Loan cười, chưa kịp nói thì á.. á. Theo phản xạ, tôi và Loan cùng nhảy phóc ra ngoài đám cỏ, ngồi thụp xuống ôm ngực thở hổn hển.
- Cái gì vậy?
- Tao …tao thấy cái gì động đậy. Nghi rắn quá.
- Rắn, rắn à.
Tôi vùng chạy ra. Loan chạy theo. 1 đám bạn đang vẫy chúng tôi đằng xa, Loan kéo tay tôi:
- Mi khỉ kinh khủng... tao đoán thế chứ có phải rắn đâu mà cong đuôi chạy thế.
Hai đứa thở hổn hển. Tụi bạn lại gần:
- Hai nhóc ư ừ. Tụi mi chơi cút bắt đi chứ ?
Giọng con Xuyến to nhất. Cúc nháy mắt:
- Thấy tụi mi chạy, tao nghi gặp vụ đó quá
Nhót, Nhí ồn ào hơn:
- Vụ gì, vụ gì hấp dẫn không ?
Loan nhăn mặt:
- Lũ nỡm, có cóc khô gì đâu. Tại thấy tụi mi vẫy nên chạy lại
Mai Nhót nhảy lên:
- Á à. Nó đánh hơi tài quá. Biết có mục gì không ?
- Cóc biết
Nhót đưa ra 1 xấp carte nho nhỏ:
- Tao vừa gặp tụi Tuấn Hùng, chúng nó mời mình chiều nay
Tôi giật mình:
- Tụi Tuấn Hùng tới trường à. Gan cùng mình nhỉ ?
- Bốn mạng tới. Đưa carte và nói sơ sơ lý do mở Bal rồi chạy liền, không thì chết cả đám.
- Dịp gì vậy. Chắc lại sinh nhật sinh nguyệt chứ gì
Tôi mở tấm carte đề tên mình:
- Ủa, Hùng đi lính à. Thật không đó, hay bày chuyện.
- Chàng muốn làm anh hùng không gian.
- Surprise quá, bày đặt.
- Vội gì. Còn gặp nhau chiều nay thôi. Chưa từ biệt nhau phải không?
- Mày méo mó.
Cả bọn ngồi xuống gốc cây.
- Chiều nay làm sao, vẫn như mọi khi nhé.
- Mọi khi là sao … tụi ta tới nhà mi rồi mấy ông kia tới đón à.
- Ừ. Mấy ông ấy cũng hẹn thế
Mai Nhí nhăn nhó:
- Tao ớn chiều nay không đi được quá. Ông già vừa điểm mặt xong.
Tôi cũng nói:
- Lần trước xin bà má đã nhăn nhăn rồi, lần này dám mùng mền vào mặt quá.
Mai Nhót than với tôi:
- Bà già tao cũng ghét vụ nhẩy nhót lắm. Hay mi gần nhà ta mi qua xin phép cho ta đi Mai. Bà cụ tao cũng chịu miệng mày lắm.
- Ừ tao xin cho mày, mày xin cho tao nhé.
- Gồng mình vậy. Tao cũng ngán ngán.
Tôi quay lại Mai Nhí:
- Mi với Loan nhà gần đến xin phép cho nhau đi.
Loann xua tay:
- Để tao xin phép cho nó. Còn tao khỏi cần.
Hoàn cũng nói:
- Tao tự xin lấy
Xuyến bó gối cười:
- Tao “líp”. Ông bà bô chả bao giờ để ý.
Cúc phủi tay đứng lên:
- Còn tao đến đó một mình, tụi mày khỏi đợi.
Mai Nhí vỗ tay:
- Hôm nay Gà Mỹ xé lẻ. Tối nay có Gà Mỹ trống cõng Gà Mỹ mái nghe tụi bây.
Mai Nhót mở carte d' inivitation ra xem:
- Mời 6 giờ chiều, chắc cũng phải 7 giờ rưỡi mới commencer. Tất cả có mặt ở nhà
tao 7 giờ đi.
Tôi gật gật đầu, trong lòng lo lọ Học hành, thi cử, vui chơi …. Những cái đó, cùng lúc dằn vặt mình làm tôi không mấy khi thấy lòng thoải mái. Mẹ tôi thỉnh thoảng đề cập đến:
- Bao giờ con thi nhỉ. Năm nay con cố gắng hơn đấy nhé.
Hoặc:
- Sao mẹ không thấy con đi thư viện như những năm trước. Ráng làm sao đậu được Mesion mẹ cho đi ngoại quốc.
Những lời đó làm tôi áy náy, chuyện xin phép đi chơi cũng chả khó khăn gì, nhưng tôi sẽ không thể nào vui được. Nhất là khi nghe mẹ cho phép:
- Ừ, con thấy cuộc vui cần thiết thì con cứ đi. Con lớn rồi, mẹ để tùy con. Con thương mẹ thì để tâm vào mà học cho chăm.
Khổ thế đấy, chẳng thà mẹ cấm thẳng:
- Không được đi, phải ở nhà học.
Thế nào tôi cũng dậm chân bành bạch đến sụp cầu thang hay nằm vật ra giường khóc cho sưng mắt, rồi ngủ luôn.
Mai Nhót hỏi tôi:
- Còn mi, tao đến nói xin phép cho mi đi đâu. Đi nhẩy đầm nhé.
- Í bậy, nồi niêu xoong chảo vào mặt tao đó mị Không dỡn đâu à. Thì... thì mi nói xin phép cho tao đi ăn cưới. Mẹ tao cho đi liền.
- Đám cưới đứa nào. Chẳng lẽ nói tao
- Đứa nào cũng được. Như lần trước tụi mi xin cho tao ăn đám hỏi con Xuyến đó.
Xuyến giật mình:
- Xin gì ác vậy. Lỡ mai mốt tao tới, bà bô mày hỏi, tao ăn nói làm sao.
- Bởi vậy tao đâu cho mi đến nhà tao.
Xuyến nhăn nhó:
- Sư tụi mi…. Bộ tao chùa sao ? Lần trước đám hỏi, lần này đám cưới, chắc tuần sau có mục xin phép đi thăm tao ở Từ Dũ quá.
Tôi đứng lên. Mai Nhót lại kéo ngồi xuống:
- Khoan đã, chưa chuông mà. Tụi mi định mặc gì đây ?
- Mặc gì thì mặc, miễn đừng có áo dài thôi
- Ừ, mặc áo dài lúc Soul như thằn lằn đứt đuôi
- chắc tao mặc midi hồng.
- Tao thì mini
Hoàn bảo Mai Nhí:
- Ừ, đẹp đấy. Nhất là đeo cái dây đỏ của tao vào thì tuyệt.
- Có phải mi có nhã ý cho tao mượn không, ông cóc thèm từ chối đâu
Hoàn biểu môi:
- Mốc khô, bỏ 200 ra ông cho mướn.
Cả bọn bàn cãi ỏm tỏi về quần áo đi dự Bal. Thấy tôi khôn góp ý kiến Loan hỏi:
- Mi định mặc gì ?
Tôi vờ như không nghe, ngồi nghịch con kiến trên tay
Loan hét vào tai tôi:
- Nỡm, khỉ, heo, lợn, bò, gà … tao hỏi sao không trả lời. Đồng ý với cả bọn là mặc
Midi nhé
- Cóc mặc
- Chứ mi định mặc gì ?
- Bikini
Hoàn cười sằn sặc.
- Mày mà mặc tao chịu gọi bằng bà cố nội
- Có cái khỉ khô gì mà thách.
Mai Nhí gật gù:
- Ừ, tao thấy cũng chả có gì … mặc Zérokini đi Mai, cam đoan thiên hạ sẽ lăn đùng ngã ngửa vì rơi bố nó tim.
- Chỉ sợ chưa ai lăn đùng nàng đã bị xe bắt chó hốt rồi. – Cúc tiếp.
Tôi bật cười:
- Sư mày
Tiếng chuông reo làm cả bọn giật mình, hết 2 giờ nghỉ. Còn giờ thầy Đàn. Giờ thứ 5 bao giờ cũng làm ngại ngùng.
- Ê, ông khát nước quá. Đứa nào còn tiền không ?
- Ừ, ăn bò khô đã quá hết cha nó tiền để bây giờ uống nước.
- Vào xin thầy Đàn.
- Tao thách.
- Chỉ sợ thầy bỏ quên ví ở nhà
Chúng nó xúm vào khích tôi:
- Xin đi Mai
- Nhỏ Mai Sweet Words lắm mà
Lỡ đại ngôn, đàng mặt trơ mày trẽn vậy. Vừa lên cầu thang thì gặp thầy ở văn phòng Giám Thị ra.
Cả bọn chào:
- Thầy ạ.
Rồi bỏ chạy hết vào lớp, để tôi 1 mình đứng gãi đầu, thầy quay lại:
- Cái gì thế, sao không vào lớp đi
- Thầy …. Con thấy sao ….khó học quá a.
- Sao lại khó ?
- Dạ …. tại cái bụng nó ….khó học quá ạ.
- Sao lại khó ?
- Dạ ….tại cái bụng …nó xẹp, cổ khổ queo, vừa đói bụng vừa khát nước đầu óc nó uể oải ạ.
Thầy Đàn lắc đầu cười:
- Lại vòi cái gì rồi ?
Rồi thầy đi vào lớp. Tôi lẽo đẽo theo sau, nháy mắt với tụi nó. Cả lớp ồ lên vòi.
- Thầy, nếu không có cà rem học không được a.
- Thưa thầy, thầy cứ đưa con xuống mua tự nhiên a.
- Tại nghỉ 2 giờ nên tụi con gởi tiền cho ông bò khô với bà bò bía giữ hết rồi a.
Lũ học trò nhao nhao rồi reo lên khi thầy móc túi lôi ra tờ 500 đưa cho tôi
- Xem cả lớp bao nhiêu người mua cho đu?
- Trời, thầy nhiều đức quá
Tôi cùng với Xuyến xuống mua 36 hộp kem lên. Thầy trò ngồi ăn … hoan hỉ mất gần 30 phút mới bắt đầu học. Nhưng có bao giờ chúng tôi chịu ngồi yên để học đâu, nhất là giờ thầy Đàn, lời thầy đi suốt tai này qua tai kia.
- Ê, cái hộp gì của thầy để trên bàn ?
Tôi ghé tai Loan:
- Viết thư bảo nhỏ Ngọc thủ cái hộp ấy xuống cho mình dấu chơi.
Chả mấy chốc, cái hộp nhỏ vào tay tôi:
- Thuốc nhỏ mắt của thầy mi ạ.
- Thầy đâu có bị đau mắt.
- Lỡ thầy mua cho con thầy.
- Bậy, thầy chưa vợ mà con cái gì.
Ba đứa quỷ sứ chúi đầu vào nhau:
- Vậy chắc chắn đào của thầy bị đau mắt rồi.
- Ừ, thầy mua tặng đào.
Tôi chợt nhớ ra, úp mặt cười:
- Gì thế ?
Loan hỏi.
- Im, chờ đó.
Tôi lục cặp ra mấy vỉ thuốc sán lải. Hai đứa kia cười sùng sục.
- Giở của nợ này ra làm gì vậy ?
- Lần trước tao đau bụng nghỉ ở nhà. Hai con khốn Tuyết Ngọc gửi tặng tao cái
của nợ này. Tụi nó gói giấy hoa cẩn thận làm ông tưởng bở. Tức quá, tao giữ lại chờ dịp trả thù tụi nó.
Tôi mở hộp thuốc lôi cái lọ ra rồi nhét mấy vỉ thuốc vào.
- Mau lên, nhớ gói cái giấy đỏ của thầy vào cho tử tế. Răng dây thun nữa.
Loan giục. Tôi gởi Ngọc để lại trên bàn.
Thầy đang mải vẽ bộ máy tiêu hóa trên bảng.
- Mày có thể hình dung ra bộ mặt đào của thầy khi nhận được thuốc không ?
Chúng tôi cười rúc rích cho đến lúc chuông reo. Thầy hấp tấp cầm hộp thuốc đi ra. Cả bọn cười nghiêng ngả, rồi bắt đầu lo lo cho cái nghịch tính của mình khi
Ngọc phát biểu:
- Tụi bây nghĩ sao nếu thầy mua hộp thuốc nhỏ mắt cho cụ bà ở nhà ?
- Chết rồi, làm sao bây giờ ?
Từ hồi có lịch trình thi Đệ Nhị Lục Cá Nguyệt, tôi phải làm không biết bao nhiêu là thời khóa biểu cho chương trình học thi của mình. Cứ làm rồi nợ, rồi bỏ đi làm lại. Cả khúc đầu chương trình tôi bỏ hẳn để chăm chú vào khúc đuôi cho kỹ. Các giáo sư càng ngày dạy càng mau, nhất là Vạn Vật. Lúc Tết vào thì hai giờ một bài, lúc này hai bài một giờ. Ai không hiểu cũng không dám hỏi. Mãi rồi tôi cũng chán ngồi lại trong lớp. Mới đầu trốn giờ Công Dân - Sử Địa. Lần lần bỏ luôn cả Sinh Ngữ II với Vạn Vật. Các thầy cô thấy lớp vắng dần cũng bực mình.
- Năm thi mà các cô cúp cua thế này thì đậu sao nổi.
Nhưng với chúng tôi lúc này cúp cua không có tội. Cúp cua để học, để vùi đầu vào bài vở ở một góc, một khu nào vắng vẻ trong trường.
Một con kiến bò lên chân tôi. Bất ngờ, nó cong người chích. Tôi la ai ái, và đập đánh bốp. Thủy đang ngồi học, giật mình hỏi:
- Gì thế ?
- Con kiến.
- Giời. Mày sợ kiến à ?
- Không. Nó cắn lén tao
- Cắn là cắn, còn cắn lén nữa. Ai bảo mày đặt bàn tọa vào tổ nó. Kìa khiếp, ngay phía mày ngồi lắm kiến quá.
Tôi nhảy bổ lên, phủi vội mấy con kiến đang bò lên chân:
- Mày ngủ gục hay sao mà nó bò lên cũng không biết ?
- Biết chứ, tưởng nó bò lên chơi thôi, ai ngờ đâu nó đểu thế.
Thủy chép miệng:
- Gần thi thế nào cũng phải có vài đứa mát dây. Tao chia buồn là trong đó có mày.
- Học xong bài Não cũng đủ để mình mát rồi nói gì đến nhai cả quyển chắc nổi điên quá.
Thủy lật phía trước tìm bài Não rồi lẩm bẩm đếm số trang. Tôi bật cười:
- Lại đếm. Mười bẩy tờ, ba mươi lăm trang. Tao không biết mày đếm bao nhiêu lần rồi ?
Thủy đóng ập quyển sách lại và úp mặt xuống:
- Ớn quá rồi. Làm sao nhai cho hết chữ. Tao học bằng nào quên bằng đó.
- Thôi dẹp chuyện thi đi. Ra Câu Lạc Bộ uống nước. Khiếp, ăn chữ no ứ cả bụng.
Hai đứa khoác tay nhau trở vào trong. Trường, trong giờ học lặng như tờ, tiếng ê a đọc sinh ngữ của lũ Đệ Nhị nghe chán như nhai cơm nếp nát và buồn như mấy bà hàng quà ngồi đợi giờ ra chơi.
Tiếng chuông ra chơi làm tôi giật mình. Nữ sinh các lớp kéo xuống ồn ào, chả mấy chốc đã ngập Câu Lạc Bộ. Tiếng kêu bán, tiếng réo hàng ồn cả tai. Mấy nàng Đệ Nhị Ở dưới nhà nhanh chân xuống trước, nét mặt hí hửng với tô bún riêu trên tay, rủ nhau quây quần ở một bàn, la oang oác.
- Ê, qua bên kia lấy hũ mắm tôm với chai ớt đi tụi mi.
Tiếng cười nói, tiếng húp bún xùm xụp. Một bọn khác vớ được chai xì dầu rủ nhau lại góc phòng tha hồ mà xịt vào khúc bánh mì vừa muạ Đám đông chen chúc nhau, hò ăn gọi hàng như rao bán ngày Tết.
- Cho mười gói ô mai me, năm gói ô mai gừng, hai cái kẹo lạc đi.
- Ba cái bánh dừa.
- Hai cái bánh vàng vàng và một cái bánh gan. Lấy lẹ đi.
Tay này với, tay kia níu. Có nàng sốt ruột vì bà bán hàng chưa chiếu cố, ngúng nguẩy quay đi.
- Khan cả cổ mà không thèm bán.
Thủy đã nhập cuộc để mua mấy gói ô mai. Tiếng ồn ào mỗi lúc một thêm, nên khi Thủy gọi tôi không nghe thấy, nó phải đập vào vai tôi mới quay lại. Mặt nó nhăn nhăn, nhễ nhại mồ hôi, vừa thở hổn hển, vừa chỉ vào vạt áo:
- Sư mấy con ranh con đú đởn.
Tôi ngửa mặt cười sằng sặc:
- Cái gì thế?
- Mắm tôm chứ cái gì. Khắm ghê.
- Chúng nó làm sao mà rơi cục mắm tôm vào áo mày vậy.
Thủy cúi nhìn cục mắm tôm nằm lì lợm trên tà áo rồi cũng bật cười.
- Vừa mua được hai gói ô mai, quay ra thì hai con ranh con đang giành nhau quệt mắm tôm vào soài ở sau lưng tao. Chúng nó phang luôn một cục vào áo...
Tôi cười phì ra. Thủy lườm:
- Sướng lắm đấy mà cười mãi.
- Thôi ra máy nước rửa đi.
- Đúng là sao quả tạ chiếu. Xui ghê.
- Sao mắm tôm, chứ sao quả tạ. Hôm nay ra ngõ gặp “ghế” rồi cưng ơi.
- Đúng là tại con mẹ Tư ở xóm tao cà chớn, cứ nhè giờ người ta đi học là mẹ ấy xách giỏ đi lù lù ở đầu ngõ rồi.
Thủy búng vào vạt áo cho cục mắm tôm rớt xuống rồi dí vạt áo vào máy nước, vừa vò vừa lằn nhằn:
- Khắm quá, chỉ có chết.
Vạt áo Thủy ướt sũng, đốm đen vì cục mắm không sạch hết. Hai đứa vội vã trở lên lầu. Gặp cô Diễm - giáo sư dạy giờ tôi vừa cúp - đang đi xuống, tôi vội vàng nép mình vào cửa gần đó. Thủy cũng vội vàng chuồn lối khác. Vài con mắt tò mò nhìn rồi nói nhỏ:
- Nhìn kỹ xem, cái chị người đẹp vũ Thiên Thai hôm tất niên phải không?
- Ừ. Sao bây giờ coi chị ấy tàn như mùa thu chết ấy nhỉ.
Nghe mấy câu to nhỏ, lòng tôi vui trước rồi buồn sau. Chao ơi là cái dung nhan mùa thu chết vì thi cử, vì học hành. Lếch thếch lên tới lớp, tôi gặp lại Thủy.
- Tao muốn về. Áo đã ướt, bài lại chưa làm.
- Làm sao ra được. Phải có giấy của bà Tổng, Hoàng Tử Trọc mới cho ra.
Nó nhăn nhó đau khổ. Tôi bật cười:
- Chia buồn cùng mày.
Thầy Mẫn vào lớp, tất cả lại giật mình vì thầy đang mở sổ. Tháng thi bắt đầu báo hiệu bằng những khuôn mặt xanh mướt của dân Đệ Nhị và Đệ Nhất. Mỗi ngày vào
lớp gặp nhau ngao ngán. Tuần lễ thi sắp đến rồi, mắt có quầng thâm, má phơn phớt hồng hôm nào nay nổi đầy mụn trứng cá, môi khô nẻ không buồn liếm, nhìn nhau cười ngao ngán. Đã bao nhiêu lần thức trắng đêm, uống hết bao nhiêu tách cà phê đắng, mệt lả người.
Một câu nói bâng quơ, lạc lõng:
- Mai chủ nhật ….
Chủ nhật, kẻ nào có đủ can đảm phác họa cho mình 1 cuộc chơi ngắn ngủi ngày mai ? Hay chủ nhật và thứ hai là 1 ? Và miệt mài với sách vở vây quanh.
Buổi chiều không đi thư viện nên ngồi buồn nhiều hơn học. Tôi ngủ bù tối qua thức khuya nên đến ba giờ mới dậy. Hư đốn cả người, dậy rồi mới thấy mình hối hận. Bây giờ có vác thân đi cũng chả có thư viện nào nhận lãnh kẻ lười này. Gần thi nên thư viện nào cũng đông. Ngay cả thư viện Đắc Lộ nhận người giới hạn mà vào khoảng hai rưỡi là hết chỗ rồi. Đành ngồi nhà ngáp, đành ngồi nhà buồn như con chó đói. Bốn giờ, bà bún bò đi ngang qua, tiếng rao lè nhè nhưng hấp đẫn hơn quyển sách Vạn Vật dầy cộm. Con em út lên gọi:
- Chị Mai xuống, mẹ gọi.
Biết ngay mà, nhắm mắt cũng không được, bịt tai cũng không xong. Chả lẽ lại không ăn, đành gập sách đi xuống.
Nhìn đồng hồ đã gần năm giờ chiều rồi. Bụng đầy hai tô bún bò làm sao còn chỗ để nhét chữ. Liếm môi còn thơm mùi ớt cay nên nhai chữ thấy ngại ngùng. Tôi định đứng lên, nhưng những dòng chữ dán trước mắt lại làm tôi phải dằn lòng ngồi xuống và mở sách ra. Bây giờ tôi mới thấy tác động của những dòng chữ mình viết từ đầu niên học.
- Phải học, phải cố gắng học.
- Năm thi phải cố gắng học cho đậu.
- Rớt nhục lắm, rớt buồn lắm, rớt sẽ tủi hổ lắm.
Tôi cất quyển Vạn Vật và lấy sách Triết ra, chưa kịp mở thì đã nghe con em kế kêu tên:
- Chị Mai, mẹ bảo em đem lên cho chị.
Khổ tôi rồi, lại cốc chè chuối chưng nước dừa thơm ngậy. Tôi muốn bảo nó “đem xuống, tao không ăn” nhưng tôi lại gật đầu. Tôi tức tôi quá. Nên ăn xong cốc chè tôi không thèm học nữa, lên giường trùm chăn cho khỏe. Đúng là dân lười, lúc nẫy đổ thừa bụng đầy nên nhét chữ không vào, thế mà cả cốc chè lại trôi tuốt luốt. Tôi bật cười.
Tiếng xe quen thuộc dừng trước cửa nhà. Và:
- Chị Mai ơi, có khách.
Tôi vùng dậy, thở dài, chải lại mái tóc rồi đi xuống.
- Trời, đến cầu may chứ tụi này không dám nghĩ là Mai có nhà.
Tôi cười ngồi xuống ghế.
- Gớm, cứ làm như người ta hay đi chơi lắm …. vừa thôi.
- Thứ bẩy mà có nhà . . quả hiếm có.
- Hiếm có, nhưng có Mai.
- Thật sao?
- Sao không thật . . Mai còn ngồi đây mà.
- Nhưng tí nữa Mai đi.
- Hôm nay tu.
- Vô lý …. đi xi nê với tụi này nghe.
Tản rủ. Tôi cười:
- Kém thông minh quá. Đã bảo không đi mà còn cứ rủ.
- Sao lại không đi?
- Tại không thích đi.
- Sao lại không thích?
- Không thích là không thích. Không hứng.
- Thứ bẩy mà lại không nổi hứng thích đi chơi ?
- Ừ, lạ thế đấy.
- Lạ thì chả lạ. Hơi lập dị.
- Lập dị cho người ta chú ý.
- Thích người ta chú ý à. Có nhiều cách làm cho người ta chú ý hơn là ở nhà chiều thứ bẩy. Chỉ làm bực mình.
- Sao, ai bực mình ?
- Tản và Nghị.
- Sao bực Mai ?
- Rủ đi chơi không được thì bực chứ sao. Nhất là lý do lửng lơ của Mai.
Tôi cười cười:
- Thôi, cho xin.
Tản và Nghị cùng cười theo:
- Nói thế chứ, bực với Mai là dại. Rủ Mai không đi thì hai thằng đi với nhau vậy, chỉ buồn năm phút thôi.
- Rất ân hận.
Hai người bạn đứng lên:
- Mai nợ đi.
- Ơ, nợ gì?
- Nợ tụi này một chầu xi nê.
- Sẵn sàng. Chỉ sợ lúc đó cũng không có hứng đi giống hôm nay.
- Sợ cái hứng của Mai thật.
Tôi cười nhẹ như gió chiều vừa lùa vào tóc. Tiếng xe hai người bạn xa dần ngoài đường cái. Sắp hết một buổi chiều, tôi thẫn thờ quay vào. Hai đứa em sắp đi chơi, ríu rít ủi quần áo.
- Tụi mi đi đâu đấy.
- Ăn cưới con bác Phúc với cậu mẹ.
- Phải nhỏ Bích không?
- Ừ, bằng tuổi chị đấy, nhưng học tới Đệ Ngũ rồi ở nhà chơi luôn. Vậy mà bây giờ cũng làm bà Bác Sĩ chớ bộ.
- Lấy bác sĩ à ?
- Chứ sao. Người ta có tiền nên chả cần học cái quái gì cũng thành bác sĩ. Ở nhà phây phây, chải chuốt cho đẹp. Cỡ như chị học xơ xác cả người cũng không thấy bò lên nổi chức bà Bác Sĩ.
Tôi cau mặt:
- Im mồm đi.
Tôi bước vội lên lầu, không muốn nghe thêm câu nào của đứa em. Tôi đóng quyển sách lại và gục xuống bàn.
Chả có cái quái gì cho tôi buồn cả. Chưa chắc tôi đã thua sút chị Bích con bác Phúc. Gia đình tôi không hơn người ở tiền bạc, nhưng chúng tôi phải hơn người ở kiến thức. Mục đích cái học của tôi không tạo chức bà bác sĩ, bà dược sự Không cố ý đưa mình lên những ngôi vị to tát của xã hộ. Tôi không cần cái hình thức đó, mà muốn tôi có giá trị với chính tôi. Tôi phải hài lòng với chính mình, để gia đình, thầy cô, bạn bè cũng hài lòng hãnh diện về tôi.
- Nhỏ Mai làm gì thế? Khóc hay ngủ?
- Chả gì cả. Hai chị sắp đi chơi đấy à?
- Ừ, đi với tụi tao cho vui.
- Thôi, em sắp thi rồi.
Hai bà chị cũng đi luôn. Căn nhà còn lại mình tôi, vắng lặng lạ lùng. Tôi tủi thân và muốn khóc. Cô đơn tràn ngập, chiều thứ bẩy tôi chiến đấu với tôi trong mọi cám dỗ. Tự nhiên tôi muốn ngủ thật say, nhưng không được. Mọi người vô tình và tàn nhẫn với tôi. Nước mắt tràn ra, ướt gối. Tôi khóc thật to, khóc thật say sưa...
- Làm gì đó Loan ?
- Biên phiếu nghỉ. Ông hết cả bệnh để khai rồi.
Tôi cầm phiếu xanh của Loan lên. Chỉ hơn hai tháng mà nó khai đủ thứ bệnh để nghỉ: Kiết lỵ, nhức đầu, đau răng, đau bụng, cảm, cúm, sốt, nóng lạnh... , hết danh từ y học, hết cả bệnh tật thì đến đám ma ông nội, đám ma bà ngoại, đám cưới chị. Tôi đứng lẩm bẩm đọc mà nhịn cười không được.
- Sư mày, vừa đám ma xong, tuần sau đã đám cưới.
Loan nheo mắt cười:
- Hết bố nó lý do rồi.
- Ủa, hôm qua mi đâu có nghỉ.
- Mấy ngày rồi. Tại mới phát phiếu nghỉ xong.
- Mày chết. Bà Tổng để ý cho coi.
- Để ý cũng chả sao. Tao nghỉ có phép mà chưa quá ba mươi ngày. Mới có hai mươi mốt ngày. Còn tám ngày bỏ uổng.
- Ừ, rồi thơ đòi … xem mặt bố mẹ mày thì đẹp.
- Đẹp, lớp mười hai rồi không còn trò con nít vậy đâu. Mày bảo tao phải khai bệnh gì đây?
- Nhức đầu, đề đại.
- Nhiều nhức đầu quá rồi.
- Đau bụng mấy cái.
- Ba.
Cúc ngồi cạnh quay sang góp ý:
- Đề vào . . Ốm nghén.
Loan cú đầu Cúc:
- Cà chớn.
Tôi hùa theo:
- Phải đó mị Như vậy có thể nghỉ luôn 1 tuần, vì mày đề theo diễn tiến ..
Cúc cướp lời tôi:
- Đúng đấy, ốm nghén rồi tới đau đẻ, rồi chuyển bụng, rồi đẻ. Cuối cùng còn ở cữ nữa.
Loan nói:
- Bậy. Đầu phải là đám hỏi, đám cưới rồi hưởng tuần trăng mật nữa mới đẻ.
Hoàn ghé lại, tưởng bở:
- Đứa nào lấy chồng đấy ?
- Loan, con Loan.
Hoàn không tin:
- Sạo.
Loan làm tỉnh:
- Thật, vài ngày nữa tao nghỉ. Mấy ngày còn lại này để từ giã tụi mi.
- Có chó nó lấy mày.
Loan vờ giật mình:
- Trời, con này đoán đúng quá. Chàng đó tuổi Tuất.
Hoàn hơi nghi ngờ:
- Sạo, cái mặt mày mà lấy chồng, không khá được.
- Rồi coi, xem tao có gởi thiệp cho mày không.
- Mày lấy ai, chàng Thi hả ?
- No, chàng đó chỉ làm người yêu bé bỏng được thôi. Người này bố mẹ tao gả. Chời, tao coi vậy chứ ngoan lắm à, đặt đâu ngồi đó.
Cúc xí dài:
- Thời này không có vụ con ngoan để bố mẹ gả chồng đâu mị Có con trắc nết rồi bố mẹ đặt đâu ngồi đó.
Tôi cười, chỉ mặt Cúc:
- Kể ra Cúc Gà Mỹ nó cũng hơn tụi mình về kinh nghiệm.
Loan kêu:
- Đề gì đây, sắp chuông đến nơi rồi.
Hoàn ghé mắt vào:
- Trời, con này còn 9 ngày, đã quá. Tao còn có 3 ngày à.
- Đề đại kiết lỵ đi Loan.
- Mới kiết lỵ rồi.
- Thì thổ tả vậy.
- Thôi, nghe khiếp quá.
- Còn khó, tuần sau nghỉ rồi.
Loan chặc lưỡi:
- Mới thi đệ nhị lục cá nguyệt xong.
- Còn hơn một tháng là thi Tú Tài, chạy theo chương trình không kịp, làm sao ôn bài?
- Lấy chồng bây giờ là sướng nhất.
- Khổ, chả ai chịu hỏi.
- Chắc phải đăng báo quá.
Tôi gật gù:
- Phải đó, ông chú tao nhà báo. Nhờ ông ấy đăng cho
- Đăng sao ? Viết cho láng láng một chút nhé
- Một số nữ sinh, học thức, ăn nói hoạt bát, cần tuyển chồng …
- Tao nghĩ mình cần chồng, mình phải nói cho thiết tha, làm cao quá có chó nó lại. Phải viết như: Một số nữ sinh vừa đúng tuổi trăng sầu mộng ..
- Thôi, thôi, xin can.
- Dầu gì mình cũng phải có điều kiện tối thiểu.
Loan nhanh nhẩu:
- Chắc chắn phải trên thước mốt. Gớm, như người yêu bé bỏng của tao cũng buồn.
- Cần phải đầy đủ tay chân đừng thiếu thốn.
Hoàn tiếp:
- Và đừng Anormal. Tao sợ tên chồng bất bình thường.
Tôi nói:
- Biết đàn và không biết ăn mắm tôm.
Và cười khúc khích. Tiếng chuông vào học bỗng chói tai, to hơn tiếng cười.
Lớp chúng tôi nghỉ trước mấy lớp nhỏ một tuần. Những ngày sau cùng của niên học cả lớp thật bệnh hoạn, buồn hiu hắt. Chả còn đứa nào để ý đến đứa nào, vòng tay học trò đang lỏng lẻo, sắp xa nhau rồi. Một chồng chữ cao sắp chôn lấp tuổi áo trắng thơ mộng, sắp xa nhau rồi mà chả có giây phút nào để nhìn lại mặt nhau cho rõ. Mỗi đứa mỗi góc vườn, mỗi đứa mỗi chỗ học. Thời gian như vội vàng quá quắt, vo tròn tụi tôi thành những vỏ ốc co rọ Không dám ngó trời, không dám ngắm lá. Giật mình thấy mình chỉ còn 2 ngày làm nữ sinh, sững sờ, vội vã vơ quàng kỷ niệm, tôi tìm lũ bạn bảo chúng nó phải tận hưởng những gì mình sắp mất. Đứa nào cũng đồng ý bỏ nguyên ngày mai để chụp ảnh, ăn quà.
- Phải đó, một ngày cũng chả học được gì.
- Tao sợ quên mất trường và chúng mày.
- Ném bố cái thi hộc tủ.
Trong lớp chỉ còn nhóm tôi ngồi khoanh taỵ Thầy Dư vào dạy nốt bài cuối của chương trình. Thầy rõ tâm trạng chúng tôi, nên thầy cười cũng chả tươi:
- Còn hôm nay nữa thôi, phải không?
Chả đứa nào tiếp lời thầy. Nỗi buồn lắng xuống đến đáy tâm hồn.
- Tôi giảng đoạn cuối này nữa là xong, các chị có thể về sớm. Bài này không quan trọng vì không có trong chương trình thi, tôi dậy để các chị thi vào đại học.
Tôi mỉm cười buồn:
- Chưa lo xong Tú Tài mà thầy đã bàn Đại Học rồi.
Thầy khuyến khích:
- Đậu, các chị dư sức đậu mà.
Thầy bắt đầu giảng. Không biết có lời giảng nào của thầy lọt vào đầu chúng nào không, chứ tôi là trơ rồi. Vì tôi vứt cái thi vào hộc tủ rồi còn đâu. Tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây Giáng Tiên hết lá đệ rụng rồi, trơ cành ủ rũ. Thế là xong, mọi sự êm đềm rồi phải hết. Xong tuổi hồn nhiên, xong nụ cười vô tư và xong một đời làm nữ sinh.
Tôi nhìn xa hơn trong khung trời bàng bạc trắng, nắng đang lướt nhẹ trên ngói đỏ phủ rêu mờ. Nghe nóng mi mắt, tuổi mơ đã qua đi.
- Làm gì mà ngẩn ngơ, tao chụp ảnh cũng không hay.
Tôi cười nhẹ:
- Vừa chụp tao đấy à. Tối thế làm sao chụp được.
- Được, nhưng mờ.
- Thôi, đừng chụp nữa, thầy giảng bài.
- Mình ngồi nói chuyện
- Có chuyện quái gì để nói ?
- À, hình như con Xuyến nó sắp lấy chồng.
- Sắp thi đến nơi còn chồng con gì.
- Tao nghe tụi nó nói là nó không thi, cả tuần nay tao không thấy nó đi học, mà cũng không gặp ở thư viện nữa.
Tôi ngồi im. Xong, một đứa sắp từ giã bạn bè, từ bỏ đời học hành để sống một đời mới, ồn ào hay lặng câm hơn. Một tình nguyện bắt buộc, bỏ cuộc chơi dài từ thuở thiến niên để đi về một chân trời khác. Đã có 1 ít thay đổi rồi đó, trong cuộc chơi đã thiếu một đứa rồi.
Tôi chép miệng, nghĩ đến thân phận những đứa còn lại. Rồi còn dịp nào để nghĩ đến nhau không?
Thầy Dư vừa giảng hết, chấm dứt chương trình học bằng vài bài toán thi trong sách. Tụi nó rú lên:
- Gần thi mà thầy còn khủng bố tinh thần thì tụi con chết mất.
Thầy phủi phấn trên tay:
- Làm đi. Các chị dư sức làm. Làm được hết mấy bài này, thế nào cũng đậu.
- Đậu thầy thưởng nghe thầy.
- Các chị phải khao thầy chứ.
- Thầy thưởng trước, tụi con khao thầy sau.
- Rồi rồi. Đậu sẽ có thưởng.
- Thầy thưởng gì ạ.
- Ai lại nói trước mất vui.
- Thôi thầy, chứ giống như năm ngoái, tụi con kéo đến báo tin thi đậu, thầy Đàn thưởng một chầu... quạt máy, chán chết.
Thầy cười cười:
- Thôi về đi. Cứ đậu rồi tính sau.
Nắng lên cao, chúng tôi mời thầy chụp chung 1 tấm hình lưu niệm. Vừa xong, thầy Mẫn cùng thầy Đàn đi ngang quạ Chúng tôi níu lại mời chụp luôn. Rồi các thầy xuống văn phòng họp.
- Tụi mi lấy học bạ chưa?
Cả bọn ùa đến văn phòng Giám Thị.
- Cô ạ, tụi em có học bạ chưa cô ?
- Lớp nào nhỉ?
- Dạ, 12AP2 ạ.
- Rồi, các lớp A đều có cả rồi.
- Cô, năm nay tụi em ra khỏi trường cô có thương tụi em không ?
- Thương. Năm nào cũng thương.
- Ra khỏi trường, thỉnh thoảng tụi em đến thăm cô được không cô.
- Sao lại không, các em là học trò cũ của trường mà.
- Chỉ sợ đến thăm cô, cô không nhớ đuổi ra làm sao ?
- Quên thế nào được, nhất là cô Mai lém này.
- Không, nó không phải là Mai Lém, nó là Mai Nhắng ạ. Cô nhớ em nữa nghe cô, em là Mai Nhí.
- Em là Mai Nhót.
Cô Minh cười:
- Nhớ, nhớ hết. Thế bao giờ các cô cho tôi ăn bánh.
Tôi vờ vĩnh:
- Kìa Hoàn, mày hứa làm bánh cho cô xơi đâu, sao để cô phải nhắc.
- Không, tôi hỏi bao giờ các cô lên xe hoa đó !
Tôi láu táu:
- Cũng nó nữa đó cô.
- Ù, Hoàn trưóc hả Hoàn. Phải cái cậu phi công không?
Hoàn nhẩy lên:
- Đâu có cô, em còn ngây thơ chưa biết gì.
- Gớm, tôi lờ đi chứ, mấy lần tôi đứng ở cửa sổ trường đều gặp hết.
- Chết rồi, cô biết hết trơn, nguy quá.
- Chả lẽ lại phạt các cô, dù sao các cô cũng lớn rồi.
Loan tếu:
- Cô thông cảm quá. Ngày xưa cô cũng vậy nhỉ cô?
Cô Minh mỉm cười, không nói. Đôi mắt cô hình như chợt xa xăm, nhớ đến một thủa nào làm nữ sinh áo tím của Trưng Vương Hà Nội. Nhưng chắc chắn cô hiền hơn lũ nữ sinh bây giờ, dù tâm hồn vẫn giống nhau.
Cả bọn cầm học bạ, chào cô bước ra ngoài. Gặp cô Giang dạy Tâm Lý, chúng nó hét lên, ào tới vây quanh mời cô chụp hình. Tôi cũng chụp với cô 1 tấm, đứng trước hàng chữ Trưng Vương đỏ chói. Cô cười, vuốt má từng đứa 1 chúc thi đỗ, rồi đi về cuối hành lang. Chúng nó xúm xít lại chụp hình lưu niệm. Trong lớp, ngoài hành lang, vườn thư viện, cạnh cột cờ, gốc cây Giáng Tiên, sân trước, sân sau. Cuối cùng là con đường lá đổ.
Con đường lá đổ nhiều lá hơn mọi ngày, rơi ngập hai bên đường, vỡ ròn tan dưới chân chúng tôi. Chúng tôi chạy đuổi nhau, cười đùa rôồ ngồi buồn. Mười đứa mặc áo lụa trắng ngồi ôm vai nhau trên đống lá khộ Đứa nào cũng cố pha trò cười vì sợ nỗi buồn ào ạt đến.
- Chụp hình nhé. Bây giờ tụi mi đều nhe răng ra cười thật nham nhở, tao khoái cái cười nham nhở của tụi mày.
- Tụi mình đứng dọc lề đường, mỗi đứa làm một trò. Đứa thè lưỡi, đứa trợn mắt, đứa này làm ngáo ộp, đứa kia làm đười ươi nghe.
Bầy trò rồi ôm nhau cười ngả nghiêng, những hình ảnh thân yêu được ghi hết vào cuộn phim nhỏ, trong ký ức của mỗi đứa.
- Bây giờ đứa nào khóc đi, tao chụp chọ Tao không biết khóc.
- Cùng khóc đi, ôm mặt khóc đi.
Đứa nọ giục đứa kia. Tấm ảnh cuối cùng, khóc đi. Tôi thấy mắt mờ đi, và con đường sắp tan, tan tành hết. Một giọt nước làm mặn đầu môi. tôi khóc rồi sao?
- Tao cố không khóc, vậy mà tao khóc trước mặt chúng mày.
Đứa này nhìn đứa kia buồn vời vợi. Tôi thấy mắt Mã Thày mọng đỏ, Mai Nhót cắn chặt môi, Mai Nhí quay đi, Cận Dâm thở dài và Hoàn héo nắm chặt tay Cúc Gà Mỹ run run, còn Lon thì cúi mặt.
Nước mắt, cùng lúc, chan hoà trên má những đứa sắp bỏ trường mà đi, mà ngã xuống đời, mà bỏ thầy mất bạn, để sống một đời trôi nổi khắp nơi.
Tiếng “U” dài than thở đánh mất thời gian, mười hai giờ rồi. Cả bọn lững thững trở ra , không nói với nhau lời gì. Mỗi đứa sẽ mang tâm trạng một người đi tiễn đưa và được đưa tiễn.
Tôi lên tiếng trước cho tan nỗi nặng nề:
- Mình ra ngoài ăn quà đi.
Vài đứa ừ nhỏ. Vẫn thế, buồn rồi vui. Một lũ ra là con đường bắt đầu nhộn rồi:
- Ăn bò khô trước nghe.
- Ừ, tụi mình ăn hết hàng quà Trưng Vương.
- Hết thì chắc không nổi, ăn mỗi hàng một tí cho nhớ.
Cả bọn xúm xít bên ông hàng bò khô, tranh nhau dĩa gan cháy:
- Xịt tôi tí xì dầu đi ông.
- Tôi thêm tí ớt đi ông.
- Ui cha, cay quá, hấp dẫn.
Xong, qua hàng bò bía. Rồi hàng kem, xoài ngâm, tầm ruộc, đậu đỏ, sương sạ Bụng đứa nào cũng đầy ắp những vị đáng nhớ của trường. Vài em nhỏ học buổi chiều đến sớm, đứng trố mắt nhìn tụi tôi. Tôi ghé tai Cúc:
- Tụi nó sướng quá mi nhỉ. Hồi đó mình bằng tụi nó, mình đâu có biết mình sướng.
- Rồi đứa nào chả thế. Nó đâu biết nỗi khổ tâm khi ra trường của tụi mình để nó thấy là nó đang sướng.
- Sướng thật, tụi nó sướng thật. Nhớ mình hồi nhỏ …
Mấy em bé mặc áo đầm trắng tung tăng chạy đuổi nhau, rủ nhau chơi nhẩy dây, lũ đằng kia tụm nhau chơi đánh đũa.
- Thôi về. Về đi. Đứng nhìn lại ngày xưa buồn quá.
Chúng tôi lầm lũi vào trường lấy xe. Nắng tràn ngập sân trường vắng. Lá kh phơi mình trong nắng vàng óng. Chúng tôi dắt xe ra, mở máy rồi đi bên nhau thật chậm.
- Chia tay ở đây nghe.
- Ừ, về nghe.
- Tụi mình phải đậu.
- Ừ, tụi mình phải đậu hết và sẽ gặp lại nhau.
- Con Xuyến hư quá. Nó bỏ tụi mình, nó sẽ buồn hơn mình.
- Tụi mình còn lại nhau đừng đứa nào bỏ nữa nhé
- Về đi.
- Mày về trước đi.
- Về nhé. Trong tháng này đừng tìm gặp nhau nhe.
- Ừ, một tháng sẽ không tìm gặp nhau.
- Thôi, về nhé, hôm lấy phiếu báo danh tao sẽ lơ tụi mi.
Chào nhau mà tay vẫn không rời. Loan nhìn tôi cười:
- Tao chửi sư bố đứa nào thi rớt.
- Ừ, đậu hết chứ.
Chia tay nhau từ phút đó. Một lần cuối quay lại nhìn ngôi trường ngói đỏ, hàng cây me cao, và con đường ngập lá. Bỏ lại sau lưng tất cả với bao tiếc nuối, bâng khuâng. Nhìn dáng bạn bè rẽ ngã ở cuối đường, tà áo lụa phất phới bay trong nắng, lòng tôi quặn thắt nỗi buồn…..
Cuối cùng rồi cũng bỏ nhau. Mỗi đứa bây giờ mỗi ngả, tôi chỉ còn gặp lại một vài đứa bạn ngày xưa cũ. Mấy năm đã qua đi, biết bao thay đổi. Không phải chỉ mình Xuyến lấy chồng mà nhiều đứa khác cũng bỏ cuộc chơi. Gặp một đứa bạn này, nó kể về đứa bạn khác. Một số, trong đó có tôi, nhiều may mắn lên được Đại Học, nhưng mỗi đứa mỗi phân khoa. Vài đứa bỏ ngang đi tìm việc. Vài đứa khác lên xe hoa về... bên ấy.
Thế là xong. Một cuộc đời hoa mộng đã thực sự chấm dứt. Không còn gặp lại nhau, không còn được gọi tên nhau âu yếm. Và không còn biết tin tức gì của những ngày xưa cũ, đã xa vời.
Đại học với những xô bồ, hỗn độn làm tôi chán ngấy, nhưng vẫn phải đeo đẳng cho trót một đoạn đời. Không đâu bằng ngôi trường ngói đỏ với thầy cô yêu dấu, bạn bè yêu dấu mà tôi đã sống êm ả trong bẩy năm dài. Vậy mà tôi không còn dịp nào để sống lại, dù chỉ trong phút giây. Tất cả chúng tôi đều đã đi vào quá khứ, vào lãng quên. Vì tất cả đều đã bỏ cuộc chơi mất rồi. Và từ nay, vĩnh biệt Trưng Vương ngàn đời dấu ái.
10 - 1973
Võ Hà Anh – Hoa Mai