Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 11: Truyền thụ.
Dịch : Chiến Thiên
Biên : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Sinh hoạt trong ngọn núi vẫn bình yên tràn ngập niềm vui thú. Chỉ cần có một trái tim lạc quan thì dù cho là dưới sự hun đúc khắc nghiệt của tự nhiên vẫn có thể đủ niềm vui sướng hạnh phúc để tiếp tục sinh sống. Có lẽ cuộc sống nơi này không có sự xa hoa, không có cái muôn hình muôn vẻ như ở thành thị , tuy nhiên lại có một dư vị riêng khác.
Một năm sau, Trịnh Hạo Thiên lớn thêm một tuổi, đã là tiểu nam tử hán mười một tuổi rồi.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã đi tới thao trường, hơn nữa sau khi luyện xong nhập môn trường quyền thì bắt đầu tập trung bình tấn.
Bình duỗi hai tay, khom lưng ngồi chồm hổm xuống tấn, thân thể của hắn vững như bàn thạch, không chút rung động nào.
Trong một năm này, sự biến hóa của Trịnh Hạo Thiên tương đối lớn, sự tiến bộ của hắn giống như một quả hỏa tiễn bắn vù vù vù hướng thẳng không trung, hôm nay xem ra đã tương đương cùng Lâm Đình.
Hơn nữa, bởi vì sự tự lĩnh ngộ của hắn đối với bộ trường quyền nhập môn không ngừng sâu sắc hơn, cho nên Trịnh Hạo Thiên mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là trong mỗi hành động cử chỉ lại ẩn dấu mang theo một mang theo một xu thế chín chắn trầm ổn, điều này làm cho bề ngoài của hắn tựa hồ lớn hơn vài tuổi.
Nếu hai người Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa sánh vai đứng chung một chỗ, thì cho dù người nào đều cho rằng bọn họ hai người kỳ thật cùng là một lứa, mà tuyệt không nghĩ ra hai người bọn họ dĩ nhiên chênh lệch tới ba tuổi.
Trong một năm nay, Trịnh Thành Liêm hao tổn tâm cơ, thu mua một lượng lớn thịt gấu, làm cho Trịnh Hạo Thiên mỗi bữa ăn chưa từng hiện lên vẻ mặt tiu nghỉu thất vọng. (xem chương trước sẽ hiểu- ND).
Tuy tốc độ gia tăng lực lượng không có biểu hiện rõ ràng như thời kỳ ban đầu, nhưng là sau khi dùng thịt gấu, luồng nhiệt khí nọ vẫn tồn tại như trước, làm cho khí lực hắn không ngừng ổn định mà thong thả tăng trưởng..
Nếu như lấy đơn độc lấy khí lực của một đứa trẻ mới chỉ vẻn vẹn có mười một như hắn mà nói thì chỉ trừ săn sư Dư Kiến Thăng không nói đến còn mọi người khác trong thôn kể cả là dạng đã tu luyện xuất ra được một tia chân khí như Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng chỉ là sàn sàn ngang với hắn mà thôi.
Dựa vào sản vật phong phú của Hùng Lang sơn, thôn Đại Lâm cùng các thôn phụ cận đều trong hoàn cảnh giống nhau, chỉ cần cần cù lao động, thì sẽ không đến mức thiếu ăn thiếu mặc. Dĩ nhiên, với những người thành thạo một nghề giống như Trịnh Thành Liêm thì điều kiện cuộc sống trong gia đình càng tốt hơn.
Tại thôn Đại Lâm, cũng chỉ có thân là trưởng thôn săn sư Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Thành Liêm mới có năng lực làm cho trong nhà bữa ăn nào cũng có thịt. Hơn nữa cũng chỉ có lấy danh vọng Trịnh Thành Liêm cùng với lợi ích hắn mang lại cho thôn dân (dân trong thôn- ND), mới có thể làm cho mọi người cam tâm tình nguyện đem lượng thịt gấu có hạn đem đến cho bọn hắn một nhà hưởng dụng.
Nơi này mặc dù là Hùng Lang sơn, số lương gấu và sói không ít nhưng những con gấu bá chủ trong núi cũng không phải dễ dàng như vậy có thể dễ dàng bị săn, bị giết chết.
Đêm hôm đó có thể đánh chết ba mươi hơn con gấu, nhưng lại không một người tử vong, là kỳ tích tuyệt đối lớn nhất từ trước tới nay. Bất quá trừ lần đó ra, còn muốn muốn thuận lợi săn giết gấu, đó chính là khó khăn càng thêm khó khăn.
Cũng may Trịnh Thành Liêm dùng đồ dùng trong nhà cùng vũ khí mà hắn chế tạo trao đổi thịt gấu, lúc này mới làm cho Trịnh Hạo Thiên không phải thiếu thịt gấu để ăn.
Lúc này, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng đánh xong một bộ quyền pháp, đi tới cạnh bên người Trịnh Hạo Thiên cũng đồng thời cùng xuống tấn như hắn.
Lâm Đình khẽ thở dài:" Hạo Thiên, ngươi rèn luyện quyền pháp như thế nào vậy? Vì sao chúng ta đánh không ra quyền ý như ngươi vậy."
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói:" Ta cũng không biết."
Dư Uy Hoa thân dưới vẫn bất động như núi, nhưng cánh tay đột ngột vươn ra vỗ một cái trên vai Trịnh Hạo Thiên, nói:" Hạo Thiên, đối với huynh đệ của chính mình đừng giấu diếm việc riêng tư nữa, ngươi có bí quyết gì nhanh nói ra đi."
Thân thể Trịnh Hạo Thiên có chút rung động nhẹ, nhất thời đem sức lực của Dư Uy Hoa đang vỗ vào vai mình dễ dàng hóa giải đi.
Nếu như còn là thời kỳ ban đầu đang đứng trung bình tấn bị lực mạnh như vậy vỗ vào , tám chín phần mười cái mông trực tiếp chạm đất, nhưng bây giờ hắn đã từ từ quen và chịu đựng được rồi.
Liếc mắt một cái tỏ vẻ bất mãn nhìn Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút, rốt cục nói:" Khi ta đánh bộ quyền này thì rất chú trọng tới một điểm, có lẽ điểm này có trợ giúp đối với các ngươi."
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình hai tròng mắt đồng thời phát sáng lên, hai tên đồng thanh nói:" Chú trọng gì?"
Bọn họ ba người cũng không có chú ý tới, tại bọn họ phía sau, không biết khi nào đã có thêm một bóng người..
Thôn trưởng Dư Kiến Thăng bất tri bất giác không biết tự bao giờ đã đi tới phía sau bọn họ, thấy ba tên học trò lúc tập trung bình tấn lại còn nói chuyện phiếm buôn dưa lê, không khỏi phát sinh tâm ý bực bội, muốn hung hăng răn dạy ba tên một trận.
Nhưng sau khi nghe xong lời nói của Trịnh Hạo Thiên, bước chân hắn nhất thời chậm lại, ngay cả cái lổ tai của hắn cũng không tự chủ dựng thẳng lên.
Bởi vì ngay cả hắn đối với việc Trịnh Hạo Thiên có thể đem trường quyền nhập môn đánh hay như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc cực độ.
Trịnh Hạo Thiên đắc ý nhìn vào mắt hai tên đồng bọn, cất cao giọng nói: "Đánh theo cảm giác thôi."
“Đánh theo cảm giác á"?" Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình hai mặt quay sang nhìn nhau, đây là cái đồ vật gì??
"Nói rất hay." Dư Kiến Thăng vỗ lòng bàn tay, dọa ba tên giật nảy mình.
"Dư thúc... "
"Cha... "
"Các ngươi tiếp tục luyện tấn đi."
Dư Kiến Thăng đi tới trước mặt bọn họ, vung tay lên, nói: "Câu Hạo thiên mới vừa nói rồi chính là nói đúng điểm mấu chốt đó. Luyện quyền chính là luyện trái tim, chỉ có quyền thuật thích hợp nhất với chính mình mới là quyền thuật tốt nhất. Đánh theo cảm giác, Hạo Thiên đã nói trúng ý nghĩa tinh sâu của quyền thuật rồi rồi đó."
Trừng mắt nhìn mắt Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, Dư Kiến Thăng cất cao giọng nói:" Các ngươi nghe rõ ràng chứ?"
Hai tên tiểu tử đồng thời ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng hô:" Nghe rõ ràng rồi."
Dư Kiến Thăng hài lòng gật đầu, nói:" Các ngươi rõ ràng cái gì?"
Hai tên này nhất thời từ dáng vẻ hùng dũng hiên ngang của con gà trống lập tức biến thành con rùa đen co rút đầu, đôi mắt cụp xuống, con ngươi láo liên đầy vẻ bất an.
(có nghe rõ ràng nhưng không hiểu, ha ha, trách gì họ- Cái này giống ta đi học ngoại ngữ, cô giáo bật băng lên cho nghe, hỏi có nghe rõ không ta đáp nghe rất rõ, cô hỏi thế có hiểu gì không, ta bảo nghe rất rõ nhưng không hiểu, ha haND)
Dư Kiến Thăng giận dữ, hừ một tiếng nói:" Các ngươi rõ ràng cái rắm ấy."(nguyên văn là rõ ràng cái con quỷ à, nhưng không thông dụng trong tiếng Việt, mạn phép đổi đi- ND).
Hắn lắc đầu, bất quá trong lòng chưa thật sự tức giận gì. Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình thiên tư cũng không kém lắm, tập võ cũng bỏ ra nhiều công sức. Cho dù hắn tuổi nhỏ lúc, cũng không nhất định so được với này hai tên tiểu tử này. Hôm nay quát lớn vài câu, cũng chính là không để cho bọn họ nảy sinh tư tưởng kiêu ngạo tự mãn thôi.
Khoát tay lên, Dư Kiến Thăng gọi:" Cùng lại đây, ta có lời muốn nói ra."
Trịnh Hạo Thiên ba người khép na khép nép đứng lên, tiến lên xếp thành một hàng đứng im ra. Trước mặt vị săn sư này, bọn họ cũng không dám có bất cứ động tác nhỏ, không dám ngo ngoe chút nào.
"Hạo Thiên, ngươi một năm này cố gắng có nhiều tiến bộ, ta đều nhìn thấy." Tiếng Dư Kiến Thăng trầm ấm xé gió:" Bắt đầu từ hôm nay, ta đem truyền thụ ngươi phương pháp tu luyện chân khí.".
Trịnh Hạo Thiên hai tròng mắt nhất thời phát sáng lên.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều là tại lúc mười ba tuổi mới được truyền thụ phương pháp chân khí tu luyện, hơn nữa chừng sau một năm tu luyện, cũng sinh ra được cảm giác có một tia rất nhỏ khí. Mặc dù vậy loại cảm giác khí này cũng không phải rất quá mạnh, hoàn toàn không thể đạt tới tới trình độ có thể vận dụng tự nhiên, phóng ra ngoài đả thương địch thủ như săn sư tiêu chuẩn, tuy vật thể chất bọn hắn so với trước kia đã tiến lên một cấp bậc mới. Nếu như Trịnh Hạo Thiên không phải là có bí phương (phương pháp bí mật- ND) ăn thịt gấu sinh ra trường khí lực, e rằng đơn độc nói về lực lượng còn xa vẫn không phải đối thủ của bọn họ.
Dư Uy Hoa do dự một chút, nói:" Cha, Hạo Thiên hắn mới mười một tuổi, hơn nữa cũng mới đi theo chúng ta luyện võ có một năm, sớm như vậy tu luyện chân khí đối với hắn có thể có hại hay không."
Dư Kiến Thăng cười nói:" Ngươi yên tâm, trong lòng phụ thân đã tính cả rồi." Hắn quay đầu, nhìn Trịnh Hạo Thiên, nói:" Hạo Thiên, ngươi biết săn sư cùng thợ săn bình thường có gì khác biệt không?"
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, nói:" Cháu nghe phụ thân nói qua, thợ săn bình thường mặc dù thân thể cường tráng, lực lượng mạnh nhưng bọn hắn không cách nào tu luyện xuất ra chân khí, cho nên căn bản là không phải đối thủ của săn sư."
Dư Kiến Thăng trịnh trọng gật đầu, nói:" Cha ngươi cha nói không sai, vô luận là thợ săn, hay là săn sư, nếu đã tập luyện võ nghệ, đều có thể tung hoành trong không gian tự nhiên của núi rừng. Bất quá đem ra so sánh, thợ săn không có tu luyện chân khí sẽ cách xa một trời một vực so với săn sư."
Hai hàng lông mày của hắn nhẹ dương lên, không giấu được niềm hãnh diện:" Một khi chân khí tu luyện thành, chẳng những lực lượng, tốc độ tăng nhiều, mà uy lực xuất thủ càng thập phần mãnh liệt. Ngoài ra, còn có ưu điểm kéo dài tuổi thọ, năng lực khôi phục sau khi bị thương, năng lực nhẫn nại chịu đói chịu khát đều gia tăng hơn rất nhiều."
Trịnh Hạo Thiên chớp chớp đôi mắt to, hỏi:" Dư thúc, đã như vầy, phụ thân cháu tại sao không tu luyện chân khí?"
Dư Kiến Thăng có chút giật mình, cười nói:" Cha ngươi hắn quả là có phúc khí tốt, sinh ra được một hảo hài tử biết quan tâm đến hắn." Nói tới đây, hắn hung hăng trừng mắt nhìn mắt Dư Uy Hoa.
Dư Uy Hoa quả là loại đôn hậu mà dày da đầu (ý nói không kiêng nể gì), hướng về Trịnh Hạo Thiên làm một mặt quỷ.
Dư Kiến Thăng nói tiếp:" Chân khí cũng không phải ai cũng thích hợp học tập, muốn tu luyện chân khí, đầu tiên phải có thân mạnh mẽ thể tráng, đối với lực lượng, sức chống đỡ của bộ xương, tính chất linh hoạt cùng tính chất sự mềm dẻo đều có yêu cầu cực cao. Nếu như tư chất không đủ mà mưu toan gượng ép tu luyện, như vậy kết quả cuối cùng rất có khả năng chính là gân mạch đứt từng khúc, nhẹ thì biến thành một một phế nhân, nặng thì bỏ mình. Cho nên lúc ngươi học tập phép tu luyện chân khí sau này, ngàn vạn lần không thể dễ dàng truyền thụ người khác, nếu không đây là hại người hại mình, hối hận không kịp."
Trịnh Hạo Thiên chán nản hít vào một luồng lãnh khí, nhất thời bỏ ngay ý định trong đầu định lén lút đem phép tu luyện chân khí truyền cho phụ thân.
"Uy Hoa cùng Lâm Đình bọn họ cũng là đi theo ta học tập từ bốn tuổi bắt đầu tiếp xúc một chút võ công, đánh chờ suốt mười năm, đến lúc mười ba tuổi mới đạt tới tiêu chuẩn có thể tu luyện chân khí. Mà ngươi... " Dư Kiến Thăng than nhẹ một tiếng, nói:" Ngươi mặc dù luyện võ gần một năm, nhưng vô luận là tố chất thân thể phát dục, hay là rât hiểu rõ quyền pháp, cũng đã hoàn toàn đủ tư cách . Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng ngươi là đệ tử của đại thế gia nào đó, sử dụng linh dược để tăng lên tố chất thân thể."
" Đệ tử của đại thế gia?" Trịnh Hạo Thiên hồ nghi hỏi.
Dư Kiến Thăng lặng lẽ cười, nói:" Trong một thành thị ở dưới chân núi, có một ít đại gia tộc, bọn họ đối với việc bồi dưỡng đích hệ đệ tử hết sức coi trọng, mỗi ngày đều cấp dược liệu trân quý cho bọn họ dùng. Chỉ cần những tiểu hài tử đó cố gắng, phần lớn có thể đạt tới tiêu chuẩn tu luyện chân khí sớm hơn so với hài tử trên ngọn núi của chúng ta."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu.
"Các ngươi cũng không cần nản chí, hài tử trên ngọn núi của chúng ta mặc dù thiếu khuyết linh dược tu luyện của thế gia, cho nên tố chất thân thể thường thường kém hơn một chút. Bất quá, hài tử trên ngọn núi của chúng ta tính cách cứng cỏi, tu luyện bền bĩ cố gắng không là điều bọn hắn không có thể so đo nổi. Bây giờ bọn họ nhìn như vượt trước một bước, nhưng cuối cùng còn không biết đến tột cùng ai thắng ai thua đâu."
Mỗi một câu nói Dư Kiến Thăng đem một ít bất mãn, thất vọng trong lòng hắn hoàn toàn tiêu tan đi .
"Tốt lắm, kế tiếp ta muốn truyền thụ cho ngươi bí quyết tu luyện chân khí, ngươi phải nhớ chắc ."
"Vâng, Dư thúc... "
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 12: Đồ hình kỳ quái và tập trung ý niệm.
Dịch : Tiên Cầm
Biên : Chiến Thiên
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Trịnh Hạo Thiên âm thầm tuyên bố trong lòng, rồi cứ như vậy, đi thẳng vào trong nhà.
Trình Thành Liêm không hiểu thằng con của mình đang giở trò quỷ gì, đột nhiên lại biến thành một ngốc đầu tử (tên nhóc ngu ngốc) như vậy.
“Hạo Thiên, hôm nay thời gian con ra ngoài luyện công lâu hơn bình thường nhiều a.” Hắn thử hỏi dò xét tình hình một chút.
Trịnh Hạo Thiên trả lời theo bản năng: “Con đã học xong bí quyết tu luyện chân khí rồi.”
Trình Thành Liêm khẽ ồ lên một tiếng, chân mày nhíu lại có chút lo lắng. Mặc dù hắn không phải là thợ săn, nhưng sự khác biệt giữa thợ săn và săn sư hắn cũng biết tương đối rõ ràng.
Hơn nữa, hắn biết tu luyện chân khí cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơi chút vô ý là hậu quả khôn lường.
Do dự một chút rồi hắn hỏi: “Là trưởng thôn chủ động truyền thụ cho con?”
“Đúng vậy ạ, Dư thúc nói con đã đủ tư cách.”
Trịnh Thành Liêm lúc này mới yên lòng lại, hắn lo lắng Trịnh Hạo Thiên quấn lấy hai tên bạn tốt Dư Uy Hoa và Lâm Đình đòi học mật kỹ tu luyện chân khí. Nhưng nếu là được Dư Kiến Thăng thừa nhận thì sự lo lắng này liền biến mất khỏi chín tầng mây.
Quen biết Dư Kiến Thăng đã mấy chục năm, hắn biết người này luôn trầm ổn, nếu không tuyệt đối nắm chắc thì sẽ không đem mật kỹ tu luyện chân khí truyền thụ cho Trịnh Hạo Thiên.
Vỗ nhẹ lên vai Hạo Thiên một cái, Trịnh Thành Liêm khích lệ nói: “Hạo Thiên, nếu trưởng thôn thấy con đã có thể tu luyện chân khí, vậy con càng phải cố gắng nhiều hơn, không được làm cho hắn thất vọng!”
Trịnh Hạo Thiên trịnh trọng gật đầu, khát vọng trong lòng hắn so với sự mong đợi của phụ thân hắn còn mãnh liệt hơn.
Trịnh Thành Liêm mỉm cười hài lòng nói: “Người là thiết(sắt- biên), cơm là cương(gang-biên), cho dù con có muốn cố gắng cỡ nào đi nữa thì trước hết phải ăn cơm cho ta. Còn nữa, phải nhớ kỹ kết hợp tập luyện và nghỉ ngơi và không được quên bố trí bài tập mỗi ngày.”
Trên mặt Trịnh Hạo Thiên liền hiện ra một nụ cười sáng lạn nói: “Cha, người yên tâm, con nhất định sẽ đem tài nghệ của người tiếp tục kế thừa.”
Trịnh Thành Liêm gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có một tia lo lắng không nói thành lời, nếu một ngày nào đó nhi tử của hắn trở thành săn sư, vậy nó có còn loay hoay với những đụn gỗ nữa hay không?Tay nghề của mình liệu có tiếp tục truyền thụ được cho con nữa hay không?
Trịnh Hạo Thiên đi tới phòng bếp, đem tất cả thức ăn phụ thân chuẩn bị tất cả nuốt vào bụng rồi mới đi vào phòng lấy giấy mực ra bắt đầu luyện vẽ.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục loại động thực vật bất đồng liền hiện ra trên mặt giấy giống như được in ra từ sách vậy.
Những hình ảnh này đều là trong quyển thứ nhất của bộ sách bảo điểngia truyền giới thiệu về động thực vật, mặc dù Trịnh Hạo Thiên chưa từng nhìn thấy qua, nhưng dưới sự đôn đốc giám sát của phụ thân, hắn đã có thể thuần thục vẽ lại, hơn nữa còn có thể đọc thuộc lòng những lời giới thiệu về chúng.
Luyện vẽ xong, hắn lại lấy ra một tờ giấy mới, bắt đầu vẽ những đồ hình kỳ quái.
Tất cả hình vẽ của hắn đều vô cùng phức tạp, vòng nối tiếp vòng, đường nối tiếp đường, hơn nữa tất cả các nét vẽ đều hoàn thành trong một hồi trống (ý nói vẽ rất nhanh- biên). Trong quá trình vẽ đầu bút lông căn bản chưa từng rời khỏi mặt giấy.
“Vẽ rất tốt”Trịnh Thành Liêm đang đứng ở cửa quan sát liền thấp giọng khen.
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nở một nụ cười thật thà, sau đó hắn lại cúi đầu, tiếp tục bắt đầu vẽ đồ hình kỳ quái mới
Chậm rãi đóng cửa lại, Trịnh Thành Liêm đã hoàn toàn yên tâm về nhi tử của mình.
Cái đồ hình ký quái Trịnh Hạo Thiên vừa vẽ kia chính là phù lục trong quyển sách thứ ba. Những kỹ xảo cần nắm giữ, lúc còn trẻ Trịnh Thành Liêm cũng đã tập luyện qua rất nhiều lần, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn không thể nào làm liền một mạch từ đầu tới cuối được.
Vấn đề này đến giờ hắn vẫn không hiểu được, giống như là có một lực lượng thần bí nào đó quấy nhiễu làm hắn không thể nào tập trung.
Nhưng vấn đề này lại không xuất hiện trên người của Trịnh Hạo Thiên, hắn có thể dễ dàng hoàn thành một đồ hình phức tạp, cho dù là đồ hình phù lục đó có phức tạp huyền ảo đến cỡ nào cũng không thể nào làm khó được Trịnh Hạo Thiên.
Có đôi lúc Trịnh Thành Liêm thậm chí hoài nghi nếu trong tay Trịnh Hạo Thiên có một trang giấy đặc thù để chế phù thì có lẽ nó có thể hoàn thành được một tấm phù chân chính!
Tất nhiên đây là ý nghĩ chủ quan của hắn thôi, đừng nói đến loại giấy chuyên dụng này có tồn tại hay không, mà cho dù có thì Trịnh Hạo Thiên cũng tám chín phần là không cách nào hoàn thành được. (!!!).(biên: ta đọc nguyên bản tiếng Trung mà cũng không hiểu ý tác giả luôn)
Trong phòng, Trịnh Hạo Thiên đã hoàn thành xong một lần thao tác chế luyện phù.(biên- mới tập vẽ thôi à, đã chế cái gì đâu)
Nửa canh giờ sau, hắn buông bút xuống liền thở gấp ra một hơi, chẳng những không thấy mệt mỏi gì mà ngược lại tinh thần còn sảng khoái, toàn thân dường như có khí lực dùng mãi không hết.
Nhìn cái phù lục trên bàn, hắn tiếc nuối lắc đầu, mặc dù đồ hình cùng với trong sách không khác gì nhau nhưng căn bản không có được lực lượng thần kỳ như được mô tả trong sách. Nếu không phải hắn phát hiện sau mỗi lần vẽ phù lục hắn cảm thấy thần thanh khí sảng thì hắn đã bỏ không chuyên tâm khổ luyện từ lâu rồi.
Bất quá, mỗi ngày luyện đến lúc này đã là cực hạn của hắn, nếu còn tiếp tục nữa thì sự phấn chấn vừa đạt được sẽ nhanh chóng suy lụi, cho nên hắn chỉ luyện tới đây thôi.
Đẩy cửa bước ra, hắn liền đem tấm phù lục cùng những hình vẽ động thực vật giao cho phụ thân
Trịnh Thành Liêm lần lượt xem từng cái một rồi hài lòng gật đầu, nhưng thật ra đối với những hình vẽ động thực vật thì hắn biết rõ, còn tấm phù lục thì hắn không có bao nhiêu hiểu biết.
Những tấm phù lục này giống như có một ma lực khủng bố khiến hắn cảm thấy sợ hãi, khiến hắn không dám dễ dàng tiếp xúc.
Nhưng ở trước mặt nhi tử, hắn phải thể hiện bộ dáng cái gì cũng hiểu rõ.
“Hạo Thiên, hình vẽ ngươi vẽ càng ngày càng tốt, sau này phải tiếp tục cố gắng.”
Trịnh Hạo Thiên hưng phấn gật đầu một cái, tiểu hài tử đối với sự khích lệ của người lớn luôn cao hứng. Hắn xoay người, cầm cái búa đục đi ra ngoài cửa, bắt đầu đục đẽo ầm ầm.
Một năm nay dưới sự chỉ đạo hết lòng của phụ thân, hắn đã nắm giữ các loại kỷ xảo cơ bản của nghề mộc.
Có lẽ bởi vì lực lượng của hắn lớn và do tập võ mà trong lúc học tập kỹ xảo của thợ mộc hắn cũng có vẻ rất có thiên phú. Một năm thời gian mặc dù không dài, nhưng chất lượng những gia cụ (đồ dùng gia đình) và vũ khí do hắn tạo ra đã gần như tiếp cận phụ thân hắn
Điều này khiến cho Trịnh Thành Liêm cảm khái cả ngàn vạn lần, không biết từ đờI nào của Trịnh gia đã truyền lưu lại một câu nói:
“Mộc tượng tuyệt học (tuyệt học nghề thợ mộc) của Trịnh gia chỉ có người tập võ mới có thể chân chính đem tất cả kỹ xảo phát huy hết”. Trước kia, Trịnh Thành Liêm vẫn không tin, nhưng hiện tại, nhìn thấy tốc độ hocc tập của Trịnh Hạo Thiên đã không hoài nghi nữa.
Nhưng hầu hết những người tập võ lúc đầu đều mong muốn sau này có thể trở thành thiên tài săn sư, có ai chịu làm mộc tương (thợ mộc) đâu. Nếu Trịnh Hạo Thiên không phải là nhi tử của hắn, chỉ sợ nó cũng chưa chắc nguyện ý kế thừa thủ nghệ này.
Hắn lắc đầu, thu lại toàn bộ mấy tờ giấy đi tới bên bếp nhét vào, đốt cháy sạch sẽ.
Tổ huấn, bảo điển gia truyền không được truyền ra ngoài, hắn tất nhiên là nghiêm ngặt tuân thủ lời tổ huấn.
Mặc dù thiêu huỷ những trang giấy này có chút đáng tiếc, nhưng tổn thất này hắn vẫn còn trong phạm vi hắn có thể thừa nhận được.
Một canh giờ sau, Trịnh Hạo Thiên buông công cụ trong tay xuống, nhìn cái ghế mình tạo ra hài lòng gật gật đầu. Nhiệm vụ học tập hôm nay hắn đã hoàn thành toàn bộ, thời gian còn lại là lúc tự do của hắn.
Nếu bình thường thì hắn sẽ đi luyện quyền hoặc là tiếp tục chế tạo một vài thứ gia cụ hay vũ khí gì đó, còn không nữa thì lựa chọn tốt nhất đó là đọc bảo điển gia truyền.
Nhưng hôm nay hắn không có có tâm tư cho mấy việc đó, bởi vì trong đầu hắn hiện giờ toàn là phương pháp tu luyện chân khí.
Dựa theo Dư thúc nói, chỉ cần có đủ khí lực và theo đúng phương pháp mà hắn truyền thụ tu luyện thì trong vòng ba tháng đến nửa năm là có thể cảm nhận được chân khí, một năm là có thể sinh ra một tia chân khí.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng như vậy, bọn chúng đều bắt đầu tu luyện lúc mười ba tuổi, qua một năm khổ tu đã có thể xuất ra một tia chân khí.
Mặc dù một tia chân khí này để dùng trong chiến đấu thì còn một khoảng cách rất xa, nhưng đối với thân thể lại có chỗ tốt rất lớn.
Hắn lắc lắc đầu một chút rồi đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó khoanh chân ngồi trên giường.
Trong đầu nhớ lại những lời truyền thụ của Dư Kiến Thăng một lần, ý niệm tập trung tại đan điền, từ từ có thể sinh ra khí cảm (cảm giác khí), cuối cùng có thể tạo thành chân khí thật sự.
Tập trung ý niệm…
Người bình thường ở lần đầu tiên thường đều không thể tập trung, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, ý niệm xoay chuyển chỉ một lát đã có thể dứt bỏ mọi tạp niệm, đem ý niệm tập trung tại đan điền.
Đây cũng không phải do hắn có thiên phú xuất sắc mà do trong một năm vừa qua, ngày nào hắn cũng chăm chỉ tiến hành vẽ đồ hình.
Những đồ hình kỳ quái kia nhìn như đơn giản nhưng để hoàn thành thì không dễ dàng chút nào.
Để có thể một mạch hoàn thành những đồ hình đó bằng một lần hạ bút cần phải tập trung toàn bộ tâm niệm.
Trong một khắc đó, tinh thần của Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối trăm lần tập trung, tâm vô tạp niệm. Nếu không phải như thế thì hắn cũng vô phương vẽ được những đồ hình hoàn mỹ kia.
Phụ thân Trịnh Thành Liêm của hắn cũng không cách nào làm được việc này, cho nên trong mấy chục năm qua cũng không thể nào nhập môn được, ngay cả một đồ hình đơn giản cũng không thể nào hoàn thành.
Cho nên, Trịnh Hạo Thiên mặc dù là lần đầu tiên tiến hành tu luyện chân khí những hắn vẫn đã có trên dưới một năm trầm tư suy tưởng (ý nói tu luyện ý tưởng, tinh thần)tương đương có một năm tiến hành minh tưởng, cửa ải khó khăn nhất trên con đường luyện võ – tập trung ý niệm đã bị hắn vô tình phá vỡ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Dịch : Chiến Thiên
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Trên mặt Trịnh Hạo Thiên không hỉ không bi, thậm chí còn không có nửa điểm biểu tình trên khuôn mặt (ý nói hết sức tập trung không bị chi phối bởi ngoại vật). Tại đôi mắt đã khép chặt, hai con ngươi của hắn cũng không nhúc nhích, đến ngay cả hơi thở của hắn tựa hồ đã bắt đầu trở nên như có như không.
Tất cả những điều này tựa như là động vật trong trạng thái đông miên(ngủ mùa đông-ND), đem hết thảy sinh cơ trong cơ thể hạ xuống tới tình trạng thấp nhất.
Đương nhiên, lấy tu vi Trịnh Hạo Thiên mà nói, còn xa xa lắm mới có thể đạt tới trạng thái kinh khủng tự điều chỉnh sinh cơ của chính thân thể. Trên người hắn sở dĩ có thể sinh ra xuất này loại tính chất đặc biệt kỳ dị, đó là bởi vì hắn đem tất cả tinh thần đều tập trung tại trong đan điền, tất cả sinh cơ cũng bắt đầu trở nên nội liễm.(nội liễm :thu vào trong- ND)
Trong lúc bất tri bất giác, nguồn sinh cơ khổng lồ trong cơ thể hắn bắt đầu điều động, hơn nữa chậm rãi tập trung tại một điểm, hội tụ tại trong đan điền.
Đây là một loại biến hóa, một loại chuyển biến thần kỳ về chất do sự biến hóa về lượng gây ra.(ai học Triết kha khá thì dễ hiểu câu này: sự biến đổi về lượng ở một mức độ nhất định gây ra sự biến đổi về chất- ND)
Sinh cơ trong cơ thể người càng thịnh vượng, tố chất thân thể lại càng tốt. Mà sinh cơ người bình thường đạt tới một mức độ nhất định sẽ bộc phát ra năng lượng thật lớn, nếu là có thể dẫn đạo (dẫn đạo :dẫn dắt, chỉ đạo -ND) được loại năng lượng này, liền có thể thuận lợi chuyển biến trở thành Chân khí.
Sở dĩ Dư Kiến Thăng bắt bọn Trịnh Hạo Thiên kiên trì rèn luyện thân thể, không ngừng tiến hành khổ sở rèn luyện. Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình thậm chí còn trải qua mười năm khổ luyện mới đạt được mật kỹ tu luyện Chân khí (mật kỹ: kỹ năng bí mật- ND), hết thảy điều này cũng là vì bồi dưỡng, nâng cao tăng cường và kích thích sinh cơ trong cơ thể bọn họ, làm cho sinh cơ bọn họ trở nên mạnh mẽ hữu lực, như vậy mới có thể tại thời điểm cuối cùng mạnh mẽ đem sinh cơ chuyển biến trở thành Chân khí.
Trước lúc Chân khí sinh ra, cần thiết một nguồn sinh cơ khổng lồ, mà sau khi Chân khí sinh ra, sẽ quay lại phụng dưỡng chính thân thể, xúc tiến quá trình cải tiến nâng cao tố chất thân thể.
Nhưng ngược lại, trước lúc Chân khí sinh ra, lại có giai đoạn Chân khí thôn phệ (thôn phệ: cắn nuốt- ND) nguồn sinh cơ khổng lồ trong cơ thể này, trong quá trình này, sinh cơ loài người không ngừng tiêu hao.
Người có thân thể cường kiện hiển nhiên có thể chịu đựng được, nhưng ngược lại với người sinh cơ yếu đuối nếu là bị Chân khí cắn nuốt, như vậy sẽ có nguy hiểm trí mạng.
Đây là nguyên nhân lớn nhất mà tuyệt đại đa số người trên đời không có thiên phú tu luyện Chân khí, bởi vì vô luận bọn họ rèn luyện thân thể như thế nào, đều không thể làm cho tự thân có được sinh cơ cường đại đủ mạnh.
Bất quá, thể nội Trịnh Hạo Thiên sinh cơ cực mạnh, tựa hồ đã vượt xa qua loài người bình thường.
Khi ý niệm hắn bắt đầu hoàn toàn tập trung tại đan điền, từ khắp nơi trong thân thể của hắn nhất thời từ từ bốc lên từng tia nhiệt khí lờ mờ.
Mặc dù lúc này toàn bộ tinh thần Trịnh Hạo Thiên tập trung tại trong đan điền, nhưng hắn dễ dàng cảm nhận được, luồng nhiệt khí này tựa hồ cùng luồng nhiệt khí mà sau mỗi khi hắn ăn thịt gấu sản sinh ra có chút tương tự.
Nhưng mà so với trước kia có khác biệt là, luồng nhiệt khí này cũng không phải từ trong bụng sinh ra, cũng không phải từ từ lan ra tràn ngập dày đặc trong thân thể.
Luồng nhiệt khí lần này dĩ nhiên là từ trong cơ thể bốc lên hơn nữa còn từ từ thong thả hướng vào trong đan điền mà đi đến,loại cảm giác này tương đối mãnh liệt.
Thân thể hắn có chút run rẩy không tài nào bảo trì được trạng thái toàn bộ tinh thần tập trung.
Tinh thần ý niệm giống như thủy triều nước vừa rút khỏi đan điền, các loại cảm giác hỗn loạn phức tạp vừa lại một lần tràn ngập khắp cả đầu có hắn.
Trịnh Hạo Thiên mở trừng trừng đôi mắt, trong hai con ngươi của hắn chớp động hiện ra vẻ nghi hoặc khó tin.
Cảm giác mới vừa rồi của hắn không nghi ngờ gì nữa là cảm giác chân thật, nếu như hắn không có luyện sai, thì đây chính là khí cảm theo như lời Dư thúc nói (khícảm : cảm giác khí- ND).
“Cảm thấy một từng luồng từng luồng nhiệt khí lưu động trong cơ thể, khi luồng nhiệt khí này tích lũy đến trình độ nhất định chính là lúc có thể đủ sinh ra ra tia Chân khí đầu tiên”.
Đây là nguyên văn lời Dư thúc nói, hắn một chữ không bỏ sót đã ghi nhớ trong lòng.
Thần tình trên mặt hắn nhất thời trở nên tương đối cổ quái, Dư thúc từng nói qua, nếu là có thể trong vòng ba tháng cảm nhận được khí cơ, như vậy trên cơ bản trong một năm khẳng định có thể sinh ra Chân khí.
Nếu là có thể tại trong một tháng cảm nhận được khí cơ, như vậy ngày sau trở thành săn sư trên cơ bản cũng chính là chuyện thường tình .
Nhưng là, thôn trường nhưng cũng không nói gì qua tình huống giống hắn bây giờ, nếu là trong vòng một ngày có thể có cảm ứng khí cơ, vậy nên hiểu điều này như thế nào? (thiên tài chứ sao, thế mà không hiểu, hơ, mình hiểu được thì lại còn giỏi hơn thiên tài nv9 ah- hắc hắc- ND)
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Bất quá, hắn ít nhất có thể khẳng định, có thể sớm một bước có khí cảm tuyệt đối không là chuyện gì xấu.
Hắn hít thở thật sâu, dựa theo phương pháp theo như lời Dư Kiến Thăng dạy, chậm rãi làm cho tâm tình kích động trở nên bình tĩnh lại.Sau đó, hắn lại bắt đầu tập trung tinh thần, bắt đầu cảm ứng sự biến hóa thần kỳ trong cơ thể.
Rất nhanh, hắn tự nhiên mà đã tiến nhập đến cảnh giới kỳ diệu, trong một năm nay việc không ngừng vẽ các bức phù chú quỷ dị làm cho tinh thần ý niệm hắn có thể tùy thời tùy nơi đều có thể tập trung cao độ. Nếu như Dư Uy Hoa và Lâm Đình mà biết trạng thái hắn lúc này, khẳng định hai đứa sẽ la to lên (vì kinh ngạc hay sợ hãi thì tác giả không nói, dịch y nguyên- ND).
Nhiệt khí trong cơ thể khi mất đi sự khống chế của ý niệm, lại một lần nữa quay trở về tiếp tục ẩn náu tại các nơi trong thân thể,. Nhưng là khi hắn ý niệm vừa lại một lần tập trung đến đan điền ở vùng tiểu phúc, thân thể của hắn cũng từ từ nóng lên.
Các luồng nhiệt khí ẩn dấu ở bên trong thân thể phân tán mà cũng không cường đại, nhưng một khi các luồng nhiệt khí này bắt đầu hội tụ ngưng kết lại với nhau thì lập tức gây ra sự biến hóa thần kỳ khác thường.
Từng đạo nhiệt khí giống như từng giọt từng giọt nước hướng phía trong đan điền hội tụ lại, nhưng trên đường di chuyển các luồng nhiêt khí này nếu có gặp nhau cũng không dung hợp làm một.
Từng giọt từng giọt bọt nước biến thành một dòng suối nhỏ, chúng nó liên tục lưu động, không ngừng thu nạp hút lực lượng mới mẻ, không ngừng hội tụ cùng một chỗ, không ngừng phát tán ra lực lượng đặc thù thuộc về chúng nó.
Trong đan điền Trịnh Hạo Thiên từ từ trở nên nóng. Sau khi trải qua cảm ngộ (cảm ngộ : cảm nhận và hiểu- ND)vừa rồi, lúc này Trịnh Hạo Thiên có vẻ tương đối trấn tĩnh. Hắn tập trung tinh thần cao độ, lực lượng tinh thần tại giờ khắc này đạt tới một mức cao độ mà không thể bàn luận tới, dĩ nhiên có thể rõ ràng cảm ứng được mỗi một phân biến hóa trong cơ thể.
Đừng coi thường đứa hài đồng mứi đang tập xuất ra Chân khí như hắn, chỉ e là đã thăng cấp lên săn sư nhiều năm như Dư Kiến Thăng cũng không có lực lượng tinh thần cường đại như của hắn.
Nếu người khác biết tình huống chân thật của hắn lúc này, như vậy tuyệt đối là việc kinh thế hãi tục, làm cho người ta cảm thấy thật khó tin.
Nhiệt khí trong đan điền càng ngày càng nhiều, từ một giọt một giọt tiểu thủy châu mà đã hội tụ thành một cái đại dương mênh mông rộng lớn.
Nhưng mà, dưới sự trợ giúp của lực lượng tinh thần cường đại, Trịnh Hạo Thiên đối với tình trạng này dĩ nhiên là hoàn toàn không có sợ hãi, ngược lại thị giống như một người bàng quan đứng nhìn, an tĩnh mà lại có chút lạnh lùng quan sát hết thảy.
Tại giờ khắc này, ý thức của hắn tựa hồ đã vượt qua chính thân thể mình, biến thành một dạng tồn tại khác.
Đương nhiên, hết thảy biến hóa này đều là trong lúc bất tri bất giác tiến hành, đến ngay cả bản thân Trịnh Hạo Thiên lúc này cũng không cảm nhận được.
Cho nên hắn cũng không biết, dưới ảnh hưởng từ từ của mỗi lực lượng đó, thân thể và tinh thần ý thức của hắn cũng quả thực đã từ từ phát sinh biến hóa cực kỳ vi diệu.
Đan điền bắt đầu chậm rãi bành trướng lên, theo đó càng ngày càng nhiều nhiệt khí hội tụ ở chỗ này, cả đan điền tựa hồ đã biến thành một cái hỏa lò thật lớn.
Một người bình thường tại lần đầu tiên thử nghiệm thể ngộ khí cảm, căn bản là không có khả năng phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại không như vậy, thân thể của hắn so với người bình thường có khác biệt rất lớn. Sau mỗi một lần dùng thịt gấu, cũng có thể đủ mạnh đem lực lượng hữu dụng bên trong cơ thể chính mình tự động tinh luyện, hơn nữa còn hóa thành năng lượng sinh mệnh cường đại phân tán vào khắp trong thân thể.
Cho nên, lực lượng hắn đủ mạnh để có thể không ngừng nâng cao, chỉ cần loại lực lượng sinh mệnh không ngừng này tinh luyện, lực lượng của hắn cũng sẽ càng lúc càng lớn, cho đến lúc đạt tới tình trạng bất khả tư nghị (bất khả tư nghị :không nghĩ đến được, không bàn ra nổi-ND).
Hôm nay, khi hắn bắt đầu nếm thử thể ngộ khí cảm, hơn nữa lúc ngưng tụ tại đan điền, lực lượng sinh mệnh khổng lồ phân tán các nơi trong cơ thể nhất thời như ong vỡ tổ ào ào bốc lên nhập vào đan điền.
Lực lượng sinh mệnh cường đại như thế, đủ để đem một đan điền yếu ớt nghiền nát thành bột phấn.
Nhưng là, trong đan điền Trịnh Hạo Thiên cũng đồng dạng ẩn chứa lực lượng sinh mệnh khổng lồ, mức độ cứng cỏi nơi đó đã xa xa vượt qua người bình thường tu luyện võ đạo, e rằng cho dù là một săn sư chính thức, thì lực tiếp nhận trong đan điền cũng không nhất định vượt qua lực lượng sinh mệnh đã thu nạp qua một năm ăn thịt gấu của Trịnh Hạo Thiên.
Luồng nhiệt khí khổng lồ vẫn như trước không gián đoạn hướng về phía trong đan điền mà hội tụ, gây ra trong đan điền có một cảm giác tương đối mãnh liệt cổ trướng (cổ trướng :Căng phồng và đầy chướng khó chịu-ND ).
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên vang lên những tri thức Dư Kiến Thăng truyền thụ:
“Tại có khí cơ cảm ứng sau lúc, sẽ không ngừng tiến hành cùng loại rèn luyện, làm cho trong cơ thể khí cảm giác từ từ cường đại. Làm cảm khí cường đại đạt tới nhất định trình độ sau lúc, sẽ từ lượng biến chuyển vi chất biến, cuối cùng hình thành đệ nhất lũ Chân khí.”
Tuy nhiên, quá trình chuyển biến này là một quá trình tương đối lâu dài.
Quá trình này không chỉ vẻn vẹn là bồi dục(sinh thành và bồi dưỡng và giáo dục- ND) cảm khí cường đại, mà chủ yếu chính là, còn muốn làm cho kinh mạch cùng đan điền trong cơ thể thích ứng như thế nào dung nạp cảm khí, thậm chí đối với sự dung nạp Chân khí sau này.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng mơ hồ hiểu ra.
Trước kia tất cả nhiệt khí sau lúc hắn ăn thịt gấu sinh ra, chính là đủ mạnh để có thể sinh ra cảm khí của lực lượng sinh mệnh. Mà luồng nhiệt khí này từ trong bụng phát ra đến các lộ tuyến thân thể, hẳn là chính là kinh mạch trong truyền thuyết
Tại bất tri bất giác trung, thân thể này của hắn đã có một năm thích ứng đối với cảm khí.
Lúc này hắn có thể cảm nhận được càng ngày càng nhiều nhiệt khí khổng lồ hội tụ đến trong vòng đan điền, điều này quả thực chính là chuyện nước chảy thành sông.
Tâm niệm vừa chuyển, một tia lo lắng cuối cùng cuả hắn giờ khắc này cũng đã không cánh mà bay .
Phía dưới tiểu phúc đột nhiên bắt đầu kịch liệt run rẩy, lúc này một luồng cảm khí siêu việt cực hạn dũng mãnh đổvào đan điền, rất may mức độ cứng cỏi của đan điền hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Luồng nhiệt khí khổng lồ này rốt cục đã xảy ra biến đổi do lượng biến mà sinh ra chất biến.
Lời của Nd: cả chương này dịch không khác gì đọc Triết học, cả chương không có lấy 1 câu hội thoại, toàn là các diễn giải về tu luyện Chân khí, dịch chương này mà tiêu hao công lực nhiều quá
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 14 : Trẻ nhỏ nói không kiêng kỵ.
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Tràn đầy, hư không...
Trong lúc nhất thời, hai loại cảm giác khác hẳn bất đống lại tràn ngập bên trong cơ thể hắn.
Bên trong, đan điền đang phong cuồng hút nhiệt khí trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm thấy một loại khoái cảm mãnh liệt.
Nhưng mà, nhiệt khí khổng lồ trong cơ thể phảng phất như bị kình khí hút lấy, thu nạp làm cho hắn cảm thấy cả người không còn chút sức lực, cả người giống như bị hư thoát.
Loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn này thậm chí làm cho tinh thần hắn cũng bị chấn động, chỉ cần một chút sai lầm tuyệt đối không giữ vững được tỉnh táo.
Bất quá may mắn sau một khắc đồng hồ rốt cục loại cảm giác này cũng biến mất.
Cuối cùng nhiệt khí khổng lồ trong cơ thể cũng bị chân khí hấp nạp gần như không còn, mà vào lúc này, chân khí đột nhiên khỏe mạnh lan rộng ra.
Chúng mang theo nhiệt khí ban đầu, lại một lần nữa chạy dọc khắp các kinh mạch tiền vào mọi chỗ trong thân thể.
Đây là một quá trình không thể khống chế được, bởi vì vào thời khắc này, chân khí của hắn đã chảy đến mỗi một góc nhỏ trong cơ thể, cả người hắn đều cảm nhận được biến hóa mãnh liệt này.
Cũng chỉ có lần đầu tiên sinh ra chân khí, chân khí mới có thẻ tự hành vận chuyển tới tất cả mọi nơi trong thân thể, chân khí cường hành cải tạo lại thân thể hắn, khiến cho thể chất hắn càng trở nên cường đại hơn.
Mà từ này về sau, mỗi lần tu luyện gỉa chủ động vận chuyển chân khí sẽ không được hưởng thụ cảm giác đãi ngộ này. Bởi vì chân khí đến từng ngõ ngách trong cơ thể thủy chung vẫn có hạn, trừ phi lại tấn cấp đến tầng thứ cao hơn, nếu không cũng chỉ được một lần duy nhất này mà thôi.
Một lúc sau, Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi dài, hai mắt đang nhắm chặt cũng mở ra, trong mắt lóe lên như ánh sao rồi ngay lập tức biến mất khôi phục lại vẻ bình thường.
Hắn chớp chớp hai mắt, khẽ nhúc nhích thân thể, chỉ nghe liên tiếp từng tiếng xương cốt nổ vang trong cơ thể.
Động tác của hắn chỉ là nhất thời mà thôi, dụng tâm cảm thụ một chút cũng không thấy có chỗ nào không ổn cả. Sau đó hắn đứng lên, khẽ hoạt động thân thể, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Ở trong cơ thể hắn đã xuất hiện tia chân khí, đó cũng không phải là nhiệt khí trước kia mà là chân khí hàng thật giá thật, vô số nhiệt khí tích lũy một thời gian cuối cũng mới có kết quả như bây giờ : chuyển hóa thành chân khí.
Khi chân khí thay thế cho nhiệt khí tiến vào khắp mọi chỗ trong thân thể, hắn cảm giác được rõ ràng lực lượng của mình được đề cao lên một mảng lớn.
Mặc dù chưa cùng Dư Uy Hoa và Lâm Đình tỷ thí nhưng hắn có thể khẳng định hai tên đồng bạn nếu so về đơn thuần lực lượng so ra đã kém hắn.
Trừ việc gia tăng lực lượng bên ngoài, sự mềm dẻo của cơ thể, sự hài hòa cân đối cũng được gia tăng. Hơn nữa ngũ quan cảm giác cũng rõ ràng tăng lên vượt xa dĩ vãng.
Đúng lúc này tai hắn có thể nghe được thanh âm của cha hắn trong nhà bếp, trước kia căn bản không thể nào nghe thấy được.
Hắn cất bước chạy nhanh đi tới phòng bếp.
Trịnh Thành Liêm vừa mới tắt bếp ngẩng đầu lên đã thấy con trai chạy như bị ma đuổi tiến vào (ND : mình để chạy như bị ma đuổi cho hợp nguyên tác chạy như gió như lửa)
"Đúng vậy a, tối hôm qua con ngồi xếp bằng một đêm, ngay cả bữa tối cũng không ăn" Trịnh Thành Liêm thu hồi nụ cười trên mặt nghiêm giọng nói : "Chuyên cần luyện tập võ nghệ là tốt, nhưng không thể quá mức. Cha biết con đang cố gắng ngưng tụ chân khí nên không quấy rầy con, sau này đừng có liều mạng tu luyện như vậy nữa"
Trịnh Hạo Thiên trợ trong hai mắt, bây giờ hắn mới biết, nguyên lai mình vừa mới cô đọng chân khí thế nhưng đã trải qua một đêm dài.
Mặc dù cả một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn vẫn cực kỳ phấn khởi không có một chút cảm giác mệt mỏi.
Trịnh Thành Liêm bưng nồi cháo thịt đến nói : "Bây giờ ăn tạm trước một ít, luyện võ về lại ăn tiếp"
Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng đem nửa nồi cháo thịt húp sạch, rồi cùng cha nói vài câu sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Hắn vội vàng muốn gặp Dư Kiến Thăng, hắn muốn hỏi đến tột cùng mình có sinh ra chân khí hay không.
Mặc dù hắn cảm giác rất tốt, cũng có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể sinh ra một dòng nước ấm hẳn là chân khí đi, tuy nhiên được trưởng thôn giám định hắn vẫn thủy chung không dám hoàn toàn chắc chắn.
Sắc trời vẫn còn đen, chẳng qua Trịnh Hạo Thiên đã có thói quen đi trong đêm tối, sắc trời ảm đạm cũng không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Hẵn mơ hồ có chút hiểu tại sao đàm thợ săn lại muốn rèn luyện khi trời còn chưa sáng. Bởi vì bọn họ muốn vào núi săn thú, mỗi lần đi là dăm bữa nửa tháng, thậm chí là cả thàng. Trong khoảng thời gian này có một nửa là đi săn ban đêm. Khi đó nguy hiểm so với ban ngày thì còn đáng sợ hơn, cho nên đám thợ săn mới chủ động để thích ứng dần với hoàn cảnh, chỉ có như thế lúc sinh tồn trong rừng mới tăng thêm an toàn.
Đi tới bãi tập, ba người Dư Kiến Thăng đã đến, hơn nữa còn đang ở chỗ riêng của mình mà luyện tập.
Thao trường thôn Đại Lâm tuyệt đối là bãi đất lớn nhất trong thôn, bất quá khu vực này ngoại trừ mấy người bọn họ ra đám thợ săn còn lại tuyệt đối không đặt chân đến.
Bởi vì khu vực này là dành cho săn sư và những đứa trẻ có tiềm năng trở thành săn sư, tất cả mọi người đều tự giác tuân thủ quy củ này.
"Dư thúc" Trịnh Hạo Thiên cũng không bắt đầu luyện tập trường quyền nhập môn ngay như ngày trước mà cất tiếng gọi Dư Kiến Thăng.
Dư Kiến Thăng bất động thanh sắc thu quyền, hắn luyện quyền mấy chục năm sớm đã đạt đến cảnh giới athu phát tự nhiên.. Mặc dù bị Trịnh Hạo Thiên quấy rầy nhưng cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào. Nếu đổi lại là Dư Uy Hoa và Lâm Đình đang lúc luyện quyền mà bị cắt đứt ít nhiều cũng sẽ có cảm giác khí huyết sôi trào khó chịu.
"Hạo Thiên, ngày hôm qua cháu thử cảm ứng chân khí?" Dư Kiến Thăng mỉm cười hỏi.
Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra hồ nghi hỏi : "Làm sao chú biết, chẳng lẽ chú đến nhà cháu"
Dư Kiến Thăng cảm thấy buồn cười nói "Những người học tu luyện mật kĩ chân khí không người nào không vội càng muốn thử một chút, nếu cần đế nhà cháu mới biết được thì kinh nghiệm mấy chục năm của ta cũng không cần"
Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu cười hắc hắc.
Dư Kiến Thăng vung tay áo nói : "Ngươi vội vã chạy tới đây là có vấn đề gì muốn hỏi, nói cho ta biết"
Trịnh Hạo Thiên trịnh trọng gật đầu nói : "Dư thú, cháu giống như đã luyện được chân khí"
Khuôn mặt đang cười của Dư Kiến Thăng đột nhiên cứng lại.
"Phác thông ..."
Dư Uy Hoa đang luyện quyền vừa mới đánh xong tư thế kim kê độc lập sau khi nghe hắn nói tinh thần dao động cước bộ lay nhẹ ngã ngay xuống đất. Mà Lâm Đình bên cạnh hắn cũng không khá hơn chút nào, ánh mất tràn ngập vẻ hồ nghi không thể tin được.
Da mặt Dư Kiến Thăng khẽ giật nói : "Cháu nói, cháu luyện ra chân khí?"
Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng, bất quá trong lòng hắn cũng thấp thỏm không dám chắc nói : "Thật là cháu giống như đã luyện được nhưng không chắc chắn lắm"
Dư Kiến Thăng yên lặng nhìn hắn, ngay sau đó đặt tay sát đan điền hắn nói : "Cháu vận hành chân khí chú xem một chút"
Trịnh Hạo Thiên khép hờ hai mắt, tập trung tinh thần cao độ, lập tức phía trong đan điền khẽ xao động một ít sợi chân khí nhẹ nhàng vận hành chuyển động.
Mặc dù chân khí cũng chưa thông qua các kinh mạch tiến đến tứ chi bách hài nhưng Dư Kiến Thăng dễ dàng cảm ứng được bên trong đan điền Trịnh Hạo Thiên có biến hóa kỳ dị.
Nhất thời hai mắt hắn sáng lên, con ngươi nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên tràn ngập vẻ vui mừng.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đã ngừng luyện quyền, lẳng lặng cùng đợi Dư Kiến Thăng kiểm tra. Bất quá sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Dư Kiến Thăng bọn chúng đã biết được đáp án.
"Hạo Thiên làm sao cháu lại luyện ra được" Dư Kiến Thăng thu liễm tâm tình đang xao động trầm giọng hỏi.
Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi thật tình nói : "Cháu tu luyện cả đêm rồi luyện ra chân khí"
Ba người Dư Kiến Thăng líu lưỡi, bọn họ im lặng nhìn nhau.
Trịnh Hạo Thiên mới bắt đầu tu luyện mật kĩ chân khí chỉ vẻn vẹn trong một ngày, nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi này hắn không chỉ cảm ứng được khí cơ mà còn một bước đề luyện ra một luồng chân khí.
Mặc dù cường độc chân khí trong cơ thể Dư Kiến Thăng và Dư Uy Hoa so với Trịnh Hạo Thiên thì cường đại hơn nhưng thời gian bọn hắn tu luyện vượt xa Trịnh Hạo Thiên.
Khẽ cảm thán Dư Kiến Thăng nói : "Ta đã từng nghe người ta nói, nhứng thế gia đệ tử có thiên phú trác tuyệt hơn người cũng phải mất trên dưới một tháng mới cô đọng được một tia chân khí, nhưng trong một ngày, hắc hắc, tuyệt đối ngươi là người đầu tiên"
Trịnh Hạo Thiên chớp mắt không khỏi cười tươi.
Dư Kiến Thăng vuốt vuốt đầu hắn nói : "Hạo Thiên, bây giờ ta truyền cho cháu cách vận hành chân khí và phương pháp tích lúy, cháu tiếp tục cố gắng, nếu đủ sức tấn chức tầng thứ nhất ta liền cho cháu vào võ quán học nghệ"
Trịnh Hạo Thiên vui mừng lập tức gật đầu, chân chính săn sư cường đại cũng không phải ở Hùng Lang sơn mà là ở trong thành thị. Đối với săn sư của sơn thôn mà nói bọn họ muốn đạt được kỹ năng tu luyện cao hơn thì tiến vào võ quán trong thành thị là một lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua là, đi võ quán học nghệ cũng rất tốn kém, hơn nữa muốn tiến vào đó học nghệ thì cần phải đạt đến chân khí tầng thứ nhất sơ giai săn sư. Ở trong thôn Đại Lâm, trừ Dư Kiến Thăng và thúc thúc của Lâm Đình ở bên ngoài không có người thứ ba nào có tư cách này.
Dư Uy Hoa tiến lên đi quang Trịnh Hạo Thiên hơn nữa còn nhìn từ trên xuống dưới, sau một hồi nói : "Hạo Thiên, đến tột cùng ngươi như thế nào mà có thể chỉ trong một đêm cô đọng ra chân khí?""
Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng, thần thần bí bí nói : "Thật ra thì có một phương pháp"
Ba người Dư Kiến Thăng không hẹn mà cùng ngưng thần lắng nghe, không chịu bỏ sót một từ.
"Chỉ cần các ngươi kiên trì ăn thịt gấu trong một năm, nhất định có thể dễ dàng luyện ra chân khí" (Nd : ta cũng đi ăn thịt gấu đây ^.^). Trịnh Hạo Thiên lại nghiêm giọng nói : "Chỉ có thể là thịt gấu không thể là thịt lợn"
Dư Uy Hoa trợn trừng mắt hỏi lại "Ngươi nói là chỉ cần ăn thịt gấu nhất định có thể cô đọng ra chân khí?"
"Đúng vậy a" Trịnh Hạo Thiên gật đầu thật mạnh, sau đó lại nói : "Chỉ cần ăn thịt gấu nếu ngươi không phải là ngu ngốc nhất định có thể cô đọng ra chân khí"
Trên mặt ba người Dư Kiến Thăng hiện ra vẻ dở khóc dở cười bọn họ nhìn thân thể nhỏ bén của Trịnh Hạo Thiên, lúc này mới nhớ ra hắn mới chỉ vẹn vẹn mười một tuổi mà thôi.
Ăn thịt gấu có thể luyện ra chân khí?
Ba người không hẹn mà cùng lắc đầu, thầm than trong lòng.
Trẻ nhỏ nói không kiêng kỵ ...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 15 : Thỉnh cầu vào núi.
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Một lá cây nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống trước mắt Trịnh Hạo Thiên.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, chuy tử (cái búa) trong tay nhất thời hoa lên, chiếc lá kia cũng không bị nát vụn mà ngược lại giống như thuốc cao dán (cái này ai bị quai bị thì biết ngay à ^.^- nd) dính chặt lên chuy tử.
Hắn thu tay lại, lúc chuy tử trong tay sắp đến sát người hắn thì lá cây giống như bị một đôi tay giày xéo vô số lần bỗng dưng nát vụn trong nháy mắt biến thành vô số mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.
Chân mày khẽ nhăn lại, Trịnh Hạo Thiên khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu, tiếp tục gõ lên bộ gia cụ (dụng cụ gia đình) trước mặt.
Từ lúc hắn cô đọng ra một tia chân khí đến nay đã là một năm, trong một năm này, hắn không có lãng phí một chút thời gian nào.
Vô luận là luyện tập quyền thuật hay tu luyện khí hắn đều cố gắng hết sức và đều có tiến bộ thần tốc. Bất quá điều duy nhất làm cho hắn tiếc nuối là sau khi ăn thịt gấu tia nhiệt khí sinh ra cũng không trực tiếp hóa thành chân khí.
Bởi vì chuyện tốt khi ăn thịt gấu sinh ra nhiệt khí rồi toàn bộ chuyển hóa thành chân khí cũng chỉ có khi lần đầu tiên hắn ngưng tụ ra một tia chân khí mới có thể được hưởng thụ, mỗi khi hình thành một tia nhiệt khí cũng chỉ có hai ba phần mười chuyển thành chân khí mà thôi còn lại phần lớn nhiệt khí đều bị cơ thể hấp thu.
Thân thể hắn giống như một cái động khổng lồ không đáy, có thể cắn nuốt không ngừng những tia nhiệt lưu.(ND : cái này là rèn luyện thân thể còn kêu gì nữa ).
Bất quá cho dù là như thế tốc độ ngưng tụ chân khí của hắn cũng hơn xa người bình thường, chỉ trong một năm ngắn ngủi chân khí trong cơ thể hắn đã đến bình cảnh sắp tấn cấp.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn đem việc tu luyện chân khí vào trong sinh hoạt thường ngày, mới vừa rồi sử dụng chuy tử hút lá rụng là một loại huấn luyện độc đáo mà hắn nghĩ ra được.
Chỉ có đem chân khí vận dụng đến tùy tâm sở dục hơn nữa có thể phóng thích chân khí ra ngoài đả thương địch thủ mới xem như chân chính luyện tới cảnh giới tầng thứ nhất.
"Thật đáng tiếc ..." Một giọng nói trong trẻo từ phía sau hắn truyền đến :
"Nếu như ngươi có thể làm cho chiếc lá không bị nát vụn thì thật là tốt"
Trịnh Hạo Thiên tức giận quay đầu nói :
"Nếu ta có thể làm được điều đó ta đây cũng đã là săn sư sơ giai rồi"
Từ ngoài cửa có hai người sóng vai đi vào, là hai bạn tốt tri giao của hắn Dư Uy Hoa và Lâm Đình. Hôm nay hai người bọn họ đã có thể một mình vào núi săn thú, trải qua một năm rèn luyện thể trạng của bọn họ đã ngày càng tốt hơn, càng thêm phần khôi ngô, ngay cả khí chất cũng có biến hóa vô cùng lớn.
Mặc dù chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng bọn chúng giống như hai cây trường đao đã tuốt vỏ, lộ ra vẻ phong duệ làm người khác không dám khinh thường.
Lâm Đình cười nhẹ nói :
"Dư thúc đã nói rồi, ngươi nhất định có thể luyện đến tầng thứ nhất, hơn nữa còn tiến vào săn sư sơ giai nhanh bọn ta cho nên ngươi cứ yên tâm đi"
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, đối với mình hắn cũng tương đối có lòng tin, nhưng khi chưa luyện đến chân khí tầng thứ nhất, có thể thu phát tự nhiên, chưa thể phóng thích ra ngoài đả thương địch thủ thì trong tim hắn còn thấp thỏm chưa yên.
Dư Uy Hoa đi đến trước mặt hắn, liếc nhìn gia cụ hắn đang làm, hắc hắc cười nói :
"Hạo Thiên, tay nghề thợ mộc của ngươi càng ngày càng tốt, ta xem ngay cả Trịnh thúc cũng chưa chắc hơn được ngươi"
Trịnh Hạo Thiên cười ngạo nghễ, kể từ sau khi tu luyện ra chân khí, trong nghề thợ mộc hắn cũng biểu hiện ra thiên phú kinh người không gì so sánh nổi.
Chỉ trong vòng một năm tất cả các kĩ xảo của Dư Kiến Thăng hắn đều học xong, hơn nữa còn làm tốt hơn, nâng cao hơn một tầng nữa.
Hôm nay cái mà hắn còn thiếu sót chỉ là kinh nghiệm chế tạo mà thô, còn xét về mặt kĩ xảo quả thật đã vượt qua Trịnh Thành Liêm.
Đúng như Dư Kiến Thăng đã nói, đích truyền nhà hắn là người luyện võ, khi tu luyện ra chân khí sau đó học tập những kĩ xảo thợ mộc Trịnh Hạo Thiên như cá gặp nước, năng lực học tập và sự tiến bộ cực kì lớn, tốc độ tiến bộ đã hơn xa Trịnh Thành Liêm khi còn bằng hắn.
Lỗ mũi hắn chợt động, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên nhìn về phía hai người nói :
"Các ngươi mới từ trong núi về, vẫn còn hương vị trong núi?"
Dư Uy Hoa cười to nói :
"Đúng vậy, lỗ mũi của ngươi linh thật, chuyện này đúng là không thể gạt được ngươi"
Trịnh Hạo Thiên hừ một tiếng nói :
"Mùi máu tươi trên người bọn ngươi cách xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy được".
Bỗng dưng hắn dừng lại một chút, chớp mắt hiện lên vẻ hâm mộ nói :
"Ta nghe cha ta nói, danh khí của hai người các ngươi rất lớn, những thôn phụ cận cũng gọi các ngươi là săn sư tương lai"
Trên mặt Lâm Đình và Dư Uy Hoa nở nụ cười đắc ý.
Biểu hiện của hai người bọn chúng tương đối đẹp mắt, đặc biệt là ba tháng trước khi cùng nhau vào núi, hai người liên thủ đã giết được một con hôi hùng (gấu xám) trưởng thành.
Hai người mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi đã làm được việc này, ngay cả những thôn lớn cũng là tương đối hiếm thấy.
Cho nên lúc bọn chúng thiên tân vạn khổ vận chuyển con hôi hùng trở về đã làm oanh động mười dặm tám hương phụ cận, tất cả đều biết thôn Đại Lâm đã nhiều hơn hai vị hảo thủ chân chính.
"Hạo Thiên, chúng ta có thể nhất định ngươi cũng có thể".
Dư Uy Hoa đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn một cái thật mạnh nói tiếp :
"Chờ ngươi trưởng thành, ba người chúng ta cùng nhau vào núi, mỗi lần đều săn giết một đầu đại hùng (gấu lớn). Không phải ngươi thích ăn thịt gấu sao, vậy thì cứ tự mình săn giết, lúc ấy mới thật cao hứng"
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên ảm đạm, bất mãn nói :
"Các ngươi đều có thể vào núi, tại sao ta lại không được?"
Lâm Đình lắc đầu nói :
"Không phải Dư thúc đã nói chỉ cần ngươi mạnh khỏe, tu luyện tốt, như vậy năm sau nhất định sẽ dẫn ngươi vào núi sao ? "
Trịnh Hạo Thiên dựng một ngón tay lên (ND : k biết là ngón nào a ^.^, theo tại hạ thì là ngón giữa đúng tiêu chuẩn =)) ) nói :
"Nhưng như vậy thì cần một năm nữa, thật sự là quá lâu"
Lâm Đình bất đắc dĩ nói :
"Hạo Thiên, dựa theo quy củ trong núi, mười bốn tuổi mới có tư cách vào núi săn thú, Dư thúc đáp ứng năm sau cho người vào núi là đã phá lệ khai ân rồi"
"Hai người các ngươi đều vào núi săn thú từ lúc mới mười ba tuổi"
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng không giống hài đồng bình thường, đã tu luyện võ nghệ từ nhỏ, lúc mười ba tuổi thân thể đã mạnh mẽ cường tráng, vô luận quyền pháp hay binh khí đều có thành tựu nhất định. Ngay cả một thợ săn bình thường cũng chưa chắc thắng được bọn họ.
"Hạo Thiên chúng ta không giống người bình thường".
Dư Uy Hoa vểnh mặt nói :
“Lúc chúng ta vào núi đã luyện mười năm võ công rồi"
Trịnh Hạo Thiên hung hăng nói :
"Ta cũng vậy, ta đã luyện võ công được hai năm rồi, hơn nữa so sánh với các ngươi cũng không thua kém"
Hai người bọn họ nhất thời im lặng nhìn nhau.
Trong hai năm này Trịnh Hạo Thiên có biểu hiện kinh người, đặc biệt là sau khi luyện tập chân khí, tiến bộ lại càng kinh khủng.
Dư Kiến Thăng từng nói qua, nếu như hết thảy đều thuận lợi, sang năm Trịnh Hạo Thiên sẽ dễ dàng đem chân khí tiến vào tầng thứ nhất là có được tư cách của săn sư sơ giai, tốc độ tiến bộ này so với bọn chúng thì nhanh hơn rất nhiều.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng lên nói :
"Uy Hoa, Lâm Đình, hai người các ngươi đem theo ta vào núi được không?"
"Không được"
Cơ hồ cả hai đều mở miệng cùng lúc, đều cao gióng phản đối.
Tựa hồ Trịnh Hạo Thiên đã sơm đoán được phản ứng của bọn chúng, hắn quay lại chạy vào gian phòng. Lúc hắn quay trở ra trong tay đã cầm thêm mấy món đồ (ND : hóa ra chú Thiên còn bé mà đã biết hối lộ :)) )
"Đây là hai cái cung ta mới chế tạo cho các ngươi, xem một chút có vừa tay không?"
Trịnh Hạo Thiên cười híp mắt nói. (ND : cái này để cười gian thì hợp hơn đó)
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều sáng mắt lên nhận lấy cung tên kiểu mới từ tay Trịnh Hạo Thiên.
Vật này so với cung bình thường của thợ săn khác nhau rất lớn, đây là kiểu cung gấp. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ cùng mở cung một lúc.
Hai cây cung khi gấp lại thì dài chừng một thước nhưng khi mở ra lại dài hơn gấp đôi, hai người cùng thử một chút, không khỏi cảm thấy vui mừng.
Lúc Trịnh Hạo Thiên chế tạo hai cây cung này rõn ràng đã lấy tiêu chuẩn lực lượng thân thể bọn chúng để chế tạo, cho nên khi hai người sử dụng cảm thấy rất vừa tay, thậm chí làm bọn chúng cao hứng hơn nữa là đây giống như một cánh tay kéo dài, cảm giác này thật là thần kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của bọn họ, Trịnh Hạo Thiên cười cười nói :
"Hai cây cung này chẳng qua chỉ là ta bước đầu luyện chế mà thôi, sau này tay nghề của ta còn tiến bộ nữa, các ngươi cũng sẽ tiếp tục có vũ khí tốt hơn".
Trên mặt hắn nở nụ cười sáng lạn như cảnh xuân rực rỡ :
"Chỉ cần các ngươi có thể đem ta vào núi săn thú, ta đáp ứng với hai ngươi, hàng năm đều làm cho mỗi người một cây cung so với hai cái này còn tốt hơn"
Trống ngực Dư Uy Hoa và Lâm Đình cùng đập thình thịch, đối với bọn chúng điều kiện này quả thực không có cách nào chống đỡ.
Trịnh Hạo Thiên cầm trong tay một vật phẩm khác đặt vào tay Dư Uy Hoa nói :
"Uy Hoa, đây là ta vì Tiểu Vũ của ngươi mà chế tạo phòng ốc, thích không?"
Tiểu Vũ chính là con chuột mà lần đầu tiên Dư Uy Hoa vào núi săn bắn nhặt được, tiểu thử (con chuột nhỏ) không ngoa như có nhân tính vậy, Dư Uy Hoa rất yêu thích nó, kể cả lúc vào núi, khi nào cũng mang theo bên người.
Trịnh Hạo Thiên cũng rất thích tiểu thử Tiểu Vũ này, cho nên mới chế tạo cho nó một căn nhà gỗ, lúc này mới đem ra hối lộ Dư Uy Hoa.
Dư Uy Hoa cười khổ một tiếng nói :
"Hạo Thiên, nếu cha ta biết bọn ta dẫn ngươi vào núi chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta"
Hắn tiến lên một bước, trong thân thể nhỏ bé đột nhiên tuôn ra một cỗ khí thế cường đại.
Hai nắm đấm thu về trước ngực rồi oanh kích ra.
Sắc mặt Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đồng thời khẽ biến, bọn họ vừa nghe thấy quyền phong cũng biết uy lực một quyền này cũng không nhỏ.
Không chút nghĩ ngợi, cả hai người đều đồng thời thả các vật đang cầm trên tay, đề tụ khí lực, đánh ra một quyền đón đỡ.
"Ba..."
Ba người bốn nắm đấm nặng nề oanh kích một chỗ, ở dưới quyền của bọn chúng chân khí lưu chuyển, mặc dù cỗ chân khí này không cách nào thoát ra ngoài oanh kích đối thủ nhưng cũng đủ bảo vệ bản thân để không đến nỗi bị thương tổn.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động một chút, mà Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều không tự chủ được cùng thối lui về sau một bước.
Hai người bọn họ hoảng sợ nhìn nhau, mặc dù hai quyền của Trịnh Hạo Thiên có chút xuất kỳ bất ý nhưng có thể dùng một quyền đồng thời chấn lui cả hai người bọn họ thì uy lực cũng quá lớn đi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet