Thảnh thơi bước đi trên con đường rợp bóng mát, tâm trạng của Tiểu Nghi vô cùng thoải mái, lần đầu tiên dồn cho tên vô lại đó vào thế thua, còn chọc tức hắn đến nỗi muốn hộc máu, nhớ lại bộ mặt tức tối của tên khốn đó vừa rồi là hả hê chết đi được, may mà mình nghĩ ra một bản hợp đồng khác, có bản hợp đồng này rồi xem sau này hắn còn dám hống hách nữa hay không?
“Tiểu Nghi, từ lúc nào mà cậu có thêm một bản hợp đồng vậy? Tại sao tớ lại không biết!” Yến Tử vừa bước đi vừa hỏi.
“Cậu suốt ngày cứ lo liếc mắt đưa tình với ai kia tất nhiên không biết tớ đơn độc tác chiến khó khăn đến cỡ nào rồi! May mà tớ sinh ra vốn sẵn tài trí thông minh, bằng không chúng ta dọn vào đó ở không bị hai tên khốn ức hiếp mới lạ à!”
“Sao lại thế được chứ? Thật ra hai người họ đâu có tệ như cậu nghĩ đâu!” Yến Tử không biết từ lúc nào đã nói tốt cho hai người Lâm Hạo, nếu để Lâm Hạo nghe được những lời này chắc cảm động đến phát khóc mất.
“Hứ! Cậu thì chỉ biết bao che cho tên Lâm Hạo đó. Cậu vừa nhìn thấy người ta là lòi cả mắt ra rồi, sớm quên luôn cô bạn này rồi chứ gì!” Tiểu Nghi bỉu môi oán trách.
“Cậu nói bậy gì thế? Tớ đương nhiên đứng về phía cậu mà!” Yến Tử vội vàng phân bua, hai má ửng hồng e thẹn, cứ như bị người ta nhìn thấu tim đen vậy.
“Tốt! Vậy ngày mai chúng ta phải nghĩ ra trò gì cho họ mệt chết luôn mới được, đến lúc đó cậu đừng động lòng thương xót đấy nhé!” Tiểu Nghi liếc qua thấy Yến Tử tỏ vẻ lo lắng, bụm miệng cười khanh khách, chẳng lẽ Yến Tử động lòng với Lâm Hạo thật rồi. “Không phải cậu đã thích cái tên Lâm Hạo kia rồi chứ?”
“Tớ không biết nữa, nhưng…” Yến Tử cúi gầm mặt né tránh ánh mắt soi mói của cô bạn, lắp bắp nói.
“Nhưng cái gì nào?” Tiểu Nghi hỏi dồn.
“Nhưng cậu ta làm thơ đúng là rất hay!” Yến Tử ậm ừ hồi lâu mới nặn ra câu trả lời.
“Hắn biết làm thơ cơ à?” Trời ạ! Thời buổi này ai cũng là nhà sáng tác đại tài hay sao?
“Tiểu Nghi, cậu không nên xem thường người khác như thế! Thật ra Lâm Hạo rất có tài năng đấy!”
Thôi rồi! Cô bạn có trái tim sắt đá của mình đã bị lửa tình nung chảy, Tiểu Nghi thở dài sầu não: “Được rồi! Hắn rất có tài năng, hắn giỏi giang vô địch. Thật không hiểu nổi tại sao cậu lại dễ bị người ta gạt như thế?”
Ngày hôm sau, Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ xuất hiện đúng giờ dưới nhà Tiểu Nghi và Yến Tử. Sau khi lên lầu, vừa nhìn thấy đống hành lý chất đống bao lớn bao nhỏ là Tiêu Hồng Vĩ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là nhảy từ trên cao xuống chết quách cho rồi, đáng sợ nhất không phải là đống hành lý kia, mà là Tiểu Nghi muốn khiêng luôn chiếc bàn trang điểm đi. Chiếc bàn đó nặng đến cả trăm cân, Tiêu Hồng Vĩ thầm cầu nguyện cho mình. Không được! Mình nhất định phải nghĩ ra cách gì đó tống hai con ôn thần này đi thôi, bằng không ngày tháng sau này bảo mình làm sao sống tiếp đây?
Sau khi khiêng xong đống hành lý, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo mệt lả người đổ gục lên ghế sofa, thời tiết tháng tư tuy còn mát mẻ, nhưng vừa lao động khổ sai, cả hai người đều toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Tiêu Hồng Vĩ thở hồng hộc như trâu, hai ả này không coi mình là con người đây mà.
“Này, ai cho hai cậu ngồi ở đó hả?” Tiểu Nghi thấy hai gã trai uể oải ngồi trên ghế sofa, lập tức trưng ra bộ dạng nữ địa chủ, giọng nói y như các lão phú hộ chuyên môn bóp chẹt người nghèo thời xưa.
“Chị hai à, chị thông cảm chút đi, cho bọn em nghỉ ngơi một lát chứ! Em sắp đứt hơi rồi này!” Lâm Hạo xụ mặt van nài, giờ này hắn đã không còn có cảm giác tay chân gắn trên cơ thể mình nữa, vì tứ chi đã rã rời đến tê liệt hết rồi.
“Không được! Theo như điều khoản số một quy định, nam giới phải…”
“Thôi được rồi! Chúng tớ khiêng liền nè, khiêng tiếp là được chứ gì!” Tiêu Hồng Vĩ ngắt lời, cái điều khoản chết tiệt này đã được cô nàng điêu ngoa Tiểu Nghi nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần rồi, từ khi bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa chịu ngậm miệng, bộ nói không mỏi mồm à?
“Còn không mau tiếp tục công việc đi!” Tiểu Nghi chỉ tay về phía phòng khách ra lệnh.
“Đồ bà chằn!” Tiêu Hồng Vĩ lầu bầu trong miệng. Giây phút ấy, hắn chỉ cảm thấy mình bị giáng từ kiếp người sang làm súc vật.
Trong khi Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo quét dọn phòng ốc, hai cô gái xinh đẹp Tiểu Nghi và Yến Tử cũng không rảnh rỗi, hai người mở ti vi ở phòng khách ra xem, nhàn nhã theo dõi một bộ phim tình cảm Hàn Quốc ướt át, quá đáng hơn nữa là không biết họ lôi đâu ra một mớ thức ăn vặt, vừa xem ti vi vừa ăn ngấu nghiến, Tiêu Hồng Vĩ tức tối sôi gan, nghiến răng keng kéc.
“Tiểu Nghi, chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không?” Yến Tử quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hạo đang hì hục lau sàn, có chút thương xót.
“Không sao đâu mà! Cậu tưởng họ mệt thiệt đấy à? Tớ thấy chắc họ làm bộ đó, cùng lắm là lát nữa tớ đi mua cơm trưa về cho họ ăn vậy!” Tiểu Nghi liếc mắt vào Tiêu Hồng Vĩ đang chà đất, nhếch mép nói.
Nửa tiếng sau, hai vị nữ địa chủ đột nhiên đứng dậy ra khỏi cửa, hai tên nô lệ trong nhà vô cùng kích động, cuối cùng đã được giải thoát rồi.
“Trời ơi là trời! Mệt chết tớ rồi nè!” Lâm Hạo nằm dài lên ghế sofa, bật ti vi lên xem. Hứ! Tại sao mình phải là cu li, còn hai cô gái lại thảnh thơi ngồi ăn quà vặt xem ti vi chứ? Bây giờ mình giống như một tên trộm lén lút thế mới tội!
“Con gái là thứ vô lại hơn cả một tên vô lại.” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên phang ra một câu, Lâm Hạo nghe xong hùa theo tán đồng.
“Cậu nói thử coi, chẳng lẽ chúng ta chịu chấp nhận để họ tiếp tục áp bức mà không phản kháng hả?” Lâm Hạo đã chịu đựng kiếp nô lệ đủ rồi.
“Tất nhiên là không, sớm muộn gì cũng có ngày tớ sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời những khổ cực mà chúng ta gánh chịu hôm nay.” Tiêu Hồng Vĩ cầm lấy một trái táo trên bàn, đưa lên miệng cắn cái phập, nhưng trái táo này sao còn nửa trái thế nhỉ? Mặc kệ, đói muốn chết, ăn luôn.
Thấy Tiêu Hồng Vĩ cầm trái táo lên ăn, Lâm Hạo mới phát hiện bụng mình cũng kêu réo biểu tình rồi, lập tức vồ lấy đống bánh phồng tôm và trái cây hai cô gái bỏ lại, tọng vào mồm nuốt như ma đói.
Hai người hệt như dân tị nạn Châu Phi nhai nuốt như hùm beo. Lâm Hạo vừa ăn vừa nói chuyện bằng giọng nói ngắt quãng: “Nhưng… thiệt tình… khốn nạn… tớ đói chết đến nơi rồi!”
Tiêu Hồng Vĩ thì một miếng táo, một miếng bánh phồng tôm chứ không tọng cùng lúc vào miệng, bây giờ hắn đang trút cơn bực tức vào thức ăn, phải ăn để lấy lại vốn.
Chính vào lúc hai người vật lộn với đống thức ăn vặt, hai cô gái đột nhiên mở cửa bước vào. Trong khoảnh khắc cửa bật mở, cả 4 người đều chết trưng như bị điểm huyệt. Tiêu Hồng Vĩ đang cắn vào trái táo được ăn dở một nửa, Tiểu Nghi nhìn vào trái táo thấy quen quen, hình như là mình mới ăn dư mà.
Lại nhìn về phía Lâm Hạo, tên này còn thảm hơn, mặt mũi dính đầy bột bánh phồng tôm, cứ như một đứa bé ăn vụng bị mẹ bắt gặp.
Bốn người trố mắt hồi lâu, cùng lúc cười phá lên. Hai cô gái tất nhiên là cười to sảng khoái, hai gã trai phải lén ăn vụng thức ăn của mình, còn là thức ăn thừa ấy chứ, còn Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ lại là cười để che lấp nỗi xấu hổ, hôm nay đúng là quê một cục, bị hai cô gái bắt gặp quả tang ngay tại trận, sau này có muốn cứu vãn thể diện e khó lắm thay!
“Lâm Hạo, coi mặt cậu lấm lem chưa kìa. Nào, mau lau sạch đi!” Yến Tử thương xót chàng thi sĩ, vội lấy một tờ khăn giấy bước tới gần, vừa lau giùm hắn vừa nói: “Xem kìa, ăn như con nít vậy! Vừa rồi bọn tớ ra ngoài mua cơm cho hai cậu mà, thật không ngờ hai cậu đói đến mức này. Úi! Ngay cả trên tóc cũng dính thức ăn nè!”
“Đó là gàu chứ đâu phải thức ăn!” Lâm Hạo đến nước này mà còn nói đùa được, thiệt là phục hắn quá đi. Quả nhiên nghe hắn nói thế, hai cô gái liền ôm bụng cười sặc sụa. Tiểu Nghi thậm chí còn lăn cả ra đất, cười đến chảy cả nước mắt.
Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ lũ hâm này, dù gì thì cũng bị bắt gặp rồi, vội vồ lấy thức ăn hai cô gái mua về, Lâm Hạo cũng bắt chước theo, giờ ăn cho no mới là quan trọng nhất.
Nhìn cảnh hai người nhai nuốt ngấu nghiến, Tiểu Nghi đột nhiên xót xa, có khi nào mình hơi quá đáng không nhỉ? Thật ra bọn họ hoàn toàn có thể mặc kệ bản hợp đồng của mình cơ mà, thế nhưng họ vẫn thực hiện. Nghĩ tới đây, Tiểu Nghi bất chợt bước vào nhà bếp, rót ra hai ly nước.
“Nè! Ăn từ từ thôi! Coi chừng mắc nghẹn đó!” Tiểu Nghi đưa một ly nước cho Tiêu Hồng Vĩ, nhìn hắn ăn cơm có cảm giác ấm cúng sao sao ấy.
“Coi như cậu còn có chút lương tâm!” Tiêu Hồng Vĩ uống một ngụm nước, nhưng bây giờ không thể dừng lại nói chuyện với hai cô gái được, ăn cho no bụng mới là điều quan trọng nhất cần làm vào lúc này.
Có câu nói thế này: Nhà có một cô gái thì cuộc sống sẽ trở nên dễ thở hơn. Nếu như để Tiêu Hồng Vĩ biết tên ngu đần nào phát biểu câu này, tin chắc hắn sẽ xách dao đi chém chết tên đó mới hả dạ.
Từ khi có hai vị nữ địa chủ dọn vào ở, cả hai cứ nghiêm khắc chấp hành điều khoản hợp đồng đặt ra, mỗi sáng bắt Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo thay phiên nhau đi mua thức ăn sáng về cho họ ăn, được một thời gian thì Lâm Hạo không làm nữa. Hỏi lí do tại sao, Lâm Hạo đưa ra giải thích là tai họa do Tiêu Hồng Vĩ tự rước về, hơn nữa cũng do hắn kí tên vào bản hợp đồng, muốn thực hiện điều khoản đương nhiên chỉ một mình Tiêu Hồng Vĩ đi tuân thủ, Tiêu Hồng Vĩ tức tối mắng Lâm Hạo không có nghĩa khí, tiếc rằng tên Lâm Hạo vẫn trưng bộ mặt thản nhiên ra chấp nhận bị chỉ trích, còn công việc thì miễn bàn.
Hôm nay là chủ nhật nên mọi người đều ngủ nướng. Tiêu Hồng Vĩ trải qua một đêm cày game online, lúc này đứng trước gương soi trong nhà vệ sinh, lờ đờ không mở mắt nổi, nhưng còn cách nào khác chứ? Nếu không đi mua đồ ăn sáng về thì bị hai vị nữ địa chủ phê bình mất thôi.
“Ta mất tự do, ta là thân nô lệ, ngày ngày sống trong cảnh tối tăm, nhà của ta đã bị xâm chiếm…” Tiêu Hồng Vĩ hát líu lo bài hát tự sáng chế, đang định đánh răng, đột nhiên một tiếng thét to vang lên, Tiêu Hồng Vĩ đứng chết trưng như bị điểm huyệt.
“Ngừng lại!” Do chưa tỉnh ngủ, Tiêu Hồng Vĩ cũng không biết người vừa hét lên là Tiểu Nghi hay là Yến Tử, nói tóm lại là một trong hai người chứ còn ai trong cái nhà này nữa.
“Á!” Lại một tiếng thét lanh lảnh vang lên, lần này còn to hơn tiếng thét vừa nãy, Tiêu Hồng Vĩ tỉnh táo hơn nhiều, đồng thời cũng nhìn rõ hai người đang đứng trước mặt, chính là Tiểu Nghi và Yến Tử.
“Cậu đang dùng bàn chải đánh răng của tớ!” Yến Tử chỉ vào chiếc bàn chải trong tay Tiêu Hồng Vĩ, khó chịu thông báo.
Bàn chải của Yến Tử à? Tại sao bàn chải của cô ta lại chạy đến nhà vệ sinh của mình nhỉ? “Bàn chải của cậu? Nhà vệ sinh của các cậu nằm ở phía bắc cơ mà. Đây là nhà vệ sinh của tớ mới đúng chứ!” Tiêu Hồng Vĩ cuống cuồng giải thích.
“Đồ háo sắc! Mở to mắt mà nhìn cho rõ đi, đây là nhà vệ sinh của ai hả? Ngay cả đông tây nam bắc cũng không biết phân biệt à?” Giọng nói chanh chua này ngoài Tiểu Nghi ra thì đố còn ai khác.
Tiêu Hồng Vĩ vẫn còn chưa chịu tin, nhìn kĩ hơn chiếc bàn chải trên tay, hình như không giống cái của mình, còn khung cảnh xung quanh, úi! Chiếc khăn mặt màu hồng này đâu phải của mình, Lâm Hạo cũng không phải, còn nữa, chiếc quần chip nhỏ xíu màu đỏ treo bên bồn tắm rõ ràng mình và Lâm Hạo đâu thể mặc vừa.
Đang vào lúc Tiêu Hồng Vĩ dáo dác nhìn xung quanh, Lâm Hạo bước ra từ nhà vệ sinh đối diện. “Này, Thập Tam, sao cậu chạy qua nhà vệ sinh của người ta thế?”
Lần này thì Tiêu Hồng Vĩ tỉnh ngủ hẳn rồi. Trời ạ! Mình trong lúc ngái ngủ đã vào nhầm nhà vệ sinh, bèn cười to vài tiếng, vội vàng chuồn ra ngoài.
“Thập Tam, lần sau nhớ mặc đồ chỉnh tề mới ra khỏi phòng nhé, thân hình của cậu không đẹp chút nào hết!” Tiểu Nghi cười hi hí trêu ghẹo sau lưng, lúc này Tiêu Hồng Vĩ chỉ mặc có một chiếc quần tà lỏn, nhìn thấy cảnh hắn hối hả chạy ra ngoài, Tiểu Nghi lại ôm bụng cười ngặt nghẻo.
Quay vào bên trong, Tiểu Nghi phát hiện chiếc quần chip của mình đang treo bên cạnh bồn tắm, vừa rồi nhất định để hắn nhìn thấy nên mới chạy nhanh như thế, nghĩ đến đây Tiểu Nghi đỏ mặt xấu hổ, may mà Tiêu Hồng Vĩ đã chạy xa, không thì toi đời rồi.
Thức ăn sáng đã được mua về, mỗi người hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành.
“Lại là bánh bao với sữa đậu nành, ngày nào cũng ăn món này, tớ ăn chán lắm rồi!” Yến Tử lầu bầu than vãn, quả thật từ khi Tiêu Hồng Vĩ phụ trách mua đồ ăn sáng tới giờ chưa từng đổi món, lí do đưa ra là ông chủ tiệm ăn bên dưới chỉ biết làm món này.
“Yến Tử, cậu đừng than vãn nữa, dù sao cũng là do Thập Tam vất vả mua về, hơn nữa có câu ăn gì bổ nấy mà, có bánh bao tẩm bổ cho cậu cũng tốt đó!” Lâm Hạo lại bắt đầu nói đùa.
Do hồi sáng xảy ra tình huống éo le nên Tiêu Hồng Vĩ nãy giờ không dám lên tiếng, sợ hai cô gái nhắc lại thì nguy to, hắn chỉ muốn mau chóng ăn cho xong rồi chuồn êm, nào ngờ ý nguyện luôn luôn ngược lại với thực tế.
“Không được ăn!” Tiểu Nghi giật lấy phần bánh bao và sữa đậu nành của Tiêu Hồng Vĩ.
“Tại sao?” Tiêu Hồng Vĩ nghệch mặt ra hỏi.
“Tội thứ nhất, cậu chưa gõ cửa đã vào phòng của bọn tớ. Tội thứ hai, cậu đi ra phòng khách mà y phục trên người không che phủ đạt 60% thân thể, nên cậu phải nhận lấy sự trừng phạt.”
“Tớ vào phòng các cậu hồi nào chứ?” Tội trạng thứ hai thì đúng là không thể chối cãi, nhưng Tiêu Hồng Vĩ thật không hiểu tại sao mình lại bị vu oan tội thứ nhất.
“Vừa rồi cậu đã vào nhà vệ sinh của bọn tớ đấy thôi, nhà vệ sinh cũng được coi là không gian riêng của bọn tớ, hơn nữa cậu còn dùng luôn bàn chải đánh răng của Yến Tử, không cho cậu ăn sáng đã là xử phạt nhẹ rồi đấy!” Tiểu Nghi chống hông sừng sộ.
Trời ơi! Loại con gái gì thế này? Quá điêu ngoa rồi! Dù gì thức ăn sáng cũng do mình bỏ tiền ra mua về, thế mà cô ta tước đoạt quyền lợi được ăn của mình, đây có phải là cuộc sống trong một xã hội văn minh dân chủ hay không? Còn khủng khiếp hơn cả thời chiếm hữu nô lệ nữa.
“Lâm Hạo, cái bánh bao này cậu ăn luôn đi!” Tiểu Nghi đưa một cái bánh bao qua cho Lâm Hạo.
Tiêu Hồng Vĩ mừng thầm trong bụng, thế thì hay quá, lát nữa Lâm Hạo đưa lại cái bánh bao cho mình là được rồi, nhưng tia sáng hy vọng của Tiêu Hồng Vĩ nhanh chóng bị dập tắt, dù hắn có nháy mắt ra hiệu cỡ nào, Lâm Hạo cũng làm bộ không nhìn thấy.
“Lâm Hạo, cậu tốt quá!” Người lên tiếng khen ngợi là Yến Tử, hiển nhiên là biểu dương hành động vì đại nghĩa diệt thân của Lâm Hạo rồi, giờ đây mối quan hệ của hai người đã có bước đột phá mới, Lâm Hạo đã nói để quan hệ của hắn và Yến Tử có thể tiến thêm một bước nữa, Tiêu Hồng Vĩ đành phải hy sinh vào thời điểm thích hợp.
“Tên khốn! Phản đồ! Giặc bán nước! Vì bạn gái mà bỏ mặc anh em. Khốn nạn!”
Thấy Tiêu Hồng Vĩ luôn miệng tru tréo, Tiểu Nghi bụm miệng cười thầm, sống chung một nhà đã mấy ngày, cô phát hiện ra gã trai vô lại này tuy ngày thường mồm mép ranh ma, nhưng ít ra luôn tuân thủ nguyên tắc, nói ra là làm được, nếu không chắc chắn sẽ không bao giờ hứa hẹn, đó là ưu điểm duy nhất cô nể phục ở con người Tiêu Hồng Vĩ.
“Muốn tớ cho ăn cũng được, nhưng phải có điều kiện kèm theo!” Tiểu Nghi đột nhiên lên tiếng, đôi mắt mở to chớp chớp dễ thương, nhưng Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy ánh mắt ấy sao giống hệt chó sói giả dạng bà ngoại dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ thế nhỉ?
“Điều kiện gì?” Tiêu Hồng Vĩ cảnh giác hỏi. Vị nữ địa chủ này trí tuệ lắm, đánh giá về cô ta lúc đầu hoàn toàn sai lầm, phải đề phòng mới được.
“Hô hô, không cần sợ! Tớ sẽ không làm hại cậu đâu, chỉ cần cậu chấp nhận một việc, tớ sẽ cho cậu ăn sáng, còn bao luôn các cậu ăn một tuần luôn!”
Nghe nữ địa chủ quăng ra miếng mồi ngon dụ khị như thế, Tiêu Hồng Vĩ không dám vội vàng cắn câu, hỏi dồn: “Việc gì? Phải nói ra trước, chỉ cần không giết người cướp của là tớ chấp nhận hết!” Lâm Hạo và Yến Tử cũng trố mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Nghi chờ đợi cô nói ra đó là việc gì.
“Việc này chỉ có thể nói riêng với một mình cậu thôi! Cậu chấp nhận điều kiện trước đi, rồi tớ sẽ nói cho nghe.” Lâm Hạo và Yến Tử giận dỗi ngoảnh mặt đi. Tiểu Nghi cũng mặc kệ hai người, dán mắt vào Tiêu Hồng Vĩ chờ hắn quyết định.
Người xưa có câu: Đại trượng phu phải biết nhịn nhục. Hôm nay Tiêu Hồng Vĩ này vì một bữa ăn sáng mà phải chịu cúi đầu khuất phục một cô gái cũng không có gì to tát. Nghĩ như thế, Tiêu Hồng Vĩ gật đầu chấp nhận.
Tiểu Nghi đưa phần ăn sáng của mình qua cho Tiêu Hồng Vĩ. “Việc này khi nào cần tớ sẽ nói cậu biết, giờ thì ăn đi!” Nói xong, Tiểu Nghi mỉm cười ra vẻ thần bí, xoay lưng bước trở vào phòng.
“Cô ta không bị gì chứ? Có phải là thần kinh có vấn đề gì không?” Lâm Hạo quay sang hỏi Yến Tử.
“Nói lung tung, mau ăn bánh bao của cậu đi!” Bị Yến Tử trách cứ, Lâm Hạo tiu nghỉu, tiếp tục nhét bánh bao vào mồm nhai ngấu nghiến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tdvcb44
Từ sau khi lần Tiêu Hồng Vĩ vào nhầm nhà vệ sinh nên buộc phải chấp nhận một điều kiện của Tiểu Nghi, Tiểu Nghi đã 3 ngày nay không cãi cọ với hắn rồi, cả căn nhà hình như trở nên yên tĩnh hẳn, nhưng cũng cô quạnh đi rất nhiều, còn Lâm Hạo và Yến Tử thì vẫn cứ nồng ấm như cũ, hiện giờ 2 người này về mặt cơ bản đã xem như Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi không hề tồn tại trong mái ấm nhỏ của họ vậy.
Buổi chiều hôm nay Tiêu Hồng Vĩ không có tiết học, đang nằm dài trên ghế sofa xem ti vi, máy điện thoại đột nhiên réo vang, vừa nhìn vào số gọi đến là biết ngay của vị nữ địa chủ điêu ngoa kia, trực giác mách bảo Tiêu Hồng Vĩ chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên vừa kết nối cuộc gọi, Tiểu Nghi đã nói một tràng như súng liên thanh, phải mất hồi lâu Tiêu Hồng Vĩ mới hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Thì ra cô nàng bảo hắn phải đến trường trong vòng 10 phút, đây chính là điều kiện mà lần trước Tiểu Nghi đã nói, nếu Tiêu Hồng Vĩ không thể đến đúng giờ thì phải chịu phạt nấu thức ăn sáng trong một tuần. Đi mua thức ăn sáng thì hắn biết, chứ bảo hắn nấu thức ăn sáng thì chẳng khác nào bảo con heo nái leo cây.
Tiêu Hồng Vĩ không có thời gian suy nghĩ, chỉ biết nếu mình đến không kịp trong thời gian quy định thì chết chắc, bị Tiểu Nghi áp bức bóc lột đã trở thành thói quen của tên vô lại này rồi, nhưng nói gì thì nói từ nhà chạy tới trường ít nhất cũng phải mất 15 phút, may mà Tiêu Hồng Vĩ còn có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng cổ lỗ sĩ.
Khi Tiêu Hồng Vĩ cưỡi chiếc xe đạp đồ cổ thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Tiểu Nghi, thời gian vừa đúng 10 phút.
“Ờ, mới dùng có 9 phút 11 giây, so với lần trước tiến bộ hơn nhiều rồi!” Tiểu Nghi nói xong, bước tới khoác lấy tay Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ còn tưởng mình chạy xe mệt quá nên dẫn đến đầu óc thiếu dưỡng khí cục bộ, sản sinh ảo giác. Tiểu Nghi, vị nữ địa chủ điêu ngoa hung dữ, lúc này đang chủ động khoác lấy tay mình? Thật là khó mà tưởng tượng, hơn nữa còn nói cái gì lần trước ở đây, chẳng lẽ ngay cả tai mình cũng xảy ra hiện tượng nghe nhầm?
Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, một gã trai đứng đối diện đã lên tiếng: “Cậu ta là bạn trai của em thật sao?”
Vừa rồi quá vội vàng nên Tiêu Hồng Vĩ chưa chú ý đến gã trai đứng ngay trước mặt. Bây giờ nhìn ngắm kĩ, thấy tên này cao hơn một mét tám, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, còn đeo một cặp mắt kính vàng chóe, ra dáng thư sinh nho nhã lắm thay.
“Chẳng lẽ anh không nhận ra bạn trai của tôi yêu tôi đến cỡ nào à?” Tiểu Nghi siết chặt tay Tiêu Hồng Vĩ hơn, dựa sát người vào hắn. Tiêu Hồng Vĩ chỉ cảm thấy một vật mềm mại chạm vào cánh tay mình, cảm giác đó thật dễ chịu làm sao.
“Tiểu Nghi, vậy anh đi đây! Nhưng trước khi đi anh muốn nói anh đi không phải vì tin những gì em nói, mà là vì em thà tìm một thằng chẳng ra gì như thế đóng kịch cũng không chịu chấp nhận anh, anh rất đau lòng vì chuyện này. Hẹn gặp lại!”
Tiêu Hồng Vĩ nghe tên kia hạ thấp mình liền nổi giận đùng đùng, cái gì mà thằng chẳng ra gì hả? Tốt xấu gì tao cũng có cha mẹ sinh ra, mày thì tài giỏi gì, có tư cách gì nhận xét tao? Đang định chặn tên khùng này lại lí luận, nào ngờ gã chuồn mất nhanh như tên bắn.
“Thôi bỏ đi! Cậu không cần tức giận, tớ mời cậu đi ăn cơm được chưa!” Tiểu Nghi thấy Tiêu Hồng Vĩ giận muốn bốc khói, vội xoa dịu cơn giận của hắn bằng một lời đề nghị.
“Cậu vốn phải mời tớ ăn cơm mà. À! Từ khi nào tớ thành bạn trai của cậu ấy nhỉ?” Tự nhiên vô duyên vô cớ bị người ta hú đến đóng vai bạn trai, ít ra cũng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân chứ.
“Thì mới mấy phút trước, nhưng bây giờ chức bạn trai của cậu đã bị sa thải rồi, nếu cậu muốn dự tuyển vào vị trí ấy thì hãy viết tờ sơ yếu lí lịch nộp cho tớ xem xét!” Tiểu Nghi mỉm cười nói, phải công nhận cô nàng đanh đá thật, nói chuyện toàn móc họng người ta.
“Thôi miễn! Xin hỏi nữ địa chủ đại nhân còn việc gì sai bảo không ạ?” Lúc này Tiểu Nghi vẫn chưa bỏ tay ra khỏi cánh tay Tiêu Hồng Vĩ, hắn cũng để mặc không nhắc tới, có gái đẹp nắm tay mà từ chối thì đó là thằng đại ngu.
Chính vào lúc Tiêu Hồng Vĩ đang lim dim mắt nghĩ vẩn vơ, Tiểu Nghi chợt nhận ra hành vi thân mật thái quá của mình, bèn đỏ mặt hất tay hắn ra, Tiêu Hồng Vĩ tiu nghỉu thất vọng một lúc, trong lòng cảm thấy kì lạ, tại sao vừa rồi cô nàng không đỏ mặt, bây giờ thì cứ như trái ớt thế nhỉ?
“Vô lại!” Tiểu Nghi lườm hắn một cái.
“Ơ… Sao tớ lại thành ra vô lại rồi?” Tiêu Hồng Vĩ mang nỗi oan ức kêu lên.
Tiểu Nghi nhảy tót lên xe của Tiêu Hồng Vĩ, hối thúc: “Vô lại, chúng ta về nhà nào!”
Buổi tối Lâm Hạo và Yến Tử lại ra ngoài hẹn hò với nhau, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi. Vì buổi chiều Tiểu Nghi đã hứa mời Tiêu Hồng Vĩ ăn cơm, nên bữa cơm tối cô đã tự lăn vào bếp nấu nướng.
Khi từng đĩa từng đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút được bưng ra bàn, Tiêu Hồng Vĩ lòi cả mắt ra kinh ngạc, thật không ngờ cô nàng điêu ngoa còn có tài bếp núc nhỉ, chỉ có điều lời phê bình góp ý đúng đắn là cần thiết phải có, như thế mới giúp người ta tiến bộ chứ!
“Thức ăn nhìn thì được đấy, không biết ăn có ngon không thôi!”
“Cậu ăn thử là biết ngay ấy mà!” Tiểu Nghi vênh mặt tự tin.
Tiêu Hồng Vĩ gắp lấy một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào mồm, thấy Tiểu Nghi mang vẻ mặt háo hức nhìn vào mình chờ câu nhận xét, Tiêu Hồng Vĩ cố tình nhai nhóp nhép ra tiếng, rồi tặc lưỡi nói: “Ờ, cũng tạm được, so với những quán ăn lề đường có khá hơn một chút!”
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng đôi mắt Tiêu Hồng Vĩ vẫn cứ dán chặt vào những đĩa thức ăn, ai nhìn vào cũng biết ngay là hắn nói dối rồi, tiếp đến hắn lại liên tiếp nếm thêm vài đĩa, sau đó lại đưa ra vài lời nhận xét khách quan, giả đò góp ý vài câu.
Đang lúc hai người đang cười nói vui vẻ, chuông cửa reo lên. Tiểu Nghi đứng dậy đi ra mở cửa, còn Tiêu Hồng Vĩ thì cắm cúi tranh thủ gắp thêm vài miếng ngon tọng vào mồm.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp lạ mặt, Tiểu Nghi lịch sự hỏi.
“Cô là ai?” Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt mở to tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
Lúc này Tiêu Hồng Vĩ cũng bước tới gần, khi bộ mặt dính đầy dầu mỡ của hắn trưng ra trước mặt hai người đẹp, hai cô gái liền bật cười khanh khách, Tiêu Hồng Vĩ nhận ra cô gái mới đến nhà là em gái Hạ Thanh của Lâm Hạo, mấy ngày không gặp đã sắp quên mất cô bé luôn rồi.
“Là em đó hả? Vào nhà đi!” Tiêu Hồng Vĩ vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nói.
Tiểu Nghi thấy hai người quen nhau bèn vào nhà lấy khăn giấy cho Tiêu Hồng Vĩ lau miệng, tên vô lại này mỗi lần ăn đồ đều như con nít, lần trước cũng thế.
Khi Tiểu Nghi lấy khăn giấy trở ra phòng khách, Hạ Thanh và Tiêu Hồng Vĩ đã ngồi yên vị trên ghế sofa. Tiểu Nghi đưa khăn giấy cho Tiêu Hồng Vĩ, ngồi xuống kế bên hắn, tạo cho người đối diện cảm giác cô là nữ chủ nhân của căn nhà này.
Hạ Thanh đương nhiên cảm nhận được điều đó. Cái tên vô lại này, mới cách đây không lâu còn vì một cô gái trong nhà hàng ghen tuông đau lòng, thế mà hôm nay đã có một cô bạn gái mới rồi, cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì cưa được người đẹp, nhất định là thủ đoạn không hay ho.
Đang lúc suy nghĩ lung tung, Tiêu Hồng Vĩ lên tiếng ngắt luồng suy nghĩ của Hạ Thanh.
“Hạ Thanh, sao hôm nay em rảnh rỗi đến đây vậy?” Do lần trước từng đi chung với nhau nên hai người xem như đã quen biết, Tiêu Hồng Vĩ hỏi thẳng không cần e dè.
“Hôm nay em đến tìm anh trai, anh ấy có nhà không vậy?”
“Anh trai của em giờ đang bận tìm chị dâu tương lai cho em đó!” Tiêu Hồng Vĩ nói đùa.
“Thế sao anh không đi theo? Chẳng phải anh và anh trai em xưa nay luôn cùng tiến cùng lui đó sao?” Hạ Thanh buộc miệng nói ra câu này xong liền hối hận, trước mắt người ta đã có một cô bạn gái sờ sờ ra đó, mình nói vậy là quá vô duyên rồi.
“Anh không có phước như anh trai em, anh đành cô đơn một mình ở lại giữ nhà thôi!”
Cô đơn một mình? Nói vậy là cô gái ngồi bên cạnh không phải là bạn gái rồi? Hạ Thanh đột nhiên dâng lên một cảm giác ghét cay ghét đắng, xưa nay cô chả có cái nhìn thiện cảm về mấy tên đàn ông lăng nhăng và giả tạo.
Tiểu Nghi cuối cùng đã chịu lên tiếng: “Tôi chỉ là khách trọ ở đây thôi!” Câu nói này nhằm 2 mục đích, một là nói cho đối phương biết lí do tại sao mình có mặt trong nhà, hai là thông báo mình không phải bạn gái của Tiêu Hồng Vĩ. Nhưng ngoài miệng nói thế, trong lòng Tiểu Nghi lại không nghĩ như vậy, tuy tên vô lại này hay ăn hiếp mình, còn thường hay cãi cọ, nhưng lại lặng lẽ bước vào trái tim của cô rồi.
Lúc này Tiêu Hồng Vĩ đang huyên thuyên diễn thuyết, đến khi Hạ Thanh nói ra một câu hắn mới tắt tiếng, sửng sốt nhảy dựng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tdvcb44
“Cái gì? Lại là bạn trai à?” Tiêu Hồng Vĩ có hơi nghi ngờ vào lỗ tai của mình, tại sao chỉ trong ngày hôm nay mà lần lượt hai cô gái xinh đẹp đều lôi mình đi đóng vai bạn trai thế này? Mệt quá rồi, di chứng chạy xe đến trường trong vòng 10 phút còn chưa lành lặn. Buổi chiều mới đóng vai bạn trai của Tiểu Nghi, buổi tối lại bị Hạ Thanh nhờ làm bạn trai một lần nữa. Tiêu Hồng Vĩ đã bắt đầu nhìn ra một con đường phát triển sáng sủa trong tương lai của mình, thậm chí hắn đang nghĩ có nên làm nghề này để kiếm cơm không nhỉ? Xem ra rất có tiền đồ đấy chứ!
“Ơ… Tại sao anh nói lại là?” Hạ Thanh ngạc nhiên hỏi. Tiêu Hồng Vĩ ậm ừ cho qua chuyện, hắn đâu thể kể rõ hôm nay mình vừa mới đóng vai bạn trai của Tiểu Nghi được, như thế người ta sẽ đánh giá mình thế nào đây? Thế nhưng Hạ Thanh thông minh hình như đã đoán ra chút gì, chỉ có điều đó là chuyện riêng của Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi, cô cũng không cần hỏi rõ ngọn ngành làm gì. “Vậy anh có nhận lời giúp em không?”
“Nếu em đã mở lời thì anh miễn cưỡng nhận lời giúp em vậy! Bằng không để anh trai em biết được cũng sẽ trách anh không giúp em.” Tiêu Hồng Vĩ nói ra câu này xong, chợt cảm nhận được ánh mắt Tiểu Nghi đang nhìn soi mói vào mình, trong lòng len lỏi một cảm giác bất an.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Hạ Thanh vốn định tìm anh trai đóng vai bạn trai, nhưng Lâm Hạo không có nhà, nhất thời không tìm đâu ra người khác thay thế, nên đành trao nhiệm vụ cao cả kia cho Tiêu Hồng Vĩ đảm trách, chỉ có điều trong lòng Hạ Thanh có vẻ khinh miệt Tiêu Hồng Vĩ, nếu hắn không là bạn của anh trai, tin chắc lúc này Hạ Thanh đã bỏ về rồi, quả thật cô chẳng có chút thiện cảm gì với hạng đàn ông vừa lăng nhăng vừa giả tạo ấy.
Chỉ còn lại một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn, Tiểu Nghi đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn, vừa rồi tại sao mình hy vọng Tiêu Hồng Vĩ từ chối Hạ Thanh thế nhỉ? Còn khi tên vô lại kia nhận lời thì trái tim mình co thắt mạnh một cái, một cảm giác chua xót lập tức len lỏi mọi ngõ ngách con tim.
Ra khỏi cửa, Hạ Thanh dẫn Tiêu Hồng Vĩ đến một quán bar. Quán bar có tên là “Lắc”, coi như cũng có chút tiếng tăm ở khu này, rất nhiều người thích đến đây, vì quán bar này ít có lưu manh gây sự, hơn nữa không biết tại sao có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh xắn xuất hiện trong quán, tất nhiên tiếng lành đồn xa, khách khứa kéo đến nườm nượp, thêm vào đó cách trang trí và khung cảnh của quán thuộc hạng sang, giá cả thức uống lại không cao, có nhiều người tìm đến cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này mới hơn 8h tối, khách vẫn còn vắng, chỉ có vài cặp tình nhân ngồi trong góc tối, nhìn các đôi nam nữ ôm chặt vào nhau, không cần nghĩ cũng biết họ đang làm gì rồi.
Hạ Thanh đi thoăn thoắt qua mấy dãy bàn, tìm đến một nơi gần góc nhà ngồi xuống, xem ra cô nàng thường xuyên đến đây nên quen thuộc tình hình trong quán, Tiêu Hồng Vĩ cũng ngồi xuống. Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới, Hạ Thanh gọi một chai Uytki. Ui! Cô nàng xài sang thật đấy! Giống y hệt như anh trai, Tiêu Hồng Vĩ thầm nhận xét.
Khắp quán bar vang lên tiếng nhạc êm dịu, Tiêu Hồng Vĩ phát hiện thì ra quán bar này lại có bầu không gian yên tĩnh đến thế, cứ như một cô gái đang say ngủ.
“Thập Tam, lát nữa anh không cần nói gì cả, chỉ ngồi yên là được rồi!” Hạ Thanh dặn dò.
“Như thế sao được, anh là bạn trai của em mà, tại sao lại có thể không nói gì hết?” Tiêu Hồng Vĩ đâu thể dễ dàng bỏ qua diễm phúc trời cho này, buổi chiều đóng vai bạn trai còn được Tiểu Nghi khoác tay dựa vào người, còn bây giờ chỉ ngồi trơ mặt ra thế à? Nắm tay thì chắc không thể, nhưng kiếm chác chút lợi lộc qua lời nói thì phải có chứ nhỉ!
Hạ Thanh vốn đã có ấn tượng xấu với Tiêu Hồng Vĩ vì sự việc lần trước, bây giờ nghe hắn nói thế càng thêm chán ghét, nhưng trước mắt đang nhờ cậy người ta, đành nén giận van nài: “Thì anh xem như giúp em lần này đi! Lát nữa anh phải làm theo dặn dò của em, làm ơn đi mà!”
“Nếu em đã nói thế thì anh còn biết nói gì hơn, nhưng em cũng phải có hành động gì đó chứng minh anh là bạn trai của em mới được chứ! Nếu không làm sao bắt người ta tin em!”
Nghe Tiêu Hồng Vĩ nói cũng có lí, Hạ Thanh liền bối rối khó xử. Nếu không để hắn nói chuyện thì đối phương chắc chắn không chịu tin, nhưng để hắn mở miệng thì không biết tên vô lại này sẽ nói ra những gì. Đang lúc Hạ Thanh đắn đo suy nghĩ, ngoài cửa xông vào một bọn hơn 10 người, người nào người nấy khí thế ngút trời, cứ như đám đạo tặc trong phim ảnh vậy, Tiêu Hồng Vĩ ngấm ngầm cầu nguyện cho bọn này đừng bước tới chỗ mình.
Thôi chết! Đám đạo tặc kia vừa nhìn thấy Hạ Thanh liền đi thẳng đến phía mình. Tiêu Hồng Vĩ ném cho Hạ Thanh ánh mắt oán trách, cô nàng tại sao cứ thích dính vào bọn lưu manh thế nhỉ? Lần trước là tên Lưu Quân, hôm nay lại không biết là vị đại ca nào nữa.
Một tên trông có vẻ là đại ca đứng đầu cả bọn kéo ghế ngồi xuống, thọt tay vào túi áo vest lấy ra một điếu xì gà, một gã đàn em đứng bên cạnh lập tức bước tới mồi lửa giùm đại ca.
“Bộ đang đóng phim hả?” Tiêu Hồng Vĩ cười thầm trong bụng.
Tên đại ca phà khói điệu nghệ xong mới chịu mở mồm: “Thanh nhi, cái thằng lùn tịt này là bạn trai của em đó à?”
Tiêu Hồng Vĩ ghét nhất bị người ta kêu là thằng lùn tịt, đám người này vừa mở miệng đã chọc vào chỗ đau của hắn, ánh mắt Tiêu Hồng Vĩ lóe lên một tia sáng sắc lạnh nhưng nhanh chóng tan biến, chỉ là Hạ Thanh ngồi kế bên lại nhìn thấy hết, ánh mắt vừa rồi đáng sợ quá! Chẳng lẽ mình hoa mắt nhìn nhầm, tên vô lại này tại sao có thể xuất hiện ánh mắt sắc lẹm thế nhỉ? Giật mình thoát khỏi ý nghĩ vẩn vơ, Hạ Thanh kéo ghế nhích gần hơn về phía Tiêu Hồng Vĩ, hai người ngồi sát vào nhau.
Tiêu Hồng Vĩ đang lúc tức giận, thấy Hạ Thanh chủ động tiến sát vào mình, lập tức vòng tay ôm chầm lấy cô gái, đặt Hạ Thanh ngồi lên đùi mình, cố tình làm vậy để chọc tức tên đại ca kia, quả nhiên tên đại ca thấy Tiêu Hồng Vĩ hành động thân mật với Hạ Thanh liền quên cả hút xì gà, đưa mắt dò xét tỉ mỉ Tiêu Hồng Vĩ từ đầu đến chân.
Hạ Thanh thì ấm ức lắm, cái tên vô lại này, dám nhân cơ hội sàm sỡ với mình, nhưng bây giờ không thể nổi nóng được, thế mới tức chứ! Hừ, tay của hắn còn đặt lên đùi mình sờ mó lung tung nữa, lát nữa về nhà phải cho tên háo sắc này một trận mới hả cơn giận.
Động tác thân mật và ánh mắt thách thức của Tiêu Hồng Vĩ có tác dụng hơn hẳn bất cứ câu nói nào, chỉ có điều tên đại ca kia cũng có chút bản lĩnh, tuy nóng giận hầm hầm nhưng vẫn không nổi đóa.
“Anh ấy chính là bạn trai của tôi, lần này thì anh chịu bỏ cuộc rồi chứ!” Hạ Thanh muốn nhanh chóng giải quyết xong vụ này, để còn rời khỏi đánh cho Tiêu Hồng Vĩ một trận.
“Vậy thì sao chứ? Hôm nay anh đến đây rồi sẽ không dễ dàng để em đi đâu!” Tên đại ca nhìn soi mói vào Hạ Thanh nói.
“Vương Hải, chẳng lẽ anh muốn động thủ ở đây? Anh không sợ Báo Tử trừng trị anh hả?” Hạ Thanh chọn nơi này gặp mặt, nguyên nhân chủ yếu là vì quán bar này do Báo Tử cai quản. Nhắc đến Báo Tử e rằng không mấy ai không quen biết hắn, nghe nói người này thủ đoạn tàn độc, lại là một trong các vị trưởng lão của băng nhóm Quỷ Hồn bang danh trấn giang hồ.
Nghe nhắc đến Báo Tử, tên đại ca Vương Hải liền tỏ thái độ do dự, còn Hạ Thanh đang chú ý đến phản ứng của gã, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Hồng Vĩ khi nghe đến cái tên Báo Tử cũng giật mình một cái.
“Vậy thì đã sao? Hôm nay bằng bất cứ giá nào anh cũng phải có được em!” Trước mặt bao nhiêu đàn em, Vương Hải thân làm đại ca sao có thể khuất phục chỉ vì nghe nhắc đến Báo Tử được chứ?
Hạ Thanh vốn nghĩ quăng ra cái tên Báo Tử thì Vương Hải sẽ không dám làm gì mình, nào ngờ bọn đàn ông đều là động vật ưa sỉ diện, cô nói như thế, Vương Hải ngược lại càng muốn chứng tỏ bản lĩnh chinh phục của gã hơn.
“Mẹ kiếp! Chẳng lẽ lưu manh bây giờ đều cùng một phong thái như nhau hết à? Ngay cả cách nói chuyện cũng không thay đổi!” Tiêu Hồng Vĩ lầu bầu trong miệng.
Trong lúc Hạ Thanh lâm vào cảnh hết cách xử lí tên đại ca ngoan cố kia, Tiêu Hồng Vĩ chợt lên tiếng: “Vị đại ca Vương Hải này, tin chắc anh cũng là người có danh tiếng trong chốn giang hồ, không cần thiết phải vì một cô gái mà động tay động chân chứ? Hơn nữa tôi nghĩ Báo Tử cũng không muốn đối địch với anh. Bạn gái tôi thiệt không hiểu chuyện, anh rộng lượng đừng chấp nhặt với con gái làm gì, để hôm khác tôi mời các anh em ăn một bữa coi như tạ lỗi vậy!”
Tiêu Hồng Vĩ nói ra những lời này cực kỳ uyển chuyển, lại giữ gìn thể diện cho đối phương, nếu quả thật đánh nhau trong quán bar do Báo Tử cai quản thì thật là phiền phức to, không biết khi nào gã Báo Tử đó đến xin tí huyết của mình đây? Hơn nữa phía sau tên Báo Tử còn có cả một bang phái Quỷ Hồn bang, Vương Hải suy tính thiệt hơn, nói: “Nể tình mày hiểu chuyện như thế, tao cũng không chấp nhặt với cô em làm gì. Nhưng cô ta đã cho tao leo cây trước, tao không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, bằng không tao làm sao ăn nói với đám đàn em hả?”
“Cái này tôi hiểu, vậy để tiểu đệ uống cạn ly rượu này tạ tội với đại ca!” Dứt lời, Tiêu Hồng Vĩ cầm lấy ly Uytki trên bàn nốc một hơi cạn sạch, ly rượu này mạnh thiệt, ruột gan Tiêu Hồng Vĩ cứ như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Vương Hải thấy Tiêu Hồng Vĩ nốc cạn ly rượu, cũng không thể làm quá ở địa bàn của Báo Tử, bèn ném lại vài câu hăm dọa rồi đi khỏi.
Hạ Thanh có hơi cảm động, mặc dù trong lòng vẫn còn ghét hành động sàm sỡ vừa rồi của Tiêu Hồng Vĩ, nhưng ít ra hắn đã ra mặt làm anh hùng một lần che chở cho cô. Trong trái tim các cô gái, đương nhiên luôn mơ mộng bạn trai của mình là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, một nam tử hán có thể che chở bảo vệ cho mình.
“Sao anh ngốc quá vậy?” Giọng nói của Hạ Thanh vì cảm kích Tiêu Hồng Vĩ mà trở nên hiền dịu hẳn, mối thù bị hắn sàm sỡ đã được cô bỏ lại sau lưng.
Tiêu Hồng Vĩ cười giả lả, dùng tay vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng bừng bừng, đập mạnh vào cái đầu đang choáng váng vì ly Uytki, nói: “Em đó, sau này đừng dây dưa vào đám lưu manh nữa, để anh trai của em bớt lo lắng chút đi!” Vừa nói hết câu, Tiêu Hồng Vĩ đã ngã đùng ra đất, rượu Uytki mạnh thật!
Hạ Thanh hốt hoảng lao tới đỡ lấy Tiêu Hồng Vĩ, may quá, chỉ là say rượu thôi. Nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ mặt mũi lờ đờ, xiêu xiêu vẹo vẹo bò dậy, Hạ Thanh không nhịn được bật cười khanh khách. Hí! Cái tên vô lại này tếu tếu!
Khi Hạ Thanh dìu Tiêu Hồng Vĩ bất tỉnh nhân sự về nhà, Lâm Hạo và Yến Tử cũng đã có mặt ở nhà rồi. Thấy Tiêu Hồng Vĩ toàn thân nồng nặc mùi rượu, Lâm Hạo vội đưa hắn vào trong phòng.
Lâm Hạo biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô em gái, con bé này từ nhỏ đến lớn đều hay mang phiền phức đến cho mình mà, vụ việc hôm nay nhất định có phần nó. Lấm lét liếc nhìn anh trai vác bộ mặt nghiêm nghị bước trở ra, Hạ Thanh không dám giấu giếm, bèn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Lâm Hạo nghe.
Thì ra tên đại ca Vương Hải vừa rồi mới được Hạ Thanh quen biết cách đây không lâu ở quán bar. Hôm đó cô và mấy người bạn cùng đi quán bar chơi, Vương Hải đúng lúc cũng đang có mặt, thấy Hạ Thanh xinh xắn nên đã nảy sinh tà niệm, bèn chủ động mời tất cả đi chơi. Hạ Thanh và mấy người bạn trong lúc cao hứng cũng không tìm hiểu rõ đối phương là ai đã nhận lời ngay, đợi sau khi tỉnh táo phát hiện ra Vương Hải là một tên đại ca lưu manh, thế là cả bọn cho gã leo cây. Nào ngờ Vương Hải cảm thấy bị mất mặt, từ đó không chịu buông tha Hạ Thanh, Hạ Thanh chỉ còn cách nói mình đã có bạn trai rồi, Vương Hải mới hẹn cô dẫn theo bạn trai đến quán bar giải quyết chuyện này.
“Em đó, thật tức chết anh mà, cứ hay chơi bời lêu lỏng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. May mà lần này có Thập Tam ở đây, nếu không thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!” Lâm Hạo giận dữ quát mắng. Hạ Thanh xưa nay luôn sợ người anh trai này, thấy Lâm Hạo nổi giận càng không dám lên tiếng phân bua, cứ đứng thù lù một nơi, sục sịt khóc ré lên.
“Khóc, chỉ biết khóc là giỏi thôi! Anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu nghe hả? Nếu như em xảy ra chuyện gì bất trắc bảo anh làm sao ăn nói với ba mẹ của em đây?” Lâm Hạo càng lúc càng tức tối.
Lúc này Yến Tử thấy tình hình căng thẳng, vội xoa dịu không khí: “A Hạo, cậu đừng tức giận nữa, em gái cậu cũng đâu muốn chuyện này xảy ra. Nào, Hạ Thanh, qua đây ngồi đi!”
“Không cần đâu! Em phải về kí túc xá, em đi đây!” Nói xong, Hạ Thanh giàn giụa nước mắt bỏ đi.
“Cậu cũng quá đáng lắm! Em gái cậu chỉ ham chơi chút thôi mà, làm gì mà giận dữ như thế!” Yến Tử quay sang oán trách Lâm Hạo.
Lâm Hạo im lặng không lên tiếng, Yến Tử biết thật ra hắn rất yêu thương cô em gái này, bèn nói thêm: “Sao cậu không đưa em gái về, để một cô gái đi ngoài đường không an toàn đâu!”
Lâm Hạo trao ánh mắt cảm kích cho Yến Tử xong liền nhanh chân đuổi ra khỏi cửa. Trên thế gian này có người có thể khiến hắn quan tâm như thế, ngoại trừ ba mẹ và tên vô lại đang say rượu nằm trong phòng ra, chỉ còn mỗi cô em gái này thôi.
Trong phòng, Tiểu Nghi đang phục dịch tên vô lại say rượu. Tiêu Hồng Vĩ vừa vào phòng đã ngã vật ra giường, ngay cả giày cũng không chịu cởi. Tiểu Nghi khó khăn lắm mới lật được thân hắn lại, sau đó giúp hắn cởi giày ra. Cái tên vô lại này, trong lúc say rượu mà tay chân vẫn thích táy máy, thừa lúc Tiểu Nghi tháo giày, hắn còn quơ tay sờ vào mông Tiểu Nghi.
Tiểu Nghi giật thót mình, quay lại định giáng ngay cho hắn một bạt tay, nào ngờ thấy hắn đang khoa tay múa chân, chốc chốc còn tru tréo những câu như là “Mau chạy đi!” “Mặc kệ anh!”
“Kiếp trước tớ mắc nợ cậu đây mà!” Tiểu Nghi thở dài ngao ngán. Ra ngoài bưng vào một thau nước lau mặt cho hắn. Lúc này Lâm Hạo vừa trở về nhà, thấy Tiểu Nghi đang chăm sóc cho Tiêu Hồng Vĩ, bèn nháy mắt ra hiệu với Yến Tử, hai người ai về phòng nấy.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét kinh hoàng như chọc tiết heo vang vọng khắp nhà, Lâm Hạo và Yến Tử vội xông vào nơi phát ra tiếng thét, phòng ngủ của Tiểu Nghi.
Cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt, Tiêu Hồng Vĩ đang ngồi trên giường, hai tay che ngang trước ngực, đầu tóc bù xù, sắc mặt hoảng hốt.
“Tại sao cậu lại ở trong phòng của Tiểu Nghi vậy?” Yến Tử ngạc nhiên hỏi trước, Tiêu Hồng Vĩ đang cởi trần thân trên, chẳng lẽ đêm qua hai người họ đã…
“Không phải là cậu đã bị cưỡng bức rồi chứ?” Lâm Hạo không biết giữ mồm giữ miệng kêu lên.
Lúc này Tiểu Nghi ngồi bật dậy kế bên Tiêu Hồng Vĩ, vừa nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, Yến Tử đang đứng trước cửa, lập tức hét to thất thanh, dùng tấm chăn che lấy thân thể.
“Hai cậu mau ra ngoài, ra ngoài lẹ đi!” Tiêu Hồng Vĩ xua tay đuổi Lâm Hạo và Yến Tử ra khỏi phòng, tình hình hiện giờ không thích hợp có mặt người ngoài. Hắn cần phải chỉnh đốn lại mớ kí ức rối như tơ vò trong não, tại sao mình lại đột nhiên nằm trên giường của Tiểu Nghi vậy cà?
“Đi thì đi chứ, có gì hay ho đâu. Đi nào Yến Tử, chúng ta cũng có thể bắt chước họ đấy!” Lâm Hạo vừa nói vừa vòng tay ôm lấy Yến Tử đi về phía phòng mình, Yến Tử cũng tỏ ra phối hợp gối đầu vào ngực Lâm Hạo. Hai người còn thét lên vài tiếng “Á! Á!”, hiển nhiên là bắt chước tiếng kêu vừa rồi của Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi rồi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi đối mặt với nhau.
“Đêm qua cậu đã làm gì tớ rồi?” Tiêu Hồng Vĩ hốt hoảng hỏi trước, hình như câu hỏi này không nên do miệng hắn nói ra mới đúng nhỉ?
“Câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng đó!” Tiểu Nghi hầm hầm tức giận, ngơ ngác nhìn hắn soi mói.
Tiêu Hồng Vĩ lắc lư cái đầu bù xù như ổ quạ. “Tớ chỉ nhớ là đêm qua tớ say rượu, sau đó được người ta đưa về nhà, rồi tiếp đến hình như bị ai kia tháo mất đôi giày, những chuyện tiếp theo tớ không nhớ nữa!”
“Vậy cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên quay sang Tiểu Nghi hỏi.
“À! Đêm qua tớ đã vào phòng của cậu, trong lúc tớ lau mặt cho cậu thì cậu nôn ọe ra khắp giường nên tớ phải dìu cậu qua phòng tớ định cho cậu ngủ tạm một đêm, kết quả là bị cậu… cậu đã…” Tiểu Nghi nói đến đây lắp bắp rồi ngưng bặt.
“Tớ đã làm gì? Cậu nói ra đi chứ!” Tiêu Hồng Vĩ hối hận vô cùng, hối hận không phải vì mình đã làm hại một cô gái xinh đẹp, mà là hối hận tại sao mình lại uống quá say, trong lúc mơ mơ màng màng chả có cảm giác gì cả, thế có tức không cơ chứ?
Tiểu Nghi ậm ừ hồi lâu, cuối cùng lại nặn ra một câu: “Kết quả là cậu đã đẩy tớ ngã lăn ra giường!” Sau khi nói hết câu này lại ngưng bặt, căn phòng tiếp tục chìm trong bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ.
“Sau đó thì sao nữa? Có phải cậu muốn tớ tăng xông máu chết không hả?” Cô gái này cứ lấp la lấp lửng làm mình nôn nóng quá.
“Sau đó thì cậu bắt đầu tự cởi áo của mình, cởi xong áo thì… thì…”
“Làm ơn! Cậu nói cho xong một lần không được à!” Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy còn bực hơn là đang xem phim xxx mà đột nhiên mất hình.
“Thì cậu lăn ra ngủ khò luôn.”
“Hết rồi à? Tớ ngủ mất tiêu như thế rồi à?” Tiêu Hồng Vĩ đấm ngực tiếc nuối, tại sao lại ngủ trong thời khắc quan trọng nhất chứ? Trời ơi, bất công quá!
“Ờ, hết rồi. Tớ bị cậu ôm chặt lấy không thể nhúc nhích, thế là tớ ngủ thiếp đi luôn.” Tiểu Nghi thẹn thùng quay mặt đi.
“Vậy vừa rồi cậu hét lên làm gì?” Tiêu Hồng Vĩ sắp nổi điên mất rồi, thật không ngờ mối tình một đêm của mình và người đẹp chỉ diễn ra có vậy.
“Mới sáng sớm tớ vừa mở mắt đã thấy ngay một gã trai đang nằm bên cạnh, tất nhiên là sợ hãi hét lên rồi!” Tiểu Nghi cúi đầu lí nhí, tiếng nói còn nhỏ hơn cả tiếng ruồi vỗ cánh.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Tiểu Nghi, Tiêu Hồng Vĩ lòi cả mắt ra ngoài, cô nàng ngổ ngáo này lúc đỏ mặt nhìn dễ thương thiệt đấy! Đáng tiếc quá, cơ hội đêm qua tốt thế này mà đã bị bỏ lỡ.
“Ài! Thôi vậy. Giờ hãy còn sớm, chúng ta ngủ tiếp đi!” Dứt lời, Tiêu Hồng Vĩ ôm chầm lấy Tiểu Nghi, lăn ra giường ngủ tiếp. Tiểu Nghi muốn chống cự, nhưng tên vô lại lùn tịt này có sức mạnh ghê thật đấy, thụi vào ngực hắn vài cái, cố sức đẩy hắn ra không được, Tiểu Nghi đành bỏ cuộc mặc cho hắn ôm lấy mình. Hơi thở hai người trở nên gấp gáp, tim khua loạn nhịp, hai má Tiểu Nghi ửng hồng, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa toàn thân. Chỉ có một điều hơi tức cười, do chênh lệch về chiều cao, vốn dĩ phải là Tiêu Hồng Vĩ ôm lấy Tiểu Nghi, còn Tiểu Nghi như con mèo nhỏ nũng nịu gối đầu vào ngực Tiêu Hồng Vĩ, nhưng thực tế lại là Tiểu Nghi đang ôm lấy Tiêu Hồng Vĩ, Tiêu Hồng Vĩ như một cậu bé vùi đầu vào ngực mẹ. Đứa bé này chốc chốc lại vụt mặt vào hưởng thụ, khuôn mặt Tiểu Nghi như bị lửa đốt, vừa đỏ rực vừa nóng rang, nhịp tim tăng lên nhanh chóng, lồng ngực phập phồng, Tiêu Hồng Vĩ nhỏ dãi ngủ thiếp đi.