Quỳnh ùa vào bất chợt. Sự xuất hiện của Quỳnh khiến Tuấn nôn nao làm sao đó. Người con gái đó Tuấn đã nghe nói quá nhiều ở Sơn. Người con gái đó Tuấn đã gặp một lần tại nhà. Ngươ+`i con gái đó mà vợ chồng Hải đang nhắc nhở. Quỳnh đó - Vân Quỳnh đó. Màu áo Quỳnh mặc làm sáng căn phòng, rực rỡ nụ cười của Tuấn.
Quỳnh chào Tuấn và cười với vợ chồng Hải:
- Đáng lẽ mình tới sớm hơn, nhưng tại phải tiếp khách dùm bà Thảo nên đến hơi muộn. Quà của cô bé đây.
Khanh đón gói quà trên tay Quỳnh để vào lòng con, cười rộn ràng:
- Mày chỉ bày vẻ, ngồi đây chơi.
Quỳnh ngồi xuống cạnh Khanh:
- Đưa tao bế con gái nuôi tao một chút chứ. Mày ích kỷ quá đi.
Khanh lắc đầu:
- Khoan để tao giới thiệu...
Quỳnh hơi nhăn nhăn:
- Thôi, đừng giới thiệu.
Hải nheo mắt nhìn Quỳnh:
- Sao thế? Bạn tôi đang bảo Quỳnh khó tính đây này.
- Đâu phải Quỳnh khó tính.
Quỳnh nói và nhìn tên con trai chăm chú không bắt gặp một chê trách nào của hắn trông đôi mắt Quỳnh cả. Trái lại, Quỳnh nghe như đã quên biết tên con trai ở đâu đó - Quỳnh nói nhỏ, mơ hồ:
- Trông anh quen quen.
Tuấn cười nhẹ:
- Tôi là bạn của Sơn - ở cùng đơn vị.
Quỳnh reo lên:
- A ! thảo nào. Hình như anh có đến nhà một lần.
- Vâng, vừa gặp Quỳnh tôi đã nhận ra ngay. Sơn vẫn thuờng nói nhiều với tôi về các cô em gái...
Quỳnh bật cười nho nhỏ, nghe vui vui khi nghĩ đến Thảo, Thủy, Phi. Nghĩ đến anh Sơn. Những cô em gái của anh Sơn thì chả ai dám "mê". Nhất là do chính anh Sơn nói thì phải biết. Quỳnh nhớ buổi tối nào Vân Phi chợt báo động có một tên bạn anh Sơn đến nhà. Tên con trai được Phi tả là đẹp, là hiên ngang, le lối. Thì ra là Tuấn. Tên con trai đó là Tuấn. Không biết anh chàng có bị bọn con gái "quay" không? Anh chàng nghĩ gì về bầy con gái ồn ào đông đúc nhà Quỳnh nhỉ ?
Thế nào Tuấn chả nói với Sơn:
- Bọn em gái mày quỉ quái không chịu được. Tao đến chơi một mình bị các cô phỏng vấn đến... điên đầu.
Mai mốt anh Sơn về lại được dịp cằn nhằn:
- Tao đến... ế vợ vì trông gương chúng mày.
Anh Sơn chỉ giỏi nhăn nhó, làm ra vẻ khổ sở thế thôi, nhưng sự thật, anh Sơn chìu đám em gái hết mình, nên đám con gái tha hồ vòi vĩnh anh đủ điều, đủ chuyện hết.
Khanh nhìn Tuấn rồi nhìn Quỳnh:
- Bộ hai người quên nhau trước rồi hở?
Quỳnh lắc lắc mái tóc:
- Đâu có, anh Tuấn bạn anh Sơn đó.
Hải trêu:
- Bạn của anh là quen rồi còn gì.
- Chưa quen.
- Thì hôm nay quen, có sao đâu.
Quỳnh bảo đùa Khanh:
- Ông chồng mày lém quá đi Khanh.
Tuấn cười với Quỳnh:
- Hải... ngoan lắm, Quỳnh ạ
Khanh cười ròn rã:
- Ghê, bạn bè ông Hải bênh nhau dữ, Hải mà ngoan thì tôi đâu có khổ như vầy.
Tuấn hỏi:
- Cái gì mà khổ? Tôi thấy Hải thương vợ, thương con, thương gia đình ghê gớm lắm đó. Ngày xưa hắn lang bang, bê bối bao nhiêu, từ ngày lấy vợ đến giờ bỏ hết, không còn giữ lại một chút gì của thời chưa vợ hết. Thế là ngoan rồi còn gì.
Khanh lắc mái tóc đổ dài:
- Anh và Quỳnh còn... ngây thơ lắm. Không hiểu gì về Khanh đâu.
Hải nhìn Khanh, ánh mắt thoáng bâng khuâng:
- Anh cũng còn không hiểu nổi em nữa thì làm sao Tuấn với Quỳnh hiểu cho nổi.
- Vì thế mà em khổ đâu ai hiểu.
Quỳnh nói đùa:
- Có tao hiểu, được chưa. Ấm ức điều gì đến tao kể, tao nghe hết.
Khanh bảo Quỳnh:
- Nhà mày chị em gái đông sướng ghê vậy đó. Tha hồ tâm sự
Quỳnh cười nhẹ nhàng:
- Khanh tưởng lầm rồi. Chị em nhà mình không tâm sự với nhau bao giờ cả. Đùa, phá, la hét nhau có, trêu chọc nhau có, nhưng tâm sự thì không bao giờ.
Tuấn nhìn Quỳnh, ánh mắt đằm thắm:
- Tôi nghe Sơn kể nhiều về thành tích đùa phá của các cô em gái. Thấy... vui ghê vậy.
Quỳnh kêu lên nho nhỏ:
- Anh Sơn là vua nói xấu em gái. Mai mốt anh Sơn về phép Quỳnh phải họp tất cả lại để "phản đối" anh ấy mới được.
Tuấn nói đùa:
- Tôi mà em gái đông như Sơn chắc tôi cưng, chìu nhất.
Q cười:
- Nhà đông chị em gái vui thật, nhưng ồn ào nhiều lúc chịu không được. Bạn anh Sơn ông nào đến chơi cũng than với anh Sơn là... sợ bọn em gái anh Sơn. Nên, vì thế mà về nhà anh Sơn hay cằn nhằn, la mắng bọn Quỳnh ghê lắm.
Tuấn nói nhẹ nhàng:
- Nói thế chứ những ngày ở đơn vị, Sơn lại thương em gái hơn ai hết. Sơn thuờng nhắc đến người yêu thì ít mà nhắc đến các em thì quá nhiều. Lúc nào cũng các em, các em cả.
Quỳnh chớp chớp đôi mắt cảm động. Tánh anh Sơn là vậy nhưng Quỳnh cũng hiểu là anh Sơn thương các em nhất. Những bức thư viết cho Quỳnh anh Sơn đã nói lên những thương yêu đó. Và, Quỳnh đã nói với anh Sơn là Quỳnh hiểu anh, Quỳnh thương anh, Quỳnh yêu cuộc sống của anh hơn ai hết.
- "Quỳnh bế Vi Vi hộ Khanh ngồi nói chuyện với Tuấn. Khanh phụ với chị người làm dọn phòng ăn."
Hải bảo:
- Bữa cơm này là bữa cơm thân mật gia đình.
Khanh nói:
- Bạn Khanh chỉ có Quỳnh và bạn anh Hải chỉ có Tuấn.
Bốn người quây quần vào bàn ăn. Con gái Khanh nằm ngủ ngoan hiền trong nôi trông thật bé bỏng dể thương. Quỳnh bảo Khanh:
- Mai mốt con Khanh lại chiếm giải Hoa Khôi một vùng đó nghe Khanh.
Khanh cười, ánh mắt long lanh sung sướng:
- Mày nói y như Tuấn. Ừ, tao cũng mong con gái tao mai mốt lớn lên thật xinh, thật đẹp và tao sẽ đích thân lo cho con gái tao. Mày thấy được chứ !
- Mày "kén" thì phải nhất.
Quỳnh nói, Khanh cười:
- Chứ sao, con gái tao là phải... nhất rồi.
Hải nhìn vợ nói đùa:
- Con gái em mai sau cũng bắt nạt... chồng hạng nhất.
Khanh lườm Hải thật dài kêu:
- Anh chỉ giỏi nói xấu vợ là không ai bằng.
Quỳnh nheo mắt:
- Thôi, cho Quỳnh can. Hai ông bà lại sắp "chén bay, dĩa bay" bây giờ.
Hải quàng tay ôm vai vợ:
- Hay cải nhau vậy chứ tôi yêu "nhà tôi" nhất.
Khanh kêu ứ ừ! và dúi mặt vào lưng Hải, đôi má ửng hồng bầu bỉnh trẻ con. Tuấn nhìn vợ chồng Hải cười rộn ràng với Quỳnh. Quỳnh đón nhận nụ cười của Tuấn mà nghe vui vui như buổi sớm mai đẹp trời giữa những tiếng cười đầy tình thương mến bao bọc...
Căn gác vắng chỉ còn lại Thảo với nổi cô đơn dài dặc khôn cùng - Với những tủi cực vỡ òa. Tôi vừa cho đi hai mươi bốn năm giữ gìn của Bố Mẹ- Con vừa cho đi hai mươi bốn năm làm con gái. Mẹ ơi! Con gái Mẹ hư hỏng quá rồi. Mẹ mắng con đi ! Mẹ từ con đi ! Mẹ đánh đập con đi ! Con khổ quá Mẹ !
Nửa đêm trở về nhà, bước chân Thảo lạc lỏng trên căn gác vắng như con mèo hoang. Thảo đi rón rén như người phạm tội. Trút bỏ quần áo lên giường nằm. Cơn đau nhức đến bất chợt- Đến ồn ào. Không còn gì để cứu vãn nữa. Thảo lợm giọng khi nghĩ đến chính Thảo với những buông trôi lười biếng. Tại sao mình có thể vứt bỏ hai mươi bốn năm làm con gái một cách trơ trẽn đến như vậy chứ? Thân thể này Bố Mẹ sinh ra- của Bố Mẹ giữ gìn để chờ được ăn những miếng trầu ngon, những hộp bánh rực rỡ, để phân phát cho họ hàng ngày con gái đi lấy chồng. Thân thể này của những ngày con gái hợm hỉnh, kiêu căng. Thân thể này của người đàn ông mình sẽ lấy làm chồng. Thế, nhưng thân thể này cũng vừa bay biến theo cơn buông trôi lười biếng của Thảo. Thịnh ! Thịnh ơi ! Có thể nào tôi lấy Thịnh làm chồng nửa không? Tôi có thật sự yêu Thịnh không? Hay tôi chỉ thích liều lỉnh, tôi chỉ muốn chiếm đoạt để rồi cuối cùng tôi phải trả giá đắt hơn.
Thảo vẫn mơ hồ thấy Thịnh chỉ là một người đàn ông tầm thuờng. Một phút buông trôi qua đi. Thảo rợn người thấy mình nhơ nhớp, tội lỗi. Tội lỗi với Bố Mẹ thì ít mà với lũ em thì quá nhiều- Quá đầy- quá buồn nản. Người đàn ông với Thảo cũng bỗng chốc trở thành đáng ghét, lố bịch quá sức. Thảo chưa thật sự yêu người đàn ông đó nhưng Thảo "cho" hắn - Thảo bốc đồng muốn "cho" hắn. Chả biết để làm gì? Nhưng trong giây phút này Thảo vẫn không thấy nuối tiếc hay oán hận Thịnh mà Thảo chỉ thấy nhờm gớm chính Thảo - Thảo sợ hãi cho chính Thảo vì một phút liều lỉnh không ngờ đến mà thôi. Thảo muốn gào lên trong đêm tối vắng người " Tôi ghét tôi - tôi sợ hãi tôi - tôi nhờm gớm tôi"!
Buổi sáng bắt đầu với những âm thanh quên thuộc rộn ràng. Thảo nằm li bì. Sau một đêm thức trắng Thảo nằm luôn không buồn trở dậy. Quỳnh ngồi trang điểm đi làm. Thủy sửa soạn sách vỡ đi học. Phi lẩm nhẩm ngồi ôn bài ở góc nhà. Quỳnh gọi:
- Chị Thảo ơi, hôm nay "cúp cua" đến sở hay sao mà bây giờ chưa buồn dậy?
Thảo nằm im một cách lười biếng. Quỳnh nói nhỏ:
- Lại làm nủng con trai ông Giám Đốc rồi.
Thủy ôm sách vở ra vặn máy hát :" Thôi, em đừng xót thương rồi ngày tháng qua đi. Thôi cuộc tình đó qua rồi em còn nhớ, tiếc mà chi.
Đời một người con gái... đến khi lấy chồng... chỉ còn mối tình mang theo..."
Quỳnh cúi tìm đôi giày dưới gầm giường nhăn nhó:
- Thủy ơi, tay Thủy dài vớ dùm chị đôi giày đi cưng.
Thủy lắc lắc mái tóc công cớn:
- Chị khôn quá chị Quỳnh à. Sáng sớm ra đã bắt người ta chui xuống gầm giường rồi.
Quỳnh cười, dỗ Thủy:
- Chóng ngoan ta cưng.
- Thôi, chả ham chị cưng.
Quỳnh nhắc:
- Còn hai ngày nửa là ta lảnh lương, mi không nhớ sao?
Thủy thét lên:
- Chị đừng có đem tiền ra dụ dổ người ta. Tiền của chị hồi này "xuống giá" rồi.
Quỳnh nhăn mặt càu nhàu:
- Đồ phản, ta cóc cần mi nửa Vi Tiểu Bảo ơi. Ta mang giày mới đi làm.
Thủy nhìn theo Quỳnh nheo mắt gọi Phi:
- Ê Phi, Phi thấy "bà già cô đơn" nhà mình hồi này tiến bộ ghê không. Điệu không chịu được. Hình như bà Quỳnh có bồ thì phải.
Quỳnh bước xuống cầu thang, mùi nước hoa bay ngào ngạt căn phòng. Quỳnh cười với Thủy, nói đùa:
- Tao đang sửa soạn cua ông Giám Đốc, tụi bây biết chưa?
Thủy xí dài nói với theo Quỳnh:
- Ông Giám Đốc của chị cái bụng bự hơn thùng nước lèo. Phải để cho chị Thảo cua mới đúng.
Thảo lả người trong những tiếng ồn ào đùa phá của đám con gái. Buổi sáng nào cũng thế- căn gác chỉ im lặng khi đám con gái lần lượt bỏ đi mà thôi. Vân Phi chợt đứng dậy đi đến bên Thảo:
- Sao hôm nay chị Thảo dậy muộn thế. Bộ nghỉ làm hả ?
Thủy hồn nhiên cười đùa:
-Ừ, tại tối qua đi chơi với bồ về khuya quá. Hôm nay tự cho phép mình nghỉ chứ gì. Con dâu ông Giám Đốc chứ bộ sao.
Thảo trở mình úp hai cái gối lên tai để khỏi phải nghe những nụ cười đùa ồn ào của Thủy. Thảo muốn hét lên cho mọi người im đi. "Thôi đi Thủy ơi ! im lặng đi Phi ơi ! Đừng ai nhắc nhở gì đến tôi cả ! Đừng ai gọi tên Thảo nửa hết. Nét hồn nhiên nhí nhảnh của đám em khiến Thảo khổ sở hơn bao giờ hết. Chúng nó vô tư quá, chúng nó bình thản quá ! Lúc này Thảo cần được một mình. Cần sự im lặng đến quắt quay. Cần nằm im nghe tiếng thở mệt mỏi của chính mình.
Thủy nói đùa thêm với Vân Phi vài câu rồi cũng xếp sách vở đi học.
- Sáng nay Phi học hai giờ cuối phải không?
Phi gật đầu:
- Ừ ! hai giờ triết của ông Khoan.
- Anh Hoàng đưa đi hả?
- Không đi bộ.
- Thì đi cùng với em bây giờ cho vui. Đi một mình buồn chết được.
Phi kêu:
- Đâu có được. Tao còn phải đi chợ cho mẹ xông về mới đi học.
Thủy cong môi lườm Phi:
- Gớm, con gái cưng của Mẹ lấy điểm dữ.
Phi cau mặt mắng:
- Khỉ nhỏ - Đi nhanh lên trễ giờ rồi đấy.
Thủy cười khúc khích, tung tăng xuống cầu thang. Vân Phi ngồi chải tóc bên bàn. Thảo trở mình nặng nhọc, Phi gọi:
- Chị Thảo, chị Thảo !
Thảo vẫn lười biếng nằm im. Vân Phi rón rén đến bên giường Thảo vén mùng nhìn vào:
- Chị Thảo !
Thảo cựa mình, Vân Phi hỏi:
- Chị đau hả chị Thảo?
Thảo lắc đầu- một giọt nước mắt long lanh động trên má Thảo. Vân Phi tròn mắt nhìn chị:
- Thảo sao thế ? Hôm nay chị nghỉ làm à ?
Thảo chợt nắm bàn tay của Vân Phi- Vân Phi ơi, chị khổ quá, chị buồn quá! Chị tội lỗi trong vô tư của các em. Nếu biết chị hư hỏng đó Vân Phi có còn hỏi han chị không? Liệu Thủy có còn thương mến chị nửa không? Và liệu Quỳnh có nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ không?
- Chị đau sao đó để em đến sở xin phép cho.
Phi ngồi hẳn xuống bên Thảo đặt tay lên trán chị.
Thảo lắc đầu:
- Không sao đâu, tao nhức đầu chút xíu khỏi cần xin phép.
Phi cười hiền lành:
- Không thấy chị đi làm thế nào anh Thịnh cũng đến tìm.
Thảo cười lạnh lùng:
- Ừ, thiếu tao "hắn" chịu không nổi.
- Tối qua anh Trấn đến chơi ngồi chờ chị đến khuya mới về.
Thảo nghĩ đến Trấn- Một chút thương xót chợt loé lên trong Thảo. Thảo có thể chọn Trấn. Bỗng dưng Thảo nghĩ đến tên con trai đó trong lúc này. Thật là một điều mai mĩa không chừng.
- Có đứa nào ngồi tiếp Trấn không?
- Có con Thủy.
Thảo cười trông cổ họng:
- Trời ơi, con Thủy mà ngồi tiếp anh chàng Cận đó thì đáng thương cho "hắn" biết mấy.
Vân Phi cười theo chị:
- Con Thủy phá anh Trấn quá chừng. Thế mà anh ấy lại chịu nói chuyện với con Thủy mới buồn cười chứ. Con nhỏ đang gạ anh Trấn tập cho nó lái xe hơi.
- Trấn nói sao?
- Anh ấy hứa khi nào Thủy hẹn được cho anh đi chơi với chị sẽ tập cho nó.
Thảo kêu lên:
- Thôi Phi ơi, cái tên Vi Tiểu Bảo đó mà hơi đâu hứa hẹn. Nó gặp được ông Trấn cù lần quá cỡ nên tha hồ hành hạ này nọ. Tao khổ vì có con em nham nhở như con Thủy.
Vân Phi nhỏ nhẹ:
- Nó còn trẻ con, gặp đâu nói đó- chả ý tứ gì hết.
Thảo bảo:
- Mày biết anh Thịnh phê bình đám con gái nhà mình sao không?
Phi lắc đầu:
- Anh ấy nói sao?
Thảo nhắm mắt nghĩ đến Thịnh "Anh để ý từng ly từng chút về bầy em gái em. Quỳnh trầm lặng sâu sắc như một người lớn. Vân Phi hiền ngoan và người lớn hơn các chị. Thủy lém lỉnh trẻ con. Thảo đa tình ướt át". Ừ, vì Thảo đa tình ướt át nên Thảo liều lỉnh cho đi hai mươi bốn năm làm con gái- Một phút trở thành đàn bà. Thịnh sẽ nghĩ gì với hành động bốc đồng ấy của Thảo nhỉ?
Vân Phi dục:
- Thịnh bảo em gái Thảo cô nào cũng xinh, cũng duyên dáng hết. Nhưng có điều hơi hỗn- hơi bốc đồng một chút thôi.
Vân Phi cười dòn:
- A ! gì chứ bốc đồng là không phải em. Chỉ có bà Quỳnh và con Thuỷ làm mang tiếng cả lũ.
- Anh Thịnh khen Vân Phi có đôi mắt đẹp, có nụ cười tươi nhất nhà. khen Vân Quỳnh sâu sắc thâm thúy - "khen" con Thủy lém lỉnh trẻ con.
- Còn khen Thảo?
- Khên tao có bàn tay sát chồng.
Phi le lưỡi:
- Khiếp, nói gì nghe phát ghê.
Thảo chợt cười lạnh lùng:
- Tao dám... giết chồng nữa chứ đừng nói... sát chồng. Hôm nào gặp thằng cha Trấn tao dọa chơi xem hắn có sợ mà rút lui không?
- Anh Trấn coi vậy mà ngoan. Em nghĩ chị Thảo lấy anh Trấn chắc hạnh phúc và sung sướng.
Thảo cười nghẹn ngào:
-Ừ, biết đâu tao chả lấy tên đàn ông cù lần đó hả Phi?
Vân Phi đứng vụt dậy khi nghe tiếng Mẹ dưới nhà:
- Em xuống đi chợ cho kịp về học hai giờ sau. Thảo cần ăn cháo không em nấu cho.
Thảo lắc đầu:
- Thôi đừng, tao dậy bây giờ. Đi chợ đi, chút tao xuống nấu cơm hộ.
Thảo nghe tiếng Vân Phi nói với Mẹ ở dưới nhà:
- Hôm nay chị Thảo nghỉ. Con đi chợ về Mẹ để chị Thảo xuống nấu cơm nghe Mẹ.
Tiếng Mẹ lo lắng:
- Thảo đau ốm ra làm sao mà nghỉ thế?
- Chị ấy nhức đầu xoàng thôi. Nhõng nhẽo con trai ông Giám Đốc đó mà Mẹ.
Thảo nghe tiếng thở dài của Mẹ thật khẽ, thật buồn:
- Tao chỉ ưa có mình cậu Trấn thôi, người ta tử tế đàng hoàng, biết lễ phép kính nể Bố Mẹ. Con Thảo trèo cao lắm rồi lại té nặng chớ chả ích gì. Vân Phi cười trong trẻo, đôn hậu:
- Không có đâu Mẹ. Chị Thảo khôn quá chừng mà. Với lại trông anh Thịnh cũng đàng hoàng đứng đắn.
Bước chân Phi xa dần sau câu nói. Và bây giờ một mình Thảo cô đơn trên căn gác vắng này. Lúc nảy thèm một mình. Bây giờ lại sợ cô đơn đến quay quắt khổ sở. Thảo vùng trở dậy lại bàn ngồi nhìn mình trông gương. Đôi mắt mệt mỏi- Đầu tóc biếng chải. Thảo tìm một đổi khác trên khuôn mặt trần của mình. Nhưng khuôn mặt Thảo vẫn bình thuờng đáng ghét - Vẫn trơ trẽn vô duyên. Tại sao? Tại sao thế chứ. Thảo xoay người và chợt thấy đâu nhói bụng dưới. Mình có thể có thai được không nhỉ ? Thảo đặt khẽ bàn tay lên lớp da bụng mềm và có cảm tưởng lớp da bụng đang căng cứng - Đang sửa soạn thành hình thể một đứa trẻ con. Một mai đây trong căn nhà này sẽ vang lên tiếng khóc nghô nghê của đứa bé. Mọi người sẽ bận rộn vì nó. Thảo sẽ khổ sỡ vì nó. Trời ơi ! Quả là hãi hùng quá sức. Thảo muốn ngủ vùi cho qua đi phút bàng hoàng này.
Thủy báo động tin Quỳnh có bồ cho Thảo với Vân Phi nghe:
- Bà Quỳnh hồi này yêu đời ghê gớm. Hát hỏng suốt ngày lại có thêm ông bồ đẹp trai không chê vào đâu được.
Vân Phi hỏi nhanh:
- Sao Thủy biết, bộ chị Quỳnh nói cho Thủy biết hả ?
Thủy nheo đôi mắt nghịch ngợm:
-Bà ấy mà chịu "tâm tình" với ai bao giờ.
- Thế tại sao mầy biết !
- Bí mật, bí mật !
Thảo mắng Thủy:
- Con bé này chỉ giỏi tò mò đoán ẩu. Sống ở cái nhà này đố xem đứa nào giữ im lặng nổi tao phục. Trước sau gì rồi cũng khai ra hết.
Thủy vênh váo nhìn Thảo:
- Chị đi suốt ngày đâu có ở nhà như em mà biết được việc trong gia đình. Bộ chị tưởng ai có bồ cũng phải khai với chị hết đấy hả ? Còn lâu ạ. Khai ra để chị chê ẩu cho cũng đủ... mất bồ.
Thảo trợn mắt quát Thủy:
- Con khùng, mày làm như tao là kẻ chuyên đi phá hoại không bằng ấy thôi.
Quỳnh từ dưới nhà đi lên. Thủy cho tay lên miệng:
- Thôi dẹp - mai mốt tiết lộ tiếp.
Quỳnh lướt ngang người Thủy nắm tóc con bé day day:
- Nhìn cặp mắt ranh mãnh của mi là ta biết mi đang "bới móc đời tư" của ta ra rồi.
Phi cười khúc khích. Thủy ôm đầu nhăn nhó:
- Ác vừa vừa nghe mụ. Coi chừng tôi "méc".
Quỳnh trợn mắt:
- Mách gì?
- Mách mẹ
- Tao làm sao mà mách?
- Chị có bồ.
Quỳnh gõ lên đầu Thủy mắng:
- Đồ... con nít ranh.
Thảo cười ồn ào:
- Nó vừa khai mày có bồ đó Quỳnh. Nó khen bồ mày đẹp trai, mày viết thư cho thằng đó suốt ngày. Thứ bảy, chủ nhật nào cũng dung dăng xinê, bát phố hết. Đúng không?
Quỳnh nhún vai bỏ về giường:
- Thời buổi này kiếm nổi một thằng bồ có đủ tư cách để cuối tuần đi xinê, bát phố còn hiếm hơn chuyện "mò kim dưới biển". Hơi đâu mọi người tin lời con khỉ nhỏ đó cho mệt. Chừng nào có bồ tôi dắt về trình diện cả nhà cho biết.
Thảo nheo mắt:
- Tao nói đâu có sai. Sống ở cái nhà này đố đứa nào dấu được chuyện riêng tư.
Quỳnh chợt gọi Thảo:
- Chị Thảo, hồi chiều em gặp anh Thịnh.
Thủy nhanh nhẩu hỏi chen:
- Đi với đào mới phải không?
Thảo cười lạt lẽo:
- Đi với ai thì đi chứ. Tụi mi tưởng tao ghen đấy hở?
- Ừ, không ghen nhưng mà... tức tức.
Thủy trêu. Thảo nói:
- Đố thằng con trai nào làm tao tức nổi. Tao "bơ" tỉnh hơn ai hết.
Thủy xí dài:
- Trời ơi, người ta chỉ giỏi cái miệng.
Quỳnh nói:
- Thủy ơi, sao mày hay phá hoại quá vậy. Có im cho người lớn người ta nói chuyện không?
Thủy cười hồn nhiên:
- Ừ thì nói đi, kể đi. Có phải chị Quỳnh gặp anh Thịnh đi chơi với một cô xinh thật là xinh không? Thảo nào mấy hôm nay không thấy con trai ông Giám Đốc đến.
Quỳnh cười:
- Đi một mình thôi. Gặp em tan sở về còn đi lang thang ngoài phố, anh Thịnh đãi em một chầu kem và đưa về nhà.
Thảo nói hơi buồn:
- Hai ngày hôm nay tao với Thịnh giận nhau.
- Anh Thịnh cũng kể với em. Anh ấy có vẻ buồn và than khổ lắm.
- Đàn ông mà cũng biết than khổ nửa sao?
- Anh ấy nói chị hay giận quá. Chị không chịu hiểu anh ấy.
Thảo lắc đầu:
- Tao chán quá rồi Quỳnh ơi. Mệt óc quá.
Quỳnh cau mặt:
- Chị nói như người điên sao ấy.
Thảo chợt cười lạnh lùng:
- Ừ, tao điên - Tao sắp điên rồi, không muốn sống nửa. Chán đời hết sức !
Thủy chui vào mùng kêu:
- Tui cũng chánh đời hết sức, thôi, đi ngủ cho yên.
Thảo vùi đầu trong mền. Buồn ơi là buồn. Sau những ồn ào vô lối đi qua, Thảo lại thấy buồn chán đến tột độ. Nửa tháng qua ngày thấy kinh. Hồi chiều chờ Thịnh đến sở để nói với Thịnh những lo lắng đó nhưng chờ mãi không thấy. Thảo lại lang thang về một mình. Những nghi ngờ khó chịu cứ vùn vụt đến. Thảo không còn muốn nghĩ đến người đàn ông đã đem những phiền muộn đến cho mình nữa. Làn da bụng mỗi phút mỗi thấy căng. Khó chịu! Phải làm sao? Làm sao đi chứ. Con Liên đã kể cho Thảo nghe một vài vụ "phá thai" vô cùng êm đẹp và chính nó đã từng phá một lần. Nếu lỡ có thai, bắt buộc Thảo phải nghĩ đến Liên và nhờ nó. Không thể cho Quỳnh, Phi, Thủy biết được sự hư hỏng của mình. Thảo thương chúng nó và không muốn gieo vào đầu óc ngây thơ của đám em gái những ý nghĩ vẫn đục. Phải "phá. Thốt nghĩ đến điều đó, bụng Thảo thót lại, đau đớn như thể đang chịu đựng một cực hình gì ghê gớm. Thảo nhắm nghiềm mắt lại và nói thầm - phải phá, phải liều, phải hành động gấp rút. Mỗi phút đợi chờ là mỗi phút thấy thân thể mình biến đổi. Làn da bụng mỗi phút mỗi căng - hai bầu ngực mỗi phút mỗi thêm nặng nề. Thôi, đúng rồi, đúng quá rồi ! Thảo thiếp vào cơn ngủ mê hãi hùng bất chợt.
Cuối tháng này Vân Phi về nhà chồng. Tin đó khiến bầycon gái hoang mang, xôn xao. Quỳnh bảo Vân Phi:
- Sao Phi lấy chồng sớm thế?
Phi chớp chớp đôi mắt hiền lành:
- Tại Bố Mẹ muốn thế. Em thì không có ý kiến. Với lại bên nhà anh Hoàng cũng đã chọn được ngày tốt. Gia đình anh ấy muốn chúng em cưới nhau trong năm nay.
Quỳnh hỏi:
- Phi có nghĩ rằng một ngày nào đó Phi sẽ tiếc những ngày còn con gái đến quay quắt không?
Vân Phi mân mê tà áo:
- Có, em đã nghĩ.
- Nhưng trước sau gì rồi cũng phải lấy chồng thôi, Phi mở đường trước cho các chị.
Phi cười nghẹn ngào. Quỳnh nghe như mất mát bâng khuâng sao đó. Bây giờ tháng sau có lẽ cuộc sống của đám con gái thay đổi hết. Phi đi lấy chồng- mất một đứa căn gác sẽ buồn tênh. Chả biết Phi có nghĩ đến những tiếc nuối ấy không nhỉ? Hay mãi lo lắng đến những ngày đám cưới mà quên hẳn phút rời xa kỷ niệm. Nhìn Phi lúc nào cũng ngoan hiền an phận, cũng vui vẻ chấp nhận bất cứ một hoàn cảnh nào. Chưa bao giờ nghe Phi than thở hay cằn nhằn một điều gì khác. Quỳnh nghĩ tại sao mình không là Phi? Tại sao Quỳnh không chấp nhận tình yêu của Tuấn. Tình yêu đó được sự chấp thuận của anh Sơn và những khuyến khích xây dựng của vợ chồng Khanh. Quỳnh biết Tuấn là người đàn ông tốt, đứng đắn và có tư cách. Nhưng Quỳnh vẫn chưa nghĩ gì hết- Vẫn không muốn nghĩ đến Tuấn mặc dù Quỳnh cảm thấy có thể Quỳnh cũng yêu Tuấn, nếu Tuấn ở gần Quỳnh lâu dài. Hôm qua mới nhận thư anh Sơn cùng thư Tuấn. Cả hai đều hứa sẽ có ba ngày ở sài Gòn. Có thể trong tuần này hoặc tuần sau. Quỳnh vừa viết thư cho anh Sơn báo tin cuối tháng này đám cưới Vân Phi và trả lời Tuấn thật nhẹ nhàng "...Quỳnh chưa nghĩ gì cả Tuấn ạ. Những ngày tháng này Quỳnh thấy hoang mang quá sức. Buổi tối ngồi một mình ngoài balcon nhìn hỏa châu lơ lửng một vùng Quỳnh nghe rưng rưng sao đó. Vẫn từng đó ngày, từng đó tháng, cuộc sống của Quỳnh không có gì thay đổi cả. Sáng trở dậy làm đẹp rồi đi làm. Chiều trở về chúi đầu trên căn gác xép châu mỏ vào đám chị em cải bậy, tán dóc, kể cho nhau nghe những mẫu chuyện ngộ nghĩnh của một ngày làm việc. Tối chui vào mùng nằm mới thấy những ồn ào đi qua một cách vô lối quá. Và, Quỳnh chợt khóc tấm tức.
Anh,
Mọi người cho là Quỳnh lạnh lùng như một nữ tu sĩ. Anh có nghĩ là Quỳnh đi tu được không? Mọi người lầm. Mọi người không phải là Quỳnh. Anh cũng không phải là Quỳnh nên không ai hiểu được Quỳnh cả. Ở đây thành phố ồn ào- Căn gác ồn ào- Tất cả đều ồn ào. Thế mà Quỳnh vẫn hòa mình nổi để rồi một phút nào đó chợt sống với con người thật của mình mới cảm thấy mình lẽ loi như một chiếc bóng. Quỳnh chỉ là một chiếc bóng thôi anh..."
- Quỳnh !
Quỳnh quay lại:
- Ủa chị Liên. Chị Thảo em chưa về.
Liên vẩy Quỳnh:
- Ra đây chị bảo.
Quỳnh chạy vụt ra cửa:
- Có chuyện gì thế chị?
- Bố Mẹ có nhà không?
- Không chị. Ba em đi làm chưa về, Mẹ đi chùa.
Liên dục:
- Vào mặc quần áo nhanh lên đi với chị vào nhà thương. Thảo nằm trong đó.
Quỳnh kêu lên thảng thốt:
- Trời ơi ! Tại sao thế chị? Có chuyện gì thế chị?
Liên đẩy Quỳnh:
- Nhanh lên, ra xe chị nói cho mà nghe.
Quỳnh chạy nhanh lên gác, bước chân muốn rụng rời. Thủy, Phi cũng chạy theo Quỳnh.
- Gì thế Quỳnh?
Quỳnh nói như khóc:
- Chị Thảo nằm ở nhà thương.
Thủy, Phi kêu rú lên:
- Trời ơi, sao lại nằm nhà thương.
- Em đi theo Quỳnh.
Quỳnh bước xuống cầu thang:
- Thủy ở nhà, Phi đi với tao.
Thủy chạy theo sụt sịt khóc:
- Em đi nửa.
Quỳnh kéo tay hai đứa đi nhanh ra ngoài. Chị Liên vẫn đứng chờ. Cả bọn đu nhau lên Taxi.