Trương Tri Phi chẳng hề che giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt, nói:
- Chuyện của thị trưởng Đường, em đã nghe nói rồi, thông thường mà nói một khi cách ly thẩm tra là có chứng cứ xác thực, anh này, anh nói thị trưởng Đường có cơ xoay chuyển không?
- Không phải em đã nói rồi sao? Chắc không xoay chuyển được.
Cha không nói thật, loại chuyện này nếu không tìm được người thực lòng muốn giúp mình, để càng nhiều người biết càng nguy hiểm.
- Anh , phó bí thư Lục có ăn mấy bữa cơm với em, chắc còn nhớ mặt, em thấy anh cũng không cần đợi hết bảy ngày tang của cha em, hay là em với anh tới nhà phó bí thư Lục?
Trương Tri Phi cũng đoán được tình hình nghiêm trọng lắm rồi.
- Nếu trong lòng Lục Dật Quang sớm coi anh là phản thần tặc tử, em khó khăn lắm mới bắt được quan hệ với ông ấy, không khéo hỏng mất.
Trương Tri Hành lắc đầu.
- Quan hệ với chẳng quan hệ, dù sao em cũng đâu có kiếm ăn trong quan trường .. Nếu anh đồng ý, chúng ta đi ngay hôm nay, em giúp anh chuẩn bị quà.
Đây là đoạn đối thoại Trương Khác không biết, chẳng ngờ chú lại nhiệt tình như thế, nhưng lúc này cha nếu có thể theo phe khác thì đã chẳng về quê.
Ở một thế giới khác, nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cha bị đẩy khỏi chính phủ thành phố là vì người khác đều thừa nhận quà cáp cho Đường Học Khiêm, chấp nhận tổ chức phê bình giáo dục, riêng cha là kiên trì nói với tổ kiểm tra, giữa mình và Đường Học Khiêm qua lại chỉ là tình cảm.
Như thế trong cơ quan ai còn chấp nhận cha được nữa? Tính cha quá cương, mặc dù có năng lực, nhưng nếu bên trên không có chỗ dựa vững chắc, khó mà trụ được ở quan trường.
Trương Tri Phi dưới tình huống không biết được tin tức gì nói câu này là đáng quý lắm rồi.
Trương Tri Hành im lặng một lúc, đi tới đặt tay lên vai Trương Tri Phi:
- Tri Phi, chuyện không đơn giản như trong lời đồn đâu, nếu em muốn giúp anh, có thể bỏ chuyện công ti vài ngày, chạy vặt cho anh được không?
- Hiện giờ trong tay em chỉ có hai công trình, bỏ đó mười ngày nửa tháng cũng không sao.
Trương Tri Phi sảng khoái nhận lời.
- Em thường qua lại Hải Châu và Đông Xã, hẳn biết rất nhiều chuyện của Hải Châu. Tập đoàn Tân Phong từ lâu đã tồn tại vấn đề lớn, trước khi thị trưởng Đường chủ trì cải tạo đã phái mấy tổ kiểm tra tới đó, nhưng không tra ra được vấn đề gì. Thị trưởng Đường chẳng phải là người hồ đồ, ông ấy có muốn kiếm tiền, cũng không mò trong vũng nước đục đó, đạo lý này em có hiểu không?
Trương Khác nghe tới đó mới không lo nữa, xem ra sau khi quan hệ giữa Đinh Hướng Sơn và Hứa Tư bại lộ, cha đã nghĩ ra chỗ mấu chốt rồi. Cha nhìn chăm chú Trương Tri Phi nói tiếp:
- Anh và thị trưởng Đường gần gũi như thế mà không biết gì, bên ngoài đột nhiên đồn đại ông ấy nhận hối lộ của Khương Minh Thành, chẳng phải lạ sao?
- Nhưng ...
Trương Tri Phi nghe anh họ phân tích như thế, không tiếp nhận ngay được.
- Em muốn nói bên ngoài đồn thị trưởng Đường có tình nhân công tác ở tập đoàn Tân Phong chứ gì? Cô gái này phải không?
Trương Tri Hành lấy tấm ảnh chụp Hứa Tư và Đường Học Khiêm cùng mấy tấm ảnh Trương Khác chụp ra:
- Xem ba tấm ảnh này đi, cô gái này hôm qua gặp Đinh Hướng Sơn trong biệt thự ở Tượng Sơn, người cúi đầu muốn vào xe Nissan là Đinh Hương Sơn, cái xe đỏ kia là của tập đoàn Tân Phong cấp cho cô ta...
- Sao anh chụp được tấm ảnh này?
Trương Tri Phi mừng rỡ:
- Xem ra trong chuyện này có vấn đề.
- Ảnh do Tiểu Khác chụp đấy, trừ chị dâu cậu ra thì không ai biết.
- Thằng nhóc này ...
Vai Trương Khác bị chú thình lình chụp lấy, làm y hoài nghi có phải chú cố ý bóp mình:
- Sao cháu lại nghĩ tới việc chụp ảnh.
Trương Tri Phi xuất thân nghành xây dựng, tay rất khỏe, Trương Khác người lẻo khoẻo vặn người mấy lần không thoát được.
- Nói ra thì xấu hổ, sau khi thị trưởng Đường cách ly thẩm tra, anh cũng cuống cả lên, không có mấy tấm ảnh này của Tiểu Khác thì anh cũng mù tịt.
Trương Tri Hành giải thích thay con:
- Tiểu Khác ngẫu nhiên từng nhìn thấy Đinh Hướng Sơn và cô gái này ở bên nhau, anh chị đang loạn hết cả lên thì nó đã nghĩ thông mọi chuyện, tới biệt thự đó một ngày chụp mấy tấm ảnh này ... Còn tấm ảnh chụp chung kia là nó lấy trộm trong túi cô gái đó, trong tay cô ta còn mấy tấm tương tự.
- Thằng nhóc này giỏi, được đấy, có thể làm chuyện lớn.
Trương Tri Phi lại vỗ mạnh lên vai Trương Khác, làm người y lùn xuống, đau méo mặt:
- Chú khen cháu hay thừa cơ đánh cháu thế?
Trương Tri Phi cười phá lên:
- Còn một điều em chưa rõ, Đinh Hướng Sơn là thổ hoàng đế ở Hải Châu, muốn xử Đường Học Khiêm thế nào chẳng được, sao nhất định dùng cách cực đoan này?
- Hôm qua anh cũng nghĩ không ra, hôm nay có chút manh mối rồi. Nếu anh nói tập đoàn Tân Phong không có vấn đề thì em có tin không?
Thấy Trương Tri Phi lắc đầu, cha nói tiếp:
- Đúng, rất nhiều người không tin, nhưng vì sao thành phố phái mấy tổ kiểm tra mà không tra ra được vấn đề? Nếu như nói vấn đề đó liên quan tới Đinh Hướng Sơn thì mọi việc đều giải thích được.
Trương Tri Phi kinh ngạc há hốc mồm.
- Thị trưởng Đường chủ trì cải tạo tập đoàn Tân Phong, nhất định đã chạm vào được vấn đề ẩn sâu trong nó, có thể một số đã được moi ra, nhưng chưa đụng vào Đinh Hướng Sơn, nên ông ta phải cản thị trưởng Đường đào bới sâu hơn. Anh nghe nói trên cuộc họp thường ủy thành phố, Đinh Hướng Sơn năm ba lần nói vấn đề tập đoàn Tân Phong tra mãi không rõ thì không nên nhùng nhằng nữa, quan trọng là đảm bảo cải tạo thành công. Phải biết rằng cải tạo xong trước đó nó có vấn đề gì sẽ bị che lấp hết, thị trưởng Đường từng nói với anh, cải tạo cần phải tiến hành, nhưng vấn đề bỏ sót lại của nó không làm rõ, là có lỗi với quốc gia, có lỗi với mấy nghìn công nhân viên tập đoàn Tân Phong.
Trương Khác thầm tức, cha đã nghĩ thấu triệt mọi vấn đề trong đó, rồi căn bản không có cơ hội cho mình phát huy nữa. Cha ở trong quan trường nhiều năm, chuyện vòng vèo của nó đều biết cả, chẳng qua không chịu nhún mình thôi.
Trương Tri Phi hỏi:
- Em còn tưởng anh về để tránh phong ba, thì ra có tính toán khác, sao anh không ở lại thành phố?
- Anh ở lại đó chẳng làm được gì, cũng không có ai để tín nhiệm.
Trương Tri Hành vỗ vai em họ:
- Ít nhất ở đây có em giúp được anh.
Trương Tri Phi xoa tay, có vẻ hưng phấn:
- Vụ này lớn đây.
Trương Khác thấy thế hất cho một bát nước lạnh:
- Không dễ đâu, Đinh Hướng Sơn là thổ hoàng đế ở Hải Châu, ông ta có thể hãm hại bác Đường thì có thể dễ dàng bóp chết chúng ta như ba con kiến. Ưu thế lớn nhất của chúng ta chính là Đinh Hướng Sơn chắc chắn không ý thức được sự tồn tại của chúng ta mà thôi, chúng ta chỉ có một cơ hội để đánh bại hoàn toàn ông ta.
- Ồ.
Trương Tri Phi thấy cháu phân tích đâu ra đó than:
- Thằng nhóc này đúng là không thể xem thường, có thể thành đại sự, mau mau tốt nghiệp đại học đi rồi giúp ba cháu hoặc giúp chú, hay là đừng học đại học nữa, thế là có thể ra đời sớm bốn năm ...
Trương Khác trề môi, về bản chất y giống cha mình, tính cách quật cường, ở cuộc đời trước kia, sau khi Trương Khác tốt nghiệp đại học, chú từng bảo y tới công ty giúp đỡ, thầm chí hi vọng y thừa kế công ty quy mô không nhỏ đó. Nhưng cuối cùng Trương Khác chọn tập đoàn Long Dụ, cuộc sống xem như cũng thuận lợi, trước tai nạn, y lên làm giám đốc chi nhánh, thuộc hàng tuổi trẻ tài cao rồi.
Lần này không hiểu sao ông trời đẩy mình quay về đây, nói không chừng giây thần kinh nào đó của ông ta chạm mạch, nếu tầm nhìn chỉ giới hạn trong một công ti xây dựng, đúng là có lỗi với ông trời.
- Hiện giờ đừng nói chuyện đó, Tiểu Khác nói đúng, chúng ta chỉ có thể ngầm thu thập chứng cứ, chỉ có một cơ hội xuất kích, ít nhất phải có được chứng cứ vô tội của Đường Học Khiêm, chỉ bằng mấy tấm ảnh của chúng ta không chứng minh được gì.
Trương Tri Hành nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Nếu lãnh đạo trên tỉnh có thể kiên trì tra tận gốc vấn đề tập đoàn Tân Phong, mới làm được, nếu không bằng mấy người chúng ta ngầm thu thập chứng cứ chỉ e là rất khó...
Trương Khác không thể không nhắc cha một câu:
- Chẳng phải vừa rồi ba nói bác Đường rất có khả năng phát hiện ra điều gì đó, hiện giờ nếu có thể biết được bác Đường phát hiện ra cái gì, chúng ta lần theo manh mối cũng thuận tiện. Ba nói xem nhà bác Đường liệu có thứ chúng ta cần không? Tìm được nó, dù chúng ta không có năng lực điều tra, lên tỉnh kêu oan cũng có sức thuyết phục.
- Đúng.
Trương Tri Hành được con nhắc nhở choàng nhớ ra:
- Bác Đường mang nhật ký công tác bên mình, nhưng bác ấy có thói quen khi suy nghĩ cầm bút viết lung tung, viết xong không vứt đi ngay, qua một thời gian bác ấy điều chỉnh lại đường lối công tác lại tìm lấy những bản nháp đó. Nói không chừng nhà bác ấy có manh mối ...
Trương Tri Hành vỗ đùi:
- Tri Phi, tối nay đưa anh về thành phố, nói không chừng Diệp Tân Minh cũng cũng sẽ nghĩ ra vấn đề này, chúng ta phải nhanh lên.
- Diệp Tân Minh chẳng phải thư ký của thị trưởng Đường à?
Trương Tri Phi thắc mắc.
- Hắn không đáng tin.
Trương Khác muốn dựng lên hình tượng trưởng thành sớm trong mắt chú để sau này nhờ chú làm việc thuận tiện hơn, nói tranh với cha:
- Nói không chừng bác Đường phát hiện vấn đề của tập đoàn Tân Phong bị Diệp Tân Minh tiết lộ cho Đinh Hướng Sơn ấy chứ .. Còn nữa, ba không được đi, ai biết quanh nhà bác Đường có người giám thị hay không? Ba tới chịu tang cho ông, lại len lén về thành phố, Đinh Hướng Sơn mà biết hậu quả sẽ như thế nào? Để chú đưa con tới, người khác phát hiện ra thì con nói là cùng mẹ ở lại thành phố.
- Tiểu Khác suy nghĩ chu đáo lắm.
Trương Tri Phi khen:
- Nghe nói cháu đỗ thứ ba khu Tây Thành hả, đầu óc đúng là không phải đồ giả.
Trương Khác lườm chú một cái, tư duy kín đáo là do từng trải mà ra, đa phần suy nghĩ thiếu chu đáo là vì ít kinh nghiệm, chẳng liên quan gì mấy tới đầu óc.
Trương Tri Hành do dự, nếu xung quanh nhà Đường Học Khiêm có người giám thị thì đến đó là một việc nguy hiểm.
Trương Khác biết cha do dự, nhưng chuyện này ngoài bản thân ra thì không còn ai thích hợp hơn:
- Con nhớ ra một việc, mẹ Đường Thanh nếu biết bác Đường có tình nhân bên ngoài, liệu có kích động không? Chẳng may bác ấy giận bỏ mặc bác Đường thì sao? Ảnh lại chẳng thể đưa cho bác ấy xem, phụ nữ khó giữ bí mật, nếu bác ấy vội chạy đi minh oan cho bác Đường càng làm hỏng việc ...
- Tiểu Khác hiểu phụ nữ quá nhỉ?
Trương Tri Phi cười hì hì xoa đầu Trương Khác, ông từ nhỏ đã bội phục đầu óc của anh họ, thấy cháu mình phân tích rõ ràng mạch lạc, chỉ coi là di truyền tốt, giáo dục tốt, không kinh ngạc lắm.
- Con thấy thế này, cha viết cho con tờ giấy giải thích rõ vấn đề hộ bác Đường, dù mẹ Đường Thanh trong lòng có hoài nghi thì ít nhất cũng bình tĩnh được một chút.
Trương Tri Hành nghĩ một lúc cũng phát hiện không còn ai thích hợp hơn nữa, vỗ đầu con, dặn:
- Gặp chuyện thì nhanh trí một chút.
Thương lượng thỏa đáng xong nhưng không thể lập tức lên đường, ông mới mất, là con út, chú Trương Tri Hành không dễ thoát thân như thế.
Thân thích ở quê đều biết việc trên thành phố rồi, Trương Khác và cha ở trong phòng khách không ai tới quấy rầy, bà nội có qua nói chuyện một chút rồi bận rộn đi lo chuyện mai táng ngày mai.
Ăn trưa xong, Trương Tri Hành gọi điện cho vợ, thành phố không có biến hóa gì.
Tổ kiểm tra tỉnh còn chưa tra tới Hứa Tư, tin đồn đương nhiên vẫn chưa lan đi khắp nơi. Chú nhân lúc ăn cơm ra ngoài một lúc, khi trở về đưa cho cha một cái di động Motorola mới.
- Anh cầm cái này dùng cho tiện, đâu phải lúc nào cũng ngồi bên điện thoại được.
Trương Tri Hành không từ chối, biết lúc này không thể để lỡ cuộc điện thoại nào, liền gọi điện cho vợ báo số, tiện kịp thời liên lạc.
Mãi mới đợi được tới tối, Hải Châu có phong tục gác đêm cho người chết, trong bữa cơm Trương Tri Phi lấy cớ nói công ty có chuyện đột xuất, ban đêm phải chạy lên huyện xử lý.
Trương Tri Vi thấy em trai nói thế mặt tỏ ra không hài lòng:
- Thực sự có việc quan trọng tới mức nhất định phải đích thân đi sao?
Trương Tri Vi và Trương Tri Phi là anh em, nhưng từ nhỏ đã xa cách, không thân thiết như Trương Tri Phi với cha y.
Trương Khác đoán được Trương Tri Vi đang lo cái gì, nếu như tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mà có tác dụng, ông ta hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với cha y ngay lập tức. Cha về quên liền cùng chú trốn trong nhà thì thầm nửa ngày trời, chẳng biết ông ta tưởng tượng lung tung ra việc gì.
Thấy ông ta hoài nghi nhìn cha, Trương Khác quay sang hỏi:
- Chú có việc gì mà quan trọng thế, không ở lại chơi bài với cha cháu được à?
Ông bệnh tất suốt, nên qua đời không làm mọi người cảm thấy quá đau thương, gác đêm chẳng qua chỉ có đánh bài đốt thời gian.
Trương Khác thấy chú nháy mắt với mình khen nhanh trí, thừa lúc bác cả không để ý, cười đắc ý.
Trương Tri Vi mặt hòa hoãn hơn, Trương Tri Hành không đi cùng, ông ta cho rằng em trai đúng là có chuyện cần xử lý gấp.
Ăn tối xong, Trương Khác ra ngoài, y có mặt hay không chẳng có ai để ý. Đợi chú lái xe tới liền chui ngay vào, xe rẽ vào đường quốc lộ Thạch Giang, đi thẳng lên tỉnh.
Trên xe, Trương Khác rảnh rỗi cầm di động của chú lên, với thứ điện thoại cầm tay thế hệ đầu này, Trương Khác ngắm nghía nó như một thứ đồ chơi.
- Thấy thế nào, đợi cháu tốt nghiệp cao trung, chú sẽ mua cho cháu một cái nhé?
Nửa năm sau, mạng kỹ thuật số Hải Châu sẽ chính thức đi vào kinh doanh, cái cục gạch này sẽ thuộc về sản phẩm bị đào thải.
Trương Khác nhìn cái di động một tay cầm không hết, nghĩ :" Ba năm sau nó chỉ còn tác dụng ném người thay gạch." Thuận tay bỏ xuống:
- Cháu chả cần.
- Không cần thật chứ?
Trương Tri Phi hơi ngạc nhiên quay đầu sang nhìn Trương Khác, đứa cháu này làm ông trố mắt ra nhìn, chưa nói sự tỉnh táo chín chắn trước nguy cơ, chỉ riêng sự đạm bạc trước cám dỗ của vật chất đủ khiến người ta phải khen ngợi rồi.
- Có gì hay ho đâu, mạng kỹ thuật số đã bắt đầu vận hành rồi, máy tín hiệu analog chẳng qua là sản phẩm hết thời, chẳng cần đợi tới khi cháu tốt nghiệp cao trung, thứ này năm sau thôi là thành đồ bỏ, chỉ dùng để dọa người ở quê , cho Trương Dịch thì anh ấy còn vui một chút, cháu à, thôi khỏi ..
Trương Tri Phi làm xây dựng, không biết những thứ này, nghe Trương Khác nói rất nghiêm túc cũng chỉ cười, chẳng chú tâm.
Trương Khác thấy chú không đáp lời, nhắm mắt lại không nói gì nữa, y không hi vọng chú động lòng với những điều này, hiện giờ nhắc tới chỉ để tăng cường ấn tượng của chú.
Tới thành phố đã hơn 9 giờ, Đường Học Khiêm ở tiểu khu Dương Giang, đó là nhà được phân khi làm viện trưởng học viên Hải Châu, ông tới thành phố làm phó thị trưởng, học viện không ngu tới mức lấy nhà về.
Sau khi Đường Học Khiêm vào tù, cái nhà này bị học viện thu lại, tới năm 99 khi được phán vô tội, thành phố cấp cho ông một căn nhà khác.
Xe đi quanh tiểu khu Dương Giang một vòng, qua khu nhà số 18 của Đường Học Khiêm, thấy một chiếc Satana đỗ bên ngoài, trong xe có hai thanh niên. Trương Khác bảo chú lái xe ra khỏi tiểu khu, dừng lại ở ngõ, y quay trở lại một mình.
- Hay chú đi cùng cháu.
- Chỉ hai tên thường phục dễ đói phó lắm, cháu đi một mình tiện hơn.
Trương Khác quay lại tòa nhà 18, nương theo ánh đèn nhìn vào chiếc Santana, thấy hai tên kia dáo dac quay đầu đi, y nhìn thêm vài lượt, hai tên kia liền kéo cửa kính lên, lúc này Trương Khác mới đi tới nhà Đường Học Khiêm.
Nhà Đường Học Khiêm ở tầng 3, phía đông, khi lên lầu Trương Khác thấy nhà Đường Học Khiêm còn đèn, nhưng đứng ở cửa một lúc, thấy bên trong đúng là chỉ có tiếng nói chuyện của hai mẹ con Cố Kiến Bình và Đường Thanh.
Kiếp trước, sau khi Trương Khác tốt nghiệp cao trung có tới 10 năm không gặp Đường Thanh, đứng ở cửa căng thẳng hồi hộp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Cộc cộc cộc ..." Trương Khác hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, khẽ gõ cửa chứ không ấn chuông.
- Ai đấy?
Giọng của Cố Kiến Bình làm người ta có cảm giác rất lãnh đạm, Trương Khác không có thiện cảm với vợ Đường Học Khiêm, trước năm y 16 tuổi là thế.
Cho dù dùng con mắt thiếu niên thì Cố Kiến Bình là một một phụ nữ cực đẹp, khí chất cao nhã, nhưng đối đãi với người khác rất hững hờ, khiến người ta khó tiếp cận.
Trương Khác không đáp, nghe thấy bên trong có người tới gần, mở lỗ nhỏ trên cửa ra, y lùi lại để người bên trong nhìn thấy mình.
- Trương Khác, sao lại là bạn?
Đường Thanh mở cửa ra, khuông mặt xinh đẹp mừng rõ làm tâm hồn Trương Khác xao động. Đối với Đường Thanh mà nói chỉ là mười ngày nửa tháng chưa gặp mình, với y mà nói, thì mười năm rồi y mới được thấy khuôn mặt người mình yêu mãnh liệt thủa thiếu thời, tim Trương Khác như ngừng đập, thẫn thờ nhìn Đường Thanh, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.
Đường Thanh không nhận ra, vui mừng nắm lấy tay Trương Khác, gần như kéo y vào nhà:
- Mẹ ơi, Trương Khác tới này.
Cố Kiến Bình ngồi bên bàn ăn vịn tay lên mặt bàn đứng dậy, sắc mặt xanh xao:
- Ồ, Tiểu Khắc tới à, cháu tới tìm Tiểu Thanh?
Giọng nói trống rỗng, chẳng có tinh thần.
Trương Khác lấy lại bình tĩnh, lúc này phải hết sức bình tĩnh mới được, trải qua bao biến cố y có được sự tự chủ kiềm chế rất cao, vả lại y thực sự không biết lấy tình cảm thế nào đối diện với Đường Thanh, dù sao mười năm rồi hai người chưa gặp lại, ít nhất với y là thế.
Lúc này Trương Khác cảm thấy thương xót Cổ Kiến Bình, Đường Học Khiêm bị cách ly thẩm tra, chắc cô phải chịu đả kích lớn nhất trong đời. Cũng chính vì thế mới không có tâm trạng làm ra vẻ với mình.
Trương Khác còn nhớ rõ mỗi lần mình tới tìm Đường Thanh, luôn gặp phải ánh mắt khiến người ta không có dũng khí tới lần nữa của Cố Kiến Bình.
Đương nhiên, sau vụ án Đường Học Khiêm, Đường Thanh tin lời đồn đại bên ngoài, căm ghét thù địch Trương Khác, vô tình bóp nát tình cảm mới manh nha của hai người, phải tới khi Trương Khác gặp được cô gái khác mới hoàn toàn thoát khỏi sự tuyệt vọng đó.
Trương Khác quay đầu nhìn Đường Thanh, cô mặc áo màu lam, làn da trắng mịn, vóc dáng thon thả,bầu ngực hơi hơi vun lên, sắc mặt giống như mẹ, rất xanh xao.
Mặc dù còn là cô bé, chưa có vóc người nảy nở, nhưng khuôn mặt thanh lệ có sự quyến rũ mà thiếu nữ bình thường không có. Trương Khác thủa thiếu niên mê đắm vẻ quyến rũ đó của Đường Thanh, bị lửa tình thiêu đốt không thoát ra được.
Nghĩ tới mấy ngày qua Đường Thanh ở trong tâm trạng sợ hãi lo lắng, thậm chí tuyệt vọng, trong lòng Trương Khác trào dâng cảm giác day dứt tự trách, vì quên mất nghĩ tới cô.
Đúng thế, y không có thiện cảm gì với Cố Kiến Bình, Đường Học Khiêm, lòng mang phẫn hận không xua tan được với sự tuyệt tình và giễu cợt của Đường Thanh, nhưng khi đó Đường Thanh đối đãi với mình như thế là vì cho rằng cha mình bán đứng Đường Học Khiêm.
Nhìn thấy Đường Thanh sau khi gặp mình ánh mặt tuyệt vọng như ánh lên tia sáng hi vọng, oán hận luôn vấn vít trong lòng Trương Khác bao năm qua tức thì biến mất sạch sẽ.
Sao mình có thái độ dù hi sinh Đường Học Khiêm cũng chẳng sao được chứ?
- Trương Khác, bạn tìm mình có chuyện gì?
Đường Thanh nắm tay Trương Khác, ánh mắt có chút ỷ lại.
Trương Khác cẩn thận lựa chọn từ ngữ:
- Ừ, dì Cố, ba cháu bảo cháu tới tìm dì.
- Ba cháu chẳng phải trốn tới Đông Xã rồi sao?
Cố Kiến Bình vừa nói nhanh một câu liền ho khù khụ, khuôn mặt trắng bệch hiện lên màu hồng bệnh tật.
Đã có kẻ mang mưu đồ đem hành tung của cha y truyền tới tai Cố Kiến Bình.
Cửa ở đây hiệu quả cách âm không tốt, Trương Khác sợ nói lớn khiến nhà bên nghe thấy.
- Bác Đường vô tội, ba cháu tin bác Đường vô tội.
Trương Khác nhìn Cố Kiến Bình, chỉ cần có nói thế, tin rằng có thể an ủi bà một chút:
- Ba cháu nhờ cháu chuyển lời cho dì, nói chuyện trong phòng khách sợ người ngoài nghe thấy được, chúng ta vào phòng Đường Thanh nhé?
- Ba cháu muốn nói gì?
Trương Khác không đáp, bảo Đường Thanh đỡ mẹ về phòng, gian phòng có vẻ nhiều ngày không dọn dẹp, khá bừa bộn.
- Đây là thư ba cháu chuyển cho dì.
Trương Khác lấy thư cha viết ở Đông Xã đưa cho Cố Kiến Bình, thư không dài, trong thư Trương Tri Hành nói cảm thụ trong mấy năm theo Đường Học Khiêm, kiên quyết phủ nhận khả năng ông ta ăn hối lộ, nuôi tình nhân bên ngoài.
- Còn nói không có tình nhân, tới lúc này vẫn muốn lừa dối ...
Cố Kiến Bình đẩy Đường Thanh ra, mặt đanh lại rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Trương Khác nhìn Đường Thanh không hiểu xảy ra chuyện gì, Đường Thanh nói:
- Chú Diệp vừa mới tới, mang theo một tấm ảnh ba mình chụp với một cô gái.
- Thư ký Diệp chỉ tới đưa ảnh sao?
Trương Khác rất bất ngờ.
- Không, còn tới thư phòng ba mình, chú ấy nói cha mình phạm sai lầm không lớn lắm, còn nói thường ngày ba mình công tác được lòng người, tin rằng mọi người sẽ nói đỡ cho ba. Chú ấy bảo muốn lấy nhật ký công tác cho tổ kiểm tra xe, để cho họ biết thường ngày ba làm việc vất vả thế nào?
Trương Khác chửi thầm trong bụng, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Đường Thanh, nhìn bờ vai gầy lộ xương ra ngoài, trong ký ức, Đường Thanh chưa bao giờ gầy như thế, có thể thấy mấy ngày qua cô bị dày vò ra sao, liền nắm lấy bờ vai lạnh giá của cô, hỏi:
- Bạn có tin ba bạn không?
- Mình không biết, bạn đừng hỏi mình ...
Đường Thanh đau khổ nhắm mắt lại lắc đầu, lông mi cong cong, làm người ta không khỏi thương xót.
- Ba bạn không sao đâu, bạn phải tin ba bạn.
Trương Khác nhẹ nhàng ôm Đường Thanh vào lòng, trước kia từng len lén nắm tay cô, lúc này ôm chắc không bị từ chối. Y chưa bao giờ được ôm Đường Thanh, cảm giác cô thấp hơn Hứa Tư một chút, chừng một mét sáu hai súa ba, khe khẽ vô lên tấm lưng mềm của Đường Thanh, nói:
- Bạn gọi mẹ bạn lên đây, mình có lời muốn nói với dì ấy ...
Trương Khác không đành lòng nhìn Đường Thanh tiếp tục bị dày vò, quyết định lộ ra chút chân tướng, nhìn Cố Kiến Bình đi vào, nói:
- Có phải trong bức ảnh thư ký Diệp mang tới có một bức tường, sau lưng có sông, hai người đi trên đường, từ góc độ bác Đường mà nói, có thể là bị chụp trộm, nhưng cô gái kia lại nhìn thẳng vào ống kính, phải không ạ?
- Cái gì, cháu thấy bức ảnh đó rồi à?
Cố Kiến Bình hỏi con gái:
- Tiểu Thanh, ảnh dưới gối mẹ, con mang tới đây.
Quả nhiên là chỗ ảnh của Hứa Tư, Trương Khác bình tĩnh nói tiếp:
- Cháu và ba cháu cũng thấy một bức gần tương tự, ba cháu nói bác Đường bàn công việc bình thường với cô gái đó thôi, bức ảnh ấy chẳng nói lên điều gì.
- Có kiểu công việc như thế à?
Cố Kiến Bình nhìn ánh mắt chồng như dính vào người Hứa Tư trên ảnh, trong lòng rất đau khổ.
Trương Khác thầm than :" Đường Học Khiêm cũng thật lạ, ai bảo cứ nhìn người ta chòng chọc như thế. Đoán chừng lúc đó chỉ có hai người, thêm vào có lẽ Hứa Tư nói một số lời khiêu khích."
Trương Khác muốn nghĩ cách kéo Hứa Tư khỏi vũng nước đục này, nên không thể nói xấu cô, phải biết rằng sự cố chấp của phụ nữ rất là khủng bố.
- Có lẽ có người muốn hất nước bẩn lên người bác Đường, cháu thấy bức ảnh này giống chụp trộm, chụp nhân lúc bác Đường và cô gái đó nói chuyện công việc.
Trương Khác muốn để Cố Kiến Bình biết rửa sạch tội danh cho Đường Học Khiêm quan trọng hơn là ghen tuông với Hứa Tư:
- Tấm ảnh này sao lại tới tay thư ký Diệp? Ba cháu nói hắn ta không đáng tin ... Sao hắn lại nói với dì chuyện cháu đi Đông Xã?
- Cậu ta nói là ba cháu sợ bị liên lụy, thừa dịp nhà có tang trốn về Đông Xã, còn nói ba cháu xin nghỉ mười ngày, dì thắc mắc, vì sao phải nghỉ tới mười ngày?
Cố Kiến Bình cũng sinh nghi, bà ta không phải là phụ nữ ngốc nghếch, chỉ là nhìn thấy Hứa Tư trong ảnh, thần kinh thiếu chút nữa điên loạn rồi.
- Trước đó, thư ký Diệp tới tìm ba cháu nói, bác Đường muốn ba cháu tránh đi, ba cháu hiểu con người bác Đường, nên biết thư ký Diệp này không đáng tin. Ba cháu xin nghỉ mười ngày không phải là để trốn tránh, vì ở lại thành phố làm gì cũng bị người ta theo dõi, nên mới tránh tới Đông Xã, như thế mới tra ra được kẻ nào muốn hãm hại bác Đường.
- Nhất định là có kẻ muốn hãm hại bác Đường cháu rồi.
Cố Kiến Bình yếu ớt ngồi xuống giường, khóc nức nở, xem ra cô chịu áp lực tâm lý quá đủ rồi, mới bật khóc bất chấp trước mặt con gái và Trương Khác:
- Cái chức phó thị trưởng này có gì hay ho đâu, chẳng ngày nào được ăn bát cơm ngon lành, ngủ một giấc yên ổn. Làm việc còn khiến bao nhiêu người thù hận, giờ thì hay rồi, người ta muốn đẩy bác Đường cháu vào chỗ chết đây mà.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Khác không dám nói thật với Cố Kiến Bình, sợ bà ta không chịu nổi.
- À, thư ký Diệp vừa mới mang một số văn kiện của bác Đường cháu đi rồi.
Cố Kiến Bình giờ mới nhớ ra.
Trương Khác chỉ có thể hỏi:
- Hắn lấy đi những thứ gì?
- Toàn là những thứ bác Đường cháu ở nhà tiện tay ghi lại, cùng nhật ký công tác, lấy đi ba quyển bút ký và một chồng ghi chép.
Cố Kiến Bình khẩn trương hỏi:
- Những thứ đó có quan trọng không?
- Ba cháu cũng bảo cháu tới lấy những thứ đó, xem bác Đường khi làm việc đắc tội với ai, có lẽ tìm được ai hại bác ấy. Chẳng phải quan trọng lắm, nếu bị thư ký Diệp lấy đi rồi, chắc không đòi lại được nữa. Dì Cố, bác Đường không để thứ gì khác ở nhà sao?
- Công tác của bác Đường cháu thì dì không để ý, hay là cháu vào thư phòng của bác ấy xem có thể tìm được thứ gì không?
Nhà Đường Học Khiêm thì y tới không ít, nhưng chưa bao giờ vào thư phòng, dù cha y cũng phải được mời mời có thể vào. Trên tường treo hai giá sách, cái bên trái toàn là các loại sách vở, bên phải là sách cổ và đồ gốm.
Đường Học Khiêm có sở thích sưu tầm sách cổ và đồ gốm, có cái là ông ta tự mua, cũng có không ít cái do bàn bè cấp dưới tặng, may mà không phải thứ quý giá mấy.
Giá sách bên có dấu vết lục lọi, bên phải thì ngay ngắn, hẳn Diệp Tân Minh cho rằng thứ hắn cần tìm không có ở đó, Trương Khác đi tới gần, nhìn lần lượt từng món đồ gốm và sách cổ, ngón tay lướt qua từng quyển sách, lấy ra một cuốn sách ở góc ít ai để ý nhất. Nó có bìa màu vàng, gáy sách đỡ sởn, để chung với sách cổ, không nhìn kỹ không nhận ra.
Trang đầu có chữ "Tằng Kiến Hoa" viết bằng mực xanh, nét bút rất đậm, dưới tên còn có ngày tháng "03, 91", trong ấn tượng của Trương Khác không có cái tên này, liền lật vài trang nữa, đó là một số ghi chép tài vụ, rất vụn vặt, chắc là nhật ký công tác cá nhân của Tằng Kiến Hoa, Trương Khác xem nhanh một lượt, trên đó không có chữ số gì mẫn cảm.
Trương Khác biết nhiều việc bất hợp pháp đều dùng từ ngữ mập mờ thay thế, chỉ cần bản thân xem có thể hiểu là được, cuốn sổ ghi chép này phải mang về nghiên cứu tỉ mỉ. Tìm kiếm thêm cũng không thấy có được thứ gì có tác dụng.
- Dì Cố, bác Đường nhất định không sao đâu, ba cháu cần thu thập chứng cứ khi người khác không để ý, dì đừng nói với người khác là ba cháu đang điều tra việc này, dù sao hiện giờ vẫn chưa biết ai hãm hại bác Đường.
Miệng nói, nhưng mắt Trương Khác nhìn Đường Thanh, tuy cô gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn rất đẹp, không chỉ có vẻ thanh tú của thiếu nữ, còn có quyến rũ của phụ nữ.
Nghe Trương Khác phân tích tới lúc này, Đường Thanh lần nữa tin tưởng vào cha mình, trên mặt dần dần có chút huyết sắc, đôi mắt mỹ lệ cũng đang nhìn Trương Khác chăm chú.
Trương Khác muốn nói chuyện với cô, vì tổ kiểm tra sắp tăng cường lực độ điều tra, bao gồm việc mời Cố Kiến Bình tới hỏi han, lục soát chỗ ở của Đường Học Khiêm, áp lực tâm lý của Đường Thanh sẽ rất lớn. Nhưng Cố Kiến Bình ở bên, không tiện nói lời an ủi, khi ra cửa chỉ khẽ bóp tay cô một cái, hi vọng cô chịu đựng được ngày khó khăn tiếp đó.
- Tìm được thứ gì hữu dụng không?
Trương Tri Phi nóng ruột hỏi:
- Sao vào đó lâu thế?
Trương Khắc cười khổ nghĩ :" Phải an ủi vợ con Đường Học Khiêm, chú tưởng là dễ lắm à?" Liền đem sổ ghi chép kia ra:
- Diệp Tân Minh tới sớm hơn chúng ta, thứ chúng ta muốn tìm hắn đã lấy đi trước rồi, chỉ còn lại thứ này, có thể còn quan trọng hơn chúng ta suy nghĩ ban đầu.
Đèn của xe không dám bật, Trương Tri Phi dựa vào đèn đường mù mờ xem, lật vài trang nói:
- Thứ vô dụng.
- Chú biết Tằng Kiến Hoa là ai à?
Trương Tri Phi lắc đầu:
- Không biết.
- Ngay cả người ta chú cũng không biết, sao phán định nó vô dụng.
Trương Khác lấy lại cuốn sổ:
- Rất nhiều thứ viết chỉ để cho bản thân xem, người khác mà hiểu được sẽ hỏng bét hết.
- Chẳng hiểu cháu lấy đâu ra mấy suy nghĩ đó.
Trương Tri Phi nhìn cháu mình như nhìn quái vật:
- Căn bản không giống tư duy của đứa bé bình thường.
Trương Khác cười, chui vào ghế sau, bật đèn trần, Trương Tri Phi lái xe khỏi tiểu khu, y thì lật xem từng trang sách một. Lật tới chừng trang thứ mười, cảm giác ngón tay chạm vào giấy không bằng phẳng, cúi đầu xem kỹ, thấy ở đó không có chữ, giơ lên trên đầu thấy có vết hằn, có dấu vết từng viết qua, ánh sáng trong xe không đủ mạnh để nhìn ra.
- Phát hiện ra gì thế?
Trương Tri Phi nhìn thấy hành động kỳ quái của cháu qua kính chiếu hậu.
- Một số chỗ dùng bút chì viết, sau đó lại tẩy đi, nhưng lưu lại vết, có điều tối quá, cháu nhìn không rõ.
- Thật à?
Trương Tri Phi dừng lại bên đường, cầm lấy quyển sổ, ghé vào gần đèn xem:
- Đúng thế thật, thằng nhóc giỏi đấy, chúng ta mau trở về, xem xem bên trên viết gì.
Trở về nhà ở huyện Đông Xã thì đã gần nửa đêm, đi vào linh đường đặt dưới nhà Trương Tri Vi, xung quanh treo đầy cờ vẽ hình thần thánh, bà nội đang cùng mấy cụ bà trong thôn ngồi trên bồ đoàn tán gẫu, Trương Tri Vi cùng ba người gác đêm đánh bài ở phòng bên, không thấy Trương Tri Hành.
- Ba cháu đâu ạ?
Trương Khác hỏi Trương Tri Vi.
- Ba mày là cán bộ thành phố, làm sao chơi được thứ bài nhà quê bọn tao, tao bảo ba mày về phòng ngủ trước rồi, hơn nữa cũng chẳng cần ba mày gác đêm.
Trương Khác giận tới tìm mặt, lòng nghĩ :" Vài ngày nữa Đường Học Khiêm không sao, tôi xem thái độ ông thế nào?"
- Anh, anh quá đáng rồi đấy.
Trương Tri Phi rất tức giận, cũng chẳng phải phải nói ông ta thế nào.
Trương Khác theo chú vào nhà, lầu hai, lầu ba đều sáng đèn, thấy cha và cô em họ Trương Mân đang ngồi xem video. Năm 94 đầu VCD mới xuất hiện, do nguồn đĩa thiếu thốn, người trong nước còn chưa nhìn ra tiền đồ của nó.
- Có thu hoạch gì không?
Trương Tri Hành quay đầu sang hỏi, nhìn thấy Trương Khác xách một cái túi nylon.
- Còn tưởng anh đang đánh bài, cho nên không gọi điện thoại cho anh.
Trương Tri Phi quay sang nói với con gái:
- Tiểu Mân, mau lấy bút chì ra đây.
- Nghỉ hè tới nửa tháng rồi, ai còn tìm được bút chì ở đâu chứ ạ?
Trương Mân làu bàu, thấy cha trừng mắt nhìn, liền ngoan ngoãn đi tìm bút chì. Trên đường đi, Trương Khác đã tìm ra tất cả những chỗ có vết tích viết qua, tổng cộng có hai mươi chỗ, dùng bút chì tô lên, từng chữ liền hiện ra rõ ràng.
"Khương lấy 9 vạn..."
"Khương lấy 11 vạn.."
"Khương lấy 30 vạn..."
.....
"Khương lấy 6 vạn..."
Trương Khác mau chóng tỉnh toán tổng cộng là 470 vạn tệ, ôi mẹ ơi, thập niên 90 thủ đoạn tham ô đúng là quá thô tục, quá trắng trợn, không biết dùng cách mua cao bán thấp rửa sạch tiền đút vào túi, may mà có Đinh Hướng Sơn bên trên, nếu không chẳng cần quyển sách này, chỉ cần kiên trì tra tiếp cũng có thể tra được tới Khương Minh Thành.
Ba khoản cuối cùng cộng lại là 27 vạn, tương ứng với số tiền Khương Minh Thành gửi vào tài khoản của Hứa Tư, thời gian lần lượt là tháng 11 năm 93, tháng 2 năm 94, tháng 6 năm 94. Lúc này Hứa Tư và Khương Minh Thành chưa chủ động "khai nhận" với tổ kiểm tra tỉnh, từ thời gian mà đoán, chắc là hai ngày sau. Cho nên Trương Khác giữ kín chuyện này trong lòng, không thể nói ra.
- "Khương" này có phải là Khương Minh Thành không?
Trương Tri Phi chỉ vào tờ giấy hỏi cha, cha thì cầm điện thoại lên gọi về nhà:
- Tiểu Trân, em có ấn tượng gì về người tên là Tằng Kiến Hoa không, tập đoàn Tân Phong có người này không?
Có một khoảng thời gian, cục khiếu nại suốt ngày nhận được thư tố cáo cao tầng quản lý tập đoàn Tân Phong, mặc dù mấy lần phái người tới kiểm tra không có kết quả, nhưng mẹ làm việc ở cục khiếu nại nên có ấn tượng với tên tuổi nhân viên tập đoàn Tân Phong, một lúc sau cha đặt điện thoại xuống nói:
- Họ Tằng này là trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Tân Phong, còn Khương chắc là Khương Minh Thành, xem ra hắn lấy từ tài khoản hơn 400 vạn nhưng lại không ghi chép mục đích sử dụng...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Tri Phi thắc mắc:
- Quyển sách này vì sao lại rơi vào tay Đường Học Khiêm, ông ta tựa hồ không phát hiện ra bí mật trong này?
- Tìm được Tằng Kiến Hoa chẳng phải là rõ hết sao?
Trương Tri Khắc lại gọi điện cho vợ:
- Tiểu Trân, ngày mai em nghĩ cách kiếm địa chỉ của Tằng Kiến Hoa, cẩn thận đừng để người khác phát hiện.
Đinh Hướng Sơn ngã ngựa năm 99 không phải vì vấn đề tài vụ của tập đoàn Tân Phong, sau khi Đường Học Khiêm vào tù, cải tạo mau chóng hoàn thành, đủ loại vấn đề tồn tại của Tân Phong không bị bại lộ.
Lúc này đi tìm Tằng Kiến Hoa, Trương Khác cảm thấy không ổn, nhưng không nghĩ ra vấn đề ở đâu. Một cuốn sổ quan trọng như thế, nếu như không phải do Tằng Kiến Hoa giao cho Đường Học Khiêm thì lúc này bọn chúng nóng lòng nhất phải là tìm lại cuốn sổ.
Tựa hồ đám Đinh Hướng Sơn, Diệp Tân Minh đã ý thức được sự tồn tại của cuốn sổ này. Vậy nếu Tằng Kiến Hoa đích thân giao cho Đường Học Khiêm, vì sao ông ta không phát hiện ra bí mật trong đó?
Hôm sau là ngày hạ táng ông, có chuyện gì cũng phải qua ngày này mới thoát thân được, buổi trưa mẹ mới ngồi xe tới tham gia tang lễ, tránh người khác phát giác, mẹ tìm được địa chỉ chỗ ở của Tằng Kiến Hoa trong hồ sơ thành phố, mẹ còn có được tin, có người nhìn thấy Hứa Tư được tổ kiểm tra tỉnh gọi tới nhà khách Tây Thành, Khương Minh Thành cũng sắp tới rồi.
Biết chỗ ở của Tằng Kiến Hoa, mọi người liền có chút nóng ruột. Tuy nói là đi đưa tang cho ông, nhưng trong lòng chẳng bi thương, thi thể được đưa đi hỏa táng ở ngoài huyện thành, tro cốt mang về đặt trong mộ tháp.
Bác cả cứ như sợ cả đời không còn bao giờ còn có được "vinh quang" như hôm nay, làm tang lễ rất to, có điều nhiều đồng nghiệp trong huyện không tới như mong muốn của ông ta, làm mặt ông ta cứ âm u, ánh mắt ông ta nhìn cha càng thêm khó chịu.
Kết thúc tang lễ, khi ăn tối, bác cả nói chuyện không thèm che giấu tâm tình nữa:
- Tri Hành là cán bộ của thành phố, trước giờ luôn là hi vọng của nhà họ Trương ta, đáng tiếc đi theo nhầm chủ, chuyện Đường Học Khiêm nhận hối lộ chắc như đinh đóng cột rồi, con đàn bà của ông ta nhát gan, tổ kiểm tra vừa tìm cô ta điều tra, đã kể hết tuồn tuột.
Trương Khác không ngờ tình hình điều tra nội bộ buổi sáng của tổ kiểm tra tỉnh mau chóng truyền tới Đông Xã như vậy. Cha chỉ cúi đầu uống rượu, chú thì mặt tức giận nhưng không thèm để ý, Trương Khác lạnh lùng nhìn bác cả biểu diễn:
- Khương Minh Thành thấy tình nhân của Đường Học Khiêm bị tổ kiểm tra gọi tới trả lời liền không ngồi yên được nữa, hắn tới tổ kiểm tra tự thú, nói Đường Học Khiêm nhét cô ta vào tập đoàn Tân Phong, lại ba lần đòi hồi lộ 27 vạn, hắn đều gửi vào tài khoản của cô ta. Tri Hành, trước kia nhìn cậu đắc ý lắm cơ mà, anh bảo cậu kiếm thêm vài chỗ dựa mà không nghe, giờ xem đi, Đường Học Khiêm ngã rồi, cậu làm sao đây? Hừ, đừng có để ảnh hưởng tới chúng tôi đấy, ở dưới này sống khổ sở chứ không sung sướng như chỗ cậu đâu.
Trương Tri Phi không chịu nổi lời của anh mình đứng lên đầu tiên, vợ chồng Trương Tri Hành cố nén giận đi theo. Thực tình Trương Khác nghe bác cả nói lời này, cảm thấy ông ta thật đáng thương, song cảm giác như bị người ta tát vào mặt trong ký ức không sao quên được.
Trương Khác đứng dậy, đẩy chén bát trước mặt mình về phía trước, tiếng loảng xoảng làm những người khác giật mình, y nắm mép bàn hất tung lên, làm cơm thừa cặn đổ hết xuống dưới đất.
- Con làm gì thế?
Trương Tri Hành đi tới cửa dừng bước, thấy con trai đột nhiên nổi khùng, nghiêm khắc quát ngăn con lại.
Trương Khác cười đi tới:
- Nghe mấy lời ngứa tai, con khó chịu chẳng lẽ không cho lật bàn của ông ta?
Trương Tri Hành quay đầu lại nhìn anh họ mặt mày tím tái, nhưng trong lòng rất khó chịu nên không nói gì, bỏ đi. Lương Cách Trân không ngừng trách con:
- Thằng bé này sao đột nhiên lại nóng tính thế?
Trương Khác cười hì hì:
- Loại người như bác cả phải cho chút giáo huấn, chứ để ba con lật bàn chỉ e đánh nhau tại chỗ mất. Con lật bàn thì ông ta có tức cũng phải nuốt giận vào bụng.
Trương Khác không muốn quy củ học xong ba năm cao trung rồi học đại học, hiện giờ phải thay đổi hình tượng bản thân trong mắt mọi người, đợi chuyện Đường Học Khiêm qua đi, sẽ phóng tay làm lớn một hồi.
- Đủ rồi, dù sao bác ấy là bề trên của con, lần sau con còn dám lật bàn, cẩn thận ba đánh cho nhừ xương.
Trương Tri Hành thấy con tri mặt mày đắc ý, sợ Trương Tri Phi không vui, giọng trở nên nghiêm khắc, không cho y khoe khoang nữa.
Trương Tri Phi cười ngượng ngập:
- Anh cả là người như thế đấy, hôm nay rất nhiều người ở huyện không tới, anh ấy uống nhiều rượu, nên nói càn ...
Trương Khác chẳng sợ cha mắng, nói:
- Tin tức chúng ta không có, bác cả lại nghe ngóng giúp rồi, con đúng là phải cám ơn chứ không nên lật bàn. Con nhớ rõ ba khoản tiền cuối cùng của cuốn sổ kia cộng lại vừa vặn 27 vạn, bằng số tiền Khương Minh Thành đưa cho Hứa Tư, bọn họ muốn dùng ba khoản hãm hại bác Đường, vậy hơn 400 vạn khác đi đâu?
Trương Tri Hành thấy con tư duy nhanh nhạy cẩn thận, lòng thầm vui mừng, nhưng vẫn nghiêm mặt tránh thằng nhóc này quá đắc chí:
- Chuyện tới nước này đã rõ ràng lắm rồi, ngày mai chỉ cần tìm được Tằng Kiến Hoa là xong hết mọi việc.
Trương Khác và cha mẹ ngồi xe của chú trở về ngay trong đêm, tổ kiểm tra tỉnh đã chứng cứ "xác thực" Đường Học Khiêm nhận hối lộ, cha sợ tổ kiểm tra đột nhiên tìm mình, quyết định tạm thời không về nhà, bốn người tìm khác sạn ở tạm. Hôm sau mẹ tới cục khiếu nại làm việc, Trương Khác và cha, chú ăn sáng xong tới nhà Tằng Kiến Hoa.
Trương Khác cứ mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, đề nghị qua giờ đi làm hẵng tới nhà Tằng Kiến Hoa dò xét, không cần vội gặp mặt hắn.
Nhà Tằng Kiến Hoa trong tiểu khu do nội bộ tập đoàn Tân Phong xây dựng, chú dừng xe ở cửa tiểu khu, Trương Khác và cha dựa theo địa chỉ ghi trên giấy tới thẳng nhà Tằng Kiến Hoa. Nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, Trương Khác nhìn cha đưa tay ấn chuông, một phụ nữ trung niên mở cửa ra, nghi hoặc nhìn họ.
- Hai người tìm ai?
- Chị là vợ của trưởng phòng Tằng phải không?
Trước đó mọi người đã cân nhắc qua các loại tình huống có thể gặp phải, Trương Tri Hành thăm dò:
- Trưởng phòng Tằng có nhà không?
- Hai người tìm nó có việc gì?
Trương Khác thấy bà ta lộ vẻ cảnh giác, liền biết chuyện không đơn giản.
- Có người bạn giới thiệu tôi với trưởng phòng Tằng, tôi có chút việc làm ăn muốn tìm anh ấy giúp, nhưng không tiện tới công ty, cho nên chuyên môn tới đây thăm hỏi.
- Không cần tìm nó nữa.
Phụ nữ trung niên mặt âm u:
- Tôi không phải vợ nó mà là chị nó, nó cuỗm tiền của công ti trốn rồi, cục công an đang tìm nó khắp nơi, sắp được nửa tháng, vợ nó mang con về nhà mẹ đẻ, tôi ở đây trông nhà hộ nó.
Thì ra là thế! Trương Khác trấn áp chấn động trong lòng, kéo tay cha:
- Ồ, vậy thì không làm phiền bác nữa.
Rồi kéo tay áo cha chạy như bay xuống lầu.
Vừa ra cửa cầu thang, Trương Khác thình lình phát hiện một chiếc xe Santana đỗ dưới nhà, hai người ngồi bên trong đang thò đầu nhìn qua bên này, một người trong đó là kẻ tối qua theo dõi nhà Đường Học Khiêm, hẳn là vừa đổi ca sang bên này. Lúc lên lầu không quan sát kỹ càng, đúng là thất sách.
Trương Khác thấy hai người đó mở cửa xe đi tới, cố áp chế sợ hãi trong lòng, đi tới nói với người kia:
- Ấy, hôm nay anh được điều tới nơi này rồi à?
Người kia bị Trương Khác nói thể ngẩn ra, không ngăn hai cha con họ lại, nghi hoặc hồi lâu rồi cùng đồng nghiệp lên gác.
Trương Khác kéo tay cha đi thật nhanh, qua chỗ rẽ, xác định không bị phát hiện, mới kéo cha chạy tới cửa chui vào xe của chú, vừa thở gấp vừa nói:
- Chú mau mau lái xe, không được chậm trễ, phải tới tỉnh ngay ...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina