Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 4: Huynh trưởng - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ta nhanh chóng cắt ngang lời caca nói: “Ca ca, ta mới đọc luận ngữ, thật sự đã hiểu ra nhiều điều,tâm đắc nhất chắc là câu: Tử ở xuyên thượng vân, thệ giả như tư phù, làm ngày làm đêm (Khổng Tử đứng ở thượng nguồn con sông nói nước sông cứ thế trôi không ngừng, từ ngày sang đêm đều không ngừng lại). Chúng ta căn bản không thể giữ lại cái gì, thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống ắt sẽ có những diều thay đổi nhưng chúng ta chỉ có thể đưa mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nhìn, như nước chảy vậy chúng ta cứ thế già đi lúc nào cũng không biết. Không có gì là vĩnh hằng không thay đổi, chỉ có biến hóa không ngừng. Thật sự điều này làm cho lòng người cảm thấy bi thương, nhưng trong lời nói đó lại tràn ngập khí thế! Ta tuy đã đọc qua nhưng chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.”
Đổng Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ta, ngạc nhiên nói: “Muội muội, ngươi trước kia, chưa bao giờ đọc qua luận ngữ. Ngươi trước kia cũng không bao giờ thích đọc sách.”
Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, ta nghe đượcâm thanh của lá xòa xạc, thậm chí ánh mặt trời chiếu vào cuốn sách nằm trong tay ta hình như cũng có âm thanh.
Ta nhìn vào mắt của hắn chậm rãi nói: “Nhưng những điều ta nói có đúng hay không? Xung quanh ta thay đổi liên tục, vừa nhìn có vẻ như nó là thực nhưng khi chạm vào nó lại hóa hưa không. Từ khi bắt đầu moi viêc vốn là mộng ảo, nhưng hiện ra trước mắt cũng thật là 1 khung cảnh hoa tươi rực rỡ, sức xuân dạt dào nhưng trong nháy mắt lại biến thành cảnh thu ảm đạm, mọi chuyện như mây khói. Nhưng đông qua thì xuân đến, lại 1 cảnh sắc mới xuất hiện, thật làm cho lòng người chờ mong. Biến hóa khắp nơi, chúng ta đều không kịp nhìn! Như thế nào là thực, như thế nào là giả? Ai thật sự mới là bằng hữu, có nên hay không nên xem mọi người đều là bằng hữu để tâm hồn được thư thái hơn?” Ta ngừng một chút, còn nói: “Ca ca, ta vẫn là muội muội của ngươi chứ?”
Suy nghĩ trong chốc lát, Đổng Ngọc Thanh nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng, chậm rãi gật gật đầu nói: “Ngươi đương nhiên là muội muội của ta, ta vẫn còn cần đến muội muội.”
Ta lại thở dài, tốt lắm, ta đã có 1 gia đình: “Vậy Ngân tử truy đã trở lại?”
Đổng Ngọc Thanh suýt nữa thì bổ nhào đến trước mặt ta nói: “Khi đó ta còn nghĩ ngươi đang nói mê sảng! Đó là một dược liệu cực trân quý, bên kia bọn họ nói là cần gấp chỉ chừng đó ngân lượng không đủ nên ta đưa cho bọn hắn cầm trước. Nhưng ai biết, bọn hắn từ đó về sau liền trốn tránh ta, ta nghĩ. . . . . . Nhưng mấy ngày trước đây, bọn hắn đem trả bạc lại cho ta, bọn họ nói muốn từ chỗ tiền này của ta mà mua dược liệu khác, ta đã hỏi những người khác, vẫn là không có. . . . . Nhưng muội muội làm sao mà biết được? !”
Ta cười rộ lên: “Ta thường nói mê sảng, chính mình cũng không biết khi nào là thật khi nào là giả. Nhân gian thường gọi là bệnh giả vờ. Cho nên muốn hỏi một chút.”
Đổng Ngọc Thanh một lần nữa ngồi thẳng lên gật đầu nói: “Truy đã trở lại, cũng thật làm cho ta lo lắng, ta thà rằng nhìn mấy người bệnh…” Hắn xoay người nói: “Lý bá, đến lúc đó làm cho người ta. . . . . .” Hắn lập tức nhìn ở nơi khác, sống chết nhìn chằm chằm Tạ Thẩm Ngôn. Tạ Thẩm Ngôn ánh mắt không cử động, vẫn im lặng như cũ.
Đổng Ngọc Thanh đứng lên, đi nhanh đến bên Tạ Thẩm Ngôn, Lý bá đứng lên, Tạ Thẩm Ngôn cũng đứng lên, ánh mắt nhắm, tay để bên người. Đổng Ngọc Thanh lập tức nắm lất tay Tạ Thẩm Ngôn nói: “Thẩm ngôn, ngươi như thế nào lại ở đây? Ta là Đổng Thanh, Đổng Ngọc Thanh.”
Hắn xoay mặt nhìn ta nói: “Cha còn bắt ta đuổi theo tìm nơi Tạ Thẩm Ngôn rơi xuống, sau đó đem hắn về phủ. Ngươi đã tìm được hắn, vì cái gì không nói cho cha biết?” Tạ Thẩm Ngôn rút tay ra, đặt tại bên người.
Ta chỉ thấy mặt đỏ tai hồng, chuyện này phải giải thích sao đây?! Lý bá mở miệng nói : “Là ta hôm nay tìm được nơi Tạ công tử rơi xuống, mới vừa rồi đem hắn mang vào trong phủ.” Ta nhìn Lý bá, nhẹ gật gật đầu, xem như cám ơn hắn .
Đổng Ngọc Thanh nhìn Tạ Thẩm Ngôn nói: “Thẩm ngôn, ngươi không cần ăn mặc như vậy, ta đem quần áo khác đến cho ngươi thay, ngươi coi như là bằng hữu của ta, ở lại nơi này đi.” Tạ thẩm ngôn không chút suy suyển, vẫn im lặng đứng nghe.
Ta không khỏi tò mò: “Ca ca, ngươi như thế nào quen được Tạ công tử?”
Đổng Ngọc Thanh nhìn ta lắc đầu thở dài: “Bởi vì ngươi. . . . . . Ta dấu diếm gia thế, lấy thân phận là lang trung Đổng Thanh, đi làm quen với hắn, muốn cho ngươi có cơ hội gặp hắn. . . . . . Nhưng chuyện tiếp theo lại. . . . . .”
Lý bá bỗng nhiên nói: “Tạ công tử bị triều đình qui cả gia đình là tội thần, nếu ngang nhiên lấy thân phận là bạn bè để ở lại phủ, sẽ làm cho người ta nói đến tai Hoàng Thượng. . . . . . Như vậy lão gia sẽ gặp phiền toái.”
Đổng Ngọc Thanh hơi nhíu mày nói: “Nhưng thân phận nô dịch lại càng không thoả đáng! Nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói cha xấu hổ và căm giận đồng nghiệp, Tạ Ngự sử cùng cha ta nhất định là đối địch.” Lòng ta thầm nghĩ nếu các ngươi biết tiểu thư nhà các ngươi đối xử với hắn như thế nào, đừng nói là sợ cha là mất mặt, đến ngươi cũng sẽ không có mặt mũi nào dám đi ra ngoài. Lúc này mới hiểu được Tạ Thẩm Ngôn thật sự là không nên vào phủ, bất luận kẻ nào nhận ra hắn, dù hắn là nô tài hay là bằng hữu, mọi người đều sẽ nói cha gây chuyện.
Ta thở dài, xem ra vị tiểu thư kia thật sự là không hiểu chuyện, hoặc là, nàng có ý không muốn cho Tạ Thẩm Ngôn còn sống mà ra khỏi cái thôn trang kia? Ta khẽ rùng mình một cái.
Nghĩ ra một chủ ý, ta lại hỏi: “Lý bá, ngươi hiện đang muốn đi đâu? Muốn gặp ai?”
Lý bá do dự một lát nói: “Tiểu thư vì sao lại hỏi ta như thế?”
Ta cười nói: “Lý bá, ta hỏi trước, ngươi nói trước đi.”
“Ta vẫn muốn trở về thăm cha mẹ của ta. Bọn họ hiện ở phía nam.”
Ta nói với Đổng Ngọc Thanh: “Hãy cho Lý bá về thăm cha mẹ đi, Tạ công tử sẽ đi cùng hắn. Mọi người sẽ không tìm hiểu thân phận, cũng sẽ không nhiều chuyện đi hỏi han lai lịch của hắn. Như vậy vừa đi thăm người thân lại vừa du sơn ngoạn thủy, chắc cũng phải đến hai ba tháng, sau đó ta từ từ tính tiếp.” Tạ Thẩm Ngôn được đi ra ngoài chơi đùa, trong lòng ta liền thấy cao hứng. Cha nói sẽ giúp phụ thân hắn được khôi phục thân phận, đến lúc đó có lẽ là hắn có thể về nhà .
Hạnh Hoa hưng phấn mà nói: “Tiểu thư, ta rời nhà đi cũng được mười năm, nhà của ta cũng là ở phía nam, ta thật cũng muốn đi thăm cha của ta cùng đệ đệ. Lúc trước chính là vì đệ đệ, ta mới bị. . . . . .” Nàng có chút bối rối, vội nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng cùng Lý bá đi thôi, trước kia chúng ta vẫn thường như vậy đi ra ngoài.”
Ta tự nhủ nói: “Đi ra ngoài đi một chút thăm quan xem ra cũng thật thích thú. . . .”
Lý bá nói: “Vậy không được, bây giờ không phải trước kia, tiểu thư vốn võ công đã bị mất hết. . . . . .”
Đổng ngọc thanh cả kinh nói: “Muội muội không có võ công ?”
Ta cười: “Chẳng ai hoàn mỹ, ta lấy võ công đổi luận ngữ, có đáng giá hay không?”
Đổng Ngọc Thanh nghiêm túc đứng lên nói: “Đây không phải chuyện có thể đùa giỡn, ngươi không thể tự bảo vệ mình, không nên ra khỏi phủ!”
Ta trầm ngâm: “Ta không gây chuyện thị phi, không cần đến võ công. Ta nghĩ đi ra ngoài đi một chút chắc cũng không có vấn đề gì. Chỉ là, không biết. . . . . .” Tạ Thẩm Ngôn đối với vị tiểu thư kia thù hận vô cùng, nếu ta theo chân bọn họ đi ra ngoài, hắn như vậy mỗi ngày đều phải nhìn thấy bộ dáng của nàng, chưa chắc thấy thoải mái.
Đổng Ngọc Thanh nhíu mày nghĩ, đột nhiên hỏi Tạ Thẩm Ngôn: “Thẩm ngôn, ngươi có muốn tất cả mọi người cùng đi ra ngoài đi một chút không?” Nói xong ánh mắt khẽ nhìn ta một chút, ta đỏ mặt , hắn thật là nhạy cảm, lại còn thấu hiểu tâm tư của ta.
Ta nhìn kỹ Tạ Thẩm Ngôn, hắn vẫn như cũ, nhắm mắt lại, đại khái không muốn nhìn ta. Hắn nhếch môi, khẽ gật đầu. Trong lòng ta vui mừng không xiết, hắn là nghe ta nói muốn đi ra ngoài lại không có ngăn cản, tâm địa hắn cũng thực tốt lắm. . . . . . Nhưng lập tức ta lại thấy cần phải cảnh giác. Hắn đối với ta, ít nhất là với dung mạo của ta nên hận thấu xương, ta tuy không giống vị tiểu thư kia có tình ý với hắn nhưng nếu ngày sau hắn đem mọi phẫn nộ trả thù lên người của ta, ta đây không phải là sẽ chết chắc sao?
Đổng Ngọc Thanh trầm tư nói: “Ra phủ cũng được, nhưng các ngươi phải đợi sau khi hôn lễ của cha kết thúc. Trong lúc này, Thẩm Ngôn, ngươi đừng để người khác thấy ngươi. Ta hiện có chút việc, không thể cùng các ngươi đi, vậy các ngươi nói cho ta biết nơi các ngươi đến, ta sẽ đi sau rồi sẽ gặp các ngươi tại đó. Muội muội, lần này mọi chuyện đã qua, ngươi ngàn vạn lần không thể giống như trước kia, hành sự thiếu suy nghĩ.”
Ta nở nụ cười nói: “Ca ca xem ta có giống người hành sự thiếu suy nghĩ không?”
Đổng Ngọc Thanh nhìn ta nói: “Muội muội, may mắn là ngươi đã quên con người trước đây của mình”
Lý bá cùng Hạnh Hoa đều cùng nhau cười rộ lên, ta cũng muốn cười, nhưng chứng kiến Tạ Thẩm Ngôn trên mặt tựa như có 1 chút u buồn, ta không cười nổi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 5: Bản thân - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Tiệc cưới của cha đích thật là rất đơn giản, chỉ có khoảng mười vị bằng hữu. Ta ở lại xem bọn họ thành thân bái đường, sau đó trở về phòng. Người tới dự cũng thật sự có vài vị công tử trẻ tuổi. Ta tuy ép bản thân đi ra ngoài nhưng trong lòng lại thấy khó chịu, thật sự là ta vẫn chưa muốn quen thân với người nào khác. Ta và cha cũng có nói chuyện với nhau một lát, ta nói với ông thực sự những nguwoif kia đối với ta chưa có mấy ấn tượng, hiện tại ta vẫn chưa quên được những chuyện trước kia. Sau đó ta cố gắng chuyển hướng đề tài làm cho ông an lòng rồi xin phép cáo lui, nghĩ hay là nên đi dạo 1 chút.
Khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối. Ta không biết đường, Hạnh Hoa bèn cùng ta đi khắp nơi sau đó lại đi đến 1 cái hồ nước nho nhỏ. Bên cạnh có lùm cây rậm rạp, những nụ hoa trên cành đang hé nở. Ta đứng ở nơi đó, nhìn thấy ánh mặt trời dần dần mất đi trên mặt nước, bỗng nhiên cảm thấy thương cảm. Gió lạnh bỗng thổi qua khiến ta rùng mình. Ta mặc y phục mỏng manh màu đỏ, nhiều lắm cũng chỉ thêm mấy lớp tơ lụa được dệt bằng những sợi tơ bạc. (bé bự: sao tỷ mặc toàn màu đỏ thế nhỉ????)
Thấy vậy Hạnh hoa nói: "Bầu trời tối đen, chúng ta trở về đi."
"Hạnh hoa, đem đến cho ta thêm ít quần áo, ta còn muốn ở lại đây một lát."
“Ta đi 1 chút sẽ quay lại, tiểu thư đừng đi đâu nhé."
Ta nở nụ cười: "Hạnh Hoa, ngươi cũng biết là ta không biết đường, ta không dám đi đâu, ngươi nhất định phải trở lại, bằng không ta phải ở lại đây đến chết già”
Hạnh hoa cười rồi bỏ đi. Ta nhìn mặt nước thở dài. Lại đột nhiên như sực tỉnh, ta từ khi nào lại hay thở dài đến thế? Ta từ trước tới nay rất hay nói cười, có chút hơi ngốc nghếch, rất ít lo lắng. Mỗi lần nghe nói hắn lại cùng với người khác. . . . ta bất quá cũng chỉ giận một ngày hoặc nửa ngày, chỉ cần hắn đến nói lời ngon ngọt, chúng ta ngay lập tức làm lành, ta cũng sẽ rất nhanh chóng vui vẻ trở lại. (bé bự: tỷ đúng là con lừa…)
Vậy mà khi tới nơi này, tâm tình của ta đúng là sầu nhiều vui ít. Ta rõ ràng đã thuyết phục được những người bên cạnh chấp nhận ta, cha cùng ca ca cũng chấp nhận ta, ta đã có 1 gia đình, vậy còn có điều gì vẫn còn khiến ta không vui? Có lẽ chính là bởi vì xa cách cha mẹ, ta phải xa rời hắn, dù sao cũng đã quen nhau hai mươi năm. . . . . .
Ta nhìn bóng đêm hình như dần dần nồng đậm, ánh mặt trời đã rút đi, thở dài nhẹ giọng nói: "Hoan Ngữ…Hoan Ngữ tức là cả đời sung sướng, tâm hồn vui vẻ. Giống như mưa vậy, rơi xuống khắp nhân gian, đem lại cho nhân gian buồn vui, như người thông minh vẫn luôn cần kiến thức để là làm cho tâm hồn dịu nhẹ. Ngươi thật sự đều đã quên?" Đây là nguyện vọng của papa ta, cũng mong ước của ông đối với ta. Ông nói cho ta biết mong muốn này được đặt cả lên cái tên của ta, vì thế mỗi khi gọi tên ta, ông luôn mong cho gặp thật nhiều hạnh phúc. Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy rất đau buồn, có phải bởi vì không có ai kêu ta 1 tiếng Hoan Ngữ ?
Nỗi nhớ về hắn một ngày một đêm quấy rầy ta. Khi ta hôn mê, hồn phách ta được nhẹ nhàng trở về. Ta nhìn mọi người sung sướng nhưng sao trong lòng lại phiền muộn không thôi. . . . . .
Ta lắc đầu thở dài: "Thật sự là không nên như thế này! Một lần suy sụp cho dù trầm trọng, một lần rời đi cho dù vĩnh cửu, cũng không nên khiến cho bản thân bỏ quên sự kỳ vọng. . . . . . Hoặc là, thật sự chính là có chuyện như vậy?" Trong lòng ta trống vắng, nhẹ giọng tự nói: "Ý chí của con người vốn là yếu ớt như thế, sung sướng đến như thế nào rồi cũng sẽ mất đi. . . . . ." (bé bự: tỷ lý luận nhiều quá…ta dịch muốn điên đầu luôn a… >_< )
Bóng tối buông xuống, bốn bề lẳng lặng, thật làm cho ta nhớ tới hắn, từ bây giờ ta cũng không cần bao dung nữa. Ta ít nhất cũng không cần ở bên cạnh hắn thỉnh thoảng lại bị quá khứ ám ảnh, cũng không cần phải đối mặt với cái khuôn mặt trăng hoa ấy, cũng không cần bắt buộc bản thân phải tha thứ những lỗi lầm của hắn rồi sau đó lại tự mình mắng mình là ngu ngốc rồi lại tiếp tục hi vọng hắn thay đổi…Có lẽ xuyên không về đây thật sự cũng là chuyện tốt.
Không biết đã suy nghĩ bao lâu, ta thở dài ra một hơi, tự mình cổ vũ mình: "Hoan Ngữ! Ta không thể cứ như vậy mà suy giảm tinh thần! Phải cố gắng sống cho sung sướng thoải mái mà đến hết cuộc đời, sống 1 cuộc sống không lo âu! Giống như hắn từng nói: nếu thật sự có lòng tin, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi, nếu thật sự tin tưởng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản! Hắn có lẽ chỉ là tùy tiện nói nhưng ta lúc nào cũng tin đó là thật. Hắn là loại người miệng nói 1 đằng làm 1 nẻo, thật sự có xứng đáng để ta chờ đợi không? Ta nhân lúc này 1 mũi tên bắn trúng 2 đích, tự mình trấn tĩnh tìm ra điểm mấu chốt để ngày sau nếu có trở về ta cũng có thể đối mặt với hắn bằng 1 nụ cười thoải mái, có thể nói với hắn những chuyện đã qua. Nói không chừng, bởi vì ta có thể nhận thức được như vậy nên xem ra cũng đã lợi hại hơn trước nhiều, đã tỉnh táo hơn nhiều, cũng có thể xem như 1 kì tích!" Gió đêm mang theo những suy nghĩ đau buồn của ta từ từ biến mất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 5: Bản thân - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ta mỉm cười đứng lên, nghĩ đến vị tiểu thư kia nếu phát hiện phu quân của mình có thói trăng hoa, nàng sẽ như thế nào nhỉ. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . . Ta nhẹ giọng cười. . . . . . Hắn thật sự là cần ăn đòn! Cứ nghĩ đến cảnh đó là ta lại buồn cười, cuối cùng cũng không khống chế được, cười ngặt nghẽo giống như người điên, cười đến chảy cả nước mắt.
Hạnh Hoa đứng ở phía sau lo lắng: "Tiểu thư, người có khỏe không?"
Ta cười xoay người, khẽ với lấy chiếc áo khoác trên tay nàng mặc vào người, thở sâu, lấy lại bình tĩnh nói: "Hạnh hoa, có khi ngẫm lại đôi khi chuyện xấu cũng có thể làm cho chính mình cao hứng, ai cũng đều có lúc này lúc khác, người tốt tìm không ra nhưng người xấu lại càng khó tránh khỏi." Nói xong ta vừa cười.
Gương mặt Hạnh Hoa ở trong bóng đêm rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi. Ta vẫn cười: "Hạnh hoa, ngươi là đang cảm thấy ta có bệnh?" Hạnh hoa không dám mở miệng, thấy vậy ta càng muốn đùa giỡn với nàng: "Là loại bênh quái dị?" Hạnh Hoa bị dọa đến xanh mặt, lúc này ta mới nói : "Ta cho ngươi biết, thực tế đúng là ta có bệnh." Nàng như bị á khẩu, im lặng không nói lên lời, ta nhìn chằm chằm nàng nói: "Là bệnh cười, không cười thì không sống được! Ngươi nói đây là không phải là 1 loại bệnh rất tốt sao?”
Hạnh Hoa lúc này mới vui vẻ nói: "Là hảo bệnh."
Ta hắc hắc cười nhỏ giọng nói: "Ngươi đi cùng người khác mà nói ta có hảo bệnh, bọn hắn liền nói ngươi cũng bị bệnh."
Hạnh hoa hơi ngập ngừng nói: "Tiểu thư đừng làm ta sợ , ta còn nghĩ đến. . . . . ."
Ta cười nói: "Đã bị đổi lại?" Hạnh hoa lắc đầu: "Không phải,là ta sợ tiểu thư nhà ta làm cho phu quân tức giận." Ta cười ha ha, vừa mới đứng lên đi được một chút, liếc mắt một cái, thoáng nhìn khẽ qua bụi cây gần đó, hình như là có bóng đen, ta hét ầm lêm, bóng đen kia núp sau bụi cây dong, ta phải thay đổi góc độ mới nhìn ra đó là một bóng người. Hạnh Hoa vội chạy ra đứng trước ta, che chắn cho ta, nhìn thật kĩ vào cái bóng đen. Cái bóng đen kia bất động, Hạnh Hoa run rẩy hỏi: "Là ai?" Cái bóng đen không trả lời.
Ta nói: "Ít nhất cũng không phải quỷ, bởi vì theo như ta nghe nói nếu là quỉ thì nhất định sẽ không có bóng. Hạnh Hoa, ta mặc kệ, chạy nhanh đi thôi."
Hạnh Hoa bèn ngăn ta lại nói: "Đây là ở trong phủ, ai dám nghe thấy hỏi mà không lên tiếng trả lời chứ? Đây rõ ràng là người khả nghi, để ta đi xem thử."
Ta vội vàng kéo Hạnh Hoa lại: "Vạn nhất ngươi bị đánh trọng thương thì làm sao bây giờ? Ta không có nhớ đường, phải làm sao mới có thể về được” (bé bự: không lo người ta bị thương lại lo không biết đường về…bái phục tỷ thật)
"Tiểu thư, ta nghe lời người nói, nhưng làm sao biết được đây có phải là 1 trò đùa hay không?”
"Ta cũng không biết là thật hay là giỡn, quan trọng nhất là bây giờ chúng ta phải chạy trước đã."
Hạnh Hoa vội la lên: "Chúng ta hiện ở trong phủ, nếu phải chạy trối chết thì khi đi ra ngoài còn có thể còn mạng sống sao?"
"Hạnh hoa! Ngươi nói rất có lý!"
"Tiểu thư, hiện đừng nói tới vấn đề này, người cứ đứng ở đây để ta đi nhìn xem."
Ta giữ chặt nàng nói: "Ngươi đi cũng được nhưng đừng để ta để tại nơi này, ta đi với ngươi, cùng lắm thì chúng ta nhảy xuống hồ"
"Tiểu thư, ngươi rốt cuộc là sợ hay là không sợ?"
"Ta đương nhiên là sợ…chỉ là ta càng thêm sợ hãi nếu phải đứng ở chỗ này nhìn thấy ngươi bị đánh, ta sẽ không biết phải chạy đi đâu để cầu cứu.”
"Không cần phải chạy đâu cả! Đây là phủ thái phó, sao lại có thể có người xấu, đã lâu như vậy cũng không có động. . . . . ."
Ta hét lớn: “Hay là hắn chết rồi? !" Hai người chúng ta ôm lấy nhau sợ hãi. Ta thấp giọng nói: "Chúng ta đồng thời xoay người, cùng nhau chạy!"
"Tiểu thư không có võ công, ngày sau phải nhờ vào ta bảo vệ, ta không thể chạy, nhất định phải nhìn xem đến tột cùng!"
"Hạnh Hoa! Lúc này nói ta không võ công! Vậy ngươi sẽ giúp ta thế nào?!"
Hạnh Hoa nhìn về phía kia bóng đen nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhưng bóng đen vẫn không nhúc nhích.
Hạnh Hoa uy hiếp nói : "Ta muốn xuất chưởng !"
Ta vội nói: "Là Hàn Long Thập Bát Chưởng!"
Hạnh hoa hỏi: "Đó là chưởng gì?"
Ta nói nhỏ: "Ta đang giúp đỡ ngươi ! Doạ nạt hắn 1 chút, hắn không hiểu đâu!"
Hạnh hoa nói: "Mặc kệ là cái gì, ta lấy tảng đá đập hắn”
Ta vội hỏi: "Sẽ đánh vỡ đầu đó, nếu không phải người xấu thì phải làm sao?"
Hạnh Hoa hơi bối rối nói: "Tên kia, vì sao không trả lời?"
Ta nói: "Có lẽ là kẻ điếc?"
Hạnh hoa nói: "Có đạo lý, ta đi nhìn xem."
Ta nói: "Ta đi theo ngươi."
(bé bự: dịch đoạn này mà ta cười muốn chảy nước mắt…Ngữ tỷ thật là bị nhiễm kiếm hiệp Kim Dung quá mà…Hàn long thập bát chưởng…hahaha…lại thêm vụ tảng đá…ôi, tội nghiệp Ngôn ca của ta…lần này không bị tiểu thư đánh mà bị nha hoàn đánh… *cười quằn quại*…số anh đúng là số bị đánh)
Chúng ta đi dọc mép hồ, càng lúc càng gần cái bóng đen, lòng cũng không thấy nhảy loạn nữa, xem ra cũng không nguy hiểm lắm. Rốt cục cũng tới bên cạnh hắn, Hạnh Hoa nhìn thoáng qua mặt bóng đen, thở dài ra một hơi nói: "A… thì ra là Tạ công tử."
Ta thở phào nhẹ nhõm, bật thốt lên nói: "Ở nơi này của các ngươi hù chết người có phải đền mạng không? Ta ngày sau cũng muốn trốn ở đây để doạ nạt người khác, nhân tiện nghe một chút những tâm sự trong lòng của họ. . . . . . Hắn còn sống không?"
Hạnh Hoa nói: "Không sao, còn sống."
Ta tức giận: "Sao còn không lên tiếng? Chúng ta đứng đây nãy giờ đã nói chuyện được nửa ngày rồi!" Nghĩ đến lúc nãy ta ở đây, mọi tâm sự đều bị hắn nghe thấu, vừa thẹn vừa giận, xoay người vài bước tránh ra, Hạnh Hoa vội chạy theo, nhẹ giọng nói: "Hắn từ khi bị tiểu thư bắt tới giờ đều không mở miệng nói chuyện nhiều." Ta ngừng lại 1 chút, cách hắn khoảng hơn mười bước chân, trong lòng tự nhiên thấy khổ sở.
Ta không quay đầu lại, dù sao hắn cũng sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng của ta, thấp giọng nói: "Tạ công tử, chúng ta đã quấy rầy ngươi, thật có lỗi." Ta đang cố làm cho hắn đỡ sợ hãi và buồn phiền hơn. Nói xong, biết hắn cũng sẽ không mở miệng, nháy mắt bảo Hạnh Hoa cùng ta đang đi thôi.
Chúng ta chậm rãi trở về phòng ngủ, lòng ta suy sụp, lần này không phải bởi vì ta mà là bởi vì Tạ Thẩm Ngôn. Vừa rồi ta cảm thấy trong lòng hắn nhất định là có u sầu. Hắn một mình ngồi ở bên hồ đêm khuya vắng, không ai có thể hóa giải nổi ưu sầu của hắn.
Nếu ta không phải là đang... trong thân thểvị tiểu thư này, nhất định ta có thể nói chuyện làm cho hắn vui vẻ. Nhưng ta biết ta không thể tiếp cận hắn, đối với hắn ta là kẻ thù, là ác mộng. Chuyện này giống như ta nhìn thấy hắn bị nước cuốn nhưng không cách nào giơ tay ra giúp hắn, bởi vì ta chính là kẻ đã đẩy hắn vào dòng nước. Nếu ta mà đến bên cạnh hắn, chỉ có thể làm cho hắn âu sầu hơn thôi.
Ta thở dài một tiếng.
Hạnh hoa bỗng nhiên nói: "Tạ công tử so với trước kia đã tốt lên rất nhiều."
Ta cười khổ nói: “Làm sao có thể như thế? Ta lần trước còn thấy mặt hắn trắng bệch."
"Người không gặp hắn trước kia, căn bản không thể hình dung được. Mỗi ngày bị đánh, còn bị người khác. . . . . . Đứng lên cũng không nổi, suốt ngày bị lôi lôi kéo kéo nhưng hiện tại hắn đã có thể chính mình đi rồi."
Ta sợ run cả người, lắc đầu nói: "Tiểu thư của ngươi thật ra tay ác độc, nàng nhất định là rất thích hắn."
"Tiểu thư nói đúng. Khi đó, chính tiểu thư cũng không rõ. Chỉ nghĩ đến bản thân hận hắn, cảm thấy nếu hành hạ hắn nhất định sẽ thấy dễ chịu đó. Nhưng kỳ thật càng ngày càng khó chịu, đến cuối cùng. . . . . .
Ta nhìn Hạnh Hoa, từ khi ta xuyên không đến đây, nàng hình như biến thành một người khác. Nàng vẻ mặt hoạt bát, ngôn ngữ lanh lợi, lại rất mực dịu dàng, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, hiện tại dầu đã có thể ngẩng cao, mắt mở to tròn đẹp như trăng. Ta không khỏi nói: "Hạnh Hoa thật thông minh hay là đổi tên, kêu Thông Hoa đi!"
Hạnh hoa cười rộ lên nói: "Tiểu thư. . . . . ."
Ta nói: "Đừng nói ta đã làm sai cái gì nha! Ta hiện tại rất mẫn cảm đó!"
Hạnh Hoa vừa cười vừa nói: "Không, tiểu thư không có làm gì hết."
Ta cảm thấy có gì không giống ý mình, thở dài nói : "Chuyện của ta bây giờ mấy người hiểu được…”
Hạnh hoa chần chừ nói: "Chúng ta đều hiểu được tiểu thư là một người khác , Tạ công tử cũng nên hiểu được, nhất định có 1 ngày hắn sẽ hiểu."
"Tiểu thư của ngươi trước kia có hay đánh ngươi không?"
Hạnh Hoa run rẩy một chút nói: "Có, nàng thường hay tát ta, có khi còn dùng roi, dùng châm. . . . . ."
"Ngươi xem, nếu như là ta thì có còn sợ hãi nữa hay không hay cảm thấy được ta có chút khác biệt với tiểu thư ngươi không?"
Hạnh Hoa gật đầu nói: "Ta thường xuyên sợ hãi. Có khi ban đêm tỉnh lại, sợ buổi sáng tiểu thư tỉnh lại, sẽ không còn là tiểu thư nữa."
Ta thở dài nói : "Ngươi nghĩ lại xem tiểu thư của ngươi đã đối xử với Tạ công tử thế nào, đến ngươi nghĩ lại còn thấy sợ hãi, ta nghĩ Tạ công tử thấy ta thì hắn vừa sợ hãi, vừa thù hận. So với ngươi, chắc hắn còn sợ ta nhiều hơn ngươi vạn lần."
Hạnh hoa nói: "Nói vậy thật không công bình, tiểu thư chưa làm qua chuyện xấu mà."
Ta lắc đầu nói: "Ta là vì...ở trong thân thể, làm sao có thể nói với mọi người ta không phải tiểu thư thật”.
Hạnh hoa kiên định nói: "Ta đúng là đã từng sợ hãi nhưng ta khẳng định ngươi không phải tiểu thư của ta trước kia”
Ta cười hỏi: "Vậy khi nào thì ngươi có thể như thế khẳng định?"
Hạnh hoa nhìn ta nói: “Chính là lúc này, mỗi khi tiểu thư cười thật sự đẹp lắm, ta liền nhận biết người là tiểu thư hiện tại!"
Ta cười ha ha nói: "Vậy xem ra ta phải thường xuyên cười mới được." Hạnh hoa cũng cùng ta nở nụ cười.
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 6: Rời phủ
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Sáng sớm hôm đó, bầu trời sáng trong ngập tràn 1 màu xanh êm dịu, không hề có 1 gợn mây, chúng ta cùng nhau khởi hành
Ta mặc 1 thân y phục nam trang màu nâu, nhìn thật chẳng ra cái gì cả, lần này thế nào cũng sẽ làm thành trò cười cho thiên hạ. Hạnh Hoa cũng mặc 1 thân y phục nam trang màu xanh thẫm, hai chúng ta mỗi người cầm theo 1 cái nón có khăn che mặt. Ta và Hạnh Hoa rời khỏi khuê phòng đi về hướng chuồng ngựa.
Ta đêm qua cũng đã đến chào từ biệt cha và Lệ nương, hai người bọn họ thay phiên nhau dặn dò ta đủ thứ. Cha mặc dù luôn mang theo bộ mắt dáng vẻ sầu khổ nghiêm trang nhưng ta còn khẽ thấy trong đáy mắt ông có một tia ôn hòa, sung sướng. Lệ nương thì khỏi nói, quả thực không che dấu được sự vui mừng. Ta thây hai người như vậy cũng thực thấy vui mừng. Ca ca nói sáng nay nhất định tiễn ta xuất môn, ta chậm rãi đi trên con đường mòn, trong lòng chợt nhân ra ta đã bắt đầu cảm thấy đây là nhà của ta, thập phần cảm thấy mình may mắn.
Từ xa đã thấy bóng dáng caca, Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn đã ở chuồng ngựa chờ sẵn, ca ca mặc 1 thân y phục bằng gấm vóc màu lục nhạt, rất nổi bật, Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn lại mặc một thân hắc y, Lý bá trước giờ luôn là mặc hắc y, còn Tạ Thẩm Ngôn vẫn là mặc y phục của hạ nô, ta trong lòng thật cảm thấy không thoải mái, thập phần không thích.
Ca ca hình như nói với Tạ Thẩm Ngôn điều gì đó nhưng Tạ Thẩm Ngôn vẫn y như cũ, bộ dạng rất hờ hững. Ca ca thấy chúng ta tiến lại gần, xoay người lại cười, Tạ Thẩm Ngôn không nhìn, cũng không có tỏ thái độ gì.
Ca ca (ta hiện tại kêu hắn là ca ca, không gọi là Đổng Ngọc Thanh) nói: “Ta làm mọi cách cũng không thể nào làm cho Thẩm Ngôn chịu thay quần áo. Muội muội, ngươi mặc quần áo tuy không hợp mắt lắm nhưng nhìn cũng rất là được.”
Ta gượng cười trêu ghẹo: “Ca ca nói như vậy nghe thật là thích! Bộ dạng caca tuấn nhã như vậy hơn nữa cũng rất biết cách ăn mặc, như vậy sau này chị dâu ta xem ra phải quản caca thật chặt, sẽ chăm sóc caca rất tận tâm, có khi cũng sẽ tiện thể chiếu cố ta, cái này được gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về đó. Giống như Lệ nương vậy, ta ở ngoài sẽ cố gắng kiếm 1 người thật sự yêu thương ta.”
Ca ca kinh ngạc nói: “Muội muội, hiện tại ngươi nói như vậy chứ ta nhớ lúc trước, mỗi khi ta nói muốn tìm đại tẩu cho ngươi, ngươi liền nói sẽ giúp ta ‘xem xét’ cơ mà”
Ta lắc đầu: “Ta từng là ác nhân như vậy sao? Thật là đáng sợ, xem ra ta đây phải dùng cả cuộc đời để trả nợ rồi, thật sẽ khiến ta mệt chết.”
Ca ca đột nhiên hé miệng, nhìn vào mắt ta chăm chú nói: “Ta đã quên. Muội cũng không cần nhớ, muội không có nợ ta cái gì hết”
Ta nhìn ánh mắt của hắn, thực cảm động, nói: “Ta thật sự có tài đức gì lại có thể có được 1 vị huynh trưởng như huynh!”
Ca ca cười nói: “Người tốt nhất định gặp chuyện tốt.”
Ta nói nói : “Caca ngày sau nhất định hồng phúc tề thiên.” Chúng ta nhìn nhau cùng cười.
Đang nói chuyện bỗng nghe Lý bá kêu 1 tiếng Lão gia, chúng ta liền quay đầu lại, thấy cha cùng Lệ nương đang đi tới. Ta thập phần kinh ngạc, cùng ca ca đang xoay người vấn an. Cha vẫn như cũ, khuôn mặt cứ như là sắp đến ngày tận thế vậy, đi đến bên cạnh Tạ Thẩm Ngôn nhưng căn bản là giống như không nhìn thấy hắn, ông chỉ chú tâm đến ta, nhìn ta nói: “Thế sự khó liệu, nói không chừng… Nhưng hiện tại tạm thời con cứ sống thoải mái, buông lỏng tinh thần, chơi đùa cho thật sảng khoái, không cần suy nghĩ nhiều.” Mỗi một câu nói đều giống như là nói với Tạ Thẩm Ngôn, Tạ Thẩm Ngôn khẽ đưa mắt nhìn xuống hình như đang suy nghĩ, mặt vẫn như cũ, bình thản như mặt nước. Ta hít 1 hơi thật sâu, cha thật sự rất quan tâm tới ta, cũng đã hạ mình đến để gặp con của tội thần, thật đáng tiếc là nữ nhi thật sự của ông đã không còn ở đây nữa.
Ta nhìn cha nói: “Cha, xin yên tâm, con nhất định sẽ không gây phiền toái. Xin cha hãy bảo trọng thân thể. . . . . .” Ta nói đến đây, lập tức ngưng lại. Cha khẽ thở dài: “Khiết nhi, đi đường cẩn thận.” Ta nhìn về hướng Lệ nương, nàng vì lời ní lúc nãy của ta, mặt cũng đã đỏ lên rồi, ta thật muốn đùa với nàng 1 chút nữa, nhanh chóng nói : “Lệ nương, có từng nghe thấy xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, quân vương đô ứng hận tảo triêu? ( ta thích bóp méo câu thơ, bởi vì ta nhớ không rõ nguyên văn _ câu này là của tác giả ) (bé bự: đại ý câu này giống như là đêm xuân mà vận động quá sức sẽ thấy đêm rất ngắn, cho nên các bậc quân vương ngày xưa thật sự nên hận buổi bình minh)“
Ca ca nhìn ta nói: “Đây là cái từ ngữ gì, rõ ràng là dâm ô, phải chăng là…? Muội muội. . .” Ta vội xua tay: “Không phải ta nói, là trong mơ ta gặp 1 tiên nhân, hắn liền tặng câu này cho tân hôn của cha và Lệ nương.”
Lệ nương rốt cục nhịn không được, mắng: “Này, ngươi có phải là cô nương mười bảy mười tám tuổi không? !” Cha tự dưng quay lưng đi không nhìn chúng ta, mặc cho chúng ta thích làm gì thì làm.
Ta cười nói: “Mười bảy tuổi, ta ít nhất không có nửa đêm lẻn vào dịch quán….” Lệ nương lập tức nhào về phía ta, thấy vậy ta bèn hét toáng lên: “Cha… cứu con!” Lệ nương ngay lập tức ôm ta vào ngực, ta nhẹ nhàng thở ra nói: “Lệ nương, ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi muốn giết ta.”
Lệ nương căm hận nói : “Ta hận không thể ăn ngươi! Đâu phải chỉ là muốn giết ngươi!”
Ta ở trong lòng nàng giãy dụa nói: “Chỉ cần ngươi đừng đem ăn mất cha ta…. Lệ nương tha mạng a! Ta sắp bị ngợp thở rồi. . . . . . Ngươi không phải là cứ như vậy đối xử với ta cha chứ, ông nhất định là chịu không nổi đâu. . . . . . Tha mạng a, ta không dám nói nữa! . . . . . . Lệ nương, kỳ thật ở trong ngực của ngươi cũng thực thoải mái lắm. . . . . . Nhưng không thích hợp để tám chuyện a! . . . . . .”
Lệ nương vừa buông ra thì hai người chúng ta đều cười đến hết hơi. Ta thật ra là đã hai mươi lăm tuổi, cùng Lệ nương kém hai tuổi, ta cảm thấy được nàng cùng ta thật sự rất thân thiết. Cha không biết từ khi nào đã quay người lại, mỉm cười nhìn chúng ta. Lệ nương nói: “Ta hôm nay tạm tha cho ngươi! Chờ sau khi ngươi trở về, chúng ta tính sổ!”
Ta vừa cười vừa nói: “Lệ nương, tính sổ với ta sao cũng được, ta chỉ mong ngươi, ngàn vạn lần hãy chiếu cố thật tốt vị phụ thân dễ thương đáng yêu của ta…” Lệ nương lại muốn nổi điên, cha than nhẹ vừa nhìn Lệ nương vừa nói: “Ngươi đấu không lại rồi.” Lệ nương cắn răng nhìn ta. Ta nở nụ cười, thấp giọng nói: “Ngươi ngay cả 1 câu cũng không dám nói lại sao?” Lệ nương mắt nhìn cha, hung hăng trừng mắt nhìn ta, không thèm nói chuyện. Ta được một trận cười xấu xa.
Cha ôn nhu nhìn Lý bá nói: “Hãy bảo vệ tiểu thư cho tốt.”
Lý bá cúi đầu nói: “Vâng! Lão gia, ta muôn lần chết không chối từ”.
Ca ca cũng nhìn cha nói: “Ba tháng sau con sẽ đi đến chỗ cha mẹ của Lý bá, tự mình đón muội muội về nhà.”
Trong lòng ta ấm áp, bọn hắn đối với ta thật sự là rất tốt!
Ta cười nói: “Cha, Lệ nương, ca ca, mọi người đừng lo lắng cho ta! Ta phúc lớn mạng lớn, có rất nhiều thân nhân cùng bằng hữu tốt bụng! Ta ở bên ngoài lấy tên là Tống Hoan Ngữ thật có rất nhiều niềm vui, tới nơi này chính là vì muốn cùng mọi người vui vẻ sống! Ta là người tốt nên chắc chắn sẽ được ông trời ưu ái, khẳng địnhsẽ có 1 chuyến đi vui vẻ, chờ ta trở về, ta sẽ lại cùng mọi người chơi đùa!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta, dù sao ta cũng không để ý , quá khứ đã qua, ta đi đến ôm mỗi người 1 cái, đến Lệ nương thì ta còn hôn lên má của nàng một chút, mặt nàng lại ửng hồng làm ta cười ha ha, ta quay sang Lý bá nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Lý bá lập tức dắt ngựa, chúng ta đi thành một hàng, bước ra cửa phủ.
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 7: Dừng ngựa
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ra tới bên ngoài, trên đường không thấy có 1 bóng người nào, ta khẽ cài lại dây nón thì chợt phát hiện Lý bá, Hạnh Hoa cùng Tạ Thẩm Ngôn tay đều nắm chặt lấy bảo kiếm đeo ở bên hông. Ta biết vạn nhất có xảy ra sự cố, bọn hắn đều có võ nghệ đương nhiên có thể tự bảo vệ mình nhưng nếu lại vì bảo vệ ta – kẻ không có võ nghệ không chừng sẽ toi mạng. Giật mình, ta suy nghĩ nhất định không thể để chuyện đó xảy ra nên ta liền nghiêm túc nhìn Lý bá nói: “Lý bá, lần này xuất hành, những việc nhỏ ngươi đều có thể làm chủ, chỉ khi có chuyện nguy cấp, nhất định phải nghe theo quyết định của ta!” Lý bá kinh ngạc nhìn ta, hắn khẽ lắc đầu.
Ta không rời ánh mắt, nhìn hắn chăm chú nói: “Ngươi cũng biết ta thật sự không phải là tiểu thư thật sự. Ta là Tống Hoan Ngữ. Ta đọc đủ thứ thi thư, trong lòng đôi khi có thể nhìn thấu nhiều việc, cũng từng tiếp xúc qua vô số người! Tuy rằng không nhớ được cái gì vậy, nhưng vào thời khắc quan trọng, ta thật sự muốn tự mình xử lý! Ngươi hãy nghe lời ta nói, hãy hứa đến lúc đó, ngươi sẽ không làm trái ý của ta. Ngươi cũng phải quản lý bọn hắn, bắt bọn hắn cũng phải nghe theo ý của ta! Nếu ngươi không đồng ý, ta liền bỏ đi, tự mình đi ngao du! Ta nói được nhất định sẽ làm được!” Ta thật là cái đồ ngốc, ngay cả lúc dọa nạt người khác cũng hoàn toàn có thể phô trương thanh thế.
Kỳ thật hắn không đồng ý, ta cũng không dám tự mình đi nhưng ta 1 mực dùng ánh mắt bắt buộc hắn, không tin hắn không nghe theo.
Lý bá rốt cục cũng gật đầu đầu hàng, hạ thấp mắt nói: “Đột nhiên nghe tiểu thư phân phó như vậy….” Ta không nói lời nào, một hồi lâu sau, hắn nói: “Ta đồng ý.”
Ta nở nụ cười, thở phào một cái, như vậy nếu xảy ra sự cố, ta cũng có thể sai khiến, bắt bọ họ tự cứu lấy thân. Ta còn nói thêm: “Ta cũng nói cho các ngươi bí mật của ta, thứ nhất, ta không nhớ được đường, vạn nhất nếu đi lạc, ta sẽ chờ ở chỗ lần cuối cùng thấy các ngươi. Thứ hai, ta biết bơi lội, nếu lỡ rơi xuống nước, ai cũng không cần tới cứu ta. Thứ 3. . . . . . Ta còn chưa nhớ ra được, ngày sau sẽ nói cho các ngươi biết.” Hạnh hoa nhẹ giọng nở nụ cười.
Ta đeo nón, trước mắt một mảnh sa vụ (mảnh khăn mỏng để che mặt). Ta chú ý tới Tạ Thẩm Ngôn cũng đội 1 cái như vậy che mặt lại, đại khái chắc là hắn không muốn người khác nhận ra hắn.
Bọn họ đều đã yên vị trên lưng ngựa, ta thì vẫn còn đang cố gắng lên ngựa. Lần này không phải thất lão Mã (chú ý, ở đầu chương 2 có nói đến thất lão Mã, ban đầu ta không hiểu là cái chi nhưng giờ đã hiểu, đó là 1 con ngựa già…), là 1 con ngựa cao lớn, lông màu đỏ thẫm, dáng đứng hiên ngang tráng kiện, ta thật sự hối hận trong khoảng thời gian này như thế nào lại không đề cao chuyện cưỡi ngựa, mỗi ngày đều ở trong phủ đọc sách nên hôm nay mới không biết cưỡi ngựa, mới nhớ tới sự tình lần trước.
Hạnh Hoa ở nơi nào nói: “Tiểu thư, ta giúp người.”
Ta nói: “Đừng, ta phải chính mình tự học cách lên ngựa, một lần không được thì hai ba lần, có như thế ta mới biết cách lên ngựa!” Con ngựa đứng không yên, cứ quay qua quay lại, ta nhìn nó lải nhải: “Ngươi đứng yên để cho ta leo lên đi, chúng ta cũng không có thù hận mà . . . . . . . Lần trước, con ngựa kiakhông nói gì với ngươi sao? Ta biết, ta đối với nó rất tốt nhưng nó lại làm ta nổi điên. . . . . . Ngươi nếu không để cho ta leo lên, ta thật muốn phát hoả! . . . . . Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn động đậy. . . . . .” Ta vừa định nói ta đánh ngươi, nghĩ đến Tạ Thẩm Ngôn đang đứng ở bên cạnh, những lời này chắc sẽ khiến cho hắn thương tâm nên ta liền đổi thành “Ta sẽ đem ngươi để ở lại trong phủ, ngươi cũng không được đi ra ngoài chơi! . . . . . .” (bé bự: tỷ rảnh quá…đi nói chuyện với ngựa, có ai nói tỷ bị tăng tăng chưa?)
Ta rốt cục cũng luống cuống tay chân leo lên được trên lưng ngựa, nửa ngồi trên yên ngựa nhìn nó nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi được phép cùng ta đi dạo! Nhưng lúc nãy ngươi thiếu chút làm cho ta sợ đến hôn mê bất tỉnh!” Hạnh Hoa đã muốn cười đến đứt hơi, Lý bá kinh hãi nhìn ta, chắc là đang nghĩ làm cách nào để có thể mang 1 đứa đại ngốc như ta đi ngao du giang hồ. Tạ Thẩm Ngôn nhẹ giọng ho khan.
Ta hô với giọng quyết tâm, vui sướng: “Đi thôi.”
Nhẹ nhàng khẽ thúc vô hông ngựa, con ngựa liền đứng lên. Nó bỗng nhiên hướng phía trái chạy một đoạn, lại quay hướng phải chạy một đoạn, căn bản không chịu chạy thẳng. Ta ngồi trên yên thượng khó khăn lắm mới giữ được cân bằng, hoàn toàn không có cách điều khiển nó! Ta chỉ cảm thấy được giống như chơi trò vòng xoay ngựa gỗ, mọi thứ đều xoay mòng mòng. Con ngựa kia ở trên đường chạy tới chạy lui, ta bên tai chỉ nghe thấy Hạnh Hoa hô to: “Nắm chặt dây cương, tiểu thư! Nắm chặt dây cương!” Ta cũng không biết trong tay ta là cái gì, còn dây cương là cái gì? ! Hoa mắt chóng mặt, ta lơ mơ thấy bọn họ đang ở phía sau ngựa ta, cũng chạy loạn lên giống như ta, giọng nói của Lý bá cũng truyền đến tai ta : “Nắm chặt dây cương! Nắm chặt dây cương! . . . . . .” Ta tức giận muốn chết! Đây không phải cố tình làm khó dễ ta sao? ! Nhìn không ra là ta làm không được hay sao? !
Con ngựa kia đột nhiên chạy ngày 1 nhanh hơn, ta cuống cuồng la hét dữ dội làm cho con ngựa càng sợ hơn, chạy càng nhanh hơn đã vậy lại còn chạy hết bên này sang bên kia, nhất định không chịu chạy thẳng. Ta không biết ta đã kêu cứu bao lâu, dù sao ta lúc này cũng không nghe thấy bọ họ pử phía sau kêu “Nắm chặt dây cương” linh tinh, vô nghĩa nữa. Lỗ tai ta từ từ cũng không còn nghe thấy tiếng bọn họ nữa, bây giờ ta cái gì cũng không nghe thấy, ta sợ quá bèn nhắm chặt mắt lại, cái gì cũng không nhìn, chỉ cảm thấy là giống như đang cưỡi trên lưng 1 con thần mã, cưỡi mây đạp gió, cảm thấy may mắn không có gì bằng vì muốn được như vậy chắc ta phải chết đến 1800 lần.
Không biết qua bao lâu, ngựa cũng đã dừng lại, ta khẽ hé mắt, nhìn thấy Lý bá cầm lấy dây cương của ta, chúng ta đang đứng ở trước cửa thành. Lý bá nhìn thấy bộ dáng của ta hình như hắn muốn đánh cho ta 1 trận, trên mặt hắn hắc khí tràn ngập, nửa ngày cũng không nói chuyện. Ta nghe thấy phía sau Hạnh Hoa khóc khóc cười cười cùng Tạ Thẩm Ngôn đang ho khan.
Lý bá rốt cục cũng chịu nói: “Tiểu thư không biết cưỡi ngựa? !”
Ta nói: “Đương nhiên! Ta lần trước như thế nào trở về ? ! Hạnh Hoa, ngươi nói cho hắn nghe!”
Hạnh Hoa thấp giọng nói: “Đây là lần thứ hai của tiểu thư.”
Ta nói: “Hạnh Hoa, ngươi nói xem, có phải ta đã khá hơn rất nhiều không? !”
Hạnh hoa nghẹn ngào nói: “Vâng! Lần trước một canh giờ đi chỉ đi được một dặm” (bé bự: 1 dặm bằng ½ km, 1 canh giờ đi được ½ km, hài đến chết cười. Mà theo như ta nhớ ngày xưa có 12 canh giờ ấn định theo 12 con giáp nên có thể hiểu 1 canh giờ bằng 2 tiếng đồng hồ…cái này thật ta không rõ…đoán mò thui)
Lý bá nhìn Hạnh Hoa nói: “Ngươi vì sao không nói cho ta biết? !”
Không muốn hắn làm cho Hạnh Hoa khó xử, ta vội nói: “Vì sao phải nói cho ngươi? Ta đi ra ngoài chính là vì muốn học cưỡi ngựa! Dù sao chúng ta đi cũng không vội, ngươi lo cho các ngươi trước đi, cứ ngạo mạn mà đi thong thả, đừng quan tâm đến ta!”
Lý bá thở dài, nắm lấy dây cương ngựa của ta hướng cửa thành cưỡi đến. Ta ngồi trên ngựa thở, Hạnh Hoa cưỡi lại nói: “Tiểu thư, ngươi có khỏe không?”
Ta nói: “Trừ bỏ linh hồn nhỏ bé không tính thì cái khác cũng đều ổn.” Hạnh hoa cười rộ lên.
Ra khỏi cửa thành, Lý bá vẫn lôi kéo ngựa của ta đi. Chúng ta đi đã lâu, tới một mảnh ruộng bằng phẳng. Khi mùa xuân đến, màu vàng của bông cải tràn ngập mặt đât, các loại hoa dại điểm xuyết khắp nơi. Bầu trời cao xanh thẳm, không khí tươi mát tràn ngập hương thơm. Ta lớn tiếng thở dài nói : “Cảnh xuân thật xinh đẹp khôn cùng! Lý bá, ta sớm muộn gì cũng phải chính mình cưỡi, mau đem dây cương cho ta đi.”
Lý bá do dự một chút, rốt cục cũng đánh giá cao năng lực của ta, đem dây cương giao lại trong tay ta. Ta tay cầm dây cương, cảm thấy được vận mệnh do chính mình nắm giữ ở trong tay, không nén được cười ha ha, dùng hai chân kẹp hông ngựa, ngựa đang chạy như bay bỗng đứng lên. Ta lập tức hiện nguyên hình, lúng ta lúng túng, chỉ cảm thấy trời đất quay mòng mòng, lập tức kêu to lên. Mơ mơ hồ hồ thấy Lý bá đang vội giục ngựa đuổi theo, chỉ là ngựa của ta cũng thực giảo hoạt, biết bị đuổi theo nên lập tức bắt đầu chạy quanh không biết đường nào mà lần. Lúc này quanh thân không có tường vây quanh, nó quả thực là đang muốn làm bừa. Trong chốc lát chạy cái 8 tự, trong chốc lát chạy cái 6 tự, sau lại chín Ảrập con số, trừ bỏ 1, đều chạy một lần (bé bự: đoạn chạy loạn này ta không hiểu, các nàng cứ xem như là giống như ngựa điên chạy loạn đi, giống như khi chũng ta thi bằng lái chạy theo vòng số 8 á…chạy đủ thứ kiểu) .
Trên mặt đường đầy cỏ lúc đó, ta ở phía trước thét chói tai, ngồi ở trên ngựa quẹo trái quẹo phải chạy như bay, phía sau có 3 con ngựa cùng đuổi theo, cùng nhau hô to “Nắm chặt dây cương”. Xa xa, ta thoáng thấy một đội hai mươi người cùng đoàn ngựa thồ chậm rãi đi tới, ngựa của ta cao hứng đuổi theo sau lưng người ta. Ta hô to : “Cẩn thận a, coi chừng bị húc!” Những người đó ngay lập tức quay đầu ngựa lại nhìn ta, có người còn rút kiếm ra. Lý bá ở phía sau hô to: “Nàng không biết cưỡi ngựa! Đừng đả thương nàng!” Một bên còn hô: “Ngươi nắm chặt dây cương a!” Ta sống chết nắm lấy cái yên, căn bản không biết dây cương là cái nào. (bé bự: mẹ ơi…cười đau bụng quá…*cười quằn quại*)
Ngựa của ta nhanh chóng đã chạy đến trước mặt những người đó, ta tự nhiên cảm thấy được bọn hắn có ý xấu, đột nhiên tự mình xoay qua 1 góc chín mươi độ nhắm hướng bên cạnh mà chạy . Ta quay đầu nhìn lại thì thấy Lý bá và bọn hắn đang liều mạng đuổi theo lại đây, chỉ là ngựa của ta cũng thấy vậy nên tự dưng đứng lên hí lên 1 tiếng rồi cắm đầu chạy nhanh hơn. Dần dần, Lý bá và bọn hắn ngày càng tiến tới gần ta. Tai ta nghe thấy bọn hắn đang ở phía sau, nhưng ngựa của ta đột nhiên xoay người vòng lại, hướng về phía bọn nhắm thẳng chạy tới. Mắt ta thấy Lý bá đang ghìm 1 bên ngựa của ta lại, đưa tay tới nắm lấy dây cương, nhưng vẫn chưa nắm được. Vừa may Hạnh Hoa tới kịp, đem ngựa chạy theo ghìm phía bên kia, tiếp theo ngựa của ta đối diện Tạ Thẩm Ngôn, nhằm thẳng hướng đã qua mà chạy, ta sợ tới mức tiếng kêu to lên đến quãng âm thứ 8 (bé bự: không hiểu lắm nhưng các nàng cứ xem như nghe opera đi…hắc hắc), trơ mắt nhìn thấy hắn hình như muốn đánh ta, tai nghe Lý bá hô to: “Tạ công tử! Không thể đả thương nàng!” Trong lòng ta rất e ngại, hắn hiện tại rất căm hận tiểu thư hại hắn, lúc này nếu hắn có ý tổn thương ta, chỉ sợ ta không thể chống cự. . . . . . Tâm hoảng hốt, hồn vía như muốn bay lên trời, phía sạu lại còn bị Hạnh Hoa khủng bố bằng tiếng thét chói tai. . . . . . Giữa lúc hoảng hốt, Tạ Thẩm Ngôn xoay đầu ngựa của hắn hướng gần về phía đầu ngựa của ta, bàn tay thon dài của hắn 1 phát giống như có một đạo tia chớp theo sương mù xuyên qua bay đến, nhanh chóng bắt được dây cương ngựa của ta. Ngựa của ta ngay lập tức dừng lại, ta ở trên ngựa sợ hãi muốn chết, hạ nón xuống, chân buông thõng, lăn 1 cái trượt xuống lưng ngựa, lập tức ngồi trên mặt đất, khóc ầm lên!
Tạ Thẩm Ngôn dẫn ngựa của ta chạy đi. Lý bá cùng Hạnh Hoa cưỡi nữa lại đây, vội xuống ngựa, Hạnh Hoa chạy đến bên cạnh ta, hỏi: “Tiểu thư, có khỏe không?” Ta hận không có 1 cái gì đó ở đây để đập cho đỡ sợ! Tạ Thẩm Ngôn dừng ngựa của ta lại, để cho ta xấu hổ và giận dữ đến không chịu nổi! Ngay lập tức ta liền cảm thấy có thẹn với hắn, tuy rằng nói cho cùng đây cũng là diện mạo của ta, hiện tại ta lại thiếu hắn 1 cái ân tình, làm sao ta dám ngẩng mặt lên nhìn hắn chứ?!
Ta khóc được 1 lát, nghe thấy tiếng ngựa đã trở lại, ngẩng đầu thấy Hạnh Hoa nhìn ta, lại thấy Tạ Thẩm Ngôn đem dây cương ngựa giao cho Lý bá, Lý bá nói một câu: “Cám ơn công tử tương trợ.” Tạ Thẩm Ngôn không nói tiếng nào. Hắn hiện đội nón có cái khăn che mặt nê nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, ta chỉ có thể tưởng tượng đó là một bộ mặt không hề tức giận nhưng lạnh lùng và với đối với ta vô cùng chán ghét. Ta ngưng tiếng khóc, lau khô lệ, thở dài, nhìn Hạnh Hoa nói: “Đừng lo lắng, ta tốt lắm.” Đứng lên, đi về phía Tạ Thẩm Ngôn cúi đầu thi lễ nói: “Đa tạ.” Ta cúi đầu không có nhìn hắn, hắn cũng không nói gì. (bé bự: Ngôn ca…anh không nói em sẽ cho là anh bị câm a…oa…oa…oa…không chịu đâu)
Ta muốn theo Lý bá tiếp nhận dây cương nhưng hắn không cho ta. Ta trong lòng tức giận đành phải phát tác ở trên ngựa, ta nhìn thẳng vào đầu con ngựa mắng to : “Ngươi thật không biết suy nghĩ! Đồ trứng thối! Ngươi làm sao có thể là vật để ta cưỡi, rõ ràng là gian tế do địch nhân phái tới! Ta có chỗ nào cần phải xin lỗi ngươi ? Sao ngươi có thể đối đãi ta như thế? ! Ta vì ngươi mà hét khan cả cổ! Ta thậm chí còn muốn mua cho ngươi cà rốt, nhưng hiện tại ngươi đừng có mơ ! Ngươi tiếp tục nhai cỏ đi! Ngươi mà còn chạy loạn như vậy nữa, ta sẽ không khách khí ! ( ta là ta không dám nói sẽ đánh nó) Ta sẽ gắn đầy lên đầu ngươi sáp thơm với hoa tươi, cái đuôi ngươi ta sẽ biến thành mái tóc, để cho người khác đều chê cười ngươi! Chúng ta phía trước còn có rất nhiều nơi để đi, ngươi mà không nghe lời, ta sẽ không mang ngươi đi theo! Đến lúc đó ngươi khóc ta cũng không thèm để ý ngươi!”
Hạnh Hoa cười đến run người, Lý bá lắc đầu, Tạ Thẩm Ngôn khụ vài cái. Tảo hồng mã (bé bự: cái tên do màu lông con ngựa mà ra, màu lông đỏ thẫm) đưa mắt nhìn ta xem ra dáng điệu cũng hơi ngượng ngùng, xem chừng đã biết lỗi. Ta nhìn nó, lại có chút mềm lòng, nói : “Ta biết ngươi chính là ham chơi, đã lâu không được ra ngoài rồi, vả lại cảnh xuân vừa lúc hấp dẫn đến vậy. . . Nhưng muốn làm gì cũng phải có quy củ! Ngươi về sau nếu nhất định muốn chạy lòng vòng, chỉ có thể chạy năm vòng nhỏ, không thể hơn! Ta còn có việc muốn làm nữa!”
Hạnh Hoa vừa cười vừa đi tới giúp đỡ ta: “Tiểu thư, lên ngựa đi, ta nghĩ nó cũng đã hiểu, cũng sẽ chính mình tự đếm.” Nàng nói xong, chính mình cười đến nằm úp sấp trên mặt đất.
Ta vẫn còn chưa nói hết nhưng cũng ngưng lại, nhìn con ngựa nói: “Hôm nay nể mặt Hạnh Hoa, ta tha cho ngươi. Nếu không, ta còn có thể tiếp tục giảng giải cho ngươi hơn nửa ngày! Ngươi thật đúng là phiền chết được!” Lý bá thấp đầu, Tạ Thẩm Ngôn cũng khụ một chuỗi ho khan. (bé bự: muốn cười cứ cười…sao phải nén? Hay anh sợ Ngữ tỷ giáo huấn cho anh 1 bài…hắc hắc…)
Ta nhìn Lý bá nói: “Ngươi không có cách nào khiến cho hắn hết ho khan?” (bé bự: tỷ ngây thơ quá đi a…)
Lý bá rốt cục cũng ngẩng đầu lên, ta phát hiện mặt của hắn cười đến mức đỏ lên, hắn nói: “Điều trị và chế thuốc, muốn có ít nhất cũng phải mất 2 tháng mới được.”
Ta nói: “Chúng ta ở bên ngoài, hắn uống thuốc như thế nào?”
Lý bá nói: “Ta đã sai người ta làm thành thuốc viên nhưng chỉ dùng được khoảng mười ngày, đến lúc đó phải tìm được một cái thành trấn, sau đó tiếp tục làm là được”.
Ta đội nón, cố gắng leo lên yên ngựa, Lý bá đi đến trước mặt, nắm chặt dây cương, ta nhìn con ngựa, nói: “Lý bá, hôm nay ngươi cứ nắm dây cương đi nhưng ngày mai, ta nhất định phải tự làm. Ta nhất định phải học được cách cưới ngựa!”
Lý bá thì thào thuyết: “Tiểu thư nhất định có thể. . . . . . Một ngày nào đó.”