩm, trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện linh quang.
Binh khí được khắc linh văn, đây là phần cứng cơ bản nhất. Mà quá trình quán linh này chính là cài đặt phần mềm cho phần cứng, hơn nữa làm cho phần cứng được cài đặt phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Nếu xem xét thì góc độ này, như vậy khắc linh kết hợp quán linh quả thật rất giống quy trình sản xất máy tính ở kiếp trước.
Thanh âm Trí Linh lần nữa vang lên: “Ở thế giới chúng ta, tác dụng lớn nhất của máy tính là tính toán. Bất kể phần mềm hay phần cưng đều được sản xuất nhằm phục vụ mục đích ấy. Nhưng trong thế giới này, tác dụng lớn nhất của binh khí chính là chém giết, nên linh văn và quán linh cũng có mục tiêu phục vụ tương tự. Chẳng qua, lí luận hai chuyện này đều tương thông, nằm trong một phạm trù chẳng khác nhau là mấy.”
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong lòng bỗng dấy lên vô số ý niệm li kì cổ quái.
Đến đây, hắn đã lờ mờ hiểu ra nguyên nhân vì sao thanh trường kiếm kia sau khi được quán linh thì lại phát sinh biến hóa cực lớn, uy năng lại tăng nhiều đến như vậy.
Tác dụng lớn nhất của máy tính chính là tính toán. Ở kiếp trước, máy tính của nhân loại đã phát triển đến một tầm cao không thể tưởng nổi, ngay cả quỹ đạo vận chuyển của các tinh tú trong không gian cũng được tính toán chuẩn xác.
Khối lượng các phép tính lớn như vậy tuyệt đối không ai có khả năng hình dung. Nếu nhân loại muốn tính toán chỉ bằng trí não và giấy bút thì có tốn thời gian đến cả vạn năm cũng không làm nổi.
Nhưng mà… chỉ cần cài đặt phần mềm thích hợp vào máy tính và cắm vào nguồn điện thì như vậy, sau khi nhấn một phím là có thể biết được mọi đáp án sau tích tắc.
Mà trong thế giới này, dù không có vật nào đủ đẳng cấp để so sánh với máy tính nhưng lại hơn ở chỗ có thêm linh văn và quán linh.
Trường kiếm khắc linh văn thì chẳng khác nào một phần cứng máy tính. Chẳng qua là phần cứng này chưa được cài phần mềm và nguồn điện nên không thể nào phát huy được tác dụng của nó.
Mà một khi được quán linh thành công thì nó sẽ giống như một cái máy tính đã được cài phần mềm hoàn chỉnh.
Cùng nguyên lí, khi bọn họ đưa chân khí vào binh khí thì cũng giống như máy tính được cắm điện rồi khởi động.
Một khi đủ điện thì nó sẽ tự động vận chuyển, hơn nữa còn phát huy ra uy lực tương ứng.
Tuy hai quá trình này nhìn qua thì có sự bất đồng cực lớn nhưng đúng như Trí Linh đã nói: bản chất của chúng thật ra cũng chẳng khác biệt gì!
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong mới trấn tĩnh hoàn toàn. Hắn trầm giọng hỏi: “Trí Linh, hòn đá màu đen mà đại sư Trương Minh Vân lấy ra là cái gì vậy?”
“Đó là một loại lực lượng dao kì lạ, ta cũng không biết chúng sinh ra thế nào nữa.”
“Ngươi cũng không biết sao..?!” Doanh Thừa Phong nhíu chặt mày.
“Ta không biết, nhưng ta đã ghi chép toàn bộ những dao động này rồi!”
“Ghi chép?” Doanh Thừa Phong liền giật mình, tức thời hai mắt hắn sáng rỡ: “Ngươi nói gì? Đây là ý gì? Chẳng lẽ…” Hắn ngập ngừng như không tin nổi hỏi tới: “Ngay cả dao động như thế này ngươi cũng phục chế được sao?”
Thanh âm Trí Linh lộ ra vẻ kiêu ngạo mơ hồ: “Bản chất của dao động này vốn chẳng khác gì quá trình vận hành của trí năng, sao ta không thể phục chế hử?”
Doanh Thừa Phong lần nữa nhảy dựng lên, gương mặt hắn vì quá kích động mà trở nên đỏ bừng.
“Ngươi muốn nói… ngươi cũng có thể quán linh?”
“Nếu chỉ quán linh ở trình độ thế này thì ta nghĩ hẳn không thành vấn đề!”
Thân hình Doanh Thừa Phong chợt như điện xẹt, dùng tốc độ trước nay chưa từng có phóng vèo đến góc tường bí ẩn trong gian phòng vắng lấy thanh kiếm ra.
“Quán linh… Ta muốn quán linh!”
“Chờ chút!”
“Sao vậy?” Doanh Thừa Phong khẩn cấp hỏi.
“Qua tính toán của ta, sau khi cài đặt loại phần mềm máy tính này vào, mặc dù có thể kết hợp chân khí với uy năng của binh khí mà hơn nữa còn có lực công kích lớn hơn nhưng… cũng không phát huy loại đặc tính này đến mức tận cùng.”
Đồng tử Doanh Thừa Phong chợt đảo một vòng rồi nói: “Ngươi thiết kế đồ án linh văn mới hả?”
“Đúng! Trải qua sự nghiên cứu và thí nghiệm giả lập của ta, đồ án linh văn trên thanh trường kiếm này phải được sửa lại.”
Một bộ đồ án mới liền tức thì xuất hiện trong đầu Doanh Thừa Phong. Hắn lẳng lặng quan sát rồi chốc lát sau mới như trút được gánh nặng trong lòng.
Nói thật … Hắn rất sợ Trí Linh sẽ thiết kế ra một bộ đồ án linh văn hoàn toàn khác trước. Nếu như thế thì hắn căn bản là không có khả năng xóa sạch linh văn đã khắc trên trường kiếm rồi khắc lại một lần nữa.
May mà kết cấu của đồ án mới do Trí Linh cải biến cũng không lớn, chỉ điều chỉnh lại mấy chỗ rất nhỏ trên thanh kiếm mà thôi.
Đối với kẻ đã nắm vững kĩ xảo Mạt bình như Doanh Thừa Phong thì chỉ cần hai ngày là hắn có thể hoàn toàn cải tạo những linh văn này.
Không hề do dự, hắn lấy đoản châm ra rồi dựa theo bản thiết kế Trí Linh đã giao mà công tác hết sức chăm chú.
--o0o--
Ngày thứ ba, khi Doanh Thừa Phong lại đến hiệu rèn cũ nát này thì linh văn trên trường kiếm đã được hoàn toàn cải tạo.
Chẳng qua, chỉ một điều khiến cho hắn cảm thấy tiếc nuối chính là: đã hai ngày rồi mà thiếu nữ xinh đẹp kia cũng không một lần xuất hiện.
Thu hồi ánh mắt đăm đắm về phía rừng cây, hắn tập trung tinh thần rồi đặt thanh trương kiếm cạnh dòng suối nhỏ. Sau đó, hắn lui về sau một bước rồi đưa ngón tay trỏ nhẹ nhàng điểm vào mũi kiếm.
Phần cải tạo của Trí Linh không lớn cho nên vị trí những điểm mấu chốt tối trọng yếu cũng không thay đổi.
Một luồng chân khí phóng ra từ đan điền, mà lúc này dao động tinh thần của Doanh Thừa Phong cũng đột nhiên tăng nhanh.
Đây không chỉ có tinh thần lực của hắn mà ngay cả Trí Linh cũng chủ động phóng ra.
Doanh Thừa Phong mơ hồ tiến vào một cảnh giới cực kì huyền diệu, dường như hắn đang đi vào trong cơ thể của mình mà hơn nữa còn tiến vào bên trong não vực trống trải.
Ở nơi này, hắn “thấy” được một bóng người.
Đây là một bóng người cao tương tự như hắn. Nhưng chẳng qua, Doanh Thừa Phong biết được nó không phải là bản thân mà chính là sinh mạng trong não vực của mình: Trí Linh!
Lúc này, thân hình Trí Linh đang run rẩy chầm chậm, hơn nữa tần số càng lúc càng cao.
Theo động tác của nó càng nhanh, dao động tinh thần của Doanh Thừa Phong cũng càng trở nên kịch liệt.
Nếu như đây là thân thể một người bình thường, khi chịu đựng dao động tinh thần mãnh liệt đến như vậy thì e rằng phải chịu tổn thương nhất định. Nhưng hôm nay, Doanh Thừa Phong đã là một tiểu gia hỏa có chân khí tầng hai rồi.
Mặc dù tu vi chân khí nho nhỏ này trong mắt đám người Doanh Lợi Đức cũng không đáng một đồng, nhưng so với với người bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm!
Cho nên, dù hắn cảm nhận thân thể mình vẫn chưa hoàn toàn thích ứng nhưng vẫn có thể chịu đựng.
Chỉ sau chốc lát, bóng người trong não vực đột nhiên rạn nứt, một biến thành hai.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm cả kinh. Hắn nhìn hai người giống anh em song sinh này mà thầm dấy lên một cảm giác vô cùng kì quái.
Hai bóng người đó khẽ gật đầu, sau đó một người bay lên.
Ý niệm Doanh Thừa Phong cũng cũng phiêu du theo bóng người nọ, rốt cuộc cũng đi đến đầu ngón tay.
Nơi đó đột nhiên sinh lại một cảm giác lạnh như băng làm hắn đau thấu tim gan, bóng người này chợt biến thành một dao động lực lượng thần kì, nó đi theo ngón tay hắn tiến vào linh văn trên thân kiếm.
Quán linh…
Nếu để Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ thấy được cảnh này nhất định sẽ sợ phát cuồng, hơn nữa lại sẽ không tin vào chính mắt mình.
Linh sư chân chính muốn quán linh cho binh khí và vật phẩm phòng ngự thì nhất định phải hấp nạp “Linh” của linh lực ngọc thạch. Nhưng mà giờ đây Doanh Thừa Phong lại phá vỡ quy tắc sắt thép này.
Hắn… cứ khơi khơi tay không quán linh!
Đây quả thực là một việc không thể tưởng nổi! Vật gọi là “Linh” vậy mà như được sinh ra từ vô hình.
May mà quá trình quán linh của Doanh Thừa Phong không bị ai nhìn thấy. Nếu không, khi chuyện này được đồn đại ra ngoài thì nhất định sẽ làm chấn động cả thiên hạ, khiến cho hắn không còn một khắc nào yên tĩnh.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Trí Linh
Chương 12: Thành phẩm và kế hoạch.
Dịch: Vô Ưu.
Nguồn: Banlong.us
“Phì…”
Cả người Doanh Thừa Phong tê dại nằm thẳng cẳng. Toàn thân trên dưới của hắn toát ra mô hôi như thác chảy, mất hết sức lực.
Trong cả quá trình quán linh hắn đều không có cảm giác gì, nhưng sau khi xong việc thì một cơn mệt mỏi lẫn kiệt sức ập đến đã đánh ngã hắn hoàn toàn.
Hắn thở từng hơi từng hơi hào hển như kéo bễ, nhưng nguyên nhân lần này không phải tâm tình kích động mà bởi vì mệt nhọc quá độ.
Bât luận là hắn hay Trí Linh đều không ngờ rằng quá trình quán linh này lại nếm phải đau khổ như thế.
Hồi lâu sau, tiếng thở gấp ồ ồ như trâu rống rốt cuộc cũng từ từ bình phục. Hắn oán hận hỏi: “Trí Linh, xảy ra chuyện gì..?! Ngươi quán linh hay đang muốn lấy mạng ta hả?”
Trí Linh trầm mặc, cũng không đáp lại câu hỏi của hắn.
Vì không rõ nên trong lòng Doanh Thừa Phong dấy lên một tia bất an. Hắn hỏi: “Trí Linh, ngươi sao vậy?”
Lần này, rốt cuộc thanh âm của Trí Linh cũng vang lên: “Xin lỗi, bởi vì có quan hệ với thân thể của ngươi cho nên ta tạm thời không thể nói chuyện. Xin vui lòng sớm khôi phục sức khỏe!”
Theo một tiếng “tích” vang lên, thanh âm của Trí Linh cũng hoàn toàn đứt hẳn.
Doanh Thừa Phong ngẩn người một lúc, vẻ mặt trở nên vô cùng cổ quái.
Tên Trí Linh này lấy thân thể của hắn làm vật trung gian để tồn tại. Lúc tình trạng thân thể của hắn trở nên vô cùng hỏng bét, nó tựa như máy tính bị mất điện liền biến thành một cục sắt thuần túy không tác dụng.
Chẳng qua, dù Doanh Thừa Phong đã sớm biết chuyện này nhưng vì kiệt sức mà khiến cho Trí Linh lâm vào tình huống hiện thời thì chính là lần đầu tiên. Cho nên, vẻ mặt hắn giờ này lại thoạt mang chút thú vị.
Hắn chuyển hướng nhìn xuống trường kiếm.
Bề ngoài của nó nhìn qua cũng chẳng có gì khác trước lắm, nhưng Doanh Thừa phong lại biết: Một khi hắn đưa chân khí vào trong, tức thì có thể kích phát ra lực lượng của linh văn.
Nhưng… hiện tại một chút sức Doanh Thừa Phong cũng không có, nên càng đừng có nghĩ muốn phóng ra được cái chân khí quái gì cả.
Hắn nghiến răng rồi chậm rãi ngồi xuống xếp bằng, sau khi tĩnh tâm thì mới vận chuyển chân khí trong người.
Tu luyện. Không chỉ có thể gia tăng chân khí mà còn có khả năng khiến tốc độ khôi phục chân khí cao hơn vô số lần.
Khi những tia ấm áp tuôn ra, chảy dọc theo các kinh mạch trong cơ thể mà hơn nữa còn hóa thành chân khí đi vào đan điền, thì đó cũng là lúc Doanh thừa Phong vô cùng hoài niệm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan Trầm Ngọc Kỳ đã tặng.
Nếu như trong tay hắn có một viên đan được tương tự, như vậy lúc nuốt vào thì tuyệt đối có thể khôi phục lại chân khí trong một thời gian ngắn.
Nhưng đáng tiếc là, đừng nói trong tay hắn hiện thời không có trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà cho dù hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan cũng không có nổi nửa viên.
Một canh giờ sau, chân khí trong người hắn cũng dần dần tràn đầy. Mặc dù còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao nhưng cũng đủ để hắn sử dụng lần nữa.
Lúc chân khí hắn khôi phục được 1/10 thì Trí Linh đã tự nhiên tỉnh lại. Chẳng qua nó cũng không nói lời nào mà yên lặng cùng chờ đợi.
Sau khi vận công xong, Doanh Thừa Phong mở mắt ra thì trước tiên lập tức vung tay nắm lấy thanh trường kiếm trước mặt.
Hắn khẩn cấp rót một luồng chân khí vào trong.
Tức thì, ở mũi kiếm phóng ra hào quang cỡ một thước. Luồng hào quang sáng ngời lóa mắt này dù chỉ là một tia sáng nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó sắc nhọn như thực chất.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, bên trong toát ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Mặc dù chưa tiến hành thử nghiệm nhưng hắn có một cảm giác, đó chính là chất lượng hào quang do thanh kiếm này phóng ra hẳn là còn hơn một bậc so với thanh trường kiếm do Doanh Lợi Đức rèn nên.
Nếu như cảm giác này không sai mà nói… thì chuyện này thật sự sẽ dọa người nghe đến rợn người.
Thứ đồ vật hắn và Trí Linh tạo thành, vậy mà so với binh khí do hai vị Doanh Lợi Đức và Trương Minh Vân liên thủ xuất ra còn tốt hơn một chút.
Hắn lẳng lặng cảm ngộ, chỉ chốc lát sau liền vung tay nhẹ nhàng tạo thành một luồng bạch quang xẹt qua một tảng đá như cắt một miếng đậu hủ.
Vô thanh vô tức, tảng đá này sau một tích tắc đã bị vỡ thành hai khối.
Vết cắt trơn nhẵn và sáng bóng! Sự sắc bén của thanh kiếm này tuyệt đối phải được gọi là “chém sắt như bùn”.
Hơn nữa, trong sát na ngắn ngủi này, hắn đã có một phát hiện vô cùng trọng đại: Đó chính là lượng chân khí hắn rót vào trường kiếm của mình ít hơn rất nhiều.
Nếu đổi lại là thanh kiếm của Doanh Lợi Đức thì như vậy chân khí hiện thời của hắn có lẽ đã gần như khô kiệt.
Nhưng ở thời điểm này, chân khí trong người hắn vẫn còn dư dả.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm giọng hỏi: “Trí Linh, đây chính là thành quả của ngươi sau khi cái tiến sao?”
“Đúng!” Trinh Linh đáp không hề do dự: “Độ sắc bén của thanh kiếm này tăng thêm 10%, tiêu hao chân khí giảm bớt 20%. Đây chính là hiệu quả lớn nhất của bản thiết kế sau khi ta tính toán.”
Doanh Thừa Phong chợt thất kinh. Giảm bớt lượng chân kí vận chuyển, hiệu quả cũng mạnh mẽ hơn. Thằng Trí Linh này đúng là không thể khinh thường.
Khẽ vung thanh kiếm trong tay, hắn thật sự quá yêu thích không nỡ rời nó.
Đột nhiên, Doanh Thừa Phong chợt nghĩ tới một vấn đề liền hỏi: “Trí Linh, vừa rồi là tự thân ngươi tách ra à?”
“Đúng vậy! Mặc dù ta nhớ rất rõ dao động lực lượng đó, nhưng muốn sáng tạo ra nó thì nhất định phải tách ra và phân nhánh thành một qui trình khác. Gọi là qui trình phân thân.”
“Qui trình phân thân…” Doanh Thừa Phong thì thào: “Cái tên thật là kì quái!”
“Không có gì quá kì quái!” Trí Linh phang ngay với giọng bất mãn: “Trương Minh Vân chính là thông qua phương thức nào đó để tạo thành một qui trình tồn trữ sóng điện vào trong ngọc thạch, ta chỉ dựa trên sự dao động ấy mà phục chế và biến đổi lại qui trình này thôi.” Ngừng một chút, nó nói: “Mặc dù ta đã cải tạo chút ít nhưng về bản chất thì không có bất kì biến hóa nào.”
Doanh Thừa Phong bừng tỉnh hiểu ngay ra rồi nói: “Thì ra ngươi cũng đã cải tạo cả qui trình dao động này, không trách được thoáng cái đã tăng hiệu quả lên nhiều như vậy.”
Nếu chỉ nói riêng về sự cải tạo đường lối vận hành của linh văn thì cũng sẽ không sinh ra hiệu quả khoa trương đến trình độ như thế. Xem ra, nguyên nhân chủ yếu nhất làm uy năng thanh kiếm này tăng nhiều như vậy là do Trí Linh đã cải tạo cả qui trình vận chuyển của chúng rồi.
Chậm rãi thu hồi chân khí, hào quang trên thân kiếm tức thì biên mất vô tung.
“Khặc khặc… có kiếm này trong tay, sau này xem ai dám khinh thường ta đây!” Doanh Thừa Phong nhìn trường kiếm, khẽ nở nụ cười.
Mặc dù thúc thúc đối xử với hắn rất tốt nhưng lại không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của các đệ tử. Cho dù chuyện chân khí cháu ruột của mình luôn chậm chạp không cách nào tăng lên khiến mọi người lạnh nhạt, thì ông ta cũng chưa hề nhúng tay vào.
Chẳng qua Doanh Thừa Phong tin rằng: chỉ cần hắn trở về đưa thanh kiếm này ra thì thái độ của đám đường huynh trong môn của mình cũng sẽ chuyển biến quay ngoắt 180°.
Song, thanh âm của Trí Linh lại cắt ngang không đúng lúc: “Thật xin lỗi, ta cho rằng hiện tại ngài không nên mơ tưởng chuyện cầm thành kiếm này phô bày huyền cơ bên trong đâu!”
Doanh Thừa Phong nhảy dựng, hỏi: “Có ý gì?”
“Ngài hẳn đang muốn tìm biện pháp gia tăng thực lực của bản thân. Nếu như thực lực của ngài đạt tới trình độ như của thúc thúc thì coi như dù không có thanh kiếm này, cũng không ai dám xem nhẹ ngươi.” Trí Linh phân tích tiếp: “Nếu như ngài muốn mượn thanh kiếm này để tự thổi phồng bản thân… Như vậy, nếu có người đoạt mất thanh kiếm này thì e rằng ngươi phải đại họa lâm đầu!”
Doanh Thừa Phong hồ nghi chớp mắt hai ba lần rồi mới hỏi: “Trí Linh, từ khi nào ngươi đã hiểu rõ lòng người vậy hả?”
“Ta chính là một sinh mạng có trí tuệ, nghiên cứu biến hóa tâm lí con người thì rất kì quái ư?”
Khóe miệng Doanh Thừa Phong giật giật, rồi nhấc lên thành một nụ cười bất đắc dĩ xong mới nói: “Được rồi, ta nghe lời ngươi: tăng cường công lực thôi!”
“Đây là bản kế hoạch ta phác thảo cho ngươi, tự mình tham khảo chút đi!”
“Kế hoạch? Trời ơi… Trí Linh, càng ngày ngươi càng giống loài người chân chính đó!” Doanh Thừa Phong vỗ gáy đánh “bộp” một phát. Hắn khép hờ hai mắt tranh thủ xem qua.
Nhưng chỉ sau chốc lát, trên mặt hắn tràn đầy sự kinh ngạc.
“Ngươi muốn ta đem bán thanh linh khí này?” Doanh Thừa Phong thảng thốt với vẻ khó tin.
“Đúng vậy! Căn cứ vào sự quan sát của ta thì thiên phú tu luyện của ngài có hạn, nếu cứ dựa vào nỗ lực bản thân thì rất khó làm nên cơm cháo gì. Nhưng khi có một lượng lớn đan dược hỗ trợ thì tốc độ đề thăng có thể đạt đến mức khiến người ta có thể tương đối hài lòng.”
Doanh Thừa Phong trầm ngâm hồi lâu. Nghĩ đến dược hiệu không gì sánh nổi của trung phẩm Dưỡng Sinh đan kia mà trong lòng không khỏi vô cùng động lòng. Hắn nói: “Được rồi! Coi như ngươi nói có lí, nhưng mà phải bán thanh linh khí này…”
Hắn nhìn thanh trường kiếm tựa hồ như không nỡ…
“Ngươi yên tâm! Thanh linh khí này chẳng qua là một cái phôi thô mà thôi. Chỉ cần ngươi muốn là tùy thời chúng ta có thể sản xuất được tám cái mười cái rồi!” Như cảm ứng được sự do dự của hắn, Trí Linh vội vàng khuyên giải.
“Hừ, tám cái mười cái, vậy mà ngươi cũng nói được!” Doanh Thừa Phong thế nhưng nhớ rất rõ cái cảm giác mệt mỏi muốn chết người mới vừa rồi.
Chẳng qua hắn cũng biết nguyên nhân là do chân khí của mình quá kém. Nếu có thể tăng lên đến chân khí tầng ba thì Trí Linh có thể tách ra dễ dàng hơn rất nhiều.
“Nếu như ngươi không nỡ lòng mà nói… thì sau khi bán ra ta sẽ nghĩ cách trộm nó về là được!” Trí Linh nói chắc như đinh đóng cột.
“Trộm?”
“Đúng vậy! Qui trình thiết kế của thanh kiếm này là ta nghĩ ra, hơn nữa thanh kiếm này còn bị lực lượng qui trình phân thân của ta điều khiển. Cho nên trong vòng trăm dặm thì ta đều cảm ứng được sự tồn tại của nó.” Trí Linh nói kiểu như đúng rồi: “Chỉ cần ngươi muốn, chúng ta hẳn sẽ có cơ hội lấy nó về!”
Doanh Thừa Phong biến sắc nhưng chỉ chốc lát sau, hắn thở phào một hơi rồi nói: “Tính toán là vậy! Nếu chúng ta đã muốn bán thì nó đã không còn là của chúng ta. Hừ, chỉ là một linh khí mà thôi! Đợi khi chân khí của ta hùng hậu thì hoàn toàn có thể chế tạo ra nhiều thứ hơn!”
Trí Linh im lặng, nhưng nó thật sự rất vui vì ý chí chiến đấu đột nhiên xuất hiện trong lòng Doanh Thừa Phong.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cách Tam Hạp thôn hai mươi dặm về phía Tây chính là một trấn nổi danh nhất vùng lân cận, Bàn Long trấn.
Trong truyền thuyết, ở thời viễn cổ có một vị vô thượng đại thần thông chém chết một con ác long chuyên gây nghiệt, cho nên nơi đây mới được đặt cái tên này.
Tất nhiên, truyền thuyết chính là truyền thuyết, trừ tác dụng chuyên mê hoặc và dụ dỗ trẻ con thì chẳng ai lại để mấy câu chuyện như vậy trong lòng.
Doanh Thừa Phong về nhà báo cha mẹ một tiếng, liền mang theo thanh linh kiếm đi đến cái thị trấn kia.
Hai mươi dặm, đối với một thiếu niên mà nói thì đã là một quãng đường khá xa. Nhưng chẳng qua Doanh Thừa Phong lại không phải là một thiếu niên bình thường. Mặc dù võ sĩ có chân khí tầng một thì chỉ chỉ ở tầng chót bét nhưng những người không thể tu luyện chân khí trên thế giới này, không thể nghi ngờ còn nhiều hơn bội phần.
Cho nên, lúc Doanh Thừa Phong thưa chuyện, muốn một mình mình tự đến Bàn Long trấn thì bất kể là cha mẹ hay thúc thúc Doanh Lợi Đức của hắn cũng đều chấp thuận ngay tắp lự.
Cưỡi một con tuấn mã phụ thân đã chuẩn bị cho riêng mình, hắn chạy dọc theo đường cái hai mươi dặm thì rốt cuộc đã thấy tường thành xa xa.
Mặc dù chủ nhân trước của thân thể này từng đến Bàn Long trấn nhiều lần nhưng đây lại là lần đầu tiên “Doanh Thừa Phong” đến đây. Trên trấn quả nhiên phồn hoa náo nhiệt hơn trong thôn rất nhiều, nhưng đối với một người có kinh nghiệm hai kiếp như hắn mà nói thì độ ồn ã lẫn xa hoa thực sự chả đáng là bao.
Tung mình xuống ngựa, hắn dựa theo tuyến đường trong trí nhớ mà đi đến một khách điếm.
Khách điếm tên Tam Hạp này do một thôn dân mở ra, phàm là khách đến từ Tam Hạp thôn bình thường cũng đều trọ ở chỗ này.
Tuổi tác Doanh Thừa Phong dù không lớn nhưng Doanh gia trong thôn cũng là đại hộ số một, cho nên chủ nhân khách điếm cũng không xa lạ gì hắn.
Sau một phen ân cần thăm hỏi, Doanh Thừa Phong vội dùng bữa rồi một mình một người rời khỏi khách điếm.
“Trí Linh, từ đâu mà ngươi biết Bích Thủy Uyển thế?” Doanh Thừa Phong thầm hỏi: “Ngươi xác định đó không phải là hắc điếm sao?”
Trong bản kế hoạch Trí Linh phác thảo cho hắn, hạng mục đầu tiên chính là bán thanh linh kiếm cho Bích Thủy Uyển rồi trao đổi lấy đan được hỗ trợ tu luyện.
Kế hoạch này thật sự không tệ. Nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kì quái nhất chính là: Tên Trí Linh này vốn lấy thân thể hắn làm vật trung gian thì tại sao lại biết được cái cửa hiệu tên Bích Thủy Uyển này?!?
“Bích Thủy Uyển chính là cửa hiệu do tông môn của thúc thúc ngươi, Khí Đạo Tông mở ra.” Trí Linh giải thích: “Ta dựa theo câu chuyện của thúc thúc ngươi cùng mấy nam tử nói qua mà lấy được tin tức. Chỉ cần lúc ngươi đi vào đó và đưa ra Minh linh châm thúc thúc ngươi tặng, thì hẳn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
Doanh Thừa Phong lúc này chợt hiểu ra. Cây Minh linh châm này mặc dù không phải bảo bối gì nhưng cũng không phải mặt hàng thông thường có thể tùy ý thấy được.
Trong mười tên đệ tử mà Doanh Lợi Đức đã thu, vậy mà chỉ ba người: huynh đệ Doanh Hải Đào và Trương Xuân HIểu là có được Minh linh châm thôi. Mà Minh linh châm trong tay Doanh Thừa Phong chính là quà sinh nhật do tận tay Doanh Lợi Đức tặng hắn, cũng không phải do bản thân hắn dùng chân tài thực học lấy được.
Rất hiển nhiên, cây châm này hẳn là tín vật của Khí Đạo Tông. Nếu Bích Thủy Uyển là cửa hiệu do Khí Đạo Tông mở ra, thì như vậy không thể nào có đạo lí tự mình hại mình cho được.
Vừa nghĩ đến thúc thúc thế mà phá lệ tặng Minh linh châm cho mình, trong lòng Doanh Thừa Phong bỗng nổi lên một luồng nhiệt khí.
Từ trong cây châm nhỏ bé này, hắn có thể cảm nhận một cách đầy đủ sự ân cần lẫn hi vọng của thúc thúc đối với mình. Chỉ tiếc rằng nguyên chủ của thân thể này thật sự là chẳng ra gì, lại khiến cho ông phải thất vọng.
Chẳng qua là…
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn biển hiệu “Bích Thủy Uyển” treo thật cao mà hai tay đột nhiên siết chặt, trong lòng đã hạ lời thề!
Nếu chính mình đã thay thế thân phận người này, thì như vậy sẽ không bao giờ làm cho hán tử trung niên ấy thất vọng!
Ngẩng đầu, hắn lấy ra một chiếc đấu lạp* màu đen đội lên che phủ cả khuôn mặt rồi sau đó bước vào trong cửa hiệu.
* Đấu lạp: nón tre rộng vành, có khăn trùm xuống theo viền nón. Tác dụng che mặt.
Từ ngoài nhìn vào thì Bích Thủy Uyển cũng không quá lớn nhưng sau khi vào trong mới phát hiện ra kiến trúc nơi này tương đối kì diệu. Địa thế nở hậu dọc theo hai bên lối vào, vậy mà đã bao phủ non nửa của cả đại lộ bên ngoài.
Một gã phục vụ mặc trang phục tiểu nhị thấy được đấu lạp trên đầu hắn thì không khỏi sáng mắt hẳn lên.
Loại khách nhân muốn dấu thân phận mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi một người vào đây thì căn bản đều sẽ đem đến cho Bích Thủy uyển một khoản giao dịch rất lớn, hơn nữa còn đạt được lợi nhuận phong phú và hậu hĩnh.
Gã tiểu nhị này bước nhanh tới rồi khom nửa người đon đả: “Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì cần giúp đỡ không?”
Nếu như Doanh Thừa phong đúng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi thì hiện giờ có thể phải luống cuống chân tay. Nhưng lúc này ư… hắn ho khan một tiếng rồi thay đổi ngữ điệu khiến âm thanh trở nên thô hào hơn: “Chưởng quỹ đâu? Ta tìm hắn bàn chuyện làm ăn!”
Gã tiểu nhị vội vàng nói: “Tiên sinh, mời ngài vào trong nghỉ ngơi chốc lát, tiểu nhân sẽ mời chưởng quỹ đến ngay!”
Gã đưa Doanh Thừa phong vào một nhã gian bên trong rồi mời ngồi. Chỉ chốc lát sau, một nam tử trung nên đã chậm rãi bước vào.
Thân hình vị trung niên nam tử này tròn trịa một cách khác thường, đặc biệt là vòng eo “nhỏ nhắn” như một thùng rượu, chính được gọi là “người chưa tới bụng đã đến”. Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không dám trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được một áp lực không thể hình dung từ trên người của “thùng rượu” này.
Loại áp lực mạnh mẽ này tuyệt đối phải đến từ tu vi chân khí. Lão mập mày hiển nhiên chính là một vị võ giả có cảnh giới tu vi không dưới thúc phụ hắn.
“Lão phu Nguyên Bưu! Nghe nói vị tiểu ca này chỉ đích danh muốn tìm ta… Không biết lão phu có thể ra sức chỗ nào không?” Nguyên Bưu cười híp hết hai mắt rồi hỏi.
Mặc dù khi y cười rất giống một ông phật Di Lặc hòa hòa khí khí luôn hoan hỉ, nhưng Doanh Thừa Phong cũng không vì vậy mà bớt phần cẩn trọng.
Hắn đứng dậy, trước tiên khom người thi lễ thật sâu đoạn nói: “Nguyên Bưu tiền bối, vãn bối phụng mệnh trưởng bối trong nhà đến đây. Có gì mạo muội xin hãy lượng thứ!”
Nguyên Bưu liền giật mình. Y dùng thanh âm hiền từ hỏi: “Trưởng bối của tiểu ca là..?!”
Doanh Thừa Phong vừa lật tay đã lấy ra Minh linh châm rồi cung kính đáp: “Trưởng bối trong nhà từng căn dặn: lần này đến để bàn chuyện làm ăn, không được đề cập đến việc khác!”
Nguyên Bưu khẽ híp mắt. Y tự nhiên là nhận ra vật trong tay Doanh Thừa Phong.
Đây chính là tín vật của môn hạ trong ngoài Đạo Khí Tông. Trong tông môn, tuy nó không tính là tín vật cao cấp gì nhưng chẳng qua trên người đối phương có vật này thì ít nhiều cũng có liên quan đến tông môn.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của y tức thời hoà hoãn hơn nhiều rồi nói: “Cũng tốt! Nếu đã là đồng môn, ta liền không hỏi nhiều như vậy!” Ngừng lại một lúc, y nói tiếp: “Tiểu ca đến đây thì hẳn là có tính toán gì rồi sao?”
Doanh Thừa Phong lấy cái bọc dài và mảnh trên lưng xuống, sau khi nhẹ nhàng đặt nó lên bàn thì nói: “Trưởng bối trong nhà lệnh cho vãn bối bán vật này, hơn nữa đổi lấy một ít đan dược để tu luyện và tiền mặt.”
Nguyên Bưu cười hăng hắc, lòng có chút khinh thường.
Doanh Thừa Phong cải trang quá đơn giản mà kinh nghiệm của y rất lão luyện, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra tên giấu đầu giấu đuôi này chính là còn rất trẻ. Mặc dù tiểu tử kia luôn mồm nói “Phụng mệnh trưởng bối trong nhà mà đến” nhưng Nguyên Bưu há lại dễ tin tưởng ngay sao!
Tuổi tác như vậy thì có thể mang đến vật gì khiến y phải để vào mắt chứ?!
Chẳng qua là, đã nhiều năm kinh doanh đã tạo cho y một thói quen: lúc nào cũng phải giữ một bộ dạng tươi cười nghênh đón, không được lộ ra bất kì vẻ bất kiên nhiễn nào.
Vươn tay kéo tấm vải bọc ra, cổ tay nhẹ rung một cái đã khiến toàn bộ tấm vải bung hết, mà hơn nữa còn lộ ra thanh trường kiếm bên trong.
Lúc này, thanh trường kiếm đã được tra vào trong vỏ, mà vỏ kiếm lại chỉ là thứ đồ vật còn thua cả phổ thông.
Da thịt trên khuôn mặt béo núc của Nguyên Bưu khẽ giần giật. Sau khi nhìn thấy vỏ kiếm, sự hiếu kì ít ỏi còn sót lại trong người y cũng tiêu mất luôn.
Có lẽ y nhận định: thanh kiếm nằm trong cái vỏ nát kia nhất định là chả có màu mè gì, là thứ tầm thường!
“Choang…”
Một thanh âm trong trẻo đột ngột vang lên. Trường kiếm rời khỏi vỏ khiến giữa không trung lóe lên một đóa quang hoa.
Nguyên Bưu đột nhiên biến sắc dữ dội. Y hô lên một tiếng kinh hãi rồi dùng một tốc độ không tương xứng với thân hình núc ních của mình, nhanh như chớp đã vọt ra.
Doanh Thừa Phong chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên thì Nguyên Bưu đã nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.
Hít vào một hơi khí lạnh, Doanh Thừa Phong chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng đứng.
Trong tim hắn lập tức dấy lên một nỗi sợ hãi. Nếu sau khi lão béo này thấy hơi tiền động lòng tham mà muốn giết người diệt khẩu thì sao đây?!
Chẳng qua ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi. Trước khi hắn lấy ra Minh linh châm tượng trưng cho tính vật của Khí Đạo Tông, cho dù không có thân phận này nhưng lấy danh dự của Bích Thủy Uyển thì lão béo ị kia chưa hẳn sẽ làm ra loại chuyện đến bậc này.
Lực chú ý của Nguyên Bưu đã bị thanh trường kiếm hấp dẫn hoàn toàn nên cũng không lưu ý tới tâm tư xấu xa của tiểu tử bên cạnh. Nếu thật sự y biết được nỗi lo âu hiện thời trong lòng thằng nhóc này thì chỉ e rằng sẽ vung kiếm chém thẳng hắn một nhát rồi nói sau.
Rót một luồng chân khí vào trong trường kiếm, tức thì tại mũi kiếm đã kích phát ra một tia hào quang dài hơn thước.
Dưới sự khống chế của chân khí, hào quang co rụt vô chừng. Nó giống như một con quái xà thè lưỡi, tràn đầy mùi vị nguy hiểm.
“Kiếm tốt, kiếm tốt! Kiếm tốt..!!” Nguyên Bưu thét liền ba tiếng “kiếm tốt”, từ đó có thể biết được sự hài lòng của y với thanh trường kiếm này đã đến mức nào.
Doanh Thừa Phong cười hắc hắc rồi hỏi: “Tiền bối nghĩ như thế nào?”
Nguyên Bưu nhướng mày xong đáp: “Đây là một thanh linh kiếm! Cực kì trân quý linh kiếm!” Y dừng lại một lúc rồi tiếp: “Tiểu ca, xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu: Thanh linh kiếm này ngươi lấy được từ đâu vậy?”
Doanh Thừa Phong thoáng do dự rồi đáp: “Đây chính là do trưởng bối đích thân chú tạo nên!”
“Như vậy… thì được người phương nào quán linh?”
“Chuyện này… Xin thứ cho tại hạ không thể tiết lộ!”
Nguyên Bưu tần ngần, lại tiếp lời: “Cũng được! Nếu tiểu ca không muốn nói thì lão phu cũng không ép! Chẳng qua, vì phẩm chất thanh linh kiếm này rất cao nên lão phu cũng không chắc. Cho nên, lão phu muốn mời một vị sư huynh đến đây kiểm tra cho cẩn thận. Không biết tiểu ca nghĩ làm sao?”
Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa, đáp dứt khoát: “Không thành vấn đề! Tiền bối cứ tự nhiên mời người đến là được!”
Nguyên Bưu chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm. Người trẻ tuổi này không nghĩ qua liền chấp thuận, thì xem ra thanh kiếm này cũng không quá vấn đề gì quá lớn, khả năng là tang vật cực kì bé nhỏ.
Y cười “ha ha” rồi nói: “Mời Phương sư huynh đến đây lập tức!”
“Vâng!”
Ở nhã gian bên ngoài liền có tiếng người cao giọng cung kính tuân lệnh, hơn nữa đã đi khỏi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên bên ngoài nhã các.
Tai Doanh Thừa Phong khẽ động, lòng hắn thất kinh. Khi những bước chân này vang lên, hắn thậm chí cảm giác mình đang bị điếc đặc, trong tai quay cuồng ù ù.
Đây đương nhiên chỉ là một loại ảo giác, hơn nữa chỉ có loại người tu luyện chân khí như hắn mơi có được, còn người thường thì sẽ chẳng phát hiện gì cả. Nhưng cũng chính vì vậy, cho nên hắn mới có thể khẳng định: công lực vị đang đến này sợ rằng còn trên cả lão béo núc đang cười cười cợt cợt trước mặt mình đây.
Cửa từ từ được mở. Một nam tử thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, thân hình cao gầy chầm chậm bước vào.
Vóc dáng người mới vào tạo thành một hình ảnh đối lập với Nguyên Bưu đang bên cạnh. Người này thực sự quá gầy, dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm ông ta ngã sấp mặt xuống ngay tức khắc.
Nhưng sau khi người này vào phòng, Nguyên Bưu lập tức đứng dậy, hơn nữa còn chào rất cung kính: “Phương sư huynh, mời ngồi!”
Người nọ khẽ gật đầu, đưa mắt quét qua Doanh Thừa Phong một lượt thì đã nhìn ra lai lịch mà hắn muốn che dấu. Cho nên, ông ta cũng không để tâm quá nhiều rồi ra vẻ bề trên, đến ghế chủ vị ngồi xuống: “Sư đệ, ngươi mời ta đến có chuyện gì?”
Nguyên Bưu đáp ngay lập tức: “Phương sư huynh, vị tiểu ca này đưa tới một thanh linh kiếm. Tiểu đệ lại không đánh giá được phẩm cấp của nó nên muốn mời người mở ra tuệ nhãn, đánh giá một phen!”
“Linh kiếm?” Vốn vẻ mặt của người nọ vẫn đạm mạc nhưng sau khi nghe được hai chữ linh kiếm, tức thì trong mắt bắn mạnh ra một luồng tinh quang.
Ông ta đảo mắt, lập tức đã dừng lại trên thanh trường kiếm.
Trừ phi linh kiếm được đưa chân khí vào để kích phát linh lực bên trong, nếu không thì rất khó nhận biết nó có phải linh vật hay không. Người này có ánh mắt lão luyện chu đáo nhưng ngẫu nhiên lầm lẫn cũng là chuyện không thể tránh được.
Ông ta vẫy tay, thanh kiếm trên bàn giống như bị một bàn tay vô hình khống chế liền bay về hướng của y.
Nam tử họ Phương này vậy mà chính là cao nhân thâm tàng bất lộ. Ban đầu, hắn còn tưởng tu vi chân khí của ông ta chẳng qua cũng xấp xỉ với Nguyên Bưu hoặc thúc phụ của mình mà thôi, nhưng giờ đây xem ra thì nội công chân thực còn muốn hơn một bậc.
Mình thế mà muốn giao dịch cùng với một nhân vật cỡ này…
Trong tích tắc, hắn cảm thấy mình nên phải vô cùng hối hận. Thật quá vô tri và lỗ mãng mà!
Nam tử họ Phương rót một luồng chân khí vào trong trường kiếm, tức thì đã kích phát ra một luồng hào quang hơn thước. Nhìn thấy luồng hào quang này, ông ta đột nhiên nghiêm mặt lại.
Hồi lâu sau, họ Phương kia mới thở ra một hơi rồi khen: “Kiếm tốt!”
Nguyên Bưu thầm nghĩ: “Ta cũng biết là kiếm tốt mà, nhưng sư huynh người phải định ra phẩm cấp đi chứ nhỉ!”
Nam tử họ Phương trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tại hạ Phương Hủy! Không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”
Nguyên Bưu ngẩn người, trên khuôn mặt đầy thịt mỡ tức thời toát ra vẻ kinh ngạc.
Mình và Phương sư huynh giao tình đã lâu, dĩ nhiên biết ông ta là một người tâm cao khí ngạo đến nhường nào, cho dù đối xử với đệ tử đồng môn của Nội đường cũng chưa bao giờ cười nói đon đả. Nhưng giờ khắc này lại biểu hiện khách khí trước mặt một tiểu tử đến thế.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ thông suốt. “Không phải Phương Hủy đã nhận ra lai lịch trưởng bối chống lưng cho tiểu tử này rồi chứ?”
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng rồi mới đáp: “Tiền bối thứ lỗi! Trước khi vãn bối đến đây, trưởng bối trong nhà đã căn dặn là không được tiết lộ!”
Hắn vạn bất đắc dĩ mới phải nói thế, bởi vì chỉ cần còn khả năng là hắn sẽ không bao giờ lộ ra gốc gác của mình. Dĩ nhiên, nếu đối phương dùng thủ đoạn cứng rắn để bức bách… thì hắn cũng không ngại mà khai tuốt tuồn tuột.
Nhưng… Phương Hủy trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Nếu lão phu nhìn không lầm thì đây là một thanh kiếm mới, chỉ được quán linh thành công trong vòng một tháng?”
Trong mắt Phương Hủy chợt lóe lên tinh mang. Ông ta nói: “Ngươi chỉ cần nói người quán linh cho thanh kiếm này có ở phụ cận đây hay không là được!”
Trong long Doanh Thừa Phong khẽ động. Hắn bắt chước bộ dạng trầm tư suy tưởng một lúc, rồi rốt cuộc mới gật đầu đáp: “Có!”
Phương Hủy cười khà khà, phảng phất như đã sớm biết rõ điểm này rồi. Sau đó, ông ta tựa hồ khá hài lòng, gật rồi rồi bảo: “Nguyên sư đệ, thanh kiếm này chính là Sĩ cấp – thượng phẩm linh khí, lai lịch cũng không có vấn đề. Ngươi thu vào luôn đi!”
“Sĩ cấp – thượng phẩm?” Trên khuôn mặt da chen thịt lấn của Nguyên Bưu hiện lên một vẻ vui mừng khó thấy, vội vàng nói: “Tuân lệnh, Phương sư huynh!”
Phương Hủy đứng lên, liếc nhìn Doanh Thừa Phong đầy thâm ý mới tiếp lời: “Nếu vị tiểu huynh đệ này có yêu cầu gì, ngươi tiện thì cố hết sức thỏa mãn đi!”
Nguyên Bưu thầm buồn bực nhưng không dám trái ý, vẫn nhanh nhẩu: “Vâng!”
Phương Hủy cười lặng lẽ, nói: “Tiểu huynh đệ, ta là Giám định sư của Bích Thủy Uyển nên chỉ phụ trách kiểm định không tham gia vào việc kinh doanh này nọ. Ngươi cùng Nguyên sư đệ bàn bạc trước đi thôi!” Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp: “Chẳng qua, đợi khi các ngươi thương nghị xong thì tiểu huynh đệ có thể ở lại gặp Phương mỗ một lần hay không?”
Doanh Thừa Phong thật sự bất đắc dĩ. Nghe cách nói chuyện thì vị Phương Hủy này không có ác ý với mình, nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn khiến hắn lại không thể không đề phòng.
Dường như nhìn thấu sự ngờ vực trong lòng của Doanh Thừa phong, Phương Hủy cười khà khà rồi nói: “Ngươi yên tâm, chẳng qua Phương mỗ chỉ muốn chế tạo mấy vật. Nếu tiểu huynh đệ chịu ra tay giúp đỡ thì Phương mỗ tuyệt không để ngươi lỗ lã đâu!”
Lúc này, Doanh Thừa Phong mới yên tâm rồi lại đáp: “Nếu tiền bối có lời, vãn bối nào dám không nghe lệnh!”
Phương Hủy chỉ cười to mấy hồi rồi xoay người bỏ đi.
Nguyên Bưu nghiêng đầu nhìn qua, lúc này trên khuốn mặt béo núc đã chất ngất nụ cười. Lão nói: “Tiểu ca thật là chân nhân bất lộ tướng! Có thể khiến Phương sư huynh xem trọng như thế, khó được… khó được nha!”
Doanh Thừa Phong đáp vội: “Tiền bối quá khen! Đây là Phương tiền bối cho trưởng bối trong nhà thể diện thôi, mà tại hạ thật sự chẳng có sở trường gì khiến Phương tiền bối xem trọng cả!”
Nguyên Bưu thầm nghĩ: “Tiểu tử ngươi có phần tự hiểu bản thân mà không phải hạng cuồng vọng tự đại đấy!” Nhưng trong miệng ông ta vẫn tuôn ra vô số lời khen tặng, không chút nào khinh thường vì thực lực của mình vượt xa đối phương.
“Tiểu ca… Ngươi nói… muốn trao đổi thanh linh kiếm này lấy đan dược tu luyện và tiền mặt. Không biết ngươi thích đổi lấy vật gì vậy?”
Doanh Thừa Phong lòng mừng như điên, vội vàng nói: “Tôi muốn đổi lấy một ít Dưỡng Sinh đan. Còn về phần tiền mặt nhiều hay ít thì ngài cứ tùy ý mà tính toán!”
Nguyên Bưu thoáng cái đã chưng hửng, lòng càng thêm buồn bực.
Kiếm này vậy mà là một thanh Sĩ cấp – thượng phẩm linh kiếm đó! Nếu dùng để trao đổi đan dược thì ít nhất cũng có thể đổi được mấy viên linh đan Sư cấp.
Nhưng mà… tiểu tử này chỉ lại yêu cầu mấy viên Dưỡng Sinh đan.
Dưỡng Sinh đan. Đây cũng chỉ là đan dược Sĩ cấp bình thường nhất thôi. Về phần tiền mặt Doanh Thừa Phong đề cập ư? Đã bị ông ta xem là vật đi kèm vô giá trị.
Linh khí và linh đan… những loại bảo vật thế này làm sao có thể dùng tiền bạc bình thường mà đo giá trị.
Chẳng qua, bất kể như thế nào thì sự ngờ vực trong lòng ông ta cũng không ai giải đáp, lúc này cũng chỉ làm theo.
“Tiểu ca, nếu Phương sư huynh đã có lệnh thì Nguyên mỗ cũng không muốn chiếm lợi của ngươi.” Nguyên Bưu nói với vẻ nghiêm nghị: “Một thanh lượng phẩm linh khí có giá trị tương đương với mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan, nên Nguyên mỗ sẽ giao cho ngươi mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan nhé! Về phần tiền bạc sao..?!” Lão ngừng một chốc rồi nói: “Một trăm lượng vàng, coi như lễ vật đồng môn tặng nhau đi! Kính xin tiểu ca vui lòng nhận cho!”
Doanh Thừa Phong trong lòng sướng đến phát cuồng. Mặc dù hắn biết giá trị linh khí nhất định sẽ lớn hơn đan dược cùng giai, nhưng thoáng cái đã đổi được mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan thì đã vượt qua dự liệu trong lòng hắn.
Bởi vậy, có thể thấy được lão Nguyên béo này quả nhiên không chiếm lợi của mình.
Chẳng qua là… thượng phẩm đan dược đây!
Hắn đột nhiên thầm rùng mình một trận. Lấy tu vi chân khí hiện thời của hắn mà dùng trung phẩm Dưỡng sinh đan cũng đã là cực hạn rồi. Nếu thật sự xơi một viên thượng phẩm, kết cục ấy… chỉ e rằng khá là thê thảm mà!
Ho khẽ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói rất nghiêm trang: “Đa tạ hảo ý của tiền bối! Chẳng qua vãn bối còn có một thỉnh cầu!”
“Ngươi cứ nói!” Nguyên Bưu híp mắt cười rồi đáp, nhưng trong lòng lão lại có phần bất mãn. Lấy mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan trao đổi thanh linh khí này đã là giới hạn cuối cùng của mình, chẳng lẽ thằng lỏi này có lòng tham không đáy sao?
Doanh Thừa Phong cười xấu hổ nhưng vẫn nói: “Vãn bối không cần thượng phẩm Dưỡng sinh đan, chỉ cần trung phẩm là đủ.”
“Trung phẩm?” Nguyên Bưu trợn tròn mắt, suýt sùi bọt mép vì khó tin: “Ngươi nói… ngươi muốn dùng thanh thượng phẩm linh khí này trao đổi trung phẩm Dưỡng Sinh đan hay sao?”
“Vâng!” Doanh Thừa Phong đáp không hề do dự.
Da thịt trên mặt Nguyên Bư giật cùng cục liên hồi. Nếu như không phải có Phương sư huynh đứng ra bảo đảm cho tên nhóc này, mình quả thực phải hoài nghi cái thanh linh khí kia có phải hắn đi trộm về rồi tẩu tán luôn không đây!
Chẳng qua, lão tức thì thoải mái. Linh khí là vật trân quý, mà người có linh khí nhất định phải là cao thủ cường đại, há lại có thể để một thằng nhóc trộm mất chứ!
Gật nhẹ đầu, lão đáp: “Được rồi, một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đổi được mười viên loại trung phẩm. Nguyên mỗ sẽ đưa ngươi một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, không biết ý ngươi thế nào?”
Trong mắt Doanh Thừa Phong toát ra một niềm vui vô hạn. Vì có chiếc đấu lạp che dấu nên lão Nguyên béo không tài nào thấy được mà thôi.
Thầm hít sâu trấn tĩnh, hắn đè nén giọng nói vui sướng xuống: “Vãn bối hết sức hài lòng!”
“Tốt!” Nguyên Bưu vỗ tay đánh “chát” rồi phân phó một câu. Chỉ chốc lát sau, tự nhiên có người đưa tới một cái hộp ngọc. Lão ta tự mình mở nó ra, bên trong đã có sẵn mười bình ngọc sắp đặt chỉnh tề. Lão nói: “Tiểu ca, mỗi bình ngọc này đều chứa mười viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, mời kiểm kê một phen!”
Doanh Thừa Phong cười hề hề, nhấc cái hộp lên rồi nói: “Vãn bối làm sao không tin tiền bối cho được. Không cần kiểm lại!”
Nguyên Bưu cười khẽ, rốt cuộc cũng đã có phần hài lòng với tiểu tử này.
“Tiểu ca, đây là kim phiếu chúng ta chuẩn bị cho ngươi, trong bất kì sản nghiệp thuộc phạm vi của Khí Đạo Tông nào cũng có thể đổi ra trăm lượng vàng ròng.” Nguyên Bưu lại lấy ra một tấm da dê đưa tới.
Doanh Thừa Phong vươn tay nhận lấy. Trăm lượng vàng ròng, đây chính là một khoản tiền vô cùng lớn đối với những bình dân.
Nhưng trong mắt Nguyên Bưu thì chúng có vẻ chẳng thấm gì, dường như cái lão đưa ra không phải trăm lượng vàng óng ánh mà chỉ là một miếng sắt bình thường vậy.
“Đa tạ Nguyên tiền bối!” Doanh Thừa Phong nói rất thành khẩn.
Nguyên Bưu nhẹ nhàng phất tay: “Phương sư huynh, chúng ta giao dịch xong rồi. Ngài có thể đi ra!”
Bóng người chợt lóe, Phương Hủy đã tiến vào nhã các không một tiếng động.
Nguyên Bưu nhẹ nhàng khom người thi lễ với Phương Hủy, thân hình béo ị cố gắng lúc lắc như lết ra ngoài.
Doanh Thừa Phong thầm cảnh giác nhưng ngoài mặt cũng không dám thất lễ mảy may. Hắn nói: “Bái kiến Phương tiền bối!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phương Hủy phất nhẹ tay để ngắt lời rồi nói: “Tiểu huynh đệ không cần khách khí! Hôm nay lão phu lưu ngươi lại là muốn thương lượng một chuyện.”
Doanh Thừa Phong biết rõ, nhìn thì ra vẻ đối phương muốn thương lượng với mình nhưng thật ra thì ngay cả tư cách cò kè mặc cả mình cũng không có, bèn cười nói: “Mời tiền bối phân phó!”
Phương Hủy khẽ gật đầu, vung tay lấy ra một tờ giấy mỏng rồi đặt nhẹ lên bàn. Lão nói: “Ngươi cầm rồi xem qua một chút đi!”
Đây vậy mà lại là một bản vẽ khôi giáp. Hơn nữa, điều làm cho hắn phải kinh ngạc là: trong bản vẽ còn có một đồ án linh văn mới toanh.
“Ngươi có thể nhận ra đây là thứ gì sao?” Phương Hủy hỏi bằng giọng hòa hoãn.
Mặc dù tu vi chân khí của nguyên chủ nhân thân thể này không cao lắm, nhưng năm năm hắn bên cạnh Doanh Lợi Đức cũng không phải là chỉ biết ăn hại. Mà Doanh Thừa Phong lại càng kế thừa đầy đủ tất cả trí nhớ lẫn kiến thức của hắn. Cho nên, sau khi xem xét cặn kẽ trong lòng hắn đã hiểu rõ ràng.
“Tiền bối, đây chính là bản sao để chế tạo khôi giáp.” Hắn ngập ngừng suy tính trong chốc lát nhưng thực ra là mượn cơ hội này để trao đổi cùng Trí Linh. “Nếu như vãn bối đoán không sai thì bộ khôi giáp này hẳn là một bộ sáo trang* đi?”
*Sáo trang: bộ trang phục hoàn chỉnh, gồm đầy đủ phụ kiện có tác dụng bảo vệ như: mũ, giáp, giày, che vai – đùi…
Đôi mắt Phương Hủy rực sáng rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ không hổ xuất thân từ thế gia có tiếng bác học đa tài, cả điểm này vậy mà thậm chí cũng nhìn ra!”
Doanh Thừa Phong cười khẽ. Hắn biết rõ vị cao nhân đối diện hẳn là đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng nó có lợi cho mình thì hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến độ tự bán đứng mình.
Phương Hủy trầm ngâm hồi lâu, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi từng nghe qua linh khí sáo trang chưa?”
Doanh Thừa Phong liền giật mình. Nói thật tự đáy lòng, hắn cũng không biết cái quái gì gọi là linh khí sáo trang. Nhưng ở thời khắc này, nếu bản thân phun ra một câu “không biết!” thì chỉ sợ sẽ khiến đối phương lập tức hoài nghi.
Hắn gật nhẹ đầu rồi đáp: “Đã từng nghe qua.”
Phương Hủy mỉm cười, trong mắt lại hiện lên vẻ kích động thoáng qua nhưng vẫn bình tĩnh: “Linh khí sáo trang chính là vật phẩm khó quán linh nhất đương thời. Đây không chỉ do sự phân bố đồ án linh văn, hơn nữa lại còn cần một lượng linh lực lẫn sự tính toán vô cùng chuẩn xác trong quá trình quán linh. Chỉ cần một sai lầm nhỏ liền tức thì tựa kiếm củi ba năm đốt một giờ!” Thở dài một hơi, ông ta tiếp lời: “Cho dù trong Khí Đạo Tông của chúng ta, Linh sư có thể quán linh cho sáo trang cũng chẳng có là bao.”
Doanh Thừa Phong chầm chậm gật đầu, thầm nghĩ: “Loại sáo trang này không ngờ lại khó luyện chế đến như vậy! Có thể trong chuyện này có bí ẩn gì chăng?”
Tiếng nói Phương Hủy vẫn tiếp tục vang lên đều đều: “Chẳng qua, có mất là có được! Linh khí sáo trang nếu được quán linh thành công thì uy lực của nó sẽ gia tăng gấp bội. Cho dù gặp công kích của những linh khí bình thường cũng có thể ngăn cản dễ dàng.”
Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu ra, đồng thời trong lòng đại động. Hắn chuyển hướng nhìn về mảnh giấy bằng ánh mắt chăm chăm như muốn nuốt chửng nó, và cũng tựa hồ như muốn nhớ kĩ cấu trúc bản vẽ trong đầu.
Phương Hủy cười hăng hắc rồi nói: “Tiểu huynh đệ, lão phu đã lấy bản vẽ này ra nhưng cũng không có ý định thu về.”
Hình dạng linh văn trên phụ kiện và bộ giáp này mặc dù rất phức tạp, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn tự tin có thể chú tạo ra. Nếu muốn quán linh để thành khí thì lại là chuyện xa xa hắn mới làm được.
Phương Hủy khẽ lắc đầu, nói: “Tiểu huynh đệ, bản thân ngươi tự nhiên là chưa làm được nhưng Trương huynh thì có thể thôi mà!”
Trong đầu Doanh Thừa Phong đột nhiên hiện lên linh quang thấu hiểu. Hắn tức thì rõ ràng, vị Phương Hủy này lại cho rằng hắn chính là hậu bối trong nhà Trương Minh Vân.
Quả thật, nếu như nói nếu có ai đủ khả năng hoàn thành quá trình quán linh phức tạp thế này, thì trong vòng trăm dặm quanh đây chỉ e rằng chỉ mỗi Trương Minh Vân mới có thể nắm chắc.
“Đây… chuyện này...” Doanh Thừa Phong liên tục cười khổ. Gan hắn mặc dù không nhỏ nhưng vẫn không thể nhẹ nhàng thừa nhận “vụ hiểu lầm” này.
Trương Minh Vân ấy có thân phận bậc nào?! Ngay cả Phương Hủy rõ ràng còn không cầu được người ta, nói gì đến một tiểu tử vô danh như mình chứ!
Thấy hắn ngần ngừ, Phương Hủy vội nói: “Tiểu huynh đệ, thật ra thì khôi giáp lão phu đã sớm chế tạo xong, nhưng về mặt khắc linh và quán linh đến bây giờ cũng không có tiến thêm bước nào. Nếu ngươi có thể giúp chúng ta giải quyết chuyện này, lão phu tất có thù lao thật hậu!”
Doanh Thừa Phong lại do dự một lúc: “Phương tiền bối, nếu vãn bối nhìn không lầm thì… những linh văn này có chút bất đồng với các nhà khác phải không?”
Phương Hủy đưa ngón cái khen ngợi: “Tiểu huynh đệ quả nhiên là gia truyền uyên bác! Hắc hắc… những linh văn này đến từ trong một bí pháp của một đại gia tộc truyền đời. Không chỉ có bất đồng về linh văn, mà ngay cả Phong linh thạch phối hợp cũng được đặc chế đấy!”
Phong linh thạch…*
*Phong ở đây là tồn trữ hay giam giữ trong “phong ấn – phong bế” chứ không có nghĩa là “gió”.
Doanh Thừa Phong lập tức nhớ lại hòn đá đen mà Trương Minh Vân đã từng sử dụng.
Lòng hắn chợt động. “Chẳng lẽ Phong linh thạch không chỉ có một mà còn có nhiều chủng loại và tác dụng cũng bất đồng hay sao?” Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ biết nén vấn đề này trong bụng, nếu cứ hỏi khơi khơi thì như vậy mọi chuyện đã lòi hết ra rồi.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: “Được rồi! Ta chỉ cố hết sức thử một lần!” Hắn dừng một lúc rồi tiếp: “Thỉnh tiền bối đưa bộ khôi giáp ra đây. Trước tiên tại hạ sẽ khắc linh văn, sau khi khắc linh văn xong…”
Phương Hủy gật mạnh đầu, dõng dạc: “Đợi đến khi khắc linh văn xong thì Phương mỗ tất sẽ dâng Phong linh thạch lên. Mong tiểu huynh đệ chuyển lời cho Trương đại sư!”
Cúi đầu đáp một tiếng, Doanh Thừa Phong xoay người đi khỏi. Khi hắn đến trước cửa thì đã phát hiện có người sớm đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa cùng một cái rương lớn bên trong.
Hắn bất đắc dĩ than thầm rồi đuổi phu xe xuống, tự mình đánh xe rời khỏi trấn.
Sau khi hắn đi khỏi không lâu, Nguyên Bưu lại khó nhọc lê thân hình mập mạp đi tới.
“Phương sư huynh, người thấy tiểu tử kia có đáng tin không?” Lão béo lại thấp giọng xin chỉ thị: “Có cần đệ phái người theo dõi một chút..?!”
“Hừ, người Trương gia làm sao mà không đáng tin hử?” Phương Hủy quét mắt nhìn lão béo một lượt rồi tiếp: “Ngươi đang lấy làm kì quái vì sao ta nhận ra thân phận của hắn ư?”
“Vâng, sư huynh tuệ nhãn như điện, tiểu đệ ngu độn!” Nguyên Bưu vội vàng bợ đít.
Phương Hủy mỉm cười, tuốt thanh linh kiếm trong ra khỏi vỏ rồi hỏi: “Ngươi đã thử thanh kiếm này, thấy nó thế nào?”
Nguyên Bưu lập tức nhướng mày tươi mặt: “Phẩm cấp kiếm này, dù tiểu đệ công tác ở đây đã nhiều năm, cầm trong tay cũng không ít linh khí nhưng có thể sánh với kiếm này thì thực sự là chả có mấy.”
Phương Hủy chợt thấy buồn cười, lão nói: “Tiểu tử ngươi vẫn còn vài phần nhãn lực!” Sau đó, vị giám định sư vuốt nhẹ lên thân kiếm rồi tiếp lời: “Ngươi chưa từng khắc linh văn nên không biết sự trân quý của kiếm này ở chỗ nào đâu!” Rồi ông ta lại thì thào: “Ở trên thân kiếm có mấy điểm nối không thật rõ ràng.”
Sắc mặt Nguyên Bưu đại biến. Dĩ nhiên lão biết hàm ý của điểm nối linh văn có nghĩa là gì. Một thanh binh khí, nếu khi khắc linh văn mà xuất hiện điểm nối thì như vậy đến tám chín phần mười là đồ bỏ đi.
Bởi vì điểm nối sẽ tạo thành chướng ngại và lực cản khổng lồ cho quá trình vận chuyển linh lực.
Nhưng mà, thanh cực phẩm linh kiếm này lại có đến mấy điểm nối. Điều này thật sự là quá dọa người mà!
Phương Hủy khẽ nhếch môi rồi nói: “Chẳng qua những điểm nối này đã được cao nhân xử lí, căn bản không chỉ san bằng chúng mà còn cải tạo lại đồ án linh văn nữa! Hắc hắc…” Lão ta cười khan mấy tiếng rồi tiếp: “Nhân vật như vậy, trong chu vi mười dặm quanh nơi này, ngoại trừ y ra thì còn là ai vào đây?!”
Nguyên Bưu hít vào một hơi khí lạnh nhưng vẫn hồ nghi: “Phương sư huynh, nếu Trương đại sư muốn ra tay thì sao còn tạo nên những điểm nối trên linh văn thế này? Có khả năng trong đó chứa thâm ý gì sao?”
Phương Hủy vẫn thấy buồn cười, mắng đùa: “Thâm ý cái rắm ấy! Ta thấy những điểm nối này là do tiểu tử kia chơi lung tung mà thành đây!”
“Hắn vậy mà là một Linh sĩ ư?”
“Hiện giờ thì chưa hẳn, sau này còn chưa chắc!” Phương Hủy nói chậm rì rì: “Nếu ta đoán không sai… Trương đại sư hẳn đã thu người này làm đệ tử, hướng dẫn hắn học tập linh thuật.”
Trong mắt Nguyên Bưu không dấu được sự hâm mộ. Có thể trở thành đệ tử của Trương đại sư , đây chính là chuyện còn làm cho người ta ham muốn còn hơn cả trở thành đệ tử Nội đường của Khí Đạo Tông đó!
Phương Hủy lại cầm thanh kiếm lên rồi đánh giá cẩn thận, trong mắt càng không dấu nổi sự yêu thích vô cùng.
“Ha ha… một thanh kiếm mà tiểu đệ tử luyện hỏng rồi, vốn đã thành phế phẩm nhưng dưới tay Trương đại sư vậy mà có thể khởi tử hồi sinh, mà hơn nữa… còn trở thành một tác phẩm thượng giai xuất sắc. Tài nghệ bậc này thật sự làm người ta phải thán phục!” Một lúc sau, Phương Hủy mới nói lời như tận đáy lòng.
Nguyên Bưu liên tục đồng ý: “Nếu như kiếm này không có điểm nối, chẳng phải càng ghê gớm hơn sao?”
Phương Hủy trầm ngâm chốc lát. Ông ta gật đầu rồi đáp: “Hẳn là vậy!” Ngừng lại một chốc, ông ta không nhịn được mà hỏi: “Ngươi có biết đặc điểm lớn nhất của kiếm này là gì không?”
Nguyên Bưu lập tức đáp: “Sắc bén vô song.”
Phương Hủy cười khẽ mới giải thích: “Nếu như chỉ sắc bén vô song thì lão phu sao lại đánh giá là thượng phẩm chứ!”
Nguyên Bưu ngẩn người, vui mừng hỏi dồn dập: “Chẳng lẽ kiếm này còn ẩn chứa huyền cơ khác?”
“Đó là tự nhiên!” Phương Hủy rung nhẹ cổ tay rồi tiếp: “Điểm độc đáo lớn nhất của kiếm này chính là đã được cải tạo đồ án linh văn. Hơn nữa, lúc quán linh nó còn được thi triển mật kĩ khiến cho kiếm quang dài hơn ba phần, mà đối với nhu cầu chân khí thì giảm đi rất nhiều.”
--o0o--
Nguyên Bưu cố gắng trợn to đôi mắt hí, trong lòng lão âm thầm kinh sợ.
Có thể làm kiếm quang dài thêm ba phần đã là chuyện không thể tin nổi, mà giảm bớt nhu cầu chân khí thì càng có thể để Võ sĩ cấp thấp sử dụng. Đây tuyệt đối là một thuộc tính cực kì hữu dụng!
Sau khi dược quán linh thì dù linh văn có thể phóng ra uy năng khủng khiếp nhưng lại rất cần chân khí duy trì. Cho nên, uy năng binh khí càng mạnh thì lượng chân khí cung cấp phải càng nhiều.
Mà thanh kiếm này khác xa! Vừa gia tăng độ sắc bén đồng thời vừa giảm thiểu đối đa lượng chân khí cần cung cấp.
Từ đó mà luận, người có thể kích phát uy năng kiếm này càng lâu, trong lúc chiến đấu sinh tử thì hẳn đây chính là cơ hội chiến thắng.
Đến đây, trong lòng lão béo đã không cách nào yên nữa.
Thanh linh kiếm này, đừng nói là một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà cho dù một trăm năm mươi viên cũng quá đáng giá.
Chẳng qua, trong lòng lão vẫn còn vài phần lo lắng: “Sư huynh, nhưng người nọ lại không thừa nhận hắn là đệ tử của đại sư Trương Minh Vân mà?”
Phương Hủy cười nhạt: “Ngươi yên tâm. Thủ pháp Mạt bình của các môn phái đều không giống nhau. Thủ pháp trên thanh trường kiếm này tuyệt đối đến từ Trương gia. Mà lại nói…” Ông ta dừng lại rồi tiếp lời: “Bản vẽ ta đưa hắn cũng không phải là vật gì trân quý, nhưng nếu có thể dùng nó để tạo quan hệ với Trương Minh Vân kia, đây mới thực sự là một vốn bốn lời!”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina