"Ha ha ha ha, ta rốt cục đã đi ra rồi”, Dương Thiên Vấn đứng ở rìa rừng rậm nhìn bình nguyên rộng lớn trước mặt mà lớn tiếng phát tiết nói.
Từ sau khi đạt đến Hành khí kỳ, Dương Thiên Vấn không cần tận lực đi tu luyện nữa bởi vì chân khí toàn thân có thể tự hành lưu chuyển theo vòng Đại chu thiên, không lúc nào không tu luyện, cứ như vậy, sau khi lần thứ hai mất một tháng mới từ trong rừng rậm đi ra. Dương Thiên Vấn đối này sự rộng lớn của nguyên thủy sâm lâm này đã có một sự hình dung đại khái, diện tích quả là to lớn, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đó vị trí của mình vẫn chỉ ở ngoại vi, như vậy bên trong rộng cỡ bao nhiêu chứ? Nếu đi theo hướng nam muốn xuyên qua rừng rậm thì cần bao lâu? Cái này còn phải dưới tình huống tuyệt đối an toàn nữa. Đúng là không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng!
Dương Thiên Vấn không có dừng lại mà tiếp tục chạy về phía trước. Sau hơn nửa ngày rốt cục cũng tìm được một con sông nhỏ, Dương Thiên Vấn liền nhảy xuống tắm rửa giặt giũ quần áo. Tiểu Bạch cũng vui thích nghịch nước với vẻ mặt hưng phấn.
Nửa giờ sau, Dương Thiên Vấn đi lên vận công hong khô y phục rồi mới bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì. Bất quá suy nghĩ hồi lâu hắn cũng không có nghĩ ra cái gì, hình như ở chỗ này không có ai quen thân, cũng không có cái gì mà truy cầu, xác thực là có chút khó nghĩ. nguồn tunghoanh.com
Dương Thiên Vấn thở dài thầm than: quên đi, nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ nữa, trước tiên đi tìm một chỗ nghỉ đã, nghỉ ngơi một thời gian để tìm hiểu thêm về thế giới này đã, sau đó đi tìm cái gì ăn uống một chút, nơi đây hoa sơn thủy tú, linh khí dư thừa là chỗ tốt để an tâm tu luyện và phá giải la bàn.
...
Sáng sớm, Dương Thiên Vấn dậy sớm đẩy cửa phòng ra thì đã thấy trong sân có một cái thân ảnh đang bận rộn làm việc, Dương Thiên Vấn đi tới hô: "Lý đại gia, ta tới giúp ông đây”.
Sau khi từ rừng rậm đi ra, qua một tuần đi lên thượng du dòng sông, Dương Thiên Vấn tìm được một cái thôn xóm có hơn trăm hộ dân đồng thời tìm tới ở trọ nhà lão nhân Lý đại gia gia, lão nhân này vợ góa con côi sống một mình nên bình thường hắn đều giúp đỡ Lý đại gia làm việc, đơn giản chỉ là đi đốn củi, nấu cơm, cày ruộng, đối với Dương Thiên Vấn mà nói, đay đều là chút lòng thành mà thôi. Lý đại gia là một lão nhân hiền lành khỏe mạnh chỉ là tuổi tác đã cao, từ khi Dương Thiên Vấn đến ở trong nhà Lý đại gia chưa từng đề cập tới việc thu tiền thuê nhà gì đó.
Dương Thiên Vấn chẻ củi xong thì lại vác cuốc lên nhìn Lý đại gia hô: "Lý đại gia, cháu đi đây, ông cứ nghỉ ngơi đi. Đi thôi, Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi”.
Mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, cuộc sống của Dương Thiên Vấn rất thoải mái, trong khi cày ruộng có thể thưởng thức được thiên nhiên mỹ lệ. Thôn xóm này là một địa phương không tệ, dữ thế vô tranh. Dân chúng trong thôn đều là dân chúng phổ thông và có quan hệ hàng xóm họ hàng với nhau.
Ở đây được một tuần, thu hoạch lớn nhất của hắn vẫn tiến độ tu luyện, so với khi mới vừa đạt đến Hành khí kỳ thì đã nhanh hơn không ít.
Dương Thiên Vấn hiểu rõ đạo lý tài bất khả lộ, súng bắn con chim đầu đàn nên cho tới nay hắn đều tận lực thu liễm khí tức trên người, giấu đi sự thần kỳ của Thượng cổ Luyện khí pháp quyết, trừ phi có kẻ tu vi cao hơn Dương Thiên Vấn vài ba đẳng cấp bằng không đừng mơ nhìn thấu mảy may. Bất quá, về khí chất thì muốn thu liễm cũng không thu liễm nổi. Cổ khí chất xuất trần tiêu sái dị thường mê người kia mỗi khi Dương Thiên Vấn đi qua làng, các cô nương trong thôn đều xấu hổ mà khát vọng nhìn lén Dương Thiên Vấn.
Ngày hôm nay vừa xong việc, Tiểu Bạch cũng từ rừng rậm không xa săn được một con lợn rừng, Dương Thiên Vấn đào trên mặt đất một cái bếp nướng sau đó đại bộ phận đút vào trong miệng Tiểu Bạch. Làm như vậy cũng là vì không tăng gánh nặng cho Lý đại gia. Bằng không chỉ bằng vào sức ăn của Tiểu Bạch thì tuyệt đối không cần vài ngày đã khiến Lý đại gia sạt nghiệp.
Đương nhiên, sau khi xong công việc thì hắn cũng không chỉ làm thịt quay cho Tiểu Bạch mà thời gian còn lại đều sử dụng để nghiên cứu Tam Thiên Pháp Môn, thứ này cuối cùng cũng đã lộ ra sự thần bí bên trong.
Thì ra khi Dương Thiên Vấn đạt đến Hành khí kỳ thì Tam Thiên Pháp Môn nguyên bản bị sương mù dày đặc bao trùm cũng dần lộ ra một ít câu chữ.
Tuy chưa phải rất nhiều nhưng đối với Dương Thiên Vấn mà nói đó cũng như ong mật nhìn thấy mật hoa rồi. Thần Hành Thuật, gia trì vào có thể ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm dặm. Chính là một trong ba loại pháp thuật. Hai cái pháp thuật kia, một cái là Khống hỏa, một cái là Ngự thủy. Khống hỏa chỉ cần tay cầm vài cây củi mà đốt cháy lên được. Ngự thủy có thể sử dụng để tắm rửa mà không có nhiều ý nghĩa thực tế cho lắm.
Thần Hành Thuật có thể khiến cho tốc độ bản thân nhanh hơn 3-10 lần, thời gian duy trì liên tục dài nhất đến một ngày, đương nhiên, chỉ cần ngươi còn pháp lực thì có thể thi triển lần thứ hai. Bất quá loại pháp thuật này cũng chỉ có thể gia tăng tốc độ của bản thân mà thôi, sau này khi hắn có thể ngự kiếm phi hành thì sẽ không còn mấy tác dụng nữa, càng thêm không nói khi pháp lực đại thành thì Đằng Vân Chi Thuật kia càng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sau một ngày làm việc, Dương Thiên Vấn mang theo Tiểu Bạch vẻ mặt thỏa mãn về tới thôn xóm, Lý đại gia cũng đã nấu xong cơm nước hỏi: "Tiểu Dương, có mệt không”.
"Không, không mệt, Lý đại gia, ta còn trẻ mà”. Dương Thiên Vấn cười đáp, Dương Thiên Vấn cũng không có hỏi Lý đại gia là còn có người nhà hay không, vì sao phải sống một mình ở đây.
Ngày qua ngày, năm qua năm, có chút bất tri bất giác Dương Thiên Vấn ở tại thôn xóm đã hơn ba năm rồi, ba năm thời gian, Dương Thiên Vấn không có biến hóa gì lớn, Hành khí kỳ tiêu chuẩn cũng vẫn như cũ bất quá trong cơ thể Hậu thiên chân khí đã hoàn toàn chuyển hóa thành Tiên thiên tử khí. Màu sắc cũng đậm hơn. Hạ đan điền đã đầy Tiên thiên tử khí, nhưng trung đan điền thì vẫn không có nhiều biến hóa lớn, tử khí vận chuyển ba năm chỉ bất quá lấp đầy một phần mười trung đan điền. Chiếu theo tốc độ như vậy thì muốn lấp đầy trung đan điền thì chí ít cũng phải mất ba mươi năm thời gian. Càng đừng nói đến Luyện khí kỳ đại thành phải lấp đầy ba trăm sáu mười lăm cái đại huyệt quanh thân. Cái này cần bao nhiêu thời gian đây?
Tuy nhiên Dương Thiên Vấn cũng đã khá thỏa mãn rồi, sau khi thành tựu Hành khí kỳ, hắn không chỉ có tam môn pháp thuật mà Trận đạo thập quyển cũng đồng dạng lộ ra một chút rồi. Bất quá, hắn vẫn chưa có thể bày binh bố trận mà chỉ có hiểu được chút nguyên lý, nguyên lý tối cơ bản nhất mà thôi. Cái gì thiên thời, địa đắc, trận cơ, trận tâm các loại. Dương Thiên Vấn mỗi ngày đều nghiên cứu kiến thức trong đó, quả là phi thường phong phú.
Trong ba năm qua, Dương Thiên Vấn sử dụng Thần Hành Chi Thuật đi xa thiên lý mà bán đi số nông sản mà nông gia không dùng đến, cũng coi như buôn bán kiếm lời một ít tiền trinh, trong thôn xóm lương thực một ngày bất quá mất hơn mười văn tiền mà tới Đại Thành trấn thì phải nhiều hơn gấp mười lần. Ba năm thời gian hắn không chỉ buôn bán lời được một ít tiền trinh mà còn làm cho sinh hoạt của Lý đại gia được cải thiện không ít đồng thời hắn coi như là sơ bộ dung nhập vào thế giới này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Thời gian ba năm không ngắn cũng không dài, Dương Thiên Vấn dần dần coi Lý đại gia như gia gia mình vậy, từ nhỏ hắn không được thân nhân quan tâm nên Dương Thiên Vấn coi như đã được lãnh hội tư vị thân tình rồi.
Hiện tại Mệnh Vận Thiên Bàn bên ngoài có chín tầng, ba năm qua Dương Thiên Vấn vẫn không đình chỉ nghiên cứu nó bất quá tốc độ tiến triển thực sự không nhiều, chín tầng Mệnh Vận Thiên Bàn có bao nhiêu cách phá giải đây? Nhiều lúc hắn muốn đem nó một lần nữa hợp lại nhưng độ khó tuyệt đối là cực kỳ lớn. Dương Thiên Vấn bắt đầu cảm thấy may mắn vì nguyện vọng thứ nhất của mình, bằng không, sợ là cả đời này cũng khó phá giải được đến lục cấp? Dương Thiên Vấn không vội, một chút cũng không gấp, dù sao hiện tại cái gì cũng không thiếu, lượng lớn thời gian và tinh lực hắn vẫn đặt lên Tử Tiêu Bảo Lục.
Tiểu Bạch này mấy năm qua sức ăn càng lúc càng lớn thế nhưng vóc dáng lại không lớn lên, bất quá Dương Thiên Vấn dù sao cũng đã học qua khoa học nên cũng không lưu ý lắm.
Buổi trưa ăn xong, Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch ra ngoài làm việc, công việc rất nhanh đã hoàn thành. Lúc này Tiểu Bạch vừa kéo con mồi trở về, sau một trận bận rộn và hưởng thụ xong đồ ăn. Dương Thiên Vấn theo lệ ngồi xuống đả tọa luyện khí. Dương Thiên Vấn đặc biệt thích loại cuộc sống an tĩnh này, có lẽ là do thiên tính của hắn không tham danh lợi hoặc có lẽ nói là do trước đây thành quen rồi.
Loại tâm tính này của Dương Thiên Vấn đối với tu chân luyện khí mà nói quả thực là tuyệt phối, cũng bởi vậy tốc độ tích lũy Tiên thiên tử khí càng lúc càng nhanh. Chỗ này là do Dương Thiên Vấn tự mình khai hoang ra đồng thời cách thôn xóm khá xa nên cũng không sợ có người đến quấy rối, hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Tiểu Bạch canh gác nữa?
Không biết bao lâu sau, Tiểu Bạch đột nhiên "Rống” lên một tiếng khiến Dương Thiên Vấn giật mình bừng tỉnh.
"Làm sao vậy?" Dương Thiên Vấn kỳ quái hỏi, bình thường khi tới thời gian về Tiểu Bạch mới kêu lên, nhưng bây giờ nhìn sắc trời thì tựa hồ chưa đến lúc đó. Tự Tại Đại Đạo tu luyện thuận như nước chảy, tiến hành theo chất lượng, muốn đình liền đình nên không bị tẩu hỏa nhập ma.
Qua một hồi lâu sau Dương Thiên Vấn mới nhận ra có người đang chạy tới chỗ này mà cảm thấy kỳ quái, chỗ này bình thường không có người đến đây mà số người biết mình ở chỗ này không quá mười người.
"Dương đại ca, mau, nhanh về đi, Lý... Lý đại gia.... đã xảy ra chuyện rồi!", người nọ thở hồng hộc hô lên.
Dương Thiên Vấn nghe xong thì lập tức thi triển Thần Hành Thuật trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh chạy về làng. Tiểu Bạch chạy sát theo sau đó.
Sau vài phút hắn vọt vào trong sân, lúc này trong sân cũng đã có không ít người. Dương Thiên Vấn không nói gì mà trực tiếp chạy ào vào trong phòng của Lý đại gia, hắn thấy Lý đại gia đang hấp hối, toàn thân đầy vết thương, nhìn mười phần kinh khủng.
"Làm sao vậy? Đây là sao?" Dương Thiên Vấn hỏi.
"Ai, Lý đại gia chiều hôm nay từ trên núi ngã xuống...” Đại phu trong thôn hồi đáp.
Dương Thiên Vấn căn bản không hiểu phương pháp cứu trị nên đành chỉ có thể lo lắng suông, tuy rằng hắn có tuyệt thế chân khí trong người thế nhưng lại không hiểu kỳ pháp nên cũng không dám sử dụng lung tung. "Đại phu, đại gia bị tổn thương thế nào?".
Đại phu thở dài một hơi, vẻ mặt đáng tiếc xoay người ly khai đồng thời trước khi đi còn có cẩn thận đem cửa phòng đóng lại. Sau đó Dương Thiên Vấn rõ ràng nghe được thanh âm đại phu từ bên ngoài truyền đến: "Mọi người trở về đi, ài... không còn cách nào nữa rồi”.
Dương Thiên Vấn trong lòng rất là bi thống, trong mắt cũng tràn đầy tâm tình bi thương thế nhưng muốn khóc cũng khóc không được.
Lý đại gia thật ra lại rất thông suốt mà khuyên nhủ: "Tiểu Dương, không cần.... thương tâm, người ai mà chẳng phải chết, lão đầu nhi ta cũng sống.... mấy chục năm rồi, đủ rồi.... ngươi là người tốt.... Tiểu hỏa nhi, sau này.... sống cho tốt..., không nên tự ủy khuất... chính mình”.
Dương Thiên Vấn không có đáp lời chỉ lẳng lặng lắng nghe và nắm lấy tay Lý đại gia.
"Tiểu Dương, dưới giường ta.... có một thứ đó, ngươi... đào nó lên” Lý đại gia thì thào nói.
Dương Thiên Vấn đem thứ gì đó đào lên, đó là một cái hộp dài gần bốn xích. Khi mở ra thì đó là một thanh kiếm màu đen, không có chút phản quang nào, chỉ là chỗ tay cầm có một cái lỗ thủng đường kính 5 ly.
"Cái này.... Đây là vật tổ truyền của Lý gia ta, thực ra ta còn có một tôn tử bất quá đã thất tán nhiều năm rồi, ta tin tưởng là nó vẫn còn sống, tiểu Dương, đáp ứng với đại gia một việc được không?" Lý đại gia tựa hồ cảm thấy dễ chịu hơn không ít nên lời nói cũng mạch lạc hơn.
Dương Thiên Vấn biết đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu nên đáp ứng nói: "Đại gia, người nói đi, con nhất định sẽ đáp ứng”.
"Ngươi mang theo thanh kiếm này ly khai đây đi, nếu có duyên gặp được tôn tử ta thì đem thanh kiếm này giao cho nó, vật tổ truyền của Lý gia ta tuyệt đối không thể để bị mất ở trong tay ta được”. Lý đại gia trong mắt tràn đầy vẻ thỉnh cầu nói.
"Không có vấn đề gì, con nhất định có thể làm được”. Dương Thiên Vấn không chút nghĩ ngợi đáp lời.
"Ha ha, thực ra đây cũng là ước mong của ta, nói không chừng nó không còn ở trên nhân thế nữa cũng nên, nếu như ngươi tìm không được nó thì ngươi cầm kiếm này mà truyền thừa xuống phía dưới đi”. Lý đại gia khẽ cười nói.
Dương Thiên Vấn lần thứ hai gật đầu hồi đáp: "Hảo, đại gia yên tâm, kiếm này nhất định vẫn được truyền thừa xuống dưới”.
Lý đại gia nở nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ an tường mà ra đi...
Dương Thiên Vấn không khóc, chỉ là hắn cảm giác giống như có người thân mất đi vậy, rất khó chịu mà phảng phất như sắp hôn mê đi vậy, đúng vào lúc này Dương Thiên Vấn cũng không có chú ý tới, trong cơ thể hắn tốc độ chân khí lưu động đột nhiên nhanh hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn đi tới toàn thân bách mạch, bộ dạng có chút tán loạn.
"Rống”, Tiểu Bạch đột nhiên rống lên một tiếng khiến Dương Thiên Vấn giật mình tỉnh lại.
Khi Dương Thiên Vấn có phản ứng trở lại, trong cơ thể chân khí vẫn tán loạn như cũ bất quá Dương Thiên Vấn không có chút thống khổ, cũng không bối rối chút nào mà dựa theo công pháp tập luyện chín đại chu thiên, lát sau tất cả lại khôi phục như bình thường. Tự Tại Đại Đạo Hành khí kỳ, toàn thân chân khí tự hành lưu chuyển, lúc này tốc độ đột nhiên nhanh hơn trước đối với Dương Thiên Vấn mà nói cũng không có nhiều trở ngại. Dương Thiên Vấn tu tập Tự Tại Đại Đạo đã gần mười năm, mười năm nay hàng ngày chân khí lưu chuyển mà uẩn dưỡng kinh mạch, hơn nữa trên người kinh mạch toàn bộ đã thông, Thiên địa nhị kiều đã liên thông, y theo đặc tính của Tự Tại Đại Đạo chân khí toàn thân ôn hòa, phú hữu sinh khí, dễ dàng khu sử. Tự Tại Đại Đạo dài dằng dặc, giai đoạn Luyện khí kỳ là giai đoạn cơ sở cần đánh trụ cột phi thường khó khăn, từng bước một đột phá giống như nước chảy thành sông vậy. Tuy rằng tiến cảnh thong thả, phương pháp tập luyện cần có người có đại nghị lực mới có thể tựu thành thế nhưng chỗ tốt lớn chính là không dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Dương Thiên Vấn sau khi đem Lý đại gia chôn xong, cầm kiếm ở trước mộ phần Lý đại gia nặng nề khấu đầu vài cái, sau đó không nói một lời ở trước mộ phần vì Lý đại gia thủ linh. Tiểu Bạch cũng hiểu chuyện ghé vào một bên, cũng không có kêu Dương Thiên Vấn làm đồ ăn cho nó.
Dương Thiên Vấn đồng thời vì Lý đại gia thủ linh, cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện có liên quan đến cuộc sống những năm vừa qua, chút bất tri bất giác liền nhập định, đợi cho lúc tỉnh lại, đã là bảy ngày sau.
Bảy ngày nhập định, làm cho Dương Thiên Vấn lấy được nhiều ích lợi, đương nhiên hiện tại xem ra không có ý nghĩa thực tế gì, tu vi cũng không có tăng bao nhiêu. Nhưng mà tâm cảnh của Dương Thiên Vấn cũng đột nhiên tăng mạnh.
Tự Tại Đại Đạo đương nhiên không có khả năng chỉ tu pháp lực, không tu tâm. Pháp môn luyện khí đỉnh cấp thời kì thái cổ này, tự nhiên là chu đáo, chẳng qua công hiệu tu tâm cũng là tại Thai tức kì mới có thể thể hiện ra, trước đó chính là đơn thuần tích lũy cùng chứa đựng nội khí, tôi luyện trụ cột. Bất quá sau khi trải qua lần thể hội thân tình này, lại trải qua đau đớn tang người thân, Dương Thiên Vấn tâm cảnh thế mà đã tăng lên. Nhập thế tu hành xác thực hữu ích cho tăng lên tu vi tâm cảnh!
Đứng dậy, hướng mộ bia Lý đại gia cúi người ba lượt, xoay người rời khỏi, ở trấn nhỏ gần nhất yêu cầu làm một cái bao kiếm đeo ở sau lưng, đương nhiên bao kiếm cũng không có ngăn trở thân kiếm, chỉ đem kiếm đeo lên, vững vàng ở sau lưng mà thôi. Dù sao Dương Thiên Vấn còn muốn dùng nó để tìm người, cho nên không có đem nó để vào bên trong la bàn.
Dương Thiên Vấn những năm gần đây, tuy rằng đối với thế giới này cũng coi như dung nhập vào, nhưng mà đối với bên ngoài hiểu biết cũng không lớn, cái thôn nhỏ kia cùng thế vô tranh, ẩn cư đương nhiên là nơi không thể tốt hơn, nhưng mà đối với tin tức bên ngoài cũng thật sự là bế tắc. Dương Thiên Vấn tiếp xúc thân phận tối cao cũng bất quá là một ít quan lại nhỏ. Cho nên Dương Thiên Vấn tính tìm một thành thị lớn một chút phồn vinh một chút, ở lại vài năm, một bên tìm người một bên thu thập tin tức bên ngoài.
Dương Thiên Vấn tu luyện pháp môn luyện khí thái cổ, sau khi tiến vào Hành khí kì, hậu thiên lên tiên thiên Dương Thiên Vấn ở trên thọ mệnh là hơn mười lần người thường, con số này còn có thể theo tu vi của hắn tăng lên mà tăng lên theo. Thời gian đối với Dương Thiên Vấn hiện tại đã chính thức đặt chân vào giới tu hành tu sĩ mà nói, nói lời thật, thực không đáng tiền. Dương Thiên Vấn dứt khoát kiên quyết bước trên con đường tu hành, cũng là bởi vì nguyên nhân này, có thể cho hắn lượng lớn thời gian đi nghiên cứu sự vật mà hắn thích, ví dụ như nói: Vận mệnh thiên bàn!
Ba ngày sau, Dương Thiên Vấn lưng mang cây hắc kiếm nọ đi vào một thành thị lớn tên là Nam Khâu. Tiểu Bạch vẻ mặt tò mò ngồi ở trên vai Dương Thiên Vấn nơi nơi nhìn xung quanh.
“Tiểu Bạch, chúng ta có nên ở trong này một đoạn thời gian hay không? Đây nghe nói là thành thị lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm” Dương Thiên Vấn nhẹ giọng nói với Tiểu Bạch.
“Ô…” Tiểu Bạch đồng ý gật gật đầu. truyện được lấy từ website tung hoanh
Dương Thiên Vấn tìm một gian khách sạn thoạt nhìn không tệ rồi đi vào, ừm, tuy rằng đã ở nơi này sống hơn ba năm, nhưng mà vào khách sạn cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút cảm giác mới mẻ kích thích.
Dương Thiên Vấn vừa bước vào khách sạn, tiểu nhị liền nhiệt tình đi lên đón:“Khách quan...... Ồ…” Tiểu nhị tạm dừng một chút, thấy trường kiếm sau lưng Dương Thiên Vấn sửa lời nói: “Vị đại hiệp này, mời vào bên trong, là nghỉ trọ hay là ở trọ?”
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, cái xưng hô “đại hiệp” này cũng thật có điểm ý tứ, quay đầu nhìn một cái thanh kiếm phía sau mình, rõ ràng hàm ý trong đó, lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không phải là đại hiệp gì, có phòng trống không? Ta muốn một gian”.
“Có… ngài đến thật là đúng thời điểm, hiện chỉ còn lại có một gian cuối cùng, đi, tiểu nhân đưa ngài đi lên” Tiểu nhị đang nhìn Tiểu Bạch trên vai Dương Thiên Vấn, nghe một câu như thế, sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, dẫn Dương Thiên Vấn đi lên lầu.
Dương Thiên Vấn trong lòng thầm nghĩ: “Có ý tứ, nơi này ở trọ cũng không cần đăng ký cùng thân phận chứng, cái này quản lý trị an khẳng định là không đến đâu” Bất quá cũng nghĩ lại, “Nơi này cũng không phải địa cầu, quản chi nó?”
Trước khi vào phòng, Dương Thiên Vấn đặc biệt phân phó nói: “Tiểu nhị, chuẩn bị mấy món ăn đưa vào trong phòng” Sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng khách sạn, bài trí thật ra đầy đủ hết, làm cho người ta có một loại cảm giác cổ điển nhẹ nhàng khoan khoái.
“Tiểu Bạch, có vẻ tiền mặt trên người chúng ta không đủ. Nơi này là thế tục thế gian, không có tiền là nửa bước khó đi” Dương Thiên Vấn tự mình biết trên người của mình chỉ có hơn mười lượng bạc, căn bản không đủ dùng.
Cứ như vậy, bình tĩnh trôi qua một ngày…
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên Vấn để mấy lượng bạc ở chỗ chưởng quầy, lưu lại phòng, liền mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài. Từ xưa đến nay, kiếm tiền nhanh nhất, mà cũng không phải quá mức chướng mắt, thì cũng chẳng ngoài đánh bạc. Dương Thiên Vấn đi dạo nửa ngày, rốt cuộc tìm được mấy nhà đổ phường.
Dương Thiên Vấn cũng không biết đánh bạc, nhưng mà nghe con súc sắc là vẫn có thể, chỉ cần ở bên cạnh nghe mấy lần, lập tức liền đã rõ ràng. Cái đổ lớn nhỏ này thật sự đơn giản. Dương Thiên Vấn chẳng qua muốn kiếm chút lộ phí, cho nên thắng cũng không phải quá nhiều, ở đổ lớn nhỏ thắng được chừng vài trăm lượng, lại đến chiếu bạc khác thua một ít rồi đi ra. Số lượng không lớn, lại không có liên tục, cho nên một chút phiền toái cũng không có.
Mấy nhà đổ phường, Dương Thiên Vấn mỗi nhà thắng chừng vài trăm lượng, kiếm chừng ngàn lượng ngân phiếu liền rời khỏi.
“Ừm, không tệ, xem ra trên TV cũng không phải tất cả đều là gạt người, cái đổ phường này cùng ngân hàng di động ở nhà cũng không kém là bao nhiêu” Dương Thiên Vấn thỏa mãn trêu chọc nói, “Đi thôi, Tiểu Bạch, chúng ta trở về có làm một bữa ngon đi”.
“Ô ô ô…” Tiểu Bạch vừa nghe đến ăn, lập tức hưng phấn mà kêu hai tiếng, mấy ngày nay đều không có ăn no, đang buồn bực.
Mang theo Tiểu Bạch, lưng trường kiếm, xuất nhập đổ phường, thắng tiền chạy lấy người, lại là người trẻ tuổi nhìn qua chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, cái này đủ để khiến cho người có tâm chú ý. Bất quá Dương Thiên Vấn không quan tâm, giang hồ cứu cấp mà thôi, bất quá mỗi nhà đổ phường thắng vài trăm lượng bạc, hơn nữa chọn đều là những đỗ phường lớn, ai sẽ vì chút tiền ấy mà tìm phiền toái? Lão tử cũng không có chơi lận, sợ cái rắm.
Nếu không phải tính cách bình lặng, không thích làm náo động, Dương Thiên Vấn học nghệ đã có chút thành tựu thật đúng là muốn thử một lần mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Dương Thiên Vấn dù sao cũng là một người bình thường không thể bình thường hơn sống ở thế kỷ 21, đột nhiên đạt được lực lượng cường đại, tuy rằng đây là chính mình vất vả cố gắng mười năm, nhưng mà nếu không có một chút tâm lý thử, có khả năng sao? Dương Thiên Vấn hiện tại đối với tất cả đều tràn ngập tò mò. Đại hiệp thế giới này, có phải lợi hại cũng giống như ở trên phim ảnh hay không, mà người tu chân này lại có bao nhiêu thần kỳ?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Dương Thiên Vấn có tiền, liền tại khách sạn tam giáo cửu lưu tụ tập ở lại, mỗi ngày trừ bỏ buổi tối luyện khí, ban ngày đều là ngồi ở một góc bàn gần cửa sổ lầu hai uống trà ăn chút điểm tâm, Tiểu Bạch tự nhiên là có một cái dĩa lớn thịt nướng đặt ở trước mặt mà ghé vào trên bàn hưởng thụ.
Đây là nhàm chán sao? Đương nhiên không phải, Dương Thiên Vấn đây là tai đang nghe ngóng! Bằng thính lực của Dương Thiên Vấn, lầu trên lầu dưới toàn bộ khách nói chuyện với nhau đều có thể nghe được rõ ràng, mỗi ngày nghe những lời đồn trên giang hồ, cái gì thế gia đại tộc, võ lâm môn phái, độc hành đại hiệp, giang hồ lỗ mãng, lục lâm đạo tặc. Cái này đối với Dương Thiên Vấn mà nói, là tin đồn thú vị mới mẻ không thể mới mẻ hơn. Đương nhiên, Dương Thiên Vấn cũng không có quên từ trong đó tìm ra một chút manh mối, bất quá nói thật, thật đúng là rất khó!
Lý đại gia trước khi lâm chung lại không có giao phó cho hắn tôn tử gọi là gì, có đặc thù gì, cái này so với biển rộng tìm kim còn muốn khó khăn hơn. Dương Thiên Vấn nghĩ đến cũng không sai, tất cả tùy duyên, dù sao mình tiến vào Hành khí kì, muốn đột phá cũng cần lượng lớn thời gian đi tích lũy mài giũa chân khí trong cơ thể. Trong khoảng thời gian này, một bên tìm Lý đại gia tôn tử, một bên tìm đường tới Tu Chân Giới. La bàn gia gia chỉ thị mình đi hướng bắc, tiến vào thế tục thế gian này, khẳng định có thâm ý của người.
Ở trong này nghe chút lời đồn giang hồ, đương nhiên không thể thiếu nghe được một ít phân cấp võ lâm cao thủ, cái gì hậu thiên tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, hậu thiên đỉnh phong, tiên thiên cao thủ linh tinh. Dương Thiên Vấn không biết bản thân Hành khí kì có bao nhiêu lợi hại, bất quá mình giống như đã là hậu thiên lên tiên thiên, hẳn là không thể yếu hơn cao thủ tiên thiên chứ? Hơn nữa nghe qua như vậy, giống như cao thủ tiên thiên rất là hiếm lạ, bản thân có vẻ là cao thủ tiên thiên trẻ tuổi, hay là thiên tài trong thiên tài đây?
Bất quá lập tức, Dương Thiên Vấn lại buồn bực, nghĩ lại mình tu luyện là công pháp tu chân, nghe la bàn gia gia nói cái này là pháp môn luyện khí thái cổ, rất là khó lường. Chính mình tu luyện gần mười năm, mới đến cảnh giới tiên thiên, có phải quá yếu một chút hay không? Dương Thiên Vấn miên man suy nghĩ.
Tiểu Bạch cxung đang lắng nghe, chẳng qua cũng là vẻ mặt khinh thường, giống như chê cười mà giống như giải trí vậy.
Dương Thiên Vấn đang miên man suy nghĩ, nhưng mà không biết vì cái gì, nhưng mà trong lòng lại là một chút gợn sóng cũng không có.
Lại là một ngày trôi qua, Dương Thiên Vấn từ trong nhập định tỉnh lại, mặt mày vui vẻ, cứ qua mỗi một ngày, có thể rõ ràng cảm giác được, chân khí trong cơ thể lại hùng hậu một phần, tin tưởng cứ như vậy đi xuống, cũng không bao lâu, là có thể tiến vào Luyện khí kì. Dương Thiên Vấn đặc biệt đem tư liệu mấy ngày qua nghe được sửa sang lại một chút.
Thế tục phân chia làm ba quốc gia, cục diện ba nước thế chân vạc đã kéo dài gần ngàn năm, hơn nữa nghe lên, ba nước tương đối mà nói là kiềm chế lẫn nhau, đều ở trong thời kỳ hòa bình, cũng sẽ đem cục diện này vẫn kéo dài xuống. Đại lục không khí trọng võ mười phần nặng, đương nhiên đây là cùng vận mệnh đại lục phân không ra, giữa ba nước tuy rằng không có chiến tranh lớn, nhưng mà động tác nhỏ vẫn tránh không được. Đại lục quốc gia chính quyền, Dương Thiên Vấn hứng thú không lớn, cũng chỉ hiểu biết một chút vậy là được.
Ở khách sạn nghe được nhiều nhất là lời đồn có liên quan tới giang hồ võ lâm, bất quá cũng chỉ là lời đồn, vì cái gì? Bởi vì những người ngồi ở khách điếm này, là quá yếu. Đương nhiên là ở Dương Thiên Vấn xem, yếu là đúng rồi, nếu đem Dương Thiên Vấn đặt ở hàng tiên thiên cao thủ, như vậy những người này tiêu chuẩn chỉ sợ cũng xếp hạng ba, hoặc là hạng ba cũng không đủ quy cách. Bọn họ làm sao mà nghe được chuyện gì xác thực được?
Bất quá nội dung cốt lõi đại khái cũng có thể nghe ra được, nói trắng ra là chính là thực lực tối thượng, võ lâm thế gia trong ba nước, hoặc là danh môn đại phái, bang hội lớn so đấu bài danh. Chỉ là những người này tầm mắt rất thấp, không có nội dung thực chất gì, thật sự sửa sang không được.
Dương Thiên Vấn cũng không có cưỡng cầu, mấy ngày qua, cũng không chỉ là nghe, còn cố ý lưng đeo kiếm ở trong thành nơi nơi qua lại, coi như là bị động tìm kiếm tôn tử của Lý đại gia.
Hôm nay, chính là ngày Dương Thiên Vấn rời khỏi, nơi này xác thực không nhỏ, nhưng mà quá mức hẻo lánh, căn bản tiếp xúc không đến võ lâm chân chính. Vì cái gì Dương Thiên Vấn ánh mắt đặt ở võ lâm? Có lẽ là một loại trực giác, hoặc là một loại trinh thám. Lý đại gia để lại thanh trường kiếm kia, kiếm này hình thức căn bản không giống như là sử dụng trong quân, như vậy chỉ có một loại khả năng, Lý đại gia trước kia có lẽ là người trong võ lâm, bởi vì nguyên nhân không rõ, mà ẩn cư ở trong thôn nhỏ chỗ hẻo lánh. Muốn tìm tìm tôn tử của hắn, chỉ có tiếp xúc đến võ lâm chân chính.
Dương Thiên Vấn cũng có chút hưng phấn, cái võ lâm trong lời đồn này, có thể trình diễn rung động đến tâm can, hào khí can vân như là ở trên phim hay không đây?
Dương Thiên Vấn rời khỏi Nam Khâu, hướng Trung Nguyên mà đi, dọc theo đường đi, Dương Thiên Vấn hưng phấn cũng giảm thấp không ít, không phải bởi vì Dương Thiên Vấn làm việc chỉ vì hăng hái nhất thời, mà là bởi vì Dương Thiên Vấn nghĩ đến mình tốt xấu cũng coi như là luyện khí sĩ, cùng người trong võ lâm có cái gì cần kính?
Dương Thiên Vấn hành trình không tính nhanh, có thể nói rất chậm, nếu chạy đi mà nói, ba tháng là đủ, nhưng mà Dương Thiên Vấn đi một chút lại dừng một chút, nghỉ ngơi rồi lại đi dạo, thường thường bế quan, nghiên cứu la bàn, chơi với Tiểu Bạch, ăn nhiều mấy món. Cho nên phải tốn thời gian một năm mới tính đặt chân tới phạm vi Trung Nguyên. Nơi này là phạm vi giao giới ba nước phóng xạ ra gần vạn dặm, đồng thời cũng là nơi người trong võ lâm tụ tập, các môn các phái, các thế gia đại tộc ở trong này cũng có quan hệ cùng ích lợi đan vào lẫn nhau. Nơi này là biên cương ba nước, nhưng mà lại là địa vực trung tâm của cả đại lục. Trung tâm chính trị các quốc gia đều rời xa nơi này, trời cao hoàng đế xa, nơi này thật giống như là nước trong quốc gia vậy, chẳng qua không ai quản mà thôi. Ba nước phân biệt là Nam Thục, Bắc Minh, Đông Long ba nước. Ba nước quốc lực kém nhau không lớn, hơn nữa còn có quan hệ cùng ích lợi đan xen lẫn nhau.
Tuy rằng là biên cương địa khu các quốc gia, nhưng mà ai cũng không có xem thường nơi này, bởi vì nơi này có thể nói là ổ tiêu kim nổi danh đại lục. Không chỉ có là người trong võ lâm tụ tập như thế, hơn nữa cũng không thiếu một ít công tử thiên kim của thế gia đại tộc cũng ở nơi này tăng trưởng lịch duyệt. Tóm lại, nơi này có được nhân gian bách thái.
Dương Thiên Vấn trong xương cốt là một dân chúng nho nhỏ, đối với thượng vị giả xa xỉ của thế tục, căn bản là không hiểu biết. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đồng thời tin tức cũng có vẻ nhiều, Dương Thiên Vấn tự nhiên thích nghe nhiều nghĩ nhiều. Tất cả cái này đều là dọc theo đường đi, nghe được rồi sửa sang lại thành tư liệu. Nói thật, Dương Thiên Vấn không thích nơi này, bởi vì tranh chấp quá mức ầm ĩ quá mức hỗn độn quá mức phức tạp. Dương Thiên Vấn cũng không rõ ràng, vì cái gì, người đương quyền của ba nước này phóng túng nơi này như thế, đối với Dương Thiên Vấn sinh hoạt tại thế kỷ 21ở địa cầu, là thích cái loại xã hội trật tự đâu vào đấy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Trật tự sao? Loạn thế mới ra anh hùng, chiến tranh lại là chất xúc tác của văn minh tiến bộ, thậm chí có cạnh tranh mới có động lực, Dương Thiên Vấn là không có nhận thức đến trên thế giới này căn bản là không có trật tự chân chính. Cho dù là địa cầu thế kỷ 21, pháp luật ước thúc cũng chỉ có thể làm cho dân chúng hạ tầng có trật tự, vĩnh viễn không có khả năng ước thúc thượng vị giả chân chính. Cho nên nói, Dương Thiên Vấn tư tưởng quá mức ngây thơ, quá non nớt.
Bất quá cái này cũng không thể trách Dương Thiên Vấn, bởi vì không có trải qua, thì làm sao mà trưởng thành đây?
“Cây này ta trồng, đường này là ta mở, muốn từ nay về sau đi ngang qua, lưu lại tiền mua đường!” Thanh âm thực chuyên nghiệp, đồng thời tạo hình thực chuyên nghiệp, mười mấy đại hán cao lớn vạm vỡ như là vây con gà con đem Dương Thiên Vấn vây quanh lại.
Tiểu Bạch nhướng con mắt buồn ngủ, thoạt nhìn mới ngủ không lâu, bị cái tiếng hô cướp bóc có vần điệu đầy tính chuyên nghiệp này đánh thức.
Dương Thiên Vấn chính mình cũng sửng sốt một chút, không thể tưởng được trên đường đi này, lại có thể ở chỗ này gặp gỡ cướp bóc? Dương Thiên Vấn bản tính hiền lành, không thích gây chuyện, trên thiên tính có lẽ có chút yếu đuối, bất quá cái này cũng không thể trách hắn, bởi vì cái này là do phong thuỷ thế kỷ 21 dưỡng ra, nhìn xem hiện tại gặp gỡ tiểu thâu, chân chính xuất đầu, có người sao? Có con mẹ nó cái rắm! Chuyện không liên quan tới mình thì tránh xa ra, chuyện một khi tới cửa thì bỏ tài miễn tai.
Dương Thiên Vấn chỉ số thông minh cao tới đâu, thì cũng là tính cách dân chúng nho nhỏ, trong lúc nhất thời là không đổi được, hơn nữa, không phải là một chút tiền sao? Tiền đối với Dương Thiên Vấn mà nói, chính là giấy, khi đi WC thật ra cũng có thể dùng để ứng phó một chút.
“Nè…” Dương Thiên Vấn từ trong lòng ném ra trăm lượng ngân phiếu, muốn rời khỏi.
“Chậm đã…!” Đầu lĩnh cường đạo, sửng sốt một chút, bất quá vẫn gọi lại Dương Thiên Vấn, “Không đủ, thanh kiếm trên lưng ngươi nhìn qua không tệ, lưu lại đi” Cái gì gọi là tâm người không đủ rắn nuốt voi? Có thế chứ.
Dương Thiên Vấn cho tới bây giờ cũng không là người nhân từ nương tay, tuy rằng chưa có giết qua người, nhưng mà ở trong rừng rậm giết chết dã thú cũng là không ít, cũng không phải là cái loại yếu ớt chưa có thấy qua máu. Đối phương muốn tiền, không có vấn đề, chỉ cần trên người có, cho cũng liền cho, nhưng mà thanh kiếm này cũng là không được, trừ khi là tôn tử Lý đại gia, nếu không Thiên Vương lão tử cũng mơ tưởng động tới thanh kiếm này mảy may. Đây là nguyên tắc!
“Không thể thương lượng sao? Làm việc lưu một đường, ngày sau tốt gặp lại”.
“Không được, thanh kiếm giao ra đây, bằng không cũng đừng trách chúng ta không khách khí” Mấy tên đại hán quát lên.
“Ô ô…” Tiểu Bạch bị chọc giận, vẻ mặt dữ tợn nhìn mấy người kia. Bất quá nhìn qua thì nó thân hình gầy nhỏ, lực uy hiếp hiển nhiên không đủ, ngược lại nhìn qua càng thêm đáng yêu.
Dương Thiên Vấn trong lòng nhận được lệ khí của Tiểu Bạch, biết nó đang thúc đẩy mình giải quyết đám người này. Nhưng mà, Dương Thiên Vấn tuy rằng phẫn nộ, bất quá theo bản năng vẫn không muốn giết người.
Dương Thiên Vấn rút ra trường kiếm trên lưng, chỉ vào mười mấy đại hán này nói: “Làm không được”.
“Lên, giết hắn!” Đầu lĩnh trực tiếp hạ lệnh nói, một chút do dự cũng không có.
Dương Thiên Vấn thực tức giận, những người này thật đúng là máu lạnh, cướp bóc thì bỏ đi, cầu tài mà thôi, cũng không có thâm cừu đại hận, lại có thể ngay cả một người xa lạ trong đời chưa từng gặp cũng không buông tha.
Khi mười mấy người này động thủ, Dương Thiên Vấn nhìn xem rõ ràng, mười mấy đại hán này thân thủ thật sự là không đủ xem, tuy rằng so với một ít vũ lâm nhân sĩ trước kia thấy qua thì lợi hại hơn rất nhiều, nhưng mà ở trong mắt của Dương Thiên Vấn, những người này tiêu chuẩn còn kém quá xa. Ngay cả thần hành thuật cũng lười thi triển, trường kiếm xoay tròn, thân hình tung ra, Dương Thiên Vấn thân ảnh xuất hiện ở phía sau mười mấy cường đạo. Ngay sau đó, trên đất truyền đến một trận thanh âm binh khí rơi xuống đất cùng với hơn mười tiếng kêu thảm thiết.
Hơn mười cường đạo không có ngoại lệ ôm tay phải té trên mặt đất, khóc thét lên. Dương Thiên Vấn không có hạ sát thủ, chẳng qua đem tay phải của bọn họ phế đi.
Dương Thiên Vấn lắc lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi, bỗng nhiên phát hiện trong rừng có người khác, bất quá Dương Thiên Vấn cũng không có để ý, cũng không quay đầu lại đang muốn rời đi. Đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng gió, Dương Thiên Vấn xoay người vừa thấy, là một cây phi đao nhỏ, lắc mình muốn đem né tránh. truyện được lấy từ website tung hoanh
Ở phía sau, một đạo kiếm ảnh hiện lên, phi đao rơi xuống đất, trường kiếm cắm cách ở trước người Dương Thiên Vấn ba tấc, một cái thanh âm lười biếng truyền ra: “Vị bạn hữu này, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không có nói qua cho ngươi, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân sao?”
“Cám ơn đã cứu ta” Dương Thiên Vấn thật tình nói cảm ơn, tuy rằng mình có thể tránh thoát, bất quá người ta dù sao cũng là ra tay cứu mình.
“Không cần cảm tạ, gặp chuyện bất bình mà thôi” Từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra một người tuổi còn trẻ, mày rậm mắt to, bộ dạng phi thường anh tuấn, bất quá lại làm cho người ta có một loại cảm giác lười biếng.
Người trẻ tuổi rút ra trường kiếm, cầm trong tay chuôi kiếm, dựng thẳng trước thân hỏi: “Bạn hữu, mấy tên này, xử lý như thế nào?”
Dương Thiên Vấn là có vẻ cảm kích thanh niên này đột nhiên “ra tay tương trợ”, dù sao cũng chưa từng gặp nhau. Không chút nghĩ ngợi hồi đáp: “Huynh đài cứu tại hạ, cứ giao cho huynh đài xử trí đi”.
Người trẻ tuổi gật đầu, thân hình tung ra, kiếm ảnh lóe lên, mười mấy tên cường đạo đang muốn chạy trốn tất cả đều yết hầu phun máu, té trên mặt đất, run rẩy mấy cái rồi chết đi.
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, bất quá cũng không có nói thêm cái gì, “nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân” những lời này, Dương Thiên Vấn nhớ kỹ, bất quá cho tới nay quan niệm đạo đức vẫn khó có thể buông ra.
Người trẻ tuổi giống như biết được Dương Thiên Vấn suy nghĩ cái gì, mở miệng khuyên nhủ: “Thế giới này vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, không có thực lực thì đừng có đi ra ngoài lăn lộn. Nếu không chết cũng là xứng đáng. Xem ra ngươi nhất định là lần đầu tiên đi ra ngoài? Không biết các hạ cao tính đại danh, môn phái nào?” Nói đến đây, người trẻ tuổi thái độ nghiêm túc không ít, rất có khí độ.
“Dương Thiên Vấn, không môn không phái, một tán nhân tự do” Dương Thiên Vấn lạnh nhạt hồi đáp.
“Ồ?? Xem các hạ khí tức nội liễm, theo như bình thường, sợ là đã tiến vào tiên thiên cảnh, có thể tại ở loại tuổi này đã đột phá tiên thiên, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh, tại hạ đệ tử đời thứ ba Nam Thục Ngọc gia, Ngọc Khánh Hoằng” Nam Thục Ngọc gia, đó là đại thế gia số một số hai ở Nam Thục, ở trong triều rất có lực ảnh hưởng, khống chế hơn nửa thị trường ngọc khí lưu thông Nam Thục, đương nhiên cũng là võ lâm thế gia đỉnh cấp nổi danh.
Ngọc Khánh Hoằng là đệ tử đời thứ ba hệ Ngọc gia, ở trong đời thứ ba bài danh thứ hai, tu luyện tuyệt học gia truyền Ngọc gia, hơn nữa đã tiến nhập tiên thiên cảnh, nay là đi ra lịch lãm.
Dương Thiên Vấn vẫn là vẻ mặt như vậy hồi đáp: “Ngọc huynh, tại hạ thực không có lừa huynh, Dương mỗ thực không môn không phái”.
Ngọc Khánh Hoằng đương trường nhảy dựng lên, khoa trương kêu lên: “Không có khả năng! Ngươi tuổi thoạt nhìn cùng ta không sai biệt lắm, nhưng mà tu vi so với ta còn muốn nội liễm vài phần, khẳng định là so với ta sớm nhập tiên thiên hơn, sao có khả năng?” Ngọc lão Nhị thật ra đủ thẳng thắn, trực tiếp nói thẳng ra.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R