Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 11: Tần Nhị Bảo thần bí.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Ân Huyên Vũ nhẹ nhàng đi vào trước thư phòng cha mình gõ gõ cửa, nàng biết rõ lúc này cha đang làm việc, không thích bị người khác quấy rầy, cho nên giống như bình thường không có gì gấp gáp nàng cũng sẽ không quấy rầy cha. Nhưng lần này là ngoại lệ, nàng cảm thấy nếu như không hỏi rõ ràng, như vậy buổi tối sẽ khó mà ngủ được.
- Mời vào!
Trong phòng truyền ra tiếng Ân Thế Bình.
Ân Huyên Vũ đẩy cửa đi vào, sau đó hướng Ân Thế Bình ngịch ngợm thè lưỡi, giả bộ làm bộ dáng ngây thơ khả ái, với Ân Thế Bình nói:
- Ba ba, hôm nay con có một số việc muốn tìm cha nói chuyện.
- Ah?
Ân Thế Bình nhìn con gái đáng yêu của mình, lộ ra nụ cười hiền lành nói:
-Tiểu Vũ có phải hay không đến đây vì chuyện Tần Nhị Bảo?
- À.
Ân Huyền Vũ nghe cha nói như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, ngây ngốc mà hỏi:
- Cha như thế nào biết được?
- Ha ha...
Ân Thế Bình cười nói:
- Con gái có phải hay không cảm thấy cha đối với Tần Nhị Bảo tốt quá?
Ân Huyền Vũ triệt để bó tay rồi, nàng thế nào cũng không nghĩ chính mình còn không nói gì, cha vậy mà đã biết tâm tư của mình, nhìn thấu hết, vì vậy làm nũng nói:
- Cha, cha cái gì cũng biết vậy? Không thể như vậy a.
Ân Thế bình nở nụ cười, kỳ thật hắn đã sớm đoán được con gái sẽ tìm hắn nói chuyện, cho nên hắn một mực chờ nàng, thương yêu nhìn Ân Huyên Vũ nói:
- Tiểu Vũ, tin tưởng cha, cha đối tốt với cậu như vậy, là có đạo lý đấy.
- Nhưng mà...
Ân Huyền Vũ bị cha một lời nói ra , triệt để xáo trộn suy nghĩ, một lát, còn tìm không thấy từ phù hợp để trả lời.
- Ha ha...
Ân Thế Bình ở công ty đối với cấp dưới cũng coi là nghiêm khắc, nhưng đối với nữ nhi của mình lại luôn cười thương yêu, hắn vừa cười vừa nói:
- Con phải nhớ kỹ câu này, có ít người dùng tiền có thể đổi về lòng trung thành của hắn, mà có những người chỉ dùng lòng chân thành mới đổi được lòng trung thành, ngươi hiểu chưa?
Liễu Thần Đình rất phiền muộn, nàng thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì lão bản sẽ để cho chính mình cùng cái này hai lúa, chính mình tốt xấu gì cũng coi như là một thư ký cao cấp, tìm một người mua quần áo, hoàn toàn có thể tùy tiện tìm người có thể làm được, nhưng lão bản hết lần này tới lần khác lại để cho chính mình tự mình cùng đi.
Kỳ thật, nàng cũng không phải kỳ thị công nhân viên từ bên ngoài đến, mà là cảm giác mình với người kia không khỏi bực bội, hoàn toàn là vì bên người vị này khiến cho như vậy, nhìn là biết hắn không phải người tốt, cả ngày đến muộn không nghiêm túc còn chưa tính, xem này con mắt vẫn là háo sắc , thực đáng ghét.
Nhưng nghĩ đến chính mình phải cùng một người như vậy một ngày, thật sự cảm thấy thống khổ, được rồi, coi như cùng một cái heo đại đần thối hò hét vậy, Liều thần Đình vừa nghĩ tới Tần Nhị Bảo biến thành một cái heo đần lớn bộ dạng, không khỏi phì cười.
- Cô cười cái gì?
Tại một bên xe Tần Nhị Bảo hỏi.
- Mặc kệ chuyện của anh!
Liễu Thần Đình tức giận trả lời, kỳ thật nàng bình thường đối với người nói chuyện rất nhiệt tình, cũng rất hay nói, luôn cười trước, nhưng không biết vì sao đối với cái này Tần Nhị Bảo, lại hoàn toàn làm không được, nàng cảm thấy dùng thái độ hững hờ là tốt nhất, tránh việc hắn luôn hỏi lung tung này nọ.
Nhưng Tần Nhị Bảo đối với thái độ của nàng như vậy, tựa hồ một điểm giác ngộ đều không có, như trước cười đùa tí tửng hỏi lung tung này kia, Liễu Thần Đình trong nội tâm rất là không muốn, nhưng ngoài miệng vẫn ứng phó lấy lệ:
- Ân, đúng vậy, tốt!
Trung tâm chợ cách Ân thị biệt thự một đoạn khá xa, bình thường lái xe cũng phải mất trên dưới một giờ. Tần Nhị Bảo phát hiện mình cùng Liễu Thần Đình nói chuyện một mực không tương hỗ lẫn nhau, cũng chầm chậm mà không nói lời nào, mà là chuyển thành thưởng thức cảnh bên đường. Tần Nhị Bảo ngậm miệng không nói, lại làm Liễu Thần Đình cảm giác mình đã tìm được biện pháp đối phó với hắn, trong nội tâm cũng từng đợt đắc ý.
Xe lái vào bãi đỗ xe dưới mặt đất, Liễu Thần Đình cho xe ngưng lại, vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tần Nhị Bảo tại trầm mặc cả buổi, đột nhiên phun ra một câu:
- Liễu tiểu thư, bộ ngực của cô phát dục đầy đặn như thế, có phải cỡ 36D ?
- Đúng vậy.
Liễu Thần Đình đang tại chính mình vội vội vàng sự tình , không có quá chú ý Tần Nhị Bảo hỏi cái gì, chỉ là thuận miệng qua loa một câu.
- Tôi đã nói ánh mắt của tôi độc đáo mà!
Lúc này Tần Nhị Bảo vì ánh mắt của mình mà có chút đắc chí.
- Anh mới vừa nói cái gì?
Lúc này Liễu Thần Đình mới kịp phản ứng hỏi, nàng vừa mới ý thức tới Tần Nhị Bảo, hỏi một vấn đề không nên hỏi , mà chính nàng lại qua loa trả lời. Nàng lúc này rất là xấu hổ, dùng ánh mắt hung hăng gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nhị Bảo, một bộ dáng cùng hắn dốc sức liều mạng .
- Ah, không có gì!
Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình bộ dáng như vậy,biết không thể đem vấn đề lại tiếp tục nói, bằng không thì, người đẹp này lại nổi cơn thịnh nộ thì khốn nạn cho hắn. Hắn cố ý đánh trống lảng nói:
- Tôi là đầu tiên đến cửa hàng lớn xa hoa như vậy đấy! Phiền toái Liễu tiểu thư chỉ đường, ha ha ha. . .
Dứt lời, hắn nở nụ cười mà chính hắn cũng không biết tại sao phải cười.
Người này thật đúng là không bình thường chán ghét! Trong ý nghĩ Liễu Thần Đình tái diễn những lời này, thở phì phì đi ở phía trước lấy. Tần Nhị Bảo ở phía sau đi theo, trong nội tâm vô cùng đắc ý, tựa hồ hắn cảm thấy trêu chọc mỹ nữ là việc làm cho cả thân người và tâm hồn sung sướng.
Liễu Thần Đình dẫn Tần Nhị Bảo tới cửa hàng nổi tiếng Đông Giang, bên trong hàng hóa trân quý, thời thượng, nhãn hiệu nổi tiếng,giống như là địa chỉ mua sắm tốt nhất của kẻ có tiền. Nhưng mà Liễu Thần Đình cho Tần Nhị Bảo mặc vào thương hiệu quốc tế Versace, hắn cũng sẽ giống như cũ, vẫn là cái gì cũng đều ko hiểu, làm cho người ta chán ghét tên Hai lúa này.
Nhưng chuyện này dù sao Ân tổng phân công nhiệm vụ xuống, nàng đương nhiên không dám có gì sơ suất, nói lại tiền ko phải mình chi, cho nên muốn tận lực của mình. Chẳng hiểu tại sao, cái thằng Tần Nhị Bảo này cũng rất kì quái, Liễu Thần Đình nhìn hắn nghi hoặc.
Nguyên lai tưởng rằng Tần Nhị Bảo sau khi đến nơi này , sẽ bị cửa hàng hoa lệ trang hoàng, làm cho hắn líu lưỡi , giá cả sợ tới mức kinh hô liên tục, mà giờ khắc này lại cùng giống như không có việc gì. ( Biên: Đưa cho nó một trăm vạn nó chỉ biết mua trâu thì có gì mà sợ ) đi theo nàng đằng sau đi tới, hơn nữa tựa hồ sự chú ý cũng không ở chỗ này.
- Tôi nói.
Liễu Thần Đình mặc dù rất ưa thích dạo phố, nhưng dạo phố cùng với một người hơn nữa lại là cùng một cái người đáng ghét như vậy, thật sự không có tâm tình gì, rốt cục nhịn không được mở miệng nói :
- Anh đến cùng đang làm gì đó?
Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình hỏi như vậy, biết rõ nàng hướng chính mình kháng nghị, ra vẻ thần bí nói:
- Cô chẳng lẽ không có phát giác đằng sau có người theo dõi chúng ta sao?
- Cái gì? Có người theo dõi?
Liễu Thần Đình thấp giọng hoảng sợ nói:
- Không thể nào!
- Như thế nào không phải? Theo chúng ta một thời gian thật dài rồi!
Tần Nhị Bảo tùy ý nói:
- Đại khái từ lúc chúng ta đi ra ngoài đến bây giờ.
- Vậy làm sao bây giờ?
Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, trong nội tâm bắt đầu có chút hoảng hốt, đầu óc của nàng hiện lên liên tiếp nghi vấn. Theo như lời Tần Nhị Bảo, người theo dõi ở đằng sau là người tốt hay là người xấu, đương nhiên không cần hỏi cũng biết, khẳng định không phải người tốt lành gì. Người tốt mà nói cũng sẽ không biết theo dõi người khác, hơn nữa lâu như vậy, nhưng nếu như là người xấu, bọn hắn có mục đích là gì?
Giựt tiền hay là cướp sắc? Giựt tiền mà nói..., trên người tiền đều không phải của mình, là Ân tổng cho Tần Nhị Bảo mua quần áo. Tiền, coi như là tiền của công, nhất định là không thể bị cướp, nhưng nếu như là cướp sắc, vậy thì càng không được rồi, chính mình thủ thân như Ngọc nhiều năm như vậy, nếu mà bị hắn.. ôi cái này không dám nghĩ ,mình càng thua lỗ lớn, vậy phải làm thế nào đây? Còn có cái người gọi Tần Nhị Bảo, cả ngày lông bông, thời điểm mấu chốt, có thể trông cậy vào hắn sao?
Liễu Thần Đình không khỏi hướng Tần Nhị Bảo nhìn một cái, cảm giác mình vội muốn chết, mà Tần Nhị Bảo vẫn là vẻ mặt không có gì, không khỏi lắc đầu, có lẽ cũng chỉ có thể báo động rồi.
- Không có chuyện gì đâu!
Tần Nhị Bảo nhìn qua Liễu Thần Đình chuẩn bị lấy điện thoại di động ra báo động , hắn nói :
- Đừng vội báo động, tôi vừa vặn còn muốn tìm bọn hắn hỏi một chút ?
- Hỏi một chút?
Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, đều nhanh bị hù chết, vội vàng nói:
- Chớ trêu chọc bọn hắn! Bọn hắn nói không chừng sẽ ra tay đấy!
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 12: Một địch bốn.
Dịch: Hiệp Khách
Biên tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Liễu Thần Đình đối với sự thần bí của Tần Nhị Bảo không hiểu rõ, chỉ có thể tỏ vẻ im lặng, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc nói giỡn, chỉ nghe nàng sốt ruột nóng nảy nói:
- Bây giờ không phải là lúc nói giỡn, nên nghĩ chúng ta cần làm gì bây giờ.
- Làm gì là làm gì?
Tần Nhị Bảo kỳ quái nói:
- Tôi muốn tìm bọn hắn hỏi chút chuyện.
- Hỏi bọn hắn chuyện gì?
- Hỏi hỏi bọn hắn tại sao phải theo dõi chúng ta.
Liễu Thần Đình không biết mình cùng Tần Nhị Bảo nói chuyện tại sao phải tốn sức như vậy. Những đã biết rõ cùng hắn nói cũng không có ý nghĩa gì, Liễu Thần Đình im lặng xem bộ dạng Tần Nhị Bảo chẳng hề để ý, trong nội tâm kêu khổ chính mình vì sao bất lực như vậy, cùng một tên gia hỏa không biết sâu cạn ở cùng một chỗ.
Đang lúc nàng ngây người bên trong, Tần Nhị Bảo đột nhiên nắm tay nàng hướng cửa hàng bên ngoài chạy tới, Liễu Thần Đình cứ như vậy bị hắn kéo lấy chạy... Mà bắt đầu, chính nàng cũng không rõ vì sao lại để cho hắn cầm lấy tay của mình. Nhưng Liễu tiểu thư dù sao cũng là thể chất mỹ nữ văn phòng, sức khỏe so với Tần Nhị Bảo cả ngày tập võ là không thể so sánh. Theo Tần Nhị Bảo chạy như điên trong chốc lát, bắt đầu cảm giác mình thở không ra hơi.
- Tôi. . . Nói. . . Anh có thể. . . Có thể chậm một chút không?(Biên: Đoạn này giống đoạn đang ái ân thế )
Liễu Thần Đình thở gấp liên tục, cảm giác trái tim của mình sắp muốn nhảy ra ngoài, nói :
- Tôi thật sự. . . Không được, chúng ta. . Này này. . . , chạy thêm nữa ,là muốn lấy mạng của tôi đó.
- Ân, tốt, chúng ta ngay ở chỗ này chờ bọn hắn,tiếp theo, chúng ta tìm địa phương trước để trốn , cho bọn hắn một bất ngờ.
Tần Nhị Bảo nở nụ cười, biết rõ bà chị nhỏ nhắn xinh xắn này, bình thường nhất định là thiếu rèn luyện,
chính mình vốn cũng không muốn trốn, chỉ có điều muốn đem bọn họ dụ tới.
Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, ngẩng đầu nhìn qua cảnh vật chung quanh bãi đỗ xe nói ra:
- Bất ngờ? Anh có phải điên rồi hay không, những người kia không dễ chọc đâu, chúng ta phải tránh đi mới tốt, còn có…
Liễu Thần Đình dừng một chút, tức giận nói:
- Anh muốn nắm tay của tôi tới khi nào?
- Ah! Ha ha, Tôi vừa rồi quá tập trung , nên quên mất!
Tần Nhị Bảo nghe Liễu Thần Đình nói như vậy, liền bỏ tay xuống, kỳ thật hắn biết rõ nhưng vẫn cố ý, bàn tay Liễu Thần Đình trơn mềm giống như không có xương, thật sự có chút không nỡ buông ra.
- Anh. . .
Liễu Thần Đình còn muốn nói thêm ,Tần Nhị Bảo lại một lần nữa bắt được tay của nàng, hướng nàng thở dài một tiếng nói:
- Nhanh trốn đi, bọn hắn đến rồi!
-Như thế nào? Anh sợ?
Liễu Thần Đình nghi hoặc hỏi.
- Sợ, tôi có gì mà phải sợ.
Tần Nhị Bảo thần bí cười nói:
- Như vầy cô ở nơi này, đợi để xem kịch vui.
- Móa nó, cứ như vậy lại để cho bọn chúng chạy!
Đao Tử cùng hắn mấy tên thủ hạ đuổi Tần Nhị Bảo cả buổi, vậy mà lại mất dấu ,trong nội tâm không khỏi có chút tức giận, lão đại lại để cho hắn điều tra Tần Nhị Bảo. Hắn buổi sáng cơm cũng không ăn, phải dậy sớm chạy đến bên ngoài biệt thự Ân Thế Bình ngồi chổm hổm chờ, rốt cục đợi được người này đi ra, cứ như vậy đi theo bọn hắn vòng vo cho tới trưa mới đến cửa hàng, choáng váng hoa mắt mới nhìn thấy cơ hội để bắt, thế mà lại để cho bọn hắn chạy mất dấu.
- Đệch móa nó chứ.
Đao Tử nghĩ tới đây không khỏi lại mắng một câu.
- Đao ca! Nên làm gì bây giờ?
Nam tử đầu nhuộm được vàng chói mắt hỏi.
- Mày hỏi tao, tao hỏi ai. . .
Đao Tử đang muốn nói tiếp, bỗng thấy Tần Nhị Bảo từ phía sau xe đi ra.
Tần Nhị Bảo bộ dáng thoải mái hỏi:
- Huynh đệ, các chú đang tìm anh sao?
Đao Tử thấy Tần Nhị Bảo như thế thong dong, như là không có phòng bị gì, lại có chút khẩn trương. Chính mình lần này vì Thành lão đại dặn dò, để tỏ lòng thành cùng phòng ngừa vạn nhất, dẫn thêm ba huynh đệ theo.
- Cô gái đi cùng mày đâu rồi?
Đao Tử hỏi.
- Các chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, đừng trách anh không khách khí.
Tần Nhị Bảo đối với Đao Tử không trả lời vấn đề của mình rất là bất mãn, ngữ khí có chút uy hiếp.
- Móa nó, mày nghĩ mày là ai? Còn dám uy hiếp ông mày?
Đao Tử đối với lời nói của Tần Nhị Bảo rất là căm tức, thế nào lại có người dám uy hiếp xã hội đen.
- Không phải uy hiếp, mà là nhắc nhở thiện chí.
Đao Tử cùng Tần Nhị Bảo nói chuyện cả buổi, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện cũng không có ai khác, lại nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, một mình một người, cũng dám cùng chính mình hung hăng càn quấy như vậy, thật sự là lá gan khá lớn đấy.
- Móa nó, có phải mày muốn đòn hay không?
Đao Tử mắng.
- Có phải muốn đánh hay không?
Ngữ khí củaTần Nhị Bảo bình tĩnh nói.
- Vậy còn phải nhìn biểu hiện của mày.
Đao Tử cười đắc ý nói:
- Trung thực trả lời vấn đề của tao, sẽ không bị đánh.
- Ah!
Tần Nhị Bảo đáp :
- Vậy chú có thể nói cho anh biết, ai phái các chú tới .
- Móa nó, mày óc lợn à? Tao đã nói với mày như thế, mày thế nào lại nghe không hiểu?
Đao Tử bắt đầu hoài nghi Tần Nhị Bảo có phải hay không đầu óc có vấn đề, mắng:
- Ông mày không cho mày chút giáo huấn, đoán chừng mày cũng sẽ không khôn ra được.
Tần Nhị Bảo nghe Đao Tử muốn động thủ, cười nói:
- Ah, chú hạ thủ nhẹ một chút, được hay không?
- Đao ca, chớ cùng hắn nhiều lời, tiểu tử này khẳng định đầu óc có vấn đề!
Hoàng Mao chen mồm nói.
- Đúng vậy! Hoàng Mao, Đại Toàn, Cẩu Tử, chúng mày tiến lên, để cho thằng nhóc này nhớ đời.
Đao Tử ra lệnh.
Ba người này đã sớm kìm nén không được, Đao Tử giọng điệu cứng rắn vừa ra khỏi miệng, bọn hắn liền xông tới, đều tại Đao Tử trước thể hiện một chút, để cho hắn trước mặt lão đại thay mình nói tốt vài câu.
Tần Nhị Bảo thấy vậy ba người lao đến, thu hồi dáng tươi cười, giẫm chận tại chỗ tiến về hướng người cách hắn gần nhất là Hoàng Mao, một cước bay lên đá, đem Hoàng Mao đá bay ra xa, đặt mông ngồi xuống, cả buổi dậy không nổi.
Vừa đắc thủ, Tần Nhị Bảo không thu tay lại, mà là nhanh chóng bắt lấy tay Đại Toàn, dùng khuỷu tay chỏ vào đầu hắn một chỏ rất mạnh. Đáng thương Đại Toàn bị một chỏ này, cũng giống tên trước ngã xuống đất, thống khổ trên mặt đất rên rỉ lên.
Cẩu Tử còn lại chưa hiểu chuyện gì, trong quá trình xông về phía trước trong quá trình, chỉ thấy Tần Nhị Bảo xuất ra một nắm đấm lớn cách mặt của mình càng ngày càng gần. Vừa kịp phản ứng, muốn lùi về phía sau cũng đã muộn, hốc mắt trúng một đấm rắn chắc, thành ra trên đời sinh ra thêm một gấu trúc.
Toàn bộ chiêu xuất ra mau lẹ, nhanh như tia chớp, trọn vẹn chỉ một hai giây, Tần Nhị Bảo đã nhanh chóng thu thập ba thuộc hạ. Đao tử ở một bên đứng quan sát, thuốc lá trên tay rơi xuống mặt đất, cả người bị dọa tới mức đứng chôn chân không nói ra lời.
Vừa rồi anh đã nhắc nhở chú rồi.
Tần Nhị Bảo đi đến trước mặt Đao tử, nhặt lên điếu thuốc lá trên mặt đất , đưa cho hắn, nhẹ giọng nói:
- Chỉ có điều chú toàn không thèm nghe, lần sau có thể đừng như nữa.
Đao Tử cảm giác mặt mình đều bị dọa trắng bạch rồi, cũng chẳng quan tâm Tần Nhị Bảo đưa thuốc lá cho mình,, vội vàng lui vài bước, khẩn trương hỏi:
- Mày đến cùng. . . Muốn làm. . . Cái gì?
- Mịa mày.
Tần Nhị Bảo nghe Đao Tử hỏi như vậy chính mình thấp giọng mắng một câu nói:
- Bà nội mày đem lời ông mày định nói ra nói mất, tao còn định hỏi mày đây này.
- Tao. . .
Đao tử cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, biết rõ lần này lão đại phân công việc cần làm là đập phá, nhưng tâm trạng hoảng hốt, trong đầu trống rỗng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tần Nhị Bảo không nghĩ đến bản thân không đi tìm bọn hắn phiền phức, bọn hắn lại tìm tới cửa. Trước đó Ân Thế Bình cho tư liệu không được đầy đủ cảm thấy đau đầu, thật sự là đi mòn gót tìm không thấy, có được mà không cần phí công. Hắn nở nụ cười, giống như trúng thưởng lớn.
Liễu Thần Đình ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy rất thật là khó tin, Tần Nhị Bảo không cần một phút đồng hồ đem ba người giải quyết xong, đã rất kinh ngạc, sau lại thấy Tần Nhị Bảo bị hắc đạo nhìn chằm chằm, ngược lại không sợ hãi mà rất vui vẻ, càng cảm thấy khó tin. Trong nhất thời cũng không biết nói gì, giống như ngây ngốc nhìn qua Tần Nhị Bảo cả buổi không nói ra lời.
Đao Tử hoàn toàn hết chỗ để nói rồi, dù gì hắn cũng là một coi như là lưỡi đao quen mùi máu, nhưng thấy vị này không theo lẽ thường, trong nội tâm không khỏi sinh ra sợ hãi. Thật sự không hiểu lão đạo muốn tìm hắn rốt cuộc để làm gì?
- Mày trở về nói với lão đại mày một tiếng, tao muốn gặp hắn!
- Cái gì?
Đao Tử có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình, mở to hai mắt hỏi:
- Mày xác định muốn gặp lão đại của chúng tao?
Lần này làm hỏng việc rồi, còn để cho Tần Nhị Bảo tìm tới cửa , chắc chắn sẽ khiến lão đại giận tím mặt, nhất định sẽ không tha cho mình. Vừa nghĩ tới lão đại hành động ngoan độc, trong nội tâm hắn rét run từng hồi.
- Mày có ý kiến gì không?
Tần Nhị Bảo nhìn qua Đao Tử hỏi.
Đao Tử biết rõ mình nói gì cũng không ổn, chỉ có thể cười khổ nói:
- Mày đợi tao trở về báo cáo đã, đến lúc đó nói lại cho mày, được không vậy?
Hi vọng mày đừng làm cho tao thất vọng, bằng không thì, mày tốt nhất cầu thần phù hộ đừng nên gặp tao.
Nghe Tần Nhị Bảo nói vậy, Đao tử biết mình không có hi vọng gì, mình tốt xấu gì cũng là một xã hội đen đã qua lăn lộn, bình thường đều là uy hiếp người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị người khác uy hiếp. Thôi co được thì giãn được cười nói:
- Không dám, không dám, tôi sao dám lừa gạt ngài ah. Tôi làm cách nào tìm ngài?
Bất tri bất giác Đao Tử liền đem xưng hô sửa lại.
- Tao tin là mày có thể tìm được tao.
Tần Nhị Bảo không khách khí nói:
- Tốt rồi, hiện tại mày có thể mang thủ hạ, lăn.
Đao Tử biết rõ hôm nay xem như là hỏng bét hết rồi, đi ra ngoài nhất định không có xem hoàng lịch, mới chật vật như thế. Bất đắc dĩ đem theo mấy tên thuộc hạ, đỡ nhau ...mà bắt đầu, buồn bã rời đi.
Liễu Thần Đình lúc này thật không biết làm sao đánh giá tên Tần Nhị Bảo này, cảm giác mình dùng tư duy bình thường sẽ không thể lý giải về hắn rồi, vừa rồi thái quá khẩn trương, thế nên cả buổi nói không ra lời, hơn nửa ngày im lặng, đến lúc này mới nhìn Tần Nhị Bảo nói:
- Địa cầu rất nguy hiểm, anh hay là quay trở lại Hỏa Tinh a!
Tần Nhị Bảo có chút giật mình nhìn qua Liễu Thần Đình, hắn không thể não không nghĩ ra một nữ nhân rất lý trí , vậy mà giờ này cũng nói ra những lời như vậy, không khỏi nở nụ cười trả lời:
- Có cơ hội tôi sẽ trở về đấy.
………………….
- Công việc làm thế nào rồi?
Đại Điền Nhị nhìn qua Đao Tử và mấy tên thủ hạ mặt mũi bầm dập, có chút dở khóc dở cười hỏi:
- Không phải lại thất bại đấy chứ?
- Đại. . . Ca
Đao Tử cảm giác mình có chút da đầu run run trả lời:
- Tên kia thật sự rất lợi hại, mấy người chúng em đều bị hắn hạ bằng một chiêu.
- Thật không nghĩ ra, lão già Ân Thế Bình này lần này thỉnh bảo tiêu lợi hại như vậy.
Đại Điền Nhị tự nhủ.
- Còn có. . .
Đao Tử nghĩ nửa ngày không biết nên nói sự việc kia như thế nào.
- Nói!
Đại Điền Nhị quát.
- Người kia muốn gặp gặp anh.
Đao Tử tựa hồ mình cũng nghe không được âm thanh.
- Nói to lên.
Đại Điền Nhị nói ra:
- Mày nói nhỏ như vậy, nói cho mình mày nghe à?
Đao Tử biết rõ tính tình lão đại rất không tốt, biết rõ chính mình làm sai chuyện, càng không dám thử thách sự nhẫn nại của hắn, vì vậy lớn tiếng nói:
- Tên kia muốn gặp gặp ngài!
- Cái gì?
Đại Điền Nhị biết rõ bọn hắn đem việc mình phân công thất bại rồi, nhưng không nghĩ tới sẽ biến thành như thế này vừa không có kết quả, vừa định nổi giận lôi đình, nhưng nghĩ lại, đột nhiên nở nụ cười.
Đao Tử cùng mấy vị thủ hạ, nhìn xem lão đại vốn muốn đại phát lôi đình , đột nhiên không biết vì sao lại nở nụ cười, đều cảm thấy trong nội tâm sợ hãi, Đao Tử nơm nớp lo sợ nói:
- Đại. . . Đại. . . Ca!
Các ngươi không có việc gì nữa! Đi xuống đi! Đại Điền Nhị hướng bọn họ phất phất tay, ý bảo bọn hắn lui ra ngoài
Đao Tử cùng mấy tên thủ hạ tự nhiên có thể nhẹ nhõm như thế vượt qua đều có chút không dám tin, lúc này, bọn hắn dám nói nhảm cái gì , sợ lão đại thay đổi chủ ý, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.
Đại Điền Nhị vốn nghĩ lần này hành động thất bại muốn giáo huấn mấy tên thủ hạ thành sự không có, bại sự có thừa, nhưng nghĩ đến tên bảo tiêu kia, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi lại để cho mình được như ý muốn. Cho nên, lần này đối với thủ hạ thất bại không có nổi giận, hơn nữa cảm thấy rất đắc ý, không cần làm gì mà vẫn thu lợi.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 13: Tiểu Loli thỉnh cầu.
Dịch: Hiệp Khách
Biên tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
- Có thể hay không cho thêm một cơ hội nữa à?
Tần Nhị Bảo nói với Liễu Thần Đình.
- Được rồi, miễn cưỡng là không có vui vẻ gì.
Liễu Thần Đình cự tuyệt nói:
- Nói sau đi, tôi cũng mệt mỏi rồi.
- Vì cái gì không tiếp tục?
Tần Nhị Bảo có chút vẫn chưa thỏa mãn nói ra:
- Tôi còn chưa tận hứng đây này.
- Cầu anh tha cho tôi đi.
- Ai... Cô cũng thiệt là, tôi đều cầu cô đã nửa ngày, cô sao lại nhẫn tâm cự tuyệt tôi như vậy?
Tần Nhị Bảo dùng ánh mắt đặc biệt ai oán nhìn qua Liễu Thần Đình hi vọng nàng có thể hồi tâm chuyển ý.
- Tôi nói anh có phiền hay không vậy?
Liễu Thần Đình tựa hồ bất đắc dĩ nói:
- Tôi nói không được là không được.
Ah, được rồi! Chúng ta trở về.
Tần Nhị Bảo bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay đi, cái gì cũng không có mua phải trở về, thật là có chút đáng tiếc hix hix.
“Tôi hôm nay xem như hỏng bét, cùng cái đồ quỷ sứ chán ghét dạo phố còn chưa tính, còn chạy theo bốn tên người xấu, chạy tới chạy lui, trốn đi trốn tới, cuối cùng đồ quỷ sứ chán ghét đánh chạy người xấu, chính mình lại bị dọa không nhẹ, làm cho mọi việc lộn xộn lung tung hết.” Liễu Thần Đình trong nội tâm ai thán một câu.
Trong nội tâm minh bạch chính mình suy nghĩ bắt đầu rối loạn lên, nếu như lại như vậy đi dạo tiếp, nói không chừng còn có thể gặp việc gì khác, đến lúc đó mạng nhỏ khẳng định khó giữ được. Cho nên, mặc cho Tần Nhị Bảo như thế nào cầu khẩn, tình nguyện mệnh lệnh lão bản, cũng không thể không cự tuyệt hắn.
Trong phút chốc đã trở lại biệt thự lớn của Ân Thế Bình, Tần Nhị Bảo biết rõ lần này nhất định là công không mà về, cũng không nói gì nữa, đã đi xuống xe, vừa định cùng Liễu Thần Đình nói gặp lại, ai ngờ Liễu Thần Đình lái xe thể thao, như gió như bay càng chạy càng xa.
- Thực hi vọng lần sau còn có cơ hội sờ bàn tay nhỏ bé của cô ấy.( Biên: cái tay mà cũng ước lần sau , nhà có con vệu lừa nó mà sờ )
Tần Nhị Bảo nhìn qua càng chạy càng xa xe thể thao tự nhủ, khóe miệng hiện ra nhẹ nhàng tươi cười.
Tần Nhị Bảo tâm tình đang theo cùng Liễu Thần Đình, dị thường nhẹ nhõm, có một loại vui sướng nói không nên lời , thậm chí là vừa hát vừa hướng biệt thự đi đến, ai biết mới vừa đi tới cửa ra vào biệt thự , chợt nghe trong phòng truyền đến
- Ah.
Một tiếng thanh âm kêu thảm thiết.
Thanh âm cực lớn, tiếng kêu rất thảm thiết chút nữa đem Tần Nhị Bảo phải ngồi trên sàn nhà. Bị tiếng kêu thảm thiết này ảnh hưởng, Tần Nhị Bảo rõ ràng cảm giác mình huyết khí dâng lên, tâm ý hoảng loạn, thầm nghĩ:
- WOW, ai có chiêu Sư tử hống lợi hại như vậy? Không phải là cao thủ xông vào biệt thự, muốn cướp đi Ân Huyên Vũ đấy chứ?
Tưởng tượng Ân Huyên Vũ gặp bất trắc, Tần Nhị Bảo rốt cuộc không kịp nghĩ tiếp, vội vàng bước nhanh tiến đến. Thế nhưng , lúc hắn tiến vào mới phát hiện, trong phòng cũng không giống hắn tưởng tượng là có dấu vết đánh nhau. Trái lại, trong phòng như trước ngăn nắp và sạch sẽ sáng ngời.
- Anh trở về rồi hả?
Ân Huyên Vũ chứng kiến Tần Nhị Bảo , trong ánh mắt phát ra hào quang kỳ lạ , tựa hồ nhặt được bảo vật sống là Tần Nhị Bảo, xem như cứu tinh bình thản nói ra:
- An Kỳ Nhi đang luyện hát, anh tới cùng nàng đi, tôi vừa vặn lúc này còn có một số việc phải xử lý.
- Luyện hát?
Tần Nhị Bảo nghi ngờ nói:
- Vừa rồi cái kia âm thanh kêu thảm thiết, là An Kỳ Nhi đang luyện hát?
- Anh nói cái gì đó? Cái gì kêu thảm thiết? Anh có biết thưởng thức hay không ?
An Kỳ Nhi trợn trắng mắt, bất mãn nói.
- Sax, Tôi nói sai rồi. Tôi vừa rồi có thể nghe nhầm.
Tần Nhị Bảo đánh trống lảng nói.
- Thế thì tốt, An Kỳ Nhi cùng Tần Nhị Bảo cùng luyện hát, chị lên lầu còn có một số việc, đi xử lý một chút.
Ân Huyên Vũ nói xong, cũng mặc kệ An Kỳ Nhi có đồng ý không, giống như trốn chạy khỏi tử thần , lập tức không thấy bóng dáng.
- Có thể khoa trương như vậy sao?
Tần Nhị Bảo nhìn theo thân ảnh Ân Huyên Vũ chạy trối chết, có chút khinh thường nói.
An Kỳ Nhi nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, cao thấp đánh giá Tần Nhị Bảo trong chốc lát nói ra:
- Cũng được, tôi đây sẽ hát cho anh nghe , nghe xong cần phải cho ý kiến và nhận xét quý giá đó.
Tiểu loli ngực lớn muốn hát cho mình nghe, nghĩ thầm:
- Nàng nói chuyện ngọt ngào như vậy , hát lên nhất định rất không tồi.
Tựu miệng đã muốn đáp ứng, cũng bốc phét nói:
- Không có vấn đề, đừng nhìn tôi đến từ nông thôn, muốn nói ca hát, mọi người đều nói tôi là Lưu Đức Hoa của thôn.
- A, không nghĩ tới anh là cao thủ thâm tàng bất lộ.
An Kỳ Nhi khích lệ nói:
- Một chút chờ tôi hát xong, anh cũng hát một khúc nhé.
- Okie.
Tần Nhị Bảo mỉm cười, ngồi ở trên ghế sa lon đùi vểnh lên tại chân bắt chéo, bộ dáng xem ra rất thích thú.
- Tôi có thể bắt đầu.
An Kỳ Nhi ở trên máy karaoke gia đình chọn xong một khúc nói:
- Đây chính là bài tủ của tôi, anh có thể nghe.
- Ha ha, tôi đang rửa tai lắng nghe.
Theo tiếng nhạc vang lên, tên ca khúc cũng hiện ra , Tần Nhị Bảo khóe miệng hiện vẻ tán dương tươi cười, thầm nghĩ: “Nhìn không ra này cô gái nhỏ này, còn có tài nghệ nha, cũng biết bài,<Hạc Giấy>của ca sĩ Hải Băng.”( Hạc giấy )
Nhưng nụ cười chỉ tồn tại đến khi An Kỳ Nhi mở miệng hát xong câu đầu tiên từ đó về sau, không thể cười tiếp nổi, mà bị thần sắc thống khổ thay thế, Tần Nhị Bảo hiểu ra chính mình lên phải thuyền giặc, rốt cục minh bạch Ân Huyên Vũ tại sao phải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhìn thấy hắn, như là nhìn thấy cứu tinh , sau đó nhanh như gió rời đi, một áng mây màu đều không lưu lại.
Mà An Kỳ Nhi vẫn hăng hái hát , Tần Nhị Bảo vẫn còn tiếp tục bị An Kỳ Nhi say mê tra tấn. Hắn liên tục hỏi chính mình, trong cuộc sống thống khổ nhất là cái gì? Đáp án dĩ nhiên là nghe An Kỳ Nhi hát; như vậy chuyện thống khổ hơn? Chính là muốn đi lại không thể đi, bị buộc ở chỗ này nghe An Kỳ Nhi hát, vậy có so chuyện thống khổ nhất càng thống khổ đấy sao? Chính là rõ ràng bị buộc nghe ca nhạc, , thỉnh thoảng còn phải giả vờ biểu lộ bộ dáng ưa thích.
“Cô nàng Ân Huyên Vũ chết dầm kia!" Tần Nhị Bảo trong nội tâm nhiều lần xoắn xuýt, trong miệng oán hận mà thấp giọng mắng: "Không phải là đắc tội cô em, vậy mà dùng loại phương pháp này trả thù anh sao?"
- Sẽ mãi cầm tay em và bên em.
An Kỳ Nhi rốt cục dừng lại, nàng đã biểu diễn xong, hướng Tần Nhị Bảo lộ ra bộ dáng tươi cười đáng yêu hỏi:
- Cảm thấy tôi hát được hay không?
- Rất tốt! Đúng là rất tốt.
Tần Nhị Bảo trái lương tâm khoa trương nói:
- Đặc biệt cuối cùng một câu, vậy mà từng chữ, cô đều có thể hát ra một giọng đặc biệt, thực không đơn giản.
- Thật vậy chăng?
An Kỳ Nhi đến cùng đơn thuần, không nghe ra Tần Nhị Bảo nói lời bịa đặt, trái lại còn rất cao hứng mà hỏi:
- Anh cảm thấy tất cả phối hợp điều hòa sao?
“Phối hợp điều hòa ? Trời ạ! Nàng như thế nào hỏi một vấn đề như vậy.” Tần Nhị Bảo kêu rên lẩm bẩm: "Nàng căn bản là không có gì điều hòa cả!"
- Nói nhanh lên.
An Kỳ Nhi mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn qua Tần Nhị Bảo thúc giục nói.
Tần Nhị Bảo do dự cả buổi, hay vẫn là không đem lời nói thật nói ra, tiếp tục trợn mắt bịa đặt nói:
- Hay tuyệt, quá hay, rất tuyệt vời, chưa bao giờ nghe ai hát hay như vậy.
- Thật tốt quá.
An Kỳ Nhi cao hứng nói:
- Vì biểu đạt lòng biết ơn với anh, tôi quyết định ban thưởng cho anh.
- Cái gì? Ban thưởng?
Tần Nhị Bảo cảm giác mình rốt cục cực khổ đã qua , mấy lời nói dối vừa nãy vậy mà có ích đấy, hắn thậm chí bắt đầu đen tối thầm nghĩ: "Nàng có thể hay không chủ động hôn ta thoáng một cái, hay là để cho ta kiểm tra, cặp Mimi của nàng?”
Tần Nhị Bảo vẫn còn đang tưởng tượng , An Kỳ Nhi không để cho hắn đợi quá lâu, nói :
- Vì ban thưởng anh, tôi quyết định lại hát một bài.
Bịch, Tần Nhị Bảo nghe được An Kỳ Nhi lời nói như thế , lập tức ngã xuống đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói:
- Tiểu thư, cô xem tôi bên trên có mẹ già tám mươi, không có người chăm sóc, xin cô tha cho tôi đi.
Nói xong, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, so với lúc cha hắn qua đời, khóc còn muốn thương tâm hơn, cảm giác thật sự chân tình, mà ngay cả người giải nhất Oscar cũng theo không kịp.
- Chẳng lẽ vừa rồi là nh lừa gạt tôi sao?
An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo, có chút tức giận hỏi.
- Thực xin lỗi, tôi nói dối, tôi không nên lừa cô.
Tần Nhị Bảo quỳ trên mặt đất, hướng An Kỳ Nhi cúi đầu, cũng lâu lắm rồi, cho tới bây giờ hắn chưa từng thừa nhận sai lầm, nhưng giờ phút này, hắn cảm giác mình lần này thật sự quá sai lầm.
An Kỳ Nhi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Nhị Bảo vừa quỳ vừa khóc, nói :
- Tôi có thể ko xử anh sao?
“Cô làm sao hiểu được!Đây gọi là có thể co thì cũng có thể duỗi" Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, trong đầu phản ứng đầu tiên.
- Anh đã thừa nhận sai lầm, tôi cũng không làm khó anh!
An Kỳ Nhi suy nghĩ, cuối cùng quyết định tha thứ cho hắn.
Tần Nhị Bảo âm thầm thở nhẹ nhõm ,nhưng hắn chưa kịp thở xong, An Kỳ Nhi lại nói:
- Nhưng là...
"Bà mẹ nó!" Tần Nhị Bảo mắng thầm: "Nha đầu chết tiệt kia, cô em đùa bỡn với cọp à.”
- Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một việc.
An Kỳ Nhi nói.
- Việc gì cũng được?
Tần Nhị Bảo cảm thấy chỉ cần không Nghe An Kỳ Nhi ca hát, cái gì cũng có thể thương lượng.
An Kỳ Nhi nhìn qua vẻ mặt Tần Nhị Bảo biểu lộ chờ mong , trên mặt hiển hiện nụ cười quỷ dị.
Nhìn qua vẻ mặt kỳ dị của An Kỳ Nhi, Tần Nhị Bảo không khỏi rùng mình một cái, trong nội tâm bắt đầu cầu nguyện, Phật Tổ xem trước kia con đối với ngài coi như cung kính, ngài nhất định phù hộ con hix hix...
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 14: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Dịch: Hiệp Khách
Biên tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Vừa hướng Phật Tổ cầu cứu, Tần Nhị Bảo mới ý thức tới mình theo Đạo giáo, như loại thời khắc nguy cấp này, có lẽ nên hướng Thái Thượng Lão Quân cầu cứu, trong nội tâm từng đợt kêu rên, biết mình bị cô gái nhỏ này hù sợ tới mức đều có chút rối loạn trận thế.
An Kỳ Nhi lộ ra nụ cười quỷ dị , chẳng biết tại sao lại ngại ngùng mà bắt đầu..., nhăn nhó nói:
- Việc tôi yêu cầu anh, người ta xấu hổ á..., hì hì. . .
Còn chưa nói xong, bắt đầu bưng kín mặt, mắc cỡ nở nụ cười.
Tần Nhị Bảo vẫn đối với mình còn là thân xử nam canh cánh trong lòng, mắt thấy An Kỳ Nhi đột nhiên thẹn thùng mà nói..., vừa mới kêu trời trách đất thoáng cái lại trở nên đen tối bắt đầu..., nghĩ thầm:
- Cái cô gái nhỏ này, không biết có. . .he he.
Nghĩ đến chỗ này, cũng cùng An Kỳ Nhi nở nụ cười.
An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo vẻ mặt dâm đãng, kỳ lạ mà hỏi:
- Chẳng lẽ anh biết tôi yêu cầu làm gì?
Tần Nhị Bảo nghe xong, cho là mình đã đoán đúng, mắt nhìn thấy chính mình sắp cáo biệt kiếp xử nam, vui vẻ cười ha hả nói ra:
- Đương nhiên, tôi đây anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thông minh hơn người. . .
- Xong chưa?
An Kỳ Nhi một đầu hắc tuyến nhìn qua Tần Nhị Bảo lúc này đang tự sướng hỏi.
- Rồi.
Nghe khẩu khí của anh, hẳn là anh đồng ý.
An Kỳ Nhi vui vẻ nói ra.
- Đương nhiên. Không chỉ đồng ý, tôi đều có chút mong chờ rồi.
Tần Nhị Bảo mặt mũi tràn đầy tràn ngập chờ mong.
- Ân, cái này sau này rồi nói.
An Kỳ Nhi nói ra:
- Tôi ngày mai tới tìm anh.
- Ngày mai?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Tại sao phải đợi đến ngày mai, tôi lúc nào cũng có thể ah!
- Nguyên lai anh vội vã như vậy.
An Kỳ Nhi đối với Tần Nhị Bảo thái độ vội vã như thế , cảm giác có chút ngoài ý muốn.
“Nói nhảm, chuyện này, dù là ai, cũng sốt ruột.” Tần Nhị Bảo trong nội đen tối thầm nghĩ
- Ngay từ đầu nghĩ đến anh sẽ không đáp ứng, không nghĩ tới anh so với tôi còn sốt ruột hơn, anh là người thật tốt.
An Kỳ Nhi thiệt tình cảm tạ nói.
- Không cần khách khí. Kỳ thật tôi cũng không tốt như cô nói đâu.
Tần Nhị Bảo dứt lời, có chút xấu hổ nở nụ cười.
- Việc kia quyết định như vậy đi, ngày mai tôi tới tìm anh.
An Kỳ Nhi nói.
- Vậy thì ngày mai nhé.
Tần Nhị Bảo gặp An Kỳ Nhi còn kiên trì như vậy, có chút thất vọng nói:
- Vì sao lại phải chờ tới ngày mai cơ chứ?
- Chúng ta ngày mai mới có hoạt động.
An Kỳ Nhi không hiểu lắm nói:
- Cho nên anh phải kiên nhẫn chờ đợi.
“ Hoạt động?” Tần Nhị Bảo trong nội tâm hơi hơi cảm giác được, An Kỳ Nhi nói công việc cùng mình làm không giống với mình nghĩ, liền lắm miệng hỏi một câu:
- Hoạt động gì vậy.
- Là tặng quà cho mẹ góa con côi Tống Ôn Noãn.
An Kỳ Nhi mở to hai mắt, dùng một loại rất vẻ mặt đáng yêu nhìn qua Tần Nhị Bảo nói.
- Ôn hòa? Trời nóng như vậy có cái gì ôn hòa?
Tần Nhị Bảo biết rõ chính mình đã hiểu lầm, có hối hận nửa đường bỏ cuộc nói ra:
- Tôi ngày mai còn có việc đây này.
- Mặc kệ, anh đã đáp ứng tôi mà.
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo muốn nửa đường bỏ cuộc, uy hiếp nói:
- Anh đáp ứng tôi rồi, thì nhất định phải làm được, bằng không thì, tôi trước mặt cậu nói xấu anh, để cho cậu đem anh khai trừ.
- Cái này tùy cô.
Tần Nhị Bảo cảm thấy loại này uy hiếp đối với hắn căn bản không xi nhê gì, nghĩ thầm: "Nếu không phải lệnh thầy khó cãi, cô không khai trừ tôi, tôi còn muốn bỏ đi đây này!"
Nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, An Kỳ Nhi biết uy hiếp của mình không có tác dụng với người này rồi, có chút tức giận nói:
- Anh làm sao có thể nói mà không giữ lời như vậy! Mới vừa rồi còn vội vã đâu rồi, vừa chớp mắt mà đã thay đổi ý kiến?
- Bộ dáng tức giận của cô thật đáng yêu nha!
Tần Nhị Bảo làm sao có thể đem hiểu lầm vừa rồi nói cùng tiểu loli này được, chơi xỏ lá nói:
- Tôi đổi ý rồi, cô làm gì tôi?
- Vậy là anh đang ép tôi dùng tuyệt chiêu?
An Kỳ Nhi đối với Tần Nhị Bảo chơi xỏ lá ngược lại không tức giận cười nói:
- Anh cũng đừng hối hận nhé.
- Tuyệt chiêu? Cô thì có tuyệt chiêu gì chứ.
Tần Nhị Bảo không quan tâm nói:
- Một cô gái nhỏ như cô có thể là tôi sợ sao?
- Gấp một ngàn hạc giấy để đến tình yêu đong đầy...
An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo khiêu khích, đã bắt đầu cao giọng hát.
Nghe được An Kỳ Nhi hát, Tần Nhị Bảo mặt thoáng một phát trắng rồi, thầm nghĩ:
- Thảm rồi, như thế nào cái vụ cô gái nhỏ này có thần công Sư Tử Hống, lại quên mất nhỉ hix hix?
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo gặp mặt đều biến sắc rồi, cảm thấy cao hứng nói :
- Nếu như không đáp ứng, tôi sẽ đi theo phía sau anh không ngừng hát.
- Cái gì? Cô muốn lấy mệnh tôi à?
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, mặt thoáng cái trắng biến thành xanh lá, bất đắc dĩ nói:
- Cô như vậy quá thất đức đi.
- Đây còn không phải là bị anh bức đấy.
An Kỳ Nhi cũng là vẻ mặt oán hận nói:
- Đối với loại người như anh nói chuyện không giữ lời hứa, tôi cũng chỉ có thể dùng chiêu này! Tốt rồi, anh có đồng ý hay không?
- Coi như tôi sợ cô rồi!
Tần Nhị Bảo dừng một chút, nghĩ ra một kế nói:
- Kỳ thật, tôi rất muốn đáp ứng cô, nhưng là, tôi bởi vì là bảo tiêu của Ân tiểu thư, cho nên không thể rời đi, vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, tôi không gánh nổi trách nhiệm.
Dứt lời, giả bộ một bộ dạng rất trách nhiệm.
- Ah, nguyên lai là như vậy!
An Kỳ Nhi mặt lộ vẻ ra hơi thất vọng, lẩm bẩm nói.
- Đúng vậy, đương nhiên là như thế!
Tần Nhị Bảo cảm giác mình chưa từng có trách nhiệm như vậy, thấy An Kỳ Nhi nhanh bị chính mình lấy ra lý do thuyết phục, tiếp tục tăng sức mạnh nói:
- Cho dù tôi muốn đáp ứng, chú Ân cũng sẽ không đồng ý!
An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, thất vọng biểu lộ thoáng cái hễ quét là sạch, thậm chí rất cao hứng nói:
- Ah, đúng rồi, tôi sẽ đi cầu cầu cậu, làm cho cậu đáp ứng, như vậy chẳng phải giải quyết được rồi sao!
Tần Nhị Bảo lúc này thật muốn hung hăng cho mình một tát, trong nội tâm oán giận nói:
- Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
- Kỳ thật tôi. . .
Tần Nhị Bảo lúc này lại cũng không nghĩ ra lý do đường hoàng, nhất thời nghẹn lời.
- Anh có phải hay không lại muốn nửa đường bỏ cuộc à?
An Kỳ Nhi thấy mình giúp Tần Nhị Bảo vấn đề lớn như vậy, hắn vẫn có ý muốn rút lui, trong lòng có chút bất mãn.
- Có phải hay không lại muốn bức tôi à?
“Móa nó, lại uy hiếp anh mày.” Tần Nhị Bảo trong nội tâm mắng thầm, nhưng chậm chạp không có tỏ thái độ.
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo chậm chạp không có tỏ thái độ, biết rõ hắn đang do dự, sợ phiền phức càng kéo dài, sẽ biến thành thất bại, nói:
- Rốt cuộc anh có đi không?
- Cái này. . . Cô dù sao cũng phải lại để cho tôi suy nghĩ a!
- Gấp một ngàn hạc giấy. . .
An Kỳ Nhi gặp Tần Nhị Bảo không có tỏ thái độ, vì vậy, lại bắt đầu hát.
- Tốt, tôi quyết định, tôi đi!
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi vừa muốn háo,làm một bộ như tráng sĩ ra trận nói.
- Chớ miễn cưỡng ah!
An Kỳ Nhi vẻ mặt cười xấu xa nói.
- Một chút miễn cưỡng đều không có.
- Không miễn cưỡng sao vẻ mặt như thế?
An Kỳ Nhi nhìn qua Tần Nhị Bảo hỏi.
- Vậy cô muốn thế nào?
Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười nói.
- Tối thiểu nhất là phải cười một cái.
An Kỳ Nhi kiên nhẫn nói.
Tần Nhị Bảo cười xem ra so với khóc còn khó coi hơn, nhưng An Kỳ Nhi đối với Tần Nhị Bảo nghe lời, vẫn tương đối thoả mãn, khích lệ nói:
- Biểu hiện vô cùng tốt, chính là như vậy.
- Cảm ơn.
Tần Nhị Bảo ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại rất muốn bóp chết nàng.
- Ân, rất tốt! Ngày mai tôi tới tìm anh.
- Tốt, tôi chờ cô.
Tần Nhị Bảo làm ra một bộ rất chờ mong biểu lộ nói ra
- Tôi bây giờ đi về, bye bye!
An Kỳ Nhi phất phất tay, rời đi rồi.
- Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo.
Tần Nhị Bảo nhìn theo bóng dáng An Kỳ Nhi đi xa, thấp giọng ai thán nói:
- Vì cái gì xui xẻo luôn là ta, ta hận!
Vừa định trở về gian phòng của mình, Ân Huyên Vũ đứng tại trên bậc thang nhìn qua hắn, vẻ mặt cười xấu xa.
- Nhìn cái gì vậy, tâm tình của tôi đang không tốt, tốt nhất chớ chọc tôi!
Tần Nhị Bảo tức giận nói.
- Nguyên lai anh cũng biết sợ đó à.
Ân Huyên Vũ dừng một chút nói:
- Còn nữa, về sau đừng có dùng loại này ngữ khí nói chuyện, coi chừng tôi lại để cho An Kỳ Nhi thu thập anh.
- Cô. . .
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn qua Ân Huyên Vũ, nghĩ thầm: "Hiện tại mọi người làm sao vậy? Chẳng lẽ thiếu đạo đức cũng có thể lây bệnh?"
- Tốt Tốt coi như tôi sợ cô rồi!
Dứt lời, cũng lười đôi co với nàng, hướng gian phòng của mình đi đến.
Ân Huyên Vũ nhìn qua Tần Nhị Bảo tựa như gà trống thua trận đồng dạng, xám xịt trở về gian phòng của mình, vui vẻ che miệng nở nụ cười, hướng phía bóng lưng Tần Nhị Bảo lớn tiếng nói:
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 15: Quan tâm.
Dịch: Hiệp Khách
Biên tập: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Bữa cơm tối này có lẽ Tần Nhị Bảo từ lúc chào đời tới nay, là bữa cơm tồi tệ nhất . Trong nhà ngoại trừ Ân Thế Bình ra, bất kể là ai, vừa nhìn thấy hắn tựu che miệng vụng trộm cười. Mà ngay cả Vương Bá luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn thấy hắn cũng là mặt lộ vẻ ra vẻ vui thích.Còn cô nàng Ân Huyên Vũ chết tiệt kia thì khỏi nói, cô ả cười đến run rẩy hết cả người.
“Coi chừng cười vỡ bụng.” Tần Nhị Bảo nhìn Ân Huyên Vũ ngắt ngheo cười, trong nội tâm nguyền rủa.
- A, chẳng lẽ cha bỏ lỡ cái gì sao?
Ân Thế Bình tan tầm vừa về đến, cảm nhận được trong nhà không khí có vẻ không bình thường, tựa hồ có chuyện vui vẻ gì đó, mà từ khi sau khi Tần Nhị Bảo xuất hiện, huống chi đem nhanh như vậy vui cười đẩy hướng cao trào.
- Anh ta. . .
Ân Huyên Vũ bất chấp trong miệng còn đang nhai thức ăn, nói ra.
- Hôm nay đồ ăn chị Phì làm coi như không tệ.
Tần Nhị Bảo lập tức đã cắt đứt lời Ân Huyên Vũ..., lớn tiếng ngắt lời nói:
- Còn nữa, Vương Bá, hôm nay thời tiết khá nóng. Nóng quá ah, điều hòa đang mở đấy sao?
Ầm, thức ăn cùng chén đĩa đang mang trong tay chị Phì rơi xuống trên mặt đất, văng đầy đất. Mà chị Phì lại không có mang thứ đó nhặt lên, mà là đứng tại chỗ cười ngắt nghẻo. Bởi vì cười rất kịch liệt, thịt trên người thịt cũng bắt đầu run lên.
Chị Phì cười làm cho mọi người rốt cuộc không nhịn nổi, cũng cười theo ha hả. Trong lúc nhất thời, ở bên gian phòng trong đều tràn ngập tiếng cười, Ân Thế Bình càng thêm tò mò, nhưng không có hỏi lại điều gì.
- Xem ra chú Ân đối xử mọi người không tệ.
Lúc này Tần Nhị Bảo nhìn tất cả mọi người trong phòng, trước mặt Ân Thế Bình không để ý hình tượng cười to. Mà Phì Tỷ lại làm sai, vẫn còn dám lên tiếng cười to như thế, trong nội tâm bắt đầu có chút minh bạch, lão đầu tử tại sao phải ra tay giúp trợ Ân Thế Bình.
- Anh ta! Hôm nay xem như mất mặt to rồi.
Ân Huyên Vũ lúc này rốt cuộc không nín được nói ra:
- Bị An Kỳ Nhi thu thập quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Ah, vậy sao?
Ân Thế Bình nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, cảm giác có chút ngoài ý muốn, hướng Tần Nhị Bảo cười hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Cái gì à?
Tần Nhị Bảo nghe được Ân Huyên Vũ nói như vậy, lập tức cảm thấy máu dồn lên trên mặt, nhưng vẫn là sống chết chống đỡ nói:
- Tôi nào biết có An Kỳ Nhi cao thủ thâm tàng bất lộ. Vậy mà tuổi còn nhỏ vậy mà luyện thành công pháp Sư Tử Hống thất truyền đã lâu, tôi thực sự rất sợ cô ấy.
Tần Nhị Bảo nói vậy, làm cho mọi người lại cười ồ lên. Ân Huyên Vũ cười đến vặn vẹo cả khuôn mặt, thở không ra hơi nói:
- Nàng vậy thì có sao? Võ công như anh, mới chỉ có ngồi nghe hát xong, thở cũng không kịp thở, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Nàng thật sự là có công pháp Sư Tử Hống, tôi tập võ từ nhỏ, chẳng lẽ tôi lại không biết?
Tần Nhị Bảo vẫn còn sống chết cãi cố.
- Ha ha. . .
Tần Nhị Bảo dù sống chết chống đỡ cũng không thể gỡ gạc được chút thể diện, ngược lại lại để cho mọi người cười càng lớn hơn.
- Được rồi, được rồi.
Ân Thế Bình nghe bọn hắn đối thoại xem như minh bạch, đại khái hiểu rõ tình huống, mở miệng chặn lại nói:
- Tất cả mọi người đừng cười nữa, là tiểu Tần nhường cho An Kỳ Nhi mà.
- Đúng đấy, là như vậy.
Tần Nhị Bảo được Ân Thế Bình thay mình nói giúp, trong nội tâm hảo cảm tăng lên vài phần.
Mọi người thấy Ân Thế Bình lên tiếng, cũng không hề cười tiếp, nhưng toàn bộ trong phòng hào khí xác thực sinh động rất nhiều, Ân Thế Bình tiếp tục nói với Tần Nhị Bảo :
- Đợi lát nữa ăn cơm xong, chú có một số việc muốn tìm cháu.
- Vâng.
Tần Nhị Bảo đáp, liền vùi đầu bắt đầu ăn, tuy nhiên ăn rất khó coi. Nhưng còn hơn là ngẩng đầu lên để cho mọi người nhìn, thật sự không có phần dũng khí này.
Ăn cơm xong, Tần Nhị Bảo đi theo Ân Thế Bình vào thư phòng, ngồi xuống.
Ân Thế Bình rất ưa thích trà đạo, cho nên trong thư phòng Ân tổng bày đồ uống trà, mà uống trà cũng là một loại phương thức nghỉ ngơi sau khi bận rộn công việc của Ân Thế Bình.
Ân Thế Bình rót cho Tần Nhị Bảo một chén trà nói :
- Nghe Liễu thư ký nói, hai người hôm nay gặp được người của Long Thăng bang rồi hả?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói như vậy, trong nội tâm đã hiểu rõ, Liễu Thần Đình đã báo cáo tất cả, liền cũng không giấu diếm, nói ra:
- Đúng vậy! Hơn nữa cháu còn nói với bọn chúng, cháu muốn gặp lão đại của bọn chúng.
- Cháu nghĩ lão đại có đồng ý gặp mặt cháu không? Mà nếu có gặp cháu liệu còn nguyên vẹn trở ra không?
Ân Thế Bình cau mày.
- Chú an tâm. Cháu đồng ý gặp chúng là đúng ý lão đại bọn chúng. Còn có trở ra được hay không thì. Hắc hắc…
Vẻ mặt Tần Nhị Bảo hiện lên vẻ gian xảo.
- Ha ha. . .
Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc tán dương, khích lệ nói:
- Chàng trai, chú tin tưởng cháu.
- Cũng bình thường.
Tần Nhị Bảo đối với khích lệ của Ân Thế Bình lại không coi trọng, bình tĩnh hồi đáp:
- Cháu muốn làm như vậy, có thể sẽ đơn giản một ít.
- Đúng vậy, cứ làm theo cách của cháu đi.
Ân Thế Bình cũng không có ngăn trở, Tần Nhị Bảo là loại người thường có chút hành động điên cuồng, chỉ ân cần nói:
- Thực lực của cháu, chú hiện tại cũng đã rõ. Nhưng cháu một mình xông pha vào hang địch, đánh không lại phải biết lui, hiểu không?
- Vâng, cháu biết rồi.
Tần Nhị Bảo đối với mấy lời ân cần của Ân Thế Bình mà nói ngược lại rất hưởng thụ, cũng là cảm động một chút.
Ân Thế Bình thấy mình có gì cần nói đã nói hết, đổi chủ đề nói:
- Nhưng mà, lần này Liễu thư ký lại bị dọa.
- A, thật sao.
Tần Nhị Bảo nghe được Ân Thế Bình nói như vậy, quan tâm dò hỏi:
- Cô ấy không sao chứ?
- Khá tốt.
Ân Thế Bình khẽ cười nói:
- Chú cho cô ta vài ngày để nghỉ ngơi.
- Không có việc gì là tốt rồi, bằng không thì tội của cháu thật lớn rồi.
- Ha ha. . .
Ân Thế Bình cảm giác mình có chút ưa thích tiểu tử này, nói :
- Qua mấy ngày lại để cho cô ta cùng chau đi mua quần áo.
- Còn mua nữa?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói vậy, thốt ra mà hỏi.
- Đúng vậy, cháu có ít quần áo lịch sự, về sau làm sao mặc ra ngoài làm việc được.
Ân Thế Bình giống như cười mà không phải cười nhìn qua hắn nói, trong nội tâm cảm thấy Tần Nhị Bảo là nhân tài hiếm có, cố tình muốn đề bạt hắn.
Nhưng lúc này trong đầu Tần Nhị Bảo, tất cả đều là Liễu Thần Đình mắng hắn lưu manh, lúc hờn dỗi bộ dáng rất đáng yêu, bàn tay nhỏ bé thì giống như không xương, nghĩ đến mà… Bây giờ nghe lại có cơ hội một mình cùng với người đẹp đi chung với nhau. Lần này không chỉ nắm tay người đẹp nữa, mà sẽ cố gắng sờ chỗ nào có cảm giác hơn nhiều. Nghĩ đến đây khuôn mặt dâm đãng của hắn lại được tái hiện.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo cả buổi không nói lời nào, nhưng lại vẻ mặt tươi cười, Ân Thế Bình cho rằng giờ phút này hắn rõ ý tứ của mình. Đối với tương lai lại nhiều hơn mấy phần chờ mong, trong nội tâm bắt đầu hiện lên kế hoạch lớn. Hắn không nói gì nữa, mà là lẳng lặng ngồi ở một bên bắt tay vào việc pha cực phẩm trà Long Tĩnh.
- A, đúng rồi.
Ân Thế Bình nghĩ đến một việc, đột nhiên nói.
Ân Thế Bình đột nhiên nói làm cho Tần Nhị Bảo đang suy nghĩ loạn lên giật mình, lau nước miếng hỏi:
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
- Ta đột nhiên nhớ tới một việc. Chú hi vọng cháu có thể đi xử lý một chút.
Ân Thế Bình nói.
- Chuyện gì?
- Cô cháu gái ngoại của chú, có nhờ chú đồng ý cho cháu ngày mai cùng nó đến viện dưỡng lão, thể hiện lòng thương người.
Ân Thế Bình nói ra.
- Cái gì?
Tần Nhị Bảo giật mình nói nói:
- Không nghĩ ra, cô ta thật sự gọi điện thoại.
- Ha ha. . . Hai đưa nhỏ này đều bị làm hư rồi. Có những lúc, cũng cùng cùng chú không biết lớn nhỏ đấy.
Ân Thế Bình nói đến các nàng, trong ánh mắt lộ ra nhu tình.
- Vậy ý của chú là sao?
Tần Nhị Bảo lúc này hi vọng Ân Thế Bình có thể cự tuyệt nàng
- Chú đã đáp ứng nó.
Ân Thế Bình nói ra:
- Cho nên đành nhờ cháu, ngày mai cùng nó đi một chuyến rồi.
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói như vậy, trong nội tâm một chút hi vọng nhỏ cuối cùng đều tan vỡ, chỉ có thể cười khổ nói:
- Vâng, cháu theo lời chú.
Ân Thế Bình hơi nở nụ cười, ông ta ý thức được Tần Nhị Bảo đã chậm rãi dung nhập vào gia đình của ông ta. Đương nhiên, đây cũng là kết quả ông ta hi vọng.
- Nếu không có việc gì nữa cháu về phòng trước để ngủ.
Dứt lời, Tần Nhị Bảo đứng dậy cáo từ.
- Ngủ ngon
Ân Thế Bình nói:
- Chúc cháu có một mộng đẹp.
“Mộng đẹp?" Tần Nhị Bảo bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: "Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới ngày mai, mình ngay cả tâm tình để ngủ cũng không có!"