|
|
29-07-2008, 09:25 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 11
Äôi tình nhân thuở trÆ°á»›c của Chung Nam SÆ¡n
Tỉnh-Quang nói đến đây, DÆ°Æ¡ng-Qua xen và o cÆ°á»i há» há», là m cho Tỉnh-Quang không dằng nổi cÆ¡n giáºn, chỉ mặt mắng:
- Äồ nhãi ranh! Mi cÆ°á»i cái gì đó.
Dương-Qua ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi cÆ°á»i việc của tôi có can hệ gì đến ông.
Tỉnh-Quang toan xông và o tóm cổ DÆ°Æ¡ng-Qua đánh má»™t tráºn nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất biết trÆ°á»›c, cháºn lại, nói:
- Äừng cãi vã vá»›i trẻ con, hãy kể rõ đầu Ä‘uôi cho ta nghe.
Tỉnh-Quang háºm há»±c thÆ°a:
- Xin sư phụ biết cho con là thằng bé ấy rất đỗi tinh nghịch nó toan giết con
Rồi Tỉnh-Quang kể tiếp:
- Lúc đó con ngã sấp xuống vÅ©ng nÆ°á»›c tiểu của nó, vừa muốn đứng dáºy tát cho nó mấy cái, thì nó cÆ°á»i hì hì, nói: "ấy chết, cháu là m bẩn cả quần áo của chú rồi".
Má»i ngÆ°á»i nghe Tỉnh-Quang nhại lại giá»ng nói của DÆ°Æ¡ng-Qua, ai nấy Ä‘á»u buồn cÆ°á»i. VÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất cau mà y tá» vẻ khó chịu khi thấy đệ tá» của mình hà nh Ä‘á»™ng không mấy đẹp mà phải bêu rếu trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác.
Tỉnh-Quang lại kể:
- Äệ tá» nghe nó nói váºy tưởng nó là đứa vô dụng, chẳng nên chấp trách là m chi. NgỠđâu nó tiến sát đến vá»›i dáng Ä‘iệu nhÆ° van lÆ¡n, rồi bất thần nó nhảy lên lÆ°ng con, cắn và o cổ con.
Kể đến đây, Tỉnh-Quang lấy tay sỠcổ như còn đau đớn lắm, và nói:
- Con giáºt mình định trở ngÆ°á»i váºt nó xuống, nhÆ°ng nó cắn quá mạnh con sợ lủng cổ không dám cá»±a quáºy. Nó được dịp cứ cắn mãi bảo gì cÅ©ng không nhả, túng thế quá con má»›i năn nỉ nó, xem nó muốn gì con chiá»u ý nó. Song nói gì nó cÅ©ng lắc đầu. Cuối cùng con bảo: "Mầy đừng cắn nữa, tao mở trói cho mầy". Bây giá» nó má»›i gáºt đầu.
Ngừng một chút để lấy hơi, Tỉnh-Quang kể tiếp:
- Tháºt ra đứa bé nhá» nhÃt nhÆ° thế, dẫu mà cởi trói cho nó, nó cÅ©ng không thể nà o thoát được tay con. Vì váºy con quyết định mở trói cho nó, để nó khá»i cắn, rồi sau sẽ hay. NhÆ°ng con vừa lần mò mở hết tay chân nó, xong thì lanh nhÆ° cắt nó rút thanh kiếm trong lÆ°ng con, dà và o ngá»±c con và hăm dá»a: "Nếu nhúc nhÃch nó đâm chết liá»n".
Äoạn, nó ra lệnh cho con phải dùng sợi dây con đã trói nó, tá»± trói lấy chân, không thì nó đâm chết. Mắt nó nhìn con không chá»›p nhÆ° nó sẵn sà ng nhấn mạnh lưỡi kiếm và o tim con. Do đó, không biết là m sao, buá»™c lòng con phải tá»± trói lấy mình.
Con vừa trói chân xong, nó lanh lẹ nhảy ra phÃa sau lÆ°ng, dà mÅ©i kiếm và o lÆ°ng ra lệnh bắt con Ä‘Æ°a hai tay ra đằng sau, rồi nó dùng dây trói nốt.
Trói xong cả chân tay của con rồi, nó cắt vạt áo nhét và o miệng, đến lúc lá»a cháy nÆ¡i võ Ä‘iện con không còn la lối kêu cứu được nữa, Ä‘Ã nh nằm đó chịu chết. Nó không có Doãn tiên sinh và o thì tánh mạng của con chẳng còn.
Má»i ngÆ°á»i nghe Tỉnh-Quang kể hết, ngó DÆ°Æ¡ng-Qua lại ngá» Tỉnh-Quang. Tháºt là hai thái cá»±c. Má»™t Ä‘Ã ng thì to lá»›n vạm vỡ, má»™t Ä‘Ã ng thì nhá» thó, ai cÅ©ng phải phì cÆ°á»i.
Äợi đến lúc Tỉnh-Quang kể hết câu chuyện, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™ lên. Tỉnh-Quang sượng sùng, bứt đầu gãi tai tá» vẻ giáºn dữ cho đỡ ngượng.
Mã-Ngá»c cÆ°á»i há»i Quách-Tỉnh:
- Thằng bé nà y là con của đồ đệ phải không? Äúng là nó theo mẹ nó nên có tánh ngá»— ngịch tinh quái dÆ°á»ng ấy.
Quách-Tỉnh lắc đầu thưa:
- Äâu phải! Nó chÃnh là con của má»™t ngÆ°á»i bạn thân, kết nghÄ©a từ thủa bé. Cha nó là DÆ°Æ¡ng-Khang.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nghe nhắc đến DÆ°Æ¡ng-Khang bá»—ng lòng hồi há»™p, chăm chú nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua nhÆ° để tìm lại trong ngÆ°á»i thằng bé những nét di lÆ°u của cha nó.
KhÆ°u tiên sinh vá»›i DÆ°Æ¡ng Khang là tình sÆ° đệ. NhÆ°ng vá» sau DÆ°Æ¡ng-Khang tham mùi phú quà nên hắn đã chạy theo Ä‘Æ°á»ng tà .
GiỠđây KhÆ°u-xứ-CÆ¡ biết được DÆ°Æ¡ng-Khang có con, lòng rất hoan hỉ nhân dịp nầy ông ta cố há»i câu chuyện cho rõ đầu Ä‘uôi, nên xoắn xuýt bên DÆ°Æ¡ng-Qua không rá»i.
Trong lúc đó, các đạo nhân ở Trùng-Dương cung cũng có dịp ngồi nhìn tòa võ điện điêu tà n chỉ còn lại một đống tro tà n, đượm mà u bi thảm.
Tháºt váºy, Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện hôm qua còn là má»™t tòa Ä‘Ã i đồ sá»™ nguy nga, mà giỠđây chỉ còn lổm chổm má»™t má»› than hồng, và từng đống gạch ngói ngổn ngang.
Mã-Ngá»c và nhiá»u đạo sÆ° khác vốn là những ngÆ°á»i có đạo tâm, nên chẳng mà ng gì đến ngoại váºt. HỠđối vá»›i ngôi võ Ä‘iện là bao nhiêu mồ hôi của biết bao nhiêu ngÆ°á»i trong hà ng mấy mÆ°Æ¡i năm trùng tu, trong chốc lát bị thiêu thà nh khói lá»a, là m sao há» chẳng buồn.
Bấy giá» Quách-Tỉnh kể sÆ¡ lược vá» thân thế của DÆ°Æ¡ng-Qua cho má»i ngÆ°á»i nghe, ai nấy Ä‘á»u khe khẽ gáºt đầu thÆ°Æ¡ng hại.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Nà y Quách đồ đệ. Võ nghệ của đồ đệ nay đã cao cÆ°á»ng hÆ¡n bá»n ta nhiá»u, sao lại không Ä‘em truyá»n cho đứa bé nà y.
Quách-Tỉnh nói:
- Äệ tá» sẽ xin thÆ°a vá»›i sÆ° phụ sau nà y vá» chuyện ấy. Bây giá» dám xin sÆ° phụ thấu hiểu rằng đệ tá» rất lấy là m áy náy. Hôm nay toan thượng sÆ¡n để yết kiến sÆ° phụ thì lại phạm phải tá»™i lá»—i vá»›i các đạo huynh ở đây.
Kế đó Quách-Tỉnh kể lại chuyện vị đạo trưởng tưởng lầm mình là kẻ địch nên bố trà tráºn bắc đẩu để cản ngăn.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nghe nói trợn mắt nhìn Triệu-chÃ-KÃnh, nói:
- ChÃ-KÃnh giữ phÃa ngoà i sao không phân biệt được bạn thù, thá»±c là đồ vô dụng. Ta lấy là m lạ chẳng biết vì sao phÃa ngoà i bố trà mạnh mẽ dÆ°á»ng ấy mà trong chá»›p mắt địch nhân lại có thể và o được võ Ä‘iện để chúng ta trở tay không kịp. GiỠđây má»›i biết hỠđã Ä‘em bắc đẩu đại tráºn để cản trở đệ tá», là m sai lạc việc kháng dịch.
Nói đến đó, râu tóc KhÆ°u-xứ-CÆ¡ dá»±ng ngược lên vì giáºn dữ.
Quách-Tỉnh thưa:
- Có lẽ chỉ vì lúc ra chân núi, trong Phổ-Quang-Tự, đệ tỠđã vô ý là m bể tấm bia có khắc chữ nên các đạo huynh hiểu lầm chăng?
Khưu-xứ-Cơ dịu nét mặt, nói:
- Äúng váºy! Hèn chi sá»± việc xảy ra nhÆ° thế. Tháºt ra cÅ©ng không đáng trách các vị đạo sÆ° vì bá»n tà đạo đến phá Trùng-DÆ°Æ¡ng cung cÅ©ng lấy việc Ä‘áºp bia là m hiệu lệnh. Hà nh Ä‘á»™ng của đệ tỠăn khá»›p vá»›i hà nh Ä‘á»™ng của bá»n tà đạo là m sao há» không lầm!
Quách-Tỉnh nói:
- Bá»n nó to gan thá»±c, dám đến phá quách Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện. ThÆ°a sÆ° phụ, bá»n chúng là loại ngÆ°á»i nà o váºy?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Chuyện nầy dà i lắm! Váºy trÆ°á»›c tiên đệ tá» hãy theo ta ra phÃa sau Ä‘iện nà y có chút việc.
Quách-Tỉnh đứng dáºy, bÆ°á»›c theo KhÆ°u-xứ-CÆ¡. Hai ngÆ°á»i tiến bÆ°á»›c vá» phÃa sau núi, và dặn DÆ°Æ¡ng-Qua
phải ở yên nơi đấy, không được đi đâu cả.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ chân bÆ°á»›c thoăn thoắt, trông dáng Ä‘iệu còn quắc thÆ°á»›c chẳng khác lúc thiếu thá»i. Quách-Tỉnh lòng rất khâm phục.
Äi chừng má»™t lúc, đến má»™t đỉnh núi cao chót vót, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ dừng chân, đến sau lÆ°ng má»™t tấm đá lá»›n, lẩm bẩm nói:
- ở đây có khắc Ãt chữ...
Bây giá» trá»i đã xẩm tối, phÃa sau tảng đá lại cà ng tối hÆ¡n, Quách-Tỉnh Ä‘Æ°a tay mò và o tảng đá, quả nhiên thấy dấu chữ ăn sâu và o đó, biết là má»™t bà i thÆ¡:
"Tá»-Phòng xÆ°a chà diệt Tần,
Khuông phò Hán-đế Ä‘em thân giúp Ä‘á»i.
Tà i ba nắm vững cÆ¡ trá»i,
DÆ°á»›i cầu nhặt dép, đợi thá»i ra tay.
Phong lưu cuộc thế đến ngà y,
Già u sang không thiết, phải tay xa Ä‘á»i.
XÃch-Tùng cùng bạn thảnh thÆ¡i,
Anh hùng cảm mến, ngÆ°á»i Ä‘á»i nể danh.
Truyá»n rằng từ buổi sÆ¡ khai,
Nhị tiên tÆ°Æ¡ng ngá»™ cả hai mở Ä‘Æ°á»ng.
Sau khi mò tay lên tảng đá, lần theo dòng chữ, Quách-Tỉnh ngạc nhiên quay lại nói với Khưu-xứ-Cơ:
- Chữ nà y đâu phải khắc, hình như kẻ nà o đã lấy tay vạch lên đá!
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Äệ tá» tháºt tinh ý, nháºn không sai. Thá»±c ra việc nà y ai cÅ©ng cho là kỳ quái! Bởi vì là m thế nà o có thể dùng ngón tay mà viết lõm xuống thà nh chữ được!
Quách-Tỉnh phụ há»a:
- Chẳng lẽ trên Ä‘á»i nà y lại có kẻ thần thánh đến Æ°? Há»a chăng chỉ có thánh thần má»›i là m nổi.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Kẻ viết đó không phải thần thánh mà là má»™t ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt, võ nghệ tuyệt luân, mÆ°u trà không lÆ°á»ng, má»™t trăm năm giang hồ dá»… có má»™t ngÆ°á»i.
Quách-Tỉnh xoắn xuýt há»i:
- SÆ° phụ có biết ngÆ°á»i ấy là ai chăng? Nếu biết xin nói cho đệ tá» rõ để đệ tỠđược đến bái kiến thì tháºt vạn hạnh.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Ta cÅ©ng chÆ°a há» thấy mặt ngÆ°á»i ấy lần nà o, chỉ nghe nói thế thôi. Váºy cứ ngồi xuông đây nghe ta kể má»™t câu chuyện để rõ nguyên do.
Quách-Tỉnh vâng lá»i ngồi xuống tấm đá, ngoảnh nhìn vá» phÃa sÆ°á»n núi chá»— võ Ä‘iện đã biến thà nh má»™t đống than hồng, lòng chà ng tá»± nhiên thấy có cái gì háºm há»±c lạ lùng.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- ý nghĩa bà i thơ nà y ra sao con có hiểu rõ chăng?
Quách-Tỉnh bây giỠđã đến tuổi trung niên mà Khưu-xứ-Cơ vẫn ăn nói với Quách-Tỉnh cũng chẳng có gì thay đổi lắm.
Quách-Tỉnh thẫn thỠnghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Äoạn đầu bà i thÆ¡ nói vá» TrÆ°Æ¡ng-LÆ°Æ¡ng giúp Hán diệt Tần, đến lúc thà nh công không mà n phú quà cÅ©ng vá»›i XÃch-Tùng bá» Ä‘i ẩn thân. Còn Ä‘oạn sau nói vỠđức Trùng-DÆ°Æ¡ng tổ sÆ° là ngÆ°á»i sáng láºp môn phái Toà n-Chân, nhÆ°ng Ä‘oạn nầy con không rõ lắm.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Con có biết Trùng-DÆ°Æ¡ng tổ sÆ° là ngÆ°á»i thế nà o chăng?
Quách-Tỉnh lấy là m lạ đáp:
- Con chỉ biết Trùng-DÆ°Æ¡ng tổ sÆ° là ngÆ°á»i sáng láºp ra môn phái Toà n-Chân, xÆ°a kia đã thuyết vá» kiếm đạo ở núi Hoa-SÆ¡n, võ nghệ giá»i và o báºc nhất trong thiên hạ.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Äúng váºy! NhÆ°ng con có biết lúc thiếu thá»i Trùng-DÆ°Æ¡ng tổ sÆ° là ngÆ°á»i thế nà o chăng?
Quách-Tỉnh lắc đầu:
- Con chÆ°a hiểu rõ Ä‘iá»u ấy!
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Trùng-DÆ°Æ¡ng tổ sÆ° không phải lúc sinh ra đã xuất gia tu đạo. NgÆ°á»i là má»™t nhà ái quốc. Thuở thiếu thá»i tổ sÆ° thấy quân xâm lược phạm đến bá» cõi, lấy là m phẫn ná»™, ngồi đứng không an. Äã bao lần tổ sÆ° khởi nghÄ©a chống quân Kim, nhÆ°ng đã mấy lần tổ sÆ° bị thua, quân sÄ© chết hết. Quân Kim quá mạnh, không là m sao cá»± nổi, tổ sÆ° phải nuốt háºn xuất gia ẩn nặc mang tên là Hoạt-tá»-Nhân, mấy năm liên tiếp ở trong ngôi má»™ dà i tại núi nà y. Và , tổ sÆ° chẳng bao giá» bÆ°á»›c ra khá»i má»™ má»™t bÆ°á»›c để giữ trá»n lá»i thá» là cùng quân Kim chẳng Ä‘á»™i trá»i chung, tuy còn sống, nhÆ°ng tổ sÆ° coi nhÆ° mình đã chết. Äó là má»™t việc thủ tiết của biệt hiệu Hoạt-tá»-Nhân.
Quách-Tỉnh nghe nói cảm Ä‘á»™ng rÆ°ng rÆ°ng nÆ°á»›c mắt, chà ng hồi tưởng lại trong ký ức hình ảnh của Mục-niệm-Tá» và DÆ°Æ¡ng-Khang năm xÆ°a cãi nhau trong võ Ä‘iện. Và cÅ©ng ở trong võ Ä‘iện ấy, Quách-Tỉnh trông thấy má»™t bức ảnh có Ä‘á» chữ "Hoạt-tá»-Nhân". ChÃnh hình ảnh ấy đã gợi cho Quách-Tỉnh ý muốn xuất gia tầm đạo.
Thì ra vị đạo sĩ trong tranh kia lại là Trùng-Dương tổ sư đó sao!
Khưu-xứ-Cơ kể tiếp:
- Ôi! Äã từ lâu lắm rồi, các thân bằng cố hữu của tổ sÆ° không ngá»›t đến thăm viếng, và yêu cầu Tổ sÆ° rá»i khá»i ngôi má»™ kia để ra gánh vác việc Ä‘á»i. NhÆ°ng Tổ sÆ° vẫn không lay chuyển, chán ngán cho thân thế sá»± nghiệp mình, chẳng còn muốn ngó tá»›i bạn hữu thâm tình thuở trÆ°á»›c.
Mãi tám năm sau, má»™t dịch nhân cÅ© của Tổ sÆ° đến trÆ°á»›c má»™ Ä‘Ã i chưởi bá»›i Tổ sÆ° ròng rã bảy đêm ngà y. Tổ sÆ° chịu không nổi nên ra khá»i má»™, định đấu vá»›i địch nhân má»™t tráºn để địch nhân hết đến phá phách. NhÆ°ng lúc Tổ sÆ° ra khá»i má»™ thì địch nhân cÆ°á»i há» há», xem chừng đắc ý vì đã dùng kế là m cho Tổ sÆ° xuất má»™ Ä‘Ã i.
Äịch nhân nói:
- Thôi thế cÅ©ng đủ rồi! Äạo hữu đã ra khá»i má»™ tức là tôi đã thắng cuá»™c, chẳng cần chiến đấu là m chi! Hẳn đạo hữu không còn trở và o má»™ nữa chứ?
Vá» sau, Tổ sÆ° biết rằng địch nhân vì lòng tốt, tiếc đức hạnh và tà i năng của Tổ sÆ°, muốn tổ sÆ° ra cứu dân giúp nÆ°á»›c, không muốn Tổ sÆ° chôn sống cuá»™c Ä‘á»i trong nắm má»™, nên đến trêu chá»c mà thôi. Và , cÅ©ng từ đấy, hai ngÆ°á»i cứu địch trở thà nh đôi bạn ý hiệp tâm đầu, cùng nhau dong ruổi trong chốn giang hồ nghÄ©a hiệp.
Quách-Tỉnh nghe kể đến đấy lấy là m xúc Ä‘á»™ng, há»i:
- ThÆ°a sÆ° phụ, vị địch nhân trở thà nh bạn của Tổ sÆ° có phải là má»™t trong các ngÆ°á»i: Äông-Tà , Tây-Äá»™c, Nam-Äế, Bắc-Cái chăng?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Không phải đâu! Nói đến võ nghệ thì ngÆ°á»i nà y cao hÆ¡n bốn vị tổ sÆ° kia má»™t bá»±c, nhÆ°ng vì ngÆ°á»i ấy là bá»±c nữ lÆ°u nên không xuất đầu lá»™ diện, không ai biết đến và tiếng tăm cÅ©ng chẳng có gì.
Quách-Tỉnh ngạc nhiên nói:
- ồ! Lại thuá»™c và o phái nữ lÆ°u Æ°? Tháºt hiếm có váºy.
Khưu-xứ-Cơ tiếp:
- NgÆ°á»i ấy rất có thâm tình vá»›i tổ sÆ°, muốn theo hầu tổ sÆ°, Æ°á»›c ao sẽ trở thà nh phu phụ. NhÆ°ng tổ sÆ° biết ý, thÆ°á»ng tá» vá»›i ngÆ°á»i ấy: "ChÆ°a diệt được hung nô, đâu mà ng đến chuyện gia thất". Rồi bá» ngoà i giả Ä‘iên giả dại nhÆ° ngÆ°á»i chẳng biết gì. Vị nữ lÆ°u kia lầm tưởng tổ sÆ° khinh mình nên lấy là m tức giáºn. Thế là đôi bạn từ thù đến thân, rồi lại từ thân đến thù. Há» hẹn nhau má»™t cuá»™c tỉ thà tại núi Chung-Nam.
- Oái oăm thế chứ sao? Chỉ vì tổ sư cứ tưởng rằng nà ng có lòng yêu tất phải tương nhượng nhau, chẳng ngỠnà ng lại có ý khác. Một lần nà ng nói với tổ sư:
- "Äạo hữu coi tôi chẳng ra gì, thế thì đạo hữu phải trở thà nh đối thủ của tôi".
Thế là tổ sÆ° cứ bị vị nữ lÆ°u ấy thách đố mãi, cuối cùng tổ sÆ° phải nháºn đấu má»™t tráºn nÆ¡i núi Chung-Nam.
Hai bên đánh nhau trong Ãt ngà n hiệp, nhÆ°ng tổ sÆ° chẳng bao giỠđánh hết tay, dùng hết sức.
Thấy thế, vị nữ lÆ°u kia lại cà ng tức giáºn mắng:
- Thì ra đạo hữu chẳng thèm để tâm và o việc đấu chiến vá»›i tôi, đạo hữu xem tôi là loại ngÆ°á»i thế nà o đây?
Tổ sư đáp:
- Äấu võ xem ra khó phân thắng bại, thôi thì đấu văn cho dá»… biết hÆ¡n thua.
Vị nữ lưu cũng bằng lòng nói:
- Thế cÅ©ng được. Nếu tôi thua đạo hữu tôi thá» suốt Ä‘á»i không gặp mặt đạo hữu nữa, để trà óc đạo hữu được thảnh thÆ¡i.
Tổ sư nói:
- Nếu ngược lại ta bị thua cô nương thì sao?
Vị nữ lÆ°u mỉm cÆ°á»i bảo:
- Nếu đạo hữu thua tôi thì xin nhÆ°á»ng lại ngôi má»™ Ä‘Ã i kia cho tôi ở.
Tháºt ra ngôi má»™ Ä‘Ã i Hoạt-tá»-Nhân ấy, tổ sÆ° đã gởi gắm không biết bao nhiêu tâm huyết trong bao nhiêu năm trá»i, nếu để cho vị nữ lÆ°u ấy chiếm Ä‘i thì sao an lòng được, còn nếu thắng nà ng để cho nà ng phải vÄ©nh viá»…n xa lìa tổ sÆ° thì cÅ©ng là chuyện không hay.
Tuy nhiên, hai Ä‘Ã ng phải chá»n má»™t, tổ sÆ° thấy võ nghệ mình cao hÆ¡n nà ng má»™t bá»±c, thôi thì đấu vá»›i nà ng má»™t phen để nà ng lảng Ä‘i cho rảnh.
Tổ sư bằng lòng giao đấu thì vị nữ lưu lại hẹn đến hôm sau, nói:
- Hôm nay trá»i đã tối và cả hai có vẻ mệt nhá»c rồi. Váºy để ngà y mai sẽ tranh hùng.
Hôm sau đúng hẹn, hai ngÆ°á»i lại gặp nhau ở đỉnh núi nầy. TrÆ°á»›c khi giao đấu, nà ng nói:
- Trước khi quyết định việc ăn thua tôi muốn chúng ta cùng thỠđi đã.
Tổ sÆ° há»i:
- Phải thỠlà m sao bây gi�
Nà ng nói:
- Thá» rằng: nếu đạo hữu thắng tôi, tôi phải tá»± váºn trÆ°á»›c mặt đạo hữu, còn nếu tôi thắng đạo hữu thì đạo hữu phải lìa khá»i má»™ Ä‘Ã i để tu luyện thà nh má»™t đạo sÄ© hay má»™t hòa thượng, và phải xây má»™t ngôi Ä‘á»n trên đỉnh núi nầy mà ở, Ãt ra cÅ©ng phải ở đó trên mÆ°á»i năm.
Tổ sư nghe vị nữ lưu đó nói thế hiểu ý, nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng kia bảo ta là m đạo sÄ© hay hòa thượng cốt buá»™c ta suốt Ä‘á»i không lấy vợ. Äiá»u đó ta đã hiểu. Còn việc cô nÆ°Æ¡ng bị thua, cô nÆ°Æ¡ng tá»± váºn trÆ°á»›c mặt ta là để là m gì?
Nà ng nói:
- Thì để khá»i phải nhìn cái bạc bẽo của cuá»™c Ä‘á»i. NhÆ°ng thôi, chúng ta đã giao hẹn nhau thi văn, váºy thì má»—i ngÆ°á»i chúng ta lấy tay viết và o đá Ãt dòng chữ, há»… ai viết sâu nét hÆ¡n thì ngÆ°á»i đó thắng cuá»™c.
Tổ sÆ° nghe nói ngạc nhiên há»i lại:
- Lấy ngón tay viết mà có thể in sâu nét chữ và o đá sao?
Nà ng cÆ°á»i lá»›n nói:
- Chứ sao nữa! Ai viết nét chữ sâu hơn thì thắng cuộc.
Tổ sư lắc đầu:
- Ta đâu phải báºc thần tiên mà là m cái chuyện đó được. Cô nÆ°Æ¡ng đừng tìm cách đùa giỡn.
Vị nữ lưu nghiêm nghị nói:
- Äâu phải tôi bà y chuyện đùa giỡn. Nếu tôi khắc chữ được và o đá bằng ngón tay, đạo hữu phải chịu thua cuá»™c chứ?
Tổ sư không tin nà ng có thể là m được chuyện đó, nên đáp:
- Nếu cô nương là m được ta chịu thua, bằng cô nương là m không được thì hai bên hòa nhau không đà ng nà o thắng.
Lá»i nói ấy, là m cho vị nữ lÆ°u đó thấy rõ cảm tình của tổ sÆ° đối vá»›i nà ng. Dẫu không kết nghÄ©a vá»›i nà ng là m phu phụ, song cÅ©ng không bạc tình lắm.
Vị nữ lÆ°u mỉm cÆ°á»i, nói:
- Äược, tôi là m thần tiên cho đạo hữu xem.
Dứt lá»i, nà ng lấy tay rá» và o tấm lá, rồi tì ngón tay viết mấy hà ng chữ, nét chữ ăn sâu hÆ¡n khắc.
Tổ sư trông thấy ngón tay nà ng đưa đến đâu là bột đá từ từ rơi đến đó, nét chữ lõm sâu và o là m cho tổ sư kinh ngạc trố mắt nhìn không biết sao mà nói.
Những dòng chữ nà ng viết trên tấm đá đó là đoạn đầu bà i thÆ¡ mà đồ đệ vừa Ä‘á»c.
Tổ sÆ° thua cuá»™c chẳng còn biết nói gì hÆ¡n, liá»n theo lá»i Æ°á»›c ra khá»i má»™ Ä‘Ã i, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i đạo sÄ©, láºp nÆ¡i núi nà y má»™t cái Ä‘á»n nhá» mà thá», ấy gá»i là Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện của tiá»n nhân váºy.
Quách-Tỉnh nghe kể, thầm phục tà i năng của vị nữ lưu kia vô cùng. Chà ng đưa tay sỠsoạng các nét chữ trên đá một lần nữa, quả nhiên các nét chữ ấy đúng là vết ngón tay ghi sâu và o. Chà ng nói:
- Công phu luyện táºp nhân diện của vị nữ lÆ°u kia tháºt là siêu việt. Äá»i nay có ngÆ°á»i nà o sánh kịp.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ ngẩng đầu lên trá»i cÆ°á»i lá»›n.
Quách-Tỉnh ngạc nhiên, trố mắt nhìn không hiểu gì cả.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Tà i năng ấy lừa được tổ sư, lừa được ta, lừa được đồ đệ, chứ nếu đem nói với Hoà ng-Dung, vợ của đồ đệ thì hẳn vợ của đồ đệ không lấy là m kinh ngạc.
Quách-Tỉnh há»i:
- Là m sao vợ của đồ đệ lại hiểu được việc nầy. Hẳn trong việc nầy có gì gian ý chăng?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Äúng váºy, việc đó chỉ lừa được những kẻ thá»±c tâm chất phác mà thôi.
Quách-Tỉnh bán tin bán nghi, nói:
- Lấy tay viết được trên đá hẳn kẻ ấy có luyện được phép nhân điện tuyệt đỉnh mới phải.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Tà i siêu việt nhÆ° Äoan-hoà ng-gia Nhất-Äăng mà vẫn chÆ°a thế lấy ngón tay viết sâu và o gá»—, huống hồ trên phiến đá.
Quách-Tỉnh há»i:
- Vì đâu sư phụ lại biết việc ấy có gian ý, và gian ý như thế nà o?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Tổ sÆ° xuất gia tu đạo má»™t thá»i gian mà vẫn không sao hiểu được việc đó, nghÄ© mãi không ra. Sau Tổ sÆ° Ä‘em nói lại vá»›i Hoà ng-dược-SÆ°. Hoà ng-dược-SÆ° ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Việc ấy tôi cũng là m được, nhưng chưa luyện xong. Một tháng nữa tôi sẽ trở lại tiếp kiến.
Nói xong Hoà ng-dược-SÆ° cÆ°á»i lá»›n rồi xuống núi.
Qua một tháng, Hoà ng-dược-Sư trở lại, cùng với Tổ sư ra coi phiến đá kia, và cũng để đỠtiếp và o đó bà i thơ của vị nữ lưu còn bỠdở.
Tháºt váºy Hoà ng-dược-SÆ° sá» sẫm và o tấm đá má»™t lúc rồi viết hai câu:
"Trùng-Dương môn phái Toà n-Chân,
"Trên cao nhìn xuống long vân đợi thá»i".
Äến đó thì ngừng. Hai câu thÆ¡ nà y tỠý tán dÆ°Æ¡ng môn phái Toà n-Chân lúc nà o cÅ©ng là m việc nghÄ©a và đợi thá»i ra giúp nÆ°á»›c.
Thấy Tổ sÆ° ngạc nhiên, Hoà ng-dược-SÆ° cÆ°á»i lá»›n viết tiếp mấy câu cho đến hết bà i thÆ¡ có ý ca tụng Tổ sÆ°, ngÆ°á»i sáng láºp ra môn phái ta.
Tổ sÆ° lấy là m lạ, nghÄ© rằng Hoà ng-dược-SÆ° võ nghệ thua Tổ sÆ° má»™t báºc, là m sao mà điện lá»±c lại có thể phát xuất nÆ¡i đầu ngón tay mạnh đến thế.
Bất thần Tổ sư lấy ngón tay chỉ và o mặt phiến đá, thì phiến đá lủng sâu và o một lỗ.
Nghe nói đến đây, Quách-Tỉnh ngạc nhiên há»i:
- Vì sao có chuyện lạ lùng?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Không có gì lạ! Nhưng nếu lúc đó Hoà ng-dược-Sư không cắt nghĩa rõ rà ng với tổ sư hì có lẽ đến bây giỠchúng ta cũng không được biết cái bà quyết kỳ diệu đó.
Quách-Tỉnh lấy tay đặt và o cái lá»— bá»ng thì thấy vừa vặn má»™t ngón tay ấn xuống. Chà ng cÅ©ng bắt chÆ°á»›c váºn dụng Ä‘iện lá»±c lấy đầu ngón tay ấn xuống mặt phiến đá, nhÆ°ng phiến đá dá»i lên là m cho đầu ngón tay chà ng Ä‘au nhói, chà ng há»i:
- Cái bà quyết kỳ diệu gì? Chẳng lẽ mặt phiến đá nầy khác hơn các tảng đá khác sao?
Khưu-xứ-cơ nói:
- Không khác gì cả, nó cÅ©ng cứng y nhau. NhÆ°ng theo lá»i Hoà ng-dược-SÆ° thì muốn viết trên mặt đá tất phải luyện được chất hoá thạch Ä‘Æ¡n. ChÃnh chất hoá thạch Ä‘Æ¡n đã là m cho phiến đá lÆ°u kia, trÆ°á»›c khi viết há» Ä‘Æ°a tay trái lên mân mê mặt đá chÃnh là để bôi chất hoá thạch Ä‘Æ¡n và o.
Quách-Tỉnh nghe đến đây chắc lưỡi nhủ thầm:
- Ôi chao! Thế thì nhạc phụ ta quả là ngÆ°á»i cao kiến.
Lòng Quách-Tỉnh mang mang nhớ đến Hoà ng-dược- Sư, không biết hiện giỠông ta ở nơi nà o.
Khưu-xứ-Cơ không để ý đến cỠchỉ nhớ nhung của Quách-Tỉnh nói tiếp:
- Tổ sÆ° ta lúc bắt đầu tu luyện cÅ©ng không vì phẫn chà hay vì khổ cá»±c mà chÃnh vì tổ sÆ° đã Ä‘á»c sách nhiá»u hiểu rõ cái cÆ¡ diệu huyá»n trong phép thanh tịnh hÆ° vô. Cho nên tổ sÆ° đã láºp ra Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện, thu tháºp đồ đệ là m cho môn phái Toà n-Chân trở nên vinh dá»±. Ngà y hôm nay chúng ta được thừa hưởng cÅ©ng nhá» công khó của tổ sÆ°.
Ngừng má»™t lúc, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÆ°á»i lá»›n nói:
- Nếu không có lá»i thách thức của vị nữ lÆ°u thuở trÆ°á»›c chắc gì bây giá» chúng ta có Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện, có má»™t số môn đồ di lÆ°u háºu thế.
Quách-Tỉnh gáºt đầu nói:
- Vị nữ lưu kia tên hỠgì, ngà y nay ở chốn nà o, có còn sống chăng?
Khưu-xứ-Cơ thở dà i:
- Ngoà i Tổ sÆ° ra không ai biết tên thá»±c của nà ng. Tổ sÆ° cÅ©ng không cho ai biết ngÆ°á»i ấy sống hay chết ra sao. Chẳng biết vì đâu má»™t ngÆ°á»i võ nghệ dÆ°á»ng ấy mà chẳng bao giá» xuất đầu lá»™ diện, để ngÆ°á»i Ä‘á»i biết đến.
Quách-Tỉnh há»i:
- Chẳng biết hiện nay có ngÆ°á»i nà o thừa hưởng sá»± nghiệp võ nghệ của vị nữ lÆ°u đó chăng?
Khưu-xứ-Cơ thở dà i đáp:
- Bao nhiêu rắc rối là ở chá»— đó. Vị tiá»n bối ná» bình sanh không nháºn môn đệ, chỉ có má»™t ngÆ°á»i con gái nhá» theo hầu tên là ả-Hoà n. Hai ngÆ°á»i cùng sống chung vá»›i nhau trong má»™ Ä‘Ã i hÆ¡n mÆ°á»i mấy năm, không má»™t lần ra khá»i cá»a. Bao nhiêu Ä‘iá»u bà ẩn huyá»n diệu trong võ nghệ, ả-Hoà n Ä‘á»u được truyá»n thụ. NhÆ°ng trong giá»›i võ lâm cÅ©ng không ai biết đến ả-Hoà n. Bởi vì ả-Hoà n chÆ°a bao giá» bÆ°á»›c chân và o Ä‘Æ°á»ng giang hồ nghÄ©a hiệp.
ả-Hoà n lại có thâu nháºn hai ngÆ°á»i đệ tá». NgÆ°á»i lá»›n há» Lý, trong giá»›i giang hồ Ä‘á»u gá»i là Lý-mạc-Thu, tên tá»± là XÃch-Luyện Tiên tá».
Quách-Tỉnh nghe nói đến đây reo lên một tiếng:
- A! Thì ra tông tÃch của Lý-mạc-Thu là thế!
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ há»i:
- Con đã biết nà ng con gái ấy rồi sao?
Quách-Tỉnh nói:
- Mấy tháng trÆ°á»›c con đã từng đấu vá»›i ả Ãt hiệp ở Giang Nam. Võ nghệ của nà ng cÅ©ng thuá»™c và o báºc khá cao.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Con không đả thương nà ng chứ?
Quách-Tỉnh lắc đầu:
- Không! NhÆ°ng con thấy nà ng ấy hạ thủ mấy ngÆ°á»i nhà há» Lục vá»›i những ngón đòn rất Ä‘á»™c, hÆ¡n cả Mai-siêu-Phong và Äồng-Thi.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- May mà con không đả thÆ°Æ¡ng Lý-mạc-Thu, nếu dã phạm đến nà ng thì không sao tránh nổi nguy biến. Nà ng còn có má»™t ngÆ°á»i em nữ đạo-sÄ© há» Long...
Quách-Tỉnh nghe đến đây giáºt mình há»i:
- Sao? NgÆ°á»i con gái há» Long Æ°?
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ hÆ¡i biến sắc há»i dồn:
- Con đã gặp nà ng ấy rồi ư? Có chuyện gì nguy hiểm xảy ra chăng?
Quách-Tỉnh thấy Khưu-xứ-Cơ sắc diện thay đổi, vội và ng đáp:
- Con chÆ°a gặp lần nà o. NhÆ°ng vừa rồi lúc đăng sÆ¡n, các đạo hữu cứ mắng con là dâm tặc, và cho con thượng sÆ¡n vì ngÆ°á»i con gái há» Long, con chẳng biết ý sao cả.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ thở dà i, vừa cÆ°á»i vừa nói:
- CÅ©ng vì thế mà Trùng-DÆ°Æ¡ng cung má»›i xảy ra tai nạn vừa qua. Nếu không có sá»± hiểu lầm nhÆ° váºy thì Bắc-đẩu tráºn có thể thắng được bá»n giặc kia mà con còn có thể lên núi sá»›m hÆ¡n.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ thấy Quách-Tỉnh ngẩn ngÆ°á»i, liá»n nói:
- Nay là ngà y sinh nháºt của ngÆ°á»i con gái há» Long vừa đúng hai mÆ°Æ¡i tuổi.
Quách-Tỉnh thuáºn mồm há»i:
- Ká»· niệm ngà y sinh nháºt hai mÆ°Æ¡i tuổi của cô gái nhà há» Long mà có thể gây biến loạn nÆ¡i Trùng-DÆ°Æ¡ng cung đến thế sao?
Tuy nói thế, Quách-Tỉnh hình nhÆ° để ý nghÄ© và o đâu không chú ý đến câu há»i của mình.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÅ©ng không đáp ngay câu há»i của Quách-Tỉnh, nói trống:
- NgÆ°á»i con gái há» Long nầy tên là gì cÅ©ng chẳng ai biết thấy, bá»n tà thuáºt kia gá»i nó là Tiểu-long-Nữ thì chúng ta cÅ©ng gá»i là nhÆ° váºy thôi.
Quách-Tỉnh nhÆ° sá»±c nhá»› lại cuá»™c Ä‘Ã m thoại, vá»™i há»i:
- Lý lịch của cô gái đó thế nà o, sư phụ biết rõ chứ?
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ gáºt đầu, cháºm rãi nói:
- Cách đây hai mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c. Má»™t tối ná», các đạo sÄ© trong Trùng-DÆ°Æ¡ng cung Ä‘á»u nghe tiếng khóc của má»™t hà i nhi giữa cảnh đêm trÆ°á»ng tịch mịch của núi rừng. Hà i nhi đó do đâu mà có, nà o ai biết được, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chạy ra, thì thấy đó là má»™t đứa bé gái, bá»c và o má»™t tấm khăn đặt dÆ°á»›i đất. Các nhà tu hà nh không tiện việc nuôi nấng trẻ thÆ¡ trong Ä‘iện Ä‘Ã i được, nhÆ°ng bá» rÆ¡i đứa bé sÆ¡ sinh thì tháºt là tá»™i nghiệp.
Lòng tư bi là đạo hạnh đầu tiên của việc tu hà nh, nên ai cũng cố tìm phương kế để cứu giúp đứa trẻ sơ sinh.
NhÆ°ng trong lúc má»i ngÆ°á»i chÆ°a tìm ra kế hoạch giải quyết, thì bá»—ng má»™t thiếu phụ từ phÃa sau núi Ä‘i lại, tuổi trạc trung tuần, thấy váºy tá» lá»i thÆ°Æ¡ng xót ngỠý muốn rÆ°á»›c đứa bé vá» nuôi. Má»i ngÆ°á»i nhÆ° thoát được cÆ¡n lo, trao đứa bé cho thiếu phụ.
Quách-Tỉnh nóng lòng há»i:
- NgÆ°á»i thiếu phụ đó là ai váºy?
Khưu-xứ-Cơ đáp:
- Mãi đến sau nà y Mã sÆ° huynh và ta nghe nói lại má»›i Ä‘oán được thiếu phụ đó là ả-Hoà n, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà tu luyện trong má»™ Ä‘Ã i Hoạt-tá»-Nhân.
Quách-Tỉnh há»i:
- Là m sao sư phụ đoán được thiếu phụ ấy là ả-Hoà n?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- ả-Hoà n cÅ©ng đã có lần gặp thất tá» trong phái Toà n-Chân nhÆ°ng chẳng bao giá» chuyện trò. Vì thế nên ta má»›i Ä‘oán biết. Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện và má»™ Ä‘Ã i cách nhau không xa, gà gáy chó sủa, hai bên đầu nghe rõ tiếng, nhÆ°ng vì tiá»n nhân có rắc rối vá»›i nhau, hai bên không bao giá» lai vãng. Lúc đó bá»n ta nghe chuyện cÅ©ng biết váºy chứ không để ý là m gì.
Sau nà y đệ tá» của ả-Hoà n là Lý-mạc-Thu xuất sÆ¡n. Lý-mạc-Thu tâm địa Ä‘á»™c ác nhÆ°ng võ nghệ cao cÆ°á»ng, đã nhiá»u phen là m những chuyện Ä‘á»™ng trá»i trong giá»›i giang hồ nghÄ©a hiệp. Môn phái Toà n-Chân cÅ©ng nhiá»u lần toan ra tay sá»a trị, song vì nể nang vị đạo hữu trong má»™ Ä‘Ã i chẳng tiện ra tay.
Quách-Tỉnh há»i:
- Thế chúng ta không tìm cách nà o để ngăn cản Lý-mạc-Thu trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng tà n ác sao?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Chúng ta đã có nhiá»u lần gởi thÆ° đến má»™ Ä‘Ã i, nói rõ hà nh Ä‘á»™ng của Lý-mạc-Thu, có ý tố cáo vá»›i ả-Hoà n, nhÆ°ng bao nhiêu thÆ° Ä‘á»u chẳng được hồi âm. Mà ả-Hoà n cÅ©ng chẳng ngăn cản Lý-mạc-Thu, để Lý-mạc-Thu lá»™ng hà nh khắp chốn.
Rồi cách đây khoảng mÆ°á»i năm, thấy trong đám sáºy có má»™t khuông vải trắng, chúng ta Ä‘oán biết vị đạo trưởng trong má»™ Ä‘Ã i đã qua Ä‘á»i nên sáu sÆ° huynh đệ đến ngoà i má»™ tế viếng.
Vừa hà nh lá»… xong, má»™t đứa bé Ä‘á»™ mÆ°á»i tuổi, từ trong đám sáºy bÆ°á»›c ra vái trả lá»… và nói:
- Lúc sÆ° phụ tôi sắp qua Ä‘á»i có ra lệnh cho tôi nói cùng quà đạo trưởng biết: NgÆ°á»i nà o tung hoà nh là m Ä‘iá»u ác nghiệt, sÆ° phụ tôi đã có cách ká»m chế há» lại, quà đạo trưởng khá»i phải nhá»c lòng.
Nói dứt lá»i, đứa bé quay gót và o má»™ Ä‘Ã i. Bá»n chúng ta định há»i thêm cho cặn kẽ, nhÆ°ng đứa bé đã mất dạng.
Quách-Tỉnh há»i:
- Sao chúng ta không và o thẳng mộ đà i để nói với hỠcho rõ rà ng lại thư đi thư lại là m chi?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- ấy chết! Lúc tổ sÆ° qua Ä‘á»i có dặn trong môn phái chúng ta không ai được lẻo hánh đến má»™ Ä‘Ã i dù là ngoà i cá»a. Bởi thế trong phái Toà n-Chân ai cÅ©ng phải tuân theo lệnh ấy.
Quách-Tỉnh nói:
- Lạ tháºt! Vị đạo trưởng trong má»™ Ä‘Ã i đã qua Ä‘á»i còn là m sao cản trở được đứa há»c trò tinh nghịch nhÆ° Lý-mạc-Thu mà trăn trối vá»›i chúng ta nhÆ° váºy.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cháºm rãi gáºt đầu nói:
- Bá»n chúng ta cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy. Ai cÅ©ng lấy là m lạ rằng ngÆ°á»i chết còn có cách gì có thể ká»m chế được đệ tá» còn sống. HÆ¡n nữa, má»i ngÆ°á»i thấy đứa nhá» kia bé bá»ng sống cô Ä‘á»™c má»™t mình, không ngÆ°á»i nÆ°Æ¡ng tá»±a, nên Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng, muốn đến săn sóc tiếp tế lÆ°Æ¡ng thá»±c, song gởi gì đến đứa bé cÅ©ng từ chối không nháºn. Có lẽ tÃnh tình nó Æ°a sống cô Ä‘á»™c nhÆ° sÆ° phụ của nó.
Ngừng một lúc, Khưu-xứ-Cơ nói tiếp:
- Từ đó, chúng ta vì báºn viện Ãt khi ở trong võ Ä‘iện, nên không được nghe tin tức của đứa bé kia. Và cÅ©ng từ đó Lý-mạc-Thu bá»—ng nhiên vắng hoạt Ä‘á»™ng trong giá»›i giang hồ.
Mãi đến ba năm trước đây, lúc ta cùng với Vương sư đệ có việc sang Tây-Vực, và o trú nơi nhà một vị đại nghĩa hiệp, trong khi chuyện trò bỗng nghe một tin kinh dị.
Quách-Tỉnh há»i dồn:
- Tin gì váºy?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Äó là tin các tà đạo khắp nÆ¡i hẹn nhau táºp trung đến Chung-Nam sÆ¡n để hà nh sá»±.
Chúng ta ái ngại nghÄ© rằng Chung-Nam sÆ¡n là nÆ¡i võ Ä‘iện của phái Toà n-Chân, chúng táºp trung đến đây nếu không ngoà i mục Ä‘Ãch phá rối đạo giáo chúng ta thì còn là m gì nữa.
Tuy nhiên, tin ấy chÆ°a căn cứ, chúng ta chÆ°a vá»™i tin. Äến khi cho ngÆ°á»i Ä‘i dò xét, thì má»›i biết tin ấy quả xác thá»±c.
Thấy Quách-Tỉnh ngÆ¡ ngác, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÆ°á»i nói tiếp:
- Không phải chúng táºp trung nÆ¡i Chung-Nam-SÆ¡n để phá rối chúng ta mà để đối phó vá»›i Tiểu-long-Nữ.
Quách-Tỉnh cà ng ngạc nhiên hơn, nói:
- Tiểu-long-Nữ! Con bé ấy thủa nay chÆ°a ra khá»i má»™ Ä‘Ã i, nà o có thù oán vá»›i ai mà hỠđối phó, váºy đối phó vì lẽ gì?
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÆ°á»i há» há» nói:
- Việc tháºt rắc rối! Tuy Tiểu-long-Nữ chÆ°a bao giá» cất bÆ°á»›c ra khá»i má»™ Ä‘Ã i, song Lý-mạc-Thu, đệ tá» của ả-Hoà n, má»™t đứa ác tặc đã từng gây sóng gió trong giá»›i giang hồ gây nên việc ấy.
Quách-Tỉnh nói:
- Thế sao hỠkhông đối phó với Lý-mạc-Thu lại đến đây để đối phó với con bé Tiểu Long?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Nguyên là vì sÆ° phụ Lý-mạc-Thu dạy nà ng trong Ãt năm, thấy tánh nết của nà ng không có đạo hạnh, không thể trở thà nh thiên nhân được, nên đã dạy ná»a chừng rồi nói dối là đã thà nh tà i và cho hạ sÆ¡n.
Lý-mạc-Thu lúc còn vị sÆ° phụ tuy là m những Ä‘iá»u ác nhÆ°ng vẫn nể sợ, đến lúc sÆ° phụ hắn qua Ä‘á»i, hắn trở nên bất chấp đạo lý, lấy cá»› Ä‘i đến phúng Ä‘iếu sÆ° phụ, Ä‘á»™t nháºp và o Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i toan Ä‘uổi Tiểu-long-Nữ ra để Ä‘á»™c chiếm những bảo váºt.
Lý Mạc Thu đã thông thuá»™c hết má»i nẻo trong má»™ Ä‘Ã i, thế mà nà ng Ä‘em hết sức bình sinh chỉ vượt qua được có hai cá»a, đến lần cá»a thứ ba, Lý Mạc Thu thấy có mấy chữ của sÆ° phụ hắn ghi lại. SÆ° phụ hắn Ä‘oán biết ngà y Lý Mạc Thu trở lại phá phách, và ngà y Tiểu-long-Nữ xuống núi tìm cha, nên đã di chúc khuyên hai ngÆ°á»i nếu gặp nhau trên Ä‘Æ°á»ng giang hồ nghÄ©a hiệp phải giữ vẹn tình đồng môn, chá»› nên tranh chấp. Ngoà i ra sÆ° phụ hắn còn khuyến cáo hà nh Ä‘á»™ng Lý Mạc Thu phải là m sao cho hợp vá»›i chánh đạo, để khá»i gặp những háºu quả không tốt.
NhÆ°ng Lý Mạc Thu lòng tham ngùn ngụt không kể đến lá»i di chúc ngÆ°á»i trêu, không nghÄ© đến chánh đạo, đẩy cánh cá»a thứ ba toan xông và o. NhÆ°ng vừa đặt chân qua ngưỡng cá»a thì nà ng trúng phải thứ kim Ä‘á»™c của sÆ° phụ nà ng đã cà i sẵn. Nếu không nhá» Tiểu-long-Nữ cứu chữa thì có lẽ nà ng đã chết ngà y tại chá»—.
Nà ng thấy không thể phá phách được, rút lui ra khá»i má»™, hạ son.
NhÆ°ng chẳng lẽ Ä‘Ã nh chịu thúc thủ hay sao? Lý Mạc Thu là đứa kiêu hãnh không chịu nhục nổi nà ng, lại xông lên mấy lần, nhÆ°ng lần nà o cÅ©ng bị thiệt hại, nhá»c nhằn mà chẳng nên công cán gì.
Lần sau cùng, Lý Mạc Thu toan hạ Tiểu-long-Nữ, chẳng ngá» lúc bấy giá» Tiểu-long-Nữ tuy má»›i mÆ°á»i bảy tuổi mà võ nghệ đã vượt hÆ¡n nà ng rất nhiá»u. Nếu không vì tình Ä‘ong môn, nà ng bị Tiểu-long-Nữ hạ sát nhÆ° chÆ¡i.
Quách-Tỉnh nghe đến đây ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện nà y con e các giới giang hồ đã xuyên tạc sự thực.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nhìn Quách-Tỉnh há»i:
- Vì sao con lại nghĩ thế?
Quách-Tỉnh thở dà i, nói:
- Con đã đấu vá»›i Lý-mạc-Thu trong mấy hiệp, Lý-mạc-Thu kẻ võ nghệ phi thÆ°á»ng có nhiá»u ngón Ä‘á»™c đáo, thiên hạ ai nghe đến tên nà ng cÅ©ng phẳi khủng khiếp, còn Tiểu-long-Nữ kia má»™t cô gái má»›i đến tuổi hai mÆ°Æ¡i là m sao địch nổi vá»›i nà ng.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Tháºt ra Lý Mạc Thu đã từng Ä‘em võ nghệ gây sóng gió trong giá»›i giang hồ không phải Ãt. Song việc nầy VÆ°Æ¡ng-sÆ°-đệ nghe má»™t ngÆ°á»i bạn trong Cái-Bang kể lại rằng chÃnh Tiểu-long-Nữ đã thắng Lý Mạc Thu. ấy thế nên Lý Mạc Thu má»›i căm tức Tiểu-long-Nữ, rêu rao khắp nÆ¡i rằng ngà y nầy tháng nầy Tiểu-long-Nữ ở trong Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i, xuất đầu lá»™ diện, tỳ thi vá»›i thiên hạ anh tà i để chá»n ngÆ°á»i tuấn kiệt.
Quách-Tỉnh nghe đến đấy gáºt gù nói:
- à ra thế thì đó là một lối trả thù của Lý-mạc-Thu đối với cô gái Tiểu-long-Nữ kia sao?
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, hắn đánh không lại bạn đồng môn nên dùng thủ Ä‘oạn mượn tay thiên hạ đến đánh. Lý-mạc-Thu rêu rao rằng nếu ai thắng nổi Tiểu-long-Nữ thì không những được Tiểu-long-NÅ© chá»n là m bạn trăm năm, mà bao nhiêu báu váºt trong Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i sẽ được nà ng Ä‘em hiến dâng trá»n. Thế là những tay háo sắc, những phÆ°á»ng dâm tặc, những bá»n tà ma ngoại đạo Ä‘ua nhau để xô đến Ä‘em tà i sánh cùng Tiểu-long-Nữ để mong Ä‘oạt lấy nguyện vá»ng.
Quách-Tỉnh há»i:
- Là m sao há» biết được nhan sắc của con bé Tiểu-long-Nữ thế nà o mà liá»u Ä‘em tánh mạng đến để cầu duyên?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Những kẻ háo sắc chẳng há» biết Tiểu-long-Nữ ra sao, nhÆ°ng Lý-mạc-Thu tuyên truyá»n ầm Ä© rằng sÆ° muá»™i của hắn đẹp hÆ¡n hắn nhiá»u, võ nghệ lại Ãt ai bì kịp, ngay cả đến các tiểu thÆ° Ä‘Ã i các cÅ©ng không ai có thể sánh vÆ¡i nhan sắc của nà ng.
Quách-Tỉnh mơ mà ng liên tưởng đến việc cầu hôn của mình, bụng bảo dạ:
- NhÆ° thố có lấy gì là m lạ! NgÆ°á»i yêu của ta còn đẹp gấp trăm phần.
Thá»±c ra, chỉ vì Quách-Tỉnh sủng ái ngÆ°á»i yêu của mình nên tưởng Hoà ng-Dung lúc nà o cÅ©ng là ngÆ°á»i đẹp nhất thế gian. Cứ theo lẽ công bằng thì vá» mặt thùy mị Hoà ng-Dung là m sao địch nổi Lý-mạc-Thu.
Khưu-xứ-Cơ nói tiếp:
- Trong đám tà ma ngoại đạo sống Ä‘á»i giang hồ hiệp sÄ© rất có nhiá»u ngÆ°á»i cảm cái nhan sắc của Lý-mạc-Thu, nhÆ°ng thấy Lý-mạc-Thu đã lá»›n tuổi, lại tánh tình trở nên Ä‘á»c ác nên không ai dám Ä‘á»™ng đến. Bây giá» nghe nói nà ng có sÆ° muá»™i đẹp hÆ¡n, lại Ä‘ang thách ngÆ°á»i tá»· thà để tìm bạn trăm năm, thì ai lại chẳng muốn ứng thÃ.
Quách-Tỉnh nói:
- à ra vì bá»n nầy muốn đến Chung-Nam sÆ¡n để cầu thân vá»›i con bé Tiểu-long-Nữ, hèn chi lúc con thượng sÆ¡n, quà đạo huynh đã lầm tưởng con là bá»n đó và mắng con là đứa dâm tặc.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ lá»›n tiếng cÆ°á»i há» há» nói:
- ChÃnh thế mà Trùng-DÆ°Æ¡ng cung má»›i bị hại nhÆ° ngà y hôm nay.
Quách-Tỉnh há»i:
- Nếu bá»n chúng đến đây để cho con bé Tiểu-long-Nữ kén duyên thì có oan hệ gì đến Trùng-DÆ°Æ¡ng cung mà sÆ° phụ ra công cản trở. Äiá»u ấy thá»±c con không biết.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Ta và VÆ°Æ¡ng sÆ° đệ được tin nầy nghÄ© bụng rằng: bá»n ta và Tiểu-long-Nữ tuy má»›i thấy mặt nhau có má»™t lần song là tình lân bang, hÆ¡n nữa Ä‘á»i trÆ°á»›c tiá»n nhân Ä‘i lại vá»›i nhau rất thân thiết. Vả lại bá»n dâm tặc yêu tinh mà dồn đến là dám coi thÆ°á»ng Toà n-Châu môn phái của chúng ta, bá»n ta chẳng lẽ chỉ biết ăn no ngồi nhìn chúng hoà nh hà nh ở chốn Chung-Nam sÆ¡n nà y sao. Vì thế chúng ta má»›i phải truyá»n lệnh Ä‘i khắp nÆ¡i, triệu táºp những tay cá»± phách trong môn phái trÆ°á»›c mÆ°á»i hôm tại Trùng-DÆ°Æ¡ng cung, và má»™t mặt táºp dượt Bắc-đẩu đại tráºn, má»™t mặt Ä‘Æ°a tin và o trong má»™ Ä‘Ã i để báo tin cho Tiểu-long-Nữ biết trÆ°á»›c để Ä‘á» phòng. Ai ngá» bức thÆ° Ä‘Æ°a tá»›i nhÆ° liệng đá và o lòng Trùng-DÆ°Æ¡ng. Tiểu-long-Nữ chẳng thèm để ý, và cÅ©ng chẳng thèm phúc đáp:
Quách-Tỉnh nói:
- Hay là nà ng không còn ở trong mộ đà i nữa chăng?
Khưu-xứ-Cơ lắc đầu nói:
- Không! Má»—i ngà y chúng ta vẫn thấy khói từ trong má»™ Ä‘Ã i tá»a ra, quyện khắp rừng cây...
Nói đến đây KhÆ°u-xứ-CÆ¡ chỉ tay vá» phÃa trÆ°á»›c mặt, mắt đăm đăm nhìn:
- Kìa! Con hãy nhìn kìa!
Quách-Tỉnh nhìn theo phÃa tay chỉ thấy núi rừng trùng Ä‘iệp, trong khoảng trên mÆ°á»i dặm, toà n là rừng cây, chẳng biết Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i ở đâu cả.
Khưu-xứ-Cơ lại nói:
- Bá»n ta há»p nhau thảo luáºn, quyết định ngăn ngừa kẻ địch, che chở cho Tiểu-long-Nữ, phái ngÆ°á»i Ä‘i dò tin tức bá»n dâm tặc trÆ°á»›c đây năm ngà y. Tin tức dồn dáºp Ä‘Æ°a vá» cho biết có rất nhiá»u bá»n vô đến Chung-Nam sÆ¡n đấu võ cầu thân. Có bá»n thấy Trùng-DÆ°Æ¡ng cung ở sát cạnh má»™ Ä‘Ã i cÅ©ng ngán, có bá»n lại vì cô thế chẳng dám bén mảng đến đây. Tuy nhiên, bá»n cô thế kia lại được má»™t số ngoại đạo giúp sức, nên chúng má»›i thừa cÆ¡ há»™i theo đám ăn tà n tụ há»p nÆ¡i Phổ-Quang-Tá»± dÆ°á»›i chân núi, lấy ám hiệu vá»— tay trên bia đá là m Ä‘Ãch.
Quách-Tỉnh gáºt đầu lẩm bẩm:
- Hèn chi, con vì sơ ý đấm vỡ bia đá là m cho các đạo huynh nghi kỵ.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Nhất là cái đấm của con lại là cái đấm xuất quần, biểu lộ một tà i nghệ tuyệt luân trong phái giang hồ hiệp khách.
Quách-Tỉnh há»i:
- Chẳng hay bá»n cầm đầu trong đám phá phách Trùng-DÆ°Æ¡ng cung là ai váºy?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Chúng gồm có hai bá»n Ä‘á»u thuá»™c vá» ngoại đạo. Chúng Ä‘á»u là những bá»n đã nổi danh trong thiên hạ, nhÆ°ng Ãt khi đến miá»n Trung-Nguyên nầy. Äã hÆ¡n mÆ°á»i năm nay, con ẩn thân trên Äà o-hoa đảo nên không biết rõ sá»± thể. Chà ng công tá» ná» chÃnh là con vua Mông-Cổ, cháu Thà nh-Cát TÆ°-Hãn. Hắn sống ở miá»n tây được má»™t vị Quách-hiá»n nà o đó truyá»n dạy, cho nên tuy còn nhá» tuổi mà đã luyện được võ công rất uyên thâm, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u gá»i hắn là Hoắc-Äô Hoà ng-tá».
Quách-Tỉnh nhẩm Ä‘i tÃnh lại bốn tiếng "Hoắc-Äô Hoà ng-tá»", hồi tưởng hình dung và cá» chỉ của hắn, nghÄ© mãi không rõ hắn giống ai, chỉ thấy cá» chỉ của hắn trang nhã và đôi mắt ngá»i oai vệ.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ há»i:
- Con ở nÆ¡i sa mạc lâu ngà y đã từng tiếp xúc vá»›i những ngÆ°á»i trong vÆ°Æ¡ng tá»™c Mông-Cổ, con có thể nháºn được lai lịch của chà ng trai đó chăng?
Quách-Tỉnh thưa:
- Thà nh-Cát TÆ°-Hãn có bốn ngÆ°á»i con, ngÆ°á»i con trưởng là Thuáºt-XÃch rất hung tợn, ngÆ°á»i con thứ hai là Sắp-hợp-Äà i rất cuồng bạo, ngÆ°á»i thứ ba là Ô-phá-Äà i tức là vua Mông-Cổ bây giá», tÃnh tình nhân từ, còn ngÆ°á»i con thứ tÆ° là Phi-Lôi thì có khà phách hÆ¡n ngÆ°á»i. NhÆ°ng tÆ°á»›ng mạo bốn ngÆ°á»i đó Ä‘á»u không giống Hoắc-Äô Hoà ng-tá» má»™t chút nà o cả.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Chỉ ngại hắn muốn Ä‘á» cao phẩm giá để cầu hôn mà thôi. Tuy nhiên tà i năng của hắn, bá»n ta không thể chối cãi và o đâu được. Äầu năm nay, vừa má»›i và o miá»n Trung-Nguyên, hắn đã ra tay trổ tà i đả thÆ°Æ¡ng tam hùng miá»n Giang-Nam, sau vá» trên con Ä‘Æ°á»ng Cam-LÆ°Æ¡ng má»™t mình hắn đã giết chết thất bá miá»n Giang-Châu, tiếng tăm của hắn nổi lên nhÆ° sấm. Bá»n ta không ngá» hắn lại nhúng tay và o việc nầy nữa.
Quách-Tỉnh há»i:
- Còn ngÆ°á»i sÆ° Tây-Tạng kia là ai mà cÅ©ng tùng hà nh theo hắn?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Nhà sÆ° ấy tên Äạt-nhÄ©-Ba, thuá»™c vá» má»™t tông ở Tây-Tạng, là m trưởng giáo. Hắn nổi tiếng đã từ lâu, kể ra vá» võ nghệ hắn cÅ©ng đóng bá»±c vá»›i ta đó. Hắn là má»™t hòa thượng, mà đương nhiên, đến chốn nầy không phải vá»›i ý muốn chiếm Ä‘oạt Tiểu-long-Nữ, có lẽ hắn đến để Ä‘oạt các bảo váºt trong má»™ Ä‘Ã i, hoặc giả để phô trÆ°Æ¡ng thinh thế. Còn bá»n dâm tặc khác thấy được hai ngÆ°á»i kia đứng đầu, không còn dám nuôi ý tưởng cầu hôn nữa, mà chỉ muốn theo đám ăn tà n, gỡ gạc được chút nà o hay chút ấy. Do đó có hÆ¡n hà ng trăm ngÆ°á»i đến Chung-Nam-SÆ¡n nà y. Lẽ ra Bắc-đẩu tráºn của chúng ta có thể cháºn được bá»n chúng không cho bÆ°á»›c lên khá»i chân núi, hoặc không bắt sống được số đông bá»n chúng cÅ©ng chẳng cho chúng đến gần Trùng-DÆ°Æ¡ng cung. Âu cÅ©ng là việc rủi ro nên má»›i khiến trong môn phái ta hiểu lầm nhau để xẩy ra câu chuyện đáng tiếc.
Quách-Tỉnh lấy là m ăn năn toan ngá» lá»i tạ lá»—i vá»›i KhÆ°u-xứ-CÆ¡ thì KhÆ°u-xứ-CÆ¡ đã hiểu ý nói:
- Những Ä‘iện Ä‘Ã i lầu các Ä‘á»u là những váºt ngoà i thân mình. Ngay cả cái thân xác mình đây cÅ©ng còn chẳng nên lÆ°u luyến quá, huống chi là lầu Ä‘Ã i. Con đã táºp luyện đến mức cao Ä‘iệu lẽ đâu không thấu tiệt đạo lý.
Quách-Tỉnh thưa:
- SÆ° phụ dạy rất phải. Lòng con chỉ tiếc là tiếc cái công trình Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện đã qua bao nhiêu Ä‘á»i góp nhặt, bao gian lao trong giáo phái, nay chỉ vì bá»n dâm tặc kia mà má»™t phút ra tro.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Bởi Bắc đẩu đại tráºn vây chặt lấy con, nên hai gã kia má»›i thừa cÆ¡ Ä‘á»™t nháºp và o Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện, châm lá»a đốt. XÃch sÆ° đệ đấu vá»›i Hoắc-Äô công-tá» chỉ vì khinh địch trÆ°á»›c má»™t kẻ võ nghệ khác thÆ°á»ng, tà i nghệ chênh lệch nên vô ý bị hắn đánh má»™t chùy và o ngá»±c. Bá»n ta vá»™i láºp thế để bảo vệ XÃch sÆ° đệ. NgÆ°á»i thay XÃch sÆ° đệ lại quá kém nên phép tắc của tráºn pháp không tinh vi, nếu không có con đến kịp thá»i can thiệp thì môn phái Toà n-Chân hôm nay ắt vÆ°á»›ng phải má»™t nhục nhã không Ãt.
Hai thầy trò Quách-Tỉnh vừa nói chuyện đến đấy thì bá»—ng Ä‘Ã ng xa vá»ng lại má»™t hồi tù và , tiếng tù và rất nên kÃch Ä‘á»™ng.
Quách-Tỉnh hồi tưởng lại lúc chà ng còn ở trong bãi sa mạc mênh mông cÅ©ng đã từng nghe giá»ng tù và ấy cuả quân Mông-Cổ.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 01:09 AM.
|
29-07-2008, 11:31 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 12
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà trong cổ má»™ Ä‘Ã i
Thầy trò Ä‘ang ngá»› ngẩn thì má»™t hồi tù và nữa lại nổi lên, tiếng tù và đằng đằng sát khÃ, báo hiệu có ngÆ°á»i Ä‘ang giao đấu vá»›i nhau.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ tá» vẻ giáºn dữ, nói:
- Quân gian ác! Quân gian ác!
Rồi ông ta nhìn vá» phÃa rừng cây ráºm, nói tiếp:
- Quách-Tỉnh con! Bá»n gian phi kia đã nguyá»n mÆ°á»i năm nữa đến trả thù. Lá»i nguyá»n ấy dụng ý trong mÆ°á»i năm sau chúng khá»i báºn tâm Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i con, để rảnh tay phá phách thiên hạ. ở Ä‘á»i lại có những bá»n lợi dụng danh dá»± là m kế tiểu xảo nhÆ° váºy sao? Thôi, ta Ä‘i đây.
Quách-Tỉnh há»i:
- Bá»n đó là Hoắc-Äô công tá» chăng?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Còn ai và o đây nữa! Bá»n đó lại đến gây việc giao chiến vá»›i Tiểu-long-Nữ rồi.
Vừa nói, Khưu-xứ-Cơ vừa chạy như bay xuống núi. Quách-Tỉnh chạy theo sau.
Hai ngÆ°á»i vượt qua khá»i chừng má»™t trăm dặm Ä‘Æ°á»ng thì tiếng tù và nổi báºt lên. Trong tiếng tù và ấy có chen lẩn tiếng lêng kêng, chứng tá» rằng vị sÆ° Tây-Tạng Äạt-nhÄ©-Ba cÅ©ng đã xuất tráºn.
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Hai đứa nầy vốn sanh trong chốn danh gia vũ nghệ mà lại hợp nhau đi hiếp đáp một thiếu nữ thì không còn biết sỉ nhục là gì.
Quách-Tỉnh theo chân KhÆ°u-xứ-CÆ¡ rảo bÆ°á»›c, má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n. Chỉ chốc lát cả hai đến sau lÆ°ng núi. Nhìn qua vách đá. Quách Tỉnh trông thấy núi rừng má»™t mà u Ä‘en đặc, phÃa trên khoảng rừng cây thấp thoáng bóng mÆ°á»i ngÆ°á»i, đứng sừng sững nhÆ° những bóng ma si tình đã vây đánh nÆ¡i Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện trÆ°á»›c đây.
Hai ngÆ°á»i ẩn sau vách đá để xem xét Ä‘á»™ng tÄ©nh ra sao!
Hoắc-Äô hoà ng-tá» và nhà sÆ° Tây-Tạng đứng khÃt nhau, cứ sau má»—i tiếng tù và thổi lên là há» nối theo những tiếng keng keng cốt sao khiêu khÃch Tiểu-long-Nữ ra khá»i má»™ Ä‘Ã i.
Sau má»™t lúc khÃch lệ, rừng cây náo Ä‘á»™ng trở lại vá»›i trạng thái êm Ä‘á»m giữa rừng khuya.
Hoắc-Äô hoà ng-tá» bá» chiếc tù và xuống đất, dõng dạc vá»›i giá»ng nói sang sảng:
- Ta là Tiểu vÆ°Æ¡ng xứ Mông-Cổ, tên Hoắc-Äô, kÃnh hÆ°á»›ng Tiểu-long-Nữ chà o mừng.
Cứ má»—i lần nói xong, trong rừng cây có tiếng Ä‘á»n "tanh tanh" vá»ng lại chà o mừng.
Thấy Tiểu-long-Nữ đánh Ä‘á»n đáp lá»…, Hoắc-Äô hoà ng tá» mừng rỡ, cất giá»ng nói tiếp:
- Äược nghe thiên hạ đồn vỠđạo hạnh cô nÆ°Æ¡ng, nên ta đến đây xin Ä‘em tà i tỉ thà để cầu duyên, xin cô nÆ°Æ¡ng vui lòng chỉ giáo cho chút Ãt tà i nghệ.
Lá»i nói vừa dứt, tiếng Ä‘Ã n bá»—ng trở nên kÃch Ä‘á»™ng, bao hà m ý giáºn dữ nhÆ° muốn Ä‘uổi khách. Bá»n tà ma nà o có hiểu gì tâm trạng của kẻ chÆ¡i Ä‘Ã n. Hoắc-Äô lại cất giá»ng nói:
- Tiểu vương tôi vốn giòng giõi danh gia vong tộc, dung mạo nà o có thô kệch gì, ước mong được cô nương thưa tiếp, tôi tin rằng với tà i nghệ của tôi không đến nỗi là m cho cô nương thẹn mặt.
Giá»ng Ä‘á»n bá»—ng cao vá»t lên nhÆ° có ý trách móc. Cây thiết huyá»n cầm vốn có âm thanh tháºt hòa nhã trong trẻo, thế mà chẳng biết tâm trạng của cô gái ấy ra sao mà lúc bấy giá» tiếng Ä‘Ã n bá»—ng trở nên chua chát, khiến những kẻ biết nghe Ä‘á»n không dám kiên nhẫn đứng nghe lần thứ hai nữa.
Hoắc-Äô quay sang phÃa nhà sÆ° Äạt-nhi-Ba, Ä‘Æ°a mắt há»i dò ý kiến. Nhà sÆ° Tây-Tạng gáºt đầu, Hoắc-Äô nói:
- Cô nương nhất định không ra, Tiểu vương nầy chỉ còn có cách là dùng võ lực để thỉnh cầu thôi.
Nói Ä‘oạn, hắn vung tay phải lên ra hiệu, tức thì bá»n yêu tà à o à o chạy vá» hÆ°á»›ng rừng cây.
Trong bá»n chúng đứa nà o cÅ©ng nghÄ© bụng:
- Bá»n Toà n-Chân là môn phái lợi hại trong giá»›i võ lâm mà hai ngÆ°á»i cầm đầu của chúng còn chÆ°a sợ, chúng dại gì mà không hứa theo hai đứa nầy để và o má»™ Ä‘Ã i cÆ°á»›p bóc.
Nghĩ thế, chúng tranh nhau, mạnh ai nấy chạy và o rừng.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ trông thấy nổi giáºn lá»›n tiếng hét:
- Äây là chốn cÅ© của tổ sÆ° chân nhân ta, chúng bay không được vô lá»… phạm đến.
Má»i ngÆ°á»i nghe giá»ng nói của KhÆ°u-xứ-CÆ¡ oang oang trong rừng, má»™t giá»ng nói hùng hồn nhÆ° có má»™t mãnh lá»±c chặn đứng má»i hà nh Ä‘á»™ng phi nghÄ©a, tất cả Ä‘á»u rá»n rợn nhÆ°ng lòng tham của chúng thúc giục chúng không dừng bÆ°á»›c.
Khưu-xứ-Cơ quay lại nói với Quách-Tỉnh:
- Quách đồ đệ, chúng ta ra tay kẻo trễ.
Tức thì hai thầy trò Quách-Tỉnh từ sau bức tÆ°á»ng đá co chân nhẩy vá»t tá»›i. NhÆ°ng bá»—ng há» dừng chân lại, vì trÆ°á»›c mặt há», bá»n tà sÆ° kia má»™t lÅ© lố nhố ôm đầu chạy thối lui, miệng rên rỉ kêu cứu.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÅ©ng nhÆ° Quách-Tỉnh Ä‘á»u đứng ngây ngÆ°á»i nhìn cuá»™c rối loạn của chúng.
Chẳng bao lâu Hoắc-Äô và Äạt-nhi-Ba cÅ©ng trồi đầu ra, vẻ mặt hầm hầm kinh sợ chẳng khác nà o vẻ mặt thảm hại khi chúng rút lui ở Trùng-DÆ°Æ¡ng cung.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ và Quách-Tỉnh trong lòng không khá»i ngạc nhiên tá»± há»i:
- Chẳng biết Tiểu-long-Nữ đã dùng biện pháp nà o mà xua Ä‘uổi bá»n chúng mau lẹ nhÆ° thế?
Hai ngÆ°á»i chÆ°a tìm được lá»i giải đáp thì bá»—ng nghe đằng xa có tiếng kêu vù vù vá»ng lại. DÆ°á»›i ánh trăng mà u sữa loãng, má»™t Ä‘oà n côn trùng Ä‘ang bay đến vun vút. Äoà n côn trùng tá»a ra tứ phÃa, bâu và o đầu bá»n dâm tặc kia mà cắn.
Quách-Tỉnh lấy là m lạ, há»i:
- Chẳng biết giống côn trùng ấy thuộc loại gì.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ lắc đầu không đáp, chăm chú nhìn, thấy trong bá»n kia có nhiá»u ngÆ°á»i nhảy chồm lên kêu la vì Ä‘au Ä‘á»›n quá.
Quách-Tỉnh nói:
- Äúng là loà i ong rồi! NhÆ°ng tại sao ong lại có sắc trắng.
Lúc ấy bầy ong lại xúm đến đốt và o đầu bảy tám ngÆ°á»i nữa. Há» nằm lăn ra, kêu thảm thiết.
Quách-Tỉnh nghĩ bụng:
- Bị ong đốt mà đau Ä‘á»›n nhÆ° thế tất loà i ong nầy có má»™t thứ ná»c Ä‘á»™c khác thÆ°á»ng khiến ngÆ°á»i ta không thể chịu nổi.
Bây giá», bầy ong Ä‘ang thắng thế, cất cánh vù vù tiến dần vá» phÃa KhÆ°u-xứ-CÆ¡ và Quách-Tỉnh.
KhÆ°u, Quách hai ngÆ°á»i cÅ©ng ái ngại không biết phải đối phó bằng cách nà o. KhÆ°u-xứ-CÆ¡ váºn khà dồn xuống Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n, rồi búng miệng thổi ra má»™t hÆ¡i. Má»™t luồng gió là m xà o xạc rừng cây thổi ngược lại bầy ong.
Bầy ong Ä‘ang lúc hăng say thẳng hÆ°á»›ng, thấy có luồng gió vá»™i dừng cánh. KhÆ°u-xứ-CÆ¡ búng miệng thổi tiếp má»™t hÆ¡i nữa, và Quách-Tỉnh cÅ©ng búng miệng thổi phụ và o. Bầy ong bị gió cản lại quay sang hÆ°á»›ng khác. Hai ngÆ°á»i nà y áp dụng ngón võ nghệ vi diệu của phái Toà n-Chân, là m cho bầy ong chống cá»± không nổi.
Bầy ong lại tá»a ra, tìm bá»n Hoắc-Äô, Äạt-NhÄ©-Ba mà cắn. HÆ¡n mÆ°á»i nạn nhân nữa quằn quại rên la vì ná»c Ä‘á»™c của bầy ong quái quắc kia. Chúng nói lá»›n:
- Chúng con biết đã phạm trá»ng tá»™i, xin Tiểu-long-Nữ cô nÆ°Æ¡ng vui lòng cứu sống cho.
Quách-Tỉnh lấy là m lạ nghĩ thầm:
- Bá»n kia toà n là những đứa đã từng sống trong Ä‘á»i võ sÄ© giang hồ, can đảm có thừa, coi cái chết nhÆ° không, cá»› sao lại rên rỉ thảm thiết trÆ°á»›c má»™t bầy ong nhá» bé nhÆ° thế nhỉ?
Bấy giá» từ trong rừng vá»ng ra tiếng Ä‘Ã n cầm. Trên ngá»n cây dâng lên má»™t đám khói thÆ°a thá»›t, trắng phau. Và má»™t mùi hÆ°Æ¡ng phảng phất thÆ¡m ngát.
Má»™t lát sau, tiếng bay phần pháºt của bầy ong má»—i lúc má»™t gần. Khi ngá»i thấy hÆ°Æ¡ng hoa, bầy ong nhóm lại bay trở vá» rừng.
Thì ra Tiểu-long-Nữ đã tung hÆ°Æ¡ng hoa để chiêu hồi Ä‘Ã n ong trở vá».
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ đã từ hai muÆ¡i năm trÆ°á»ng là kẻ lân bang của Tiểu-long-Nữ thế mà cÅ©ng chẳng biết nà ng có thể là m được những chuyện lạ lùng nhÆ° thế, nên nay Ä‘em lòng cảm phục.
Vá»›i má»™t giá»ng nói hình nhÆ° thÃch thú, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ quay lại Quách-Tỉnh:
- Nếu chúng ta sớm biết tà i nghệ Tiểu-long-Nữ thế nầy thì Trùng-Dương cung của chúng ta chắc không đến nỗi phải bị tiêu diệt.
Câu nói của KhÆ°u-xứ-CÆ¡ tưởng chỉ để mình Quách-Tỉnh nghe thấy mà thôi nhÆ°ng hình nhÆ° trong má»™ Ä‘Ã i Tiểu-long-Nữ cÅ©ng biết được ý tứ của hai ngÆ°á»i bằng phép "Ä‘á»™c tâm thuáºt" nên bá»—ng có tiếng Ä‘Ã n vá»ng ra, giá»ng rất dịu dà ng tá»±a hồ nhÆ° má»™t lá»i cảm tạ kẻ tri âm.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÆ°á»i há» há», nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng bất tất phải dùng đến lá»… Ä‘á»™ nhÆ° thế. Bần đạo KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nà y xin cho đệ tá» Quách-Tỉnh thân đến nÆ¡i kÃnh chúc cô nÆ°Æ¡ng.
Bên trong, Ä‘Ã n cầm vá»ng ra hai tiếng tanh-tanh" để cảm Æ¡n rồi im bặt.
Quách-Tỉnh nghe trong bá»n Hoắc-Äô có những tiếng kêu thảm thiết, Ä‘á»™ng lòng nói vá»›i KhÆ°u-xứ-CÆ¡:
- Bá»n há» là những thiên thần tá»™i nghiệp. Xin sÆ° phụ thỉnh cầu vá»›i Tiểu-long-Nữ để cho chúng ta được cứu mạng há».
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Cứ để tùy ý Long cô nÆ°Æ¡ng xá» trÃ, chúng ta chá»› nên dá»± và o. Chúng ta trở vá» thôi.
Nói xong, hai thầy trò Khưu-xứ-Cơ lui gót, trở vỠhướng đông.
Dá»c Ä‘Æ°á»ng Quách-Tỉnh Ä‘em thân thế DÆ°Æ¡ng-Qua kể lại tá»· má»· cho KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nghe.
Khưu-xứ-Cơ thở dà i, nói:
- DÆ°Æ¡ng-Khang, cha của DÆ°Æ¡ng-Qua là má»™t vị anh hùng, lẽ nà o chúng ta không thÆ°Æ¡ng tình Ä‘Ã o luyện cho DÆ°Æ¡ng-Qua trở nen ngÆ°á»i nối nghiệp. Phần con, con đã có lòng tốt vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua thì cÅ©ng nên ráng hÆ¡n nữa. Còn ta, ta sẽ táºn tâm nuôi dạy để mai sau nó nên ngÆ°á»i.
Quách-Tỉnh nghe KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nói, rất mừng rỡ, tuy dá»c Ä‘Æ°á»ng giữa rừng núi, Quách-Tỉnh cÅ©ng quỳ xuống để tạ Æ¡n:
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ lại há»i:
- Có lần con nói rằng tại Äà o-hoa đảo có ngÆ°á»i đến vẽ trá»™m địa đồ, và bên trong có Cái-Bang dÃnh lÃu việc ấy có nghÄ©a gì váºy?
Quách-Tỉnh thưa:
- SÆ° phụ còn nhá»› đến đứa há»c trò bất hiếu là Bà nh không?
Khưu-xứ-Cơ như nhớ ra, nói:
- à ! Ta nhá»› rồi! Nó lá»›n gan lắm! NhÆ°ng không ngá» nó lại dám đến táºn đảo Äà o-hoa mà sanh chuyện nhỉ.
Quách-Tỉnh nói:
- Vợ chồng đệ tỠđã suy nghÄ© rất nhiá»u, cố tìm hiểu chuyện đó: "Nếu chỉ có Bà nh thị thì nhất quyết Bà nh-thị không dám là m liá»u, ngặt vì trong việc còn có ngÆ°á»i đứng sau ném đá giấu tay.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cÆ°á»i, nói:
- Hiện nay võ nghệ của Hoà ng Dung và lối bố trà trên đảo Äà o-hoa, nếu có ngÆ°á»i toan đến phá phách thì kẻ ấy nhất định mang thất bại, chẳng là m được trò trống gì. Váºy con chẳng cần báºn tâm đến là m chi!
Quách-Tỉnh gáºt đầu tá» vẻ đồng ý rồi bá» qua việc ấy.
Hai ngÆ°á»i chuyện trò vá»›i nhau má»™t lúc thì vỠđến Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện. Bấy giá» trá»i đã sáng tá», má»i ngÆ°á»i Ä‘ang dá»n dẹp, tìm gá»— đá chặt cây dá»±ng lên mấy túp lá»u tạm trú. Ngôi võ Ä‘iện nguy nga trÆ°á»›c đây bây giá» chỉ còn lại những vết chân tÆ°á»ng là m ká»· niệm.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ triệu táºp các đạo sÄ© há»p mặt, rồi dẫn đạo sÄ© râu dà i đã chỉ huy tráºn Bắc-đẩu giá»›i thiệu vá»›i Quách-Tỉnh:
- NgÆ°á»i nầy há»c trò của VÆ°Æ¡ng sÆ° đệ, tên là Triệu-chÃ-KÃnh là m tam đại đệ tá», đã táºp luyện rất thuần thục. Ta định giao trách nhiệm giáo dục DÆ°Æ¡ng-Qua cho Triệu-chÃ-KÃnh.
Quách-Tỉnh đã từng giao đấu vá»›i Triệu-chÃ-KÃnh, nên biết Triệu-chÃ-KÃnh võ nghệ đã Ä‘iêu luyện, lấy là m mừng, liá»n gá»i DÆ°Æ¡ng-Qua bảo phải là m lá»… nháºp môn Triệu-chÃ-KÃnh.
Kế đó, Quách-Tỉnh ở lại Chung Nam sÆ¡n Ãt bữa dặn dò DÆ°Æ¡ng-Qua cặn kẽ, rồi từ biệt má»i ngÆ°á»i trở vỠđảo Äà o-hoa.
Dùng dằng mãi, Quách-Tỉnh mới xa Chung-Nam sơn mà lòng đầy lưu luyến.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nhá»› lại hồi năm xÆ°a, DÆ°Æ¡ng Khang vì võ nghệ siêu quần nên được giao giữ việc nuôi dưỡng Tôn-xứ-Ưu ở VÆ°Æ¡ng phủ. Sau đó vì hÆ° há»ng ở Trù-Thà nh nên mang hại. Do lẽ đó KhÆ°u-xứ-CÆ¡ tá»± nghÄ© rằng: Phà m thầy dạy có nghiêm thì má»›i tạo nên được trò giá»i, cha có nghiêm thì má»›i rèn được đứa con có hiếu. Việc dạy dá»— DÆ°Æ¡ng-Qua phải rất nghiêm thì má»›i tránh được vết xe đồ của cha nó.
Ngay lúc ấy, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ gá»i DÆ°Æ¡ng-Qua và o, nghiêm sắc mặt lá»›n tiếng ra lệnh cho nó phải chịu sá»± khó nhá»c, khổ sở bất cứ việc gì cÅ©ng phải vâng lá»i Triệu-chÃ-KÃnh.
DÆ°Æ¡ng-Qua vốn đã không muốn ở lại Chung-Nam SÆ¡n. Bây giá» má»›i vừa thá» giáo đã bị má»™t tráºn quở mắng trong lòng lại cà ng thêm ấm ức. Tuy cố nhẫn nhục nghe, song nÆ°á»›c mắt trà n ra, không ngăn nổi.
Rồi đợi đến lúc KhÆ°u-xứ-CÆ¡ Ä‘i khá»i nó oà ra khóc.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy thế nhá» nhẹ há»i:
- Có Ä‘iá»u gì thế! Äạo trưởng có Ä‘iá»u gì là m cho con không đẹp ý chăng?
DÆ°Æ¡ng-Qua quay đầu lại, thấy Triệu-chÃ-KÃnh, sÆ° phụ mình, lấy là m bối rối, chấp tay thÆ°a:
- ThÆ°a sÆ° phụ, con nghÄ© đến chú Quách đảo Äà o-hoa, lòng nhá»› nhung không cầm được.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy DÆ°Æ¡ng-Qua chỉ vì bị KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nghiêm khắc nên khóc lóc, giỠđây nó lại viện cá»› nói dối là nhá»› Quách-Tỉnh mà khóc. Lá»i ấy là m cho Triệu-chÃ-KÃnh không bằng lòng, thầm nghÄ©: Thằng bé chÆ°a bao nhiêu tuổi mà đã dùng lá»i lẽ lừa dối! Váºy ta phải răn dạy thế nà o cho nghiêm má»›i có thể sá»a đổi được tÃnh nết của hắn.
NghÄ© nhÆ° váºy Triệu-chÃ-KÃnh hầm hầm nét mặt nạt:
- Äối vá»›i bá»±c sÆ° phụ mà ngÆ°Æ¡i dám dối Æ°?
Tháºt ra, DÆ°Æ¡ng-Qua chÃnh mắt đã trông thấy các đạo sÄ© Toà n-Chân môn phái, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng Ä‘á»u bị Quách-Tỉnh đánh tÆ¡i bá»i nhÆ° lá rụng. Nó lại thấy KhÆ°u-xứ-CÆ¡ và đồng bá»n lại bị Hoắc-Äô dùng yêu tà là m cho thất Ä‘iên bát đảo phải nhá» và o sức Quách-Tỉnh má»›i thoát được cảnh đại bại. Nó cho võ nghệ của các đạo sÄ© Trùng-DÆ°Æ¡ng cung chỉ là báºc tầm thÆ°á»ng không Ä‘i đến đâu cả. Ngay đối vá»›i KhÆ°u-xứ-CÆ¡ nó chẳng khâm phục, huống hồ Triệu-chÃ-KÃnh.
Tuy nhiên, lòng nó cÅ©ng có đôi chút thắc mắc: tại sao võ nghệ há» nhÆ° váºy mà trong giá»›i giang hồ ai cÅ©ng ca tụng môn phái Toà n-Chân, cho môn phái Toà n-Chân là má»™t môn phái chÆ¡n truyá»n thuá»™c và o hạng nhất trong thiên hạ.
Phải chăng vì môn đồ đã biếng nhác, táºp luyện không đến nÆ¡i đến chốn, để cho phái võ nà y cà ng ngà y cà ng Ä‘i đến chá»— thất truyá»n?
NhÆ°ng dù sao, trÆ°á»›c mắt nó, vá»›i KhÆ°u-xứ-CÆ¡, Triệu-chÃ-KÃnh những kẻ nó đã cho rằng bất tà i thì dẫu nó có thá» giáo cÅ©ng chẳng Ãch gì.
DÆ°Æ¡ng-Qua đã nhồi Ä‘i nhồi lại trong óc bao nhiêu ý tưởng nhÆ° trên. Và cÅ©ng chÃnh vì ý tưởng đó mà sau nà y lắm chuyện không hay đã xảy đến cho nó.
Dương-Qua thấy sắc mặt sư phụ tỠra khó chịu, nghĩ thầm:
- Ta tuy là m lá»… thụ giáo, nháºn ngÆ°á»i là thầy thá»±c, song chỉ vì bất đắc dÄ©. Dẫu ta có cố ý vâng lá»i, gắng công táºp luyện má»™t lối võ nhÆ° ngÆ°á»i rồi ra cÅ©ng chỉ là m trò cÆ°á»i cho thiên hạ.
NghÄ© nhÆ° thế, nó quay mặt Ä‘i, không thèm nói gì đến Triệu-chÃ-KÃnh cả.
Triệu-chÃ-KÃnh nổi giáºn, quai mồm ra hét:
- Ta há»i mi, mi dám to gan không trả lá»i sao?
Dương-Qua quay lại nói:
- SÆ° phụ muốn tôi trả lá»i sao thì tôi trả lá»i váºy, không cần phải há»i tôi là m chi.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy nó vô lá»… lòng giáºn dữ không thể nén được, Ä‘Æ°a tay tát và o mặt nó má»™t cái, trán nó sÆ°ng lên má»™t cục bứu rất lá»›n.
Dương-Qua kêu lên một tiếng, rồi vừa nhón chân khóc vừa chạy và o rừng.
Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘uổi theo kịp, nắm nó lại há»i:
- Mà y chạy đi đâu?
Dương-Qua trừng mắt nói:
- Ông thả tôi ra, tôi không thèm há»c võ nghệ của ông là m gì.
Triệu-chÃ-KÃnh cà ng giáºn hÆ¡n, quát mắng:
- Äồ vô loại! Mà y nói gì thế?
Dương-Qua lúc bấy giỠchẳng cần gì nữa, mắng lại:
- Äạo sÄ© hèn hạ! Cứ đánh ta cho chết Ä‘i!
Thá»i xÆ°a, bổn pháºn của há»c trò đối vá»›i thầy được xem là tuyệt đối, tình thầy chẳng khác gì tình cha con. Trong giá»›i võ lâm cÅ©ng thế, sÆ° phụ có quyá»n xá» tỠđệ tá», mà đệ tá» chẳng há» dám nói má»™t tiếng. Lúc bấy giá» DÆ°Æ¡ng-Qua dám mở mồm mắng lại Triệu-chÃ-KÃnh là má»™t Ä‘iá»u Ãt trông thấy, má»™t cá» chỉ trái nghịch, má»™t hà nh vi vô đạo.
Do đó, Triệu-chÃ-KÃnh mặt tái Ä‘i vì giáºn, khi uất lên đến tuyệt đỉnh, liá»n Ä‘Æ°a tay tát và o mặt DÆ°Æ¡ng-Qua mấy cái. DÆ°Æ¡ng-Qua né tránh rồi thừa cÆ¡ nắm được tay Triệu-chÃ-KÃnh, cắn lấy ngón tay trá».
TrÆ°á»›c đây DÆ°Æ¡ng-Qua được Âu-DÆ°Æ¡ng-Phong truyá»n dạy ná»™i công tuy chÆ°a đến đâu song cÅ©ng có thể sá» dụng tạm thá»i trong các việc lặt vặt. Nó cắn chặt ngón tay Triệu-chÃ-KÃnh, là m cho Triệu-chÃ-KÃnh vùng vẫy thế nà o cÅ©ng không được.
Äau quá, Triệu-chÃ-KÃnh hét lá»›n:
- Muốn sống bỠra! Mầy muốn chết sao?
DÆ°Æ¡ng-Qua đã lỡ, không còn biết sợ hãi nữa. Vả lại nó cÅ©ng đã đến mức tức quá không thể nhịn nổi, nên Triệu-chÃ-KÃnh cà ng nói nó lại cà ng cắn chặt hÆ¡n, nhứt là lúc nó bị Triệu-chÃ-KÃnh dùng tay đánh và o đầu và o vai nó.
Triệu-chÃ-KÃnh rút tay không ra, bị Ä‘au quá cÅ©ng không còn e dè gì nữa, dùng tay trái đánh má»™t chùy tháºt mạnh và o "Thiên linh cái" của nó, thằng bé bị tê hẳn ngÆ°á»i Ä‘i té xỉu xuống đất. NhỠđó Triệu-chÃ-KÃnh má»›i rút tay ra được, thì ngón tay của ông ta đã đứt thấu xÆ°Æ¡ng.
Ngón tay đó, Triệu-chÃ-KÃnh có thể dùng kim khâu lại, xức thuốc là nh, song, chịu táºt, không cá» Ä‘á»™ng lanh lợi được nữa.
Nhìn ngón tay bị thÆ°Æ¡ng, Triệu-chÃ-KÃnh cÆ¡n tức chÆ°a nguôi, dùng chân đá và o mình DÆ°Æ¡ng-Qua mấy cái cho hả dạ, rồi má»›i xé áo buá»™c ngón tay lại.
Nhìn cùng bốn phÃa, Triệu-chÃ-KÃnh không thấy có bóng má»™t ngÆ°á»i nà o, lẩm bẩm:
- May mà không ai thấy, nếu có kẻ biết được thì ta còn gì thể diện.
Triệu-chÃ-KÃnh lấy nÆ°á»›c rảy và o mặt DÆ°Æ¡ng-Qua cho tỉnh lại. NhÆ°ng thằng bé vừa tỉnh, nó chồm dáºy, xông và o Triệu-chÃ-KÃnh toan đánh.
Triệu-chÃ-KÃnh trợn tròn đôi mắt, nắm áo trÆ°á»›c mặt nó, hét:
- Äồ súc sinh! Mà y muốn ta đánh chết sao?
Dương-Qua đôi mắt đỠngầu, chưởi lớn:
- Äồ chó má! Mi là đồ đạo sÄ© khốn nạn!
Triệu-chÃ-KÃnh không còn nhẫn nhục được nữa lấy ngón tay xỉ và o mặt nó má»™t cái.
NhÆ° đã Ä‘á» phòng trÆ°á»›c, DÆ°Æ¡ng-Qua tránh khá»i, rồi tiến sát và o Ä‘Æ°a tay đánh lại.
Triệu-chÃ-KÃnh thoi cho nó mấy cái nữa, là m cho nó xiển niển. Tuy nhiên, thằng bé vẫn nhÆ° không biết Ä‘au, lì lợm dấn thân và o.
Tháºt ra, Triệu-chÃ-KÃnh chỉ dùng má»™t tay má»™t chân cÅ©ng đủ là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua thá» thÆ°Æ¡ng song ông ta nghÄ© rằng nó là đệ tá» mình, nếu đánh nó bị thÆ°Æ¡ng tÃch, lúc trở vá» các sÆ° phụ và sÆ° bá há»i thì biết trả lá»i là m sao.
NghÄ© thế Triệu-chÃ-KÃnh cố tình nhân nhượng.
NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng-Qua không biết thế. CÆ¡n giáºn là m cho nó nhÆ° Ä‘iên nhÆ° dại. Nó lấy hết sức bình sinh coi nhÆ° mình Ä‘ang đứng trÆ°á»›c má»™t địch thủ bắt cá»™ng đái thiên, mặc dù bị đánh té xiển niển, nó vẫn xông đến, không chịu đầu hà ng.
Sau má»™t hồi đấm đá liên tiếp, Triệu-chÃ-KÃnh thấy mặt mà y, mình mẩy DÆ°Æ¡ng Qua tÃm bầm, không còn sót chá»— nà o, lòng hối háºn muốn thôi, không đánh nữa. Song DÆ°Æ¡ng Qua vẫn má»™t má»±c nhất định không chịu thôi, buá»™c lòng Triệu-ChÃ-KÃnh phải dùng tay Ä‘iểm và o huyệt phÃa dÆ°á»›i lÆ°ng nó, nó má»›i chịu nằm xoà i xuống đất.
ấy thế mà trong lúc nằm xoà i dưới đất, đôi mắt nó nộ khà vẫn còn tiết ra ngùn ngụt.
Triệu-chÃ-KÃnh nói:
Mà y là đứa môn đệ phản nghịch. Mà y có chịu sá»a lá»—i hay không?
DÆ°Æ¡ng-Qua vẫn trợn đôi mắt nhìn Triệu-chÃ-KÃnh tá» vẻ bất phục, mà không nói năng gì cả.
Triệu-chÃ-KÃnh bá»±c bá»™i, bÆ°á»›c lại ngồi trên má»™t tảng đá thở hà o hển.
Tháºt ra, Triệu-chÃ-KÃnh đấu vá»›i má»™t đối thủ võ nghệ cao cÆ°á»ng, hÆ¡n ba tiếng đồng hồ liá»n mà chẳng bao giỠông ta thở hổn hển nhÆ° thế. ấy bởi khà tức của ông ta lên quá cao, là m cho ngÆ°á»i ông ta mất thăng bằng đó thôi.
Triệu-chÃ-KÃnh nhìn đứa há»c trò mình nằm dà i dÆ°á»›i đất, nghÄ© đến tánh ngang bÆ°á»›ng của nó, chÆ°a biết nên xá» trà thế nà o, thì bá»—ng má»™t hồi chuông từ nÆ¡i võ Ä‘iện vang rá»n.
Äó là tiếng chuông chiêu táºp môn đệ của vị giáo trưởng Mã-Ngá»c.
Triệu-chÃ-KÃnh nghe tiếng chuông giáºt mình, quay lại bảo DÆ°Æ¡ng-Qua:
Nếu từ rà y trở đi mà y còn ngang bướng vô lễ như thế thì ta đánh đến chết không tha.
Nói Ä‘oạn, Triệu-chÃ-KÃnh lấy ngón tay ấn và o huyệt để giải Ä‘au cho DÆ°Æ¡ng-Qua.
Nà o ngá» DÆ°Æ¡ng-Qua vừa nhá»m dáºy lại xông và o đánh nữa.
Triệu-chÃ-KÃnh tức giáºn, nói:
- Tao không đánh mà y nữa sao mà y lại là m thế?
DÆ°Æ¡ng-Qua háºm há»±c nói:
- Từ nay trở Ä‘i ngÆ°á»i còn đánh nữa chăng?
Tiếng chuông giục vang hồi khiến cho Triệu-chÃ-KÃnh không còn thì giá» nói nhiá»u hÆ¡n.
- Mà y mà không chừa táºt há»—n ẩu, vô lá»… thì ta còn đánh mãi, đánh đến chết má»›i thôi.
Dương-Qua nói:
- Thế cà ng tốt! Nếu không đánh ta, ta gá»i bằng sÆ° phụ, còn nếu cứ đánh mãi, ta chẳng thèm nháºn là sÆ° phụ nữa.
Triệu-chÃ-KÃnh cÆ°á»i chua chát, gáºt đầu nói:
- TrÆ°á»ng giáo triệu táºp chúng ta vá» võ Ä‘iện. Thôi hãy trở vá» nháºn lệnh đã, bữa khác sẽ hay.
Thấy DÆ°Æ¡ng-Qua áo quần tÆ¡i tả, mặt mà y tÃm bầm, sợ có ngÆ°á»i trông thấy há»i nó, nó nói tháºt thì danh dá»± là m thầy của Triệu-chÃ-KÃnh còn gì, Triệu-chÃ-KÃnh lòng lo lắng, cá»±c chẳng đã phủi lại quần áo và lau mặt cho thằng bé nắm tay nó dắt vá» võ Ä‘iện.
Bây giá» nÆ¡i Ä‘iện Trùng-DÆ°Æ¡ng cung đã được cáo đạo sÄ© dá»±ng lên mÆ°á»i mấy túp lá»u tranh, xây cất trên ná»n cÅ©. Triệu-chÃ-KÃnh và DÆ°Æ¡ng-Qua vỠđến nÆ¡i thì ai và o phòng nấy, chỉ còn có Mã-Ngá»c KhÆ°u-Xứ-CÆ¡ và DÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất hãy còn ngồi ở bên ngoà i.
Mã-Ngá»c vá»— tay ra hiệu, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u im bặt. Giá»ng ông sang sảng nói:
- TrÆ°á»ng-Sinh chân nhân sai Thà nh-Tinh từ SÆ¡n-Tây đến, cho biết bên ấy tình thế rất nguy ngáºp, TrÆ°á»ng-Xuân và Ngá»c-DÆ°Æ¡ng chân nhân đã tá»›i ứng Ä‘iện, nay yêu cầu ta và đệ tá» Ä‘i cứu ứng đây.
Má»i đạo sÄ© nhìn nhau tá» ra rất phẫn uất.
Tiếp theo đó, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ Ä‘á»c danh sách mÆ°á»i đạo sÄ© đã được lá»±a chá»n ra Ä‘i. Ông ta nói:
- Các ngÆ°Æ¡i sá»a soạn hà nh lý để sáng sá»›m theo ta.
Các đạo sĩ xôn xao bà n tán:
- Lý-mạc-Thu chẳng qua là má»™t nữ nhi, vì sao TrÆ°á»ng-Sinh chân nhân và LÆ°u sÆ° thúc không địch nổi?
Có ngÆ°á»i nói:
- Nếu Khưu xứ bá và Vương sư thúc đến đó thì chắc Lý-mạc-Thu phải cúi đầu hà ng phục.
Trong lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang bà n tán thì KhÆ°u-xứ-CÆ¡ bÆ°á»›c đến bên Triệu-chÃ-KÃnh nói:
- Ta muốn đem ngươi theo ta, nhưng thấy ngươi không thể trễ trà ng việc giáo dục Dương-Qua nên đà nh phải để ngươi ở lại.
Äoạn ông ta liếc mắt nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua, thấy thằng bé mặt tÃm bầm, ngạc nhiên há»i:
- Là m sao thế? Ai đánh cháu thế nà y?
Triệu-chÃ-KÃnh lo sợ nếu DÆ°Æ¡ng-Qua kể ra sá»± tháºt ắt KhÆ°u-xứ-CÆ¡ sẽ quở trách, nên hốt hoảng Ä‘Æ°a mắt nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua vá»›i thái Ä‘á»™ trấn an. NhÆ°ng, DÆ°Æ¡ng-Qua là m ngÆ¡ không thèm để ý.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ giáºn dữ nói:
- Äứa nà o đánh cháu thế nầy tháºt là đốn mạt! Cháu hãy nói rõ cho ta biết.
Câu nói ấy cà ng là m cho Triệu-chÃ-KÃnh bối rối hÆ¡n. Song DÆ°Æ¡ng-Qua tá» vẻ bình thản nói:
- Không có ai đánh cháu cả. Vì vô ý, cháu bị vấp ngã trong hang núi.
Khưu-xứ-Cơ không tin, hét lớn:
- Äừng nói dối! Là m thế nà o lại bị vấp ngã mà bầm mặt mà y nhiá»u chá»— nhÆ° váºy?
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- Vì sư phụ con có dặn lúc nà o cũng để tâm đến võ nghệ, do đó con lãng ý nên bị rủi ro.
Nghe nói thế, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ há»i dồn:
- Rồi sao? Rồi vì đâu bị vấp ngã như thế?
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- Thấy sÆ° phụ dạy thế con không muốn phụ lòng sÆ° phụ, luôn luôn nghÄ© đến việc há»c hà nh...
Những lá»i nói khôn ngoan của DÆ°Æ¡ng-Qua khiến Triệu-chÃ-KÃnh rất hà i lòng, nét mặt dịu lại.
Dương-Qua kể tiếp:
- Nà o ngá», Ä‘á»™t nhiên có má»™t con chó dại đến cắn cháu. Cháu đánh nó, nó vẫn cứ sấn lại là m dữ, cháu sợ nó cắn trúng nên thoát thân, chạy trốn. Trong lúc vá»™i và ng cháu sÆ¡ ý trợt chân té xuống hang đá. May sao gặp sÆ° phụ và nhá» sÆ° phụ đến lôi cháu dáºy.
KhÆ°u-xÆ°-CÆ¡ bán tin bán nghi, Ä‘Æ°a mắt nhìn Triệu-chÃ-KÃnh có ý há»i dò hÆ° thá»±c thế nà o.
Triệu-chÃ-KÃnh nét mặt hầm hầm, giáºn dữ nói:
- Mà y xấc láo đến mức đó là cùng! Tại sao mà y lại dám gá»i ta là loà i chó dại?
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ ngạc nhiên, nhìn Triệu-chÃ-KÃnh không hiểu ra sao cả.
Triệu-chÃ-KÃnh trong lúc nóng nảy đã lỡ lá»i trÆ°á»›c mặt KhÆ°u-xứ-CÆ¡ còn biết giấu giếm thế nà o nữa. Nếu đồng lõa vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua lừa dối KhÆ°u-xứ-CÆ¡ thì cÅ©ng khốn, mà nói thá»±c ra thì cÅ©ng chẳng yên.
Triệu-chÃ-KÃnh quay sang KhÆ°u-xứ-CÆ¡ thÆ°a:
- Dạ dạ! Äúng là đệ tá» có vá»±c nó dáºy.
Chẳng biết KhÆ°u-xứ-CÆ¡ có tháºt tin lá»i Triệu-chÃ-KÃnh không, chỉ thấy ông ta nét mặt lạnh nhạt rồi nói lảng sang chuyện khác:
- Ta Ä‘i rồi, ngÆ°Æ¡i phải rán sức truyá»n thụ cho DÆ°Æ¡ng-Qua những huyá»n công của bản môn. Cứ mÆ°á»i ngà y má»™t lần phải lên trình vá»›i Mã sÆ° bá, để Mã sÆ° bá xem xét lại.
Triệu-chÃ-KÃnh lòng không vui đối vá»›i đứa đồ đệ nhÆ° DÆ°Æ¡ng-Qua, song KhÆ°u-xứ-CÆ¡ đã dặn dò không dám nói gì hÆ¡n phải cúi đầu vâng lệnh.
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc đó thÃch thú lắm, vì nó đã ám chỉ sÆ° phụ nó là má»™t con chó dại mà sÆ° phụ nó không dám phản đối. Nó không để ý gì đến lá»i dặn dò của KhÆ°u-Xứ-CÆ¡ nữa.
KhÆ°u-Xứ-CÆ¡ vừa bÆ°á»›c Ä‘i được mÆ°á»i bÆ°á»›c, lá»a giáºn phừng phừng bốc lên là m cho Triệu-chÃ-KÃnh không còn dằn được nữa, ông ta Ä‘Æ°a tay đánh mạnh và o đầu DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cái. DÆ°Æ¡ng-Qua kêu lá»›n:
- Khưu tiên sư! Khưu tiên sư!
KhÆ°u-xÆ°-CÆ¡ ngoảnh lại há»i:
- Cái gì thế?
Tay của Triệu-chÃ-KÃnh vẫn còn giÆ¡ lên ngay đầu DÆ°Æ¡ng-Qua nên không chối cãi và o đâu được nữa. Triệu-chÃ-KÃnh vừa tức vừa ngượng cúi đầu không nói.
DÆ°Æ¡ng-Qua chạy vá» phÃa KhÆ°u-xứ-CÆ¡, mếu máo khóc và nói:
- Thưa tiên sư, tiên sư đi rồi không ai che chở cháu, chắc là các sư bá, sư thúc sẽ đánh con đến chết mà thôi.
Khưu-xứ-Cơ nhìn mặt Dương-Qua quát:
- Äừng nói báºy, là m gì có việc nhÆ° thế!
Tuy bên ngoà i KhÆ°u-xứ-CÆ¡ vẻ nghiêm khắc song bên trong nghÄ© đến đứa bé thân cô thế quả, mồ côi cha mẹ, Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng liá»n gá»i Triệu-chÃ-KÃnh bảo, ta giao đứa bé nà y cho ngÆ°Æ¡i, nếu lúc ta trở vá» có gì sÆ¡ xuất ta sẽ quả trách ngÆ°Æ¡i đấy.
Triệu-chÃ-KÃnh không biết nói sao chỉ biết cúi đầu nghe dạy.
Ngà y hôm ấy, sau bữa cÆ¡m chiá»u, DÆ°Æ¡ng-Qua hăm hở chạy đến má»™t gian nhà tranh, cá»a phòng của Triệu-chÃ-KÃnh sÆ° phụ nó.
Vừa bÆ°á»›c và o, thấy Triệu-chÃ-KÃnh, nó đã vồn vã nói:
- Sư phụ!
GiỠấy là giỠcác đạo sĩ Trùng-Dương điện đang luyện võ công.
Triệu-chÃ-KÃnh ngồi xếp bằng trên má»™t tấm ván, Ä‘ang chú mục nhìn xa xăm, bá»—ng thấy thằng bé chạy và o, vá»›i dáng Ä‘iệu ấy, Triệu-chÃ-KÃnh suy nghÄ©:
- Thằng nhá» nầy tháºt ranh mãnh, tinh ma. Ngay bây giá» nó đã bÆ°á»›ng bỉnh, há»—n xược, nếu nó há»c được thà nh tà i thì nó còn kể ai và o đâu nữa. Dạy nó tháºt hoà i công. Tuy nhiên, Äạo trưởng đã có lá»i truyá»n, nếu ta những táºn tâm chỉ dạy thì cÅ©ng không được.
Lòng Triệu-chÃ-KÃnh thắc mắc mãi, nghÄ© chÆ°a ra lối thoát.
Thấy sÆ° phụ ngồi im lìm, thằng bé cháºm rãi bÆ°á»›c đến mỉm cÆ°á»i.
Cá» chỉ ấy lại gieo và o lòng Triệu-chÃ-KÃnh má»™t cái gì chán ghét. Thốt nhiên, Triệu-chÃ-KÃnh nghÄ© ra được má»™t giải pháp, bụng bảo dạ:
- Äược, ta cứ cho nó há»c má»™t số Ãt trăm câu ca vá» môn huyá»n công, còn mánh khóe vá» võ nghệ ta chỉ dạy đến ná»a chừng mà thôi. NhÆ° váºy nó không thể nà o đến mức Ä‘iêu luyện được. Sau nầy đạo trưởng có há»i đến, ta cứ đổ thừa cho nó là đứa biếng nhác, không chịu cố gắng há»c hà nh.
NghÄ© nhÆ° thế, nét mặt Triệu-chÃ-KÃnh bá»—ng tÆ°Æ¡i hẳn lên. Ông ta quay vá» phÃa DÆ°Æ¡ng-Qua nói:
- Qua nhi! Con đã đến đó sao?
Dương-Qua nói:
- Hôm nay có đánh ta nữa chăng?
CÅ©ng vẫn vá»›i giá»ng há»—n láo đó, song Triệu-chÃ-KÃnh không thèm giáºn dữ nhÆ° trÆ°á»›c, nói:
- Ta truyá»n võ nghệ cho con nà o có đánh Ä‘áºp con là m gì? Từ nay con phải lo há»c táºp má»›i được.
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy thái Ä‘á»™ Triệu-chÃ-KÃnh đổi khác, đổi má»™t cách nhanh chóng ngoà i sá»± ức Ä‘oán của nó lên lấy là m lạ, dần dần tiến lại gần, tuy chÆ°a được yên trà lắm.
Triệu-chÃ-KÃnh liếc mắt nhìn nó vá»›i thái Ä‘á»™ ung dung, chẳng tỠý gì thù oán nó, nói:
- Môn phái Toà n-Chân của ta luyện táºp võ nghệ không giống các môn phái khác. ở đây chúng ta luyện táºp từ trong ra ngoà i chứ không phải từ ngoà i và o trong. Bây giá» ta truyá»n cho con tâm pháp, con phải cố công há»c cho thuá»™c lòng.
Dứt lá»i Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘á»c má»™t má»› khẩu quyết vá» ná»™i công của môn phái Toà n-Chân.
DÆ°Æ¡ng-Qua vốn thông minh hÆ¡n ngÆ°á»i, chỉ há»c qua là thuá»™c là u hết. Tuy nhiên, qua những vết nứt rạng giữa tình sÆ° đệ, qua những trạng thái đổi thay bất ngá» của Triệu-chÃ-KÃnh. DÆ°Æ¡ng-Qua nghÄ© rằng: có lẽ Triệu-chÃ-KÃnh đã Ä‘em những khẩu quyết giả mạo để dạy nó lấy lệ, là m cho nó mất thá»i giá» Ä‘i chăng?
NghÄ© nhÆ° váºy, nó giả vá» quên má»™t và i Ä‘oạn đến há»i Triệu-chÃ-KÃnh thì Triệu-chÃ-KÃnh cÅ©ng nói y nhÆ° váºy.
Mặc dầu thế, nó vẫn chÆ°a tin cách đó, hai ngà y nó lại giả quên và há»i lại nữa. NhÆ°ng lần nà o Triệu-chÃ-KÃnh cÅ©ng nói không khác.
Nó tin lá»i, cho khẩu quyết đó không phải là thứ giả.
Trong khoảng mÆ°á»i ngà y, Triệu-chÃ-KÃnh không dạy món gì ra khác hÆ¡n là khẩu quyết. Ngoà i ra việc táºp luyện võ nghệ thì DÆ°Æ¡ng-Qua không há» biết đến má»™t mảy may nà o.
Äúng ngà y thứ mÆ°á»i, Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘Æ°a nó đến trình vá»›i Mã-Ngá»c, và bảo là đã truyá»n cho nó bảo môn tâm pháp. Triệu-chÃ-KÃnh ra lệnh cho DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘á»c lại khẩu quyết cho Mã-Ngá»c nghe.
Nó Ä‘á»c không sót má»™t chữ nà o, khiến cho Mã-Ngá»c phải tấm tắc khen thầm:
- Thằng bé nầy thông minh đáo để. Sau nà y ắt nó phải trở thà nh một tay võ hiệp siêu quần trong phái Toà n-Chân.
Mã-Ngá»c đâu có ngá» quỉ kế của Triệu-chÃ-KÃnh!
Mấy tháng trá»i trôi qua nhÆ° chá»›p, thấm thoắt đã đến mùa đông! DÆ°Æ¡ng-Qua bấy giá» cÅ©ng chỉ thuá»™c là u má»™t má»› khẩu quyết để khi cần Ä‘Ã m luáºn võ nghệ có thể nói thao thao bất tuyệt, còn việc thá»±c hà nh chẳng biết má»™t mảy may. Tà i năng và trà tuệ tuyệt vá»i của thằng bé cÅ©ng Ä‘Ã nh vô dụng.
Qua mÆ°á»i ngà y đầu, DÆ°Æ¡ng-Qua đã cảm thấy được ác ý của Triệu-chÃ-KÃnh, sÆ° phụ nó, nhÆ°ng nó nhÆ° con chim nhốt trong lòng, ai muốn cho ăn gì tùy ý, đâu dám đòi há»i gì hÆ¡n.
Oán háºn của nó má»—i ngà y má»™t tăng, cấu kết trong tiá»m thức mà không có má»™t ai để ý giãi bà y. Nó nóng lòng đợi KhÆ°u tổ sÆ° vá» nhÆ°ng chá» mãi vẫn chÆ°a thấy.
Hình nhÆ°, nÆ¡i Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện chẳng phải mình sÆ° phụ nó có ác ý vá»›i nó, mà nó có cảm giác má»i ngÆ°á»i nÆ¡i đó ai cÅ©ng ghét nó. Do đó, nó thấy chán ngán trÆ°á»›c cuá»™c sống cô Ä‘Æ¡n, không ngÆ°á»i tâm sá»±. Tuy không nói ra mà lòng nó khinh thị tất cả những ai gá»i là môn phái Toà n-Chân.
Vá» phần Triệu-chÃ-KÃnh, ông ta lấy là m đắc ý khi thay DÆ°Æ¡ng-Qua không thi thố nổi tà i năng. ThÆ°á»ng khi thấy DÆ°Æ¡ng-Qua chôn vùi trà óc trong má»› khẩu quyết vô dụng kia. Triệu-chÃ-KÃnh tá»± bảo:
- Mà y hỗn láo với sư phụ mà y rốt cuộc mà y chỉ mang thiệt thòi và o thân!
Trá»i đông tuyết đổ má»—i lúc má»™t nhiá»u. Chẳng mấy chốc mùa đông cÅ©ng sắp hết.
Theo thông lệ của Tổ sÆ° Trùng-DÆ°Æ¡ng cung truyá»n lại, hà ng năm cứ gần đến đêm trừ tịch có tổ chức má»™t cuá»™c so tà i trong võ Ä‘iện mục Ä‘Ãch để kiểm Ä‘iểm lại tà i năng từng ngÆ°á»i và sá»± tiến triển của môn phái qua má»™t năm rèn luyện.
Các đạo sÄ© thấy ngà y so tà i gần đến, ai nấy chăm chú táºp luyện không lúc nà o nghỉ.
Há» mÆ¡ đến ngà y rằm tháng chạp, cái ngà y trăng tròn và nh vạnh, đó là cái ngà y má»i ngÆ°á»i chứng kiến cho công trình há»c táºp của má»—i vị đạo sÄ© Trùng-DÆ°Æ¡ng cung.
Lúc đó, môn đệ phái Toà n-Chân phân ra nhiá»u nhóm, cứ má»—i nhóm nhỠđấu nhau thì gá»i là cuá»™c so tà i sÆ¡ bá»™. Kẻ nà o thắng ở hiệp sÆ¡ bá»™ má»›i được và o đấu các hiệp tuyển chá»n.
Mã-Ngá»c cùng vá»›i các đệ tá» lá»›n nhá» hợp thà nh má»™t nhóm, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ cùng vá»›i đồ đệ lá»›n nhá» há»p thà nh má»™t nhóm, còn nhóm thứ ba là nhóm Äà m-xứ-Thụy.
Tuy Äà m-xứ-Thụy đã qua Ä‘á»i song đệ tá» của Äà m-xứ-Thụy toà n là những tay cá»± phách. Do đó Mã Ngá»c, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ tá» lòng nhá»› tiếc má»™t đạo hữu sá»›m qua Ä‘á»i thÆ°á»ng nhắc nhở môn đệ của Äà m-xứ-Thụy, và dà nh riêng cho Äà m-xứ-Thụy má»™t vinh dá»±.
Má»—i năm đến ngà y chánh thức so tà i thì môn đệ ba nhóm ấy được há»p mặt, tuyển dụng.
Năm nay KhÆ°u-xứ-CÆ¡, VÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất v.v... Ä‘i chÆ°a vá», chỉ còn có Mã-Ngá»c, XÃch-đạo-Thông ở nhà , hai ngÆ°á»i nầy trấn giữ võ Ä‘iện.
Tuy nhiên, khác má»i năm, năm nay Trùng-DÆ°Æ¡ng cung vừa xảy ra má»™t tai biến nên cá nhân má»—i ngÆ°á»i trong môn phái Ä‘á»u cố tâm rèn luyện võ công, cốt là m sao cho tiếng tăm của môn phái khá»i suy kém, và môn phái chÃnh thống nà y khá»i mai má»™t.
Tháºt váºy, đã mÆ°á»i năm nay, các đệ tá» cừ khôi trong môn phái Ä‘á»u phiêu lÆ°u tản mác chỉ còn lại má»™t và i vị tiên sÆ° cầm đầu có bản lÄ©nh, còn các môn đệ Ä‘á»u chÆ°a mấy thuần phục.
Äúng và o giá» ngá» ngà y hôm ấy cứ theo thứ tá»± đã định sẵn, Triệu-chÃ-KÃnh, Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng tụ táºp ở Äông-nam nÆ¡i khoảng đất trống cùng nhau kiểm Ä‘iểm lại lối tổ chức hà ng năm trong vÅ© Ä‘iện, và chủ tá»a cuá»™c so tà i sÆ¡ bá»™ của lá»›p đệ tá» nhá» tuổi gá»i là "đệ tỠđại đệ tá»".
Lá»›p đệ tá» nầy liá»n biểu diá»…n quyá»n thuáºt, hoặc múa Ä‘ao, múa kiếm, múa các vÅ© khà nhẹ ngắn, hoặc váºn dụng ná»™i công tùy theo sở trÆ°á»ng má»—i ngÆ°á»i, và tất cả Ä‘á»u do Triệu-chÃ-KÃnh phê bình để thẩm định hÆ¡n thua.
NhÆ°ng "đệ tỠđại đệ tá»" là gì?
Toà n-Chân môn phái do VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng khai sáng gá»i là vị tổ sÆ°. Mã-Ngá»c cùng trong bá»n bảy đạo sÄ© kia là há»c trò tổ sÆ° nên liệt và o hạng "đệ nhị đại đệ tá»". Còn DÆ°Æ¡ng-Khang, Triệu-chÃ-KÃnh, Doãn-chÃ-Bình v.v Ä‘á»u là há»c trò của bảy vị kia, nên gá»i là "đệ tam đại đệ tá»". Äến lá»›p nhá» tuổi nhÆ° DÆ°Æ¡ng-Qua và đồng bá»n Ä‘á»u là há»c trò của lá»›p "đệ tam đại đệ-tá»" nên gá»i là "đệ tỠđại đệ tá»".
DÆ°Æ¡ng-Qua nháºp và o hạng đệ-tỠđại đệ-tá» sau cùng nên ngồi ở sau rốt.
Nhìn thấy các tiểu đạo sÄ© khác cÅ©ng lá»›p tuổi vá»›i mình mà ai nấy quyá»n thuáºt Ä‘á»u có vẻ tinh thục hÆ¡n, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u chuyên môn má»™t ngón, DÆ°Æ¡ng-Qua thấy bá»±c bá»™i và oán háºn trong lòng.
Triệu-chÃ-KÃnh nhìn thấy nét mặt nó có vẻ giáºn dữ oán há»n thì lại muốn cho nó xuất tráºn để các đệ tá» khác thấy cái bất tà i của nó mà chê cÆ°á»i cho bõ ghét.
Ông ta đợi đến lúc hai tiểu đạo sÄ© so tà i xong, cất khà giá»›i rồi thét gá»i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- Dương Qua! Ra đấu đi!
DÆ°Æ¡ng-Qua đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© bụng:
- ChÆ°a dạy ngÆ°á»i ta má»™t chút võ nghệ nà o mà bảo ngÆ°á»i ta đấu là đấu cái quái gì chá»›?
Trong lúc DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘ang chần chá», thì Triệu-chÃ-KÃnh lại gá»i:
-DÆ°Æ¡ng-Qua! Có nghe ta gá»i không! Hãy mau ra đấu trÆ°á»ng!
Bị gá»i nhiá»u lần nhÆ° thúc giục, DÆ°Æ¡ng-Qua không biết là m sao bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Triệu-chÃ-KÃnh xá dà i, và nói:
- Äệ tá» là DÆ°Æ¡ng-Qua kÃnh trình diện sÆ° phụ.
Trong Toà n-Chân phải phần đông là những kẻ tu hà nh, song cÅ©ng có má»™t số Ãt nhÆ° DÆ°Æ¡ng-Qua, không thuá»™c hẳn và o hạng tu hà nh cho nên lúc chà o há»i, lúc yết kiến có những cá» chỉ khác hÆ¡n.
Thấy DÆ°Æ¡ng-Qua bÆ°á»›c đến cúi đầu chà o, Triệu-chÃ-KÃnh chỉ tay và o đấu trÆ°á»ng thách:
- Có tiểu đạo sĩ nà o dám đấu với Dương-Qua chăng?
Má»™t tiểu đạo sÄ© nghe Triệu-chÃ-KÃnh nói, ung dung bÆ°á»›c ra đấu trÆ°á»ng. Vị tiểu đạo sÄ© nà y thân hình vạm vỡ, to béo hÆ¡n DÆ°Æ¡ng-Qua nhiá»u.
DÆ°Æ¡ng-Qua chần chá» không dám bÆ°á»›c ra. Triệu-chÃ-KÃnh vẫy tay nói vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- Nó không lá»›n gì hÆ¡n ngÆ°á»i bao nhiêu đâu, ngÆ°á»i hãy ra tỉ thà vá»›i nó xem nà o?
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- Äệ tá» chÆ°a há»c được má»™t môn võ thuáºt đâu dám cùng vá»›i đạo huynh tỉ thÃ.
Triệu-chÃ-KÃnh nổi giáºn hét:
- Ta đã dạy ngÆ°Æ¡i hÆ¡n ná»a năm võ nghệ, tại sao ngÆ°Æ¡i lại nói chÆ°a há»c má»™t môn nà o? Thế thì ná»a năm nay ngÆ°Æ¡i là m cái trò trống gì?
DÆ°Æ¡ng-Qua không biết trả lá»i sao Ä‘Ã nh đứng im cúi đầu xuống.
Triệu-chÃ-KÃnh nói:
- Mà y lÆ°á»i biếng, ham chÆ¡i, chẳng khổ công táºp luyện, quyá»n thuáºt chẳng ra gì không dám thi thố vá»›i đồng bạn thá»±c là hổ nhục. Ta há»i mi: Chân tay tiến Ä‘á»u, ngang dá»c múa còn câu dÆ°á»›i là gì?
Dương-Qua đáp:
- "Tay múa lung tung đâu và o đấy".
Triệu-chÃ-KÃnh khen:
- Äúng! Váºy ta há»i mi: "Hai phép sanh khác tùy nghi" còn câu dÆ°á»›i là gì?
Dương-Qua đáp:
- "Né tiến tùy theo thế đối phương".
Triệu-chÃ-KÃnh mỉm cÆ°á»i, nói:
- Giá»i lắm! Không sai má»™t chữ. Thế thì mi Ä‘em cái biết ấy ra đấu trÆ°á»ng mà áp dụng xem sao.
Dương-Qua sợ sệt nói:
- Äệ tá» chẳng hiểu gì vá» những câu khẩu quyết đó.
Triệu-chÃ-KÃnh bá» trong tuy thÃch chÃ, nhÆ°ng bá» ngoà i là m ra vẻ giáºn dữ quát mắng:
- Há»c hà nh gì mi! Há»c khẩu quyết rồi thì phải táºp luyện! Còn dùng dằng mãi chẳng chịu ra chiến đấu Æ°?
Các đạo sÄ© nghe DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘á»c khẩu quyết không sai chữ nà o thế mà khi ra tỉ thà thì lại khiếp sợ, nên xúm nhau khÃch lệ, kẻ bỉm môi, ngÆ°á»i giục giã vá»›i luáºn Ä‘iệu gần nhÆ° châm biếm.
Bao nhiêu ác cảm hình như đổ dồn và o Dương-Qua.
Nguyên nhân chỉ vì lúc Quách Tỉnh lên núi đã Ä‘em sức mình hạ mấy tên cá»± phách trong môn phái Toà n-Chân nhục nhã ấy còn ghi trong lòng các đạo sÄ© Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện. Thế rồi bao nhiêu bá»±c tức đổ dồn và o DÆ°Æ¡ng-Qua, ai trông thấy DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng Ä‘á»u nhá»› lại cái ngà y bại tráºn xấu hổ đó.
Tháºt ra, cùng má»™t môn phái, cùng là bạn mà những ngÆ°á»i có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế đâu phải chÃnh đáng. Âu cÅ©ng là thói thÆ°á»ng, trong thiên hạ. Mà chốn Trùng DÆ°Æ¡ng cung nà o phải ai cÅ©ng tốt đâu.
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy má»i ngÆ°á»i đến thúc giục mình, mỉa mai mình lòng tá»± ái nổi lên, không đằng được, nghÄ© thầm:
- Bữa nay ta liá»u chết má»™t phen xem sao!
NghÄ© Ä‘oạn, nó xông ra đấu trÆ°á»ng múa máy tay chân, Ä‘Æ°a thẳng tay lên bổ và o đầu tiểu đạo sÄ© đối thủ.
Tiểu đạo sÄ© kia thấy DÆ°Æ¡ng-Qua bá»™ tịch khác thÆ°á»ng, không theo nguyên tắc của môn phái, không biết tiến thoái theo phép vÅ© thuáºt chỉ múa lung tung, lấy là m lạ chÆ°a dám đụng thế, cứ lùi mãi.
DÆ°Æ¡ng-Qua hăng quá đánh thà thân, tấn công địch thủ đủ má»i mặt mà không cần tá»± vệ.
Tiểu đạo sÄ© địch thủ lùi hoà i bất giác nháºn thấy chá»— sÆ¡ hở của DÆ°Æ¡ng-Qua, liá»n dùng thế "Phong thảo lạc diệp" nghÄ©a là gió quét lá rụng, đánh và o chân, là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua mất Ä‘Ã ngã sấp xuống đổ máu mÅ©i máu mồm chảy ra má»™t lượt.
Các tiểu đạo sÄ© đứng xem thấy DÆ°Æ¡ng-Qua bị thÆ°Æ¡ng rá»™ lên cÆ°á»i má»™t lượt.
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy thế cà ng căm tức hÆ¡n, không còn biết Ä‘au Ä‘á»›n là gì, chá»m dáºy chân đá tay đấm lăn xả và o địch thủ.
Tiểu đạo sÄ© địch thủ thấy nó hầm hầm nét mặt, xông đến tấn công nhÆ° vÅ© bão, chỉ còn biết né tránh. DÆ°Æ¡ng-Qua cứ má»™t mặt đánh bừa, không kể gì đến nguyên tắc võ biá»n nữa. Hắn cúi đầu lủi và o nắm chân trái của đối thủ váºt xuống.
Äối thủ luồn tay mặt qua má»™t bên, cứ hông DÆ°Æ¡ng-Qua đánh thốc tá»›i, dùng theo thế "Thiên thân đảo huyá»n" để cứu nguy việc bị địch thủ bẻ cẳng.
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc trÆ°á»›c má»™t thá»i gian ở Äà o-hoa đảo chẳng luyện táºp gì hết, từ ngà y tá»›i Trùng-DÆ°Æ¡ng cung thấm thoắt đã hÆ¡n ná»a năm cÅ©ng chẳng luyện được má»™t miếng võ nà o. NhÆ°ng vì máu hăng của nó xông lên ngùn ngụt, nên nó chÆ°a thấy Ä‘au thấm tá»›i.
Äịch thủ lấy là m lạ, chẳng biết vì sao nó nhá» bé nhÆ° thế kia mà đánh mãi vẫn không chuyển. Tiểu đạo sÄ© định thá», liá»n váºn dụng hết sức mình, thoi và o hông DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cái Ä‘Ãch đáng.
Lần nầy DÆ°Æ¡ng-Qua bị Ä‘au Ä‘iếng cả ngÆ°á»i. NhÆ°ng lạ thay nó cà ng Ä‘au lại cà ng hăng lên. Nó bá» chân trái của địch thủ ra, rồi lại xông và o nắm lấy chân phải.
Äịch thủ bị hắn lao và o quá mạnh, giáºt mình mất thăng bằng. Nhân đó, hắn bồi và o má»™t chùy trúng ngay quai hà m, địch thủ phải ngã ngá»a ra, nằm sải dÆ°á»›i đất nhÆ° má»™t tấm ván.
Nó xông tá»›i! Äạo sÄ© địch thủ thừa cÆ¡ váºn ná»™i công và o mông và hai bà n tay, tung ngÆ°á»i đá báºt và o ngá»±c DÆ°Æ¡ng-Qua.
DÆ°Æ¡ng-Qua chụp được chân, láºt trái má»™t vòng, là m cho đối thủ lăn tròn nhÆ° chiếc vụ.
Bị Ä‘au quá, đạo sÄ© đối thủ không còn chịu nổi nữa, đứng dáºy nói:
- Dương-Qua! Ta xin cầu hòa!
Ban chấm Ä‘iểm thấy thế tưởng rằng đối phÆ°Æ¡ng đã chịu hòa thì DÆ°Æ¡ng-Qua ngÆ°ng đấu, ngỠđâu nó vẫn cứ xông và o đánh mãi, cà ng đánh cà ng hăng, cà ng đánh cà ng dẻo, chỉ và i ba đòn kế tiếp, đạo sÄ© đối thủ phải bị vá»t máu mÅ©i, nằm sải dÆ°á»›i đất.
Các đạo sÄ© đứng xem thấy sợ để DÆ°Æ¡ng-Qua hung hăng quá sẽ gây tai há»a, liá»n bảo phải thôi đấu.
Mặc kệ, DÆ°Æ¡ng-Qua nhÆ° má»™t đứa Ä‘iên dại, cứ đấm đá liên hồi. Äối thủ lùi bao nhiêu thì DÆ°Æ¡ng-Qua tiến tá»›i bấy nhiêu, cuá»™c đấu võ trở thà nh má»™t cuá»™c Ä‘uổi bắt buồn cÆ°á»i.
DÆ°Æ¡ng-Qua từ ngà y lÆ°u lại Chung-Nam sÆ¡n đến nay đã ná»a năm, có lẽ khà uất tÃch lÅ©y lâu ngà y chỉ chỠđợi có dịp là phát tiết ra. Thì ngà y hôm nay chÃnh là dịp để cho DÆ°Æ¡ng-Qua phát tiết cái uất khà trong ngÆ°á»i nó váºy.
Do đó cà ng đánh nó cà ng hăng, khà uất đã là m cho nó không còn biết đau đớn gì nữa.
Äến cuối cùng, đối thủ của nó chịu không nổi la lên cầu cứu.
Thấy đối thủ cứ chạy mãi, miệng la ôi ối, Dương-Qua hét:
- Äạo sÄ© khốn kiếp! Äồ đểu giả! Hèn mạt!
Câu mắng đó chẳng những Dương-Qua mắng đạo sĩ đối thủ của nó mà nó có ý mắng tất cả các đạo sĩ Trùng-Dương cung mà nó cho là thù địch với nó.
Các đạo sĩ đứng xem nghe Dương-Qua mắng chưởi bừa bãi, nghĩ thầm:
Thằng bé nầy không được dạy dá»— cẩn tháºn ắt sau sẽ trở thà nh má»™t phÆ°á»ng phản phúc.
Ai nấy Ä‘á»u nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua vá»›i thái Ä‘á»™ căm tức.
Giữa lúc đó thì Dương-Qua rượt đối thủ của nó, miệng vẫn la chưởi om sòm. Còn đối thủ của nó như đã mệt sức, kêu lớn:
- Sư phụ ơi! Sư phụ ơi! Cứu con với.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy thế hét lên:
- Hãy ngừng tráºn đấu! DÆ°Æ¡ng-Qua!
Mặc cho lá»i kêu gà o của Triệu-chÃ-KÃnh, DÆ°Æ¡ng-Qua vẫn Ä‘uổi theo đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ° muốn bắt lấy đối phÆ°Æ¡ng để giá»™ng đầu xuống đất cho hả giáºn.
Bây giá», trong đám đạo sÄ© lá»›n tuổi, có má»™t ngÆ°á»i quá nóng lòng vùng chạy ra đấu trÆ°á»ng, nắm cổ DÆ°Æ¡ng-Qua ghì chặt lại.
Vị đạo sÄ© nà y to lá»›n, máºp máºp, cá» chỉ rất lanh lẹ.
Äạo sÄ© ấy Ä‘Æ°a tay đấm mạnh và o đầu và o cổ DÆ°Æ¡ng-Qua lia lịa, miệng hét lá»›n:
- Äồ phản phúc! Äồ nhãi ranh!
DÆ°Æ¡ng-Qua quay đầu lại nhìn thấy vị đạo sÄ© đó là Tỉnh-Quang. Nó nhá»› lại lúc nó má»›i đến Trùng-DÆ°Æ¡ng cung, chÃnh nó đã là m nhục vị đạo sÄ© nầy.
Thá»±c váºy, Tỉnh-Quang đã háºm há»±c thù oán DÆ°Æ¡ng-Qua từ mấy tháng trÆ°á»ng, mối thù ấy cấu kết và o lòng, trong cho có dịp là ra tay. Nay nhân chá»— sÆ¡ hở của DÆ°Æ¡ng-Qua, Tỉnh-Quang dại gì không thừa cÆ¡ há»™i ấy.
Hắn dùng toà n những miếng đòn độc đánh Dương-Qua cho hả dạ.
Vá» phần DÆ°Æ¡ng-Qua, khi liếc thấy bá»™ mặt căm há»n của Tỉnh-Quang nó đã có cảm giác thấy trÆ°á»›c việc chẳng là nh. Song nó bị Tỉnh-Quang nắm lấy cổ không là m sao giãy giụa được.
Sau mấy trà ng cÆ°á»i gắn, Tỉnh-Quang dùng bà n tay chặt và o gáy của DÆ°Æ¡ng-Qua nhÆ° đánh má»™t kẻ thù, và nói:
- Mà y không nghe lá»i các báºc sÆ° phụ, mà y là đứa há»c trò Æ°Æ¡ng ngạnh, bá»™i thầy phản bạn, trong môn phái ta ai đánh mi cÅ©ng được.
Dứt lá»i Tỉnh-Quang lại tiếp tục đánh nữa.
Trong đám đạo sÄ© đứng xem có Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i chÃnh trá»±c, thấy DÆ°Æ¡ng-Qua ra tỉ thà mà chẳng há» biết gì vÅ© công của bản môn, lòng nghi hoặc sá»± hẹp hòi cùa Triệu-chÃ-KÃnh, lại Ä‘oán biết có Ä‘iá»u gì tÆ° vị thù hằn, khi thấy Tỉnh Quang dùng những ngón Ä‘á»™c đánh DÆ°Æ¡ng-Qua mà chẳng ai nói rằng gì cả, liá»n xông và o, quát:
- Tỉnh-Quang! Tỉnh Quang! Không được đánh nữa.
Tỉnh-Quang nghe tiếng quát của sÆ° thúc Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng, tuy không bằng lòng, song cÅ©ng Ä‘Ã nh phải buông DÆ°Æ¡ng-Qua ra, nói:
- Dám thÆ°a sÆ° thúc! Tôi Ä‘oán rằng sÆ° thúc chÆ°a rõ tÃnh tình của thằng nhóc xảo quyệt nầy. Nó cứng cổ lắm, chẳng thèm nghe theo lá»i chỉ giáo của sÆ° phụ. Nếu cứ dung thứ nó mãi thì trong môn phái chúng ta chẳng còn qui củ nà o nữa.
Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng nhÆ° chẳng nghe lý luáºn của Tỉnh-Quang, chạy đến trÆ°á»›c mặt DÆ°Æ¡ng-Qua nhìn thấy miệng mÅ©i nó đầy máu, mặt sÆ°ng húp, tÃm bầm, Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, ôn tồn há»i:
- DÆ°Æ¡ng-Qua! Sao sÆ° phụ dạy dá»— mà chẳng ráng táºp tà nh để đến ngà y tỉ thà lại đánh loạn đả nhÆ° thế? Nguyên tắc võ chẳng rà nh rẽ.
DÆ°Æ¡ng-Qua lòng háºm há»±c, phát hiện ra cả tiếng nói, nó đáp:
- Sao tiên sư lại nói thế? Tiên sư không biết rằng sư phụ tôi không hỠdạy cho tôi một chút võ nghệ nà o sao?
Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng nói:
- Ta đã nghe mi Ä‘á»c khẩu quyết không sai má»™t chữ, lẽ nà o mi lại chÆ°a được táºp luyện?
Lá»i nói của Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua nhá»› lại lúc nó còn ở Äà o-hoa đảo Hoà ng Dung đã dạy cho nó nà o Mạnh Tá», Luáºn-ngữ, nà o Äại-há»c, Trung-Dung, nay đến Triệu-chÃ-KÃnh thì dạy nó khẩu quyết những món chỉ để nhồi sá» nó, thá»±c ra không Ä‘em ra áp dụng trong thá»±c tế được chút nà o. NghÄ© nhÆ° thế nó oán háºn và nghi hoặc cả loà i ngÆ°á»i. Nó tưởng không còn ai thá»±c tâm thÆ°Æ¡ng nó nữa.
Và cÅ©ng vì nghÄ© thế, nó quắc mắt nhìn Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng, nói:
- Äấu võ không đấu bằng miệng mà phải đấu bằng tay chân. SÆ° phụ tôi chỉ dạy tôi bằng miệng thì là m sao đấu vá»›i ai được. Nếu kẻ nà o đấu võ bằng miệng thì lối dạy của sÆ° phụ tôi quyết chẳng thua ai.
Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng lòng nghi ngá» chÆ°a tin lá»i nó là tháºt, nên muốn thá» xem nó có táºp luyện Ãt nhiá»u chăng, liá»n là m ra vẻ giáºn dữ quát mắng:
- Mi ăn nói hỗn xược với bỠtrên như thế sao?
Dứt lá»i, Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng dùng tay đánh vút xuống đầu nó.
Miếng đánh ấy nếu kẻ nà o không chân truyá»n táºp luyện theo phái Toà n-Chân sẽ phải ngã gục ngay tức thá»i. Còn những ngÆ°á»i đã táºp luyện có thể dùng "nhu chế cÆ°Æ¡ng, hÆ° chế thá»±c" mà trừ được.
Nhưng lạ thay! Dương-Qua không hỠđỡ mà đầu nó chỉ rung lên một chút, rồi lùi lại đằng sau mấy bước chớ không bị ngã.
Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng thuá»™c và o hạng tam đại đệ tá» của Toà n-Chân phái, là má»™t trong những tay cá»± phách cao thủ, tuy không giá»i bằng Triệu-chÃ-KÃnh song cÅ©ng đủ sức dá»c ngang trong giá»›i giang hồ.
Thấy mình đánh má»™t đòn ná»™i công mà DÆ°Æ¡ng-Qua chịu nổi, Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng lấy là m ngạc nhiên tá»± nghÄ©:
- Cứ nhÆ° sức Ä‘á» kháng nà y thì Ãt ra nó cÅ©ng phải luyện trên mÆ°á»i năm ná»™i công má»›i chịu nổi chứ nó vừa nháºp môn trên sáu tháng là m gì có bản lãnh dÆ°á»ng ấy? NhÆ°ng ná»™i công đã khá tại sao lúc giao đấu nó lại đánh loạn đả nhÆ° thế?
Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng thắc mắc mãi vẫn không tìm hiểu nổi. Vì Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng có biết đâu rằng trÆ°á»›c kia Mã-Ngá»c Ä‘em bà thuáºt của Toà n-Chân truyá»n lại cho Quách-Tỉnh, Quách-Tỉnh truyá»n lại cho Tần-nam-Cầm. Trong mấy năm trá»i, DÆ°Æ¡ng-Qua đã há»c phép ná»™i công của Tần-nam-Cầm cho nên trong lúc giao đấu DÆ°Æ¡ng-Qua không biết ngón đánh nà o hay mà căn bản ná»™i công của nó rất vững chắc, có thể ngang vá»›i ngÆ°á»i đã từng rèn luyện trong mÆ°á»i năm.
DÆ°Æ¡ng-Qua bị Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng giáng cho má»™t đòn nhÆ° thế cà ng giáºn, dẫu ông trá»i nó chÆ°a nể huống hồ Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng. Nó lao đầu đến, đánh và o bụng Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng má»™t thoi.
Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng né sang má»™t bên, và rất đắc ý nhÆ° đã tìm thấy được trình Ä‘á»™ võ công của DÆ°Æ¡ng-Qua, mỉm cÆ°á»i bảo Tỉnh-Quang:
- Tỉnh Quang! Ra mà đấu với Dương-Qua! Nhưng chớ đánh nó mạnh nghe.
Tỉnh Quang đã há»m sẵn, chỉ còn có lá»i nói ấy là nhảy ra đánh DÆ°Æ¡ng-Qua láºp tức.
Dương-Qua cũng không nhịn, đâm bổ và o Tỉnh-Quang. Nhưng hễ Dương-Qua đâm và o bên trái thì Tỉnh-Quang dùng tay mặt đánh và o hông, còn Dương-Qua đâm và o bên phải thì Tỉnh-Quang dùng tay trái thoi và o ngực với thế "Hổ môn thủ".
Vá»›i lối đánh Ä‘á»™c hiểm của Tỉnh-Quang, nếu DÆ°Æ¡ng-Qua không luyện ná»™i công trong mÆ°á»i năm tất phải bị há»™c máu rồi.
Tuy váºy, mặt DÆ°Æ¡ng-Qua vẫn trắng bạch ra nhÆ° giấy.
Tỉnh-Quang thấy đánh nó miếng nầy vẫn không chuyển, lấy là m kinh ngạc, liá»n váºn khà và o bà n tay bồi má»™t quả thôi sÆ¡n và o mặt. May thay, đòn nầy DÆ°Æ¡ng-Qua dùng vai đỡ được, song nó không hiểu má»™t tà gì vá» quyá»n thuáºt nên cứ xông và o má»™t cách vụng vá», mặc tình cho đối phÆ°Æ¡ng đánh đá.
ác ý hÆ¡n nữa, Tỉnh-Quang dùng tay mặt nhá» nó rồi lòn tay trái đánh và o bụng dÆ°á»›i nó má»™t đòn chà tá», nó Ä‘au quá phải gò bụng gò lÆ°ng lại mà chịu.
Trong lúc nó cúi lom khom ngÆ°á»i lại bị Tỉnh-Quang dùng bà n tay chém và o ót nó mấy cái, là m cho nó xây xẩm mặt mà y, lảo đảo muốn ngã. Các đạo sÄ© đứng xem thấy thế rá»™ lên cÆ°á»i trÆ°á»›c tánh liá»u lÄ©nh của nó.
Thá»±c ra, má»i ngÆ°á»i có đâu rằng DÆ°Æ¡ng-Qua vốn giống tánh ông ná»™i hắn là DÆ°Æ¡ng-Thiết, má»™t con ngÆ°á»i gan dạ đến chẳng bao giá» chịu đầu hà ng trÆ°á»›c kẻ địch.
Bây giá» Thôi-chÃ-PhÆ°Æ¡ng hiểu rõ DÆ°Æ¡ng-Qua chẳng được táºp luyện võ nghệ gì cả, nên quay sang bảo Tỉnh-Quang:
- Thôi! Äừng đánh nữa Tỉnh-Quang.
Nhưng Tỉnh-Quang được dịp trả thù, nhất định không thôi, vừa đánh túi bụi, vừa nói:
- Nà o, mà y đã biết tay tao chưa?
Dương-Qua cất mồm mắng:
- Khốn nạn! Tao nhất định không coi mà y là gì!
Tỉnh-Quang tức giáºn quá, hai tay đánh lia lịa và o sống mÅ©i DÆ°Æ¡ng-Qua là m cho nó chẳng còn trông thấy trá»i đất gì nữa, lảo đảo quỵ chân xuống đất.
Khà uất xông lên, trong ngÆ°á»i nóng ná»±c. DÆ°Æ¡ng-Qua cảm thấy má»™t hÆ¡i nóng chạy khắp mình, táºp trung xuống Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n, tá»a ra tay chân, ra mồm, rồi cả ngÆ°á»i nó nhÆ° có má»™t mãnh lá»±c nà o sai khiến, nó há mồm "ngoạp" má»™t tiếng, hai chân dà và o mặt đất tung ngÆ°á»i lên, dùng đầu đâm bổ và o ngá»±c Tỉnh-Quang nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p.
Thân hỉnh Tỉnh-Quang to lớn thế kia, mà với ngón đòn đó đã là m cho Tỉnh-Quang tung lên không trung mấy thước, rồi rơi huỵch xuống đất như một tấm phản nằm chết cứng.
Những đạo sÄ© đứng xem nãy giá» thấy Tỉnh-Quang cáºy lá»›n hiếp bé, cáºy mạnh hiếp yếu, giở những ngón đòn Ä‘á»™c ác đánh DÆ°Æ¡ng-Qua, tuy không nói ra nhÆ°ng lòng cÅ©ng hồi há»™p cho tÃnh mệnh DÆ°Æ¡ng-Qua. GiỠđây bá»—ng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua chỉ đánh má»™t đòn mà là m cho Tỉnh-Quang bay bổng lên trá»i, rồi rÆ¡i xuống nằm chết cứng, Ä‘á»u lấy là m lạ chạy đến xem sao.
Tháºt ra trong lúc bà thế, DÆ°Æ¡ng-Qua đã vô tình dùng thế võ "hà m mô công", thế võ ấy trÆ°á»›c kia nó đã đánh chết má»™t đệ tá» của Cái Bang tại đảo Äà o-hoa váºy.
Nó nghe các đạo sĩ nhôn nhao lên, là o xà o nói:
- Thôi chết mất rồi! Hết thở rồi! Trá»i Æ¡i! Chúng ta phải láºp tức và o thÆ°a vá»›i trưởng giáo tiên sÆ°.
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc đó má»›i biết địch thủ nó đã bị thế "hà m mô công" đến chết, và nó cảm thấy má»™t tai vạ ghê gá»›m sắp xảy đến cho nó, nó liá»n thừa lúc má»i ngÆ°á»i không chú ý, co giò ù té bá» chạy.
Các đạo sĩ đang lao nhao trước cái chết của Tỉnh-Quang, Dương-Qua chạy trốn lúc nà o chẳng ai hay biết gì cả.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy Tỉnh-Quang thÆ°Æ¡ng tÃch nặng ná», tháºp tá» nhất sanh, không còn hy vá»ng sống được, vừa giáºn vừa thÆ°Æ¡ng, gá»i tên DÆ°Æ¡ng-Qua mắng lá»›n:
- DÆ°Æ¡ng-Qua! Mà y há»c ngón võ giết ngÆ°á»i ở đâu thế?
Võ công của Tỉnh-Quang tuy khá giá»i, song khổ ná»—i từ lâu nay chỉ trấn thủ nÆ¡i võ Ä‘iện, Ãt kinh nghiệm kiến văn, không biết chống vá»›i miếng đòn "hà m mô công" là miếng đòn rất Ä‘á»™c.
Triệu-chÃ-KÃnh la hét má»™t hồi chẳng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua trả lá»i đâu cả, xem lại thấy DÆ°Æ¡ng-Qua đã mất dạng, liá»n phân công bốn mặt tìm kiếm.
Các đạo sĩ bà n nhau:
- Chung-Nam-sơn chu vi có mấy chục dặm lại là phạm vi thế lực của Trùng-Dương cung, là m thế nà o thằng bé có thể thoát thân dễ dà ng.
Trong lúc đó, DÆ°Æ¡ng-Qua hoảng hốt, chẳng cần chá»n lá»±a xem lối nà o hạ sÆ¡n, cứ việc cắm đầu chạy má»™t mạch rồi lẩn và o trong rừng ráºm để ẩn trốn.
Chạy má»™t lúc, nó nghe Ä‘Ã ng sau có tiếng gá»i:
- DÆ°Æ¡ng-Qua! DÆ°Æ¡ng-Qua! Mi ở đâu? Muốn sống hãy trình diện láºp tức.
Bốn bá» Ä‘á»u có ngÆ°á»i Ä‘uổi bắt là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua hoảng sợ. Nó chạy mãi và o rừng, không dám dừng bÆ°á»›c.
Bá»—ng trÆ°á»›c mặt có bóng má»™t đạo sÄ© chạy đến đón Ä‘Æ°á»ng, nó vá»™i rẽ sang phÃa khác, thì lại có tiếng kêu:
- Nó kìa! bắt lấy nó!
Äạo sÄ© ấy vừa nói, vừa nhảy ra đón Ä‘Æ°á»ng toan thá»™p lấy nó.
Nhanh nhÆ° cắt, DÆ°Æ¡ng-Qua cúi đầu khom lÆ°ng, váºn dụng miếng võ "hà m mô công" bắn và o đối phÆ°Æ¡ng". Äạo sÄ© kia, tuy không chết cứng nhÆ° Tỉnh-Quang song cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng văng ra xa hÆ¡n bảy thÆ°á»›c.
Hai đạo sÄ© khác thấy nó đánh hiểm Ä‘á»™c quá cÅ©ng hết hồn chẳng dám đến gần, chỉ đứng đằng xa kêu cứu om sòm. Nhá» váºn dụng thế "hà m mô công" DÆ°Æ¡ng-Qua đã thắng được hai đạo sÄ©. Nó cảm thấy bá»›t sợ hãi. Tuy nhiên, chân nó vẫn chạy không ngừng.
Chạy một hồi, nó thấy đã xa những đạo sĩ kia, nên lấy là m sung sướng.
Bá»—ng nhiên ở chòm cây trÆ°á»›c mặt nó có tiếng sá»™t sạt rồi má»™t ngÆ°á»i diện mạo phÆ°Æ¡ng phi, hình dung tuấn tú xuất hiện theo sau là Doãn-chÃ-Bình, đệ tam đại đệ tá» của KhÆ°u-xứ-CÆ¡, lấy là m lạ, nghÄ© thầm:
- Vị đạo trưởng nầy sao lại trở vá» trong lúc nó tìm Ä‘Æ°á»ng trốn thoát.
Lòng nó phân vân chÆ°a biết phải đối phó ra sao, thì nhanh nhÆ° chá»›p Doãn-chÃ-Bình đã nhảy sang má»™t bên, Ä‘Æ°a tay thá»™p và o ngá»±c nó, nói lá»›n:
- Mà y có chạy Ä‘i Ä‘Ã ng trá»i má»›i thoát nổi tay ta.
DÆ°Æ¡ng-Qua phản ứng ngay. Ná»™i công "hà m mô" được váºn dụng lên tức thá»i ở đầu ngón tay. Doãn-chÃ-Bình cảm thấy sức Ä‘iện ná»™i công của nó lợi hại liá»n siết chặt cổ tay nó, để ngăn ná»™i công không cho phát xuất và buá»™c phải thối lui vá» Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n.
Thuáºt "hà m mô công" tuy là má»™t thuáºt ná»™i công lợi hại và o bá»±c nhất, song DÆ°Æ¡ng-Qua thá»i gian táºp luyện chÆ°a được bao nhiêu, vả lại đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Doãn-chÃ-Bình, cao đệ trong môn phái Toà n-Chân, dà y công táºp luyện và chiến đấu thì nó là m sao thắng nổi.
Bị ngăn ná»™i công lại, chân nó nhảy chồm chồm lên nhÆ° má»™t con cóc. Thì ra ná»™i công không trở vá» Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n mà lại trở dồn xuống dÆ°á»›i chân, phì ra đằng mồm, buá»™c nó phải thốt ra những lá»i chưởi rủa:
- Khốn nạn! Dã man! Tà n ác!
Thốt nhiên, Doãn-chÃ-Bình buông tay DÆ°Æ¡ng-Qua, bảo:
- Mi muốn trốn thoát hãy hạ sơn đi. Ta đứng đây bảo vệ cho mi.
Nếu mi chần chỠsư phụ mi bắt được thì cái mạng nhỠnhoi của mi ắt không toà n vẹn.
Doãn-chÃ-Bình xÆ°a kia vốn cùng DÆ°Æ¡ng-Khang, cha của DÆ°Æ¡ng-Qua, táºp luyện võ nghệ, tình đồng môn thá»±c thắm thiết. Nay Doãn-chÃ-Bình vừa vỠđến thì được biết câu chuyện của DÆ°Æ¡ng-Qua, lại nghe nói Triệu-chÃ-KÃnh hẹp hòi nghiêm khắc quá mức, đối vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua nhiá»u ác ý. Bởi váºy khi nhìn thấy mặt mà y DÆ°Æ¡ng-Qua sÆ°ng húp và tÃm bầm, quần áo rách nát, Doãn-chÃ-Bình cảm thấy thằng bé bị đánh Ä‘áºp quá nhiá»u Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng hại.
DÆ°Æ¡ng-Qua lấy là m lạ đứng ngây ngÆ°á»i, không hiểu thái Ä‘á»™ của Doãn-chÃ-Bình đối vá»›i mình ra sao cả.
NhÆ°ng ngà y vừa qua nó gặp nhiá»u cÆ¡ nhục quá nên chẳng biết tin và o lòng tốt bất cứ ai. Bởi váºy, tuy Doãn-chÃ-Bình đã thả nó ra mà nó vẫn nghi ngá» chẳng biết đây có phải vì lòng tốt hay vì má»™t xảo kế nà o để hãm hại nó. Nó chẳng nói chẳng rằng, cắm đầu chạy má»™t mạch, không quay lại.
Giây phút, nó nghe má»™t nhóm ngÆ°á»i Ä‘Ã ng sau nó Ä‘ang cãi lá»™n lao xao.
Tứ chi nó không đến ná»—i rã rá»i mệt má»i, vì nó đã có công luyện táºp ná»™i công hồi nhá». Nó chạy gần đến chân núi, nhảy vượt qua mấy đám sáºy, rồi ngẩng mặt lên nhìn thì lúc đó trá»i đã bắt đầu tối nhá nhem. CÆ¡ thể nó đã váºn dụng sức lá»±c quá nhiá»u, cho nên nó thấy cần phải váºn dụng hÆ¡i thở để lấy lại sức. Nó ngồi trên má»™t tảng đá, ngẩng cổ lên hút những là n không khà trong là nh của miá»n rừng núi.
Ngồi nghỉ được má»™t lúc, nó cảm thấy đã khá»e khoắn, toan đứng dáºy chạy nữa thì bá»—ng nhiên trÆ°á»›c mặt nó, vị đạo sÄ© râu dà i, đứng sừng sững tá»± lúc nà o.
Vị đạo sÄ© ấy chÃnh là Triệu-chÃ-KÃnh, sÆ° phụ của nó.
Triệu-chÃ-KÃnh gÆ°Æ¡ng to đôi mắt nhìn nó chòng chá»c, hÆ¡i giáºn dữ bốc lên ngùn ngụt.
Dương-Qua thốt nhiên kêu to lên một tiếng, rồi cắm đầu vụt chạy.
Triệu-chÃ-KÃnh phi thân Ä‘uổi theo.
DÆ°Æ¡ng-Qua tay quỠđược hòn đá ném lại phÃa sau, Triệu-chÃ-KÃnh tránh được. Hai thầy trò kẻ trốn ngÆ°á»i theo bắt, chạy ngoằn ngoèo trong rừng đêm.
DÆ°Æ¡ng-Qua chạy được má»™t lúc thì thấy trÆ°á»›c mặt có bức tÆ°á»ng đá chắn ngang. Nó hoảng hồn chÆ°a biết là m sao, thì thấy dÆ°á»›i chân tÆ°á»ng ấy có má»™t con suối. Chẳng ngần ngại, nó nhảy ùm xuống đấy.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy nó nhảy xuống suối, biết nó sẽ lá»™i sang bãi cá» xanh để và o rừng thông trÆ°á»›c mặt trốn thoát nên Ä‘i vòng qua bá» suối đến đón ở rừng thông.
NhÆ°ng, trong lúc Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘i vòng bá» suối thì DÆ°Æ¡ng-Qua đã vượt khá»i suối, chạy và o khu rừng. Triệu-chÃ-KÃnh, phải theo dấu Ä‘Æ°á»ng mòn Ä‘uổi theo.
Rừng cà ng sâu cây cối cà ng ráºm, mà n Ä‘en phủ dăng nhÆ° má»±c.
Bá»—ng nhiên, Triệu-chÃ-KÃnh nhá»› lại nÆ¡i đó là Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i, chá»— của vị sÆ° tổ Trùng-DÆ°Æ¡ng võ Ä‘iện.
Luáºt lệ của Toà n-Chân môn phái cấm ngặt không, cho đệ tá» nà o được và o đấy má»™t bÆ°á»›c, nên Triệu-chÃ-KÃnh cho rằng DÆ°Æ¡ng-Qua không thể và o đấy dung thân được, bèn kêu lá»›n:
- Dương-Qua! Dương-Qua! muốn sống thì ra ngay.
Kêu mấy tiếng vẫn không có ngÆ°á»i đáp lại, Triệu-chÃ-KÃnh bôn bả Ä‘uổi theo. NhÆ°ng vừa tiến và o Ãt bÆ°á»›c thì ông ta thấy má»™t hà ng chữ khắc trên bia đá, nhá» có ánh sao, nên có thể váºn nhỡn quang dá»c được:
"NgÆ°á»i ngoà i hãy dừng bÆ°á»›c".
ái ngại, Triệu-chÃ-KÃnh không dám Ä‘i sâu và o cất tiếng kêu:
- Thằng nhãi ranh Dương-Qua! Nếu mà y không trở ra mà y sẽ chết tươi trong đó không kịp trối!
Vừa dứt tiếng, Triệu-chÃ-KÃnh nghe bên mình có tiếng o! o! o!, tiếng kêu khác thÆ°á»ng. Tiếng đó, trong bóng tối cháºp chá»n hiện ra má»™t Ä‘Ã n ong không đáp xuống được.
NhÆ°ng loại ong nầy rất linh tÃnh, thấy Triệu-chÃ-KÃnh dùng áo che chở tách ra là m hai bầy, má»™t bầy tấn công phÃa trÆ°á»›c, má»™t bầy tấn công phÃa sau. Triệu-chÃ-KÃnh lại múa áo vòng quanh thân thể để đón ngừa. Bầy ong lại rẽ là m tÆ° tấn công và o bốn mặt.
Triệu-chÃ-KÃnh thấy nguy, chỉ còn có cách lấy vạt áo che kÃn đầu, kÃn mặt, chạy thối lui cho nhanh.
Bầy ong vù vù Ä‘uổi theo sát Triệu-chÃ-KÃnh chạy hÆ°á»›ng nà o chúng bay theo hÆ°á»›ng đó.
Triệu-chÃ-KÃnh thỉnh thoảng phải hé mắt ra để thấy Ä‘Æ°á»ng chạy. Bá»—ng hai chú ong thấy chá»— sÆ¡ hở đó, thừa dịp luồn và o, đốt ngay nÆ¡i trán. Triệu-chÃ-KÃnh không chịu nổi hét lá»›n:
- Ôi chao! Ong gì mà đốt đau đến thế. Có lẽ lần nà y ta sẽ chết mất.
Tháºt váºy, loà i ngá»c ong rất Ä‘á»™c, chỉ cần chÃch má»™t mÅ©i mà nạn nhân đủ thấy rêm khắp ngÆ°á»i, bất tất phải bị nhiá»u mÅ©i.
Triệu-chÃ-KÃnh đến Ä‘á»™ Ä‘au không sao chịu nổi, nằm lăn xuống bãi cá», váºt mình kêu la.
Bầy ong thấy đã thắng tráºn kéo nhau bay và o rừng.
Lúc bấy giá», DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng không tránh khá»i sá»± tấn công của bầy ong. Nó bị ngã gục xuống bãi cá» bất tỉnh chẳng biết tá»± lúc nà o.
Cho đến khi nó tỉnh dáºy thì thấy toà n thân Ä‘au nhức, quanh mình nó vẫn còn lảng vảng mấy con ong trắng. Tuổi nó còn nhá», nó vừa trải qua má»™t ngà y gian lao khổ cá»±c nà o đấu võ vá»›i các đạo sÄ© kia nà o các đạo sÄ© Toà n-Chân rượt bắt, bây giá» nó lại bị ong Ä‘á»™c cắn nữa. Vá»›i tấm thân bé bá»ng đó, sức đâu chịu nổi. Nó đã đến lúc kiệt quệ, mắt nó hoa lên không còn trông thấy Ä‘Æ°á»ng nó, thiếp Ä‘i má»™t hồi lâu.
Trong cÆ¡n mê, nó cảm thấy má»™t vị thÆ¡m thÆ¡ ngá»t ngà o mát mẻ tan dần và o miệng nó, rồi từ từ chạy xuống cổ há»ng. Nó sung sÆ°á»›ng nuốt và o bụng. NÆ°á»›c ấy chạy đến đâu là mát rượi đến đấy. Nó mở bừng mắt ra tỉnh dáºy thì thấy trÆ°á»›c mặt nó má»™t bà lão mặt mà y xấu xà lạ thÆ°á»ng.
Bà lão mặt mà y xấu xà ấy, tay trái đặt lên trán nó, tay mặt cầm má»™t cái bình nhá», trút lần lần chất nÆ°á»›c ngá»t kia và o miệng.
Thứ nÆ°á»›c thần thánh ấy chÃnh là thứ máºt ong ngá»c, có tác dụng trừ ná»c Ä‘á»™c và là m cho tinh thần ngÆ°á»i mệt nhá»c được sảng khoái rất mau lẹ.
Máºt ong kia là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua má»—i lúc má»™t tỉnh. Nó biết rằng bà lão mặt mà y xấu xà đó đã cứu sống nó, bà là má»™t ân nhân chứ không phải má»™t địch thủ, toan hãm hại nó. Lòng nó lâng lâng má»™t niá»m thÆ°Æ¡ng, để tá» vẻ tri ân, nó mỉm miệng cÆ°á»i. Bà lão thấy nó cÆ°á»i tá» ra là hiểu ý nó.
Nó mở mắt nhìn, thấy nụ cÆ°á»i bà lão là m nhăn nheo cả má»™t khuôn mặt già nua. Vẻ xấu xà lại cà ng xấu xà hÆ¡n khiến cho ai trông thấy cÅ©ng phải khiếp sợ.
NhÆ°ng đối vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua trong phút nầy nó đã chán ghét những khuôn mặt hùng hồn quắc thÆ°á»›c rồi. Nó cho rằng những khuôn mặt quắc thÆ°á»›c yên hùng chỉ là những khuôn mặt chứa Ä‘á»±ng cái gì tà n ác hung hăng. Chỉ có khuôn mặt xấu xa má»›i giữ được nÆ¡i đó những cái hiá»n từ đáng mến.
Tuy ý nghĩ của nó nông cạn, song hoà n cảnh đã tạo cho nó một ý nghĩ kỳ quái như thế thì còn biết là m sao? Nó thấy khuôn mặt của bà lão đã là m cho lòng nó ấm áp, chứ không như những khuôn mặt của các đạo sĩ Trùng-Dương cung mà lúc nà o nó cũng thấy lạnh nhạt như băng tuyết.
Nó buột miệng se sẽ nói:
- Bà ơi! Bà đừng để sư phụ con đến bắt con nhé!
Bà lão thấy giá»ng xÆ°ng hô thân máºt của nó, mừng rỡ há»i:
- Cháu ơi! Sư phụ cháu là ai thế?
Äã từ lâu, DÆ°Æ¡ng-Qua chÆ°a bao giá» nghe được má»™t câu nói êm Ä‘á»m thân máºt nhÆ° thế. Còn nhá» tuổi, tuy đã trải qua những ngà y thá»±c là phiêu lÆ°u vất vả, tâm hồn nó vẫn còn dá»… xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c những hà nh vi cao đẹp nhân từ.
Quá cảm kÃch, DÆ°Æ¡ng-Qua nghẹn ngà o không nói nên lá»i, òa lên khóc nức nở.
Bà lão tay siết chặt lấy nó không má»™t lá»i an ủi. Bà ta chỉ ngoẹo đầu sang má»™t bên, đôi mắt long lanh nhÆ° mặt sóng trùng dÆ°Æ¡ng, chứa Ä‘á»±ng má»™t tình thÆ°Æ¡ng mênh mông không bá» bến.
Bà lão đợi cho DÆ°Æ¡ng-Qua khóc má»™t hồi rồi má»›i cất giá»ng há»i:
- Cháu đã bớt đau chưa hở cháu?
Bản tÃnh DÆ°Æ¡ng-Qua Æ°a ngá»t chứ không Æ°a xẵng. CÅ©ng vì thế mà nó không sao chịu nổi cảnh hà hiếp, khắc bạc của má»i ngÆ°á»i. Vả lại, đối vá»›i những kẻ hà hiếp khắc bạc, nó chẳng bao giá» nhá» ra má»™t giá»t nÆ°á»›c mắt, mà nó chỉ xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c cái dịu hiá»n tình cảm mà thôi.
Bởi váºy, bà lão chỉ nói và i câu đã là m cho nÆ°á»›c mắt nó tuông trà n không dứt.
Nó khóc! Khóc mãi không nói ra lá»i! Tuy nó không nói được mà hai dòng nÆ°á»›c mát nó đã nói lên tất cả.
Bà lão lấy khăn nhẹ nhà ng lau nÆ°á»›c mắt cho nó, và dùng lá»i dịu ngá»t dá»— dà nh chẳng khác gì bà đã dá»— má»™t đứa con.
- Thôi nÃn Ä‘i cháu! Cháu đừng khóc nữa! Chỉ chốc lát cháu sẽ khá»i hẳn.
DÆ°Æ¡ng-Qua chẳng cần biết bà lão nói gì, nó chỉ cần nghe cái giá»ng dịu hiá»n kia cÅ©ng đủ là m cho nó khóc ngất rồi.
Bà lão cà ng nói nó cà ng khóc, và khóc ngất không thôi.
Bá»—ng má»™t giá»ng ngá»t ngà o và trong nhÆ° nÆ°á»›c suối, từ trong rặng cây vẳng lại:
- Tôn bà ! Sao tôn bà lại thân ái vá»›i má»™t đứa bé dối trá, khinh nhá»n đệ tá» của ngÆ°á»i khác?
DÆ°Æ¡ng-Qua ngẩng đầu lên nhìn thấy sau rèm cây, má»™t thiếu nữ đẹp tá»±a tiên sa, nõn nà trong bá»™ xiêm y trăng buốc. Má»™t sắc đẹp hoa nhÆ°á»ng nguyệt thẹn mà trong cõi trần gian tưởng chÆ°a bao giá» thấy.
Tá»± nhiên mặt DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘á» bừng lên, nó cúi xuống vì xấu hổ nhÆ° nháºn thấy thiếu nữ Ä‘Æ°a mắt nhìn từ đầu đến chân nó.
Bà lão vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Ta chẳng biết là m thế nà o cho nó nÃn, xin cô nÆ°Æ¡ng khuyên nhủ nó giùm ta.
Thiếu nữ tiến đến gần nhìn những vết thương của Dương-Qua bị ong đốt, rồi đưa tay sỠlên trán nó xem nó nhiễm độc đến mức nà o.
Lòng bà n tay thiếu nữ vừa chạm và o trán DÆ°Æ¡ng-Qua thì DÆ°Æ¡ng-Qua có cảm giác nhÆ° là nh lạnh. NhÆ°ng không phải lạnh nhÆ° băng tuyết, mà cái lạnh êm Ä‘á»m nhÆ° nhung gấm.
Nà ng nói:
- Không sao đâu! Em nhỠạ! Em đã uống chút máºt rồi chỉ trong ná»a ngà y em sẽ bình phục.
Dương-Qua nhìn chăm chăm và o thiếu nữ, chưa biết thiếu nữ ấy là ai? ở đâu? Tại sao lại có một sắc đẹp hồn nhiên, nõn nà , trong trẻo đến thế, thì bà lão như đã hiểu ý, nói:
- Vị nầy là chủ nhân chốn nầy, cháu phải lễ phép đối xỠvới cô nương.
NgÆ°á»i thiếu nữ đẹp nhÆ° hoa, trắng nhÆ° ngá»c kia, chÃnh là Tiểu-long-Nữ, trong má»™ Ä‘Ã i Hoạt-tá»-Nhân mà khách giang hồ đã từng được nghe danh hiệu. Còn bà lão chÃnh là ngÆ°á»i lão bá»™c của vị tổ sÆ° má»™ Ä‘Ã i và Trùng-DÆ°Æ¡ng cung váºy.
Từ ngà y vị đạo trưởng ở má»™ Ä‘Ã i tạ thế, hai ngÆ°á»i nầy vẫn sống chung vá»›i nhau trong má»™ Ä‘Ã i không rá»i ná»a bÆ°á»›c.
Vừa rồi, nghe tiếng ong bay. Tôn bà biết có ngÆ°á»i xâm nháºp địa pháºn má»™ Ä‘Ã i, và kẻ ấy tất bị ong cắn trá»ng thÆ°Æ¡ng nên ra nhìn thá» xem sao, bá»—ng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua, má»™t thằng bé trong tuổi ấu thÆ¡. Tôn bà đem lòng thÆ°Æ¡ng hại ra tay cứu Ä‘á»™ cho nó.
Tôn bà đã Ä‘Æ°a nó và o trong lấy máºt cho uống giải Ä‘á»™c. Do đó, DÆ°Æ¡ng-Qua má»›i được hồi tỉnh mau chóng nhÆ° váºy.
Theo luáºt lệ thì ngÆ°á»i ngoà i không được và o má»™ Ä‘Ã i, đầu là nÆ¡i của má»™, tối kỵ nhất là nam giá»›i. DÆ°Æ¡ng-Qua tuy thuá»™c và o nam giá»›i song tuổi còn nhá», lại bị ong Ä‘á»™c cắn bị thÆ°Æ¡ng nặng quá, Tôn bà đánh liá»u vượt ra ngoà i luáºt lệ đã quy định để mong cứu sống nó là m phÆ°á»›c.
Nếu Tôn bà là má»™t sÆ° phụ xấu nhất ở trần gian thì cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i có lòng tốt nhất, từ bi nhất trên cõi thế.
Dương-Qua lần lần thấy các vết thương êm dịu và tinh thần trở nên mạnh mẽ vô cùng. Nó ngồi sụp xuống đất, cúi đầu lạy bà lão và Tiểu-long-Nữ cô nương.
Nó nói:
- Cháu là DÆ°Æ¡ng-Qua kÃnh bái Tôn bà và Long cô nÆ°Æ¡ng.
Vẻ hoan hỉ lá»™ trên nét mặt bà lão. Bà đỡ DÆ°Æ¡ng-Qua dáºy nói:
- A! Cháu tên Dương-Qua! Thôi chẳng cần phải lạy nữa!
Bà lão dắt nó và o trong mộ đà i.
Tôn bà ẩn cÆ° trong má»™ Ä‘Ã i đến nay đã hà ng mấy mÆ°Æ¡i năm, chẳng bao giá» tiếp xúc vá»›i ngÆ°á»i ngoà i nay bá»—ng dÆ°ng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t đứa bé khôi ngô, ăn nói lanh lợi, lâm và o hoà n cảnh tai nạn nên Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng mến.
Tiểu-long-Nữ lúc nà o dáng mặt cÅ©ng trầm lặng nhÆ° mặt nÆ°á»›c hồ thu. Nà ng ngồi trên má»™t chiếc trà ng ká»· gần đó, chỉ khe khẽ gáºt đầu khi nhìn nó.
Tôn bà há»i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- Cháu từ đâu đến? Vì sao mà bị nhiá»…m thÆ°Æ¡ng tÃch? Có kẻ nà o ác nghiệt đánh cháu nhÆ° thế?
Dứt lá»i, Tôn bà không chá» DÆ°Æ¡ng-Qua đáp, lấy má»™t cái bánh cho DÆ°Æ¡ng-Qua bảo ăn cho đỡ đói.
DÆ°Æ¡ng-Qua ăn mấy miếng bánh ngon miệng, Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện mình kể lại cho hai ngÆ°á»i trong má»™ Ä‘Ã i nghe. Nó ăn nói hoạt bát, linh lợi, thỉnh thoảng ph và o câu chuyện những lá»i nói tình cảm khiến ngÆ°á»i nghe phải xúc Ä‘á»™ng không Ãt.
Tôn bà nghe kể xót xa cho thân thế nó, thỉnh thoảng thở dà i chép miệng, Tiểu-long-Nữ thanh sắc vẫn không lúc nà o thay đổi. Nà ng vẫn thư thái ngồi nghe cho đến lúc Dương-Qua kể đến chuyện Lý Mạc Thu, nà ng mới đưa mắt nhìn Tôn bà một chút.
Tôn bà nghe DÆ°Æ¡ng-Qua kể hết câu chuyện. Liá»n dang tay bế nó và o lòng âu yếm, nói:
- Ôi thôi! Sao mà số pháºn của cháu lại khổ cá»±c đến thế.
Tiểu-long-Nữ từ từ đứng dáºy nhìn Tôn bà nói:
- Những vết thÆ°Æ¡ng của em bé chẳng có gì đáng ngại. ThÆ°a Tôn bà , xin Tôn bà hãy Ä‘Æ°a cháu ra khá»i má»™ Ä‘Ã i Ä‘i.
Câu nói của nà ng là m cho cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u run lên.
Dương-Qua thổn thức nói:
- Cháu chẳng muốn trở vá»! Cháu chẳng muốn trở vá»! Xin cho cháu ở lại đây vá»›i bà vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, dẫu đến chết cháu cÅ©ng chẳng rá»i.
Tôn bà nói:
- Dám thưa cô nương! Nếu để nó trở vỠTrùng-Dương cung nó sẽ bị cực khổ lắm. Sư phụ nó chẳng ưa gì nó!
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Tôn bà nên dẫn nó ra ngoà i. Còn vỠđâu, ở đâu tùy ý nó. Tôn bà có thể bảo với sư phụ nó đừng khe khắc nó nữa.
Tôn bà nói:
- Ôi! Việc bên Trùng-Dương cung chúng ta nà o có biết ra sao.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Tôn bà lấy cho nó má»™t hÅ© máºt để nó mang theo rồi Ä‘em nó ra khá»i chốn nầy.
Lá»i nói của nà ng tuy rất nhẹ nhà ng, song có vẻ uy nghiêm là m cho ngÆ°á»i khác không dám chống lại.
Tôn bà thở dà i, biết rằng Tiểu-long-Nữ đã nói đi nói lại như thế là đã quyết định rồi dẫu có nói gì nà ng cũng chẳng nghe. Hai mắt bà lão nhìn Dương-Qua có vẻ luyến tiếc.
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘á»™ng lòng, đứng phắt dáºy chắp tay cúi đầu bái hai ngÆ°á»i và nói:
- Cháu xin tạ Æ¡n Tôn bà và cô nÆ°Æ¡ng đã chữa cho cháu khá»i các vết thÆ°Æ¡ng. Cháu xin phép Tôn bà và cô nÆ°Æ¡ng đặng lên Ä‘Æ°á»ng.
Tôn bà nhìn Dương-Qua với vẻ mặt rất ái ngại, nói:
- Bây giỠcháu định vỠđâu?
DÆ°Æ¡ng-Qua lặng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t lúc rồi đáp:
- Trá»i đất vô cùng vô táºn... Cháu thấy chá»— nà o tốt thì vá» thôi. GiỠđây cháu chÆ°a thể nà o biết trÆ°á»›c được.
Tháºt ra, DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng chÆ°a biết rồi đây nó sẽ ra sao? Äi vỠđâu? ở đâu? Nó phó mặc tấm thân nó cho hoà n cảnh.
Thấy nét mặt buồn rầu của nó đượm và o hai ánh mắt, Tiểu-long-Nữ nói:
- Em đừng lấy là m lạ khi thấy ta phải giục em rá»i khá»i chốn nà y. ấy bởi qui luáºt nÆ¡i đây nghiêm ngặt, không cho phép ngÆ°á»i ngoà i được và o chá»› đừng nói đến chuyện lÆ°u trú nữa.
DÆ°Æ¡ng-Qua đáp vá»›i giá»ng hồn nhiên:
Em đã từng sống trong hoang lạnh thì nay dẫu có ra đi cũng chẳng sao. Nhưng chẳng biết đến bao giỠem có thể thấy lại được Cô nương và Tôn bà !
Lá»i nói tuy bắt chÆ°á»›c ngÆ°á»i lá»›n, song hà m xúc Ãt nhiá»u cái ngây thÆ¡ của má»™t đứa bé! Tôn bà nghe giá»ng nói ấy vừa buồn cÆ°á»i vừa thÆ°Æ¡ng hại, nhìn và o mặt nó thấy đôi mắt nó rÆ°á»›m lệ, hai giá»t nÆ°á»›c mắt Ä‘ang cuá»™n tròn lăn xuống đôi gò má.
Tôn bà không cầm được lòng thương, lại năn nỉ Tiểu-long-Nữ,
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng! Thân nó bé bá»ng, giữa đêm khuya canh vắng biết đâu mà vá». Xin cô nÆ°Æ¡ng cho nó lÆ°u lại đến sá»›m mai.
- Tiểu-long-Nữ đã quyết định Ä‘iá»u gì thì đâu có ai năn nỉ cÅ©ng coi nhÆ° chẳng nghe thấy. Nà ng nể lá»i khe khẽ lắc đầu nói:
- ThÆ°a Tôn bà , Tôn bà đã quên qui luáºt mà Tiên sÆ° đã dặn sao?
Tôn bà biết có nói nữa cÅ©ng chẳng Ãch gì, tiến đến gần DÆ°Æ¡ng-Qua nói nhá»:
- Thôi ta cùng vá»›i cháu Ä‘i chÆ¡i váºy.
Dương-Qua dụi mắt cúi đầu bước ra, nói:
- ThÆ°a bà , cháu chẳng dám phiá»n bà dẫn cháu ra Ä‘i.
Nó vừa ra đến cá»a má»™, bá»—ng có tiếng nói từ ngoà i vá»ng và o:
- Tôi là đệ tá» của Toà n-Chân phái Doãn-chÃ-Bình, phụng mệnh sÆ° phụ tôi đến xin yết kiến Tiểu-long-Nữ cô nÆ°Æ¡ng.
Tiếng nói rõ rà ng từ trong rừng gần mộ đà i nghe rõ mồn một.
Tôn bà vội lướt tới, nắm chặt tay Dương-Qua nói:
- Có ngÆ°á»i ở ngoà i toan bắt cháu. Cháu đứng yên nÆ¡i đấy, đừng ra nữa.
Mặt DÆ°Æ¡ng-Qua bá»—ng nhợt nhạt, ná»a kinh hãi, ná»a tức giáºn, thân thể nó run lên.
Tiểu-long-Nữ nói:
- ThÆ°a Tôn bà , xin Tôn bà há»i xem há» muốn yết kiến chúng ta có Ä‘iá»u chi.
Tôn bà nghĩ ngợi một lát rồi quay sang nói với Dương-Qua:
- Cháu ở đây, để ta ra ngoà i há»i xem há» muốn yết kiến cô nÆ°Æ¡ng có việc gì?
DÆ°Æ¡ng-Qua bẩm tÃnh vốn ngang ngạnh, lúc bấy giá» khà uất lại nổi lên, nó trá»n đôi mắt tròn xoe nhìn ra ngoà i nói:
- Thưa Tôn bà , Tôn bà chẳng cần che chở cháu là m chi, việc cháu là m cháu chịu, cháu đã lỡ tay đánh chết một đạo sĩ ở Trùng-Dương cung, dù cháu có bị hỠgiết cũng được.
Nói dứt lá»i nó nhảy thót ra ngoà i.
Bà lão thở dà i, nói:
- Thằng bé nầy thá»±c khó bảo. Bá»n há» Ä‘ang ở nÆ¡i trung tâm khu vá»±c của má»™ Ä‘Ã i, nó là m sao thoát ra khá»i được.
Nói là má»™ Ä‘Ã i, nhÆ°ng kỳ thá»±c đây là má»™t tòa nhà rá»™ng lá»›n xây ngầm dÆ°á»›i lòng núi. XÆ°a kia chÃnh VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng đã dùng chốn nầy để luyện táºp võ nghệ. Lúc đầu, VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng chỉ xây cất sÆ¡ sà i nhÆ°ng cÅ©ng đã bố trà nghiêm chỉnh nÆ¡i cÆ° trú của mình, để xứng đáng là nÆ¡i trung tâm của má»™t môn phái. Sau đó ngÆ°á»i bạn cÅ© của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng đến ở, lại chỉnh đốn thêm lên, là m cho má»™ Ä‘Ã i thêm vẻ uy nghi diá»…m lệ, nhất là các phòng, các Ä‘á»™ng và những lối ra và o trở nên huyá»n ảo khác thÆ°á»ng.
Bấy giá» Tôn bà thấy DÆ°Æ¡ng-Qua bÆ°á»›ng bỉnh liá»n nhảy theo, nắm tay dắt Ä‘i.
Chỉ má»™t lúc, hai ngÆ°á»i ra khá»i cá»a Ä‘á»™ng, xuyên qua rừng thông đến má»™t miếng đất trống trÆ°á»›c rừng.
Trăng sáng, xuyên qua các cà nh cây kẽ lá nhÆ° thếp và ng, dÆ°á»›i ánh trăng, có bóng sáu, bảy đạo sÄ©. Äà ng xa lại có bốn đạo nhân Ä‘ang phục dịch săn sóc cho hai ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng là Tỉnh-Quang và Triệu-chÃ-KÃnh.
Mấy đạo nhân trông thấy DÆ°Æ¡ng-Qua liá»n bà n luáºn vá»›i nhau rồi tiến lên phÃa trÆ°á»›c mấy bÆ°á»›c.
DÆ°Æ¡ng-Qua giáºt tay ra khá»i bà n tay bà lão, chạy đến Ä‘Ã ng trÆ°á»›c nói lá»›n.
- Ta ở chỗ nầy chỠchúng bay đến để giết chết ta đây.
Mấy đạo nhân không ngá» tánh khà DÆ°Æ¡ng-Qua lại có thể cứng cá»i và liá»u lÄ©nh đến thế. Trong đám đạo nhân ấy có má»™t ngÆ°á»i xông ra, định chá»™p lấy DÆ°Æ¡ng-Qua ấn đầu đẩy nó vá» phÃa trÆ°á»›c.
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘iá»m tÄ©nh, cÆ°á»i nhạt, nói:
- Ta đâu thèm trốn tránh mà ngươi lại vội và ng đến thế.
Vị đạo nhân ấy là đệ tá» của Triệu-chÃ-KÃnh. Vì thế sÆ° phụ nó vì DÆ°Æ¡ng-Qua mà bị ong đốt trá»ng thÆ°Æ¡ng nên nó nóng lòng muốn bắt DÆ°Æ¡ng-Qua đánh cho chết. Từ thuở nhá», đạo sÄ© nầy sống bên Triệu-chÃ-KÃnh được Triệu-chÃ-KÃnh săn sóc coi nhÆ° con đẻ váºy, nay Triệu-chÃ-KÃnh bị ong đốt, chết Ä‘i sống lại là m sao nó khá»i Ä‘au lòng. Nó hăm hở dùng quyá»n đánh và o đầu DÆ°Æ¡ng-Qua.
Tôn bà định bụng sẽ Ä‘em lá»i phải trái nói chuyện vá»›i các đạo sÄ©, song thấy DÆ°Æ¡ng-Qua bị đạo sÄ© kia nắm đầu, Ä‘á»™t kÃch má»™t cách tà n nhẫn, bà lão phút Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng liá»n phi thân tá»›i phóng vạt áo đánh và o bá»n kia để cứu DÆ°Æ¡ng-Qua. Bá»n kia bị Ä‘au tê tái cả ngÆ°á»i tưởng nhÆ° má»™t lằn roi sắt đánh và o da thịt, vì thế bá»n chúng phải buông DÆ°Æ¡ng-Qua ra.
Tôn bà tay trái bồng DÆ°Æ¡ng-Qua, tay phải chống và o hông, hiên ngang lui vá» phÃa rừng thông.
Miếng đánh bằng vạt áo để cÆ°á»›p lại ngÆ°á»i nhanh nhÆ° Ä‘iện, khiến cho các đạo sÄ© đứng ngây ngÆ°á»i, không kịp Ä‘á» phòng.
Tôn bà đi xa được và i trượng thì ba đạo sÄ© tức giáºn hét lá»›n:
- BỠthằng ấy ra!
Dứt lá»i, há» hò nhau xông đến. Tôn bà ngãnh đầu lại, cÆ°á»i nhạt nói:
- Các ngÆ°á»i là m gì thế.
Bấy giá» Doãn-chÃ-Bình xông đến, nháºn ra được bà lão là ngÆ°á»i đã ở lâu năm trong Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i, nên chẳng dám khinh thÆ°á»ng, sợ mắc tá»™i vá»›i tiá»n nhân liá»n ra lệnh cho các đạo sÄ© kia:
- Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải dang ra, không được vô lá»… vá»›i Tôn bà .
Äoạn Doãn-chÃ-Bình cúi rạp đầu là m lá»…:
- Äệ tá» Doãn-chÃ-Bình xin kÃnh bái báºc tiá»n bối.
Bà lão há»i:
- Có chi thế.
Doãn-chÃ-Bình thÆ°a:
- Có thằng bé kia là đệ tá» của Toà n-Chân phái, kÃnh xin tiá»n bối vui lòng trả lại cho.
Tôn bà quắc mắt nghiêm nghị nói:
- TrÆ°á»›c mặt ta, các ngÆ°Æ¡i dùng những đòn Ä‘á»™c ác đánh nó. Nếu ta trao nó cho các ngÆ°Æ¡i mang vá» Trùng-DÆ°Æ¡ng cung thì không biết các ngÆ°Æ¡i còn đối xá» tà n ác vá»›i hắn bằng cách nà o nữa. Ta nỡ lòng nà o để cho đứa trẻ thÆ¡ phải chịu Ä‘Ã y Ä‘á»a oan uổng?
Doãn-chÃ-Bình nuốt nhục, nói:
- Thằng nhá» nầy thá»±c ngoan cố chÆ°a từng thấy. Nó lừa thầy dối bạn, không còn biết lá»… nghÄ©a, trá»i đất là gì. Chúng tôi răn phạt nó thì nó lại còn Æ°Æ¡n ngạnh hÆ¡n.
Bà lão vẫn giáºn dữ, nói:
- Ghê gá»›m chÆ°a! Nó lừa thầy bạn Æ°? Hay là những báºc là m anh là m cha đã lừa dối nó? Suốt ná»a năm, chẳng dạy nó được má»™t ngón võ nà o, thế mà bảo nó phải ra tỉ thà vá»›i những đồ đệ hảo hán trong phái. Nó không muốn đấu mà cứ ép nó phải đấu. Äến khi đấu tất phải có kẻ hÆ¡n ngÆ°á»i thua, sao lại buá»™c nó và o tá»™i Æ°Æ¡n ngạnh? Äối vá»›i má»™t đứa trẻ thÆ¡ nhÆ° thế đó mà má»i ngÆ°á»i xúm lại đánh nó nhÆ° đánh má»™t kẻ thù thì còn mặt mÅ©i nà o dám xÆ°ng là sÆ° phụ, sÆ° thúc, sÆ° bá của nó Æ°? Bá»±c trên lầm lá»—i bao giá» cÅ©ng đắc tá»™i hÆ¡n kẻ dÆ°á»›i.
Tôn bà có nét mặt xấu xÃ, khi máu giáºn bốc lên, mặt Ä‘á» gay, các bắp thịt nhăn nheo rung chuyển lại cà ng là m cho bà lão thô kịch hÆ¡n nữa. Các đạo sÄ© ai nhìn và o mặt bà cÅ©ng phải rợn ngÆ°á»i.
Doãn-chÃ-Bình nghe bà lão nói má»™t hồi, nghÄ© bụng:
- Việc đả thÆ°Æ¡ng Tỉnh-Quang đâu phải là lá»—i của DÆ°Æ¡ng-Qua, chỉ tại những ngÆ°á»i đứng xem kÃch bác.
NghÄ© nhÆ° váºy, hắn nói:
- Việc phải quấy chúng tôi cần trình vá»›i vị đạo trưởng chúng tôi phân xét. Bây giá» xin kÃnh lão tiá»n bối giao trả DÆ°Æ¡ng-Qua thôi.
Tôn bà cÆ°á»i nhạt nói:
- Toà n-Chân môn phái từ VÆ°Æ¡ng-trùng DÆ°Æ¡ng trở vá» sau không có lấy má»™t ngÆ°á»i xứng đáng. Bởi thế tuy bá»n ta ở gần mà chẳng bao giá» lui tá»›i.
Doãn-chÃ-Bình nghe nói, bảo thầm:
- Lá»—i ấy do má»™ Ä‘Ã i đâu phải lá»—i của bá»n ta không lui tá»›i.
Tuy nghÄ© thế, Doãn-chÃ-Bình cÅ©ng chẳng muốn biện luáºn là m gì vá»›i bà lão, chỉ muốn bà lão trả DÆ°Æ¡ng-Qua lại cho xong việc bèn nói xuôi:
- Lão tiá»n bối là báºc tà i cao đức trá»ng, nếu trong phái Toà n-Chân chúng tôi có Ä‘iá»u gì sÆ¡ xuất dám xin lão tiá»n bối nói vá»›i đạo trưởng chúng tôi để răn dạy, và cÅ©ng để có dịp chúng tôi đến tạ tá»™i cùng báºc tiá»n bối và Long cô nÆ°Æ¡ng.
Giữa lúc đó, DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘ang được Tôn bà bế ngang hông, ká» tai nói nhá»:
- ThÆ°a Tôn bà , lão đạo sÄ© nầy quỉ quái lắm, nhiá»u mÆ°u kế thâm Ä‘á»™c lắm, xin Tôn bà hãy cẩn tháºn kẻo lầm mÆ°u đó.
Tôn bà thấy thằng bé đối vá»›i mình thân thiết chẳng khác tình bà cháu ruá»™t thịt, lấy là m thÃch thú, nghÄ© bụng:
- Dù chúng có nói đến đâu ta cũng không thể trao trả thằng bé nầy cho chúng hà nh hạ được.
Tôn bà nói lớn:
- NgÆ°Æ¡i định Ä‘em thằng bé nầy vá» Trùng-DÆ°Æ¡ng-cung để đối phó vá»›i nó chá»› gì. Trá»i Æ¡i! là m báºc sÆ° phụ lại phải đối phó vá»›i đệ tá», đối phó vá»›i con nÃt Æ°?
Doãn-chÃ-Bình nói:
- Äệ tỠđây vá»›i cha đứa bé xÆ°a kia vốn là tình đồng môn. Nay cha nó mất Ä‘i, nó là đứa con côi cút, đệ tá» nỡ nà o quên tình cha nó mà xá» tệ vá»›i nó. Xin trưởng lão cứ an tâm.
Bà lão lại lắc đầu nói:
- Già nà y vốn chẳng Æ°a kẻ khác nói nhiá»u lá»i.
Nói đoạn Tôn bà bồng Dương-Qua rảo bước và o rừng.
Bấy giá» Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘ang bị ong Ä‘á»™c cằn, được má»i ngÆ°á»i cứu chữa gần đấy. Tuy Triệu-chÃ-KÃnh vẫn còn Ä‘au Ä‘á»›n khó chịu, tỉnh mỉnh tâm thần. Khi nghe bà lão nói, Triệu-chÃ-KÃnh nghe rõ và không đằng được sá»± căm tức, liá»n vùng dáºy chạy vá» hÆ°á»›ng Tôn bà quát lá»›n:
- Thằng nhá» kia là đệ tá» của ta, muốn đánh muốn mắng chưởi nó là do quyá»n ta quyết định. Ai ngăn cản sÆ° phụ không cho trừng phạt đệ tá» tất kẻ ấy không biết Ä‘iá»u.
Bà lão thấy Triệu-chÃ-KÃnh nhảy lồng lá»™n nhÆ° đứa mất trÃ, lại nghe giá»ng nói há»—n láo ấy biết hắn là sÆ° phụ của DÆ°Æ¡ng-Qua, và lá»i DÆ°Æ¡ng-Qua là đúng, nên chẳng thèm phân lá»i hÆ¡n thiệt, cất tiếng nói:
- Ta chẳng để cho ngÆ°Æ¡i có quyá»n, ngÆ°Æ¡i là m gì ta.
Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘á» ngầu đôi mắt, quát:
- Äứa bé đó là đệ tá» của ta. Bà có can hệ gì đến nó? Bà có quyá»n gì giữ lấy nó.
Tôn bà giá»ng run run, đáp:
- Từ trÆ°á»›c nó đã không phải là ngÆ°á»i trong môn phái Toà n Chân. Nó đã tôn Tiểu-long-Nữ là m sÆ° mẫu, Tiểu-long-Nữ trong má»™ Ä‘Ã i có quyá»n định Ä‘oạt số pháºn của nó, các ngÆ°Æ¡i không có quyá»n.
Các đạo sÄ© nghe bà lão nói Ä‘á»u nhốn nháo lên.
Bởi vì theo quy tắc trong võ lâm, má»™t đệ tỠđã nháºn ai là m thầy rồi thì không có quyá»n chạy sang thầy khác khi không có sá»± đồng ý của thầy trÆ°á»›c. Trái lẽ đó sẽ bị ghép và o tá»™i bá»™i nghịch. Ngược lại, các báºc thầy cÅ©ng không có quyá»n nháºn đệ tá» của kẻ khác là m đệ tá» của mình khi chÆ°a được vị thầy trÆ°á»›c yêu cầu. HÆ¡n nữa, má»™t đệ tá» ngÆ°á»i nầy sang há»c ngÆ°á»i khác cÅ©ng không được gá»i ngÆ°á»i khác bằng sÆ° phụ. Trong Ä‘á»i võ chỉ được gá»i má»™t ngÆ°á»i bằng sÆ° phụ mà thôi. Và nhÆ° Quách-Tỉnh trÆ°á»›c kia đã là m lá»… thụ giáo Giang-Nam thất tá», sau đến há»c Hông-thất-Công, vẫn không được gá»i Hông-thất-Công là sÆ° phụ. Mãi đến Kha-trấn-ác vì có sá»± dà n xếp chÃnh thức vá»›i Thất tá», thá»a thuáºn phân công nên má»›i gá»i Kha-trấn-ác là sÆ° phụ.
Tôn bà bị Triệu-chÃ-KÃnh vặn há»i, không biết trả lá»i là m sao phải nói bừa nhÆ° thế, bà không biết rằng nói nhÆ° thế là trái vá»›i quy tắc trong võ lâm. HÆ¡n nữa, bà lão tá»± thuở nay có bao giá» giao thiệp vá»›i ngÆ°á»i ngoà i đâu mà hiểu biết quy tắc.
Các đạo sÄ© trong phái Toà n-Chân nghe bà lão nói, ai cÅ©ng tá» vẻ cấm tức, bởi vì bà đã công khai phản lại luáºt lệ của tổ sÆ°.
Triệu-chÃ-KÃnh cắn răng cố nhịn Ä‘au, thét há»i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- DÆ°Æ¡ng-Qua! Có đúng thế chăng? Có phải mà y đã nhìn nháºn Tiểu-long-Nữ là m sÆ° phụ chăng?
DÆ°Æ¡ng-Qua chỉ là má»™t đứa bé, đâu biết trá»i đất là gì. Nó thấy ai bênh vá»±c cho nó thì nó hưởng ứng nói theo.
Bởi váºy nó gÆ°á»m mắt nhìn Triệu-chÃ-KÃnh, quát lá»›n:
- Äạo sÄ© khốn kiếp kia! Cả bá»n đánh ta, ta còn là m sao nháºn là thầy được! Ta đã bái lạy Tôn bà là m sÆ° mẫu và cả Tiểu-long-Nữ cô nÆ°Æ¡ng nữa.
Lá»a giáºn xông lên ngùn ngụt ở há»ng ở cổ, Triệu-chÃ-KÃnh nhÆ° muốn xé tung lồng ngá»±c, Triệu-chÃ-KÃnh vùng dáºy nhÆ° má»™t con hổ đói, lấy tay xỉa vá» phÃa bà lão.
Tôn bà mắng lớn:
- Súc sanh! Ngươi muốn là m gì ta?
Rồi bà lấy tay gạt phắt Triệu-chÃ-KÃnh ra.
Triệu-chÃ-KÃnh vốn là má»™t tay cá»± phách trong phái Toà n-Chân so vá»›i những ngÆ°á»i trong hà ng đệ tam đại đệ tá». Bởi váºy mặc dù Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng, Triệu-chÃ-KÃnh ra quyá»n vẫn còn mãnh liệt lắm.
Sau má»™t đòn chạm nhau, cả hai bên Ä‘á»u lui vá» má»™t bÆ°á»›c để thủ thế.
Tôn bà lÆ°á»m mắt nhìn Triệu-chÃ-KÃnh nói:
- Khá khen mi cÅ©ng là tay bản lÄ©nh, không phải là tầm thÆ°á»ng.
Triệu-chÃ-KÃnh lại xông và o xỉa má»™t đòn thứ hai nữa. NhÆ°ng ngón đòn nà y cÅ©ng bị Tôn bà đánh vẹt ra.
Lấy là m uất ức, Triệu-chÃ-KÃnh lấy toà n lá»±c tấn công đòn thứ ba nữa.
Lần nầy Tôn bà không gạt, né sang má»™t bên vút vạt áo tung ra, Triệu-chÃ-KÃnh nghe tiếng gió toan tránh sang má»™t bên thì bá»—ng nhiên đến lúc cái vết Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i trở lại hà nh hạ là m cho Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘au nhức không chịu nổi, ôm đầu ngồi phịch xuống đất.
Tôn bà tiến đến đá và o mông Triệu-chÃ-KÃnh má»™t đá là m cho Triệu-chÃ-KÃnh tung bổng lên trá»i nhÆ° má»™t trái banh, tiếng la ú á»› không dứt.
Thấy váºy các đạo sÄ© hô nhau láºp bà y thế tráºn Bắc-đẩu để đối phó vá»›i Tôn bà .
Tuy Tôn bà không biết đến tráºn Bắc-đẩu, song chỉ giao đấu và i hiệp, bà lão đã biết thế tráºn lợi hại nhÆ° thế nà o rồi. Tay trái bà phải bồng DÆ°Æ¡ng-Qua chỉ còn có má»™t tay mặt để ứng phó vá»›i đối phÆ°Æ¡ng mà thôi.
Sau khi đánh tá»›i hiệp thứ mÆ°á»i ba, bà lão đã bị thế tráºn vây hãm, buá»™c bà ở trong tình trạng hiểm nghèo.
Tháºt ra, nếu Ä‘em tà i võ nghệ của từng má»—i đạo sÄ© ra mà so sánh thì trong bá»n còn kém thua bà lão nhiá»u. NhÆ°ng nhá» thế tráºn Bắc-đẩu bảy ngÆ°á»i hợp sức lại thà nh má»™t, nên mãnh lá»±c phi thÆ°á»ng, tráºn thế nhỠđó biến chuyển theo lối liên hoà n là m cho bà lão ở trong thế "mãnh hổ nan địch quần hồ".
Má»—i ngá»n cÆ°á»›c Tôn bà công kÃch Ä‘á»u bị Doãn-chÃ-Bình chỉ huy tráºn thế má»™t cách linh diệu, giải vây má»™t cách dá»… dà ng.
Còn thế công của Bắc đẩu tráºn luôn luôn liên tục, không há» gián Ä‘oạn. Bởi váºy, chỉ đánh thêm mÆ°á»i hiệp nữa, là Tôn bà bị hai đạo sÄ© khóa được tay phải, mé hông trái lại bị hai ngÆ°á»i nữa công kÃch bằng những đòn bổ thượng.
ở và o thế bắt buộc, Tôn bà phải buông Dương-Qua ra để được rảnh tay ứng chiến.
Nhưng bà vừa buông Dương-Qua thì bỗng nghe một tiếng huýt hai đạo sĩ xông đến bắt Dương-Qua.
Tôn bà nghĩ bụng:
"DÆ°Æ¡ng-Qua mắng bá»n đạo sÄ© kia là khốn khiếp tháºt cÅ©ng đúng. Ta không ngá» bá»n chúng lại nhiá»u thù oán vá»›i thằng bé nhÆ° thế".
Äoạn , bà lão tung vạt áo quất Ä‘uổi hai ngÆ°á»i , mồm ngân lên mấy tiếng o ! o !. Tiếng ngân lúc đầu nhá» sau lá»›n dần .
Doãn-chi-Bình đã rõ được tà i nghệ của lão bà nên từ lúc giao đấu đến giá» hết sức tháºn trá»ng . Doãn-chÃ-Bình thừa hiểu vị tiá»n bối kia từ xÆ°a đến nay cÆ° trú trong Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i , so vá»›i vị tổ sÆ° sáng láºp ra môn phái Toà n-Chân thì tà i nghệ kể cÅ©ng suýt soát , chỉ vì bà lão già nua váºy thôi .
ấy váºy , muốn thắng bà lão đâu phải chuyện dá»… , dẫu rằng vá»›i thế Bắc đảu tráºn.
Lúc nghe tiếng o ! o ! o ! Doãn-chÃ-Bình tưởng rằng đó là má»™t phép " truyá»n âm nhiếp tâm " để Ä‘iá»u hoà hÆ¡i thở và ổn định tâm thần , phòng bị địch nhân dùng pháp thuáºt chế ngá»± , nà o ngỠđâu những âm thanh ấy má»—i phút má»™t lá»›n dần , rồi gây nên má»™t biến cố là m cho các đạo sÄ© phải kinh hoà ng khiếp vÃa.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 01:18 AM.
|
29-07-2008, 01:21 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 13
Mộ đà i Hoạt TỠNhân
Tiếng ngân o ! o ! o ! của bà lão hoà vá»›i tiếng vo vo từ đằng xa vá»ng lại.
Doãn-chÃ-Bình thất sắc ra lệnh cho cá đạo sÄ© :
- Toà n thể hãy rút lui láºp tức .
Má»i ngÆ°á»i nghe hiệu lệnh ngẩn ngÆ°á»i ra , không hiểu tại sao bá»n chúng Ä‘ang thắng thế , bà già kia chỉ ngân mấy tiếng o ! o 1 o 1 mà phải rút lui , sợ sệt .
Thì ra , một bầy ong trắng nhấp nhó trong ánh trắng đang tiến đến vun vút . Chỉ phút chốc , bầy ong đã bủa vây trên đầu các đạo sĩ .
các đạo sÄ© đã chÃnh mắt trônt thấy Triệu-chÃ-KÃnh bị ong cắn Ä‘au Ä‘á»›n thế nà o rồi nên lúc thấy bầy ong , ai nấy thất sắc , cắm đầu chạy không dám ngoảnh cổ lại .
Äà n ong trắng cố sức bay nhanh Ä‘uổi theo.
THấy các đạo sÄ© không thể nà o tránh nổi ong Ä‘á»™c đốt , bà lão mỉm cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng .
Giữa lúc nguy biến đó , bá»—ng phÃa trùng-DÆ°Æ¡ng cÅ©ng xuất hiện má»™t đạo nhân râu tóc bạc , hình dung quắc thÆ°á»›c , tay cầm má»™t cây Ä‘uốc , lá»a cháy ngùn khói toả um tùm . chạy đến nung và o bầy ong đốt , Bầy ong trắng bị khói lá»a liá»n bay tứ tán và o rừng hết .
bà lão trông thấy ngạc nhiên , cất tiếngh á»i lá»›n ;
- lão đạo sĩ kia là ai mà dám cả gan phá hoại bầy ong của ta ?
Vị Ä‘sạo sÄ© ấy , sau khi xua Ä‘uổi bầyong , bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt bà lão , vừa cÆ°á»i vừa nó :
- Bần đạo chÃnh là XÃch-đại-Thông , kÃnh chà o Tôn bà đó .
Tôn bà xÆ°a nay không tiếp xúc vá»›i ngÆ°á»i trong phái võ lâm song vì ở gần Trùng-DÆ°Æ¡ng cung nên có nghe danh XÃch-đại-Thông là má»™t tay trong bảy cao sÆ° đại đệ tá» của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng , czo thủ trong Toà n-Chân phái .
Thấy XÃch-đại-Thông uy dÅ©ng nhÆ° thế , Tôn bà liên tÆ°iứng đến Doãn-chÃ-bình và các đạo sÄ© đồng hạng khác không phải là những tay tầm thÆ°oừng .
trong lúc đó , đằng sau XÃch-đại-Thông có má»™t đạo sÄ© nói lá»›n :
- Khưu , Vương sư huynh ! Chúng ta có thể dừng chân nơi đây mà không sợ bị ong đốt nữa đâu .
XÃch-đại-Thông quay lại nhìn thì thấy KhÆ°Å©-ứ-CÆ¡ cà VÆ°Æ¡ng- xứ-NHất , hai ngÆ°á»i nà y quần áo còn vÆ°Æ¡ng nté bụi Ä‘Æ°á»ng chÆ°a phai , liá»n há»i :
- ủa ! Sư huyenh Khưu , vương đã vỠđến rồi sao . Cuộc du hà nh có gì lạ không ?
KHông đợi VÆ°Æ¡ng xứ CÆ¡ và vÆ°Æ¡ng xứ nhất đáp lá»i , XÃch đại Thông quay lại nhìn Tôn bà thì bấy giá» Tôn Bà đá mất dạng .má»i ngÆ°á»i chỉ nghe trong phÃa rừng sâu có tiếng cÆ°á»i the thé của bà lão .
Doãn chà Bình nói :
- XÃch sÆ° thúc ! Chúng ta có Ä‘uổi theo chăng ?
XÃch đại Thông lắc đầu đáp :
- khôn nên ! Tổ sư chúng ta đã căn dặn không ai được rừng . Chúng ta nên trở lại võ điện hội kiến rồi lo liệu .
Lúc đó Tôn Bà đã bồng Dương Qua trở lại Hoạt tỠNhân mộ đà i .
Qua má»™t cÆ¡n biến cố , hai bà cháu cà ng quyến luyến nhau hÆ¡n trÆ°á»›c . DÆ°Æ¡mng Qua lòng hồi hopá»p , không biết Tiểu long Nữ có bằng lòng cho mình lÆ°u trú chăng nên nét mặt dà u dà u .
- Không sao ! Cháu cứ yên tâm , bà sẽ tìm cách nói thế nà o cho cô nÆ°Æ¡ng phải chấp nháºn.
kế đó , bà lão dặn Dương Qua ngồi ở phòng ngoà i , còn bà và o một mình để bà n bạc với Tiểu long Nữ .
Một lúc sau , Dương Qua chỠmãi không thấy bà lão ra , lòng nó nghĩ mniên man , hết chuyện nỠsang chuyện kia , bụng bảo da j :
- Thế nà y chắc là Long cô nÆ°Æ¡ng không bằng lòng nháºn mình ở lại đây rồi . Nếu để Tôn bà cứ ép cô nÆ°Æ¡ng tức là mình đã là m phiá»n lòng luôn cả hai ngÆ°á»i . NhÆ° váºy đâu phải mình báo ân há» .
NghÄ© váºy , dÆ°Æ¡ng Qua quyết rá»i khá»i má»™ Ä‘Ã i . Nó đứng dáºy Ä‘i ra .
vừa ra đến cá»a thì Tôn Bà đã hÆ¡ hãi chạy đến há»i nó :
- Cháu đi đâu thế ? Phải cháu tìm ta chăng ?
Dương Qua rơm rớm nước mắt nói :
- ThÆ°a Tôn bà , cháu Ä‘i đây ! Cháu đã lá»›n rồi chẳng lẽ cứ là m phiá»n đến Tôn bà mãi sao ?
Tôn bà nói :
- Không 1 Ta phải Ä‘Æ°a cháu đến gá»i má»™t nÆ¡i nà o và phải là m thế nà o để há» thà nh tân dạy dá»— cháy mai sau trở nên ngwoif .
Nghe Tôn bà nói váºy , DÆ°Æ¡ng Qua biết Tiểu long nữ không muốn cho nó trú tại má»™ Ä‘Ã i , lòng nó se thắt , má»™t ná»—i buồn vô hạn từ đâu Ä‘á»™t nháºp và o ngÆ°á»i nó . Nó cúi đầu nói :
- CÅ©ng chẳng sao ạ ? Chãu là má»™t đứa bé hÆ° há»ng thì dầu đến đâu cÅ©ng chẳng ai Æ°a cháu . Dám xin Tôn bà đừng vì tình thÆ°Æ¡ng cháu mà phà công .
Lá»i nói nhÆ° há»n dá»—i ấy đã là m cho lòng bã lão Ä‘au Ä‘á»›n .
Bà lão vốn là ngÆ°á»i nhanh chân nhẹ miệng dá»… vui mà cÅ©ng dá»… cảm Ä‘á»™ng . Sau khi thuyết phục Tiểu long Nữ mà nang cứ nhất định không cho DÆ°Æ¡ng Qua ở lại , bà lão đã có ý giáºn há»n , bây giá» nghe DÆ°Æ¡ng Qua nói , bà lão gắt lên :
- Thôi được , bà cháu ta cùng ra đi . Cháu ở chốn nà o ta ở chốn nấy , miễn bà cháu ta được gần gũi nhau .
Tháºt ra , tánh tình má»™t bà già có khác . Do cái bất thÆ°á»ng ấy mà ngÆ°á»i Ä‘á»i có câu " già trẻ đồng nhau " .
DÆ°Æ¡ng Qua mừng rá»— , trố mắt nhìn bà lão tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i :
- Bà thương cháu đến thế sao ? Nếu bà đi theo cháu rồi bỠcô nương cho ai ?
Bà lão nói :
- Ta nuôi cô nương từ lúc nhỠđến giỠ. Nay cô nương đã lớn rồi , không cần đến bà cũng được . Còn cháu , cháu quá nhỠdại , nếu để cháu ra đi một mình tất bị cúng hà hiếp .
Giá»ng nói của Tôn bà run lên vì cảm Ä‘á»™ng .
Hai bà cháu dắt nhau ra cá»a má»™ . Trong lúc bá»±c tức , bà lão không Ä‘em theo gì cả . Bá»—ng sá»±c nhá»› đến Triệu chà KÃnh bị thÆ°Æ¡ng vì ná»c Ä‘á»™c , bà lão lẩm bẩm :
- Hắn ta là ngÆ°á»i ác song cÅ©ng chÆ°a đáng tá»™i chết . Nếu không Ä‘Æ°a má»™t Ãt máºt ong để cứu hắn thì không thoát khá»i tay tá» thần .
bà lão quay và o lấy ra má»™t hÅ© máºt rồi dăt tay DÆ°Æ¡ng Qua tiến bÆ°á»›c vá» Trùng DÆ°Æ¡ng cung .
Bây giá» , Trùng DÆ°Æ¡ng cung tuy đã sá»a sang lại rồi song so vá»›i lúc trÆ°á»›c thì khoong qui mô bằng . Các vách tÆ°á»ng , các mái ngói Ä‘á»u kém vẻ uy nghi .
Thấy Tôn bà cứ hÆ°á»›ng vá» phÃa Trùng DÆ°Æ¡ng cung mà đi , DÆ°Æ¡ng Qua nắm tay bà nói :
- Thưa Tôn bà , tại sao Tôn bà lại đến đó .
Tôn bà nói :
- Ta đến để cho há» má»™t Ãt thuốc .
Dương Qua tin ở lòng tốt của Tôn bà nên khong có ý nghĩ gì , ngoan ngoãn bước theo .
Chỉ chốc lát , hai bà cháu đến trÆ°á»›c má»™t ngôi võ Ä‘iện , Tôn bà nhảy qua tÆ°á»ng nÆ¡i chánh Ä‘iện mà và o .
Bỗng một hồi chuông rung lên là m chuyển động cả núi rừng , Hồi chuống đó là hồi chuông báo động .
Tức thì xa gần có tiếng ngÆ°á»i lao xao , bầu không khà tÄ©nh mịch trở nên náo loạn . Tôn bà tuy là ngÆ°á»i võ nghệ cao cÆ°á»ng đảm lược có dÆ° cÅ©ng không khá»i rợn ngÆ°á»i .
CÅ©ng nên biết rằng Toà n Chân môn phái là má»™t môn phái lá»›n trong võ lâm . Ngà y thÆ°á»ng lối canh phònh cẩn máºt rồi , những ngà y gần đây có nhiá»u biến cố xảy ra nên việc canh phòng lại còn tháºn tá»·á»ng hÆ¡n gấp bá»™i . Bốn bá» tmá hÆ°á»›ng Ä‘á»u có ngÆ°á»i canh gác . Há»… trông thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nà o bén mảng là láºp tức báo Ä‘á»™ng không những ở phÃa trong các đạo sÄ© phân công rõ rà ng nghênh địch mà phÃa ngoà i má»™t số đạo sÄ© đã bố trà sẵn sà ng để bao vây .
Tôn abf thấy sá»± thế nhÆ° váºy , lòng bị dao Ä‘á»™ng song vẫn lá»›n tiếng nói :
- Triệu chà KÃnh đâu rồi ? Mau ra ngay ! Ta có chuyện nói vÆ¡i ngÆ°Æ¡i .
Trên nóc đại điện có một đạo sĩ tuổi đã trũng niên ứng khẩu đáp :
- kÃnh thÆ°a tiá»n bối ! Chẳng hay đêm khuya tiá»n bối có Ä‘iá»u gì đến đây chỉ giáo .
Bà lão giÆ¡ chiếc bình máºt ong ra trÆ°á»›c mặt nói :
- Äây là thuốc trị ná»c Ä‘á»™c ong . Hãy mầm lấy mà mang và o cho Triệu chà KÃnh .
Dứt lá»i , bà lão ném chiếc bình máºt ong đến cho đạo sÄ© đó .
Äạo sÄ© Ä‘Æ°a tay bắt lấy nhÆ°ng lòng bán tÃn bán nghi tá»± há»i :
- Lại cho thuốc ư ? sao bà ta lại tốt như thế nhỉ ?
Rồi sang sảng nói :
- ThÆ°a tiá»n bối ! Thuốc nà y là thuốc gì váºy ?
Bà lão nói :
- Há»i là m chi cho nhiá»u lá»i , cứ Ä‘em và o cho hắn uống tá»± nhiên sẽ biết .
Lá»i nói của Tôn bà khiến cho đạo sÄ© kia thêm nghi . Hắn nói :
- Tôi chẳng biêt đây là lòng tốt hay ý Ä‘á»™c . FFây là thuốc giải hay thuốc ddoocj .triệu sÆ° huynh tôi đối vá»›i Tôn bà không được xúng ý mấy , lẽ nà o có thể nháºn được tấm lòng Bồ tát của Tôn bà ?
Tôpn bà vốn tÃnh thẳng , đã Ä‘em thuốc giúp ngÆ°á»i mà bị ngÆ°á»i ta nghi kỵ lấy là m tức , không kiá»m nổi giáºn dữ , bá» DÆ°Æ¡ng Qua nhảy lên phÃa trÆ°á»›c già nh lấy bình máºt ong , quay sang bà o DÆ°Æ¡ng QUa :
- Cầm lấy , mở ra !
Dương Qua chẳng hiểu dụng ý của Tôn bà , hể bảo đâu là m đó , nó mở nút bình .
Tôn bà dốc cả bình máºt ong và o môm DÆ°Æ¡ng Qua và nói :
- Cà ng tốt phải không cháu ? Bị ngÆ°á»i ta nghi ngá» là độc dược thì thôi , mình uống hết Ä‘i có sao ?
Dứt lá»i , bà cầm tay dÆ°Æ¡ng Qua dắt ra phÃa ngoà i tÆ°á»ng .
đạo sÄ© kia thấy Tôn bà lấy lại bình thuốc cho dÆ°Æ¡ng Qua uông biết không phải là thuốc Ä‘á»™c nhÆ°ng đã trá»… . đạo sÄ© lại nghÄ© đến bệnh tình của Triệu chà KÃnh nếu khômng có thứ thuốc kia thì khó mà khá»i Ä‘Æ°á»c , liá»n phóng đến đón Tôn bà lại , nói :
- ThÆ°a Tôn bà , có gì mà Tôn bà phải giáºn dữ đến thế ? Tôi buá»™c mồm nói má»™t câu vô lá»… xin Tôn bà miến chấp mà ban cho bình thuốc giải Ä‘á»™c kia .
Tôn bà nghe giá»ng nói cuả đạo sỹ cà ng thêm chán ghét , cÆ°á»i nhạt nói :
- Ta chỉ có má»™t bình thuốc mà thôi , dâu có nhiá»u mà cho nÆ°qã . nếu Triowuj chà KÃnh có mệnh hệ nà o thì là lá»—i ở ngÆ°Æ¡i tất cả đó .
Dứt lá»i , bà lão dùng mu bà n tát và o mặt đạo sÄ© má»™t cái mắng :
- NgÆ°Æ¡i không biết kÃnh trá»ng báºc tiá»n bối ! Ai dạy ngÆ°Æ¡i những cá» chỉ vô lá»… thế ?
Cái tát cấy quá mạnh và quá nhanh , đạo sÄ© kia không tránh được , để trúng và o phÃa thái dÆ°Æ¡ng Ä‘au nhói . Äạo sÄ© ngã quỵ xuống đất kêu cứu .
Hai đạo sĩ đứng ngoà i nghe tiếng kêu thất thanh biến sắc lẩm bẩm :
- Lại gây rắc rối vá»›i vị tiá»n bối rồi .
Äoạn hai ngÆ°á»i tiến và o , má»™t ngÆ°á»i bên mặt , má»™t ngÆ°á»i bên trái tấn công bà lão .
Tôn bà thấy hai ngÆ°á» xuất thủ , biết ngay há» dùng thế tráºn Bắc đẩu vô cùng lợi hại nên chẳng muốn nghênh chiến , vá»™i cắp DÆ°Æ¡ng Qua nhảy thoát lên tÆ°á»ng .
Nhìn vá» phÃa chân tÆ°á»ng không thấy bóng ngÆ°á»i , bà lão toan nhảy xuống thì bá»—ng có má»™t giá»ng quát lá»›n :
- Xuống ngay .
Tiếng hét vừa dứt thì bõng má»™t đạo nhân xuất hiện . Hanứ chuyển khà và giÆ¡ cả hai tay ra , trong lúc Tôn Bà còn lÆ¡ lá»ng trên không , nhảy chÆ°a xuống đất , tay mắc cặp DÆ°Æ¡ng Qua chân không chá»— dá»±a để đối phó vá»›i đòn chưởng ấy .
Tuy váºy Tôn bà vẫn lách ngÆ°á»i Ä‘i tránh được sức mạnh của đối phÆ°Æ¡ng .
Khi Tôn bà xuống đến mặt đất thì lại bị sức công của bà y đạo sĩ đánh một lượt , bà lão chỉ còn có cách luig lại để tránh .
Mấy ngÆ°á»i nà y dồn cả ná»™i khà ra ép bà lão và o góc tÆ°á»ng .các đạo sÄ© nà y thuá»™c và op hà ng đệ tam đại đệ tá» là những tay cá»± phách , giữ nhiệm vụ đứng phònh thỉ bên ngoà i võ Ä‘iện .
Qua má»™t lúc giao đấu , có lúc tiến , có lúc thoái , bà lão vẫnk hông nao núng . Các đạo sÄ© sở dÄ© dồn và o được táºn góc tÆ°á»ng là vì bà lão má»™t tay mắc bồng DÆ°Æ¡ng Qua còn má»™t tay ddể đối phó . Nếu không , bảy đạo sÄ© kia không là m sao địch nổi bà .
Qua mÆ°á»i hiệp đấu , ngÆ°á»i chỉ huy phòng thủ là TrÆ°á»›ng chà Quang được biết đối phÆ°Æ¡ng không thể nà o là m gì hÆ¡n được , bèn ra lệnh đốt đèn lên để vây hãm bà lão .
CHỉ mÆ°á»i chiéc lồng đèn ánh sáng đủ là m rá»±c rỡ má»™t phÃa góc tÆ°á»ng .
Bây giỠnét mặt xấu xà của bà lão đượm vẻ buồn là nh lạnh là m cho ai troiong thấy cũng phải khiếp sợ .
Trương chà Quang ra lệnh cho các đạo sĩ khép chặt vòng vây chỉ giữ bà lão không cho thoát chứ không tấn công nữa .
Các đạo sÄ© được lệnh liá»n nhảy lùi lại , rút tay vá» trÆ°á»›c ngá»±c để nháºn Ä‘iện lá»±c của mình quy hồi ná»™i thân , đứng giữ thế thủ .
Tôn bà thấy váºy cÆ°á»i nhạt nói :
- Toà n Câhn môn phái vang danh tron thiên hạ , tháºt chẳng lÆ°u truyá»n . Mây thanh niên vây đánh má»™t bà già và má»™t đứa con nÃt , cá» chỉ bắt nạt nhÆ° thế có anh hùng chăng ?
Trương chà Quang mặt mà y đỠlên vì hổ thẹn , gượng gạo nói :
- Chúng tôi có nhiệm vụ canh gác nÆ¡i võ Ä‘iện nà y , bất kỳ kẻ lạ mặt nà o đến Ä‘á»u phải bị giữ lại . Bà đã ngang nhiên và o thì phải cúi đầu mà ra .
Tôn bà cÆ°á»i ha hả nói :
- Thế nà o ? Ngươi bảo ta phải cúi đầu mà ra ư ?
Dứt lá»i , bà lão xông tá»›i đánh và o mặt TrÆ°Æ¡ng chà Quang má»™t chuỳ Ä‘au nhói lên .
TrÆ°Æ¡ng chà Quang không kịp né tránh cú đánh bất ngỠấy , váºn ná»™i công chịu Ä‘á»±ng .
Äợi cho hết Ä‘au , TrÆ°Æ¡ng chà Quang tiến tá»›i má»™t bÆ°á»›c nói :
- Có khó khăn gì đâu mà bà phải giáºn dÆ°qx . Nếu bà là m đúng ba Ä‘iá»u kiện nà y chuÃng tôi sẽ mở rá»™ng vòng vây cho bà trở vá» má»™ Ä‘Ã i .
Bà lão há»i :
- Ba Ä‘iá»u kiện gì váºy ?
Trương chà Quang nói :
- Äiá»u thứ nhất bà phải Ä‘Æ°a chai thuốc giải Ä‘á»™c để cứu chữa cho Triệu chà KÃnh . Äiá»u thứ hai bà phải hoà n trả đứa bé kia cho môn phái Toà n Câhn vì nó là đệ tá» của môn phái Toà n Câhn , chỉ có những ngÆ°á»i trong môn pháiToà n Chân má»›i có quyá»n định Ä‘oạt số pháºn của nó . Äiá»u thứ ba là bà đã Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Ä‘á»™t nháºp và o Trùng DÆ°Æ¡ng Cung mà quỳ gối tạ tá»™ .
Tôn bà cất tiếng cÆ°á»i há» há» , nói :
- ta cÅ©ng phải vá» báo cho Tiểu long Nữ cô nÆ°Æ¡ng rằng các đạo sÄ© Toà n Chân không có ai lầm lá»—i chi cả chỉ có già nà y lầm lá»—i mà thôi . Thôi lại đây , ta xin cúi đầu Ä‘á»n tá»™i vá»›i ngÆ°Æ¡i .
Dứt lá»i , bà lão quỳ gối xuống đất là m cho TrÆ°Æ¡ng chà Quang không ngá» ngỡ rằng bà đã nhẠlá»—i . Bá»—ng nhiên từ phÃa sau lÆ°ng Tôn Bà , má»™t mÅ©i tên bắn ra trúng và o hà m bên trái của TrÆ°Æ¡ng chà Quang . Tên bắn nhanh quá sức , TrÆ°Æ¡ng chà Quang không tránh kịp chỉ biết kêu lên má»™t tiếng " ối trá»i ".
Thứ khà giá»›i bà ấy là m cho má»i ngÆ°á»i xôn xao , sá»ng sốt , không ai hiểu ra sao cả .
Thá»±c ra Tôn bà đã để sẵn má»™t chiếc cung trong lÆ°ng áo , lúc cúi xuôpngs cánh cung bị hai vai ấn xuống , dẩy dây cung bất lên , tên chá»c qua khá»i lằn vải mà bắn tra . Cái khó là là m sao xá» dụng được hai vai ấn trúng cánh cung không Ä‘á»™ng đến giây cung và là m sao cúi xuống vừa tầm để nhắm trung kẻ địch . Tôn bà trong bụng muốn bắn và o cổ há»ng TrÆ°Æ¡ng chà Quang nhÆ°ng đã nhắm sai bắn trúng lên quai hà m.
Lúc đó, các đạo sÄ© Ä‘á»u cung kiếm má»™t lên lượt. ánh kiếm loang loáng khắp nÆ¡i. Tôn bà dá»±a và o tÆ°á»ng để giữ thế thủ, và mỉm cÆ°á»i Ä‘oán biết câu chuyện ngà y hôm nay còn dây dÆ°a rắc rối hÆ¡n thế nữa. Bẩm tÃnh của bà lão vốn chẳng bao giá» chùn chân trÆ°á»›c khó khăn, và khuất phục trÆ°á»›c uy vÅ©, cho nên bà lão quay sang nói vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- Cháu có sợ chăng?
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc đó thấy bá»n đạo sÄ© tuốt kiếm ra, phủ vây bốn phÃa, nghÄ© thầm:
- Nếu chú Quách-Tỉnh mà gặp trÆ°á»ng hợp nầy thì bá»n đạo sÄ© khốn kiếp kia phải tan xÆ°Æ¡ng nát thịt tức thì. Còn Tôn bà tuổi tác quá già nua, chẳng biết có đối phó vá»›i chúng được không?
Nghe Tôn bà há»i, DÆ°Æ¡ng-Qua dõng dạc đáp:
- Dám thưa Tôn bà , xin Tôn bà để cho cháu xông ra, dẫu chúng có giết cháu cũng được, cháu chẳng bao giỠsợ chết.
Tôn bà thấy thằng bé can đảm khác thÆ°á»ng, vì mình mà nó liá»u chết, lòng lại thấy thÆ°Æ¡ng yêu hÆ¡n nữa.
Bà lão nói:
- Bà đâu có để cháu chết nơi chốn nầy để chúng hả lòng hả dạ?
Äá»™t nhiên, bà lão quát lá»›n lên má»™t tiếng, tức thì hai thanh kiếm của đối phÆ°Æ¡ng lá»t và o tay bà . Bà lão lại tung mình tá»›i dùng chân đá và o má»™t huyệt ở cổ tay má»™t đạo sÄ© là m cho đạo sÄ© ấy bủn rủn phải buông kiếm ra. Nhanh nhÆ° chá»›p, bà lão Ä‘oạt thanh kiếm giắt và o mình, rồi lại tung ngÆ°á»i sang phÃa khác nắm lấy cổ tay má»™t đạo sÄ© nữa. Tay bà vừa rỠđến thì thanh kiếm của đạo sÄ© ấy không còn hiệu lá»±c, phải rá»i ra khá»i bà n tay láºp tức.
Chỉ loáng mắt, bà lão đã đoạt bốn thanh kiếm của bốn đạo sĩ như chơi.
Các đạo sÄ© thấy lối thoát của bà lão vô cùng lợi hại, Ä‘á»u trố mắt nhìn, lấy là m kinh ngạc.
Tôn bà trao cho Dương-Qua một thanh kiếm và nói:
- Cháu có dám ra tay với những tên đạo sĩ hèn hạ nà y chăng?
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- ThÆ°a Tôn bà , há» là kẻ hèn hạ, cháu dẫu là đứa trẻ thÆ¡ vẫn không sợ há» bao giá». NhÆ°ng cháu chỉ tiếc thiếu mặt má»™t ngÆ°á»i...
Bà lão há»i:
- NgÆ°á»i nà o? NgÆ°á»i ấy là ai?
Dương-Qua nói:
- NgÆ°á»i ấy là má»™t kẻ biết sỉ nhục, rõ được lẽ phải trái. NgÆ°á»i ấy sẽ chứng kiến cái uy dÅ©ng của phái Toà n-Chân ngà y hôm nay ra tà i để uy hiếp má»™t bà lão và má»™t trẻ thÆ¡.
DÆ°Æ¡ng-Qua tuy còn bé song nó lanh lợi lắm. Qua má»™t hồi nghe Tôn bà và TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang đối đáp, nó khai thác được chá»— yếu của đối phÆ°Æ¡ng. Vì váºy nó đã đánh má»™t đòn tâm lý và o các đạo sÄ© trÆ°á»›c mặt nó.
Quả nhiên danh dự của các đạo sĩ bị chạm! Câu nói của nó đã là m cho các đạo sĩ Trùng-Dương cung nổi lên lòng tự ái. HỠnhìn nhau bà n tán:
- Hay là chúng ta và o trình với sư trưởng quyết định.
TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang từ lúc bị trúng tên Ä‘au buốt, Ä‘au má»—i lúc má»™t tăng, lòng lại sợ bà lão dùng tên Ä‘á»™c thì bá» mạng nên hắn cố bắt sống bà lão cho được để đổi thuốc giải Ä‘á»™c.
Hắn nói:
- Chúng ta cứ bắt sống cho được bà lão trước đã, rồi sẽ trình cùng sư trương cũng chẳng muộn.
ấy chỉ vì TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang nghÄ© sai lầm mà xảy ra câu chuyện đáng tiếc.
HÆ¡n nữa, lúc bấy giá» Mã-Ngá»c, ngÆ°á»i Ä‘iá»u khiển nÆ¡i Trùng-DÆ°Æ¡ng cung lại mắc Ä‘i ra ngoà i mÆ°á»i dặm để tu tỉnh, việc trong Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện giao cho Doãn-chÃ-Bình định Ä‘oạt. Nếu Mã-Ngá»c hay được chuyện ấy hắn đã tìm cách dà n xếp, không dám vô lá»… vá»›i Tôn bà .
Tiếc thay! Mã-Ngá»c không có ở đây, TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang vì sợ chết quên các nghÄ©a nhân, còn XÃch-đại-Thông thì tánh tình nóng nảy, không suy trÆ°á»›c tÃnh sau.
Tráºn Bắc đẩu lần lần thu hẹp lại. Tuy váºy, Tôn bà cÅ©ng bị bó tay vì vÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng-Qua. ấy thế mà các đạo sÄ© kia không thể tiến quá ba thÆ°á»›c sát bà , vì bà đã thủ má»™t thế rất lợi hại.
Nếu tráºn đấu đó chÃnh TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang Ä‘iá»u khiển thì thế tráºn sẽ biến hóa vô cùng lợi hại. Äằng nà y TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang bị thÆ°Æ¡ng, lòng nÆ¡m ná»›p lo sợ, vết thÆ°Æ¡ng má»—i lúc má»™t Ä‘au, máu cứ rÆ¡m rá»›m chảy mãi, nên TrÆ°Æ¡ng-chÃ-Quang không dám ra trÆ°á»›c tráºn tiá»n, chỉ đứng má»™t chá»— hô hoán. Do đó uy thế Thiên cang Bắc đẩu tráºn bị sút giảm Ä‘i nhiá»u.
Phần khác, các đạo sĩ đánh mãi không thắng, lòng rất hoang mang.
Bà lão lợi dụng cÆ¡ há»™i ấy, hét lên má»™t tiếng, buông thanh trÆ°á»ng kiếm xuống, xông và o giữa rừng gÆ°Æ¡m thá»™p cổ má»™t đạo sÄ© Ãt tuổi lôi ra khá»i vòng vây, và nói:
- Nhãi con khốn kiếp! Bây giá» là lúc chúng bay phải nhÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng cho ta Ä‘i.
Thế tráºn bị rối loạn. Tôn bà toan phi thân nhảy ra ngoà i vòng chiến thì Ä‘Ã ng sau bá»—ng có má»™t ngÆ°á»i xuất hiện, nắm lấy cổ tay bà lão, là m cho bà lão Ä‘au buốt phải buông đạo sÄ© kia ra để tá»± vệ.
Nhanh nhÆ° chá»›p, Tôn bà tấn công và o kẻ má»›i đến má»™t đá. NgÆ°á»i má»›i đến Ä‘Æ°a tay cháºn được đòn cÆ°á»›c của ba lão rồi đánh trả lại má»™t đòn.
Khà lá»±c hai bên chạm nhau là m cho má»—i ngÆ°á»i phải dang ra mấy bÆ°á»›c. Tôn bà nhìn đối phÆ°Æ¡ng nghÄ© thầm:
- Chà ! Tay nầy cũng cừ khôi lắm!
NgÆ°á»i kia, sau khi lùi lại mấy bÆ°á»›c đã váºn dụng ná»™i công kịp liá»n tấn công và o bà lão má»™t đòn thứ hai. Bà lão Ä‘Æ°a hai bà n tay ra trả miếng lại, nhÆ°ng lần nầy bà lão phải lùi thêm hai bÆ°á»›c. Äối phÆ°Æ¡ng tiến tá»›i và váºn dụng sức lá»±c đánh ngón đòn thứ ba. Ngón đòn nầy còn nặng hÆ¡n gấp mấy lần hai ngón đòn trÆ°á»›c. Bà lão bị ép và o chân tÆ°á»ng, tâm thần không còn được thÆ° thái nữa.
Thấy đối phÆ°Æ¡ng hung hăng và lợi hại, bà lão liếc nhìn dung mạo thấy đó là má»™t đạo sÄ© tóc bạc râu dà i, thân hình quắc thÆ°á»›c, chÃnh là đạo sÄ© đã dùng Ä‘uốc để xua Ä‘uổi bầy ong bạch, tên hắn là XÃch-đại-Thông váºy.
Ná»™i công của XÃch-đại-Thông rất thâm háºu, nổi tiếng trong phái Toà n-Chân, còn bà lão tuy võ nghệ cao cÆ°á»ng song tuổi tác già nua là m sao địch lại. Nếu XÃch-đại-Thông váºn dụng hết ná»™i công thì Tôn bà lùi bÆ°á»›c là phải.
Tuy nhiên, Tôn bà bổn tÃnh cÆ°Æ¡ng ngạnh, thà chết chứ chẳng khuất phục ai, bà nói lá»›n:
- Ta nhất định giữ đứa bé nầy. Nếu ngươi muốn bắt nó lại thì hãy giết ta trước đã.
XÃch-đại-Thông biết Tôn bà đối vá»›i Tổ sÆ° VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c kia ân nghÄ©a tháºt sâu xa, nên chẳng dám Ä‘em hết sức mình là m cho bà lão bị tổn thÆ°Æ¡ng, liá»n ôn tồn nói:
- Chúng ta từ mấy chục năm nay là chỗ lân cư, lẽ đâu chỉ vì một đứa bé dại khỠkia mà để mất hòa kh�
Tôn bà cÆ°á»i nhạt, nói:
- Ta đến đây vá»›i tất cả thịnh tình giao hảo nên mang theo thuốc giải Ä‘á»™c để cứu Triệu-chÃ-KÃnh. NgÆ°Æ¡i há»i lại tên đệ tá» của ngÆ°Æ¡i ăn nói vá»›i ta nhÆ° thế nà o?
XÃch-đại-Thông chÆ°a kịp đáp lá»i thì bà lão đã tung ngÆ°á»i lên, dùng chân đá và o bụng dÆ°á»›i XÃch-đại-Thông má»™t đòn rất mạnh.
Ngón cước ấy nhanh như điện, lẹ là ng đến nỗi chân đá mà kiếm không kịp tung lên. Ngón đá ấy bà lão đã dà y công tu luyện được mệnh danh là ngón "Quần lý thối" nghĩa là đã ngầm trong mộng.
Ngá»n đá trúng và o bụng dÆ°á»›i XÃch-đại-Thông đánh nhói má»™t cái. XÃch-đại-Thông hứng chịu, không kịp lùi lại để là m giảm bá»›t sức mạnh.
Tuy nhiên, là má»™t đệ tá» cao thủ của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng, đã nhiá»u kinh nghiệm giao đấu vá»›i các báºc anh hùng trong thiên hạ, XÃch-đại-Thông dù có bị Ä‘au cÅ©ng đã quen chịu. Vả lại sức ná»™i công của XÃch-đại-Thông rất má»±c uyên thâm nên không là m cho hắn giảm mất nhuệ khÃ.
CÆ¡n nóng giáºn phừng phừng, XÃch-đại-Thông váºn hết sức lá»±c mình dồn và o hai tay, miệng hét lên má»™t tiếng, đánh tạt vá» phÃa Tôn bà . Sức gió và áp lá»±c ná»™i công của XÃch-đại-Thông quá mạnh, đẩy bà lão đánh huỵch và o tÆ°á»ng.
TÆ°á»ng bị rung chuyển, gạch ngói rÆ¡i xuống, và bà lão bị há»™c máu ra, té xỉu xuống.
Dương-Qua thấy thế kinh sợ, nhảy tới án ngữ trước mặt Tôn bà , và nói lớn:
- Các ngÆ°á»i là quân sát nhân! Sao không giết ta lại giết Tôn bà ?
Tôn bà mở mắt khe khẽ mỉm cÆ°á»i, nói:
- Cháu ơi! Có lẽ ta phải chết ở chốn nầy chăng?
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘au lòng, hai tay ôm Tôn bà , quay mặt vá» phÃa đạo sÄ©, quên rằng mình Ä‘ang ở trong tình thế hiểm nghèo, nói lá»›n:
- Hãy giết ta đi! Hãy giết ta nữa đi! Ta quyết chết theo Tôn bà .
Lúc đó XÃch-đại-Thông thấy lòng hối háºn, tiến bÆ°á»›c vá» phÃa Tôn bà để xem xét thÆ°Æ¡ng thế Tôn bà ra sao. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng-Qua chắn lối, không để ai Ä‘á»™ng đến Tôn bà cả.
XÃch-đại-Thông hét:
- Dương-Qua, hãy tránh ra để ta xem Tôn bà ra thế nà o.
Dương-Qua không tin lòng tỠtế của ai cả, hai bà n tay nó cứ ôm chặt lấy Tôn bà .
Nói mãi, DÆ°Æ¡ng-Qua vẫn chẳng nghe lá»i. XÃch-đại-Thông liá»n gỡ tay nó ra, hất mạnh nó má»™t cái là m cho nó té sang má»™t bên.
Nó tức giáºn, hét:
- Äạo sÄ© khốn nạn! Ta không bao giỠđể chúng bây hãm hại Tôn bà .
Äang lúc XÃch-đại-Thông dằng co vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua thì đằng sau bá»—ng nhiên nổi lên má»™t giá»ng nói lạnh lùng:
- Bắt nạt bà già trẻ con như thế có đáng một anh hùng chăng?
Giá»ng nói lạnh nhÆ° băng tuyết ấy là m cho má»i ngÆ°á»i kinh ngạc. XÃch-đại-Thông quay đầu lại thì thấy má»™t thiếu nữ nhan sắc diá»…m ảo đã đứng sững trÆ°á»›c Ä‘iện Ä‘Ã i từ bao giá».
Nà ng nõn nà trong bá»™ xiêm y mà u trắng, thần sắc lạ lùng không biết lấy gì để so sánh. ánh mắt sáng ngá»i nhÆ°ng lạnh lùng của nà ng nhÆ° có mãnh lá»±c trấn áp, chế ngá»± má»i ngÆ°á»i khác.
Bấy giá», nÆ¡i Trùng-DÆ°Æ¡ng cung tiếng chuông báo Ä‘á»™ng cho môn đệ xa gần trong phạm vi mÆ°á»i dặm phải cẩn máºt canh phòng thế mà nà ng lá»t và i đại Ä‘iện chẳng má»™t ai hay biết.
XÃch-đại-Thông có cảm giác rá»n rợn trÆ°á»›c cái uy nghi của thiếu nữ. Ông ta cất tiếng há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ai? Äến đây có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Thiếu nữ không đáp, tiến vá» phÃa Tôn bà .
Dương-Qua ngẩng đầu lên trông thấy buồn rầu nói:
- KÃnh thÆ°a Long cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i đạo sÄ© Ä‘á»™c ác kia đã đánh chết Tôn bà rồi.
NgÆ°á»i thiếu nữ y phục mà u trắng đó chÃnh là Tiểu-long-Nữ.
Nà ng có ngỠđâu Tôn bà cõng DÆ°Æ¡ng-Qua rá»i khá»i má»™ Ä‘Ã i, và o Trùng-DÆ°Æ¡ng cung, vì thế bách phải giao đấu, đến ná»—i bị XÃch-đại-Thông đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Khi thấy Dương-Qua lấy thân mình che chở cho Tôn bà , Tiểu-long-Nữ nghĩ bụng:
- Thằng bé nầy có bản tÃnh thế nhân, Ä‘a tình, Ä‘a cảm.
Äến khi thấy DÆ°Æ¡ng-Qua ôm Tôn bà khóc nức nở. Tiểu-long-Nữ nói:
- Việc gì phải thế? Ai lại khá»i chết được?
Tôn bà là ngÆ°á»i nuôi nấng Tiểu-long-Nữ từ tấm bé, Æ¡n sâu nghÄ©a nặng chẳng khác tình mẹ con, Tiểu-long-Nữ há chẳng biết lẽ ấy sao? Chẳng qua bẩm tÃnh của nà ng trầm tÄ©nh, lại đã luyện ná»™i công từ ngà y thÆ¡ ấu. Trong phép luyện ná»™i công thì iệc trừ thất tÃnh: hỉ, ná»™, ai, lạc, ái, ố, dục là điá»u cần thiết. Bởi váºy, dầu việc gì Ä‘au Ä‘á»›n bi thÆ°Æ¡ng, há»n giáºn đến đâu nà ng cÅ©ng vẫn lạnh lùng nhÆ° băng tuyết. Tình cảm của nà ng có lẽ cÅ©ng vì cuá»™c sống mà khác hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng chăng?
XÃch-đại-Thông thoáng thấy Tiểu-long-Nữ hÆ¡n buồn má»™t chút rồi vẻ mặt lại thản nhiên không hỠđổi sắc.
Nà ng ung dung Ä‘Æ°a mắt nhìn các đạo sÄ© qua má»™t loạt. Các đạo sÄ© gặp phải thái Ä‘á»™ lạnh lùng của nà ng, ai nấy Ä‘á»u rợn ngÆ°á»i nhÆ° chạm phải băng tuyết, chỉ trừ XÃch-đại-Thông sức ná»™i công đã uyên thâm nên tâm vẫn định.
Tiểu-long-Nữ cúi xuống há»i bà :
- Tôn bà bị đả thương và o đâu thế?
Tôn bà thở dà i nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng! Từ trÆ°á»›c đến nay tôi chẳng há» dám phiá»n đến cô nÆ°Æ¡ng, nay có việc cần cô nÆ°Æ¡ng giúp đỡ, chẳng biết cô nÆ°Æ¡ng có vui lòng chăng?
Tiểu-long-Nữ linh cảm rất thông, nghe Tôn bà nói nà ng đã Ä‘oán biết ý định phần nà o, liá»n há»i:
- Tôn bà có Ä‘iá»u gì sai bảo con đây?
Tôn bà khẽ gáºt đầu, lấy tay chỉ và o DÆ°Æ¡ng-Qua.
Rồi bà ngất xỉu Ä‘i, không nói nên lá»i nữa.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Tôn bà muốn dặn con coi sóc nó phải không?
Tôn bà váºn dụng hết tà n lá»±c phá»u phà o nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng, lo liệu, săn sóc, dạy dá»— cho nó nên ngÆ°á»i, không thể gởi gắm nó và o tay ai được.
Tiểu-long-Nữ chần chỠnói:
- Lo liệu cuá»™c Ä‘á»i cho nó Æ°?
Tôn bà vá»›i giá»ng nói đã hết sinh lá»±c, nhÆ°ng vẫn cố gắng nhếch mồm, ú á»›:
- Nà y cô nÆ°Æ¡ng! Nếu già nầy chÆ°a chết thì vẫn còn săn sóc cô nÆ°Æ¡ng. Lúc còn nhá», già đã chăm nom cô nÆ°Æ¡ng từng miếng ăn miếng trông... bây giá» cô nÆ°Æ¡ng báo Ä‘á»n cho già nhÆ° thế sao?
Tiểu-long-Nữ thở dà i, cắn môi nói:
- Äược! Con xin tuân lá»i Tôn bà .
Trên nét mặt xấu xà của Tôn bà hiện lên má»™t nét vui. Bà mỉm cÆ°á»i, mắt nhìn sang phÃa DÆ°Æ¡ng-Qua nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì, nhÆ°ng không còn nói được nữa.
Dương-Qua biết ý, ghé sát và o mặt bà lão, khe khẽ thưa:
- ThÆ°a Tôn bà , Tôn bà muốn bảo cháu Ä‘iá»u gì?
Bà lão nói trong hơi thở:
- Cháu hãy ghé và o nữa, ghé và o mồm ta...
Dương-Qua ghé tai sát bên mồm. Tôn bà chỉ còn nói được mấy tiếng:
- Cháu cởi áo bông ngoà i của ta, áo nà y...
Tôn bà không còn hÆ¡i nữa. Huyết từ trong miệng chảy ồng á»™c. Bà thở dốc lên, trợn mắt rồi nhắm nghiá»n lại.
Dương-Qua kêu thất thanh:
- Tôn bà ! Tôn bà ơi!
Rồi hắn ôm Tôn bà khóc không ngó.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà xấu xà nhất Ä‘á»i lại có tấm lòng và ng ngá»c kia không còn nữa. Bà đã chết trong lúc bà mang thuốc đến để cứu kẻ địch tháºt đáng quà hóa cho lòng từ tâm của bà .
Những tiếng khóc thảm thiết của DÆ°Æ¡ng-Qua thốt ra tá»± lòng chân thà nh, thÆ°Æ¡ng tiếc má»™t ngÆ°á»i đã chết vì nghÄ©a là m cho các đạo sÄ© không khá»i áy náy.
XÃch-đại-Thông bÆ°á»›c đến bên xác Tôn bà , cúi đầu hà nh lá»…, lẩm bẩm:
- ThÆ°a Tôn bà , tôi lỡ tay đánh Tôn bà đến mạng vong, tháºt tôi có tá»™i vá»›i kẻ tiá»n bối. Tuy nhiên đó là chuyện rủi ro, thá»±c tình tôi không cố ý, xin vong linh Tôn bà xét cho.
Tiểu-long-Nữ đứng gần đó, nét mặt vẫn bình thản nhÆ° mặt nÆ°á»›c hồ thu. Nà ng liếc nhìn XÃch-đại-Thông trong lúc ấy XÃch-đại-Thông cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt nhìn Tiểu-long-Nữ để dò xét ý tứ.
Qua má»™t lúc, Tiểu-long-Nữ nhÃu đôi mà y, trừng mắt nói vá»›i XÃch-đại-Thông:
- Sao? Nhà ngÆ°á»i không chịu hủy diệt để Ä‘á»n tá»™i còn đợi chừng nà o?
XÃch-đại-Thông là kẻ võ nghệ cao cÆ°á»ng, tâm đạo khá cao, thế mà khi nghe câu nói đầy vẻ uy phong của Tiểu-long-Nữ cÅ©ng phải rởn ốc.
XÃch-đại-Thông ú á»›:
- Sao? Sao...?
- Giết ngÆ°á»i phải Ä‘á»n mạng. Nếu ngÆ°Æ¡i biết Ä‘iá»u tá»± xá» lấy thì ta có thể dung tha cho tất cả các đạo sÄ© ở Trùng-DÆ°Æ¡ng cung nầy.
XÃch-đại-Thông đứng lặng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t lúc. Trong khi ấy các đạo sÄ© kia nhao nhao lên vì sợ sệt cÅ©ng có, vì tức giáºn cÅ©ng có.
Sau phút giáºn dữ vì chạm lòng tá»± ái, XÃch-đại-Thông trở lại trầm tÄ©nh, kêu Tiểu-long-Nữ nói:
- Tiểu cô nÆ°Æ¡ng mau lùi bÆ°á»›c. Tuy lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng có xúc phạm đến danh dá»± của môn phái ta, song cô nÆ°Æ¡ng là má»™t cô gái bé bá»ng chúng ta không trách móc là m gì.
Tiểu-long-Nữ không nói gì cả, thong thả lấy ra hai cuộn dây trắng toát như hai vuông lụa, dùng tay mặt quấn lấy đầu dây.
Các đạo sĩ đứng xung quanh lấy là m lạ, không biết nà ng lấy cuộn dây để là m gì, và tác dụng cuộn dây ấy ra sao.
Tiểu-long-Nữ nhìn XÃch-đại-Thông ung dung nói:
- Lão đạo sĩ kia, ngươi đã ham sống sợ chết không chịu tự vẫn thì hãy rút kiếm ra để ứng chiến.
XÃch-đại-Thông rầu rầu nói:
- Bần đạo đây lỡ tay là m bà lão bị tá» thÆ°Æ¡ng, thá»±c ra không muốn có sá»± xÃch mÃch nhÆ° thế. Váºy cô nÆ°Æ¡ng liệu bá» cõng DÆ°Æ¡ng-Qua ra khá»i Ä‘iện nà y thì tốt hÆ¡n.
Nói nhÆ° thế, XÃch-đại-Thông nghÄ© rằng, Tiểu-long-Nữ còn nhá» tuổi dẫu võ nghệ cao cÆ°á»ng đến đâu nữa cÅ©ng chẳng qua nhÆ° Tôn bà là cùng. Nay XÃch-đại-Thông đã nhân nhượng lắm rồi.
NhÆ°ng XÃch-đại-Thông có ngỠđâu lá»i nói của hắn chỉ là má»™t cÆ¡n gió thoảng, không lá»t và o tai Tiểu-long-Nữ.
Nà ng vung tay trái lên má»™t cái thì má»™t dải lụa trắng được phóng ra đụng và o mặt XÃch-đại-Thông; sá»± xảy đến thá»±c không ngỠđược.
DÆ°á»›i ánh sáng của những cây nến, dải lụa lóng lánh ở ngoà i đầu má»™t váºt tròn nhÆ° má»™t quả cầu bằng kim khÃ.
XÃch-đại-Thông thấy nà ng xuất thủ mãnh liệt và nhanh nhÆ° chá»›p, êm nhÆ° ru, lại sá» dụng má»™t thứ vÅ© khà quái dị, chÆ°a tìm ra cách nà o để ứng phó.
XÃch-đại-Thông là ngÆ°á»i đã lá»›n tuổi, già u kinh nghiệm chiến đấu trên bÆ°á»›c giang hồ, nên việc gì dẫu lá»›n nhá» cÅ©ng Ä‘á»u dè dặt.
Vì váºy, thấy Tiểu-long-Nữ xuất thủ, hắn chỉ né tránh để xem chừng sức lá»±c và tà i nghệ của đối phÆ°Æ¡ng.
Dải lụa của Tiểu-long-Nữ có thể tá»± Ä‘á»™ng sai khiến quả cầu quay tÃt trên không nhắm và o đối phÆ°Æ¡ng tấn công nhÆ° vÅ© bão.
Ba tiếng "tinh! tinh! tinh" ngân dà i, quả cầu nhanh như chớp nhảy lên nhảy xuống ba lần điểm và o ba huyệt đạo: tỠbạch, hạ quan và địa thương không sai một mảy.
XÃch-đại-Thông là ngÆ°á»i đã già u kinh nghiệm, trông xa thấy rá»™ng, nên khi nghe tiếng "tinh, tinh, tinh" của quả cầu biết ngay địch thủ dùng ngón Ä‘á»™c liá»n ngả ngÆ°á»i vá» phÃa sau dùng thế "thiết băn kiá»u" để tránh. XÃch-đại-Thông để cho quả cầu xoay qua khá»i mÅ©i mình rồi lần lần Ä‘Æ°a tay đẩy sang má»™t bên.
Ngón "Thiết băn kiá»u" có nghÄ©a là tấm cầu bằng sắt. Ngón nầy XÃch-đại-Thông đã dà y công rèn luyện mấy mÆ°Æ¡i năm trá»i, nhá» sức ná»™i công uyên thâm má»›i có thể luyện nổi...
Tháºt váºy, thế ấy đã cứu nguy cho XÃch-đại-Thông trÆ°á»›c là n kinh cầu của Tiểu-long-Nữ.
Sau khi quả kim cầu bị mất hiệu lực, Tiểu-long-Nữ thầm nghĩ:
- Ta dùng quả cầu Ä‘iểm huyệt đối phÆ°Æ¡ng cả trăm lần chÆ°a sai má»™t, thế mà tên đạo sÄ© nầy tá»± giải cứu được, kể ra hắn cÅ©ng thuá»™c và o báºc nhất trong thiên hạ rồi.
Tuy XÃch-đại-Thông váºn ná»™i công dùng miếng võ Ä‘iêu luyện để phản nguy, song không vì thế mà tránh khá»i ảnh hưởng vá» Ä‘iện lá»±c. Sức quả cầu quá mạnh, là m cho XÃch-đại-Thông phải dùng hết sức mình. Mặt ông ta bá»—ng tái nhợt Ä‘i, rồi Ä‘á» ngÆ°á»i ra.
Các đạo sÄ© đứng xung quanh tuy không phải là há»c trò của XÃch-đại-Thông, song thấy XÃch-đại-Thông nhÆ° thế Ä‘á»u nóng lòng nhảy và o tiếp cứu.
Bốn vị đạo sÄ© thuá»™c và o hạng khá, vung trÆ°á»ng kiếm xốc và o.
Tiểu-long-Nữ hét:
- Nà y, hãy chuẩn bị binh khà chống đỡ đi.
Dứt lá»i, nà ng múa hai tay lên, hai dải lụa trắng nhÆ° hai con rắn uốn khúc trên không. "Tinh! tinh!" hai tiếng, rồi "Tinh! tinh!" hai tiếng nữa, huyệt "đại uyên" ở cổ tay các đạo sÄ© Ä‘á»u bị quả cầu bằng kim khà điểm và o, bốn thanh trÆ°á»ng kiếm rÆ¡i xuống đất.
Các đạo sÄ© tái mặt kẻ ôm đầu ngÆ°á»i rút cổ bá» chạy ra khá»i vòng chiến đấu.
XÃch-đại-Thông lúc đầu gặp Tiểu-long-Nữ không ngá» nà ng có má»™t sức ná»™i công mãnh liệt nhÆ° thế nên thiếu Ä‘á» phòng. Bây giá» hắn đã lấy lại được uy mãnh, bÆ°á»›c đến giáºt má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm trong tay má»™t đạo sÄ© gần đây, và nói vá»›i Tiểu-long-Nữ:
- Long cô nÆ°Æ¡ng tà i nghệ đến mức tuyệt luân. Bần đạo không còn dám khinh xuất trÆ°á»›c cô nÆ°Æ¡ng nữa, mong cô nÆ°Æ¡ng chỉ giáo cho bần đạo má»™t ngón cao cÆ°á»ng hÆ¡n.
Tiểu-long-Nữ gáºt đầu má»™t cái. Tức thì hai tiếng "Tinh! tinh!" phát ra, dải lụa trắng từ tay trái sang tay phải vút ngang mặt XÃch-đại-Thông rồi lại thu vá».
XÃch-đại-Thông ngả ngÆ°á»i ra tránh và so tà i mình vá»›i Tiểu-long-Nữ thấy còn thua nà ng má»™t bá»±c.
Äể tá» lòng tôn kÃnh báºc lá»›n tuổi hÆ¡n mình, Tiểu-long-Nữ nhÆ°á»ng cho XÃch-đại-Thông đánh trÆ°á»›c ba ngá»n.
XÃch-đại-Thông vung kiếm tấn công ba hiệp liên tiếp, nhÆ°ng Tiểu-long-Nữ nhÆ° má»™t vị nữ thần không há» nao núng. Nà ng chỉ tung dải lụa kia ra là m vÅ© khà của XÃch-đại-Thông trở nên yếu hèn vô dụng.
XÃch-đại-Thông nghÄ© bụng:
- NgÆ°á»i con gái nầy có nhiá»u ngón võ Ä‘á»™c đáo, được rèn luyện rất công phu, nếu nà ng được nhiá»u kinh nghiệm giao đấu nữa thì chắc trong thiên hạ không ai bì kịp.
NghÄ© nhÆ° váºy, XÃch-đại-Thông cố dùng hết cái uyên thâm vá» kiếm thuáºt trong phái Toà n-Chân để đối phó vá»›i thuáºt dùng kim cầu của Tiểu-long-Nữ.
Kiếm pháp phái Toà n-Chân quả tháºt mãnh liệt, XÃch-đại-Thông cố gắng biểu diá»…n hết những nét Ä‘á»™c đáo trong nghá», mong áp đảo hai quả kim cầu kia.
Các đạo sÄ© đứng xung quanh Ä‘á»u nÃn hÆ¡i xem đấu. DÆ°á»›i ánh đèn lồng, thấp thoáng bóng má»™t thiếu nữ xiêm y mà u trắng uyển chuyển nhÆ° má»™t cà nh mai, sắc đẹp nhÆ° má»™t nữ thần và má»™t lão đạo sÄ© da hồng, râu tóc phất phÆ¡, áo quần mà u tro, chÃt khăn và ng, Ä‘ang so tà i thá» sức má»—i lúc má»™t kịch liệt.
Vá»›i mÆ°á»i năm khổ công rèn luyện, XÃch-đại-Thông là má»™t tay kiếm lợi hại trong hạng ba bốn ngÆ°á»i tà i cao của phái Toà n-Chân thế mà khi Ä‘em so vá»›i Tiểu-long-Nữ trong Ãt chục hiệp, ngÆ°á»i ta thấy Ä‘Æ°á»ng kiếm của XÃch-đại-Thông má»—i lúc má»™t bối rối thêm.
Tiểu-long-Nữ thì váºn dụng hết tinh lá»±c của hai quả cầu, xá» dụng bằng hai dải lụa, uốn khúc nhÆ° rồng bay phượng múa, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "Tinh! Tinh" là m cho đối phÆ°Æ¡ng phải hồn xiêu phách lạc.
Äánh lâu mà không sao áp đảo được đối phÆ°Æ¡ng. XÃch-đại-Thông tá»± hổ thẹn cho tà i nghệ mình, lòng bối rối, khiến cho sức ná»™i công vì thế mà suy giảm. ÄÆ°á»ng kiếm bám sát và o dải lụa không cho kim cầu tá»± do hoạt Ä‘á»™ng, bây giá» chỉ đủ sức ngăn cản kim cầu không còn áp đảo được sức vùng vẫy của hai dải lụa nữa.
Äánh thêm Ãt hiệp nữa, sức vùng vẫy của hai dải lụa đã Ä‘iá»u khiển hai kim cầu má»™t cách mạnh mẽ chạm và o lưỡi kiếm của XÃch-đại-Thông nghe lẻng kẻng.
XÃch-đại-Thông kinh hãi, liá»n váºn dụng sức ná»™i công uyên thâm của mình mong đánh Ä‘á»™i hai quả kim cầu trở lại. MÅ©i kiếm được ná»™i công tiếp sức tấn công nhÆ° vÅ© bão.
Các đạo sÄ© đứng xem hoan hô cổ võ khi thấy XÃch-đại-Thông phóng mÅ©i kiếm quấn và o dải lụa chuyển vá» phÃa tay Tiểu-long-Nữ. Nếu Tiểu-long-Nữ không buông dải lụa tất mÅ©i kiếm đâm lủng tay.
Nà o ngá», Tiểu-long-Nữ mặt lạnh nhÆ° đồng, chẳng hỠđổi sắc dùng tay phải cháºn thanh kiếm rồi hãm khà phóng ra. Thanh kiếm bị gãy là m đôi nÆ¡i giữa lưỡi.
Thấy thế các đạo sĩ la thất thanh, và kinh ngạc.
XÃch-đại-Thông chạy đến tay run run lượm thanh kiếm gãy, mặt tái Ä‘i vì hổ thẹn, nghÄ© bụng:
- Công phu ta táºp luyện mấy mÆ°Æ¡i năm trá»i, nay đánh không lại má»™t đứa con gái nhá» thế nầy, còn gì là uy danh nữa.
Äoạn XÃch-đại-Thông cất giá»ng nói vá»›i Tiểu-long-Nữ:
- Bần đạo xin khuất phục tà i nghệ cô nÆ°Æ¡ng. Váºy cô nÆ°Æ¡ng có quyá»n Ä‘em DÆ°Æ¡ng-Qua vá» dạy dá»—. Chúng tôi xin nhÆ°á»ng hắn cho cô nÆ°Æ¡ng đó.
Tiểu-long-Nữ lạnh lùng đáp:
- NgÆ°Æ¡i đánh chết Tôn bà rồi chịu nhÆ°á»ng đệ tá» và thú nháºn cái bất lá»±c của ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế là xong chuyện Æ°?
XÃch-đại-Thông ngẩng mặt lên trá»i cÆ°á»i ngạo nghá»… nói:
- Nếu biết ta là má»™t đạo sÄ© biết trá»ng danh dá»±, ngÆ°Æ¡i chá»› quá hồ đồ.
Dứt lá»i XÃch-đại-Thông Ä‘Æ°a lưỡi kiếm gãy và o cổ toan quyên sinh.
Ngay lúc đó, bá»—ng má»™t tiếng "keng" nổi lên là m Ä‘á»™i lưỡi kiếm của XÃch-đại-Thông ra, rÆ¡i xuống đất.
XÃch-đạo-Thông ngạc nhiên nghÄ© thầm:
- Ai đã dùng thủ đoạn nầy để cản trở ta? Kẻ nà o đây nhỉ?
Hắn quay lại nhìn, không thấy bóng ngÆ°á»i nà o cả.
NghÄ© má»™t lúc XÃch-đại-Thông lẩm bẩm:
- Chỉ có Khưu-xứ-Cơ mới sỠdụng được ngón bà quyết nà y.
NghÄ© nhÆ° váºy XÃch-đại-Thông nói lá»›n:
- Thưa sư huynh, đệ tỠlà kẻ bất tà i đã là m nhục cho môn phái xin sư huynh xét lại.
Dứt lá»i, XÃch-đại-Thông lại cúi xuống nhặt thanh kiếm gãy lên.
Bá»—ng từ ngoà i võ Ä‘iện, má»™t trà ng cÆ°á»i nổi lên, tiếp theo giá»ng nói:
- SÆ° đệ XÃch-đại-Thông Æ¡i! Thua được là chuyện thÆ°á»ng. Äây là má»™t dịp thúc đẩy chúng ta phải táºp luyện nhiá»u hÆ¡n nữa. Äã có mÆ°á»i tám ngÆ°á»i nữa rá»a nhục cho sÆ° đệ.
Rồi theo tiếng nói đó, má»™t đạo sÄ© râu tóc bạc phÆ¡, tay cầm trÆ°á»ng kiếm nhảy qua bức tÆ°á»ng mà nói.
Äạo sÄ© ấy chÃnh là KhÆ°u-xứ-CÆ¡. Bẩm tÃnh KhÆ°u-xứ-CÆ¡ Ãt Æ°a chuyện dà i dòng khách sáo, nên vừa chạm mặt Tiểu-long-Nữ là ông ta vung trÆ°á»ng kiếm đâm thẳng tá»›i, và nói:
- Bần đạo là TrÆ°á»ng-Xuân KhÆ°u-xứ-CÆ¡ xin lãnh giáo và i Ä‘Æ°á»ng vá»›i ngÆ°á»i láng giá»ng tà i cao.
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Ngươi chắc thừa hiểu tà i năng ta cũng chẳng có gì.
Äoạn nà ng Ä‘Æ°a tay bắt lấy thanh trÆ°á»ng kiếm của KhÆ°u-xứ-CÆ¡.
XÃch-đại-Thông đứng bên ngoà i trông thấy kêu thất thanh:
- Sư huynh! Sư huynh! coi chừng.
NhÆ°ng câu nói XÃch-đại-Thông đã trá»…. Hai ngÆ°á»i Ä‘ang váºn ná»™i công già nh nhau thanh kiếm.
Má»™t tiếng "rắc" thanh trÆ°á»ng kiếm gãy là m đôi. KhÆ°u-xứ-CÆ¡ thất kinh. Còn Tiểu-long-Nữ lần nầy cảm thấy tay nà ng Ä‘au buốt và ngá»±c hÆ¡i thiếu thở.
Nà ng nghĩ thầm:
- Lão nầy hÆ¡n XÃch-đại-Thông má»™t bá»±c. Ta chÆ°a luyện xong Ngá»c nữ tâm kinh chÆ°a chắc nắm phần thắng được.
NghÄ© nhÆ° váºy Tiểu-long-Nữ má»™t tay bồng xác Tôn bà má»™t tay ôm DÆ°Æ¡ng-Qua khinh thân qua khá»i vách tÆ°á»ng biến dạng.
KhÆ°u-xứ-CÆ¡ và XÃch-đại-Thông đã giao đấu vá»›i Tiểu-long-Nữ Ä‘oán biết tà i vÅ© công của nà ng cÅ©ng chẳng hÆ¡n há» bao nhiêu, song vá»›i lối khinh thân thần tốc của nà ng là m cho má»i ngÆ°á»i không ngá»›t kinh dị. Tà i khinh thân ấy không có má»™t ai so sánh nổi.
XÃch-đại-Thông nhìn KhÆ°u-xứ-CÆ¡, nói:
- Tháºt là quá Ä‘á»—i! Ôi thôi!
Khưu-xứ-Cơ nói:
- XÃch sÆ° đệ, chúng ta uổng công táºp luyện mấy mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»ng, há chẳng chiêm nghiệm cuá»™c thua tráºn nhục nhã nà y sao? NhÆ°ng thôi, chuyện nầy chÆ°a vá»™i, bây giá» má»™t số trong chúng ta phải Ä‘i SÆ¡n Tây gấp đã.
XÃch-đại-Thông ngạc nhiên há»i:
- Lại có việc gì gây rối sao? Có ai bị thương đó?
Khưu-xứ-Cơ nói:
- Chuyện nầy kể ra còn dà i dòng. Hiện giá» Mã-Ngá»c sÆ° huynh đã lên Ä‘Æ°á»ng rồi. Chúng ta tiếp tục nối gót.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 01:20 AM.
|
29-07-2008, 01:26 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 14
Năm cỗ quan tà i
Äến đây, chúng ta cÅ©ng cần biết nguyên nhân nà o đã thúc đẩy các đồ đệ của môn phái Toà n-Chân phải đấu bÆ°á»›c giang hồ.
Số là , XÃch-Luyện Tiên tá» Lý Mạc Thu từ khi đả thÆ°Æ¡ng má»™t số ngÆ°á»i ở miá»n Giang-Nam, Hồ-Châu, tá»± thấy mình kết oán, gây thù sâu sắc, nên chuyển bÆ°á»›c sang đất SÆ¡n Tây. Tại đây, Lý Mạc Thu vẫn không bá» tánh háo chiến. Nà ng đả thÆ°Æ¡ng má»™t số anh hùng hà o kiệt ở Tấn Bắc, là m cho các thủ lãnh trong giá»›i giang hồ Ä‘á»u căm phẫn. Há» kêu gá»i các môn phái hợp tác nhau để khá» trừ cho được Lý Mạc Thu.
Toà n-Chân là má»™t môn phái có hạng trong thiên hạ, bấy giá» do Mã-Ngá»c, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ lãnh đạo. Hai vị nầy thấy Lý Mạc Thu lắm Ä‘iá»u tá»™i lá»—i, song khổ ná»—i nà ng lại ở trong môn đồ của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng vị Tổ sÆ° của há», nên chẳng biết là m thế nà o hÆ¡n là đóng vai trò trung gian hòa giải, tìm cách cho Lý Mạc Thu cải tà quy chánh.
Bây giá», LÆ°u-xứ-Huyá»n và Tòa-bất-Nhị liên hiệp nhau ở phÃa Bắc. Lý Mạc Thu chẳng kể ai và o đâu cả, coi Ä‘á»i bằng khóe mắt, nghe tin há» liên hiệp để chống lại mình, liá»n mò đến đánh. TrÆ°á»›c sau Lý Mạc Thu đã hạ LÆ°u và Tôn hai tráºn liên tiếp.
Sau nà y KhÆ°u-xứ-CÆ¡ và VÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất, hai tay cao cÆ°á»ng trong Toà n-Chân phải đến ứng chiến. Lý Mạc Thu khôn ngoan tá»± thấy má»™t mình không thể đánh nổi số đông, liá»n dùng lá»i lẽ ôn tồn là m cho KhÆ°u và VÆ°Æ¡ng bị khÃch Ä‘á»™ng không thể tham chiến. Nà ng hẹn vá»›i KhÆ°u và VÆ°Æ¡ng sẽ tỉ thà vá»›i nà ng ở má»™t nÆ¡i khác.
Ngà y thứ nhất, tỉ thà với Tôn-bất-Nhị, Lý Mạc Thu
đã dùng kim Ä‘á»™c phóng và o huyệt "thân thượng" của đối phÆ°Æ¡ng. Sau đó nà ng lại cho ngÆ°á»i mang thuốc đến giải trừ.
Hà nh Ä‘á»™ng ấy khiến cho KhÆ°u-VÆ°Æ¡ng hai ngÆ°á»i không rõ tâm tánh của Lý Mạc Thu ra sao cả.
Phà m trong nguyên tắc võ lâm, kẻ đã cứu đối thủ không thể coi như kẻ thù được.
ấy váºy các tay thủ lãnh đến hợp tác vá»›i Tôn-bất-Nhị thấy váºy Ä‘á»u mỉm cÆ°á»i chua chát rồi rút lui không tham chiến nữa.
CÅ©ng may, KhÆ°u-xứ-CÆ¡ và VÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất tá»± thấy mình chÆ°a phải là lúc ứng chiến vá»›i Lý Mạc Thu nên má»›i trở vá» kịp Trùng-DÆ°Æ¡ng-cung cứu nguy cho XÃch-đại-Thông.
Nhắc lại, Tiểu-long-Nữ lúc ra khá»i Trùng-DÆ°Æ¡ng Ä‘iện, má»™t tay bồng xác Tôn bà má»™t tay bồng VÆ°Æ¡ng-Qua, khinh thân thẳng vá» Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i má»™t mạch.
Nà ng đặt xác Tôn bà lên giÆ°á»ng nà ng ngủ thÆ°á»ng ngà y, còn nà ng thì ở trên ghế trÆ°á»ng ká»· chống tay thẫn thá» suy nghÄ©.
Dương-Qua ôm xác Tôn bà khóc sướt mướt không thôi. Một lúc lâu Tiểu-long-Nữ mới nói:
- Äà ng nà o Tôn bà cÅ©ng đã chết, khóc mãi chẳng Ãch gì? Bây giá» mi khóc Tôn bà nhÆ° thế, ngà y mai mi chết có ai khóc cho mi chăng?
Nghe Tiểu-long-Nữ nói những câu lạnh nhạt nhÆ° váºy, DÆ°Æ¡ng-Qua không hiểu gì cả buồn rầu hÆ¡n, và cà ng khóc to hÆ¡n nữa!
Tiểu-long-Nữ nói:
- Thôi ta đi an táng Tôn bà đây. Mi hãy theo ta.
Nói dứt lá»i, nà ng bÆ°á»›c đến bồng xác Tôn bà đi vá» phÃa Tây. DÆ°Æ¡ng-Qua lấy vạt áo chùi nÆ°á»›c mắt bÆ°á»›c theo.
ÄÆ°á»ng trong má»™ Ä‘Ã i tối lá» má», ánh sáng bên ngoà i rá»i và o yếu á»›t. DÆ°Æ¡ng-Qua phải chú mục và o mà u trắng của xiêm y Tiểu-long-Nữ để nối gót.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i quanh co má»™t lúc thì đến má»™t con Ä‘Æ°á»ng hầm tối Ä‘en nhÆ° má»±c. Con Ä‘Æ°á»ng hầm đó dẫn đến má»™t cánh cá»a bằng đá Tiểu-long-Nữ Ä‘Æ°a tay đẩy cánh cá»a thì bên trong lá»™ ra má»™t căn phòng cÅ©ng bằng đá, và tối om. Nà ng rút trong bá»c ra lấy má»™t viên đá lá»a Ä‘áºp và o má»™t tảng đá. Bùi nhùi nà ng đã chuẩ bị sẵn. Lá»a bén và o, cháy bùi nhùi tá»a ánh sáng tạo thà nh má»™t mà u kinh dị.
Tiểu-long-Nữ thắp má»™t ngá»n đèn dầu đặt giữa căn phòng.
Nhìn bốn phÃa DÆ°Æ¡ng-Qua cảm thấy trong ngÆ°á»i á»›n lạnh.
Äó là má»™t căn phòng rá»™ng, trống rá»—ng, trÆ¡ trá»i có năm cái quan tà i bằng đá.
Nó nÃn hÆ¡i lấy can đảm Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» năm cá»— quan tà i ấy thì thấy hai cái đã có nắp Ä‘áºy kÃn, còn ba cái nắp Ä‘áºy hở.
Nó ngÆ¡ ngẩn tá»± há»i:
- Chẳng biết trong ba cá»— quan nắp hở nầy đã có xác ngÆ°á»i chết hay chÆ°a.
Tiểu-long-Nữ đưa tay chỉ chiếc quan tà i bên trái nói:
- Sư phụ phu nhân an giấc ở chỗ nà y.
Rồi nà ng lại chỉ và o cái quan tà i bằng đá thứ hai, nói:
- Còn sư phụ an giấc ngà n thu ở chỗ nà y đây.
Tiếp đó, nà ng lại đưa tay chỉ và o chiếc quan tà i thứ ba.
DÆ°Æ¡ng-Qua lòng ngá» ngợ, chẳng biết Tiểu-long-Nữ sẽ bảo ai an giấc trong đó. Nhìn nắp quan tà i chÆ°a Ä‘áºy, nó chẳng biết có xác chết nà o trong đó chÆ°a.
Bỗng nghe Tiểu-long-Nữ nói:
- Tôn bà an giấc trong cỗ quan tà i nầy.
Nó đánh thót ngÆ°á»i nhẹ nhõm và tìm hiểu rằng: "những chiếc quan tà i chÆ°a Ä‘áºy nắp là chÆ°a có ngÆ°á»i chết".
Trà tò mò của nó lại nổi dáºy, nó nhìn Tiểu-long-Nữ há»i:
- Thưa cô nương, còn hai cỗ quan tà i không kia nữa.
Tiểu-long-Nữ thản nhiên đáp:
- Má»™t cái dà nh cho sÆ° tỉ của ta là XÃch-Luyện tiên tá» Lý Mạc Thu.
DÆ°Æ¡ng-Qua ngẩn ngÆ°á»i há»i:
- Lý cô nương cũng lại vỠđây an giấc sao?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- SÆ° mẫu ta đã dá»± liệt trÆ°á»›c, sÆ° tỉ rồi thế nà o cÅ©ng phải vá».
DÆ°Æ¡ng-Qua lại há»i:
- Còn một cỗ quan tà i nữa?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Cỗ quan tà i đó dà nh cho ta. ở đây còn thiếu một cỗ quan tà i nữa chỉ vì sư mẫu ta không dự liệu được rằng mi sẽ đến đây.
Nghe nói váºy, DÆ°Æ¡ng-Qua giáºt mình. Tá»± nhiên bản tÃnh "uý tá» cầu sinh" nổi dáºy, nó hoảng hốt đáp:
- Cô nương ơi! Tôi không chết nơi đây đâu! Tôi không muốn chết!
Tiểu-long-Nữ nghiêm nét mặt nói:
- Ta nhá»› lá»i dặn của Tôn bà là sẽ chăm lo săn sóc đến mi trá»n Ä‘á»i. Lá»i hứa ấy ta chẳng dám sai.
Dương-Qua lạnh toát cả mình, nhất là trước căn phòng âm u với năm cỗ quan tà i ấy, là m cho nó ám ảnh một mối buồn rùng rợn.
Nó nói rối rÃt:
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng không bằng lòng để tôi Ä‘i thì lúc cô nÆ°Æ¡ng chết rồi tôi cÅ©ng tìm cách ra khá»i chốn nầy.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta đã bảo theo lá»i trăn trối của Tôn bà , ta phải lo liệu cho mi trá»n Ä‘á»i, thì có bao giá» ta để cho mi chết sau ta?
DÆ°Æ¡ng-Qua lấy là m lạ há»i:
- Tại sao váºy? Cô nÆ°Æ¡ng nhiá»u tuổi hÆ¡n tôi mà !
Tiểu-long-Nữ lạnh lùng đáp:
- Chết sống không cần phải Ãt hay nhiá»u tuổi. Phá»ng sá» ta có chết trÆ°á»›c mi ta cÅ©ng tìm cách cho mi được chết theo.
DÆ°Æ¡ng-Qua tuy còn nhá» tuổi song tâm cÆ¡ đã có nhiá»u mÆ°u trÃ. Mặc dù váºy, những mÆ°u trà có hay đến đâu cÅ©ng chỉ là mÆ°u trà của trẻ con.
Khi nghe Tiểu-long-Nữ nói nhÆ° váºy, tâm trạng chống đối lại âm thầm nổi Ä‘áºy trong đầu óc nó.
Nó nghĩ thầm:
- Tại sao lại buá»™c ta phải chết, mà phải chết nÆ¡i đây? NhÆ°ng cái chết cái sống hãy còn xa vá»i, ta có đủ thì giỠđể đối phó.
Tiểu-long-Nữ thấy nó thẫn thá» suy nghÄ© hiểu ngay tâm trạng của nó, liá»n bÆ°á»›c đến giá» nắp quan tà i, đặt xác Tôn bà và o trong.
DÆ°Æ¡ng-Qua chợt nhá»› đến lá»i trăn trối của Tôn bà : "Mi hãy lấy chiếc áo bông phủ ngoà i của ta. áo nà y..."
Nó vùng đứng dáºy, chạy đến bên Tiểu-long-Nữ, nói:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng! Theo lá»i trăn trối xin cô nÆ°Æ¡ng cho tôi chiếc áo bông ngoà i của Tôn bà .
Tiểu-long-Nữ không muốn cho ngÆ°á»i bên mình phải buồn phiá»n, lại thấy DÆ°Æ¡ng-Qua vá»›i Tôn bà quen biết má»›i trong ngà y mà tình quyến luyến đã sâu Ä‘áºm, nên cởi chiếc áo bông ngoà i của Tôn bà trao cho DÆ°Æ¡ng-Qua.
DÆ°Æ¡ng-Qua cầm lấy chiếc áo khóc nức nở, nghÄ© đến lá»i trăn trối của Tôn bà , mặt mà y nó Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° mất má»™t ngÆ°á»i thân.
Tiểu-long-Nữ thừa lúc nó gục mặt xuống khóc, lấy tay kéo nắp quan tà i Ä‘áºy kÃn lại khÃt rịt, không khà không còn ra và o được nữa.
Tiểu-long-Nữ sợ Dương-Qua lại khóc nữa, liếc mắt nhìn nó một chút, rồi nhìn lãng sang chỗ khác nói:
- Thôi! Hãy theo ta ra ngoà i.
Dứt lá»i, nà ng lấy vạt áo quạt má»™t cái, ngá»n đèn dầu tắt, căn phòng rá»™ng lá»›n bao la bá»—ng trở nên tối Ä‘en nhÆ° má»±c.
Dương-Qua sợ nà ng bỠrơi nó lại trong căn phòng mộ địa nà y vội và ng vớ chiếc áo bông của Tôn bà mà theo luôn Tiểu-long-Nữ bước ra.
Trong mộ đà i, ngà y cũng như đêm bóng tối đen ngòm.
Vì hai ngÆ°á»i đã hoạt Ä‘á»™ng hÆ¡n ná»a ngà y, nên ai cÅ©ng có cảm giác mệt má»i. Tiểu-long-Nữ ra lệnh cho DÆ°Æ¡ng-Qua ngủ ở căn phòng mà bình sinh Tôn bà dùng là m chá»— nghỉ ngÆ¡i.
DÆ°Æ¡ng-Qua từ tấm bé, tuy đã trải qua những lúc quạnh hiu cô Ä‘á»™c, đã từng ngủ ở đầu hè, xó chợ, đã từng ngủ nÆ¡i núi ráºm, rừng sâu, song đối vá»›i má»™ Ä‘Ã i nầy nhÆ° cái gì rùng rợn oai nghiêm là m cho nó muốn rỡn óc. Nó không dám tuân lá»i của Tiểu-long-Nữ.
Thấy nhÆ° nó không để ý đến lá»i mình, Tiểu-long-Nữ nhìn nó há»i:
- Mi không nghe ta nói gì sao?
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- Thưa cô nương, tôi sợ...
Tiểu-long-Nữ há»i:
- Sợ cái gì?
Dương-Qua thở dà i đáp:
- Tôi cũng không hiểu nữa... Tôi không dám ngủ một mình.
Tiểu-long-Nữ nghĩ thầm:
- "Tuổi nó hãy còn nhá», nó sợ sệt cÅ©ng phải".
Nà ng suy nghĩ một lúc rồi thở dà i, khẽ nói:
- Äược, cứ theo ta và o đây mà ngủ.
Rồi nà ng dẫn DÆ°Æ¡ng-Qua và o phòng nà ng. Nà ng thÆ°á»ng có thói quen không thắp đèn, nhÆ°ng nay có DÆ°Æ¡ng-Qua, nà ng thắp lên má»™t ngá»n đèn dầu nhá».
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy Tiểu-long-Nữ dung mạo mỹ miá»u, không gì sánh kịp, trong bá»™ y phục trắng nhÆ° tuyết không vÆ°á»›ng chút bụi trần, ngỡ rằng khuê phòng nà ng hẳn trần thiết cá»±c kỳ diá»…m ảo. Nà o ngá» lúc bÆ°á»›c và o phòng thì thá»±c là thất vá»ng. Phòng xây bằng đá trống rá»—ng, không có gì cả, chẳng khác gì căn phòng có năm cá»— quan tà i kia. GiÆ°á»ng nà ng là má»™t phiến đá xanh dà i có trải thảm bằng cá», trên phủ má»™t lần vải thô. Ngoà i mấy thứ ấy ra, căn phòng chẳng còn có gì khác.
Dương-Qua nghĩ bụng:
- Chẳng biết nà ng cho mình nghỉ ở đâu nhỉ! Có lẽ nà ng bắt mình nằm dưới đất là phải.
Äang lúc nó phân vân chÆ°a kịp há»i thì Tiểu-long-Nữ cất tiếng bảo:
- Mi leo lên giÆ°á»ng nằm ngủ Ä‘i.
DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- Thế thì cô nương ngủ ở đâu?
Tiểu-long-Nữ nghiêm nghị nói:
- Ta đã có chá»— khác, mi khá»i phải lo.
Dương-Qua nói:
- Ngủ trên giÆ°á»ng bất tiện, xin cô nÆ°Æ¡ng cho tôi ngủ dÆ°á»›i đất cÅ©ng được.
Tiểu-long-Nữ nghiêm sắc mặt nói:
- Ta là báºc sÆ° phụ mi, ta nói gì mi cÅ©ng phải nghe. Mi đừng quen thói đánh lại sÆ° phụ nhÆ° ở bên Trùng-DÆ°Æ¡ng cung mà mất mạng đó.
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy Tiểu-long-Nữ dùng lá»i gay gắt, vá»™i nói:
- Xin cô nÆ°Æ¡ng đừng giáºn dữ nhÆ° thế. Tôi chỉ cần vâng theo lá»i cô nÆ°Æ¡ng là được chứ gì?
Tiểu-long-Nữ thấy giá»ng nói của DÆ°Æ¡ng-Qua có vẻ không tôn kÃnh mình nên không vừa ý, nói:
- Mà y bướng bỉnh phải không?
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy nà ng còn Ãt tuổi lại đẹp đẽ mỹ miá»u, không có vẻ gì Ä‘ang báºc sÆ° phụ mình, nên nó chép miệng má»™t cái, rồi nói:
- Tôi đâu dám chẳng tuân lá»i...
Tiểu-long-Nữ thấy Dương-Qua chép miệng, đoán được ý nó, hét:
- Tại sao mi có cá» chỉ khinh thÆ°á»ng ấy. Mi không phục ta phải không?
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy Tiểu-long-Nữ là m dữ, không dám nói nữa vá»™i tuá»™t hà i, nhảy phóc lên giÆ°á»ng nằm.
Nằm được má»™t lúc, nó cảm thấy lạnh buốt xÆ°Æ¡ng, vá»™i chồm dáºy, tụt xuống đất la lá»›n:
- Lạnh quá! Lạnh chết đi thôi!
Tiểu-long-Nữ không nhịn được cÆ°á»i, chạy đến phÃa sau vách lấy chiếc phất trần chỉ và o mặt nó:
- Ta bảo mi phải nằm lên đó, và ngủ Ä‘i. Nếu còn rên rỉ than lạnh ta đánh cho mÆ°á»i roi nầy.
DÆ°Æ¡ng-Qua thất kinh, vá»™i leo lên giÆ°á»ng nằm nữa, lần nầy nó cố chịu Ä‘á»±ng, nhÆ°ng lạ thay, sức lạnh từ đâu xông và o ngÆ°á»i nó, là m cho nó tê cứng cả ngÆ°á»i, hai hà m răng đánh và o nhau cầm cáºp.
Tiểu-long-Nữ lấy chiếc áo bông của Tôn bà để và o một nơi khiến Dương-Qua không rỠtới.
Lạnh quá, nhưng Dương-Qua sợ đánh đòn không dám tuột xuống như lần trước nữa, ré lên:
- Ôi chao! Cô nương ơi!
Tiểu-long-Nữ mỉm cÆ°á»i há»i:
- Cái gì thế?
Dương-Qua nói:
- Ôi chao! Chiếc giÆ°á»ng nầy nhÆ° có gì kỳ lạ! Tôi không thể nằm được lâu.
Rồi nhìn thấy nét mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của Tiểu-long-Nữ, DÆ°Æ¡ng-Qua cho rằng nà ng đã sung sÆ°á»›ng trÆ°á»›c cái Ä‘au khổ của nó, nó nổi giáºn nói:
- Tôi không muốn nằm nơi đây nữa đâu. Cô nương cho tôi nằm dưới đất mà thôi.
Tiểu-long-Nữ giơ chiếc phất trần trước mặt nó nói:
- Hãy nằm im và ngủ. Trái lá»i, mi đừng trách ta Ä‘á»™c ác.
Dứt lá»i, nà ng rút hai sợi dây cá»™t và o kẹt đá, leo nằm lên hai sợi dây đó, rồi lấy tay vẫy má»™t cái, ngá»n đèn phụt tắt.
Trong phòng tối mịt, Dương-Qua lấy là m lạ:
"Tại sao nà ng lại có thể nằm ngủ lÆ¡ lá»ng trên hai sợi dây nhÆ° thế nhỉ?" Nó bắt đầu khâm phục tà i nghệ của Tiểu-long-Nữ, và há»i:
- Thưa cô nương, cô nương có thể dạy tôi nằm ngủ như thế chăng?
Bản tÃnh con nÃt dá»… giáºn mà cÅ©ng dá»… là m thân. Nó vừa có ác cảm vá»›i Tiểu-long-Nữ, bây giá» thấy Tiểu-long-Nữ vui vẻ, nó lại cảm mến ngay.
Tiểu-long-Nữ thấy tánh nết trẻ con của nó cÅ©ng tức cÆ°á»i. Nà ng nói:
- Dạy mi nằm ngủ nhÆ° thế nầy để là m gì? Ta còn lắm Ä‘iá»u phải chỉ dạy cho mi.
Câu nói ấy là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘oán biết Tiểu-long-Nữ không có ác ý vá»›i nó, mà chỉ muốn dạy dá»— nó thôi. Nó hối háºn cất tiếng nói:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng! Cô nÆ°Æ¡ng có thể cho tôi biết những Ä‘iá»u mà cô nÆ°Æ¡ng sắp dạy bảo tôi chăng? Lúc nãy tôi có lá»—i vá»›i cô nÆ°Æ¡ng.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta biết rồi! Tá»± nhiên mi oán ta! Äiá»u đó có gì lạ!
Dương-Qua vội nói:
- Không, không! Tôi đâu dám oán giáºn cô nÆ°Æ¡ng. Lúc nãy tôi cứ tưởng cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhÆ° sÆ° phụ trÆ°á»›c của tôi, cứ hà nh hạ tôi mà không truyá»n dạy cho tôi gì cả.
Tiểu-long-Nữ cÆ°á»i lạt nói:
- Mi trách sÆ° phụ trÆ°á»›c của mi không dạy dá»— cho nên mi oán háºn. Bây giá» ta dạy dá»— sao mi cÅ©ng oán háºn?
Dương-Qua nói:
- Chỉ vì cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng hà nh hạ tôi, bắt tôi nằm trên chiếc giÆ°á»ng giá lạnh nà y.
Tiểu-long-Nữ nói:
- à ra mi cho thế là ta đã hà nh hạ mi Æ°? Ta thiết tưởng suốt Ä‘á»i mi nên tìm cái cá»±c nhá» nhÆ° váºy để nên ngÆ°á»i.
DÆ°Æ¡ng-Qua trố mắt nhìn Tiểu-long-Nữ há»i:
- Thế thì sống để chịu cực hình sao?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Các cá»±c hình ấy sẽ Ä‘em lại cho mi biết bao Ä‘iá»u hay!
DÆ°Æ¡ng-Qua má»›i hiểu ra, há»i:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, chiếc giÆ°á»ng lạnh nầy có gì bà quyết Æ°?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Những tay võ nghệ cừ khôi trong thiên hạ chÆ°a chắc đã nằm nổi trên chiếc giÆ°á»ng nà y. NhÆ°ng thôi, việc đó mi sẽ hiểu sau, bây giá» mi phải nhắm mắt ngủ Ä‘i, không được nói nữa.
Trong căn phòng tối om, DÆ°Æ¡ng-Qua chỉ nghe giá»ng kêu cót két của hai sợi dây mà Tiểu-long-Nữ dùng là m võng.
Sau câu nói nhÆ° ra lệnh của nà ng, DÆ°Æ¡ng-Qua không dám há»i nữa, song nó không là m sao ngủ được. Chốc chốc nó lại xuýt xoa vì lạnh.
Một lúc lâu nó cất tiếng khẽ nói:
- Cô nương ơi! Tôi không chịu nổi sự lạnh nầy nữa.
Không nghe tiếng Tiểu-long-Nữ đáp lại, nó lắng tai nghe thì thấy hÆ¡i thở của nà ng Ä‘á»u Ä‘á»u và cháºm lại.
Nó đoán chừng Tiểu-long-Nữ đã ngủ, nó nghĩ bụng:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã an giấc, váºy ta xuống đất má»™t chút cho đỡ lạnh cÅ©ng chẳng sao.
NghÄ© váºy nó rón rén tụt xuống giÆ°á»ng, không dám thở mạnh.
Nà o ngỠnó vừa bước chân xuống đất thì một tiếng đà n cầm vang lên. Tiểu-long-Nữ từ trên dây nhảy xuống một tay vớ cây phất trần, một tay thộp và o cổ nó, quất mấy cái vùn vụt nói:
- Mi dám trái lá»i ta sao! nếu còn lừa dối ta sẽ đánh đến chết.
Nà ng đánh đủ mÆ°á»i roi khiến DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘au tÃm ruá»™t.
Nó lồm cồm lên giÆ°á»ng nằm trở lại không dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
Tiểu-long-Nữ ngỡ là sau tráºn đòn thế nà o DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng khóc và oán trách nà ng. NhÆ°ng thấy nó nằm im thin thÃt không há» than thở gì cả. Tiểu-long-Nữ lấy là m lạ gá»i nó há»i:
- Dương-Qua tại sao mi nằm im thế?
Dương-Qua thỠthẻ:
- Cô nÆ°Æ¡ng bảo sao là m váºy. Cô nÆ°Æ¡ng bắt nằm là phải nằm, bảo đánh thì đánh, thế thì khóc lóc Ãch gì?
Tiểu-long-Nữ nói:
- A! Thế ra mi nằm im để há»n dá»—i ta phải không?
Dương-Qua nói:
- Tôi chẳng bao giá» há»n cô nÆ°Æ¡ng. Tôi đã thấy lòng cô nÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng mến tôi rồi.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ai bảo mi thế?
Dương-Qua nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng đánh tôi, nhÆ°ng thá»±c ra cô nÆ°Æ¡ng không đánh mạnh. NhÆ° váºy không phải vì cô nÆ°Æ¡ng sợ tôi Ä‘au sao.
Tháºt váºy, Tiểu-long-Nữ đánh DÆ°Æ¡ng-Qua là để bắt nó thi hà nh theo lệnh mình. Vì váºy nà ng chỉ đánh mạnh hai roi đầu, còn mấy roi sau chỉ đánh cho đủ số.
Tiểu-long-Nữ thấy DÆ°Æ¡ng-Qua ranh mãnh, tìm hiểu được dụng ý của mình, liá»n hét lá»›n:
- Äừng tưởng lầm! Nếu lần sau mi còn trái lệnh ta sẽ đánh đến thối thịt đó.
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy lá»i nói nà ng tuy hăm dá»a nhÆ°ng có âu yếm, lòng há»›n hở nói:
- Dù cô nương có đánh đến tan xương nát thịt tôi vẫn vui lòng.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta chỉ sợ rồi đây với tánh ương ngạnh, rắn mắc của ngươi, ngà y nà o cũng bị đòn là khác.
Dương-Qua nói:
- Tôi chỉ ghét và thù hằn những ngÆ°á»i đánh tôi vá»›i ác ý. Còn nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng vì thÆ°Æ¡ng tôi mà đánh, tôi đã không giáºn mà lại còn sung sÆ°á»›ng hÆ¡n nữa. Cô nÆ°Æ¡ng thuá»™c và o những ngÆ°á»i tôi thÆ°Æ¡ng.
Tiểu-long-Nữ nghe nó nói, mỉm cÆ°á»i, há»i:
- Mi thá» kể ta nghe ai là ngÆ°á»i mi ghét? Ai là ngÆ°á»i mi thÆ°Æ¡ng.
Dương-Qua nói:
Những ngÆ°á»i tôi ghét tôi không thèm nhá»› đến là m chi. Còn những ngÆ°á»i tôi thÆ°Æ¡ng nhÆ° mẹ tôi thì đã chết mất rồi. Âu-dÆ°Æ¡ng-Phong là cha nuôi tôi, rồi đến Quách-Tỉnh và sau nữa là Tôn bà và cô nÆ°Æ¡ng.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta đã là m gì mà mi thương ta?
Dương-Qua nói:
- Vì cô nương đã thương tôi.
Tiểu-long-Nữ nói:
- ChÆ°a chắc ta đã thÆ°Æ¡ng mi. Chỉ vì Tôn bà dặn ta săn sóc mi thì ta phải là m tròn lá»i hứa. Còn việc ta thÆ°Æ¡ng mi, mi chá»› vá»ng tưởng.
Câu nói của Tiểu-long-Nữ như một gáo nước lạnh tưới và o mình Dương-Qua. Nó đang lạnh lại cảm thấy còn lạnh hơn. Nó nói như trách móc:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng! Chắc tôi có Ä‘iá»u gì không tốt nên cô nÆ°Æ¡ng ghét tôi.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Mi tốt hay không, không quan hệ đến ta. Ta chÆ°a há» biết ghét thÆ°Æ¡ng ai cả, suốt Ä‘á»i ta chỉ biết ngôi má»™ Ä‘Ã i nầy.
DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- Thế ra từ lúc nhỠđến giỠcô nương chẳng hỠcó một lần du ngoạn sao?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta chÆ°a há» ra khá»i Chung-Nam sÆ¡n nầy.
Dương-Qua vỗ tay lớn tiếng nói:
- Ôi chao! Thế thì uổng lắm! Cô nương không được thưởng thức bao nhiêu cảnh đẹp bên ngoà i.
Tiểu-long-Nữ nói:
- ở ngoà i bất quá cũng là rừng núi, trăng thanh, gió mát là cùng. Những cái đẹp đó nơi đây cũng có.
Dương-Qua nói:
- Nà o phải có thế thôi! ở mộ đà i tuy đẹp, song nhìn mãi cũng chán mắt. Còn cảnh đẹp bên ngoà i biến ảo không cùng, mỗi nơi có cái đẹp mỗi khác, chẳng bao giỠlà m cho ta chán được.
Rồi ngay lúc đó, DÆ°Æ¡ng-Qua thuáºt lại cho Tiểu-long-Nữ nghe những chuyện xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i nó từ tấm bé, và những cảnh đẹp đó đây, mà vì hoà n cảnh nó đã trải qua.
Vá»›i tà i ăn nói của nó, nó thêu dệt nhiá»u chá»— là m cho câu chuyện trở nên kỳ thú, lạ lùng.
Äối vá»›i Tiểu-long-Nữ, má»™t cô gái từ tấm bé đến giá» chÆ°a bÆ°á»›c ra khá»i ngôi má»™, nà o có hiểu Ä‘á»i là gì, nên dầu DÆ°Æ¡ng-Qua có thêu dệt thế nà o nà ng cÅ©ng cho là sá»± thá»±c.
Nghe Dương-Qua kể một lúc, nà ng buông tiếng thở dà i.
Dương-Qua nói:
- Thưa cô nương! Tôi muốn dẫn cô nương đi du ngoạn, cô nương có bằng lòng chăng?
Tiểu-long-Nữ có vẻ giáºn dữ, mắng:
- Mi đừng nói nhảm! Lá»i di huấn của tổ sÆ° để lại rằng:
"Phà m ngÆ°á»i nà o đã sống ở Hoạt-tá»-Nhân má»™ Ä‘Ã i thì không được ra khá»i Chung-Nam sÆ¡n ná»a bÆ°á»›c".
DÆ°Æ¡ng-Qua giáºt mình há»i:
- Thế tôi cÅ©ng không được ra ngoà i ná»a bÆ°á»›c sao?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Dĩ nhiên là thế.
DÆ°Æ¡ng-Qua nghe nà ng nói nhÆ° váºy, nghÄ© bụng:
- Té ra mình không thÃch cảnh tù túng ở đảo Äà o-hoa, Ä‘em thân đến đây để bị giam hãm thì Ä‘á»i sống còn gì là vui nữa. Chẳng lẽ thân ta sống để chôn vùi trong má»™ Ä‘Ã i nầy sao?
Tuy nghĩ thế, song gần Tiểu-long-Nữ, Dương-Qua cũng cảm thấy không còn cô độc nữa. Dẫu có ở mãi trong mộ đà i nó thấy cũng vui.
Trong lúc chuyện trò vá»›i Tiểu-long-Nữ, DÆ°Æ¡ng-Qua quên cả lạnh. Äến khi Tiểu-long-Nữ không nói chuyện nữa, nó cảm thấy rét buốt trà n trá», liá»n nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng có thể tha cho tôi khá»i nằm nÆ¡i giÆ°á»ng đá nầy chăng?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Mi có muốn cho các đệ tỠmôn phái Toà n-Chân tha cho mi đừng đánh mi nữa chăng?
Dương-Qua nói:
- HỠlà những kẻ thù của tôi! Nếu hỠgiết tôi, tôi cũng không khi nà o xin tha cả.
Tiểu-long-Nữ nói:
- NhÆ° váºy sao mi nằm trên giÆ°á»ng nầy lại than vãn.
Dương-Qua nói:
- Vì cô nương tốt với tôi! Cô nương không muốn cho tôi phải khổ cho nên tôi mới than vãn.
Tiểu-long-Nữ từ nhá» nhá» Æ¡n sÆ° mẫu và Tôn bà nuôi nấng dạy dá»—, đã hai mÆ°Æ¡i năm trá»i chỉ biết sống gần hai ngÆ°á»i cao tuổi ấy mà thôi. Hai ngÆ°á»i nầy tuy đối vá»›i nà ng thá»±c là tốt, nhÆ°ng từ buổi nà ng lúc còn nhá» hỠđã dụng ý Ä‘Ã o luyện nà ng thà nh má»™t ngÆ°á»i mất cả thất tình: "hỉ, ná»™, ái, ố, dục" để có thể nối dõi rèn luyện môn "Ngá»c nữ tâm kinh" là ngón võ duy nhất và lợi hại nhất của Cổ Má»™ Ä‘Ã i.
Bởi vì muốn luyện "Ngá»c nữ tâm kinh", Ä‘iá»u căn bản trÆ°á»›c tiên là phải cởi bá» thất tình Ä‘i đã.
Ngà y nay, DÆ°Æ¡ng-Qua tá»›i chốn nà y, mang và o đây những tình cảm nồng nhiệt của má»™t thÆ°á»ng nhân tháºt là trái mong muốn của các báºc tiá»n nhân trong má»™ Ä‘Ã i váºy.
Tiểu-long-Nữ từ khi thừa tiếp DÆ°Æ¡ng-Qua đã rõ lẽ đó, song vì có lá»i Tôn bà , không dám là m khác hÆ¡n.
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy bá» ngoà i Tiểu-long-Nữ vẫn vá»›i thái Ä‘á»™ lạnh lùng song bên trong không khá»i có tình cảm vá»›i nó. Nó nói:
- Ôi chao! Cô nương bắt tôi nằm đây lạnh quá có lẽ tôi hông còn chịu nổi nữa.
Thá»±c ra, chiếc giÆ°á»ng ấy lạnh lắm, song không đến ná»—i là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua lồng lá»™n lên nhÆ° thế. Má»™t phần nà o nó giả vỠđể thá» lòng Tiểu-long-Nữ đối vá»›i nó.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Mi đừng than vãn gì cả. Ta sẽ cho mi nghe sá»± Ãch lợi của chiếc giÆ°á»ng nầy.
DÆ°Æ¡ng-Qua nghe nói mừng quýnh há»i vá»™i:
- Hay lắm! Xin cô nương vui lòng cho tôi biết một chút. Vì đâu nó lại lạ lùng?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Lúc nãy ta nói vá»›i mi là những khách anh hùng trong thiên hạ vị tất đã hiểu được cái huyá»n diệu của chiếc giÆ°á»ng nầy. Tổ sÆ° phu nhân ta đã phải mất bảy năm công trình lao tâm lao lá»±c đến mãi táºn miá»n băng tuyết Ä‘Ã o hà ng trăm trượng dÆ°á»›i đất sâu má»›i lấy được thứ ngá»c lạnh nầy Ä‘em vá» luyện ná»™i công. Nằm trên giÆ°á»ng ngá»c nầy luyện ná»™i công trong má»™t năm thì hiệu quả bằng mÆ°á»i năm.
Dương-Qua kinh ngạc nói:
- à ra lai lịch chiếc giÆ°á»ng nầy là thế? Chiếc giÆ°á»ng bằng ngá»c mà tôi không biết cứ ngỡ là đá!
Tiểu-long-Nữ nói tiếp:
- Lúc đầu mi ngủ trên giÆ°á»ng nầy thấy lạnh buốt không chịu nổi, phải váºn dụng hết sức để kháng cá»± lại sức lạnh đó. NhÆ°ng lâu ngà y thà nh thói quen tá»± nhiên ngủ được. Ngay trong giấc ngủ, tá»± nhiên cÆ¡ năng vẫn váºn dụng tình lúc để Ä‘á» kháng. NhÆ° váºy là cÆ¡ năng suốt ngà y đêm luyện táºp không lúc nà o nghỉ.
Theo ngÆ°á»i thÆ°á»ng khi luyện ná»™i công chỉ luyện lúc thức mà thôi, đến khi ngủ thì cÆ¡ năng trở lại bình thÆ°á»ng. ấy váºy, há» táºp được bao nhiêu thì phải phà đi má»™t Ãt trong lúc nghỉ ngÆ¡i. Äằng nầy, chúng ta nhá» chiếc giÆ°á»ng có thể luyện từ ban đêm, từ trong giấc ngủ. Suốt ngà y đêm cÆ¡ năng luôn luôn tiến tá»›i để chiếm Ä‘oạt sức Ä‘á» kháng bên ngoà i. Do đó ná»™i công tiến bá»™ phi thÆ°á»ng.
Dương-Qua vốn thông minh và lanh lợi nghe nà ng nói đến đâu là lãnh hội đến đó.
Nó há»i:
- NhÆ°ng tại sao lại phải nằm trên chiếc giÆ°á»ng lạnh buốt nầy?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Ta đã bảo rằng muốn luyện ná»™i công tất cÆ¡ năng con ngÆ°á»i phải vượt qua sức uy hiếp của mãnh lá»±c bên ngoà i. Nằm trên giÆ°á»ng tức là luyện cho sức nóng chống lại vá»›i lạnh. Lạnh mạnh quá, sức nóng phải thua chạy và o trong trở và o tiá»m phục trong huyệt đạo của nó. Dần dần quen, thân thể ngÆ°á»i luyện táºp hóa thà nh nÆ°á»›c. Tiến hÆ¡n lên bÆ°á»›c nữa, nÆ°á»›c hoá thà nh băng tuyết so vá»›i sức lạnh của hòn ngá»c chỉ má»›i má»™t phần mÆ°á»i. Äại phà m táºp luyện ná»™i công là phải hà m súc chân há»a không bao giỠđể nó thoát ra ngoà i sà o huyệt của nó. Hà n ngá»c là má»™t váºt chà âm. Lạnh nhiá»u tức cÅ©ng là hà m dưỡng sức nóng. Sức nóng đã được táºp trung đến cá»±c Ä‘á»™ thì đến lúc váºn dụng chân há»a chúng ta sẽ đạt được má»™t sức mạnh phi thÆ°á»ng không gì sánh kịp.
Dương-Qua hiểu ra, sung sướng nói:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, cô nÆ°Æ¡ng đối vá»›i tôi tháºt chà tình. Tôi đã được nằm trên giÆ°á»ng nầy rồi chắc sau nầy không còn phải sợ má»™t ai trong võ lâm nữa. Ngay nhÆ° Quách, Hoà ng tôi cÅ©ng chẳng sợ. Còn nhÆ° Triệu-chÃ-KÃnh vá»›i sức ná»™i công ấy chắc tôi sẽ Ä‘uổi kịp.
Tiểu-long-Nữ mỉm cÆ°á»i nói:
- Di huấn của Tổ sÆ° phủ nháºn chẳng cho má»™t ai trong má»™ Ä‘Ã i nà y có tÃnh hiá»m khÃch. Muốn táºp luyện mi phải bá» hết thú hắn và ý nghÄ© ganh Ä‘ua má»›i được.
Dương-Qua nói:
- Tôi xin vâng lá»i cô nÆ°Æ¡ng. Tuy nhiên, tôi chẳng hiểu vì đâu bá»n há» lại khi dá»… tôi, ghen ghét tôi, há» lại dám đánh chết Tôn bà ngÆ°á»i tôi yêu quÃ. Cái chết của Tôn bà , cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không cho phép tôi được thù háºn há» sao.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ai là ngÆ°á»i chẳng phải chết? Vì dù Tôn bà chẳng chết vì XÃch-đại-Thông thì và i ba năm nữa cÅ©ng phải chết vì duyên cá»› khác. Sống thêm Ãt năm hay chết trÆ°á»›c Ãt năm nà o có nghÄ©a lý gì. Ta không muốn rằng từ nay trở Ä‘i mi còn nói đến chuyện oán háºn, phục thù...
DÆ°Æ¡ng-Qua xem chừng lá»i nói ấy có lý lắm, song nó vẫn không khá»i thắc mắc trÆ°á»›c hoà n cảnh của nó đã trải qua.
Tiểu-long-Nữ dò há»i xem cha nuôi của nó là Âu-dÆ°Æ¡ng-Phong dạy ná»™i công cho nó nhÆ° thế nà o.
Nó lần lượt kể lại sá»± tháºt tất cả. Tiểu-long-Nữ bảo nó áp dụng ná»™i công của Âu-dÆ°Æ¡ng-Phong truyá»n dạy, xem có hiệu quả gì chăng.
Nó lấy gân suốt từ đầu đến chân nằm thẳng Ä‘á» trên giÆ°á»ng đá lạnh buốt. Khà lá»±c chuyển khắp nÆ¡i trong mình nó. Nó thấy khắp ngÆ°á»i nóng ran. Nó nằm nghiêng má»™t phÃa mắt nhắm lại, cố mÆ¡ mà ng để ngủ.
NhÆ°ng nó ngủ được má»™t khoảng ngắn thì khà nóng trong ngÆ°á»i nó lại tiêu tan đâu mất. Cả ngÆ°á»i nó lạnh buốt nhÆ° cÅ©.
Nó lại váºn gân cốt nữa. Rồi cứ thế, ngủ và thức, nóng và lạnh cứ tiếp diá»…n mãi suốt đêm.
Tuy nhiên, đến sáng trong mình nó không chút mệt nhá»c. Nó cảm thấy tinh thần thanh sảng vô cùng.
Tiểu-long-Nữ sá» trán nó, thấy nhiệt Ä‘á»™ Ä‘iá»u hòa lấy là m lạ tỉ tê há»i nó.
Nó Ä‘em việc áp dụng phÆ°Æ¡ng pháp ná»™i công của Âu-dÆ°Æ¡ng-Phong truyá»n dạy kể lại.
Tiểu-long-Nữ thầm nghĩ:
- Má»—i ngÆ°á»i có má»™t lối táºp luyện và phÆ°Æ¡ng pháp nà o cÅ©ng lợi cả.
Nà ng nghiá»n ngẫm lối ná»™i công của thân mẫu DÆ°Æ¡ng-Qua và lối ná»™i công của Âu-dÆ°Æ¡ng-Phong rồi Ä‘em so sánh vá»›i lối táºp luyện của nà ng. Bấy giá» nà ng không còn có ý khinh thÆ°á»ng các môn phái khác nữa.
Sáng hôm ấy, hai ngÆ°á»i dùng cÆ¡m xong, DÆ°Æ¡ng-Qua xuống dÆ°á»›i bếp rá»a chén, và là m những việc thay thế Tôn bà .
Khi Dương-Qua trở lại phòng lớn, Tiểu-long-Nữ bảo nó:
- Ta có má»™t Ä‘iá»u cần há»i mi. Váºy mi phải suy nghÄ© kỹ cà ng trÆ°á»›c khi trả lá»i má»›i được.
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- Việc gì xin cô nương cứ dạy.
Tiểu-long-Nữ nói:
Mi muốn nháºn ta là m thầy mi chăng? Và suốt Ä‘á»i mi có chịu nghe ta chỉ dạy chăng?
Dương-Qua không ngần ngừ đáp:
- Sao cô nương lại nói thế. Tôi nguyện sống với cô nương, nhỠcô nương, chỉ bảo mà .
Tiểu-long-Nữ nói:
- Nếu mi không nháºn ta là m thầy mà ta chỉ dạy cho mi sau nầy thế nà o mi cÅ©ng bá» ngôi má»™ nầy mà đi.
Dương-Qua nói:
- Tôi xin nháºn cô nÆ°Æ¡ng là m thầy. Dù cô nÆ°Æ¡ng không truyá»n cho tôi chút võ nghệ nà o tôi vẫn coi cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° báºc sÆ° phụ, lúc nà o tôi cÅ©ng vâng theo lá»i cô nÆ°Æ¡ng không chút trái ý.
Tiểu-long-Nữ há»i:
- Tại sao ta không truyá»n võ nghệ cho ngÆ°Æ¡i mà ngÆ°Æ¡i vẫn kÃnh ta là thầy?
Dương-Qua nói:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, lòng cô nÆ°Æ¡ng đối đãi vá»›i tôi nhÆ° váºy lẽ nà o tôi không biết.
Tiểu-long-Nữ tươi hẳn nét mặt, nói:
- Äược, ta sẽ xem mi có thà nh thá»±c vá»›i ta chăng? Mi có chịu nghe lá»i ta chăng? Mi đã nháºn ta là m thầy váºy phải ra đằng sau là m lá»….
Dứt lá»i nà ng bÆ°á»›c ra phÃa phòng sau. DÆ°Æ¡ng-Qua vá»™i vã nối gót theo.
Äó là má»™t căn phòng không trần thiết váºt gì cả, ngoà i hai bức chân dung treo ở vách tÆ°á»ng.
Vách tÆ°á»ng phÃa Tây treo má»™t bức há»a, vẽ hình hai thiếu nữ má»™t ngÆ°á»i trạc Ä‘á»™ hai mÆ°Æ¡i lăm tuổi, Ä‘ang đứng trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng chải đầu và sá»a sang quần áo. Má»™t ngÆ°á»i trạc Ä‘á»™ mÆ°á»i sáu tuổi má»™t tay Ä‘ang cầm má»™t cái bồn đứng hầu bên cạnh.
NgÆ°á»i thiếu nữ nhiá»u tuổi lông mi dà i đẹp, đôi mắt nhÆ° có ẩn sát khà căm há»n.
Dương-Qua nhìn hai bức chân dung không hiểu gì cả.
Tiểu-long-Nữ Ä‘Æ°a tay chỉ và o chân dung ngÆ°á»i thiếu nữ lá»›n tuổi nói:
- Äây là di ảnh sÆ° tổ phu nhân. Mi phải quỳ xuống ra mắt.
DÆ°Æ¡ng-Qua lấy là m lạ há»i:
- NgÆ°á»i ấy là sÆ° tổ phu nhân sao? Tại sao lại Ãt tuổi nhÆ° thế? ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Bức di há»a đó vá» lúc sÆ° tổ còn trẻ tuổi.
Dương-Qua nghe Tiểu-long-Nữ nói thế, lòng suy tư lẩm bẩm:
- Lúc còn trẻ... và sẽ già đi...
Nó ngắm bức tranh một hồi, chẳng biết nghĩ sao, nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn nó, đôi dòng nước mắt chảy ra rà n rụa.
Tiểu-long-Nữ vô tình, không là m sao hiểu được mối cảm xúc của nó, lại chỉ và o bức chân dung thứ hai, nói:
- Äây là ảnh sÆ° mẫu ta, mi phải quỳ xuống là m lá»….
Dương-Qua sụp lạy, nghĩ thầm:
- SÆ° tổ, sÆ° mẫu Ä‘á»u Ãt tuổi cả, và ai cÅ©ng có sắc đẹp phi phà m. Chẳng hiểu đến lúc già , sắc đẹp há» ra sao nhỉ?
Tiểu-long-Nữ đợi DÆ°Æ¡ng-Qua bái kiến xong, má»›i chỉ sang bức tÆ°á»ng phÃa đông, nÆ¡i có treo má»™t bức ảnh, nói:
- Mi hãy khạc nhổ và o hình đạo nhân nà y.
DÆ°Æ¡ng-Qua liếc mắt nhìn thấy ngÆ°á»i đạo sÄ© trong tranh dáng Ä‘iệu cao lá»›n, lÆ°ng giắt thanh trÆ°á»ng kiếm, tay phải Ä‘ang chỉ vá» hÆ°á»›ng đông bắc, lÆ°ng xây ra ngoà i nên không trông rõ mặt.
Nó ngạc nhiên há»i:
- NgÆ°á»i ấy là ai? Vì sao phải khạc nhổ?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Äó là giáo chủ của môn phái Toà n-Chân tên VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng. ở đây đã có lệ, há»… là m lá»… trÆ°á»›c Tổ sÆ° phu nhân xong rồi thì phải quay sang khạc nhổ và o bức hình đó.
DÆ°Æ¡ng-Qua đã sẵn có thà nh kiến ghét môn phái Toà n-Chân, nên khi nghe nà ng bảo, không ngần ngừ gì cả, liá»n khạc nhổ và o bức há»a VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng má»™t bãi rất lá»›n.
Äoạn nó há»i:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng. Tổ sÆ° phu nhân có gì oán háºn VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng sao?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Äúng váºy.
Dương-Qua nói:
- Thế sao không đem bức ảnh của hắn liệng quách ra ngoà i rừng còn treo nơi đây là m gì?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta cÅ©ng chẳng hiểu nữa, chỉ nghe thấy sÆ° mẫu và Tôn bà bảo là những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trong thiên hạ không ai tốt cả.
Nói đến đấy đột nhiên nà ng nghiêm sắc mặt, quay nhìn Dương-Qua:
- Mai nà y lúc lá»›n lên, nếu mi có những Ä‘iá»u xấu xa mi sẽ coi ta có tha thứ cho mi chăng?
Dương-Qua nói:
- Tuy nhiên cô nương sẽ tha thứ cho tôi.
Câu nói bất ngỠvà đột ngột ấy của Dương-Qua là m cho Tiểu-long-Nữ chột dạ. Nà ng vốn có tánh uy hách, muốn cảnh cáo Dương-Qua không ngỠDương-Qua lại nói thế.
Nà ng trừng trừng nhìn Dương-Qua bảo:
- Hãy quỳ xuống lạy sư mẫu của mi đi.
Dương-Qua nói:
ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng! Việc quỳ lạy sÆ° mẫu là việc dÄ© nhiên rồi, tôi không thể nà o từ chối. Song xin cô nÆ°Æ¡ng nháºn cho đệ tá» nà y má»™t Ä‘iá»u kiện đã.
Tiểu-long-Nữ nghĩ thầm:
- XÆ°a nay chỉ có báºc sÆ° phụ má»›i buá»™c đệ tá» Ä‘iá»u kiện nà y Ä‘iá»u kiện ná» chứ là m gì có chuyện môn đồ buá»™c sÆ° phụ phải theo Ä‘iá»u kiện.
Tuy nhiên, nà ng vẫn trầm tĩnh muốn tìm hiểu ý muốn của hắn thế nà o.
Nà ng há»i:
- Äược. Mi muốn gì cứ nói, ta sẽ xét nghÄ© cho.
Dương-Qua nói:
- Lòng tôi kÃnh cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° sÆ° mẫu. Cô nÆ°Æ¡ng dạy bảo tôi cÅ©ng nghe, không dám sai lá»i. Song cô nÆ°Æ¡ng cho phép tôi gá»i bằng cô nÆ°Æ¡ng, không gá»i bằng sÆ° mẫu có được chăng?
Tiểu-long-Nữ há»i:
- Như thế nghĩa là thế nà o?
DÆ°Æ¡ng-Qua thÆ°a:
- Tôi đã có những ngÆ°á»i từng là m sÆ° phụ tôi. Những ngÆ°á»i đó Ä‘á»u không tốt đối vá»›i tôi, nên lòng tôi oán háºn lắm. Ngay cả trong giấc mÆ¡ tôi cÅ©ng nguyá»n rủa sÆ° phụ tôi. Chẳng lẽ bây giá» tôi gá»i cô nÆ°Æ¡ng bằng sÆ° mẫu, cÅ©ng là báºc sÆ° phụ, thì thế nà o cÅ©ng sẽ lẫn lá»™n giữa ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng và kẻ ghét. Xin cô nÆ°Æ¡ng chăm chÆ°á»›c cho tôi Ä‘iá»u đó.
Tiểu-long-Nữ thấy DÆ°Æ¡ng-Qua có ý nghÄ© ngá»™ nghÄ©nh, mỉm cÆ°á»i, há»i:
- Thế ra mi chỉ kÃnh ta trong lòng thôi sao?
Dương-Qua nói:
- Không phải! Tôi kÃnh cô nÆ°Æ¡ng cả trong lòng, ngoà i mặt, và suốt Ä‘á»i, song chỉ không gá»i là sÆ° mẫu mà thôi.
Tiểu-long-Nữ vốn còn trẻ tuổi cÅ©ng chẳng cần tiếng gá»i sÆ° mẫu sá»›m, nà ng gáºt đầu nói:
- Äược, ta bằng lòng đó.
DÆ°Æ¡ng-Qua mừng rỡ, tá» vẻ cung kÃnh, quỳ gối, váºp đầu xuống đất nói:
- Äược, ta bằng lòng đó.
DÆ°Æ¡ng-Qua mừng rỡ, tá» vẻ cung kÃnh, quỳ gối, váºp đầu xuống đất nói:
- Äệ tá» DÆ°Æ¡ng-Qua, tôi từ nay trở Ä‘i kÃnh bái Tiểu-long-Nữ cô nÆ°Æ¡ng là m thầy. Kể từ đây tôi vÄ©nh viá»…n nghe lá»i cô nÆ°Æ¡ng. Nếu cô nÆ°Æ¡ng gặp Ä‘iá»u gì hiểm nghèo cùng quẫn tôi sẽ Ä‘em cả tÃnh mệnh ra để bảo vệ cô nÆ°Æ¡ng. Nếu có ngÆ°á»i nà o là m nhục cô nÆ°Æ¡ng tôi quyết tâm giết hắn.
Thá»±c ra, lúc đó DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng chÆ°a biết Tiểu-long-Nữ võ nghệ đến bá»±c nà o. Nó chỉ thấy Tiểu-long-Nữ là ngÆ°á»i trang nhã, kiá»u mị, khả ái, nên nó Ä‘em lòng kÃnh mến, muốn được con ngÆ°á»i đẹp nhÆ° thế bảo vệ cho mình, và nguyện Ä‘em thân để phụng sá»± ngÆ°á»i đẹp mà thôi. Äó cÅ©ng là bản tÃnh tá»± nhiên của những chà ng trai đối vá»›i phái nữ lÆ°u váºy.
Lá»i nói của nó má»—i lúc má»™t khẳng khái hÆ¡n, bá»™c lá»™ sá»± thà nh khẩn, là m cho Tiểu-long-Nữ không khá»i Ä‘á»™ng tâm.
DÆ°Æ¡ng-Qua váºp đầu là m lá»… xong, đứng dáºy vá»›i nét mặt vui mừng há»›n hở.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Mi quá nhiá»u thiện chà đối vá»›i ta. Ta chỉ sợ tà i nghệ của ta không đủ cho lòng ngưỡng má»™ của ngÆ°Æ¡i, không chắc đã thắng các vị lão thà nh trong môn phái Toà n-Chân và chÆ°a chắc đã thắng nổi Quách-Tỉnh, sÆ° bá của mi.
Dương-Qua nói:
- Những ngÆ°á»i ấy chẳng can hệ gì đến tôi. Há» có giá»i há» cÅ©ng chẳng truyá»n dạy cho tôi được chút nà o. Xin cô nÆ°Æ¡ng cứ thÆ°Æ¡ng tình truyá»n dạy cho đệ tá» là được.
Tiểu-long-Nữ thở dà i nói:
- Dẫu ta có cố gắng truyá»n dạy cho mi thà nh tà i thì cÅ©ng chẳng Ãch gì, vì suốt Ä‘á»i mi không được ra khá»i chốn nầy. Và ở nÆ¡i má»™ Ä‘Ã i nầy thá»±c là vô sá»±.
DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- Nếu há»c hà nh mà không Ä‘em tà i năng thi thố vá»›i anh hùng thiên hạ thì chẳng uổng công táºp luyện lắm sao?
Tiểu-long-Nữ trầm lặng, mắt mÆ¡ mà ng nhÆ° nghÄ© đến Ä‘iá»u gì xa xăm, nà ng nói:
- Ta dạy mi để mi trông coi mộ đà i, để ta rảnh rang có dịp phải đi xuất du một lần.
Dương-Qua nghe nói đến việc phải ở trong mộ đà i một mình, đâm ra lo sợ, nói như mơn trớn:
- Nà y cô nương! Hay là cả tôi lẫn cô nương, hai ta cùng đi nhé.
Tiểu-long-Nữ gÆ°á»m và o mặt nó, nói:
- Mi đã thá» vÄ©nh viá»…n nghe theo lá»i ta, sao má»›i đó đã trái ý?
Dương-Qua thở dà i nói:
- Tôi sợ... lắm!
Tiểu-long-Nữ nghiêm sắc mặt bảo:
- Là tu mi nam tá», muốn trở thà nh báºc trượng phu mà lại sợ thì còn là m nên trò trống gì. Thế mà mi nói vì ta mi đánh những kẻ toan là m hại...
Câu nói ấy chạm và o lòng tự ái của đứa bé đã quyết tâm. Nó suy nghĩ một lúc rồi hăm hở bảo:
- Äược! Tôi sẽ ở lại má»™t mình. NhÆ°ng thế nà o cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng mau trở vá» nhé.
Tiểu-long-Nữ lạnh lùng nhÆ° không mấy để ý đến lá»i nói của DÆ°Æ¡ng-Qua, nà ng nói trong ngá»› ngẩn:
- Chẳng thể định trước được! Còn phải xem có là m được xong công việc khi xuất mộ đà i không đã! Phải bắt...
Nói đến đó, nà ng lặng thinh.
DÆ°Æ¡ng-Qua ngạc nhiên há»i:
- Là m được việc gì? Cô nương định bắt ai?
Tiểu-long-Nữ như sực tỉnh, nhìn Dương-Qua không đáp, bỠra ngoà i.
Nà ng Ä‘i khá»i, không khà trong phòng trở nên lặng lẽ phi thÆ°á»ng. Không má»™t tiếng Ä‘á»™ng, dù là tiếng Ä‘á»™ng trong không gian.
DÆ°Æ¡ng-Qua phân vân chẳng biết nà ng xuất má»™ Ä‘Ã i để là m gì? Äể bắt ai? Chẳng biết nà ng có phải qua Chung-Nam sÆ¡n để bắt bá»n đạo sÄ© Toà n-Chân chăng?
Nó nghÄ© quanh quất má»™t hồi rồi ung dung ra khá»i căn phòng lá»›n, rảo bÆ°á»›c vá» phÃa tây. Äi chừng mÆ°á»i lăm bÆ°á»›c, nó thấy tối om. Má»™t con Ä‘Æ°á»ng hầm bằng đá sâu ngòm chẳng biết ăn thông và o đâu. Nó lần mò theo Ä‘Æ°á»ng hầm. Bóng tối má»—i lúc má»—i Ä‘en đặc. Nó không còn trông thấy Ä‘Æ°á»ng nữa, phải Ä‘Æ°a tay mò mẫm và o các tÆ°á»ng đá để Ä‘i.
Äi mãi không tìm ra ánh sáng, nó thất kinh, quay lÆ°ng trở lại, định trở vỠđại sảnh.
NhÆ°ng tìm mãi không thấy đại-sảnh đâu nữa. Những con Ä‘Æ°á»ng hầm ngoằn ngoèo cứ dẫn nó cà ng Ä‘i cà ng tiến sâu và o bóng tôi.
Thá»±c sá»±, nó đã lạc Ä‘Æ°á»ng rồi. Nó la hoảng:
- Cô nương ơi! Cô nương ơi! Cứu tôi với!
Nó chỉ nghe tiếng kêu của nó vá»ng lại đáp lá»i. Nó hoảng vÃa băng mình vụt chạy vá» phÃa trÆ°á»›c.
Chạy được má»™t lúc, nó cảm thấy chân nó bá»—ng nhiên nong nóng khác thÆ°á»ng, và dÆ°á»›i Ä‘Æ°á»ng có bùn. Nó Ä‘oán biết nó chẳng còn ở trong má»™ Ä‘Ã i nữa. Äó là đưá»ng má»™ Ä‘Ã i ăn thông ra hang núi nà y.
Nó cà ng sợ sệt hơn, nghĩ thầm:
- Bây giá» mình đã ra khá»i má»™ Ä‘Ã i thì là m sao cô nÆ°Æ¡ng trông thấy để cứu mình được. HÆ¡n nữa, nếu cô nÆ°Æ¡ng bắt gặp mình bá» trốn thì còn nguy hiểm hÆ¡n nữa.
SỠthấy một phiến đá, nó bấu tay trèo lên, ngồi thừ ra, mặt lo lắng không ngớt.
Bá»—ng Ä‘Ã ng sau nó có tiếng gá»i:
- DÆ°Æ¡ng-Qua! DÆ°Æ¡ng-Qua!
Nghe giá»ng kêu, nó mừng quýnh nháºn ra đó là tiếng kêu của Tiểu-long-Nữ. Nó nhảy xuống chạy vá» phÃa đó, gá»i lá»›n:
- Cô nương ơi! Cô nương ơi! Tôi ở chốn nà y.
Tiếng kêu ấy lại im bặt không đáp lại. Bốn bá» vẫn lặng ngắt. Nó cà ng sợ hÆ¡n, phân vân chẳng biết tiếng gá»i vừa qua là tiếng gá»i của Tiểu-long-Nữ hay của ma quái.
Bá»—ng nhiên, tai nó Ä‘au nhói. Má»™t bà n tay véo và o tai nó. Nó giáºt mình kinh sợ, quay lại, thì đó là Tiểu-long-Nữ.
Nó mừng quýnh reo lên:
- Cô nương ơi! Cô nương đến lúc nà o mà tôi chẳng biết?
Tiểu-long-Nữ sừng sá»™ há»i:
- Mi đến chốn nà y để là m gì?
Dương-Qua đáp:
- Tôi bị lạc Ä‘Æ°á»ng.
Tiểu-long-Nữ tu mồm "suỵt" má»™t tiếng rồi Ä‘Æ°a tay nắm lấy nó dắt vá» phÃa Ä‘Æ°á»ng hầm.
Trong Ä‘Æ°á»ng hầm tối nghịt, chằn chịt nhÆ° mà n nhện, thế mà Tiểu-long-Nữ bÆ°á»›c Ä‘i thoăn thoắt, lúc rẽ bên nà y, lúc sang lối ná» nhÆ° Ä‘i giữa chốn ban ngà y.
Dương-Qua khâm phục quá thốt ra miệng:
- ồ! Sao cô nương lại trông thấy nhỉ! Tôi mù mịt chẳng biết đâu là đâu cả.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta từ nhỠsống trong chốn tối tăm nầy đã quen, chẳng cần đến ánh sáng.
Dương-Qua nói:
- Thế thì tôi có thể quen đi được như cô nương chăng?
Tiểu-long-Nữ nói:
- DÄ© nhiên, nếu mi là ngÆ°á»i của cổ má»™ Ä‘Ã i.
Chỉ chốc lát Tiểu-long-Nữ dắt Dương-Qua vỠđến đại sảnh.
Dương-Qua vừa mừng vừa sợ, thở dà i nói:
- Cô nương ơi! Tôi khâm phục cô nương quá! Nhưng tôi sợ...
Tiểu-long-Nữ há»i:
- Sợ cái gì? Ta đã đến cứu mi dẫn vỠcòn sợ gì nữa?
Dương-Qua nói:
- Không, tôi chẳng sợ những việc đó nữa. Tôi chỉ sợ cô lại cho rằng tôi trốn đi thì buồn quá.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Nếu mi trốn Ä‘i thì ta chẳng còn giữ lá»i trối trăn của Tôn bà và chẳng biết ta sẽ phải đối xá» vá»›i mi thế nà o đây?
DÆ°Æ¡ng-Qua thì vẫn còn giữ tÃnh tình của con ngÆ°á»i thÆ°á»ng vá»›i đầu Ä‘en máu Ä‘á», còn Tiểu-long-Nữ thì từ tấm bé luyện ná»™i công đã dứt hẳn được thất tình, nên lúc nà o nà ng cÅ©ng lạnh nhạt, chẳng chút bợn lòng.
Tâm lý hai ngÆ°á»i đã không giống nhau thì sá»± suy tÆ° nà o có giống nhau được.
DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- Thưa cô nương, cô nương để tôi đi bắt, được chăng?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta đã bắt rồi.
DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- Cô nương là m thế nà o mà bắt được hắn? Và bắt hắn để là m gì?
Tiểu-long-Nữ nói:
- Bắt hắn để vá» luyện táºp võ nghệ cho mi. Mi hãy theo ta ra ngoà i nầy.
DÆ°Æ¡ng-Qua bÆ°á»›c theo Tiểu-long-Nữ, nhÆ°ng lòng phân vân tá»± há»i:
- Cô phải nà ng đã bắt má»™t ngÆ°á»i trong phái Toà n-Chân chăng?
Nếu nà ng bắt má»™t ngÆ°á»i trong phái Toà n-Chân Ä‘em vá» luyện võ nghệ cho mình thì còn gì thú vị nữa.
Tuy phân vân, song không dám há»i, DÆ°Æ¡ng-Qua lặng lẽ lẽo đẽo theo chân Tiểu-long-Nữ.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 01:23 AM.
|
29-07-2008, 01:29 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 15
Thiên La địa võng: thế nháºp môn của phái cổ-má»™
Tiểu-long-Nữ dẫn DÆ°Æ¡ng-Qua đến má»™t căn phòng nhá» xây toà n bằng đá. Mở cá»a bÆ°á»›c và o trong thấy phòng vừa cháºt vừa thấp, phải Ä‘i cẩn tháºn để khá»i va chạm. Nóc nhà cÅ©ng toà n bằng đá. DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘i theo, lòng hồi há»™p nghÄ© chắc phòng nà y thế nà o cÅ©ng có nhốt má»™t tên Äạo sÄ© của phái Toà n-Chân. Má»™t cháºp sau nhìn không thấy gì hết, DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i Äạo sÄ© nhốt chá»— nà o rồi?
- Tại sao lại há»i nhÆ° váºy, là m gì có Äạo sÄ©!
- Thế không phải cô đã bắt Äạo sÄ© Ä‘em vỠđây để luyện võ cho tôi sao?
Tiểu-long-Nữ mỉm cÆ°á»i chỉ và o trong và nói:
- Ta nà o có bắt Äạo sÄ©, mà chỉ tìm thứ nà y cho ngÆ°Æ¡i thôi, tý nữa sẽ thấy.
Nói xong, nà ng bước thêm và i bước rồi cúi lom khom lấy một cái túi vải đặt tại góc phòng, hà hoáy mở nút. Bỗng có tiếng vỗ cánh, ba con chim sẻ vụt bay ra.
DÆ°Æ¡ng-Qua vừa ngạc nhiên vừa thÃch thú nhÆ°ng chÆ°a dám há»i, tá»± nghÄ©:
- Chẳng lẽ nà o cô nương xuất mộ đà i để bắt chim sẻ ư?
Tiểu-long-Nữ bảo DÆ°Æ¡ng-Qua tìm cách bắt lại ba con chim sẻ ấy cho nà ng, nhÆ°ng không được là m chúng bị thÆ°Æ¡ng tÃch lÅ©y rụng lông.
Tưởng dễ ăn, Dương-Qua vội đáp:
- Vâng tôi sẽ bắt được liá»n!
NhÆ°ng sá»± tháºt đâu phải dá»…. Chim sẻ vừa nhá» vừa lanh lẹ, bay nhảy lung tung từ đông sang tây, từ cao xuống thấp. DÆ°Æ¡ng-Qua chụp mãi mồ hôi nhá»… nhại, hÆ¡i thở hồng há»™c vẫn không chụp được con nà o, phải đứng thẫn thá» nhìn theo, mặt có vẻ bẽn lẽn.
Tiểu-long-Nữ mỉm cÆ°á»i bảo nếu không bắt được, nà ng sẽ dạy phÆ°Æ¡ng pháp. Lúc đầu nà ng dạy lối đứng trên cao nhảy xuống để chụp.
Có tánh thông minh sẵn, DÆ°Æ¡ng-Qua dÆ° hiểu nà ng lợi dụng lối bắt chim sẻ để luyện võ cho mình, nên nó chăm chú nghe và để ý bắt chÆ°á»›c là m theo y nhÆ° lá»i dạy.
Nói thì dá»…, nhÆ°ng Ä‘Æ°a ra là m tháºt quả là khó. Tuy nhiên sau khi chỉ bảo kỹ, nà ng dặn thêm phải bá»n chà và cố gắng táºp thà nh thuá»™c rồi bá» Ä‘i ra ngoà i ngay.
Suốt ngà y hôm ấy, DÆ°Æ¡ng-Qua mệt nhoà i ngÆ°á»i không bắt được con nà o. Chiá»u đến cÆ¡m nÆ°á»›c xong, DÆ°Æ¡ng-Qua lại lên giÆ°á»ng lạnh luyện ná»™i công và ngủ.
Suốt ngà y hôm sau và ba bốn hôm nữa vẫn chưa bắt được con nà o hết. Nó đổi cách nhảy, lối rình và chụp nhưng không kết quả, lòng vừa buồn vừa chán nhưng vẫn cố gắng tiếp tục.
Mãi đến ngà y thứ năm nó mới vồ được một con. Nó hân hoan cầm con sẻ đến trình với Tiểu-long-Nữ, nhưng nà ng chỉ lạnh lùng bảo:
- Má»™t con thì được tÃch sá»± gì đâu? Phải bắt cho được ba con.
Dương-Qua nghĩ hễ bắt một con rồi thì ba con bắt chẳng khó gì. Nhưng suốt hai ngà y sau vẫn không bắt được con nà o nữa.
Thấy ba con sẻ đã đói và mệt nhiá»u nên Tiểu-long-Nữ Ä‘em gạo và o cho chúng ăn rồi thả bay mất. Äoạn nà ng tìm bắt ba con khác và o thả trong phòng cho DÆ°Æ¡ng-Qua táºp nữa.
Mãi đến ngà y thứ tám, Dương-Qua mới bắt được cả ba con sẻ. Thấy nó bắt đã thuần thục, nà ng bảo:
- Thôi được rồi! Bây giỠđi theo ta tới Trùng-Dương cung.
DÆ°Æ¡ng-Qua ngạc nhiên quá, vá»™i há»i:
- Theo cô, đến đó để là m gì?
Nà ng không trả lá»i, chỉ rảo bÆ°á»›c Ä‘i ra, nó vá»™i và ng chạy theo.
Sau mấy ngà y luyện táºp trên giÆ°á»ng hà n ngá»c và bắt sẻ, DÆ°Æ¡ng-Qua thấy đã tiến bá»™ nhiá»u. BÆ°á»›c Ä‘i nhẹ nhà ng thoăn thoắt, mạnh và chắc chắn hÆ¡n trÆ°á»›c.
Äến gần Trùng-DÆ°Æ¡ng-cung, Tiểu-long-Nữ lá»›n tiếng gá»i:
- Triệu-chÃ-KÃnh đâu, ra đây mau!
Tiếng nói lanh lảnh vá»ng Ä‘i rất xa và rõ mồn má»™t. Má»™t cháºp sau cá»a Trùng-DÆ°Æ¡ng-cung mở rá»™ng, có mÆ°á»i đạo sÄ© Ä‘i ra. Hai ngÆ°á»i Ä‘i đâu dìu Triệu-chÃ-KÃnh Ä‘i chầm cháºm, bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c má»™t, vẻ mặt bÆ¡ phá» mệt nhá»c, mắt thâm quầng, da mét xanh, chân run lẩy bẩy.
Vừa trông thấy hai ngÆ°á»i đến gần các đạo sÄ© đã rút kiếm há»m sẵn, nét mặt hầm hầm.
Tiểu-long-Nữ rút bá»c lấy má»™t bình nhá» bằng sứ Ä‘Æ°a cho DÆ°Æ¡ng-Qua bảo lá»›n:
- Mi Ä‘Æ°a bình nà y cho Triệu-chÃ-KÃnh, đấy là máºt ong trắng, dùng là m thuốc chữa ná»c Ä‘á»™c đấy.
Nhìn thấy mặt Triệu-chÃ-KÃnh, DÆ°Æ¡ng-Qua cảm thấy oán háºn trà n trá», máu nóng xông lên, chỉ muốn túm lấy đánh cho đã giáºn. NhÆ°ng không dám là m pháºt ý cô nÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i lạ, nó lẳng lặng tiếp lấy bình máºt, nhanh nhẹn Ä‘em giao cho Triệu-chÃ-KÃnh.
Tất cả các ngÆ°á»i của Trùng-DÆ°Æ¡ng-cung Ä‘oán chắc Tiểu-long-Nữ đến đánh để phục háºn và trả thù cho Tôn bà , nhÆ°ng không ngá» nà ng lại Ä‘em máºt đến để cứu Triệu-chÃ-KÃnh, cho nên ngạc nhiên đứng ngẩn ngÆ°á»i không biết nói năng là m sao.
Äặt bình máºt trÆ°á»›c mặt Triệu-chÃ-KÃnh xong, DÆ°Æ¡ng-Qua liếc nhìn y vá»›i cặp mắt khinh bỉ rồi lầm lÅ©i chạy trở lại.
Vừa nhìn thấy DÆ°Æ¡ng-Qua, Tỉnh-Quang giáºn sôi không dằn nổi, ở trong đám đông bÆ°á»›c ra quát lá»›n:
- Thằng nhắt con, đã đến trÆ°á»›c cá»a thầy, tại sao còn bá» chạy?
Nói xong hắn nhảy xổ theo DÆ°Æ¡ng-Qua cố đánh cho được để trả mối thù trÆ°á»›c kia bị DÆ°Æ¡ng-Qua dùng "Hà m mô công" đánh gần chết, may nhá» Mã-Ngá»c cứu thoát.
Tiểu-long-Nữ khẽ dặn:
- Hôm nay ngÆ°Æ¡i không được ra tay đánh Ä‘áºp đấy nhé!
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘ang chạy bá»—ng nghe tiếng chân phÃa sau và thoáng má»™t luồng gió lá»™ng nhÆ° có bà n tay chá»™p trên lÆ°ng.
Nhá» bao nhiêu ngà y luyện công trên giÆ°á»ng hà n thạch và táºp bắt sẻ là những phÆ°Æ¡ng pháp tối Ä‘iệu riêng biệt của phái Cổ Má»™ Ä‘Ã i, DÆ°Æ¡ng-Qua đã thấy tiến bá»™ nhiá»u và chủ Ä‘á»™ng được ý muốn, cá» chỉ mình. Nó bình tÄ©nh ngồi sụp xuống, Ä‘Æ°a tay khẽ đẩy má»™t bên, Tỉnh-Quang Ä‘ang hăm hở chạy đến, bất ngá» lại bị nó đẩy ngang má»™t cái mất thăng bằng, té lăng đùn nhÆ° trá»i giáng.
Khi lóp ngóp đứng dáºy được thì thấy DÆ°Æ¡ng-Qua đã đến bên cạnh Tiểu-long-Nữ rồi. Tỉnh-Quang tức cà nh hông, la hét om sòm, toan chạy đến đánh nữa, nhÆ°ng bá»—ng má»™t đạo sÄ© xông đến khóa cánh tay hắn lôi vá» hà ng cÅ©. Tỉnh-Quang cảm thấy cánh tay tê buốt, toà n thân cứng Ä‘á» không cưỡng nổi, phải riu rÃu bÆ°á»›c Ä‘i và ngó lại thấy đó là sÆ° thúc Doãn-chÃ-Bình.
Doãn-chÃ-Bình mắng thêm mấy câu rồi Ä‘uổi hắn ra phÃa sau đám đông.
Doãn-chÃ-Bình lá»… phép bÆ°á»›c tá»›i nói:
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng đã có lòng tốt Ä‘em thuốc cho chữa bệnh.
Nói xong cúi đầu là m lễ.
Tiểu-long-Nữ không đáp lễ chỉ nắm tay Dương-Qua bảo:
- Thôi, chúng ta vá»!
Doãn-chÃ-Bình nói thêm:
- Dương-Qua là đệ tỠcủa phái Toà n-Chân, cô nương định chiếm bắt nó hay sao?
Nà ng lạnh lùng đáp:
- Tôi không thÃch nhiá»u lá»i.
Nói xong nà ng kéo DÆ°Æ¡ng-Qua thoăn thoắt trở vá» Cổ Má»™ Ä‘Ã i. Tất cả các đạo sÄ© chỉ biết ngẩn ngÆ°á»i nhìn theo cho đến khi hai ngÆ°á»i Ä‘i khuất và o rặng cây rừng Ä‘Ã ng xa.
VỠđến Cổ Mộ đà i Tiểu-long-Nữ bảo Dương-Qua:
- Võ công của mi có mòi tiến bá»™ hÆ¡n trÆ°á»›c chút Ãt, nhÆ°ng lối đánh tên đạo sÄ© máºp té nhÆ° thế chÆ°a phải cách chút nà o.
Dương-Qua lễ phép thưa:
- Thưa cô nương, tên đạo sĩ ấy đã từng đánh tôi bị thương nặng, tiếc rằng cô nương đã ra lệnh nên hôm nay tôi chưa được cơ hội đánh trả thù cho hả dạ. Nhưng thưa cô nương, vì sao tôi không được đánh hắn?
Tiểu-long-Nữ bắt đầu đáp:
- Không phải là mi không được đánh hắn, nhÆ°ng ta thấy võ nghệ mi còn non kém, chÆ°a muốn cho thi thố trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i. Lối đánh ngã sấp không phải cách. Cần đánh cho hắn ngã ngá»a má»›i được.
DÆ°Æ¡ng-Qua mừng rỡ há»i ngay:
- Thưa cô nương, là m sao đánh được như thế, cô nương dạy tôi nhé!
Tiểu-long-Nữ bảo DÆ°Æ¡ng-Qua giả là m lão đạo sÄ© máºp còn mình giả là m DÆ°Æ¡ng-Qua. Nà ng vừa nói chuyện vừa chầm cháºm Ä‘i tá»›i.
DÆ°Æ¡ng-Qua thÃch chà tiến tá»›i toan chụp lấy Tiểu-long-Nữ. NhÆ°ng Tiểu-long-Nữ hình nhÆ° nhìn thấy phÃa sau cho nên há»… nó Ä‘uổi mau thì nà ng bÆ°á»›c mau, nó Ä‘uổi cháºm thì nà ng bÆ°á»›c cháºm lúc nà o khoảng cách giữa hai ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»™ má»™t thÆ°á»›c.
DÆ°Æ¡ng-Qua vừa cÆ°á»i vừa nói lá»›n:
- Tôi bắt cô nương đây nè
Nói xong nó lạc mình vá» phÃa trÆ°á»›c, hai tay ôm choà ng ngang eo ếch nà ng. Tiểu-long-Nữ vẫn Ä‘iá»m nhiên không tránh né, chá» khi tay DÆ°Æ¡ng-Qua đến gần sát, nà ng dùng vai hất và o hà m nó. DÆ°Æ¡ng-Qua bị má»™t sức mạnh đẩy mạnh vá» phÃa sau loạng choạng mất thăng bằng. Nà ng tiếp luôn dùng tay đánh và o hai tay nó để nó khá»i băm và o lôi nà ng ngã theo.
Cả đầu và lÆ°ng ngã vá» sau, hai tay không chống đỡ được. DÆ°Æ¡ng-Qua bị ngã báºt xuống, toà n thân ê ẩm.
Tiểu-long-Nữ cầm tay mặt của nó kéo đứng dáºy.
DÆ°Æ¡ng-Qua mừng rỡ nói rối rÃt:
- Cô nÆ°Æ¡ng tà i tình quá, lối đánh tháºt tuyệt diệu.
- Mi cố táºp bắt sẻ cho thuần thục, tá»± nhiên sẽ biết những thế đánh hay ho nhÆ° vừa rồi.
- Tôi đã táºp bắt được rồi cÆ¡ mà .
Nà ng mỉm cÆ°á»i nói:
- ồ, thế đã ra gì mà gá»i là bắt được rồi! Nếu váºy, hóa ra võ thuáºt của phái ta dá»… dà ng quá sao?
DÆ°Æ¡ng-Qua không dám nói nhiá»u, chỉ đứng lặng yên. Thấy nó im lặng tá» vẻ phục thiện, nà ng Ä‘Æ°a tay bảo:
- Thôi, đi theo ta.
DÆ°Æ¡ng-Qua ngoan ngoãn bÆ°á»›c theo. Hai ngÆ°á»i Ä‘i đến má»™t căn phòng đá khác. Phòng nà y rá»™ng hÆ¡n phòng trÆ°á»›c, có nhốt sẵn sáu con chim sẻ. Phòng lá»›n, sẻ lại nhiá»u hÆ¡n, bắt được chúng không phải dá»…. NhÆ°ng nhỠđược Tiểu-long-Nữ chỉ cách bắt có qui củ và truyá»n thụ thuáºt khinh công nên sau chÃn ngà y táºp luyện, DÆ°Æ¡ng-Qua đã bắt được trá»n sáu con sẻ.
Cứ như thế tiếp tục, những phòng sau cà ng rộng hơn, số chim lại tăng thêm nữa, cuối cùng đến nhà đại sảnh, số chim sẻ tăng đến 81 con.
Ngà y bắt sẻ, đêm nằm luyện công trên hà n thạch, sắc diện của Dương-Qua có mòi hưng vượng thêm, da mặt hồng hà o, sức lực tăng tiến rõ rệt. Ba tháng sau nó đã bắt luôn một lúc cả 81 con sẻ.
Thấy nó táºp luyện tiến bá»™ nhiá»u, Tiểu-long-Nữ mừng rỡ lắm. Má»™t ngà y kia nà ng bảo:
- Hôm nay chúng ta xuất mộ tìm bắt nữa.
Suốt ba tháng liá»n cầm chân trong Má»™ Ä‘Ã i, nay được Ä‘i ra ngoà i tháºt không có gì đáng mừng hÆ¡n nữa, nên DÆ°Æ¡ng-Qua cuống quÃt vâng dạ luôn mồm.
Tiểu-long-Nữ bảo:
- Có gì mà cuống quÃt nhÆ° thế! Lối táºp luyện nà y không thể vá»™i và ng hấp tấp được. Phải là m thế nà o cho cả 81 con sẻ không bay thoát được.
Nói xong nà ng bắt cả 81 con nhốt và o má»™t cái túi xách Ä‘i ra khá»i Má»™ Ä‘Ã i.
Lúc nà y đã bÆ°á»›c qua thượng tuần tháng ba, khà trá»i mát mẻ, cây cối Ä‘ua nhau đâm chồi nẩy lá»™c đầy nhá»±a sống. Hoa rừng nở khắp nÆ¡i, bÆ°á»›m lượn từng Ä‘oà n, phÆ¡i mà u sắc rá»±c rỡ tÆ°ng bừng.
Nhìn cảnh váºt ngà y cuối xuân, ngá»i mùi hoa rừng ngà o ngạt, DÆ°Æ¡ng-Qua cảm thấy cõi lòng rạo rá»±c nhÆ° má»™t luồng sinh khà má»›i chạy khắp huyết quản, tâm hồn thÆ¡ thá»›i hân hoan.
Tiểu-long-Nữ tháo dây cá»™t túi vải cho bầy sẻ cất cánh tung bay. Nà ng lấy tay gạn giúp chúng bay ra từng Ä‘Ã n theo thứ lá»›p khá»i xô đẩy nhau. Vừa được tá»± do, 81 con sẻ mặc tình vá»— cánh bay tứ hÆ°á»›ng.
NhÆ°ng nà ng váºn khà chuyển nÆ¡i tay, dang rá»™ng hai tay má»™t vòng lÆ°á»›i bủa. Lạ thay, cả 81 con sẻ hình nhÆ° bị má»™t lá»±c gì bao phủ không thoát Ä‘i xa được, chỉ quanh quẩn quanh nà ng chừng non má»™t thÆ°á»›c.
Äoạn nà ng vung tay xoay múa má»™t hồi, chưởng lá»±c từ ngón tay chuyển Ä‘i chia thà nh 81 luồng Ä‘iện lá»±c cho 81 con chim, hút chúng lại gần, không con nà o chạy thoát. Nà ng túm từng con bá» và o túi.
Dương-Qua trân trối nhìn, lòng lạ lùng say mê vừa nể vừa kinh ngạc.
Nó muốn há»i, nhÆ°ng bá»—ng nghÄ© bụng "cô nÆ°Æ¡ng đã dạy ta luyện công táºp võ, ta cần chú tâm theo dõi để ghi lòng tạc dạ từng cá» chỉ, từng Ä‘iệu bá»™ để thấm nhuần mà táºp luyện.
Nó chăm chú ngÆ°ng thần theo dõi từ lối váºn chuyển xuất Ä‘á»™ng ná»™i công từ Ä‘á»™ng tác má»™t, tháºt là phân minh rà nh mạch vô cùng linh Ä‘á»™ng, kỳ diệu.
Nhá» khiếu thông minh thiên phú, nó hiểu rõ rà nh và ghi nhá»› nằm lòng để sau táºp lại.
Giữ chúng má»™t cháºp, nà ng thu hồi dưỡng lá»±c, phóng tay cho chúng được tá»± do nhÆ° mở trói, 81 con chim sẻ được tá»± do vá»— cánh tung trá»i bay bổng.
NhÆ°ng nà ng múa hai vạt áo, gây thà nh sức gió, hút cả ầy chim sẻ cách rÆ¡i xuống đất, chim kêu chÃp chÃp rối rÃt. Mãi má»™t cháºp sau chúng má»›i bay trở lại được.
DÆ°Æ¡ng-Qua vô cùng thán phục bản lÄ©nh cá»±c kỳ siêu việt và lối táºp luyện kỳ lạ của nà ng, kéo vạt áo Tiểu-long-Nữ và nói:
- Cô nương, tôi thấy bác Quách-Tỉnh còn kém cô nương xa, vì bác ấy không có lối luyện công nà y.
Nà ng mỉm cÆ°á»i nhìn thẳng và o mắt nó ôn tồn nói:
- Lối xuất ná»™i công nà y gá»i là "Thiên la địa võng thế", má»™t bà i nháºp môn của phÃa Cổ-má»™ Ä‘Ã i của chúng ta đó. Mi cố sức mà luyện táºp cho được nhé.
Nà ng tuần tá»± chỉ vẽ cho nó từng cách táºp, biết từng Ä‘Æ°á»ng xuất nhân Ä‘iện lá»±c tÃch tụ ở Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n ra ngón tay, cả thảy 10 Ä‘Æ°á»ng, má»—i Ä‘Æ°á»ng có má»™t Ä‘á»™ng tác khác nhau.
Sau đó, liên tiếp mÆ°á»i ngà y trá»n, DÆ°Æ¡ng-Qua lần lượt há»c hết má»™t bà i thế "Thiên la địa võng".
Tiểu-long-Nữ khi thấy DÆ°Æ¡ng-Qua táºp luyện đã thuần thục, nà ng Ä‘Æ°a ra má»™t con sẻ và táºp cho DÆ°Æ¡ng-Qua biết cách dùng Ä‘iện lá»±c kìm chế không cho nó bay thoát, nà ng dạy cách Ä‘iện dụng đúng phép, chuyển ra đầu ngón tay để cho chim không bay, không nhúc nhÃch được. Lúc đầu DÆ°Æ¡ng-Qua giữ được má»™t giây, nhÆ°ng vì yếu sức, sÆ¡ hở, chim sẻ thừa cÆ¡ đã bay mất. Tiểu-long-Nữ dùng phép xuất ná»™i công ra bắt trở lại.
Ngà y ngà y lần lượt trôi qua, việc táºp luyện vẫn được tiếp tục. DÆ°Æ¡ng-Qua luyện ná»™i công đến lối váºn dụng ra ngoà i thà nh chưởng lá»±c, không kể sá»›m tối, ngà y đêm, gió mÆ°a, nóng rét.
Qua hạ sang xuân, thấm thoắt Dương-Qua đã lớn như thổi. Từ một chú bé nay đã thà nh một thiếu niên, thân hình vạm vỡ, tiếng nói sang sảng, gương mặt đẹp thanh tú, không còn giống ngà y nà o trong Cổ Mộ đà i.
Nhá» sá»± táºp luyện đúng cách, sức khá»e dồi dà o, lối Ä‘i đứng vững và ng, da Ä‘á» hồng hà o, hÆ¡n nữa má»™t phần nhá» thiên tÆ° Ä‘Ä©nh ngá»™ và Tiểu-long-Nữ táºn tình dạy bảo nên bản lÄ©nh tăng tiến rất mau.
Cuối thu, dượt táºp thuần thục các thế "Thiên la địa võng", chưởng pháp của DÆ°Æ¡ng-Qua trở nên thâm háºu vững và ng, phát xuất mau lẹ, có thể sá» dụng kìm chế được 81 con chim sẻ, mặc dầu đôi lúc sÆ¡ hở vẫn còn để má»™t và i con bay thoát.
Một buổi sáng, Tiểu-long-Nữ bảo Dương-Qua:
- Äến nay chưởng lá»±c và ná»™i công của mi đã tiến bá»™ nhiá»u. So vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i trong giá»›i võ lâm, chÆ°a chắc mấy ai đối địch nổi. Bây giá» mi hãy tìm tên đạo sÄ© máºp ngà y ná» khiêu khÃch hắn đấu má»™t tráºn xem thá» sức lá»±c ra sao.
Nghe nói, DÆ°Æ¡ng-Qua nhÆ° cởi mở tấm lòng, tá»± thấy nhÆ° lá»›n hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Nó hân hoan há»i:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, có phải cô nÆ°Æ¡ng muốn tôi đấu vá»›i tên Triệu-chÃ-KÃnh hay không?
Vốn biết rõ Triệu-chÃ-KÃnh là má»™t cao thủ có hạng, thuá»™c hà ng đệ tam đệ tứ của Toà n-Chân phái, đã từng nổi tiếng trên giang hồ, so vá»›i hắn tà i nghệ của DÆ°Æ¡ng-Qua còn thua kém xa, nên nà ng lặng yên không trả lá»i.
Thấy Tiểu-long-Nữ là m thinh không đáp, DÆ°Æ¡ng-Qua biết ý vá»™i há»i:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, tôi chắc chÆ°a đủ sức đấu vá»›i hắn. Thôi tôi cố gắng luyện táºp Ãt năm nữa chẳng muá»™n gì. Chừng nà o võ nghệ vượt được hắn sẽ tÃnh sau. ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng võ nghệ của phái Cổ Má»™ Ä‘Ã i tà i hÆ¡n hẳn bên Toà n-Chân nhiá»u phải không?
Tiểu-long-Nữ đưa mắt nhìn tấm đá gắn trên nóc nhà có khắc chữ và nói:
- Lá»i nói tiên tri khắc trên đá nà y cho biết ta và mi có thể tin nhau được. TrÆ°á»›c đây ta có đấu vá»›i lão đạo sÄ© há» KhÆ°u bên Toà n-Chân thì quả võ nghệ ta còn kém hắn. NhÆ°ng nhÆ° thế đâu phải là phái ta thua môn phái Toà n-Chân. Chẳng qua vì ta chÆ°a luyện được đến chá»— tuyệt diệu của võ thuáºt Cổ-Má»™ Ä‘Ã i. Nghe Tiểu-long-Nữ bảo KhÆ°u-xứ-CÆ¡ hÆ¡n nà ng; DÆ°Æ¡ng-Qua không được hà i lòng vá»™i há»i tiếp:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng chá»— tuyệt diệu ấy là gì cô đã bắt đầu táºp chÆ°a và đã đến mức nà o rồi?
- Bây giá» mi đã nháºn ta là thầy trÆ°á»›c bà n thá» Tổ sÆ° phu nhân thì ta cÅ©ng có thể kể cho mi nghe má»™t Ãt lai lịch vá» ngÆ°á»i. Tổ sÆ° vốn há» Lâm tên gá»i Triá»u-Anh đã nổi danh trên võ lâm nên cách bảy mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c giá»›i giang hồ đã có câu:
Nam Lâm Bắc Vương
Bà lại hơn ông
Nam-Lâm tức là tổ sÆ° phu nhân của ta quê ở Quảng-Tây, Bắc-VÆ°Æ¡ng là VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng quê ở SÆ¡n-Äông.
Trong thá»i bấy giá» hai vị là ngÆ°á»i giá»i nhất trong hạng võ nghệ cao cÆ°á»ng, khó mà phân biệt ai hÆ¡n ai kém. Sau nà y vì phải lo khởi nghÄ©a đánh giặc Kim nên VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng phải gác việc táºp luyện để lo việc nÆ°á»›c. Trong lúc đó tổ sÆ° phu nhân vẫn tiếp tục trau dồi bản lÄ©nh. NhÆ° thế Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải vượt hẳn VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng má»™t bá»±c, nghÄ©a là bà đã thắng ông.
Sau nà y vì thất bại trong việc lớn, Vương-trùng-Dương phẫn chà lui vỠtrong Cổ Mộ nà y để trau dồi lại võ nghệ.
Khi ấy tổ sÆ° phu nhân lại xuất bÆ°á»›c giang hồ là m việc nghÄ©a và có dụng ý chỠđợi VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng hạ sÆ¡n lần nữa. Má»™t thá»i gian dà i trôi qua hai ngÆ°á»i không há» gặp nhau. Sau đó không hiểu vì má»™t lẽ gì bất hòa cả hai đánh cá vá»›i nhau và đấu võ. VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng thua nên nhÆ°á»ng Cổ-Má»™ Ä‘Ã i cho phu nhân. Ta sẽ Ä‘Æ°a mi Ä‘i coi để thấy các di tÃch của hai vị tiá»n bối ấy.
Tất cả các nÆ¡i trong Cổ-Má»™ Ä‘Ã i Ä‘á»u kiến trúc bằng đá. Không hiểu các vị đã dùng cách nà o xây dá»±ng nên.
Ngay sau đó, Tiểu-long-Nữ dẫn DÆ°Æ¡ng-Qua đến má»™t căn nhà kiến trúc tháºt lạ lùng. Bên ngoà i hẹp, bên trong rá»™ng hình nhÆ° cái thang, phÃa đông có má»™t khoảnh hình bán nguyệt và phÃa tây má»™t khoảnh hình tam giác.
Thấy lạ lùng quá, DÆ°Æ¡ng-Qua há»i:
- Thưa cô nương, tại đây kiến trúc sao kỳ lạ thế nà y?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- ChÃnh đây là nÆ¡i VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng dùng để luyện võ. PhÃa trÆ°á»›c hẹp để xuất chưởng lá»±c táºp trung, phÃa sau rá»™ng để sá» dụng quyá»n thuáºt, bên khoảnh tròn để sá» dụng bát xà mâu. DÆ°Æ¡ng-Qua chạy tung tăng khắp nÆ¡i nhìn kỹ và nháºn thấy đây quả là má»™t cung Ä‘Ã i vừa sâu vừa cao. NhÆ°ng Tiểu-long-Nữ Ä‘Æ°a tay trở lên trên mà bảo rằng:
- Nơi đây thể hiện tất cả những cái tinh túy ảo diệu nhất của võ nghệ mà Vương-trùng-Dương đã ghi chép.
Nhìn theo ngón tay của Tiểu-long-Nữ, DÆ°Æ¡ng-Qua nháºn thấy có khắc sâu và o đá những nét ngòng ngoèo nhÆ° chữ bùa hay hình chữ cổ tá»±, chá»— sâu chá»— cạn, nét nà o cÅ©ng rõ rà ng tinh xảo, diá»…n tả sá»± linh Ä‘á»™ng của sá»± kỳ diệu tinh vi.
BÆ°á»›c qua má»™t bên, Tiểu-long-Nữ khép má»™t cánh cung thì thấy má»™t cánh cá»a đá từ từ mở rá»™ng. Nà ng đốt má»™t cây đèn cầy soi Ä‘Æ°á»ng và nắm tay DÆ°Æ¡ng-Qua dắt và o.
ở đây cÅ©ng có má»™t căn phòng nữa bằng phòng bên kia, xây toà n bằng đá, phÃa trÆ°á»›c rá»™ng, phÃa Tây tròn và phÃa Äông hình ba góc.
Nhìn kỹ trên nóc đá, DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng trông thấy những nét chữ và dấu hiệu khắc sâu diá»…n tả những phù chú và có nÆ¡i chạm hình ngÆ°á»i.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Chốn nà y thì chép lại tất cả những linh diệu kỳ ảo của vÅ© thuáºt của tổ sÆ° phu nhân.
XÆ°a kia Tổ sÆ° phu nhân chiếm lại tòa Cổ-Má»™ của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng không phải vì tà i nghệ mà nhá» xảo kế. Tháºt ra bản lãnh của ngÆ°á»i so vá»›i VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng vẫn còn thua sút. NhÆ°ng suốt bao nhiêu năm sống ẩn dáºt tại đây, ngÆ°á»i đã khổ tâm nghiên cứu tất cả những tinh diệu đã há»c phối hợp vá»›i võ nghệ của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng rồi sáng chế ra được má»™t pho võ công hết sức tinh vi. Tất cả nhÆ°ng thế Ä‘á»™c đáo của ngÆ°á»i Ä‘á»u có ghi khắc và o đây để lÆ°u háºu thế.
Nghe nà ng kể, DÆ°Æ¡ng-Qua vừa mừng vừa kỳ lạ, nên khi Tiểu-long-Nữ dứt lá»i nói đã nói ngay:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ° váºy tháºt là lạ lùng đáng phục tháºt. Bá»n KhÆ°u-xứ-CÆ¡, XÃch-đại-Thông và bá»n bên phái Toà n-Chân dẫu có tà i giá»i bất quá cÅ©ng nhÆ° VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng là cùng. Pho võ công nà y tổ sÆ° phu nhân đã dùng cả võ thuáºt của hai ngÆ°á»i chế biến thêm ra thì quả đã Ä‘á»u má»™t mức cao diệu hÆ¡n rồi. Nếu cô nÆ°Æ¡ng luyện xong các ngón nà y, chắc chắn sẽ thắng được bá»n há» dá»… dà ng nhÆ° bỡn.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Äúng đấy, nhÆ°ng chỉ tiếc ta không có ngÆ°á»i phụ giúp.
Dương-Qua đáp ngay:
- Tôi xin lãnh phần ấy.
Tiểu-long-Nữ Ä‘iá»m tÄ©nh nhìn nó rồi bảo:
- Mi không là m được việc ấy đâu.
Dương-Qua cụt hứng và bẽn lẽn đỠmặt là m thinh nhìn nơi khác.
Tiểu-long-Nữ giải thÃch thêm:
- Môn võ thuáºt nầy Tổ sÆ° phu nhân đặt tên là "Ngá»c-Nữ Tâm-Kinh". Luyện môn nầy cần phải có hai ngÆ°á»i để hòa hợp công lá»±c và phù trợ lẫn nhau má»›i có kết quả. XÆ°a kia Tổ sÆ° phu nhân đã có dạy cho ta vá»›i má»™t ngÆ°á»i nữa gần đến mức thà nh công.
Dương-Qua bỗng nghĩ được một cách để chữa thẹn và để tâng bốc Tiểu-long-Nữ:
- Tôi là há»c trò của cô, chắc có thể luyện vá»›i cô được chứ?
Tiểu-long-Nữ trầm ngâm má»™t cháºp Ä‘oạn đáp nho nhá»:
- CÅ©ng được, để ta thá» xem đã. Bây giá» mi cần luyện cho biết tất cả các môn võ công của môn phái cho thà nh thuá»™c để gây của má»™t ná»n tảng căn bản vững chắc, sau đó má»›i há»c đến các ngón võ Toà n-Chân phái. Khi ta nháºn thấy có đủ Ä‘iá»u kiện sẽ cho luyện "Ngá»c-nữ Tâm-kinh".
Từ đó trở Ä‘i, ngà y ngà y Tiểu-long-Nữ truyá»n thụ cho DÆ°Æ¡ng-Qua tất cả các môn quyá»n thuáºt, chưởng thuáºt, cách sá» dụng đủ loại binh khÃ, ám khà của Cổ Má»™ Ä‘Ã i.
Má»™t năm trôi qua, nà ng táºn tình dạy bảo từ lý thuyết đến thá»±c hà nh. Thá»i gian tuy ngắn, nhÆ°ng nhỠđêm đêm DÆ°Æ¡ng-Qua luyện ná»™i công trên giÆ°á»ng hà n thạch, mức tiến bá»™ nhanh chóng lạ thÆ°á»ng, hÆ¡n nữa vốn nhá» bản chất thông minh lanh lợi, nghe Ãt hiểu nhiá»u, nên bản lãnh cÅ©ng có thể ngang vá»›i ngÆ°á»i thÆ°á»ng khổ luyện năm bảy năm.
Võ nghệ của phái Cổ-Má»™ Ä‘Ã i đã bốn Ä‘á»i truyá»n thụ, từ ngÆ°á»i sáng láºp cho đến các đệ tá» nối tiếp Ä‘á»u là đà n bà , cho nên bản chất nặng vá» phụ nữ, má»m yếu linh Ä‘á»™ng, ẻo lả, tuy đẹp mắt nhÆ°ng thiếu tÃnh chất sâu sắc, cÆ°á»ng dÅ©ng. DÆ°Æ¡ng-Qua bình sinh phù táo, khinh Ä‘á»™ng nên rất hợp vá»›i môn pháp nà y.
Thá»i gian qua, Tiểu-long-Nữ ngà y cà ng lá»›n thêm, cà ng đẹp, mỹ miá»u. Nhan sắc nà ng cà ng lá»™ng lẫy, duyên dáng, từ thân mình tuyệt mỹ do công phu khổ luyện, đến nÆ°á»›c da trắng mịn nhÆ° tuyết khuôn mặt sáng rỡ, đôi mắt Ä‘en láy, đẹp vô ngần.
Năm ấy, DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng được 16 tuổi, nó đã thà nh má»™t thiếu niên đẹp trai, thân hình cân đối, bá» cao đã bằng sÆ° phụ rồi? Tuy nhiên Tiểu-long-Nữ xem nó nhÆ° con nÃt, nên không e ngại gì vá» vấn Ä‘á» nam nữ gần nhau.
Hai thầy trò chung sống vá»›i nhau, ngà y cà ng thắm thiết. Tiểu-long-Nữ thÆ°Æ¡ng mến tánh ngoan ngoãn, khéo léo và siêng năng của DÆ°Æ¡ng-Qua. Äối vá»›i sÆ° phụ, DÆ°Æ¡ng-Qua luôn luôn tá» lòng kÃnh mến, trá»ng vá»ng không bao giá» là m trái ý thầy.
DÆ°Æ¡ng-Qua còn khéo léo tìm hiểu tánh ý của thầy để chiá»u chuá»™ng. Gặp việc gì Tiểu-long-Nữ không bằng lòng thì dù có muốn hết sức nó cÅ©ng không dám nói ra lá»i, lắm khi còn tìm lá»i biện bác bà o chữa bênh vá»±c quan niệm của nà ng nữa.
Vốn có bản chất lãnh đạm từ ngà y tấm bé, Tiểu-long-Nữ lúc nà o cÅ©ng có vẻ lạnh lùng, Ãt khi để ý hay bà n cãi nhiá»u. Má»—i khi nghe DÆ°Æ¡ng-Qua bà n luáºn nà ng thÆ°á»ng là m thinh. Äã từng quen vá»›i tánh ý ấy rồi, nên DÆ°Æ¡ng-Qua không còn nháºn thấy nữa, vì váºy nên trong sá»± giao thiệp hà ng ngà y không há» có sá»± bất mãn hay phiá»n lòng.
Một ngà y kia Tiểu-long-Nữ bảo Dương-Qua:
- Äến nay mi đã há»c hết môn võ của phái Cổ Má»™ Ä‘Ã i, mai đây ta sẽ luyện cho mi các môn võ của phái Toà n-Chân.
Qua nhiá»u ngà y sau, Tiểu-long-Nữ cứ dá»±a theo các dấu hiệu chỉ dẫn trên phiến đá để giảng dạy cho DÆ°Æ¡ng-Qua. NhÆ°ng phù chú văn tá»±, hình vẽ kỳ lạ Ä‘á»u do VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng dùng mÅ©i kiếm khắc sâu và o đá trên xà nhà .
Lâm triá»u Anh và VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng vốn là hai bạn chà thân đã từng am thạo vÅ© thuáºt bản lãnh của nhau.
Võ thuáºt của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng đã cao siêu rồi. Lâm-triá»u-Anh còn dùng nó để biến chế thêm nữa, cao siêu hÆ¡n, và thÃch hợp vá»›i bản chất của phụ nữ hÆ¡n. Triá»u-Anh tá»± luyện tháºt tinh thục, truyá»n lại cho A-Hoà n. A-Hoà n truyá»n lại cho Tiểu-long-Nữ và ngà y nay Tiểu-long-Nữ truyá»n đến DÆ°Æ¡ng-Qua.
Trong mấy ngà y đầu, DÆ°Æ¡ng-Qua táºp thấy tiến bá»™ lạ thÆ°á»ng, bởi vì nó có căn bản sẵn, khi nghe nói đã lãnh há»™i được ngay. NhÆ°ng từ mÆ°á»i ngà y sau nó không thấy tiến nữa mà cà ng táºp cà ng lùi là khác. Cà ng luyện nó cà ng cảm thấy toà n thân rung Ä‘á»™ng, tay chân hình nhÆ° bị giảm bá»›t năng lá»±c.
Sự thay đổi kỳ lạ đột ngột nà y là m cho Tiểu-long-Nữ hết sức ngạc nhiên. Nà ng suy nghĩ, cố tìm ra nguyên nhân vì sao có hiện tượng nà y.
Dương-Qua thì buồn vô cùng nhưng không dám hé môi.
Sau má»™t thá»i gian suy nghiệm, Tiểu-long-Nữ đã tìm ra nguyên nhân của sá»± trở ngại nà y nên nà ng bảo DÆ°Æ¡ng-Qua:
- Thôi đừng buồn phiá»n là m gì nữa. Ta đã hiểu nguyên nhân nà y rồi. Bây giá» ta cứ Ä‘i tìm cho được má»™t tên đạo sÄ© bên phái Toà n-Chân rồi buá»™c hắn phải truyá»n dạy cho mi những khẩu quyết nháºp môn của phái nà y, nhÆ° thế là vừa xong chứ có khó gì đâu. Thôi chúng ta Ä‘i ngay bây giá» thì vừa.
Lá»i nói của Tiểu-long-Nữ là m cho DÆ°Æ¡ng-Qua bá»—ng sá»±c nhá»› lại những khẩu quyết do Triệu-chÃ-KÃnh đã buá»™c nó há»c thuá»™c lòng:
"Phải sỠdụng cân lực dần dần", ở đoạn giữa lại có nói:
"Sức mạnh không phải do đâu Ä‘Æ°a đến mà chỉ do tứ ná»™i tại con ngÆ°á»i phát sanh ra.
"Váºn dụng tâm lá»±c mà để tâm rung Ä‘á»™ng, thì chẳng khác nà o thu và o tay nà y mà dùng tay khác vứt Ä‘i, lá»±c lượng tá»± nhiên xuất mà không biết nữa. NhÆ° nÆ°á»›c triá»u chảy, nhÆ° sấm rung Ä‘á»™ng, là những Ä‘iểm thuyết yếu. NhÆ° Ä‘i thuyá»n trên sóng, phải chầm cháºm váºy.
Thêm đoạn sau có nói:
"Phép luyện căn cứ ở quẻ Dịch. Dịch là biến Ä‘á»™ng, thay đổi mãi mãi. Thay đổi có thể dùng sang lá»±c bên trong phù trợ bên ngoà i cho nên gân có thể cứng rắn nhÆ° sắt váºy".
Tiểu-long-Nữ nghiêng tai chú ý nghe Ä‘á»c, suy nghÄ© má»™t cháºp và nói:
- Thôi được rồi! TrÆ°á»›c kia tiên sÆ° có dạy ta táºp luyện được ná»a chừng rồi bá» dở, nguyên nhân cÅ©ng vì thiếu căn bản nháºp môn. Khi há»c đến Ä‘oạn giữa của môn phái Toà n-Chân bá»—ng dừng lại không tiến được nữa. Rất tiếc lúc đó phu nhân đã qua Ä‘á»i nhÆ°ng không thể há»i han táºp thêm tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn. Phà m không há»c được từ đầu khẩu quyết chân truyá»n của má»™t môn phái không là m sao Ä‘oạt được đến mức thà nh công mỹ mãn. Tiên sÆ° vốn già u lòng tá»± ái, ngÆ°á»i nhất định bác bỠý kiến của ta muốn yêu cầu cho qua bên Trùng-DÆ°Æ¡ng cung há»c các khẩu quyết nháºp môn của phái nà y. Ngà y nay mi há»c cÅ©ng khá nhiá»u nhÆ°ng vẫn chÆ°a đầy đủ để luyện táºp.
DÆ°Æ¡ng-Qua cố nhá»› lại hết tất cả khẩu quyết do Triệu-chÃ-KÃnh đã truyá»n dạy và đá»c cho nà ng nghe thêm. Những khẩu quyết nà y nó há»c nhÆ° vẹt chứ chÆ°a bao giỠđược thá»±c hà nh luyện táºp.
NhÆ°ng đối vá»›i Tiểu-long-Nữ nhá» có bản lãnh, nên sau má»™t hồi suy nghÄ© nà ng đã quán thông được ý lý, phối hợp đối chiếu vá»›i lý thuyết đã được Tần-nam-Cầm đã dạy, tức cÅ©ng là pháp huyá»n môn mà Mã-Ngá»c đã chân truyá»n cho ngÆ°á»i khác.
Nghiên cứu hai sá»± hiểu biết nà y trong vòng mấy tháng, Tiểu-long-Nữ và DÆ°Æ¡ng-Qua đã thấu triệt được tất cả những gì do VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng đã ghi khắc trên ná»n đá kia.
Má»™t ngà y kia, sau khi hai ngÆ°á»i Ä‘ang táºp luyện kiếm thuáºt trong căn nhà đá, Tiểu-long-Nữ bá»—ng dừng kiếm, buồn rầu nói vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- Mấy lúc nà y ta mắc phải má»™t khuyết Ä‘iểm lá»›n là tá»± phụ, xem thÆ°á»ng võ thuáºt của phái Toà n-Chân. Ngà y nay phái nà y đã nổi danh đệ nhất thiên hạ, lại má»™t chân truyá»n chÃnh cống, đáng kể là đệ nhất võ lâm. Tháºt ra bấy giá» ta má»›i nháºn thấy võ thuáºt Toà n-Chân tháºt kỳ ảo, biến hóa vô cùng, cà ng luyện cà ng thấy tinh vi huyá»n diệu.
Mặc dầu ta đã tìm hiểu được các căn bệnh kỳ yếu, nhÆ°ng vá» mặt táºp luyện thá»±c hà nh là m sao cho tay chân theo kịp sá»± hiểu biết của óc não, há»… tâm Ä‘á»™ng thì tay cứng, sức lá»±c tá»± nhiên phát ra, chẳng biết còn phải bao nhiêu năm tháng nữa má»›i thà nh công được.
Vốn còn non nhÆ° con nghé đâu biết sợ oai cá»p, DÆ°Æ¡ng-Qua đáp:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, võ thuáºt Toà n-Chân tuy cao siêu, nhÆ°ng Tổ sÆ° phu nhân đã nghiên cứu kỹ, biến chế hết những cái tinh túy, tìm cách khắc chế nó rồi, ta chỉ theo đó mà luyện táºp cÅ©ng nhÆ° bÆ°á»›c theo má»™t kẻ dẫn Ä‘Æ°á»ng, chắc chắn má»™t thá»i gian ngắn cÅ©ng Ä‘oạn kết quả mong muốn. NhÆ° thế dù võ thuáºt Toà n-Chân có cao cÅ©ng không vượt nổi võ thuáºt của Tổ sÆ° ta.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Kể từ ngà y mai ta cần luyện lại "Ngá»c-nữ Tâm-knh" Ä‘i thôi.
Ngà y hôm sau, hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a nhau đến gian phòng đá thứ hai, theo các dấu hiệu phù chú ghi khắc sẵn để tá»± luyện.
Môn pháp nà y có phần dá»… dà ng hÆ¡n pháp môn Toà n-Chân phái nhiá»u. Sở dÄ© trÆ°á»›c kia Lâm-triá»u-Anh sáng chế môn nầy để khắc phục võ thuáºt Toà n-Chân của VÆ°Æ¡ng-trùng-DÆ°Æ¡ng, căn cứ và o pháp môn của mình, biến đổi thêm phần tinh diệu nữa, cho nên cả hai có căn bản hiểu rõ võ thuáºt của đôi bên rồi, nên há»c rất dá»….
Sau má»™t thá»i gian há»c hết các khẩu quyết, thá»±c hà nh xong "Ngá»c-nữ Tâm-kinh" pháp môn đến mức có thể sá» dụng phát huy ngoại công được rồi, hai ngÆ°á»i cùng nhau đấu dượt. Có khi DÆ°Æ¡ng-Qua dùng kiếm pháp Toà n-Chân đấu vá»›i Tiểu-long-Nữ sá» dụng Ngá»c-nữ kiếm pháp. CÅ©ng có khi Tiểu-long-Nữ dùng kiếm pháp Toà n-Chân khắc chế Ngá»c-nữ kiếm pháp do DÆ°Æ¡ng-Qua sá» dụng. NhÆ°ng bất cứ trong trÆ°á»ng hợp nà o Ngá»c-nữ kiếm pháp vẫn thấy trá»™i hÆ¡n và có thể khắc phục rất hiệu quả từng thế má»™t của võ thuáºt Toà n-Chân phái, mặc dầu được ngÆ°á»i sá» dụng linh hoạt tà i tình đến đâu cÅ©ng váºy. Ngoại công táºp xong, tiếp đến luyện ná»™i công. Môn ná»™i công của Toà n-Chân cÅ©ng đã huyá»n diệu không lÆ°á»ng. Muốn sáng chế ra má»™t môn khác biệt nữa đâu phải chuyện dá»…. Tuy nhiên vá»›i má»™t ý chà mạnh mẽ muốn tiến bá»™ vượt bá»±c hÆ¡n ngÆ°á»i, Lâm-triá»u-Anh đã váºn dụng tất cả há»c lá»±c, kinh nghiệm sẵn có, đồng thá»i sá» dụng lối luyện công trên giÆ°á»ng hà n thạch, nên đã khai ra má»™t môn má»›i riêng biệt. Phép luyện công trên giÆ°á»ng hà n thạch của bà tuy rất khó nhá»c đòi há»i cả má»™t sá»± quyết tâm, chịu Ä‘á»±ng kiên trì, nhÆ°ng lúc đã có theo há»c được thì mức tiến bá»™ thá»±c phi thÆ°á»ng. Khổ luyện trong má»™t thá»i gian, nhÆ°ng kết quả vượt hẳn bên Toà n-Chân phái.
Sau khi nhìn một đoạn chữ khắc trên nóc nhà , Tiểu-long-Nữ bỗng thở dà i rồi lặng thinh chỉ lắc đầu không nói gì nữa. Liên tiếp mấy ngà y sau nà ng cũng chỉ giữ một thái độ yên lặng và sau cùng vẫn lắc đầu rồi thở dà i mấy cái.
DÆ°Æ¡ng-Qua e ngại há»i:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, Ä‘oạn nà y khó táºp lắm sao?
Tiểu-long-Nữ nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cháºp rồi Ä‘iá»m nhiên nói:
- TrÆ°á»›c kia nghe sÆ° phụ dạy ta phép "Ngá»c-nữ Tâm-kinh" nà y phải có hai ngÆ°á»i cùng luyện táºp má»™t lúc. Ta những tưởng có thể cùng táºp vá»›i mi nhÆ°ng đến nay má»›i biết không thể được.
DÆ°Æ¡ng-Qua hết sức kinh ngạc vá»™i há»i:
- Tại sao váºy hở cô nÆ°Æ¡ng?
Tiểu-long-Nữ ngáºp ngừng má»™t cháºp rồi nói:
- Nếu mi là gái thì mới được.
DÆ°Æ¡ng-Qua ngẩn ngÆ¡ má»™t cháºp rồi há»i liến thoắng:
- Sao lại có việc phân biệt nam và nữ nhÆ° thế? Há»… có đủ sức lá»±c và có ý chà thì trai hay gái cÅ©ng có thể táºp luyện được chứ.
Tiểu-long-Nữ lắc đầu không đáp, má»™t cháºp sau má»›i nói:
- Không thể khác giống được. Mi cứ nhìn trên những nóc nhà thì tức khắc hiểu.
DÆ°Æ¡ng-Qua nhìn theo tay nà ng chỉ, thấy trên mặt đá có những hình ngÆ°á»i khắc bằng mÅ©i kiếm, cả thảy chừng mÆ°á»i ngÆ°á»i, má»—i ngÆ°á»i má»™t kiểu, toà n là đà n bà lõa thể không mặc y phục. Bấy giá» DÆ°Æ¡ng-Qua má»›i hiểu:
- ThÆ°a cô trong lúc luyện ná»™i công "Ngá»c nữ Tâm kinh" không thể mặc y phục phải không?
Tiểu-long-Nữ đáp đúng nhÆ° thế và lá»i ghi chú cÅ©ng có dạy rõ nhÆ° sau:
Khi luyện ná»™i công sức nóng trong ngÆ°á»i bốc ra cần phải để cho nó tản thoát hết Ä‘i. Vì váºy lúc táºp phải tìm nÆ¡i khoáng đãng, không có ngÆ°á»i và không mặc quần áo. Nếu không, nhiệt khà uất tÃch sẽ nhiá»…m và o trong, nếu Ãt thì lâm trá»ng bệnh, nếu nhiá»u thì có thể chết".
Dương-Qua thản nhiên nói:
- NhÆ° thế thì ta không mặc quần áo táºp luyện chứ sao. Tiểu-long-Nữ mắc cỡ Ä‘á» mặt, nói:
- Khi táºp luyện phải truyá»n khà lá»±c cho nhau, ta vá»›i mi nam nữ cách biệt, nếu không mặc quần áo ở trÆ°á»›c mặt nhau thì còn ra thể thống gì nữa.
Phà m trai mÆ°á»i sáu gái mÆ°á»i ba là đến tuổi dáºy thì, cần phải giữ gìn khi tiếp xúc giao thiệp. DÆ°Æ¡ng-Qua đã mÆ°á»i sáu tuổi rồi nhÆ°ng bản chất hồn nhiên, nó chÆ°a há» biết gì vá» tình ái và chÆ°a để ý đến vấn Ä‘á» nam nữ. Thấy sÆ° phụ nó đẹp đẽ tuyệt vá»i nó cà ng thấy vui mừng thÃch thú. Nó cÅ©ng nháºn nếu nữ sÆ° phụ và nó cùng lõa thể trong lúc táºp luyện thì có sá»± bất tiện, nhÆ°ng vì lẽ cÅ©ng không hỠđể ý và chÆ°a biết giải thÃch ra sao.
Vá» phần Tiểu-long-Nữ tuy đã hai mÆ°Æ¡i hai tuổi đầu nhÆ°ng từ bé đến giá» sống trong Cổ Má»™ Ä‘Ã i, cuá»™c Ä‘á»i riêng biệt không há» tiếp xúc vá»›i ngÆ°á»i ngoà i nên đối vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua cà ng ngây ngô hÆ¡n nữa. Ngoà i ra vì cần phải tu tâm khổ luyện nên vấn Ä‘á» tình dục và nam nữ cà ng không há» có má»™t ý thức gì. Hai thầy trò tuy là nam nữ thanh niên chung sống vá»›i nhau tại chốn hoang vu vắng vẻ, sá»›m hôm gặp gỡ nhÆ°ng rất tá»± nhiên và lúc nà o cÅ©ng đối xá» vá»›i nhau không há» có ý thức gì vượt ngoà i vòng lá»… nghi. Hôm nay khi Ä‘á» cáºp tá»›i việc lõa thân để táºp luyện ná»™i công, há» cảm thấy có Ä‘iá»u gì chÆ°á»›ng và khó chịu. NhÆ°ng chỉ có thể thôi chá»› không há» có ý nghÄ© gì khác.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Ta cần phải Ä‘Ã o luyện môn ná»™i công tinh thục hÆ¡n nữa. Nếu luyện thà nh thục cÅ©ng đủ sức đánh bại những tay cá»± phách nhất của phái Toà n-Chân. Vì váºy tưởng không cần luyện môn ná»™i công nà y nữa.
Biết sÆ° phụ không muốn tiếp tục luyện "Ngá»c-nữ Tâm-kinh" nữa, nên DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng thuáºn theo không hỠđòi há»i.
Má»™t ngà y kia sau khi táºp luyện xong, DÆ°Æ¡ng-Qua xuất Má»™ săn bắn Ãt thú rừng vá» là m lÆ°Æ¡ng thá»±c. Vừa bắn được má»™t con nai rồi nó bá»—ng gặp má»™t con thá» lông Ä‘á», đầu Ä‘en, rất tinh khôn và nhảy mau lẹ. Lúc bấy giá» thuáºt khinh thân đã tiến má»™t bá»±c nhÆ°ng vẫn chÆ°a lanh bằng thá». NhÆ°ng vì tuổi trẻ nhiá»n anh hùng tÃnh, DÆ°Æ¡ng-Qua tá»± nhiên nảy ý nghÄ© muốn Ä‘uổi bắt thá» cho kỳ được, không dùng đến ám khà để sát hại. NghÄ© xong, nó váºn dụng khinh thân Ä‘uổi thá» chạy khắp rừng cố là m cho Ä‘uối sức rồi sẽ bắt. Cuá»™c Ä‘uổi bắt tiếp tục thá» trÆ°á»›c ngÆ°á»i sau, cà ng lâu cà ng Ä‘i xa. Khi đến gần chóp núi, con thá» chạy ngoặc và o má»™t cái miếu má»c đầy hoa hồng, rồi biệt tÃch tìm không ra. DÆ°Æ¡ng-Qua chắc lưỡi thầm tiếc con thỠđẹp đã uổng công trình quần Ä‘uổi ná»a ngà y ngà y để sẩy mất.
DÆ°Æ¡ng-Qua đứng ngẩn ngÆ¡ nhá»› nhung chú thá» và đưa mắt nhìn thấy cái miếu bá» dà i Ä‘á»™ mÆ°á»i trượng, mùi hÆ°Æ¡ng bay lên ngà o ngạt khắp xung quanh hoa hồng má»c bao phủ từng lá»›p, hết lá»›p nà y đến lá»›p khác, những cánh hoa vừa thÆ¡m vừa đẹp, mÆ¡n mởn nằm trên thảm lá xanh tÆ°Æ¡i, chẳng khác nà o má»™t nhà kết hoa, cà ng trông cà ng tuyệt vá»i.
DÆ°Æ¡ng-Qua thÃch quá lại gần quan sát, Ä‘Æ°a tay ngắt má»™t má»› hoa hồng, định mang vá» tặng Tiểu-long-Nữ.
Nhưng khi vỠkhoe với Tiểu-long-Nữ, nà ng thản nhiên bảo:
- Ta không ưa hoa, mi giữ lấy mà chơi.
DÆ°Æ¡ng-Qua tiu nghỉu má»™t cháºp nhÆ°ng bá»—ng sá»±c nhá»› má»™t Ä‘iá»u, vá»™i nói:
- Tôi không có chủ định hái hoa vá» cho cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng muốn Ä‘iá»m chỉ cho má»™t chá»— rất thÃch hợp để luyện ná»™i công Ngá»c-nữ Tâm-kinh. NÆ¡i miếu nà y hoà n toà n hoang vu vắng vẻ, hoa hồng bao phủ tứ bá», ở cách nhau và i thÆ°á»›c không trông thấy. Dù phải lõa thể theo Ä‘iá»u kiện bắt buá»™c cÅ©ng tiện không ai trông thấy. Khi nà ng luyện táºp tôi sẽ ở Ä‘Ã ng cuối miếu canh phòng cho nà ng, cÅ©ng nhÆ° nà ng sẽ coi chừng há»™ khi tôi luyện táºp.
Phà m phép luyện ná»™i công lúc nà o cÅ©ng phải lặng lòng không gợn má»™t chút lo nghÄ© xao xuyến, tâm tÆ° hết sức bình thản để dốc và o sá»± táºp ná»™i tâm, gạt bá» tất cả những gì thuá»™c ngoại cảnh, không được để ý đến Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe.
Khi Ä‘ang táºp luyện, nếu có ai phá rối, hay địch tấn công thì hết sức nguy hiểm, đã là m há»ng mất cả phép ná»™i công mà còn có thể mất mạng nhÆ° chÆ¡i. Vì váºy lúc táºp cần có ngÆ°á»i canh giữ, Ä‘á» phòng má»i bất trắc có thể xảy ra.
XÆ°a kia Hoà ng-Dung táºp ná»™i công bị tả công khà xâm nháºp, Quách-Tỉnh đứng canh phòng, trá»i Ä‘ang mÆ°a lá»›n, mẹ của DÆ°Æ¡ng-Qua là Tần-nam-Cầm, lúc còn là gái tân phải cắm dù che mÆ°a, không dám Ä‘Æ°a và o nhà dụt vì tránh giáºt mình trong lúc tham thiá»n nháºp định dá»… gây nguy hại đến mạng sống của nà ng.
Lúc tham thiá»n nháºp định luyện công chẳng những phải có bản lÄ©nh cao mà còn phải có chà cÆ°Æ¡ng quyết giữ được tâm thần khá»i rung Ä‘á»™ng và kỵ nhất là những sá»± náo Ä‘á»™ng bất ngá» có thể xảy đến. Vì váºy nên yếu tố vắng vẻ của nÆ¡i luyện táºp và cần ngÆ°á»i canh giữ cần thiết lắm.
Nghe DÆ°Æ¡ng-Qua nói đến miếu nầy, Tiểu-long-Nữ nháºn thấy có lẽ được, muốn quan sát lại.
Nà ng liá»n xuất Má»™ Äà i, phi thân lên ngá»n cây cao nhất Ä‘Æ°a mắt nhìn và o hÆ°á»›ng ấy, trông thấy tòa cổ miếu nằm khuất trong rặng hoa hồng tứ bá» vắng lặng, tÄ©nh mịch, ngoà i tiếng suối reo, gió thổi, chim kêu, không thấy má»™t Ä‘iá»u gì có thể là m xao Ä‘á»™ng, tháºt là má»™t nÆ¡i hết sức thuáºn lợi cho công cuá»™c luyện công.
Nà ng nói với Dương-Qua:
- Ta rất đồng ý vá»›i mi. Váºy chiá»u nay, chúng ta cùng tá»›i đó để luyện táºp.
Nà ng đã há»c thuá»™c lòng từ lâu tất cả khẩu quyết "Ngá»c-nữ âm-kinh" nay Ä‘á»c mấy câu cho DÆ°Æ¡ng-Qua nhá»›.
Và o khoảng canh hai, hai thầy trò Ä‘Æ°a nhau đến miếu ấy tìm chá»— sân bằng phẳng kÃn đáo nhất để táºp. Rừng khuya lặng lẽ, má»i váºt lắng trong mà n sÆ°Æ¡ng, cả tòa miếu chìm trong rặng hoa hồng mùi thÆ¡m ngà o ngạt. Cả hai ngÆ°á»i ngồi cách nhau má»™t Ä‘oạn, có thể nói chuyện được, nhÆ°ng không nhìn thấy nhau, cởi hết y phục để bắt đầu luyện táºp.
DÆ°Æ¡ng-Qua cố ý đánh dấu hÆ°á»›ng ngồi của sÆ° phụ Ä‘á» phòng lúc bất trắc có thể váºn ná»™i công há»— trợ lẫn nhau. Há» ngồi cách nhau Ä‘á»™ hÆ¡n má»™t sải tay.
Kể từ hôm ấy trở Ä‘i, cứ đêm đêm há» Ä‘Æ°a nhau và o đấy táºp luyện, ban ngà y vá» Cổ-Má»™ để nghỉ sức dưỡng thân.
Lúc bấy giá» Ä‘ang giữa mùa hè, khà háºu oi bức, nên táºp vỠđêm mát mẻ dá»… chịu hÆ¡n.
Thá»i gian thấm thoát đã hÆ¡n hai tháng, Tiểu-long-Nữ đã luyện đến phần thứ bảy của chÃn Ä‘oạn phép Ngá»c-nữ tâm-kinh.
Trong quy tà i táºp luyện số lẻ là "âm tiến", số chẵn là "dÆ°Æ¡ng thoái". Khi đó DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng luyện đến phần thứ sáu.
Tối hôm ấy trá»i mát trăng song, giữa miếu hồng, hai ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi luyện táºp, nhiệt khà trong ngÆ°á»i bốc ra ngùn ngụt, hòa lẫn mùi hoa thÆ¡m ngà o ngạt. Trăng sáng vằng vặt vừa đứng đỉnh đầu, hai ngÆ°á»i sắp hoà n thà nh Ä‘oạn 6 và đoạn 7 của Ngá»c-nữ tâm-kinh, thì bá»—ng Ä‘Ã ng xa có tiếng chân bÆ°á»›c dồn dáºp khua lá Ä‘á»™ng xà o xạt hÆ°á»›ng vá» miếu hồng. Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện lá»›n tiếng, là m náo Ä‘á»™ng cả cảnh rừng đêm lặng lẽ. Há» vừa nói vừa Ä‘i, bÆ°á»›c chân cà ng lúc cà ng gần.
Khi ấy DÆ°Æ¡ng-Qua sắp hoà n thà nh Ä‘oạn chót của buổi táºp, còn Tiểu-long-Nữ má»›i bÆ°á»›c qua giai Ä‘oạn váºn khà và o, tức là phần quan trá»ng nhất. Nà ng Ä‘ang táºp trung hết tÆ° tưởng và o việc táºp luyện nên không nghe biết sá»± gì bên ngoà i nữa.
Khi nghe có tiếng nói, DÆ°Æ¡ng-Qua thất kinh vá»™i và ng xả hết trá»c khà ở Ä‘an Ä‘iá»n tháºt hết để hoà n tất buổi táºp, thì tiếng chân bÆ°á»›c cà ng gần thêm, giá»ng ngÆ°á»i nói nghe rõ mồn má»™t.
DÆ°Æ¡ng-Qua lắng nghe đó là Triệu-chÃ-KÃnh và Doãn-chÃ-Bình Ä‘ang cãi cá» lẫn nhau.
Triệu-chÃ-KÃnh nói:
- Thôi sư đệ chối cãi là m chi nữa, để ta trình lại Khưu-sư-bá xét định.
Doãn-chÃ-Bình giáºn dữ đáp:
- Anh cứ buộc tôi là m gì. Tôi thừa hiểu rồi, trong hà ng ngũ các đệ tam đại, đệ tứ đại sau nà y, anh tưởng tôi không thể đoạt được hà ng trưởng giáo chăng?
Triệu-chÃ-KÃnh cÆ°á»i mãi nói:
- Anh không giữ được quy tà i, phạm giá»›i cấm thì là m sao có đủ tÆ° cách để thà nh ngÆ°á»i đứng đắn của các đại đệ tá» nhóm nà y được.
- Tôi đã là m gì mà gá»i là phạm giá»›i cấm?
Triệu-chÃ-KÃnh nổi nóng quát lá»›n:
- Thôi đừng già mồm ngụy biện nữa. NgÆ°Æ¡i há biết hết bổn giá»›i trong luáºt của môn phái rồi sao? NgÆ°Æ¡i đã phạm và o luáºt giá»›i dâm nghe chÆ°a?
DÆ°Æ¡ng-Qua núp trong đám hoa hồng, vá»™i ngẩng đầu lên dòm thấy hai ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi đối diện nhau. DÆ°á»›i ánh trăng, sắc mặt của Doãn-chÃ-Bình tái mét, mắt trợn ngược, môi run run, hình nhÆ° không kìm chế được ná»—i bá»±c tức.
Hắn cố dằn lòng há»i tiếp:
- Ta phạm giới dâm chỗ nà o?
Nói xong, hắn đưa tay nắm chuôi kiếm.
Triệu-chÃ-KÃnh liếc qua má»™t cái và nói tiếp:
-Từ ngà y gặp Tiểu-long-Nữ cô nÆ°Æ¡ng bên Hoạt-tá»-Nhân Má»™-Äà i, thì anh đã xiêu hồn thất phách, không lúc nà o là không mÆ¡ tưởng đến hình bóng ngÆ°á»i đẹp. Äứng đâu cÅ©ng mÆ¡ tưởng được ôm ấp nà ng và o lòng, nói vá»›i nà ng những câu tình tứ nồng nà n. NhÆ° thế anh gá»i là xứng đáng má»™t kẻ chân tu, là m sao đủ tÆ° cách Ä‘iá»u khiển cả má»™t hà ng đại đệ tỠđược?
Äối vá»›i kẻ tu hà nh, hà nh Ä‘á»™ng ấy không phải phạm giá»›i dâm sao?
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc nà o cÅ©ng tôn sùng sÆ° phụ xem nhÆ° má»™t đấng thiêng liêng. Khi nghe Triệu-chÃ-KÃnh nói những lá»i ấy thì bá»±c tức vô cùng. Tuy chÆ°a hiểu rõ ý của các danh từ, nhÆ°ng suy nghiệm cÅ©ng Ä‘oán biết đó là những lá»i không chÃnh đáng.
Vừa lúc đó nghe Doãn-chÃ-Bình dằn giá»ng há»i lại:
- Thôi đừng ăn nói hồ đồ nữa? Anh có bằng chứng gì để nháºn xét và quả quyết được nhÆ° thế?
Triệu-chÃ-KÃnh cÆ°á»i nhạt nói:
- Tôi là m sao nhìn thấy lòng anh được. Sở dÄ© tôi quả quyết nhÆ° váºy là gì những bằng cá»›. Khi mÆ¡ tưởng đến Tiểu-long-Nữ, anh đã viết tên nà ng trên giấy, trong lúc ngủ mê anh đã gá»i tên nà ng. Äây có phải bút tÃch của anh không?
Nói xong hắn thò tay và o túi rút ra má»™t mảnh giấy Ä‘Æ°a trÆ°á»›c mặt Doãn-chÃ-Bình vừa nói tiếp:
- Tôi sẽ trình giấy nầy lên KhÆ°u-sÆ° thúc, ngÆ°á»i phụ trách dạy dá»— anh và đồng thá»i cÅ©ng trình lên Mã-Ngá»c sÆ° bá để hai vị nháºn xét việc là m của anh.
Không chị nổi nữa, Doãn-chÃ-Bình rút kiếm đâm và o ngÆ°á»i Triệu-chÃ-KÃnh.
Triệu-chÃ-KÃnh nghiêng ngÆ°á»i tránh khá»i Ä‘Æ°á»ng kiếm, rồi cÆ°á»i ha hả:
- Anh tưởng anh giết tôi để phi tang, vì tôi không còn sống để phát giác tá»™i lá»—i của anh phải không? Äâu có dá»… dà ng nhÆ° váºy.
Nói xong hắn bá» mảnh giấy và o túi, lùi ra sau hai bÆ°á»›c tránh luôn hai Ä‘Æ°á»ng kiếm của Doãn-chÃ-Bình vừa phóng ra nhÆ° gió.
Qua Ä‘Æ°á»ng kiếm thứ tÆ°, Triệu-chÃ-KÃnh cÅ©ng vung kiếm đấu lại. DÆ°á»›i ánh trăng sáng nhÆ° ban ngà y, hai là n kiếm loang loáng, nhấp nháy nhÆ° sao sa. Hai đạo hữu của Toà n-Chân phải kịch chiến cùng nhau trên sân hồng hoa miếu.
Vốn là hai cá»± phách của phái Toà n-Chân, thuá»™c hà ng đệ tam đại đệ tá», má»™t ngÆ°á»i đứng đầu nhóm đệ tá» của KhÆ°u-xứ-CÆ¡, má»™t ngÆ°á»i đứng đầu nhóm đệ tá» của VÆ°Æ¡ng-xứ-Nhất, cho nên cuá»™c chiến đấu diá»…n ra vô cùng ác liệt.
Doãn-chÃ-Bình nghiến răng, mÃm môi Ä‘Æ°a toà n lá»±c đổ và o là n kiếm, liá»u chết chiến đấu. Triệu-chÃ-KÃnh bất đắc dÄ© má»›i ra tay tá»± vệ, nhÆ°ng thỉnh thoảng thốt ra những lá»i khiêu khÃch chá»c giáºn, là m Doãn-chÃ-Bình mất bình tÄ©nh, do đó Ä‘Æ°á»ng kiếm bị giảm bá»›t phần hiệu lá»±c.
Núp trong bụi hoa hồng, DÆ°Æ¡ng-Qua chú mục theo dõi, hai tay cá»± phách của phái võ Toà n-Chân quyết đấu, từ bÆ°á»›c tiến, thoái, đến các thế né, đỡ, Ä‘Æ°á»ng kiếm biến hóa phi thÆ°á»ng, ảo Ä‘iệu vô cùng táºn. Tuy không được thâm háºu, nhÆ°ng nó nháºn thấy sá»± chỉ dạy của Tiểu-long-Nữ rất đúng phép.
Cả hai ngÆ°á»i quay cuồng xoắn vá»›i nhau giữa là n kiếm lấp lánh không ngừng. Doãn-chÃ-Bình cà ng tăng gia sức tấn công, còn Triệu-chÃ-KÃnh vẫn bình thản né đỡ và má»™t cháºp sau cÆ°á»i nhạt nói rằng:
- Chúng ta đã hiểu nhau quá nhiá»u, các thế võ cùng giống nhau, đầu dánh nhau suốt đêm cÅ©ng không Ãch gì đâu. Anh nên bỠý định hạ sát tôi thì hÆ¡n.
Nói xong hắn cÆ°á»i ha hả. Doãn-chÃ-Bình cà ng bá»±c tức gia tăng sức tấn công. NhÆ°ng ngá»n nà o cÅ©ng bị hắn chặn được hoặc tránh né rất dá»… dà ng.
Hai ngÆ°á»i cà ng đấu cà ng xê dịch đến gần phÃa Tiểu-long-Nữ. DÆ°Æ¡ng-Qua thất kinh hét lá»›n:
- Coi chừng! Hai tên đạo sĩ kia, nếu bây đến gần là m kinh động đến cô nương ta, sẽ mất mạng ngay, nghe chưa!
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 01:25 AM.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ |
| |