NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 375: Mười Một Biến Mất (1)
“Não bộ? Vùng tiềm lực”. Tiến sĩ điên đảo đi đảo lại đôi mắt, nhìn Các Lão bên cạnh, làu bàu: “Lý thuyết cái con khỉ!"
Các Lão không bực bội, chỉ cười: “Đấy không phải là lý thuyết. Chính từ ghi chép của ông ta biết có thời gian ông đã nghiên cứu chuyện này, tên gọi của nó là Biến đổi gen!”
“Thì đó là biến đổi gen chứ là cái cóc gì, nhưng không phải lúc khỉ gió nào cũng mở não ra chọc ngoáy!” Tiến sĩ điên không nhịn nổi nữa, gắt lên: “Não người cũng là vô vàn gen hợp thành, tuy được sử dụng với hiệu suất thấp nhưng có thể mượn ngoại lực tác động thúc đẩy gen biến đổi tiến hoá. Cùng với sự tiến hoá của gen cũng là sự tiến hoá của não người, hiểu không?"
Các Lão gật đầu mấy cái, hỏi: “Thế gen tiến hoá của ông có thể sản xuất hàng loạt được không”?
“Hàng loạt à?" Tiến sĩ Điên gần như gào lên: “Hàng loạt cái con khỉ! Ông nghĩ là gen dễ khống chế thế hả?"
Đúng lúc ấy, hai bảo vệ áo trắng khiêng một thi thể trong bao tải từ phòng thí nghiệm đi ra. Tiến sĩ điên chỉ chỉ vào bao tải, nói ngay: “Nhìn thấy chưa? Gen biến đổi đòi hỏi rất cao tố chất con người, ta bảo ông đem đến những người tố chất tốt để ta nghiên cứu. Thế mà đồ chết tiệt nhà ông lại mang thứ gì cho ta? ***!"
Thi thể vừa rồi là thi thể thứ mười sáu. Thất bại những mười sáu lần, chẳng trách tính khí Tiến sĩ điên ngày vàng điên!
Các Lão không bận tâm gì tới cơn giận của Tiến sĩ điên, hoặc là lão quá tài che đậy mình, chí ít không hề thấy vẻ mặt bên ngoài tỏ vẻ gì, lúc nào cũng bình thản: “Những người này là chúng ta chọn lựa trong số những nhân tài của Tổ chức, tố chất đều thượng hạng!”
"Thể chất thượng hạng hả? Nhân tài cái con khỉ!" Tiến sĩ điên thổi râu bay lất phất, trừng mắt: “Mang mấy con ốc sên này làm thí nghiệm thì thà đem mấy con chó vào còn hơn. Mới giai đoạn sơ cấp đã không chịu được rồi! Loại thể chất này chỉ là ***...!"
Chừng như đã tức lộn ruột, Tiến sĩ điên phải thở hổn hển mấy hơi mới nói được: “Ta không quan tâm, trộm cũng được cướp cũng được, miễn sao đem thể chất tốt nhất đến cho ta!"
“Được thôi. Nhưng thể chất thế nào thì mới đáp ứng yêu cầu của tiến sĩ được?"
Nghe Các Lão hỏi câu này, Tiến sĩ điên nghĩ ngay đến Mười Một. Tiến sĩ rất muốn Các Lão đem Mười Một đến, chí ít cũng là một người tương đương như thế, nhưng suy nghĩ này lại lập tức bị chính lão gạt đi. Trên đời này liệu có được mấy quái vật như Mười Một? Mà gen của Mười Một đã hoàn tất rồi còn gì. Cải tạo lần nữa là một lần tiến hoá, cuối cùng thì sẽ tiến hoá đến trình độ nào? Tiến sĩ điên cũng không biết, có khi sẽ không còn là người nữa mà biến thành Thần mất! Tuy đang rất muốn một lần nữa nghiên cứu cơ thể Mười Một, làm hắn tiến hoá hơn lên, nhưng Tiến sĩ điên biết điều đó là không thể.
Trước hết, nếu như Mười Một rơi vào tay mấy người này, có trời mà biết họ có tự mang đi nghiên cứu không? Suy nghĩ này không phải là Tiến sĩ điên lo cho an nguy của Mười Một, mà quan trọng là thành quả nghiên cứu của lão khéo lại bị người khác nẫng tay trên, thậm chí cuối cùng sự hoàn thiện lại nằm trong tay kẻ khác. Tuy thành công bước đầu ở Mười Một không phải là công lao của lão, nhưng sự tiến hoá gen bề ngoài của Mười Một hoàn toàn từ lão mà ra. Nói một cách khó nghe là, Tiến sĩ điên sớm đã coi Mười Một là sản phẩm nghiên cứu riêng của mình. Ai lại muốn để thành tựu bẩn thân cho kẻ khách cướp không?
Tuy Tiến sĩ điên không mong muốn gì danh lợi, nhưng sự hoàn mỹ của Mười Một dứt khoát phải tự tay lão viết thành sách. Một vấn đề nữa là, dù gen của Mười Một tieesn hóa hơn xa bất kỳ người thường nào nhưng Tiến sĩ điên biết, cơ thể hắn vẫn có hạn chế. Trên đời này làm gì có sự hoàn mỹ tuyệt đối?
“Vật cực tất phản”, nghĩa là cái gì đến đỉnh điểm cũng dễ tai hại. Mức độ hoàn mỹ gen của Mười Một đã đến đỉnh điểm, tức cơ thể hắn có thể chịu đựng được cực điểm, nếu tiến thêm hơn một bước thì chưa chắc đã có thể tiến hoá, e lại trở thành phản tác dụng! Bởi thế quãng thời gian vừa qua, Tiến sĩ điên vừa thưởng thức sản phẩm của mình, vừa nghĩ cách để gen tiến hóa hơn nữa. Tiếc là cái Tổ chức này đem thoán những phế thải đến cho lão, không nói tới thân thể hoàn mỹ của Mười Một, thậm chí chỉ mới bước sơ bộ cải tạo gen đã không thể chịu nổi. Nếu không có cách nào hoàn thành giai đoạn sơ cấp thì giai đoạn sau cũng đành phải bó tay, không trách Tiến sĩ điên nổi đóa lên như vậy.
Đến lúc này, câu hỏi của Các Lão mới khiến Tiến sĩ điên giật mình. Rốt cuộc là cơ thể như thế nào mới đáp ứng được yêu cầu? Trong con mắt của Tiến sĩ điên, thể chất hoàn mỹ nhất để thực hiện thí nghiệm là cơ thể Mười Một. Tiếc rằng trên đời này e không còn có một cơ thể nào hoàn mỹ hơn cơ thể Mười Một được nữa, hay Tiến sĩ điên cũng chỉ biết có một Mười Một ấy thôi?
Hay lại thử một lần nữa xem sao? Không phải Tiến sĩ điên chưa thử, nhưng cái Tổ chức này đưa đến người nào cũng chỉ cần tiêm xong một mũi là đi đời rồi. Đó chính là điều mà Tiến sĩ điên không thể chấp nhận, lão “Tiến sĩ Quỷ Thủ” ấy có thể cải tạo ra được Mười Một, vì lẽ gì mà lão không làm được?
Kỳ thực thì Ttiến sĩ điên không biết, Mười Một sống được chỉ là một vận may. Một triệu trẻ con, chưa chắc một sống nổi qua thí nghiệm, duy nhất Mười Một là ngoại lệ. Điều Tiến sĩ điên không thể biết được là, nếu Tiến sĩ Tần biết lão lấy người lớn làm thí nghiệm mà lại có kết quả bước đầu thì nhất định Tiến sĩ Tần sẽ điên lên mất. Bởi cơ thể người lớn đã định hình, gen đã xếp thành chuỗi hoàn chỉnh, nếu đem ra thí nghiệm sẽ trở thành quái vật. Đó chính là nguyên nhân thất bại của Nhật Quốc lần trước!
Tiến sĩ Tần biết vậy, nhưng lão lại không có thời gian thực hiện lại thí nghiệm nuôi cấy gen từ trẻ sơ sinh, bởi dù thí nghiệm thành công thì lão cũng mất hết cuộc đời, không thể đợi nổi. Vì sự phát triển của Mười Một trong con mắt tiến sĩ Tần là một thất bại nên lão thay đổi hướng nghiên cứu, phối hợp với Anh Ni sử dụng thảo dược kích thích gen tiến hoá. Thất bại trong hợp tác với Anh Ni làm tiến sĩ Tần có một linh cảm, bí mật chuyển hướng bồi dưỡng gen thế hệ mới.
Biến đổi gen rốt cuộc là gì? Theo định nghĩa khoa học là thích nghi với tiến hoá. Bằng chứng sống động nhất là, loài vượn vốn không có trí tuệ lại tiến hoá nên loài người có trí tuệ ngày nay. Đó không phải là thành quả tiến hoá gen thì là gì?
Những sinh vật vốn sống trên Trái đất cuối cùng đã biến thành động vật sống dưới biển, sinh vật dưới biển lại tiến hoá lên sống trên cạn, đó là sự biến đổi gen. Loài người phát triển đến ngày nay khó mà tiến hoá tiếp thêm nữa, bởi sự tiến hoá có khi phải chờ đến hàng vạn, hàng triệu năm thậm chí còn lâu hơn. Nhưng loài người đã phát hiện ra, bản thân con người đã chưa một không gian tiến hoá, đó là khu cấm của đại não, hay nói cách khác là vùng tiềm lực. Và thế là loài người bắt đầu điên cuồng lên, cố tìm cách khám phá vùng tiềm lực của não bộ, thúc đẩy gen tiến hoá để nghiên cứu tiếp.
Có những cơ thể từ khi ra đời đã tiếp cận với vùng tiềm lực, khống chế được nguyên tố tự nhiên, đó chính là người có năng lực đặc biệt. Trong thần hoại các nước phương tây người ta gọi những người này là Ma pháp sư, hay là thầy phù thủy. Người bình thường cũng có cách tiếp cận vùng tiềm lực, võ thuật cổ Trung Hoa chính là một phương pháp như vậy. Sức mạnh tự thân thông qua tu luyện được phát huy cao độ, đột phá vào vfng tiềm lực trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Có điều phương pháp này tốn quá nhiều thời gian, ngoài một số rất ít người thì đại bộ phận những người có tư chất bình thường, e là chưa đạt đến trình độ vùng tiềm lực thì đã già yếu mất rồi.
Cũng có người suy nghĩ bột phát, rắp tâm ứng dụng khoa học kỹ thuật cao cấp như tiến sĩ Tần lao tâm khổ tứ bồi dưỡng ra Mười Một, gọi là gen tiến hoá. Thực ra đó chính là không ngừng phát triển não bộ, khiến cho đối tượng đột phá vào vùng tiềm lực. Tiến sĩ Tần không biết đến khái niệm "vùng tiềm lực", chỉ muốn sản xuất ra loại chiến sĩ hoàn mỹ nhất, mạnh mẽ nhất, nhưng bất giác lại tình cờ mà kết hợp được với vùng tiềm lực, cuối cùng mới làm cho Mười Một xuất hiện dị năng không chế băng khí.
Thiết nghĩ, nếu một đội quân được tập hợp từ toàn những cao thủ như vậy thì chỉ cần thực lực của họ bằng một nửa những cao thủ Long Hồn thì đã vô địch thế giới rồi. Tiến sĩ Tần mong muốn chính là cái thành quả như thế, đó chính là đội quân hoàn chỉnh nhất trong ý niệm của lão. Nhưng tiến sĩ Tần lại không hề biết rằng, cao thủ vùng tiềm lực tuy lợi hại nhưng lại phải thường xuyên tu luyện nâng cao tố chất của mình, tích luỹ thành quả để thân thể dần tích nghi với vùng tiềm lực, đó mới thực sự là thích nghi và tiến hoá. Nếu ép buộc một gen người bình thường tiến hoá vào vùng tiềm lực thì kết quả không thể tiến hoá mà thậm chí còn lụi tàn. Cơ thể người không dễ đón nhận những gì bất ngờ, phải thích nghi từ từ, nếu không thì tim và não không thể chịu đựng được.
Bởi tiến hoá gen chính là mở đầu cho việc đột phá vào vùng tiềm lực nên khi tiến hành cải tạo, luôn luôn có một sức mạnh bất ngờ thâm nhập đại não, làm cho ý thức con người đờ đẫn ra. Kết quả là chiến sĩ biến đổi gen của Nhật Quốc và Chiến sĩ vô úy của Anh Ni đều biến thành vô ý thức, chỉ hành động như một cỗ máy.
Rốt cuộc thì thể chất nào mới phù hợp để cải tạo gen? Đây không chỉ là vấn đề nan giải trước mắt của tiến sĩ Tần, cũng là vấn đề nan giải của Tiến sĩ điên vậy.
Tràm ngâm một lúc lâu Tiến sĩ điên mới nói: “Chẳng phải các ông đã đem cô gái ở phòng thí nghiệm của ta đến đây rồi hả?"
“Cô gái đó à?" Các Lão lắc đầu ngay: “Cô ấy không được! Chúng ta có kế hoạch khác với cô ta!"
Tiến sĩ Điên giương to mắt: “Không được cũng phải được!. Ngoài thằng bé ra, chẳng có ai có tố chất tốt hơn cô ta cả!"
“Thằng bé? Thằng bé nào?"
Tiến sĩ điên không nói tiếp nữa, phẩy tay: “Ta chỉ cần cô gái đó, thế thôi! Nếu không mang cô ta đến, các ông đừng có mong gì hơn!”
Các Lão có chút khó xử: “Đổi người khác được không?"
“Đổi người khác hả?" Tiến sĩ điên trợn mắt" “Đổi ai? Không phải là đổi ông đấy chứ?"
Các Lão ho khan một tiếng, thật ra lão không hiềm là mạng sống quá dài. Ai mà không hiểu trở thành vật thí nghiệm cho Tiến sĩ điên thì dù thành công hay thất bại cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời. Nhưng Tổ chức này cần phải thí nghiệm gen tiến hoá! Tuy không hiểu gì về gen nhưng họ lại nhìn thấy rõ, gen tiến hoá có thể kết hợp với vùng tiềm lực võ học. Nếu có thể sản xuất hàng loạt cao thủ vùng tiềm lực thì trên thến gian này còn ai dám đương đầu với họ?
Nhưng giao Hoàng Hậu ra lại cũng là không thể, vì họ muốn khai thác tư liệu về Quỷ Thủ từ cô ta, cũng muốn dùng Hoàng Hậu để dẫn dụ Mười Một. Cái tổ chức này đã trả giá quá nhiều, thậm chí không tiếc lực lượng tấn công Long Hồn chỉ để tìm cho ra Mười Một, làm cho Long Hồn và Mười Một quay lưng lại với nhau.
Các Lão cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, đoạn thận trọng: “Để ta thử xem sao, phải làm thế nào để Trưởng lão đồng ý đã!"
Tiến sĩ điên phất mạnh tay: “Tùy ông! Không có cô gái đó, các ông đừng mong thành công gì từ tay ta. Sau này bất kể nghiên cứu nào thành công ta cũng hủy ngay lập tức, một sợi lông các ông cũng đừng mơ!"
Các Lão khẽ "hưm" một tiếng, mặt nhăn nhó quay người bỏ đi. Cửa phòng thí nghiệm sắp đóng lại thì một bảo vệ áo trắng hộc tốc chạy vào, nói nhỏ với Các Lão nhưng ai cũng nghe được: “Các Lão, kế hoạch có thay đổi!”
“Ồ?" Mặt Các Lão vừa giãn ra lại chau tít: “Có chuyện gì?"
“Người đó không thấy đâu nữa. Không nói là chúng ta, cả Long Hồn cũng không tìm ra được. Hắn ta... hình như biến khỏi mặt đất rồi...!"
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 376: Mười Một Biến Mất (2)
“Không sai! Đây là tiến hoá gen!” Tiến sĩ điên đập mạnh bàn nhảy cẫng lên, chỉ tay vào màn hình computer đang chiếu lại cuốn phim viễn tưởng “Nguy cơ tiến hoá”. Hàn Nguyệt Dung đứng cạnh vẫn lãnh đạm, không nói một câu.
Dưới sự đe dọa nài nỉ của Tiến sĩ điên, cuối cùng tổ chức này đã đồng ý đưa Hàn Nguyệt Dung đến cho lão làm thí nghiệm. Tuy nhiên Tiến sĩ điên sau khi nhìn thấy Hàn Nguyệt Dung lại dường như sinh ra thương hoa tiếc ngọc, không vội vã tiêm hóa chất vào người cô mà kiên nhẫn giảng giải cho Hàn Nguyệt Dung rất chi tiết về biến đổi gen. Nào ngờ Hàn Nguyệt Dung nghe xong lại thấy ngay, cái gọi là tiến hoá gen rất giống với Bệnh độc T trong bộ phim giả tưởng nổi tiếng “Nguy cơ sinh hoá”. Theo như trong phim thì hầu hết những người bình thường đều không chịu nổi bệnh độc T, chỉ duy nhất vai nữ chính không những vượt qua căn bệnh mà sau đó còn tiến hoá rất nhanh, sau đó biến thành một cá thể ưu việt nhưng hoàn toàn lãnh đạm, nói chung khác xa người bình thường.
Tiến sĩ Điên chưa bao giờ xem phim, cho rằng tốn thời gian vào những thứ vô bổ đó thì thà quan sát sao trên trời còn thú vị hơn. Nhưng lần này thì khác, lão cam chịu mất thời giờ dán mắt vào màn hình xem đến hết, tuy trên hình ảnh chỉ toàn lướt qua.
Cuối cùng Tiến sĩ điên không chịu nổi hét lớn: “Thằng cha nào làm ra bộ phim này? Hẳn phải biết tiến hoá gen chứ?”
Hàn Nguyệt Dung thản nhiên: “Có thể ngẫu nhiên chăng?”
Tiến sĩ điên gần như gào lên: “Không thể ngẫu nhiên được! Bệnh độc T chẳng khác gì biến đổi gen, có điều là chúng lại đốt cháy giai đoạn, không chịu nghiên cứu xem cơ thể người ta có chịu đựng nổi không, sau đó cải tạo cũng không có bài bản gì cả. Cả quá trình tiến hóa, làm sao thực hiện một lần được? Ai cũng không thể chịu nổi, cuối cùng chỉ còn là một thây ma, một sinh vật không tự chủ hành động. À... giống như chiến sĩ biến đổi gen Sở Nguyên đem cho ta lần trước, sức sống thì rất mạnh nhưng ý thức không có. Hừ... tóm lại là cuối cùng đã sinh ra vấn đề gì nhỉ?”
Nhìn Tiến sĩ điên vò đầu bứt tai, Hàn Nguyệt Dung nhắc nhở: “Tiến sĩ, đó chỉ là phim thôi mà!”
Tiến sĩ điên trừng mắt lên nhưng không nổi nóng, chỉ hầm hừ: “Cái công ty SAN này là cơ quan nào? Hây không được. Bắt hết nhân viên nghiên cứu của họ lại cho ta, hoặc lấy hết tư liệu bệnh độc T đến cũng được. Còn nữa, cô gái ấy chẳng có lý do gì, tại sao lại tình nguyện cải tạo gen? Này, đem cả cô ta đến cho ta nghiên cứu!”
Hàn Nguyệt Dung lại nhắc nhở: “Tiến sĩ à, đó chẳng qua chỉ là phim ảnh…”
Tiến sĩ điên không đếm xỉa đến lời Hàn Nguyệt Dung, đến bên bàn thí nghiệm ngồi xuống, ôm đầu dằn vặt suy nghĩ.
Hàn Nguyệt Dung thở dài, hiểu mình với lão điên này không có chung ngôn ngữ, tuy nhiên không phải chỉ co là nạn nhân. Khi Tiến sĩ điên yêu cầu Các Lão đem đến tư liệu bệnh độc T của công ty SAN trong phim, còn cả nữ diễn viên chính đến cho lão nghiên cứu thì cái tổ chức này đều phát điên lên cả...
***********
Cùng lúc đó, tại một biệt thự ngoại ô thủ đô Trung Quốc...
Ba nam nhân đang ngồi cạnh một chiếc bàn rộng. Tuổi tác họ không giống nhau, người ngồi giữa chừng bốn mươi, bên phải y là một người tóc bạc nhưng nhìn mặt chỉ chừng hơn ba mươi tuổi. Mười ngón tay người này rất dài, ngón tay trỏ có một vết chai lớn giống như con nhộng, hiển nhiên là một cao thủ dùng súng. Bên trái người đó là một thanh niên chừng hơn hai mươi, mắt đeo kính trông rất nho nhã.
Mắt ba người đều dán lên những màn hình trên bàn, có tất cả ba máy tính đang hoạt động, thao tác máy là người thứ tư, tóc rất dài, không rõ nam hay nữ. Mười ngón tay người đó đang gõ như múa trên bàn phím, trên màn không có hình ảnh mà chỉ toàn các con số đang trôi chầm chậm.
Nếu Cuồng Triều hoặc Nhược Từ nhìn thấy cảnh này, hẳn tim đều phải nhảy thót lên, bởi người tóc dài đó đang làm ba nhiệm vụ khác nhau trên ba máy tính. Gọi bằng một từ chung hacker nhưng thực ra sự phân công nhiệm vụ rất rõ ràng, có hacker chuyên thâm nhập trộm tin, có hacker chuyên phòng ngự, sau đó là hacker giải mã, đột phá… mỗi người một chuyên môn. Nhưng nếu có ai đó đảm nhận cả phòng ngự kiêm giải mã, thế thì đúng là biến thái rồi!
Chẳng lẽ đó lại là người biến đổi gen? Một kẻ bình thường, điều khiển lành nghề một máy vi tính đã là hiếm, vậy mà ở đây lại là những ba, hai bàn tay gõ chẳng khác gì gà đói mổ thóc. Cuồng Triều có thể miễn cưỡng làm được như thế nhưng tốc độ khẳng định là thua xa. Với năng lực của Cuồng Triều, muốn thao tác nhanh như người này thì chỉ có thể cùng lúc điều khiển hai computer mà thôi.
Ba nam nhân đều im lặng, hình như mỗi người theo đuổi một tâm trạng khác nhau.
Một hồi lâu người ngồi giữa mới lên tiếng: “Lục Đạo, ông nghĩ thế nào?”
Hóa ra đó chính là người đã giao chiến với Mười Một, cũng là người có liên hệ vận mạng với Long Hải Du. Nhưng ai quen biết đều hiểu rõ, về một vài mặt thì Lục Đạo còn đáng sợ hơn cả 13.
Lục đạo nhìn chếch màn hình, hỏi: “Long Uy! Có tin gì không”?
“Chưa có!” Gian phòng vang lên một giọng rè rè không đoán nổi tuổi tác, là giọng của người đang điều khiển ba chiếc máy vi tính. Hóa ra người đó tên là Long Uy.
Long Uy tiếp tục nói: “Gã Cuồng Triều này không giản đơn chút nào, lại có nhiều cao thủ khác giúp sức. Tôi không dám trực diện đấu với chúng, vừa đề phòng bọn này vừa tránh cả Chính phủ, lại còn phải tìm người, khó lắm...!” vừa nói tay vẫn vừa gõ liên hồi lên bàn phím.
Lục Đạo nhìn sang người bên phải mình, hỏi: “Thiên Táng, ông nghĩ thế nào?”
Thiên Táng nhếch mép: “Tôi không có chủ ý...”
Lục Đạo bỗng hạ giọng: “13, theo như anh nói thì tên Sở Nguyên kia…”
Người tóc bạc bên trái đúng là 13, đính chính ngay: “Gọi là Mười Một! Những kẻ như chúng ta không có tên, chỉ gọi bằng số hiệu...” Nhắc đến con số “mười một” mắt y bỗng thoáng qua một thần sắc phức tạp...
Lục Đạo gật đầu nói tiếp: “Mười Một lúc ấy đã bị thương rất nặng, nhưng ngay sau đó lại mất tăm không thấy đâu, một vết máu cũng không phát hiện ra. Theo thế thì ngoài được người ta cứu, ta không còn nghĩ ra thêm lý do nào khác. Hắn ta không thể vừa chạy vừa băng tự bó được!”
13 hỏi: “Có thể là ai?”
Lục Đạo lắc đầu: “Đối phương ung dung cứu Mười Một đi, còn đủ thời gian làm mất hết vết máu trên đường, chứng tỏ người này có đủ thời gian hoặc có lực lượng khác yểm hộ. Một chuyện nữa rất đáng chú ý là người đó còn làm mất hết mùi tanh trong không khí!”
Thiên Táng hỏi: “Ông đoán là ai không? Lẽ nào có một cao thủ như vậy?”
Lục Đạo gật đầu: “Nhất định phải có một ai đó hiểu mọi kế hoạch và bố trí của cả Long Hồn và chúng ta, lợi dụng đúng lúc chúng ta ra tay đối phó Long Hồn để đem Mười Một đi an toàn. Thật không giản đơn chút nào!”
Lục Đạo chau mày: “Biết cả kế hoạch của cả Long Hồn và chúng ta... liệu có thể là ai?”
Thiên Táng cũng nhăn mặt: “Biết cả chúng ta hành động để đối phó ư?”
“Rất có khả năng, không thì làm sao lại tình cờ thế được? Khi 13 chặn Bá Đao thì hắn ra tay cứu Mười Một, còn ung dung xử lý hết mọi dấu máu và mùi tanh, chứng tỏ đã biết 13 sẽ chặn người truy đuổi phía sau...” Lục Đạo nghĩ một lúc lại nói: “Đưa được Mười Một chạy thoát, ta chỉ đoán ra mỗi một người, nhưng bố trí thì không phải người này nghĩ ra. Nhân vật phía sau hẳn là một người khác!”
Thiên Táng day day thái dương, nói: “Bởi thế mà ta rất ghét ngồi với những kẻ thông minh như các ông, nói toàn những chuyện càng nói càng khiến người ta đau đầu. Ông không thể giải thích rõ hơn được à?”
“Thế mà còn chưa rõ?” Lục Đạo chất vấn lại.
“Chưa rõ!” Thiên Táng lắc đầu: “Thứ nhất là ông nói rằng, đem Mười Một chạy thoát không chỉ có một người, nhưng xuất đầu lộ diện cứu hắn thì chỉ có một người, đúng không?”
Lục Đạo gật đầu.
“Chuyện này thì ta hiểu. Nhưng vì sao ông biết là họ biết chúng ta sẽ ra tay?”
Lục Đạo gõ gõ vào tai: “Anh quên Thập Tự Hắc Ám liên lạc với nhau thế nào à?”
Thiên Táng ngẩn người: “Ông muốn nói là, liên lạc của họ đều bị Long Hồn nghe trộm?”
Lục Đạo gật đầu: “Có thể lắm! Với cơ sở kỹ thuật của Long Hồn, muốn nghe trộm loại thông tin kiểu này chẳng có gì là khó. Còn đối phương vì sao lại biết chúng ta ở đó? Rất đơn giản, sau khi Long Uy phát tín hiệu thì bọn họ đã biết rồi.”
“Đợi đã! Nếu Long Hồn có khả năng nghe trộm thì sao không sớm bắt người ngay trong thành phố, cớ gì phải chạy đến tận đó mới đánh? Mà bọn Cuồng Triều lẽ nào không biết bị người nghe trộm?”
Lục Đạo giơ ngón tay cái, đầu lắc la lắc lư: “Thập Tự Hắc Ám biết hay không, ta không dám chắc. Cứ cho là biết thì cũng không thể bỏ cách thông tin này được!”
“Vì sao?” Thiên Táng gặng hỏi.
Lục Đạo chậm rãi: “Căn cứ theo kiểu tháo chạy của Thập Tự Hắc Ám và trận đánh vu hồi thì đoán ra, bọn chúng biết cái Long Hồn cần là Mười Một chứ không phải toàn đội, vì thế chúng vẫn giữ hệ thống liên lạc này, chơi bài nửa thực nửa hư làm nhiễu loạn trận đồ của Long Hồn. Cái này gọi là tương kế tự kế, nếu là ta thì ta cũng làm y như vậy. Cần trao đối gì bí mật thì ngắt máy đi là xong, hoặc dùng từ lóng...”
Thiên Táng miễn cưỡng gật đầu, vẻ vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.
Lục Đạo tiếp tục giải thích: “Long Hồn chỉ muốn bắt mỗi Mười Một, có thêm thì là Lãnh Dạ. Hai tên này họ phải bằng mọi giá tóm lại, mấy tên kia cho tháo chạy cũng được, để sau đó lần ra thế lực đứng đằng sau là ai.”
Thiên Táng lắc đầu: “Nhưng sau lưng Thập Tự Hắc Ám không có thế lực nào, bọn chúng mang tiếng thôi. Điều này thì cả tôi và 13 đều có thể đảm bảo. Ở Anh Ni chúng ta đã đọ với nhau, chắc chắn là như vậy!’
Lục Đạo nhún vai: “Chúng ta biết nhưng Long Hồn không biết. Hơn nữa băng ghi hình Long Hải Du cho chúng ta xem cũng thấy rõ, người mở cửa căn cứ Long Hồn cho lực lượng đó tràn vào cũng chính là Mười Một, chỉ có điều là thời gian không khớp. Bởi khi đó Mười Một còn ở Anh Ni như chúng ta. Tuy chúng ta biết nhưng không có cách gì làm chứng, Vu Quang Hải cũng không làm được chuyện đó. Hơn nữa cả Vu Quang Hải cũng không dám chắc, liệu Mười Một có lẻn về rồi lại lén đi không...”
Lục Đạo nhìn sang 13 cười cười: “Còn chúng ta, nếu ra mặt thì sẽ lộ tung tích của 13. Một khi 13 mà lộ diện thì sẽ loạn cả Trung Quốc này lên mất. Đến khi đó chúng ta bảo vệ mình còn chưa xong, sao đi làm chứng cho người khác được nữa?”
Lúc này 13 mới lên tiếng: “Lục Đạo, thử phân tích một chút, người đem Mười Một chạy thoát làm sao đoán được ý đồ ra tay của chúng ta? Còn nữa, ai là người chủ mưu tất cả những chuyện đó?”
“Vấn đề thứ nhất rất giản đơn. Khi chúng ta phát tín hiệu thì họ đã biết rồi, sau đó mới bố trí kế hoạch giải cứu. Đây là một bố trí trong bố trí, gộp chúng ta và Long Hồn làm một. Chà... người này không giản đơn chút nào, ta hoàn toàn không nắm được gì về người bày trận này cả!”
13 gật đầu: “Theo như ông nói, người đem Mười Một đi là người của Long Hồn?”
Lục Đạo giơ hai ngón tay: “Có hai khả năng. Một là người đưa Mười Một đi nhất định là người Long Hồn. Hai là, người đó không phải thành viên Long Hồn nhưng hiểu rõ thông tin, như thế là có phía thứ ba ra tay cứu Mười Một. Khả năng thứ hai rất thấp, không đến năm phần trăm. Ta cảm thấy, người đưa Mười Một đi nhất định của Long Hồn, là người trong Tổ dị năng. Chỉ có thành viên Tổ dị năng mới có khả năng khống chế nguyên tố tự nhiên, hoàn toàn làm sạch được dấu vết nhanh như thế!”
Thiên Táng không nén nổi chen vào: “Nếu Long Hồn cứu thì việc gì họ phải rườm rà bày trận như vậy? Lẽ nào muốn che mắt người khác?”
“Không phải...” Lục Đạo lắc đầu: “Mười Một không nằm trong tay Long Hồn.”
Thiên Táng đang định cướp lời, Lục Đạo đã chặn lại: “Chỗ này cũng có hai khả năng. Một, người cứu Mười Một là thành viên Long Hồn nhưng ra tay lén tổ chức, các vị chớ quên mối quan hệ của Mười Một với Thần Kiếm. Bằng vào địa vị của ông ta trong Long Hồn, nói với mấy bạn bè cứu đệ tử mình có khó gì đâu? Bởi thế khả năng Thần Kiếm cứu Mười Một là nhiều nhất. Nhưng ai là người bày bố kế hoạch? Và còn nữa, ai phá trận đồ của Vấn Thiên?”
Thiên Táng há hốc miệng: “Không phải là ông sao?”
Lục Đạo chau mày nhìn y: “Nếu ta phá được thì cần gì phải gọi các ông đến chi viện? Am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp, cả Trung Quốc này e còn không mấy người. Như ta biết thì chỉ có Vấn Thiên của Long Hồn, nhưng người nào lại có khả năng phá nổi trận đồ của y, thật kỳ lạ…”
Lục Đạo hừ hừ mấy tiếng mới tiếp: “Thứ hai, đem Mười Một đi vẫn là người của Long Hồn, nhưng không phải Thần Kiếm…”
Thiên Táng ngỡ ngàng: “Vậy là sao? Chẳng lẽ Long Hồn có nội gián?”
Lục Đạo gật đầu: “Rất có thể! Chắc có bên nào đó trà trộn vào, có điều khả năng này rất ít. Bởi Long Hồn tuyển người hết sức nghiêm ngặt, bí mật thành viên cũng hạng nhất. Ngoài người quen trong tổ thì không ai biết các thành viên khác.”
Thiên Táng chen vào: “Thế cũng chưa hẳn, nếu không thì Đồ giả làm sao có thể mở được căn cứ Long Hồn?”
Lục Đạo thở dài: “Trước hết Đồ giả phải tìm đến Văn Cường, mấu chốt là ở Văn Cường chứ không phải Long Hồn!”
Nói xong câu đó, cả ba đều dồn mắt lên màn hình. Long Uy cảm nhận được ba ánh mắt, càu nhàu: “Ta không phải là Thần, trừ phi các vị lôi một hacker ở Thập Tự Hắc Ám đến đây!”
Lục Đạo cười, lắc đầu. 13 vẫn thản nhiên, Thiên Táng lên tiếng: “Điều này không phải là không thể. Trùng võng của Nhật Quốc vẫn còn một tốp hacker chưa cứu ra được. Hoặc chúng ta sang đó cướp về, hoặc cướp lại từ tay Thập Tự Hắc Ám...
13 đưa mắt nhìn Thiên Táng. Hình như y rát e ngại ánh mắt của 13, lập tức im bặt.
Lục Đạo cười gượng: “Chúng ta không có thời giờ, càng không có tinh lực làm mấy chuyện đó...”
“Được rồi, trở lại việc chính!” 13 nghiêm giọng: “Lục Đạo, ông nghĩ bây giờ Mười Một đang ở đâu?”
Lục Đạo theo thói quen bỏ kính ra lau mắt kính rồi lại đeo vào, nói: “Có ba khả năng. Một là trong tay Long Hồn, bị nhốt chỗ Hổ tổ, khả năng này chỉ chừng năm phần trăm. Hai là rơi vào tay những kẻ trà trộn trong Long Hồn, khả năng này chừng ba mươi phần trăm. Khả năng lớn nhất là được Thần Kiếm cứu thoát. Có điều theo như ông nói, Mười Một bị thương rất nặng, nên cũng rất có thể… đã chết...”
“Không thể chết đơn giản thế được!” 13 lắc đầu, cười gằn: “Cứ để Mười Một cho Long Hồn truy tìm. Chúng ta mất quá nhiều thời giờ rồi, đợi 19 và 23 về thì chúng ta đi làm việc của chúng ta!” Nói xong câu sau cùng, ánh mắt chợt lóe lên sát khí.
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 377: Mười Một Biến Mất (3)
Thế giới dường như không có bờ bến...
Tối tăm, hình như không còn chút ánh sáng...
Chỉ đơn độc một mình, luôn phải bôn ba giữa đời như thế.
Cuối cùng sẽ chạy đến đâu? Chạy cho đến khi nào? Không thể biết...!
Xung quanh Mười Một chỉ là bóng tối và không gian vô tận...
Mười Một không hiểu vì sao mình lại ở nơi đây, chỉ biết khi tâm trí bắt đầu có chút hồi tỉnh thì đã tháy xung quanh toàn bóng tối, giơ bàn tay lên không nhìn thấy, cả người lại như đang chạy không thể kìm lại nổi.
Vì sao phải chạy? Mười Một không biết, chỉ cảm nhận cơ thể chẳng khác một cỗ máy đang hoạt động không ngừng. Mười Một nhớ mình đã chạy rất lâu, không rõ chạy theo đường nào, chạy bao xa, chỉ duy nhất một con đường, một mạch chạy thẳng…
Cuối cùng chân hắn nhũn lại, toàn thân ngã dúi về phía trước, nằm trên mặt băng lạnh thở hổn hển. Không một chút hơi sức, đúng hơn là không còn có cảm giác mình đang sống...
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Khi cơ thể mệt mỏi đến cực độ người ta sẽ không cảm thấy sự tồn tại của chính mình nữa. Mười Một đang ở trong trạng thái ấy. Theo lý mà nói, với tố chất của hắn thì có chạy mấy chục cây số cũng không hề thở gấp. Vậy mà giờ đây mồm mũi hắn đang tranh nhau hớp không khí, toàn bộ cơ bắp mệt mỏi đến cùng cực.
Trở về với thế giới rồi ư?
Hay là… đã chết?
Mười Một cố gượng chút sức lực, gắng ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen, tiếc thay không thể thấy được gì...
Mười Một không biết nơi đây là nơi nào, tại sao mình lại lạc vào đây? Chỉ biết sau mỗi lần bị thương tỉnh lại thì hắn đều rơi vào một không gian tối tăm, rồi một thanh âm rỉ rả bên tai những câu hỏi. Mỗi lần trước đều giống như bây giờ, chắc chắn là không phải nằm mơ. Mười Một đã có lần hỏi Tiến sĩ điên về chuyện này, nhưng lão cũng không giải thích nổi, chỉ đoán có thể liên quan đến hoàn cảnh cải tạo gen...
Thế giới giờ đây không phân tách rõ thời gian nữa, chỉ có cảm giác tăm tối và lạnh giá, mơ hồ những hình ảnh quá khứ lướt qua, không một chút ấm áp cả bên trong lẫn bên ngoài..
“Ôi…” Một thanh âm nhè nhẹ lọt vào tai Mười Một, dường như có ai đó đang thì thào ở khoảng cách rất xa...
Vừa nghe thấy thanh âm này, Mười Một bất chợt giật bắn người, lại gượng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Tuy vẻ ngoài hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn trề chờ mong, muốn nhìn thấy bóng hình người nào đó...
“Lan… Chị Lan…” Mười Một cố gọi lên, tiếng nói vô thanh thều thào trong cổ họng. Miệng hắn khô rát, cơ thể không còn chút sức lực. Tiếng kêu của Mười Một khàn khàn không nghe rõ, cảm giác như có con dao nào đang cứa vào cổ họng...
“Mười Một, cậu phải sống tiếp…” Trong tăm tối lại vang lên giọng nói mơ hồ đó, hình như bên mình có ai đó, những lại cũng như rất xa...
Mười Một dùng hết sức bình sinh nắm tay lại. Giọng nói này sao ghe quen quen... Sở Hải Lan chăng? Cảm giác ấm áp trong những lời ấy, sự hy sinh và mong mỏi, Mười Một mãi mãi không thể nào quên...
Một lúc lâu yên lặng tối tăm, rồi giọng Sở Hải Lan lại mơ hồ: “Mười Một, chớ làm ta thất vọng. Hãy sống tiếp, phải sống. Hứa với ta hãy là chiến sĩ cảitạo hoàn mỹ nhất… Con trai ta…”
Mười Một nhắm dần mắt, nét mặt vẫn cứng đờ, có điều cơ thể hình như khẽ động đậy Lòng Mười Một đã băng lãnh từ lâu, nhưng sâu thẳn vẫn là một con người. Hắn còn nhớ, Sở Hải Lan trước khi chết đã dặn dò hãy sống tiếp… Phải sống! Đó chính là lý do khiến Mười Một chịu mọi đau đớn thử thách, cố gắng sống, cố gắng kiên cường, chỉ mong có một ngày trở về báo thù cho mẹ. Nếu không có niềm tin đó, Mười Một không thể tìm ra lý do để vật thí nghiệm thất bại này còn tồn tại tiếp tục!
Hắn chỉ là một thí nghiệm thất bại. Nếu không có Sở Hải Lan, nếu bà không xả thân giải cứu thì hắn đã trở thành vật bỏ đi, có lẽ cơ thể đã bị xả ra nhiều mảnh nằm trong phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Tần...
Thật chua xót...
Sự tàn tạ của thân thể không bằng cảm giác mệt mỏi trong tim. Mãi rất lâu sau, giọng khản đặc của Mười Một mới yếu ớt cất lên: “Ta... sẽ sống tiếp…” Giọng không có một chút lực, nhưng thanh âm đã rõ ràng...
“Tách…” Một giọt nước từ không gian xuất hiện, như một hòn đá rơi xuống mặt hồ nổi sóng lăn tăn. Những con sóng lấp lánh lan toả, không gian tối đen chợt hiện ra ánh sáng, nhưng lại nhanh chóng tắt ngấm.
Lúc này Mười Một mới cảm giác được, dưới lưng mình không phải mặt băng mà là một hồ nước. Những đợt sóng lăn tăn trải dài, dần dần dồn tới. Một cô gái đơn độc ngồi trên sóng, nhìn Mười Một, hai mắt trống rỗng vô hồn...
“Hân Hân…!” Nhìn thấy cô gái, Mười Một giật bắn lên. Đúng là Trương Hân Hân, muội muội duy nhất của hắn.
Lạ thay, Hân Hân lại không thèm nhìn Mười Một, cũng không nói gì, chỉ ngồi như thế, vô hồn, mắt nhìn xa xăm...
Mãi rất lâu sau Hân Hân mới quay lại. Bốn mắt gặp nhau, ánh mắt Hân Hân chan chứa nhớ nhung, và đau thương nữa…
Hai người nhìn nhau rất lâu, môi Hân Hân khẽ run run như muốn nói gì đó, nhưng không phát nổi thành lời... Cuối cùng, hai giọt lệ long lanh từ hắt cô lăn xuống, nhìn Mười Một giận hờn, nghẹn giọng: “Sở Nguyên ca, muội đi đây…!”
Mười Một giật bắn lên, không rõ sức lực đến từ đâu, gọi to: “Hân Hân, muội đi ư?”
Hân Hân ngoái đầu lại, hờ hững: “ Muội đi tìm dì…”
Dì?
Toàn thân Mười Một giật nẩy lên. Dì của Hân Hân là Sở Hải Lan, nhưng Sở Hải Lan từ lâu đã không còn trên đời nữa.. Lẽ nào…?
Trương Hân Hân co hai chân, ôm gối, nhìn sóng nước lăn tăn dưới chân: “Sở Nguyên ca ca, bảo trọng…!”
“Không được!” Mười Một gào to: “Muội không được chết! Đừng lừa ta!”
Hân Hân đã biến mất, hình như chỉ còn sót lại chút ánh sáng mờ mờ phía chỗ ngồi. Vẫn nụ cười đó, hương vị ngọt ngào đó…
“Hân Hân…” Mười Một run rẩy giơ tay, cố giữ lấy bàn tay nhỏ bé của Hân Hân, nhưng không thể với tới. Cảm giác bất lực, không thể chấp nhận nổi...
“Aaah…”
Mười Một giơ hai tay lên trời, bật dậy dùng hết sức lực gào to: “Đứng lại! Ta biết là muội đùa. Ta biết muội đang nấp đâu đó, hãy ra đi…”
“Ra đi…!”
“Ra nhanh lên…!”
Bốn bề im lìm tối đen, chỉ có Mười Một đang kêu gào, âm thanh vang vọng trong không gian.
Hắn đang nói những gì, với ai? Dần dần chính hắn cũng không hiểu nữa...
Có điều khi tiếng kêu gào chấm dứt, mắt Mười Một lại nhìn thấy ánh sáng. Nhưng lần này không phải là Hân Hân, cũng không phải những người hắn quen thân, mà là… chính hắn, chính Mười Một...
Có lẽ là Mười Một, rất có thể chỉ là ảo ảnh. Người này sao giống Mười Một đến thế! Có điều không khô lạnh như hắn, trên mình không có một chút sát khí. Người này xuất hiện trước Mười Một, miệng cười hồn nhiên thân thiện...
Cảm giác thật kỳ lạ, chẳng khác gì soi gương. Nhưng rõ ràng Mười Một kia đang cười, đang cười trong gương...
Mười Một nhìn mình, “Mười Một” trong gương đang nhìn Mười Một, cười rất hồn hậu.
“Ngươi là ai?” Mười Một cắn môi, hậm hực hỏi.
Mười Một trong gương không nói gì, chỉ mỉm cười. Nụ cười sao mà trong sáng, chân tình, thân thiết, như một người thân quen…
Nụ cười đó, Mười Một chưa bao giờ nhìn thấy. Hắn có bao giờ cười, cũng không rõ người kia vì sao lại cười?
Mười Một nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt giá lạnh nhìn vào người trong gương vẫn đang cười.
Người đó cười gì, nói gì, Mười Một không nghe thấy, đành nhìn môi cố đoán: “Ngươi lớn lắm rồi đó...”
Người trong gương lại nói tiếp: “Chúng ta đang đợi ngươi...!”
“Choang!” Bỗng thế giới vỡ tung ra, những mảnh gương nát vụn tung toé, ánh sáng dần trở lại... Một luồng sáng rọi thẳng vào mặt, hai mắt đau nhói, Mười Mộtkhông chịu nổi nhắm nghiền mắt lại...
Cảm giác thân thể lại trở về, quả tim Mười Một đang đau nhói, đầu cũng đau buốt, nặng như chì...
Rất lâu sau Mười Một mới chầm chậm mở mắt, thấy mình nằm trong một gian nhà rộng rãi, bốn bức tường trắng không rõ bằng chất liệu gì, không giống như những ngôi nhà thành phố quét sơn vôi, hết sức giản dị. Chiếc giường hắn đang nằm làm bằng tre, từng lớp nan đan lại với nhau. Ở góc nhà, một thiếu nữ đứng nép mình, hai mắt mở to nhìn Mười Một vẻ sợ sệt.
Mười Một nhìn theo ánh mắt cô bé lên người mình. Hóa ra hắn chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tấm chăn lúc này đã rơi xuống bên giường để lộ thân thể loã lồ, trên ngực hắn có một lỗ thủng, một khối tròn đo đỏ lồi ra đang chuyển động không ngừng, dường có một con chuột nhỏ chui vào bò trong lòng ngực...
Thì ra cô bé sợ sệt chính là cảnh tượng này. Mười Một hiểu, cơ thể biến đổi gen của hắn lại lần nữa bị kích động, toàn thân đang vật lộn tự hồi phục.
Mắt Mười Một nhìn sang thiếu nữ. Thiếu nữ chỉ chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt dáng hình thật thanh tú, đặc biệt là cặp mắt, không giống mắt Hân Hân nhưng rất đẹp, rất đáng yêu, lại có một vẻ quen thân thật lỳ lạ..
“Cô là ai?” Mười Một khẽ hỏi.
Thiếu nữ giật bắn người, nhìn Mười Một vẻ ngạc nhiên vô cùng. Bỗng nhiên cô ngoảnh ra ngoài gọi lên một tiếng thanh thanh, đoạn chạy biến khỏi gian phòng.
Mười Một không quan tâm đến thiếu nữ nữa, quan sát khắp bốn xung quanh. Cảm giác trong người hắn đang rất không tốt, tâm trí đã bình phục nhưng năng lượng tiêu tốn quá nhiều, chắc phải mất không ít thời gian mới hồi phục được.
Khi hắn đang băn khoăn không biết có phải mình đã rơi vào tay Long Hồn không thì bên ngoài vang lên tiếng chân bước. Một lão nhân đã rất già đi vào phòng. Thấy Mười Một, mặt ông ta lộ vẻ không thể tin nổi. Thiếu nữ vừa nãy thì nấp sau cánh cửa nhìn vào, vẻ sợ sệt không hề giảm bớt.
Mười Một và ông lão cùng nhìn về phía cô gái. Mười Một cảnh giác, ông lão thì tỏ vẻ bất an
Mãi hồi lâu, ông lão mới cất giọng run run: “Cậu… sống lại rồi...!”
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 378: Kiếm Tông Nhận Người (1)
“Sống lại rồi!”
Mười Một hiểu rõ ý nghĩa câu nói này. Vốn gen hắn đã bị cải tạo rối loạn lung tung, sau lần đầu trng Quỷ Thủ lại đến quá trình trộn lẫn với gen của chiến sĩ biến đổi Nhật Quốc, thêm vào chất độc của con nhện khổng lồ trong căn cứ số 2... Như Tiến sĩ điên đã nói, Mười Một thực ra không còn là người, không thể dùng tiêu chuẩn của loài người để đánh giá con quái vật là hắn nữa.
Với cơ thể hiện tại của Mười Một, chỉ cần không chết não thì bất cứ tình trạng nào cũng hồi phục lại được. Miễn là có thuốc kích thích phù hợp, sẽ giống như lần liều chết ở Trần gia, từ bộ xương mà hồi sinh trở lại. Còn nếu như không có thuốc thì thân thể Mười Một sẽ chìm vào giấc ngủ triền miên. Ngủ, nhưng không chết!
Sống lại rồi!
Chỉ một câu nói, Mười Một hiểu bản thân mình đã từng “chết”. Đúng là quái vật! Thảo nào mà thiếu nữ phải kinh hoàng! Thấy một người đã chết sống lại, ai mà không bị dọa cho đến phát khiếp!
Có điều, Mười Một không thể hiểu vì sao mình tỉnh lại? Hình như một thôi thúc bên trong đã đẩy hắn trở về nhân gian. Còn chuyện mình nói chuyện với mình đó là sao? Trong lúc mơ màng, hắn cảm nhận một sự biến đổi nào đó trong cơ thể.
Hình như… trong sâu thẳm hắn còn có một bản thể khác nữa...
“Ngươi lớn lên rồi!” “Chúng ta đang đợi ngươi!” Hai câu nói này là ý tứ ra sao? Chúng ta? Chẳng lẽ lại còn có nhiều người khác?
Nhưng giờ thì Mười Một không thể nghĩ ngợi nữa, trước mắt cần phải biết một già một trẻ này là ai. Nếu như không phải chân tay đang mềm nhũn vô lực, hẳn hắn sẽ chồm dậy chế phục hai người ngay lập tức. Bây giờ thì Mười Một chỉ còn cách dò hỏi, cố kéo dài thời gian khôi phục lại chút sức lực để có thể tự bảo vệ...
“Ông là ai?” Mười Một nhìn lão nhân, hỏi.
Lão nhân đã lấy lại bình tĩnh lại, nét mặt phức tạp nhìn hắn, chậm rãi: “Tên ta là Lục Huyền!” Nói rồi đến bên cạnh Mười Một, nhìn vào ngực hắn mà không thể ở mắt mình... Rõ ràng lồng ngực này hôm qua còn thủng hoác mà nay đã trở lại như thường, da thịt nhẵn lì không một chút tì vết. Chuyện này phải giải thích ra sao đây?
Thiếu nữ vẫn chưa dám đến gần, chỉ nép bên ngoài nhìn vào, chăm chú ngỡ ngàng. Nhìn điệu bộ thiếu nữ thì thấy cô ta rất sợ, có lẽ sợ Mười Một sẽ làm tổn thương lão nhân kia.
“Đây là đâu? Ông là ai?” Mười Một hỏi một loạt.
“Đây là thôn Trúc Hải.” Lục Huyền thở một hơi dài: “Thôn chúng ta nằm tận vùng núi Đông Bắc, không ngờ lại có người nhớ mà tìm đến...”
Mười Một thoáng giật mình... Vùng núi Đông Bắc! Từ Kinh thành tới đây là bao nhiêu ngàn dặm đường? Ai đã đưa hắn đến? Nhằm mục đích gì?
Lục Huyền thấy rõ Mười Một đang hoang mang, ra hiệu cho hắn cứ yên tâm. Nhưng Mười Một hiển nhiên không thể yên tâm được, hỏi ngay: “Làm sao tôi lại nằm ở đây?”
Trầm ngâm hồi lâu Lục Huyền mới trả lời: “Sư tổ phái người đưa cậu đến!”
“Sư tổ?”
Mười Một động tay, nhưng tứ chi hắn vẫn hầu như không có một chút lực. “Sư tổ”, “sư bá”, “sư phụ” Mười Một hiểu, đâu có những danh xưng ấy thì đó ắt là nơi huấn luyện võ nghệ. Vậy là hiện giờ hắn đang ở trong một môn phái nào đó, và nhất định có quan hệ với Long Hồn. Và nữa… Sư tổ? Một ông lão già nua thế này mà còn có sư tổ, thế thì “sư tổ” phải cả trăm năm tuổi rồi, ngoài Long Hồn ra còn ai được nữa?
Lục Huyền không hề biết trong lòng Mười Một đang khởi lên sát ý, mỉm cười: “Đây là Kiếm Tông!”
Mười Một chau mày...
Là đồ đệ của Lục Dương, hắn hiểu Kiếm Tông là môn phái thế nào. Lục Dương từng nói, võ công Kiếm Tông chủ về ôn nhu, không thích hợp với kiểu rèn luyện từ nhỏ của Mười Một nên mới truyền cho hắn Thiên long quyết của Long gia...
Vật thì vì sao hắn lại được đưa đến đây? Sư tổ trong lời Lục Huyền có phải là Lục Dương không? Mười Một nhớ lại, khi đang bị Bá Đao truy đuổi thì có ai đó chặn y lại nên hắn mới thoát đựơc. Ai là người ra tay ngăn Bá Đao khi đó? Lục Dương hay một người khác? Dù là ai, ngăn được Bá Đao thì ắt phải là một đại cao thủ!
Còn nữa, Mười Một không thể quên, người trước khi “chết” hắn gặp là Tửu Quỷ. Vậy thì tại sao, giờ đây hắn lại nằm ở Kiếm Tông? Lẽ nào Tửu Quỷ và Lục Dương đã có sự thoả thuận? Nếu không thì vì lẽ gì họ cứu hắn thoát khỏi Long Hồn? Mà… liệu đây có phải là một âm mưu không?
Hàng chục câu hỏi quay cuồng trong đầu Mười Một, manh mối tìm hiểu lại hầu như không có... Mười Một không dám nghĩ lời Lục Huyền không đáng tin, cũng không hiểu có phải mình được Lục Dương cứu sống không?
Dường như đọc được tâm trạng hoang mang của hắn, Lục Huyền nói: “Cứ ở đây yên tâm dưỡng thương, sư tổ nói để cậu lại cho ta chăm sóc!”
Mười Một bỗng hỏi: “Ai đưa tôi đến đây?”
“Ta không biết người đó...” Lục Huyền lắc đầu: “Là một hảo hán mạnh khoẻ, chắc đã học qua võ thuật. À... người đó nói là họ Long.”
Họ Long? Long gia?
Mười Một nghĩ ngay đến Long Hải Du. Với thế lực của Long gia, bí mật đưa Mười Một đến đây chẳng có gì khó khăn. Có điều vì sao Long Hải Du lại làm như vậy? Lẽ nào ông ta không biết, nếu chuyện vỡ lở sẽ đem đến cho gia tộc tai họa khôn lường? Và nữa, ông ta làm thế với mục đích gì?
Nghĩ một lúc hắn lại hỏi: “Người đó có dặn gì không?”
Lục Huyền vỗ vỗ vai Mười Một, đáp: “Chuyện đó để sau hẵng nói, cậu cứ yên tâm tĩnh dưỡng! Được rồi…” Lão nhìn thiếu nữ bên ngoài, hất hàm: “Nó là cháu gái của ta, tên Lục Dao Dao. Có gì cần cậu cứ bảo nó là được!”
Thiếu nữ sợ tái mặt, chạy vội đi. Nhìn cước bộ cô gái, hẳn võ nghệ không phải là tồi.
Lục Huyền cười: “Nó bị cậu doạ cho chết khiếp, từ từ rồi sẽ ổn thôi!”
Mười Một bây giờ mới hỏi: “Có phải tôi đã chết rồi?”
“Ừ...!” Lục Huyền nghe nhắc lại cũng sững người một lúc, đoạn cười khổ: “Đúng vậy! Khi tới đây cậu chỉ còn thoi thóp, người có họ Long ấy nói, sư tổ dặn cố cứu cậu khỏi chết, không thể để cậu chết! Ài... hầu như nhờ vào mấy ống thuốc treo kia kìa. Ở đây chúng ta không hiểu gì về tân dược. Lão Cửu không thích dùng mấy thứ của người Tây phương, chỉ châm cứu cho cậu... Chúng ta dốc toàn lực làm theo lời sư tổ, may mà…”
Ngừng lại một lúc, Lục Huyền mỉm cười: “Cũng chẳng trách Lão Cửu được. Cậu bị thương quá nặng, người bình thường đã chết từ lâu rồi, làm sao kéo dài đến cả mười ngày, lại còn đi chặng đường mấy ngàn dặm nữa...” Nói đến câu sau cùng, mắt Lục Huyền kỳ quái nhìn vào ngực Mười Một. Lỗ thủng mấy hôm trước còn nhìn được tận đáy, vậy mà bây giờ đã liền lại như thường! Cơ thể đã có thể coi như chết, làm sao lại trở nên bình thường như chưa từng bị ai động vào? Cứ như con người này đã lột xác sang kiếp khác! Võ học có thể làm nên không ít điều kỳ diệu, nhưng chết rồi mà sống lại thì chưa bao giờ nghe thấy!”
Vốn Lục Huyền là người không thích chuyện dài dòng nên cũng không tò mò hỏi thêm. Người hỏi lại là Mười Một: “Tôi được đem tới lúc nào?”
“Hôm kia! Cậu nằm đây hai ngày rồi. Vốn chúng ta định hôm nay chôn cậu, vì thế ta mới bảo Dao nhi đến tắm rửa cho cậu. Nào ngờ…”
Sắc mặt Mười Một vẫn thản nhiên, nhưng Lục Huyền như không yên lòng, giải thích: “Chớ hiểu lầm, tập quán vùng quê chúng ta là như vậy. Nếu trong nhà có bề trên qua đời, bắt buộc con gái hoặc cháu gái phải tắm rửa sạch sẽ trước khi liệm. Nhà ta chỉ có mỗi a đầu đó, ta mới bảo nó đến giúp...”
Thực ra nếu Lục Huyền không giải thích thì Mười Một cũng không bận tâm gì chuyện đó. Chỉ Lục Huyền mới là người khỏ xử, bỏi cháu gái lão vẫn chưa gả cho ai, còn là xử nữ cấm cung, tắm rửa cho một nam nhân xa lạ, dù là đã chết nghe ra cũng không thuận lẽ cho lắm. Lẽ nào trong thôn có tập quán kỳ quặc đó, mà tại sao cứ phải Dao Dao mà không nhờ những người khác? Mười Một không phải là người của làng, chẳng cần tang lễ ầm ĩ làm gì. Chuyện này nhất định có những chi tiết khó nói, hay Lục Huyền chưa muốn cho Mười Một biết?
Hắn không biết, khi đem Mười Một đến cho Lục Huyền, người họ Long ấy chỉ mập mờ nói kẻ nửa sống nửa chết này đã rời quê hương mười mấy năm. Lục Huyền hỏi người kia quan hệ với sư tổ như thế nào, nguời họ Long bảo không được phép nói ra. Vậy là Lục Huyền phải chấp nhận một sự ủy thác mù mờ, không biết người thanh niên này thân phận là gì, đồng môn Kiếm Tông, người thân hay ơn ngĩa của sư tổ?
Dù sao thì Lục Huyền cũng không thể khinh suất, khi thấy Mười Một chừng như không qua được, lão sai cháu nội tắm rửa cho hắn theo phong tục. Dao Dao không phản đối, mặc dù rất xấu hổ. Nhưng khi cô mới lau nửa thân trên Mười Một, ngực hắn bỗng nổi lên một cục lớn, dưới da hình như có gì đó bắt đầu đập khiến Lục Dao Dao sợ đến kinh hoàng. Không lâu sau, cái thây ma bỗng dưng lại mở mắt nói chuyện làm cô gái hồn xiêu phách lạc, vội vã chạy đi tìm ông nội.
“Lão gia...” Mười Một hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày bao nhiêu à?” Lục Huyền nhăn trán: “Cháu gái, hôm nay ngày bao nhiêu?”
Tiếng Lục Dao Dao bên ngoài vọng vào: “Nông lịch, là mười chín tháng Chạp!”
“Ôi…” Lục Huyền gật đầu cười: “Sắp Tết rồi!”
Mười Một chau mày. Hắn đã biết người Trung Quốc ăn Tết theo nông lịch, nhưng không nghiên cứu vấn đề này nên không biết quy đổi ra công lịch thế nào... Theo lời Lãnh Dạ, Tết năm nay là cuối tháng một công lịch, đến Tết còn chừng mười ngày, thế thì bây giờ là giữa tháng Một...
“Tốt rồi...” Lục Huyền xoa xoa tay: “Cuối cùng cậu đã tỉnh lại. Nghỉ ngơi nhiều một chút, có chuyện gì cứ gọi Dao nhi, ta cũng không làm phiền nữa.”
Nói xong bỏ ra ngoài. Mười Một nghe lão nói với Dao Dao: “Cháu ở lại chăm sóc cậu ta, ta tới nhà Cửu gia nói chuyện, có gì cứ đến tìm ta ở đó. Sư tổ gửi ai đến không biết, chết vậy rồi mà còn sống lại được, chuyện hiếm thấy…”
Nhất định Lục Huyền có tâm sự gì đó nên vội vã bỏ đi, Dao Dao cũng không thấy vào, trong nhà chỉ còn mình Mười Một. Hắn cố gượng ngồi dậy, bắt đầu vận động tâm pháp Long gia...
Lời nói của Lục Huyền không có sơ hở nào, nhưng Mười Một không thể tin hoàn toàn. Bởi thế, tốt hơn hết vẫn là khôi phục lại sức khoẻ, để nếu Lục Huyền có âm mư gì thì kịp thời đối phó.
Mười Một nhanh chóng phát hiện ra một chuyện tồi tệ... Ngoài sự đau đớn vẫnđang hành hạ cơ thể, trong người hắn còn không tìm ra một chút công lực và dị năng nào!
Nghĩa là hắn chỉ còn như một hình nhân biết cử động, thậm chí không bằng một người bình thường. Có lẽ mọi nguồn năng lượng đều đã được tập trung vào việc hồi phục cơ thể, không còn rảnh rỗi cho bất cứ mục đích nào khác nữa. Bao năm rèn luyện tích lũy bỗng dưng mất trắng, muốn có phải luyện tập từ đầu, cũng không thể lập tức trở lại như trước mà cần rất nhiều thời gian...
Người luyện võ ai cũng biết, trừ phi rắp tâm đổi mạng với kẻ thù, không ai lại để cạn kiệt sức lực và nội công, bởi nội lực khô kiệt sẽ gây tổn hại vô cùng lớn cho cơ thể. Mười Một đang rơi vào chính tình cảnh đó, nếu không nhờ thể chất biến thái thì bây giờ động đậy mấy ngón tay cũng không được, tương lai cung không thể nào khôi phục lại nội công
Khi Mười Một đang điên đầu, bên ngoài chợt vang lên tiếng chân bước...
Khi Mười Một nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh màu nâu xám lóe lên và tiến vào. Đó là một tiểu lão đầu tuổi hơn năm chục, tóc trên đầu gần như đã rụng hết rồi, chỉ còn lại một nhúm tóc trắng phớ bám chặt theo cái da đầu. Thân thể lão không vao, cũng chỉ chừng hơn mét sáu, thân hình gày nhỏ, nhìn có vẻ rất giống một chiếc sào trúc vừa ngắn vừa lùn cắm ở đó.
Lúc này lão đầu nọ đang đứng bên cửa, sắc mặt cuồng nhiệt nhìn Mười Một. Không sai, nhãn thần đó sáng rực hệt như sắc lang khi nhìn thấy mĩ nữ ở trần vậy. Loại nhãn thần có vẻ như chỉ hận không thể một miếng nuốt ngay Mười Một vào bụng kia khiến hắn cảm thấy một dự cảm rất không hay.
Quả nhiên, tiểu lão đầu này đột nhiên vui mừng kêu lên một tiếng rồi lao vào, hai bàn tay khô cứng lần mò trên ngực Mười Một, đặc biệt là hai mắt tựa như một đôi đèn lồng lớn đang nhìn chăm chăm vào, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Không thể tin nổi, không thể tin nổi…”
Mười Một đáng thương thực sự là một chút khí lực cũng không dùng ra được, nếu không sẽ không để cho tiểu lão đầu này “khinh nhờn” thân thể mình như vậy. Hiện giờ cũng chỉ có thể lạnh lùng mà nhìn lão, nhưng chẳng thể ngăn cản những động tác “khinh bạc” của lão.
“Lão cửu!” Lục Huyền đã đi rồi không biết lại xuất hiện trong phòng từ lúc nào, nghiêm mặt nhìn tiểu lão đầu quát nạt: “Ngươi đang làm gì thế?”
Bên cạnh Lục Huyền còn có một nam tử tuổi có vẻ cũng xấp xỉ hai người đang đứng, nam tử này tuy đầu tóc vẫn đen nhưng hai bên tóc mai cũng đã bạc trắng, hiển nhiên tuổi tác cũng đã không nhỏ rôif. Không giống với vả thân thiện của Lục Huyền hay dị dạng của Lão Cửu, nam tử này hai tay chắp sau lưng, người đứng thẳng tắp, so với hai người kia càng có một loại khí chất của cao thủ hơn. Lúc này nam tử đó đang nhìn Mười Một, chỉ là mi mày nhíu chặt tựa như đang lo lắng chuyện gì đó.
s
Lão Cửu lại lần mò trên người Mười Một một hồi nữa rồi mới quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Lão đại, là thực. Nhưng, tại sao lại như vậy?”
Lục Huyền ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, đừng giống một tiểu hài, để khách nhân nhìn mà cười chê.”
Dứt lời Lục Huyền lại nhìn sang Mười Một, cười khổ nói: “Xin lỗi, hắn là cửu sư đệ của ta, Lục Quán. Người sư đệ này của ta tính tình khá là nôn nóng, trước nay làm việc gì cũng đều không có lớn có nhỏ.”
Mười Một khẽ gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Lục Huyền lại nhìn sang người bên cạnh giới thiệu: “Đây là lục sư đệ của ta, Lục Hao Hà.”
Lục Hao Hà hướng về phía Mười Một gật đầu, chỉ là Mười Một không có phản ứng, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái rồi rời mục quang đến trên người Lục Quán. Trong thần tình thản nhiên đó còn mang theo chút đề phòng.
Lục Quán thì không nghĩ nhiều như thế, đột nhiên nắm lấy cánh tay Mười Một hỏi: “Tiểu tử, ngươi không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại sống vậy? Còn nữa, vết thương của ngươi là thế nào? Mới có hai ngày a, không chỉ người sống lại, đến cả vết thương cũng hoàn toàn khỏi rồi. Tiểu tử, có phải ngươi đã luyện môn công phu gì đó? Quy Tức công? Nhập Mộng thần công? Thốn Thể Hóa Nguyên công? Ảo Ảnh quyết……”
Lục Quán một mạch đưa ra một loạt tên của các công phu, cuối cùng hắn vẫn tự lắc đầu phủ quyết: “Không đúng, những công phu này đều có thể khiến người ta tiến nhập vào trạng thái giả chết nhưng tuyệt không thể khiến vết thương hoàn toàn khỏi hẳn. Này, tiểu tử, đừng trêu chọc ta nữa, ngươi rốt cuộc là có môn công phu gì vậy? Dạy cho ta đi, ta đem tất cả công phu của ta dạy hết cho ngươi được không? Hoặc là……”
“Lão cửu!” Lục Huyền trách mắng: “Đừng nhộn nữa!”
Lục Quán vẻ như rất ủy khuất nói: “Lão đại, lẽ nào huynh không muốn nhìn thấy môn công phu thần kì này sao? Tâm phế (tâm: tim, phế: phổi) của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lại kéo dài lâu như thế, chiếu lí mà nói thì đã phải chết chắc rồi. Nhưng huynh nhìn đó, mới có hai ngày, đến cả một vết thương nhỏ xíu cũng không có. Ta vừa kiểm tra qua, vết thương nơi tâm phế của hắn đã hòan toàn khỏi rồi, hơn nữa trên thân thể không ngờ chẳng còn một vết thương nào nữa. Đây là thần công a, trời ạ, Lục Quán ta đã sống cả nửa đời người, trước nay chưa từng nhìn thấy môn công phu nào thần kì đến vậy.”
Mười Một nghe mà sững sờ không thôi, nhưng cuối cùng cũng đã hiểu ra, lão cửu này nhìn thấy hắn chết rồi sống lại, hơn nữa các vết thương trên thân thể lại hoàn toàn khỏi hẳn, còn là không thuốc mà khỏi, vì vậy cho rằng hắn đã luyện một môn công phu thần kì nào đó.
“Khụ!” Lục Hao Hà ho khan một tiếng rồi nói: “Chắc là không phải công phu.”
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều rời đến bên người, Lục Hao Hà mới đi đến bên cạnh Mười Một, đưa tay ra khẽ ấn hai cái lên ngực Mười Một, trầm ngâm nói: “Không phải công phu, tuy có chút công phu có thể khiến người ta tạm thời giả chết, nhưng theo ta được biết, còn chưa có môn công phủ nào có thể khiến cho thân thể của người thụ thương triệt để khôi phục lại.”
Lục Quán ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Lục Hao Hà cao hơn lão hơn một cái đầu, mắt tròn xoe, miệng thổi râu phù phù kêu lên: “Không phải công phu? Vậy huynh nói xem vết thương của hắn tại sao lại khỏi rồi? Dùng thuốc ư? Ai đắp thuốc cho hắn? Ta chính là tổ tông trong việc dùng thuốc, nhưng đến ta cũng chẳng biết phải dùng thuốc gì mới có thể khiến cho một người bị thương nặng như vậy khôi phục lại như ban đầu trong vỏn vẹn hai ngày!”
Lục Hao Hao nhìn sang Mười Một nói: “Muốn biết tại sao, cứ hỏi hắn là được rồi.”
Lục Quán tức giận nói: “Ta thế này chẳng phải là đang hỏi hắn sao, huynh chạy đến quấy rối rồi lại còn trách ta!” Dứt lời lại quay sang hỏi Mười Một: “Này, tiểu tử, đây rốt cuộc là công phu gì thế?”
Mười Một lạnh nhạt nhìn sang Lục Hao Hà, lại nhìn về phía Lục Quán, cuối cùng dừng lại trên người Lục Huyền, đột nhiên hỏi: “Khí huyết đoạn dương, hành vu âm, chỉ nhu vi kiếm, thiên cương vi thể. Câu phía sau là gì?”
Lục Huyền và Lục Hao Hà đều sững sờ một chút, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lục Quán thì lại chẳng hề có chút tâm cơ nào mà reo lên: “Ai nói với ngươi ‘khí huyết đoạn dương’? Là ‘khí hành vu âm chỉ vu dương, chỉ nhu vi kiếm, thiên cương vi thể. Dương là thiếu dương, âm là thiếu âm’, nếu ngươi dám làm đoạn thiếu dương mạch, ta cam đoan cả cánh tay ngươi sẽ tàn phế.” Đột nhiên tựa như nghĩ đến cái gì, Lục Quán lại nói: “Ài, không đúng. Đây là khẩu quyết Ngự Kiếm quyết của Kiếm tông chúng ta, sao ngươi lại biết? Lẽ nào ngươi thực sự là truyền nhân của sư tổ? Cũng không đúng a, nếu ngươi là truyền nhân của sư tổ, người không thể dạy ngươi một khẩu quyết bừa bãi như vậy được.”
Sắc mặt Lục Quán lập tức lại trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Tiểu tử, khẩu quyết này là ai dạy cho ngươi?”
Mười Một không nói gì, chỉ là trong lòng thầm thở dài một hơi. Lục Dương nói đều là sự rhực, lão khi vừa bắt đầu đã không dạy Mười Một võ học chân chính của Kiếm tông, tất cả những công phu có liên quan tới Kiếm tông đều đã bị lão sửa đổi, nếu lúc đó Mười Một thực sự có tham niệm, không để ý tới sự phân phó của Lục Dương mà thầm tự tu luyện, sợ rằng lúc này sớm đã thân tàn thể phế, sống không bằng chết rồi. Hơn nữa cho dù bản thân Mười Một không luyện, chạy đi dạy cho Mardy thì sợ rằng Mardy cũng sớm đã xong rồi.
Lão sư, tâm cơ sâu thực là sâu.
Thấy Mười Một không nói gì, Lục Quán còn muốn truy vấn nữa. Nhưng lúc này Lục Huyền đã xen vào: “Được rồi, lão cửu, tốt xấu gì tiểu huynh đệ này cũng là do sư tổ nhờ chúng ta chiếu cố. Có lời gì thì sau này hãy nói đi, tiểu huynh đệ bệnh nặng mới khỏi, hãy để hắn nghỉ ngơi nhiều chút đi!”
Lục Quán vốn còn muốnhỏi thêm chút nữa, chỉ là nhìn thấy Lục Huyền đang trừng mắt nhìn mình, chỉ đành hậm hực bỏ qua.
Đợi sau khi Lục Quán và Lục Hao Hà đều rơi đi, Lục Huyền mới nói: “Ngươi hãy nghỉ ngươi cho tốt đi! Mấy ngày này ta sẽ không cho người tới làm phiền đâu, có chuyện gì thì cứ phân phó cho nha đầu Dao Dao kia đi làm.”
Mười Một lạnh nhạt liếc nhìn lão, khẽ gật đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại tựa như đang ngủ. Lục Huyền thở dài một hơi, sau dó cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng ngay sau khi Lục Huyền rời đi, Mười Một lại mở to hai mắt ra, liếc nhìn về phía cửa phòng. Hiện giờ hắn đã khẳng định mình đã ở trong tay truyền nhân của Kiếm tông. Chỉ là theo hắn được biết thì Kiếm tôgn hiện giờ phân làm hai mạch, mạch thứ nhất ở tại nơi cũ của Kiếm tông, sau khi Lục Dương rời đi và gia nhập vào Long Hồn, mạch này đã bế môn tự phát triển, không hỏi tới chuyện đời nữa, có thể nói mạch này vẫn luôn giữ vững thái độ trung lập. Mạch kia thì là do đệ đệ của Lục Dương, Lục Thanh sau khi rời đi thu đồ truyền nghệ mở ra. Chỉ là không biết mình bây giờ là đang nằm ở mạch thượng của Kiếm tông hay là đang ở trong tay Lục Thanh.
Mười Một càng không biết, trong mười mấy ngày sau khi hắn hôn mê đi , các thế lực ở ngoại giới đã vì tìm kiếm hắn mà gần như đã lật tung cả trời đất lên. Hơn nữa Long Quốc đã coi Lãnh Dạ và ba người Hầu Tử là phần tử nguy hiểm phạm tội giết người đang chạy trốn và tiến hành phát lệnh truy nã trên toàn quốc.
Nhưng lúc này, Lãnh Dạ giống như Mười Một đang là tội phạm bị truy nã trên toàn quốc lại đang ở nơi cực bắc của Long Quốc mà nhàn nhã tắm suối nước nóng.
Sauk hi phân tán với bọn Mười Một và Hầu Tử, Lãnh Dạ việc đầu tiên là liên hệ với Vu Quang Hải. Vu Quang hải cũng có thể coi là có tín nghĩa, bí mật an bài Lãnh Dạ và Walter tới một biệt thự tư nhân nơi cực bắc của Long Quốc để tránh gió. Bởi vì cả ngọn núi này đều là tài sản tư nhân của Vu Quang Hải, hắn đã xây hàng loạt những biệt thự hào hoa to lớn trên núi, coi như là một nơi để nghỉ ngơi của mình. Đồng thời, Vu Quang Hải còn an bài Hỏa Điều, Tuyết Linh Nhi, Băng Mộng, một nam hai nữ tới bảo vệ Lãnh Dạ và Walter.
“Hỏa Điều là hỏa lực đột kích thủ, Tuyết Linh Nhi là phòng ngự thủ, Băng Mộng là cận chiến thủ. Ba người này đều rất lợi hại, đặc biệt là Hỏa Điều đó, đáng sợ tới mức có thể liều với Hầu Tử.” Đây là lời bình luận đầu tiên Lãnh Dạ ngầm nói với Walter sau khi nhìn thấy ba người đó. Với nhãn quang đã từng lăn lộn trong chiến đấu của Lãnh Dạ, tự nhiên là vừa nhìn cái đã có thể nhận ra thân thủ đối phương thế nào, đồng thời cũng thầm nghĩ Thanh Bang quả nhiên không hổ là một đại bang hội đã thành danh mấy trăm năm, thủ hạ dưới tay đều vô cùng mạnh mẽ. Tùy tiện phái ra ba vệ sĩ, không ngờ cũng đều là những tinh anh đã từng lăn lộn trong chiến hỏa. Vì vậy, Lãnh Dạ không thể không đánh giá lại Thanh Bang bằng một con mắt khác.
Vốn ý của Vu Quang Hải là, đợi sau khi liên lạc được với cả bọn Mười Một và Hầu Tử thì sẽ an bài bọn họ ở nơi này, sau đó sẽ lại liên hệ với Đại Quyển. Nhưng Lãnh Dạ và Walter đợi ở nơi này gần chục ngày, đừng nói là Mười Một, đến cả Hầu Tử cũng chẳng hề liên lạc với Vu Quang Hải. Hơn nữa hiện giờ bên ngoài đã phát lệnh truy nã toàn quốc với ba người họ, cho nên Lãnh Dạ dù có lo lắng hơn nữa cũng chẳng thể ra mặt, chỉ đành ngày ngày ở đây tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Bởi vì ngọn nói này cách thành thị gần nhất cũng rất xa, nơi có người cư trú gần nhất cũng là một tiểu thôn nhỏ có mấy chục hộ gia đình cách đây mười mấy cây số. Lãnh Dạ và Walter ở đây chẳng có việc gì làm, mỗi ngày trừ huấn luyện Walter ra, tiết mục thú vị duy nhất có thể giết thời gian chính là tắm suối nước nóng.
Đúng vào lúc này…
“Khục khục…hắc hắc…”
Walter kêu lên: “Huynh…”
Lãnh Dạ: “Khục khục…hắc hắc hắc…”
“Ai da.” Lãnh Dạ thân thể xích lõa, nắm lấy vai Walter nói: “Chẳng có ai nhìn thấy đâu, đệ còn lo cái gì chứ?”
Walter đỏ mặt lên: “……”
Lãnh Dạ nháy nháy mắt nhỏ giọng nói: “Walter, đệ biết đó, ta thực sự là đã nén nhịn rất lâu rất lâu rồi.”
Walter vẫn đỏ mặt như cũ.
“Hiếm khi có cơ hội chỉ còn lại đệ và ta, đệ không nói ta không nói thì chẳng ai biết đâu, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu mà.”
Walter chỉ chỉ về phía một nam tử đầu tóc đỏ rực, tuổi chừng hai tám hai chín, thân thể cũng đang xích lõa nằm ngửa trên mặt hồ tựa như đang ngủ ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Còn có…Hỏa Điểu.”
“Đi, ở trong cái suối nước nóng này đều là những nam nhân say khướt, có cái gì mà phải lo lắng chứ, hắn chẳng biết gì đâu.”
Walter: “……”
Lãnh Dạ lại dùng sức dán chặt vào người Walter, ghé sát tới bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Sao rồi? Đệ thuận theo ta đi, được không, Walter đệ đệ?”
Walter: “Không…Không tốt lắm đâu!”
Lãnh Dạ vẫn không chịu từ bỏ ý định: “Đã đến lúc này rồi còn phải xấu hổ cái gì nữa? Đến đây đến đây, chỉ cần đệ gật đầu một cái là được rồi, một chút xíu sẽ kết thúc thôi. Ồ không, không thể chỉ là một chút xíu, loại chuyện hiếm có thế này, ta sao có thể chỉ hưởng thụ một chút xíu được chứ?”
Walter: “……”
“Được rồi, đáp ứng ta đi!”
“Lãnh Dạ đại ca… Huynh, là nghiêm túc sao?”
Lãnh Dạ chỉ tay vào mặt mình nói: “Ta vốn là rất nghiêm túc, hơn nữa còn là vô cùng vô cùng nghiêm túc. Đệ đáp ứng ta rồi đó nhé, Walter ca ca.”
Walter lau mồ hôi lạnh, Lãnh Dạ này thực là vì mục đích mà chẳng cần mặt mũi, từ đệ đệ mà loáng cái đã đổi sang gọi ca ca rồi.
Thấy Walter đã có chút dao động, Lãnh Dạ lại càng dùng thêm những câu “chan chứa cảm tình” nói: “Đệ hiểu ta mà, ta quyết không làm xong chuyện lại không chịu trách nhiệm đâu. Đáp ứng đi, đáp ứng đi mà. Đệ thuận theo ta rồi đó nhé.”
“Được…” Walter mặt mũi đỏ bừng, khó khăn lắm mới tuôn ra được hai chữ: “Được rồi.”
“Rồi!” Lãnh Dạ hung hăng khua khua nắm đấm, vội vã thúc giục: “Mau mặc quần áo đi, chúng ta tới hồ tắm nữ…nhìn trộm.”
Và như vậy, Walter ý chí không kiên định đã bị đại sắc lang Lãnh Dạ dụ dỗ đi, từng bước từng bước phát triển theo phương hướng trở thành một sắc lang rất có tiền đồ.
Khi hai sắc lang một lớn một nhỏ này khoác áo, đi giày và vô cùng cẩn thận lén lút rời đi, trong hồ tắm nam, Hỏa Điểu đột nhiên rùng mình một cái, tựa như lẩm bẩm một mình: “Mẹ kiếp, lời cũng không chịu nói rõ ràng, ta còn tưởng rằng hai thằng đó pd, khiến ta phải giả vờ hôn mê đi. Có điều…chủ ý này không tồi.”
Vì vậy, lại có thêm một tên sắc lang lén lút gia nhập vào đội ngũ đi rình trộm hồ tắm nữ.