Phong Vô Thường lắc đầu nói: "A... tiểu huynh đệ, ngươi thắng rồi, đi đi, ta đảm bảo bọn chúng sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa".
Nhạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn Phong Vô Thường, thần sắc lạnh nhạt gật đầu với lão, tựa như mọi chuyện chẳng quan hệ gì đến mình. Hắn từ từ đứng dậy đi về phía Tiểu Nhã rồi kéo Tiểu Nhã đi ra ngoài.
"Phong lão, sao để bọn chúng đi như thế?" Thấy Nhạc Phàm bỏ đi, Triệu Thiên Hoa bước đến hỏi.
Phong Vô Thường quay nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Vị tiểu huynh đệ đó thật đáng khâm phục, chỉ tiếc là về sau khó có thể phát triển được nữa". Dừng một chút, lão nói tiếp: "Hắn tự thiêu đốt tinh thần lực và sinh mệnh lực để công kích ta, khiến cho bản thân nhỏ tuổi mà đã bạc đầu. Ôi...", nói xong lão lắc đầu.
Nghe Phong Vô Thường nói đến thiêu đốt sinh mệnh lực, Triệu Thiên Hoa trong lòng kinh hãi, mặc dù hắn từ nhỏ không ham luyện võ, nhưng bản thân là công tử của Giang Nam thủ phú nên kiến thức cũng nhiều, đương nhiên biết thiêu đốt sinh mệnh lực là sao, tức là Nhạc Phàm sẽ sống không được lâu.
Phong Vô Thường hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Các ngươi về sau không được đụng đến hắn, bằng không đừng trách ta khách khí. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, theo ta trở về luyện võ, rồi lo mà tu thân cho tốt". Nói xong lão phẩy tay xoay người bỏ đi.
Mãi lâu sau, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Thiên Hoa thần sắc tàn nhẫn, vẻ mặt không cam lòng nói: "Hừ, xem như xú tiểu tử may mắn, dù sao nó cũng không còn sống bao lâu nữa". Nhìn Tiễn chưởng quầy ngồi trên mặt đất hắn lạnh lùng nói: "Thật là một lũ vô dụng". Rồi hắn cũng bỏ đi.
Nhạc Phàm may mắn ư, sự thực thì ngược lại. Bất kể là ai, nếu thiêu đốt sinh mệnh lực của chính mình đều không cảm thấy tốt đẹp gì và càng không thấy may mắn chút nào.
Hiện tại là giờ dậu, mặt trời đã xuống dần, Nhạc Phàm nắm tay Tiểu Nhã từng bước đi về phía trước, nhưng bước chân ngày càng nặng nề. Tiểu Nhã có cảm giác tay Nhạc Phàm nắm quá chặt nên lo lắng ngước nhìn hắn.
Nhạc Phàm quay đầu lại nhìn Tiểu Nhã rồi nhẹ nhàng gật đầu như muốn nói: "Không cần lo lắng, ca ca không sao!" Thấy cổng Lưu Thủy thôn đã ở trước mặt, rốt cuộc cũng không chịu nổi, lảo đảo ngã xuống.
Thấy Nhạc Phàm đột nhiên ngã xuống, Tiểu Nhã càng trở nên kinh hoảng, không ngừng lay động thân thể hắn, cố gắng làm cho hắn tỉnh lại. Một lúc không thấy Nhạc Phàm phản ứng gì, Tiểu Nhã đành đứng dậy chạy nhanh về cuối thôn.
Lưu Thủy thôn. Trong căn nhà cỏ ở cuối thôn.
Nhạc Phàm đầu bạc trắng đang nằm trên giường, Vạn tiên sinh ngồi bên cạnh nhắm nghiền hai mắt, yên lặng đặt tay lên xem mạch đập của hắn, hơi nhíu mày. Một lúc lâu sau, Vạn tiên sinh từ từ mở mắt ra, thở dài một tiếng, lấy chăn đắp cho Nhạc Phàm rồi bước ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài, Lý Đàm được Tiểu Nhã báo tin đã vội vàng chạy đến, vì không biết tình hình Nhạc Phàm như thế nào nên chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại ở bên ngoài, còn Tiểu Nhã ở bên cạnh đang ngồi ôm đầu gối, khuôn mặt đẫm lệ.
Thấy Vạn tiên sinh đi ra, Lý Đàm liền tiến đến hỏi: "Tiên sinh, Tiểu Phàm sao rồi?" Tiểu Nhã cũng vội vàng chạy đến không ngừng giựt giựt áo Vạn tiên sinh.
Nhìn Lý Đàm, rồi quay sang Tiểu Nhã, Vạn tiên sinh lắc đầu nói: "Tình hình Tiểu Phàm bây giờ rất xấu, nội phủ bị chấn thương, tay trái thì đứt hết kinh mạch, về sau không thể làm gì được. Chuyện đó cũng không sao vì dù gì vẫn còn thay phải. Nhưng hiện tại sinh mệnh lực rất hư nhược, hơn nữa trong cơ thể nó có một đạo khí thể kì dị. Ta cũng không biết sao lại thế nữa, nếu không có đạo khí thể kì dị đó di chuyển trong cơ thể nó, có lẽ nó đã sớm không chịu được nữa. A..." Nói xong ông thở dài một tiếng.
Nghe thương thế Nhạc Phàm nghiêm trọng như vậy, Lý Đàm đột nhiên thấy bầu trời như sụp đổ, nhớ lại hơn mười năm gắn bó, từ một đứa bé cần bú mớm lớn lên thành thiếu niên tráng kiện, nhớ lại ngày hôm qua còn có tinh thần sức khỏe đi săn thú, mà bây giờ sắp sinh ly tử biệt, đả kích và thống khổ như thế không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Cố nén thương tâm trong lòng, Lý Đàm thanh âm có chút run rẩy hỏi: "Tiên sinh, không có biện pháp chữa trị nào sao?"
Vạn tiên sinh gật đầu nói: "Có, biện pháp thì có hai loại". Nghe Vạn tiên sinh nói thế, Lý Đàm phấn chấn tinh thần, tràn đầy hi vọng nhìn Vạn tiên sinh.
"Cách thứ nhất là dùng tử linh hoa làm thuốc, hồi phục sinh mệnh lực cho Nhạc Phàm. Tương truyền loại dược liệu này toàn thân màu tím sẫm, hoa có bảy cánh, sinh trưởng tại nơi thâm sơn linh khí sung túc, rất khó kiếm, hơn nữa trăm năm mới nở hoa một lần, sau một tháng thì tàn. Loại hoa này rất thần kì, trong truyền thuyết nói thời Minh Thái Tổ có xuất hiện một lần, ta vì trước kia làm quan có nghe mấy lão thái y nhắc tới. Hiện giờ căn bản không có thời gian tìm kiếm, cho nên muốn dùng tử linh hoa để làm thuốc thì không có khả năng". Vạn tiên sinh lắc đầu nói.
Lý Đàm nghe xong trong lòng thấy lạnh lẽo: "Loại hoa như vậy đúng là thảo dược thần kì". Rồi ông cẩn thận hỏi tiếp: "Còn cách thứ hai thì sao?"
Biết Lý Đàm lo lắng nên Vạn tiên sinh nói tiếp: "Còn có một biện pháp gọi là "Y kinh kì thuật", dùng kim châm phá hủy huyệt đạo, phương pháp này là cấm kị của y thuật, trừ khi bất đắc dĩ lắm chứ không thể sử dụng.
Phá huyệt chi pháp là dùng kim châm phá hủy bảy trăm hai mươi huyệt vị của toàn thân, nhằm làm kinh mạch toàn thân liên thông để kích phát sinh mệnh lực. Tuy nhiên, phương pháp này mặc dù có thể thông suốt kinh mạch, nhưng làm toàn thân mất hết huyệt vị, không thể luyện khí, về sau không thể tu luyện nội lực".
Lý Đàm vội nói: "Không có nội lực cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt".
Vạn tiên sinh nói tiếp: "Nếu chỉ có thế thì ta đã làm rồi, chỉ có điều không đơn giản như ngươi nghĩ. Kim châm phá huyệt gọi là cấm thuật, tự nhiên có vấn đề của nó.
Bảy trăm hai mươi huyệt vị phân bố khắp cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi huyệt vị đều có liên quan đến các dây thần kinh khác nhau, nên mỗi khi kim châm đâm vào làm cho đau đớn vô cùng hoặc là khó chịu đến kì lạ, khiến cho người ta phát cuồng, không chịu nổi sẽ đau đớn mà chết, hơn nữa nếu tâm trí không kiên định, dù có thành công cũng biến thành kẻ si ngốc. Cho nên lão phu do dự bất quyết, chỉ có đợi thương lượng với ngươi, dù sao Tiểu Phàm cũng là con ngươi".
Sửng sốt một lúc lâu, Lý Đàm đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thống khổ nhưng kiên định nhìn Vạn tiên sinh nói: "Thỉnh tiên sinh cứ châm cứu, ta nhìn Tiểu Phàm lớn lên, biết nó kiên cường vô cùng, tin rằng lần này nó cũng nhất định chịu đựng nổi.
Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, cũng là do số mạng". Nói xong nước mắt chảy xuống hai gò má. Nam nhân không dễ rơi lệ, huống chi là người kiên cường như thợ săn.
Nhìn Lý Đàm, Vạn tiên sinh trong lòng kính nể vô cùng. Nhiều lúc cũng phải có dũng khí để lựa chọn, nên gật đầu quay người đi vào trong: "Ta sẽ tận lực".
__________________
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 03:11 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của David
Quyển 1: Thành trường Chương 13: Dữ thiên tránh mệnh (thượng)
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: alotami Biên dịch + Biên tập: cdt Nguồn:Tàng thư viện
Bên trong ngôi nhà cỏ, Nhạc Phàm được Vạn tiên sinh đặt trong một bồn thuốc thật lớn, toàn thân chìm trong nước thuốc, chỉ có cái đầu là lộ ra bên ngoài, nhìn qua thật khiến người khác kinh hãi.
Chẳng bao lâu Nhạc Phàm đã tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện chính mình đang trong hình dạng thế này, trong lòng kinh ngạc, muốn lên tiếng hỏi nhưng vì thân thể quá hư nhược nên chỉ có thể từ từ máy động đôi môi chứ vô pháp nói chuyện. Tình trạng như thế, trong lòng cảm thấy bất lực nên hắn không loạn động, chỉ nhẹ nhàng hô hấp.
Vạn tiên sinh thả phần dược thảo cuối cùng vào bồn thuốc, lặng lẽ quan sát tình hình của Nhạc Phàm, trong khi phía dưới bồn thuốc Tiểu Nhã đang chuyên chú khống chế nhiệt độ của ngọn lửa...
Sau một hồi, Vạn tiên sinh quay đầu về phía Tiểu Nhã nói: ''Tốt rồi, Nhã nhi, vậy là được rồi, trước tiên con hãy chuẩn bị kim châm cho ta, sau ra nói Lý Đàm vào đây hỗ trợ, rồi trở lại tăng nhiệt độ nước lên một ít cho ta."
Đoạn ông quay lại nói với Nhạc Phàm trong bồn thuốc: "Tiểu Phàm, tình hình của con lúc này rất xấu, ta hiện tại dùng "Bách Thảo Thang" tạm thời khôi phục một chút nguyên khí cho con, sau đó sử dụng “Y kinh kì thuật” là phương pháp phá huyệt, sẽ phá đi bảy trăm hai mươi huyệt vị trên toàn thân con, liên thông kinh mạch toàn thân, kích phát sinh mệnh lực mới có thể giúp con khôi phục hoàn toàn. Nhưng quá trình phá huyệt thống khổ vạn phần, chỉ một sai sót cũng có thể phá bỏ hết công lao trước đó, cho nên con phải phối hợp thật tốt với ta.
Nhớ kĩ là, nếu con không vượt qua được thì chỉ có chết, lúc ấy người thân của con ai sẽ lo đây? Cho nên con nhất định phải cố chịu đựng, giữ cho tâm trí sáng suốt, không để bị nỗi thống khổ dày vò. Nếu con hiểu được ý của ta thì hãy gật đầu''.
Nghe Vạn tiên sinh nói vậy, Nhạc Phàm cũng biết hiện tại bản thân không còn sự lựa chọn nào khác nên gật đầu một cách vô lực.
Lúc này Lý Đàm đi vào nói: "Vạn tiên sinh, Tiểu Phàm thế nào rồi?"
Vạn tiên sinh nói: "Nó cũng tỉnh lại rồi, ông mau giúp ta đỡ nó lên giường."
Lý Đàm nhìn thấy Nhạc Phàm vô cùng hư nhược, trong lòng cảm thấy bi phẫn, nhưng vẫn kiên định nói: "Tiểu Phàm, con nhất định phải chịu đựng biết không?"
Nghe được sự kỳ vọng của phụ thân, Nhạc Phàm nhẹ gật đầu...
Hai người đưa Nhạc Phàm tới bên giường, đỡ hắn ngồi bắt chéo chân trên giường. Tiểu Nhã cũng đem kim châm tới, lúc này hết thảy đều đã được chuẩn bị.
Vạn tiên sinh cầm kim châm trong tay vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhạc phàm: "Tiểu Phàm, đây là chuyện cửu tử nhất sinh, chúng ta đang giành lại cuộc sống cho con, chỉ là không biết có thể đấu lại ông trời không, nhưng con phải tin rằng: "Vận mệnh do ta nắm giữ, không phải do trời quyết định!" Vừa nói xong liền hạ thủ, kim châm đã đâm vào Bách Hội huyệt.
Bách Hội huyệt nằm ở giữa đỉnh đầu, là giao điểm của đường chính trung và đường thẳng nối hai đỉnh vành tai (sau đỉnh đầu). Huyệt này thuộc Đốc mạch, là huyệt hội của Đốc mạch và thủ túc tam dương, nếu bị thương hại, nhẹ thì hôn mê, nặng tất phải chết. (Xem thêm chú thích về kinh mạch phía cuối chương).
Kim châm phá huyệt bước đầu tiên là phá Bách Hội huyệt, nguy hiểm phi thường. Nếu bình thường phá Bách Hội huyệt ắt hẳn phải chết, nhưng phương pháp kim châm phá huyệt này đích thị thần kỳ vô cùng, lực đạo chuẩn xác, thủ pháp độc nhất, vừa vặn làm huyệt bị phá mà không gây tổn thương ở tĩnh mạch, nhưng phải chịu những đau đớn phi thường. Đó là một loại đau đớn như đứt ruột đứt gan, thấu tận xương tủy.
Nhạc Phàm toàn thân như bị lôi điện kích trúng, lúc này mồ hôi trên trán tứa ra như mưa, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng điên cuồng gào thét: "Đau... Đau quá... Mới chỉ là châm đầu tiên, còn bảy trăm mười chín châm nữa, ta có thể vượt qua không?…… Không, nhất định phải vượt qua, ta không thể nhận thua, ta sao có thể thua được! A..."
Châm đầu tiên vừa xong, Vạn tiên sinh dừng lại, đứng một bên im lặng quan sát phản ứng của Nhạc Phàm, sau đó chậm rãi nói: "Châm phá huyệt đầu tiên đau đớn vô cùng, con phải vượt qua mới có thể tiếp tục thi châm."
Nhạc Phàm toàn thân vô lực, bị từng trận đau đớn kịch liệt tấn công, cơ nhục toàn thân như co rút lại. Cắn răng chịu đựng từng trận tê buốt, Nhạc Phàm rõ ràng cảm thấy đau đớn tràn khắp cơ thể, từ đỉnh đầu đến vai, ngực, bụng, rồi đến tứ chi. "Đau... Đau quá..." Hắn muốn hét lớn nhưng không thể mở miệng.
Chịu đựng như thế qua thời gian hơn nửa nén hương nhưng Nhạc Phàm cảm thấy như là đã rất lâu rồi. Hắn cũng từ từ bình tĩnh lại, toàn thân tựa như mới từ dưới nước lên, làm thấm ướt hết cả giường.
Thấy Nhạc Phàm đã vượt qua nguy hiểm, Vạn tiên sinh cũng bớt căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: "Châm đầu tiên hung hiểm phi thường, hiện tại cũng đã qua khỏi. Ta sẽ bắt đầu châm phía dưới. Nhớ kĩ, bất luận thế nào cũng phải giữ tâm trí sáng suốt, nếu không con vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Thấy Nhạc Phàm từ từ gật đầu, Vạn tiên sinh tập trung đôi mắt, hai tay như kiếm, không ngừng điểm lên người Nhạc Phàm, sau một lúc đã thi triển mười châm, mỗi một châm hạ thủ là Nhạc Phàm trên người toát ra một giọt huyết châu.
Mặc dù không thống khổ như châm đầu tiên nhưng Nhạc Phàm càng thêm khó chịu, hiện tại không chỉ đau đớn, mà còn vừa đau vừa ngứa, lúc nóng lúc lạnh, toàn thân không thể cử động được, so với đau đớn ban đầu lại khó chịu vô cùng.
Nhạc Phàm hiện tại đã biết thế nào là một ngày dài tựa một năm, cố gắng khống chế giữ cho tỉnh táo, nhưng lại cảm thụ rõ ràng nỗi thống khổ, điều này quả thật rất mâu thuẫn. Nếu là người bình thường đã sớm một mạng ô hô ai tai rồi, may là Nhạc Phàm đi săn bắn từ nhỏ, rèn luyện ý chí kiên định, tại thời điểm quan trọng này cũng cắn răng mà vượt qua.
Vạn tiên sinh không chú ý đến cảm nhận của Nhạc Phàm mà vẻ mặt chuyên chú tiếp tục thi triển kim châm. Một khi đã khai triển tuyệt không thể dừng lại. Đây đúng là cấm thuật, phương pháp này chẳng những khảo nghiệm khả năng chịu đựng của bệnh nhân, mà cũng là khảo nghiệm đối với người thầy thuốc. Bất luận như thế nào, chỉ cần có thể cứu được bệnh nhân thì đây đúng là kì thuật.
Kỳ kinh bát mạch gồm : Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch.
Trong 8 mạch, trừ 2 mạch Nhâm và Đốc có huyệt riêng, còn 6 mạch khác không có huyệt riêng, có thể dùng 1 số huyệt của các kinh chính (huyệt Hội với 8 mạch) để điều hòa mạch khí của 6 mạch này
Mạch Nhâm (gồm 24 huyệt) đi từ huyệt Thừa Tương (huyệt nằm ở giữa cằm, cách môi dưới độ 1cm), đi xuống theo đường giữa bụng, xuống đến huyệt Hội Âm (huyệt Hội Âm nằm ở chính giữa bộ phận sinh dục và hậu môn).
Mạch Đốc (gồm 28 huyệt ) đi ngược lên, đi từ huyệt Trường Cường (huyệt này nằm ở điểm chót của đốt cột sống cuối cùng, ngay đầu hậu môn), chạy ngược lên, qua đỉnh đầu, xuống tới huyệt Ngân Giao (là huyệt nằm ở chính giữa vòm miệng, thường gọi là hàm ếch).
12 đường Kinh chính, liên hệ trực tiếp đến tạng phủ, được chia thành bốn phần theo các chức năng của chúng:
Thủ tam âm
Thủ tam âm là ba đường kinh âm trong cánh tay, thuộc lý, dẫn chân khí từ ngực vào tay, bao gồm:
1. Thủ Thái Âm Phế
2. Thủ Quyết Âm Tâm Bào
3. Thủ Thiếu Âm Tâm
Thủ tam dương
Thủ tam dương là ba đường kinh dương nằm mặt ngoài cánh tay, thuộc biểu, dẫn chân khí từ tay chạy lên đầu, bao gồm:
1. Thủ Dương Minh Đại Trường
2. Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu
3. Thủ Thái Dương Tiểu Trường
Túc tam dương
Túc tam dương là ba đường kinh dương nằm ngoài và phía sau đùi, thuộc biểu, dẫn chân khí chạy từ đầu xuống chân, bao gồm:
1. Túc Dương Minh Vị
2. Túc Thiếu Dương Đảm
3. Túc Thái Dương Bàng Quang
Túc tam âm
Túc tam âm là ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi, thuộc lý, dẫn chân khí chạy từ chân lên bụng, bao gồm:
1. Túc Thái Âm Tỳ
2. Túc Quyết Âm Can
3. Túc Thiếu Âm Thận
Quyển 1: Thành trường Chương 14: Dữ thiên tránh mệnh (Hạ)
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: alotami Biên dịch + Biên tập: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Thời gian chậm chập trôi qua.
Hơn hai mươi châm... Nhạc Phàm sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Hơn một trăm châm... Nhạc Phàm lúc này toàn thân đầy máu, nhưng sắc mặt lại trở nên tốt hơn.
Rồi thêm một trăm châm nữa... Nhạc Phàm lúc này ngay cả một chút khí lực để cắn răng cũng chẳng còn.
Hơn ba trăm...
Hơn bốn trăm...
Hơn năm trăm...
Sáu trăm châm... Bây giờ Nhạc Phàm đã chết lặng, tâm linh cũng không hề sáng suốt, hoàn toàn nhờ vào một chút ý chí mà duy trì bản thân khỏi bị hôn mê.
Vạn tiên sinh đứng tránh ra để Lý Đàm nâng Nhạc Phàm lên, rồi tiếp tục châm.
Ôm hài tử của chính mình đang chảy máu đầy người, Lý Đàm trong lòng bi thống không nên lời, cố nén nước mắt vào lòng mà tự nhủ: "Hài tử, con phải sống, con không phải nói là sẽ chăm sóc ta sao, nếu con cũng bỏ ta, ta còn sống trên đời này làm gì chứ". Đúng là “phụ tử chi tình huyết nhục liên tâm”.
Qua hai canh giờ, Vạn tiên sinh lúc này đã tâm lực tiều tụy, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng vẫn không dừng lại, đã đả phá được hơn bảy trăm huyệt, thành công như đã ở trước mắt.
"Chỉ còn chín huyệt vị cuối cùng, chính là chín khiếu huyệt liên hoàn, nên phải châm cùng lúc mới được, nhưng thống khổ gấp trăm lần, nếu vượt qua là đại công cáo thành, chuẩn bị nhé..." Vạn tiên sinh hai tay cầm chín châm, lui về sau một bước, đột nhiên phát lực, chín chiếc châm xuất ra đồng thời, tạo thành một hàng từ trán xuống tới rốn, vừa vặn đả trúng huyệt Thần Đình cùng tám huyệt khác.
Đau đớn vô cùng làm Nhạc Phàm chút nữa là không thể vượt qua, tựa như thống khổ lan ra toàn thân, làm tan nát cả nội tạng. Tâm trí dần dần trở nên mơ hồ...
Năm ba tuổi Nhạc Phàm khóc hỏi cha: "Cha, tại sao mọi người lại khi dễ con, nói con là tai tinh (ngôi sao mang họa), nói con hại chính mẹ con, tại sao chứ?"
Lý Đàm giơ tay tát hắn, nghiêm nghị nói: "Nam nhân đổ máu chứ không rơi lệ, muốn người khác không khi phụ con thì phải tự cường, nếu con mạnh mẽ hơn chúng, chúng dám khi dễ con nữa sao".
Đột nhiên bị đánh, tiểu Nhạc Phàm thấy oan ức, nhưng lại nghe cha nói thế, lập tức lấy tay gạt nước mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Thấy tiểu Nhạc Phàm hiểu chuyện, Lý Đàm sao lại không đau lòng nên quay ra vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: "Mẹ con không chết, bà ấy luôn sống trong lòng chúng ta, nên sau này không cần để ý người khác nói thế nào".
Tiểu Nhạc Phàm mơ hồ gật đầu như đã hiểu chuyện.
Bốn tuổi, bắt đầu gian khổ cầm dao chặt củi. Năm tuổi học viết được tên mình thì vui sướng vô cùng. Sáu tuổi theo cha học săn thú. Bảy tuổi thì cha vì cứu mình mà bị độc xà cắn nên luôn tự trách mình. Lần đầu tiên săn được thú thì thỏa mãn vô cùng... Tất cả kí ức trở về như phảng phất trong tâm trí.
Nhạc Phàm suy nghĩ ngày càng mơ hồ, dần dần bị những cảm xúc xưa cũ bao phủ.
Vạn tiên sinh thấy vậy, biết Nhạc Phàm rơi vào tình trạng khẩn yếu. Nếu không kịp thời kéo hắn về hiện thực, hắn sẽ vĩnh viễn không hồi tỉnh lại. Nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Tựa hồ như được bản năng sinh tồn thức tỉnh, Nhạc Phàm ý thức được tâm trí mình như sắp tiêu tan, cho nên liều mạng chống chọi lại ảo giác đó, lại mơ hồ nghe thấy có người đọc Dưỡng tâm kinh truyền lại đoạn thanh tâm ngưng thần: “Tâm tĩnh nhược thủy, động nhi bất kinh, chỉ vu bình tĩnh; mệnh bách niên, bất thụ ngoại vật chi ki bá, tâm vu thiên địa, hà cầu trường sinh; tâm nhược tĩnh, thiên tháp nhi bất kinh, thần nội liễm, mệnh ngoại phóng, vô thần kí vô mệnh, dưỡng mệnh vu dưỡng thần..."
Dưỡng tâm kinh niệm càng nhanh, tâm linh cũng bắt đầu chậm chạp khôi phục lại một chút sáng suốt. Ngay lúc này, trong cơ thể Nhạc Phàm, đạo khí thể kì dị kia chuyển động, do không có trở ngại ở huyệt đạo nên nhanh chóng chạy khắp cơ thể, qua Bách Tuế huyệt rồi Dũng Tuyền huyệt và bảy trăm hai mươi huyệt vị, tuần hoàn không ngừng qua thất kinh bát mạch.
Nằm trên giường, Nhạc Phàm đã yên ổn lại, trên người đã hết chảy máu, hơn nữa toàn thân bên ngoài có một lớp khí mỏng trong suốt, làm cho máu đọng trên thân bị hòa tan nhanh chóng, sau đó chầm chậm thấm vào da thịt, cuối cùng không thấy gì nữa, như là cho tới bây giờ chưa từng chảy máu. Nếu không phải có vết máu dính trên giường chứng minh, có thể khiến người ta tưởng là bị ảo giác.
Thấy hiện tượng kì dị trước mặt, hai người đứng đó không nhịn được kinh hô, nhưng lại thấy Nhạc Phàm đang dần dần khôi phục huyết sắc, trong lòng vui mừng, không còn vẻ mặt lo lắng khẩn trương như vừa rồi nữa..
Nhưng Lý Đàm cũng chưa yên tâm, lo lắng hỏi: "Tiên sinh, sao vừa rồi lại như thế, hiện tại Tiểu Phàm đã qua khỏi chưa?"
Vạn tiên sinh cũng thở dài một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống ghế, gật đầu nói với Lý Đàm: "Tiểu Phàm hơi thở đã bình thường, hiển nhiên đã qua khỏi, hơn nữa sắc mặt cũng tốt lắm, khôi phục rất nhanh, so với ta tưởng còn tốt hơn nhiều, cái mạng của Tiểu Phàm là từ Diêm Vương tha cho về đó".
Rồi ông lại lắc đầu nói: "Nhưng ta cũng không rõ, lớp khí trong suốt trên người Tiểu Phàm rốt cuộc là cái gì. Thần khí như vậy, ngay cả huyết khí cũng có khả năng thu hồi lại, xem ra thế giới quả có nhiều chuyện kì lạ".
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 03:15 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của duong66
Quyển 1: Thành trường Chương 15: Sinh mệnh nguyên khí (Thượng)
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn:Tàng thư viện
Nghe biết hài tử của mình không sao, Lý Đàm đương nhiên vui mừng đến phát cuồng, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất, cho nên những lời Vạn tiên sinh nói sau đó cũng không để ý. Ông mặc kệ cái gì thần kì hay không thần kì, chỉ cần Nhạc Phàm không việc gì là ông đã mãn nguyện lắm rồi.
Thế nên ông vội vàng quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt mà nói với Vạn tiên sinh: "Cảm tạ Vạn tiên sinh đã hai lần cứu mạng, Lý Đàm không có gì báo đáp, chỉ biết khấu đầu cảm tạ".
Vội vàng nâng Lý Đàm dậy, Vạn tiên sinh thành thật nói: "Đứng dậy nào, ta còn chưa cảm tạ hai người đã chiếu cố ta những năm gần đây, hơn nữa ta cũng theo dõi Tiểu Phàm lớn lên, nó có việc gì thì ta sao bỏ mặc được. Lần này nếu không phải ta nói Tiểu Phàm đưa Nhã nhi vào thành thì Tiểu Phàm đã không bị thương như vầy. Xét cho cũng là lỗi ở ta, nên đây là chuyện ta phải làm, ông không cần làm vậy, nếu không ta thấy xấu hổ vô cùng".
Lý Đàm được đỡ đứng dậy, kích động nhìn Vạn tiên sinh nói: "Tiên sinh năm đó cứu ta một mạng, mấy năm nay chăm sóc người là chuyện nên làm, sao lại nói đến chuyện cảm tạ".
Vạn tiên sinh giơ tay nói: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, để Tiểu Phàm nghỉ ngơi. Đã mệt nhọc cả đêm rồi, trời mau sáng lắm, ông trở về nghỉ ngơi đi. Tiểu Phàm ở đây dưỡng thương đã có ta chiếu cố, ông cứ yên tâm".
Lý Đàm khom mình cúi tạ Vạn tiên sinh thật sâu, lần này Vạn tiên sinh không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu.
Cúi tạ xong Lý Đàm ngẩng đầu lên nói: "Vốn là ta muốn ở lại đây chăm sóc Tiểu Phàm, nhưng Tiểu Phàm đã nhận lời mang củi cho người khác, nếu không phải tình huống đặc biệt như vầy Tiểu Phàm sẽ không thất tín, nên lần này ta sẽ giúp hắn mang đi, chuyện chăm sóc Tiểu Phàm đành nhờ hai người vậy". Nói xong ông quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng Lý Đàm đã đi xa, Vạn tiên sinh lẩm bẩm nói: "Đúng là một đôi phụ tử kiên cường, ta tin là khó khăn cỡ nào họ cũng vượt qua được. Có thể quen biết những người như thế, quả không uổng kiếp sống mà". Nói xong ông kéo Tiểu Nhã đang mệt mỏi đi về phòng nghỉ ngơi.
Vạn tiên sinh đi khỏi không lâu, trên người Nhạc Phàm đột nhiên phát xuất bạch quang, không ngừng lưu động bên ngoài thân hắn, cảnh tượng vô cùng kì dị.
Nhạc Phàm lúc này trong lòng vô cùng thoải mái, như thể chưa bao giờ được thoải mái như thế, thân thể đã hoàn toàn ổn định, tâm linh thập phần sáng suốt, ngay cả những chỗ đau trên người cũng biến mất không còn dấu vết gì. Hơn nữa lúc này luồng khí thể kia cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, lại còn lớn mạnh lên rất nhiều.
Lúc mới tỉnh lại, Nhạc Phàm cảm giác thân thể có một cỗ khí tức đang chạy suốt toàn thân,vô cùng kinh ngạc. Bởi gia cảnh không tốt, nên cho tới giờ hắn không hề tu luyện nội công, sao trong cơ thể lại có luồng khí tức như vậy được? Nhưng qua một hồi lâu, thân thể không có gì khác lạ nên hắn mới yên tâm. Hơn nữa hắn thấy loại khí tức này rất quen thuộc, như là cảm giác đang được ôm ấp trong lòng mẹ, mặc dù thật sự không biết được mẹ ôm trong lòng thì như thế nào, nhưng có thể khẳng định đó là một cảm giác thập phần ấm áp.
Dần dần, hắn cảm giác thân thể ngày càng tốt hơn, và ngày càng thoải mái, tứ chi đều như căng ra, điều này làm cho Nhạc Phàm cảm thấy thật yên tâm.
Luồng khí thể trong cơ thể Nhạc Phàm không ngừng xoa dịu kinh mạch toàn thân, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả kinh mạch bị đứt của tay trái cũng được chữa trị một cách chậm rãi. Tình huống này làm Nhạc Phàm vui đến phát cuồng, dù sao không ai muốn mình bị tàn phế cả.
Sáng sớm, vài tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, bên ngoài mọi người cũng bắt đầu một ngày làm việc.
Nhạc Phàm nằm yên trên giường, bạch quang trên người đã biến mất. Hắn theo thói quen dựa vào Dưỡng tâm kinh mà tiến hành thổ nạp, cảm giác được ánh sáng chiếu vào liền chậm rãi mở hai mắt. Luồng ánh sáng chói mắt làm Nhạc Phàm nhất thời không kịp thích ứng, nên đưa hai tay che mắt, khi đã thấy thích ứng liền quay người quan sát chung quanh.
Thấy vết máu trên giường, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới nỗi đau đớn hôm qua, toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết mình sẽ ra sao nếu không vượt qua được nỗi đau đớn đó, bất quá hắn khẳng định không muốn nếm lại mùi vị đó lần nữa.
Ra khỏi giường, Nhạc Phàm không muốn quấy rầy Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã nghỉ ngơi nên đi dọn dẹp trong phòng.
Đứng trước gương đồng, Nhạc Phàm ngây người nhìn bóng hình bất động trong gương. Đột nhiên phát hiện bản thân đầu bạc trắng, xem ra chưa ai có thể không giật mình sợ hãi.
"A! A! Không thể tưởng nổi, mười hai tuổi đầu đã bạc trắng, từ xưa đến nay, ta chắc là người đầu tiên!" Nhìn vào gương, Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười khổ.
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 03:26 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của David
Quyển 1: Thành trường Chương 16: Sinh mệnh nguyên khí (Hạ)
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn:Tàng thư viện
Sáng sớm, Vạn tiên sinh tỉnh dậy đi ra phòng ngoài, thấy Nhạc Phàm đang ngây ngốc nhìn vào gương nên tiến lên phía trước, muốn nói với hắn điều gì, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì cho tốt. Sau nhìn lại thân hình gầy gò rồi do dự một chút, cuối cùng ông cũng lắc đầu, thở dài nặng nhọc.
Nghe tiếng thở dài sau lưng, Nhạc Phàm mới hồi phục tinh thần, quay lại thấy Vạn tiên sinh đứng trước mặt , sau một lúc sửng sốt liền vội vàng quỳ xuống, vừa khấu đầu vừa nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của Vạn gia gia".
Thấy hành động của Nhạc Phàm giống hệt cha hắn, Vạn tiên sinh liền nâng hắn đứng dậy, cười nói: "Ôi, hai cha con thật đúng là một kiểu. Được rồi, khấu đầu cũng xong rồi, đứng dậy nhanh nào, con mới vừa khôi phục lại, không thể cứ quỳ thế được".
Dìu Nhạc Phàm đến bên giường, Vạn tiên sinh nói: "Tới đây, ngồi xuống để gia gia xem mạch nào, xem tình hình con ra sao rồi". Rồi ông nhắm hờ hai mắt, đặt tay lên mạch đập của tay phải Nhạc Phàm, cẩn thận cảm nhận từng nhịp đập.
Hơn nửa khắc sau, Vạn tiên sinh nhẹ mở mắt, vừa vuốt râu vừa nói với Nhạc Phàm: "Con hiện tại đã khôi phục cơ thể, thậm chí còn tốt hơn trước kia, hơn nữa kinh mạch tay trái cũng dần dần hồi phục, tin rằng không lâu sẽ khỏi hẳn".
Rồi phảng phất như có điều gì khó nói, do dự một lúc, Vạn tiên sinh thở dài: "Bởi vì sinh mệnh lực với tinh thần lực của con tiêu hao quá nhiều, làm cho tóc của con mất đi sinh mệnh lực mà trở nên bạc trắng. Mặc dù hiện tại thân thể đã hồi phục, nhưng tóc thì rất khó trở lại như cũ".
Nghe Vạn tiên sinh nói thế, Nhạc Phàm ngược lại tỏ vẻ dễ chịu nói: "Vạn gia gia không cần lo như thế, kì thật chỉ cần còn sống con đã mãn nguyện rồi. Đầu bạc thì đầu bạc, dù sao mọi người cũng sẽ già đi, già thì tóc cũng bạc thôi mà. Điều này cũng không quá tệ, vừa rồi khi nhìn qua gương thì con chưa thích ứng nổi, cho nên mới đứng sửng sốt một hồi, sau này cũng cũng quen thôi". Nói xong hắn đưa tay vuốt đầu, động tác vô cùng tự nhiên. Tuy nhiên một thiếu niên mười hai tuổi thấy mình đầu bạc, tình cảnh này tự thấy có vẻ thật quái dị.
Vạn tiên sinh gật đầu tán thưởng: "Tốt, có thể nâng lên hạ xuống được, thế mới là hảo nam nhân, ha ha..."
"Tiểu Phàm, con cũng biết là trong cơ thể con có một đạo khí không ngừng chạy qua kinh mạch toàn thân chứ?" Vạn tiên sinh nghiêm túc hỏi.
Nhạc Phàm sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Sau khi con tỉnh lại thì phát hiện trong cơ thể có một đạo khí không ngừng chạy qua kinh mạch toàn thân, hơn nữa lại giúp con chữa trị kinh mạch tay trái, sau cũng không thấy có gì bất ổn. Nhưng con cũng không rõ nó là cái gì, dù sao con cũng chưa bao giờ luyện khí".
Vạn tiên sinh trầm tư một lúc rồi nói: "Tiểu Phàm, để bảo trì sinh mệnh cho con, ta đã phá hủy bảy trăm hai mươi huyệt đạo toàn thân con, nên sau này con không thể luyện khí, hy vọng con minh bạch điều này".
Nhạc Phàm nhìn Vạn tiên sinh cười: "Kì thật hiên tại cũng tốt, chỉ cần còn có thể bảo vệ người thân và bằng hữu là tốt rồi, trước đây con cũng chưa luyện khí, chuyện này cũng chẳng sao".
Vạn tiên sinh gật đầu nói: "Con nghĩ được như vậy là tốt, bây giờ để ta nói cho con về võ đạo và y thuật, cũng như tình hình cơ thể con".
Nhạc Phàm vừa sờ tay trái vừa nhớ lại tình hình lúc đó. Từ khi bắt đầu chiến đấu đến lúc chính mình phẫn nộ đánh một chiêu, sau đó hôn mê rồi tỉnh lại, cuối cùng phát hiện ra đạo khí thể kì dị đó.
Vạn tiên sinh vừa nghe Nhạc Phàm kể lại vừa vuốt râu gật đầu, thỉnh thoảng lại hỏi một chút về cảm giác và tình hình bản thân của hắn lúc đó.
Sau cùng Vạn tiên sinh thở dài nặng nề nói: "Tiểu Phàm, thiếu chút nữa là ta hại con rồi".
Nhạc Phàm nghi hoặc nói: "Vạn gia gia sao nói thế?"
Vạn tiên sinh đỏ mặt, lúng túng nói: "Theo như tình hình con nói, lúc ấy không phải là con thiêu đốt sinh mệnh lực, mà là trạng thái tinh thần cường đại đến mức bạo phát ra sinh mệnh lực, bởi vì con từ nhỏ tu luyện dưỡng thân chi đạo, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cho nên sinh mệnh lực của con cũng cường đại, trong lúc bộc phát ra thì thân thể con không chịu nổi cho nên tóc cũng biến thành bạc trắng.
Việc đó rất giống với thiêu đốt sinh mệnh lực, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Sinh mệnh lực thiêu đốt xong dù không chết nhưng cũng không có khả năng khôi phục lại, trừ phi gặp phải kì duyên. Còn bạo phát ra sinh mệnh lực thì có thể khôi phục dần dần. Trong cơ thể con sau khi bạo phát sinh mệnh lực thì phát tán khí lực khắp nơi, nên mới có thể giúp con nhanh chóng khôi phục lại sinh mệnh lực. Đó chính là "sinh mệnh nguyên khí". Ta kì thật không cần làm gì thì con cũng có thể tự khôi phục lại. Thế nên ta mới nói suýt nữa là ta hại con. May là con hoàn toàn không sao, bằng không cả đời ta không thể an tâm được nữa".
Ngẩn người nhìn Vạn tiên sinh, Nhạc Phàm đột nhiên trong lòng vui mừng, nhãn quang lóe sáng nói: "Vạn gia gia, gia gia không phải là người thường phải không?"
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 03:28 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của David
Quyển 1: Thành trường Chương 17: Vạn tiên sinh đích quá khứ
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Vạn tiên sinh sững sờ, rồi cười nói: "Ha... Tiểu Phàm sao lại hỏi thế?"
Nhạc Phàm nói: "Con theo Vạn gia gia học y thuật, tuy không tinh thông, nhưng con cũng biết cao thủ y thuật bình thường tuyệt đối không lợi hại như gia gia, ít nhất là ở phương diện châm cứu. Hơn nữa ánh mắt người cho con biết, gia gia có rất nhiều chuyện cũ".
"Ha ha..." Vạn tiên sinh cười nói: "Tiểu Phàm, nếu như không thấy con lớn lên từ nhỏ, ta thật không tin con mới có mười hai tuổi, không chỉ cẩn thận mà nhãn quang còn rất nhạy cảm".
Nhạc Phàm nói: "Vạn gia gia, có thể kể cho con chuyện cũ của người không?"
Lúc này, Tiểu Nhã cũng từ phòng trong chạy ra, dụi dụi hai mắt, vẻ như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Thấy Nhạc Phàm đang ngồi trên giường, nó liền phấn chấn tinh thần, chạy nhanh đến ôm chặt lấy hắn, như sợ không cẩn thận hắn bay mất.
"Tiểu Nhã cũng dậy rồi nhỉ, hôm qua đã làm muội phải lo lắng nhiều". Nhạc Phàm nhẹ vuốt tóc Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã trong lòng Nhạc Phàm gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt tự nhiên chảy ra.
Thấy Tiểu Nhã như thế, Nhạc Phàm cũng chỉ biết ôm lấy đầu nó, vỗ về một lúc. Qua một hồi lâu Tiểu Nhã ngừng khóc rồi vùng ra, chạy đến bên Vạn tiên sinh lấy tay làm hiệu rằng: "Gia gia, con đi châm lửa bếp đây", rồi đi ra ngoài phòng.
Thấy Tiểu Nhã đi ra, Vạn tiên sinh thở dài rồi nói: "Kì thật không có gì là không thể nói, nếu Tiểu Phàm muốn nghe, thì ta cũng nói cho con biết".
Nhìn ra cửa sổ, Vạn tiên sinh chậm rãi nhớ lại: "Ta là nhân sĩ vùng Giang Nam Hoài An, lúc niên thiếu đã đứng đầu trong đám thư sinh, tuy tự phụ học nhiều biết rộng, nhưng cũng không thể nhìn thấu thế gian nham hiểm. Từ nhỏ đã lập chí thành một vị quan tốt, nhưng thời thế không giúp ta, biết thế nào được...
Năm đó ta trúng tuyển khoa cử của triều đình, nhờ văn chương xuất chúng mà được đề bạt làm văn sĩ hàn lâm viện, rồi nhờ vừa ý thái y trong cung nên được nhận làm đệ tử, được truyền thụ mật điển Y kinh. Hết thảy đều thuận lợi, tương lai xán lạn, nhưng tốt qua thì xấu sẽ đến. Do lúc biên soạn một đoạn trong cuốn Kí sự, ta có đề xuất một cách nhìn nhận về việc băng đảng tranh chấp, làm cho các đảng phái trong triều để bụng thù ghét, cuối cùng bị chính bạn tốt lâu năm hãm hại, toàn gia bị nhốt vào thiên lao.
Nơi đó hắc ám dị thường, cha mẹ và vợ ta đều không chịu nổi mà qua đời, điều này làm cho lòng ta nguội lạnh như tro tàn, muốn chết cho xong, nhưng nghĩ đến bản thân bị hãm hại, trong lòng không cam tâm luôn muốn báo thù". Nói đến đây, Vạn tiên sinh lòng như dao cắt, vẻ mặt bị phẫn.
Hít một hơi thật sâu, Vạn tiên sinh nói tiếp: "Sư phụ ta sau biết chuyện, nghĩ hết mọi cách cũng không thể giúp ta thoát tội, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể dùng tử tù thế mạng cứu ta ra ngoài.
Sư phụ cứu ta ra, giúp ta trốn về quê của người, sống cuộc đời mai danh ẩn tính. Nhưng ta sao cam tâm buông tha kẻ hại mình tan nhà nát cửa, vì vậy ta muốn chính mình báo thù, nhưng khi nghe ngóng mới biết được cừu nhân đã bị diệt khẩu, hơn nữa cả nhà cũng đã chết trong biển lửa. Vốn muốn báo thù nhưng cừu nhân đã chết, ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trong lòng nguội lạnh nên đi phiêu bạt khắp nơi, hành y tứ xứ, rồi cũng kết giao với một vài nhân sĩ giang hồ. Bất quá giang hồ là nơi huyết vũ tinh phong (mưa máu gió thịt), không lúc nào yên lặng". Trong lòng Vạn tiên sinh lại thở dài.
"Về sau gặp được cha con trong núi, hơn nữa cũng muốn có một cuộc sống bình yên nên ở lại nơi đây, những chuyện về sau thì con cũng biết hết rồi". Hồi ức qua đi, Vạn tiên sinh tỏ vẻ mặt ảm đạm.
Nhạc Phàm tò mò hỏi: "Vạn gia gia, thế giang hồ chính thức là như thế nào? Con ở trong thành nghe người ta nói, giang hồ là nơi náo nhiệt phi thường, người nào chuyện gì cũng có". Nói xong hai mắt lộ thần sắc chờ đợi.
Vạn tiên sinh cũng khôi phục lại tâm trạng nói: "À... giang hồ không đơn giản như người ta nói, người nhiều chuyện nhiều, nhưng hung hiểm vô cùng, có lúc con sẽ thấy không thể phân biệt chính tà".
Ta đã từng gặp qua một đám chính phái cao thủ vây công một người tà giáo, theo như ta biết, người ta giáo kia mang một quyển võ công bí tịch, bọn nhân sĩ chính phái này nghe được tin đó, lấy danh trừ ma vệ đạo mà đến đồ sát, sau người tà giáo kia đưa ra bí tịch, đám chính đạo nhân sĩ này vì tranh đoạt mà tàn sát lẫn nhau, con nói ai chính ai tà".
Nhạc Phàm cúi đầu suy tư: "Cha đã từng nói, không để hiện tượng bên ngoài mê hoặc, có những chút con mồi rất ma mãnh, nhìn tưởng nó chậm chạp, nhưng khi không phòng bị thì nó sẽ tấn công lại, cho nên phải quan sát kĩ. Con người cũng giống vậy, không để vẻ tốt đẹp giả tạo bên ngoài che mắt, đôi khi thấy ánh mắt như vậy nhưng lại không phải là thật. Xem ra người trong giang hồ là như thế".
Nhạc Phàm nghĩ minh bạch rồi, chăm chú trả lời: "Vạn gia gia nói đúng, không có chính hay tà tuyệt đối, chỉ cần theo lương tâm trời đất mà làm".
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 03:31 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tarta12a