Nửa tháng lại trôi qua, công việc của lão già họ Đường gần như hoàn toàn dừng lại. Một số đơn đặt hàng của một số người lính đánh thuê hoàn toàn do Văn Sơn rèn luyện ra. Hắn trong lúc này chẹp lưỡi cười nói: “Xem ra kỹ thuật rèn của mình cũng không tệ a!”
Lão già họ Đường mới vừa trở lại xong. Trong tay của hắn nắm một bầu rượu cực lớn, lão già há miệng ra nốc rượu ừng ực vào miệng. Ánh mắt của hắn nhíu lại nhìn về phía thanh kiếm có hình thù kỳ quái của Văn Sơn. Đó là một thanh kiếm khá dài và cong nhọn đầu vừa giống đao lại vừa không giống đao.
Hình thể của chiếc kiếm này dài hơi cong cong một chút, đầu của nó bị vót nhọn lại cực kỳ sắc bén đồng thời đầu cũng cong lên không thẳng giống như một thanh kiếm. Phía chuôi cầm tay có một cái hình đĩa dẹt có rạng lưới ngăn cách chuôi và thân kiếm. Ánh mắt của lão già thấy thế thì hơi lóe sáng.
Mặc dù từ trước đến nay không phải Văn Sơn chưa có từng cầm qua kiếm chẳng qua là thanh kiếm kiểu Nhật Bản này là lần đầu hắn cầm lấy. Bàn tay của Văn Sơn cầm sau đó liên tục chém xuống vụt, vụt, vụt… Bộ dạng giống như tiểu hài tử đang kiếm được món đồ chơi vô cùng thích thú.
“Tiểu tử ngươi đang tạo một thanh đao sao? Không giống? Thứ này chẳng giống đao cũng chẳng giống kiếm! Ngươi … Ngươi tự sáng tạo ra thanh kiếm này sao?” Đường Tam nâng lên một bầu rượu nốc ừng ức sau đó dùng tay quẹt miệng. chân của lão già dẵm lên ghế bộ dạng có vài phần không được đẹp mắt lắm.
Nghe thấy lời này của lão già Đường Tam thì Văn Sơn không nhịn được gật đầu nói: “Đại bá, không sai! Chính là do ta sáng tạo ra!” Nhân việc sách giới thiệu các loại binh khí không có tồn tại thanh kiếm này, nhân việc tác giả không có ở dị giới, Văn Sơn cực kỳ vô sỉ đóng cộp con dấu bản quyền lên thanh vũ khí kiểu Nhật Bản này.
Hắn rất giống tiểu hài tử liên tục thử đâm ra, rồi lại bổ lại chém trông vô cùng tức cười. Ánh mắt bình thản không chút gợn sóng sau khi nói câu như thế này. Lão già nghe được những lời này trong khi lão già đang uống rượu thì đột nhiên phun ra phì phì: “Phụt!”
Thấy được lão già phun hết rượu xuống đất thì Văn Sơn làm giống như người vô tội tò mò hỏi: “Lão bá, ngươi không phải quý rượu như mạng sống hay sao? Mọi ngày rượu gì ngươi cũng có thể uống cớ sao hôm nay lại phun ra rượu a. Chẳng lẽ rượu hôm nay tệ như vậy!”
Nghe được lời nói của Văn Sơn thì lão già Đường Tam có chút đỏ mặt tức giận, lão già thầm nghĩ: “Ngươi nghĩ lão già ta đây là loại chó ăn tạp chắc. Tiểu tử này thật sự không biết kính lão gì cả!” Khuôn mặt của Đường Tam khinh bỉ nói: “Tiểu tử, ngươi vừa rồi có biết lãng phí bao nhiêu rượu ngon của lão phu hay không?”
Hai vai Văn Sơn nhún nhún vai sau đo lên tiếng nói: “Cái này thì không liên quan tới ta đi! Mà lão bá ngươi thấy rượu ngon ở chỗ nào a. Ta đã từng thử uống rồi ngoài thấy cay, nóng, nồng, đắng và say ra. Ta chẳng thấy nó ngon ở chỗ nào cả!”
Lão già phẩy phẩy tay nói: “Tiểu hài tử còn chưa dứt sữa. Cả người ngươi còn chưa dứt mùi sữa thì làm sao biết cái vị ngon của rượu!”
“Hô, hô…” Văn Sơn lại đi vài đường kiếm chiêu khiến cho lão già lắc đầu thè lưỡi. Hắn nhìn ra được tên tiểu tử này cũng chẳng biết thế nào là dùng kiếm nữa.
Lão già nhìn về phía thanh kiếm của Văn Sơn mới tạo thì lão dường như rơi vào suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu tử, vũ khí này thực sự là do ngươi sáng tạo ra?”
“A” Thấy được ánh mắt cực kỳ ngưng trọng của lão già Đường Tam nhìn về phía mình thì Văn Sơn cười dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình rồi bình thản nói: “Nói dối đấy. Đây là thứ mà ta xem ở trong một cuốn sách cổ.”
Nghe được lời này thì lão già lên tiếng hỏi: “Sách cổ! Sách cổ như thế nào? Có hay không vẽ loại vũ khí khác?”
Văn Sơn nhún nhún vai cười nói: “Sách đó ta cũng không nhớ rõ lắm! Ta chỉ nhớ được hồi nhỏ ta đi vệ sinh trong lúc vừa đi ta vừa lấy cuốn sách ra đọc. Sau đó bởi vì quên mất mang giấy vệ sinh nên ta đành đem nó mang ra dùng. Cái đó ta chỉ nhớ mỗi vũ khí này mà thôi!”
“Ngươi…” Hiện giờ con mắt của Đường Tam hoàn toàn ở trong trạng thái trợn tròn. Sau hơn nửa ngày lão già mới nghiến răng kèn kẹt, khuôn mặt đỏ bừng, cả người run lên.
Thấy bộ dạng dọa người như vậy của Đường Tam thì Văn Sơn mở to con mắt nhìn về phía lão già Đường Tam lên tiếng hỏi: “Lão bá ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi bị ốm?”
“Ốm… ốm… cái con mẹ ngươi!” Đột nhiên lão già rống lên một tiếng lớn. Mặc dù nhìn dáng vẻ của Đường Tam ốm yếu chả có chút sức lực nào nhưng hiện giờ Đường Tam chẳng khác gì con liệp báo. Tốc độ nhanh khủng khiếp thoắt cái đã lại gần Văn Sơn. Không biết từ lúc nào lão đã cầm trong tay một chiếc giày bộc ra mùi khủng khiếp.
“Bốp!”
Một cái đập giống như trời giáng vào đầu của Văn Sơn. Lão già liên tục đập túi bụi làm cho Văn Sơn tối tăm mặt mũi. Văn Sơn thấy mình bị đập tơi bời đã vậy còn phải ngửi cái mùi cực kỳ thối do chiếc giày của lão già đập vào. Văn Sơn tức giận nói: “Đường lão, lão làm cái gì thế?”
“Lão phu đạp chết ngươi… lão phu đập chết ngươi!” Lão già Đường Tam liên tục đập Văn Sơn giống như không đập chết hắn thì không dừng lại. Từng cú vụt khiến cho Văn Sơn hoàn toàn không chống cự. Lão già Đường Tam vừa đập vừa rú lên: “Cho ngươi đi ỉa mà không mang theo giấy! Cho ngươi đi ỉa mà cầm bảo thư đi vào. Tiểu tử thối, tên phá giá chi tử… ngươi có biết bí ngươi đã làm gì không hả? Hôm nay lão phu không đập chết ngươi không được!”
“A, ui, a… đau… đừng đánh vào mặt a!” Văn Sơn hoàn toàn không chống cự được. Văn Sơn hoàn toàn hiểu rõ đừng nhìn lão già này bình thường như vậy so về khí lực thì Văn Sơn kém cả vạn dặm. Tốc độ vụt của lão già này tương đương ít nhất cũng phải một giây ba phát. Văn Sơn cũng không biết mình bị vụt bao nhiêu lần nữa chỉ biết tộc độ vụt rất nhanh.
Ánh trăng màu bạc lên cao, ánh sáng tỏa khắp con đường. Một thanh niên mặt mũi sưng húp lại đang đi ở trên đường. Hắn đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt sau đó đau nhói một cái. Hắn thở ra một hơi lẩm bẩm nói: “Lão già thối, này sao lại rat ay mạnh như vậy chứ? Đúng là người càng già thì càng khó tính rồi!”
Một cái bóng đen lẳng lặng đi lại trên đường. Hắn mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, trên y phục có hoa văn. Bộ dạng lấm la lấm lét. Hắn không nhìn đông thì lại nhìn tây. Hai hàng lông mày của Văn Sơn nhíu lại. Bộ dạng của tên nam nhân cao lớn này hắn có chút quen thuộc.
Khi đôi mắt của Văn Sơn nhìn kỹ hơn thì hắn giật mình phát hiện được bởi vì đây chẳng phải là cái tên cao lớn mặt mũi dữ tợn Độc Cô Trung Nghĩa hay sao? Tên thật của người này Văn Sơn không có biết. Văn Sơn nghe nói tên này bợ đít cùng chuyên tâng bốc nhi tử thứ hai Độc Cô Minh mà được hắn trọng dụng. Nghe nói tên này được Độc Cô Minh cho phép theo họ Độc Cô, tên của hắn là Trung Nghĩa. Cái tên này hiển nhiên muốn hắn trung thành với Độc Cô Minh như một con chó rồi.
Trong tay của Độc Cô Trung Nghĩa cầm một cái bình ngọc. Bộ dạng của hắn rất giống dâm tặc, Văn Sơn nhìn là biết ngay. Tất nhiên đây là Văn Sơn nhận định mà không biết người khác nhận định thé nào khi thấy bộ dạng của Độc Cô Trung Nghĩa trong lúc này.
Dường như Độc Cô Trung Nghĩa không có thấy được sự tồn tại của Văn Sơn. Văn Sơn cũng không có nói nhiều lời như Độc Cô Trung Nghĩa. Hắn trực tiếp tháo giày của mình ra. Bước chân của hắn trong lúc này cực kỳ nhẹ nhàng so với con mèo đi rón rén còn nhẹ nhàng hơn nhiều. Bộ dạng so với Độc Cô Trung Nghĩa có phần cẩn thận hơn nhiều.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Độc Cô Trung Nghĩa lén ra một đường. Ngay sau đó Độc Cô Trung Nghĩa đi càng ngày càng xa. Văn Sơn cứ đi theo phía sau của hắn. Khi mà hắn đi đến một khu vực rừng khá lớn. Độc Cô Trung Nghĩa nhìn xem quanh có ai không. Sau khi không phát hiện được ai thì hắn mới lẻn vào trong rừng.
Độc Cô Trung Nghĩa không có phát hiện được một người giống như con mèo đang đi ăn trộm lẻn lẻn ở phía sau. Động tác vô cùng linh hoạt, hắn tránh ra mấy vị trí cành cây để tránh dẫm phải chúng mà phát ra tiếng kêu. Khả năng của hắn linh hoạt đến cực kỳ. Ánh mắt vẫn nhìn về phía Độc Cô Trung Nghĩa tiến về phía trước.
Sau khi tiến tới một khu vực thoải mái sạch sẽ và khá kín, Văn Sơn phát hiện được phía trước có hai người khác. Vì quá xa mà Văn Sơn không nhìn thấy được. Hắn lẳng lặng tiến gần về phía trước xem như thế nào.
Độc Cô Trung Nghĩa tiến về phía một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt hắn tuấn lãng đồng thời mặc một thân quần áo màu xanh sang trọng mà quý phái. Phía dưới đất nằm một thiếu nữ mặc một thân y phục màu xanh nhạt. Khuôn mặt khá xinh đẹp.
Vì trời quá tối mà Văn Sơn không có nhìn rõ được người này nhưng hắn hẳn nhận ra được bộ dạng này. Tên này không phải là Độc Cô Minh chuyên lấy việc cán người làm niềm vui thì có việc gì khác để làm. Trong lúc này Văn Sơn nghe được hai người nói chuyện. Âm thanh này quả thực chính là Độc Cô Minh.
Người thanh niên tuấn lãng kia quay về phía người thanh niên cao lớn Độc Cô Trung Nghĩa nói: “Ngươi có hay không lấy nó tới!”
Khuôn mặt của Độc Cô Trung Nghĩa xuất hiện vẻ bỉ ổi và hẹn mọn. Hắn đối với Độc Cô Minh chắp tay, trên tay của hắn xuất hiện một lọ thuốc. Hắn cười gian tà với Độc Cô Minh nói: “Thiếu gia, ngài yên tâm sao thuộc hạ có thể không làm được. Đây chính là cửu đỉnh hợp hoan tán, đảm bảo nàng ta uống vào dù có là trinh nữ liệt phụ đi nữa thì cũng sẽ trở thành dâm phụ. Ngoài ra nam nhân uống vào sẽ đảm bảo hùng phong dũng mãnh dù có điên cuồng trong một đêm cũng không xuống sức a…”
Nụ cười của Độc Cô Trung Nghĩa hết sức bỉ ổi và hèn mọn. Độc Cô Minh cười cực kỳ dâm tà. Ánh mắt tràn đầy lửa nhìn về phía thiếu nữ kia. Hắn mở miệng nói: “Con mẹ nó đúng là số may mà! Bản thiếu gia vừa từ kỹ viện ra vậy mà bắt gặp loại thiếu nữ thanh thuần đáng yêu này! Sách, sách… Hôm nay dù có chết mệt thì bản thiếu gia cũng phải làm cho nàng dục tiên dục tử sướng khoái đến chết!”
“Ực!” Độc Cô Minh nuốt nước miếng. Dưới hạ thể của hắn đã xuất hiện một vật to tướng. Hắn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Không nghĩ được tại thành Bạch Vân lại xuất hiện vưu vật như thế này a!”
Thấy được Độc Cô Trung Nghĩa vẫn đứng im ở đây con mắt lập lòe quan sát về phía thiếu nữ. Thiếu nữ làn da trắng hồng mềm mại, cái trán cao vút, đôi lông mày như lá liễu, đôi mắt khép hơ, chiếc mũi cao và thon nhỏ, hai má hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đỏ hồng. Ngoài ra thân hình của nàng tuyệt đối chính là cấp siêu mỹ nữ. Bộ ngực to lớn cao vút, nó giống như hung khí ngạo kiều vểnh cao. Vòng eo thon nhỏ nhược tiểu. Đôi chân thon dài trắng bóng. Quần áo có vài phần cũ nát.
Thấy được ánh mắt đầy dâm dục của Độc Cô Trung Nghĩa khi quan sát thiếu nữ này thì Độc Cô Minh tức giận quát lạnh nói: “Còn không mau cút khỏi đây cho bản thiếu gia! Ngươi muốn chơi thì bản thiếu gia sẽ cho ngươi chơi sau khi bản thiếu gia chơi chán!”
“A” Độc Cô Trung Nghĩa nghe thấy lời này thì mỉm cười, hắn liên tục gật đầu rối rít nói: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!”
Độc Cô Minh tức giận quát lạnh nói: “Còn không cút mau!”
Thân mình Độc Cô Trung Nghĩa vội vàng quay lại. Hắn nhanh chóng rời đi nơi này. Ai biết được ở trong khu vực này thì đang có người nghiến răng nghiến lợi. Văn Sơn nhìn thấy được Độc Cô Trung Nghĩa muốn rời đi thì hắn lẳng lặng đi theo Độc Cô Trung Nghĩa. Hắn nghiến răng thầm nghĩ trong lòng: “C.mẹ chúng mày, sao chúng mày lại làm việc không bằng cầm thú ấy hả! Đến bản thiếu gia còn chưa từng làm một việc kích thích và sung sướng như thế mà chúng mày dám vượt mặt bản thiếu gia a. Không được, không được… bản thiếu gia tuyệt đối không thể để chúng mày vượt mặt được. Như thế chẳng phải xấu hổ người xuyên việt hay sao? Tên nào xuyên việt không phải được đi cưỡng hiếp mỹ nữ hoặc bị mỹ nữ cương hiếp. Nếu để cho chúng mày cưỡng hiếp mỹ nữ thì chính là thiên địa không tha!”
Văn Sơn đem áo khoác ngoài chùm lên mặt của mình. Ngay sau đó hắn lẳng lặng giống như con mèo đang ăn trộm đi về phía Độc Cô Trung Nghĩa. Độc Cô Trung Nghĩa chẳng qua là con chó của Độc Cô Minh, hắn còn không có tiến nổi vào luyện khí kỳ.
Bốp!
Một âm thanh trời giáng vào gáy của Độc Cô Trung Nghĩa. Hắn chỉ cảm giác được ót đau nhói sau đó mình hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.
Ánh mắt Độc Cô Minh trong lúc này tràn ngập dâm dục. Con mắt đỏ lừ nhìn về phía thiếu nữ. Hắn nhẹ nhàng dùng tay tác miệng của thiếu nữ ra sau đó đổ một phần thuốc vào trong miệng của thiếu nữ. Sau đó miệng của hắn cũng ngẩng lên nuốt một đám bột vào bụng của mình.
Vẻ mặt của hắn tràn ngập tả hỏa, cây côn thịt của hắn lúc này đã phình to và cương cứng như muốn phá thể mà ra. Hắn vừa cười dâm đãng vừa nhanh chóng cởi bỏ đi y phục trên người của mình. Một thân thể có chút gầy gò do tửu sắc tạo ra. Tuổi của hắn cũng khá lớn bằng so với tuổi của Độc Cô Mộng Dao. Do hắn sinh trước Độc Cô Mộng Dao vài ngày nên hắn tựu là nhị thiếu gia của Độc Cô gia.
Tính ra tuổi tác của Độc Cô Minh cũng đã hai mươi ba tuổi rồi. Hai mươi ba tuổi mà thực lực mới đạt có luyện khí tứ trọng. Văn Sơn chặc lưỡi bởi vì tộc độ này cũng có chút quá chậm đi. Có lẽ bởi vì hắn sợ không có dẫn khí thành công vào cơ thể nên muộn như vậy mới dẫn khí vào cơ thể. Kết quả là qua mất thời kỳ tu luyện tốt nhất. Dù sao đến tuổi hai mươi trở nên khi đó thân thể đã cố định nên khả năng dẫn khí thành công so với từ hai mươi tuổi trở xuống rất nhiều lần. Đây là kinh nghiệm tích lũy từ trên xuống. Tuy nhiên mười tám đến hai mươi tuổi lại là thời điểm hấp thu năng lượng nhanh nhất tốt nhất.
Bàn tay của hắn vươn lên sờ vào người của thiếu nữ, khuôn mặt cực kỳ dâm đãng nói: “Tiểu mỹ nhân ta đến đây!” Bất chợt hắn cảm giác lạnh gáy muốn xoay người lại. Bởi vì hắn cảm nhận hình như có người nào đó.
Bốp!
Một âm thanh rất mạnh vang lên. Một cú đấm thẳng vào má của hắn khiến cho miệng của hắn bắn ra mấy cái răng chứa máu. Đồng thời tiếng rạn quai hàm phát ra. Độc Cô Minh bị đánh bay. Cả người đập mạnh lên thân cây lâm vào tình trạng hôn mê.
Văn Sơn nhìn về phía cây côn thịt kia so với hắn không bằng một lửa, khóe miệng của Văn Sơn nhếch lên khinh thường nói: “Tiền vốn không bằng một nửa của lão tử mà dám học người khác đi bắt cóc mỹ nữ để cường hiếp sao? Về luyện tập cho đủ tiền vỗn đi đã! Lão tử tiền vốn nhiều như vậy còn không dám đi cưỡng bức hiếp dâm vậy mà ngươi dãm qua mặt lão tử à!?”
Văn Sơn khinh thường. Hắn lôi Độc Cô Nhất Minh về phía bên trong bụi râm. Khi ánh mắt của hắn quét về phía chiếc bình đang lăn lóc ở đó thì khóe miệng của Văn Sơn mỉm cười cực kỳ dâm đãng. Hắn xoay người rời đi, một lúc sau hắn trở lại với một người khác. Người này chính là Độc Cô Trung Nghĩa bị hắn đánh ngất.
“Dám qua mặt bản thiếu gia! Bản thiếu gia còn chưa được cưỡng bức hiếp dâm mỹ nữ bao giờ mà các ngươi dám vượt mặt à! Không trừng phạt các ngươi thì bản thiếu gia không phải là họ Văn!” Văn Sơn lời nói đầy chính nghĩa, khuôn mặt thì nổi lên vẻ gian tà cực gian cực ác. Hắn mở miệng của Độc Cô Trung Nghĩa đem toàn bộ thuốc dộc vào miệng của Độc Cô Trung Nghĩa.
Sau đó hắn xé bỏ toàn bộ áo quần Độc Cô Trung Nghĩa sau đó ném Độc Cô Trung Nghĩa vào bụi rậm cùng với Độc Cô Minh. Hắn bước về phía thiếu nữ bàn tay vươn ra đem thiếu nữ nâng lên. Văn Sơn tặc lưỡi một cái thở dài: “Thảo nào!” Bởi vì thiếu nữ này sắc đẹp so với Vân Phỉ Phỉ không kém chút nào. Nàng có lẽ chỉ kém Mục Lung Linh mà thôi.
Văn Sơn đem thiếu nữ nâng lên sau đó trực tiếp rời đi nơi này. Hắn tiến vào một nơi khá xa nơi này. Hắn tìm một nơi thoáng mát muốn lay tỉnh thiếu nữ. Hiện giờ hắn cũng ở một nơi khá là xinh đẹp thơ mộng cùng vắng vẻ.
“Ư…” Thiếu nữ phát ra âm thanh rên nhè nhẹ cực kỳ dâm đãng. Văn Sơn cảm giác cả người nóng lên. Hắn toàn thân run rẩy. Hắn chưa từng bao giờ gặp phải tình trạng như thế này. Dù gì thì kiếp này và kiếp trước hắn chính là một xử nam.
Văn Sơn ngày một thở dộc, hắn hít một hơi lạnh sau đó lẩm bẩm nói: “Hôn nàng một cái chắc không sao đâu nhỉ?” Đôi môi của hắn trực tiếp kề lên đôi môi của thiếu nữ. Hắn cảm giác được cái cảm giác mềm mại từ đôi môi của nàng truyền ra.
Văn Sơn cũng không biết được rằng thiếu nữ đã bị trúng xuân dược. Miệng của nàng vẫn còn dư vị của xuân dược. Hai bàn tay của thiếu nữ trực tiếp bá lên cổ của hắn. Chiếc lưỡi của nàng đáp lại của hắn có chút vụng về. Hai chiếc lưỡi quấn vào với nhau. Văn Sơn thở ra hồng hộc, hắn nhìn thấy được nàng không có mở mắt mà hành động theo bản năng. Cả người Văn Sơn nóng ran.
Ánh mắt của hắn lại quét qua một bộ ngực khá lớn thì lẩm bẩm nói: “Sờ một chút chắc không sao a? Hộc. hộc…” Hắn liên tục thở dốc ra bên ngoài. Ánh mắt hau háu nhìn về phía đôi nhũ phong cao vút
Văn Sơn ở kiếp trước nếu nói hắn đến mức chưa từng tay con gái thì hơi quá nhưng về phần được sờ ngực nữ nhân thì hắn chưa từng bao giờ được sờ. Hiện giờ trong đầu của hắn xuất hiện hai cảm xúc một cảm xúc thì giục hắn mau thử cái cảm xúc bóp vú phụ nữ một cảm xúc khác thì giục hắn dừng lại. Từ miệng của Văn Sơn thở ra từng đợt không khí nóng bỏng.
Thiếu nữ hoàn toàn rơi vào hôn mê, bàn tay của nàng vươt ra bá lấy cổ và tay của hắn mà sờ loạn. Bàn tay của Văn Sơn không nhịn được. Hắn cảm giác được cả người giống như đang ở trong một lò lửa. Hai má của Văn Sơn đỏ bừng. Hắn thầm nghĩ: “Sờ một tí chắc không sao đâu?”
Nói là làm, bàn tay to lớn thô của Văn Sơn trực tiếp vươn ra chộp lấy cặp nhũ phong cực kỳ lớn của thiếu nữ. Thiếu nữ cảm giác được có người chộp vào ngực của mình thì hai má ửng đỏ. Nàng khe khẽ rên lên một tiếng: “Ư…”
Kiếp trước Văn Sơn xem phim JAV nhiều rồi, quả thực âm thanh của các nàng phát ra cực kỳ tiêu hồn nhưng lại không có mức độ khủng bố như thiếu nữ này. Nàng phát ra âm thanh cực kỳ tiêu hồn và mê người. Từ bàn tay của Văn Sơn truyền đến cảm xúc mềm mại vô cùng. Đó là cảm giác nhuyễn và mềm mại hắn không bao giờ muốn buông tay.
Mỗi lần hắn thử bóp nhẹ một cái là thiếu nữ lại rên lên: “Ư… ha… ha…” Từng hơi thở nóng bỏng của nàng phả vào mặt của Văn Sơn, Nó không những không làm cho Văn Sơn tỉnh táo mà còn giống như đổ thêm dầu vào lửa. Hắn cảm nhận được từng trận hơi nóng của thiếu nữ phả vào tai.
“Ư, ư… a… a…ư… ha…”
Hắn đê mê trong cái cảm giác xoa bóp cặp vú của nàng. Bàn tay của thiếu nữ thì vươn lên liên tục vân vê sau lưng của hắn. Văn Sơn cảm giác được cả người nóng ran. Hắn giật mình phát hiện dù có kiếm chút tiện nghi của thiếu nữ trước mặt này nhưng cũng đâu đến nỗi cả người nóng bức như vậy.
Miệng khô, lưỡi nóng, dưới hạ thể bắt đầu cương cứng lên. Hắn cố đẩy ra thiếu nữ ai ngờ thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền bàn tay ôm chặt lấy hắn. Văn Sơn hoàn toàn đê mê. Cái cảm giác này thực là thích thảo nào trong công viên hắn thấy nhiều đôi hôn hít nhau như thế. Lúc không có người tên thanh niên còn dùng trực tiếp tay chui vào trong quần thiếu nữ ở trong công viên nữa kia. Hắn bây giờ mới có chút hiểu tại sao thanh niên thích sờ soạng người thiếu nữ thế. Hắn giờ mới cảm giác được toàn thân kích thích, quả thực cái cảm giác này hắn chưa từng bao giờ trải qua. Nó còn sướng hơn cả việc cầm tay nữ nhân nhiều.
Văn Sơn giật mình bởi vì hắn phát hiện cả người càng ngày càng nóng. Thiếu nữ này dường như càng ngày càng trở nên đẹp hơn thì phải. Hắn cũng không biết có phải mình bị hoa mắt nữa hay không. Hắn muốn cùng nàng làm việc giống như trong mấy bộ phim JAV đã chiếu. Văn Sơn bắt đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Dù sao đây là lần đầu tiên hôn môi. Cái cảm giác chạm môi, sau đó lưỡi cuốn vào nhau mặc dù có chút mất vệ sinh nhưng cảm giác này thật là phê. Cảm giác điện tê dại truyền từ đầu lưỡi lên não cực kỳ kích thích đồng thời cây côn thịt của hắn bắt đầu cương cứng lên. Bàn tay liên tục xoa bóp bộ ngực của nàng, cái cảm giác mềm mại này thật là thích.
Thiếu nữ mở ra đôi mắt mông lung tràn ngập nước nhìn về phía hắn. Hắn thấy được đôi mắt của nàng rất quen thuộc nhưng không biết đã gặp ở đâu. Làn da của thiếu nữ trở nên đỏ hồng, vết đỏ đã lan tới tận mang tai. Văn Sơn trực tiêp hôn lên cổ cùng vành tai của nàng. Hai má của thiếu nữ ửng đỏ, nàng ngửa đầu ra sau mà rên rỉ.
“Ư, a, a…”
“Roạt!” Một tiếng vải bị xé rách vang lên.
Hắn bây giờ không nhịn được đem y phục của thiếu nữ trực tiếp xé bỏ. Thân mình của hắn trực tiếp đè lên người của nàng. Đó là cảm giác gì thì Văn Sơn không biết hắn cũng chẳng quan tâm. Quần áo thiếp thân của thiếu nữ bị xé tung bay trong gió. Cặp vú cao vút mềm mại trắng tròn hiển lộ ra trong không khí. Tuy nhiên trên thân thể của nàng Văn Sơn phát hiện được nhiều vết đỏ hằn lên giống như bị roi ra quất vào.
Đôi gò bồng rung rinh, mềm mại trắng tròn. Dưới ánh trăng bạc nhàn nhạt hai hạt anh đào ngạo nghễ trong gió. Bàn tay Văn Sơn trực tiếp chộp lên một bên vú của nàng còn miệng thì trực tiếp bú lên cặp vú cao vút của nàng. Bởi vì trúng thuốc lên hắn làm có vài phần thô bạo. Trong tiếng rên của thiếu nữ mang theo vài phần đau đớn: “A, ư, ư… a….”
Hắn cảm giác rất nóng, hắn trực tiếp lột sạch áo khoác ngoài của mình ra. Một thân hình cổ đồng xuất hiện trong không khí. Từng khúc thịt cuồn cuộn hiển lộ ra. Bàn tay của thiếu nữ mê ly vân vê ngực và bụng của Văn Sơn.
Hai bên vú của nàng đã hoàn toàn cương cứng. Văn Sơn toàn thân nóng giống như lò lửa. Hắn vội vã đem quần của nàng cởi bỏ. Hắn cũng chả quan tâm được quần lót của nàng có màu gì. Hắn chỉ biết được hạ thể của nàng hiện giờ đã ướt nhẹp. Nó dính cái thứ nhớp nháp keo nhưng Văn Sơn ngửi được mùi hương rất thơm. Mùi hương này hình như có chút quen thuộc.
Hắn bây giờ muốn gì ư? Hắn không biết chỉ muốn nhanh chóng đút cây côn thịt vào nơi này của nàng. Hắn trực tiếp lột bỏ quần của mình hiện ra cây côn thịt to tướng và cương cứng. Từng dòng gân nổi lên trên cây côn thịt trông vô cùng hùng dữ và có vài phàn dáng sợ. Trong tâm trí của hắn muốn hắn dừng lại nhưng một phần khác thúc dục hắn nhanh chóng đút vào nơi này đi.
Do lần đầu hắn không có kinh nghiệm lên không có dạo đầu với nàng thật tốt may mắn là thiếu nữ đã trúng thuốc nên hang động của nàng đã chảy ra dầm dề là dịch lỏng keo nhớp nháp. Văn Sơn cũng không nói nhiều trực tiếp tách hai chân của nàng ra sau đó một tay cầm cây côn thịt của mình ấn vào khe của nàng. Một tay khác bắt lấy hông của nàng sau đó đâm mạnh vào phía trước.
“A…” Thiếu nữ kêu lên một tiếng.
Văn Sơn cảm giác được toàn thân tê dại vì thoải mái. Hắn cảm giác được cây côn thịt của mình tiến vào một nơi ẩm ướt và nhớp nháp đồng thời nóng ran. Ban đầu có chút trơn trơn nhưng đi vào càng sâu thì cây côn thịt giống như bị hai thành thịt của thiếu nữ thiết đến rất mạnh có vài phần hơi tức côn thịt một chút. Hắn áp lại người gần với người thiếu nữ sau đó đẩy cây côn thịt càng sâu vào phía trong. Hắn chỉ cảm nhận được mình đâm vào một vật chướng ngại nào đỏ nhưng hắn không có ngừng lại mà vận hết sức đem cây côn thịt đâm tận ngập cán.
Một cảm giác thiết chặt điên cuồng co bóp do hai thành thịt ép lên cây côn thịt của hắn. Cảm giác đê mê và tê dài tràn khắp người của hắn. Cái cảm giác sung sướng này quả thực hắn chưa từng bao giờ trải qua. Hắn hiểu bây giờ tại sao ở hiện đại nhiều thanh niên đều muốn có bạn gái như vậy. Cái cảm giác ân ái cùng với nữ nhân quả thực rất tuyệt.
Cây côn thịt đấm vào thành tận trong sâu nhật nơi thần bí nhất của nữ nhân. Thiếu nữ cong người lên bởi vì đau đớn. Mặt mũi của nàng nhăn lại rên lên một tiếng khá to và dài: “Aaa…” Hai bàn tay của nàng siết lại da thịt trên lưng của Văn Sơn.
Văn Sơn cảm giác được bả vai của mình đau nhói. Hắn từ trước đến nay thực lực vốn dù chưa bước vào luyện khí nhưng hắn tự tin vào thân thể của mình cũng không kém đi nhưng hắn không ngờ được rằng mình lại bị cánh tay của nàng siết cho đau đớn như vậy.
Từ chỗ dao nhau giữa cây côn thịt và hang động thần bí của thiếu nữ chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Hắn nghe mấy bậc anh chị lớn tuổi nói thế nào là trinh tiết. Thường thường trinh tiết của nữ nhân kiểm tra rất dễ. Dù các nàng có màng trinh hay không? Thì khi quan hệ trong lần đầu sẽ chỉ đâm cây côn thịt vào khoảng một nửa mà thôi. Còn riêng về phần trinh giả thì dù có đâm ngập càn côn thịt cũng không sao? Đây chỉ là nhắc riêng đối với thế giới hiện tại nhưng Văn Sơn biết đây là dị giới hình như không có cái dịch vụ như thế. Ngoài ra bây giờ hắn cũng chẳng quan tâm điều ấy làm cái gì. Hắn bây giờ tập trung là ở trên người thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp này.
Cây côn thịt truyền đến cảm giác nóng ran, ẩm ướt và cảm giác có hàng ngàn còn kiến đang cắn cây côn thịt của mình. Toàn bộ cây côn thịt bị mút chặt chứ không phải riêng gì một chỗ. Thiếu nữ hoàn toàn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Văn Sơn không nhịn được bắt đầu thử chuyển động. Mỗi lần cây côn thịt ma sát với thành thịt của thiếu nữ là thiếu nữ lại rên lên vì vừa đau đớn mà lại vừa sướng: “A, ư, a…”. Văn Sơn cũng chỉ cảm giác được cây côn thì rất ngứa nhưng cũng rất sướng. Hắn chỉ cần đút vào người của thiếu nữ này chắc hẳn chẳng bao giờ muốn rút cây côn thịt ra ngoài nữa.
Thân mình Văn Sơn chuyển động ra vào vào ra. Cảm giác đê mê tê dại từ cây côn thịt truyền đến. Khi cây côn thịt rút ra thì có cảm giác hơi mất mát và ngưa ngứa nhưng khi đâm vào thì một cảm giác ma sát tuyệt với truyền từ cây côn thịt vào người của hắn.
“Ư, ư, a…”
Cảm giác tê dại đau đớn cùng sung sướng cùng truyền vào não bộ của thiếu nữ làm cho thân mình nàng run lên. Hai mắt mê ly ướt át đầy tình ý. Hai má ửng hồng câu dẫn người phạm tội. Bàn tay của nàng trực tiếp bá lên cổ của hắn mặc cho hắn trên người nàng mà liên tục tiến hành giao hoan nguyên thủy nhất giữa nam và nữ.
Hai cánh hóa bị mở rộng rồi lại khép lại, mở rộng rồi lại khép lại… sau mỗi lần cây côn thịt đút vào rồi rút ra. Từ chỗ dao hoan bắn ra một chút dịch lòng màu trắng hòa cùng với màu đỏ.
Cảm giác bóp nóng ran cùng với thịt chặt đồng thời trong hang động hắn càng ngày càng cảm giác được nó trở nên ướt át hơn. Bây giờ hoàn toàn ướt nhẹp và trơn bòng. Ban đầu côn thịt của hắn rút ra đâm vào có vài phần khó khăn nhưng bây giờ dễ dàng hơn nhiều. Hắn đi được khoảng hơn năm phút thì không nhịn được thân mình run lên. Hắn đem cây côn thịt đâm ngập cán, đầu cây côn thịt chạm vào thành sâu nhất trong huyệt động của thiếu nữ từ cây côn thịt bắn ra một dung dịch trắng đục và nóng hổi vào sâu trong bụng của nàng.
Thiếu nữ hoàn toàn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng nàng cảm giác được có thứ dung dịch nóng bỏng phun vào phía bên trong bụng của nàng. Khi dịch lọng phun vào bên trong thì nàng cảm giác được cái cảm giác sướng khoái từ đó truyền thẳng lên não. Đôi môi đỏ hồng để lộ ra hàm răng trắng bóng thằng tắp, một hương thơm mê người từ miệng nàng truyền ra: “A…”
Mặc dù mới phun ra một lần cây côn thịt của Văn Sơn có mềm đi một chút nhưng chỉ một lát sau đó nó lại cương cứng lên. Văn Sơn lại tiếp tục chuyển động thân thể của mình. Chỉ một lúc sau khi hắn đâm vào rút ra với tốc độ cực nhanh. Hai thành thịt của thiếu nữ hoàn toàn đỏ hồng, cả người nàng run lên bần bật. Miệng của nàng phát ra một tiếng cao vút: “Aaa…”
Văn Sơn chỉ thấy được huyệt động ra không biết được bao nhiêu nước. Hắn chỉ thấy được huyệt động của nàng điên cuồng co bóp. Văn Sơn giật mình khí thấy được một dòng nước nóng bỏng bao phủ cả cây côn thịt của mình. Hắn có chút giật mình nghĩ đến chẳng lẽ nàng tiểu trong lúc tiến hành giao hoan. Tuy nhiên hắn vẫn tận lực rút ra rồi đâm vào của nàng. Thiếu nữ chỉ có ngoan ngoãn bá lấy cổ của hắn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Ư, a, a…” Đôi mắt của thiếu nữ có chút mê ly nhìn thấy được thanh niên đang giao hoan với nàng. Bàn tay của nàng đưa lên muốn đẩy hắn ra ngoài nhưng rõ ràng thanh niên này không chịu. Hai tay ôm chặt lấy nàng không cho nàng ly khai. Hắn vẫn tiến hành hoạt động nguyên thủy nhất. Thiếu nữ chỉ chống cự một chút sau đó buông bỏ cho số phận rồi để mặc cho hắn tiếp tục cùng với mình giao hoan.
Trong lúc này cả người người đã tràn đầy mồ hôi. Cả người của hai bị ướt đẫm mồ hôi. Không biết hai người giao hoan trong bao lâu là hai giờ còn là ba giờ đồng hồ. Văn Sơn chỉ nhớ được khiến cho hạ thể của thiếu nữ sưng húp. Hắn bắn đến mười ba lần vào trong bụng của thiếu nữ thì cây côn thịt mới mềm xuống. Đó là lúc mà thuốc hết tác dụng.
Đôi chân có chút run rẩy, Văn Sơn thở ra hổn hển, cây côn thịt cũng liên tục co giật bắt đầu mềm đi. Hắn từ từ rút ra hạ thể đang sưng húp của thiếu nữ. Cây côn thịt được bao bọc trong lớp dịch nhớp trắng trong suốt. Cây côn thịt của hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành đỏ bừng có thể nhìn thấy được các mạch máu đang chạy ở trên đó.
Khi hắn rút cây côn thịt ra thì hai cánh hoa của thiếu nữ khẽ mở ra một dòng chất lòng trắng trong hơi đục kèm theo màu đỏ dần dần chảy ra bên ngoài.
Miệng Văn Sơn thở ra hồng hộc. Hắn nhìn thấy được đôi mắt tràn ngập nước mắt của thiếu nữ thì thở dài ra một hơi. Hiện giờ hắn quả thực được nếm cái vị cưỡng bức hiếp dâm con gái nhà lành. Hắn không hiểu được tại sao mình lại không khống chế được bản thân. Chẳng lẽ tại nàng quá xinh đẹp sao?
Đôi mắt thiếu nữ chàn đầy nước mắt nhìn về phía hắn. Sau đó nàng mới lên tiếng nói: “Ngươi làm xong rồi có phải hay không sẽ giết ta diệt khẩu?”
Dường như trong lời nói của thiếu nữ trước mặt này thì hắn là loại dâm tặc cưỡng hiếp xong thì giết chết, chính là loại tiền dâm hậu sát. Khuôn mặt Văn Sơn méo lại, cái khuôn mặt hắn tuấn lãng đến yêu dị như thế mà giống mấy tên dâm tặc đi tiền dâm hậu sát à? Tiêu Sơn cười khổ đem quần áo mặc vào sau đó nhìn về phía thiếu nữ thở dài ra một hơi rồi hỏi: “Hà… nàng… nàng tên gì?”
Đầu của thiếu nữ cúi xuống sau đó nói: “Tên, tên của ta là… Mặc Linh!”
Cái tên Mặc Linh truyền vào tai của Văn Sơn, hắn đối với thiếu nữ này không phải yêu mà là trách nhiệm. Thực sự trong đầu của hắn đã có hình bóng của một thiếu nữ khác. Một thiếu nữ có khuôn mặt ẩn hiện qua lớp vải mỏng màu trắng, nàng mặc một thân quần áo cao quý màu trắng. Tuy nhiên hắn biết thân phận của mình và nàng mãi mãi chẳng thề nào đến với nhau.
Văn Sơn ngồi xuống đất nhìn về phía nàng sau đó lên tiếng nói: “Vậy bây giờ nàng có ý định gì hay không?”
Khuôn mặt của thiếu nữ trầm xuống, nàng lắc lắc đầu sau đó nhìn về phía Văn Sơn với khuôn mặt cực kỳ tò mò hỏi: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ không giết ta sao?”
“Ách” Văn Sơn nghe thấy vậy thì cười khổ dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình tò mò nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Ta không phải loại người đại gian đại ác được chứ? Nàng có ý định gì? Nàng tại sao bị người bắt cóc? Còn nữa tại sao giờ này nàng lại ở nơi này?”
Khuôn mặt của thiếu nữ trở nên ảm đạm nói: “Ta vốn là một nữ nô lệ tại đại đấu giá trường trốn ra bên ngoài. Sau đó không hiểu ta ngửi thấy trong không khí có một mùi hương thơm nhẹ rồi cả người mình ngất đi. Sau đó, sau đó thì…” Nói đến đầy thì thiếu nữ đỏ bừng mặt, hai bàn tay nàng vân vê vạt áo nhìn về phía Văn Sơn.
Văn Sơn cười khổ một tiếng. Tại một số thôn làng của các nước láng giềng thường sẽ có xung đột ngoài ra có giặc cướp hoàng hành. Tại sao các tên cướp này không có tham lam đem nàng phá thân đây. Có lẽ họ muốn đem nàng bán với giá cao trong đại hội đấu giá. Mấy loại xử nữ thế này khi đem bán thường có giá cả cực cao. Nếu các nàng bị hư thân thì giá cả giảm xuống rất nhiều thế nên mấy tên cướp mới nhịn được đem nàng không có tiến hành xâm phạm. Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy thì có lẽ sẽ có rất nhiều người bỏ giá cao ra mua nàng. Số lượng thiếu nữ như vậy cũng không ít. Đặc biệt một số dị tộc chủng loại như nữ miêu, nữ thỏ lang v.v… Các chủng tộc này đều thuộc loại quý hiếm được bắt đem ra chợ buôn người bán. Các nàng có giá cực cao.
Khóe miệng Văn Sơn xuất hiện một nụ cười khổ. Hắn lên tiếng nói: “Vậy ngươi có tính toán gì hay không?”
Đầu thiếu nữ cúi xuống nàng khe khẽ lẩm bẩm nói: “Ta… ta… không biết!”
Thấy trên người của nàng tràn ngập vết thương, Văn Sơn không đành lòng. Nếu như nàng bị đám người kia bắt lại thì có lẽ nhất định sẽ bị đánh một trận. Ngoài ra khi nàng không còn trong trắng thì kết quả còn thảm hơn gấp trăm lần. Đôi mắt Văn Sơn cau lại hắn lên tiếng hỏi: “Nhà ngươi ở đâu? Còn người thân hay không?”
Khuôn mặt thiếu nữ trở nên ảm đạm, nàng lắc lắc đầu nói: “Nhà của ta ở biên giới nước Hoàng Sa. Cả gia đình của ta từ lớn đến bá bốn mạng người toàn bộ bị họ giết sạch duy chỉ có ta còn sống. Chúng nhìn thấy sắc đẹp của ta nên muốn đem ta bán cho các thương hội buôn người đem ra bán đấu giá!”
Nghe được thân thế của nàng thì Văn Sơn có cảm giác có chút thương cảm và đồng tình với thân thế của nàng. Văn Sơn dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình hắn hít một hơi sau đó thở dài nói: “Được rồi! Ngươi theo ta trở về đi thôi! Có lẽ ta sẽ không để ngươi chịu khuất nhục cùng với đói!”
“A” Thiếu nữ kinh ngạc hô lên nhỏ một tiếng. Sau đó ánh mắt cực kỳ mê mang nhìn về phía Văn Sơn. Thiếu nữ mặc lên bộ y phục của nàng. Trên bộ y phục đều đã bị rách nát do Văn Sơn gây ra trong lúc muốn tiến hành giao hoan. Khi thấy được Văn Sơn muốn xoay người rời đi thì nàng muốn đứng dậy vội vã chạy theo phía sau. Khi nàng đứng dậy thì từ hạ thể truyền ra cảm giác đau nhói, nàng hét lên một tiếng: “A…” Sau đó thân mình của nàng lảo đảo.
Thấy được thân mình của nàng đi lảo đảo như vậy thì Văn Sơn cảm giác được có chút hổ thẹn. Hắn vội vã cởi bỏ áo ngoài ra đem khoác lên mình của thiếu nữ. Thiếu nữ ngơ ngác nhìn về phía hắn. Theo lý bình thường thì nữ nhân nên tức giận và khóc lóc sau khi nàng bị cưỡng hiếp nhưng có vẻ cô gái này quật cường hơn Văn Sơn nghĩ. Ngoài ra hiện giờ nàng cũng không thể làm gì được hơn ngoài việc đi theo Văn Sơn. Bởi vì trong khi chạy trốn nàng không có bất cứ thứ gì! Thức ăn không, tiền không, thuộc đường không… Xem ra nàng chỉ có một cách duy nhất đó chính là đi theo Văn Sơn và phó mặc cho số phận.
Vừa đi Văn Sơn thấy được bộ dạng của nàng đành phải dùng một tay dắt lấy tay của nàng. Thiếu nữ có chút rụt rè nhưng ngay lập tức bị hắn nắm chặt lấy mặc cho nàng phản kháng hắn cũng không nhả. Văn Sơn lại nhớ được truyện của hắn sao giống như tác phẩm “Vợ Nhặt” thế nhỉ. Ra ngoài đường thì nhặt được một lão bà xinh đẹp đem về nhà hơn nữa còn là hàng chưa bóc tem. Văn Sơn cảm thán cuộc đời xuyên việt của hắn đúng là nhiều thứ ngoài dự đoán.
Đôi mắt thiếu nữ tở ra giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy được Văn Sơn đang tiến về phía một cánh cửa khá lớn. Thấy được hai tên lính đang ở đó canh cửa. Họ thấy được Văn Sơn trở về thì giống như không có gì. Văn Sơn cau mày lại, hai tên hộ vệ này quả thực quá coi thường hắn. Dù gì đi nữa thì hắn cũng là đại thiếu gia của Văn gia được chứ?
Thấy thiếu nữ ngơ ngác thì Văn Sơn ngay lập tức kéo lấy tay của nàng nói: “Được rồi! Ngươi đi vào với ta!”
Ánh mắt hai vị hộ vệ quét nhìn về phía thiếu nữ sau đó kinh ngạc vì vẻ đẹp của thiếu nữ này. Tuy nhiên hai vị hộ vệ vội vàng đưa tay ra ngăn cản. Một người mở miệng nói: “Đại thiếu gia, ngài không thể tự tiện dẫn người lạ tiến vào Tiêu gia chúng ta.”
“Cút!” Âm thanh lạnh lùng từ miệng của thanh niên truyền ra khiến cho hai hộ vệ giật mình.
Mặc dù rất tức giận trước hành động của Văn Sơn nhưng hai tên hộ vệ vẫn nhịn xuống. Một người khe khẽ cắn răng chắp hai tay nói: “Đại thiếu gia, đây là quy định của gia tộc. Chúng ta không thể làm trái tự ý cho đại thiếu gia dẫn người lạ tiến vào bên trong. Nếu không có lời của tộc trưởng chúng ta không thể để ngài dẫn người tiến vào nội viện Văn gia!”
Khóe miệng Văn Sơn liên tục giật giật, hắn cười lạnh nói: “Đừng nói ta mấy quy củ đó. Thế nào tại sao mấy người khác dẫn người lạ vào thì được chỉ có mình ta là không được. Đừng nói cho ta biết cái gì là tộc quy. Ta có thể kể tên một số người không thuộc đoàn trưởng lão vẫn tự ý dẫn người lạ tiến vào có cần ta kể tên ra hay không?”
“Việc này…” Hai tên hộ vệ không biết sao cho phải.
Bất chợt Văn Sơn lại tiếp tục lên tiếng nói: “Không muốn nháo với ta. Mặc dù ta là phế vật không thể nào tu luyện! Điều này không sai a! Tuy nhiên hai người các ngươi tin hay chỉ một tiếng của ta nói với phụ thân khiến cho hai người mất công việc ở đây, Các ngươi có tin không?”
Nói xong Văn Sơn hừ lanh kéo tay của thiếu nữ tiến vào bên trong để hai tên hộ vệ ngơ ngác đứng ở cửa. Một tên hộ vệ trong đó nhếch miệng sau đó nhỏ toẹt ra một bãi nước miềng. Nước miếng của hắn tung tóe rơi trên mặt đất. Bàn tay của hắn lau khóe miệng của mình, miệng hắn nhếch lên khinh bỉ nói: “C.mẹ nó, hung cái gì mà hung! Hắn tưởng mình là đại thiếu gia thật chắc! Chỉ là một tên phế vật không có võ hồn mà thôi! Nếu như không phải phụ thân của hắn là tộ trưởng Văn gia hôm nay lão tử không nện cho hắn một trận mới là lạ!”
Người hộ vệ kia gật đầu đồng ý. Sau một lúc thì cười nói: “Chỉ khi đến mười tám tuổi mà hắn còn không có mở ra võ hồn vậy thì chính là phế vật. Đến lúc đó hắn sẽ bị điều ra ngoài lo lắng sự vụ. Lúc đó chúng ta nhất định phải đến xem bộ dạng của hắn lúc đó!”
Người hộ vệ kia gật đầu đống ý.
Trên một bóng cây khá lớn, một người mặc áo bào đen che kín toàn thân nhìn về phía đôi thiếu nữ. Sau khi thấy được đôi thiếu nữ tiến vào bên trong thì bóng đen trực tiếp biến mất tại chỗ.
Một thanh nhiên đang đứng ở trong một căn phòng. Hai tay của hắn di chuyển hết sức nhẹ nhàng theo những động tác kỳ lạ. Một nữ nhân có bộ dạng ngoài hai mươi. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hơi cong lên, cái mũi cao ngạo, trong con mắt tràn đầy trí tuệ. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng mê mẩn. Nàng mặc một thân quần áo màu trắng phảng phất giống như tiên tử trên trời cao. Tuy nhiên không biết có phải thật sự hay là ảo ảnh mà thân mình của nàng hơi hư ảo có thể nhìn xuyên qua. Đôi mắt của nàng chăm chú về phía thiếu niên đang chăm chú đánh ra những động tác kia.
Trên cả người thanh niên tràn ngập mồ hôi. Hắn sau khi thu quyền lại thì thở ra một ngụm trọc khí. Đôi mắt của hắn nhìn về phía thiếu nữ cười ngây ngô một tiếng: “Sư phụ, ta luyện ngày hôm nay thế nào?”
Thiếu nữ xinh đẹp ngoài hai mươi kia nhìn về phía hắn. Mặc dù thân thể của thanh niên này cũng tràn đầy mỹ cảm từng đường cong cùng khúc thịt rắn chắc mê người nhưng lại không làm cho thiếu nữ này có chút động lòng chút nào. Nàng lên tiếng nói: “Tiểu tử, không tệ! Như vậy trong vòng một tháng nữa là ngươi có thể tiến vào luyện khí kỳ rồi. Ngoài ra ngươi phải chuẩn bị cho tốt sau khi ngươi tiến vào luyện khí ta sẽ giúp ngươi mở ra dưỡng tâm đỉnh?”
“A” Nghe thấy vậy thanh niên này nhẹ nhàng gật đầu. Đôi mắt của hắn tràn đầy tò mò nhìn về phía thiếu nữ.
Thấy được thanh niên cứ nhìn về phía mình chằm chằm, khuôn mặt thiếu nữ có chút xấu hổ. Tuy nhiên nàng lại rất bình tĩnh mở miệng hỏi: “Hừ… Ngươi nhìn gì ta? Có tin hay không lão nương đem cặp mắt của ngươi móc ra?”
“Đừng a!” Thấy vậy thanh niên hốt hoảng lên tiếng. Sau đó hắn nở một nụ cười rất thân thiện và ngây ngô. Hắn trong lúc này mới nói ra: “Ta nói ra điều này hy vọng sư phụ lão nhân gia ngài đừng đánh ta a!?”
Ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía thanh niên kia tràn ngập tức giận nói: “Tiểu tử, quỷ quỷ túy túy cái gì? Có cái gì cần hỏi thì hỏi ta thì cứ hỏi?”
Thấy khuôn mặt âm trầm của nữ tử như vậy thì thanh niên chần chừ trong chốc lát. Hắn lùi lại cách xa thiếu nữ một chút khoảng ba trượng. Trong lúc này hắn mới hít một hơi lên tiếng hỏi: “Sư phụ, lão nhân gia ngài rõ ràng là linh hồn thể tại sao có thể mặc quần áo a. Ta chỉ thắc mắc một chút là linh hồn cũng biết mặc quần áo sao?”
“Tiểu tử ngươi đang muốn chết phải không?” Từ ngón tay của thiếu nữ xinh đẹp kia một ngọn lửa màu xanh biến bắn thẳng vào cặp mông của thanh niên. Thanh niên cảm giác được mông mình phát ra nóng rát. Hắn hô lên kêu oai oái.
“A, nóng, nóng…” Hắn liên tục đập tay vào mông của mình. Vẻ mặt của hắn đau khổ tràn ngập nước mắt: “Sư phụ tỷ tỷ, ta biết sai rồi! Ngươi tha cho ta được không. A. nóng… nóng… cầu tỷ tỷ tha mạng!”
Khóe miệng thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nói: “Tiểu tử coi như ngươi thức thời!” Bàn tay của thiếu nữ đưa ra, ngọn lửa trực tiếp bay trở lại trong tay của nàng. Thiếu nữ nhoẻn miệng cười nói: “Tạm tha cho ngươi một mạng!”
Khuôn mặt của thanh niên méo mó nhìn về phía thiếu nữ. Hắn xem cả cái mông bị đốt cháy trở thành nóng rán. Khuôn mặt của thanh niên xám xịt lại nói: “Sư phụ, người đây rõ ràng lấy việc hành hạ đồ đệ làm niềm vui a! Xem này cả cái mông của đệ tử cháy xém hết rồi ngày sau làm sao mà ngồi lâu học tập luyện đan được?”
Thiếu nữ che miệng cười nói: “Tiểu quỷ đừng giở trò với ta. Vừa rồi ta chỉ đốt khiến cho ngươi có chút thương mà thôi nghỉ hai ba ngày là khỏi?”
Thanh niên mỉm cười sờ sờ cái mông sau đó nói: “Vậy thì thật là may a!” Nói đến đây hắn nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Sư phụ tỷ tỷ, người vẫn chưa trả lời ta tại sao linh hồn cũng mặc được quần áo a?”
Từ ngón tay của thiếu nữ bắn ra một kình khí va chạm vào đầu của thanh niên phát ra tiếng cốp khá là lớn. Thanh niên kêu lên đau đớn một tiếng. Bàn tay đưa lên xoa xoa đầu bởi vì trên đầu của hắn xuất hiện một cục u khá lớn. Hai má thiếu nữ ửng đỏ sau đó lên tiếng nói: “Khi nào ngươi đạt đến cảnh giới cao cấp dưỡng tâm sư ngươi sẽ rõ!”
“Như vậy a!” Thanh niên gãi gãi đầu của mình.
Vừa nói đến đây thì thiếu nữ mới lên tiếng nói: “Ta sẽ giúp ngươi nhanh chóng bước vào luyện khí kỳ. Ngày mai ngươi mua mấy món đồ anh diệp hoa, bịch lục nham quả, huyết hương đằng, nội đan của yêu thủ cấp ba trở lên có ngũ hành thuộc tính kim, thủy, thổ, hỏa, mộc. Mỗi thứ bốn phần cho ta?”
“A” Nghe được lời này thì thanh niên há to miệng lên tiếng nói: “nội đan của yêu thú cấp ba lại còn ngũ hành thuộc tính, anh diệp hoa… Này… này… sư phụ người không nhầm chứ! Làm sao mà ta có thể lấy ra được từng đó thứ!?”
Khóe miệng của thiếu nữ cong lên một tiếng rồi khinh bỉ nói: “Chuyện của ngươi ta không thèm quan tâm. Ta là dưỡng tâm sư chỉ để ý đến luyện đan. Ngươi làm sao thì làm? Đừng nói cho ta biết ngươi thức tỉnh song sinh võ hồn mà mấy thứ này cũng không thể lấy ra được!”
Khuôn mặt của thanh niên méo mó ngắn tũn lại. Hắn nhớ được nội đan của yêu thú cấp ba tương đương với cấp bậc thần thông của võ giả. Thật sự làm cho người hít hà tặc lưỡi. Bắt đầu từ nột đan cấp ba trở nên giá cả sẽ khác hoàn toàn. Bởi vì từ yêu thú ba cũng tương đương với thần thông kỳ có bay vọt về chất chỉ hồn sư đạt đến thần thông kỳ mới có thể khiêu chiến loại yêu thú này không giống như yêu thú cấp hai và cấp một đỉnh phong chênh lệch không nhiều. Một toán tổ đội luyện khí kỳ đỉnh phong là có thể giết chết yêu thú cấp hai giống như bình thường.
Ngoài ra mỗi nội đan của yêu thú đều có đặc chưng riêng biêt. Nội đan dùng để tạo vũ khí, luyện đan v.v… Mà loại khó tìm cũng như đắt nhất chính là ngũ hành đan đủ năm loại thuộc tính kim thủy hỏa thổ mộc.
Thiếu nữ chẳng thèm quan tâm thanh niên lên tiếng nói: “Ngũ hành kim long của ngươi nắm giữ năm loại kim thủy thổ hỏa mộc. Trong khi dẫn khí ta cần luyện chế một loại dẫn khí đan đặc biệt dùng để cân băng năm loại lực lượng này đến khi đó ngươi mới có thể học tập loại công pháp kia!?”
Vẻ mặt của thanh niên biến đổi khi nghe được thiếu nữ nhắc đến cái công pháp này. Khóe miệng của hắn cong lên. Đôi mắt hắn trầm ngâm sau đó hít một hơi lên tiếng nói: “Sư phụ tỷ tỷ, ngài nói thực sự công pháp đó có thể tiến hóa sao?”
Đầu thiếu nữ nhẹ nhàng lắc lắc, nàng mỉm cười nói: “Không biết!”
Vẻ mặt của thanh niên tai đi hỏi: “Vậy tại sao người biết nó chính là có thể tiến hóa?”
Khóe miệng của thiếu nữ xuất hiện một độ cong quỷ dị và âm trầm, nàng lạnh nhạt đáp lại: “Trên đó có ghi như thế!”
“A” Thanh niên ngẩn người. Khóe miệng của hắn liên tục giật giật.
Thiếu nữ cầm trong tay một cuốn sách có tên “Hoàng giai sơ cấp: ngũ hành nghịch thiên quyết”. Bàn tay nàng đưa lên vỗ vỗ vào quyển sách sau đó giơ lên mở ra trang đầu. Cả cuốn sách toát ra vẻ tang thương và cũ kỹ. Nàng dùng ngón tay trắng nõn mềm mại chỉ vào trang sách nói: “Chỗ này có ghi mà!”
Ánh mắt thanh niên nheo lại nhìn về phía công pháp này thì thấy nó ghi rõ: “Ngũ hành nghịch thiên quyết có thể tương sinh tương khắc. Nó khắc chế mọi công pháp trong thiên hạ. Sơ kỳ yêu ớt hậu kỳ cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên điều kiện tu luyện ngũ hành nghịch thiên quyết yêu cầu cực kỳ hà khắc. Thân thể hồn sư chỉ có thể mang năm loại thuộc tính kim, thủy, thổ, hỏa, mộc mà không mang theo bất cứ loại thuộc tính nào khác. Nếu không khi tu luyện sẽ dẫn đến võ khí mất cần bằng bạo thể mà chết. Công pháp có thể tiến hóa, đẳng cấp không hạn chế. Nó cần cắn nuốt các loại dị năng lượng có linh tính gồm dị kim, dị hỏa, dị thổ, dị mộc, dị thủy trong thiên hạ để thăng cấp…”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ xuất hiện sự cười tà nói: “Văn Long, thế nào? Sư phụ không có đánh lừa ngươi chứ?”
Nhìn công pháp ghi chép mà Văn Long hít một hơi sau đó khóe miệng giật giật hỏi lại: “Sư phụ tỷ tỷ, thật sự có thể tu luyện sao?”
Đem công pháp thu vào, thiếu nữ bình tĩnh đáp lại: “Việc này ta cũng không biết. Công pháp này ta lấy được ở trong một di tích viễn cổ. Tuy nhiên ta có chút tò mò bởi vì công pháp này dường như dành cho người thức tính võ hồn kim long vậy?” Nghe được lời này thì hai hàng lông mày của thanh niên này nhíu lại. Thiếu nữ thấy vậy vẫn tiếp tục nói: “Bởi vì hễ là người có võ hồn kim long nhất định sẽ mang theo năm loại thuộc tính kim, thủy, mộc, hỏa và thổ. Đây chính là một trong những võ hồn đứng đầu đại lục Võ Hồn!”
Bộ mặt Văn Long trở nên ngơ ngác ngay sau đó hắn tò mò hỏi: “Sư phụ, võ hồn của ta thực sự mạnh mẽ như vậy sao? So sánh với võ hồn Kim Tiền Báo của Triệu gia cùng với võ hồn Thanh Dực Phi Ưng của Độc Cô gia mạnh hơn nhiều sao?”
“Hừ” Thiếu nữ cười lạnh với vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía thanh niên Văn Long kia lên tiếng nói: “Ngươi đúng là ngu ngốc. Ở trên đại lục Võ Hồn này thì các loại võ hồn nhiều không kể siết. Ngươi đúng tiểu hài tử không biết được thế giới này có bao nhiêu rộng lớn. Nước Bạch Vân ngươi đang sống đơn giản chỉ là một góc hẻo lánh của đại lục Võ Hồn mà thôi. Võ hồn kim long có thể nói đứng số một và số hai về lực chiến đấu của đại lục Võ Hồn.”
“Ở đại lục Võ Hồn thì có hàng trăm đến hàng ngàn các loại võ hồn khác nhau. Mỗi loại võ hồn đều có đặc biệt tính phong phú riêng. Tuy nhiên võ hồn cũng có mức mạnh yếu khác nhau. Trong đó có rất nhiều viễn cổ ra tộc trong đó có võ hồn mạnh mẽ không đếm xuể được. Trong đó gia tộc mạnh nhất của các viễn cổ gia tộc chính là Mục gia!”
Nói đến chữ Mục gia này thì thiếu nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau đó khuôn mặt của nàng biến đổi liên tục xuất hiện đau khổ, tức giận và ai oán. Bất chợt một tiếng đánh thức nàng dậy: “Sư phụ!”
Thiếu nữ tỉnh dậy từ cơn mê ngay sau đó nàng mới nên tiếng nói: “Nếu như một ngày ngươi gặp phải người của Mục gia đặc biệt là người có võ hồn thất sắc lung linh nhãn, vi sư khuyên ngươi một câu nếu như có thể làm tốt nhất tránh xa người của Mục gia ra đặc biệt người có võ hồn thất sắc lung linh nhãn!”
Văn Long nghe được lời của thiếu nữ nói thì vẻ mặt chìm vào ngạc nhiên và sự tò mò. Hắn mở miệng hỏi: “Tại sao vậy?”
Miệng của nàng thở ra một hơi sau đó lên tiếng nói: “Không tại sao cả! Ngươi chỉ chú ý lời của vi sư là được. Năm xưa bởi vì vi sư nghe được một chút bí mật về đôi mắt thất sắc lung linh nhãn của Mục gia nên mới rơi xuống cảnh này!”
Nghe thấy vậy thì Văn Long nhíu mày lại, nghe được lời của thiếu nữ này thì hắn đoán được có lẽ Mục gia rất ghê gớm, rất mạnh mẽ. hắn chỉ không rõ Mục gia mạnh mẽ đến mức nào thì đúng hơn. Một vị dưỡng tâm sư cao cấp đến thần hồn mạnh mẽ có thể tồn tại trong hư không vậy mà có thể bị Mục gia đuổi giết thành như vậy quả thực thế lực đó khó mà nói rõ nó mạnh thế nào.
Văn Long cười khổ sau đó tò mò hỏi: “Thực sự Mục gia mạnh mẽ như vậy sao?”
“Hừ” thiếu nữ khinh thường nhìn về phía Văn Long nói: “Ta không biết mạnh bao nhiêu nhưng nghe nói thời gian rất lâu có sáu viễn cổ đại gia tộc bởi vì bất mãn với Mục gia liên hiệp với nhau tấn công Mục gia. Ngươi biết thế nào hay không? Họ dẫn theo hơn một trăm cường giả đạt đến độ kiếp kỳ nhưng bị Mục gia trong vòng chưa đầy một tháng xóa sổ trên đại lục Võ Hồn. Giờ ngươi đã biết được sự kinh khủng của Mục gia! Mặc dù trên đại lục Võ Hồn thì Mục gia làm rất nhiều việc khiến mọi người không ưa. Tuy nhiên với thực lực mạnh mẽ của Mục gia thì các viễn cổ gia tộc khác chỉ biết ngấm ngầm nuốt quả đắng không dám mở miệng một lời. Vậy đủ biết Mục gia mạnh mẽ tới mức nào!”
“Tê” Nghe được lời này thì Văn Long hoàn toàn cứng lưỡi. Sáu vị đại gia tộc viễn cổ liên hợp với nhau tấn công Mục gia bị Mục gia đem xóa sổ trên đại lục Võ Hồn đây chính là lực lượng mạnh mẽ đến cỡ nào.
Nói đến đây thì thiếu nữ mới hít một hơi sau đó nói: “Ngươi sau này chắc chắn sẽ phải đi vào nội vực đến lúc đó nhất định phải làm việc cẩn thận một chút chớ chọc vào Mục gia. Ta chỉ nói cho ngươi biết nếu ngươi nghĩ rằng Mục gia bề bồn sự việc không để ý đến ngươi thì ngươi nhầm to.”
Văn Long cười khổ mới biết được bây giờ nữ nhân nói nhiều như vậy.
Thiếu nữ lại tiếp tục nói: “Mặc dù các viễn cổ gia tộc đều đã quy định với nhau dù có thù oán cũng không thể để người đuổi giết vượt quá người bị truy đuổi có thực lực quá cao nếu không sẽ vi phạm quy định của viễn cổ gia tộc với nhau. Tuy nhiên ho quy định cũng không sai nhưng mặt ngoài thì không dám nhưng trong tối đã có nhiều trường hợp thiên tài bị bóp chết trong trứng nước.”
Nói đến đây thiếu nữ lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Mục gia chính là một bọn khốn kiếp. Mỗi lần bọn khốn kiếp này đuổi bắt thiên tài đều sai phái ít nhất mạnh hơn hai giai có khi ba bốn giai rất bình thường. Nhiều lúc chỉ vì đi lùng giết một người có thực lực lĩnh vực kỳ mà sai phái cả cường giả có thực lực độ kiếp kỳ. Bọn mặt dày, bọn vô lại, bọn khốn nạn…” Nói đến đây thì thiếu nữ chửi um lên. Nàng hoàn toàn bộc lộ ra vẻ mặt chanh chua của mình.
Khuôn mặt của Văn Long tái lại lên tiếng hỏi: “Sư phụ tỷ tỷ không phải đâu. Họ sai phái cường giả cao hơn hai giai chỉ để đi đuổi bắt một người bình thường?”
Chửi được một lúc thì hai má thiếu nữ trở nên đỏ bừng, bộ ngực cao lớn ngạo nghễ liên tục phập phùng. Nàng hít một hơi khí lạnh sau đó lên tiếng nói: “Mặc dù không thể không nói đám người Mục gia bỉ ổi vô sỉ nhưng hành động của họ quả thực rất hiệu quả. Quả thực không biết có bao nhiêu thiên tài tán tu bị đám người này thu vào cũng không biết có bao nhiêu người thiên tài không đồng ý bị họ bóp chết từ trong trứng nước. Nếu như ngươi gây thù với Mục gia đừng nghĩ rằng Mục gia sẽ sai phái người chỉ cao hơn ngươi vài trọng để đuổi giết ngươi. Lần thứ nhất họ sai phái người hơn một giai, lần thứ hai cao hơn hai giai, lần thứ ba cao hơn ba giai… Có khi là người có thực lực đạt đến độ kiếp trực tiếp bỏ qua mặt mũi ra tay giết ngươi.”
“Đến lúc đó ngươi đừng nghĩ rằng cái gì mặt mũi. Bọn vô sỉ Mục gia thì làm gì có mặt mũi. Họ sẵn sàng bóp chết ngươi trong trứng nước trong khi ngươi còn chưa trưởng thành. Bọn khốn kiếp Mục gia dám vi phạm nghị định của các tộc mà các viễn cổ gia tộc chỉ dám ngậm bồ hòn làm ngọt!”
Văn Long nhìn ra được vị nữ sư phụ có bề ngoài vô cùng trẻ đẹp này tức giận đến tím tái mặt mày. Xem ra nàng ăn không ít thiệt thòi đối với Mục gia. Người Mục gia đúng là làm việc có chút bá đạo. Theo quy định của đại lục Võ Hồn thì cường giả so với bậc giới nếu vượt quá một giai giống như thần thông nhị trọng và dịch nguyên nhị trọng thì dịch nguyên nhị trọng không thể ra tay. Đây là hiệp nghị của các viễn cổ gia tộc để tránh thiên tài chết yểu nhưng trong tối có lẽ họ sẽ ra tay. Tuy nhiên điều này cũng đảm bảo được an toàn cho thiên tài của các viễn cổ gia tộc.
Tuy nhiên theo như lời của thiếu nữ sư phụ vừa mở miệng thì Mục gia hoàn toàn bỏ qua cái gọi là mặt mũi. Khi sai người đuổi bắt thiên tài toàn bộ dùng người có thực lực cao hơn tối thiểu một giai. Mỗi lần đuổi bắt lại tăng thêm cấp bậc giai. Nếu như xét có người có tiềm lực đủ uy hiếp Mục gia vậy thì cường giả có lực độ kiếp trực tiếp xuất hiện bỏ qua mặt mũi bóp chết từ trong trứng nước không cho sống sót. Mặc dù việc làm này khiến cho các viễn cổ gia tộc đều cực kỳ bất mãn nhưng Mục gia thì ngày một lớn mạnh hơn trong khi các viễn cổ gia tộc khác đều suy yếu dần dần. Dù các viễn cổ gia tộc khác có lòng liên hợp Mục gia nhưng căn bản khó lòng mà chống lại được. Nhiều gia tộc trước kia đã muốn chống lại Mục gia kết qua đều gặp phải kết quả là cả tộc bị xóa bỏ không còn một ai.
Nghe nói Mục gia đã tồn tại rất lâu rồi ngay từ đợt niết diệt của thế giới này trong lần đầu tiên. Cứ mỗi một trăm vạn năm thì thế giới này lại niết diệt một lần. Số lượng người còn sống sót gần như đạt đến số không. Nghe nói Mục gia là người sống sót qua đợt niết diệt đó thì phải. Tuy nhiên nhiều người không cho rằng tìn đồn này là đúng đắn.
Những lời này làm cho Văn Long có chút ngạc nhiên. Bởi vì nghe được sư phụ từng gọi hắn là họ Long gia chẳng lẽ việc này có cùng nội vực hay Mục gia có liên quan
Ánh trăng bạc chiếu xuống khu vườn, gió thổi lay động làm cho không khí có cảm giác lành lạnh. Trên đường tiến vào khu nhà, Văn Sơn trực tiếp nắm tay của Mặc Linh. Thời gian hiện giờ đã khá khuya nên hiếm người thấy được. Khuôn mặt của hắn sưng vù hiện giờ đã khá hơn một chút nhưng có vài phần thâm tím.
Hắn vừa bước chân tiến vào con đường dẫn tới phòng của mình thì phát hiện được một bóng người… Khu vực hắn ở là một khu nhà rộng rãi thoáng mát. Văn Quyền trực tiếp dùng việc công làm việc tư đưa cho hắn ngôi nhà này. Ngôi nhà này quả thực hết sức thoải mái ngoài ra cách biệt khá xa với khu nhà của đám người trong tộc. Văn Quyền hy vọng hắn không nhận được quá nhiều lời rèm pha nên mới để cho hắn một nơi yên tĩnh như thế.
Người thanh niên hơn hai mươi tuổi này mỉm cười nói: “Tiểu quỷ, đã trở lại?”
Nhìn người thanh niên có khuôn mặt vài phần tuấn lãng với mái tóc màu đen này thì Văn Sơn đưa ngón chỏ lên sống mũi gãi gãi nói: “Phu thân, ngài tìm ta?”
“Hừ” Văn Quyền hừ lạnh một tiếng sau đó nhìn về phía hắn tỏ ra tức giận nói: “Ngươi trở về muộn như vậy khiến cho ta cực kỳ lo lắng. Ta suýt chút nữa thì cử người đi ra tìm ngươi. Ngươi lại đi đánh nhau hay sao? Thắng hay thua? Di, người…”
Ánh mắt của Văn Quyền cau lại. Đôi mắt nhìn về phía thiếu nữ ăn mặc có vài phần rách rưới. Trên người nàng vẫn lưu động mùi mồ hôi và tinh nguyên. Hiển nhiên nàng vừa mới bị cưỡng hiếp xong. Văn Quyền nhìn về phía thiếu nữ tò mò hỏi: “Văn Sơn, vị tiểu thư này là…”
Trên khuôn mặt Văn Sơn xuất hiện nụ cười khổ, hắn lên tiếng nói: “Phụ thân trước chúng ta vào phòng rồi lại nói!”
Nghe thấy vậy Văn Quyền nhẹ nhàng gật đầu. Thiếu nữ thấy được Văn Quyền rõ ràng rụt tay lại. Tuy nhiên bàn tay của nàng bị Văn Sơn nắm chặt lại. Văn Quyền quan sát thấy được nàng có triệu chứng di chuyển khó khăn. Hiển nhiên rõ ràng được nàng bị thương ở hạ thể. Văn Quyền đã là người từng trải. Biểu hiện này giống hệt lần đó hắn phá trinh mẫu thân của Văn Sơn. Hiển nhiên thiếu nữ khi đi có chút khó khăn, mày nhíu lại do hạ thể bị sưng tấy truyền ra đau đớn.
Phòng của Văn Sơn khá là rộng rãi. Nó còn được chia làm phòng trong và phòng ngoài. Phòng trong thì để đi ngủ còn phòng ngoài đặt một cái bàn lớn để tiếp khách. Thi thoảng Văn Quyền thường đi tới nơi này giảng giải cho hắn nhiều thứ. Bởi vì Văn Sơn nếu như không thức tỉnh được võ hồn thì Văn Quyền muốn Văn Sơn đi theo con đường làm quan. Ở dị giới cũng có thi cử làm quan. Với khả năng của gia tộc Văn Quyền thì kiếm chức quan cho Văn Sơn cũng không khó.
Trong căn phòng không có đắt tiền sa hoa hay sang trọng gì nhưng rất sạch sẽ và khang trang. Ánh mắt của Mặc Linh quét một chút về phía mấy thứ này. Văn Quyền giống như một lão cáo già quan sát từng động tác của Mặc Linh. Hắn phát hiện được đôi mắt của Mặc Linh dường như có biểu hiện rất bình thường không có bất cứ đặc biệt gì giống như là ngạc nhiên chẳng hạn. Chỉ giống như một người bình thường quan sát một ngôi nhà bình thường.
Văn Sơn hướng về phía nàng nói: “Mặc Linh nàng mệt rồi thì tiến vào trong phòng ngủ của ta ngủ tại nơi đó đi! Ta có chuyện muốn nói với phụ thân một chút!”
“A” Thiếu nữ Mặc Linh hoàn toàn ngạc nhiên bởi vì những lời này. Tuy nhiên hai hàm răng của nàng khe khẽ cắn nhẹ một cái rồi gật đầu nói: “Vâng!” Nàng rất ngoan hiền tiến vào trong phòng của Văn Sơn.
Thấy được Mặc Linh đã tiến vào bên trong thì Văn Quyền cau mày lại, khóe miệng hắn liên tục giật giật nhìn về phía Văn Sơn nói: “Tiểu tử, ngươi đã làm gì a? Còn nữa nàng ta là ai? Ngươi tại sao lại dẫn nàng ta về?”
Hai vai Văn Sơn nhún nhún, hắn cười khổ bất đắc dĩ ngồi vào bàn. Mặc dù trà nước đã lạnh nhưng Văn Sơn cảm giác toàn thân khát khô. Hắn đem ngụm nước uống sạch sẽ. Văn Quyền từ trên người của nhi tử mình ngửi ra được mùi dịch do tinh nguyên của nam nhân và âm dịch của nữ nhân tiết ra. Ngoài ra có lẫn cả mùi mồ hôi của hai người.
Văn Sơn thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ đem mọi việc từ đầu đến đuôi kể cho Văn Quyền nghe. Nghe được lời này thì Văn Quyền nhíu mày lại. Hắn quay về phía Văn Sơn hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không cảm giác có gì kỳ lạ?”
Đôi hàng lông mày như kiếm của Văn Sơn cau lại, trên khuôn mặt tuấn lãng bức người kia dường như hiện ra dấu hỏi: “Có gì kỳ lạ?”
“Hài…” Văn Quyền lắc lắc đầu. Hắn thầm nghĩ dù sao Văn Sơn cũng chỉ có hơn mười bảy tuổi hiển nhiên là không biết được lòng người hiểm ác. Văn Quyền không có tiếp tục truy vấn mà là hỏi sang vấn đề khác: “Vậy ngươi định thế nào?”
“Hà…” Văn Sơn xoa xoa cái chén trong lòng bàn tay. Hắn lắc lắc đầu sau khi suy nghĩ một chút thì mới nói ra: “Ta cũng chẳng biết nữa! Dù sao phụ thân ngài muốn ta sinh ra tiểu hài tử khỏe mạnh có tiềm lực tốt để đảm nhiệm chức gia chủ sau này vậy thì ta kết hôn với nàng ấy đi! Dù sao thì ta chẳng qua chỉ là một người không có võ hồn mà thôi. Ngài nghĩ xem có nữ nhân nào nguyện ý lấy ta hay sao? Nếu như có thì chẳng qua đơn giản là vì hám tài Văn gia chúng ta mà thôi! Chuyện đã như vậy rồi thì chả thà lấy nàng còn hơn chí ít nếu như nàng nói thì nàng hoàn toàn trong sạch. Mặc dù thân thế có vài phần bi thảm nhưng ngài cũng biết ta không phải là vô trách nhiệm. Có lẽ ta sẽ cưới nàng ta nhưng chỉ là năm năm sau… Ài…”
Nghe được âm thanh thở dài từ miệng của Văn Sơn, Văn Quyền lắc đầu thở dài. Hắn nhìn được Văn Sơn dường như ý chí đã quyết nên hắn không có ý định tiếp tục truy vấn gì cả. Hắn nhìn về phía Văn Sơn, trong mắt Văn Quyền tràn ngập từ ái, hắn mở miệng: “Ngươi đã nói như vậy thì phụ thân cũng không còn lời để nói. Nam nhân nhiều lúc thật sự cần phải có chính là trách nhiệm. Tuy nhiên ngươi cũng nên biết nhiều lúc nên tỉnh táo biết nhìn ra sự thật!”
Mặc dù Văn Sơn không hiểu câu nói cuối cùng của Văn Quyền nói lắm nhưng hắn vẫn gật đầu đối với Văn Quyền: “Phụ thân, ta sẽ ghi nhớ!”
Văn Quyền khe khẽ thở dài một hơi sau đó ánh mắt liếc vào trong phòng nói: “Được rồi, trời đã không còn sớm. Ngươi cũng nên đi nghỉ sớm chút. Sau ngày hôm nay phụ thân sẽ suy nghĩ kỹ. Nếu có thể sẽ giúp ngươi nạp nàng thành thê tử. Mặc dù không môn đăng hộ đối nhưng phụ thân còn gánh được cho ngươi!”
Hai tay Văn Sơn chắp lại hành lễ nói: “Cảm tạ ngài, phụ thân!”
Bàn tay Văn Quyền xoa xoa đầu của Văn Sơn tràn ngập sủng ái nói: “Đừng nói như vậy ngươi là nhi tử của ta!”
Văn Sơn trực tiếp đem Văn Quyền tiến xa một đoạn sau đó mới trở về đem cửa đóng lại. Hắn hít một hơi nhìn về phía thiếu nữ trong phòng. Lần này là lần đầu tiên của hắn. Hắn cũng không biết phải đối xử sao với nàng cho phải nữa. Thân mình Văn Sơn hơi run lên vì sợ hãi. Hai hàm răng khẽ cắn một tiếng sau đó bước về phía giường.
Thiếu nữ nằm ở trên giường rõ ràng cảm nhận được có người tiến sát tới gần, thân mình của nàng hơi run lên. Hiện giờ nàng quay mặt về phía bên trong, chiếc chăn đã gắp tới tận cổ của nàng. Văn Sơn hít hà một hơi sau đó nhẹ nhàng thảo chiếc giày của mình ra. Nếu theo cách thông thường hắn muốn lấy hảo cảm của thiếu nữ này thì tạm thời không nên động tới nàng mà ngủ tách biết. Tuy nhiên Văn Sơn chẳng qua hắn chưa từng trải làm sao có thể biết nên xử lý thế nào.
Sau khi tháo bỏ dày của mình, Văn Sơn mở chiếc chăn ra chui vào bên trong. Khi bàn tay của Văn Sơn chạm vào người thiếu nữ thì hắn thấy được thân mình của nàng hơi run lên. Có lẽ Văn Sơn cảm nhận được mình có lỗi nên muốn an ủi thiếu nữ. Hắn trong lúc này liên tục tự nhủ trong lòng: “Dũng cảm lên! Dũng cảm lên!”
Thân mình Văn Sơn trực tiếp sát vào người của nàng. Khi hắn đem nàng ôm lấy thì hắn cảm giác được thân mình thiếu nữ run lên lẩy bẩy. Tuy nhiên chính người Văn Sơn cũng run lên lẩy bẩy vì hắn sợ nàng sẽ phản kháng hoặc có hành động gì khác lạ. May mắn là thiếu nữ chỉ run lên cũng không có hành động gì khác. Đến lúc này Văn Sơn đã mạnh dạn hơn đem nàng kéo vào trong ngực, cả người thiếu nữ run lên một cái.
Bất chợt thiếu nữ cảm giác được hơi nóng phả vào tai mình, nàng nghe được âm thanh của người thanh niên phía sau đang ôm lấy nàng. Bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay của nàng. Hắn mở miệng nói: “Thật xin lỗi ngươi!”
Thấy được thiếu nữ không nói, Văn Sơn cũng không biết nàng ngủ còn là tỉnh hắn tự nói ra: “Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Mặc dù ta ở Văn gia có địa vị không được lớn nhưng ta vẫn sẽ đảm bảo ngươi đủ ăn đủ mặc, không có ai khi dễ ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi…” Nói xong Văn Sơn mạnh dạn hôn vào tai của nàng.
Thân mình thiếu nữ hơi run lên, đôi mắt xinh đẹp hơi chớp chớp, bất chợt Văn Sơn nghe được tiếng của nàng nói: “Ngươi… ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy? Thân phận những người nô lệ như chúng ta rất thấp hèn. Đơn giản chúng ta chỉ là trò chơi trong mắt mọi người mà thôi!”
Đầu Văn Sơn hơi lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Ta không biết nữa? Có lẽ trách nhiệm cũng có lẽ đó là cảm giác sau khi cùng ngươi ân ái!”
Thiếu nữ lại tiếp tục hỏi hắn: “Ngươi cần gì phải làm như vậy! Những nữ nô lệ như chúng ta đều là vật chơi trong các đại gia tộc. Nếu như ngươi chơi chán có thể tặng ta ra ngoài mà!”
Nghe được lời này thì Văn Sơn đáp lại, trong giọng của hắn tràn ngập tức giận. Hắn lúc này mở miệng nói: “Đừng so ta với mấy tên nam nhân có nhân phẩm ti tiện như thế. Mặc dù ta rất háo sắc rất muốn ngày ngày hoang dâm với nhiều mỹ nữ nhưng ta có nguyên tắc của ta. Tính tình của ta cực kỳ ích kỷ. Nữ nhân ta đã từng chạm qua một lần tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ nam nhân nào khác động vào cho dù ta không chạm đến nàng ta nữa. Ngươi cũng vậy.” Nói đến đây Văn Sơn hơi chần chừ một lúc rồi mới nói tiếp: “Ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta. Mặc dù ngươi bị ta cưỡng hiếp lấy đi lần đầu tiên nhưng đây cũng là lần đầu tiên của ta. Ta cũng giống nữ nhân cực kỳ coi trọng người ở lần đầu tiên thế nên ta không cho phép ngươi rời đi ta. Ngươi có lẽ coi như ta dùng sức mạnh cưỡng ép ngươi ở lại cũng được. Dù lý do gì đi nữa thì ta chắc chắn để ngươi ở bên cạnh!”
Thân mình của thiếu nữ trở nên ổn định không còn run như lúc trước. Hai người trong một lúc rơi vào im lặng. Một lúc sau thiếu nữ đột nhiên mở miệng hỏi hắn: “Ngươi yêu ta sao?”
Khi nói ra câu này thì một lúc sau nàng nghe được tiếng thở dài từ đằng sau truyền tới. Âm thanh đằng sau lưng nàng vang lên: “Xin lỗi, ta không yêu ngươi bởi vì ta đã có người mình yêu!” Thân mình của thiếu nữ run lên. Bàn tay của Văn Sơn cảm nhận được nàng đang run lên lẩy bẩy. Văn Sơn bất chợt mở miệng nói: “Xin lỗi ngươi!”
Thiếu nữ hít một hơi lại cố lấy bình tĩnh sau đó lên tiếng hỏi: “Ngươi không có lỗi! Dù sao chúng ta xa lạ, ngươi chẳng qua lấy đi lần đầu của ta mới đối với ta đưa ra trách nhiệm mà thôi! Ta và ngươi vốn đã không có bất cứ tình cảm nào!”
Văn Sơn lại lặp lại nói: “Thật sự xin lỗi!”
Trong chốc lát hai người rơi vào im lặng, thiếu nữ dừng một chút rồi lên tiếng hỏi: “ngươi, ngươi có người thích! Người đó là ai vậy? Nàng ta có xinh đẹp như ta hay không?”
Bàn tay Văn Sơn nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của thiếu nữ Mặc Linh, hắn mở miệng nói: “Mặc dù ta chưa từng bao giờ thấy mặt nàng ấy nhưng ta tin tưởng nàng ấy rất đẹp. Nàng ấy là người đẹp nhất trong lòng của ta.”
Thiếu nữ không nhịn được tò mò hỏi: “Vậy nàng ta tên gì?”
“Muc… Mục Lung Linh! Ta chỉ biết tên nàng ấy là Mục Lung Linh, ta vẫn chưa hoàn toàn nhìn được toàn bộ diện mạo của nàng ấy. Mỗi lần ta gặp nàng ấy thì nàng ấy đều đeo lên một chiếc khăn che mặt…” Văn sơn ngừng lại một chút rồi nói ra tên này. Nói đến đây Văn Sơn lại nhớ đến một thiếu nữ lõa thể xinh đẹp trong lần mở ra con mắt lần trước của hắn. Hắn có chút tò mò không biết người này có phải là Mục Lung Linh hay không. Hắn không quá rõ ràng. Thân mình của Mặc Linh hoàn toàn cứng lại khi nghe thấy cái tên này. Văn Sơn cười khổ nói: “Tuy vậy ngươi yên tâm đi, ta với nàng ấy sẽ không có thể nào có chuyện xảy ra được đâu?”
Mặc Linh nghe được lời này không hiểu được nói: “Tại sao vậy?”
Văn Sơn cười khổ đáp lại: “Bởi vì thân phận của chúng ta. Thân phận chúng ta quá khác biệt nàng là phượng hoàng trên cao mà ta chỉ là người bình thường đi dưới đất. Nàng ấy cùng với ta chỉ định cả đời cũng không có duyên phận!”
“Cũng không nhất đinh!” Văn Sơn chợt nghe được Mặc Linh nói ra câu này. Hai hàng lông mày như vẽ của hắn nhíu lại. Hắn nghe được Mặc Linh nói tiếp: “Nếu như một ngày nàng ta chấp nhận trở thành thê tử của ngươi. Liệu ngươi còn muốn cười nàng ta nữa không?”
Văn Sơn suy nghĩ một chút sau đó thở ra nói: “Chuyện này không thể nào xảy ra a!?”
Khuôn mặt của Mặc Linh không ngờ trong lúc này lại xuất hiện một nụ cười. Nàng mở miệng nói: “Ai biết được! Nếu như ngày sau nàng trở thành thê tử của ngươi thì sao?”
Văn Sơn phì cười nói: “Không có chuyện như vậy đâu! Ta và nàng ấy làm sao mà tới với nhau được!”
“Chuyện gì trên đời này cũng có thể!” Nói đến đây Mặc Linh quả quyết đáp lại: “Không phải ngày hôm nay ta trốn ra khỏi tràng buôn bán nô lê gặp phải ngươi sao? Số mệnh thứ này không nói trước được. Nếu có một ngày nàng muốn gả cho ngươi, ngươi có phải hay không tiếp nhận!”
“A” Văn Sơn có chút ngạc nhiên sau đó gật đầu nói: “Mặc dù không hiểu sao nàng nói muốn nói như vậy nhưng ta có thể trả lời với nàng rằng ta cũng không biết!”
Bất chợt Văn Sơn cảm nhận được trong lời nói của Mặc Linh kèm theo tức giận: “Ngươi tại sao không biết đây?”
Văn Sơn cười khổ sau đó nói: “Ta và nàng ấy có lẽ sau này không gặp nhau nữa. Ngoài ra chuyện chúng ta cách biệt thân phận là không thể nào có hy vọng. Ta dù sao cũng là người mà tình cảm mặc dù bị rung động nhưng cũng không phải không thay đổi được. Nếu như trong lúc đó ta yếu nàng nhiều hơn yêu nàng ấy như vậy dù nàng ấy có muốn gả cho ta thì ta cũng không đồng ý. Bởi vì lúc đó có lẽ ta đã yêu nàng thật rồi!”
Nghe được lời này thì Mặc Linh nhíu mày, hai má trong lúc này hơi đỏ lên sau đó nàng mở miệng nói: “Ngươi… chẳng lẽ tình yêu người dành cho nàng là giả?”
“Không!” Văn Sơn lắc đầu cười khổ nói: “Không giả chỉ là tình cảm không đạt đến mức khắc cốt ghi tâm. Ta nghĩ tình yêu mạnh mẽ như vậy cần thời gian bồi dưỡng mà không phải một hai ngày là đạt được…”
“A” Nghe được lời này thì thiếu nữ ngạc nhiên hô lên.
Văn Sơn cười khổ mở miệng nói: “Được rồi! Chúng ta không nói đến điều này nữa. Ngươi ngủ đi! Ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp với phụ thân điều này hy vọng ngài sẽ để cho ta nạp ngươi làm thê tử!” Khoảng cách của hai người kéo gần một chút. Văn Sơn cũng không khách khí đem nàng ôm vào lòng sau đó nhắm mắt lại. Thiếu nữ Mặc Linh cũng không phản cảm với cái ôm của hắn.
Mặc Linh nghĩ thầm trong lòng: “Thì ra người mà hắn yêu lại là ta sao?”
Trong một căn phòng lớn và trang nhã, một thanh niên liên tục dùng ngón tay gõ gõ lên bàn. Ánh mắt hắn nhìn về phía một lão già mặc quần áo màu xám. Lão già mặc quần áo màu xám cực kỳ cung kính với người thanh niên này: “Tộc trưởng, ngươi gọi lão hủ đến đây có việc gì sao?”
Thanh niên thở dài ra một hơi sau đó lên tiếng nói: “Uông lão, ngày mai ngươi cho người đi điều tra tràng buôn bán nô lệ có nô lệ nào chạy trốn tên là Mặc Linh hay không? Ngươi đem bức hoạn, ngày sinh, võ hồn, xuất sứ… Toàn bộ thu thập về đây cho ta?”
Lão già vội vàng khom người nói: “Vâng tộc trưởng!”
Người thanh niên này chính là Văn Quyền phụ thân của Văn Sơn, hắn vừa mới từ phòng Văn Sơn trở về. Bàn tay của Văn Quyền đưa lên phất phất: “Được rồi, Uông lão không còn việc gì khác ngươi đi nghỉ đi!”
“Vâng!” lão già tên Uông lão kia kính cẩn cúi người sau đó xoay người rời đi.
Thấy được lão già rời đi thì Văn Quyền chỉ khe khẽ thở dài ra một hơi. Trên mặt của Văn Quyền xuất hiện nhiều cảm xúc cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Mặt trời từ từ mọc lên sau ngọn núi Bạch Sơn, ánh sáng chiệu xuống thành Bạch Sơn đem sương sớm xua ran. Không khí dần dần trở nên ấm áp. Đám người trong thành bắt đầu mở ra các cửa hàng. Tiếng âm thanh nhộn nhạo, người đi tấp nập khắp nơi làm cho mọi người cảm thấy cả thành Bạch Sơn tràn ngập sức sống.
Tại trong một căn phòng lớn, sáng sủa và trang trọng, một vị thanh niên với khuôn mặt bình thường nhưng cả người toát ra khí tức không giận mà uy. Hắn cầm trong tay một tập sách được ghi chép cực kỳ đầy đủ: “Mặc Linh, nữ nô lệ của đấu giá tràng. Quê tại đế quốc Hoàng Sa... Võ hồn không, tuổi tác hai mươi hai tuổi…”
Người không có võ hồn chính là trong một vạn mới xuất hiện có một. Một số phế võ hồn tồn tại cũng khá nhiều tuy nhiên loại người không có võ hồn này quả thực khiến cho thanh niên đang cầm trong tay khe khẽ thở dài một hơi. Hắn đem tập sổ đem đặt lên bàn sau đó bàn tay nâng lên một loại thức uống ấm nóng nhẹ nhàng húp một ngụm. Thứ này chính là trà của thế giới này tuy nhiên phương pháp xao trà cùng với loại vật liệu hoàn toàn khác nhau.
Nó có tác dụng tăng thêm lưu thông máu, giảm căng thẳng cùng với thư thái tinh thần. Sau khi nhâm nhi một chút trà thì người thanh niên khe khẽ thở dài ra một hơi. Ngón tay hắn liên tục gõ gõ lên bàn sau một lúc hắn mở miệng lên tiếng nói: “Hài…Uông lão, người đến gọi tiểu tử kia cùng nữ nhân hắn mới dẫn trở về đến gặp ta đi!”
Lão già mặc áo bào xám đứng bên cạnh thanh niên khom người nói: “Vâng thưa lão gia!” Nói xong, hai tay lão già chắp lại hành lễ. Thân mình khom lại lùi về phía sau. Sau một lúc lão già biến mất sau cánh cửa.
Thanh niên vừa dùng ngón tay gõ gõ bàn vừa lẩm bẩm nói: “Mình xem tư liệu này rõ ràng không có vấn đề gì. Uông lão cùng đi thăm dò đều không có gặp bất cứ vấn đề gì. Tối ngày hôm qua mình cũng đã thử dò xét, cô gái này thực lực không đến luyện khí cảnh rõ ràng chỉ là người bình thường tu luyện qua luyện thể mà thôi! Mọi việc đều không có chỗ sai sót nào nhưng tại sao trong lòng mình cứ có cảm nhận được thiếu nữ này không có bình thường. Chẳng lẽ mình cảm giác sai lầm rồi?”
Tự nói ra đồng thời tự trả lời thì người thanh niên cau mày sau đó lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ nàng muốn đến vì vật đó!” Nói đến đây thì người thanh niên khuôn mặt trở nên trầm mặc. Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu lên tiếng cười tự nói với mình: “Không phải đâu làm sao có thể? Văn gia chúng ta ở nhiều năm tại nơi này sớm có người đã không biết sự tồn tại của chúng ta rồi! Sao có thể chứ?”
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng chiếu lọt qua cánh cửa xổ, một thiếu niên đang ôm thiếu nữ xinh đẹp trong lòng. Người thiếu nữ giống như con mèo còn còn chưa tỉnh ngủ rúc trong ngực của hắn. Nàng cảm nhận được nằm trong ngực của hắn vô cùng thoải mái vô cùng an toàn. Thiếu niên cũng cảm nhận được khi mình ôm thân hình xinh đẹp này thì có một cảm giác mừng rỡ, vui vẻ và hạnh phúc. Cái cảm giác này rất khó chịu. Nói đơn giản một chút có lẽ là bản thân có được thứ gọi là trách nhiệm.
Hai người này rõ ràng đã tỉnh nhưng hiển nhiên vẫn còn giả vờ ngủ giống như chờ đợi đối phương nói trước. Văn Sơn cũng cười khổ một tiếng hắn không biết phải nói sao. Hắn mặc dù muốn ôm nhau ngủ. Trên người nàng tỏa ra mùi hương thơm ngát nhưng lại không át được mùi hôi trên người của hắn. Thiếu nữ cũng không có ý định động.
Hiện giờ dưới hạ thể của nàng nóng ran, cảm giác đau nhức lan tràn khắp toàn thân. Cảm giác trống không khiến cho nàng cực kỳ ngứa ngáy khó chịu. Bởi vì ngày hôm qua hắn phun vào trong người nàng nhưng nàng không có tắm rửa lên chỗ đó bắt đầu xuất hiện sự ngựa ngáy vô cùng.
Cốp! Cốp!...
Tiếng gõ cửa vang lên. Thấy vậy hai người đều giật mình nhìn về phía nhau. Cả hai đều xuất hiện đỏ mặt giống như trái ớt. Văn Sơn cũng không biết nói gì cho phải nói: “Chào buổi sáng! Nàng… nàng đã tỉnh rồi sao?”
Hai má thiếu nữ đỏ ửng khiến cho vẻ đẹp của nàng càng trở nên mê người. Nàng mím mím đôi môi mê người và đỏ mọng nói: “Ừ!” Chiếc đầu khe khẽ gật xuống.
Văn Sơn hít lấy một hơi sau đó thở ra nói: “Chắc là có người tìm ta! Nàng cứ ở đây đi! Ta sẽ nhờ người mang theo nước tắm và quần áo sạch vào đây cho nàng!”
“A” Hai má của nàng càng trở nên đỏ hơn. Nàng khe khẽ gật đầu một cái.
Bất chợt từ sau cánh cửa vang lên tiếng ho khan: “Khụ, khụ…” sau đó một tiếng khàn khàn vang lên. Người này mở miệng lên tiếng đáp: “Đại thiếu gia, ngươi có ở trong đó hay không?”
Văn Sơn nghe thấy vậy cười khổ lên tiếng nói: “Vâng, Uông lão ta ra ngay đây!”
Văn Sơn vội vã mở ra chăn của mình sau đó đáp chân xuống đất. Hắn chỉnh lại quần áo sau đó rời khỏi phòng của mình ra mở ra cánh cửa. Một lão áo già mặc quần áo cũ kỹ màu xám xuất hiện trước mặt của hắn. Khuôn mặt của Văn Sơn đỏ lên tiếng hỏi: “Uông lão có chuyện gì hay không?”
Lão già hơi hích lên cái mũi sau đó lên tiếng nói: “Lão gia nói đại thiếu gia cùng với vị tiểu thư ở bên trong kia cùng với nhau đi gặp lão gia ngài!”
“A” Nghe thấy vậy thì Văn Sơn đột nhiên thốt lên. Nói đến đây thì Văn Sơn cười khổ một tiếng. Thế nào vừa mới sáng sớm đã có sự kiện như thế này rồi. Bàn tay Văn Sơn nắm lại đặt lên miêng, ánh mắt không dám nhìn trực diện lão đầu, hai má của hắn đỏ lên sau đó hắn ho rất nhẹ: “Khụ, khụ… Uông lão có thể để người mang đến đây một thùng nước nóng thật lớn được hay không? À… thêm một bộ quần áo của nữ nữa!”
Nghe được lời này thì lão già sống nhiều năm như Uông lão nhẹ nhàng gật đầu một tiếng nói: “Đại thiếu gia, ngươi chờ ở đây! Lão hủ đi lấy cho ngươi!”
Văn Sơn trở lại phòng thấy được thiếu nữ Mặc Linh lấp ló đầu trong chăn. Thấy vậy thì trên khuôn mặt Văn Sơn xuất hiện một nụ cười nhẹ. Mặc dù lòng của hắn lúc này rất sợ hãi, sợ hãi bởi vì trách nhiệm phía trước mình phải gánh chịu nhưng hắn vẫn sẽ tiến tới. Hắn mở miệng nói: “Nàng chờ một chút sẽ có người mang theo quần áo cùng với nước nóng trở lại!”
Hai bàn tay nàng nắm lấy chăn sau đó kéo dẫn ra chỉ để hở đôi mắt của nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi mím lại sau đó nàng lên tiếng nói: “Cảm ơn ngươi!”
“Hà…” Văn Sơn chỉ khe khẽ thở ra một hơi. Hắn ngồi ở trên ghế lẳng lặng nhìn về phía nàng. Trong thời gian ngắn hai người rơi vào trầm tư.
Cốc, cốc…
Một lúc sau quả nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Văn Sơn tiến ra bên ngoài thì lão già tên là Uông Lão mặc một thân quần áo sạch sẽ đang đứng ở bên ngoài. Phía sau lão già có đến bốn năm người mang theo chậu gỗ lớn cùng với vài vại nước nóng. Uông lão mỉm cười nhìn về phía Văn Sơn nói: “Đại thiếu gia chúng ta mang theo thùng nước nóng cho ngươi!”
Nghe được lời này thì Văn Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Đa tạ Uông lão!”
Đầu Uông lão nhẹ nhàng gật xuống. Ánh mắt của hắn nhìn về phía bên trong sau đó phất tay nói: “Các ngươi mau đưa những thứ này tiến về phía bên trong!” Theo lệnh của Uông lão thì đám người nhanh chóng đem một đám đồ về phía trong. Một đám thị nữ đều đem đám nước nóng đổ lên trên cái bốn nước.
Ánh mắt của Mặc Linh có vài phần xấu hổ ló đầu ra ngoài. Sau một lúc thì đám người thị nữ cũng rút ra ngoài. Uông Lão đầu chắp hai tay cung kính nói: “Đại thiếu gia sau khi người tăm rửa xong hay tới chố lão gia, ta xin phép cáo lui!”
Hai tay Văn Sơn cũng chắp lại nói: “Đa tạ Uông lão!”
Nhìn xem Uông lão rời đi, Văn Sơn nhẹ nhàng dùng hai tay đem cánh cửa khép lại. Ánh mắt hắn đi về phía bên trong. Lúc này Mặc Linh không ngờ đã thoát bỏ y phục, một đôi gò bồng mê người lộ ra trong không khí. Đó là một đôi vú cao ngất. Có lẽ nguyên do thế giới này luyện võ nên vú của các nàng cũng không sệ xuống giống như ở địa cầu mà các nàng ngẩng lên cao vút cho dù các nàng không có mặc áo ngực nâng cặp vú của mình lên. Văn Sơn rõ ràng vú của các nàng cực kỳ săn chắc nhưng vẫn rất mềm mại, Cái này thì hắn đã kiểm nghiệm lúc còn là tiểu hài tử với bộ ngực của mẫu thân hắn. Bộ ngực của mẫu thân hắn vừa lớn lại mềm mại. Văn Sơn cũng không có ý định xấu gì với mẫu thân đơn giản là hắn trong lúc đó đã bú qua sữa của nàng mà lớn. Văn Sơn cũng có vài phần tò mò con mắt chăm chú nhìn nòi cả ra khí thấy bộ ngực cao vút của Mặc Linh.
Khuôn mặt xinh đẹp, cặp vú cao vút, to lớn giống nhừ mời mọc nam nhân úp mặt vào ngực của nàng vậy. Làn da trắng hồng và mêm mại. hai hạt anh đào đáng yêu đỏ bừng. Ngày hôm qua trời tối hắn chưa có xem rõ nhưng hiện giờ hoàn toàn rõ ràng trước mặt hắn. “A” Thiếu nữ chỉ hét lên một tiếng sau đó trầm mình xuống nước, hai má đỏ bừng.
“A” Văn Sơn cũng giật mình thót lên. Hắn đỏ mặt vội vã xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi! Ta ra ngoài ngay!” Văn Sơn vội vã chạy ra phía ngoài. Hắn ngồi ở ghế thở ra hồng hộc. Bàn tay bụm lấy quần bởi vì không biết lúc nào thì cây côn thịt của hắn đã to tướng. Hắn cười khổ bời vì rõ ràng hai người ngủ với nhau. Ngay cả chính hôm qua thì bộ ngực của nàng cũng bị hắn hôn hít cùng bóp không biết bao nhiêu lần nhưng hiện giờ hai người vẫn xấu hổ như vậy.
Sau một lúc sau thì ở bên trong truyền ra một tiếng: “Ta đã xong rồi!”
Văn Sơn thở phào ra một hơi. Hắn tiến vào phía bên trong phát hiện được Mặc Linh mặc một thân quần áo màu xanh có nhiều hoa văn. Xem ra Uông lão không lấy được quần áo đành phải lấy bộ y phục của người làm nên nó có chút cũ kỹ.
Chiếc quần áo bó lại khiến cho từng đường cong của nàng trở nên cực kỳ mê người. Không biết có phải hay không quần áo không vừa mà đôi hung khí của nàng hiện lên cao vút. Nó bị ép chặt trong chiếc áo của nàng dường như nó khiến cho chiếc nút thắt trên ngực của nàng sắp bật ra. Thấy được ánh mắt lửa nóng của Văn Sơn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình hai má thiếu nữ trở nên ửng đỏ. Nàng vội vã dùng tay của mình che đi bộ ngực của mình nói: “Ta, ta… tắm xong rồi!”
“A” Văn Sơn cười khổ gật đầu, hắn mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi ra ngoài phòng khách chờ ta đi!”
Thiếu nữ tò mò hỏi: ”Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Văn Sơn khe khẽ thở dài một hơi nói: “Ta… ta tất nhiên là muốn đi tắm một lần rồi! Ngươi cũng biết ngày hôm qua chúng ta… Khụ, khụ… Hiển nhiên người ta lúc này cũng cực kỳ khó chịu. Ta muốn đi tắm sau đó chúng ta cũng với nhau đi gặp phụ thân của ta!”
Trên đôi má xinh đẹp của thiếu nữ xuất hiện một lớp phấn hổng, nàng lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi chẳng lẽ muốn tắm lại nước này?” Ánh mắt của nàng nhìn về phía thùng nước.
Ánh mắt Văn Sơn liếc về phía thùng nước thấy được thùng nước vẫn trong vắt. Mặc dù nàng tắm trong thùng nước Văn Sơn chỉ thấy được phía dưới đọng một chút cục máu đỏ nho nhỏ mà thôi. Hiển nhiên ngày hôm qua hắn bababa nàng lên hiện giờ mới lưu lại. Hắn cũng không biết nàng làm sao mà đưa chúng ra ngoài cũng không muốn biết. Văn Sơn cười khổ hỏi: “Nước vẫn còn rất sạch chẳng lẽ ta không tắm được hay sao?”
Thiếu nữ xẩu hổ đỏ bừng cả mặt, miệng nàng liên tục lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng đó là nước ta vừa mới tắm xong a!”
Hai vai Văn Sơn nhún nhún sau đó hắn cười khổ nói: “Không sao! Người ta vốn dơ dáy bẩn thỉu không có thơm tho giống như người của nàng. Hiện tại nước này đối với ta là đủ sạch rồi!”
“A” Thiếu nữ đỏ ửng cả măt. Trong lòng nàng xấu hổ cực kỳ: “Hắn, hắn sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?”
Văn Sơn lắc lắc đầu, hắn đem quần áo toàn bộ cười ra ngoài chỉ để một cái khố mà thôi. Thấy vậy thì thiếu nữ hét lên một tiếng: “A”. Sau đó nàng dùng hai tay che lấy khuôn mặt của mình. Tim của nàng đập bình bịch liên hồi. Tuy nhiên ánh mắt vẫn len lén nhìn về phía Văn Sơn. Trong lúc này Văn Sơn đã tiến vào trong nước.
Thiếu nữ không khỏi thầm nghĩ: “Thân hình hắn thật là đẹp!”
Bất chợt một tiếng vang lên đánh thức nàng từ cơn mê: “Mặc Linh, nàng ngồi tại phòng khách chờ ta một chút!” Thiếu nữ khe khẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Sau hơn nửa ngày thì Văn Sơn mới rời khỏi căn phòng. Bây giờ Mặc Linh mới giật mình phát hiện được một điều hôm qua khuôn mặt của hắn còn thâm tím nhưng hiện giờ đã hoàn toàn khỏe mạnh. Mặc dù chỉ còn vài vết bầm nhưng đều trở nên mờ nhạt không đáng kể. Điều này làm cho nàng khiếp sợ trong lòng. Đối với người có thực lực cao cấp thì mấy vết thương nhỏ như vậy rất bình thường nhưng phải biết Văn Sơn còn chưa hoàn thiện luyện thể tiến vào dẫn khí.
Văn Sơn mỉm cười nhìn về phía nàng nói: “Mặc Linh chúng ta đi thôi!” Thiếu nữ khe khẽ gật đầu đi ở đằng phía sau Văn Sơn.
Trong lúc này Văn Sơn đang nhìn về phía nàng phát hiện được nàng có vài phần xấu hổ khi nhìn về phía hắn. Khi đi qua thì thấy được một đám thiếu nữ và thiếu niên hướng về phía hai người tò mò. Đặc biệt có một số lời tò mò nhỏ giọng bàn bạc với nhau. Tuy nhiên Văn Sơn cũng không quá để ý.
Hắn hít một hơi đưa ra bàn tay nắm lấy cánh tay của thiếu nữ. Thân mình của thiếu nữ hơi run lên. Văn Sơn cảm nhận được bàn tay của thiếu nữ quả thực có chút thô giáp. Hiện giờ hắn mới để ý thấy. Bàn tay của nàng mặc dù thô giáp nhưng cực kỳ ấm áp.
Một lúc sau hắn tiến vào phía bên trong một căn phòng cực lớn, một thanh niên ngồi ở giữa. Từ trên khuôn mặt của hắn xuất hiện vẻ không giận mà uy. Ánh mắt nhìn về phía hai người. Văn Sơn mỉm cười nhìn về phía thanh niên nói: “Phu thận, người gọi ta đến nơi này là vì việc của chúng ta sao?”
Thiếu nữ cũng khom người hành lễ nói: “Ra mắt đại nhân!”
Người thanh niên này phất phất tay nói: “Được rồi! Sơn Nhi ngươi để cho phụ thân nói chuyện với vị tiểu thư đây một chút!” Nghe được lời này thì Văn Sơn có chút ngạc nhiên. Ngay sau đó Văn Sơn lại nghe được Văn Quyền nói: “Ngươi yên tâm! Phụ thân chỉ xác nhận một vài việc sau đó sẽ không ngăn cản ngươi cùng với vị tiểu thư này. Nếu như ngươi vẫn tiếp tục muốn kết hôn với nàng, vi phu cũng không ngăn cản!”
Nghe được lời này thì Văn Sơn thoáng thở dài ra một hơi, hai tay của nàng chắp lại với nhau: “Vâng, thưa phụ thân!” Nói xong Văn Sơn nhìn sang thiếu nữ lên tiếng nói: “Nàng đừng quá căng thẳng! Phụ thân ta là một ngươi hiểu chuyện!” Sau khi thấy được cái gật đầu của thiếu nữ Văn Sơn mới rời đi.
Sau một lúc sau thì Văn Sơn mới được Văn Quyền đem gọi trở lại. Hắn cung kính đối với Văn Quyền: “Phụ thân!”
Văn Quyền đưa tay ra mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Sơn Nhi, trong vài ngày ngươi đưa nàng đi dạo nơi này một chuyến!”
Nói đến đây Văn Sơn có chút tò mò hỏi: “Phụ thân việc kia?”
Bàn tay Văn Quyền nắm lại đặt lên miệng, hắn ho khan vài tiếng nói: “Khụ, khụ… ngươi để việc này vi phu suy nghĩ vài ngày. Vi phu nhất định sẽ để cho ngươi có được một câu trả lời hợp lý!”
“Vâng!” Văn Sơn gật đầu khom người. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vậy hài nhi xin cáo lui!”
Thiếu nữ cũng cung kính đối với Văn Quyền nói: “Đại nhân, ta xin phép cáo lui!” Văn Quyền thấy vậy phẩy phẩy tay.
Nhìn hai người rời đi thì Văn Quyền khe khẽ thở dài một hơi. Một lúc sau Uông lão tiến về phía bên trong. Lão già đối với Văn Quyền cực kỳ cung kính hỏi: “Gia chủ, có hay không có vấn đề gì?”
Đầu Văn Quyền liên tục lắc lắc, hắn cười khổ lên tiếng nói: “Ta quả thực không tìm ra bất cứ vấn đề gì. Mọi vẫn đề không có bất cứ sai sót nào! Ta cũng kiểm tra qua nàng thì nàng xác thực chỉ là người bình thường không có võ hồn. Thân thể của nàng có chút mạnh mẽ mà thôi!”
Hai hàng lông mày của lão già nhíu lại, lão già lên tiếng tò mò hỏi: “Gia chủ vậy tại sao?”
“Hà…” Văn Quyền thở dài ra một hơi. Ánh mắt Văn Quyền quét về phía lão già nói: “Thủy chung ta đều có cảm giác được thiếu nữ này không bình thường. Ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Ta cũng không biết cái cảm giác này lắm. Từ người nàng ta cảm nhận được khí chất cực kỳ cao quý mà chỉ những người giống như công chúa hay tiểu thư của đại gia tộc mới có.” Hai bàn tay của người thanh niên bóp bóp trán cười khổ nói: “Chẳng lẽ ta nhìn sai?”
“A” Lão già Uông kia cũng kinh ngạc hô lên. Lão già mở miệng nói: “Lão gia, ta cũng cảm nhận được như vậy?”
Đôi mắt Văn Quyền cau lại, hắn tò mò nhìn về phía Uông lão hỏi: “Uông lão ngài có nhìn ra được gì hay không?”
Lão già cười khổ lắc lắc đầu của mình sau đó lên tiếng nói: “Xin lỗi lão gia, ta cũng không nhìn ra được gì!”
“Hà…” Từ miệng của Văn Quyền phát ra tiếng thở dài một hơi. Hắn mở miệng nói: “Được rồi! Chúng ta sẽ quan sát thiếu nữ này một vài lần nếu như nàng không có ý đồ xấu gì với Văn Sơn vậy ta không ngại đem hai người tác thành…” Nói đến đây thì Văn Quyền khe khẽ thở ra một hơi: “Xem ra ta đã già rồi!”
Thấy vậy lão già chỉ mỉm cười nói: “Lão gia người năm nay mới sáu mươi mốt tuổi a!”