Tên cướp kia đang định nổ súng, thì đột nhiên cảm thấy xe hơi vang lên tiếng kêu “ Dát chi”! thân xe bị phanh lại đột ngột, quán tính quá lớn khiến cho tất cả người trong xe đều bị ngã nhào.
“Chuyện gì xảy ra vậy!” Tên cướp đầu lĩnh tức giận mắng. Nhưng tên cướp lái xe phía trước lại có vẻ mặt rất cổ quái, cao giọng đáp lời:“Lão Đại...... Có một cô gái chắn xe ở ngang đường, chúng ta không qua được!”
Bọn cướp nghe thấy vậy thì cả kinh nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ở phía trước chừng mấy thước có một chiếc xe thể thao màu đen đang chắn ở ngang đường, đoạn đường vốn nhỏ hẹp nên chiếc xe chắn ngang đã đem cả con đường hoàn toàn chặn lại.
Một mỹ nữ còn khá trẻ tuổi mặc áo đỏ đang đứng ở trên đường, đang mỉm cười “Thân thiện”, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt mỉm cười đầy vẻ “Khoan dung” giống như cha mẹ đang nhìn những đứa con khi chúng làm điều sai, vẻ mặt còn mang theo vẻ bất cần, thậm chí còn nhàm chán ngáp một cái:“Tới chậm thật, rất không chuyên nghiệp a...... Thả con tin của các ngươi xuống, ta có thể khai ân tha cho các ngươi một mạng.”
“......”
“............”
“Ha ha! bà điên này từ đâu tới vậy!”
“Ta thấy cô gái này đầu óc có vấn đề nặng a!! Ha ha ha ha......”
Nhưng tên cướp đầu lĩnh chỉ lạnh lùng quát: “Cười cái gì mà cười! Không kịp quay đầu lại! mặc kệ bà điên này! cứ đè nên xe cô ta mà đi!”
Hai tên cướp khác nghe vậy thì vẻ mặt kinh thường, cầm súng xuống xe -
Đáng tiếc, bọn họ rất nhanh cười không nổi nữa!
o0o
Trần Tiêu chợt có một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như cô gái mặc áo đỏ phía trước đang trừng mắt nhìn hắn, lại còn nháy mắt với hắn!
Ách...... Khó có thể miêu tả được loại cảm giác vi diệu như vậy, bởi vì Trần Tiêu đang ngồi ở ghế sau, còn cách một lớp kính thủy tinh và tên cướp lái xe ở phía trước - nhưng hắn lại có một loại linh cảm không thể tả bằng lời: Từ ánh mắt của cô gái mặc áo đỏ phía trước, dường như đang muốn trực tiếp nhắc nhở chính mình điều gì đó......
Tiếp đó cô gái mặc áo đỏ rất nhanh lui về sau nửa bước, song chưởng mở rộng, hít vào một hơi thật sâu...... Sau đó, nàng thét một tiếng thật lớn.....
Trần Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc của mình trong nháy mắt trở nên kỳ ảo vô cùng, dường như có một loại dự cảm phát ra từ bên trong lòng, điên cuồng nhắc nhở bản thân sắp phát sinh một sự việc cực kỳ đáng sợ!
Đó hoàn toàn là một loại cử động xuất phát từ sâu trong tiền thức, chưa người nào dạy hắn, cũng không có người nhắc nhở hắn, giống như hắn đang bị một loại bản năng thúc giục, hắn bay nhanh đến chiếc ghế ngồi phía sau có dây đai an toàn, sau đó một tay hung hăng kéo dây an toàn rất nhanh thắt lại!
Sau đó Trần Tiêu cảm thấy thân thể đột nhiên chấn động!
Ầm ~~~~~~~~~
Tiếng thét khủng khiếp của cô gái mặc áo đỏ làm phát ra một cỗ năng lượng trùng kích mà mắt thường có thể thấy được! Hung hăng đánh vào đầu xe!
Trong nháy mắt, Trần Tiêu dường như cảm giác được mọi việc trước mắt đột nhiên diễn ra rất chậm chạm!!
Luồng năng lượng kia đầu tiên là đánh vào đầu xe, các cửa sổ làm bằng thủy tinh của xe tải chính là vật đầu tiên không thể chịu được áp lực đó, các tấm kính bằng thủy tinh bị đè ép vỡ vụ, phát ra mấy tiếng bang bang rồi nát bấy! Sau đó sườn xe cũng bắt đầu bị đung đưa....
Tiếp đó cả thân xe đột nhiên bị chấn động mãnh liệt, sau đó một tiếng “phanh” vang lên rồi cả chiếc xe đã bị thổi bay lên cao trên không trung! Sau đó là chấn động kịch liệt, chiếc xe bị lăn lông lốc đi cả đoạn đường!
Chỉ nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng không dứt, các mặt bên của chiếc xe không ngừng lăn lộn lần lượt “Tiếp xúc thân mật” với mặt đường, cả chiếc xe bị văng đi đến hơn 20 thước, cuối cùng mới dừng lại được, nhưng thân xe đã bị lật ngược, bốn chiếc bánh hướng lên trời, vẫn còn đang chậm rãi chuyển động.
Bề ngoài chiếc xe đã bị biến hình nghiêm trọng, toàn bộ cửa kính đều đã bị vỡ vụn!
Trần Tiêu cảm thấy trước mắt mình đang từng hồi từng hồi biến thành màu tối đen, vụ va chạm kịch liệt như vừa rồi, giống như một cơn ác mộng mà cả đời hắn cũng chưa từng gặp phải!
Toàn thân trên dưới, không một chỗ nào không đau! May mà nhờ trận đau nhức muốn chết này, mới làm cho Trần Tiêu không bị ngất xỉu đi, nhưng khi hắn nhìn thoáng qua chung quanh, thì thấy 2 tên cường đạo mới vừa rồi còn ngồi ở bên, giờ đây đã sớm đầy mặt và cổ đều là máu tươi, rất hiển nhiên – bọn chúng đã tắt thở! một tên bị gãy cổ, một tên thì đầu bị xuyên một lỗ thủng rất lớn, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, làm cho thi thể và chiếc ghế ngồi trong xe cũng bị nhiễm đỏ!
Những tên đáng thương...... Dù sao chúng cũng là cướp, mà kẻ cướp thì thường không có thói quen ngồi xe thắt dây an toàn ( tinh tướng đó mà ^.^).
Tên lái xe là bi thảm nhất, cabin(*) xe chính là nơi bị “đè” dưới áp lực của “Biển” trùng kích, do đó tên cướp phụ trách lái xe, ngay cả thi thể nguyên vẹn cũng không còn.
Nhìn kỹ lại...... tên cướp béo ở bên cạnh tựa hồ mạng còn lớn hơn một chút.
Đại khái tên cướp béo này lớp mỡ trên người khá dày, nên chịu chấn động cũng cao hơn một chút đi, tuy trên mặt cũng tràn đầy máu tươi, còn đang thấp giọng rên rỉ, nhưng hiển nhiên còn chưa có “chầu trời”.
Trần Tiêu cố gắng cử động một chút, hắn biết mình bị thương không nhẹ, toàn thân đau nhức khiến cho hắn không còn chút khí lực, đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một thanh âm......
Cạch , Cạch, Cạch, Cạch......
Đúng là âm thanh giày cao gót của phụ nữ.
Tiếp đó Trần Tiêu nhìn thấy một bóng người màu đỏ đang chậm rãi tiêu sái đi tới bên cạnh chiếc xe, rồi lạnh lùng nhìn hắn qua chiếc cửa xe đã bị vỡ vụn.
“Cô......” âm thanh Trần Tiêu đã rất suy yếu.
Nhưng trong đầu hắn lại không ngừng hiện lên những việc vừa mới trải qua.... Cô gái này, chỉ cần một tiếng thét là có thể đánh bay cả một chiếc xe rồi....cái này, cái này, cái này là thứ gì đây?
Kétt!
Cô gái mặc áo đỏ kéo chiếc cửa xe bị biến hình lên, cánh cửa của xe đã bị kẹt chặt, nhưng nàng cũng chỉ cần nhíu mày, cánh tay thoáng dùng thêm một chút lực, liền nghe thấy một tiếng kim loại bị xé rách bén nhọn chói tai vang lên,cả chiếc cửa xe bị biến dạng đã bị nàng nhấc lên rồi ném sang một bên!
Khí lực thật là khủng khiếp!! Trần Tiêu trợn mắt há hốc mồm.
“Anh còn chưa chết sao? Có thể tự mình bò ra được không?” Vẻ mặt và thanh âm vẫn một vẻ “Vô hại” như trước. Nhưng vừa mới trải qua chuyện như vừa rồi, Trần Tiêu thật sự đã cảm nhận được sự “Đáng sợ” của phụ nữ này!
Hắn cố gắng tháo dây an toàn đang quấn quanh người, thân thể mới bò ra được một nửa, nhưng do thân thể bị trọng thương không còn chút khí lực nên không khỏi run run, cô gái này rốt cục thở dài, đưa một tay kéo Trần Tiêu xé ra, sau đó dìu hắn ngồi xuống.
Đúng lúc này, trên ngã tư đường xa xa tiếng còi xe của cảnh sát cuối cùng cũng vang lên.....
“Tôi phải đi rồi, Anh hãy bảo trọng nha.... khi về nhà nhớ kiểm tra kĩ chiếc ‘Tủ Lạnh’ trong nhà của anh, bên trong có cả vui mừng lẫn sợ hãi đang chờ anh đó.”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Trần Tiêu đang thở dốc một cái, trong ánh mắt đó có mang theo một nét cười sâu xa.
“Chờ, chờ một chút!” Trần Tiêu vô lực tựa vào thành xe thở dốc, nhưng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía cô gái:“Cô rốt cuộc là ai? Sao cô lại biết......”
Cô gái mặc áo đỏ nở một nụ cười thật tươi, đi vào trong chiếc xe hơi thể thao màu đen của mình, khởi động xe, sau đó làm một động tác quay đầu cực đẹp, động cơ lại phát ra một tiếng kêu inh tai, cuối cùng chiếc xe giống như một mũi tên màu đen vừa rời dây cung nhanh chóng rời đi...
“Ta gọi là ‘Hồng Thất’, nhớ kỹ tên này nha.”
Phía xa xa , còn vang vọng đến một câu nói.
Trần Tiêu đứng ở chỗ cũ, trong lòng vẫn còn mơ hồ nhiều nghi vấn phức tạp.
Đúng lúc này, phía trong thân xe truyền đến một thanh âm yếu ớt:
“Uy...... Cứu mạng a...... Bên trong có người còn thở này....” Chỉ nghe thấy tiếng cầu khẩn yếu ớt của tên cướp béo:“Tôi van cô...... Uy! cô sẽ không thấy chết mà không cứu chứ....kẻ cướp.... kẻ cướp cũng có quyền con người a......”
Tên cướp béo khóc lóc......
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trong một trạm sửa xe hẻo lánh ở phía nam thành phố K, có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi đi vào bên trong gara, ngay sau đó cửa tiệm sửa xe lập tức được đóng lại....
Khi Hồng Thất từ trong xe đi ra, thì có một nam phục vụ đầu đội mũ, toàn thân đầy dầu mỡ bước ra đón tiếp, trong tay vẫn đang cầm một cây que hàn xì.
Nam nhân này khoảng chừng từ 30-40 tuổi, trên mặt tràn đầy dầu mỡ, tướng mạo nhìn không rõ lắm, nhưng cặp mắt thì cực kỳ bình tĩnh ôn hòa, nhìn thấy Hồng Thất từ xa, liền thở dài, cười khổ nói:“Ta đã biết trước mỗi lần cháu ra ngoài làm nhiệm vụ, thể nào cũng phải làm hỏng vài chiếc xe! Nhưng lần này ta dự tính cháu đi phải 2-3 ngày sau mới lại tới tìm ta, không nghĩ rằng lần này lại tới sớm như vậy.”
Hồng Thất mỉm cười, tự mình châm một điều thuốc lá, sau đó ném cho nam nhân kia. Nam nhân bắt lấy điếu thuốc lá, đưa lên mũi ngửi, rồi lắc đầu:“Cháu biết đấy, tađã cai rồi.”
“Ha ha, Điền thúc, người thật không có thú vị.” Hồng Thất trừng mắt nhìn.
Nhưng nam nhân được gọi là Điền thúc chỉ lắc đầu:“Đến độ tuổi này của ta chỉ cầu được yên ổn là đủ rồi. Không giống những người trẻ tuổi các cháu......” Vừa nói, hắn vừa đi tới mở cửa xe, lập tức một cổ nhiệt khí tản mát ra, hắn nhìn thoáng qua phía trong xe, thở dài:“Ôi...... cháu lái xe thật sự không muốn sống nữa sao...... đây chỉ là một chiếc xe hơi được cải tiến, cháu cho rằng nó thật sự là xe đua sao. Chẳng may xảy ra đụng xe, cô cho rằng mình là Bất Tử Chi Thân sao?”
Trong giọng nói, mơ hồ mang theo một chút trách cứ cùng quan tâm.
“Đừng nói nữa.” Hồng Thất lắc đầu, cười khổ một tiếng:“Cháu không có lựa chọn a......Cháu thấy mục tiêu theo dõi thiếu chút nữa bị giết chết, còn không phải vì cứu hắn sao.”
“Đừng tìm cớ, ta còn không hiểu cháu sao – cháu mỗi lần cầm vào vô lăng là theo thói quen thường giống bị phát điên.”
Hồng Thất cũng không giải thích nữa, chỉ cười nói:“Phải mất mấy giờ mới sửa xong?”
“ Mấy giờ?” Điền thúc cười:“Cháu nghĩ rằng ta là thần chắc? Ba ngày!”
Hồng Thất suy nghĩ một chút:“Uh...... Cũng được. Dù sao ta và mục tiêu cũng không thể gặp nhau nữa, cấp trên không chừng lại đổi người khác làm tiếp chuyện này, ta cũng có thể nghỉ ngơi được vài ngày rồi.”
“Chẳng lẽ mục tiêu theo dõi lần này có chỗ nào đặc biệt sao?” Điền thúc cau mày:“Ta ở tại thành phó K đã lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa nhận thấy nơi này có gì đáng giá để tổ chức phải quan tâm a.”
“Tên tiểu tử kia ....” Hồng Thất hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó thở ra một ngụm khói hình tròn, trong ánh mắt có chút suy tư, nhẹ nhàng cười nói:“Cháu thấy có điều gì đó không đúng. Điền thúc...... tên tiểu tử kia nhìn qua thì so người bình thường không có gì khác nhau. Các số liệu kiểm tra trên máy cũng không có gì hơn người.... Nhưng mà, ta hoài nghi hắn có thể là ‘Đồng loại’ của chúng ta!”
“Đồng loại?”
Hồng Thất không nói tiếp, chỉ hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, khi nàng đối mặt với xe hơi của bọn cướp và bộc phát dị năng năng lượng của bản thân, cái tên tiểu tử trong xe kia hình như có dự cảm cực kì nhạy cảm, hắn hình như có thể cảm giác được có sự việc nguy hiểm sắp phát sinh. Chỉ trong nháy mắt hắn lại biết thắt chặt dây an toàn, lại còn đặt cơ thể vào tư thế được bảo vệ tốt nhất....
Loại phản ứng như vậy chẳng lẻ là do trời sanh ?
******
Trong Bệnh viện, Trần Tiêu đang nằm trên giường của phòng hồi sức cấp cứu, các vết thương trên người hắn đã được xử lý, trên đầu trên người được quấn chi chít băng gạc và băng vải, các bác sỹ đã kiểm qua qua thân thể hắn không ít lần.
May là Trần Tiêu vận khí thật sự là rất tốt, va chạm kịch liệt như vậy, nhưng không mảy may tổn thương tới một đầu khớp xương, chỉ bất quá trên người có vài vết thương ngoài da, hơn nữa va chạm kịch liệt làm cho Trần Tiêu có nhiều chỗ bị trẹo xương, theo như lời bác sỹ nói, sợ rằng rất nhiều bộ vị trên người hắn phải đau thêm mấy ngày nữa mới khỏi.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi việc, Trần Tiêu bắt đầu tiếp nhận điều tra của 2 gã cảnh sát.
“Tôi thật sự không biết a, cảnh quan.” Trần Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, hắn nằm ở trên giường, đầu quấn dày đặc bông gạc, nhìn qua cả người giống như một cái xác ướp, trên tay lại cắm chi chít những ống truyền dịch lớn nhỏ.
Hai gã cảnh sát thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người chậm rãi nói:“Trần tiên sinh, chúng tôi biết ngài chỉ là con tin bị bọn cướp bắt cóc ngoài ý muốn, nhưng mà hiện trường thật sự lưu rất nhiều điểm nghi vấn, mà trước mắt bốn tên cướp đã có ba tên tử vong, ngài là một trong hai người còn sống sót, chúng tôi mong ngài có thể cung cấp hết khả năng có thể để chúng tôi ghi vào trong biên bản điều tra...”
Trần Tiêu có chút đau đầu.
Trong bản điều tra, hắn cũng không có nói cho cảnh sát tình huống thật sự đã diễn ra, nhất là chuyện về cô gái thần kì gọi là “Hồng Thất”.
Nói thật mọi chuyện sao? Chuyện đùa! Chẳng lẽ mình đi nói với cảnh sát: có một cô gái có khí lực giống như một siêu nhân, chỉ cần quay về phía chiếc xe hét lên một tiếng, là có thể đánh bay cả chiếc xe đi sao?
Nếu mà nói như vật, sợ rằng sẽ lập tức bị chuyển từ bệnh viện ngoại khoa sang bệnh viện tâm thần từ lâu rồi....
Cho nên, Trần Tiêu chỉ khai cảnh sát vào biên bản điều tra của cảnh sát là: Mình ở trên xe đã bị bọn cướp đánh hôn mê, lúc xảy ra đánh nhau, hắn không nhìn thấy gì, cũng không hề biết gì...( thèng này khôn vãi)
Căn cứ theo điều tra từ hiện trường xảy ra sự việc, chiếc xa của bọn cướp bị tổn hại nghiêm trọng do va chạm với mặt đường trên một đoạn đường khá dài. Theo như điều tra của cảnh sát: Muốn cho một chiếc xe bảy chỗ ngồi bị đẩy văng đi tới hơn 20 thước, trừ khi là do một chiếc xe tải có tốc độ trên 150dặm/h mới có thể làm được.
Nhưng hiện trường rõ ràng không có bất cứ dấu vết gì chứng tỏ đã có một chiếc xe tải đi qua đây, theo điều tra của ngành giao thông cũng không có phát hiện ra bất cứ một vụ va chạm xe nào xảy ra ở khu vực quanh đó ...
Nói cách khác, dường như chiếc xe của bọn cướp tự mình đâm phải “không khí” mà bị văng ra như vậy...
Cảnh sát giao thông cũng đã điều tra tình trạng giao thông ở các trục đường chung quanh, nhưng cũng không phát hiện trong thời gian đó có bất cứ một chiếc xe tải nào đi qua đoạn đường bị tai nạn....
Mà càng đau đầu hơn chính là, còn có một tên cướp béo duy nhất còn sống, nhưng hình như hắn đã bị kích thích gì đó quá mạnh nên có dấu hiệu nổi điên, miệng toàn nói hưu nói vượn chẳng ra làm sao.
Thấy vẻ mặt và bộ dáng bất đắc dĩ của Trần Tiêu, cảnh sát cũng không có biện pháp gì - dù sao hắn là người bị hại, là người dân vô tội, mặc dù cảnh sát đối với lời khai Trần Tiêu vẫn có chút hoài nghi- bản thân hắn cũng rất khả nghi a! Trên xe hắn là người bị thương nhẹ nhất, hơn nữa từ dấu vết từ hiện trường tai nạn xe lưu lại thì hắn hiển nhiên bị bọn cướp “trói chặt lại” bằng dây an toàn.... Ách, chẳng lẽ bây giờ con tin được đãi ngộ tốt như vậy sao? bọn cướp này còn có lòng tốt bắt người ta phải thắt chặ dây an toàn vào nữa sao?
“Bao giờ tôi mới có thể rời đi?” Trần Tiêu có chút sốt ruột, bây giờ bên ngoài trời đã tối rồi, còn không biết Child Child hiện giờ ở nhà đang thế nào đây....
Hai cảnh sát lại nhìn nhau, bọn họ đều đã xem qua các tư liệu liên quan tới Trần Tiêu, cho nên cũng biết được thân thế và bối cảnh của hắn - quả thực là một “Thiên sát cô tinh”(2) thời hiện đại a. Một thiếu niên mới có 18 tuổi lại có thân thế đáng thương như thế, nhìn những sự việc mà Trần Tiêu đã trải qua được ghi chép lại.... Làm cho hai viên cảnh sát cũng không thể có quá nhiều áp bách đối với một người trẻ tuổi như vậy được.
“Có chuyện gì à? Trong nhà cháu còn có người nào khác nữa sao?” Một viên cảnh sát thấy Trần Tiêu có vẻ hút lo lắng liền theo tiềm thức hỏi một câu, nhưng ngay sau đó hắn lại hối hận: Trong tư liệu rõ ràng đã nói hắn là một cô nhi rồi mà.
“Không có.” Trần Tiêu lập tức phủ nhận - Nếu cho cảnh sát trong nhà mình còn có Child Child, đó mới là đại phiền toái a!
Chưa kể đến chuyện Child Child là một lam huyết nhân, nàng lại được đưa tới trong một chiếc tủ lạnh trong tình trạng “trần như nhộng”.... Trên người nàng có thể mang theo hộ chiếu hoặc là chứng minh thư được nữa sao?
“Tôi muốn về nhà.” Trần Tiêu ngồi dậy.
Hai vị cảnh sát chau mày.
Trần Tiêu thở dài, nét mặt rất lạnh nhạt:“Tôi không thể ở lại bệnh viện...... Tôi không có tiền.”
Trong ánh mắt hai viên cảnh sát hiện ra một tia thương cảm, một người trong đó nói: “Chi phí cấp cứu hôm nay cháu không phải gánh chịu, cháu cứ yên tâm đi.....”
“Nhưng tôi còn muốn đi học, tôi còn phải đi làm kiếm tiền.” Trần Tiêu cười khổ một tiếng:“Tôi không thể nằm yên một chỗ như thế này a. Tôi rốt cuộc cũng muốn ăn cơm . Hơn nữa, tôi bị thương cũng không quá nặng, nằm ở chỗ này hay về nhà nằm cũng không có gì khác nhau. Có thể đỡ được chút nào hay chút ấy a.”
Dưới sự kiên trì của Trần Tiêu, cuối cùng cũng được cho phép xuất viện, nhưng mấy vị cảnh sát này quả là có trái tim nhân hậu, còn phái hẳn một xe đưa hắn về tận nhà nữa.
Về tới cổng tiểu khu mình đang sinh sống, Trần Tiêu liền tạ ơn và cự tuyệt ý tốt của hai vị cảnh sát muốn đưa hắn lên tận trên lầu - trong nhà còn có Child Child không thể cho người ngoài thấy được! Hơn nữa cái cô nàng kia còn... không thích mặc quần áo (0.0 ôi, ôi ..ta thích!), nếu để cho cảnh nhìn thấy, chẳng may lại nghĩ mình lừa đi “lừa tình” thì khổ!
“Tốt rồi. Nhớ chú ý an toàn.” một viên cảnh sát lớn tuổi suy nghĩ một chút, rồi lấy bút ra viết ra một dãy số:“Đây là số điện thoại của ta...... Nếu như cháu nhớ ra việc gì đó, thì cứ gọi điện cho ta, biết đâu lại có thể trợ giúp cho án tử lần này. Ta họ Hứa, ngươi có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Sau khi cùng cảnh sát nói mấy lời khách sáo chia tay, Trần Tiêu đứng dưới lầu nhà mình thở dài - xui xẻo! Thật sự là xui xẻo!
Quần áo mua hôm nay cũng đã đánh mất, ngay cả xe đạp cũng đang còn để ở trước cửa ngân hàng, mình lại phải đi lấy về nữa...... Bây giờ bản thân mình lại đang bị thương, ngày mai là thứ Hai -- trong trường học có thể xin phép nghỉ học, nhưng mấy nơi làm công thì không dễ dàng xin nghỉ như vậy a.
Cố hết sức đi lên lầu về đến nhà, Trần Tiêu mở cửa ra thì thấy bên trong tối đen như mực, bất quá lần này hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Child Child đang ngồi yên lặng trên chiếc ghê salon trong phòng khách—Tốt quá, cuối cùng thì nàng cũng không quay về ngủ trong chiếc “Tủ lạnh” nữa.
“Gặp một chút sự tình.” Trần Tiêu khoát tay, cánh tay trái của hắn vẫn được treo ở trước ngực, hắn đi tới bên người Child Child, ngồi xuống, lúc này mới thở dài:“Xin lỗi, tôi vốn định mua chút gì đó cho cô nhưng..... Hơn nữa, đã trễ thế này, cô còn chưa có ăn cái gì.”
Child Child nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt có chút lo lắng:“Thân thể của anh bị tổn hại...... là......”
“Ngoài ý muốn mà thôi.” Trần Tiêu lắc đầu:“ Cô đói bụng chưa? Tôi bị như thế này rồi nên không cách nào nấu cơm được, trong tủ lạnh còn có một chút bánh mì......”
Nhưng Child Child lại đột nhiên mỉm cười, nụ cưởi nàng vui vẻ mà ôn nhu:“Để tôi đi làm cho !”
“............ Cô?”
Vẻ mặt Trần Tiêu có chút hoài nghi, mới hai mươi bốn giờ trước, cô nàng này ngay cả “Đói” là cái gì cũng không biết!
Child Child chỉ vào chiếc bàn uống trà trước mặt: Phía trên đó có một quyển sách đang lay động, Trần Tiêu nhìn kĩ lại, không ngờ đó là một quyển sách dạy nấu ăn.
“Tôi tìm được nó ở trong phòng của anh, nên tùy tiện mở ra xem một chút.”
Nói xong, Child Child dường như có vẻ đắc ý và hưng phấn, vui vẻ chạy vào trong nhà bếp, chỉ một lát sau đã từ trong phòng bếp bưng ra 2 chiếc bát đi đến......
Ách.....cơm sao? Lại có cả Canh trứng nữa à?
Miệng Trần Tiêu há to như nuốt phải một quả trứng gà, nhìn Child Child không rời:“Cô làm sao ?!”
Mới buổi sáng nàng còn đang phải học cách sử dụng các đồ vật trong nhà bếp thôi a!
Nhưng nhìn bát cơm nóng hổi và ngửi thấy mùi thơm của bát canh trứng gà trước mặt, tâm lý vốn đã trống rỗng của Trần Tiêu,không hiểu vì lý do gì lại dấy lên một tia ấm áp....
Trần Tiêu lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, hắn đột nhiên nhớ câu nói của cái cô “Hồng Thất” hôm nay vừa gặp phải:“Child Child, tôi hỏi cô... cái tủ lạnh.... Ách, là cái kho sinh vật mini, cô có biết cách sử dụng không? cô có thể mở nó ra cho tôi xem một chút được không?”
(*): Bút lục là các hồ sơ, tài liệu, biên bản do các đương sự cung cấp, các cơ quan tổ chức khác cung cấp, cơ quan tư pháp thu thập được có sự xác nhận của các bên liên quan hoặc cơ quan nhà nước có thẩm quyền, được đánh số thứ tự và lưu trữ trong hồ sơ vụ án. ta thường gọi tắt là: 'Biên bản điều tra'
(2)Thiên sát cô tinh là gì??Đó là sao chiếu mệnh của một người.Nghĩa tất cả những người thân xung quanh anh ta sẽ gặp tai hoạ. Người phương tây thường gọi là "Sao chổi" đó.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu nhớ cô gái tên “Hồng Thất” kia đã từng nói với mình: Trong “tủ lạnh” có cả vui mừng lẫn sợ hãi dành cho anh đó a...... nên đã nhờ Child Child mở "Tủ lạnh" ra.
Mặc dù không hiểu vì sao Trần Tiêu tại sao đưa ra yêu cầu mở như vậy, nhưng Child Child vẫn cứ làm như lời hắn nói. Nàng thật sự biết điều khiển cái kho sinh vật này, hơn nữa, các văn tự xa lạ khắc trên đó nàng cũng đều nhận ra.
Rất nhanh, trong tủ lạnh có ánh đèn lóe lên, bóng đèn màu đỏ biến thành ánh đèn màu xanh, sau đó, trong tủ lạnh truyền đến một tiếng “Kẹt” liền đó chiếc đệm bên trong tủ lạnh rất nhanh lõm xuống, lập tức một chiếc khe nhỏ bằng một chiếc hộc đựng sách làm bằng kim loại từ từ hiện ra.
Bên trong, có 3 đồ vật:
Một phong thư.
Một quyển bút kí nho nhỏ làm bằng da.
Một chiếc ống được làm bằng thủy tinh, bên trong chứa một chất lỏng dạng kim loại màu bạc.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy lá thư trước. Lá thư đã được mở ra, nhưng làm cho Trần Tiêu kích động chính là...... mặt trên của phong thư có một có một hàng chữ rất tinh tế đẹp đẽ “Gửi tới bằng hữu thân ái nhất của ta”.
Bút tích này, rõ thủ bút của mẹ ta!
Ngón tay của Trần Tiêu có chút run rẩy khi mở lá thư ra- nhưng hắn lại rất nhanh thất vọng, bởi vì lá thư này không phải viết cho hắn.
“Three thân ái!
Ha ha, tôi thật sự không thích tên mới của cô - ‘Hắc tam’, khi còn ở phòng thí nghiệm tôi cũng đã từng nói qua với cô, cái tên này thực sự không có nữ tính.
Rất xin lỗi, tôi chỉ có thể sử dụng cách viết thư tay nguyên thủy như thế này, bởi vì ở nơi này được bảo vệ và canh giữ quá nghiêm mật, bất cứ một thứ đồ điện tử ghi chép hay đồ vật dù lớn hay nhỏ gì đều rất khó mang ra vào, tôi thậm chí ngay cả một quyển sách nhỏ cũng không thể mang ra. Đáng tiếc, bọn người kia dường như quá quen dựa vào khoa học kỹ thuật, nên đã quên mất cách thức cổ điển này, cho nên tôi mới có cơ hội viết phong thư này cho cô.
Gần đây tôi và trượng phu càng ngày càng cảm thấy bất an -- bởi vì chúng tôi bây giờ không thể tiến hành công việc theo lương tâm của mình nữa rồi.
Tôi còn nhớ khi còn đi học, giáo sư đã từng nói với tôi rằng: điều tất yếu để một nhà khoa học tìm được chân lý đó là phải có tín niệm kiên định -- cho dù có hơi cực đoan một chút . Bởi vì mọi người đều biết , trong lịch sử cơ hồ tất cả các nhà khoa học vĩ đại đều là ngông cuồng cố chấp.
Song, ta lại cho rằng, lương tâm của con người mới là điểm mấu chốt.
Chúng tôi đều cho rằng, việc làm tội ác như vậy, cho dù ngay cả Thượng Đế cũng sẽ không dễ dàng tha thứ -- mặc dù tôi và trượng phu đều là người Đông Phương, chúng tôi không thờ phụng Thượng Đế. Nhưng chúng tôi cũng có tín ngưỡng trong lòng mình, thí dụ như lương tâm.
Tánh mạng không nên bị “Chế tác” ra, lại càng không nên sinh ra trong một phòng thí nghiệm. Mãi cho đến hôm nay, tôi vẫn luôn kiên trì tin tưởng, trên thế giới mỗi một tính mạng đều có tôn nghiêm riêng của nó, mà phần tôn nghiêm này, không nên bị trà đạp.
Xin tha thứ cho tôi, bằng hữu của tôi, chúng tôi đã mê mang quá lâu. Hơn nữa trí tuệ của chúng tôi cũng đã bị những người đó lợi dụng, đã mang đến cho những tánh mạng đó quá nhiều thống khổ.
Cho đến ngày hôm qua thôi, 15 người thí nghiệm phẩm trước đó toàn bộ đã tử vong. Bọn họ đã đưa ra một quyết định, chuẩn bị tiếp tục thí nghiệm trên người Child Child -- đây là quyết định điên cuồng nhất, đáng tiếc chúng tôi không thể kháng cự. Chúng tôi luôn cho rằng, sự tiến hóa và đột phá của sinh mạng, hẳn là phải mang đến một điều gì đó tốt đẹp...... chứ không phải mang đến cho người ta tội ác hoặc là tai nạn.
Mấy ngày nay, lương tâm của tôi không lúc nào là không khổ sở tự trách mình, tôi biết mọi tội lỗi không phải là do chúng ta làm nên, nhưng cứ nhìn thấy những những thành quả nghiên cứu của chúng tôi trở thành đồ đao trong tay những người đó, tôi lại nghĩ, sau khi chúng tôi chết đi, nhất định sẽ bị phải xuống địa ngục.
Vì vậy tôi nghĩ đã đến cô, nhớ tới người từng là bằng hữu tốt nhất của tôi, nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô dường như đang theo đuổi một lĩnh vực thần bí gì đó, thế nên tôi nghĩ có lẽ cô có thể giúp chúng tôi chấm dứt trường tội ác này.
Xin hãy tin tưởng thành ý của tôi, bởi vì việc này cùng với việc theo đuổi chân lý khoa học không quan hệ, đây chỉ là lương tâm của một người bình thường mà thôi.
Những năm gần đây, tôi phải chứng kiến từng “Số” một sinh ra, chết đi, cuối cùng “Số 15” cũng tử vong. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy một tính mạng đình chỉ trống ngực trên bàn thí nghiệm băng lãnh, tôi lại không cách nào khống chế được nỗi nhớ tới đứa con trai của mình ...... đều là một tính mạng, không nên chịu khổ sở chà đạp như thế chứ!
Mà Child Child.... chính là tia lương tâm cuối cùng mà chúng ta kí thác.
Xin hãy tin tôi, đây là quyết định cuối cùng của chúng tôi...... Chúng tôi đã quyết định chấm dứt trường tội ác này.
Về Child Child, tôi đã tìm được một biện pháp để đưa nàng ra ngoài, tôi hy vọng sau khi cô nhận được Child Child, cô có thể giúp chúng ta tạm thời chiếu cố cho nàng một khoảng thời gian.
Lo lắng duy nhất tôi chính là con tôi - Trần Tiêu. Mặc dù những năm gần đây, vì đảm bảo an toàn lớn nhất cho Trần Tiêu, chúng ta đã tận lực giảm bớt tiếp xúc với hắn. Cho dù vậy cứ mỗi lần gặp tiểu ngũ, bọn họ đều phái người âm thầm giám sát nghiêm mật. Tôi nghĩ, sau những chuyện này, Trần Tiêu nhất định sẽ trở thành mục tiêu hoài nghi của bọn họ, bất quá, căn cứ theo lý giải của tôi về thói quen của bọn họ, bọn họ sẽ chỉ tiến hành giám sát Trần Tiêu trong một khoảng thời gian cố định, thời gian ước chừng khoảng hai năm. Nếu trong 2 năm đó, bọn họ không tìm được bất cứ đầu mối khả nghi nào trên người Trần Tiêu, bọn họ nhất định sẽ buông tha.
Tôi chỉ hy vọng con tôi có thể sống một cuộc sống tự do tự tại dưới bầu trời, rời xa những thứ tà ác này.
Tôi tin tưởng: mọi việc con người làm, đều có ông trời soi xét!
Bằng hữu chân thành của cô: Tiêu.”
Trần Tiêu từ trong phong thư này của mẫu thân tìm được một số tin tức có giá trị: Thứ nhất, phong thư này viết cho người được gọi là ‘Three’, mà mẫu thân trong bức thư gọi đối phương là “Hắc tam”, cách xưng hô này lập tức làm cho Trần Tiêu liên tưởng đến cô gái mà hắn đã gặp hôm nay- “Hồng Thất”- bọn họ dường như có một chút quan hệ gì đó...
Thứ hai, đúng như suy đoán lúc trước của mình, phụ thân và mẫu thân đang tiến hành một lĩnh vực nghiên cứu thần bí, hơn nữa hình như họ còn bị uy hiếp, không thể không làm một số việc ảnh hưởng đến lương tâm, mẹ tựa hồ rất khổ não, cuối cùng đưa ra một quyết định, mới viết một lá thư nhờ vị “Hắc tam” này trợ giúp. Mà nội dung nhờ giúp đỡ, chắc hẳn phải có liên quan tới “Child Child”!
Thứ ba, làm cho Trần Tiêu càng không thể kiềm chế được kích động trong lòng đó là, công việc lúc trước của cha mẹ tuyệt đối không giống biểu hiện ra bên ngoài: họ thật sự không phải chỉ là những người nghiên cứu công dụng của một số hóa chất! Về phần cái chết của cha mẹ...... Nếu như vậy, chân tướng cơ hồ càng phức tạp rồi!
Thứ tư, Child Child là số 16, mà trong thư mẫu thân từng viết , từ số 1 đến số 15 toàn bộ đã tử vong.
Nhưng điều trọng yếu là:
Cha mẹ...... vẫn một mực bảo vệ ta! Bọn họ cố gắng giảm bớt gặp mặt với ta, tận lực giảm tiếp xúc với ta, đem ta quẳng vào trong nước cho tự sinh tự diệt...... Họ đã từng làm cho ta có không ít oán trách, ta thậm chí đối cha mẹ còn sinh ra chút một ít oán hận.
Nhưng là bây giờ ta rõ ràng, hết thảy những việc này, đều bởi vì tình yêu của cha mẹ, đều là vì họ muốn bảo vệ bảo vệ cho ta!
......
Hơn nữa...... Cái chết của cha mẹ, không phải chỉ là tai nạn bình thường ngoài ý muốn?
Không phải ngoài ý muốn!
Không phải ngoài ý muốn!!
......
......
Trần Tiêu trong lòng kích động, nắm chặt bức thư, cúi đầu thật thấp, lúc này không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn. Chỉ nhìn thấy tay hắn run rẩy không thôi.
Qua một hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Child Child, sắc mặt Trần Tiêu có chút khó coi:“Cô...... nét mặt như vậy là có ý gì? cô không thấy tôi đọc thư sao? Biết nó viết gì không?”
Child Child mờ mịt lắc đầu.
Trần Tiêu trầm mặc, đem lá thư đó cẩn thận nhìn lại một lần, rồi mới cầm quyển bút kí có bìa bằng da.
Trần Tiêu mở ra đầu tiên -- đây là một quyển nhật ký!
“ Ngày 5/5,
Hôm nay ‘Số 11’ ra đời, đó là một nam hài tử. đây đã là nam hài tử thứ 6 rồi. Chúng ta rất kích động, tiểu tử kia rất cường tráng rất khỏe mạnh. Trước đó số 9 và số 10 cũng đã bắt đầu biểu hiện ra tố chất và năng lực không giống người thường, điều này làm cho chúng ta rất vui mừng. Ta nghĩ, các thí nghiệm của chúng ta đang tiến hành đúng phương hướng! Chúng ta đang vạch trần ra những điều vĩ đại nhất của tính mạng con người, đang nghiên cứu những thứ huyền bí tối cao trong tính mạng loài người....
Ta rất thích số 11, bởi vì ngày hắn được sinh ra, cũng chính là ngày sinh nhật của con ta. Hôm nay, Trần Tiêu ba tuổi rồi, đáng tiếc, ta không thể ở bên cạnh hắn.”
“Ngày 9/9.
Số 13 và 14 được sinh ra, lần này là 2 nữ hài tử, chúng ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đón các nàng ra đời. Đáng tiếc, số 13 vẫn không thể.... Đây là lần đầu tiên ta chính mắt thấy “thí nghiệm thể”(vật thí nghiệm) tử vong. Nhìn đứa trẻ sơ sinh đang còn trong bồn dinh dưỡng ngừng thở, ta lệ rơi đầy mặt. Ta ở trong toilet trong khóc một hồi lâu, ta rất nhớ con ta.”
“Ngày 6/10,
Số 16 ra đời. Lần này là một cô gái, nàng phi thường xinh đẹp, phi thường đáng yêu. Lần này dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta, ta cuối cùng cũng có thể trực tiếp tiến vào bên trong “kho sinh vật” dành cho trẻ mới sinh để gần gũi quan sát hài tử mới ra đời-- mà không phải quan sát trong phòng cách ly bên ngoài.
Hai con mắt của tiểu tử kia phi thường mê người, khi nàng trưởng thành nhất định sẽ là một cô gài phi thường xinh đẹp. Nhìn nàng khóc y y a a, ta liền đặt cho nàng một cái tên- Child Child. Rất đáng yêu, không phải sao?”
Nhật ký viết tới đây, nội dung bên trong mơ hồ toát ra một tia ôn nhu.
“Child Child......” Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, trong ánh mắt cũng thoáng nên một tia bình hòa: “Sinh nhật của em là ngày 6/10...... Tên của em, cũng là do mẹ anh đặt .”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
"Hôm nay Giáo sư Mục Tát bị điều đi, nghe nói bởi vì ông ta vi phạm nguyên tắc của tổ chức nên bị sa thải. Giáo sư Mục Tát là bạn tốt của chúng ta, ông ta là một nhà khoa học nghiêm khắc mà chuyên tâm. Ta không tin một người như ông ta, ngay cả trước khi tiến vào phòng thí nghiệm còn đem điều lệ đọc lại một lượt, lại có thể phạm sai lầm cơ chứ? Nhưng mà, cũng không ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thực tế là, mấy ngày trước đó biểu hiện của Giáo sư Mục Tát có chút cổ quái, ông ta tựa hồ như tâm tình vô cùng suy sụp vậy."
Ngày 02/02:
"Ta được chính thức bổ nhiệm làm người phụ trách của tổ nghiên cứu số 16. Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, ta trực tiếp phụ trách quan sát và nghiên cứu Child Child. Child Child biến thành con gái của ta!"
Ngày 06/02:
"Kiệt Khắc cũng đã bị sa thải. Chuyện này làm cho ta phi thường khiếp sợ! Kiệt Khắc là trợ thủ tốt nhất của ta! Hắn cũng là thiên tài trẻ tuổi nhất mà ta từng thấy! Ta không thể dễ dàng để mặc cấp trên đưa ra quyết định như thế. Nhưng mà kháng nghị của ta lại bị cấp trên bác bỏ. Kiệt Khắc cuối cùng cũng phải rời đi..."
Ngày 05/05:
"Hôm nay là sinh nhật của con mình. Hôm nay ta cũng không có vui. Bởi vì hôm nay lại có thêm một thành viên tổ mình rời đi. Cấp trên quyết định điều hắn đi qua tổ khác. Lại bổ sung thêm bốn thành viên mới vào tổ mình. Ta không thích bọn họ. Lúc bọn họ nhìn Child Child, ánh mắt bọn họ phảng phất như là nhìn một con chuột bạch thí nghiệm vậy, chứ không phải là nhìn con người."
Suốt cả quyển nhật ký, đều là những ghi chép lại cuộc sống trong mấy năm qua của mẹ trong một tổ chức nghiên cứu nào đó. Trong quyển nhật ký nàng ghi chép lại những vui buồn cùng lo lắng của nàng, còn có sự tưởng nhớ của mình đối với Trần Tiêu nữa.
Mà trong nhật ký của nàng, Child Child cũng từng bước từng bước lớn lên.
Nhưng mà, dựa theo cách viết của mẫu thân, tựa hồ như càng về sau, tâm tình của nàng càng ngày càng tệ đi. Phảng phất như là có chuyện gì đó đang làm cho nàng cảm thấy vô cùng lo lắng vậy.
Mẹ mình là một nhân viên nghiên cứu, công việc cực kỳ bận rộn. Công việc của nàng rất nhiều, khiến cho nàng không thể ngày nào cũng viết nhật ký được. Chỉ có thể cách vài ngày mới viết một lần. Hơn nữa, càng về sau, tần suất viết nhật ký của nàng cũng càng ít đi.
Trần Tiêu rất nhanh đã đọc đến những ngày sau cùng, rốt cuộc...
Ngày 05/06:
"Số 3 cùng với số 6 rốt cuộc cũng đã đến lúc tiến hành thí nghiệm. Hôm nay ta tự giam mình trong phòng suốt cả ngày, cả ngày vùi đầu vào suy nghĩ. Số 3 và số 6 trước đây cũng đã từng được thí nghiệm qua, cũng không có hiển lộ ra năng lực gì đáng kể. Nhưng mà bọn họ dù sao cũng vẫn là con người, cũng có tính mạng giống như chúng ta a! Hôm nay ta chứng kiến những hành động giống như tội ác thế này.... Vì muốn truy tìm chân lý, vì muốn khám phá huyền bí của sinh mệnh, là được phép làm như vậy hay sao?
Số 3 là một thanh niên khỏe mạnh, số sáu là một cô gái khỏe mạnh. Hôm nay, hai người bọn họ phải tiến hành một thí nghiệm về khả năng... giao phối!!!"
Ngày 04/10:
"Ta lâu rồi mới viết nhật ký lại. Gần đây ta có cảm giác vô cùng khủng hoảng. Trong lòng ta tràn ngập sợ hãi cùng với bất an. Phôi thai do Số 3 và Số 6 giao phối đã tử vong, tuyên bố thí nghiệm thất bại. Số 6 rất nhanh được đem tới một phân khu khác, ta không còn gặp lại số 6 nữa... Bọn họ rốt cuộc đưa Số 6 đến nơi nào?"
Ngày 01/11:
"Hôm nay có người đến lục soát phòng của ta. Ta cho rằng đây là chuyện xúc phạm đến tôn nghiêm của ta! Bọn họ cũng không tìm được quyển nhật ký này. Nhưng mà ta vẫn cứ bị cảnh cáo. Cấp trên ra quyết định, yêu cầu ta phải tiếp nhận một khảo hạch nội bộ. Bọn họ hoài nghi tinh thần của ta có vấn đề."
Ngày 30/11:
"Hôm nay ta nghe được một tin tức khiến cho ta vô cùng sợ hãi. Ta vừa mới thông qua khảo hạch nội bộ, có thể quay lại phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc. Nhưng mà ta lại nhận được một tin tức làm cho ta cảm thấy rất buồn. Ta rất muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà, ta phát hiện, chuyện này tựa hồ đã không có khả năng! Bởi vì, hôm nay chồng ta từ ngoài trở về, nói cho ta một tin tức: Giáo sư Mục Tát lúc trước đã bị sa thải, cùng với trợ thủ trước đây của ta Kiệt Khắc, ngay sau khi rời khỏi nơi này, lập tức bị tai nạn giao thông mà chết. Hơn nữa, toàn bộ người nhà của bọn họ cũng đã chết trong những sự cố ngoài ý muốn.
Chuyện này có thật là ngoài ý muốn hay không?"
Đọc đến đây, hai tay Trần Tiêu đã nắm chặt lại.
Từng chữ trong quyển nhật kỹ, tràn ngập sự lo lắng cùng với âu lo của mẹ hắn. Cha và mẹ hắn dường như đã dính vào một tổ chức ma quỷ, không thể tự khống chế được mình.
Về sau quyển nhật ký càng ngày càng ít đi, tựa hồ như mẹ hắn đã không có tâm tư mà viết tiếp những thứ này nữa. Mà dẫu cho có kể lại tâm sự, cũng chỉ là tràn ngập một loại phẫn nộ và sợ hãi mãnh liệt mà thôi.
Những ghi chép trong này, ghi lại về cái 'Tổ chức nghiên cứu' kia. Tổ chức này chuyên tiến hành những loại thí nghiệm hết sức điên cuồng trên con người, ví như thí nghiệm việc cho các cá thể giao phối, lai tạo ra những thế hệ mang dòng máu hỗn tạp. Hay là thí nghiệm việc tiêm vào cơ thể người thí nghiệm những giống vi khuẩn lạ, trắc nghiệm khả năng kháng bệnh lâu dài của những cá thể thí nghiệm.
Nghe thấy cũng phải rùng mình!
Càng về phía sau, tinh thần của mẹ hắn tựa hồ như bất cứ lúc này cũng có thể hỏng mất vậy. Hơn nữa, từ những gì bà ghi chép trong đó, hình như tính mạng của bà cùng với cha hắn đang bị cái tổ chức thần bí kia không ngừng uy hiếp vậy. Thậm chí hình như còn có lúc tổ chức kia còn mơ hồ đem tính mạng của mình ra để áp chế cha mẹ tiếp tục nghiên cứu nữa.
Hơn nữa, tựa hồ như ngay cả căn nhà mình ở cũng đã bị tổ chức kia giám sát nghiêm mật. Cho dù là những lần cực kỳ ít ỏi cha mẹ mình về nước thăm mình, cũng chịu sự giám sát nghiêm mật của tổ chức nữa.
Nhớ lại lúc đó, tựa hồ chính mình cũng không có phát hiện chuyện gì bất thường. Bây giờ nhớ lại, hình như mấy năm trước, lúc cha mẹ về nước thăm mình, tâm tình tựa hồ cũng không có tốt lắm, lạnh lùng ít nói. Lúc đó mình còn trẻ vô tư, nhưng trong lòng mình vẫn cứ oán trách cha mẹ mình vì sao lại cứ lạnh lùng với mình quá. Nhưng nói thế nào cũng không có phát hiện ra cảm giác lo lắng, sợ hãi này trong ánh mắt của mẹ.
Rốt cuộc, cũng đọc đến tờ cuối cùng của quyển nhật ký. Trên trang cuối này cũng không có ghi ngày tháng.
"Chúng ta quyết định rồi! Không thể để những chuyện ác độc như thế tiếp tục diễn ra nữa! Hơn nữa, chúng ta đã không thể đợi thêm được nữa! Child Child là người cuối cùng, nàng cũng là đối tượng thí nghiệm sinh mệnh cuối cùng còn lưu trữ lại. Nàng là tài sản quý giá của toàn thế giới! Đám khốn kiếp này sắp đem Child Child ra làm những thí nghiệm đáng sợ. Chúng ta không thể cho phép những chuyện này phát sinh được!
Ta không sợ chết, nhưng mà, ta phải bảo vệ con ta! Vừa rồi, đích thân ta đã ra tay hủy hoại hết tất cả các 'Tịnh Hóa' còn tồn trữ trong kho. Ta chỉ để lại một lọ duy nhất đặt trong Kho tồn trữ sinh mệnh của Child Child mà thôi.
Đó là di sản cuối cùng mà chúng ta để lại trên thế giới này, cũng là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm qua của chúng ta. Ta không biết thứ đồ vật này sẽ làm cho sự tiến hóa của tính mạng đạt đến kết quả như thế nào... Bất quá, ta tin tưởng vào ngươi, bằng hữu của ta.
Bằng hữu của ta, Hắc Tam, ta đem quyển nhật ký này giao lại cho ngươi, nếu như ngươi vẫn còn là bằng hữu thân thiết nhất của ta năm đó, xin ngươi hãy bảo vệ nó thật cẩn thận. Không đến tình huống bất đắc dĩ, ngươi ngàn vạn lần không nên đem nó gia lại cho con của ta.
Ta chỉ hy vọng, hắn có thể trải qua một cuộc sống bình an dưới một bầu trời tự do mà thôi...!"
Cái này chắc là những lời cuối cùng của mẫu thân, bởi vì nét viết khá xiêu vẹo, hiển nhiên là do viết trong lúc đang vội vã. Mà ngay trước lúc kết thúc, còn có thêm một đoạn chữ viết nữa. Trần Tiêu có thể nhận ra, đoạn văn này là bút tích của cha hắn:
"Sự tiến hóa của sinh mạng, không nên nằm trong tay của con người."
Nhìn nét chữ quen thuộc của cha mẹ, Trần Tiêu đã rơi lệ đầy mặt!
"Hi vọng hắn có thể trải qua cuộc đời thanh thản dưới bầu trời tự do...."
Cuộc đời thanh thản dưới bầu trời tự do...
Ngón tay bất tri bất giác đã run rẩy lên, Trần Tiêu đem quyển nhật ký nhẹ nhàng ôm vào ngực, áp sát lên lồng ngực, cũng không có đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy kiện đồ vật cuối cùng bên trong. Đó là một ống kim loại hình tròn. Khẽ lắc nhẹ ống kim loại một chút, một thanh âm leng keng vang lên, khiến cho Trần Tiêu đoán là ống kim loại này tựa hồ bên trong là chân không, đang bảo vệ một thứ gì đó ở trong ruột.
- Tịnh hóa? Cái tên nghe lạ quá....
Trần Tiêu chậm rãi giựt nhẹ nắp ống kim loại. Bên trong là mấy cái khía răng bằng kim loại, chính giữa cố định một ống nghiệm thủy tinh trong suốt đường kính to cỡ ngón tay cái. Ống nghiệm thủy tinh này đã được phong kín nắp. Bên trong ống nghiệm là một thứ chất lỏng màu lam trong suốt, mỗi khi rung lắc lại phát ra một ít quang mang nhàn nhạt, vô cùng mỹ lệ.
Màu lam, thật giống như bầu trời tinh khiết trong những ngày hè vừa mới trải qua một cơn mưa vậy.
- Tịnh Hóa... là tên của thứ chất lỏng trong ống nghiệm này sao?
Trần Tiêu nhẹ nhàng vuốt ống kim loại này, hắn phát hiện ra trên đầu ống có một hàng chữ khắc một cách tinh tế trên đó:
"Tịnh Hóa, đây là di vật cuối cùng chúng ta lưu lại trên thế giới này."
Trên mái nhà đối diện, Hắc Thất cau mày nhìn về phía cửa sổ nhà Trần Tiêu. Mặc dù cửa sổ có màn che lại, nhưng ngón tai nàng lại đặt trên chỗ phần tai nghe, tròng kiếng bên trái trên mắt nàng lập tức xuất hiện toàn cảnh bên trong căn phòng. Vách tường và màn che căn bản là không thể ngăn trở tầm mắt của nàng.
Lúc nàng chứng kiến cảnh Trần Tiêu lấy từ dưới đáy cái tủ lạnh kia ra mấy kiện đồ vật kia, ánh mắt nàng lộ ra một tia nghi hoặc cùng kinh ngạc. Nàng cũng nhìn thấy cảnh Trần Tiêu đọc lá thư cùng với quyển nhật ký, cuối cùng là mở ra ống kim loại kia. Ngay cả thứ chất lỏng màu lam trong ống nghiệm nàng cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lúc nhìn đến thứ chất lỏng kia, thân thể đang được bao phủ trong lớp áo da màu đen kia của Hắc Thất đột nhiên khẽ run lên một chút!
Nàng bống nhiên đứng bật dậy:
- Đáng chết! Hắn làm sao lại có được thứ đồ vật đó cơ chứ!
Giờ phút này đây, trong ánh mắt nàng lộ ra một tia kiên quyết:
- Đáng chết, một chuyện quan trọng như vậy, ngay cả tổ chức cũng không biết! Đồ vật đó, làm thế nào lại có thể rơi vào trong tay một người bình thường được!
Không chút nào do dự, Hắc Thất khẽ lui về phía sau vài bước, khẽ hít sâu một hơi, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa sổ căn hộ Trần Tiêu ở đối diện. Trên tròng mắt kính bên trái, lập tức xuất hiện một tiêu điểm, tập trung về vị trí cửa sổ nhà Trần Tiêu. Ngay sau đó, chân trái Hắc Thất mạnh mẽ dậm mạnh một cái...
Rắc...!
Một thanh âm vỡ vụn rất nhỏ vang lên, tấm đá đặt trên mái nhà sau một cái dậm chân của nàng cũng đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Thân thể Hắc Thất đột nhiên phóng mạnh về phía trước, thân thể thon dài trên không trung vẽ ra một đường cong nhẹ nhàng mà hoàn mỹ, dễ dàng vượt qua khoảng cách hơn hai mươi thước giữa hai tòa nhà. Cái cửa sổ trong mắt nàng cũng càng ngày càng to ra, càng ngày càng gần hơn...!
Choang...!
Thanh âm cửa sổ thủy tinh vỡ vụn chợt vang lên. Tay Trần Tiêu theo bản năng chụp mạnh ống nghiệm chứa chất lỏng màu lam kia. Cửa sổ phòng khác hoàn toàn vỡ vụn, một thân ảnh màu đen đột nhiên hung hăng phóng thẳng vào. Thế tới mãnh liệt, nháy mắt xuyên thủng cửa sổ, mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía. Thân ảnh màu đen kia hung hăng phóng thẳng vào, rơi trên mặt đất, nhưng trong nháy mắt đã lộn tròn một vòng, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy. Thân thể còn chưa có đứng vững, cả người đã ngay giữa không trung xoay một vòng. Soạt một tiếng, Hắc Thất đã móc từ sau lưng ra một khẩu súng hình thù kỳ lạ. Khẩu súng này thể tích tựa hồ to hơn một khẩu súng lục một chút. Trên nòng súng có một cái ống ngắm thô to có vẻ nặng nề. Mà trên đầu ống ngắm, có một tầng lam quang khẽ ngưng tụ lai, phát ra một chút hào quang màu lam sẫm.
- Buông thứ ngươi cầm trong tay xuống!
Sắc mặt Hắc Thất nghiêm nghị, thanh âm lành lạnh:
- Nó rất nguy hiểm!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu bị cô gái từ trên trời giáng xuống phá tan cửa sổ làm làm cho sợ ngây người, hắn nhìn nòng súng trong tay cô gái kia, rồi lại nhìn thấy tướng mạo đối phương. Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ: Người này cùng với cô gái tên Hồng Thất mình gặp hồi ban ngày quả thực rất giống nhau!
“Để xuống!”
Thanh âm của Hắc Thất mang theo một tia cảnh giác dị thường, hai mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm về phía bàn tay của Trần Tiêu, dường như nàng không dám bỏ qua dù chỉ là một động tác nhỏ nhất của ngón tay hắn.
“Cô là ai!” Trần Tiêu ngược lại càng nắm chặt ống nghiệm trên tay hỏi lại.
“Là ai!” ánh mắt của Hắc Thất rất lạnh, nhưng phảng phất mang theo một tia khẩn trương:
“Ngươi là đồ ngu xuẩn, ngươi không biết đồ vật trong tay ngươi nguy hiểm thế nào đâu! Bỏ xuống! Nếu không đừng nói ta không khách khí! Cho dù ngươi là đối tượng giám sát, ta cũng sẽ......”
Nhưng trong giờ phút đó Trần Tiêu lại càng trở lên tỉnh táo, hai mắt hắn nheo lại, đối mặt với một cô gái mặc áo đen tỏa ra hàn khí đầy người, nhưng tâm lý hắn ngược lại không hề một chút sợ hãi:
“Cô xông vào trong nhà của tôi...... Lại còn muốn cướp đi di vật của cha mẹ tôi? Cô rốt cuộc là ai!”
“Hừ, chính ngươi muốn tự tìm khổ .”
Hắc Thất rất nhanh đưa ra quyết định, nòng súng trong tay nàng ngưng tụ thành một đạo quang mang màu lam, sau đó luồng quang mang đó hung hăng bắn lên người Trần Tiêu!......
Là...... Điện?!
Trần Tiêu bị điện quang đánh trúng, trong nháy mắt bị tê liệt, đau nhức toàn thân, vị trí bị đánh trúng trước ngực nhất thời hiện lên các tia hoa lửa kêu “phách phách ba ba”, tỏa ra thứ mùi vị của đồ bị cháy khét, lập tức hai tay hắn run lên, ống thí nghiệm từ trong tay rơi xuống.
Đúng lúc này Hắc Thất cũng đã lao nhanh thân thể tới phía trước, vươn tay chụm lấy ống nghiệm.
“Không được làm anh ấy bị thương!!”
Child Child đang bên cạnh Trần Tiêu vốn từ lúc Hắc Thất xuất hiện thì sắc mặt có chút hoảng hốt cùng sợ hãi, nhưng mắt thấy Trần Tiêu bị súng điện đánh trúng, bỗng nhiên không biết lấy dũng khí từ nơi nào, liền nắm chặt hai nắm đấm, quay về phía Hắc Thất hét lên một tiếng.
..... Ầm!
Chỉ thấy toàn thân Child Child chợt phát ra quang mang màu lam chói mắt, một dòng điện lấp lánh từ thân thể của nàng phóng ra cực nhanh!
Chỉ nghe thấy những tiếng nổ rất mạnh bang bang bang bang liên tiếp, tất cả bòng điện trên trần nhà, TV trong phòng khách..... Đồng thời nổ tung, màn hình TV bị vỡ tung thành từng mảnh nhỏ bay ra, bóng đèn trên đỉnh đầu vỡ vụn rơi xuống,tạo thành một vầng sáng màu lam hình vòng cung lan tràn ra xung quanh!!
Hắc Thất cảm giác được ngón tay của mình sắp chạm tới được cái ống nghiệm, nhưng đột nhiên toàn thân bị chấn động dữ dội!
Một tiếng kêu tiếng thanh thúy vang lên, đạo quang mang màu lam này chạy bên ngoài cơ thể, rồi đột nhiên gặp thiết bị tai nghe cùng với mắt kính bên tai trái, bởi vì các thiết bị này không thể để chịu được dòng điện truyền qua mà bị phát nổ!
Thân thể của nàng ngã xuống đất, bàn tay vẫn cố gắng hướng về phía chiếc ống nghiệm, chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng thân thể đã bị tê liệt, một tia khí lực cũng không thể vận lên được nữa!
Đúng lúc này Trần Tiêu cũng bắt đầu có phản ứng lại, mặc dù hắn thống khổ tưởng chừng như có thể ngã xuống lập tức, nhưng hắn lại gầm nhẹ liễu một tiếng, ra sức hướng về phía Hắc Thất lao tới, hai người quấn lấy nhau tạo thành một đoàn trên mặt đất.
Với thực lực của Hắc Thất, nếu như ở trạng thái bình thường, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đánh Trần Tiêu văng ra, nhưng là giờ phút này nàng bị dòng điện do Child Child phóng ra đánh trúng, thân thể tê dại thống khổ, nên đã bị Trần Tiêu gắt gao đè lên trên, ống nghiệm sắp đến tay cũng bị hắn cướp mất.
Trần Tiêu một tay nắm được ống nghiệm, vội nhảy nhanh qua một bên, nhưng còn chưa kịp đứng lên, đã thấy Hắc Thất tuy vẫn nằm chỗ cũ nhưng rất nhanh đưa tay nắm lấy khẩu súng phóng điện giơ lên, nòng súng đang nhắm ngay vào chính mình.
Vẻ mặt Hắc Thất tuy rất thống khổ, thở dốc kịch liệt, từ khóe mắt đến tai trái sau vụ nổ mạnh bị lưu lại vết thương, máu tươi vẫn từ từ chảy xuống, nhưng cánh tay cầm súng của nàng thì vẫn ổn định dị thường:
“Bỏ xuống! Nó là vật nguy hiểm không phải ngươi có thể giữ được!”
Trần Tiêu bị nòng súng chỉ vào, thân thể dựa vào tường hồng hộc thở dốc, kiên định nhìn về chằm chằm vào Hắc Thất:
“Tôi mặc kệ cô là ai! Tại sao cô lại tới nơi này! Nhưng...... Nhưng đây là di vật do cha mẹ tôi lưu lại! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi...... Trừ khi tôi chết!”
Vẻ mặt của Hắc Thất rất giận dữ, hai mắt gần như muốn phát hỏa:
“Ta vốn không muốn làm thương tổn ngươi, là ngươi tự tìm đó!”
Lúc này Child Child cũng đã chạy đến bên người Trần Tiêu, cố gắng đưa tay nâng Trần Tiêu lên, sau đó nàng dùng thân thể mỏng manh yếu đuối chắn trước người Trần Tiêu, ánh mắt vốn ngây thơ trong sáng, nhưng lúc này nhìn về phía Hắc Thất cũng đã mang theo một chút chán ghét:
“Hừ, ngươi tưởng phóng được một chút điện năng là có khả năng kháng cự được ta sao? Tiểu nha đầu vô tri!”
Ánh mắt của nàng lướt qua Child Child, trực tiếp nhìn về phía Trần Tiêu:
“Ta không phải đến đây để làm thương tổn ngươi...... Nhưng vật trong tay ngươi phi thường nguy hiểm! Nếu như nó bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành phiền toái rất lớn!”
Nhưng Trần Tiêu lại lạnh lùng cười, hiển nhiên không tin lời của nàng.
Hắc Thất cười giận dữ, lột bỏ chiếc găng tay bằng da vứt đi, sau đó bước về phía Trần Tiêu và Child Child.
“Cô, cô đừng tới đây!”
Child Child dường như có chút sợ hãi, nàng cảm giác được trên người Hắc Thất mơ hồ có một luồng khí tức nguy hiểm. Cuối cùng, Child Child đành nhắm chặt hai mắt lại, giơ lên tay về phía Hắc Thất hét lên một tiếng......
“ ‘Điều khiển dòng điện’ chỉ là năng lực cơ bản nhất mà thôi. Một lam huyết nhân chưa có tỉnh giấc như ngươi, tưởng rằng có thể kháng cự ta sao? Ta có năng lực điều khiển không khí, chỉ cần tạo ra xung quanh cơ thể một tầng chân không , dòng điện không thể chạy trong chân không a !”
Nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Child Child, rồi tùy ý vung tay lên, chỉ nghe thấy trong không khí phát ra một tiếng ‘phanh’, thân thể nhỏ bé của Child Child liền bị văng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Trần Tiêu ban đầu đã bị thương không nhẹ, vừa rồi lại bị súng phóng điện bắn trúng, nên đã mất đi hơn phân nửa khí lực, giờ phút này mắt thấy một Hắc Thất cường hãn ngang ngược như vậy, nhưng hắn không chịu lùi bước chút nào, hắn cắn răng khom lưng nhặt một cây mộc côn (gậy gỗ) ở trên mặt đất – đó vốn là một chân của chiếc bàn trà bị đập vỡ, Trần Tiêu hét lớn một tiếng, rồi lao về phía Hắc Thất.
“Hừ!” Hắc Thất cười lạnh, đưa một tay ra đỡ, mộc côn đánh trúng tay nàng, lại bị bắn ngược lên cao, làm cho cánh tay của Trần Tiêu bị chấn động đau nhức. Hắn lập tức nhớ tới cô gái hôm nay vừa gặp- “Hồng Thất”, cô gái đó cùng với cô gái trước mặt rất giống nhau, về khí lực thì ngay cả cửa xe bằng kim loại cũng có thể xé tan được!
Hắc Thất khinh thường lắc đầu:“Còn chưa hiểu nữa sao?”
Trần Tiêu thở dốc, trong lòng hắn đã rất rõ ràng - vô luận như thế nào, mình cũng không thể đánh bại được cô gái mặc áo đen ở trước mặt! Nhưng mà, những việc trải qua mấy năm gần đây đã làm trái tim hắn cứng cỏi hơn, điều đó cũng làm cho hắn không muốn cúi đầu trước bất kì người phụ nữ nào!
Cúi đầu?
Khi nhìn thấy tro cốt của cha mẹ được chuyển về từ M quốc, Trần Tiêu chưa từng tuyệt vọng. Khi chủ nợ đến mang từng thứ từng thứ đồ vật quý giá nhất trong nhà đi, Trần Tiêu chỉ là lạnh lùng nhìn. Khi nhìn thấy căn nhà mình từng sinh sống hơn 10 năm bị dán niêm phong...... Trần Tiêu chỉ lạnh nhạt rời đi. Khi nhìn thấy những người thân thích từng đối với mình vô cùng nhiệt tình, giờ trở mặt thành kẻ dối trá lạnh lùng, Trần Tiêu chỉ kiêu ngạo cười lạnh, sau đó huýt sáo rời đi! một loạt đả kích những năm gần đây, sớm đã ma luyện cho tâm trí của một thiếu niên 18 tuổi trở lên vô cùng kiên cường. Càng huống chi, thứ đồ vật trong tay, chính là di vật quý giá nhất mà cha mẹ lưu lại!
“Tôi đã rõ ràng rồi.”
Trần Tiêu đột nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã đầy vết bẩn, trông có chút chật vật, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh như nước - hắn vẫn còn có thể cười được.
“Tôi rõ ràng rồi, tôi không phải đối thủ của cô.” Trần Tiêu tại thở dốc, thân thể của hắn sắp chống đở không được, nhưng hắn lại lạnh lùng cười:“Ta có lẽ không thể giữ được đồ vật này nữa.”
Trần Tiêu hít một hơi thật sâu, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Hắc Thất trước mặt , hắn vẫn cười như trước, nhưng con ngươi lại càng ngày càng phát sáng:
“Đáng tiếc, ta là người, thứ gì ta thích thì ta phải quyết tâm có bằng được, cho dù biết rõ không thể có được, ta cũng không cúi đầu......!”
Sắc mặt Hắc Thất chợt cuồng biến, hai đồng tử co rút mãnh liệt, miệng phát ra một tiếng kinh hô bén nhọn, bàn tay lăng không hung hăng chụp lấy cánh tay Trần Tiêu!
Nàng bắt được rồi! Bả vai Trần Tiêu phát ra thanh âm “Rắc rắc”, các đốt ngón tay chỉ trong nháy mắt đã bị Hắc Thất dùng sức gỡ ra, nhưng dù đau nhức như vậy, thiếu niên cũng chỉ thoáng nhéo vắt mi, nhưng động tác lại không có dừng lại nửa phần......
Ba!!
Ống nghiệm thủy tinh bị phá vỡ, chất lỏng màu lam từ trong ống nghiệm chảy qua lòng bàn tay Trần Tiêu, các mảnh thủy tinh của ống nghiệm đồng thời cũng cắt đứt bàn tay hắn, màu máu đỏ tươi cùng với màu xanh lam của dung dịch, hai loại màu sắc hỗn hợp cùng nhau, tạo ra một tia vi diệu quỷ dị....
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê