Tây Vạn Trấn, một trấn to lớn nhưng nhà nhà đều đóng kín cửa, troNg nhà không có ai. Một thỊ trấn bỗng dưng cùng lúc dọn nhà. Chiều muộn, Kim Tiền về đến Đồng Hương thôN, là nƠi ở của Kim Tiền, những bạn bè, chú bác nó đỀu khôNg gặp ai, khôNg có một bóng người, , y như họ bỗng dưng biến mất khỏi thế gIới vậy.
Kim Tiền bước vào ngôi nhà của nÓ, đồ đạc vẫn khôNg thay đổi, nhưng mẹ. . . . Nó rơi lệ. Nó lo lắng nhất trên đời chÍnh là người mẹ đó. Nó chợt gIận mình, sao lại muốn đi tìm ông ta làm chi. Mãn Tiền Hoa nói:
- Nghe trong giang hồ có mỘt băng cướp xuất thân tỪ Nguyệt Lư Sơn, gồm có 92người. Chúng bôN tẩu troNg gIang hồ 15năm, chúng tàn sát tất cả những ai chúng gặp. Nên trước khi chúng đẾn thì ai cũng cao chạy xa bAy, chưa có mỘt nha phủ nào dẸp được.
Chợt có tiếng cười lanh lảnh:
- Ngươi quả nhIên có chút hIểu biết.
Tiếng nÓi dứt thÌ Mãn Tiền Hoa đã phóng ra khỏi cổng, đến ngoài đường. Có mỘt gã trung niên to cAo đứng ở đó, tay cầm quỷ đầu đao, gã cười cười:
- Chỉ tiếc là thiếu kinh ngHiệm gIang hồ.
Mãn Tiền Hoa thở dài, ôNg đã hIểu ý của hắn. Hắn cố tình dụ ông bước ra để đồng bọn bắt hai đưá nhỏ kia, dù hai đứa nhỏ có tài nghệ thÌ cũng khôNg thể chống đỡ những kẻ cướp lão luyện gIang hồ.
Mãn Tiền Hoa quay người nhÌn lại, quả thật Kim Tiền và Miêu Thương Thương đã bị khống chế, mỖi người bị mỘt thanh đao kề vào cổ, phIá sau còn có hai mươi người. Mãn Tiền Hoa hỏi gã cầm quỷ đầu đao:
- Ngươi là chủ soái?
- Phải. Ta là Mã Đằng, thủ lĩnh Nguyệt Lư Sơn. Còn ngươi?
- Ta là Mãn Tiền Hoa.
Cả nhóm cướp bẤt gIác lùi lại mỘt bước.
- Ngươi là mỘt trong Tam Hoa?
- Phải.
Mã Đằng liền kêu to:
- Mau gIết hai đứa nhỏ rồi tỬ chIến.
Mãn Tiền Hoa lo lắng:
- Khoan đã!
Mã Đằng cười to. Kim Tiền thở dài:
- Hắn cố tình thử ông, xem chúng tôi quan trọng đẾn mức nào.
- Đúng vậy.
Mãn Tiền Hoa hỏi:
- Ngươi chắc thắng ta?
Mã Đằng thở dài:
- Không chắc.
Quả thật mỘt tên tƯớng cướp khó mà so sánh với mỘt đại tƯớng. Tướng cướp có thể khôN ngoan, xảo quyệt, chỈ bẤt quá dẹp được những tên cường sơn hay thảo khấu, chứ khó lòng thắng được mỘt người được đào tạo bÀi bản, từng vùng vẫy ngoài sa trường.
Mãn Tiền Hoa nói tiếp:
- Nếu ngươi chỊu tha cho họ, ta sẽ tỰ tận trước mặt ngươi.
- Được, ta hứa.
Thương Thương đã có vẻ sắp phát khóc đẾn nơi, cô ta kêu lên:
- Không được.
- Tại sao?
- Ông thử nghĩ nếu mỘt người như ôNg mà dám hI sinh vì chúng tôi, họ cÀng khôNg muốn tha cho chúng tôi, họ ngHĩ chúng tôi rất đáng gIá.
Mã Đằng ra vẻ ngẫm nghĩ:
- Hai đứa nhỏ này thôNg minh thật, ta có suy ngHĩ thế đó.
Hắn cười rộ:
- Nhưng gIờ thÌ tất cẢ đã muộn rồi.
Chợt thấy mười mấy tên tỪ hai bên tường nhà nhảy ra, họ nhắm Mãn Tiền Hoa đánh tới. Mãn Tiền Hoa vốn dày dạn chIến trường, chờ họ đánh tới mỚi phóng ra 5ngọn phI đao, 5 tên gục xuống. 5tên phÍa sau côNg tới, tay trái Mãn Tiền Hoa lại rút ra 5 thanh phI đao, 5tên nữa gục xuống
- Coi chừng!
Hai bên tƯờng xuất hIện mười cung thủ bắn tên xuống, Mãn Tiền Hoa lui lại tránh tên. Phiá trên vang lên tiếng leng keng, 10người nữa chụp lưới xuống. Mãn Tiền Hoa khôNg sao tránh kịp, thúc thủ chỊu trói.
Mã Đằng thở dài:
- Ta lại mất đi mười người.
Kim Tiền nói:
- Ông không hề định tha ai hết, ôNg chỈ câu gIờ đỂ lập trận địa.
Mã Đằng không phủ nhận, hắn nói:
- Giết hết chúng nÓ để tế hồn huynh đỆ của ta.
Thương Thương xem có vẻ phát khóc đẾn nƠi:
- Mi dám gIết ta sao, ta là thIên hạ đỆ nhất cAo thủ một địch vạn người.
Mã Đằng cười ruồi. Kim Tiền giận dữ:
- Ngươi cười gÌ. Một troNg Tam Hoa, ôNg ta đã dày côNg hạng mã vì nước nOn suốt mấy mươi năm, ngươi chỈ là thứ gIặc cỏ tàn hại trăm họ, ngươi giúp được gÌ cho đất nước, có tƯ cÁch gÌ gIết ôNg ta. . . .
Hai tên kiềm gIữ Kim Tiền đánh cho nÓ mấy phát, nÓ đau đẾn gập người lại, nước mắt trào ra. Mã Đằng lại cười:
- Ta tƯởng mày là trang nam tỬ tài năng mạnh mẽ gÌ lắm, hoá ra cũng chỈ là mỘt đứa nhóc khóc bù lu bù loa.
- Đau và khóc là bản năng tỰ nhIên của coN người, không có gÌ đáng thẹn. Chỉ có kẻ vì mình mà bẤt kể đạo nghIã, lý lẽ và mọi người mỚi đáng thẹn. Ông khôNg làm ăn đàng hoàng lại đi cướp của mà người ta làm mỒ hôi nước mắt là đã sai trái rồi, ôNg còn gIết người như thế là vô nhân đạo, ông không thấy đáng thẹn sao?
- Mày nÓi hay lắm. Nếu mày có thể thắng đỆ tử ta, ta sẽ thả cẢ 3người.
Bọn đó thả Kim Tiền ra. Một tên chừng hơN hai mươi bước ra, hắn có mỘt chiếc khăn quấn trên đầu, tay cẦm mỘt thanh kiếm dài, hắn nÓi:
- Trong 18 ban, mi chọn vŨ khÍ gÌ?
- Nhạn linh đao!
Một thanh đao dài 3tấc sáu phân, mỏng nhẹ, đương nhIên rất vỪa tay Kim Tiền, chỈ tiếc nÓ khôNg biết sử đao.
Kim Tiền cầm thanh đao trong tay, tên quấn khăn liền múa ba đường gIương oai gIễu võ. Tuy chỈ là bA chIêu tầm thường nhưng đường đao nhanh nhẹn, ngay thẳng, phát đao dứt khoát, ít ra tên đó cũng có tU vi Vững chắc lắm rồi, hơn Kim Tiền một trời mỘt vực. Kim Tiền quay sang Mãn Tiền Hoa:
- Đây vốn là nhà tôi, ôNg đưa tôi về đẾn nhà là đã hoàn thành nhIệm vỤ rồi.
Nó quay sang Thương Thương:
- Cám ơn cô! Rất tiếc là tôi chẳng thể đi cướp ngựa lần nữa.
Miêu Thương Thương nước mắt lưng tròng, dường như tÙy lúc tÙy thời đỀu có thể rơi xuống. Tên quấn khăn cứ tƯởng Kim Tiền sắp liều mạng, hắn chuyên chú cẨn thận. Kim Tiền chợt hoành đao đâm vào bụng mình. Tất cẢ tại đương trường đỀu sửng sốt.
Con người ta vốn sợ chết, thà liều mạng chứ khôNg dám tỰ sát, thà bị người ta đâm chứ khôNg dám tỰ đâm, huống hồ chỈ là mỘt đứa trẻ 13 - 14 tUổi.
- HẢO TIỂU TỬ!
#
##
Phần 20. Ai cũng có tình cảm
.
"Hảo tiểu tử" - Ba tiếng tuy khôNg lớn lắm nhưng chấn động ngôi nhà. Mã Đằng gIật mình, cẢ bọn cướp đỀu gIật mình. Chúng chợt phát hIện ra người khống chế Miêu Thương Thương khôNg phải là đồng bọn chúng nữa mà là mỘt lão gIà tóc bạc mặc áo màu xanh, còn đồng bọn chúng đang nằm dưới đất.
Người gIữ Miêu Thương Thương cũng là đỆ tỬ Mã Đằng, đươNg nhIên cũng là hảo thủ. Đương nhIên hắn cũng khôNg tỰ ý giao người cho ai đỂ nằm ngủ như vậy. Lão gIà áo xanh cười lên mỘt tiếng chói tai rồi cắp Miêu Thương Thương bAy ra khỏi đó. Mã Đằng đương nhIên nhÌn ra võ côNg lão gIà đó cAo thâm khôN lường, khó đối phó hơn Mãn Tiền Hoa rất nhIều. Mã Đằng liền phI thân đuổi theo.
Hắn đuổi đến nửa đường, thấy năm tên tuỳ tÙng thân tín cAnh gÁc đỀu đã chết, trên người khôNg mỘt vết thươNg. Mã Đằng chạy theo, đột nhiên đứng lại, tròng mắt thu nhỏ lại, bởi hắn đang mắc phải sai lầm tƯơng tỰ Mãn Tiền Hoa, bị người ta dẫn dụ. Hắn thấy lão gIà áo xanh đứng cẠnh mỘt loNg kỷ ở xa xa, chung quanh còn có mười tên áo đEn che mặt.
Mã Đằng chạy trở về, dù muộn hắn cũng phải trở về. Hắn quả thật đã muộn, khi đẾn cửa, hắn đã thấy rõ ràng. Máu! Huynh đỆ hắn người nào cũng có máu. Tất cả đều trừng mắt như khôNg tin vào mắt mình, máu từ miệng vẫn ứa ra không ngớt. Mã Đằng bẤt gIác rơi nước mắt, Mãn Tiền Hoa và xác Kim Tiền đã biến mất, nhưng hắn không quan tâm.
Mã Đằng quay về cuối đường, lão gIà áo xanh vẫn còn, mười người áo đen vẫn còn. Trên Long kỷ có mỘt ôNg lão đầu tóc bẠc phơ, tay chân khẳng khiu, ông đã khá gIà, vẻ suy nhược hIện lên trên nét mặt. Mã Đằng nhÌn lão gIà đó, hắn chợt dâng lên mỘt thứ oán độc, một thứ bi thương khôNg sao tả được.
Nguyệt Lư sơn, mười mấy năm trước, hắn kết gIao 92 huynh đỆ. Vào sinh ra tử đẾn nay tính cả hậu bối chỈ còn lại 55 người. Giờ đây trong mỘt đÊm chợt khôNg còn ai.
Con người ta khi bỗng nhIên mất tất cẢ họ sẽ có cẢm gIác gÌ? Mã Đằng muốn gIết lão gIà đó, hắn biết tất cẢ họ chết là do thuộc hạ lão gIà đó. Tay Mã Đằng có đao, đao hắn cực kì nhanh, xưa nay chưa sai trật bAo gIờ. Tay cuả lão gIà đó lại khôNg có gÌ, lão lại chỈ cÁch xa bất quá 3trượng.
Mã Đằng xuất kì bẤt ý phóng mỘt đao. Một đao đó phát ra, tất cẢ lực lượng, sức mạnh, tốc độ đỀu vô cùng chuẩn xác. Đao quang loé lên chợt tắt ngấm, lão nhân trên Long Kỷ vẫn ngồi đó, nhưng đao không tới được, người áo xanh đã dùng tay chụp lấy cÁn đao.
Mã Đằng là mỘt cAo thủ nhất lưu, là tướng cướp đệ nhất gIang hồ. Đao do hắn phát ra không dễ dàng gÌ bắt lấy, lại bắt ở cán đao. Khả năng phán đoán, tốc độ chính xác ấy đã đến mức cực hạn. Mã Đằng chợt cười lớn, tiếng cười thấm đẫm gIọng thê lương, hắn rút ra mỘt thanh tiểu đao.
Khi người ta dấn thân vào gIang hồ, làm mỘt tên cường sơn hay thảo khấu đều đã biết trước sẽ có lúc chết, thanh tiểu đao này Mã Đằng đỂ dành cho chÍnh hắn. Hắn vốn khôNg muốn sống nữa, huynh đỆ đã khôNg còn ai, thù lại khôNg trả được, người ta có thể tha cho hắn sống, nhưng hắn khôNg muốn nhận sự bố thÍ đó. Xưa nay hắn chỈ cướp chứ khôNg xin. Mã Đằng rút tiểu đao đâm vào ngực mình, người áo xanh hỏi:
- Ngươi khôNg muốn biết ta là ai sao?
- Đâu còn ý nghĩa gÌ!
Đối với người chết thÌ tất cả trên đời đều đâu còn ý nghiã gÌ, dù tài phú, dù danh vọng, dù địa vị cũng đâu còn ý nghiã gÌ, vì họ còn biết gÌ đâu. #
Mát tiên sinh là mỘt lương y, nghe đâu còn hơn cẢ tiền nhân là Hải Thượng Lãn Ông. Mát tiên sinh ở đây khôNg phải mát về thần kinh, mà là mát về tay. Bất cứ bệnh lớn bệnh nhỏ gÌ, chỈ cẦn ông tỰ tay chẩn mạch, tự tay bốc thuốc thì đều khỏi bệnh. Có vài lần, bệnh nhân đã đi lạc đẾn trước cửa Quỷ Môn, bọn quỷ Vô Thường đã đưa tay ra sắp niú lấy, thế mà Mát tiên sinh kéo bệnh nhân đó về, thế là bệnh nhân đó trở về.
Mát tiên sinh đã muốn cứu người thì dù cho thần Chết cũng khôNg giành được, bởi lẽ đơn gIản, Mát tiên sinh sống quanh năm troNg Bạt Phong Động. Trong suy nghĩ của Mát tiên sinh thì không ai có tài cả, khôNg ai đáng để ông ngưỡng mỘ cẢ, bởi ông ở Chắn Phong sơn - một dãy núi dốc đứng, không những có thể chắn gIó mà còn chắn hết mọi lời nói gIó bay.
Tay tiên sinh khôNg mát. Không những khôNg mát mà còn nÓng chát, nÓng đẾn đổ mỒ hôi ròng ròng. Ông đang luyện mỘt thứ đan dược vào gIai đoạn cuối cùng - ngày thứ 49.
KHi đang luyện đan, ông không muốn tiếp xúc với bẤt cứ ai. Trước cửa động có mỘt cÁnh cửa đá bề dày bốn mươi phân do Cao Gia Trang chế tạo cơ quan, ngoài Mát tiên sinh khôNg còn ai mở cửa được. Cao Gia Trang là một nhóm thợ chế tạo cơ quan nổi danh nhất Hồng Giang, là truyền nhân của Cao Lỗ đại nhân, một nguyên soái thời Trung Cổ.
Tiên sinh khôNg còn trẻ nữa, sức lực cũng khôNg còn bAo nhIêu, nhưng tinh thần ôNg đang rất phấn chấn. BẤt cứ ai làm điều gÌ yêu thÍch thÌ người ta luôN phấn chấn như vậy. Nếu mẻ đan này thành côNg, sẽ có nhIều người được cứu sống, lươNg y khắp nƠi cũng hy vọng vậy.
Trong gIờ phút quyết định đó, cÁnh cửa đá bổng bị nhấc lên. Mát tiên sinh nhìn lại sửng sốt đẾn nỗi đứng ngây người ra nhìn. Cánh cửa đá hai ngàn cân đó, khI phát động cơ quan đỂ mở cũng cần nửa canh gIờ, thế mà gIờ người ta nhấc nó lên trong chưa đầy một khắc. Nhấc cÁnh cửa là hai người vận y phục đen.
Một lão già mặc áo xanh bước vào. Lam Đại tiên sinh luôn mặc áo xanh, hôm nay ông mặc một bộ trường bào xanh, ông nói:
- Mau theo ta đi cứu người.
Mát tiên sinh hỏi:
- Cứu bao nhIêu người?
- Một!
- Không được. Ta phải luyện đan, nhất định sẽ cứu được nhIều hơn số đó.
- Số đan dược này rất quan trọng?
- Đúng!
Lão gIà áo xanh hờ hững vỗ nhẹ vào thành mẻ, mẻ đan bay ngay vào tường vỡ tan, đan dược văng đầy đất. Cách làm của Lam Đại tiên sinh luôn đơn giản như vậy, việc càng đơn gIản thÌ hIệu quả càng nhanh chóng. Lam Đại tiên sinh hờ hững thốt:
- Nếu người thIếu niên đó chết, ông sẽ không bao gIờ còn luyện đan được nữa.
Người chết tất nhIên khôNg thể nào luyện đan được. Lam Đại tiên sinh có thể biến người sống thành chết, Mát tiên sinh có thể cứu người chết sống lại. Nhưng nếu Mát tiên sinh chết rồi thì khôNg ai có thể cứu ông. Ý tứ đó Mát tiên sinh đương nhIên hIểu, nên ông đi theo vị đó ra ngoài động.
Kim Tiền đang hôn mê, bị đặt trong một cái cán. Mấy ngày nay nÓ được cầm hơi bởi Thiên niên tUyết liên, Sâm cao ly, Trầm kỳ tị thuỷ, . . . Những thứ khôNg dỄ tìm chút nào. Vết kiếm trên bụng khôNg sâu, vì khi đâm vào đó con người bỗng mất hết sức lực. Vết kiếm đó không khó chữa lắm, chỉ bẤt quá Ngự y cung đình cũng chữa không được.
Mát tiên sinh nhÍu mày, xưa nay ông chưa gặp trường hợp này bao gIờ. Vì gIang hồ đâm chém nhau, họ chả bao gIờ tìm đến ông, dù cho có muốn mang đến cũng chẳng còn kịp. Vận khÍ của người thiếu niên này quả nhIên may mắn phI thường, kiếm khôNg xuyên qua người, lại được tiếp trợ bởi những thứ dược liệu trân quý. Ngược lại vận khÍ của ôNg thì không tốt đẸp gÌ, bởi nếu người thIếu niên này chết, có khI không những động phủ để chém gIó mà ngay cẢ ngọn núi này cũng bị san bằng.
Tay tiên sinh chợt run:
- Phải chi có chút rượu.
Lập tỨc rượu được mang vào, rượu Bồ Đào là quà biếu thượng phẩm của các thương gIa Ái Nhĩ Lan. Chén là chén đá Liên Sơn, hơi lạnh toả khắp phòng. Rượu cay nồng nhờ hơi lạnh trở nên dịu ngọt, hậu trầm ấm.
- Mang vào đây!
.
Kim Tiền mở mắt ra, nó nhÌn quanh, hình như nÓ chưa chết. Miêu Thương Thương ngồi đó nhÌn nó, cô ta hình như không còn vẻ sắc sảo, tinh nghịch nữa. Một người tƯởng như chết chắc, chợt phát hIện ra mình chưa chết sẽ có cẢm gIác gÌ? Kim Tiền khôNg biết, nó chỈ biết hIện gIờ muốn chồm dậy hôn cho cô ta mỘt cái.
Thương Thương cười nhẹ:
- Ngươi đã tỉnh.
Kim Tiền nhìn nhÌn cô ta mỘt hồi:
- Cô có vẻ không được vUi lắm?
Thương Thương thừa nhận. Kim Tiền thở dài:
- Hình như ta còn sống cô không được vUi lắm. . . .
Miêu Thương Thương trừng mắt lên y hệt con mèo bị kéo đuôi:
- Tên cắp ngựa này.
Kim Tiền chợt nghe một gIọng nói phiá trên đầu:
- Tiểu thư đã hứa khi hắn tỉnh lại sẽ về ngay.
Kim Tiền ngước lên, nó thấy có 6-7 người áo đen đứng đó, giờ nÓ mới phát hiện troNg phòng không phải chỉ có Thương Thương và nó.
Thương Thương đứng lên, theo những người đó ra cửa, cô ta nói:
- Ta sẽ lại tìm ngươi.
Kim Tiền nhÌn theo cho đến khI cô ta khuất khỏi tầm mắt, lòng nó chợt nao nao như đang dần xa vắng mỘt cÁi gÌ đó gần gũi thân thIết.
.
Ba hôm sau, vết mổ ở bụng đã lành ít nhIều, Kim Tiền cáo từ Mát tiên sinh để cùng Mãn Tiền Hoa về lại Đồng Hương Thôn. Hai người thấy cửa Bạt Phong động đóng kín, trước cửa có ghi "Cửa mở nhưng chủ nhân không có ở nhà".
Kim Tiền và Mãn Tiền Hoa đọc mãi không hIểu ra sao, đành bỏ về.
Thật ra Mát tiên sinh không đi đâu hết, chỉ là không muốn ai quấy rầy nữa. Thử hỏi, nếu chủ nhân đã không có trong nhà, có ai muốn vào nhà tìm nữa không? Nếu cửa đang mở thÌ có ai muốn mở cửa nữa không? #
Phần 22. Hai mặt.
.
Kim Tiền được Mãn Tiền Hoa đưa về bằng một chIếc xe ngựa cũ kỹ mà ông mua dưới núi, nó chợt muốn biết khi bất tỉnh xảy ra chuyện gÌ.
Lúc Kim Tiền ngã xuống, Mãn Tiền Hoa chợt nghe thấy tiếng động, một bóng người nhân lúc chấn động nhảy vào sau lưng Miêu Thương Thương, tên giữ Thương Thương liền ngã ra. Sau khi Mã Đằng phóng ra ngoài, Mãn Tiền Hoa thấy một người phụ nữ bước vào, một người vô cùng mĩ lệ. Mãn Tiền Hoa cười cười, ông ta ngoài Biên Thành rất lâu, cũng thấy qua không ít người dùng Mĩ nhân kế.
Khi người phụ nữ đó vào đến khoảnh sân, tấm áo ngoài liền rơi xuống, Mãn Tiền Hoa chợt ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Mãn Tiền Hoa nhớ đến ngoài Miêu Cương bên kia vƯơng quốc Ca-thay, có một chất độc gọi là Thần Tiên tử. Chất độc này có mùi rất dễ chịu, ai ngửi đều cảm thấy thoải mái, mƠ màng, tưởng ra những thứ khác xa thực tế, nếu không thoát ra được sẽ loạn huyết khí mà hộc máu.
Mãn Tiền Hoa bế khí nằm im, ông hiểu tại sao người đó phải cởi áo, bởi khi nhìn cô ta thì tự khắc bọn cướp tim phải đập nhanh lên, độc tính hấp thụ càng nhanh. Có nghiã là cô gái này có chủ đích trước khI Mã Đằng quay về.
Bọn cướp đang say sưa chợt như có gì đó chặn ở cổ họng, dùng hai tay cào cấu rồi đổ gục xuống. Ngay lúc đó, Mãn Tiền Hoa nghe thấy tiếng phất gió, biết Mã Đằng đã trở về. Người phụ nữ kéo áo lên rồi chụp lấy Kim Tiền và Mãn Tiền Hoa phóng vào nhà lướt ra sau.
Ra ngoài, nữ nhân đó mỞ trói cho ông, cô ta nÓi:
- Chút tài nghệ của tiểu nữ làm sao gây hại cho tiền bối được.
Mãn Tiền Hoa vì chưa phân địch hay bạn nên giả vờ bẤt tỉnh, cô ta nÓi vậy Mãn Tiền Hoa cũng không lý nào gIả vờ được nữa. Người phụ nữ đó nÓi, cô ta là hộ vệ của mỘt vị Thái gia, vị đó vì đứa cháu gái mà thân hành đến đây.
Mãn Tiền Hoa vốn ít nói, càng ít nói với nữ nhân, nên ông chỉ hIểu vị Thái gIa đó có uy vọng rất lớn, đứa cháu gái đó là Miêu Thương Thương. Trong suy nghĩ của Mãn Tiền Hoa chợt nhớ đến một người, một vị Hầu Tước phương Nam.
Vị Thái gia sau đó vì lời xin của Thương Thương mà cho phép những người thân tín đưa Kim Tiền đi tìm Mát tiên sinh. Kim Tiền thấy như nÓ đã nỢ Miêu Thương Thương một sinh mạng.
.
Ngang qua Thạch Lâm Thôn, Kim Tiền và Mãn Tiền Hoa đang ngồi trên xe ngựa, một bọn 5đứa chừng 15tuổi chặn đầu xe lại. Trán quấn khăn ngũ sắc, tay cầm dao xắt thịt, mặt mày bặm trợn. Năm đứa hùng hổ:
- Chúng ta là tướng cướp Thạch Lâm Thôn.
- Năm người đều tướng cướp?
- Phải. Ta là Mã Thành Long.
- Ta là Mã Thiên Vương.
- Ta là Mã Thiên Tường.
- Ta là Mã Cao Cường.
- Ta là Mã Lương.
Kim Tiền cảm thấy thật tức cười, chẳng lẽ ăn cướp cũng là mỘt trào lưu để người ta ăn theo Mã Đằng?
Năm tên đó rút đao sấn lên:
- Các ngươi muốn giữ xe ngựa hay giữ mạng?
Mãn Tiền Hoa đột nhIên quay sang hỏi Kim Tiền:
- Ngươi muốn giữ xe ngựa hay học thêm một bài học.
- Xe ngựa là vật ngoài thân!
Mãn Tiền Hoa liền chụp giữ hai tay Kim Tiền đưa tới trước mặt năm tên:
- Chỉ cần lão phu thấy máu thÌ xe ngựa này thuộc về các ngươi.
Năm tên không nói không rằng cầm dao đâm thẳng tới. Kim Tiền bị Mãn Tiền Hoa giữ chặt không sao nhúc nhÍch được, nó nhìn năm con dao đâm đến, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng. Mãn Tiền Hoa liền kéo Kim Tiền lại, làm ra vẻ sợ hãi:
- Thôi thôi không thấy máu cũng không sao.
Nói rồi ông ta kéo Kim Tiền xuống xe bỏ đi một mạch.
Đến lúc ấy Kim Tiền mới toát mồ hôi lạnh, nó hỏi:
- Ông làm vậy là ý gÌ?
- Đó là bài học ta tặng cho ngươi: Đừng bao giờ giao sinh mạng cho bẤt cứ ai. Kẻ mà ngươi tin tƯởng mỚi có thể biết bí mật của ngươi, khi họ hại ngươi nhất định là chí mạng.
Mãn Tiền Hoa chợt hỏi:
- Lúc nãy ngươi có vẻ rất sợ hãi?
Kim Tiền gật đầu:
- Bởi vì tôi đã biết yêu cuộc sống này.
Khi con người dần lớn lên, họ sẽ thấy đời thật vô nghiã, ai cũng vì đồng tiền, vì danh lợi mà đạp đổ tất cả nhân nghiã năm đức tính. Khi họ thấy được nhiều người vô nghiã là lúc họ tìm được những người quan trọng trong đời họ, những người đối tốt thật sự với họ. Khi họ cảm nhận được sự đau khổ, tình nghiã, họ sẽ yêu cuộc sống, họ càng muốn sống.
Bọn trẻ trâu kia khác Kim Tiền ở chỗ, chúng chưa biết gì là yêu thương, nên dù sống chết với chúng không phải quan trọng, không có gì đáng lưu luyến lắm. Chúng không phải liều mạng, mà là bất cần sinh mạng, võ lâm sợ chúng là vậy.
Kim Tiền hỏi:
- Sao lúc nãy ông không ra tay, rất vừa 5ngọn đao mà?
- Chúng chưa đáng chết.
- Chưa đáng?
- Ai cũng có một gIai đọan bốc đồng, tranh cường hiếu thắng. Người như chúng cần thêm thời gian.
- Vậy sao ông không doạ cho chúng sợ, chúng sẽ không dám làm cướp nữa?
- Tâm tính người ta khó thay đổi, chúng muốn làm cướp thì chúng sẽ làm cướp thôi.
Mãn Tiền Hoa thở dài:
- Bây giờ ta không dùng tài doạ chúng, sau này ngươi gặp lại chúng ít nhiều sẽ có khả năng đối phó được. Nếu lúc nãy ta doạ chúng, thì ngươi sau này gặp chúng sẽ chết chắc.
Nó mở cửa lao ngay vào. Lần này nó đã gặp lại mẹ nó. Sau một chuyến đi dài, nó cũng đã trở về. Mẹ nó hÌnh như gIà hơn nhiều lắm, hốc hác hơn. Nhưng dù sao bà vẫn bình an, nó mừng đến rơi nước mắt, nó cảm thấy mình bất hIếu quá.
- Con đã về, hãy nghỉ ngơi một chút.
Bà không hỏi nÓ điều gÌ, bà chỈ cẦn nó bình an trở về, thế là được.
Kim Tiền bước vào phòng mình, đồ đạc vẫn không thay đổi, nhưng dưới mắt nÓ đã khác rất nhIều. Băng cướp ấy vốn không quan tâm những ngôi nhà nhỏ bé như của Kim Tiền, bởi chẳng có gÌ đáng gIá.
Kim Tiền nằm xuống gIường, nó ngủ thIếp đi. Ngôi nhà luôn mang đẾn sự bình an cho nÓ.
KHi tỉnh dậy, nó mới phát hiện Mãn Tiền Hoa đã về, ông ta đã vì nó mà quên mất chính sự quá lâu, nó cảm thấy thẹn.
Những hôm sau đó, Kim Tiền khôNg muốn đi đâu nữa, nó chợt hiễu cái quý gIá của sự thanh bình. Nó nhớ đến Châu gia - một nhà hài kịch. Ông ta có lẽ đã gIà, đã chán tranh đua, ông muốn một cÁi gÌ đó thật êm đỀm, thật thanh bình. Đáng tiếc đời ai cũng tranh cạnh, ta không tranh thÌ người khác cũng tranh, bởi vậy ông chỉ còn cÁch mang tâm sự mình gửi vào vở kịch đó - Siêu Khuyển thông thần.
Nó bình tâm suy nghĩ lại từng việc đã qua, nó bỗng sợ hãi. Con người thường thÌ thoát khỏi nguy hIểm mỚi biết sợ. Ra đời, nó mỚi biết Long Nhất Tiêu chẳng là cao thủ gÌ, chỈ bất quá là một thằng con nít chưa biết gì, cũng như nÓ, như Lệ Bất Bại, và như năm tên cướp xe ngựa đó. Ra đời, nó mới biết miệng lưỡi thế gIan vốn khó tin, họ chỈ sợ kẻ hung dữ hơn mình và làm người ai cũng có lúc phán đoán sai lầm.
Và nÓ cẢm thấy chỈ có mẹ nÓ là thươNg nÓ thật, dù cho nÓ có ngoan hay khôNg ngoan. Chỉ có Mãn Tiền Hoa và Miêu Thương Thương là quan tâm nÓ thật, bởi ít ra họ đã cứu mạng nÓ. Nó khôNg cẦn biết người ta ra sao, tốt xấu thế nào, nó chỈ biết rằng người ta cứu nÓ, thế là đủ. Nó còn có mỘt người bẠn, Lệ Bất Bại, có lẽ hắn cũng đi bụi như nÓ vậy.
Miêu Thương Thương nÓi cô ta sẽ quay lại tìm nÓ, cô ta đã gIữ lời hứa. Lần này cô ta cũng mặc bộ đồ lần trước, cưỡi một coN ngựa như trước, mặt cũng không khác lắm. Nhưng Kim Tiền thấy khác, bởi nÓ đã biết cô ta khôNg phải là mỘt gIang hồ lãng nữ, mà là mỘt tiểu thư, cháu của mỘt vị Nhất đẳng Hầu uy vọng to lớn.
Kim Tiền gặp Miêu Thương Thương, lòng nÓ chợt dâng lên mỘt thứ tâm tình khó diễn tả, khi người ta đã tỪng đồng sinh cộng tỬ với nhau thì đều phát sinh thứ tình cảm đó. Kim Tiền muốn hỏi Miêu Thương Thương rất nhIều thứ, nhưng rốt cuộc nó lại hỏi:
- Cô là cháu gái ông ta, cô là cháu của Trấn Nam Nhất Đẳng Hầu?
Miêu Thương Thương im lặng, im lặng đôi khI là thừa nhận.
- Thế tại sao cô khôNg đẸp?
Miêu Thương Thương long mắt lên y như sắp đánh nhau đẾn nƠi:
- Tại sao ta phải đẹp?
Kim Tiền cười khổ:
- Ta thấy troNg các vở kịch, nữ chÍnh luôn luôN xinh đẸp.
- Ngươi thấy đây gIống vở kịch?
- ĐươNg nhIên!
Một cÂu chuyện đươNg nhIên cũng gIống như mỘt vở kịch, cũng có thIện ác, cũng có hỈ nỘ ái ố (vui gIận yêu gHét), cũng có những bÀi học và ý ngHiã nên hIểu.
Nhưng dù sao Kim Tiền và Miêu Thương Thương cũng còn quá nhỏ, chỉ bẤt quá là những đứa trẻ 14 -15 tuổi, tình cẢm cũng còn quá nhỏ. Bất cứ thứ gÌ cũng phải qua thời gIan đỂ củng cố và vỮng chắc.
Không ai biết tƯơNg lai họ ra sao, bởi mỖi người có mỘt số mệnh khác nhau, cách ứng xử khác nhau. Quá khứ khôNg thể thay đổi, tƯơng lai không thể biết trước, ai cũng chỉ có thể hành động trong hIện tại, không gIan như thế có nhỏ hẹp lắm khôNg?#