Luyện tiễn được nửa canh giờ thì chấm dứt, mặt trời cũng đã mọc lên rồi.
“Ninh nhi, ta tới để dạy bộ pháp cho ngươi”
Uất Trì Tuyết trang phục toàn thân màu trắng mỉm cười nhìn nhi tử.
“Dạ”
Kỷ Ninh đáp.
Tuy rằng lúc trước luyện tên đã bị đau lưng, nhưng bởi vì tu luyện “ Xích Minh Cửu Thiên Đồ” nên tốc độ hồi phục của cơ thể rất khủng khiếp, giúp tinh thần bây giờ đã sảng khoải còn tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Trong lúc cận chiến, tầm quan trọng của bộ pháp thậm chí còn không thua gì kiếm pháp”
Uất Trì Tuyết trịnh trọng nói:
“Trong lúc hai người giao chiến, bộn pháp có thể khống chế được cả cục diện, làm cho địch nhân khó có thể tổn thương ngươi, mà ngươi lại có thể dễ dàng thương tổn được hắn.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn hiểu được.
Cận chiến không phải là mơ hồ ngươi một kiếm ta một đao, mà là giống như ảo ảnh, cả hai không ngừng biến hóa vị trí để giao thủ. Giống như tán đả hay quyền anh trong kiếp trước. Những tay đấm quyền anh đứng đầu, hay cao thủ tán đả, mỗi người đều cực kỳ coi trọng bộ pháp, bộ pháp tinh diệu có thể làm cho địch nhân đánh ra mười quyền cũng không động đến ngươi được một quyền, cho dù là đánh tới, lực lượng cũng làm hổ thẹn.
Tầm quan trọng của bộ pháp thậm chí còn hơn cả quyền pháp! Bởi vì kiếp trước bị ốm đau giày vò, Kỷ Ninh ngược lại rất hay tìm hiểu quan sát một số vận động của các vận động viên thi đấu thể thao, cho nên hiểu được trong quyền anh, tán đả bộ pháp cực kỳ quan trọng.
Thế giới này, Thần Ma ẩn hiện, nhưng mà những đạo lý cơ bản này sợ rằng cũng không sai biệt lắm.
Bộ pháp, là quan trọng nhất.
“Bộ pháp ta truyền thụ cho ngươi tên là: Phong Ảnh Bộ.”
Uất Trì Tuyết nói.
“ Đừng thấy cái tên của nó bình thường, nó cũng là một cái pháp môn huyền diệu, kể cả trong Kỷ tộc Ngũ Phủ thì cũng được xem như bộ pháp đỉnh cấp, vả lại chỉ có ta mới có được được bộ pháp này. Một khi ngươi học xong, cũng sẽ hiểu được xê dịch trong phạm vi nhỏ, đồng thời cũng biết khinh công, phương pháp chạy trốn.”
“Trước tiên ngươi cứ học sáu bước cơ sở đi đã.”
Uất Trì Tuyết mở tay ra, trong tay xuất hiện một bộ sách màu vàng đất.
Kỷ Ninh tiếp nhận, sau đó nhìn kỹ lại.
Trong thư tịch có miêu tả sáu bước cơ sở thi triển Phong Ảnh Bộ này, phương diện vận chuyển lực lượng của bộ pháp cực kỳ tinh diệu.
- Đừng có nghĩ nhiều nữa.
Uất Trì Tuyết chỉ vào xa xa.
“ Nhìn bên kia.”
Kỷ Ninh quay đầu lại, ở phía xa xa có dựng một đám cọc gỗ, nhìn qua cũng có khoảng hơn một ngàn cái cọc gỗ, chiều cao không đồng nhất, khoảng cách cũng không đồng nhất, dựng ở san sát nhau. Mà ở phía trên đám cọc gỗ này còn treo một đám bao da thú. Chi chít cũng có hơn một ngàn cái bao da thú.
“Cái này được gọi là Thiên Tinh Trận!”
Uất Trì Tuyết nói.
“Có Thiên Tinh Trận phối hợp, trong mười năm thì ngươi có thể luyện Phong Ảnh Bộ đến cảnh giới Nhập Vi , còn nếu như không có Thiên Tinh Trận, thì sợ là còn tốn mấy lần thời gian.”
Phong Ảnh Bộ phân chia làm ba cảnh giới.
Cảnh giới thứ nhất là cơ sở.
Hai là Nhập Vi .
Ba là thiên nhân hợp nhất.
Uất Trì Tuyết nhìn Kỳ Ninh.
“Kỳ thật mặc kệ là bộ pháp, kiếm pháp, đao pháp hay là tất cả những thứ khác thì cũng đều có thể chia làm ba cảnh giới. Giống như là trong kiếm pháp thì cảnh giới thứ hai trong kiếm pháp không phải là Nhập Vi mà là Nhân Kiếm Hợp Nhất.”
“Nội dung của sáu bước cơ bản ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Uất Trì Tuyết hỏi.
“Nhớ rồi.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Uất Trì Tuyết lại đi tới bên cạnh Thiên Tinh Trận, rồi chỉ vào một đoạn gỗ rất lùn:
“Đến đứng trên đoạn cọc gỗ này đi.”
“ Dạ!”
Kỷ Ninh thoải mái bước một bước, nhảy lên phía trên cọc gỗ.
Đứng ở trên cọc gỗ nhất thời cảm giác thấy có chút lắc lư, cọc gỗ cũng không tính là to, chỉ có thể để cho một chân đứng thẳng, manh mắn là đã tu luyện qua Xích Minh Cửu Thiên Đồ, thân thể có tính cân bằng rất mạnh, mới có thể đứng vững được.
“ Bây giờ nghe theo lệnh của ta, ngươi hãy thi triển sáu bước cở sở ở trên kia đi, ngươi đi thử một bước xem nào.”
Uất Trì Tuyết nói. “ Tiến một bước.”
Kỷ Ninh liền nhớ kỹ phương pháp phát lực, thử vọt tới trước một bước, “Sưu” một tiếng liền rơi xuống mặt một cái cọc gỗ, nhưng mà lại đụng phải cái bọc da thú ở bên trên, cả người lộn tròn một vòng rồi ngã ở trên mặt đất.
“ Nhớ kỹ, khi di động trên cọc gỗ của Thiên Tinh Trận, cấm đụng tới bất kỳ một cái cọc gỗ nào, một khi đụng tới, thì phải lặp lại.” Uất Trì Tuyết nói.
Kỷ Ninh cắn chặt răng.
Không tin là không làm được.
Liền đi tiếp lên trên cọc gỗ, đi theo kiểu khom lưng tiến bước, tránh thoát một cái bao cát ở phía trên cọc gỗ. Nhưng mà lực bước tới quá lớn, cả người lắc lư một lúc lâu, hai tay liên tục huy động một lúc mới có thể đan chân đứng vững.
“Nhớ kỹ, bộ pháp như đinh, mỗi một bước là một cái đinh, bước ra bước nào liền như đinh đóng xuống cọc gỗ bước đó!”
Uất Trì Tuyết nói:
“ Từng bước bước ra không thể nhỏ, cũng không thể lớn, không thể quá nhẹ, cũng không thể quá mạnh. Giống như một bước vừa rồi của ngươi, lắc lư loạn như vậy, nếu như trong khi đấu pháp sinh tử thì đã sớm bị địch nhân pháp hiện, một kiếm chém chết ngươi. Tiếp tục, tiến bước!”
“ Tiến bộ!”
“ Hành bộ!”
“Dược bộ!”
“Thối bộ”
“Triệt bộ!”
“Chuyển bộ!”
Uất Trì Tuyết lần lượt hạ mệnh lệnh.
Kỳ thật mặc kệ là bộ pháp gì, những bước căn bản của bộ pháp đều là vài bước như vậy, bước tới bước lui từ từ. Nhưng mà những pháp môn khác nhau, thì kỹ xảo cũng khác nhau như trời với đất. Có tu luyện, có biến hóa giống như tia chớp, mà có bộ pháp thì lại phiêu đãng như gió, có loại thì lại biến hóa như quỷ mị.
Bộ pháp ảo diệu khác nhau, thi triển ra cũng không giống nhau.
Oành!
Bước xuống không đủ manh, lưng liền cọ vào cái bao da thú ở phía sau lưng, làm cho căn bản là không thể tiếp tục đứng ở trên cọc gỗ.
Kỷ Ninh không hề than một tiếng, tiếp tục bước lên cọc gỗ.
Oành!
Cái đầu gối không đưa lên đủ cao.
Oành!
Lực lượng quá mạnh.
Chỉ thấy Kỷ Ninh đang ở trên hơn một ngàn cái cọc gỗ, lần lượt di động tới lui, điên cuồng rèn luyện sáu bước cở sở. Bởi vì có bao da thú được treo cao gây trở ngại, cho nên thân thể cũng phải dùng các loại tư thể để né tránh trở ngại. Hơn nữa mặc kệ là tư thế gì thì điều kiện tiên quyết nhất chính là trọng tâm ổn định, bước chân vững vàng.
“ Mẫu thân, con cần phải tu luyện tới khi nào?”
Kỷ Ninh bị ngã đến mức thê thảm.
“ Ninh nhi, bắt đầu từ cái cọc gỗ thấp nhất, đến khi nào đi hết một ngàn lẻ tám cái cọc gỗ, từ trên cái cọc cao nhất nhảy xuống, trên đường đi không đụng tới bất kỳ một cái bao da thú nào là được!”
“Hoàn thành trong vòng mười nhịp thở, liền tính là bộ pháp của ngươi đạt được cảnh giới thứ nhất là cơ sở.”
Uất Trì Tuyết cười nói.
Kỷ Ninh nghe vậy thì kinh ngạc.
“Cái gì! Trong mười nhịp thở? Thời gian ngắn ngủi như vậy…Chủ dù là trên mặt đất bằng phản, con chạy vội đến đó cũng không xong trong vòng mười nhịp thở được.”
Một ngàn cái cọc gỗ được xếp cạnh nhau, tính ra cũng hơn một ngàn thước, chính mình chạy vội trong một ngàn thước cũng còn lâu hơn.
“ Đợi đến khi ngươi luyện thành cảnh giới thứ nhất trong Xích Minh Cửu Thiên Đồ, nếu như là đất bằng thì trong vòng mười nhịp thở là ngươi cũng có thể chạy tới.”
Uất Trì Tuyết cười nói.
“Cái này…”
Kỷ Ninh kinh ngạc.
“ Bước trên Thiên Tinh Trận như bước trên đất bằng thì mới có thể xem như đạt tới cảnh giới thứ nhất là cơ sở.”
Uất Trì Tuyết cười nói.
“Vậy còn cảnh giới Nhập Vi thứ hai kia thì sao?”
Kỷ Ninh không nhịn được hỏi.
Uất Trì Tuyết, đụng vào một đám bao da thú. Bao da thú này lại động chạm tới bao da thú khác, rất nhanh hơn một ngàn cái bao da thú đều đung đưa động đậy lẫn nhau, tự nhiên là va chạm đung đưa cũng không hề có quy luật gì.
“Cảnh giới Nhập Vi thứ hai là dưới tình huống toàn bộ số bao da thú này đang đung đưa động đậy lẫn nhau. Ngươi bắt đầu từ cái cọc gỗ thấp nhất, trong vòng mười nhịp thở có thể đi hết toàn bộ một ngàn lẻ tám cái cọc gỗ. Vả lại bước từ trên cái cọc gỗ cao nhất xuống, trên đường đi không hề đụng vào bất kỳ một cái bao da thú nào.”
Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh.
“ Làm được như vậy, liền tính là ngươi đã luyện thành cảnh giới Nhập Vi .”
“Này, điều này sao có thể? Toàn bộ số bao da thú đều đang động đậy, làm sao có thể tránh được? Cơ hội có thể chỉ đến trong nháy mắt, đã cần phải tránh được toàn bộ bao da thú, lại còn phải bước trên những cái cọc này, lại trong thời gian ngắn như vậy.”
Kỷ Ninh cảm thấy đây quả thực là rất khó khăn, làm sao có thể làm được.
“ Cho nên mới nói, nếu dùng Thiên Tinh Trận thì trong mười năm ngươi mới có thể luyện thành cảnh giới Nhập Vi trong Phong Ảnh Bộ.”
Uất Trì Tuyết nói.
“ Từ giờ tới bữa ăn trưa, ngươi cứ luyện tập trên cọc gỗ của Thiên Tinh Trận đi.”
“ Vậy còn cảnh giới thứ ba, thiên nhân hợp nhất thì sao đây?”
Kỷ Ninh không nhịn được nói.
Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh cười:
“ Đó là một loại cảnh giới, khi nào tới thì tự nhiên sẽ biết.”
“Mạnh bao nhiêu? Có thể nói luôn được không?”
Kỷ Ninh tiếp tục truy vấn.
“Ừ, ngươi thật sự là muốn biết. Đó chính là vạn tên cùng bắn đều không thể động được đến ngươi.”
Uất Trì Tuyết nhìn nhi tử.
“ Vạn tên cùng bắn?”
Kỷ Ninh vừa nghĩ tới vô số mũi tên phóng tới, nhưng mà cũng không thể động vào người. Cái này cũng thật sự là không thể tin được, thân thể người dù sao cũng lớn như vậy, vô số mũi tên thì đã tràn ngập cả không gian, theo lý thuyết mà nói thì căn bản là không có chỗ nào trốn mới phải.
Uất Trì Tuyết mỉm cười nói.
“ Đừng nóng vội, đông đảo chiến sĩ bộ lạc đứng đầu Hậu Thiên thông thường cũng chỉ mới đạt tới bước cơ sở đầu tiên.”
“Lúc đạt Tiên Thiên sinh linh, thông thường thì bộ pháp đạt tới cảnh giới Nhập Vi thứ hai.”
“Khi tu sĩ đạt Tử Phủ, thông thường là đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất thứ ba, đương nhiên một số ít Tiên Thiên sinh linh phong tuyệt cũng có thể đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Ví dụ như là phụ thân ngươi!”
Uất Trì Tuyết nói.
“ Phụ thân?”
Kỷ Ninh vui mừng ra mặt.
“Cảnh giới bộ pháp của phụ thân ngươi chính là cảnh giới thiên nhân hợp nhất, thậm chí là kiếm pháp khó tu luyện hơn cả bộ pháp cũng đều đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất.”
Uất Trì Tuyết cười.
“ Cho nên không cần bàn cãi, phụ thân ngươi đúng là đệ nhất cường giả của Kỷ tộc Tây Phủ, mới có thể uy chấn vô số bộ lạc.”
Trong lòng Kỷ Ninh dâng lên hào hùng vạn trượng. Phụ thân có thể làm được! Chính mình có Nữ Oa Đồ, lại có trí tuệ kiếp trước, nhất định có thể làm được!
“Tiếp tục!”
“ Tiến bộ!”
“ Chuyển bộ!”
“ Dược bộ!”
Chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé của Kỷ Ninh cứ chập chờn lần lượt ở trên các cọc gỗ, khi thì ngã xuống, lúc thì bước lên.
Đến buổi trưa.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lúc, đã bị phụ thân xách tới Luyện Võ Trường. Buổi trưa mùa xuân ánh nắng rực rỡ vô cùng, chiếu lên trên người rất là thoải mái.
“Phụ thân!”
Kỷ Ninh nhìn thấy phụ thân của hắn mặc một bộ da thú màu trắng giống như núi băng, trong lòng của hắn cực kỳ sùng bái. Một số động vật lợi hại giống như giao long đều bị phụ thân chém giết. Bất kể là lực lượng hay là tài nghệ thì cũng đều đạt tới cảnh giới cực đỉnh, thậm chí cả một ít cao thủ Tiên Thiên cũng đều muốn bái làm môn hạ của phụ thân để học kiếm.
Phụ Thân có chín đệ tử, trong chín tên đệ tử này có ba gã là Tiên Thiên sinh linh, nhưng mà phụ thân cũng chỉ một tháng mới chỉ điểm chín vị đệ tử này một lần.
Nhưng mà dạy cho chính mình, thì mỗi ngày đều dạy dỗ!
“ Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy kiếm cho ngươi.”
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử một cái, âm thanh lạnh lùng nói.
“ Kiếm, không giống như cung tên hay bộ pháp.”
“Cung tên chỉ cần học thuần thục rồi, sau khi lực lượng càng mạnh, tầm nhìn càng xa, thì tự nhiên cũng có thể bắn ra những mũi tên có uy lực lớn hơn nữa.”
“ Bộ pháp mặc dù quan trọng, nhưng mà vẫn là thủ đoạn phụ trợ, giết địch vẫn phải dựa vào kiếp pháp.”
“ Kiếm vốn là binh khí ngắn! Nhẹ nhàng, thì có song nhận. Khi sử dụng thì so bì về độ tinh diệu hay là biến hóa về chiêu thức. Khẽ vạch một cái, đâm một nhát, bổ một cái cũng đều có thể dễ dàng giết chết địch nhân, thậm chí một người luyện tập không thành chỉ sợ còn có thể bị thương chính mình, chân chính là hung khí dùng để giết chóc.”
Kỷ Nhân Xuyên nhìn nhi tử nói.
Kỷ Ninh cũng nhiệt huyết mênh mông và tràn ngập chờ mong, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng.
“Phụ thân, con sẽ học kiếm pháp gì?”
“ Kiếm pháp? Đợi thêm vài năm nữa đi!”
Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói.
“ Đợi thêm vài năm nữa?”
Kỷ Ninh nghi hoặc.
Thanh âm của Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói:
“ Kiếm chính là một phần kéo dài của thân thể! Muốn dùng tốt được nó, đầu tiên là phải nắm vững được các bộ phận thân thể đã. Trước tiên ngươi phải luyện quyền, đợi đến khi cánh tay, quyền cước của ngươi đều đã linh hoạt vô cùng, phát lực tự nhiên, lúc này mới tính là thân thể đã làm tốt việc chuẩn bị luyện kiếm.”
“ Chỉ cần thân thể chuẩn bị sẵn sàng là được sao?”
“ Còn “Tâm” của ngươi cũng phải chuẩn bị công tác luyện kiếm thật tốt.”
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Kỷ Ninh nghe nhưng cơ bản không hiểu như rơi vào mây mù dày đặc, liền hỏi: "Phụ thân, người nói thân thể phải chuẩn bị tốt để luyện kiếm thì con miễn cưỡng hiểu được. Nhưng 'Tâm' cũng muốn chuẩn bị tốt để luyện kiếm là có ý gì?
"Đừng nóng vội."
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, từ hư không xuất hiện trên tay một quyển sách dày, trực tiếp ném qua cho Kỷ Ninh. "Trước tiên con xem kỹ quyền pháp này. Quyền pháp tổng cộng có mười sáu thức, trong đó có ghi chép toàn bộ phương pháp phát lực cơ bản nhất của cơ thể. Khi con luyện thành bộ quyền sẽ cảm giác được toàn nhẹ nhàng tự nhiên, mọi thứ đều có thể tùy tâm."
"Kiếm là phần kéo dài của thân thế. Thân thể không tùy tâm tự nhiên thì kiếm làm sao tùy tâm được?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, lo nghĩ cho nhi tử sau này tiến xa."Quan trọng là tâm phải vững."
Kỷ Ninh rất hiểu đạo lý thế nào là 'ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi'.
"Vâng, phụ thân." Kỷ Ninh đáp lời xong liền cúi đầu lật xem quyển sách vừa đưa, cẩn thận ghi nhớ ảo diệu của bộ quyền pháp. Bí tịch này nhìn thì rất dày nhưng thực ra là do mỗi trang đều được làm từ da dê dày chứ cũng không có nhiều trang.
Nhớ hết ảo diệu rồi mới bắt đầu luyện tập, phụ thân không ngừng chỉ điểm thêm, vạch ra sai lầm rồi tự mình làm mẫu giải quyết những điểm mấu chốt.
Thực ra 'Phong Ảnh Bộ' cũng đã có liên hệ một chút với phát lực trên thân thể, có điều bộ pháp này chủ yếu là phát lực ở chân. Bởi vì đã có kinh nghiệm. . . nên Kỷ Ninh học cũng rất nhanh.
. . .
Một lúc lâu sau.
"Nghỉ ngơi chút." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử nhễ nhại mồ hôi. "Về sau mỗi ngày đều luyện quyền một canh giờ cho đến khi ta nhận thấy thân thể ngươi thích hợp để chuẩn bị luyện kiếm thì mới thôi."
"Chuẩn bị tốt thân thể luyện kiếm chỉ là một phương diện."
"'Tâm' cũng phải chuẩn bị tốt để luyện kiếm." Trong tay Kỷ Nhất Xuyên xuất hiện hai thanh kiếm màu đen, trực tiếp ném cho nhi tử. "Cầm lấy!"
Kỷ Ninh cầm hai thanh kiếm này.
Đồng thời Kỷ Nhất Xuyên chỉ ngón tay vào chỗ đất trống bên cạnh. Vù. Trên đất xuất hiện một Khôi Lỗi bằng kim loại trên tay nắm lấy một thanh đao.
"Đây là một Khôi Lỗi quý." Kỷ Nhất Xuyên nói ra. "Trong các lưu phái luyện khí tu tiên có những người giỏi về luyện chế Khôi Lỗi. Khôi Lỗi này xem như là loại Khôi Lỗi bình thường nhất, đại khái có được thực lực tầm Hậu Thiên viên mãn. Bất quá thân thể nó lại vô cùng rắn chắc."
"Phụ thân, trên thân nó có điểm đỏ là gì vậy?" Kỷ Ninh nghi hoặc.
Trên thân Khôi Lỗi đen như mực kia có mười cái điểm đỏ, phân biệt tại giữa lông mày, yết hầu, ngực, cánh tay, cổ tay, và một vài chỗ ở lưng.
"Ngươi thử đâm một kiếm về điểm đỏ ở mi tâm xem." Kỷ Nhất Xuyên nói luôn. "Phải nhanh."
"Vâng." Kỷ Ninh mạnh tay đâm một nhát.
Xoạt!
Mũi kiếm đã đâm đi nhưng lại đâm vào đầu, trệch đến gần một tấc.
"Thế này là. . ." Kỷ Ninh hơi bất ngờ. Rõ ràng chính mình muốn đâm vào chỗ mi tâm. Nhịn không được lại đâm liên tiếp ba lượt nữa nhưng vẫn lệch chút ít.
"Có phát hiện gì chứ?" Kỷ Nhất Xuyên lạnh nhạt nói. "Tuy trong đầu con muốn đâm một kiếm vào mi tâm nhưng đến lúc con làm thì lại không đâm được. Làm cách nào mới có thể đâm chuẩn? Một là cần khống chế tự nhiên thân thể. Hai chính là cần ngàn vạn lần luyện tập mới được."
"Bất kỳ loại kiếm pháp nào khi đã hoàn toàn phân tích ra, đều có thể chia làm bổ, đâm, vẩy, quét, văng, điểm, trảm, chống, đoạn, vắt, khêu, gẩy, treo. Đó gọi là thập tam thức trụ cột."
"Bổ, đâm, vẩy, quét, trảm, điểm có thiên hướng nghiêng về tấn công."
"Xoắn, văng, chống, khêu, gẩy, treo ,đoạn có thiên hướng nghiêng về phòng thủ."
Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào Khôi Lỗi kim loại kia. " Khôi Lỗi này không nhúc nhích trên người có mười chín điểm đỏ. Ngươi cần đánh nó bằng 'Bổ, đâm, vẩy, quét, trảm, điểm'. Sáu thức này ta sẽ dạy ngươi bí quyết, của từng thức, cách phối hợp thủ pháp thân hình như thế nào. Mỗi trụ cột kiếm thức đều cần phải luyện tới ngàn vạn lần.!"
"Về sau Khôi Lỗi có chuyển động chém đao vào con thì hãy dùng 'Xoắn, văng, chống, khêu, gẩy, treo ,đoạn '. Đây là bảy kiếm thức trụ cột để phòng thủ, cũng cần ngươi phải trải qua ngàn vạn lần phòng ngự."
"Tiến công!"
"Phòng thủ!"
"Đợi đến sau này con thuần thục, Khôi Lỗi sẽ đánh cùng con. Lúc đó con cần phối hợp được mười ba kiếm thức kia tri thiển toàn bộ." Kỷ Nhất Xuyên nhìn xem nhi tử. "Rồi đến ngày con luyện mười ba kiếm thức trụ cột đến mức gắn thật sâu trong xương tủy, cực kỳ tinh chuẩn thì mới xem như cơ bản đem 'Kiếm' hoàn toàn khắc vào trong tâm, trong nội tâm của con. Lúc đó mới được coi là đã chuẩn bị xong để luyện kiếm."
Kỷ Ninh nghe đến nín hơi.
"Thân thể chuẩn bị sẵn sàng."
"Tâm chuẩn bị sẵn sàng."
"Thì con mới có thể chính thức bắt đầu luyện tập kiếm pháp." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Tất cả sự phực tạp của kiếm pháp đều từ mười ba kiếm thức trụ cột tổ hợp mà thành. Nếu như ngay cả mười ba thức kiếm trụ cột còn không thấu hiểu trong đầu..... thì làm sao có thể luyện kiếm tiến lên cao được?
"Đợi đến lúc con tập luyện kiếm pháp do ta truyền thụ thật sự thuần thục thì con mới có thể tính là đạt tới đệ nhất cảnh giới kiếm pháp 'Cơ sở'."
"Kiếm cũng chia làm tam trọng cảnh giới."
"Cơ sở, nhập vi, thiên nhân hợp nhất!" ( trụ cột, tỉ mỉ, ngươi hợp nhất với trời)
"Nhập vi bộ pháp thì có thể hoàn mỹ khống chế thân thể. Mà nhập vi kiếm pháp thì thân thể lại có thể hoàn mỹ khống chế kiếm, hai thứ như hợp làm một. Độ khó hơn cái trước đến hơn mười lần!"
"Thiên Nhân Hợp Nhất? Vậy thì còn xa rồi."
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Kỷ Ninh, con phải hiểu chính mình đang đi trên con đường đó."
"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu liên tục.
Tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ chính là giúp cho mình có được thân thể giống như Thần Ma, có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng tu luyện bộ pháp, kiếm pháp lại quyết đinh. . . mình có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực!
"Phụ thân, con phải tu luyện bao lâu thì mới đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất?" Kỷ Ninh nhịn không được hỏi.
"Khó nói." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu. "Năm đó ta mất sáu năm xây dựng trụ cột rồi sáu năm tiếp mới đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất. Tổng cộng cũng gần mười hai năm đấy!"
"Mười hai năm?" Kỷ Ninh nín hơi.
Khi còn trẻ phụ thân đã là đệ nhất cường giả ở Kỷ tộc Tây phủ, phong thái tài hoa như vậy mà cũng mất mười hai năm. Như người bình thường khác.... Chỉ sợ cả đời luyện kiếm cũng không đạt được cảnh giới 'Nhân Kiếm Hợp Nhất'.
"Không cần phải cố gắng mơ tưởng, chỉ cần làm đến nơi đến chốn." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Bắt đầu đi, trước tiên ta dạy con một trong mười ba kiếm thức trụ cột: 'Đâm'!"
. . .
Nhờ phụ thân chỉ điểm, tư thế của Kỷ ninh đạt mức cực kỳ tiêu chuẩn. Lần lượt đâm! Lần lượt bổ! Lần lượt vẩy! Lần lượt điểm!
Rất buồn tẻ.
Rất mệt đây.
May là thân thể của Kỷ Ninh có thể khôi phục cực nhanh. Lại thêm cả kiếp trước bị bệnh tật hành hạ....tạo nên tính cách không dễ dàng từ bỏ của hắn.
Tập luyện tiến công một lúc lâu rồi lại bắt đầu luyện tập phòng thủ thêm một canh giờ.
Khôi Lỗi kim loại cơ bản không biết mệt mòi là gì, một nhát rồi một nhát chém đao làm bài tập phòng thủ cho Kỷ Ninh.
"Nhất Xuyên." Uất Trì Tuyết đang đứng ở đằng xa nhìn nhi tử vất vả luyện tập.
Kỷ Nhất Xuyên cũng đi tới bên cạnh thê tử, đứng từ xa nhìn nhi tử đang giao chiến cùng Khôi Lỗi kim loại. "Tuyết, không thể ngờ, ta thật không thể ngờ. . . Con của chúng ta lại có nghị lực lớn thế này. Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần nếu như nó lười nhác không chịu tu luyện thì ta sẽ bắt làm cho nó phải chuẩn bị tu luyên. Nhưng không ngờ rằng nó căn bản không cần ta thúc ép!"
"Buổi sáng luyện bộ pháp." uất Trì Tuyết nhìn mà xót con. "Tuy nó trên miệng kêu nhiều thế, nhưng cũng chỉ có kêu mà chưa bao giờ ngừng luyện. Buổi sáng ba canh giờ, buổi chiều ba canh giờ . . . tổng cộng mỗi ngày phải tu luyện sáu canh giờ. Ninh nhi năm nay mới bao nhiêu tuổi đây?"
"Ta còn nhớ, khi ta bé." Kỷ Nhất Xuyên nói khẽ. "Khi đó, phụ thân ta thúc ép thì ta kêu ca muốn bỏ, nhưng một khi mà ngừng lại là phụ thần liền kiên quyết rút roi ra quật. Lúc đó, mặt mũi tràn đầy nước mắt mà múa kiếm, đâm kiếm. . .Cho đến khi ta mười lăm tuổi, cha ta bị đại yêu ở Đông Sơn Trạch giết. Địa vị của ta cùng mẫu thân bị rớt xuất hố sâu, mọi người xung quanh lạnh nhạt, rồi mẫu thân ra đi. . .Ta mới tỉnh ngộ, không kêu ca không oán thán. Mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện."
Không có tu luyện thì làm sao biết được tu luyện lâu dài mệt mỏi như thế nào.
Thân thể mệt mỏi nhưng nội tậm còn mệt mỏi hơn.
Trong lòng không đủ kiên trì, khát vọng đầy đủ thì cũng không thể giữ vững được lâu dài.
"Vốn ta còn hoài nghi về thành tựu tương lai của con ta." Kỷ Nhất Xuyên nói kẽ. "Nó có thiên phú cực cao về Thần Ma luyện thể nhưng nếu như không chăm chỉ luyện tập, sau này nhất định sẽ không tiến xa được đâu. . . Hiện tại, ta đã tin tưởng, con của ta nhất định sẽ trở thành cường giả của cả vùng đất này. Nhất định là thế!"
******
Nhìn bản thân mình bây giờ mạnh mẽ, so với đám siêu nhân ở kiếp trước có khi còn hơn. Loại cảm giác này thật quá tuyệt vời!
Một năm sau.
Vù vù .Mông như đứng ở đằng xa ném bốn cục đá. Kỷ Ninh đã cao lớn hơn chút trong tay cầm cung kéo ra, năm ngón tay của tay còn lại đang kẹp lấy bốn mũi tên.
Xíu...uu!! Xíu...uu!! Xíu...uu!! Xíu...uu!!
Bốn mũi tên lắc mạnh rồi biến mất, chia ra ở trên không trung thành bốn đường bay đi, rồi sau đó bắn đúng vào bốn cục đá ở xa xa kia, làm cho bốn cục đá sau một hồi 'bùm bùm bùm bùm' liền vỡ vụn ra rơi xuống đất.
"Tốt." Mông Ngư chạy nhanh đến, cười ha hả như sét đánh.
"Sư phụ Mông Ngư." Kỷ Ninh thu cung lại.
"Tiễn tâm của ngươi đã luyện thành, thậm chí ta rất tự hào khi ngươi bắn ra lại cùng một lúc bốn mũi tên. Mới thời gian ngắn mà ngươi đã luyện thành rồi." Mông Ngư gật đầu khen. " Kỹ thuật cung tiễn của người đến mức này thì ta cũng không dạy được thêm gì nữa rồi. Tiếp theo chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập, tích lũy thêm kinh nghiệm. Lực lượng của ngươi càng mạnh thêm thì dĩ nhiên sẽ có thể bắn ra mũi tên mạnh hơn nữa. Luyện Võ Trường bây giờ đối với ngươi cũng đã nhỏ rồi, cần phải đến chỗ nào trống trải rộng hơn, kiếm một khoản cách xa tới tầm ba bốn dặm để bắn tên! Cự ly càng xa thì tộc độ gió càng khó đoán..."
"Rõ." Kỷ Ninh gật đầu.
Bắn tên cần sự chính xác cao.
Cần chú ý đến lực kéo, cung tiên khi đang bay sẽ bị từ trường đất kéo xuống. Đồng thời cũng cần chú ý đến sức gió!
Lại nói về sự phức tạp, người bắn tên chỉ cần cảm ứng được gió là đã không cần quan tâm nhắm trúng mà vẫn có thể bắn tên. Bởi vậy bắn như thế nào, góc độ ra sao, tất cả đều phải trải qua vô số lần luyện tập để hiểu được thực chất bên trong. Ít nhất thì hiện tại như Kỷ Ninh bắn... xung quanh năm trăm mét thì đến con ruồi cũng khó thoát!
Có điều vẫn chưa thể xa hơn nữa!
Những kẻ thực lực manh hơn như Tiên Thiên sinh linh, dù mũi tên bắn đi vài dặm vẫn có cường đại uy lực đó! Cự ly càng xa thì độ chính xác càng khó. . .Muốn làm được việc đó cần cố gắng luyện tập để tích lũy kinh nghiệm.
"Từ ngày mai ta sẽ không đến nơi này nữa. Công tử, ngươi là người có thiên phú lớn nhất mà ta từng dạy đó." Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh. "Đừng lãng phí thiên phú của ngươi. Tương lai ngươi nhất đinh sẽ trở thành tay thần tiễn đáng sợ nhất ở vùng Yên Sơn này đó."
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trong Luyện Võ Trường, một thiếu niên người mặc da thú, tay cầm thanh kiếm cùn màu đen đứng ở trung tâm, xung quanh là chín tên chiến sĩ cường tráng vũ dũng. Những chiến sĩ này người mặc áo giáp, tay cầm trường thương, lợi kiếm, đao… nhưng là những binh khí này đều không có mũi nhọn.
Sáu năm, Kỷ Ninh đã luyện kiếm sáu năm! Tuy rằng hắn mới mười tuổi, nhưng bởi vì tu luyện “Xích Minh Cửu Thiên Đồ”, nên hiện giờ hắn đã cao hơn một mét sáu, so với kiếp trước chỉ thấp hơn mười phân. Nếu nhìn qua diện mạo thì giống kiếp trước y như đúc, chỉ sợ đây gọi là tướng tùy tâm sinh đi. Nếu thật sự nói đến điểm khác thì chỉ có kiếp trước thân thể hắn tái nhợt yếu đuối, kiếp này tràn ngập sinh cơ vô tận.
“Vẫn là quy củ cũ” Kỷ Ninh nhìn quanh một lượt, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả yêu thú: “Chỉ cần các ngươi đánh bại ta, mỗi người được một thú đầu kim!”.
“Rống”
“Công tử cẩn thận”
“Ha ha, thú đầu kim, các huynh đệ để công tử được nếm mùi lực lượng của chúng ta đi” Những võ dũng chiến sĩ này cùng rít gào, bọn họ đều là những chiến sĩ cường đại nhất trong quân đội của Kỷ tộc Tây Phủ - Cửu Nha chiến sĩ! Có thể đạt được danh hiệu Cửu Nha chiến sĩ, đều là những dũng sĩ nội kình tu luyện đến Hậu Thiên viên mãn, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Thú đầu kim, có giá mười cân hoàng kim. Hoàng kim ở vô số bộ lạc là tiền tệ bậc cao, mười cân hoàng kim có lực hấp dẫn đủ lớn đối với những chiến sĩ này.
Nhưng trong đám bọn họ, không ai dám khinh thường, bởi vì Kỷ Ninh cường đại ra sao đã sớm truyền khắp quân đội, do Kỷ Ninh ngày ngày luận bàn với tinh anh trong quân… Thực lực Kỷ Ninh cao ra sao, nhóm chiến sĩ này cũng biết được, dù là chín người liên thủ, muốn đánh bại Kỷ Ninh cũng rất khó, nhưng là không phải không thể.
Kỳ thật sau khi hắn luyện bộ kiếm pháp ‘Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm’ đến độ khiến phụ thân hài lòng gật đầu, thì việc luận bàn với Khôi Lỗi đã không có ý nghĩa gì nữa. Chính hắn cũng được phụ thân chấp thuận luận bàn với đại lượng dũng sĩ trong quân. Khi luận bàn đều là dùng vũ khí không mũi nhọn.
Đồng thời phụ thân cũng ra lệnh: “Khi con và người khác luận bàn, chỉ được sử dụng một thanh kiếm! Hơn nữa chỉ được dùng một thành lực lượng! Chỉ khi con luận bàn với ta hoặc mẫu thân mới được phép dùng song kiếm. Nhớ kỹ, song kiếm là sát chiêu của con, chỉ khi đối thủ thật sự muốn giết chết con, mới được phép sử dụng”.
Bởi vậy…
Tuy rằng danh tiếng Kỷ Ninh vang khắp quân đội, được công nhận thiên tài, nhưng bọn họ cũng không biết việc Kỷ Ninh chỉ để lộ ra một phần thực lực. Đương nhiên khi giao chiến, Kỷ Ninh đều dùng kiếm pháp một tay và bộ pháp toàn lực ứng phó.
…
Chín dũng sĩ vờn quanh Kỷ Ninh, cả đám nhìn chằm chằm đến từng li từng tí vào người hắn, như nhìn vào con mồi vậy.
Kỷ Ninh vẫn bất động như núi.
“Phốc!” Một dũng sĩ đầu trần bỗng vọt lên trước, trường thương trong tay như độc xà lao đến, trong nháy mắt đã đến trước người Kỷ Ninh.
Đối mặt với một thương tàn nhẫn này, thân ảnh Kỷ Ninh chỉ nhoáng lên một cái đã tới gần dũng sĩ đầu trần, trường thương cũng vì thế đâm hụt.
Dùng trường thương sợ nhất là bị áp sát!
“Rẹt!” Độn kiếm trong tay Kỷ Ninh khẽ vung, dũng sĩ đầu trần vội vàng ngả người né, đồng thời chân phải hung hăng đạp vào trường thương của mình, làm trường thương hất lên lao thằng về phía Kỷ Ninh, còn bản thân hắn vội vàng lùi lại vòng tròn.
“A, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị hạ rồi, các huynh đệ cẩn thận” Dũng sĩ đầu trần vừa trở về trận liền kêu lên.
Kỷ Ninh đã dẫm nát trường thương dưới chân, bình tĩnh ngắm nhìn xung quanh: “Tốt nhất là cùng lên đi, nếu không các ngươi không có cơ hội đâu”.
“Lên”.
“Lên”.
Chín tên dũng sĩ sau khi cảm giác được chênh lệch cũng không dám thử nữa, trực tiếp toàn lực ứng phó.
Chỉ thấy tiếng gió gào thét, ánh đao lóe lên, bóng kiếm phiêu động, thương như long, côn như hổ… từ bốn phương công kích Kỷ Ninh. Mà Kỷ Ninh chỉ đứng đó lùi bước ra sau, xoay người, nhìn thân hình biến hóa rất nhỏ, nhưng có thể khiến rất nhiều đòn của dũng sĩ không công mà lui.
Tiếng binh khí hoặc là oành như sấm rền, khí thế mạnh mẽ lực lớn vô cùng, hoặc là keng một tiếng rất nhẹ.
“Quả không hổ là Cửu Nha chiến sĩ, chín tên phối hợp với nhau quả khó nhằn, nếu chỉ là năm sáu tên, trong nháy mắt ta có thể đánh bại bọn hắn. Chính là chín tên liên thủ làm ta hoàn toàn ở thế hạ phong” Kỷ Ninh đối mặt với chín tên dũng sĩ vây công cảm giác cố gắng hết sức, hắn dù sao chỉ có một thanh kiếm. Dưới áp lực như vậy, hắn chỉ có thể kiệt lực phát huy kiếm pháp, bộ pháp đến mức tận cùng.
“Hô!”
“Hô!”
Bóng kiếm gào thét.
Kỷ Ninh đột nhiên cảm giác mê say, giây phút này thân thể và kiếm của hắn vô cùng nhịp nhàng, thậm chí có thể cảm giác được kiếm, dù là di động nhanh trong gió hắn cũng có thể cảm giác được.
“Phốc!” Độn kiếm màu đen nhẹ nhàng khẽ đụng vào chiến đao, khẽ rung lên một cái, chiến đao của đối phương liền bị khống chế làm trệch hướng, mũi kiếm tiếp tục lao nhanh, đâm thẳng đến lồng ngực đối phương, làm tên dũng sĩ kia cảm thấy đau nhức ngực, trực tiếp lui lại hai bước đặt phịch mông xuống đất.
“Hô” Độn kiếm màu đen vẽ nên một hình cung trong không trung, dễ dàng né qua trường thương ngăn cản, đánh vào mặt dũng sĩ đầu trần, phốc, răng nanh cũng bị đánh văng khỏi miệng, hắn trực tiếp ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, trường kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng.
Kiếm của Kỷ Ninh trong nháy vô cùng linh hoạt, kiếm pháp biến hóa Nhập Vi, có thể ở trong nháy mắt phát sinh biến hóa… Ưu thế cũng nhanh chóng hình thành, lập tức làm thay đổi chiến cục. Chín tên dũng sĩ lúc trước còn làm Kỷ Ninh thật vất vả ngăn cản, giờ chỉ trong nháy mắt đã bị đánh ngã.
“Chúc mừng công tử.”
“Chúc mừng công tử kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất.”
Những dũng sĩ này sau khi kinh hãi liền kích động, đứng lên chúc mừng.
Thiếu niên mười tuổi kiếm pháp đã đạt Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất, còn quái dị hơn cả phụ thân hắn “Tích Thủy Kiếm” Kỷ Nhất Xuyên đây!
“Ha ha ha..,” Kỷ Ninh cũng vô cùng kích động. Sáu năm, sáu năm liên tục không ngừng luyện kiếm. Mỗi ngày trừ sáng sớm đi ngọai thành luyện cung tên ra, còn lại đều là luyện kiếm, có lúc luyện cùng phụ thân, có lúc luyện với đệ tử phụ thân, có lúc lại luyện cùng chiến sĩ quân đội.
Kiếm sớm đã dung nhập vào trong xương tủy.
Trải qua ngàn vạn lần luyện tập đã làm kiếm của hắn tinh chuẩn đến đáng sợ.
Nhất tâm đa dụng, càng làm kiếm pháp của hắn biến hóa kỳ ảo.
Giống như thân thể Thần Ma, luyện khí tu luyện nội kình tới hậu thiên đỉnh phong cũng làm kiếm của hắn không gì không thể phá!
Cho đến hôm nay!
Tích ít thành nhiều, cuối cùng nước chảy thành sông, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất!
“Hôm nay chư vị giúp ta đột phá, cái khác ta không có, chỉ có thể tặng mỗi người một thú đầu kim, đừng chối từ nhé”Kỷ Ninh cười ha hả nói.
Chín tên dũng sĩ nhìn nhau, cùng kêu lên: “Cảm tạ công tử!”.
Nếu chỉ là thua thì bọn họ sẽ không cần, dù sao Cửu Nha dũng sĩ cũng có ngạo khí của mình. Nhưng Kỷ Ninh công tử có thể Nhân Kiếm Hợp Nhất, đây là việc vui. Việc vui như thế… dù cho ban thưởng cho bọn họ nhiều hơn cũng là bình thường.
“Chín vị.”
Xuân Thảo, Thu Diệp hai thị nữ đứng ở xa, liền cầm chín cái thú đầu kim trên thạch bàn đến, đều là dương đầu kim! Chín tên dũng sĩ vui vẻ đón lấy, đồng thời đều cảm khái vô cùng… Kỷ Ninh công tử thật là lợi hại, mấy năm nay Kỷ Ninh siêng năng tập luyện bọn họ đều thấy rõ.
“Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử” Đợi khi chín tên dũng sĩ rời đi, Xuân Thảo và Thu Diệp vẻ mặt vui mừng.
Sáu năm trôi qua, Xuân Thảo và Thu Diệp đã hai mươi tuổi, độ tuổi này chính là lúc kiều mỵ nhất. Những thị nữ như họ sẽ đều là nữ nhân của chủ nhân, cho nên từ trong đáy lòng bọn họ đã sớm coi Kỷ Ninh như ông trời, vị thần của bọn họ. Mà khi chứng kiến công tử lợi hại như vậy, cũng vô cùng vui vẻ.
“Ha ha ha…” Kỷ Ninh cũng cười lớn.
Dù sao từ nhỏ khổ tu, đến lúc thành công có thể nào không vui sướng. Dù là ai cũng kích động trong tình huống này.
Mình luyện kiếm hai năm, mới được phụ thân cho rằng “Thân thể” và “Tâm” đã chuẩn bị tốt cho luyện kiếm, mới được truyền thụ “Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm”.
Lại một năm nữa, cảnh giới đạt đến đệ nhất trọng, phụ thân mới cho chính mình đi luận bàn.
Lại qua ba năm, cho đến hôm nay, cảnh giới mới đạt đến đệ nhị trọng, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất!
“Xuân Thảo, Thu Diệp, theo ta đi” Kỷ Ninh hô lên, hiện tại việc hắn muốn làm nhất là gặp cha mẹ.
******
Trong vùng rừng núi hoang vu dài vô tận vang lên từng tiếng rống giận.
Dưới chân núi có một đoàn Hắc Giáp kỵ sĩ, áo giáp trên người những kỵ sĩ này vô cùng dầy, các đốt ngón tay còn có mũi nhọn, tọa kỵ của họ đều là thú lông rậm một sừng. Hai răng nanh gấp khúc của thú lông rậm tản ra hàn quang lạnh lẽo, bốn vó tráng kiện, từng bước chạy đều làm mặt đất chấn động.
Trên trăm tên hắc giáp kỵ sĩ này, mỗi người đều phát ra khí tức cường đại.
“Ồ?” Hắc giáp kỵ sĩ đều quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy vách núi phía xa đang nhũn dần rồi trở nên đỏ bừng, trong phút chốc biến thành nham thạch nóng chảy, nham thạch theo vách núi dần chảy xuống. Một sinh vật hình người mơ hồ hiện ra trong nham thạch, toàn thân được bao quanh bởi hỏa diễm, trực tiếp đi ra.
Hô.
Từng bước trực tiếp đi xuống, đến khi hạ xuống mặt đất, trong tay hắn còn kéo lấy một dị thú màu nâu giáp xanh dữ tợn, ở phía sau hắn còn có một dị thú bốn vó đi sau. Rất nhanh hình người trong dung nham hiện ra dung mạo, chính là một lão già tóc đỏ, trên lỗ tai là khuyên con rắn nhỏ. Con dị thú bốn vó đến bên người độc xà lão giả, bộ dáng vô cùng nhu thuận.
“Chủ nhân” Trên trăm hắc giáp kỵ sĩ đều cung kính hô lên.
Độc xà lão giả Kỷ Liệt cười ha ha: “Đi ra săn thú lại có thể gặp được Giáp Long, vận khí không tệ a. Con giáp long này chỉ thiếu một chút là có thể tiến hóa Tiên Thiên sinh linh, mang về nuôi cho tốt”.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Trên bầu trời đột nhiên truyền đến thanh âm.
Kỷ Liệt ngửa đầu nhìn lên.
Trên bầu trời có một chim lông xanh thật lớn, cưỡi trên nó là một nam tử gầy gò mặc áo da thú. Nam tử da thú nhẹ nhàng nhảy xuống đất, sau đó cung kính quỳ gối nói: “Chủ nhân, trong phủ truyền đến tin tức”.
“Nói” Kỷ Liệt nhíu mày nói.
“Con trai Kỷ Nhất Xuyên, Kỷ Ninh ngay tại hôm nay bước vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất” Nam tử cung kính nói.
Kỷ Liệt trừng mắt lên, ngọn lửa ngoài thân bùng cháy mãnh liệt, phẫn nộ đến thân thể run lên. Bỗng nhiên ném mạnh con giáp long trên tay ra xa, chỉ thấy yêu thú giáp long nặng hơn vạn cân, nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, oanh, đập trên vách núi đá phía xa. Vách núi chấn động xuất hiện một hố lõm to lớn, bốn phía hố là những vết nứt thật sâu, máu tươi không ngừng chảy xuống, giáp long bị ném chết tại chỗ.
“Quay về Tây Phủ thành!” Kỷ Liệt nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
“Dạ” Trên trăm hắc giáp kỵ sĩ cùng kêu lên đáp. Tuy rằng bọn hắn cảm giác được thi thể Giáp Long cứ để ở chỗ này thì thật đáng tiếc, nhưng là bọn họ cũng hiểu chủ nhân hiện đang nổi giận, tự nhiên không ai dám can đảm làm trái.
Ầm ầm.
Kỷ Liệt cưỡi dị thú bốn vó, phía sau trên trăm hắc giáp kỵ sĩ, nhanh chóng biến mất khỏi núi rừng, chỉ để lại thi thể giáp long trên vách núi đá, máu tươi không ngừng chảy xuống trên vách đá!
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Kỷ Liệt mặt mũi âm trầm về tới phủ đệ của mình, sau lưng lão là một con dị thú bốn vó bước theo. Một người một thú đi trong phủ đệ, những người hầu khác cùng đám hộ vệ nhìn thấy gia chủ của mình thì vội quỳ xuống hoặc cúi đầu, từng người đến thở mạnh cũng không dám. Ai cũng nhìn ra chủ nhân của bọn họ 'Kỷ Liệt' tâm tình lúc này đang cực kỳ không tốt, chọc giận tới chủ nhân là ăn một chưởng chết không đáng.
"Phụ thân." Xa xa truyền đến thanh âm của một gã trung niên da thú có mấy chục búi tóc, hắn liền chạy tới đón.
Kỷ Liệt liếc mắt nhìn người đang tới, kẻ đang tới là nhi tử được việc nhất của hắn: Kỷ Vu Ngọc cũng đã trở thành Tiên Thiên sinh linh. Lúc này lão cau mày nói:" Vu Ngọc, chuyện đó là thật ư? Ta mới ra ngoài đi săn một chút đã nhận được tin nói thằng nhãi, con của Kỷ Nhât Xuyên trông thế mà đã đật tới Nhập Vi Kiếm pháp, Nhân Kiếm Hợp Nhất rồi à?
"Đúng vậy, phụ thân." Kỷ Vu Ngọc lắc đầu thở dài. "Đúng hôm nay ,Kỷ Ninh tỷ thí cùng chín tên Cửu Nha chiến sĩ. Trong lúc tỷ thí thì kiếm pháp đột phá. Tin đó là chính xác."
"Ôi!" Kỷ Liệt giọng đây căm phẫn nói.: "Thật sự là ông trời không giúp Kỷ Liệt mà. Lúc trước đại huynh Kỷ Dậu Dương cũng không bằng ta nhưng do năm đó ta tuổi còn trẻ nông nổi rồi lại còn khinh thường nên mới để hắn cướp mất vị trí Phủ chủ. Con cháu của hắn lại nảy lòi ra một tên phong thái tài hoa như Kỷ Nhất Xuyên, luyện kiếm sáu năm đã bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất!"
"Luyện kiếm sáu năm đã bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất! Kể cả bộ lạc ta có chọn ra ba gã thiếu niên thiên tài cũng vẫn không thể so được với hắn, thậm chí là kém không ít." Kỷ Vu Ngọc lắc đầu.
Vì trở ngại Kỷ Ninh, bọn hắn đã chọn ra ba đứa trẻ mới sinh có thiên tư cực cao ở các bộ lạc, tuổi cũng không kém Kỷ Ninh bao nhiêu, từ nhỏ đã bồi dưỡng đầy đủ nhưng vẫn chênh lệch như trước với Kỷ Ninh.
"Chỉ thiếu một chút, nếu như A Bi nhỏ hơn vài tuổi thì . . ." Kỷ Vu Ngọc thở dài nói.
"A Bi?" Kỷ Liệt hơi giật mình.
A Bi là nghĩa tử do hắn thu dưỡng.
Lúc trước khi hắn đang trên đường trở về sau khi suất lĩnh quân đội đi trừng phạt một bộ lạc cỡ lớn, bỗng phát hiện một con đại yêu 'Kim Mao Bi' nên ngứa nghề. Sau một trận giao chiến đáng sợ, cuối cùng Kim Mao Bi không địch lại được đành chạy thục mạng rời đi. Kỷ Liệt sau một hồi dò xét hang ổ của Kim Mao Bi thì phát hiện một đứa trẻ mới sinh. Đứa bé này nhìn qua mới có chưa đầy một tuổi vậy mà có thần lực trời sinh. . . Kỷ Liệt rất ưa thích :" tên bé con nhà ngươi bị Kim Mao Bi bắt mà không bị giết ngược lại còn được nuôi. Ha ha ha. . . Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nghĩa tử của Kỷ Liệt ta. Ta ban cho ngươi tên : Bi!"
Thu đứa trẻ có thiên phú nghịch thiên làm nghĩa tử cũng là chuyện thường có.
Năm đó mang A Bi trở về đã tầm một tuổi, nên năm nay đã mười ba tuổi rồi. Kỷ Liệt bồi dưỡng A Bi như một con quái thú đáng sợ nhất, từ lúc mới sinh đã cho nó đánh chém với dã thú sau rồi đến yêu thú, đương nhiên cũng truyền thụ cho hắn pháp môn tu luyện thích hợp nhất.
Dùng giết chóc để tôi luyện đao pháp nên năm trước A Bi cũng đã bước vào cảnh giới 'Nhân Đao hợp nhất'
" Kim Kiếm đại điển cứ bốn năm lại tổ chức một lần, năm nay là năm tổ chức." Kỷ Vu Ngọc nheo mắt lại. "Bốn năm sau mới có lần Kim Kiếm đại điển nữa. . .thì A Bi đã mười bảy rồi. Chỉ có những kẻ thấp hơn mười sáu tuổi mới có thể tham gia Kim Kiếm đại điển, nên bốn năm sau A Bi không thể tham gia được nữa, khi đó lại càng khó để ngăn chặn tên Kỷ Ninh kia!"
"Hiện tại hi vọng cuối cùng chính là ba tên oắt mà chúng ta đã bồi dưỡng. Hi vọng trong bốn năm bọn chúng có thể trở thành Tiên Thiên sinh linh." Kỷ Liệt trầm giọng nói.
"Vâng!" Kỷ Vu Ngọc gật đầu. "Ba đứa bọn chúng là những tên có tư chất luyện khí tốt nhất mà con đã chọn ra từ vô số bộ lạc. Bọn chúng đã sớm đạt được Hậu Thiên viên mãn rồi, chỉ cần bước vào Tiên Thiên là chúng ta đã chắc thắng rồi."
Kỷ Liệt gật đầu:" Người luyện khí đạt được Tiên Thiên là có thể sử dụng pháp bảo nên nhất định có thể chiến thắng. Chỉ là muốn bọn chúng trở thành Tiên Thiên sinh linh sẽ rất khó khăn. . ."
"Hiện tại đành phải xem vận số thế nào." Kỷ Vu Ngọc trầm giọng nói.
Kỷ Liệt cũng gật đầu nhẹ.
Mặc dù là đang tranh giành chức Phủ chủ nhưng đám Kỷ Liệt lại chưa bao giờ có ý định gì trong đầu về việc giết chết Kỷ Ninh. Vì ở trong cái thế giới bao la này, một bộ tộc muốn sinh tồn được. . . Nhất định phải đoàn kết, tuyệt đối cấm việc gây thương tổn bên trong. Đặc biệt là Kỷ Ninh, kẻ đã được định là người đi đầu trong thế hệ nối tiếp. Nếu như ai dám dùng thủ đoạn âm hiểm giết chết Kỷ Ninh thì chỉ sợ kẻ đó sẽ bị toàn bộ Kỷ tộc Ngũ phủ liên thủ giết chết luôn.!
******
Ngọn nến vừa thô vừa to đang đốt sáng khắp đại sảnh, Kỷ Nhất Xuyên ngồi trên ghế, hai bên theo thứ tự là Uất Trì Tuyết cùng Kỷ Ninh.
Một nhà ba người đều đang ăn đồ ăn trên chiếc bàn dài trược mặt.
"Nhất Xuyên." Uất Trì Tuyết nhìn nhi tử đang mồm miệng đầy mỡ gặm thịt, trong mắt tràn đầy tự hào."Ninh nhi ba năm đặt Cơ sở rồi ba năm tiếp theo đã đạt Nhân Kiếm Hợp Nhất! Chức Phủ chủ này xem ra dễ dàng rồi."
Kỷ Nhất Xuyên cầm chén sừng dê lên, gật đầu nhẹ. "Kỷ Ninh chưa từng dùng tới đệ nhất pháp môn Thần Ma luyện thể 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' mà mới chỉ dùng nội kình để luận bàn cùng người khác, hơn nữa lại chỉ dùng có một thanh kiếm."
Người khác không hiểu rõ lắm về thực lực của Kỷ Ninh. Nhưng vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên thì hiểu rất rõ thực lực của con mình.
Đoạt Kim kiếm?
Như lấy đồ trong túi!
"Hiện tại nếu Kỷ Ninh dùng toàn lực ứng phó thì có thể đơn giản đoạt được Kim kiếm. Đợi sau bốn năm nữa thì ngay cả Tiên Thiên sinh linh cũng không ngăn cản được." Kỷ Nhất Xuyên lại rót rượu cho mình.
Kỷ Ninh rất phàm ăn.
Bởi vì hắn tu luyện chính là đệ nhất pháp môn Thần Ma luyện thể 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' nên cũng có được sức ăn giống như Thần Ma. Mỗi bữa hắn có thể đơn giản nuốt trôi tới mấy chục cần thịt yêu thú. Từ hai năm trước bản thân đã tu luyện tới đệ tam trọng rồi, hiện tại đang mắc ở bình cảnh. Chỉ cân tiếp tục tiến lên một bước là đạt được đệ tứ trọng rồi!
Đệ Tứ Trọng chính là Tiên Thiên sinh linh rồi, mà lại là Tiên Thiên sinh linh tu luyện đệ nhất pháp môn Thần Ma luyện thể nên chiến lực có thể cao xa hơn Tiên Thiên sinh linh khác gấp trăm ngàn lần.
"Ực ực ực. . ." Kỷ Ninh bưng bình nước lớn lên, ngửa đầu một hơi uống hết sạch nước ấm. Buông bình nước xuống vuốt bụng kêu. "Sướng thật."
"Mẫu thân." Kỷ Ninh rất hiểu lễ nghĩa. Hắn có thể cảm giác được Hắn có thể biết được phụ thân vừa yêu thương mình nhưng cũng rất xem trọng bộ tộc. Mà mẫu thân thì dường như đem toàn bộ tâm tư nguyện vong đều đặt trên người mình, trong mắt mẫu thân chỉ sợ hưng suy của bộ tộc còn lâu mới quan trọng bằng nhi tử này.
Uất Trì Tuyết nhìn nhi tử." Lúc trước phụ thân truyền thụ cho con 'Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm' là kiếm pháp phức tạp nhất, cũng là bộ kiếm pháp tốt nhất để con bước vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất. Có điều bây giờ con đã đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất thì bộ kiếm pháp này vẫn còn thích hợp với con đó."
"Đúng." Kỷ Nhất Xuyên cũng nhìn nhi tử nói." Đúng, Kỷ Ninh! Lúc trước ta giúp con chuẩn bị sẵn sàng 'Thân thể cùng 'Tâm'. Một điểm, một đâm, bổ một phát, đánh trúng, xoắn một phát, đều phải đạt nhanh như chớp, cực kỳ chuẩn xác như khắc vào trong người. Về sau con tu luyện 'Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm' là . . .chuyển từ đơn giản đến phức tạp!"
"Đạo luyện kiếm vốn là từ đơn giản đến phức tạp rồi lại chuyển từ phức tạp thành đơn giản thì mới thành công kiếm pháp." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử." Con bây giờ đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất, chém bừa một kiếm như thuận tay chém ra thì đã coi là phồn nhập giản rồi."
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn cũng hiểu đạo lý này. Nếu cứ hùng hục đâm đầu luyện mười ba thức cơ bản đạt được một phát là đâm trúng thì cũng có thể gọi là cao thủ kiếm pháp. Nhưng không thể trải qua quá trình 'từ đơn giản thành phức tạp,từ phức tạp thành đơn giản' thì rất khó chính thức đạt được Nhât Kiếm Hợp Nhất đó.
"Tiếp theo, con cần phải thân trên cao, tâm trên trời để đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất." Kỷ Nhất Xuyên cảm thán nói."Một bước này cũng là rất khó."
"Thiên Nhân Hợp Nhất. . ." Kỷ Ninh đầy chờ mong.
"Kiếm pháp trước đây đã vô dụng với con rồi." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử." Cảnh giới bây giờ của con đã đủ để luyện kiếm pháp cao nhất của Kỷ Tộc."
Kỷ Ninh sáng cả mắt lên, kiếm pháp cao nhất Kỷ Tộc?
"Kỷ tộc của ta nổi danh nhờ kiếm pháp." Kỷ Nhất Xuyên cảm khái nói." Thành trì nơi đặt tông phủ ở Kỷ Tộc cũng dùng tên 'Vạn Kiếm thành' bởi vì ngày xưa Kỷ tộc dựa vào 'Vạn Kiếm Khúc' để chiến đấu dành được cơ nghiệp này đấy."
"Trải qua hàng ngàn năm, Kỷ tộc ta cũng có năm bộ kiếm pháp tối cao. Theo thứ tự là 'Vạn Kiếm Khúc ' ' Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên ' ' Huyễn Ma Thư ' ' Tích Thủy Kinh ' ' Bắc Đấu Bí Bản '. Mỗi bản đều do những người đạt cảnh giới cao sâu, siêu việt Thiên Nhân Hợp Nhất sáng chế ra. Nếu có thể luyện tập thành công sẽ có uy lực vô cùng." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. " Ta tu luyện là 'Tích Thủy Kinh', người bình thường dù có đạt Nhân Kiếm Hợp Nhất cùng lắm cũng chỉ chọn một quyển. Bởi vì phân tâm nhiều quá cũng không phải chuyện tốt, có điều Kỷ Ninh à, con đã có thể nhất tâm nhị dụng thì có thẻ chọn lấy hai quyển."
Phù!
Trên tay Kỷ Nhất Xuyên từ hư không bỗng xuất hiện năm quyển sách, thuận tay ném năm quyển sách quay tròn bay đi. Toàn bộ rơi như đặt trên mặt bàn thành một chồng ngay ngắn không hề chạm vào bồn, bình nào trên bàn.
"Kiếm pháp tối cao?" Kỷ Ninh nhìn năm quyển sách trước mặt. Hắn biết trước mặt hắn chỉ là bản tóm lược, chỉ sau khi tự mình chọn lấy mới có thể nhận được 'cả bộ'.
"Chọn cẩn thận."
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, trịnh trọng nói. "Một khi con đã chọn thì sẽ phải ghi chép lại trong hồ sơ để Kỷ tộc Ngũ phủ kiếm trả thực hư! Nếu như không có ghi chép lại thì chính là kẻ học trộm. Một khi học trộm là đều sẽ bị Kỷ tộc Ngũ phủ ra tay 'diệt khẩu' đấy."
"Chà!" Dù vậy thì Kỷ Ninh vẫn hiểu nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc như trước. "Thế vì sao lúc con tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' lại không phải làm việc này."
"Mặc dù 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' là pháp môn đệ nhất Thần Ma luyện thể, nhưng nó cũng là pháp môn truyền bá rộng rãi nhất. Như ở đa phần bộ tộc thuộc Kỷ tộc, gần như mỗi người đều có một bộ này nên việc truyền ra ngoài hay không cũng không quan trọng." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Phương pháp luyện khí, phương pháp luyện thể bình thường đều không coi là thứ gì trân quý. Chỉ có những loại được gọi là tuyệt học thì mới ngăn cản truyền ra bên ngoài. Như 'Bắc Đấu bí bản' một trong năm bộ kiếm pháp này tại cả vùng đất Yên Sơn chỉ có Kỷ tộc ta và thế lực 'Hắc Hỏa giáo' là có."
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn biết rõ cả vùng đất Yên Sơn này, ngoại trừ quân đội bên ngoài của Đại Hạ Vương Triều còn có sáu thể lực bá chủ khác mà Kỷ tộc cũng là một đại bá chủ trong đó.
Sáu đại bá chủ tranh đấu liên miên không dừng nhưng không kẻ nào dám động đến quân đội của Đại Hạ Vương Triều!
"Hả." Lúc này Kỷ Ninh đang cúi đầu đọc qua năm bộ kiếm pháp cao cấp nhất này. Cùng là Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng nếu người nào sơ bộ nắm giữ được loại kiếm pháp cao cấp này thì chỉ sợ thực lực còn cao hơn mấy lần.
"Tích Thủy Kinh. . ." Kỷ Ninh đọc cái đầu tiên chính là tuyệt học trải qua thực chiến thành danh của phụ thân.
Danh xưng của phụ thân chính là Tích Thủy Kiếm.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Kiếm thế dày đặc vô cùng vô tận, như mưa rơi tự nhiên từ trời không vô tận. Kiếm xuất ra giống như mưa to gió lớn, khiến địch nhân muốn trốn cũng khó. Mà phòng thủ lại càng kín kẽ không chút sơ hở. . . Đồng thời như hàng ngàn hàng vạn giọt mưa rơi cùng một chỗ, có thể bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ. Có thể tưởng tượng bình thường giọt mưa nhỏ cũng có thể xuyên qua đá lớn, mà mỗi một kiếm đều như thế ngưng tụ lại thì uy lực dĩ nhiên là không gì không phá được.
"Tích Thủy Kinh quả nhiên huyền diệu." Kỷ Ninh xem xong gật đầu, lập tức cầm lên quyển thư tịch thứ hai Bắc Đấu bí bản”.
‘Bắc Đấu bí bản’ là một quyển bí điển trong truyền thuyết, là một bộ phận của ‘Bắc Đấu kiếm điển’. Bí bản này phân thành bảy đại kiếm thức, theo thứ tự là Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang bảy thức. Bảy đại kiếm chiêu này đều có được lực lượng từ tinh thần tương ứng, như Diêu Quang Tham Lang Kiếm sát khí ngập trời, Thiên Quyền Văn Khúc Kiếm chí âm chí nhu. . .
Kiếm pháp huyền diệu không lường được, công thủ đều đầy đủ.
"Kiếm pháp hay." Kỷ Ninh xem xong giật mình than, rồi lại cầm lấy quyển tóm lược thứ ba.
‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên’, bản tịch này là do tổ tiên Kỷ tộc đi du đãng tôi luyện gặp được cơ duyên xảo hợp ở vùng đất vô danh nào đó tìm được một quyển đã bị thiêu huỷ chỉ còn lại có một chút nội dung. Các phần còn lại của bản thư tịch vô danh đều thấy không rõ, chỉ có thể nhận ra hai chữ —— Lôi Hỏa! Mà trong đó cũng chỉ có thể tìm thấy ba chiêu kiếm pháp đầy đủ.
Ba chiêu đều dùng để tấn công, một chiêu đánh ra làm kẻ địch như gặp phải Thiên Lôi Địa Hỏa. Luận về uy lực công kích thì đã không cần bàn cãi, đây chính là đệ nhất kiếm pháp của Kỷ tộc! Chỉ bằng ba chiêu còn lại mà bộ kiến pháp này đã có thể đặt ở trong hàng ngũ năm kiếm pháp tuyệt đỉnh thì hiển nhiên nếu không bị hư hại chắc chắn còn siêu việt hơn bốn đại kiếm pháp khác.
Có điều ưu điểm của nó tuy rằng rõ ràng, nhưng cũng tồn tại khuyết điểm. Bởi vì là tàn bản nên ba chiêu này rời rạc không được nhuần nhuyễn liền mạch. Đồng thời ba chiêu đều thuộc về loại chiêu thức tấn công nên căn bản khó có thể phòng thủ. Một gã cường giả chiến đấu chẳng lẽ lại không có tuyệt chiêu phòng thủ? Cho nên kiếm pháp này ít được người khác chọn lựa.
"Thật muốn xem một chút bản Lôi Hỏa Kiếm đầy đủ." Kỷ Ninh nhịn không được cảm thán.
"Nếu là toàn vẹn." Bên cạnh Kỷ Nhất Xuyên nói, "Thì nó chắc chắn tranh được chức đệ nhất bí pháp ở vùng Yên Sơn này."
Kỷ Ninh gật gật đầu, lại cầm lấy quyển thứ tư.
“Huyễn Ma Thư”, nghiêm túc mà nói thì quyển này không thể xem như một quyển kiếm pháp. Bởi vì chỉ cần hiểu ý nghĩa đích thực của từ ' Huyễn Ma ' là đã có thể thi triển ra Huyễn Ma đao pháp, Huyễn Ma thuật thương pháp, Huyễn Ma côn pháp. . . Là một bộ lấy ẩn nặc làm chính, thủ đoạn công kích cực âm hiểm, tiên ma bí pháp cường đại. Thường thường địch nhân còn không thấy rõ đâu đã chết rồi.
Cái hay của bộ bí pháp này chính là dùng thủ đoạn quỷ quyệt âm hiểm để chiến đấu.
"Làm như vậy lại không phù hợp tính cách ta." Kỷ Ninh liền không chọn Huyễn Ma thư. Lựa chọn bí pháp hợp tính cách rất quan trọng. Muốn tu luyện một bộ kiếm pháp hoàn toàn trái ngược, cho dù huyền diệu đi nữa khả năng tu luyện thành công cũng rất nhỏ. Đương nhiên Kỷ Ninh liền bỏ qua ngay lập tức
"Ồ, quyển cuối cùng, cũng là chỗ dựa ngày trước của Kỷ tộc ." Kỷ Ninh lật xem “Vạn Kiếm Khúc”.
“Vạn Kiếm Khúc”, có thể nói là kiếm pháp phức tạp nhất trong ngũ đại kiếm pháp. Thậm chí phức tạp hơn xa so với ‘Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám kiếm’. Tuy rằng bộ kiếm pháp này phức tạp, nhưng nếu thật sự hiểu được thì “Vạn Kiếm Khúc” hoàn toàn có thể phân thành ba đại kiếm chiêu, theo thứ tự là ' Nhất kiếm vạn ảnh ', ' Vạn kiếm Quy Nhất ', ' Vạn Kiếm Khúc ' .
Kỷ Ninh nhắm mắt lại cẩn thận suy tư về nó.
Nói về khí thế và độ phức tạp thì Vạn Kiếm Khúc đứng thứ nhất
Âm hiểm quỷ bí khó lòng phòng bị nhất chính là “Huyễn Ma thư”.
Đầy đủ và toàn diện nhất là “Bắc Đấu bí bản”.
Phòng thủ mạnh nhất chính là “Tích Thủy kinh”.
Công kích cực mạnh, thần bí khó lường có thể nói “Lôi Hỏa kiếm tàn bản” đứng đầu.
"Đầu tiên phải loại bỏ “Huyễn Ma thư”, vì nó không hợp với bản tính của ta!" Kỷ Ninh suy tư nói, "‘Bắc Đấu bí bản’ là bộ phận của ‘Bắc Đấu kiếm điển’, luận công kích nó không phải mạnh nhất, luận phòng thủ nó cũng không phải tốt nhất, luận tinh diệu cũng không phải nó. . . mọi thứ đều bình thường. Có thể mọi thứ của nó cũng không quá kém cỏi, nhưng lúc cường giả giao chiến ưu thế là rất quan trọng! ‘Bắc Đấu Bí Bản’ này ta cũng không cần tới."
"Chỉ còn lại có ba bản, ‘Vạn Kiếm Khúc’, ‘Tích Thủy kinh’, ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên’."
“‘Tích Thủy kinh’ nhất định phải chọn!" Kỷ Ninh suy tư rồi nói.
‘Tích Thủy kinh’, như mưa vô tận liên miên không dứt. Nó chính là kiếm pháp có khả năng phòng ngự tốt nhất trong ngũ đại kiếm pháp.
Phòng thủ lúc chiến đấu đôi khi còn quan trọng hơn tấn công đó!
Ở kiếp trước Kỷ Ninh đã xem qua rất nhiều vận động viên thi đấu thể thao, quyền anh đoạt huy chương, đai lưng vàng, tán đả quán quân ... Bọn họ đều cực kỳ am hiểu phòng ngự hay trốn tránh. Thậm chí kể cả là bóng đá, đá cầu, đều có thể nói 'phòng thủ đạt vô địch’. Tấn công thoạt nhìn rất đẹp nhưng thực sự muốn đạt được thắng lợi phải cần dựa vào phòng thủ.
Tuy là thể loại khác nhau nhưng vẫn có đạo lý giống nhau!
Cũng như lúc chiến đấu sống chết, phòng thủ đều rất trọng yếu. Khi gặp đối thủ cường đại hơn mình, bị chúng đòi giết thì chỉ có thể cố gắng phòng thủ. Nếu có khả năng phòng thủ tốt sẽ có hi vọng sống cao. Mà những công kích kia một khi được đối thủ mạnh thi triển ra sẽ lại càng mạnh hơn, nếu dùng công kích để đối phó mà không thành thì cũng xong luôn rồi.
"Phòng thủ là phương pháp dùng để giữ mạng. Đầu tiên phải bảo vệ được mạng của mình, sau đó mới có thể lấy mạng người khác. Vả lại đây cũng là tuyệt học thành danh của cha ta, có phụ thân chỉ điểm ta có thể tiến bộ nhanh hơn nữa, ‘Tích Thủy kinh’ cần phải học." Kỷ Ninh cẩn thận suy tư, "Đến ‘Lôi Hỏa kiếm tàn bản’ cùng Vạn Kiếm Khúc."
Nếu như Kỷ Ninh là người chỉ có thể sử dụng một thanh kiếm thì có lẽ hắn sẽ chọn ‘Tích Thủy Kiếm’ cùng‘Vạn Kiếm Khúc’.
Nhưng hắn sử dụng song kiếm, về mặt phòng ngự đã có ‘Tích Thủy Kiếm’,nên cần một loại công kích cực mạnh như ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Bản’. Kiếm pháp này có khuyết điểm là không có kiếm chiêu phòng ngự, nhưng mình sử dụng song kiếm nên cũng không tính là khuyết điểm. Mà đã lựa chọn‘Tích Thủy kinh’ rồi thì mình cũng cần có sát chiêu cường đại.
"‘Tích Thủy kinh’ cùng ‘Lôi Hỏa kiếm tàn bản’." Kỷ Ninh âm thầm xác định, "’Tích Thủy kinh’ cực tốt để phòng thủ, ‘Lôi Hỏa kiếm tàn bản’ mặc dù chỉ là lưu lại ba chiêu nhưng cũng có uy lực vô hạn đúng là tam đại sát chiêu."
"Vả lại Xích Minh Cửu Thiên Đồ của ta, có Thái Âm Thần Văn cùng Thái Dương thần Văn. Một khi đột phá làm Tiên Thiên, ta sẽ có thể thao túng nước, lửa. Thủy đối ứng với ‘Tích Thủy kinh’, hỏa đối ứng cùng ‘Lôi Hỏa kiếm tàn bản’, tin tưởng luyện thể cũng có thể trợ giúp với kiếm pháp của mình."
"Thủ, là phải thủ đến giọt nước cũng không lọt!"
"Công, cũng công như núi lửa bùng nổ!”
"Ta có song kiếm, một kiếm thủ, một kiếm công. Hoặc là hai tay cùng nhau phòng thủ, tấn công. Tất cả đều do tâm!" Kỷ Ninh trong đầu suy nghĩ, đối với định hướng cách chiến đấu trong tương lai của chính mình vô cùng rõ ràng. Hắn biết rõ tương lai của mình lớn dần cần có định hướng đúng đắn thì mới có thể làm cho mình tận lực tránh đi đường vòng, làm cho mình tiến nhanh hơn!
Trong chiến tranh có chiến lược, chiến thuật như vừa nói.
Đối cá nhân cần phát triển thì cũng cần có lộ tuyến để phấn đấu như vừa nói
Xác định lộ tuyến rõ ràng để mỗi ngày đi tới một chút. Rồi mười năm, hai mươi năm, nhất định cũng sẽ đạt được đỉnh cao. Dù thế nào cũng cần có lộ tuyến rõ ràng. Mù quáng mà đi thì có siêng năng như thế nào cũng rất có thể là dậm chân tại chỗ, thậm chí là thụt lùi!
Quan sát năm bản bản tóm lược cẩn thận liền hao phí hơn một canh giờ, cây nến to bằng cánh tay đã cháy đến quá nửa, vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết vẫn chờ đợi, có lúc nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Phụ thân, mẫu thân." Kỷ Ninh đột nhiên mở miệng.
"Gì vậy?" Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết đều quay đầu lại, Kỷ Nhất Xuyên bỗng mở miệng nói, "Chọn xong rồi sao?"
Kỷ Ninh gật đầu.
"Ninh nhi, con chọn bản nào? Chọn bao nhiêu bản?" Uất Trì Tuyết hỏi.
"Con chọn hai bản." Kỷ Ninh cầm lấy hai bản bản tóm lược, "Một quyển ‘Tích Thủy kinh’, một quyển ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Bản’."
"Tích Thủy kinh? Lôi Hỏa?" Kỷ Nhất Xuyên khẽ gật đầu. Với tư cách là người đứng đầu Kỷ Tộc Tây Phủ, từ sau khi nhi tử sinh ra ông ta chưa từng có chiến tích hiển hách nào làm lực lượng uy hiếp càng mạnh hơn. Chưa xảy ra chuyện gì là do không ai biết hiện hiện giờ Kỷ Nhất Xuyên mạnh cỡ bao nhiêu. . . Nhưng không thể phủ nhận, mười năm trước Kỷ Nhất Xuyên cũng đã là người mạnh nhất Kỷ Tộc Tây Phủ.
Ánh mắt của nó lại sắc bén như thế sao?
"Ừ, cũng được." Kỷ Nhất Xuyên gật đầu.
"Xin phụ thân hãy chỉ dạy." Kỷ Ninh liền nói.
"Không nên vội." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu, "Ta luyện ‘Tích ThủyKinh’ cũng có chút tâm đắc. Nhưng con chưa bao giờ tu luyện qua ‘Tích Thủy kinh’, thì dù ta nói cho con nghe cũng sẽ không có cảm nhận gì. Nhất định phải thực sự trải qua rất nhiều lần tu luyện thậm chí chiến đấu sinh tử. Sau này ta chỉ điểm mới có thể có tác dụng đối với con."
"Ngày mai sáng sớm, ta sẽ đem ‘Tích Thủy kinh’ cùng ‘Lôi Hỏa kiếm tàn bản’ bản chính đưa cho con. Đến lúc đó con diễn luyện một phen ở trước mặt ta, miễn là tư thế kiếm pháp không sai ở chỗ quan trọng thì con đã có thể tu luyện rồi." Kỷ Nhất Xuyên gật đầu, "Ba ngày sau con sẽ thực sự bắt đầu đi chiến đấu. Luận bàn bình thường đều không quá khắc nghiệt, con cần thực sư chiến đấu sinh tử."
Kỷ Ninh nghi hoặc.
"Phụ thân, con không phải đã từng trải qua giết chóc sao?" Kỷ Ninh nhịn không được nói, "Lúc trước ngươi nhận định kiếm pháp của con đạt tới cảnh giới đệ nhất trọng, sau đó đạt được Cơ sở. Không phải đã từng để cho con cùng giao thủ với một đám tử tù, rồi giết chết không ít sao?"
Còn nhớ rõ lần đầu tiên giết người, hắn toàn thân đều phát run, không thể khống chế nổi thân thể. Mặc dù lý trí của bản thân cũng không thật sự sợ hãi, nhưng vẫn là nhịn không được khiến thân thể phát run. Dựa theo lời nói của phụ thân. Trừ bỏ số ít người, đa số người lần đầu tiên giết người đều như vậy.
Giết qua mấy mươi tên tử tù làm cho chính hắn cũng đã bình tĩnh trước sống chết.
"Cái con trải qua đấy không phải là giết chóc, mà là luyện tâm." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu, "Cùng giao thủ với một ít tử tù mà mỗi người đều yếu hơn con thì làm sao có thể gọi là chiến đấu sinh tử? Ba ngày sau, ta sẽ bố trí cho con chém giết cùng yêu thú. Chúng đều đã đạt tới Hậu Thiên viên mãn là yêu thú khá lợi hại."
"Yêu thú?" Kỷ Ninh biến sắc.
"Những yêu thú này bị giam cầm vì đồ ăn và sinh mạng sẽ trở nên điên cuồng. Vì vậy chúng nó cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, "Ở trong lồng sắt thật lớn, một chọi một cùng yêu thú. Đây là ‘cuộc chiến trong lồng’ mà mỗi đệ tử phải trải qua. Đây là cách bồi dưỡng đệ tử tốt nhất của Kỷ tộc, đại khái đã có một nửa chết ở trong lồng."
“Một nửa?”
Kỷ Ninh lắp bắp kinh hãi nhưng rất mau bình phục tâm tình. Bởi vì hắn biết, tại đây vùng đất này, nữ nhân là nô lệ trong bộ tộc còn có thể sinh con nhưng số nhân khẩu trong mấy ngàn năm không thay đổi nhiều lắm. Đó là vì sao? Bởi vì ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, vô số Bộ Lạc cùng đấu trời đấu đất, cùng đấu với những đại yêu ẩn nấp trong núi rừng, thậm chí tranh đấu cùng những bộ lạc khác. Sống sót được chỉ là số ít! Cho dù sinh ra ở Kỷ tộc thì vẫn cần trải qua tôi luyện rất tàn khốc. Những kẻ sống sót nhất định là tinh anh.
Cũng chính bởi vì tộc nhân của Kỷ tộc cường đại như vậy mới khiến cho Kỷ tộc uy chấn bốn phương, trở thành bá chủ một phương!
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius