Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 10: Tiềm Long Ngạo Phượng
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Yến hội mừng thọ Sở gia lão thái thái bắt đầu từ giữa trưa, nhưng chủ yến lại diễn ra vào buổi tối, toàn bộ đại sảnh chia làm ba phần, trung gian đương nhiên là nơi lão thái thái làm khánh thọ, ở một bên là nơi chiêu đãi một ít họ hàng xa, bằng hữu hoặc tân khách, một khối nhỏ hơn một chút chính là nơi đám trẻ nhỏ của các gia đình đùa nghịch, nơi này Sở Phóng Sơn giao cho chính đại tôn tử Sở Thiên Thành của mình toàn quyền phụ trách. Tuy mới chỉ 15 tuổi nhưng từ lời nói và cách an bài công việc mà xem xét, ngay cả Hàn Y Tuyết cũng không khỏi gật đầu hài lòng.
Loại trường hợp này đương nhiên không thể thiếu được Thiên Phong, Thiên Vực. Thiên Vực theo sự tăng trưởng của tuổi, não vực cũng dần dần khôi phục, tuy rằng tâm trí chưa toàn bộ phát triển xong, nhưng ít ra từ bề ngoài đã không thể tìm ra thằng nhóc năm đó nước mũi chảy lè nhè, mặt mũi ngơ ngác, ngược lại thể trạng cân xứng, gân cốt giãn ra, theo lời nói và việc làm còn có thể nhìn ra được một chút ít cảm giác của “Thiền” (từ thiền trong ngồi thiền ấy).
Bất quá Thiên Vực vẫn là cứ thói quen bám sau lưng nhị ca Thiên Phong. Đại ca Thiên Thành giống như một ông cụ non, chỉ có Thiên Phong có thể cùng hắn chơi, hơn nữa nhị ca Thiên Phong cả ngày tinh lực tràn đầy, trừ bỏ đến trường đọc sách, còn lại từ ném đá lên mái nhà, nghịch ngợm đánh nhau,… không trò gì không tinh thông, theo khẩu khí của hắn thì:” Tùy tâm sở dục, mỗi ngày phấn khích vô hạn.”
Thiên Phong đối với yến hội sớm đã cảm thấy nhàm chán, tìm cơ hội liền mang Thiên Vực chạy ra ngoài chơi, một đường chạy tới bên cái ao cạnh đình ngắm cảnh, đang chuẩn bị kêu Thiên Vực xuống nước bắt cá vàng, không ngờ đã có một nam hài cùng một nữ hài tuổi tác không khác nhau lắm đứng bên cạnh ngắm cá, lấy đầu óc nghịch ngợm cùng với được sủng ái từ nhỏ, khi ấy liền không hề bận tâm khoa trương nói:” A, nguyên lai đã có người ở nơi này” nói chuyện yêu đương” a! Tiểu tam tử, thấy rồi chứ, nhanh mà học tán gái đi, nếu không chờ ngươi lớn thì người ta đã giành hết phụ nữ rồi đấy…”
“Nhị ca, cái gì gọi là tán gái a?”
“Đúng là ngốc tử, ngay cả cái này cũng không hiểu, liền giống như một nam hài cùng một nữ hài đứng cùng nhau, sau đó miệng hôn nhẹ v.v…, nói chung có nhiều thứ lắm…”
“À, giống như đại ca vậy, có…có thiệt nhiều nữ hài cứ muốn cùng một chỗ với hắn, cái này…cái này gọi là tán gì a?”
“Ài, ngươi thực phiền phức! Mặc kệ đại ca tán cái gì, chúng ta cứ bắt cá đã…”
Hai huynh đệ tự hỏi tự đáp hồ ngôn loạn ngữ sớm đã chọc tức cái nam hài kia, hắn trước tiên cúi đầu xuống hỏi nữ hài:” Muội muội, ca đi đánh hai tiểu tử kia, ngươi không có ý kiến gì chư?” Gặp muội muội vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nói gì, bèn đi lên trước, giơ cánh tay nói:” Này, tiểu tư, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế? Dám nói bậy ta cùng với muội muội, có phải muốn bị đánh đúng không?”
“Oa, các ngươi là huynh muội à, ặc, sao lại thân mật vậy chứ…” Thiên Phong chẳng thèm ngó ngàng gì tới nói.
“Mẹ nó, tiểu tử ngươi cũng láo nhỉ? Ở trường có từng nghe qua Phách Vương Siêu của Thánh Dục trung học chưa?”
“Phách Vương Siêu? Chưa từng nghe qua, ta là trường tiểu học Trường Giang, nhưng cũng sắp tốt nghiệp chuyển lên sơ trung rồi, thế nào, ngươi không phải muốn đánh nhau sao? Còn hỏi thăm rõ ràng như vậy làm gì? Không phải là muốn đi mách lão sư (thầy) chúng ta chứ?”
“Mẹ nó, tiểu học à? Ta mà thèm mách lão sư các ngươi. Hôm nay cho ngươi biết cái gì là thực lực của trung học, cả hai cùng lên đi…” Nói xong liền xông lên trước, chuẩn bị thế võ, mà Thiên Phong cũng đã chuẩn bị xong, đột nhiên cô bé kia kéo nam hài trở lại, nam hài đang muốn chửi thề, thấy là muội muội bèn nín trở lại, không nhưng không dám chửi, còn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, hỏi muội muội lí do, chỉ nghe muội muội nói đơn giản vài tiếng:” Chúng ta đi.”
Nam hài đang muốn biện bạch vài câu, thấy muội muội vẻ mặt sương lạnh bao phủ, liền đem lời muốn nói nuốt trở vào, cực kì uất ức đi theo phía sau muội muội, cũng không nói gì, ngay cả mắt cũng không thèm liếc lại nhìn Sở gia hai huynh đệ.
Ma Thiên Phong cũng bị chuyện trên làm cho mờ mịt, Thiên Vực cũng không hiểu hỏi:” Nhị ca, cái…cái này là không…không đánh sao?”
Một hồi lâu sau, Thiên Phong mới kịp phản ứng lại, nói:” Cái gì thế này, đúng là thùng rỗng kêu to, còn cái gì Phách Vương Siêu, quả thật chính là siêu cấp vương bát. Tiểu tử kia, dừng…”
Nữ hài đã đi được một đoạn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào Thiên Phong, trong mắt hàn quang hiện ra, lúc này Thiên Phong mới để ý kĩ khuôn mặt nàng, hài tử tuy rằng không biết cái gì xấu đẹp, nhưng cũng cảm thấy được nữ hài trước mắt thật sự là rất đẹp, hơn nữa còn có cái gì đó khiến hắn không dám nhìn thẳng vào mắt, đặc biệt ánh mắt kia, giống như thực chất bao quanh người hắn, khiến hắn lạnh cả xương sống, lời vừa muốn nói ra đã bị cường lực áp trở về.
Chờ nữ hài đi xa, Thiên Phong mới bị Thiên Vực kéo tỉnh lại:” Nhị ca, chúng ta vẫn còn xuống bắt cá chứ?” Nói xong liền nhìn đám cá vàng đang bơi qua bơi lại trong ao, chờ nhị ca đáp lời.
Nhìn vẻ mặt chất phác của tam đệ, Thiên Phong cũng lười giải thích, hứng thú ban đầu đã mất, không nói gì liền đi trở về, trên đường buồn bực vô cùng. Lấy “Thân thủ” cùng kinh nghiệm đánh nhau của hắn, không ngờ lại sợ một nữ hài, thậm chí cả liếc mắt nhìn một cái cũng không dám.
….
Không sai, cùng Sở gia huynh đệ chạm mặt chính là hai huynh muội Tần Niệm Nhiên.
“Muội muội, sao lại kéo ta đi a? Tại sao không cho ta giáo huấn hai tiểu tử kia? Hắc hắc, bất quá cũng thật thoải mái, tiểu tử thối kia chỉ bị muội nhìn một cái cũng đã đứng đần ra như con gà, ha ha, xem ra cũng không phải mình ta mới bị như vậy, ha ha, bất quá, hết giận thì hết giận, nếu được đánh hắn một trận thì thích hơn nhiều…”
Niệm Nhiên tức giận nhìn ca ca nói:” Đánh nhau có gì hay chứ? Một cái ngốc tử cùng hai tên thô nhân.”
Niệm Siêu nghe cũng thấy đúng, bèn đồng ý nói:” Ha ha, muội nói rất đúng, ta là thân phận gì chứ, cần gì cùng một cái ngốc tử cùng thô nhân so đo. Chúng ta “Đại nhân” sẽ không so đo với “tiểu nhân” bọn họ. Đúng rồi, trong bọn họ ai là ngốc tử ai là thô nhân?”
Niệm Nhiên nghe ca ca cứ ngốc tử, ngốc tử không ngừng, trong lòng không khỏi phiền muộn. Nàng đương nhiên biết hai người kia là tôn tử của Sở Phóng Sơn, một người đương nhiên chính là ngốc tử Sở Thiên Vực cùng nàng đính hôn.
Nói xong, Niệm Siêu đang cảm giác thấy mình tốt đẹp đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đưa ngòn tay ra tính nửa ngày, mới hướng muội muội khó hiểu hỏi:” Muội muội, ngươi vừa nói một ngốc tử cùng hai cái thô nhân, hình như là ba người a? Bọn họ chỉ có hai, còn một cái là ai? Chẳng lẽ bọn họ còn có mai phục?”
Niệm Nhiên ánh mắt choáng váng nhìn qua ca ca nàng, trong miệng nhẹ nhàng thốt:” Ngu ngốc…”
“Cái gì? Ngu ngốc? Còn có một tên ngốc sao? Bọn họ rốt cục đã mai phục bao nhiêu người?Ài, vừa rồi quả thật là nguy hiểm, may mà muội muội lợi hai, sớm đã phát hiện ra, nếu không ca ca đã trúng mai phục chịu thiệt rồi. Bất quá, muội muội, ta có chút không rõ, hình như chúng ta tới nơi đó trước, bọn họ khi nào thì bố trí mai phục chứ? Hơn nữa sao lại biết chúng ta sẽ tiến đến đó? Này, muội muội, ngươi sao lại đi nhanh như vậy? Chờ ca ca với!”
Không để ý tới ca ca so với thằng ngốc cũng không hơn được bao nhiêu, Niệm Nhiên đang bước nhanh thì thào lẩm bẩm:” Ta làm sao vậy? Sao cảm giác thấy có gì không thích hợp nhỉ?” Đột nhiên, thân thể chấn động, trong đầu hiện lên cảnh tượng hồi nãy, nàng vận dụng hàn khí của Băng Tâm ngọc quyết, Thiên Phong ở đối diện rõ ràng đã bị áp bức, nhưng cái ngốc tử lão công cùng nàng chỉ phúc vi hôn không ngờ không xảy ra chuyện gì, còn rất có tâm trạng dùng cành khô chọc vào mấy con cá vàng trong nước chơi chơi…
Cho dù hắn là ngốc tử, không thấy được ánh mắt nàng, nhưng khi nàng thả hàn khí quanh thân ra, chỉ cần là người đều có thể cảm thụ được, chẳng lẽ hắn ngốc đến nỗi ngay cả phản ứng thần kinh cũng không có sao? Hay là…
Có nghi hoặc, Niệm Nhiên bật người trở về, chuẩn bị chứng thực.
“Ha ha, muội muội chờ ta một chút là được rồi, không cần quay lại đâu! Di, muội muội, ngươi quay lại làm gì thế? Này, muội muội, ngươi chờ ta một chút a!”
….
Đang đùa cá vàng, thấy nhị ca không trả lời, Thiên Vực ngẩng đầu chuẩn bị tìm nhị ca, phát hiện bên cái ao chỉ còn một mình hắn. Trong lòng sốt ruột, đưa mắt nhìn ra bốn phía, hi vọng chứng kiến thân ảnh nhị ca, đồng thời trong miệng không ngừng hô lớn nhị ca, hi vọng nhị ca từ nơi nào đó xông ra, giống như chơi trốn tìm, dọa hắn nhảy dựng lên, nhưng hô một hồi lâu cũng không thấy có tin tức gì, dưới sự lo lắng đành dựa theo đường cũ đi về, hi vọng có thể gặp lại nhị ca.
Đi được một đoạn rất xa, Thiên Vực hết nhìn đông lại nhìn tây, chợt chứng kiến phía trước mười mấy hài tử đang vây quanh, ở giữa chính là nhị ca, còn không nhìn rõ đã bị hài tử ở bên ngoài cản lại, Thiên Vực cảm thấy vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều, chạy nhanh tới, hô lớn lên:” Nhị ca…”
Đợi cho đến trước mặt mới xấu hổ phát hiện, ở giữa không phải nhị ca mà chỉ có vài phần giống thôi. Mà cả mười mấy hài tử lại bị hắn hô lớn làm cho giật mình, đều ngừng cả lại, cẩn thận nhìn tới, cũng nhìn lẫn nhau, xem xem ai trong bọn họ là nhị ca hắn.
Hài tử có vài phần giống nhị ca đột nhiên nói:” Nhị ca nơi này không có, bất quá đường ca thì có hai cái…”
Thiên Vực cũng nhận ra người nói chuyện, đúng là đường ca của hắn, Sở Thiên Ngạo của nhị gia gia, bên cạnh còn có nhị đường ca Sở Thiên Kiệt cùng tiểu đường muội Sở Vân Na, cùng thiệt nhiều tiểu hài tử thân thích của nhị gia gia, hắn ở trên yến hội theo đại ca, nhị ca đều từng gặp qua. Nghe đại ca nói nhị gia gia không nghe lời của gia gia, cho nên người trong nhà cũng ít khi cùng bọn họ lui tới, hắn ngẫu nhiên cũng là ở đại thọ của lão thái thái gặp qua vài lần mà thôi.
Bèn khẩn trương nhẹ giọng nói:” Đại…đại đường ca hảo, nhị…nhị đường ca hảo, đường…đường muội hảo…”
Còn chưa nói xong đã bị nhị đường ca ở bên cạnh, Sở Thiên Kiệt, dùng giọng âm dương quái khí chặn ngang:” Vẫn còn ‘Đường…đường… đường muội hảo…’, ngươi có thể nói chuyện được hay không a? Nhìn cái dạng ngu ngốc như ngươi, ngươi chính là cái ngốc tử trong vòng trăm năm qua của Sở gia đúng không? Nhìn qua bên ngoài còn tưởng tốt lắm, ai dè mở miệng nói ra, không chỉ ngu ngốc, vẫn còn đần độn nữa. Mọi người xem, đây là ngốc tử của Sở gia chúng ta a, ha ha…”
Thiên Vực bị hắn nhại theo khiến thần tình đỏ bừng, đặc biệt chứng kiến mọi người cùng nhau cười nhạo, nhất là nhất là tiếng khanh khách cười vô cùng chói tai của đường muội, Thiên Vực lần đầu tiên trong đời cảm thấy phẫn nộ. Trước kia từng có người mắng hắn là ngốc tử, nhưng đó đều là người ngoài, hơn nữa dưới nắm đấm của nhị ca, đã không còn ai ở trường dám cười nhạo hắn nữa, mà ở nhà thì được mọi người hết mực sủng ái, đâu từng chịu vũ nhục đến thế.
Dưới sự kích động, miệng càng thêm lắp bắp nói:” Các…các…các ngươi sao lại…lại nói như vậy. Mẹ..mẹ… ta…ta… nói rồi, ta…ta không phải…không phải là…là ngốc…ngốc tử…”
Không nghĩ tới cái này còn khiến cho tiếng cười to hơn, Sở Thiên Kiệt ôm bụng cười nói:” Ha ha, cười chết ta, ‘Mẹ..mẹ… ta…ta… nói rồi, ta…ta không phải…không phải là…là ngốc…ngốc tử’, ngốc tử lại còn nói chính mình không… không …không , à, không ngốc, ha ha ha…”
Sở Vân Na cũng cười đến cong thắt lưng, miệng đều thở không nổi nói:” Thật là một ngốc tử, ha ha, xem hắn nói thật là buồn cười!”
Chỉ duy nhất Sở Thiên Ngạo không cười, thấy Thiên Vực dưới sự chê cười của bọn họ sắc mặt đã chuyển từ xấu hổ ban đầu sang càng lúc càng xanh, hơn nữa toàn thân run rẩy, như phẫn nộ tới cực điểm, đặc biệt ánh mắt của hắn, dưới cái nhìn của ánh mắt đó, cả người Sở Thiên Ngạo đều không được tự nhiên, ngẫm lại cũng là bọn họ hơi quá đáng, vừa muôn xua tay ngăn cản, đã bị một thanh âm vô cùng dễ nghe nhưng mang theo đầy hàn khí đoạt trước:” A, hôm nay ta lại có thể nhìn thấy một chuyện rất đáng cười, một đám đứa ngốc không ngờ không biết xấu hổ, còn dương dương tự đắc chê người khác là người ngu…”
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:15 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Sở Thiên Kiệt tính tình hỏa bạo nhất chính đang cười đã đời, không nghĩ tới sẽ có người đui mù dám tới tìm phiền phức, đang muốn chửi ầm lên, nhưng vừa quay đầu sang không ngờ lại thấy một tiểu muội muội, chỉ cảm thấy trước mắt như sáng ngời, tim của hắn không tự chủ được nhảy dựng lên. Tiểu hài tử hiện tại đều thực sớm trưởng thành, Sở Thiên Kiệt coi như một tiểu tử choai choai, đã có cảm giác nam nữ, trong lúc nhất thời đã bị khiếp sợ bởi dung mạo của tiểu muội muội này mà ngẩn người, quên cả việc chửi bới.
Nhưng Sở Thiên Ngạo đã lớn hơn một chút, tiểu cô nương mười tuổi đã không nằm trong quan niệm thẩm mỹ của hắn, chỉ là nhíu mày nói:” Tiểu muội muội, sao lại nói thế? Người nhà chúng ta đang nói đùa với nhau, ngươi sao lại mở miệng chửi người?”
Người tới là Tần Niệm Nhiên. Vốn đang muốn tìm Thiên Vực, xem hắn có phải thật là ngốc đến nỗi ngay cả khí thế uy hiếp của nàng cũng không có phản ứng hay còn có ẩn tình gì khác, không nghĩ tới liền chứng kiến một màn hồi nãy, đặc biệt chứng kiến Thiên Vực lắp bắp nói chuyện như thằng ngốc, cùng với việc bị người cười nhạo mà không hề có phản ứng nào, tâm cảnh siêu nhiên mà nàng vốn nhất quán bảo trì thế nhưng nháy mắt biến mất, thay vào đó là tức giận ngập trời, nói là bất mãn với những người cười nhạo, nhưng thật ra là nói với kẻ ngốc mà nàng đã đính hôn vốn đã tâm tồn hận ý. Tuy rằng nói không quan tâm, nhưng khi sự việc chân chính xảy ra trước mắt, nàng cũng không thể giữ được bình tĩnh, nên mới có một màn kia.
Niệm Nhiên cũng không đáp, mặt lạnh nói:” Ta mặc kệ các ngươi có phải người trong nhà hay không, có nói đùa hay không, chính là không cho phép các ngươi nói ngốc tử này là ngốc tử, tuyệt đối không cho phép!”
Khi năm chữ “tuyệt đối không cho phép” rơi vào tai Sở Thiên Ngạo, một cỗ hàn khí từ tâm sinh ra, không khỏi rùng mình một cái, trong lúc nhất thời một chút ý niệm phản bác cũng không có.
Mọi người cũng đều cảm thấy hàn ý, mà Sở Thiên Kiệt cũng bị cỗ hàn ý này bừng tỉnh, nghe được lời nói của Niệm Nhiên, tâm tính thiếu gia bật đi ra, dù sao chuyện tình kinh diễm cũng không phải tiểu hài tử còn nhỏ như vậy có thể chân chính hiểu được. Cũng không quản tiểu muội muội trước mắt có bao nhiêu xinh đẹp, lông mi dựng ngược, hai tay chà xát, một bộ dạng lưu manh nói:” Mẹ nó, ngươi mắng ai là ngốc tử a? Đừng nói ta cùng đường đệ ngốc tử đùa một chút, cho dù thực sự gọi hắn ngốc tử thì sao chứ? Ngốc tử, ngốc tử, hắn vốn là một cái ngốc tử, ta cứ gọi thế đấy, sao nào? Ngươi lại còn dám mắng chúng ta là người ngu, nếu như không phải nhìn ngươi là một tiểu cô nương, ta đã sớm đánh ngươi rồi…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Niệm Nhiên đột nhiên lạnh lùng chuyển hướng sang Sở Thiên Kiệt, Niệm Siêu vừa theo chân muội muội đến, chứng kiến bộ dáng của muội muội, lại nghe những lời nói không biết sống chết của đối phương, làm một bộ dạng lắc lắc đầu không đành lòng, nhìn về phía khác.
Chỉ nghe Niệm Nhiên từng chữ từng chữ một chậm rãi nói ra:” Ta là lão bà của hắn…”
Nói xong, tinh quang trong mắt lóe lên, y phục không gió mà tự động bay phấp phới, giống như có một luồng không khí luân chuyển quanh thân, còn chưa rõ mọi chuyện phát sinh như thế nào, Sở Thiên Kiệt hai tay đã ôm ngực, ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, trên đầu mồ hôi như tắm…
Khiển trách Sở Thiên Kiệt xong Niệm Nhiên thuận tiện quét mắt sang Sở Thiên Vực, muốn nhìn hắn nghe được câu ‘Ta là lão bà của hắn ..’ xong có phản ứng gì, nhưng làm cho nàng thất vọng là vẻ mặt Thiên Vực mờ mịt đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, không khỏi thấp giọng khẽ nói:” Thật là một cái ngốc tử.”
Nói xong, cũng không để ý tới đại ca đang ở một bên làm ra vẻ sung sướng khi người gặp họa, xoay người rời đi.
“Ài, muội muội, tại sao đi lại không lên tiếng chứ, chờ ta một chút…”
Lúc này Thiên Vực đang sững sờ ở đó, bề ngoài thoạt nhìn bộ dáng ngây ngốc, nhưng bên trong lại đang suy nghĩ khó hiểu về tiểu cô nương tự xưng là lão bà của hắn này, không ngờ lại có thể phát ra nội lực giống như hắn, bất quá khí của nàng thực yếu a, hơn nữa nhị đường ca của hắn nằm lăn trên đất không giống như bị tác động của kình khí nội lực mà giống như nàng có thể cách không khống chế cái gì đó, cụ thể hắn không nói lên được, dù sao cũng không phải là kình khí, cho nên quyết định cuối cùng vẫn là chờ đi về hỏi đại sư phụ xem sao…
Ngay khi đám người Sở Thiên Ngạo đang kêu loạn lên vì dị trạng của Sở Thiên Kiệt, bộ ngực phập phồng của Sở Thiên Kiệt chậm rãi bình tĩnh xuống, sắc mặt cũng hồng nhuận, mồ hôi giảm đi, khi hắn đứng lên, sờ sờ cả người, cũng không bị cái gì cả, khiến bạn bè đều buồn bực thầm nghĩ bệnh này tới nhanh đi cũng nhanh a, chỉ có Sở Thiên Ngạo thần sắc suy nghĩ sâu xa, liên hệ tới chuyện vừa xảy ra, như ngộ ra cái gì đó.
Lúc này, Sở Thiên Phong vì để lạc mất Thiên Vực, cũng đang theo đường cũ tìm trở về. Thiên Vực gặp nhị ca đang hướng bên này đi tới, mà đám đường ca cũng không để ý tới hắn, bèn chạy nhanh về chỗ nhị ca.
….
“Muội muội, hai tiểu tử vừa mới cùng chúng ta chuẩn bị đánh nhau, tên đứng sau thoạt nhìn ngây ngốc kia đó là ngốc lão công mà ngươi phải gả a? Ha ha, nhìn hắn cũng thực ngốc a…”
Không đợi cho hết lời, Niệm Nhiên dừng bước, xoay sang nhìn thẳng đại ca nàng, Niệm Siêu bị muội muội nhìn run run một cái, nhanh chóng nhắm mắt lại, đem lời chưa nói nuốt vào trong bụng.
“Mặc kệ hắn có ngốc thật hay không, có hôn ước trước rồi, ta không vừa lòng với hắn, ta nói hắn ngốc, ta mắng hắn ngốc là có thể, nhưng những người khác không được nói, bao gồm cả ngươi, đại ca! Còn nữa, chuyện ngày hôm nay ngươi nếu dám lộ ra nửa điểm….” Nói xong, trừng mắt hung hăng nhìn qua Niệm Siêu, sau đó mới buông tha hắn, tiếp tục bước đi.
Bị nhìn cho sợ hãi, toàn thân hàn ý, thấy muội muội đi xa, hắn vẫn còn không dám bước đi, cười khổ nói:” Đây…đây là muội muội mới mười tuổi của mình sao? Sao thấy mình giống như tôn tử của nó vậy, nghĩ đến Bá Vương Siêu danh chấn Thánh Dục trung học không ngờ lại sự muội muội, hơn nữa còn là sợ từ đáy lòng, uất ức, uất ức a!”
…………..
“Nhị…nhị ca, ngươi có lão…lão bà không?”
“Ặc, tiểu tam, vừa mới rời ngươi một hồi, ngươi liền thông suốt rồi à? Không ngờ cũng biết nghĩ đến lão bà!”
“Không…không phải, nhị ca, mới vừa…vừa đây có một tiểu cô nương rất… rất xinh đẹp, chính…chính miệng nàng nói…nói nàng là lão…lão bà của ta…” Thiên Vực vội vàng giải thích nói.
Thiên Phong nghe lời của Thiên Vực xong, không nhịn được cười nói:” Không phải chứ, tiểu tam, ngươi lại ngớ ngẩn phải không? Ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao lại có lão bà được? Lại còn là một tiểu cô nương rất xinh đẹp chính mồm nói với ngươi? Ngươi nằm mơ à? Đừng có nói lung tung nữa, mau trở về, nếu không lão đại lại mắng ngươi giờ…”
“Ta…” Thiên Vực còn muốn giải thích, nhưng thấy nhị ca bộ dáng kiên quyết không tin, vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở lại, lại nghĩ tới nghi hoặc hồi nãy, bèn hướng nhị ca nói:” Nhị ca, ngươi…ngươi đi trước đi, ta có việc muốn…muốn đi đại sảnh tìm…tìm mẹ…” Bởi vì gia gia cùng mẹ đều dặn dò chuyện ba vị sư phụ không thể nói cho ai biết, bao gồm cả cha và các ca ca, nên Thiên Vực mới sửa thành đi tìm mẹ.
Tới yến hội sảnh xong, Thiên Vực cùng nhị ca chia tay, đang muốn chuẩn bị đi gặp đại sư phụ, đột nhiên nghĩ nếu đã đến đây, không bằng đi tìm mẹ trước hỏi một chút về chuyện của lão bà.
Hàn Y Tuyết đang vội vàng tiếp đón nữ khách, đột nhiên phát hiện Thiên Vực ở trong đám người đang quay ngang quay dọc như tìm nàng, vội vàng tạm dừng việc, tới trước mặt Thiên Vực, kéo ngồi xuống sủng ái hỏi:” A, Thiên Vực đến đây là để tìm mẹ sao?”
Thiên Vực vừa nhìn thấy mẹ, tinh thần tỉnh táo hẳn lên, liền bổ nhào vào lòng mẹ, nhỏ giọng hỏi:” Mẹ, Thiên Vực có lão bà à?”
Hàn Y Tuyết nghe xong liền sửng sốt, nhìn đám người ồn ào chung quanh, cũng không trả lời câu hỏi của nhi tử mà chuyển sang dặn dò mấy người dưới, sau đó đem nhi tử tới một căn phòng, hỏi:” Thiên Vực, ngươi sao lại hỏi chuyện này? Có người nói gì sao?”
Thiên Vực đem chuyện hôm nay từ đầu chí cuối nói một lần cho mẹ nghe, Hàn Y Tuyết nghe xong nhíu mày, vừa vì Thiên Phong mang theo đệ đệ chạy lung tung khắp nơi, vừa vì hài tử nhà nhị thúc khi dễ Thiên Vực của nàng, cùng với lời nói của tiểu cô nương kia, còn có nghi hoặc của Thiên Vực khiến Hàn Y Tuyết lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, nàng nhìn kĩ Thiên Vực nói:” Hài tử, chuyện lão bà ngươi lớn lên sẽ biết, về phần cô bé kia biết dùng khí, hơn nữa phương pháp không giống ngươi, ngươi chút nữa hỏi lại đại sư phụ, chờ tí nữa mẹ bảo người đưa ngươi đi, chính ngươi đừng có đi lung tung, đúng rồi, đám đường ca khi dễ ngươi, ngươi đừng để ý là được rồi. Đại sư phụ không phải đã nói sao? Không đến thời điểm vạn vất đắc dĩ là không thể dùng khí đả thương người đúng không?”
“Vâng, Thiên Vực nhớ kĩ, bọn …bọn họ là hài tử hư, Thiên Vực không … không cùng bọn họ…họ so đo…”
“Ân, Thiên Vực ngoan…”
Sau khi nói xong, Hàn Y Tuyết liền phái người đem Thiên Vực trở về Tử Kim Uyển tìm đại sư phụ của hắn, mà nàng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đi tìm công công (bố chồng), tuy rằng đây là chuyện của tiểu hài tử, nhưng theo Thiên Vực thì không ngờ tiểu nha đầu nhà Tần gia cũng biết nội công, tuy rằng nhà mình bây giờ không cần dựa vào Tần gia nhiều lắm, nhưng Tần gia nhờ vào quan hệ hợp tác với Sở nghiệp tập đoàn mấy năm gần đây thực lực cũng đại trướng, cho nên vẫn nên cùng công công nói một tiếng, có một số việc cứ phòng ngừa trước cũng không thừa, đặc biệt Sở gia sản nghiệp tuy lớn, nhưng lỗ hổng cũng không ít, nếu không cẩn thận bị người khác tính kế e rằng sẽ rất nguy hiểm…
Nhìn thấy công công Sở Phóng Sơn, Hàn Y Tuyết đem chuyện hồi nãy nói ra, hơn nữa phân tích rành mạch rõ ràng một lần, quả nhiên, Sở Phóng Sơn suy tư thật lâu mới cùng Hàn Y Tuyết nói:” Gia tức à, ngươi liền lập tức liên hệ với Hoàng thư kí, gọi hắn từ giờ trở đi toàn lực điều tra hết thảy về Tần gia, đặc biệt là tiểu tôn nữ cùng Thiên Vực nhà ta đính hôn kia, tạm thời bây giờ ta còn phải ở với lão thái thái, ngươi vất vả một chút, qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình làm chuyện này.”
“Vâng, cha…”
…..
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:16 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 12: Đồ Cưới tương lai (thượng)
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Thiên Vực đi vào căn phòng mà gia gia đặc biệt chuẩn bị cho Bất Thiện, đem nghi vân của hắn nói cho đại sư phụ nghe.
Khi Bất Thiện nghe được thời điểm tiểu cô nương kia ra tay không có khí lực gì phát ra, chỉ có khi dùng khí thế áp bức mọi người mới có cảm giác nàng dùng nội lực, lại hỏi Thiên Vực nội kình nàng sử dụng như thế nào, Thiên Vực nói là rất yếu. Bất Thiện cũng biết rất yếu theo lời Thiên Vực là so sánh với chính hắn mà thôi, công lực chân chính, có thể đem kình khí áp bức ra bên ngoài cơ thể làm kinh sợ đối phương, không cần bàn cãi, ở trong chốn võ lâm cũng là có chút thành tựu rồi, hơn nữa Thiên Vực nói nàng kia tuổi cũng xấp xỉ Thiên Vực đã đạt đến trình độ này, vậy người truyền thụ võ học cho nàng hẳn là đã đạt đến cảnh giới tông sư.
“Đại…đại sư phụ, cái…cái này rốt cuộc là sao, nàng dùng chính..chính là võ công ư?” Thiên Vực thấy Bất Thiện cúi đầu trầm tư, bèn nhắc nhở hỏi.
“Thiên Vực, nếu như sư phụ đoán không lầm, tiểu cô nương kia hẳn là có siêu năng lực!”
“Cái …cái gì là siêu năng lực ạ?”
“Siêu năng lực là năng lực dị thường của một số người, ví dụ như có người con mắt có thể nhìn xuyên tường, có người có thể thao túng các nguyên tố trong thiên nhiên,…”
“Vậy…vậy đại sư phụ, võ…võ công của chúng ta so …so với cái siêu…siêu năng lực kia, ai…ai lợi hại hơn?”
“Cái này rất khó nói, còn phải xem nội công tu vi cùng với trình độ của siêu năng lực mới được, nhưng nếu so sánh loại siêu năng lực này đứng trước mặt võ giả chân chính chỉ là một chút tài mọn, tác dụng không lớn, hơn nữa siêu năng lực phần lớn đều cần tập trung tinh thần mới có thể phóng thích, ở trong tình huống không có chuẩn bị là rất khó có hiệu quả…”
“Vậy.. vậy long vực của…của con có được xem…xem như siêu năng lực không?”
Nghe nói thế, Bất Thiện sờ sờ đầu Thiên Vực, bất đắc dĩ nói:” Cái này đại sư phụ cũng không giải thích được, nhưng đại sư phụ có thể nói cho Thiên Vực biết, lực lượng của long vực xa xa không phải bình thường võ giả có thể địch nổi, càng không phải siêu năng lực có thể so sánh.”
Nhìn Thiên Vực vẫn là bộ dáng khó hiểu, Bất Thiện không khỏi lắc đầu cười, bèn nói:” Long vực của ngươi, so với bọn họ “lợi hại” hơn nhiều…”
“À…” Rốt cuộc thì tiểu Thiên Vực nhà ta đã hiểu, nói đi nói lại vẫn là hắn lợi hại, liền cao hứng tán gẫu với đại sư phụ về mấy cái phật ý hắn vừa thiện ngộ được mấy hôm nay…
Vài ngày sau, trong Sở nghiệp cao ốc, văn phòng chủ tịch, Sở Phóng Sơn cẩn thận nhìn tư liệu, mà Hoàng thư kí thì cung kính đứng bên canh, mỗi khi chứng kiến Sở Phóng Sơn hơi nhíu mày liền đem ra vài lời giải thích cùng thuyết minh.
Thật lâu sau, Sở Phóng Sơn mới buông tư liệu trong tay ra, lầm bầm nói:” Thì ra là thế, mấy năm nay tuy rằng dù biết sự phát triển của Tần gia, cũng có bản điều tra của bạn họ, nhưng là chỉ tập trung ở lĩnh vực buôn bán, chưa từng giống như bây giờ, toàn diện điều tra, ha ha, Tần Mộ Vân, tốt, có quyết đoán, không ngờ đi ngược truyền thống chuẩn bị đem tất cả sản nghiệp giao cho tôn nữ mới mười tuổi, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người, Tần Niệm Nhiên, Tần Niệm Nhiên, ha ha, cháu dâu của ta sẽ không thiên tài đến thế chứ? Nếu quả thực như thế, cháu dâu này ta muốn định rồi, ha ha…”
Hoàng thư kí một bên biết rằng đây là Sở lão tự nói, không cần trả lời, cho nên bảo trì trầm mặc, chờ Sở lão sai bảo.
Quả nhiên, Sở Phóng Sơn nhắm mắt tự hỏi một lát, rồi ra mệnh lệnh nói:” Thứ nhất, phải luôn luôn thường trực điều tra Tần gia., tùy thời khắc phải có những tư liệu mới nhất, đặc biệt là tình huống của cháu dâu ta, muốn trọng điểm chú ý. Đúng rồi, còn hai cái bại gia tử của Tần gia, cũng muốn toàn lực thu thập, nói không chừng còn có khi dùng đến; thứ hai, từ giờ trở đi, đem hủy bỏ toàn bộ những hạng mục ngắn hạn giữa chúng ta và Tần gia, dài hạn thì giữ lại, giảm bớt quan hệ hợp tác với Tần gia, đúng rồi, tiểu Hoàng, về sau mọi kế hoạch hợp tác với Tần gia cần phải thông qua ta mới được phê chuẩn; thứ ba, ngươi đem kế hoạch giải phóng mặt bằng của Tân Giang Tân Thành cho ta.”
“Vâng, chủ tịch!”
Sở Phóng Sơn bố trí xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sở nghiệp cao ốc là tòa nhà cao nhất thành phố, tầm mắt có thể nhỉn ra xa mà không bị cái gì chắn ngang, tâm tình hắn rất tốt, chờ Hoàng thư kí mang tư liệu đến, nhìn sơ qua một lần, không khỏi thâm ý cười, nói:” Tiểu Hoàng, nối máy đến điện thoại của Tần Mộ Vân, ta muốn cùng hắn hợp tác hạng mục này!”
“Chủ tịch, hạng mục này là có chính phủ duy trì, hơn nữa lợi nhuận rất cao, tuy rằng kế hoạch, quy mô, thời gian dài, nhưng lấy thực lực của Sở nghiệp tập đoàn chúng ta hoàn toàn có thể tự mình hoàn thành, hơn nữa phương diện tài chính ngân hàng cũng tuyệt đối không có vấn đề, dù sao bề ngoài đây cũng là công trình của chính phủ, người xem, chúng ta có cần…”
Sở Phóng Sơn thực hân thưởng nhìn Hoàng thư kí gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:” Không tệ, một trợ lí hành chính vĩ đại, không những có thể làm những việc riêng, còn có thể ở thời điểm thích hợp đưa ra đề nghị của mình, vì người quyết định cung cấp ý tưởng cùng nhắc nhở. Bất quá, ý của hắn sao mình lại không nghĩ đến chứ?”
Bèn phất nhẹ tay áo, Hoàng thư kí đi theo Sở Phóng Sơn nhiều năm, vừa thấy động tác này hiểu là chủ tịch có ý khác, cũng không nói thêm gì nữa, đi chuẩn bị điện thoại…
‘Này, Tần lão đệ phải không? Ta là Phóng Sơn a!”
‘A, lão ca ngươi hảo! Hôm nay sao rảnh rỗi như vậy, mấy ngày trước thật là quấy rày quý phủ a!”
“Sao lại nói thế, ta còn phải cảm ơn ngươi đã tới chúc thọ cho lão mẫu thân ấy chứ!”
“Đấy là chuyện đương nhiên phải làm mà…”
“À, hôm nay quấy rầy lão đệ là có hạng mục hợp tác muốn cùng lão đệ nói chuyện…”
“Phải không? Hạng mục gì thế?” Tần Mộ Vân ở bên kia điện thoại liền tinh thần tỉnh táo trở lại.
“Chính là việc khai phá Tân Giang Tân Thành của chúng ta, gần đây tài chính của Sở nghiệp đầu nhập vào nhiều hạng mục, tạm thời còn dư không nhiều, ngươi cũng biết hạng mục Tân Thành này, một ít tài chính là không thể đủ, trong vòng vài năm mới hoàn thành, nên muốn cùng lão đệ cộng đồng liên thủ, cùng nhau hợp tác!”
“Cái…cái này…” Tần Mộ Vân sớm đã biết quy mô cùng lợi nhuận của Tân Giang Tân Thành, nhưng đây vẫn là hạng mục mà Sở nghiệp vốn bảo bảo hộ, phía sau lại có chính phủ địa phương duy trì, dù ai cũng chen không lọt, nhưng hôm nay làm sao lại vậy? Lão Sở Phóng Sơn hồ ly này vô duyên vô cớ đem khối bánh ngọt này cắt cho hắn một khối, là có mưu đồ gì đây? Dưới sự kinh hãi, nhất thời cũng không trả lời.
“Ha ha, Tần lão đệ, trong điện thoại cũng không tiện nói, khi nào chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, hảo hảo nói chuyện, ngươi xem, chúng ta là thông gia, nhưng lúc nào cũng chỉ nói chuyện sinh ý, còn cần phải thắt chặt thêm tình thân a!”
“Đó …đó là đương nhiên…”
“Trong điện thoại cũng không muốn nói nhiều, sau này thư kí của ta sẽ điện thoại liên hệ thời gian gặp mặt, thôi nha, gặp mặt sau…”
“Vâng, không thành vấn đề, gặp sau…”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 12: Đồ cưới tương lai (hạ)
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Tần Mộ Vân cau mày để điện thoại xuống, từ điện thoại nghe được chuyện ngoài ý muốn không ngừng. Hợp tác hạng mục Tân Giang Tân Thành đã khiến hắn rất giật mình, suy xét không ra ý tứ của Sở Phóng Sơn, ngay sau đó lại vô duyên vô cớ đem quan hệ thông gia làm rõ, từ khi Sở gia sinh ra ngốc tử, người của Sở gia chưa bao giờ chủ động đề cập qua việc này, hắn đương nhiên cũng giả bộ hồ đồ, mà mấy hôm trước vì Sở lão thái thái chúc thọ, Sở gia cũng không đề cập đến chuyện này, hôm nay lại cùng nói ra với hạng mục Tân Giang Tân Thành, giữa hai việc này liệu có liên hệ gì không? Hay là có nhân tố gì khác ở bên trong?
Tần Mộ Vân nhất thời cũng không nghĩ ra được chuyện gì, đành phân phó thủ hạ chuẩn bị tư liệu về Tân Giang Tân Thành, an bài cuộc gặp gỡ với Sở Phóng Sơn, nói không chừng khi đó sẽ có đáp án cũng nên.
…..
‘Cha, ngươi thực sự muốn đem một nữa việc kiến thiết Tân Giang Tân Thành cho Phú Đô thực nghiệp sao?” Nhi tử Sở Minh Lôi khó hiểu hỏi. Con dâu Hàn Y Tuyết đã ở bên cạnh, dưới sự bày mưu đặt lế của Sở Phóng Sơn, hiện tại Hàn Y Tuyết cơ bản đã nắm giữ phân nửa công việc của Sở nghiệp tập đoàn, có việc gì quan trọng Sở Phóng Sơn đều muốn cùng con dâu thương lượng một phen sau đó mới bắt tay vào làm.
“Ừ, các người trước hết nhìn cái này xem…” Nói xong đem tư liệu về Tần Niệm Nhiên ra, sau khi xem xong Minh Lôi cùng với Y Tuyết đều rất là kinh ngạc, đặc biệt là Y Tuyết, nguyên lai chuyện điều tra do nàng phụ trách lại đạt được kết quả kinh người như vậy.
Y Tuyết nhìn tư liệu như có điều suy nghĩ, mà Sở Minh Lôi cũng nói:” Ân, nhìn ảnh chụp đáng yêu như vậy, lớn lên khẳng định càng xinh đẹp, không nghĩ tới cô bé cùng Thiên Vực chỉ phúc vi hôn, chỉ số thông minh lại cao đến 320, nhi tử chất phác nhà chúng ta đúng là kém nhiều lắm. Di, cha, ngươi không phải vì muốn giữ lại cuộc hôn nhân này mới đem Tân Giang Tân Thành cấp đi một nửa chứ? Cha, hài tử cũng còn nhỏ, cho dù cô bé nhà Tần gia được đến mấy, hiện tại cũng không cần lo lắng việc này, lại nói chỉ bằng Sở gia chúng ta, Thiên Vực còn sợ không kiếm được vợ sao?”
Sở Phóng Sơn trong lòng thầm mắng :” Đồ ngu!” nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, ngược lại hỏi Y Tuyết:” Gia tức thấy thế nào?”
Y Tuyết cũng không trực tiếp trả lời, mờ mịt nói:” Cha nếu đã quyết định đi làm, hẳn là kế hoạch này vô cùng chính xác. Đúng rồi, cha, lát nữa ta cùng với Minh Lôi còn phải tham gia nguyệt hội của công ty, chúng ta đi trước…”
Nói xong kéo Minh Lôi bước đi, Minh Lôi vẫn không hiểu gì, thấy Y Tuyết đã bước đi đành cất bước đi theo.
Nhìn vợ chồng Y Tuyết bước ra ngoài, Sở Phóng Sơn gật đầu thật sâu, thầm nghĩ:” Thật là một nữ nhân thông minh a, rõ ràng đã nhìn thấu kế hoạch của ta, lại lưu mặt mũi cho chồng mà không nói ra, ha ha, đã không tìm lầm vợ cho nhi tử, phía dưới cũng phải tìm một người vợ tốt cho tôn tử mới được, ha ha ha…”
Ra ngoài cửa Minh Lôi giữ Y Tuyết lại, nghi hoặc hỏi han:” Ngươi cùng cha chơi trò gì bí hiểm thế?”
Y Tuyết hé miệng cười, nói:” Cha muốn tìm một người vợ cho Thiên Vực giống như ta vậy, đồ cưới là toàn bộ Phú Đô thực nghiệp…”
“A, cái này rốt cuộc có ý gì? Ta không rõ ràng lắm…”
“Đầu gỗ, xuống lầu đã, vừa đi ta vừa nói cho ngươi nghe…”
….
Ngày tháng trôi qua thực nhanh, đảo mắt một cái, hai năm đã trôi qua, Thiên Vực năm nay đã 12 tuổi. Tổn thương do thừa nhận long vực năm đó đã hoàn toàn khôi phục hẳn, Nhàn Vân, Cuồng Nho cũng toàn bộ trở về, cùng với gia gia Sở Phóng Sơn, mẹ Hàn Y Tuyết đang tụ hội trong phòng của Bất Thiện.
Lần này tụ hội không có Thiên Vực tham gia, mọi người đầu tiên khách sáo một phen, sau đó chuyển sang vấn đề chính.
Đương nhiên là từ Bất Thiện giới thiệu một chút tình huống về Thiên Vực, mấy năm qua Thiên Vực trừ bỏ tu luyện tất cả Thiếu Lâm nội công tâm pháp, Bất Thiện cũng đã giúp hắn bồi dưỡng ngộ tính, tuy rằng não vực Thiên Vực mới vừa khỏi hẳn, tâm trí vừa mới mở ra, nhưng ngộ tính mà Bất Thiện vì Thiên Vực bồi dưỡng cho Thiên Vực đã là một cái bảo tàng vô hình, một cái bảo tàng trong tiềm thức, chờ đợi sau này Thiên Vực tự mình đi vào đào móc ra, ấn theo cách nói của phật, mọi chuyện đều có cơ sở của nó, kì thật đây cũng là một chữ “Ngộ” mà thôi.
Bởi vì có long khí trong cơ thể, hơn nữa Thiên Vực từ nhỏ trong lòng không có tạp niệm, rất hợp với phật ý, cho nên nội công tâm pháp vốn khó luyện nhất, đối với Thiên Vực lại vô cùng dễ dàng, có khi chỉ cần Bất Thiện lấy kình khí đưa vào trong cơ thể vận chuyển mấy vòng cũng đã có thể hình thành thế vận chuyển tự nhiên, đạt được thành tựu.
Đối với tu luyện ngoại công, chiêu thức, Bất Thiện cũng chỉ tuyển mấy môn tuyệt học Thiếu Lâm như Bàn Nhược chưởng, Kim Cương chỉ dạy cho đồ đệ, chứ thời đại bây giờ sử dụng đao thương cung kiếm đã lỗi thời lắm rồi.
Đương nhiên, thỉnh thoảng Cuồng Nho đến đây cũng dạy cho Thiên Vực một ít tiểu công phu gì đó mà hắn thấy hứng thú .
Bất Thiện giới thiệu xong, giơ tay lên nói:” A di đà phật, vài năm sau Thiên Vực tu luyện sẽ dựa vào nhị vị, Bất Thiện rốt cuộc đã có thể buông tay…”
Lời còn chưa dứt đã bị Cuồng Nho ở một bên chặn ngang:” Ha ha, đại sư cứ yên tâm. Ta đại khái an bài thế này, ba năm đầu tiên sẽ giao cho lão đạo, từ hắn truyền thụ, ta nghĩ rằng, đại sư đã dựng nên trụ cột nội công cho Thiên Vực, phương diện này chúng ta không cần phải lo, mà dựa theo truyền thống của Vân môn lão đạo, đem hắn ra ngoài du lịch, thăm thú danh sơn đại hà, phù hoa mây khói, nhân sinh bách thái. Pháp lấy tự nhiên, mượn thiên địa chi khí, luyện kỳ tâm trí, nung đúc tình cảm, đạt tới nhập thánh. Ba năm sau, dưới trụ cột do đại sư cùng lão đạo tạo ra, ta sẽ đem Thiên Vực “nhập ma”, thể nghiệm lòng người hiểm ác, thế thái nóng lạnh, hết thảy bất bình cùng xấu xí trên thế gian, từ cực ma mà ngộ đạo, thậm chí đại thừa, không phụ cơ duyên long vực truyền thừa! Chờ đến khi Thiên Vực mười tám tuổi sẽ ấn theo ý nguyện của hắn mà làm việc, vài lão gia hỏa chúng ta đã có thể chân chính buông tay…”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 13: Tiềm long xuất thủy
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phóng Sơn nghe là nhập ma, lại là ma đạo, cảm thấy vô cùng lo lắng, hắn cũng ngại mở miệng, bèn lấy ánh mắt ám chỉ cho Y Tuyết.
Hàn Y Tuyết vốn cũng cảm thấy lo lắng, lại chứng kiến ám chỉ của công công, sao lại không hiểu ý chứ, liền vội vàng hỏi:” Tiền bối, cái…cái này với Thiên Vực có…có nguy hiểm hay không?”
“Đúng vậy, nhập ma rất dễ xảy ra chuyện, ngươi có chắc chắn không?” Nhàn Vân cũng không khỏi lo lắng nói.
Cuồng Nho như đã chuẩn bị sớm, tiếp tục nói:” Cho nên ta hy vọng đến lúc đo Bất Thiện đại sư cùng hỗ trợ với chúng ta, thật không dám giấu diếm, Toàn Cơ tông chúng ta có một tâm pháp giúp nhập ma chuyển đạo, nếu như tâm tính bất thuần, căn cơ bất ổn mà nhập ma tu luyện, nhẹ thì vĩnh viễn sa vào ma đạo, nặng thì tâm thần chia lìa, trọn kiếp không được luân hồi! Mà Thiên Vực lại có đủ tất cả các điều kiện tu luyện cần thiết, lại thêm được đại sư đặt nền móng phật pháp, có lão đạo lịch lãm tâm tính, cộng thêm long vực chi uy, đến lúc Thiên Vực tu luyện đến đột phá cánh cửa cuối cùng, ba người chúng ta làm hộ pháp, khi đó không có gì phải lo.”
Bất Thiện chắp tay, chậm rãi nói:” Lãnh thí chủ, Thiên Vực có tất yếu phải nhập ma tu luyện không?”
Cuồng Nho không đáp hỏi lại:” Đại sư, Nhàn Vân lão đạo, ta và ngươi tu hành đến nay là vì cái gì? Tranh đoạt long vực truyền nhân là vì cái gì? Còn không phải vì hoàn thành việc của mình, truy tìm ảo diệu của thiên đạo sao? Tông chủ Toàn Cơ tông đời thứ nhất chúng ta thành công nhập ma chuyển đạo, hiểu được thiên đạo, phá toái hư không, hiện giờ Thiên Vực có cơ duyên này, chúng ta sao không thử chứ?”
Sở Phóng Sơn nghe nói thế trong lòng căng thẳng, cũng không để ý đến ý tứ nữa, liền vội vàng hỏi:” Tiền bối, chiếu theo như ngươi nói, có phải nếu Thiên Vực nhập ma chuyển đạo thành công, đạt tới thiên đạo, sẽ phi thăng phải không?”
Cuồng Nho mỉm cười một tiếng nói:” Ha ha, Phóng Sơn ngươi quá lo lắng rồi, đây chỉ là vì ngày sau Thiên Vực tìm hiểu thiên đạo mà dựng nên trụ cột thôi, hoặc nói là vì trăm năm sau đắc đạo mà đặt mầm mống từ ngay bây giờ, chứ lấy công lực hiện tại của hắn còn kém xa lắm…”
Sở Phóng Sơn nghe là như thế liền tạm thời an tâm trở lại.
Cuồng Nho tiếp tục nói:” Hơn nữa không trải qua ma đạo, lấy những gì mà đại sư cũng lão đạo truyền thụ, Thiên Vực công lực càng cao, nguy hiểm gặp phải càng lớn, trừ phi ngươi bảo Thiên Vực làm một người bình thường, nếu không cứ cố tu hành thi phiền toái sẽ vô cùng nhiều. Chính là cây cao đón gió lớn, người có công lực càng cao thì thủ đoạn của người khác đối phó với ngươi lại càng đê tiện, càng ngoan độc, nếu như đại sư không phải xuất thân từ Thiếu Lâm, bối cảnh hiển hách, xin thứ lỗi nói thẳng, nếu không phải như thế thì không biết hôm nay đại sư có còn ngồi đây được nữa hay không? Lấy Nhàn Vân lão đạo mà nói, Vân môn bọn họ có thể nhất mạch truyền xuống mà không bị đứt đoạn là vì bọn họ tu thân dưỡng tính, không tranh đoạt với đời, tuân thủ nghiêm ngặt môn quy. Phóng Sơn ở thương giới nhiều năm chắc cũng biết nhiều cố sự về nhược nhục thực cường, quân tử cùng tiểu nhân…. Ví dụ như thế nhiều lắm, từ cổ tới nay có mấy đại hiệp hào khách có thể sống lâu dài, còn không phải đều là phong cảnh hoành tráng hai ba năm, rốt cuộc sau cùng cũng không thoát khỏi kết cục nhà tan cửa nát, chết không được tử tế…”
Lời nói chí tình chí lí, ai cũng á khẩu không nói lại được lời nào.
Cuối cùng Cuồng Nho chém đinh chặt sắt nói:” Toàn Cơ tông ta từ trước đến giờ chỉ hỏi kết quả, không để ý quá trình, Toàn Cơ tông truyền nhân chính là đều phải nhập ma xuất đạo, ngươi tàn nhẫn với ta thì ta càng tàn nhẫn hơn với ngươi, ngươi độc với ta thì ta sẽ càng độc hơn ngươi, sinh tồn là thắng lợi lớn nhất, mà muốn sinh tồn thì trước tiên phải giết chết được địch nhân…”
Buổi tụ hội cuối cùng kết thúc, con đường lịch lãm sáu năm của Thiên Vực rốt cục bắt đầu…
Hồng Kông được gọi là hương giang, ở vào phía bắc Châu Giang, được xưng làm “Minh châu đông phương”.
Bên trong ngân hàng Hồng Kông hoàng hậu đạo hối phong, cảnh sát đang giằng co cùng ba tên cướp bắt cóc con tin, ở bên ngoài, rất nhiều phóng viên nghe tin đã tiến đến, vô số các loại camera, máy ảnh chỉa vào bên trong. Hiện trường đã có hai con tin nằm ngã trong vũng máu, sinh tử không rõ. Tên cướp lợi dụng hành khách bên trong thang máy làm hậu thuẫn, phía trước cửa là một tên cướp dùng một nữ hài làm tấm chắn, mà hai tên cướp còn lại thì cầm súng đứng hai góc bên trong, canh chứng đám con tin còn lại, uy hiếp mọi người.
Những tên cướp vô cùng thông minh, an bài cũng phi thường xảo diệu cùng chu đáo, đầu tiên lợi dụng sự đông đúc của ngân hàng, cùng với trong thang máy nhỏ hẹp, thứ nhất có thể tránh được súng ngắm cùng đánh lén, thứ hai có thể thấy rõ toàn trường tùy thời cơ ứng biến.
“Lý cảnh ti, tình huống bây giờ thế nào rồi?” Một quan chức vừa tới hiện trường hỏi.
“Báo cáo thự trưởng, ba tên cướp đang cầm giữ 11 con tin, trong đó hai người đã bị chúng thị uy bắn thụ thương. Bọn cướp yêu cầu chín ngàn vạn đô la Hồng Kông, chia làm ba đợt, mỗi đợt ba ngàn vạn, đặt ở quảng trường hoàng hậu, công viên hải dương cùng Thái Bình sơn, mỗi lần giao dịch chúng sẽ thả ra ba con tin, nhưng nếu trong vòng một giờ mà họ không nhận được tiền, cứ mỗi 30 phút sẽ giết một con tin…”
“Đây không phải là giống như vụ án ba ngày trước ở nhà Vương phú hào sao?”
“Đúng vậy, thự trưởng, lúc ấy may mắn có đội Phi Hổ ngăn chặn đánh gục kẻ bắt cóc, sau chúng ta điều tra ra, mấy tên cướp này rất kì quái, đều là tự thân bắt cóc con tin, sau đó để người khác thu tiền chuộc mà không hề đề cập gì đến an toàn của bản thân, sau này pháp y của ta xem xét thi thể, mới phát hiện ra…”
“Sao, có phát hiện gì?”
“Hai tên cướp trong nhà của Vương phú hào, theo tư liệu cho thấy cả hai người đều là không có việc làm, gia đình nghèo khó, hơn nữa trong người đều có bệnh nan y, một người thị bị máu trắng, người kia lại bị AIDS.”
“Cái gì?” Người thự trưởng kia hô to lên, chứng kiến ánh mắt chung quanh nhìn vào mới khụ khụ hai tiếng, nhẹ giọng nói:” Ba tên cướp này không phải cũng thế chứ?”
Lí cảnh ti có chút phiền muộn đáp:” Chỉ mong không phải, nhưng chiếu theo tình huống này, có hơn tám mươi phần trăm là thế, hơn nữa loại phương thức bắt cóc vơ vét tài sản này, một khi được tổ chức thành quy mô thì vô cùng nguy hiểm. Lấy được tiền, những tên cướp sẽ đầu hàng, vào tù còn có thể được chạy chữa miễn phí. Không lấy được tiền, cùng lắm là chết sớm hơn một tí mà thôi. Đáng sợ nhất là nhóm bọn chúng liên tục gây án khiến oanh động xã hội, ảnh hưởng đến trị an thành phố.”
Thự trưởng nghe được phân tích cũng rất là đau đầu, nhíu mày nói:” Chuyện này nói sau, trước mắt giải quyết nguy cấp này đã, sau đó về nhà ngươi viết cho ta một bản báo cáo, nếu tình thế cứ phát triển thế này, cả ta và ngươi đều chống không được đâu.”
“Vâng, thự trưởng.”
“Đúng rồi, trước mắt đã có biện pháp gì chưa?”
“Thự trưởng, ta đã bố trí như sau….”
….
“Thế nào Thiên Vực, đã nghe được rõ chưa?”
“Rồi, nhị sư phụ. Ấn theo phương pháp đem khí vận chuyển đến lỗ tai, sau đó khống chế phương hướng nghe là có thể nghe được hướng nào hoặc người nào nói chuyện mà không bị âm thanh khác quấy nhiễu, vừa rồi Thiên Vực chỉ dùng một cỗ khí kình khống chế nên mới nghe không rõ.”
Một già một trẻ nói chuyện đúng là hai sư đồ Nhàn Vân cùng Sở Thiên Vực đang du lịch tu hành. Mà Thiên Vực hiện giờ nói chuyện cũng không còn lắp bắp nữa, hai người mang quần áo bình thường, Nhàn Vân mang theo chiếc mũ đỉnh hoa kiều, đứng ở trong đám người thật là nhìn không ra một người là ẩn sĩ cao nhân, một người là tam thiếu gia của Sở nghiệp tập đoàn.
Theo ý tứ của Nhàn Vân không cần các cơ sở kinh doanh trải rộng khắp nơi của Sở gia tiếp đón mà hai người chỉ độc hành du lịch, đầu tiên là nhập thế phồn hoa, cảm thụ ngàn vạn chúng sinh, cho nên trạm thứ nhất liền tuyển chọn lấy thành phố Hồng Kông nổi danh cả thế giới này. Không ngờ vừa tới nơi thì gặp phải vụ cướp kể trên.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương