Hôm qua, đi ra phường, xin xỏ giấy tờ, có con bé nhận giấy ở văn phòng mặt như cái lệnh, người đáng tuổi bố nó hỏi nó nó vẫn ừ hữ lạnh nhạt. Tôi cũng như mấy ông bà khác cứ phải ngồi đợi, máu bốc lên đầu mà chịu. Con này mặt bì bì, môi dày, mắt bé, rõ là mặt dâm. Vú to tướng, cổ lại hở rộng, nhìn rõ cái ngấn sâu. Tôi tức quá, cứ nhìn vào ngực nó chằng chằng. Con này hình như biết, nó kéo cổ áo cao lên. Tôi lại nhìn vào mặt, thấy cái nốt ruồi to ở má trái. Tôi đoán con này cởi hết quần áo ra thì béo kinh khủng, cho lại mình 100 ngàn mình cũng vái. Nhưng các cụ bảo mặt có gì, bướm có cái ấy. Tôi bèn vẽ một cái tam giác, chấm một nốt bên phải. Cứ ngồi nhìn mặt nó, lại cúi xuống vẽ, chấm... Tôi ngồi đối diện nó, miếng giấy trắng để lên đùi. Con bé thấy thế, mặt từ tái chuyển sang đỏ, đếch biết có hiểu không, nhưng mặt càng lầm lỳ. Tôi lúc ấy bèn bảo nhỏ, giải quyết cho anh đi, nó liền tức tối lấy cái giấy của tôi, bảo con bé bên cạnh đi xin chữ ký, kiểu giải quyết cho xong tội xong nợ. Mấy ông đang đợi thắc mắc. Tôi lúc đó cứ cười cười, nó càng tức tợn...
2. Đến chỗ uống bia chiều, có một bà xồn xồn cứ xông chửi một ông bạn đang uống bia. ông này bạn của bạn tôi. Bạn bắc cầu, mấy cầu. Ông kia cũng tức, có tý bia, tốc lên cũng chửi lại. Hai bên tay bo chửi nhau. Rồi mụ kia cũng đi, ông bạn ngồi xuống rồi, vẫn tức lắm. Tôi mới bảo, ông hãy tưởng tượng con mụ đó cửi quần áo ra thì sẽ như thế nào. Nó sẽ như con lợn sề, vú thì lõng thõng, bụng nhẽo nhèo, bím thì như cái hố bom. Thật đáng thương, đáng sợ. Ông kia sau 5 phút vỗ đùi bảo: Phải, nó đáng thương quá. Thôi đéo tức nó nữa.
3. Có con bé nhà báo, giới thiệu là con gái của nhà văn V. Oắt con, mới ra trường, cứ nghĩ là bố thiên hạ, nó đến cơ quan tôi, giới thiệu xách mé, lại hoạnh họe, mang ông nọ ông kia ra bảo các anh phải tiếp tôi. Tôi cười, bảo cứ đứng đấy đợi anh báo cáo sếp. Tôi cho nó đứng chán thì thôi. Nghĩ bụng: cho bướm mày sệ xuống. Cuối cùng, tôi bảo: Sếp anh bận. Sếp anh có cuộc hẹn với những ông mà em vừa nói đấy. Nó tức lắm, đành về. Con này há miệng ra, tôi nghĩ nó mà chiến trên giường thì con này phải là loại ngựa cái, cũng được đấy. Nhưng đây là chuyện ngoài giường, phải cho nó một bài học. Nó tức. Kệ mẹ nó.
Nói chung có nhiều chuyện nghĩ trong bụng, nói ra lại khác, nhưng kể ra ở đây thì được. And you? Các bác thế nào?
4. Đối tác của tôi có một mối làm ăn với giám đốc Cty XYZ. Ông này bảo: Toa không làm sao thyết phục được nó, rắn như gạch Giếng Đáy. Tôi đang muốn lấy lòng ông này. Sự đời cứ nợ đồng lần. Tôi đành bảo, bác để em xem sao. Ông kia nói: CHú thì nó chỉ cần lấy 1 cái đùi đè chú chú cũng chết ngạt rồi. Đến lúc gặp tay ba, ông kia cứ giới thiệu, tán hươu tán vượn, tôi thì ngẫm nghĩ. Con này khoảng 70 ký, cao cỡ 1,65. Đúng là nó đè 1 đùi tôi cũng chết. Nói chuyện thì cứ như cái trống trường. Loại gái này chắc là thiếu đàn ông. Vì sao à? Trông thế kia thì chồng cũng xin vái chứ đừng nói hàng xóm. Tìm hiểu thì đúng vậy. Thôi thì đành liều mình ôm bom lấp lỗ châu mai. Tôi nghĩ bụng, nếu loại này mà chơi bình thường thì mình chết thật, lỗ rộng mà sâu, hai bờ sông là núi cao, khó "đi" lắm. 2 tuần sau, tôi báo cáo kết quả với ông đối tác. Quả này ba bên cùng có lợi. Hôm em gặp lại, cứ thấy em ỏn ẻn, cười rạng rỡ. Công việc làm ăn thông đồng bén giọt. Tôi cứ tưởng tượng đến nỗi khổ khi hành sự, lại tự thương thân mình. Sau đó, đành mang chuyện đó ra kể khổ với ông bạn đối tác. Kết quả là ông ấy cũng thông cảm, phi vụ ấy coi như xong, nhưng bây giờ tôi mang tiếng là phụ bạc, con giám đốc ABC coi như chó, thế mới chết. Tuần trước gặp lại em, lại thấy mình gian khổ khi chơi em, tự thấy có thể chịu được mọi điều tiếng em trách móc. Thôi thì mình cũng ra cái gì đâu. Hê hê.
5. Có con bé đi xe vespa qua cơ quan mình, bỗng đổ nghiêng vì xe vấp vào cái bậc. Em chống chân, nghe rạn lách cách. Hóa ra cái khóa váy ngắn bị rạn. May mà váy ngắn chưa rách. Nhưng chắc là em bị một phen hoảng hồn. Tôi nghĩ, giá mà xoạc tý nữa, chắc rách không chỉ cái váy. Mà nếu thế, mình sẽ nhường văn phòng cho em làm chỗ thay đồ, ra vẻ thấy chuyện bất bình thì ra tay cứu giúp, biết đâu chén được em này cũng nên. Nhưng trời không thương mình. he he. Cùng nhìn thấy 1 chuyện, chỉ có tôi nghĩ thế hay nhiều ông cũng nghĩ thế? Nhưng tôi đã nói ra đây, ít ra lấy điểm trung thực. He he
6. Tại bãi bia có khối chuyện. Bạn bè ngày càng nhiều. Cứ bắc cầu ra bạn mà. Thành ra chuyện càng nhiều. Hôm ấy tôi nghe các đại ca nói chuyện. Mình chỉ là thằng hầu bia thôi. Các ông ấy xấp xỉ về hưu cả. Chuyện đến đoạn xem tướng. Tại sao các cụ bảo: Đàn bà gò má cao sát chồng? Bia vào thi nhau nói hăng hái lắm. Nào là thế này, nào là thế khác. Nào là tử vi với lại Kinh Dịch. Sau đó có một ông giải thích thế này: Các cụ thâm lắm, các ông tưởng các cụ cái gì cũng nói toạc ra à? Phải đọc được cái ý nghĩ của các cụ. Đến thế này thỉ em chịu các cụ thật rồi. Ông ấy nói: Gò má cao, tức là hệ thống xương khoẻ, mặt tương đồng với l... Dân gian vẫn chửi mặt l.. là vậy. Gò má cao thì xương mu to. Xương mu to thì thằng chồng chơi sướng. Sướng thì cứ cố chơi nhiều. Kết quả là lên nóc tủ sớm. Phải cải chính các cụ một chút, không những loại ấy sát chồng mà sát tất cả những thằng bị nó đưa lên giường. Ôi trời ơi, các cụ thâm thuý thế thì chúng con chịu. Các cụ cũng là những người không nói thật ý nghĩ ra. Hồi đó chưa có Internet, cảm thông cho các cụ. He he.
7. Ngồi nói chuyện một hồi, tranh nhau phân tích cơ chế thị trường, rồi nào là vào WTO, lợi gì, hại gì, cơ hội với lại thách thức. Một ông đã già rồi, tôi gọi là anh, vì bố này viết báo, viết văn có tiếng đấy. Ông này bảo: Tôi hoan nghênh cơ chế thị trường, các ông cứ lo bò trắng răng. Tôi ghé tai ông ấy bảo: Em biết vì sao bác hoan nghênh thị trường rồi. Ông ấy cười: Phải, chỉ mày biết thôi nhá. Chả là tôi đưa ông ấy đi Đồ Sơn mấy lần. Lần ấy ông bảo: Nếu không có cơ chế thị trường thì tao ngoài sáu mươi thế này, có *** được đứa 18 tuổi hay không? Tao liệu có biết nó liếm cho sướng thế không? He he, nói thì nói thế, nghĩ lại ra thế. Lúc đó ông ấy lại nâng cốc mừng vào WTO, băn khoăn có hội nhập nhanh không? ĐỐ biết ông ấy nghĩ thật cái gì?
8 Cách đây vài năm, tôi có một em bồ vú to, mông nhỏ, em này nói chung xinh xắn, yêu say sưa, hay nói thô thì thật là dâm. Làm tình thì thôi rồi. Sau em chuyển công tác về một tổng công ty rồi cứ xa dần, không quan hệ với tôi nữa. Tôi ngờ rằng chồng em cũng ghen, nên cũng không cố níu kéo. Nhưng kỷ niệm về em cứ ám ảnh. Tôi thấy khó chịu quá, bèn thổ lộ tâm sự với 1 bác già. Bác này là nhà văn hoá, khuyên tôi tìm một hình ảnh nào đó trái ngược để xoá nhoà hình ảnh của em kia. Tìm như thế nào? Ông ấy cười, bảo cậu có phải còn chưa đến 30 đâu mà phải chỉ vẽ. Hay là ông ấy bảo tôi đi xem tranh ảnh, xem phim... Một hôm, tôi gặp một em cũng là bạn cũ, nhưng lâu rồi không để ý. Em này mông to đại, mà ngực lại bé, trông như con vịt bầu. Tôi chợt "ngộ" ra đây là hình ảnh đối ngược với em bồ cũ đây rồi. Bèn quyết chí cưa cẩm. Cuối cùng cũng được. Khi em cởi truồng, em hỏi: Trông em thế nào? Tôi bảo: Em rất gợi cảm, đẹp nhất là mông. Lúc đó mình nghĩ: Thật là 1 con vịt bầu. Rồi chiến đấu hăng hái. Em có phép BJ tuyệt vời. Đang hăng hái thì em bảo chơi kiểu khác. Em nằm úp xuống, chổng mông lên, có lẽ vì quá đê mê mà mông rung rung, lắc lắc. Trời ơi, tôi lại nghĩ mình đang chơi một con vịt bầu to tướng. Bèn bật cười, xỉu mẹ nó xuống. Thật là khổ cái nỗi khổ nghĩ mà không nói ra được. Lần sau không chơi kiểu đằng sau nữa. Rồi tôi cũng chia tay em, em vào TPHCM. Một hôm vừa qua, gặp lại, có con rồi, vú to lên, không còn vịt bầu nữa, mà như bó mạ. Em lại hỏi: Trông em thế nào? Tôi bảo em cân đối hơn, da dẻ đẹp hơn, tươi tắn hơn. Bụng nghĩ: Bó mạ thì tươi rồi, cân đối rồi, nhưng nếu chơi đằng sau vẫn là chơi con vịt bầu. Lại không kìm được cười. Em khen: Dạo này anh hay cười trẻ ra đấy.
Giờ nghĩ lại, viết ra, vẫn còn buồn cười. he he
9. Tôi vừa đi có việc qua Bờ Hồ về đến đây, định kể chuyện năm ngoái, nhưng thôi kể chuyện này thời sự hơn. Hot đệ nhất. Lúc tôi đi qua Nhà hát múa rối Thăng Long, khoảng gần 11h, thấy có năm sáu con rối đứng ở đó, gần đó có một cái máy quay phim. Con rối mô phỏng các nhân vật rối, cao khoảng hơn 2 mét, tức là thằng người chui vào bên trong đội con rối ấy, thì vị trí cái rốn của rối chính là mắt của người thật bên trong, đủ thấy nó cao như thế nào. Nhiều người đi qua chậm chậm nhìn, nếu đứng lại thì bị anh đeo băng đỏ đuổi luôn. Tôi đi thẳng vào hội rối đó hỏi người đang đi quanh quẩn. Họ nói Nhà hát múa rối thực tập cảnh đón đưa khách du lịch là VIP tham dự APEC đến xem múa rối. Hôm nay là tổng duyệt. Trong nhà hát đang trống kèn sáo nhị, là đang duyệt cho mấy bố mẹ quan chức xem. Màn chào khách đã qua rồi, nay đợi quan khách ra để diễn màn tiễn khách.
Trời hôm nay (9/11) nắng khá, lúc sáng thì mát chứ trưa thì nóng lắm. Mấy anh chàng, cô nàng đội rối cầm bằng chui vào một cái chăn, chỉ hở mỗi con mắt, vì con rối có váy hoặc quần quét đất. Chắc hẳn là rất nóng nực. Tôi ghé mắt vào rốn một con rối, hỏi: "Có ấm áp không, bạn". Trong cái rốn ấy nói: "Nóng khó chịu bỏ mẹ lên ấy, sao các bố ấy lâu ra thế?"
Tôi lại hỏi những người chức việc đi đi lại lại: "Sao lâu ra thế?". Một người nói: "Có gì phải vội, cái gì cũng có đầu có cuối, qua màn dạo đầu, lên đến cao trào rồi, sắp ra rồi"
Lúc đó, tôi đã hơi buồn cười. Tôi hay nghĩ bậy. Nói dạo đầu, rồi lên đến cao trào, rồi xuất ra nghe khoái tai quá. Như là đọc Tố Nữ kinh vậy. Hóa ra cuộc đời có một cái quy luật ấy, mà vận dụng vào đâu cũng hay cả.
Một lát sau, quan khách ra. Các con rối gật gù, vẫy tay, các cô áo xanh áo đỏ xòe quạt tiễn khách. Nhanh khoảng 1 phút. Vì có gì đâu, có hơn chục vị đi từ cầu thang qua cái đoạn lối đi khoảng gần chục mét thôi. Quan khách chưa yên chỗ trên ô tô, mấy tay đội rối bèn tốc ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cười sướng lắm, kêu: "Ra rồi, đợi mãi mới ra, sướng quá". Một em là nữ thì thẽ thọt: "Các bác ấy không ra ngay, lâu ra thì chỉ khổ chúng em"
Ối chời ơi, tôi cũng cười rũ ra. Tất cả cùng cười. Nói chuyện tử tế cũng ra chuyện ấy. Mới cười được. Mới hay các cụ làm truyện tiếu lâm cũng na ná thế, nhỉ. He he...
Extra:
Cuối tuần trước nhảy xe ngoài về quê, trên xe nó có bật chương trình tâm sự cho tuổi học trò khỉ gì ý ... đại loại là thấy bọn trẻ con nó hỏi đủ chuyện trên trời dưới biển, từ yêu anh A nhưng anh B lại đang ngỏ lời xin cưới còn anh A mãi chả thấy nói gì, bây giờ biết chọn ai ... đến cái ấy của em bị ngứa mấy năm rồi, đi khám ở bệnh viện phụ sản, điều trị 3 lần thuốc rồi vẫn không khỏi, bác sỹ chịu rồi, bây giờ phải làm sao .... trong đó có một chuyện nghe hãi nhất là chuyện sau. Một thằng con trai gọi đến:
Alo chào chương trình, em có một chút vấn đề muốn nhờ chương trình giải quyết hộ.
Thế vấn đề của em là gì ...
Em trót làm 3 bạn gái của em có thai (mèng ơi ... 3 bạn gái ...)
Thế lâu chưa, thai lớn chưa
Một bạn có thai 3 tháng, 2 bạn có thai 4 tháng (mèng ơi ...)
Thế em bao nhiêu tuổi, các bạn của em bao nhiêu tuổi
Một bạn 18 tuổi, hai bạn còn lại 19 tuổi (mèng ơi ...)
À ... Thế thì thế này nhé, chương trình có thể giúp tư vấn em nên làm thế nào thôi chứ nếu em nhờ chương trình giải quyết hộ em 3 cái thai đấy thì chương trình chịu.
vâng
Ừ .. còn về tư vấn thì, thế em đã định thế nào với ba bạn ý chưa ?
(nghĩ một lúc) ... chắc là em phải lấy một bạn thôi
Phải lấy à .. thế em có yêu bạn nào trong ba bạn ấy không, em đã nói chuyện gì với ba bạn ấy rồi, gia đình ba bạn ấy đã gọi em đến chưa ?
Có một gia đình bạn đã gọi em đến rồi
Thế gọi đến thì người ta làm gì ?
Nói chuyện thôi ạ ...
Ừ, thế thì em cũng chuẩn bị đi, chắc tại 2 bạn kia bụng vẫn còn bé nên gia đình người ta chưa phát hiện ra thôi. Anh khuyên em thế này nhé .....
Chuyện thật 100% ... bó tay với hội choai choai hiện nay luôn
10. Lại nói chuyện cười với không cười. Tôi hay nghĩ bậy bạ. Hồi đi ăn cưới bạn, ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi về, mình có việc bận mà cũng không thích không khí đám cưới. Song, mấy thằng bạn khác cứ rủ ở lại uống rượu, tôi nhìn thấy thằng chú rể mà buồn cười. Lắm ông cũng vô tâm, đến đám cưới bạn mà cứ như ăn Tết, chúc chú rể, rồi thì ngồi cà kê. Tôi bèn bảo: Chúng mày không về cho nó còn làm lễ hạ chày chứ? Một thằng bảo: Nó hạ chày từ đời nào rồi. Tôi bảo: nhưng hôm nay nó mới lễ gia tiên, rồi kính cáo quan khách, cũng phải để cho nó được một lần lẽ phép, dù là lễ phép giả vờ chứ. Tụi bạn bèn cười ầm lên, kéo nhau về. Ra quán uống cà phê. Tán láo một lúc, bỗng có thằng nói: Này chúng mày, bây giờ thằng T. đang làm gì nhỉ? T là cái thằng vừa làm đám cưói. THằng thì bảo nó đang tân hôn, thằng thì bảo phá trinh, có đứa bảo đang hạ chày, có đứa còn giàu trí tưởng tượng, bảo nó đang đau chim vì biết đâu vợ nó còn trinh không phá được. Cuối cùng một ông đứng tuổi hơn, từ bấy giờ cứ ngồi im im, nói một câu: Nó đang *** nhau, đơn giản thế thôi. Tất cả cùng cười. Sự đời đôi khi có chuyện giản đơn, mà cứ nói vòng vo phức tạp lên. Lúc nói ra được cái ý nghĩ thật, bật ra tiếng cười khoái nhất trần đời.
11. Lại nói về cái ông đứng tuổi ấy. Ông này ở cùng phòng tôi hồi sinh viên, nhưng bộ đội về học, hơn chúng tôi mấy tuổi. Gương mặt lúc nào cũng lo âu, rầu rĩ. Bẵng đi nhiều năm, gần đây lên chức rất to, cầm đầu 1 đơn vị hàng ngàn người. Tôi gặp lại thì thấy khác hẳn. Tươi tỉnh, hay cười, phởn phơ. Ông ấy bảo tôi: Tao học chúng mày đấy. Chết, bác nói thế bằng là bác giễu hay phê bình chúng em? Ông ấy nói: Mình dù gì cũng là người của công chúng, lên báo, lên đài... Vác cái mặt đưa đám lo âu là không xong, nên phải cười tươi. Làm sao cười tươi được? Tao nghĩ phải học thằng CSR (tên tôi), nó toàn nghĩ bậy bạ, **** ***, nghĩ chim bướm, nên buồn cười. Mà buồn cười thì cười nó mới tươi. Bác lấy ví dụ? Nghiêm túc nhất là đại hội công nhân viên chức chứ gì? Có đứa đứng lên đấu tố mình, mình phải bình tĩnh, coi như không, khi đó mình nghĩ xem thằng này *** nhau thì được mấy phát mà nó nói khoẻ thế, hoặc con này mà tụt quần ra thì hay lắm đây. Tất cả cười nghiêng ngả.
Từ hôm ấy, tôi xem ti vi, thấy những chính trị gia cười cười là tôi nghi ngay. Tổng thống Pháp Si rắc hay Tổng thống Mỹ đếch cười bao giờ. Còn Toni Ble cười luôn miệng, chắc cũng có chiêu nghĩ bậy... He he Song, ngẫm ra cũng rút ra được đôi điều. Các nhà bác học có bao giờ cười đâu, họ nghiêm túc lắm, sao các bác cán bộ nhà ta cứ phải tươi cười lấy lòng quần chúng làm gì nhỉ?
12. Chuyện kể của tôi không bịa đâu, sao lại có bác PM cho tôi bảo tôi làm văn? He he.
Hồi đầu năm, tôi và mấy ông anh đi chơi Đồ Sơn. Thjực ra không phải là đi chơi, mà đi công cán. Trên xe có mấy bố bộ đội, có một bác đại tá ngoài 50, một hai anh quay phim. Đoàn gồm mấy đơn vị, quen biết gọi là, nên chuyện trên xe lúc thì nghiêm túc lúc thì vui nhưng không uqá đà. Lúc đến gần Đồ Sơn, đi qua cái nhà gì mới xây, có cái nóc cong cong, không gian xung quanh rộng lắm, có anh giới thiệu đó là Nhà triển lãm gì đó. Rồi thì bình luận. ông thì bảo thiết kế đẹp, ông lại bảo cũng chả đẹp. Có ông ra vẻ hiểu biết bảo đó là kiểu mô phỏng cánh buồm... Tranh luận ỏm lên. Vị đại tá nheo mắt nhìn, khi đi qua chính diện hướng cái đầu nhà, ông này buông một câu: "Cái l.. úp ngược". "Bác nói cái gì?", một đứa nhanh nhẩu hỏi. Ông ấy bảo: Tao nhìn cái nhà kia cứ như cái l... úp ngược. Ối giời ơi cười nghiêng ngả. Thằng lái xe bảo: Chú nói làm cháu phải giảm tóc độ, vì buồn cười quá. Sau rồi mấy ông nữa bắt đầu ủng hộ: Tôi cũng thấy thế, giống cái l.. đàn bà chổng mông. Ông đại tá hỏi tôi: "Mày thấy thế nào?". Tôi đếch biết nói gì cả, vì lúc đó tôi thấy nó đẹp, chả giống như ông ấy nói, mái hình thuyền hẳn hoi. Tôibảo: "Có lẽ em chưa biết mọi loại lờ, nên không biết bình luận sao". Ông đại tá cười: "L.. cứ gọi mẹ nó là l.., lờ là cái gì?"
Nhưng chuyến đi từ Đồ Sơn về TP Hải phòng, tôi chú ý ngắm lại, quả là ông đại tá nói có lý. Lúc đó trên xe có mấy mụ đàn bà, xe đi qua cái nhà ấy, tôi bất chợt buồn cười, phì cười. Mấy mụ ấy không thân với tôi, chắc các mụ ấy nghĩ tôi hâm hấp. He he.
13. Ông bạn tôi có nhiều năm tuổi trẻ đi học ở Đức, đời sống châu Âu nhiễm vào anh ấy kha khá, sau khi về nước, đôi khi dở khóc dở cười. Ví dụ, gặp bạn trai thân nói chuyện thì sờ vào đầu xoa xoa đầu bạn. Có hôm đang yên lành, bị bạn yêu quý xửng cồ, suýt choảng nhau. Bạn gái chưa yêu, hôm ấy ra đón, anh ta ôm luôn, tự nhiên như Tây, nhưng cô ta đẩy ra bảo: ĐỒ khỉ. Tất nhiên sau vài tháng, cái đồ khỉ ấy "ngộ" ra là đã ở Việt Nam chứ cóc phải châu Âu. Sau, anh ta bảo tôi: Tao phát hiện ra mọi thứ ở Tây và ở ta đều ngược nhau. Tây to, ta bé. Tây rộng, ta hẹp. Tây hôn nhau ban ngày, ta hôn trong bóng tối. Tây chửi nhau rồi thôi, bắt tay nhau, ta khen nhau rồi ngầm thù nhau suốt đời... Hôm nọ tao gặp lại con đầm quen nhau hồi ở Đức, nó bảo cơ thể nó vẫn còn như hồi tao thấy nó ở SKK (bãi tắm truồng), đầy hãnh diện. Còn con bồ Việt của tao, lột nhau trên giường rồi, còn bắt tắt đèn, không cho nhìn... Không cho nhìn thì đành sờ mà tưởng tượng, khổ thật đấy. Cho nên ở Ta mới có chuyện nói 1 đằng, nghĩ một nẻo, nhìn thấy mà như không thấy, đầu óc cứ phải nghĩ. Tao nhìn thấy 1 con Tây quen, chả nghĩ ngợi gì, vì biết nó lông vàng hay đen, quăn hay không, cười là cười, nói là nói. He he, còn ở ta thì phải... nghĩ.
14. Hôm nọ, tôi nhìn thấy cái thớt cá cược, cô Ha ly gì đó thách anh ccc tán tỉnh mình. Tôi thấy kính phục các chiến hữu trên giang hồ SV quá. Một là các bác hồn nhiên (không phải là ngây thơ đâu), hồn nhiên tin rằng có cuộc các cược đầy tinh thần thể thao thượng võ. Hồn nhiên là 1 thuộc tính của tự nhiên duy trì nòi giống, các bác thật là những người có năng lực sinh dục tuyệt vời. Hai là các bác lịch thiệp đến kinh khủng khiếp. Các bác dùng từ hoa mỹ, xã giao, bay bướm... Tôi cũng tham gia vài câu. lạ thay, mình nghĩ một đằng, nhưng lại đặt phím lên chữ một nẻo. Tôi cũng bị lôi cuốn vì các bác, chữ ra cũng nghiêm ngắm đến không ngờ.
Lúc đó tôi nghĩ khác, nhưng lại hèn nhát cóc nói thật ý nghĩ ra, cũng bóng gió, hành chính hoá ngôn từ. Nghĩ lại thấy thật chả ra sao. Trên giang hồ SV này mà không dám nói thật thì ở đâu nói thật đây? Thôi thì hôm nay, với cái thớt chủ đề này, tôi mạn phép nói ra vậy.
Hôm đó tôi nghĩ thế này: MK, con mụ Hoa hoét này ngứa l.. đây. Thách người ta tán tỉnh mình, nói toạc móng bướm ra là thách ai *** được mình chứ gì? Thách người ta *** mà bảo tôi không thích đâu thì hoá ra coi thường thiên hạ lắm sao? Cũng như ra đề toán chia phần mà bảo chả có gì chia cả. ĐỊt nhau cho cả thiên hạ xem có gì mà ầm ĩ lên, phim cấp 3 đầy rẫy, he he.
Hôm nay nói ra rồi, bác nào khen thì khen, chê thì chê, tôi cũng xin cười một câu nữa về chuyện này, nó hợp với cái thớt chủ đề này nên không cho vào cái thớt cá cược đã quá đát kia nữa. he he...
15.Nhà đối diện có người đến ở. Cửa giả kín mít. Thỉnh thoảng chỉ nghe có tiếng phụ nữ và trẻ con. Nói chung mình chả để ý cho đến một hôm nghe như có tiếng đàn thánh thót phát ra. Rõ đây là ai tập đàn chứ không phải từ dàn máy. Tự dưng có cảm tình pha chút tò mò. Biết đâu ở cạnh nghệ sĩ?
Đêm ấy là giữa hiệp một trận cầu. Khoảng sau 11 giờ. Mình ra ban công duỗi chân duỗi tay cho khỏi mỏi. Thấy cửa sổ nhà ấy sáng trưng. Nghe như hai mẹ con líu ríu gì đó. Rồi đứng tim vì đập vào mắt là cảnh cả hai đều ở trần. Hình như vừa tắm xong. Thấy mẹ giục con: lấy cho mẹ cái quần lót trắng. Vội nép vào góc khuất. Sợ họ nhìn thấy la lên thì bỏ mẹ. Nhưng lại tò mò. Hé mắt sang thấy thấp thoáng hai quả vú mướp, đầu ti bé tí, một vầng tím bao quanh. Nghĩ bụng kiểu này chắc cũng băm mấy rồi. Thôi…
Có hôm dậy sớm. Thấy có tiếng đàn ông và đàn bà càu nhàu. Lắng nghe thấy người đàn bà chửi một câu rất tục. Hóa ra không tìm thấy chìa khóa nhà nên vô tình bị nhốt bên trong. Lát sau mọi chuyện cũng êm. Đứa bé tìm được chìa.
Một buổi chiều tối đi làm về thấy người nhà than phiền. Cái mụ nhà đối diện sao vô tâm thế. Tắm xong cứ trần truồng đi vào phòng. Mà cửa số thì mở…
Tình cờ một hôm thấy nàng xuống sân chơi trẻ con, chờ ai đó. Mắt to, đeo kính cận. Áo pull trắng, váy lam dài quá gối. Dáng cao cao, ngực nhô lên (chắc vì áo lót thôi). Nàng loanh quanh một lát rồi ghé mông vào cái đu quay. Đu đẩy. Ngửa mặt lên trời vô tư lự. Ôi giời ơi. Cái gã một thời mê Bình minh mưa hay Người đàn bà và con chó nhỏ thấy cảnh đó sao mà xốn xang thế. Sao mà thánh thiện thế.
Tự dưng nhớ tới cảnh nàng ở trần, ngực lõng thõng, đi lại trong khi cửa sổ đang mở cùng với câu chửi rất tục kia. Nghĩ ở trên giường chắc cũng “ấy” nhỉ.
Last edited by ♥huytuandc♥; 01-09-2008 at 12:37 PM.
Bà Ba đi chợ. Bà mua cho chồng năm trăm tiền rượu đế về trợ hứng cho ông. Đêm ấy thật hiệu quả. Ông "làm việc" khỏe hơn ngày thường khiến bà rất thoải mái.
Hôm sau, bà Ba đi chợ. Lần này bà quyết định mua cho ông chồng hẳn một nghìn đồng tiền rượu. Nhưng về nhà, ông chồng uống say rồi lăn quay ra ... kéo gỗ.
Giờ học vần
Phòng giáo dục về kiểm tra đầu năm cô trò lớp một chuẩn bị thực tập môn để nghênh tiếp đoàn. Cô cho các trò luyện âm L. Cô dặn các cháu khi cô đọc nguyên âm rồi gõ thước các cháu sẽ ghép vần và đồng thanh đọc to rõ ràng, dõng dạc.
Hôm đoàn đến thăm lóp, cô trò vững chí vì đã chuẩn bị kỹ càng. Cô đứng trên bục và bắt đầu cho các cháu đọc bài.
Cô giáo: A
Cả lớp: L ...A....L A ...LA
Cô giáo: O
Cả lớp: L ...O....L O ...LO
Cô giáo: E
Cả lớp: L ...E....L E ...LE
Đến đây cả lớp bắt đầu chệch choạch. bạn đọc trước bạn đọc sau. Cô giáo dập mạnh thước lên bàn, nói to “ồn”. Tưởng cô yêu cầu đọc tiếp cả lớp đồng thanh Ô....N....L...
Phòng ngồi im thin thít
Trong một tiệm máy vi tính VN. Một ông khách bước vào, và nói với cô bán hàng.
- Cô ơi! tôi thấy hình như phần mềm của cô không tương thích với cấu hình phần cứng của tôi. Khi vừa đặt phần mềm của cô vào ổ cứng của tôi thì sự cố đã xảy ra. Bộ xử lý trung ương của tôi đột nhiên yếu hẳn đi rồi lịm luôn. Tôi nghĩ là phần mềm của cô có sẵn mầm bệnh nội trú âm thầm.
- Ấy chết anh đừng nói thế. Phần mềm của em tốt lắm anh ơi! Bảo đảm sạch sẽ ai dùng qua cũng sẽ hài lòng.
- Không đâu cô à Thật sự là có vấn đề.
-Thế thì khi cài đặt anh đã kích hoạt đúng mức chưa? Anh có điều chỉnh cổng vào cho cân đối không?
- Có chứ! Tôi đã làm theo trình tự bài bản như mọi người vẫn làm đó mà! Thôi thì tôi đưa cho cô ổ cứng của tôi cho cô xem nhé
Ông khách liền đưa cái phần cứng của ông ta cho cô bán hàng để đặt lại phần mền của cô ta vô thử. Sau một thử cái ổ cứng của anh ta cô bán hàng nói:
- Em thấy! Công cụ phần cứng của anh cũ và yếu lắm rồi. Thế hệ của anh như thế này thì làm sao xử lý nổi thế hệ phần mềm đời mới của chúng em. Anh có muốn sử dụng công cụ tăng kíck, tăng lực. Hàng từ Trung Quốc mới về không anh?
- Tốt không? Nó có thể phục hồi và tăng cường chức năng cho công cụ của tôi à?
- Có chứ anh. Nó giúp tái hồi bộ vi xử lý, tăng kích thước bộ mạch chính, làm tăng tốc xung nhịp của anh nữa.
- Được rồi cô cho tối cái ấy ngay đi.
- Vâng xin anh đặt phần cứng lên đây ngay để em truyền vào nhá. Tiếc rằng băng thông của em quá hẹp nên anh chịu khó dẫn truyền chậm từng ít một. Đừng tham mà tiếp thu nhanh, kẻo chúng em nghẽn cả mạch. Còn bao nhiêu khách còn chờ chúng em đây này!